Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 270: Chương 270



Nghe thấy lời của ông nội, bà ta suýt chút nữa tức đến hộc máu. Ban đầu chỉ là khóc giả vờ là chính, nhưng bây giờ là khóc thật rồi.

“Hu hu hu...”

Nghe thấy tiếng khóc của Giang Hướng Mai.

Giang Thiên Ca: “...”

Mọi người nhà họ Giang: “...”

Ông nội day day thái dương, bảo bà nội sau khi ăn xong thì xem trong bếp còn gì, làm thêm hai món để trong nồi hâm nóng.

Ông nội còn dặn dò: “Không cần mang cho nó, đợi nó đói tự khắc sẽ biết đường đi tìm mà ăn.”

“Ăn cơm thôi. Nào, Thiên Ca, cháu ăn nhiều vào.”

Nhìn cái đùi gà ông nội lại gắp vào bát mình, Giang Thiên Ca: “...”

Cô thực sự cảm thấy mình chỉ là một công cụ.

Công cụ để dạy dỗ Giang Hướng Mai.

Công cụ để ăn đùi gà.

Giang Thiên Ca lại tức giận cắn một miếng đùi gà thật to.

Kết quả là...

Ăn no căng bụng.

Giang Thiên Ca đi dạo trong sân để tiêu cơm, cô nhìn thấy một căn phòng bên phải hé mở cửa sổ, một bóng người nhanh chóng lướt qua.

Mặc dù Giang Hướng Mai đã kết hôn mười mấy năm, nhưng trong nhà vẫn luôn giữ lại phòng cho bà ta. Giang Hướng Mai vừa rồi chắc chắn là chạy về phòng mình.

Giang Thiên Ca liếc nhìn khe cửa sổ, sau đó thản nhiên dời mắt, xoay người đi tìm Giang Viễn Triều ở phòng sách.

“Bố, bây giờ bố có rảnh không? Con có chuyện muốn nói với bố.”

Giang Viễn Triều đang xem một bức thư, thấy Giang Thiên Ca đứng ở cửa, ông gật đầu: “Ừ, vào đi, bố... cũng có chuyện muốn nói với con.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn bức thư trên bàn, sau đó nhìn Giang Viễn Triều: “Vâng, vậy bố nói trước đi ạ.”

Giang Viễn Triều mím môi, cụp mắt trầm mặc một lát, rồi thấp giọng nói: “Lần trước, con nhắc nhở bố... về chuyện của mẹ con... bố đã nhờ bạn bè xác minh, chuyện trước kia người nọ nói với bố, quả thật là giả.”

“...”

Giang Thiên Ca thầm nghĩ, quả nhiên là cô đoán đúng.

Người bạn học cấp ba tên Lâm Đại Vĩ của Giang Viễn Triều, chắc chắn là cố ý dùng tin tức giả để trả thù, trêu chọc Giang Viễn Triều.

“Bố chỉ nhờ người ta dò hỏi, chứ không trực tiếp liên lạc với mẹ con sao?”

Tên Lâm Đại Vĩ thiếu đạo đức đó, lừa gạt Giang Viễn Triều, chắc chắn cũng sẽ lừa gạt Phương Vận.

Giang Viễn Triều và Phương Vận, sau này có đến với nhau hay không là chuyện của bọn họ, Giang Thiên Ca sẽ không can thiệp.

Nhưng biết được Phương Vận có thể bị lừa, hơn nữa hiểu lầm này có thể sẽ theo bà ấy suốt quãng đời còn lại, Giang Thiên Ca không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Lâm Đại Vĩ lừa bố, chắc chắn cũng sẽ lừa mẹ con. Bố, bất kể trong lòng bố nghĩ gì, cũng phải nghĩ cách nói cho mẹ con biết sự thật.”

Giang Viễn Triều trầm mặc một lát, rồi nói: “Được.”

Nhưng mà, phải chờ một thời gian nữa.

Giang Viễn Triều nói: “Cơ quan có nhiệm vụ, bố phải rời khỏi Bắc Kinh một thời gian. Trước khi bố quay về, con cứ ở lại đây, được chứ?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Vâng ạ.”

“Bố cũng đi Hải Nam sao?” Không đợi Giang Viễn Triều trả lời, Giang Thiên Ca đã nói: “Bố, chuyện con muốn nói với bố, cũng có liên quan đến chuyện này.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói vậy, ánh mắt Giang Viễn Triều khẽ động.

Tuy đã xảy ra chuyện ở Chu Thành, nhưng tin tức máy bay của Mỹ bay lượn khiêu khích trên vùng trời eo biển Đài Loan vẫn bị phong tỏa.

Giang Viễn Triều không trả lời câu hỏi Giang Thiên Ca hỏi ông có phải đi Hải Nam hay không, chỉ gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Giang Thiên Ca nhìn vào mắt Giang Viễn Triều, bình tĩnh nói: “Bố, con có thể có cách để hạ chiếc máy bay đó xuống.”

Giang Viễn Triều sững sờ, sau đó nhíu mày thật sâu.

Thiên Ca nói, hạ chiếc máy bay của Mỹ xuống?

Giang Viễn Triều nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thiên Ca, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng hỏi: “Thiên Ca, con đang nói gì vậy?”

Giang Thiên Ca lặp lại: “Bố, con nói, con có thể có cách để hạ chiếc máy bay AP-3 đang bay trên trời kia xuống.”

Nhìn thấy Giang Viễn Triều nhíu mày, cô bổ sung: “Không phải hạ theo cách bố nghĩ đâu, mà là dùng cách khác.”

Cách trực tiếp nhất để hạ máy bay chính là dùng pháo bắn. Nhưng đây là hạ sách, bất đắc dĩ lắm mới phải dùng đến.

“Chiếc máy bay trinh sát AP-3 đó dựa vào radar, ăng-ten để nhận tín hiệu bay. Về lý thuyết, chỉ cần dùng biện pháp gây nhiễu hoặc che chắn tín hiệu vệ tinh, hoặc khiến radar và ăng-ten của nó nhận tín hiệu sai, là có thể khống chế được nó.”

Giang Viễn Triều siết chặt tay, nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca mặc kệ biểu cảm của Giang Viễn Triều, cô kể hết những suy nghĩ của mình trong mấy ngày qua cho ông nghe.

Nếu không thể dùng pháo b.ắ.n hạ máy bay, vậy thì dùng cách thức âm thầm khác, dùng phần mềm máy tính để gây nhiễu, cấy chương trình điều khiển vào máy bay, để nó tự động hạ xuống.

Giang Thiên Ca phân tích cho Giang Viễn Triều nghe về nguyên lý, cách thức...

Rất lâu sau, Giang Viễn Triều mới nhớ ra câu nói đầu tiên của Giang Thiên Ca: “Con nói là có thể?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 271: Chương 271



Vừa hỏi xong, ông đã đưa tay lên xoa xoa mặt, cảm thấy mình bị điên rồi.

Giang Thiên Ca nói có thể dùng máy tính điều khiển máy bay, để máy bay hạ xuống, mà ông lại cảm thấy lời cô nói có khả năng. Chẳng phải ông bị điên rồi sao?

Bây giờ tất cả các cán bộ chủ chốt của các quân khu trên cả nước gần như đều đang ở Hải Nam, tìm mọi cách để hạ chiếc máy bay đó, nhưng hiện tại tất cả các phương án đều tồn tại rất nhiều rủi ro.

Vậy mà Giang Thiên Ca lại nói, cô có thể không tốn một binh một tốt, không cần đổ máu, chỉ cần để máy bay tự động hạ xuống? Hơn nữa, ông lại cảm thấy phương pháp của cô có tính khả thi!

Giang Thiên Ca bị điên rồi, ông cũng bị điên rồi.

“Đúng vậy, chỉ là “có thể” thôi ạ. Hệ thống và thiết bị mạng của nước ta hiện nay không tốt lắm, có thể không thể nào thực hiện được những thao tác này. Nhưng nếu quân đội có thiết bị mạng tốt, khả năng thành công sẽ lớn hơn.”

Biết những lời này của mình khiến Giang Viễn Triều bị sốc, Giang Thiên Ca nói xong suy nghĩ của mình, bèn nói:

“Tất nhiên, những điều con vừa nói chỉ là ý nghĩ của riêng con thôi, có thể thành công hay không, con không dám chắc chắn. Nếu quân đội đã có phương án xử lý thích hợp, bố cứ coi như chưa nghe thấy gì.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng nếu vẫn chưa có phương án nào khả thi, nếu cần dùng đến phương pháp này, con có thể thử xem sao.”

