Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 280: Chương 280



Tống Phương Bạch mặc kệ Phương Thủ Nghĩa có lạnh hay không, hỏi kế hoạch trở về Bắc Kinh của anh ta: “Lần này cậu tới Bắc Kinh, là muốn dừng lại bao lâu?”

Khi biết tin tức Phương Thủ Nghĩa muốn trở về Bắc Kinh Kinh, Tống Phương Bạch cảm thấy rất bất ngờ.

Anh biết, nhà họ Phương trước kia cũng ở Bắc Kinh, đến thời kỳ đặc thù mới chuyển đến Cảng Thành (Hồng Kong), an cư lạc nghiệp tại đó.

Trong những năm này, người nhà họ Phương gần như đều không nhắc tới Bắc Kinh, cũng chưa từng trở về.

Lần này Phương Thủ Nghĩa trở về là do anh ta tự mình hành động, hay là nhà họ Phương đã xảy ra chuyện gì?

Tống Phương Bạch làm như vô ý liếc nhìn biểu cảm của Phương Thủ Nghĩa.

Đôi mắt Phương Thủ Nghĩa khẽ động, thản nhiên nói: “Chưa rõ, xem tình huống đã.”

Nhìn Tống Phương Bạch, ông ta lại nói: “Yên tâm đi, tôi mang theo tiền về, tôi nhiều tiền lắm, sẽ không dựa vào cậu, ăn không uống không của cậu đâu.”

Phương Thủ Nghĩa nhăn mũi nói thầm: “Cậu bây giờ nghèo như vậy, tôi cũng không tiện lấy của cậu làm gì.”

Tống Phương Bạch: “...”

“Lại đây, cầm lấy.” Phương Thủ Nghĩa không khách khí chút nào nhét hành lý vào trong tay Tống Phương Bạch, “Không cần cậu bỏ tiền, cậu bỏ sức là được.”

Phương Thủ Nghĩa vẫn canh cánh trong lòng về cách ăn mặc “xuề xòa” của Tống Phương Bạch, cảm thấy rất chướng mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Năm đó khi cậu muốn về nước, tôi đã khuyên cậu, bảo cậu thận trọng cân nhắc, cậu không nghe, bây giờ thì hay rồi?”

“Chờ trở về, tôi nhất định phải kể cho mọi người nghe tình huống của cậu...”

Phương Thủ Nghĩa bày ra vẻ mặt hả hê, Tống Phương Bạch nhìn mà tức anh ách.

“Cậu im miệng đi.” Tống Phương Bạch trực tiếp nhét hành lý vào trong tay Phương Thủ Nghĩa, tự mình đi đến cửa sân bay.

Vừa rồi còn nghĩ nhiều năm không gặp, muốn ôn chuyện với Phương Thủ Nghĩa.

Hừ, ôn cái gì mà ôn.

Phương Thủ Nghĩa “chậc” một tiếng, thấp giọng lầm bầm câu “Tính tình sao lại nóng nảy như vậy”, liền đẩy hành lý đuổi theo Tống Phương Bạch. Ra khỏi cửa, một trận gió lạnh ập vào mặt khiến ông ta ngơ ngác, “Sao lại lạnh như vậy? Gió gì thổi thế này?”

Lần này đến lượt Tống Phương Bạch hả hê: “Không phải tôi vừa nhắc nhở cậu sao, cậu không nghe, hiện tại hay rồi?”

Phương Thủ Nghĩa nhanh chóng chui lên xe, đóng cửa sổ kín mít, trên người ấm áp, ông ta lại đánh giá nội thất trong xe.

Hiện tại ở trong nước, người mua được ô tô vẫn còn rất ít.

Tuy bình thường lúc đi làm, Tống Phương Bạch hầu như đều đi xe đạp, nhưng ông có mua một chiếc ô tô nhỏ. Bởi vì không muốn phô trương, ông mua kiểu dáng phổ thông nhất.

Đương nhiên là không thể lọt vào mắt Phương Thủ Nghĩa, ông ta nghiên cứu nội thất trong xe một hồi, Phương Thủ Nghĩa liền chê bai nói: “Bây giờ cậu không chỉ có người thảm hại, xe cũng thảm hại.”

Chê bai xong, ông ta lại hào phóng nói: “Khoảng thời gian này cậu tiếp đãi tôi cho tốt, hầu hạ tôi thoải mái, trở về tôi tặng cậu một chiếc xe tốt!”

Tống Phương Bạch cắn răng, kiềm chế cơn bực muốn ném Phương Thủ Nghĩa xuống xe.

Ông lên tiếng hỏi: “Dạo này Đức Âm thế nào rồi?”

...

Cả buổi sáng Giang Thiên Ca đều ở trong thư viện, bởi vì quá tập trung tra tìm tài liệu, nên không để ý thời gian. Mãi đến khi Lục Tự Văn tìm đến, cô mới nhận ra đã đến giờ cơm trưa.

Giang Thiên Ca vừa thu dọn đồ đạc, vừa khẽ hỏi Lục Tự Văn: “Cậu tìm tôi có việc gì?”

Lục Tự Văn liền nói: “Ông nội tôi đi nhà hàng ăn cơm, ông ấy còn đặc biệt đóng gói không ít đồ ăn mang về cho chúng ta.”

Ông nội Lục vốn dĩ không có thói quen ra ngoài ăn cơm rồi đóng gói mang về.

Sau khi biết Lục Chính Tây thường xuyên mua đồ ăn thức uống cho Giang Thiên Ca, ông mới có thói quen mỗi khi ra ngoài ăn cơm, đều đóng gói chút đồ ăn ngon mang về cho các cháu.

Đương nhiên Giang Thiên Ca cũng có phần.

Lục Tự Văn đề nghị: “Nhiều lắm, hai người chúng ta ăn không hết, hay là gọi cả bạn cùng phòng của cậu và tôi luôn?”

Bởi vì quan hệ với Lục Tự Văn khá tốt, Giang Thiên Ca cũng quen biết bạn cùng phòng của anh, ấn tượng với bọn họ cũng khá tốt.

Giang Thiên Ca gật đầu: “Được, cậu đến căn tin tìm chỗ trước đi, tôi về gọi mọi người.”

Lúc Giang Thiên Ca trở về ký túc xá, Trần Tuệ Viên và các bạn đang chuẩn bị đi căn tin. Giang Thiên Ca liền kể chuyện này với mọi người, nhìn quanh một lượt, không thấy Trương Hiểu Lệ, Giang Thiên Ca bèn hỏi: “Trương Hiểu Lệ đâu rồi?”

Dư Mai Tinh đáp: “Hơn chín giờ mẹ cô ấy gọi điện thoại về, bảo cô ấy về nhà, chắc lát nữa cô ấy quay lại.”

Lúc Trương Hiểu Lệ về nhà, không mang theo đồ đạc gì, sắp đến ngày thi rồi, bây giờ là giai đoạn nước rút, chắc chắn cô ấy sẽ không ở nhà lâu.

Hơn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy hiện tại sinh viên đại học không được nhận trợ cấp nhiều như những năm đầu khôi phục thi đại học, nhưng vẫn được hỗ trợ tiền ăn.

Sinh viên không mất tiền ăn trưa ở trường.

Tuy gia đình Trương Hiểu Lệ không phải quá khó khăn, nhưng cô ấy là người tiết kiệm, chắc chắn sẽ về trường ăn trưa.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 281: Chương 281



Giang Thiên Ca gật đầu, viết một tờ giấy nhắn đặt lên hộp cơm của Trương Hiểu Lệ, bảo cô ấy quay lại thì đến tìm mọi người.

Lúc Giang Thiên Ca và các bạn đến nơi, Lục Tự Văn và bạn cùng phòng đã tìm chỗ ngồi và bày đồ ăn sẵn sàng. Thấy Giang Thiên Ca và các bạn đến, các nam sinh đều rất lịch sự đứng dậy, định nhận lấy bát của các cô để đi lấy cơm giúp.

Lục Tự Văn định nhận lấy bát của Giang Thiên Ca, Giang Thiên Ca không đưa, cô tự mình đi lấy, để Lục Tự Văn cầm bát của Lý Gia Nguyên.

Lấy cơm xong, mọi người chuẩn bị ngồi xuống.

Trước đây, hai phòng ký túc xá cũng từng ăn cơm cùng nhau, vì Lục Tự Văn và Giang Thiên Ca là thân nhất, hai người ngồi cạnh nhau, sau đó mới đến lượt các bạn cùng phòng khác.

Nhưng lần này, Giang Thiên Ca không ngồi cạnh Lục Tự Văn, cô ngồi giữa Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh, để Lý Gia Nguyên ngồi cạnh Lục Tự Văn.

