Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 290: Chương 290



“Để tôi suy nghĩ một chút...” Giang Thiên Ca nghiêng đầu làm ra vẻ suy nghĩ, “Chuyện lúc trước, bà xin lỗi tôi? Hoặc là, bà cam đoan về sau cũng không được cố ý chọc tôi, tìm tôi gây chuyện?”

Giang Hướng Mai lại nhịn không được trừng mắt.

Bảo bà ta xin lỗi Giang Thiên Ca? Giang Thiên Ca cô ta làm sao không lên trời?

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Mai cắn răng, hung tợn nói: “Sau này cô không nói thêm một chữ nào với cháu nữa, được chưa?!”

Đây là điểm mấu chốt của bà ta! Về sau nhiều lắm coi Giang Thiên Ca như không khí, không quản cô ta nữa!

“Giang Thiên Ca, cô nói cho cháu biết, cháu đừng có quá đáng, cô là em gái ruột của bố cháu đấy!”

Giang Thiên Ca liền cười, “Ừm, miễn cưỡng chấp nhận được. Muốn nói gì, bà cứ nói đi.”

Cô cũng có chút tò mò, Giang Hướng Mai rốt cuộc có lời gì, nhất định phải để cho cô nghe.

Giang Hướng Mai nghiêm mặt, nghiêm túc nói:

“Giang Thiên Ca, cháu sờ lương tâm mà nghĩ lại, từ sau khi cháu trở về, mọi người trong nhà đối xử với cháu như thế nào?”

“Cháu gây rắc rối khắp nơi, mọi người trong nhà chưa từng mắng cháu, cháu muốn sao trên trời, bọn họ cũng đều cố gắng thỏa mãn cháu.”

Nói như vậy, Giang Hướng Mai không nhịn được mà chua xót trong lòng, từ sau khi Giang Thiên Ca trở về, địa vị của bà ta ở trong nhà liền thẳng tắp giảm xuống, mọi người đều vây quanh Giang Thiên Ca, quên bà ta ở trong góc.

Bà ta đã hy sinh lớn như vậy, nếu Giang Thiên Ca còn dám không biết điều đi theo nhà họ Phương, bà ta nhất định phải mắng Giang Thiên Ca cho một trận.

“Giang Thiên Ca, cháu dám sờ lương tâm nói, mọi người trong nhà đối xử với cháu không tốt sao?”

Giang Thiên Ca gật gật đầu, “Ừm, mọi người đối xử với cháu rất tốt. Ngoại trừ cô.”

“...”

Giang Hướng Mai tức giận trừng mắt, bà ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

“Cháu phải nhìn cho rõ, ai là người thật sự đối tốt với cháu, ai là người đáng tin tưởng. Người nhà chúng ta, mới là người thân nhất của cháu, mới là người tốt nhất với cháu.”

“Cháu đừng có vì nhìn thấy người khác ăn mặc hào nhoáng, người khác nói bọn họ có bao nhiêu tiền, mà chỉ thấy tiền, thấy lợi ích mà quên nghĩa, ngây ngốc tin tưởng lời bọn họ.”

Giang Thiên Ca không hiểu nguyên do nhìn về phía Giang Hướng Mai.

Giang Hướng Mai đang làm gì vậy?

Nhồi nhét ý thức chống lừa đảo cho cô sao?

Giang Hướng Mai tiếp tục nghiêm mặt nói: “Nếu có người nói muốn đưa cháu đi, cháu nhất định không được đi, nghe rõ chưa?”

“Nếu cháu dám đi, cô đánh gãy chân cháu đấy!”

Giang Thiên Ca: “...”

“Có người muốn dẫn cháu đi? Ai muốn dẫn cháu đi?”

Vẻ mặt Giang Hướng Mai khựng lại một giây, sau đó lại căng thẳng, giọng nói lạnh lùng nói: “Không có ai muốn đưa cháu đi cả! Cô nói những lời này, là để nhắc nhở cháu, cho cháu biết điều một chút, đừng bị người khác nói ba câu, hai lời là bị lừa gạt đi.”

Giang Thiên Ca như có điều suy nghĩ “Ồ” một tiếng.

Cô vốn tưởng rằng Giang Hướng Mai nói những lời này, là để cho cô không dễ dàng tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, đi theo người đàn ông khác.

Nhưng nghĩ lại, cô biết không phải.

Trước đó, khi biết cô và Lục Chính Tây đang hẹn hò, Giang Hướng Mai hận không thể lập tức đóng gói cô đến nhà họ Lục để lấy lòng.

Vậy là có người có thân phận khác muốn đưa cô đi sao?

...

Phương Thủ Nghĩa nhờ tìm hiểu sinh viên tên Giang Ti Vũ, ngày hôm sau Tống Phương Bạch đã tìm hiểu được.

“Trường mình có ba người tên Giang Ti Vũ, hai người năm ba, một người năm nhất, cậu muốn tìm ai?”

Phương Thủ Nghĩa trả lời: “Năm nhất.”

Tính theo tuổi tác, con gái của Đức Âm năm nay mười tám tuổi, đúng là tuổi của sinh viên năm nhất.

Tống Phương Bạch gật đầu, ông không trực tiếp nói thông tin của Giang Ti Vũ mà hỏi: “Cậu tìm con bé làm gì?”

Là giáo viên, ông phải có trách nhiệm với học sinh.

Mặc dù Phương Thủ Nghĩa là bạn của ông, ông cũng tin tưởng nhân phẩm của Phương Thủ Nghĩa.

Phương Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút rồi nói: “Con bé là con của một người họ hàng, chờ tôi nói chuyện với con bé xong, tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen.”

Trong những năm này, vì tình trạng của Đức Âm, họ đều không nhắc đến chuyện con cái.

Ngoại trừ người nhà của họ, rất ít người biết Đức Âm đã từng sinh con, Tống Phương Bạch cũng không biết chuyện Đức Âm có con.

Phương Thủ Nghĩa cảm thấy, Tống Phương Bạch nhất định chưa từng gặp “Giang Ti Vũ”, nếu không ông ấy nhất định có thể nhận ra, bởi vì, “Giang Ti Vũ” và Đức Âm trông rất giống nhau.

“Người họ hàng của tôi, cậu cũng quen biết. Đợi cậu nhìn thấy con bé, cậu nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”

Phương Thủ Nghĩa nhướng mày, ông ta rất mong chờ biểu cảm của Tống Phương Bạch khi nhìn thấy người, biết được sự thật.

Tống Phương Bạch không biết suy nghĩ trong lòng Phương Thủ Nghĩa, ông gật đầu nói: “Bây giờ bọn họ đang thi cuối kỳ, chờ thi xong, tôi dẫn cậu đến đó. Cậu muốn hẹn thời gian nói chuyện với con bé thì tự mình nói với con bé.”

Dừng một chút, Tống Phương Bạch lại dặn dò: “Cậu chú ý lời nói một chút, đừng dọa con bé.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 291: Chương 291



Phương Thủ Nghĩa không để ý nói: “Biết rồi.”

Cô bé kia ra tay nhanh, gọn, dứt khoát, ngay cả ông ta mà còn đánh, căn bản không phải là người nhút nhát, dễ bị dọa như vậy.

...

Tuy Giang Ti Vũ muốn chuyển trường, nhưng cô muốn thi xong ở Đại học Hoa, rồi mới chuyển.

Nhìn bài thi được giám thị thu, cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.

Giám thị thu bài thi xong, mọi người có thể thu dọn đồ đạc, ra khỏi phòng thi.

Quan Mỹ Chi tiến đến bên cạnh Giang Ti Vũ, trên mặt tràn đầy nụ cười, “Ti Vũ, vừa rồi tớ nhìn thấy bài thi của cậu, cậu viết đầy rồi à? Cậu giỏi thật đấy, tớ có mấy câu không biết làm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ dừng động tác cất đồ dùng học tập, cô liếc nhìn Quan Mỹ Chi rồi lại thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì, giọng nói lạnh nhạt: “Ừ, đề thi khá dễ.”

Quan Mỹ Chi cười trừ hai tiếng, lại nói một tràng lời tâng bốc Giang Ti Vũ, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ti Vũ, ngày mai thi, cậu có thể để lệch bài thi một chút để tớ xem được không?”

Đề thi hôm nay, có rất nhiều câu cô ta không biết làm. Cô ta vốn còn muốn tranh suất đi du học. Giờ xem ra, đừng nói là tranh suất đi du học, có thể không bị điểm kém đã là tốt lắm rồi.

Nếu bị điểm kém, về nhà còn không biết bị mắng như thế nào.

