Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 70: Chương 70



Quan Mỹ Chi thì biết rõ ràng Giang Thiên Ca đang khiêu khích mình, nói muốn đánh nhau là muốn đánh nhau với cô ta.

Quan Mỹ Chi không dám làm lớn chuyện, chọc giận Giang Thiên Ca, bèn hậm hực nói nhỏ với Giang Ti Vũ:

“Ti Vũ, cậu học gõ chữ bằng bàn phím 26 phím mới rồi mà cũng không nói gì. Còn con nhỏ nhà quê đó, chưa từng động vào máy tính bao giờ, đã dám nói mình hiểu biết về máy tính, khoác lác cũng vừa vừa thôi chứ, sao nó không lên trời luôn đi…”

Sau khi Giang Thiên Ca ngồi xuống, thầy chủ nhiệm lại gọi những người khác.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt cậu nam sinh cao to, vạm vỡ kia, Giang Thiên Ca biết tên cậu ta là Tiêu Phong, cái tên rất “võ hiệp”, hành động cũng rất “võ hiệp”. Thấy Giang Thiên Ca nhìn mình, Tiêu Phong liền chắp tay chào.

Tiếp đó, những người còn lại trong phòng 5302 cũng lần lượt đứng dậy tự giới thiệu.

Tâm trạng Dư Mai Tinh vẫn chưa khá hơn, lúc đứng dậy vẫn cúi đầu, ủ rũ nói vài câu rồi ngồi xuống.

Sau Dư Mai Tinh là đến Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ liếc nhìn Giang Thiên Ca, rồi đứng dậy, mỉm cười nhìn các bạn xung quanh: “Chào các bạn, mình tên là Giang Ti Vũ, là người Bắc Kinh. Gia đình và bạn bè đều nói mình là người cởi mở, nhiệt tình.”

“Mình biết lớp mình có rất nhiều bạn là người tỉnh khác đến, lần đầu tiên đến Bắc Kinh, nếu các bạn có gì chưa hiểu rõ, hay chưa quen với cuộc sống ở đây, cứ nói với mình, mình nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.”

Vừa rồi, Giang Thiên Ca châm chọc Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi, chỉ có những người trong cuộc và các cô gái phòng 5302 nghe thấy. Màu vàng của quần áo bây giờ đều là kiểu màu như vậy, nên những người khác cũng không nghĩ gì nhiều.

Bỏ qua màn châm chọc của Giang Thiên Ca lúc nãy, có thể nói Giang Ti Vũ là người ăn mặc đẹp nhất lớp. Cô ta mặc một chiếc váy thời trang, cài chiếc cặp tóc xinh xắn, mái tóc uốn xoăn nhẹ, kết hợp với dáng vẻ và lời nói ung dung, tao nhã, không khó để nhận ra cô ta xuất thân từ gia đình khá giả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, vừa lên tiếng, Giang Ti Vũ đã thể hiện sự thân thiện, giải phóng thiện chí, khiến phần lớn mọi người trong lớp đều có ấn tượng tốt về cô ta.

Giang Ti Vũ hài lòng trước phản ứng của mọi người, nói tiếp: “Chúng ta là dân chuyên ngành máy tính, sau này nhất định phải học phương pháp nhập liệu chữ Hán mới nhất. Vừa hay, thời gian trước mình có học theo người nhà rồi. Nếu bạn nào muốn học, sau này mình sẽ dành thời gian dạy cho mọi người.”

Lời này vừa dứt, mắt ai nấy đều sáng lên.

“Bạn học Giang Ti Vũ, thật sao?”

“Tuyệt quá! Bạn học Giang Ti Vũ, mình muốn học!”…

Thấy mọi người hào hứng như vậy, Lương Siêu Hiền nhìn Giang Ti Vũ với ánh mắt khen ngợi, mỉm cười nói: “Bạn học Giang Ti Vũ rất sẵn lòng chia sẻ.”

Sau đó, anh nhìn mọi người, giải thích: “Máy tính ở trường chúng ta đều đã được trang bị bàn phím 26 phím mới nhất, nhà trường cũng sẽ mở lớp dạy về phương pháp nhập liệu chữ Hán tương ứng.”

“Tất nhiên, bạn học Giang Ti Vũ nói bạn ấy đã học, cũng sẵn lòng bỏ thời gian dạy cho mọi người, các bạn trong lớp cũng có thể tự tổ chức với nhau.”

“Chuyên ngành của chúng ta có rất nhiều nội dung phải học. Ngoài những kiến

thức được giáo viên giảng dạy trên lớp, còn rất nhiều kiến

thức cần các em tự học, tự mình khám phá.”

Giang Ti Vũ gật đầu: “Dạ, thầy yên tâm. Ngày mai chúng em bắt đầu huấn luyện quân sự, trong thời gian huấn luyện có thể sẽ không có thời gian, đợi sau khi kết thúc huấn luyện, em sẽ tổ chức cho các bạn cùng học.”

Sau đó, cô ta quay sang mọi người, đề nghị: “Mình nghĩ, sau này chúng ta có thể thành lập một nhóm học tập, mỗi người chia sẻ những kiến

thức mình biết, cùng nhau học tập, cùng tiến bộ.”

“Vừa rồi, bạn học Giang Thiên Ca cũng nói bạn ấy hiểu biết một chút về máy tính.” Giang Ti Vũ nhìn sang Giang Thiên Ca, mỉm cười: “Đến lúc đó, mong bạn học Giang Thiên Ca đừng ngại ngần chia sẻ nhé.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn cô ta, không nói gì.

Nụ cười của Giang Ti Vũ cứng lại.

Sau khi ngồi xuống, Giang Ti Vũ cau mày, hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Giang Thiên Ca. Tại sao ánh mắt của Giang Thiên Ca lại khiến cô ta có cảm giác như đang bị xem thường?

Bản thân Giang Thiên Ca chỉ là một kẻ thích khoác lác, cô ta thì có bản lĩnh gì, vậy mà dám xem thường cô ta?

Giang Ti Vũ thầm tức giận, muốn tìm cơ hội nói vài câu châm chọc Giang Thiên Ca. Nhưng lúc này, Lương Siêu Hiền đã vỗ tay, bảo mọi người thu dọn đồ đạc, cùng nhau đến phòng máy tính tham quan.

Nghĩ đến những chiếc máy tính trong phòng máy, Giang Ti Vũ nảy ra một ý tưởng.



Đối với người bình thường, máy tính là một món đồ quý giá, đối với trường học cũng vậy.

Phòng máy tính của Đại học Hoa Hạ không chỉ có người quản lý riêng, mà còn được khóa rất cẩn thận với cửa sắt, song sắt, khóa trong ba lớp, ngoài ba lớp.

Nhân viên quản lý phòng máy yêu cầu Lương Siêu Hiền ký tên, sau đó nhắc nhở mọi người một lần nữa về những điều cần chú ý, rồi mới mở ổ khóa cuối cùng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 71: Chương 71



Để tránh gián, chuột chui vào, cửa sổ phòng máy tính đều bị đóng kín mít.

Giờ phút này vừa mở cửa, luồng khí nóng bức bên trong phả ra, kèm theo mùi khó chịu. Thấy mọi người đều nóng lòng muốn vào trong, Giang Thiên Ca lùi lại vài bước, định chờ khí nóng thoát bớt rồi mới vào.

“Bạn học Giang Thiên Ca, sao cậu còn đứng đấy? Không dám vào, sợ bị vạch trần chuyện khoác lác à?” Quan Mỹ Chi hất hàm, cười khẩy Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca liếc nhìn cô ta: “Cho cậu một lời khuyên.”

Quan Mỹ Chi sững sờ: “… Lời khuyên… gì cơ?”

Giang Thiên Ca: “Đừng có suốt ngày liếc mắt xéo miệng. Người vốn đã xấu sẵn rồi, còn liếc mắt xéo miệng, làm ra vẻ mắt gà chọi, miệng cóc, lòng dạ đen tối, người ta nhìn thấy sẽ xấu hổ chết.”