Thấy Giang Viễn Triều vẫn chưa hết vẻ mặt kinh ngạc, Giang Thiên Ca hừ một tiếng, vênh váo nói:

“Bố, có cần phải kinh ngạc đến mức đó không, con là ai chứ? Con là Giang Thiên Ca, con gái của Giang Viễn Triều đấy, con lợi hại một chút thì đã sao?”

Giang Viễn Triều: “...”

Lúc Giang Thiên Ca đi ra khỏi phòng sách, cô nhìn thấy một bóng người đang lom khom, lén lút đi vào bếp. Nếu không phải nhìn thấy quần áo người nọ mặc quen mắt, Giang Thiên Ca đã tưởng là trộm mà đánh rồi.

Cô đảo mắt, cố ý ho khan một tiếng, liền thấy Giang Hướng Mai cứng đờ người.

Giang Thiên Ca nhếch mép cười, hài lòng quay về phòng.

Giang Hướng Mai nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh. Bà ta tự đấu tranh tư tưởng một hồi, tự thôi miên bản thân rằng đây là nhà của mình, không cần phải sợ Giang Thiên Ca. Không được sợ!

Giang Hướng Mai tự cổ vũ bản thân, rồi ngẩng cao đầu, định bụng sẽ hùng hổ đi nói lý lẽ với Giang Thiên Ca, vừa quay đầu lại đã thấy bóng lưng Giang Thiên Ca đang vừa đi vừa ngâm nga bài hát.

Giang Hướng Mai: “...”

Giang Hướng Mai nghiến răng ken két, trong lòng chửi rủa Giang Thiên Ca một trận, chửi mãi rồi cũng chán, đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh toát.

Vừa rồi sau khi bà ta quay về phòng, vẫn luôn để ý động tĩnh bên ngoài, chờ ông bà nội, hoặc Trần Ngọc Lan vào dỗ dành.

Bọn họ không dỗ dành tôi, tôi sẽ không bao giờ ra ngoài! Bọn họ không dỗ tôi, tôi c.h.ế.t đói cũng không ra ngoài!

Kết quả là chờ đợi mãi, chờ đến khi bọn họ ăn uống, nói nói cười cười rôm rả. Nhưng chẳng có ai quan tâm cô một câu! Bọn họ đều muốn bỏ đói cô!

Cô thật sự đói đến chịu không nổi, muốn tranh thủ lúc không có ai đi ra tìm chút đồ ăn, nhưng lại xui xẻo gặp Giang Thiên Ca.

Con bé thối tha Giang Thiên Ca này, còn cố ý hù dọa cô!

Ông nội và mọi người đều thay đổi, đều mặc kệ tôi, đều muốn bỏ đói tôi, Giang Thiên Ca đánh tôi, bắt nạt tôi, hù dọa tôi...

Tốt lắm!

Nếu bọn họ đối xử với cô như vậy, cô cũng chẳng thèm bọn họ!

Cô muốn bỏ nhà ra đi!

Sau này cô sẽ không trở lại nữa! Trừ phi bọn họ cầu xin cô!

“Ục... Ục...”

Giang Hướng Mai vừa hô vang khẩu hiệu đòi người nhà họ Giang phải cầu xin mình, bụng liền réo lên rất không đúng lúc.

Cô bĩu môi, vừa xoa bụng vừa liếc mắt nhìn vào trong sân, thấy không có ai mới nhanh chóng xoay đầu lại, đảo mắt tìm đồ ăn.

Nhìn thấy trong nồi đầy một bát thịt, bốc khói nghi ngút, mùi thịt xộc vào mũi, Giang Hướng Mai nuốt nước miếng, đột nhiên trong lòng nghĩ:

Đây là nhà của mình, ông bà nội là cha mẹ của mình, tại sao mình lại rời đi, tại sao không trở về? Nếu mình không trở về, chẳng phải là vừa lòng Giang Thiên Ca sao?

Mình không ngốc!

Giang Thiên Ca muốn đuổi mình đi? Mơ đi!

Mình c.h.ế.t cũng không để Giang Thiên Ca toại nguyện!

...

Vì nghe Giang Thiên Ca nói một hồi, Giang Viễn Triều cả buổi tối đều nghĩ đến việc này. Sáng hôm sau trời tờ mờ sáng đã thức dậy. Ông đứng trong sân trầm tư, một lúc sau nghe tiếng bước chân sau lưng.

Giang Viễn Triều cứ tưởng là Chu Quế Phương.

Ở nhà họ Giang, những việc khác không cần Chu Quế Phương làm, bà chỉ lo việc bếp núc, chuẩn bị ba bữa cơm cho cả nhà là được. Bây giờ là lúc Chu Quế Phương dậy làm bữa sáng.

Giang Viễn Triều quay đầu lại nhìn. Nhưng người ông nhìn thấy không phải Chu Quế Phương, mà là Giang Hướng Mai.

Lúc này đang đầu tháng Giêng, tiết trời rét buốt, sáng sớm nhiệt độ lại càng thấp, Giang Hướng Mai quấn mình như cái bánh chưng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhìn thấy Giang Viễn Triều, Giang Hướng Mai có chút không tự nhiên, cô cúi đầu gọi “Anh Ba”, rồi cứng đờ người đi về phía bếp.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 272: Chương 272



Đi được vài bước, cảm giác Giang Viễn Triều phía sau vẫn nhìn chằm chằm mình, Giang Hướng Mai nhíu mày lầm bầm một tiếng, rồi chạy chậm vào bếp.

Giang Viễn Triều nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Hướng Mai, thấy cô vào bếp, sau khi hiểu ra cô vào bếp làm gì, Giang Viễn Triều nhướng mày, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tây ngôi nhà.

Bên tây có mặt trời đâu?

...

Trong bếp.

Thấy Giang Hướng Mai dậy sớm như vậy, còn chạy vào bếp, Chu Quế Phương ngạc nhiên.

Giang Hướng Mai vào bếp sớm thế này làm gì?

Chẳng lẽ là đói? Không thể nào.

Tối qua bà đã để phần Giang Hướng Mai một bát thịt đầy ú ụ trong nồi. Vừa rồi bà cũng đã xem, thịt đều đã hết. Một bát thịt lớn như vậy, cho dù là Giang Hướng Lợi thì mấy người đàn ông ăn cũng không hết, chứ đừng nói là đói.

Vậy Giang Hướng Mai đến đây làm gì?

Rất nhanh Chu Quế Phương đã có câu trả lời.

“Chị Chu, chị vào phòng nghỉ ngơi đi.” Giang Hướng Mai lạnh mặt, nghiêm túc tuyên bố, “Bữa sáng hôm nay để tôi làm.”

Chu Quế Phương: “...”

Một lúc sau, Chu Quế Phương hoàn hồn, mím chặt môi, cười gượng gạo:

Vân Mộng Hạ Vũ

“À, Hướng Mai, để tôi làm là được rồi, trời còn sớm, cô vào... ngủ thêm một lát đi, à, ngủ bù, khi nào tỉnh lại thì cũng gần đến giờ rồi...”

Giang Hướng Mai “hừ” một tiếng, kiên quyết nói: “Không cần. Bữa sáng hôm nay để tôi làm.”

Giang Thiên Ca giở trò chia rẽ, phá hoại quan hệ giữa cô và ông bà nội, khiến ông bà và những người khác trong nhà có thành kiến với cô, cô không thể để Giang Thiên Ca được như ý!

Giang Thiên Ca ngoài cái miệng suốt ngày ba hoa chích chòe, lừa gạt ông bà nội ra thì còn có gì nữa?

Cô không khéo ăn nói bằng Giang Thiên Ca.

Vậy thì cô sẽ dùng hành động thực tế, so sánh với Giang Thiên Ca, dùng hành động thực tế để chứng minh với ông bà nội, với các anh chị, tôi hiếu thuận, ngoan ngoãn hơn Giang Thiên Ca! Tốt hơn Giang Thiên Ca!

“Chị Chu, chị đi đi.” Giang Hướng Mai siết chặt tay, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, chỉ muốn lập tức trổ tài, để cho mọi người thấy sự lợi hại của mình.

Thấy Chu Quế Phương vẫn đứng im, Giang Hướng Mai nhíu mày đẩy Chu Quế Phương ra ngoài, rồi “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Hả?”... Nhìn cánh cửa đóng chặt, Chu Quế Phương lo lắng, hai tay vò vò tạp dề.