Hiểu ý Giang Thiên Ca, mặt Lý Gia Nguyên nóng bừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Lục Tự Văn lại không hề hay biết. Anh không những không hay biết, mà còn thắc mắc: “Giang Thiên Ca, cậu chạy xa vậy làm gì?”

Giang Thiên Ca: “Không có gì, tôi thích thế.”

Giang Thiên Ca thản nhiên liếc nhìn Lục Tự Văn. Trong lòng thầm mắng anh chàng Lục Tự Văn ngốc nghếch này, cũng thật là không hiểu phong tình.

Những người cùng tuổi với anh, viết thư tình nhiều như cơm bữa, vậy mà Lục Tự Văn vẫn ngây ngô như vậy, đúng là kiểu con trai ngốc nghếch.

Giang Thiên Ca có chút buồn bực, tại sao Lý Gia Nguyên lại thích Lục Tự Văn chứ?

Thật ra cô không hề biết Lý Gia Nguyên thích Lục Tự Văn. Mãi đến lần trước, khi nhật ký của Lý Gia Nguyên bị rơi, cô tiện tay nhặt lên giúp.

Cô cũng không cố tình xem trộm nhật ký của Lý Gia Nguyên, lúc nhặt lên cũng không biết đó là nhật ký, chỉ vô tình liếc mắt, nhìn thấy bên trong có rất nhiều chữ “Lục Tự Văn”, lúc đó cô mới biết Lý Gia Nguyên thích Lục Tự Văn.

Hiện tại Lục Tự Văn vẫn còn rất ngây thơ, chưa hề biết Lý Gia Nguyên thích mình. Bởi vậy, Lý Gia Nguyên hoàn toàn là đơn phương yêu thầm, không dám thổ lộ.

Ban đầu, Giang Thiên Ca không định nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng bây giờ lại có chuyện đi du học.

Sau khoảng thời gian suy nghĩ, có lẽ Lục Tự Văn sẽ đi du học. Nhưng Lý Gia Nguyên thì chưa chắc đã giành được suất.

Nếu Lý Gia Nguyên cứ rụt rè như vậy, đợi đến khi Lục Tự Văn đi du học, mọi chuyện sẽ càng khó nói.

Cũng bởi vì lúc nãy vừa bước vào, Giang Thiên Ca để ý thấy ánh mắt Lý Gia Nguyên cứ dán chặt vào người Lục Tự Văn, cô thật sự không nhịn được nữa, nên mới làm như vậy.

Thế nhưng nhìn phản ứng của Lục Tự Văn và Lý Gia Nguyên, một người thì ngây thơ vô số tội, một người thì xấu hổ cúi đầu, không nói không rằng, Giang Thiên Ca lại cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng.

Bởi vì có lo cũng vô ích.

Giang Thiên Ca bĩu môi, quyết định mặc kệ. Cô cũng không phải bà mối, lo chuyện bao đồng làm gì?

Chẳng lẽ cơm không ngon, hay là rảnh rỗi quá sinh nông nổi?

Giang Thiên Ca lấy nắp hộp cơm, gắp mỗi món một ít cho Trương Hiểu Lệ, rồi nói: “Nào nào, mọi người ăn cơm thôi.”

Lúc mọi người ăn gần hết thì Trương Hiểu Lệ mới đến.

Hôm nay trời rất lạnh, nhưng Trương Hiểu Lệ lại chạy đến toát cả mồ hôi.

Bởi vì Trương Hiểu Lệ chạy đến thở hổn hển, chắc là bụng cũng đang đói, mọi người không hỏi nhiều, đợi đến khi ăn gần xong, Dư Mai Tinh mới tò mò hỏi: “Hiểu Lệ, cậu về nhà làm gì vậy?”

Trương Hiểu Lệ sợ hãi nói: “Mọi người còn nhớ không, trước đây tôi có kể, trong ngõ nhà tôi có một bạn nữ bị người ta g.i.ế.c hại lúc đi ra ngoài vào buổi tối?”

“Hả? Cậu đã kể chuyện này rồi sao?” Dư Mai Tinh tỏ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là không nhớ rõ đã nghe qua chuyện này.

Nhưng Giang Thiên Ca lại nhớ. Đó là lần đầu tiên sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, các cô rủ nhau ra ngoài ăn cơm, lúc đó Trương Hiểu Lệ có kể. Hôm đó còn đúng lúc gặp phải chuyện Trần lão tam dùng bao tải đánh Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa.

Nghe Trương Hiểu Lệ nói vậy, một nam sinh tên là Mạc Thiệu Nghị trong phòng Lục Tự Văn lên tiếng: “Là ngõ Hoa Nhi sao? Tớ có nghe nói chuyện này, nghe nói hung thủ vẫn chưa bị bắt?”

Lục Tự Văn cũng nói: “Tớ cũng có nghe nói chuyện này. Nghe nói là do vụ án xảy ra vào buổi tối, không có nhân chứng, hung thủ gây án xong liền bỏ trốn, nên đến giờ vẫn chưa bị bắt.”

Bởi vì không có thêm manh mối nào để phá án, nên cảnh sát đành tạm gác vụ án này lại.

Trương Hiểu Lệ gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đây vẫn chưa bắt được hung thủ. Nhưng hiện tại đang là thời kỳ nghiêm trị tội phạm, người nhà cô gái kia đã đi khiếu nại, yêu cầu phải bắt hung thủ quy án. Bởi vậy nên hiện tại cảnh sát đang điều tra lại vụ án này.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 282: Chương 282



Cô ấy bị gọi về là vì cảnh sát muốn lấy lời khai.

Hầu như tất cả mọi người sống trong ngõ nhà cô ấy đều bị cảnh sát mời lên lấy lời khai, trận thế này, linh cảm cho cô biết, lần này hung thủ chắc chắn sẽ bị sa lưới.

Mọi người vừa thảo luận vừa ăn nốt chỗ đồ ăn còn lại, sau đó ai về phòng nấy ôn bài.

Đương nhiên, cho đến khi hai nhóm người đường ai nấy đi, giữa Lý Gia Nguyên và Lục Tự Văn vẫn chưa có bất kỳ tiến triển gì.

Giang Thiên Ca không xen vào chuyện của bọn họ nữa, cô tiếp tục đến thư viện học bài. Mãi cho đến chiều tối, đến giờ về nhà, cô mới rời khỏi thư viện.

Giang Thiên Ca đang đi trên đường thì có một bạn nữ dáng người nhỏ nhắn chạy đến, thở hổn hển nói: “Giang Thiên Ca, bạn cùng phòng của cậu hình như đang gặp rắc rối ở ngoài cổng trường.”

Giang Thiên Ca cau mày nhìn cô gái kia, hỏi: “Gặp rắc rối? Rắc rối gì?”

“Cô ấy bị mấy người đàn ông vây quanh. Em thấy tình hình có vẻ không ổn nên chạy về tìm cậu.”

Sắc mặt Giang Thiên Ca lạnh lùng, cô nhét đồ đạc trong tay vào lòng cô gái kia, rồi chạy một mạch về phía cổng trường.

Lúc đó Lục Tự Văn đang định ra ngoài mua đồ. Thấy Giang Thiên Ca mặt mày nghiêm trọng, vội vã chạy ra ngoài, anh suy nghĩ một chút, rồi cũng đuổi theo.

Nhìn thấy tình hình ở ngoài cổng trường, mặt anh đen lại.

“Mẹ kiếp!”

“Đoạn Long, mày còn dám đến quấy rối Lý Gia Nguyên, tao đánh mày thành đầu đất, mày tin không?”

Trước đây, hồi còn học cấp ba, Đoạn Long là những tên đầu gấu ở trường trung học trực thuộc, chúng thường xuyên quấy rối Lý Gia Nguyên, bị anh và Lý Chính Vân đánh cho một trận.

Hồi đó trường cấp ba của bọn họ ở ngay cạnh trường trung học trực thuộc, Đoạn Long thường xuyên canh ở cổng trường, thấy Lý Gia Nguyên tan học là buông lời trêu ghẹo. Bây giờ Lý Gia Nguyên học ở Đại học Hoa, vậy mà hắn còn dám đến quấy rối?

Thật sự coi bọn họ dễ bắt nạt sao?

Lục Tự Văn tức giận đến mức muốn nổ tung.

Anh và Lý Chính Vân là bạn thân, em gái Lý Chính Vân chính là em gái anh, vậy mà Đoạn Long dám bắt nạt em gái anh? Anh phải đánh cho hắn một trận ra trò mới được.

Nhìn thấy Lục Tự Văn đột nhiên xông ra, Đoạn Long cũng tức giận. Hắn thích Lý Gia Nguyên, muốn theo đuổi cô, liên quan gì đến Lục Tự Văn?