Quan Mỹ Chi: “*”

“Cậu*” Sắc mặt Quan Mỹ Chi tức giận đến đỏ bừng, con mắt cũng trợn tròn xoe. Cô ta để ý nhất chính là người khác nói về tướng mạo của mình!

Giang Thiên Ca: “Cũng đừng trừng mắt. Mắt cậu còn rộng hơn biển, trừng mắt sẽ khiến cậu càng thêm ngu xuẩn.”

“Cậu* Cậu*”

Quan Mỹ Chi bị tức giận đến nỗi nói không nên lời, muốn trừng mắt Giang Thiên Ca, nhưng nghĩ đến lời Giang Thiên Ca nói, lại cố nhịn xuống.

Trong lòng tức giận muốn chết, nhưng lại không dám biểu lộ cảm xúc, sợ Giang Thiên Ca nói ra lời ác độc hơn, trong lúc nhất thời ngũ quan trên mặt cứng đờ như tượng sáp.

Giang Ti Vũ ở bên cạnh liếc mắt khinh bỉ nhìn Quan Mỹ Chi một cái, kéo cô ta ra sau lưng, sau đó nhìn về phía Giang Thiên Ca, giả vờ giả vịt nói:

“Bạn học Giang Thiên Ca, rất vui được làm bạn học của cậu. Sau này, dù là trong học tập hay cuộc sống, có chuyện gì, cậu cứ việc tìm tôi.”

Giang Thiên Ca liếc cô ta một cái, cong khóe miệng: “Thật sao? Bây giờ tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.”

“Chuyện gì? Cậu cứ nói, có thể giúp tôi nhất định giúp.” Giang Ti Vũ cười, nhưng trong lòng lại khinh thường vô cùng, còn tưởng rằng có bản lĩnh gì, chẳng phải cũng phải đến cầu xin mình sao.

“Phiền cậu dẫn người phía sau tránh xa tôi một chút. Cậu ta vừa hèn hạ vừa ngu xuẩn, rất ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Nếu tôi mà tâm trạng không tốt sẽ muốn đánh người.”

Vẻ mặt và giọng nói của Giang Thiên Ca đều bình tĩnh, cô nhìn Giang Ti Vũ hỏi: “Chuyện lần trước, cậu hẳn là chưa quên chứ? Cậu cũng không muốn lại bị tôi đánh đến nỗi không bò dậy nổi chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Ti Vũ: “*”

Nghĩ đến lần trước bị đánh nhục nhã, hai tay Giang Ti Vũ siết chặt, nhịn một chút, cuối cùng trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca một cái, rồi đen mặt xoay người đi vào phòng máy tính.

Đôi mắt Quan Mỹ Chi đỏ hoe, cũng muốn trừng mắt Giang Thiên Ca, nhưng nhìn thấy Giang Thiên Ca nhướng mày nhìn mình, cô ta lại rụt mắt về. Trông buồn cười đến lạ.

Lý Gia Nguyên cũng không vội vàng đi vào, cô đều nhìn thấy hết quá trình Giang Thiên Ca phản dame Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi. Đợi Quan Mỹ Chi đi rồi, cô hỏi: “Cậu và Giang Ti Vũ bọn họ có thù oán gì à?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Coi như vậy đi. Sao thế?”

Lý Gia Nguyên do dự hai giây, rồi nói: “Gia đình Giang Ti Vũ rất có thế lực. Cậu* Tốt nhất đừng gây chuyện lớn với cô ta, nếu không, cậu sẽ chịu thiệt.”

Tại sao Giang Ti Vũ có thể vào được Đại học Hoa Đại, cô cũng có nghe nói. Không ít lãnh đạo, giáo viên trong trường đều biết lai lịch của Giang Ti Vũ, nếu Giang Thiên Ca mà xảy ra xung đột gì với Giang Ti Vũ, chắc chắn lãnh đạo nhà trường sẽ bênh vực Giang Ti Vũ, mặc kệ đúng sai, Giang Thiên Ca sẽ là người có lỗi.

Thấy Giang Thiên Ca ở cùng phòng với mình, người nhìn cũng không tệ, cô mới nhắc nhở. Nghĩ nghĩ, Lý Gia Nguyên lại bổ sung một câu: “Bố của Giang Ti Vũ rất có tiền đồ, không ít người sẽ nể mặt ông ta.”

Có tiền đồ? Giang Thiên Ca bĩu môi.

Cô muốn xem xem, có tiền đồ đến mức nào, mà có thể để cho ông bố ngốc nghếch kia giúp con gái giả mạo đi bắt nạt con gái ruột?

Nếu ông ta dám giở trò với cô, cô sẽ xé nát mặt mũi ông ta, ném xuống đất giẫm đạp lên, khiến ông ta phải hối hận vì 18 năm trước đã sinh ra cô.

Dù sao, lời Lý Gia Nguyên nói cũng là có ý tốt, Giang Thiên Ca nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Sau đó lại nói: “Yên tâm, tôi cũng không phải người dễ bị bắt nạt.”

Thấy cô như vậy, Lý Gia Nguyên không nói gì nữa.

Hai người lại đứng ở cửa một lúc, đợi đến khi hơi nóng trong phòng bay hết mới đi vào.

Lúc bấy giờ, hình dáng máy tính giống như TV đen trắng, vuông vắn, như một hình lập phương.

Năm mươi chiếc bàn, mười chiếc xếp thành một hàng, được sắp xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một chiếc máy tính. Năm mươi chiếc máy tính màu xám được bày ngay ngắn, tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm đến lạ.

Ngay cả Giang Ti Vũ, vừa nhìn thấy nhiều máy tính như vậy, cũng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

Những chiếc máy tính này đều đã được lắp đặt bàn phím chữ Hán 26 phím do Vương Hoài Dân phát minh. Bàn phím trông rất mới, một số bàn phím còn chưa bóc lớp màng bọc nilon, hiển nhiên là mới được trang bị, chưa sử dụng qua.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 72: Chương 72



Lương Siêu Hiền đứng trước mặt giới thiệu: “Những chiếc máy tính này là máy tính mà sinh viên khoa chúng ta sử dụng khi lên lớp. Trước đây chúng tôi sử dụng bàn phím cũ, tháng 2 năm nay đã được thay thế bằng bàn phím chữ Hán 26 phím mới nhất.”

“So với bàn phím cũ, bàn phím này có kiểu dáng nhỏ gọn, sử dụng cũng rất tiện lợi. Vừa rồi bạn học Giang Ti Vũ có nhắc đến phương pháp nhập liệu mới, chính là sử dụng phương pháp gõ trên bàn phím này. Sau khi học phương pháp nhập liệu mới, có thể dễ dàng gõ chữ Hán.”

Nghe vậy, mọi người đều mong đợi nhìn về phía Giang Ti Vũ, muốn cô xác nhận: “Bạn học Ti Vũ, thầy giáo nói thật sao?”

“Thật ạ.” Giang Ti Vũ gật đầu, cô ta tự động đứng bên cạnh Lương Siêu Hiền, nhìn các bạn học giới thiệu: “Sử dụng phương pháp nhập liệu mới, một phút có thể gõ được hơn trăm chữ Hán trên máy tính.”

Nghe cô ta nói vậy, liền có người hỏi: “Bạn học Giang Ti Vũ, còn cậu, một phút cậu có thể gõ được bao nhiêu chữ?”

“Mình gõ tương đối chậm, một phút nhiều nhất chỉ có thể gõ được năm mươi chữ.” Giang Ti Vũ giả vờ khiêm tốn cười, nhân lúc mọi người không chú ý, liếc mắt khiêu khích nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “*”

Quan Mỹ Chi như thể cuối cùng cũng tìm được cách phản kích Giang Thiên Ca, đắc ý nói: “Ti Vũ mới học chưa lâu, một phút có thể gõ được năm mươi chữ, đã là rất nhanh rồi.”