Bởi vì vụ án buôn lậu trước đó, chức vụ của bố cô ta bị cách chức hoàn toàn, bây giờ tính tình ông ta rất nóng nảy, hơi không vừa ý là đánh chửi người khác.

Nếu cô ta bị điểm kém, nhất định sẽ bị đánh.

Cô ta ngồi sau Giang Ti Vũ, nếu Giang Ti Vũ có thể cho cô ta xem bài thi, cô ta nhất định sẽ không bị điểm kém.

Quan Mỹ Chi cầu xin: “Ti Vũ, được không?”

Nghe thấy lời của Quan Mỹ Chi, trong mắt Giang Ti Vũ hiện lên vẻ khinh thường, cô lạnh lùng nói: “Không được. Thi cử phải công bằng, không thể gian lận. Tớ không thể cho cậu xem bài thi của tớ.”

“Ti Vũ, tớ cầu xin cậu...”

“Giang Ti Vũ, giáo sư Tống tìm cậu.”

Một nam sinh ra khỏi lớp trước, đứng ngoài hành lang gọi to.

“Giáo sư Tống tìm tôi, tôi đi trước đây, cậu tránh ra đi.” Giang Ti Vũ đẩy Quan Mỹ Chi ra, sau đó ngẩng cao đầu, đi ra cửa.

Bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh, kiêu ngạo, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Tại sao giáo sư Tống lại đột nhiên tìm cô?

Chẳng lẽ ông ấy đã biết chuyện gì rồi sao?

Không, chắc là không phải.

Giang Ti Vũ lặng lẽ nắm chặt tay, đè nén suy đoán trong lòng xuống.

Tống Phương Bạch và Phương Thủ Nghĩa đang đợi ở phòng nghỉ giáo viên.

Phương Thủ Nghĩa vẫn không yên tâm dặn dò: “Lát nữa gặp con bé, cậu nhớ đừng ngạc nhiên đấy. Thái độ cũng phải ôn hòa một chút, nhớ phải cười, đừng để lại ấn tượng xấu cho con bé.”

Tống Phương Bạch: “...”

Phương Thủ Nghĩa cũng không quan tâm đến vẻ mặt cạn lời của Tống Phương Bạch, đứng trước mặt Tống Phương Bạch, xoay một vòng rồi hỏi: “Cậu xem lại giúp tôi, hôm nay tôi ăn mặc thế này có vấn đề gì không?”

Bởi vì hôm qua bị hiểu lầm là kẻ xấu, hôm nay ông ta cố tình thay đổi cách ăn mặc, không mặc chiếc áo khoác lông cừu hàng trăm đô la, mà cố ý đi mua một bộ trang phục Trung Sơn chỉnh tề để mặc.

“Trông có đủ chững chạc, đàng hoàng không?”

Chắc là sẽ không bị coi là kẻ xấu nữa đâu nhỉ?

Tống Phương Bạch cau mày nhìn ông ta: “Sinh viên kia, thật sự là họ hàng của cậu sao?”

Phương Thủ Nghĩa ở trước mặt bố mình, muốn mặc gì thì mặc, chưa bao giờ để ý người khác nói gì.

Giờ gặp một đứa cháu họ lại cẩn thận, chú ý đến ngoại hình như vậy, vừa thay quần áo, vừa thay đổi phong cách, ông không khỏi nghi ngờ lời nói của Phương Thủ Nghĩa.

“Cốc cốc...”

Phương Thủ Nghĩa đang định nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ta nháy mắt với Tống Phương Bạch, ý bảo ông ấy lên tiếng gọi người vào.

Tống Phương Bạch nhíu mày, sau đó mới đi tới cửa, mở rộng cửa ra.

Cửa phòng nghỉ mở ra, nhìn thấy Tống Phương Bạch, ánh mắt Giang Ti Vũ khẽ động.

Đương nhiên cô biết Tống Phương Bạch, Tống Phương Bạch là tiến sĩ du học được Đại học Hoa mời về với mức lương cao, là một trong những giáo sư có tiếng nói nhất khoa Công nghệ thông tin, sinh viên trong khoa ai cũng muốn có quan hệ với ông.

Nhưng Tống Phương Bạch chỉ làm nghiên cứu khoa học và hướng dẫn nghiên cứu sinh, bọn họ chỉ là tân sinh viên năm nhất, căn bản không tiếp xúc gì với Tống Phương Bạch, bọn họ căn bản không tìm được cơ hội tiếp cận Tống Phương Bạch.

Chỉ có Giang Thiên Ca, là có thể thường xuyên chạy đến phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch. Cũng không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì.

Giang Ti Vũ rũ mi mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. Trên mặt cô hiện lên vẻ điềm tĩnh nhu thuận, khách khí lên tiếng hỏi: “Tống giáo sư, chào giáo sư, em là Giang Ti Vũ, nghe nói giáo sư tìm em ạ?”

Tống Phương Bạch đột nhiên cảm thấy cách làm của mình rất không ổn, không nên trực tiếp dẫn Phương Thủ Nghĩa tới đây.

Ông thu lại tinh thần, áy náy nói: “Bạn học Giang Ti Vũ, chào em, rất xin lỗi, đã mạo muội tới tìm em.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 292: Chương 292



Nhìn thấy thái độ của Tống Phương Bạch, Giang Ti Vũ khẽ động tâm, cô mỉm cười nói: “Giáo sư Tống, không sao đâu ạ.”

Cô chủ động nói: “Giáo sư tìm em, là có chuyện gì muốn dặn dò sao ạ? Giáo sư cứ nói đi ạ, em nghe.”

Tống Phương Bạch vốn dĩ muốn để Giang Ti Vũ trở về trước, hôm nào tìm cơ hội thích hợp sẽ gặp mặt.

Nhưng nghe Giang Ti Vũ nói như vậy, ông do dự một lát, rồi nói: “Là một người bạn của tôi, anh ấy nói anh ấy quen cha mẹ của em, nói hai nhà có quan hệ họ hàng, cho nên muốn gặp em một lần.”

Nghe nói như thế, Giang Ti Vũ sững sờ.

Biết cha mẹ cô? Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa sao?

Giang Thiết Quân, họ hàng của Trương Lê Hoa, là bạn của Tống Phương Bạch?

Tống Phương Bạch là tiến sĩ du học, giáo sư của Đại học Hoa, bạn của ông, thân phận chắc chắn cũng không tầm thường.

Nghĩ đến đây, Giang Ti Vũ không khỏi mừng thầm trong lòng. Cô nhìn về phía người đứng sau lưng Tống Phương Bạch, tuy rằng người nọ đưa lưng về phía cô, nhưng từ thân hình và cử chỉ của anh ta đều có thể nhìn ra, đây là một người khí chất bất phàm, gia cảnh rất tốt.

Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, sao không nói với cô, bọn họ có một người họ hàng như vậy?

Chuyện cô muốn ra nước ngoài, liệu người này có thể giúp đỡ cô hay không?

...

Bởi vì hôm qua bị Giang Thiên Ca hiểu lầm là lưu manh, nên Phương Thủ Nghĩa đặc biệt chú ý đến hình tượng của bản thân.

Anh ta sửa sang lại quần áo, soi gương ở cửa sổ bên cạnh, lại điều chỉnh biểu cảm, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở cửa, lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, căn bản không phải người anh ta nhìn thấy ngày hôm qua, cũng không có một chút nào giống với Đức Âm.

Phương Thủ Nghĩa dừng một chút, liền thu lại biểu cảm trên mặt.

Suy nghĩ một chút, Phương Thủ Nghĩa liền nói: “Bạn học, rất xin lỗi, có thể tôi nhận nhầm người...”

Lông mi Giang Ti Vũ run rẩy, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng: Người có quan hệ họ hàng với người này, là Giang Viện Triều, mà không phải Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.

Người mà người này muốn tìm, là Giang Thiên Ca, mà không phải cô.

Lại là Giang Thiên Ca!

Trong lòng Giang Ti Vũ trào dâng sự căm hận, cô siết chặt lòng bàn tay, giả vờ như không phát hiện ra điều gì mà hỏi: “Đồng chí, xin hỏi anh họ gì? Anh muốn tìm ba tôi là Giang Viện Triều sao?”

Giang Ti Vũ vừa nói, vừa lặng lẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt của Tống Phương Bạch.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đang đánh cược.

Đánh cược rằng Tống Phương Bạch là người cả ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, sẽ không để ý nhiều đến tuyên bố đăng báo của Giang Viện Triều trước đó.