Trước đó đã cùng Lý Chính Nguyên đánh hắn, hiện tại Lý Chính Nguyên không có ở đây, hắn lại còn vênh váo ra mặt? Ăn no rửng mỡ, nhà hắn ở biển chắc, quản rộng thế?

Đoàn Long khinh miệt “Xì” một tiếng, mắng: “Lục Tự Văn, mở to mắt chó của cậu ra, tôi đang theo đuổi Lý Gia Nguyên, nói gì mà quấy rối? Cậu đừng có vu khống người khác!”

“Theo đuổi ông nội cậu ấy!” Lục Tự Văn giận dữ, vung nắm đ.ấ.m về phía mặt Đoạn Long.

Đoạn Long còn dẫn theo mấy tên đàn em đến, thấy Đoạn Long bị đánh, chúng liền xông lên, Giang Thiên Ca kéo Lý Gia Nguyên sang một bên, cũng vung nắm đ.ấ.m về phía đám người kia.

...

Đưa Phương Thủ Nghĩa từ sân bay về, đưa ông ấy về nhà để đồ, lại dẫn ông ấy đi ăn một bữa tiệc đón gió, Tống Phương Bạch muốn tranh thủ trời còn chưa tối, về trường xem thử.

Ông đã giao nhiệm vụ cho mấy học sinh, phải về xem tiến triển của bọn họ như thế nào.

Nghe Tống Phương Bạch phải về trường, tinh lực tràn đầy, Phương Thủ Nghĩa căn bản không bị ảnh hưởng bởi lệch múi giờ, cũng nói muốn đi cùng xem thử.

Không ngờ vừa đến cổng trường đã thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy.

Phương Thủ Nghĩa nhướng mày nhìn Tống Phương Bạch: “Đây là học sinh trường cậu à? Hoạt động ngoại khóa phong phú thật đấy.”

Vừa nhìn, ông ta vừa thích thú nhận xét: “Cô nữ sinh này được đấy, động tác gọn gàng, đ.ấ.m người cứ như đ.ấ.m vào bông, không tệ không tệ, rất có phong độ của tôi năm đó.”

Tống Phương Bạch nhìn theo hướng mắt ông ta, thấy Giang Thiên Ca tung một cú đấm, đánh cho đối phương m.á.u mũi văng ra.

Tống Phương Bạch: “...”

Ông nhíu mày, định xuống xe.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy vậy, Phương Thủ Nghĩa kéo anh lại: “Cậu làm gì thế? Muốn qua can ngăn à? Thôi đi.”

“Mấy người bị đánh kia, nhìn là biết đầu gấu rồi, chắc chắn không phải học sinh trường mình, hai người đánh nhau kia mới là học sinh trường mình chứ gì? Cậu đâu phải người biết đánh nhau, bây giờ đi qua chỉ thêm dọa bọn họ sợ, có ích gì đâu.”

“Cứ xem tiếp đi, học sinh trường cậu, nhất định có thể thắng.”

Đặc biệt là cô nữ sinh kia, ra đòn dứt khoát, nhìn đã thật, cứ để anh ta xem thêm một chút.

Phương Thủ Nghĩa ấn Tống Phương Bạch trở lại chỗ ngồi, tiếp tục hứng thú xem Giang Thiên Ca đánh nhau.

Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đều là người đã tập luyện, Đoạn Long tuy dẫn theo mấy tên đàn em, nhưng chẳng mấy chốc đã bị Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đánh cho tơi tả.

Nữ sinh lúc nãy báo tin cho Giang Thiên Ca, lo lắng xảy ra chuyện, lại chạy đến phòng bảo vệ gọi bảo vệ.

Mấy tên Đoạn Long vốn đã bị Giang Thiên Ca và Lục Tự Văn đánh cho không nói nên lời, nhưng vì sĩ diện, vẫn cố gắng chống cự, thấy bảo vệ xuất hiện, bọn chúng liếc nhìn nhau, mạnh miệng nói vài câu hung dữ rồi bỏ chạy.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 283: Chương 283



Thấy Đoạn Long chạy trốn, Phương Thủ Nghĩa tiếc nuối: “Haiz, mấy anh bảo vệ này, sao giờ này mới xuất hiện chứ.” Nếu bảo vệ không đến, chắc là còn đánh thêm được năm phút nữa.

Tống Phương Bạch thu hồi tầm mắt, không để ý đến lời nói xem náo nhiệt của Phương Thủ Nghĩa, khởi động xe, đi về phía cổng trường.

Hôm nay trời rất lạnh, vừa rồi còn có tuyết rơi, lúc từ thư viện đi ra, Giang Thiên Ca liền đội mũ, quấn khăn quàng cổ che kín mũi, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Sau khi đánh nhau, người nóng lên, cô liền tháo khăn quàng cổ trên mặt xuống.

Trong xe, Phương Thủ Nghĩa liên tục chê bai Đoạn Long vừa nhát gan vừa hèn nhát, rồi lại nói: “Nữ sinh bây giờ đánh nhau dữ dội thật, hồi xưa...”

Nhìn thấy một bên mặt thoáng qua trong kính chiếu hậu, Phương Thủ Nghĩa đột nhiên im bặt. Ông ta quay đầu muốn nhìn cho rõ, nhưng xe đã rẽ, vào cổng trường, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Ánh mắt Phương Thủ Nghĩa khẽ động, anh ta nhìn Tống Phương Bạch, thăm dò hỏi: “Cậu có biết cô gái vừa rồi tên gì không?”

Tống Phương Bạch cho rằng ông ta vẫn còn muốn xem náo nhiệt, thản nhiên đáp: “Không biết.”

Phương Thủ Nghĩa không hỏi thêm nữa.

Ông che giấu cảm xúc trên mặt, đôi mắt lóe sáng.

Một bên mặt của cô nữ sinh kia.

Cho ông cảm giác quen thuộc.

Nhớ lại một bên mặt thoáng qua lúc nãy, đáy mắt Phương Thủ Nghĩa dâng lên cảm xúc khó tả.

Lúc xe dừng lại, ông lên tiếng: “Lão Tống, ngày mai cho tôi mượn xe cậu nhé. Tôi muốn đi làm chút việc.”

Tống Phương Bạch nhìn ông ta, gật đầu. Ông biết, việc Phương Thủ Nghĩa muốn làm, chắc hẳn có liên quan đến mục đích anh ta về nước.

...

Đám người Đoạn Long da dày thịt béo, Giang Thiên Ca về đến nhà mới phát hiện mu bàn tay bị bầm tím một mảng lớn.

Giang Thiên Ca đã nhận ra ông bà nội đều thuộc kiểu người “hiền như Bụt”. Chuyện của Trâu Thành lần trước, ông bà không nhắc gì đến cô, cô cứ tưởng mọi chuyện đã qua, nào ngờ, hai người thay phiên nhau niệm “thần chú” với cô, nói đủ điều.

Giang Thiên Ca không muốn chịu đựng thêm nữa, liền muốn giấu diếm hai người, lặng lẽ tìm ít thuốc rượu xoa.

Lúc cô đang bôi thuốc, thì bị Giang Hướng Mai bắt gặp.

Giang Thiên Ca và Giang Hướng Mai, hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, Giang Thiên Ca còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Giang Hướng Mai gào lên: “Bố! Mẹ! Giang Thiên Ca lại đi đánh nhau!”

Giang Thiên Ca: “...”

Huyệt thái dương cô giật giật.

Trong lòng dâng lên một nghi vấn lớn: Tâm lý Giang Hướng Mai bao nhiêu tuổi? Có mười tuổi không?

Ông nội Giang nghe tin vội chạy đến, cau mày hỏi: “Đánh nhau? Bị thương à?”

Giang Thiên Ca còn chưa kịp trả lời, Giang Hướng Mai đã vội vàng mách tội: “Chắc chắn là bị thương rồi, có khi còn nghiêm trọng lắm, nếu không sao lại phải lén lút trốn ở đây.”

“Bố, con nhớ hồi bé, mỗi lần các anh đi đánh nhau về, đều bị phạt viết bản kiểm điểm, bây giờ Giang Thiên Ca còn nghịch hơn Chiêu Dương, ngày nào cũng đi đánh nhau, bố mau phạt con bé đi! Phạt con bé đứng tấn, phạt viết bản kiểm điểm!”

Thấy Giang Hướng Mai như sợ thiên hạ không loạn, ông nội Giang trừng mắt nhìn cô ta: “Có người làm cô như cô không vậy? Biết Thiên Ca bị thương rồi, thì mau đến xem con bé bị thương chỗ nào.”