“Rất nhiều người ở cơ quan bố mình, học gần một tháng, một phút cũng chỉ có thể gõ được ba bốn mươi chữ.”

Ánh mắt không ít người nhìn Giang Ti Vũ đã thay đổi.

“Ti Vũ, cậu giỏi quá!”

“Bạn học Giang, chúng tôi học phương pháp nhập liệu với cậu, có phải cũng có thể gõ được năm mươi chữ một phút không?*”

Quan Mỹ Chi hếch mũi lên, liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Cô thầm nghĩ: thùng rỗng kêu to.

Còn tưởng rằng, bọn họ kiêu ngạo như vậy, khoác lác như vậy, khoe khoang như vậy, một phút không nói có thể gõ được hơn ba trăm chữ, ít nhất cũng phải gõ được một trăm hai mươi chữ.

Kết quả chỉ có năm mươi? Vậy mà cũng không biết xấu hổ lấy ra nói?

Vốn dĩ, gõ bàn phím không phải là chuyện gì ghê gớm. Bị bọn họ nói như vậy, người hiểu chuyện còn biết bọn họ đang nói đến việc gõ bàn phím, người không biết còn tưởng bọn họ đang nói đến việc nắm giữ bí mật quân sự của quốc gia khác.

Làm bọn họ tưởng mình ghê gớm lắm.

Giang Thiên Ca khinh bỉ trợn trắng mắt, cúi đầu, nhìn dáng vẻ tự đại, ngu xuẩn của bọn họ, cô cảm thấy chướng mắt.

Giang Thiên Ca cúi đầu, Giang Ti Vũ lại cho rằng cô đang tự ti, xấu hổ. Cô ta càng thêm đắc ý, nháy mắt với Quan Mỹ Chi.

Quan Mỹ Chi hiểu ý, liền đề nghị: “Thầy ơi, hay là để bạn học Giang Ti Vũ biểu diễn một chút đi ạ, để chúng em được mở mang tầm mắt.”

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng đấy ạ, thầy giáo, chúng em rất muốn xem làm sao để gõ chữ Hán trên bàn phím, thầy để bạn Giang Ti Vũ biểu diễn một chút đi ạ!”

Lương Siêu Hiền thấy vậy bèn đi thương lượng với quản lý phòng máy, nói một hồi lâu mới xin được mở một chiếc máy tính.

Quản lý phòng máy nghiêm mặt, nhìn chằm chằm, không yên tâm dặn dò: “Mọi người cẩn thận đấy, không biết thì đừng có sờ mó lung tung.”

Những chiếc máy tính này đều là bảo bối! Hỏng một chiếc là như cắt vào thịt ông, khiến ông đau lòng c.h.ế.t mất!

Lương Siêu Hiền lại đảm bảo với quản lý phòng máy thêm mấy lần, sau đó mới nhìn về phía Giang Ti Vũ, mong đợi nói: “Bạn học Giang Ti Vũ, em lên đi, thầy cũng muốn xem thử.”

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Giang Ti Vũ chậm rãi ngồi xuống trước máy tính, nghiêm mặt, ra vẻ điều chỉnh ghế ngồi, lại điều chỉnh vị trí bàn phím, sau đó lại thử chuột, làm đủ kiểu, cuối cùng mới mở một file văn bản trống, bắt đầu gõ chữ.

Nhìn thấy ngón tay Giang Ti Vũ chỉ lướt trên bàn phím vài cái, trên màn hình máy tính đã xuất hiện hai chữ Hán, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

“Oa!”

Cô nhắm mắt lại.

“Oa! Bạn học Giang Ti Vũ, cậu giỏi quá!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Mai Tinh ở bên cạnh, trong mắt vừa hâm mộ vừa tủi thân, cô khẽ lẩm bẩm: “Giỏi quá, mình cũng muốn học. Thiên Ca, cậu nói bọn họ có dạy cho chúng ta không?”

Giang Thiên Ca bị câu nói của Dư Mai Tinh chọc cười, bất đắc dĩ thở dài. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ti Vũ, nhìn thấy động tác ngón tay Giang Ti Vũ di chuyển trên bàn phím, nhịn không được bật cười.

Rốt cuộc là vị cao nhân nào đã dạy Giang Ti Vũ?

Một tháng gần đây, cô đi đến rất nhiều bộ, ban, ngành giảng dạy phương pháp nhập liệu chữ Hán, cũng đã dạy cho không ít người. Những người đã học được, về nhà lại dạy cho con cái, đây là chuyện rất bình thường.

Chỉ là, trước khi dạy người khác, không cần nói bản thân phải thành thạo đến mức nào, gõ bàn phím như bay, nhưng ít nhất cũng phải gõ đúng chứ.

Vị “quân sư quạt mo” đã dạy Giang Ti Vũ hiển nhiên là người mới học được chút da lông, người được dạy dỗ lại càng kém cỏi, quy tắc tách chữ mơ hồ, chỉ pháp cũng không đúng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 73: Chương 73



“Phương pháp nhập liệu chữ Hán đơn giản của Vương thị” của Vương Hoài Dân, so với phương pháp nhập liệu bằng cách gõ phiên âm sau này, vẫn có những ưu điểm không thể thay thế, đó là nhanh, chính xác, tốc độ nhanh, tỷ lệ trùng mã thấp.

Đã hiểu quy tắc tách chữ, cho dù không thành thạo, thì cũng chỉ là phản ứng chậm một chút, nhưng vẫn có thể gõ đúng chữ.

Nhưng Giang Ti Vũ không chỉ là phản ứng chậm. Cô ta gõ chữ, một nửa là dựa vào đoán, dựa vào thử, phát hiện sai lại xóa đi, gõ lại chữ khác.

Hơn nữa, động tác gõ bàn phím của cô ta cứng nhắc như người bị bại liệt, mười ngón tay thỉnh thoảng lại đập vào nhau, rõ ràng là không biết đặt ngón tay, di chuyển ngón tay như thế nào trên bàn phím.

Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Cô muốn nói: gõ bàn phím không cần phải dùng sức như vậy! Gõ hỏng bàn phím không sao, gãy ngón tay thì phiền phức đấy.

Tuy nhiên, Giang Thiên Ca không muốn nổi trội, cô chỉ khẽ nói với Dư Mai Tinh: “Muốn học sau này có cơ hội, đừng học cô ta, phương pháp, động tác của cô ta đều sai.”

Dư Mai Tinh khó hiểu, muốn hỏi, nhưng giọng nói đắc ý của Quan Mỹ Chi lại vang lên.

“Tôi nhớ, vừa rồi ở phòng học, bạn học Giang Thiên Ca nói cậu ta rất hiểu biết về máy tính, chắc là cậu ta cũng biết gõ bàn phím, hay là mời bạn học Giang Thiên Ca lên biểu diễn một chút?”

Quản lý phòng máy vẫn luôn đứng bên cạnh lo lắng, nghe thấy Quan Mỹ Chi nói vậy, ông ta không vui trừng mắt nhìn cô ta.

Ồn ào, lắm chuyện!

Tuy nhiên, nghĩ đến máy tính đã được mở rồi, một người gõ hay hai người gõ cũng không khác gì nhau, quản lý phòng máy bèn sầm mặt nói: “Đây là người cuối cùng, cô ta gõ xong thì tắt máy.”

Giang Ti Vũ đứng sang một bên, trên mặt tươi cười: “Bạn học Giang Thiên Ca, tôi mở file văn bản cho cậu rồi đấy, cậu gõ trực tiếp vào đây là được.”

Trên mặt cô ta cười, nhưng trong mắt lại là sự chế giễu.