Đánh cược rằng người này, cũng chưa từng xem tờ báo đó.

Hơn nữa, cô đoán, người này và nhà họ Giang, căn bản không phải là quan hệ họ hàng gì. Nếu không, nhà họ Giang ở ngay đây, nếu là họ hàng, thì đã trực tiếp đến nhà họ Giang rồi, sao lại phải vòng vo, chạy đến trường học tìm người.

Nhìn thấy vẻ mặt Tống Phương Bạch không có gì thay đổi, trong lòng Giang Ti Vũ bình tĩnh lại.

Cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Ba tôi bình thường công việc rất bận, nếu như anh có việc gấp muốn tìm ông ấy, có thể nói với tôi. Nếu chuyện này thích hợp, tôi có thể giúp anh chuyển lời cho ông ấy.”

Chương này vẫn chưa kết thúc, mời xem tiếp chương sau để biết nội dung đặc sắc phía sau!

Nghe nói như thế, trong lòng Phương Thủ Nghĩa hiện lên vài phần kỳ quái.

Anh ta cau mày hỏi: “Ba em là Giang Viện Triều, ông nội là Giang Bộ Thanh?”

“... Thiên Ca, cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy gì?”

Giang Thiên Ca đang thi ở phòng học bên kia, cô đang đi xuống cầu thang, Dư Mai Tinh từ phía sau đuổi theo, vẻ mặt thần thần bí bí, như thể có chuyện ly kỳ muốn chia sẻ.

Giang Thiên Ca phối hợp hỏi: “Thấy cái gì?”

Dư Mai Tinh hạ giọng nói: “Vừa rồi tớ ở chỗ hành lang kia kìa, trong phòng nghỉ của giáo viên bên cạnh phòng học lớn, nhìn thấy một đồng chí nam rất tuấn tú, rất giống Uông Bảo Thăng.”

Uông Bảo Thăng là một diễn viên điện ảnh mà Dư Mai Tinh rất thích.

Giang Thiên Ca cảm thấy Uông Bảo Thăng này cũng chỉ là vẻ ngoài bình thường của diễn viên thôi, nhưng Dư Mai Tinh lại cảm thấy, Uông Bảo Thăng đẹp trai như ngọc, đôi mắt sáng ngời, là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Dư Mai Tinh vẫn tiếp tục nói: “Giang Ti Vũ đang ở bên trong, mặt đối mặt nói chuyện với nam đồng chí kia, cậu biết không, lúc nhìn thấy, tớ đột nhiên có chút ghen tị với Giang Ti Vũ!”

“Uông Bảo Thăng thật sự tớ không gặp được, càng không thể nói chuyện, nhưng có thể nói chuyện với một người trông giống anh ấy, cũng tốt rồi! A, nếu không phải giáo sư Tống cũng ở bên trong, sợ ông ấy cảm thấy tớ không đứng đắn, vừa rồi tớ đã muốn đứng ngoài hành lang nhìn thêm vài lần rồi!”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 293: Chương 293



Dư Mai Tinh không nhịn được quay đầu nhìn về phía hành lang, vẻ mặt tiếc nuối.

Giang Thiên Ca buồn cười nhìn cô bạn: “Quan hệ giữa tớ và giáo sư Tống cũng không tệ, hay là để tớ dẫn cậu đến nói chuyện với giáo sư Tống, để giáo sư giới thiệu giúp cậu nhé?”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Dư Mai Tinh lại sợ hãi, cô nàng nghĩ nghĩ, lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Thôi! Xấu hổ c.h.ế.t đi được, cẩn thận bị người ta coi là nữ lưu manh.”

Dư Mai Tinh ghé sát vào tai Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Này, Thiên Ca, có bạn trai là cảm giác thế nào? Tớ cảm thấy tớ cũng muốn thử một chút.”

Rất lâu trước đây, bọn họ đã biết Giang Thiên Ca có bạn trai. Ban đầu, khi biết bạn trai của Giang Thiên Ca là Lục Chính Tây, tổng huấn luyện viên huấn luyện quân sự trước đó của bọn họ, bọn họ đã rất kinh ngạc.

Ngoại trừ sự kinh ngạc ban đầu, và việc thường xuyên được ăn ngon, thì bọn họ không có cảm xúc gì đặc biệt.

Điều này chủ yếu là do Lục Chính Tây không học cùng trường với bọn họ, bình thường gần như không gặp được, hơn nữa Giang Thiên Ca cũng rất ít khi nhắc đến chuyện yêu đương của cô và Lục Chính Tây ở ký túc xá.

Nhưng bây giờ thì khác.

Bây giờ, Lý Gia Nguyên và Lục Tự Văn đã ở bên nhau.

Hai người này, bọn họ đều quen biết, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau, cảm giác trong lòng rất khác, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, muốn thử một chút.

“Có bạn trai là cảm giác như thế nào? Ừm...” Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, nếu như cậu tò mò, có thể tự mình thử xem sao.”

“Vậy... tớ cũng muốn thử xem?” Dư Mai Tinh chớp chớp mắt, “Trương Hiểu Lệ chắc là cũng muốn có bạn trai, chờ thi xong, chúng ta cùng đi chùa bái Phật đi. Đi cầu Phật Tổ Bồ Tát phù hộ cho chúng ta đều có thể xin được học bổng du học, cũng cầu xin Bồ Tát cho chúng ta đều tìm được bạn trai như ý!”

Nghe Dư Mai Tinh nói vậy, Giang Thiên Ca cũng cảm thấy cô có thể đi bái Phật một chuyến.

Vốn dĩ cô không tin những điều này, nhưng sau khi trải qua chuyện bị nổ c.h.ế.t rồi xuyên không trọng sinh, cô cảm thấy những chuyện này, có thể thật sự có chút linh nghiệm.

Cô muốn có được máy bay của nước M, việc này cũng cần vận may, đi bái Phật một chuyến, để Phật Tổ và Bồ Tát phù hộ cho cô.

Giang Thiên Ca nhớ tới kiếp trước, trước khi cô bị nổ chết, đã gặp một ông lão đạo sĩ ở trong chùa.

Có lẽ cô cũng có thể đến những nơi như chùa chiền đạo quán nhiều hơn, biết đâu có thể tìm được người bác quân nhân đã cứu cô ở kiếp trước.

Giáo sư Đức Âm ở kiếp trước, là mẹ ruột của cô ở kiếp này.

Điều này khiến cô có một cảm giác như là định mệnh.

Biết đâu người bác quân nhân kia, ở kiếp này, cũng có liên hệ nào đó với cô?

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Từ phòng nghỉ đi ra, Phương Thủ Nghĩa vẫn cau mày trầm tư.

Cô gái tên Giang Ti Vũ vừa rồi, khẳng định chắc chắn rằng cô ta là con gái của Giang Viện Triều. Vậy cô gái mà anh ta nhìn thấy hôm qua, là ai?

Chẳng lẽ việc giống nhau, chỉ là trùng hợp?

Đúng là sẽ có một số người, không có quan hệ huyết thống, nhưng lại rất giống nhau.

Nhưng điều này, có phải là quá trùng hợp rồi không?

Phương Thủ Nghĩa nhìn Tống Phương Bạch ở bên cạnh, do dự một chút, rồi mở miệng nói: “Lão Tống, tôi muốn nói với ông một chuyện...”

“Giáo sư Tống.”

“Giáo sư Tống, chào giáo sư.”

Từ cầu thang đi xuống, Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh đi vệ sinh, đi được một đoạn thì nhìn thấy hai người đàn ông đang đi trước mặt.

Một người trong số đó là Tống Phương Bạch, người còn lại, hẳn là người mà Dư Mai Tinh nói, rất giống diễn viên Uông Bảo Thăng.

Thấy Dư Mai Tinh cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông kia, vẻ mặt như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng, Giang Thiên Ca bèn kéo cô bạn lại, đi lên chào hỏi Tống Phương Bạch. Để cho Dư Mai Tinh được nhìn “thế thân” của thần tượng cho đã.

Nhưng đợi đến khi Tống Phương Bạch và Phương Thủ Nghĩa quay người lại, nhìn thấy rõ mặt Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca liền nhíu mày.

Đây chẳng phải là kẻ đã theo dõi cô tối hôm qua, còn nói cô giống bố và em gái của hắn ta sao?

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa sững người, cũng nhíu mày.

Nhìn thấy mặt Giang Thiên Ca, trong lòng ông ta lại dâng lên sự do dự.

Rốt cuộc đây là hiểu lầm, hay là trùng hợp?