Còn nữa, viết kiểm điểm gì chứ? Sau này con cháu trong nhà không cần viết bản kiểm điểm nữa.

Giang Thiên Ca nhướng mày nhìn Giang Hướng Mai, cố ý nói: “Cô, tay cháu bị thương rồi, nếu cô đã quan tâm cháu như vậy, thì giúp cháu bôi thuốc đi.”

Giang Hướng Mai tức giận trừng mắt: “Cháu mơ đi! Sai bảo cô bôi thuốc cho cháu, cháu tưởng cháu là bố cô à?”

Giang Thiên Ca: “Tất nhiên là cháu muốn rồi. Nếu không, cô... gọi một tiếng “bố” nghe thử xem?”

Ông nội Giang: “...”

Giang Hướng Mai: “...”

Giang Hướng Mai tức tối bỏ chạy.

Nhưng ông nội Giang vẫn chưa đi, thấy ông cau mày, chuẩn bị “thuyết giáo” cô, Giang Thiên Ca bèn kể lại câu chuyện mình và Lục Tự Văn anh hùng cứu mỹ nhân Lý Gia Nguyên.

Sau đó, trước khi ông nội Giang kịp phản ứng, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi về tình hình tỉnh Hải.

Nói đến tỉnh Hải, ông nội liền nhớ đến cuộc điện thoại vừa nhận được.

Ông nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp.

Giang Thiên Ca thắc mắc: “Ông nội, sao thế ạ?”

Ông nội Giang nói: “Bố con nói, tối nay mười giờ ông ấy sẽ gọi điện về, bảo con nghe máy.”

Giang Thiên Ca nhíu mày, đoán rằng có lẽ Giang Viện Triều đã quyết định rồi. Cô vui vẻ gật đầu: “Vâng! Lát nữa cháu sẽ đến thư phòng đợi ạ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông nội Giang nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Bố con tìm con có chuyện gì?”

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Có lẽ là bố cháu linh cảm được cháu đánh nhau, gọi điện về mắng, phạt cháu viết bản kiểm điểm?”

“Cho nên, ông nội, ông xem, bố cháu ở xa như vậy cũng phải gọi điện thoại về mắng cháu, ông không thể vì chuyện này mà lôi ra nói nữa ạ.”

Ông nghiến răng.

Tin cô mới lạ!

Ở căn cứ tỉnh Hải, vào thời điểm này, gọi điện thoại dễ dàng như vậy sao? Muốn gọi điện thoại phải xin phép, nội dung cuộc gọi còn bị nghe lén.

Nếu Giang Viện Triều chỉ vì muốn mắng con gái mà cố tình gọi điện thoại về, Giang Viện Triều không cần mặt mũi thì ông còn cần, ông sẽ mắng cho Giang Viện Triều một trận tơi bời trước.

Giang Viện Triều gọi điện về tìm Giang Thiên Ca, chắc chắn là có việc quan trọng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 284: Chương 284



Mà việc quan trọng vào lúc này, dù ông không rõ nội dung cụ thể, cũng biết chuyện không hề đơn giản.

Nhưng hai cha con bọn họ lại giấu giếm ông.

Nhìn Giang Thiên Ca ba hoa chích chòe, coi ông là trẻ con mà dỗ dành, ông nội Giang tức giận hận không thể lôi Giang Viện Triều về mắng cho một trận.

Đều là do Giang Viện Triều chiều mà ra! Nếu Giang Viện Triều làm gương tốt, ông nhất định có thể nghiêm khắc với Giang Thiên Ca!

“Ông nội, cháu thật sự không lừa ông, có khi bố cháu thật sự gọi điện về mắng cháu đấy.”

Giang Thiên Ca mím môi cười, nịnh nọt: “Nếu ông không tin, vậy tối nay, bất kể bố cháu nói gì trong điện thoại, cháu sẽ thuật lại cho ông nghe, được không ạ?”

Nếu Giang Viện Triều thật sự muốn giao phương án của cô cho chỉ huy căn cứ tỉnh Hải, muốn phương án được thông qua và thực hiện, chắc chắn phải có người ở Bắc Kinh lo liệu mọi việc.

Mà người được chọn, không ai khác chính là ông nội.

Vì vậy, cô phải dỗ dành ông nội thật tốt mới được.

Đúng như dự đoán, Giang Viện Triều rất đúng giờ, đồng hồ treo tường vừa điểm mười tiếng, chuông điện thoại liền reo lên.

Giang Thiên Ca nhấc máy, âm thanh đầu tiên cô nghe thấy không phải giọng nói của Giang Viện Triều, mà là tiếng gió biển và sóng biển rít gào.

Biết điện thoại của Giang Viện Triều có người nghe lén, Giang Thiên Ca không hỏi gì thêm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bố, bố quyết định rồi sao?”

Khác với sự mong đợi và phấn khích của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều lại mang tâm trạng rất nặng nề, ông thấp giọng hỏi: “Con chắc chắn muốn làm vậy sao?”

Thiên Ca chỉ là một học sinh, chuyện này vốn không liên quan đến con bé.

Nếu thật sự muốn giao phương án của Thiên Ca lên, ông sợ những chuyện sau này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời con bé, đó là điều ông không thể kiểm soát được.

Hiểu được nỗi lo của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nghiêm túc đáp: “Con chắc chắn. Con muốn thử xem sao. Có lẽ, con thật sự có thể làm được.”

Giang Viện Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, trong màn đêm tối đen như mực, ánh đèn pin của chòi gác ở phía xa trông thật yếu ớt.

Nhìn chằm chằm vào ánh đèn thật lâu, Giang Viện Triều mới lên tiếng: “Được.”

Ông nói: “Nói chuyện này với ông nội con đi, ông ấy sẽ sắp xếp giúp con.”

Giang Thiên Ca gật đầu. Cúp điện thoại, cô liền đi tìm ông nội.

Ông nội Giang vẫn chưa ngủ, đang ngồi đọc sách trong thư phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa của Giang Thiên Ca, ông vẫn nhìn sách, không hề chớp mắt.

Giang Thiên Ca biết ông nội ngồi đây, đọc sách là giả, thực chất là đang đợi cô. Vì vậy, sau khi gõ cửa, cô liền trực tiếp đi vào.

Thấy ly trà của ông nội đã cạn, cô cầm ấm trà rót đầy cho ông, cười nói: “Ông nội, đọc sách lâu như vậy, chắc khát rồi, ông uống trà đi ạ.”

Ông nội Giang ngước mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Càng nhìn, ông càng thấy Giang Thiên Ca ra vẻ ngoan ngoãn, kiểu này chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp. Ông nội Giang liếc xéo, hừ lạnh một tiếng: “Đêm hôm khuya khoắt, còn bắt ông uống trà, muốn ông không ngủ được à?”

Giang Thiên Ca nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Đêm hôm khuya khoắt, sắp đi ngủ rồi, đúng là không nên uống trà nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại cảm thấy ông nội lo lắng quá rồi.

Chắc là, có thể, dù không uống trà, tối nay ông cũng không ngủ được đâu nhỉ?

Giang Thiên Ca đặt ly trà xuống bên cạnh ông, đứng đối diện ông, nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông...”

“...”

Giang Thiên Ca kể lại mọi chuyện, đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy ông cụ lên tiếng, cô lặng lẽ quan sát phản ứng của ông cụ, đối diện với đôi mắt đen nhánh của ông.

Giang Thiên Ca đảo mắt, nở nụ cười đơn thuần vô tội: “Ông nội...?”

Ông nội Giang rất hy vọng là tai mình nghe nhầm.

Nhưng không phải.

Vân Mộng Hạ Vũ

!

Rõ ràng mỗi một chữ Giang Thiên Ca nói, ông đều nghe hiểu được, nhưng khi cô nói liên tiếp, thì ông lại nghe không hiểu?

Giang Thiên Ca nói con bé muốn đi lấy chiếc máy bay kia của M Quốc xuống?

Giang Viện Triều còn tin lời con bé, muốn báo cáo lại những gì Giang Thiên Ca nói?

Đó là máy bay thật sự bay trên trời, không phải máy bay giấy trẻ con chơi, nói lấy xuống là có thể lấy xuống sao?

Hai người kia, thật đúng là giỏi!

Trước đó cái gì cũng không nói cho ông biết, không thương lượng với ông, hiện tại muốn ông đi giúp bọn họ trải đường, chùi đít???

“Các người... Các người...” Ông nội Giang tức quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai cha con các người, thật là giỏi!”

Giang Thiên Ca cười nịnh nọt, vuốt m.ô.n.g ngựa ông: “Dạ dạ, tạm được, đều là di truyền gen của ông, đều là ông dạy tốt.”