“Giang Thiên Ca, mau lên thử xem nào! Bọn tôi còn chưa xem đã đâu!” Tiêu Phong hùa theo. Cậu ta không có ác ý, chỉ là thích xem náo nhiệt, vừa rồi người lên tiếng bảo Giang Ti Vũ biểu diễn cũng có cậu ta.

Mọi người đều nhìn về phía Giang Thiên Ca, đều muốn cô cũng lên biểu diễn.

“Bạn học Giang Thiên Ca, nhanh lên, mọi người đang đợi cậu đấy!” Quan Mỹ Chi nheo mắt, cười khẩy nói: “Không sao, cậu gõ không được năm mươi chữ, gõ được năm chữ cũng được. Yên tâm, bọn tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu.”

Lý Gia Nguyên nhìn ra ý đồ xấu của Quan Mỹ Chi, nhíu mày, định lên tiếng, nhưng Giang Thiên Ca lắc đầu với cô.

Giang Thiên Ca nhìn lướt qua Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi, thu hết vẻ mặt chế giễu của bọn họ vào mắt.

Hừ.

Cô muốn khiêm tốn, muốn nể mặt Giang Ti Vũ, nhưng Giang Ti Vũ lại cứ thích giở trò, khiêu khích cô, vậy thì cô phải làm sao?

Chiều lòng cô ta thôi.

Bây giờ những người biết gõ bàn phím, hơn một nửa là do cô dạy. Nói một câu không biết xấu hổ, cô có thể coi là sư tổ của rất nhiều người.

Dám khiêu khích sư tổ?

Thật là không biết trời cao đất dày.

Lương Siêu Hiền đang cầm danh sách lớp, Giang Thiên Ca nhận lấy, sau đó thản nhiên ngồi xuống trước máy tính, gõ tên từng người trong danh sách vào máy tính.

“A! Đó là tên mình! Tên mình được gõ trên máy tính rồi!”

“Giang Thiên Ca gõ nhanh quá! Cô ấy còn không thèm nhìn bàn phím!”

“Hóa ra Giang Thiên Ca còn gõ bàn phím nhanh hơn cả Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca, giỏi quá! Nhìn kìa, Tiêu Phong! Tên mình cũng xuất hiện rồi!”

“*”

Nhìn thấy động tác thuần thục, tự nhiên của Giang Thiên Ca, mọi người đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ cứ tưởng Giang Ti Vũ gõ như vậy đã là nhanh lắm rồi, không ngờ còn có người nhanh hơn!

Giang Thiên Ca gần như không hề cúi đầu nhìn bàn phím, ánh mắt chỉ di chuyển qua lại giữa danh sách trên bàn và màn hình máy tính. Thế nhưng, ngón tay cô gõ phím rất nhanh và chính xác. Tiếng gõ phím “lách cách” vang lên đều đặn, tựa như những nốt nhạc du dương.

Cùng với tiếng gõ phím, từng cái tên một hiện lên trên màn hình. Thấy tên mình xuất hiện, ai nấy đều vừa phấn khích vừa tò mò, muốn nhìn cho rõ ngón tay của Giang Thiên Ca, muốn biết cô ấy đã gõ tên họ như thế nào.

Nhưng, họ không thể nào nhìn rõ được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngón tay Giang Thiên Ca lướt trên bàn phím nhanh đến mức họ không thể thấy rõ cô gõ phím nào, những ngón tay thon dài của cô di chuyển uyển chuyển như những vũ công tí hon, nhanh nhẹn và linh hoạt.

Trên bàn phím dường như lưu lại cả dư ảnh. Mọi người kinh ngạc đến nín thở, ánh mắt liên tục chuyển từ màn hình sang bàn phím, chẳng thể nào theo kịp nổi! Ai nấy đều ước gì mình có thêm hai con mắt nữa!

Thế là, những người đứng xem như họ lại bận rộn hơn cả Giang Thiên Ca đang gõ phím!

*

Giang Ti Vũ rất đắc ý vì mình đã theo học lớp đánh máy của Giang Hướng Mai từ sớm. Hôm qua ở ký túc xá, cô ta còn cố ý hỏi các bạn cùng phòng xem có ai học “Phương pháp nhập liệu tiếng Trung giản thể Vương thị” hay chưa.

Kết quả khiến cô ta vô cùng hài lòng. Quan Mỹ Chi có học một chút nhưng chưa học xong, những người khác thì hoàn toàn chưa, thậm chí có hai người còn chưa từng nghe đến bao giờ.

Chỉ có cô ta là đã học được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 74: Chương 74



Nghĩ lại cũng đúng, phương pháp nhập liệu này là phát minh mới nhất, đâu phải muốn học là học được ngay. Ngay cả trong những cơ quan nhà nước kia, không phải ai cũng có cơ hội học, mà chỉ những người có chức vụ nhất định mới được học.

Gia đình những người này, hoặc là nông dân, hoặc là công nhân bình thường, chưa từng thấy máy tính là gì, nói gì đến việc học phương pháp nhập liệu.

Bởi vậy, Giang Ti Vũ vô cùng tự đắc về việc mình là người đầu tiên học được phương pháp nhập liệu, cô ta cho rằng đây là điều đáng tự hào, đáng để khoe khoang. Nhất là sau khi nhìn thấy Giang Thiên Ca, tâm lý muốn khoe khoang của cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô ta muốn sau khi biểu diễn xong sẽ để Giang Thiên Ca lên, mục đích là để Giang Thiên Ca bẽ mặt, để Giang Thiên Ca làm nền cho mình, để Giang Thiên Ca bị mọi người chế giễu.

Để xem sau khi mất mặt, Giang Thiên Ca còn dám khiêu khích cô ta nữa không!

Nhưng khi nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi trước máy tính, những ngón tay linh hoạt gõ phím một cách tự nhiên và trôi chảy, Giang Ti Vũ hoàn toàn c.h.ế.t lặng, cô ta há hốc mồm, nhìn động tác của Giang Thiên Ca với vẻ không dám tin.

Sao có thể như vậy được?

Sao Giang Thiên Ca lại biết gõ bàn phím?

Ai dạy cô ta?

Nghe Tiêu Phong nói “Tốc độ gõ phím của Giang Thiên Ca còn nhanh hơn cả Giang Ti Vũ”, Giang Ti Vũ càng tức giận hơn, cô ta nắm chặt hai tay, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.

Lẽ ra Giang Thiên Ca phải vụng về, luống cuống tay chân, chờ đợi bị chế giễu mới đúng!

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Sao cô ta lại biết gõ bàn phím?!

Trong lòng Giang Ti Vũ tràn đầy căm hận, cô ta trằm hằm nhìn sang Quan Mỹ Chi để trút giận.

Sắc mặt Quan Mỹ Chi cũng tái mét, nhìn thấy Giang Ti Vũ trừng mắt nhìn mình, cô ta thầm kêu khổ trong lòng, cô ta cứ tưởng Giang Thiên Ca là một đứa nhà quê, nào ngờ Giang Thiên Ca lại biết gõ bàn phím.

Nếu biết trước, cô ta đã không lỡ miệng để Giang Thiên Ca lên biểu diễn.

Quan Mỹ Chi dè dặt cười trừ với Giang Ti Vũ. Chuyện bố cô ta được điều chuyển công tác cần Giang Viện Triều giúp đỡ, trước khi đến Đại học Hoa, bố mẹ cô ta đã dặn dò phải làm tốt mối quan hệ với Giang Ti Vũ, cô ta không thể làm hỏng việc này được.

Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng và suy nghĩ của mọi người, cô nhanh chóng gõ xong danh sách rồi dừng lại.

“Giỏi quá, Giang Thiên Ca, cậu giỏi quá!” Tiêu Phong kích động vỗ tay, những người khác cũng cười theo và vỗ tay.

Tiêu Phong tiến lại gần, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời hỏi: “Giang Thiên Ca, cậu gõ bàn phím giỏi như vậy, cậu có thể dạy cho tớ được không? Tớ muốn học với cậu! Tớ cũng muốn gõ nhanh như vậy!”