Giang Thiên Ca liếc nhìn Phương Thủ Nghĩa, sau đó nhìn về phía Tống Phương Bạch, nói: “Giáo sư Tống, giáo sư bận việc thì cứ tự nhiên, chúng em còn có việc, xin phép đi trước.”

Với hành vi tối hôm qua của Phương Thủ Nghĩa, cho dù anh ta có giống với diễn viên mà Dư Mai Tinh thích đến đâu, thì cô cũng không muốn để Dư Mai Tinh tiếp xúc với anh ta.

Tống Phương Bạch khẽ gật đầu: “Được.”

Phương Thủ Nghĩa trừng mắt nhìn Tống Phương Bạch.

Vậy ra là Tống Phương Bạch quen cô gái này?

Vậy mà hôm đó ông ta còn nói với anh ta là không quen biết?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 294: Chương 294



Phương Thủ Nghĩa chưa kịp hỏi Tống Phương Bạch, thì thấy Giang Thiên Ca đã xoay người định rời đi, anh ta vươn tay muốn chặn cô lại: “Này, cô đừng đi vội...”

Giang Thiên Ca nhanh chóng né người tránh đi, liếc nhìn anh ta một cái, rồi kéo Dư Mai Tinh rời đi.

Phương Thủ Nghĩa bị Tống Phương Bạch cản lại.

Tống Phương Bạch cau mày: “Thủ Nghĩa, anh làm gì vậy? Không phải anh muốn gặp cháu gái của người họ hàng kia sao, bây giờ gặp rồi, có thể đi rồi chứ.”

Giọng điệu của Tống Phương Bạch mang theo sự cảnh giác và xua đuổi, coi anh ta như một tên lưu manh lừa đảo không có ý tốt.

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Giang Thiên Ca vì không hiểu anh ta, nên coi anh ta là lưu manh cũng đành, vậy mà Tống Phương Bạch cũng coi anh ta là lưu manh? Cảm tình mười mấy năm làm anh em tốt, đều là giả dối sao?

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, cũng không quan tâm tâm trạng của Tống Phương Bạch lúc này thế nào, anh ta liền đem toàn bộ sự tình nói ra hết.

“... Ông nhìn cái gì vậy? Tôi cảm thấy, cô gái đó rất giống Đức Âm, tôi cảm thấy cô ấy có thể là cháu gái ruột của tôi!”

Lần này, đến lượt Tống Phương Bạch ngẩn người: “Ý anh là, cô ấy có thể là con gái của Đức Âm?”

Phương Thủ Nghĩa: “Hừ, ông nghĩ sao, nhìn dáng vẻ của ông và cô ta, chắc chắn là đã từng gặp rồi, trước đây ông chưa từng nghĩ tới khả năng này sao?”

Tống Phương Bạch thật sự chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiên Ca, ông thật sự cảm thấy ngũ quan của cô có nhiều điểm giống với Phương Đức Âm.

Nhưng ông chưa từng nghe nói Phương Đức Âm có con, tu dưỡng của ông và sự tôn trọng của ông dành cho Đức Âm, không cho phép ông suy đoán lung tung.

“Vấn đề bây giờ là, cô gái tên Giang Ti Vũ kia, nói cô ta là con gái của Đức Âm. Nhưng tôi cảm thấy, cô gái này, càng giống con gái của Đức Âm hơn. Vì vậy, tôi mới muốn tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.”

“Nhưng cậu, lại nhất quyết ngăn cản tôi!” Phương Thủ Nghĩa càng nghĩ càng tức giận.

Phương Thủ Nghĩa anh ta, ở cả Hương Cảng và nước M, đều là nhân vật có tiếng tăm.

Ở Bắc Thành, chỉ trong vòng hai ngày, anh đã bị hai người nghi ngờ là lưu manh!

Hơn nữa, một người là bạn tốt của anh, một người là người nghi là cháu gái ruột của anh!

Làm sao mà không tức cho được?

Nhìn thấy dáng vẻ xù lông của Phương Thủ Nghĩa, Tống Phương Bạch: “...”

Hôm nay thi xong, Giang Thiên Ca trở về ký túc xá cất đồ, liền đi về phía cổng trường.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn suy nghĩ cách quấy nhiễu tín hiệu máy bay của M Quốc. Trong lúc thi, cô đột nhiên lóé lên một ý tưởng. Cô muốn đến tiệm net một chuyến, dùng máy tính viết ra chương trình mã.

Khi đi được nửa đường, cô bị Tiếu Lệ Quân phía sau gọi giật lại.

Tiếu Lệ Quân lộ vẻ nghi hoặc: “Thiên Ca, cậu muốn đi đâu vậy? Không phải giáo sư Tống đang đợi cậu sao?”

Giang Thiên Ca cũng lộ vẻ nghi hoặc: “Giáo sư Tống đợi tôi? Sao tôi không biết?”

Tiếu Lệ Quân: “Vừa rồi giáo sư Tống nhờ Trần Kha gọi cậu, chẳng lẽ cậu ấy không nói với cậu sao?”

Trần Kha cũng giống như Tiếu Lệ Quân, đều là học sinh của Tống Phương Bạch.

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Tớ không gặp cậu ấy.”

Tiếu Lệ Quân nghĩ nghĩ, liền nói: “Có thể là hai người đi nhầm đường, cậu ấy không gặp được cậu. Không sao, giáo sư Tống hẳn là vẫn đang đợi cậu, nếu cậu không vội thì quay lại xem sao?”

Giang Thiên Ca suy nghĩ hai giây, liền gật đầu, quay người đi.

Ý nghĩ hiện tại trong đầu cô có một vấn đề nhỏ, cần tìm Tống Phương Bạch xin chỉ giáo.

...

Giang Thiên Ca đang cúi đầu đi trên đường, Quan Mỹ Chi đột nhiên chạy đến trước mặt cô.

“Giang Thiên Ca, tôi... Tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Bị ánh mắt hờ hững của Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm, Quan Mỹ Chi theo bản năng lùi về sau nửa bước, đáy mắt thoáng hiện lên một tia chột dạ, cô ta cắn răng, cười gượng gạo:

“Thiên Ca... Tôi... Bài thi vừa rồi, tôi... Tôi có rất nhiều câu không biết, cậu... Cậu có thể giảng cho tôi một chút không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói là muốn nhờ cô giảng bài, nhưng bài thi, giấy bút đều không có. Lấy cớ nói ra thật không thể tin được, toàn thân đều là sơ hở.

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Mục đích thực sự của cô là muốn ăn đ.ấ.m của tôi phải không?”

“Không phải! Tôi không có!” Quan Mỹ Chi lắc đầu, vội vàng phủ nhận: “Tôi... Tôi thật sự... thật sự là muốn nhờ cậu giảng bài cho tôi...”

Thấy cô ta còn chối cãi, Giang Thiên Ca làm động tác khởi động cổ tay. Cô vừa xoay cổ tay, vừa cười lạnh nhìn chằm chằm Quan Mỹ Chi, “Cô muốn tiếp tục cứng miệng ăn đ.ấ.m của tôi, hay là thành thật khai báo?”

Nhìn thấy nắm đ.ấ.m siết chặt của Giang Thiên Ca, trong lòng Quan Mỹ Chi hoảng sợ.

Lúc đầu, chuyện bị Giang Thiên Ca đánh đã qua lâu rồi, cô ta đối với Giang Thiên Ca không còn sợ hãi như vậy.

Nhưng mấy ngày trước, cô ta nhìn thấy Giang Thiên Ca đánh nhau với đám côn đồ ở cổng trường, một quyền của Giang Thiên Ca đã khiến tên côn đồ kia chảy m.á.u mũi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 295: Chương 295



Tối hôm đó, cô ta đã gặp ác mộng, mơ thấy Giang Thiên Ca đ.ấ.m nát mặt mình, sợ đến mức nửa đêm suýt chút nữa khóc thét lên.

Mấy ngày nay, cô ta luôn cố ý tránh mặt Giang Thiên Ca.

Nếu không phải tại Giang Ti Vũ...

“A! Tôi nói!” Nhìn thấy Giang Thiên Ca tiến lên một bước, Quan Mỹ Chi sợ tới mức môi run rẩy: “Tôi nói! Là... Là Giang Ti Vũ bảo tôi cản cậu lại.”

Nói xong, cô ta lại sợ hãi: “Thiên Ca, cậu... Cậu đừng nói với Giang Ti Vũ là tôi nói cho cậu biết...”

Lại là Giang Ti Vũ!