Ông cụ trừng mắt mắng: “Nói con béo, con còn thở nổi? Được lắm!”

“Các người muốn làm máy bay, các người tự mình làm đi, dù sao ông cũng không có bản lĩnh này! Con và cha con có bản lĩnh, các người tự mình đi làm đi, đừng tìm ông!”

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt: “Nhưng cha con nói, ông ấy đã báo lên phương án rồi. Bên phía Bắc thành, ông sẽ giúp con. Cũng không thể nói chuyện không giữ lời được.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 285: Chương 285



Ông nội Giang cảm thấy mình có thể bị hai cha con này chọc tức chết, “Nói lời giữ lời? Ông nói cái gì? Đó là lời ông nói sao?”

Giang Thiên Ca chột dạ cười khan hai tiếng, ngoan ngoãn đứng ở một bên không lên tiếng, chờ Ông nội Giang tự mình bình phục cảm xúc.

Thật ra, cô cũng có thể hiểu được đại khái tại sao Ông nội Giang lại có phản ứng này.

Lòng trung thành của ông với đất nước, với Đảng là không thể nghi ngờ. Nhưng ngoại trừ chức vụ trên người, ông còn là một người ông, một người cha, ông phải suy nghĩ cho gia đình, phải thích hợp bảo vệ bản thân.

Chuyện này, cô không nhúng tay vào, Giang Viện Triều ở tỉnh Hải, mặc kệ cuối cùng giải quyết như thế nào, ông ấy cũng sẽ không có sai lầm gì lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô nhúng tay vào, nếu như không thành công, cuối cùng có thể sẽ ảnh hưởng đến cô, đối với Giang Viện Triều, thậm chí là đối với Giang gia.

Cho nên, sau khi Ông nội Giang biết được suy nghĩ của cô, biết được quyết định của Giang Viện Triều, phản ứng mới lớn như vậy.

Thấy ông không còn vẻ mặt giận dữ như vừa rồi, Giang Thiên Ca nghiêm túc nói: “Ông nội, cha và anh Lục Chính Tây tin tưởng con, cũng xin ông tin tưởng con đi, con muốn thử xem.”

“Con biết ông lo lắng cho con, sợ sự việc thất bại sẽ ảnh hưởng đến con. Nhưng điều này không phải có ông và cha sao, con tin ông và cha sẽ bảo vệ tốt cho con, đúng không?”

Ông nội Giang trừng mắt nhìn cô, cười lạnh nói: “Cho nên con cứ như vậy không sợ hãi đúng không? Ngày nào đó con muốn lên trời, con muốn bay ra ngoài không gian, có phải cũng muốn tìm ông bắc thang cho con hay không?”

Châm chọc Giang Thiên Ca xong, ông lại nghiến răng mắng Giang Viện Triều.

“Tên khốn này, coi cha nó là cái gì? Bình thường chẳng thấy đâu, lúc muốn nhờ vả thì chẳng khách khí gì cả!”

Nhìn dáng vẻ thở phì phò của ông, Giang Thiên Ca đột nhiên có một cảm ngộ.

Hành vi của một người, đều có dấu vết để lần theo, chuyện xảy ra có nguyên nhân. Ví dụ như chuyện “hố” cha.

Hóa ra, hành vi “hố” cha của cô là di truyền từ Giang Viện Triều.

...

Buổi tối hôm đó, Ông nội Giang có ngủ ngon hay không, Giang Thiên Ca không biết, nhưng đoán chừng, là ngủ không ngon.

Bởi vì sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, ông đã nghiêm mặt đứng ở trong sân trầm tư.

Giang Thiên Ca đi chào hỏi ông, trong dự liệu bị bỏ qua. Ông đứng trong sân gần nửa tiếng, liền gọi cảnh vệ viên Tiểu Lý, đi ra ngoài, bữa sáng cũng không ăn.

Trong lòng Giang Thiên Ca có một chút áy náy, nhưng chút áy náy nhỏ này lại không ảnh hưởng đến tâm tình và sự thèm ăn của cô, sau khi ăn cơm xong, cô nguyên khí tràn đầy đi đến trường.

Ông nội Giang cũng đã ra tay rồi, sự việc chắc là tám chín phần mười rồi.

Cô cũng phải chuẩn bị đầy đủ, không để ông và Giang Viện Triều uổng phí tâm tư mới được.

Lần này Phương Thủ Nghĩa trở về Bắc Kinh, thật ra là vì hai chuyện.

Một chuyện, là căn nhà cũ của nhà họ Phương.

Một chuyện khác, là liên quan đến Giang Viện Triều. Ông nghe nói, Giang Viện Triều tái hôn.

Bởi vì chuyện năm đó, ông có oán hận với Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều thề thốt sẽ chăm sóc Đức Âm thật tốt. Nhưng ông ta chăm sóc như thế nào? Đức Âm suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Trong những năm này, Đức Âm nhìn không khác gì người bình thường, nhưng tình huống chân thật, chỉ có chính bọn họ biết. Nhiều lần, nếu không phải bọn họ phát hiện kịp thời, có thể Đức Âm đã sớm không còn.

Đầu năm nay, một người bạn nghiên cứu tâm lý nói cho bọn họ biết, trạng thái khác thường của Đức Âm mấy năm nay, là bởi vì cô ấy vẫn mắc bệnh trầm cảm.

Một loại bệnh tâm lý khiến người ta sa sút tinh thần, tư tưởng tiêu cực, chán ghét cuộc sống, thường sẽ có ý nghĩ tự tử.

Người bạn này còn nói, loại bệnh này của Đức Âm, là năm đó khi cô ấy mang thai sinh con, liền mắc phải. Những chuyện năm đó cô ấy làm sau khi sinh con, đều là bởi vì bệnh này quấy phá.

Trong những năm qua, bởi vì trạng thái của Đức Âm, bọn họ vẫn luôn không nhắc đến chuyện của Giang Viện Triều và đứa bé trước mặt cô ấy.

Nhưng thời gian trước, Lâm Đại Vĩ - tên khốn đó, chạy đến trước mặt Đức Âm nói năng linh tinh, mở miệng ngậm miệng đều là Giang Viện Triều, còn nói hai năm nay Giang Viện Triều tái hôn.

Cái tên khốn Lâm Đại Vĩ đáng chết!

Bắt đầu từ đầu năm, Đức Âm vẫn luôn tiếp nhận trị liệu, vốn tình huống có chuyển biến tốt đẹp, bị Lâm Đại Vĩ k*ch th*ch, bệnh tình liền trở lại như cũ.

Cho nên, mấy ngày trước, sau khi bệnh tình của Đức Âm hơi ổn định, ông không nói cho ai biết, liền trở về.

Ông trở về là muốn tìm ra Lâm Đại Vĩ và Giang Viện Triều, đánh một trận.

Tên khốn Lâm Đại Vĩ, đừng tưởng chạy là xong chuyện.

Giang Viện Triều tái hôn, vợ con đề huề, vui vẻ biết bao, nhưng em gái Đức Âm của ông ta vẫn còn bị bệnh trầm cảm tra tấn.

Nghĩ đến Giang Viện Triều thì sung sướng còn Đức Âm thì phải chịu khổ, ông nghiến răng nghiến lợi. Không đánh Giang Viện Triều một trận, ông không nhịn được cơn giận này.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 286: Chương 286



Cho nên, ông không ngại đường xá xa xôi, đáp máy bay trở về.

Ngoài việc đánh Giang Viện Triều, ông còn muốn gặp đứa bé kia.

Năm đó, bởi vì tình huống khẩn cấp, bọn họ đi vội vàng, tình huống của Đức Âm cũng rất không tốt, bọn họ không có cách nào mang đứa bé đi.

Bọn họ cảm thấy rất áy náy với đứa trẻ này. Mấy năm nay, họ chỉ thỉnh thoảng nhờ người hỏi thăm tin tức của đứa trẻ, biết cô bé sống tốt ở nhà họ Giang, nên không quản nhiều.

Nhưng bây giờ, lại không thể như vậy.

Giang Viện Triều tái hôn, người ta thường nói “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”, sau này Giang Viện Triều còn không biết sẽ đối xử với đứa bé như thế nào.

Nếu như đứa bé đồng ý, ông muốn đón con bé đi.

...

Phương Thủ Nghĩa lái xe, đi đến con hẻm Xuyên Vân ở phía tây thành phố. Căn nhà cũ của nhà họ Phương nằm ngay trong con hẻm nhỏ này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vào năm đó, ngôi nhà của nhà họ Phương là căn nhà lớn nhất, bề thế nhất trong hẻm, trước cửa đặt hai con sư tử đá cao lớn.