“Có thời gian mình sẽ dạy cậu.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn Giang Ti Vũ với vẻ mặt u ám, sau đó nhìn mọi người xung quanh, bình tĩnh nói:

“Đối với sinh viên ngành máy tính chúng ta, biết gõ bàn phím chỉ là kỹ năng cơ bản nhất, tôi không nghĩ rằng việc tôi gõ nhanh là điều gì đó ghê gớm.”

“Bàn phím thì ai có tay có chân cũng gõ được, ứng dụng của máy tính cũng không chỉ là gõ vài chữ Hán trong văn bản.”

“Thế giới máy tính rất huyền bí, tôi hy vọng mọi người sẽ tập trung khám phá những điều kỳ diệu trong đó, chứ không phải chỉ vì biết gõ bàn phím mà tự mãn, cho rằng mình là giỏi giang nhất.”

“Hay lắm!” Tiêu Phong lại kích động vỗ tay.

Một số người khác nhận ra ẩn ý trong lời nói của Giang Thiên Ca, nhìn Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Vừa rồi Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi một người hát một người múa khoe khoang, họ không phải là không nhận ra, chỉ là do cũng tò mò về phương pháp nhập liệu nên mới chiều theo ý hai cô gái, để hai cô ta ra oai.

Nhưng so với Giang Thiên Ca, hành vi của Giang Ti Vũ có vẻ khoa trương và lố bịch.

Giang Thiên Ca gõ giỏi như vậy mà còn không chủ động khoe khoang, vậy mà cô ta chỉ biết chút ít đã vội vàng nhảy ra thể hiện.

Đúng là thùng rỗng kêu to.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, sự so sánh càng thêm rõ ràng. Cả tầm nhìn lẫn khí chất của Giang Ti Vũ đều kém xa Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Giang Ti Vũ tức đến suýt chút nữa thì hộc máu. Đám nhà quê này, lũ thay trắng đổi đen!

Lương Siêu Hiền cười ha hả: “Hai bạn học đều rất xuất sắc, rất xuất sắc* Được rồi, chúng ta cũng tham quan đủ rồi, mọi người đến tòa nhà chính nhận vật dụng quân sự đi.”

Ngày mai, khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tháng của Đại học Hoa sẽ chính thức bắt đầu. Nghe nói khóa huấn luyện lần này yêu cầu rất nghiêm ngặt, cường độ huấn luyện tương đương với tân binh trong quân đội.

Lương Siêu Hiền vừa dặn dò những việc liên quan đến khóa huấn luyện quân sự, vừa dẫn mọi người đi về phía tòa nhà chính.

Lớp máy tính sau khi họp lớp xong lại đi tham quan phòng máy tính, nên khi họ đến tòa nhà chính thì bên trong không có nhiều người, gần như không phải chờ đợi đã nhận được vật dụng.

Sau khi mọi người nhận vật dụng xong, Lương Siêu Hiền gọi Giang Thiên Ca lại.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 75: Chương 75



Khóa huấn luyện quân sự của Đại học Hoa chia nam sinh và nữ sinh thành các trung đội riêng biệt. Vì thời gian huấn luyện kéo dài một tháng, có rất nhiều việc cần làm, chắc chắn cần phải có người đứng ra lãnh đạo.

“Bây giờ mọi người vẫn chưa hiểu rõ nhau, nên việc chọn ban cán sự lớp cũng hơi khó khăn. Vì vậy, tôi muốn chọn ra một bạn nam và một bạn nữ làm lớp trưởng tạm thời.”

“Bạn học Giang Thiên Ca, tôi thấy em là người thích hợp nhất trong số các bạn nữ. Vì vậy, tôi muốn em làm lớp trưởng nữ tạm thời.”

So với lớp trưởng cấp hai và cấp ba, lớp trưởng đại học có ý nghĩa và tầm quan trọng khác biệt rất lớn.

Lớp trưởng đại học có nhiều quyền hạn hơn, vai trò cao hơn, đặc biệt là ở Đại học Hoa, ngôi trường danh giá hàng đầu cả nước.

Lớp trưởng là cầu nối giữa các bạn học trong lớp, giữa ban cán sự các khoa, giữa giáo viên và lãnh đạo khoa, trường. Trong tay nắm giữ rất nhiều quyền lực và tài nguyên.

Việc từng làm lớp trưởng sẽ là một điểm cộng rất lớn trong hồ sơ của sinh viên, có tác dụng rất lớn khi ra trường xin việc.

Vài năm sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cuộc bầu cử ban cán sự lớp hàng năm của Đại học Hoa và trường Đại học Kinh Đô bên cạnh luôn là sự kiện gây chấn động, thu hút sự chú ý của rất nhiều người ngoài trường.

Mặc dù vài năm gần đây không còn sôi nổi như trước, nhưng việc bầu cử và bổ nhiệm ban cán sự lớp vẫn là một vấn đề lớn.

Hai ngày nay, Lương Siêu Hiền luôn quan sát các học sinh trong lớp. Trong số các bạn nam, người mà thầy tâm đắc nhất là Tiêu Phong, Tiêu Phong có tính cách rất tốt, chỉ trong vòng một ngày đã có thể hòa nhập với các bạn nam khác, rất có uy tín trong lớp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong số các bạn nữ, mặc dù Giang Thiên Ca không hoạt bát như Tiêu Phong, nhưng cô bé có tính cách điềm tĩnh, quyết đoán.

Qua sự việc “Giang Thiên Ca giả” ngày hôm qua và chuyện ở phòng máy tính hôm nay, mọi người đều đã được chứng kiến năng lực của cô. Nếu để cô làm lớp trưởng nữ tạm thời, mọi người chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục.

Lương Siêu Hiền đã lên kế hoạch rất chu toàn.

Tuy nhiên, điều duy nhất mà thầy không ngờ tới là phản ứng của Giang Thiên Ca.

Có lẽ những người khác đều muốn tranh giành làm lớp trưởng, làm cán bộ lớp, nhưng đối với Giang Thiên Ca, dù là lớp trưởng chính thức hay lớp trưởng tạm thời, cô đều không hứng thú.

Lớp trưởng tuy có nhiều quyền hạn, nhưng trách nhiệm cũng rất nặng nề, từ việc lớn đến việc nhỏ đều phải lo toan, đôi khi còn phải giải quyết những chuyện phiền phức.

Giang Thiên Ca không thích rắc rối. Cô không muốn lãng phí thời gian và năng lượng của mình vào những việc như vậy.

“Thầy ơi, em không thích hợp làm lớp trưởng đâu, thầy tìm người khác thích hợp hơn đi ạ.”

Nghe Giang Thiên Ca từ chối, Lương Siêu Hiền vô cùng ngạc nhiên.

Người khác ai cũng muốn tranh nhau, vậy mà cơ hội tốt đến thế, Giang Thiên Ca lại từ chối?

Nghĩ rằng cô bé không tự tin, Lương Siêu Hiền bèn khuyên nhủ:

“Em đừng sợ làm không tốt, thầy có thể nhìn ra em hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí lớp trưởng tạm thời này, hơn nữa cũng không cần phải làm quá nhiều việc, chỉ cần*”

Giang Thiên Ca cắt ngang: “Thầy ơi, thầy còn nhớ những gì em đã nói khi tự giới thiệu bản thân chứ ạ?”

Cô chớp chớp mắt, nói: “Tính em không được tốt lắm, em thích đánh nhau. Em sợ rằng nếu em làm lớp trưởng tạm thời, em sẽ dẫn các bạn trong lớp đi đánh nhau với lớp khác mất.”

Lương Siêu Hiền: “--”

Thầy ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn lại sau câu nói của Giang Thiên Ca.