Đáy mắt Giang Thiên Ca trầm xuống: “Tại sao cô ta lại muốn cô cản tôi?”

Quan Mỹ Chi lắc đầu, run giọng nói: “Tôi không biết, cô ta... chỉ bảo tôi cản cậu, không cho cậu vào trường...”

Sắc mặt Giang Thiên Ca lạnh như băng.

Giang Ti Vũ lại quên lời cảnh cáo trước đó của cô rồi sao?

Trước đó cô cố ý đến nhà giam gặp Giang Thiên Bảo, cô cho rằng, nhà ba người Giang Thiên Bảo và Giang Ti Vũ sẽ cắn xé nhau.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, nhà Giang Thiên Bảo, thế mà lại một mực che giấu chuyện Giang Ti Vũ hạ thuốc, nhận hết mọi tội lỗi về mình.

Gần đây, cô vẫn luôn bận rộn suy nghĩ về chuyện chiếc máy bay của M Quốc, vẫn chưa có thời gian để xử lý Giang Ti Vũ.

Bởi vậy mà Giang Ti Vũ được nước lấn tới, đắc ý vênh váo.

Giang Thiên Ca cười lạnh.

Giang Ti Vũ cứ nhảy nhót đi, thời gian tự do cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Lúc vào tòa nhà thí nghiệm, cô gặp Trần Kha.

Nghĩ đến Quan Mỹ Chi vừa rồi, lại nghĩ đến lời Tiếu Lệ Quân nói lúc trước, Giang Thiên Ca liền hỏi Trần Kha: “Chị Kha, vừa rồi chị có nhờ người nhắn với em không?”

Trần Kha gật đầu nói: “Ừ, thầy Tống tìm em.”

“Chị không biết em ở đâu, nên hỏi một bạn học lớp em, bạn học kia rất nhiệt tình, nói có thể giúp chị chuyển lời.”

Giang Thiên Ca gật đầu cười. Nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Không cần hỏi, cô cũng đoán được “Bạn học nhiệt tình” này là ai.

Giang Thiên Ca thu lại cảm xúc trên mặt, lúc này mới đến văn phòng của Tống Phương Bạch.

Gõ cửa đi vào, cô thấy ánh mắt Tống Phương Bạch nhìn mình có chút kỳ quái, Giang Thiên Ca thấy khó hiểu, liền lên tiếng hỏi: “Giáo sư Tống, thầy đột nhiên không nhận ra em, hay là mặt em có gì sao?”

Tống Phương Bạch: “...”

Sững sờ một lúc, Tống Phương Bạch liền bật cười.

Ngũ quan của Giang Thiên Ca, quả thật có ba bốn phần giống với Đức Âm. Nhưng chỉ khi Giang Thiên Ca im lặng không nói, mới khiến ông có cảm giác giống nhau.

Giang Thiên Ca vừa nói, vừa cử động, khí chất của cô liền vô cùng mạnh mẽ, khiến ông không để ý đến dung mạo bên ngoài của cô và Đức Âm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông không liên kết Giang Thiên Ca với Đức Âm.

“Em ngồi đi.” Tống Phương Bạch chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, sau đó đứng dậy, đi về phía tủ trà: “Em muốn uống trà hay cà phê?”

Giang Thiên Ca liền nói: “Cà phê ạ.”

Cà phê ở chỗ Tống Phương Bạch là loại cà phê ngon nhất, hương vị tinh khiết nhất mà cô từng uống được trong khoảng thời gian này.

Cô vẫn luôn muốn xin một ít mang về nhà.

Trước đây, Giang Viện Triều có thói quen uống trà. Nhưng sau khi cô pha cho Giang Viện Triều một ly cà phê, ông liền thích uống.

Cà phê ở chỗ Tống Phương Bạch ngon như vậy, nếu có thể xin một ít, mang về cho ông cụ nếm thử thì tốt biết mấy.

Chỉ là, quan hệ giữa cô và Tống Phương Bạch hiện tại tuy rằng coi như tạm được, nhưng vẫn chưa đến mức có thể mặt dày xin xỏ.

Thôi không vội, chờ thêm một thời gian nữa, thân thiết với Tống Phương Bạch hơn một chút, lúc đó xin cũng chưa muộn.

Nghĩ đến kế hoạch xin cà phê, Giang Thiên Ca không tiếc lời khen ngợi: “Giáo sư Tống, cà phê ở đây là loại cà phê ngon nhất mà em từng được uống.”

Tống Phương Bạch cười nói: “Vậy sao? Cà phê ở đây đều là bạn tôi gửi cho tôi.”

Dừng một chút, ông lại bổ sung một câu: “Em cũng đã gặp người bạn đó rồi.”

Hiểu rõ người bạn mà Tống Phương Bạch nói là ai, Giang Thiên Ca “Ồ” lên một tiếng.

Nghĩ đến Phương Thủ Nghĩa, ánh mắt Giang Thiên Ca đảo một vòng, một lúc sau, cô đi đến bên cạnh Tống Phương Bạch, nghiêng đầu hỏi: “Giáo sư Tống, thầy và người bạn kia là bạn rất thân sao?”

“Ừ, chúng tôi quen biết nhau hơn mười năm rồi.”

Nghe vậy, Giang Thiên Ca nhìn Tống Phương Bạch với ánh mắt có phần phức tạp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Phương Bạch pha cà phê xong, liền nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Thiên Ca, ông dừng lại một chút, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiên Ca cân nhắc một lát, nói: “Giáo sư Tống, mạo muội hỏi thầy một câu, thầy đánh giá người bạn này của thầy như thế nào?”

Nhận lấy ly cà phê Tống Phương Bạch đưa tới, Giang Thiên Ca nói lời cảm ơn. Thấy Tống Phương Bạch không hề tỏ ra kiêu ngạo, ánh mắt cô lóe lên, lại bổ sung thêm: “Ví dụ như... phẩm chất của anh ta... thầy đánh giá thế nào?”

Nhận ra ẩn ý trong lời nói của Giang Thiên Ca, Tống Phương Bạch nhướng mày, nhìn vẻ mặt tinh ranh của Giang Thiên Ca, ông buồn cười hỏi: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, cũng không vòng vo tam quốc nữa, trực tiếp kể chuyện Phương Thủ Nghĩa theo dõi mình vào tối hôm qua.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 296: Chương 296



“... Em cũng không ngờ anh ta lại là bạn của thầy. Nếu biết thì tối hôm qua em đã ra tay nhẹ nhàng hơn rồi.” Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, nói với vẻ vô tội.

Tuy nhiên, đó chỉ là lời nói. Trên thực tế, nếu biết quan hệ giữa Phương Thủ Nghĩa và Tống Phương Bạch, cô nhất định sẽ đánh nặng tay hơn.

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Tống Phương Bạch ngẩn người, sau đó dở khóc dở cười.

Thì ra tối qua Phương Thủ Nghĩa bị ngã là do bị Giang Thiên Ca đánh!

Cuối cùng ông cũng hiểu vì sao vừa rồi Phương Thủ Nghĩa lại tức giận như vậy.

Là bởi vì vừa rồi Phương Thủ Nghĩa quá kích động, ông mới đồng ý gọi Giang Thiên Ca đến hỏi chuyện.

Nhưng không ngờ, ông còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe thấy Giang Thiên Ca nhận xét về Phương Thủ Nghĩa.

...

Tống Phương Bạch đồng ý hỗ trợ tìm hiểu tình hình của Giang Thiên Ca, nhưng ông không để Phương Thủ Nghĩa ở lại đây, đuổi ông ta ra ngoài phòng chứa đồ.

Trong phòng chứa đồ chất đống đủ loại báo cũ, tạp chí cũ cùng sách vở, tài liệu bỏ đi.

Phương Thủ Nghĩa ngồi trước đống báo, thỉnh thoảng lại lật giở mấy tờ báo cũ, đồng thời chú ý động tĩnh bên ngoài, tự hỏi xem Tống Phương Bạch có hỏi được tin tức hữu ích gì không.

Đột nhiên, động tác lật báo của ông khựng lại, nhìn chằm chằm vào tờ báo rơi trên mặt đất. Trên tờ báo có đăng một dòng thông báo.

Nhìn thấy những cái tên trên đó, “Giang Viện Triều”, “Giang Thiên Ca”, “Giang Ti Vũ”, Phương Thủ Nghĩa “bật” dậy, cầm tờ báo định xông thẳng đến văn phòng Tống Phương Bạch.

Cửa văn phòng Tống Phương Bạch mở toang.

Phương Thủ Nghĩa vừa định bước vào, liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, ông bèn dừng bước.