Phương Thủ Nghĩa còn nhớ rõ, khi còn bé, ông luôn muốn leo lên đầu sư tử đá. Vì không muốn bị đánh, ông bèn để Đức Âm cảnh giới giúp, nhưng Đức Âm - đứa phản bội này, lúc ấy đã đồng ý rất chắc chắn, sau đó lại chạy đi mách tội ông.

Nhưng hai con sư tử đá kia, năm đó khi bọn họ còn chưa rời đi, đã bị người ta đập phá.

Nhìn cửa nhà trống trơn, Phương Thủ Nghĩa mím chặt môi, đôi mắt sâu thẳm.

Căn nhà này là do ông nội mua vào năm đó.

Bất kể căn nhà này bây giờ thuộc về ai, ông đều sẽ nghĩ cách lấy lại.

Cho dù người nhà họ Phương không trở về ở, ông cũng không muốn để người khác ở.

Bởi vì cửa nhà đóng chặt, những người xung quanh cũng không biết chủ nhân hiện tại của căn nhà là ai, Phương Thủ Nghĩa đi một vòng, liền quyết định quay đầu nhờ Tống Phương Bạch tìm hiểu giúp.

Tuy hiện tại Tống Phương Bạch sống khốn khó, nhưng ông ta lăn lộn ở Đại học Hoa nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút quan hệ.

Nếu không, ông sẽ khinh thường ông ta.

Trong lòng đã có quyết định, Phương Thủ Nghĩa trở về xe, ông nhanh chóng khởi động xe, nhấn ga, cả người đều toát lên vẻ nóng lòng muốn thử.

Ông muốn đi đánh người.

Phương Thủ Nghĩa lái xe, trực tiếp đến con hẻm DuTiền.

Vừa đến đầu hẻm, liền thấy một người phụ nữ khoảng ba, bốn mươi tuổi từ trong hẻm đi ra, Phương Thủ Nghĩa nhìn chằm chằm một lúc, nhận ra người này là Giang Hướng Mai, ông liền lên tiếng hỏi: “Giang Hướng Mai, Giang Viện Triều đâu?”

“Ông là ai?” Buổi sáng lại bị Giang Thiên Ca mắng một trận, Giang Hướng Mai đang bực bội.

Hiện tại lại nghe thấy có người dùng giọng điệu bất lịch sự như vậy gọi mình, Giang Hướng Mai lập tức sa sầm mặt, rất bất lịch sự nói: “Anh trai tôi ở đâu liên quan gì đến ông! Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho ông...”

Nhìn rõ người trong xe, biểu cảm của Giang Hướng Mai đột nhiên dừng lại, bà nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “... Ông là Phương Thủ Nghĩa? Mấy người trở về rồi?”

Phương Thủ Nghĩa liếc nhìn Giang Hướng Mai, không trả lời bà ta, mà hỏi lại một lần nữa: “Giang Viện Triều đâu?”

Trước kia ông vẫn luôn chướng mắt tính cách trẻ con, ấu trĩ của Giang Hướng Mai, năm đó cũng là nể mặt Giang Hướng Mai là em gái của Đức Âm, nên mới nhịn bà ta, cố gắng hết sức hòa thuận với bà ta.

Hiện tại, ông sắp đi đánh Giang Viện Triều rồi, đối với Giang Hướng Mai, cũng không cần phải nhịn nữa.

Giang Hướng Mai bất mãn với thái độ của Phương Thủ Nghĩa, bà bĩu môi, cũng không trả lời Phương Thủ Nghĩa, mà nghiêm mặt hỏi: “Ông tìm anh ba tôi làm gì?”

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghe nói ông ta tái hôn, tôi đến chúc mừng.”

“Anh ba tôi...”

Giang Hướng Mai vốn định nói “Anh ba tôi tái hôn khi nào?”, nhưng nghĩ lại, lại lập tức dừng lại.

Ánh mắt Giang Hướng Mai đảo quanh, quan sát trên người Phương Thủ Nghĩa.

Quần áo Phương Thủ Nghĩa đang mặc trên người còn tốt hơn so với những bộ bà nhìn thấy ở cửa hàng bách hóa. Cái nhà họ Phương này, sau khi chạy ra nước ngoài, cuộc sống chắc chắn rất sung túc.

Phương Vận - con hồ ly tinh đó, không cần đàn ông, không cần con cái, chạy đến cái đất nước tư bản đó sống cuộc sống xa hoa. Nói không chừng năm đó vừa ra nước ngoài, bà ta đã kết hôn, có chồng mới, con mới rồi.

Còn anh ba bà, đã nhiều năm như vậy, vẫn một mực nhớ nhung Phương Vận, không thoát ra được.

Nếu để cho nhà họ Phương biết anh ba vẫn luôn nhớ nhung Phương Vận, không muốn đi bước nữa, không biết bọn họ sẽ đắc ý đến mức nào.

Phương Thủ Nghĩa - cái tên này, trước kia đã vênh váo tự đắc, ăn nói không ra gì, hiện tại vẫn là cái bộ dạng thối tha như trước kia. Hắn mà biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo anh ba bà, cười nhạo nhà họ Giang.

Nghĩ đến những điều này, Giang Hướng Mai liền nghiêm mặt, giọng điệu không tốt nói:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 287: Chương 287



“Ông cũng biết anh ba tôi tái hôn rồi, còn chạy tới tìm ông ấy làm gì? Thân phận của ông, lỡ để em dâu mới của tôi biết được, gây ra hiểu lầm thì phải làm sao?”

“Em dâu tôi dịu dàng đảm đang lại hiền lành, không giống cô em gái như con mèo hen của ông, chỉ giỏi làm mình làm mẩy. Hiện tại anh ba tôi đang sống rất tốt, đã sớm quên sạch nhà ông rồi.”

“Người nhà họ Phương các người, về sau đừng có đến nữa! Cũng không có tư cách đến đây!”

Sắc mặt Phương Thủ Nghĩa lạnh đến đáng sợ, ông siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, nếu không phải Giang Hướng Mai là phụ nữ, nắm đ.ấ.m của ông đã giáng lên mặt bà ta rồi.

Đồ ngu si!

Đức Âm là ai mà đến lượt bà ta được nhắc đến? Thật sự coi Giang Viện Triều và nhà họ Giang là cái thá gì? Còn tưởng ông thèm muốn gặp bọn họ lắm hay sao?

Nếu không phải muốn tới đánh Giang Viện Triều, chẳng lẽ ông ta lại muốn gặp người nhà họ Giang bọn họ sao?

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng, âm thầm ghi món nợ này lên đầu Giang Viện Triều.

Là đàn ông, ông ta không đánh phụ nữ.

Ông ta sẽ đánh Giang Viện Triều.

Phương Thủ Nghĩa lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hướng Mai, nhẫn nhịn cơn giận trong lòng hỏi: “Con bé con Đức Âm đang ở đâu?”

Bà ta nói Giang Viện Triều đã tái hôn, bây giờ ông ta không có tư cách tìm Giang Viện Triều, được, ông ta không hỏi bà ta về Giang Viện Triều nữa, không hỏi bà ta thì ông ta có cách khác để tìm.

Nhưng ông ta là cậu ruột của con bé con Đức Âm, ông ta có quyền được biết tin tức của con bé.

Nghe Phương Thủ Nghĩa nhắc tới Giang Thiên Ca, trên mặt Giang Hướng Mai hiện lên vẻ kỳ quái.

Trước đó không nhớ ra, bây giờ nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa, bà ta mới biết Giang Thiên Ca cái miệng chua ngoa kia, tính tình lúc nào cũng chọc cho bà ta tức điên lên là từ đâu mà ra.

Thì ra Giang Thiên Ca cũng cùng một ruột với Phương Thủ Nghĩa!

Bảo sao người ta thường nói cháu giống cậu, cái tính xấu xa của Giang Thiên Ca, quả thực là cùng một khuôn với Phương Thủ Nghĩa mà ra.

Hừ, con bé Giang Thiên Ca này, tốt không học lại đi học cái xấu!

Nghĩ đến khoảng thời gian này ngày nào cũng bị Giang Thiên Ca xỉa xói, cơn tức giận của Giang Hướng Mai lại bốc lên, bà ta hừ lạnh một tiếng, hùng hổ nói:

“Năm đó chẳng phải các người không quan tâm đến con bé sao? Bây giờ còn hỏi nó làm gì? Năm đó bỏ con bé là đi, bây giờ chúng tôi nuôi nó lớn rồi, các người lại muốn đến nhận vơ để hưởng lợi?”

“Giả nhân giả nghĩa! Hừ, nào có chuyện tốt như vậy! Phương Thủ Nghĩa, tôi cảnh cáo ông, ông không được đi tìm nó!”