Cô bé này

Mặc dù lý trí mách bảo rằng Giang Thiên Ca sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng-- nhỡ đâu---

Lương Siêu Hiền bỗng nheo mắt, chợt nhớ ra Tiêu Phong từng nói cậu ta từng là tiểu hòa thượng, cũng rất thích rủ rê mọi người đánh nhau.

“Thôi được rồi, vậy để thầy tìm người khác.” Nói xong, Lương Siêu Hiền xoay người rời đi, xem ra thầy phải đi dặn dò Tiêu Phong, không được để cậu ta dẫn các bạn trong lớp đi đánh nhau!

Nhìn thấy Lương Siêu Hiền càng đi càng nhanh, Giang Thiên Ca đoán có lẽ những lời mình vừa nói đã khiến thầy sợ hãi, trong lòng bỗng cảm thấy hơi áy náy.

Haiz, Giang Thiên Ca thở dài, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác. Có vẻ như Lương Siêu Hiền rất ưng ý cô, nhưng cô thực sự không muốn làm lớp trưởng tạm thời.

Cô nói như vậy cũng là để Lương Siêu Hiền khỏi lãng phí nước bọt. Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca cảm thấy nhẹ lòng.

Trở về ký túc xá, Giang Thiên Ca không nhắc gì đến chuyện lớp trưởng tạm thời.

Cô mở túi đồ quân sự vừa nhận được, bên trong có một bộ quân phục, bao gồm hai chiếc áo ngắn tay, hai chiếc quần dài, một chiếc áo khoác, một chiếc mũ, một chiếc thắt lưng.

Ngoài quân phục ra, còn có một chiếc ba lô màu xanh quân đội. Ba lô rất rộng, có thể đựng được rất nhiều đồ.

Nhìn chiếc ba lô to tướng, Giang Thiên Ca mím môi.

Những người khác cũng mở túi đồ quân sự của mình ra, nhìn thấy chiếc ba lô màu xanh quân đội, Trần Hiểu Lệ thắc mắc hỏi:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 76: Chương 76



“Sao lại có cái ba lô to thế này? Chúng ta đi huấn luyện quân sự, chỉ cần quần áo là được rồi, cần cái ba lô to như vậy để làm gì?”

“Để đựng chăn.”

Trần Hiểu Lệ vẫn chưa hiểu: “Hả? Đựng chăn? Đựng chăn gì?”

Giang Thiên Ca bình tĩnh nói: “Khóa huấn luyện quân sự của chúng ta không phải ở trong trường, mà là phải đến một nơi khác. Cái ba lô này là để chúng ta đựng chăn màn.”

Vừa nói, Giang Thiên Ca vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc, tối nay vẫn phải ngủ, chăn vẫn phải đắp, nhưng có thể thu dọn những thứ khác trước.

Nhìn thấy Trần Hiểu Lệ và mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, Giang Thiên Ca bèn nhắc nhở: “Mọi người cũng thu dọn đồ đạc cần mang theo đi, nếu không ngày mai có thể không kịp đâu.”

Trần Hiểu Lệ và những người khác vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu tại sao lại không kịp, Lý Gia Nguyên là người đầu tiên phản ứng lại và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thấy vậy, những người khác nhìn nhau rồi cũng bắt đầu hành động.

Khi mọi người sắp thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa. Giang Thiên Ca thuận tay đi ra mở cửa, người gõ cửa là một bạn nữ cùng lớp máy tính, nếu cô nhớ không nhầm thì hình như là Đỗ Hồng Kỳ.

Giang Thiên Ca hỏi: “Bạn học, có chuyện gì vậy?”

Đỗ Hồng Kỳ mỉm cười, nói: “Lớp trưởng tạm thời bảo mình đến thông báo cho các bạn ở phòng này. Lớp trưởng tạm thời nói, lúc 6 giờ tối nay, các bạn nữ chúng ta tập trung ở nhà ăn để họp.”

“Ừ, mình biết rồi.” Giang Thiên Ca gật đầu, rồi thuận miệng hỏi: “Ai làm lớp trưởng tạm thời vậy?”

Đỗ Hồng Kỳ đáp: “Là bạn Giang Ti Vũ.”

Giang Thiên Ca nhướng mày, không nói gì thêm.

Giang Thiên Ca đóng cửa lại, thông báo tin tức cho mọi người. Dư Mai Tinh biết Giang Ti Vũ làm lớp trưởng tạm thời, cô bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, lẩm bẩm: “Sao lại là cô ta chứ.”

Lúc Quan Mỹ Chi chế giễu cô, mặc dù Giang Ti Vũ không lên tiếng, nhưng thái độ của cô ta lúc đó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Thì kệ cô ta đi, chỉ là lớp trưởng tạm thời thôi mà, đâu phải chính thức.”

Nghĩ một lúc, Giang Thiên Ca nhìn mọi người nói: “Nếu các cậu muốn làm cán bộ lớp thì trong thời gian này hãy thể hiện thật tốt, sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc sẽ bầu cử ban cán sự lớp.”

Bản thân cô không muốn làm cán bộ lớp, nhưng có thể khuyến khích những người xung quanh. Nếu không, nếu để Giang Ti Vũ, kẻ ngốc nghếch kia, cứ lượn lờ trước mặt cô, cô không biết phải làm sao cho khuất mắt nữa.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Trần Tuệ Viên tỏ ra rất hứng thú: “Thật sao? Mình cũng muốn thử xem.”

Trần Tuệ Viên đã từng làm lớp trưởng hai năm liền khi học cấp 3, cô luôn rất tích cực trong việc tranh cử ban cán sự lớp.

Mấy người hàn huyên một hồi về chuyện Ban cán bộ.

Lúc khoảng năm giờ rưỡi, liền cùng nhau đi ăn cơm ở căng tin, cơm nước xong, còn mười phút nữa là đến sáu giờ, họ cũng không đi, chỉ ngồi ở trong căng tin chờ đợi.

Sau đó, các nữ sinh trong lớp lục tục đều tới.

Nhưng mãi đến sáu giờ hai mươi phút, Giang Ti Vũ mới xuất hiện ở cửa nhà ăn.

Cô nàng xách một cái túi, chậm rãi đi tới, cũng không giải thích chuyện mình vì sao đến muộn, ánh mắt ngạo mạn quét qua một vòng, sau đó ra vẻ hỏi:

“Mọi người đã đến đông đủ rồi sao? Các ký túc xá kiểm tra xem có ai chưa đến thì mau đi gọi.”

Giang Thiên Ca lạnh lùng nói: “Trong tất cả mọi người, cậu đến muộn nhất.”

Giang Thiên Ca rất ghét người không đúng giờ. Muốn ra oai, muốn xuất hiện cuối cùng thì cũng có thể hiểu được. Dù sao Giang Ti Vũ cũng là người thích thể hiện, không khoe khoang sẽ chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cậu đến muộn những hai mươi phút! Cậu bị bệnh nặng lắm sao? Hay là rơi xuống hố xí?

Chỉ là một lớp trưởng tạm quyền nho nhỏ, thật sự cho rằng bản thân là quan lớn chắc?

Vừa rồi nếu không phải Trần Tuệ Viên và mấy bạn nữ khác kéo cô lại, Giang Thiên Ca đã bỏ đi rồi.

Bây giờ nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì của Giang Ti Vũ, Giang Thiên Ca liền tức giận. Cô ngồi mặt lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ giống như không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Thiên Ca, gật đầu, thản nhiên nói:

“Tôi không cố ý đến muộn. Là thầy giáo phụ trách gọi tôi qua, dặn dò một số việc.”

Quan Mỹ Chi ở một bên lên tiếng:

“Ti Vũ có nhiều việc phải làm, đến muộn một chút thì có sao? Cô giáo thấy Ti Vũ có năng lực, nên mới chọn cậu ấy làm lớp trưởng, các cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy, đừng có càu nhàu.”