Nghe Giang Thiên Ca nhận xét về mình xong, sắc mặt Phương Thủ Nghĩa tối sầm lại.

Trên đời này làm gì có cháu gái nào lại nói về cậu ruột mình như vậy?

Phương Thủ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, kéo mặt dài đi tới cửa, trầm giọng hỏi: “Cháu có phải Giang Thiên Ca không?”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói, Giang Thiên Ca giật nảy mình, quay đầu lại, liền thấy Phương Thủ Nghĩa đang trừng mắt nhìn mình.

Tuy rằng vừa rồi cô vừa âm thầm nói xấu sau lưng Phương Thủ Nghĩa, nhưng lúc này thấy ông ta đột nhiên xuất hiện, Giang Thiên Ca sau khi kinh ngạc, liền không chút chột dạ khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cô không trả lời Phương Thủ Nghĩa, mà nhìn về phía Tống Phương Bạch: “Giáo sư Tống, bạn của thầy đến rồi, hay là em ra ngoài trước? Đợi thầy bận xong em lại vào? Em còn một vấn đề muốn hỏi thầy.”

Thấy Giang Thiên Ca hoàn toàn phớt lờ mình, chỉ nói chuyện với Tống Phương Bạch, Phương Thủ Nghĩa tức giận nghiến răng: “Giang Thiên Ca, cháu không được đi! Cậu là cậu của cháu, cháu phải gọi tôi là cậu!”

Giang Thiên Ca liền cười: “Không phải hôm qua ông còn nói tôi giống em gái và bố của ông sao? Sao hôm nay lại đổi giọng rồi?”

Nghe ra Giang Thiên Ca đang mỉa mai mình, Phương Thủ Nghĩa hít sâu một hơi, thầm niệm hai lần trong lòng: Cháu gái ruột, cháu gái ruột...

Phương Thủ Nghĩa bước vào, “bốp” một tiếng ném tờ báo lên bàn, hùng hổ nói: “Có phải cháu tên là Giang Thiên Ca không? Có phải bố cháutên là Giang Viện Triều không? Có phải mẹ cháu tên là Phương Đức Âm không? Có phải ông cháu tên là Giang Bộ Thanh không?...”

Nghe Phương Thủ Nghĩa đọc một tràng dài những cái tên như đang đọc thực đơn, đầu óc Giang Thiên Ca nhất thời rối loạn.

Cô ngẩn người một lát, rồi chần chừ hỏi: “... Vậy... ông là...”

Phương Thủ Nghĩa: “... Tôi là cậu của cháu!”

“Cậu ruột! Cậu ruột ruột thịt!”

“Lúc cậu và mẹ cháu còn chưa sinh ra, chúng ta đã quen biết nhau rồi!”

Nhìn thấy Phương Thủ Nghĩa kích động đến mức hận không thể dán vào lỗ tai cô mà rống lên những lời này, Giang Thiên Ca: “...”

Cậu thì cậu, cần gì phải kích động như vậy chứ?

Ngồi ở trong phòng khách sạn, thấy Phương Thủ Nghĩa không nói lời nào, Giang Thiên Ca cũng không lên tiếng.

Nhìn nhau một hồi lâu, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, trước hết lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bao.

Nhìn Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca làm một lần xác nhận cuối cùng: “... Cậu thật sự, là anh trai ruột của mẹ... Phương Đức Âm sao?”

Trước đó lúc ông cụ Giang nói với cô tình huống nhà họ Phương, cô được biết Phương Cần Vân nhà họ Phương có tổng cộng sáu đứa con, năm nam một nữ.

Trong số đó, người nhỏ tuổi nhất là Phương Thủ Nghĩa, ông ta và Phương Đức Âm là một cặp song sinh long phượng.

Nhưng Giang Thiên Ca nhìn Phương Thủ Nghĩa trước mắt, về tính cách, ông ta không giống Phương Đức Âm trong ấn tượng của cô chút nào, ngoại hình cũng không có chỗ nào giống nhau.

Hơn nữa, phong cách ăn mặc và tác phong làm việc của ông ta, thậm chí còn khiến cô có cảm giác như đi ngược lại với Phương Đức Âm.

Phương Đức Âm điềm tĩnh nội liễm, ông ta phô trương, khoa trương...

Phương Thủ Nghĩa khoanh tay, dựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng, so với trạng thái kích động xù lông trong văn phòng Tống Phương Bạch vừa rồi tưởng như hai người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Thiên Ca nói, ông ta yếu ớt mở miệng: “Muốn nhỏ m.á.u nhận thân sao?”

Giang Thiên Ca: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 297: Chương 297



Nhỏ m.á.u nhận thân thì làm sao biết được quan hệ của bọn họ.

“Mẹ... Hiện tại thế nào rồi?”

Giang Thiên Ca nhớ rõ, ở kiếp trước, hình như Phương Đức Âm đã biết được chuyện mình mắc bệnh trầm cảm trong mấy năm qua.

Không biết bây giờ đã biết chưa?

Nghe Giang Thiên Ca nhắc tới Phương Đức Âm, Phương Thủ Nghĩa thu liễm thần sắc, trong thanh âm mang theo vài phần ảm đạm, “Mẹ con bị bệnh, trạng thái rất không tốt.”

“Bệnh gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bệnh trầm cảm.” Sợ Giang Thiên Ca không biết bệnh trầm cảm là gì, Phương Thủ Nghĩa nghiêm túc giải thích nguyên nhân, triệu chứng và tác hại của bệnh trầm cảm.

Nhìn Giang Thiên Ca, anh ta nói: “Bọn họ có nói cho con biết chuyện năm đó lúc con vừa sinh ra không? Lúc ấy, mẹ con không phải cố ý đối xử với con như vậy, lúc ấy bà ấy đã ngã bệnh rồi.”

Giang Thiên Ca biết, Phương Thủ Nghĩa nói những lời này là không hy vọng cô oán trách Phương Đức Âm, những lời này trước đó Giang Viện Triều cũng đã nói với cô.

Cô gật gật đầu, “Con biết. Cậu bảo bà ấy điều trị cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”

Giang Thiên Ca lại hỏi một số chuyện của Phương Đức Âm, mới phát hiện bọn họ ngồi trong phòng bao lâu như vậy, còn chưa gọi bất kỳ món ăn thức uống gì.

Nghĩ đến Phương Thủ Nghĩa dù sao cũng là anh trai của mẹ, cô liền đưa thực đơn cho Phương Thủ Nghĩa, “Cậu xem đi.”

Phương Thủ Nghĩa không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu tình nói: “Con còn chưa gọi cậu là cậu.”

Giang Thiên Ca: “...”

Cho nên vừa rồi ông ta bưng mặt ở đó, một mặt cao lãnh ngạo kiều, là vì cô không có gọi ông ta một tiếng “cậu” mà canh cánh trong lòng?

Nhìn thấy khuôn mặt cố ý căng thẳng của ông, một bộ cô không gọi ông là “cậu”, ông liền không cho cô sắc mặt tốt, khóe miệng Giang Thiên Ca giật giật.

Mắt đảo một vòng, Giang Thiên Ca liền cong mắt, khóe miệng nhếch lên, hướng về phía Phương Thủ Nghĩa nở nụ cười nhu thuận.

Phương Thủ Nghĩa thấy thế, sắc mặt tốt hơn không ít, ông thẳng lưng ho khan một tiếng, sau đó liền đối với Giang Thiên Ca điểm cái cằm, ý là “Tôi chuẩn bị xong rồi, cô có thể gọi rồi”.

Thu hết động tác của anh ta vào trong mắt, nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca sâu thêm vài phần.

Thấy vẻ mặt Phương Thủ Nghĩa càng thêm dịu đi, cô liền “Bụp” một cái, thu nụ cười nơi khóe miệng lại. Lại đưa tay cầm thực đơn lại, đặt lên bàn của mình, cúi đầu nghiên cứu.

Phương Thủ Nghĩa còn đang nghĩ, chỉ cần Giang Thiên Ca gọi ông một tiếng cậu, ông liền đem chuyện Giang Thiên Ca ném ông, vu oan ông là lưu manh, sau lưng nói xấu ông, đều coi như không có xảy ra.

Ông còn nghĩ, Giang Thiên Ca gọi ông một tiếng cậu, chờ ăn xong bữa cơm này, ông sẽ đưa Giang Thiên Ca đến trung tâm thương mại, đến cửa hàng ngoại hối, chỉ cần cô thích, chỉ cần cô nhìn trúng, ông đều mua cho cô.