Giang Hướng Mai chưa từng nấu nướng, cô ta có thể làm ra thứ gì ăn được sao? Lát nữa mọi người dậy hết, đến giờ cơm mà không có gì ăn, mọi người đều bị đói, lúc đó đừng trách bà!

“Chị Chu.” Thấy Chu Quế Phương đứng ở cửa bếp với vẻ mặt khó xử, Giang Viễn Triều lên tiếng gọi.

“Ơ, Viễn Triều!” Thấy Giang Viễn Triều, Chu Quế Phương như nhìn thấy cứu tinh, bà vội vàng nói: “Viễn Triều này, Hướng Mai nói bữa sáng hôm nay cô ấy muốn tự tay làm, sao có thể để cô ấy làm được, cậu mau vào gọi cô ấy ra đi!”

Giang Viễn Triều nói: “Không sao...”

Bên trong bếp rất phối hợp vang lên tiếng “choang”...

Giang Viễn Triều: “...”

Giang Viễn Triều nhìn về phía bếp, thấy không có khói lửa bốc lên, thở phào nhẹ nhõm, nói với Chu Quế Phương: “Không sao, cứ để cô ấy làm đi. Chị trông chừng, đừng để bếp lửa bén là được.”

“Bữa sáng tôi đi mua về.”

Nghe Giang Viễn Triều nói vậy, Chu Quế Phương yên tâm.

Bà đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong bếp. Nghe thấy bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “leng keng, loảng xoảng”, bà nhíu mày đau lòng.

Tuy đồ đạc trong bếp đều là của nhà họ Giang, nhưng bình thường đều là bà sử dụng, bị quăng quật như vậy, bà cũng thấy xót xa.

Giang Thiên Ca đi ra, thấy Chu Quế Phương đứng dưới mái hiên, vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm vào bếp, lông mày nhíu lại như muốn kẹp c.h.ế.t ruồi.

Giang Thiên Ca nhìn vào bếp, tò mò hỏi: “Ai ở trong đó vậy?”

Chu Quế Phương buồn bã nói: “Cô út con đấy.”

Giang Thiên Ca: “... Cô ta đang làm gì trong đó vậy?”

Chu Quế Phương nhíu mày: “Nó nói nó muốn làm bữa sáng hôm nay.”

Giang Thiên Ca khựng lại một chút, rồi “ồ” lên một tiếng: “Vậy sáng nay con đến trường ăn sáng vậy.”

Đoán được ý của Giang Thiên Ca, Chu Quế Phương vội vàng nói nhỏ: “Không cần, không cần, bố con đi mua rồi.”

Giang Thiên Ca hài lòng gật đầu. Giang Viễn Triều phản ứng nhanh nhẹn, rất đáng khen ngợi.

Không phải cô xem thường Giang Hướng Mai, có thành kiến với Giang Hướng Mai, mà là Giang Hướng Mai không biết nấu ăn. Cô sẽ không ăn món ăn kinh dị do Giang Hướng Mai chế biến đâu.

Giang Thiên Ca tập một bài quyền trong sân xong thì Giang Viễn Triều cũng vừa mua bữa sáng về, Giang Thiên Ca tiến lại gần, hỏi ông mua gì.

Giang Viễn Triều cười nói: “Yên tâm, có món con thích.”

Giang Thiên Ca “ồ” lên một tiếng, rồi tiếp tục chủ đề tối qua: “Nếu mọi người đã suy nghĩ kỹ, muốn thử phương pháp của con một lần, thì cần phải nói cho con biết trước, tốt nhất là cung cấp cho con thông tin và dữ liệu chính xác hơn về chiếc máy bay đó, con cần phải thiết kế mã.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 273: Chương 273



Giang Viễn Triều im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: “Được.”

Nghĩ ngợi một lúc, Giang Viễn Triều hỏi: “Nếu thật sự áp dụng phương pháp của con, tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, nói: “Ước tính thận trọng là bốn phần. Nếu thiết bị mạng và máy tính có thể đáp ứng được, tỷ lệ thành công có thể tăng lên một đến hai phần.”

Giang Viễn Triều gật đầu như đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, Giang Viễn Triều nói nhỏ: “Thiên Ca, bố sẽ đề xuất phương án này với người có thẩm quyền vào lúc thích hợp. Nhưng có được áp dụng hay không, bố không thể quyết định được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Giang Viễn Triều ngưng trọng và phức tạp. Đây không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến rất nhiều thứ.

Thân phận học sinh của Thiên Ca, sẽ khiến người ta cho rằng lời cô nói là trẻ con. Mối quan hệ giữa Thiên Ca và ông cũng sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Giang Thiên Ca cũng biết phía sau có rất nhiều uẩn khúc.

Chưa nói đến những yếu tố sâu xa, phức tạp khác, chỉ riêng tuổi tác của cô. Hiện tại, trong mắt hầu hết mọi người, cô chỉ là một đứa trẻ “chưa lớn”.

Có lẽ ngoại trừ Giang Viễn Triều là người cha ruột có cái nhìn bao dung với cô, sẽ có chút ít tin tưởng lời cô nói là thật, còn những người khác, chắc chắn đều cho rằng cô đang nói bốc phét, nói mà không biết ngượng mồm.

Đối với nhận thức này, Giang Thiên Ca tiếp thu rất tốt, không có chút tâm lý uất ức nào: “Vâng, con biết. Con nói với bố những điều này, cũng không mong muốn gì, chỉ là muốn bố biết có chuyện như vậy. Tốt nhất là không cần dùng đến con.”

“Thôi, vào ăn cơm đi.”

Lúc này, trong bếp cũng đã yên ắng trở lại, Giang Hướng Mai bưng “thành quả” của mình đi ra.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, cô ta hếch cằm lên “hừ” một tiếng. Nếu phía sau có đuôi, chắc đã vểnh lên trời rồi.

Giang Thiên Ca liếc nhìn thứ Giang Hướng Mai đang bưng trên tay, thầm thắp nến thương tiếc cho ông bà nội và mọi người.

Giang Hướng Mai đã “leng keng, loảng xoảng” trong bếp từ sáng sớm, phần lớn mọi người trong nhà họ Giang đều biết.

Thấy Giang Hướng Mai bưng đồ ăn vào, ông Giang và bà Giang nhìn nhau, đều nhìn thấy sự từ chối trong mắt đối phương.

Từ nhỏ đến lớn Giang Hướng Mai rất ít khi vào bếp, đồ cô ta làm ra, nếu không phải quá đói thì thật ra không cần phải ăn. Nếu quá đói, thì nhịn một chút cũng được.

Ông bà nội đều ngồi trên ghế sofa, người đọc báo, người xem sổ sách, chẳng ai muốn nhúc nhích.

Giang Hướng Lợi là người hiếm hoi không để ý đến động tĩnh trong bếp, không biết bữa sáng hôm nay là do Giang Hướng Mai đích thân làm.

Nhìn thấy bữa sáng trên bàn, mắt anh ta giật giật: “Ủa? Hôm nay chị Chu bị sao thế nhỉ, ngủ quên à? Sao bữa sáng hôm nay lại thành ra thế này?”

“Đây là bánh bao hay bánh màn thầu vậy? Sao lại dị dạng thế này, còn to hơn cả nắm tay tôi nữa?”

Thấy Giang Hướng Lợi chê bai, Giang Hướng Mai đen mặt, trừng mắt với anh ta:

“Anh Hai! Anh có biết nói chuyện không vậy! Bánh bao có thể ăn được là được rồi! Ăn vào bụng rồi cũng như nhau cả thôi, làm gì mà phải đẹp mắt thế?”

Giang Hướng Lợi nghĩ lại, đúng là như vậy.

Anh ta không còn bận tâm đến vấn đề bánh bao xấu hay đẹp nữa, sau khi nhận ra đây là do Giang Hướng Mai làm, Giang Hướng Lợi nghi ngờ nhìn cô ta: “Từ bao giờ mà em biết nấu ăn vậy?”

“Nhiều thứ tôi biết làm lắm.” Nói xong, nhìn thấy Giang Thiên Ca đi vào, Giang Hướng Mai hếch mũi lên, “hừ” một tiếng.

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Hướng Mai không quên mục đích hôm nay của mình, cô ta nhìn ông bà nội, nói: “Bố, mẹ, bữa sáng hôm nay là con dậy từ sớm tinh mơ, tự tay làm cho mọi người đấy, mọi người mau nếm thử đi.”