“Giang Thiên Ca, cậu có nhiều ý kiến như vậy, sao cậu không đi làm lớp trưởng đi? Hừ, chắc là cô giáo không chọn cậu chứ gì? Bản thân không có bản lĩnh đó, thì đừng có lúc nào cũng ra vẻ ta đây, phải học cách nghe lời đi.”

Chờ Quan Mỹ Chi nói xong, Giang Ti Vũ nghiêm mặt nói tiếp:

“Bạn học Giang Thiên Ca, có chuyện gì thì để sau hẵng nói, bây giờ đừng vì chuyện của một mình cậu mà làm chậm trễ thời gian của những người khác.”

Giang Thiên Ca bật cười.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 77: Chương 77



Giang Ti Vũ đắc ý hất cằm, tiếp tục nói: “Nào, để tôi nói một chút, gọi mọi người đến đây họp lớp, mục đích chính là...”

“Mọi người đều ở đây à.” Tiêu Phong cầm một xấp tài liệu đi vào nhà ăn, chọn một nửa rồi đưa cho Giang Thiên Ca.

“Giang Thiên Ca, đây là của các bạn nữ. Mình vừa mới nhận từ thầy giáo phụ trách, đưa cho cậu.”

Giang Thiên Ca đang buồn cười vì lời nói của Giang Ti Vũ, Tiêu Phong đột nhiên xuất hiện, lại đưa cho cô một xấp tài liệu, cô ngây người, chưa kịp phản ứng.

“Cậu ngẩn người ra đấy làm gì? Không phải cậu là lớp trưởng của các bạn nữ sao? Đây là sổ tay huấn luyện quân sự, cậu phát cho các bạn nữ đi.”

Giang Thiên Ca lúc này mới phản ứng kịp.

Có lẽ là thầy giáo phụ trách đã nói với Tiêu Phong là chọn cô và cậu ấy làm lớp trưởng. Nhưng chuyện cô từ chối, Tiêu Phong vẫn chưa biết.

Cậu ấy cũng chưa biết, hiện tại lớp trưởng của các bạn nữ là Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca liền mỉm cười, cô đột nhiên cảm thấy Tiêu Phong xuất hiện thật đúng lúc.

Lời Tiêu Phong nói, tất cả các bạn nữ có mặt ở đây đều nghe thấy. Mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc.

Quan Mỹ Chi nhìn sắc mặt Giang Ti Vũ, thầm mắng Tiêu Phong không biết nhìn sắc mặt người khác, vội vàng lên tiếng nói: “Tiêu Phong, Ti Vũ mới là lớp trưởng của các bạn nữ! Không phải Giang Thiên Ca!”

Tiêu Phong nghi hoặc nhìn Giang Ti Vũ, rồi lại nhìn sang Giang Thiên Ca, khó hiểu hỏi: “Không phải thầy giáo phụ trách nói chọn cậu sao? Sao lại đổi thành Giang Ti Vũ? Mình thấy cậu thích hợp hơn cô ấy.”

Nghe được lời nói thẳng thắn của Tiêu Phong, Giang Thiên Ca phì cười, nhìn thấy sắc mặt đen như đ.í.t nồi của Giang Ti Vũ, cô càng thêm vui vẻ.

Giang Thiên Ca nói: “Thầy giáo phụ trách có tìm tôi, muốn tôi làm lớp trưởng. Nhưng mà, tôi thấy năng lực có hạn nên đã từ chối.”

“Còn Giang Ti Vũ làm thế nào để trở thành lớp trưởng, tôi cũng không biết. Có thể là sau khi tôi từ chối, cô giáo mới miễn cưỡng chọn cậu ấy.”

Tiêu Phong hơi sốt ruột: “Sao cậu lại không thích hợp chứ! Mình thấy cậu rất thích hợp, rất nhiều bạn nam chúng mình đều thấy cậu thích hợp, sao cậu lại từ chối?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cười nói: “Không sao, tôi không làm thì Giang Ti Vũ làm cũng như nhau thôi. Mặc dù cậu ấy có điểm chưa tốt, lần đầu tiên họp lớp đã đến muộn gần nửa tiếng, nhưng con người mà, ai mà chẳng có lúc tiến bộ.”

Giang Thiên Ca nghi ngờ “Ơ” một tiếng, rồi hỏi:

“Cậu vừa nói cậu từ chỗ thầy giáo phụ trách về à? Vậy sao cậu không đưa trực tiếp cho Giang Ti Vũ? Cậu ấy vừa nói, vì thầy giáo phụ trách gọi cậu ấy nói chuyện, nên cậu ấy mới đến muộn nửa tiếng.”

Tiêu Phong lắc đầu: “Không có. Mình vẫn luôn ở chỗ thầy giáo phụ trách, không hề thấy Giang Ti Vũ. Giang Ti Vũ, khi nào thì cậu đến chỗ thầy giáo phụ trách vậy? Sao mình không thấy cậu?”

“Mình... Mình...” Giang Ti Vũ ấp úng, trong lòng vừa xấu hổ vừa căm tức, sắc mặt đỏ bừng, “Mình... là thầy cô khác tìm mình, không phải thầy giáo phụ trách...”

Nhìn phản ứng của Giang Ti Vũ, mọi người đều hiểu ra, vẻ mặt có chút khó tả.

Ai mà muốn ngồi không lãng phí thời gian chứ? Nếu cậu đến muộn mà có lý do chính đáng thì còn có thể thông cảm được.

Kết quả là chẳng có lý do gì cả.

Nhìn phản ứng này của Giang Ti Vũ, rõ ràng là cô ta cố ý đến muộn.

Giả vờ ra oai như vậy, bản thân cũng chẳng có gì giỏi giang. Là do Giang Thiên Ca không muốn làm lớp trưởng, nên mới đến lượt cô ta.

Chuyện Giang Ti Vũ đến muộn hơn hai mươi phút, Lý Gia Nguyên cũng rất không vui. Nhìn thấy Giang Ti Vũ bị bẽ mặt, cô giả vờ ngạc nhiên hỏi:

“Thiên Ca, hóa ra thầy giáo phụ trách còn muốn cậu làm lớp trưởng cơ à? Sao cậu lại khiêm tốn như vậy, bọn mình đều chưa từng nghe cậu nói qua.”

“Cậu làm việc đáng tin cậy, lại đúng giờ, nếu là cậu làm lớp trưởng, bọn mình chắc chắn sẽ không phải ngồi đây chờ đợi, cho muỗi ăn no như vậy.”

Bây giờ là lúc thời tiết nóng, đến tối muỗi bay thành đàn, không ít người mặc áo ngắn tay bị muỗi đốt đầy cánh tay.

Ánh mắt mọi người nhìn Giang Ti Vũ lại càng thêm phần bất mãn.

Giang Thiên Ca thấy cũng đủ rồi, bèn hài lòng vỗ tay, nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục họp lớp đi.”

“Lớp trưởng, có chuyện gì thì nói nhanh lên đi. Muỗi ở đây đốt độc lắm.”

Nói xong, Giang Thiên Ca nhận lấy xấp tài liệu từ tay Tiêu Phong, cô không đưa cho Giang Ti Vũ, nhìn sơ qua thấy đều là một loại, bèn phát cho từng người một.

Bị gạt sang một bên, Giang Ti Vũ tức giận đến run người.

Cô ta mới là lớp trưởng! Giang Thiên Ca dựa vào cái gì mà làm thay việc của cô ta?!

Hừ, Giang Thiên Ca cười lạnh. Cô cố tình làm lơ Giang Ti Vũ, tước bỏ quyền hành của cô ta, khiến cô ta mất mặt, nếu không, cô ta lại được nước lấn tới, không biết trời cao đất dày là gì.

“Lớp trưởng, cậu không nói gì sao? Cậu không nói thì tôi nói.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 78: Chương 78



Giang Thiên Ca đứng lên, nghiêm túc nói: “Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, tối nay mọi người thu dọn đồ đạc cần thiết cho đợt huấn luyện quân sự, chuẩn bị trước. Tối nay ngủ sớm một chút.”