Đây là con gái của Đức Âm, là cháu gái ruột của ông, lớn lên vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, bất kể cô muốn cái gì, ông đều có thể thỏa mãn cô.

Ai bảo ông là cậu ruột, cậu ruột ruột thịt chứ.

Kết quả, “cậu” chờ mong không chỉ không nghe thấy, cô lại còn trực tiếp biến sắc, gạt ông qua một bên, tự gọi món ăn?

Phương Thủ Nghĩa: “...???”

Giang Thiên Ca cô!

Cô! Cô! Cô lại cố ý đùa giỡn người cậu ruột này?

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca tâm tình vui vẻ cầm thực đơn đứng dậy, muốn đi lấy cho nhân viên phục vụ bên ngoài.

Phương Thủ Nghĩa bảo cô gọi, cô liền muốn gọi sao?

Ai mà chẳng có lòng tự trọng chứ?

Nhìn thấy Giang Thiên Ca hoàn toàn không hỏi ông một câu, liền cầm thực đơn muốn đi ra ngoài, Phương Thủ Nghĩa: “...”

Ông tức giận đến trừng mắt.

“Cháu quay lại cho cậu! Cậu không muốn ăn?”

Giang Thiên Ca quay đầu, nghi hoặc “A” một tiếng, sau đó liền hỏi với vẻ mặt rất vô tội: “Cậu cũng muốn gọi món sao? Vậy sao lúc nãy cậu không lên tiếng?”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Đó không phải là chờ cô gọi ông là “cậu” trước sao?!

Giang Thiên Ca lắc lư thực đơn trên tay, tiếp theo lại nói: “Con thấy cậu một mực không nói lời nào, liền cho là cậu không muốn gọi, con đều đã gọi xong rồi, nhiều món lắm, đủ cho chúng ta ăn rồi.”

“Cháu gọi, cậu không thích ăn!”

Phương Thủ Nghĩa lộ vẻ tức giận.

“Cậu cũng không biết con gọi là cái gì, chỉ biết là cậu không thích ăn thôi sao?” Giang Thiên Ca mỉm cười nói: “Con cảm thấy con gọi món, chắc chắn cậu sẽ thích ăn.”

“Cứ như vậy đi, con đói bụng, nhanh chóng mang ra cho nhân viên phục vụ, cũng có thể nhanh lên một chút.”

Nói xong, Giang Thiên Ca liền xoay người ra khỏi phòng bao, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt của Phương Thủ Nghĩa.

Đứng ở ngoài hành lang, từ khe cửa nhìn vào trong, nhìn thấy trên mặt Phương Thủ Nghĩa biến hóa một hồi, cuối cùng lộ ra biểu tình nhụt chí, Giang Thiên Ca tâm tình nhẹ nhàng hừ hừ.

Giang Viện Triều đều phải nghe lời cô, Phương Thủ Nghĩa lại muốn bắt chẹt cô sao?

Làm sao có thể chứ.

Bất kể thân phận là gì, cũng đừng hòng nắm thóp cô.

Trong chuỗi thân thích, cô là người đứng đầu.

Gọi món ăn xong, Giang Thiên Ca có thể cảm giác rõ ràng thái độ của Phương Thủ Nghĩa đã hạ thấp không ít. Cô lại hừ hừ trong lòng, nhưng trên mặt lại làm như không có bất kỳ phát giác gì, tự mình ngồi trở lại vị trí.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 298: Chương 298



Thấy Giang Thiên Ca ngồi trở lại, liền học theo bộ dáng vừa rồi của ông, khoanh tay không nói lời nào, Phương Thủ Nghĩa lại cắn răng, nghĩ muốn tiếp tục đối đầu với Giang Thiên Ca.

Nhưng, cuối cùng vẫn là ông nhịn không được, đầu hàng trước.

Uy h.i.ế.p không được, Phương Thủ Nghĩa liền quyết định phải dùng thủ đoạn dụ dỗ, ông vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, “Giang Thiên Ca, chỉ cần con gọi cậu một tiếng cậu, cậu sẽ cho con một phần quà ra mắt lớn. Chắc chắn lớn hơn bất kỳ món quà nào con nhận được trước kia!”

Giang Thiên Ca: “Ồ.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Ông cắn răng, lại nói: “Chỉ cần con gọi một tiếng cậu, ngoài quà ra mắt, cậu còn có thể bổ sung cho con quà mừng năm mới, quà sinh nhật trong mười tám năm qua!”

Phương Thủ Nghĩa giàu có, giọng điệu rất ngang tàng, nhưng Giang Thiên Ca vẫn một mặt bình tĩnh, vẫn không hề lay động.

Phương Thủ Nghĩa hít sâu vài cái, bàn tay nắm chặt rồi buông lỏng, trong lòng giãy giụa một phen, vừa mới hạ quyết tâm muốn nói lời mềm mỏng, nhân viên phục vụ đã lần lượt bưng món ăn lên.

Chờ đồ ăn được bày biện xong xuôi, Giang Thiên Ca nâng lên nụ cười tiêu chuẩn, rất khách khí nói với Phương Thủ Nghĩa: “Nào, ăn cơm thôi, đừng khách sáo, bữa cơm này, con mời.”

Bị Giang Thiên Ca trêu chọc một phen, Phương Thủ Nghĩa cảm thấy mình sắp không còn nóng nảy nữa, ánh mắt và khóe miệng đều ủ rũ.

Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, khóe miệng Phương Thủ Nghĩa lại không nhịn được hơi nhếch lên.

Sự thất bại và bất lực trong lòng đều bị niềm vui mới trỗi dậy che lấp.

Ừm, rất không tệ.

Những món ăn này đều hợp khẩu vị của ông, đều là món ông thích ăn.

Mặc dù cháu gái này có hơi cứng đầu cứng cổ, nhưng nhìn chung vẫn rất tốt.

Cô cháu gái này rất hiểu ông!

Giang Thiên Ca vốn muốn tiếp tục phớt lờ Phương Thủ Nghĩa. Nhưng không ngờ, chỉ trong nháy mắt, chính ông đã điều chỉnh tốt trạng thái, tự tìm cho mình một bậc thang đi xuống.

“Thiên Ca, không sao, con không gọi thì thôi vậy, dù con có gọi hay không, cậu vẫn luôn là cậu của con.”

Giang Thiên Ca: “...”

Dường như những người bên cạnh cô đều rất biết cách tự an ủi, tự xử lý tâm lý nhỉ?

Giang Thiên Ca nhướng mày, liền mím môi cười với Phương Thủ Nghĩa: “Vâng ạ, bây giờ không nói những chuyện khác nữa, ăn cơm trước đã.”

Cô thật sự đói bụng.

Hôm nay tổng cộng thi ba môn, đối với cô mà nói, tuy đề mục đều rất đơn giản, không tốn nhiều sức suy nghĩ.

Nhưng trạng thái khi đi thi vẫn khác với bình thường. Đi thi phải tập trung tinh thần, năng lượng tiêu hao cũng nhanh, người cũng dễ đói.

Phương Thủ Nghĩa gật gật đầu. Ông gắp một miếng cá ngon nhất trong đĩa vào bát Giang Thiên Ca, “Hôm nay con thi, chắc là rất mệt não, ăn nhiều cá một chút cho bổ.”

Nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa bất mãn cau mày.

Sao cháu gái này lại gầy như vậy? Có phải nhà họ Giang không cho cô ăn no hay không?

Phương Thủ Nghĩa đảo mắt, trong lòng đã có suy tính.

Ông vừa ăn vừa nói về tình hình của nhà họ Phương.

Mặc dù kiếp trước đã từng nghe nói đến nhà họ Phương, biết nhà họ Phương phát triển rất tốt ở Hồng Kông, sản nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, nhưng bây giờ nghe người trong nhà như Phương Thủ Nghĩa tiết lộ tình hình của nhà họ Phương, Giang Thiên Ca vẫn không khỏi tặc lưỡi.

Đối với phản ứng của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa rất hài lòng, ánh mắt ông sáng lên: “Cậu có một trang viên, bên trong cảnh đẹp, khí hậu tốt, ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, chờ con trở về, cậu sẽ cho con trang viên đó.”

“Mẹ con có rất nhiều tài sản, nhưng bà ấy không có hứng thú với những thứ này, hiện tại đều là chúng ta giúp bà ấy quản lý, sau này, khi con trở về, sẽ giao lại hết cho con.”