Nghe thấy Giang Hướng Mai nói, Giang Thiên Ca đảo mắt, cười nói: “Ông nội, bà nội, sáng sớm hôm nay con cũng đã dậy, đi mua bữa sáng cho ông bà rồi, ông bà mau nếm thử đi ạ.”

Nói xong, cô đặt tất cả những thứ Giang Viễn Triều mua về lên bàn, như thể đang muốn so tài với Giang Hướng Mai.

“...” Giang Hướng Mai tức giận đến mức trợn mắt, khói bốc lên tận đầu.

Giang Hướng Mai nghiến răng: “Tôi mặc kệ, bữa sáng hôm nay là tôi cố tình dậy từ lúc trời còn chưa sáng để làm đấy, mọi người nhất định phải ăn. Không ăn đồ tôi làm, có phải là có ý kiến với tôi, coi thường tôi không?”

Giang Hướng Mai chỉ đích danh từng người một: “Bố, mẹ, anh Hai, chị dâu Hai, anh Ba, Chiêu Dương, có phải mọi người có ý kiến gì với tôi không?”

Mọi người nhà họ Giang: “...”

Cả nhà họ Giang nhắm mắt nhắm mũi ăn món ăn kinh dị do Giang Hướng Mai nấu, chỉ có một mình Giang Thiên Ca là ung dung tự tại ăn bữa sáng mà Giang Viễn Triều mua về.

Bởi vì hôm qua cô vừa mới cãi nhau một trận với Giang Hướng Mai, đúng là có chút ý kiến với Giang Hướng Mai.

Xé rách mặt mũi, cũng có nhiều lợi ích đấy chứ.

Bữa sáng hôm nay của nhà họ Giang, không phải đang ăn cơm, mà là đang nếm trải sự tình người thế thái.

Cuối cùng ông nội phải gọi Giang Hướng Mai vào thư phòng nói chuyện phải trái, mới giải cứu mọi người khỏi món ăn kinh dị khó nuốt kia.

...
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 274: Chương 274



Ăn sáng xong, Giang Viễn Triều chào ông nội rồi rời đi. Ông phải đến Hải Nam, hôm nay phải khởi hành.

Giang Thiên Ca cũng đi, cô đến trường.

Giang Thiên Ca trở về ký túc xá, Trần Tuệ Viên nói với cô:

“Thiên Ca, Giang Ti Vũ về rồi.”

“Về rồi?”

Mấy ngày nay, cô không để ý đến tình hình nhà Giang Thiết Quân.

Một ngày sau khi nhà Giang Thiết Quân đến nhà họ Giang ăn trộm bị bắt quả tang, Giang Viễn Triều đã giao nộp chứng cứ năm xưa vợ chồng Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa tráo đổi con cái.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa đã đột nhập vào nhà họ Giang, gây thương tích và còn thực hiện hành vi đánh tráo trẻ con năm xưa. Có thể khẳng định chắc chắn hai vợ chồng này vào tù rồi sẽ không bao giờ ra được nữa.

Còn Giang Ti Vũ, cô ta cố tình bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của nhà họ Giang. Tuy tội danh của cô ta không nặng bằng Giang Thiết Quân và đồng bọn, nhưng cũng không thể nào được thả ra nhanh như vậy.

Giang Thiên Ca hỏi: “Mọi người có biết tình hình hiện tại của cô ta thế nào không ạ?”

Trần Tuệ Viên nói: “Tối qua, không lâu sau khi cậu về nhà thì cô ta cũng quay về. Cô ta nói với mọi người rằng mấy ngày nay cô ta chỉ đi phối hợp điều tra với cảnh sát thôi. Cô ta còn nói hiện giờ mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng, những chuyện mà bố mẹ ruột và anh trai cô ta làm đều không liên quan gì đến cô ta.”

Không liên quan đến cô ta?

Chính cô ta bỏ thuốc, vậy mà nói không liên quan đến mình?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy thì chỉ có một khả năng, Giang Ti Vũ đã thuyết phục được Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, khiến bọn họ bao che cho cô ta.

Ánh mắt Giang Thiên Ca khẽ động, đáy mắt thoáng hiện vẻ trầm tư.

Thấy Giang Thiên Ca không nói gì, Trần Tuệ Viên suy nghĩ một chút rồi lại thấp giọng nói: “Có thể Giang Ti Vũ sẽ chuyển trường.”

Hiện giờ, sinh viên được phép chuyển từ trường đại học này sang trường đại học khác. Sinh viên chỉ cần nộp đơn, nếu trường muốn chuyển đến đồng ý thì có thể chuyển.

Suất học ở Đại học Hoa của Giang Ti Vũ là do cô ta tốn không ít tâm tư thủ đoạn mới có được, bây giờ lại muốn chuyển đi?

Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Cô ta muốn chuyển đi đâu?”

Trần Tuệ Viên nói: “Đại học Kinh tế. Trường của bạn trai cô ta đấy.”

Giang Thiên Ca nhướn mày.

“Thiên Ca, cậu nói xem tại sao cô ta lại muốn chuyển trường? Chẳng lẽ thật sự là vì muốn ở bên bạn trai sao?”

Dư Mai Tinh ngồi bên cạnh không nhịn được ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, vẻ mặt tò mò hỏi.

Tối hôm qua, sau khi Giang Ti Vũ trở về, sau khi đi khắp nơi thanh minh bản thân không phạm tội, cô ta lại tiết lộ tin tức này. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều rất tò mò.

Cô còn nghi ngờ, Giang Ti Vũ cố tình tung ra tin tức này vào thời điểm nhạy cảm như vậy là vì muốn khiến mọi người tò mò, ảnh hưởng đến việc ôn tập của mọi người.

Giang Thiên Ca lắc đầu, nói không biết.

Mặc dù không rõ mục đích thật sự của Giang Ti Vũ khi chuyển trường là gì, nhưng có thể chắc chắn rằng cô ta nhất định không phải vì Lục Tự Khôn mà chuyển trường.

Với biểu hiện chán ghét Lục Tự Khôn ra mặt của Giang Ti Vũ, thì chuyện cô ta vì muốn ở bên Lục Tự Khôn mà chuyển trường là điều không thể nào.

Giang Thiên Ca đứng ngoài quan sát nên nhìn rất rõ, nhưng Lục Tự Khôn lại đắm chìm trong ảo tưởng Giang Ti Vũ vì mình mà chuyển trường. Hắn ta vui vẻ chạy đến Đại học Hoa, bận trước bận sau chuyện Giang Ti Vũ chuyển trường.

Từ sau lần bị Giang Thiên Ca đánh, Lục Tự Khôn không còn mặt mũi nào đến Đại học Hoa nữa. Mỗi lần đến tìm Giang Ti Vũ, hắn ta đều đứng đợi ở ngoài cổng trường. Bây giờ chắc là vui quá nên quên luôn cả chuyện mất mặt trước kia.

Gặp Giang Thiên Ca, Lục Tự Khôn còn cố tỏ ra cứng rắn, hếch mũi lên trời hừ lạnh một tiếng.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn hắn ta: “Cậu ngứa ngáy, muốn bị tôi đánh nữa phải không?”

Nghĩ đến chuyện bị Giang Thiên Ca đánh, trên mặt Lục Tự Khôn hiện rõ vẻ lúng túng.

Hắn ta cắn răng, nói: “Giang Thiên Ca, bây giờ cảnh sát phá án đều phải dựa trên chứng cứ rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, cô đừng có mà vu oan cho Ti Vũ. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Lục Tự Khôn ra vẻ nghiêm nghị, không sợ hãi. Nhưng sau khi nói lời hung ác xong, hắn ta không dám ở lại thêm dù chỉ nửa giây, lập tức xoay người chạy đi.

Vừa giả vờ vừa nhát gan.

Giang Thiên Ca kinh ngạc đến mức đảo mắt.

Vì chuyện của Giang Ti Vũ, buổi chiều trước khi về nhà, Giang Thiên Ca đã đến đồn cảnh sát tìm Trần Chí Bân để hỏi tình hình.

Trần Chí Bân giải thích: “Cả ba người nhà đó đều khai là do bọn họ bỏ bột củ mài và lén bỏ thuốc ngủ vào lúc Giang Ti Vũ không để ý, Giang Ti Vũ không hề hay biết.”

“Đồng chí Tiểu Giang, hiện giờ đúng là đang trong thời kỳ Nghiêm Đả, nhưng cấp trên cũng yêu cầu không được bỏ sót tội phạm, cũng không được oan sai cho người tốt, không để xảy ra án oan sai. Áp lực phá án của chúng tôi rất lớn.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 275: Chương 275



“Cho nên, đối với trường hợp của Giang Ti Vũ, do không đủ chứng cứ buộc tội, chúng tôi đành phải thả cô ta.”