Nếu Giang Thiên Ca mà tiếp xúc với Phương Thủ Nghĩa, học hết tật xấu trên người ông ta, về sau sẽ càng thêm ngỗ ngược.

“Hừ, tránh ra! Đừng cản đường tôi, tôi phải đi làm!”

Giang Hướng Mai không quan tâm mắng to một trận, nhìn thấy sắc mặt Phương Thủ Nghĩa đen như đ.í.t nồi, bà ta liền cảm thấy hả hê, hất tay áo rồi bỏ đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại ghi thêm cho Giang Viện Triều một khoản nợ.

...

Căn cứ tỉnh Hải.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây vừa từ văn phòng của đồng chí Trương đi ra, hai người họ vừa báo cáo phương án của Giang Thiên Ca cho đồng chí Trương.

Tiếp theo, chính là chờ tin tức. Dùng hay không dùng, còn phải xem ý của đồng chí Trương và cấp trên.

Vốn dĩ, hai người đều trầm mặt.

Giang Viện Triều đột nhiên cười bất đắc dĩ.

Ông ta sờ lên tai phải vẫn luôn nóng ran, cười khổ nói: “Ông già ở nhà, chắc chắn là đang mắng mình đây.”

Ông cụ không nỡ mắng Giang Thiên Ca, nên chỉ có thể mắng ông ta thôi.

Lục Chính Tây: “... Chắc là không đâu.”

Vừa dứt lời, Lục Chính Tây đột nhiên cảm thấy tai phải của mình cũng hơi nóng lên.

Lục Chính Tây: “...”

Chắc là ông cụ nhà anh ta, cũng đang mắng anh ta.

Giang Viện Triều không biết chuyện Phương Thủ Nghĩa muốn đánh mình, chỉ đoán đúng một nửa, còn Lục Chính Tây lại đoán đúng.

Hai ông cụ, quả thực là đang mắng hai người họ.

Ông cụ Giang ngồi đối diện với ông cụ Lục, vẻ mặt vẫn còn bực bội. Hai cha con Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca kia, đều đã tự ý quyết định rồi.

Ông là cha, là ông nội, thì biết làm thế nào?

Chỉ có thể dọn dẹp hậu quả cho bọn họ thôi!

Cho nên, sáng sớm, ông đã phải đi cầu cứu người ta rồi.

Người đầu tiên ông cụ Giang nghĩ đến, chính là người anh em tốt Lục lão gia của mình.

Nói xong chuyện, thấy lông mày ông cụ Lục nhíu chặt lại, ông cụ Giang đột nhiên cảm thấy có chút cân bằng.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này Lục Chính Tây cũng nhúng tay vào, hơn nữa Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây còn đang yêu nhau. Chuyện này, không thể để mình ông đau đầu được, Lục Quý Đồng ông cũng phải đau đầu cùng.

Ông cụ Giang thở dài nói: “Lão Lục à, ông nói xem chuyện này, bây giờ phải làm sao?”

Ông cụ Lục: “...”

Hai ông cụ cùng chung cảnh ngộ, than thở một hồi, lại mắng con trai mình một trận, mới nghiêm túc bàn bạc.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 288: Chương 288



Giang Thiên Ca trở về trường, đi thẳng đến phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch.

Nhìn thấy Tiếu Lệ Quân ủ rũ, Giang Thiên Ca đoán được, hôm qua Tiếu Lệ Quân quá đắc ý nên bị mắng rồi.

Cô vỗ vai Tiếu Lệ Quân, hỏi vị trí của Tống Phương Bạch, rồi đi thẳng tới.

Muốn đưa được máy bay xuống thành công, thiết bị mạng là không thể thiếu. Tốt nhất là có thiết bị mạng di động.

Những thứ này, cần Tống Phương Bạch giúp mới được.

Giang Thiên Ca ở trong phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch gần như cả ngày, mãi đến khi trời sắp tối mới rời đi.

Vừa ra khỏi cổng trường không xa, Giang Thiên Ca đã nhận ra có người đi theo mình.

Cô đảo mắt, quan sát xung quanh, rồi đi vào một con hẻm nhỏ.

Đến chỗ rẽ, cô nhanh chóng lách sang một bên, quay đầu nhìn người đang đi theo. Một người đàn ông, khoảng ba mươi tuổi.

Trời lạnh như vậy, người khác đều mặc áo ấm kín mít, ông ta lại chỉ mặc một chiếc áo khoác len lông cừu, tóc tai chải chuốt gọn gàng.

Còn kỹ tính hơn cả cô.

Giang Thiên Ca lặng lẽ đánh giá ông ta. Đợi đến khi ông ta đến gần, cô lập tức ra tay bóp cổ ông ta.

“...”

Phương Thủ Nghĩa vội vàng ngửa người ra sau, muốn nhảy ra.

Nhưng Giang Thiên Ca đã sớm đoán được động tác của ông ta, cô lập tức giơ chân quét ngang, quật ngã ông ta xuống đất.

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Lúc ngã xuống đất, Phương Thủ Nghĩa thầm mắng một tiếng, cảm thấy hôm nay đúng là xui xẻo.

Sáng sớm bị Giang Hướng Mai chọc tức đến nghẹn khuất, ông ta cố nén giận đi tìm Giang Viện Triều và Lâm Đại Vĩ, kết quả hai người này, giống như biết trước ông ta muốn đến đánh bọn họ, đều đã trốn đi rồi.

Đi lòng vòng bên ngoài một vòng, muốn đánh hai người họ mà không được, về nhà họ Phương cũng không nghe ngóng được tin tức gì, ông ta không có việc gì làm, nên muốn đến trường học tìm Tống Phương Bạch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa lái xe đến cổng trường, ông ta nhìn thấy bóng lưng của cô gái ra tay rất mạnh hôm qua, nhớ đến sườn mặt thoáng qua hôm qua, ông ta liền xuống xe, đi theo cô, muốn nhìn rõ mặt cô.

Nhưng còn chưa nhìn rõ mặt, đã bị cô ấy coi như kẻ b**n th** đi theo rồi quật ngã xuống đất.

Phương Thủ Nghĩa ôm lấy xương cụt bị ngã đau, vừa nghiến răng giải thích: “Cô gái, đừng hiểu nhầm, tôi không phải kẻ b**n th**, tôi chỉ muốn nhìn mặt cô một chút thôi.”

Giang Thiên Ca: “Ông không phải kẻ b**n th**, mà là lưu manh.”

“Này! Cô gái, cô đừng...” Thấy lời mình nói bị hiểu lầm, Phương Thủ Nghĩa ôm eo, ngẩng đầu lên muốn giải thích.

Ông ta đẹp trai, giàu có, sao có thể là lưu manh được!

Nhưng khi nhìn thấy mặt của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa sững sờ.

Phương Thủ Nghĩa trợn to mắt, nhìn Giang Thiên Ca.

“Cháu... cháu gái! Mau nói cho bác biết, cháu tên là gì?”

Gương mặt của đứa nhỏ này, rất giống Đức Âm!

Liệu có phải nó chính là con của Đức Âm không?!

Ánh mắt Phương Thủ Nghĩa nóng bỏng, giọng nói có chút căng thẳng và kích động.

Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ quái của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca nhíu mày, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, coi ông ta như một tên lừa đảo chuyên đi lừa gạt các cô gái trẻ.

Giang Thiên Ca lạnh lùng cảnh cáo: “Tránh xa tôi ra, không được đi theo tôi nữa.”

Thấy Giang Thiên Ca xoay người bỏ đi, Phương Thủ Nghĩa vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt cô: “Này! Cháu gái, đừng đi! Mau nói cho bác biết tên cháu là gì!”

“Bác thấy cháu rất giống em gái của bác!”

Giang Thiên Ca càng khẳng định ông ta là kẻ lừa đảo, cô lạnh lùng nói: “Tôi giống ông nội của ông ấy.”

“Ơ...”

Phương Thủ Nghĩa nghẹn họng.

Giống ông nội ông?

Đây không phải là đang mắng người sao?

Nhưng nghĩ đến đây có thể là con của Đức Âm, ông ta không tức giận, ngược lại nghiêm túc giải thích: “Bác không có ông nội, bố bác là lớn nhất, cháu cũng hơi giống bố bác thật. Nhưng mà, cháu giống nhất, vẫn là em gái bác.”

Giang Thiên Ca: “...”

Vì lừa gạt người khác, ông ta thật sự là không từ thủ đoạn nào, lời gì cũng có thể nói ra được.

Không muốn dây dưa với Phương Thủ Nghĩa nữa, Giang Thiên Ca giơ nắm đ.ấ.m về phía ông ta, cảnh cáo lần nữa: “Còn chặn tôi, tôi sẽ đánh ông đấy.”