“Chờ con trở về, ông bà ngoại, cậu và các cậu khác, chắc chắn cũng sẽ cho con không ít tài sản, cổ phần, cửa hàng, cậu dám đảm bảo, con vừa đến Hồng Kông, sẽ trở thành người giàu có nhất Hồng Kông dưới 20 tuổi.”

“Ngoài Hồng Kông, nhà chúng ta ở Mỹ cũng có rất nhiều tài sản, nếu con thích, con cũng có thể...”

Nghe đến đây, Giang Thiên Ca không nhịn được bật cười.

Phương Thủ Nghĩa đây là đang vẽ bánh, dụ dỗ cô.

Mỗi câu nói của Phương Thủ Nghĩa đều có “chờ con trở về”, đây chẳng phải là đang âm thầm dụ dỗ, dỗ dành cô đi theo ông sao.

Giang Thiên Ca nhớ tới sự khác thường của Giang Hướng Mai.

Giang Hướng Mai cau mày giáo huấn cô, bảo cô đừng tin lời người khác nói về việc có bao nhiêu tài sản, bảo cô không được đi theo người khác, “người khác” này, chính là Phương Thủ Nghĩa sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa còn đang vẽ bánh, Giang Thiên Ca thu lại suy nghĩ trong lòng, cô coi như không biết ý đồ của Phương Thủ Nghĩa, chuyển chủ đề hỏi: “Hôm nay, có phải cậu đã gặp một người tên là Giang Ti Vũ không?”

Phương Thủ Nghĩa gật đầu: “Ừ, lúc đầu cậu còn tưởng cô ta là con.”

Ông cau mày, “Cô ta là thế nào? Tại sao hai người lại xảy ra chuyện tráo đổi thân phận? Xảy ra từ khi nào?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 299: Chương 299



Phương Thủ Nghĩa nhớ tới tờ báo vừa xem. Trên báo chí chỉ nói rõ thân phận của Giang Thiên Ca và Giang Ti Vũ, nhưng không đề cập đến nguyên nhân cụ thể.

Vừa rồi, ông chỉ lo xác minh thân phận với Giang Thiên Ca, còn chưa kịp hỏi chuyện của Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca liền đem chuyện hai vợ chồng Giang Thiết Quân cùng Trương Lê Hoa năm đó làm, nói cho ông.

Phương Thủ Nghĩa nghe xong, chỉ cảm thấy m.á.u trong người dâng trào không ngừng, ông tức giận đến cổ đỏ lên, trợn mắt trừng trừng: “Hai tên cặn bã này, bọn chúng ở đâu, cậu muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng!”

Tiếp theo lại mắng Giang gia và Giang Viện Triều: “Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy, lâu như vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra? Giang Viện Triều là cha kiểu gì vậy?”

Ngoài miệng mắng Giang Viện Triều, trong lòng Phương Thủ Nghĩa cũng dâng lên sự tự trách sâu sắc.

Thiên Ca bị người ta đánh tráo, trách Giang Viện Triều và Giang gia không tận trách, nhưng Phương gia bọn họ, sao lại không có trách nhiệm?

Nếu năm đó bọn họ có thể mang Thiên Ca đi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

...

Phương Thủ Nghĩa vẻ mặt tức giận, hận không thể lập tức đem Giang Thiết Quân cùng Trương Lê Hoa băm thành tám khúc, nhưng Giang Thiên Ca là người trong cuộc, phản ứng của cô ngược lại rất bình tĩnh.

Giang Thiết Quân cùng Trương Lê Hoa đã bị giam vào trong tù, không bao lâu nữa sẽ nhận phán quyết cuối cùng.

Cho nên, đối với chuyện này, Giang Thiên Ca đã có thể rất bình tĩnh, hòa nhã.

Nhưng mà, thái độ của Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca lại rất hài lòng.

Mặc dù bây giờ cô có thể thản nhiên nói về chuyện này, nhưng cũng không có nghĩa là cô không để ý thái độ và phản ứng của người khác.

Nếu như Phương Thủ Nghĩa biết chuyện, chỉ là phẫn nộ, chỉ là một mực chỉ trích Giang gia, mà không có cảm xúc tự trách cùng áy náy, cô đối với Phương gia, có lẽ sẽ có chút ý kiến.

Chuyện Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa lén đổi cô, mặc dù là phát sinh sau khi người nhà họ Phương đi, chuyện cô bị đánh tráo, trách nhiệm thuộc về nhà họ Giang.

Phương gia rời đi là bất đắc dĩ, cô sẽ không vì chuyện này mà trách cứ bọn họ.

Nhưng nếu như bọn họ cảm thấy mình không có bất kỳ trách nhiệm nào với chuyện cô bị đổi, vậy thì lại là một chuyện khác.

Cũng may, phản ứng của Phương Thủ Nghĩa vẫn khiến cô hài lòng.

Tâm trạng Giang Thiên Ca không tệ, cô liền an ủi Phương Thủ Nghĩa, “Cậu cũng không cần quá kích động, hiện tại không sao rồi, hai người đổi cháu, đã bị bắt rồi, chờ đợi bọn họ, không phải xử bắn, thì là tù chung thân.”

“Giang Ti Vũ mà hôm nay cậu nhìn thấy chính là con gái ruột của hai người kia. Hôm nay cô ta đã nói gì với cậu?”

Giang Ti Vũ lại chặn Trần Kha lại, lại muốn Quan Mỹ Chi giữ chân cô, mục đích thực sự, hẳn là muốn ngăn cản cô và Phương Thủ Nghĩa gặp mặt.

Nhìn Phương Thủ Nghĩa, Giang Thiên Ca suy đoán mục đích Giang Ti Vũ làm như vậy.

Nghe Phương Thủ Nghĩa nói những lời khi gặp Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền đại khái đoán được mục đích của Giang Ti Vũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ đây là đang đánh chủ ý ra nước ngoài.

Giang Thiên Ca cười lạnh.

Ra nước ngoài?

Nghĩ hay nhỉ.

Tâm tư Giang Thiên Ca xoay chuyển, liền nói: “Cậu, cậu giúp cháu một việc... À...

Nhìn Phương Thủ Nghĩa đột nhiên sững sờ, lời Giang Thiên Ca muốn nói cũng dừng lại, cô lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Cậu? Cậu sao vậy?”

Phương Thủ Nghĩa hơi trừng mắt, vẻ mặt như không thể tin nổi: “... Cháu... gọi cậu là cậu? Cháu gọi cậu?”

Giang Thiên Ca: “...”

“Chẳng lẽ trong phòng này còn có người thứ ba sao?”

Phương Thủ Nghĩa: “Không có! Không có! Cháu chính là gọi cậu!”

“Lại đây, Thiên Ca, cháu gọi thêm vài tiếng nữa đi!”

“Không phải cháu vừa nói để cậu giúp một việc sao, cháu nói, chỉ cần là cháu nói, bất kể là việc gì, cậu nhất định sẽ giúp!”

“Thiên Ca, cháu gái, cháu gọi thêm vài tiếng “Cậu” cho cậu nghe một chút!”

Sao lại có cảm giác bị chiếm tiện nghi vậy?

Giang Thiên Ca mặc kệ Phương Thủ Nghĩa tha thiết, ánh mắt khát vọng được gọi “cậu”, trực tiếp bỏ qua xưng hô với ông, cô thấp giọng dặn dò:

“Nếu như Giang Ti Vũ lại tìm cậu, cậu cứ coi như là không biết thân phận của cô ta, cô ta nói gì, cậu cứ nghe.”

Phương Thủ Nghĩa nghĩ một chút, liền đoán được dự định của Giang Thiên Ca, ông gật đầu: “Được.”

Giang Thiên Ca vốn định đến Tây Đơn viết code, hiện tại náo loạn một trận, cùng Phương Thủ Nghĩa ăn cơm xong, nói chuyện xong, trời cũng sắp tối.

Giang Thiên Ca chỉ có thể dời việc viết code sang ngày mai.

Giang Thiên Ca nói sắp về nhà, Phương Thủ Nghĩa có chút không vui.

Ông vốn đã có chút oán trách Giang Viện Triều, bây giờ biết Giang Viện Triều từng làm mất Giang Thiên Ca, trong lòng ông càng thêm oán trách Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều và Giang gia đều không đáng tin.

Ông muốn lập tức đưa Giang Thiên Ca đi, không muốn cô về Giang gia chút nào.

Nhưng vừa rồi thử thăm dò Giang Thiên Ca, cô vẫn luôn thờ ơ, đối với những gì ông nói, đều không có phản ứng gì lớn. Giang Thiên Ca chắc chắn là chưa muốn đi cùng ông.
 
Back
Top