Giang Thiên Ca gật đầu.

Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Bây giờ có thể đến thăm Giang Thiết Quân và đồng bọn được chưa ạ?”

Trần Chí Bân gật đầu: “Được chứ, cô muốn gặp ai thì điền đơn xin là được.”

Giang Thiên Ca muốn gặp Giang Thiên Bảo.

Những vết thương trước đó do bị đánh ở nhà họ Giang của Giang Thiên Bảo vẫn chưa lành, trên mặt đầy vết bầm tím, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, trông già đi cả chục tuổi, có lẽ là do cuộc sống trong tù rất khó khăn.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, hắn ta ngẩn người một lúc lâu mới nhận ra cô, sau đó hung hăng lao về phía cô: “Giang Thiên Ca, tao g.i.ế.c mày!”

Chưa cần Giang Thiên Ca ra tay, viên cảnh sát phía sau đã túm lấy hắn ta, một người khác cầm gậy cảnh sát chỉ vào hắn ta, quát lớn: “Làm gì đấy? Ngồi im!”

Giang Thiên Bảo bị quát đến mức run người, không dám nhúc nhích nữa, nhưng ánh mắt vẫn hung ác nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Giang Thiên Ca không chút sợ hãi, mỉm cười: “Mặc dù các người đã vào nhà tôi ăn trộm, còn dùng d.a.o làm tôi bị thương, nhưng dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà, tôi đến đây để thăm các người.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Bảo rống giận: “Tao không có ăn trộm, là do chúng mày vu oan cho tao, là chúng mày cố ý gài bẫy tao!...”

Giang Thiên Ca mặc kệ lời hắn ta nói, tự mình nói: “Hôm nay ở trường, tôi nhìn thấy em gái ruột của anh, Giang Ti Vũ, anh có biết không, trường chúng tôi hiện giờ có suất đi du học.”

Giang Thiên Ca cười nói: “Nếu Giang Ti Vũ nộp đơn xin và được thông qua, cô ta có thể ra nước ngoài đấy.”

Nghe được lời này, sắc mặt Giang Thiên Bảo lập tức thay đổi.

Giang Thiên Ca lại cười nói: “Là người thân của cô ta, chắc các người cũng rất mừng cho cô ta. Chỉ tiếc là các người đang bị nhốt, không thể tự mình tiễn cô ta đi du học.”

Giang Thiên Ca đoán, Giang Ti Vũ chắc chắn đã hứa với Giang Thiên Bảo rằng sau khi ra ngoài sẽ tìm cách cứu bọn họ, hoặc là sẽ gửi tiền, gửi đồ vào tù cho bọn họ, để bọn họ sống dễ thở hơn.

Vì vậy, Giang Thiên Bảo, Giang Thiết Quân và đồng bọn mới bằng lòng che giấu chuyện Giang Ti Vũ tham gia bỏ thuốc ngủ. Nhờ vậy, Giang Ti Vũ mới có thể được thả ra ngoài một cách êm đẹp.

Giang Thiên Ca biết, chuyện này có thể khiến Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa bị kết tội nặng, nhưng không thể nào khiến Giang Ti Vũ phải trả giá. Dù có chứng minh được Giang Ti Vũ bỏ thuốc ngủ thì cô ta cũng chỉ phải ngồi tù một, hai năm.

Nhưng hình phạt nhẹ là một chuyện. Còn không bị trừng phạt là một chuyện hoàn toàn khác.

Giang Ti Vũ muốn lợi dụng sơ hở để thoát tội sao?

Hừ, đừng có mơ.

Biết được Giang Ti Vũ có lẽ sẽ cao chạy xa bay, Giang Thiên Bảo còn có thể che giấu cho cô ta sao?

Nhìn Giang Thiên Bảo nghiến răng nghiến lợi, Giang Thiên Ca cười lạnh rồi rời đi.

Ban đầu, Giang Thiên Ca chỉ định dùng chuyện đi du học để k*ch th*ch Giang Thiên Bảo, nhưng trên đường về nhà, trong đầu cô bất chợt lóe lên một ý nghĩ.

Cô nhớ đến chuyện Giang Ti Vũ chuyển đến Đại học Kinh tế. Ở Đại học Hoa, với thành tích và điều kiện của Giang Ti Vũ, không có khả năng cô ta có thể giành được suất đi du học.

Mục đích Giang Ti Vũ chuyển đến Đại học Kinh tế, có phải là muốn giành lấy suất du học bên đó?

Nghĩ đến khả năng này, Giang Thiên Ca liền bật cười.

Người của Đại học Kinh tế cũng không phải kẻ ngốc, Giang Ti Vũ không sợ cuối cùng mình sẽ uổng công vô ích sao?

Sau khi Giang Thiên Ca rời đi, Giang Thiên Bảo lập tức quay về tìm Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.

Hiện giờ, bọn họ đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát, nhưng chưa bị kết án. Buổi tối, tất cả mọi người đều phải tập trung ở phòng học để học tập tư tưởng.

Giang Thiên Bảo kể cho Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa nghe chuyện Giang Ti Vũ có thể bỏ mặc bọn họ mà cao chạy xa bay.

Nghe xong, sắc mặt Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa lập tức thay đổi. Giang Thiết Quân chửi ầm lên: “Con ranh con này, dám đùa bỡn chúng ta! Tao phải đi tố cáo nó!”

Trương Lê Hoa cũng rất tức giận, nhưng bà ta suy nghĩ một chút rồi ngăn Giang Thiết Quân lại: “Khoan đã, ngày mai gọi nó đến hỏi rõ ràng!”

Bà ta sa sầm mặt mày: “Thiên Bảo nghe được chuyện này từ con nhỏ Giang Thiên Ca, chắc chắn con nhỏ đó không có ý tốt, nói không chừng là nó cố ý châm ngòi ly gián chúng ta!”

Hiện giờ, tất cả hy vọng của ba người bọn họ đều đặt vào Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ nói Giang Hướng Mai của nhà họ Giang nghe lời cô ta, Giang Ti Vũ còn nói gia đình nhà bạn trai cô ta rất có thế lực. Sau khi ra ngoài, cô ta sẽ nhờ những người đó cứu bọn họ.

Bọn họ không thể dễ dàng để Giang Thiên Ca ly gián!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 276: Chương 276



Thật ra, trong lòng Trương Lê Hoa cũng rất bất an, nhưng bà ta biết, Giang Ti Vũ là hy vọng duy nhất của bà ta. Chỉ cần Giang Ti Vũ còn ở bên ngoài, bà ta mới có hy vọng được ra ngoài.

Trong khoảng thời gian bị giam giữ, cảnh sát đã thẩm vấn bà ta về chuyện đột nhập vào nhà họ Giang ăn trộm đồ, còn thẩm vấn về chuyện đánh tráo Giang Thiên Ca năm xưa. Hai chuyện này cộng lại, nếu không có ai cứu bà ta, bà ta sẽ phải ngồi tù mọt gông, sẽ bị xử bắn!

Bà ta không muốn bị xử bắn!

Giang Ti Vũ nhất định phải cứu bà ta!

Chỉ cần Giang Ti Vũ ở bên ngoài, cô ta mới có thể cứu bà ta!

“Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ hỏi rõ ràng Giang Ti Vũ. Nó không dám chạy đâu! Nó đã hứa là sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”

Trương Lê Hoa lẩm bẩm, vừa là để an ủi Giang Thiết Quân và Giang Thiên Bảo, vừa là để tự trấn an bản thân.

...

Lúc Giang Thiên Ca trở về nhà họ Giang, Giang Hướng Mai đang mặc như “gấu trúc” nhổ cỏ trong sân.

Đúng vậy, nhổ cỏ vào mùa đông.

Găng tay Giang Hướng Mai đeo rất dày, là loại mà sau khi đeo vào, năm ngón tay không thể khép lại được.

Vào mùa đông, mấy cây cỏ trong sân chỉ còn trơ lại gốc và một, hai cái lá thưa thớt. Giang Hướng Mai đeo găng tay dày, tay giống như bị tê liệt, nắm mấy lần cũng không túm được cái lá nào, chỉ như đang túm gió.

Giang Thiên Ca nhìn đến mức mắt cũng phải giật giật.

“Hừ, nhìn cái gì?”

Giang Thiên Ca: “Nhìn người thông minh, hiếu thảo.”

Giang Hướng Mai lại hừ một tiếng, ngẩng cằm lên: “Biết là tốt rồi.”