“Bác...” Phương Thủ Nghĩa còn muốn nói tiếp.

Giang Thiên Ca: “Đánh cho ông nội ông cũng không nhận ra.”

Nhìn bóng dáng Giang Thiên Ca đi xa, Phương Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút, rồi quay lại tìm Tống Phương Bạch.

Nhìn thấy Tống Phương Bạch, ông ta mở miệng nói: “Lão Tống, trường cậu chắc là có một học sinh tên Giang Ti Vũ, cậu giúp tôi hỏi thăm xem, nó học khóa nào.”

Vừa rồi ông ta đột nhiên nhớ ra, trong những thông tin nghe được trước đó, hình như có nhắc đến, tên của đứa bé đó là Ti Vũ.

Hôm nay có lẽ là quá đột ngột, khiến cô bé hiểu lầm, coi ông ta là người xấu. Không sao, vậy hôm nào ông ta sẽ tìm cơ hội chính thức để nói chuyện với cô bé.

“Tìm được người rồi, cậu ra mặt giúp tôi hỏi xem khi nào thì rảnh, tôi có việc muốn nói chuyện với nó.”

Tống Phương Bạch là giáo viên trong trường, ông ta nhờ Tống Phương Bạch truyền lời, chắc cô bé sẽ không coi ông ta là người xấu nữa.

Tống Phương Bạch không trả lời Phương Thủ Nghĩa, mà nhìn về phía eo ông ta đang ôm, hỏi: “Eo cậu bị sao thế?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 289: Chương 289



Phương Thủ Nghĩa xoa xoa xương cụt vẫn còn đang đau, ông ta đương nhiên không tiện nói là bị Giang Thiên Ca quật ngã, bèn ấp úng nói: “Không có gì, đi đường bị trật.”

Miệng thì nói như vậy, trong lòng lại thầm nghĩ: Đứa nhỏ này, ra tay cũng thật là tàn nhẫn.

Điều này khiến ông ta có chút nghi ngờ, có phải là trùng hợp quá không? Liệu nó có biết chuyện ông ta muốn đánh Giang Viện Triều, nên ra tay trả thù cho cha ruột của nó không?

Tống Phương Bạch liếc nhìn Phương Thủ Nghĩa, cười như không cười nói: “Cậu đi đường nào mà lại bị trật xương cụt? Chẳng lẽ đi múa yangko à?”

Phương Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn Tống Phương Bạch, không để ý đến giọng điệu châm chọc của ông ta, nhấn mạnh: “Nhớ giúp tôi hỏi thăm học sinh tên Giang Ti Vũ.”

Sau đó lại nói đến chuyện nhờ Tống Phương Bạch tìm người hỗ trợ nghe ngóng chuyện nhà họ Phương.

...

Giang Thiên Ca phát hiện, tối nay Giang Hướng Mai cứ nhìn lén lút cô.

Lúc Giang Hướng Mai lại nhìn chằm chằm cô từ phía sau, Giang Thiên Ca liền quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Đồng chí Giang Hướng Mai, cô cứ lén lút nhìn cháu làm gì?”

Giang Thiên Ca nhướng mày, thản nhiên nói: “Không phải cô lại làm chuyện gì khuất tất đấy chứ?”

Giang Hướng Mai chột dạ, bà ta cao giọng phản bác: “Ai làm chuyện khuất tất!”

“Nhìn cháu một cái thì làm sao? Cháu có phải là động vật trong vườn thú đâu, phải mua vé mới được xem! Nhỏ mọn, cô muốn nhìn thì cô nhìn, làm gì nào?”

Trẻ con!

Giang Thiên Ca khẽ nhếch mép, quay đầu đi, không thèm để ý đến bà ta nữa.

Lúc này, trong lòng Giang Hướng Mai lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.

Sáng nay gặp Phương Thủ Nghĩa, bà ta đã nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.

Bà ta vẫn luôn suy nghĩ, Phương Thủ Nghĩa trở về, hỏi thăm anh ba, còn hỏi thăm Giang Thiên Ca, rốt cuộc là có mục đích gì?

Giữa trưa tan tầm, bà ta cố ý đi hỏi thăm, nhưng không nghe ngóng được tin tức gì về việc nhà họ Phương muốn quay về.

Vậy thì rõ ràng là, Phương Thủ Nghĩa chỉ là tự mình trở về, hơn nữa, một thời gian ngắn nữa, ông ta nhất định sẽ rời đi.

Ông ta hỏi thăm Giang Thiên Ca, nói không chừng là muốn đưa Giang Thiên Ca đi.

Giang Thiên Ca muốn đi, bà ta đương nhiên là vui mừng. Giang Thiên Ca mà đi rồi, bà ta hận không thể mua mấy phong pháo về để ăn mừng.

Nhưng Giang Thiên Ca là người của Giang gia, năm đó nhà họ Phương bỏ mặc cô, bây giờ dựa vào cái gì muốn mang cô đi?

Bà không thích Giang Thiên Ca, nhưng bà càng chán ghét những người nhà họ Phương hơn.

Trước đó nhà họ Phương làm chưởng quỹ vung tay, bây giờ lại muốn hái quả đào có sẵn, nào có chuyện tốt như vậy?

Phương Thủ Nghĩa mắt cao hơn đầu, trước kia không ít lần xem thường bà, âm thầm cho bà sắc mặt xem. Phương Thủ Nghĩa bây giờ muốn mang Giang Thiên Ca đi, cũng phải hỏi qua bà có đồng ý hay không.

Phương Thủ Nghĩa muốn mang Giang Thiên Ca đi, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hơn nữa, bây giờ ông bà nội và anh ba đều bị Giang Thiên Ca dỗ dành xoay quanh, coi cô như bảo bối tâm can. Nếu Giang Thiên Ca đi theo nhà họ Phương, bọn họ không chừng sẽ rất đau lòng.

Giang Thiên Ca không thể đi cùng nhà họ Phương.

Giang Hướng Mai suy nghĩ, bà ta nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca một hồi lâu, sau đó cắn răng như quyết định, tiến đến bên cạnh Giang Thiên Ca.

“Này, Giang Thiên Ca...”

Bởi vì một khắc trước còn cứng cổ cãi nhau với Giang Thiên Ca, bây giờ chủ động nói chuyện, Giang Hướng Mai vẻ mặt không được tự nhiên, giọng nói cứng ngắc khô khan, “Cô cô có lời muốn nói với cháu.”

Giang Thiên Ca liếc bà ta một cái, liền thu hồi ánh mắt, nói: “Ồ.”

“Nhưng mà, cháu không muốn nghe cô nói.”

Giang Hướng Mai tức giận đến bốc khói.

Bà ta trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô là trưởng bối, cháu là tiểu bối, lời trưởng bối nói, cháu phải nghe!”

Giang Thiên Ca cười nói: “Mấy ngày trước, không phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi sao? Đồng chí Giang Hướng Mai, bây giờ chúng ta không có phân chia trưởng bối tiểu bối.”

“Hơn nữa, đồng chí Giang Hướng Mai, tôi nhắc nhở bà, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ cô cháu giữa chúng ta, nguyên nhân là ở trên người bà, là bà không có một chút dáng vẻ của người làm trưởng bối.”

Liếc Giang Hướng Mai, Giang Thiên Ca lạnh nhạt nói:

“Trước đó không có một chút tự giác và trách nhiệm của trưởng bối, bây giờ lại bày đặt ra vẻ trưởng bối ở trước mặt tôi, muốn tôi nghe lời bà, đồng chí Giang Hướng Mai, trong đầu bà nghĩ như thế nào vậy? Nghĩ đẹp như vậy sao?”

Giang Hướng Mai: “...”

Tức c.h.ế.t đi được!

Nếu không phải Phương Thủ Nghĩa và nhà họ Phương càng tức giận hơn, bà ta mới lười để ý đến Giang Thiên Ca!

Giang Hướng Mai đè nén xúc động muốn mắng Giang Thiên Ca xối xả, nghiêm mặt nói: “Cháu muốn như thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe nói như thế, Giang Thiên Ca có chút ngoài ý muốn nhíu mày.

Cô vừa rồi nói như vậy, thật ra là muốn cố ý chọc tức Giang Hướng Mai, bảo bà ta nhanh chóng rời đi, đừng ở đây làm phiền cô.

Nhưng Giang Hướng Mai lại không tức giận bỏ đi, còn nhẫn nhịn như vậy sao?

Giang Thiên Ca đánh giá Giang Hướng Mai một vòng, suy đoán động cơ của bà ta.

“Bà hỏi tôi muốn như thế nào? Tôi muốn như thế nào? Ừm...”
 
Back
Top