Giang Thiên Ca: “...” Cô thích là được rồi.

Giang Thiên Ca bước vào phòng khách, nhìn thấy ông nội đang chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ. Ông nội cười tủm tỉm vẫy tay với cô: “Thiên Ca, lại đây nào.”

Giang Thiên Ca tưởng có chuyện gì tốt, ai ngờ ông nội gọi cô lại để cùng ông ngắm Giang Hướng Mai nhổ cỏ.

Giang Thiên Ca: “...”

Ông nội cười híp mắt, hạ giọng, thần bí nói: “Ông thấy Hướng Mai sắp sửa tốt lên rồi đấy. Thiên Ca, ông phải ghi cho cháu một công lớn!”

“Cháu đã giúp ông một việc lớn, nói cho ông biết, cháu muốn được thưởng gì nào?” Ông nội ra vẻ “Ông không thiếu tiền, muốn gì cũng được”: “Nói đi, ông đều đáp ứng cháu!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói: “Sau này, nếu bố lại phạt cháu viết bản kiểm điểm, ông sẽ giúp cháu nữa nhé?”

Ông nội: “...”

Giang Thiên Ca cười nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ông nội, sau này cháu sẽ nhờ ông.”

Ông nội lại hối hận vì đã lỡ lời. Ông mím môi, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Cháu... Cháu ngoan ngoãn một chút, đừng có gây chuyện nữa!”

Giang Thiên Ca cong mắt cười, qua loa đáp: “Cháu biết rồi, cháu biết rồi, cháu ngoan nhất mà.”

“Ông nội, nhìn nhổ cỏ chẳng có gì hay ho cả, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi.”

Không đợi ông nội trả lời, Giang Thiên Ca kéo ông đi về phía thư phòng.

Trong khoảng thời gian này, Giang Viện Triều luôn bận rộn với công việc bên ngoài, còn ông nội đã về hưu, phần lớn thời gian đều ở nhà. Giang Thiên Ca muốn biết tình hình chiếc máy bay của nước M và tình hình ở tỉnh Hải đều phải tìm ông nội.

Giang Thiên Ca không trực tiếp hỏi ông, cô kéo ông nội đến, sau đó nói ra suy đoán của mình, dựa vào phản ứng của ông để xác định suy đoán của mình có đúng hay không.

Dùng cách này, cô đã biết được kha khá chuyện.

“... Ông nội, tại sao bố cháu lại đột nhiên nhận được điều lệnh đi tỉnh Hải? Có phải là do chuyện của Chu Thành?”

Tỉnh Hải, hiện giờ là nơi tập trung của rất nhiều nhân tài trong quân đội. Nhưng nội bộ quân đội, với vị trí của Giang Viện Triều, ai sẽ đi tỉnh Hải, ai sẽ ở lại quân bộ đều là những vấn đề cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

So với việc ở lại, những người được điều đi tỉnh Hải chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Quân bộ của Giang Viện Triều đã phái người đến tỉnh Hải rồi. Điều lệnh của Giang Viện Triều đến rất đột ngột.

Nhờ có tin tức của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều đã nhanh chóng báo cáo lên cấp trên, sau đó đưa Chu Thành từ tay cảnh sát về, nhanh chóng triệt phá băng nhóm đứng sau hắn ta, đây là một thành tích rất lớn.

Giang Thiên Ca đoán, việc Giang Viện Triều được điều động chắc chắn có liên quan đến chuyện này.

Nhìn phản ứng của ông nội, Giang Thiên Ca biết mình đã đoán đúng.

“Ông nội, ông nói xem, nếu bố cháu đề xuất một... một phương pháp táo bạo... có phần khó tin lên cấp trên, liệu cấp trên có chấp nhận không ạ?”

Giang Thiên Ca có chút tò mò, không biết liệu mình có cơ hội dùng thực tiễn để kiểm chứng tính khả thi của đoạn mã cô viết hay không?

Thật ra, cô rất muốn thử một lần. Nếu có thể mang chiếc máy bay đó về, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tự hào.

Ap-3 là máy bay trinh sát điện tử, là loại máy bay trinh sát tiên tiến nhất mà quân đội M Quốc đang sử dụng. Công nghệ mà nó sử dụng là công nghệ quân sự tiên tiến nhất của M Quốc.

Đất nước hiện tại vẫn chưa nắm giữ được. Xét theo quỹ đạo phát triển, ít nhất phải mất mười năm nữa mới có thể nắm giữ được công nghệ này.

Nếu có thể lấy được chiếc máy bay này, không chỉ có thể dùng nó để đàm phán với M Quốc, mà còn có thể nắm được công nghệ của nó, khiến M Quốc mất mặt, vừa mất người vừa thiệt của. Coi như báo thù cho những người đã thiệt mạng ở kiếp trước.

Nghĩ vậy, Giang Thiên Ca âm thầm xoa tay. Cô tiếp tục hỏi ông nội...

Lúc Giang Thiên Ca và ông nội nói về Giang Viện Triều, thì Giang Viện Triều vừa đến tỉnh Hải cũng đang nói chuyện với người khác về Giang Thiên Ca.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 277: Chương 277



Căn cứ nào đó ở tỉnh Hải, gió biển thổi vi vu.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây đứng bên cửa sổ, cả hai người đều không nói gì, chỉ nhìn bầu trời xa xăm, vẻ mặt nghiêm trọng. Một tiếng trước, máy bay của M Quốc lại một lần nữa vượt qua ranh giới, có hành động khiêu khích.

Thời gian để xua đuổi nó cũng lâu hơn lần trước.

Ai cũng ngầm hiểu, M Quốc đang muốn từng bước ép bọn họ lùi bước. Điểm mấu chốt của bọn họ không còn nhiều để mà lùi nữa.

Im lặng hồi lâu, Lục Chính Tây nhìn Giang Viện Triều, thấp giọng nói: “Ý của đồng chí Trương là nhất định phải đánh.”

Đối với cách xử lý máy bay của M Quốc, hiện tại có hai luồng ý kiến, một bộ phận cho rằng không thể sử dụng vũ khí, phải thông qua đối thoại cấp cao và đường lối ngoại giao để kêu gọi sự hỗ trợ của quốc tế, buộc máy bay của M Quốc rút lui.

Một bộ phận khác cho rằng nhất định phải đánh. Người hiền bị người ta bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi. M Quốc ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, chúng ta phải cứng rắn, khiến M Quốc phải kiêng dè. Nếu không, cho dù M Quốc có rút lui, sau này chúng cũng sẽ giở trò cũ.

Đồng chí Trương hiện là lãnh đạo cấp cao nhất đóng quân tại căn cứ tỉnh Hải. Ông nhận lệnh từ cấp trên, toàn quyền chỉ huy và quyết định các hoạt động của căn cứ.

Hiện tại, các bên đang tích cực đấu tranh, quyền lợi lẫn nhau, là người chỉ huy tối cao, đồng chí Trương không công khai bày tỏ quan điểm của mình.

Lục Chính Tây biết, là vì đồng chí Trương đã bí mật tìm ông.

Nghe Lục Chính Tây nói, Giang Viện Triều khẽ “ừ” một tiếng.

Đồng chí Trương từng tham gia chiến dịch hỗ trợ nước láng giềng vào đầu những năm 50, thái độ của ông đối với M Quốc luôn cứng rắn.

Nhưng, đánh như thế nào, có đánh trúng hay không, lại là một bài toán nan giải.

Giang Viện Triều khẽ hỏi: “Khả năng b.ắ.n trúng là bao nhiêu?”

Lục Chính Tây im lặng một lát, đáp: “Bốn đến năm phần trăm.”

Tốc độ bay, tải trọng tối đa, góc tấn công của máy bay trinh sát Ap-3 đều là loại tiên tiến nhất, tầm b.ắ.n và uy lực của pháo chúng ta đều có hạn, muốn b.ắ.n hạ nó thành công, cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, còn phải có cả may mắn nữa, thiếu một thứ cũng không được.

Chúng ta có may mắn như vậy không, không ai dám đảm bảo.

Ngoài ra, “thiên thời” là một thách thức rất lớn. Thời tiết trên biển thay đổi thất thường, khi nào mới xuất hiện thời cơ thuận lợi nhất, không ai có thể nói trước được.

“Bốn mươi lăm phần trăm.”

Đáy mắt Giang Viện Triều thoáng vẻ trầm tư.

Thiên Ca cũng nói cô nắm chắc bốn năm phần trăm.

Nhìn những đám mây đen ngoài cửa sổ, trong đầu Giang Viện Triều hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Đột nhiên, ông quay sang nhìn Lục Chính Tây.

Giang Viện Triều lên tiếng hỏi: “Chính Tây, cậu có tin Thiên Ca không?”

Nghe Giang Viện Triều hỏi, Lục Chính Tây ngẩn người.

Tin tưởng Thiên Ca? Thiên Ca thì sao? Chẳng lẽ Thiên Ca lại xảy ra mâu thuẫn với Lục Tự Văn và những người khác?

Nhưng rất nhanh, anh đã phủ nhận suy nghĩ này. Vào lúc này, Giang Viện Triều sẽ không nói những lời vô nghĩa.

Lục Chính Tây chợt nhớ đến chuyện Giang Thiên Ca dùng máy tính chặn email buôn lậu lần trước.

Lục Chính Tây cúi đầu trầm tư, đôi mắt sâu thẳm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lát sau, ông nói: “Tôi tin cô ấy.”

Ánh mắt Giang Viện Triều nhìn Lục Chính Tây trở nên đầy ẩn ý.

Ông che giấu sự phức tạp trong lòng, kể lại cho Lục Chính Tây nghe những gì Giang Thiên Ca đã nói.

...

Bắc Thành.

Sau khi moi được không ít thông tin từ ông nội, trong lòng Giang Thiên Ca đã có sự tính toán.

Hôm sau trở lại trường, cô lại đi tìm Tống Phương Bạch để hỏi bài.

Nhưng kết quả có chút thất vọng. Hôm nay Tống Phương Bạch không có ở trường.

Thầy hướng dẫn không có ở đây, Tiêu Lệ Quân và những người khác liền công khai lười biếng.

Biết Giang Thiên Ca tìm Tống Phương Bạch, Tiêu Lệ Quân cười híp mắt nói: “Ôi chao, thầy Tống không đến. Thiên Ca, hôm nay cậu đến không đúng lúc rồi.”

Tiêu Lệ Quân cười đầy ẩn ý, trong đó còn toát lên vẻ hóng hớt.

Không đợi Giang Thiên Ca lên tiếng hỏi, Tiêu Lệ Quân đã không nhịn được mà nói: “Thiên Ca, cậu có biết tại sao hôm nay thầy Tống không đến không?”

Tiêu Lệ Quân chớp chớp mắt, vẻ mặt như muốn nói “Cậu hỏi tôi đi, cậu mau hỏi tôi đi”, muốn chia sẻ đến mức sắp không chịu nổi.

Giang Thiên Ca mỉm cười, thuận theo ý của cô ấy mà hỏi: “Tớ không biết. Vậy nên, Lệ Quân, cậu có biết tại sao thầy Tống không đến không?”

Tiêu Lệ Quân: “Tớ biết chứ!”

Trong mắt Tiêu Lệ Quân ánh lên tia hóng hớt, cô nàng mím môi, hạ giọng nói: “Thầy Tống không đến là vì bạn của thầy ấy ở M Quốc, sắp đến Bắc Thành.”

Giang Thiên Ca nhướng mày hỏi: “Nữ à?”

“Ừ ừ ừ!” Tiêu Lệ Quân gật đầu lia lịa. “Cậu biết không, thầy Tống rất coi trọng người bạn này đấy!”

Tiêu Lệ Quân khoa tay múa chân nói: “Haha, Thiên Ca, tớ nói cho cậu biết, bạn của thầy Tống về nước, thầy Tống vui, tớ còn vui hơn!”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 278: Chương 278



“Ừm, nhìn ra rồi.” Giang Thiên Ca mỉm cười gật đầu.

Tống Phương Bạch có ngoại hình nho nhã, khí chất xuất chúng, năng lực hơn người. Hiện tại ông mới 38 tuổi, nhưng chức danh và đãi ngộ đều là tốt nhất trường. Ông là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng ở trường Đại học Hoa, là đối tượng kết hôn lý tưởng của rất nhiều người.

Nghe nói trước đây khi còn ở M Quốc, Tống Phương Bạch từng có một đời vợ là người M Quốc, nhưng cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vỏn vẹn một năm. Tuy nhiên, mọi người dường như không để ý đến điều này, rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho ông.

Thậm chí, trong trường còn có một số nữ sinh để ý đến Tống Phương Bạch.

Giang Thiên Ca cảm thấy Tống Phương Bạch còn được săn đón hơn cả Giang Viện Triều.

Nhưng Tống Phương Bạch cũng giống như Giang Viện Triều, đều thờ ơ với những chuyện này.

Bình thường Tống Phương Bạch là một người cuồng công việc, một người say mê nghiên cứu, tạo cho người ta ấn tượng là một người hết lòng vì khoa học, nguyện cống hiến cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học.

Tống Phương Bạch là người như vậy, học trò của ông chắc chắn cũng phải theo đó mà nỗ lực.

Tiêu Lệ Quân vui vẻ như vậy, một phần là vì Tống Phương Bạch, một phần khác là vì chính bản thân cô.

Cô nàng đang hy vọng Tống Phương Bạch và người bạn từ M Quốc trở về kia sẽ tiến thêm một bước, sau này dồn một phần tâm sức cho gia đình, không còn tập trung cho công việc như vậy nữa. Như vậy thì bọn họ cũng không cần phải vất vả như vậy.

Giang Thiên Ca mỉm cười, cảm thấy nguyện vọng của Tiêu Lệ Quân tám chín phần mười là sẽ tan thành bong bóng.

Ai quy định thầy không cần nỗ lực nữa thì trò cũng không cần nỗ lực?

Tống Phương Bạch là người rất nghiêm khắc trong công việc, có đôi khi cô nhìn thấy còn phải lắc đầu.

Tống Phương Bạch là kiểu người của nghiên cứu khoa học. Cô không cho rằng Tống Phương Bạch sẽ vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng đến công việc. Vì có gia đình nên thời gian dành cho công việc có thể sẽ giảm bớt, nhưng cường độ và sự nghiêm khắc chắc chắn sẽ không thay đổi.

Thời gian ít đi, cường độ không đổi, áp lực chắc chắn sẽ chỉ tăng chứ không giảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Lệ Quân vẫn còn quá trẻ.

Giang Thiên Ca bèn nhắc nhở cô: “Vui một chút thôi, đừng có mà đắc ý quá, nhỡ đâu tối nay thầy Tống quay lại kiểm tra tiến độ của cậu thì sao, cậu mau tranh thủ làm thí nghiệm đi.”

Tiêu Lệ Quân hừ một tiếng: “Không thèm.”

“Vắng chủ nhà gà bới bếp. Hôm nay khó lắm thầy Tống mới không có ở đây, nhất định tớ phải tranh thủ lười biếng một hôm, không lười thì có lỗi với bản thân quá.”

Giang Thiên Ca cười nói: “Thôi được rồi, cậu cứ từ từ lười biếng đi, tớ đi trước đây.”

Không gặp được Tống Phương Bạch, Giang Thiên Ca định tự mình đến thư viện tra tài liệu.

Vừa đi khỏi tòa nhà dạy học không xa, cô đã gặp Giang Ti Vũ. Giang Ti Vũ đeo cặp sách, tay cầm đồ, trông như vừa đi từ bên ngoài về.

Giang Thiên Ca coi như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Giang Ti Vũ lại đuổi theo: “Giang Thiên Ca, tôi có chuyện muốn nói với cô!”

“Giang Thiên Ca, thật ra tôi chưa từng làm gì tổn thương đến cô, cô đừng bám riết lấy tôi nữa được không?” Giang Ti Vũ chắn trước mặt Giang Thiên Ca, thấp giọng cầu xin.

Giang Ti Vũ cụp mắt, che giấu cảm xúc trong mắt. Cô ta hận Giang Thiên Ca, cô ta vĩnh viễn hận Giang Thiên Ca, hận Giang Thiên Ca cướp đi thân phận của cô ta, hận Giang Thiên Ca cướp đi Lục Chính Tây.

Nhưng lần này bị Giang Thiên Bảo và đám người kia liên lụy, bị đưa đến đồn cảnh sát khiến cô ta hiểu ra, hiện tại cô ta không có khả năng trả thù Giang Thiên Ca.

Nếu bây giờ đối đầu với Giang Thiên Ca cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, chỉ khiến tình cảnh của bản thân thêm tồi tệ.

Việc quan trọng nhất bây giờ của cô ta là phải thoát khỏi Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, đôi vợ chồng vô lại kia.

Bọn họ chỉ sinh ra cô ta chứ có nuôi nấng gì đâu, cô ta đã cho bọn họ rất nhiều tiền rồi, cũng coi như là nhân từ lắm rồi, cô ta không nợ nần gì bọn họ nữa. Nhất định không thể để bọn họ hút m.á.u cô ta, nhất định không thể để bọn họ liên lụy đến cô ta nữa.

Cô ta muốn ra nước ngoài, phải đi thật xa, phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bọn họ!

Vốn dĩ, cô ta đã dỗ dành được bọn họ, khiến bọn họ tin rằng cô ta sẽ nghĩ cách cứu bọn họ.

Nhưng không ngờ, Giang Thiên Ca lại cố tình đi tìm Giang Thiên Bảo để khiêu khích, Giang Thiên Ca cố tình phá hoại kế hoạch của cô ta!

Cô ta đã nhượng bộ như vậy rồi, Giang Thiên Ca sao còn không buông tha cho cô ta?

Giang Ti Vũ siết chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng.

“Giang Thiên Ca, cô thử nghĩ lại xem, những chuyện trước đây, gần như lần nào tôi cũng là người xui xẻo, là người chịu thiệt thòi, còn cô thì chẳng bị gì cả.”

“Chúng ta hãy coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Sau này, tôi sẽ không nhắm vào cô nữa, cô cũng đừng bám riết lấy tôi nữa, chúng ta đường ai nấy đi, không ai liên quan đến ai nữa, được không?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 279: Chương 279



Giang Thiên Ca bật cười.

“Theo như cô nói, vậy tôi chôn sống cô, đợi đến khi cô sắp c.h.ế.t rồi mới đào lên, như vậy cũng được sao? Dù sao thì cô cũng đâu có chết, đúng không?”

“Lợn nái không biết tự lượng sức mình mà đòi trèo cây, ngã từ trên cây xuống, không tự trách bản thân lại còn đi trách trời cao?”

“Cô...”

Giang Thiên Ca cười lạnh: “Còn đường ai nấy đi? Lúc cô gây chuyện với tôi sao không nghĩ đến chuyện đường ai nấy đi? Bây giờ tự làm tự chịu, hối hận rồi, lại muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà bảo dừng lại?”

“Trông cô cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà lại nghĩ hay nhỉ.”

“Cô...” Giang Ti Vũ tức giận đến run người, “Giang Thiên Ca, cô...”

“Đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Giang Ti Vũ, những gì cô phải đối mặt bây giờ đều là những gì cô nên chịu. Đừng có ra vẻ như tôi bắt nạt cô.”

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo cô ta: “Nếu cô thông minh thì sau này đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa, thấy tôi thì nên tránh xa một chút. Nếu không, cô sẽ còn hối hận hơn đấy, tin hay không thì tùy.”

...

Sân bay Bắc Thành là một trong số ít sân bay trong nước có đường bay quốc tế.

Lúc này, Tống Phương Bạch đang đứng ở sảnh đến, nhìn thông tin trên màn hình.

Thông tin mà Tiêu Lệ Quân hóng hớt được cho Giang Thiên Ca nghe thật ra không hoàn toàn chính xác. Đúng là Tống Phương Bạch có bạn từ M Quốc trở về, nhưng bạn bè trở về không phải là nữ, mà là nam.

Nhìn thấy thông tin trên màn hình hiển thị chuyến bay thẳng từ M Quốc đến Bắc Thành đã hạ cánh, Tống Phương Bạch đi đến lối ra, đợi khoảng mười phút, dòng người lần lượt đi ra.

Trong đó, người thu hút nhất là một người đàn ông cao ráo, gương mặt góc cạnh, nam tính. Người đàn ông mặc áo khoác được cắt may vừa vặn, đeo kính râm, toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý.

Tất nhiên, đây là lúc anh ta chưa mở miệng.

“Thủ Nghĩa!” Thấy Phương Thủ Nghĩa, Tống Phương Bạch cười gọi.

“Tống Phương Bạch! Đã lâu không gặp!” Phương Thủ Nghĩa tiến lại, cho Tống Phương Bạch một cái ôm thật chặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, anh ta tháo kính râm xuống, đánh giá Tống Phương Bạch từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Tống Phương Bạch! Suýt chút nữa thì tôi không nhận ra cậu!”

Tống Phương Bạch cười trêu chọc: “Chúng ta mới mấy năm không gặp mà cậu đã không nhận ra tôi rồi? Trí nhớ của cậu khi nào kém vậy?”

Anh và Phương Thủ Nghĩa quen biết nhau gần hai mươi năm, trước khi anh về nước, anh và Phương Thủ Nghĩa sống cùng khu, gần như ngày nào cũng gặp mặt, cũng thường xuyên đến nhà nhau ăn cơm.

Cả hai là bạn thân, không có gì là không nói với nhau. Mới mấy năm không gặp, không đến mức không nhận ra.

Nhìn Phương Thủ Nghĩa vẫn như trước, không có gì thay đổi, Tống Phương Bạch lại cười nói:

“Hay là do cậu có quá nhiều bạn bè, nên đã sớm quên mất người bạn già này rồi?”

Phương Thủ Nghĩa lắc đầu: “Không phải. Bởi vì bây giờ cách ăn mặc của cậu quá quê mùa, tôi không thể tin được đây là cậu.”

Trước khi lên máy bay, Phương Thủ Nghĩa đã gọi điện thoại cho Tống Phương Bạch, biết cậu ấy sẽ đến sân bay đón ông. Cho nên, vừa ra, ông đã tìm cậu ấy trong đám người.

Nhưng tìm một hồi lâu cũng không tìm được. Nếu không phải Tống Phương Bạch lên tiếng gọi, Phương Thủ Nghĩa cũng không dám xác định đây là Tống Phương Bạch.

Tống Phương Bạch đeo kính đen che nửa khuôn mặt, mặc áo khoác dày màu đen thẫm, không có chút gì gọi là thời trang, tóc cũng mềm rũ xuống, chẳng hề chải chuốt gì cả.

Bây giờ nhìn Tống Phương Bạch đúng là một chữ “quê” to tướng, chẳng còn thấy một chút phong độ nho nhã, lịch thiệp nào của ngày xưa.

Năm đó ở Anh, Tống Phương Bạch ăn mặc tuy không quá cầu kỳ, nhưng cũng rất biết cách ăn diện. Bước ra ngoài, trông Tống Phương Bạch cũng thật dễ coi và thu hút.

Sao mới về nước được vài năm đã trở nên quê mùa, luộm thuộm thế này?

Nhìn thấy vẻ mặt Phương Thủ Nghĩa không che giấu sự chê bai, Tống Phương Bạch: “...”

“Là do lương của cậu quá thấp, không mua nổi quần áo đẹp hay là ở đây không có quần áo đẹp để mua? Bất kể là tình huống nào, cậu cũng nên nói sớm với tôi chứ. Nếu không có tiền, tôi sẽ gửi tiền cho cậu. Nếu trong nước không có quần áo đẹp, tôi sẽ gửi từ Anh về cho cậu!”

“Dù sao cậu cũng là bạn thân nhất của tôi, tôi không thể nào trơ mắt nhìn cậu sống một cách quê mùa thế này được! Trong vali của tôi có mang theo vài bộ quần áo đẹp, lát nữa tôi sẽ chọn cho cậu vài bộ!”

Khóe miệng Tống Phương Bạch giật giật, từ chối ý tốt của Phương Thủ Nghĩa: “Không cần đâu, tôi có quần áo mà.”

Ông nhìn Phương Thủ Nghĩa từ trên xuống dưới, Phương Thủ Nghĩa vừa gặp đã chê bai quần áo của ông quê mùa, khó coi. Nhưng bản thân Phương Thủ Nghĩa thì vẫn như trước... phong cách lòe loẹt.

Tống Phương Bạch thu hồi ánh mắt, nhắc nhở: “Ngược lại là cậu đấy, bây giờ nhiệt độ bên ngoài rất thấp, cậu nên mặc thêm áo vào.”

“Không cần, thời tiết ở đây cũng giống như ở Anh thôi, ở Anh tôi cũng mặc thế này.” Phương Thủ Nghĩa lắc đầu, vẻ mặt chẳng để tâm đến lời nhắc nhở của Tống Phương Bạch.

Tống Phương Bạch nhướng mày, chỉ nói một câu “Tùy cậu vậy”.

Đã không nghe lời khuyên thì thời tiết ở Bắc Kinh sẽ dạy cho anh ta một bài học.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back