Cô quay đầu, nhìn về phía Tiêu Phong hỏi: “Tiêu Phong, thầy giáo phụ trách có dặn dò gì không?”

Giang Ti Vũ gọi mọi người đến, cũng chỉ là để truyền đạt lại lời của thầy giáo phụ trách. Tiêu Phong cũng ở đây, cậu ấy nói cũng như nhau thôi.

Tiêu Phong bèn thuật lại những gì thầy giáo phụ trách đã dặn dò. Chỉ là một số lời động viên, không có gì đặc biệt.

Giang Thiên Ca gật đầu, nói: “Được rồi, hôm nay họp lớp đến đây thôi, mọi người về thu dọn đồ đạc đi.”

Nói xong, cô không để ý đến phản ứng của Giang Ti Vũ, đứng dậy rời đi.

Mấy người phòng 5302 nhìn nhau, cũng đứng dậy theo.

Tiêu Phong ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

Tiêu Phong đuổi theo, đi sóng vai cùng Giang Thiên Ca, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại bảo mọi người thu dọn hành lý? Thu dọn hành lý để làm gì?”

Giang Thiên Ca quay đầu nhìn cậu ấy: “Cậu không thấy trong túi đồ có một cái túi lớn sao?”

“Thấy rồi.” Tiêu Phong vẫn không hiểu: “Rồi sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca: “Túi lớn như vậy, không đựng hành lý thì đựng gì, chẳng lẽ đựng người à?”

Ánh mắt Tiêu Phong lóe lên, cười ngốc nghếch.

Đựng người cũng không phải là không được. Lúc bọn họ mang túi đồ về đã thử trong ký túc xá rồi. Cậu ta to con, không chui vào được, nhưng người nhỏ con hơn thì có thể chui vào được.

“Nhà trường phát túi lớn như vậy xuống, chắc chắn là có lý do.”

“Vừa rồi trong sổ tay huấn luyện có ghi một số trường hợp, sẽ không xảy ra ở trong trường học đâu.”

“Ý cậu là, chúng ta sẽ đi huấn luyện dã ngoại?!” Giọng nói của Tiêu Phong mang theo sự kinh ngạc và phấn khích.

Cậu ta đã xem qua sổ tay huấn luyện, trong đó giới thiệu không ít tình huống huấn luyện dã ngoại!

Sáng nay còn nói, bây giờ huấn luyện quân sự chỉ là hình thức, huấn luyện trong trường học thì huấn luyện được cái gì chứ?

Huấn luyện quân sự phải đi ra khỏi trường học, huấn luyện ở bên ngoài mới thú vị!

Giang Thiên Ca liếc cậu ta: “Nghĩ gì vậy, cậu muốn làm người rừng thì tự mình đi mà làm.”

Nhiều học sinh như vậy, trường học chắc chắn sẽ không yên tâm để ra ngoài huấn luyện.

Giang Thiên Ca đoán, có lẽ sẽ đến một căn cứ huấn luyện nào đó của quân khu.

Tiêu Phong cười toe toét: “Haha, không sao, chỉ cần được ra khỏi trường là được! Ở trong trường học, chật chội ngột ngạt lắm.”

Giang Thiên Ca không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.

Kiếp trước, vì tính chất công việc đặc thù, Giang Thiên Ca có một khoảng thời gian dài phải ở trong quân doanh để rèn luyện thể lực và kỹ năng chiến đấu.

Kết quả huấn luyện, đương nhiên là rất tốt. Nhờ có những bài huấn luyện đó mà cô đã nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng mà, quá trình huấn luyện vô cùng gian khổ, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không hiểu nổi tại sao lúc đó bản thân có thể kiên trì đến vậy.

Tuy huấn luyện quân sự của sinh viên đại học không thể nào khắc nghiệt bằng huấn luyện của kiếp trước, nhưng chắc chắn cũng không hề dễ dàng.

Cho nên, cô hoàn toàn không có chút phấn khích nào như Tiêu Phong.

Tối hôm đó, Giang Thiên Ca đã chuẩn bị lên giường đi ngủ từ sớm.

Dư Mai Tinh đang cầm laptop, định hỏi Giang Thiên Ca về cách gõ chữ Hán, vừa quay người lại đã thấy Giang Thiên Ca leo lên giường, cô ấy khựng lại, do dự không biết có nên mở lời hay không.

“Muốn học gõ bàn phím, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mình sẽ tìm thời gian dạy cho mọi người.”

Vừa rồi lúc ở căng tin đợi Giang Ti Vũ, các bạn nữ ở những phòng khác đều vây quanh cô, tìm đủ mọi chủ đề để nói chuyện, làm quen.

Tuy họ không nói thẳng ra, nhưng Giang Thiên Ca biết mục đích của họ là gì, chẳng qua là muốn học cô cách gõ bàn phím. Đã dạy cho nhiều người như vậy rồi, cô cũng không ngại dạy thêm vài chục người nữa.

Nhưng nhất định phải đợi sau khi kết thúc huấn luyện quân sự. “Tối nay mọi người ngủ sớm đi. Ngày mai phải dậy sớm.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, mọi người đều vui mừng, gật đầu lia lịa: “Vâng, chúng tớ sẽ lên giường ngủ ngay.”

Vì ngủ sớm, nên sáng hôm sau, khi tiếng còi đầu tiên vang lên dưới lầu ký túc xá, tất cả mọi người ở phòng 5302 đều tỉnh giấc.

Giang Thiên Ca quyết định dứt khoát, lập tức vén chăn, nhảy xuống giường, nhanh chóng thay quần áo.

Mấy người khác vẫn còn đang nằm trên giường, nhìn thấy Giang Thiên Ca hành động dứt khoát như vậy, đều ngơ ngác: “Thiên Ca, sao vậy?”

“Nhanh thay quần áo đi, chúng ta phải đi tập trung.”

Giang Thiên Ca vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng loa: “Tất cả tân sinh viên, tập trung tại sân tập. Tất cả tân sinh viên, tập trung tại sân tập...”

“Nhanh lên một chút.” Giang Thiên Ca đã thay quần áo xong xuôi, cô cầm chậu rửa mặt của mình, rồi lấy thêm hai cái chậu nữa, xoay người chạy ra khỏi phòng: “Thay quần áo xong thì ra phòng nước ở giữa hành lang lấy nước.”

Phòng ký túc xá hiện tại của họ không có nhà vệ sinh và phòng tắm. Ở tầng một có nhà tắm công cộng, ngoài ra, ở giữa mỗi tầng đều có một phòng nước để rửa mặt, giặt quần áo.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 79: Chương 79



Phòng nước này chỉ có bảy vòi nước, dùng chung cho cả tầng. Lúc đông người thì phải xếp hàng.

Nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giang Thiên Ca một hơi cầm ba cái chậu chạy ra ngoài, mở vòi nước hứng nước.

Lúc cô đánh răng xong, Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh cũng đã thay quần áo xong, chạy đến. Ngoài ra còn có các bạn nữ ở phòng khác, mặc nguyên pijama, hớt hải cầm chậu chạy đến rửa mặt. Phòng nước chật ních người.

Giang Thiên Ca bảo Trần Tuệ Viên và Dư Mai Tinh xách nước về phòng rửa mặt. Cô rửa mặt xong, cũng xách chậu nước còn lại về phòng.

Nhờ có Giang Thiên Ca nhắc nhở, nên mấy người trong phòng 5302 đều nhanh chóng thay quần áo xong, chỉ còn thiếu rửa mặt.

Giang Thiên Ca đặt chậu nước xuống, cầm mũ đội lên đầu, vừa dặn dò: “Thu dọn xong thì chạy ra sân tập. Mình đi trước đây.”

Nói xong, Giang Thiên Ca xoay người rời khỏi phòng. Thấy cô vội vàng như vậy, những người khác tuy không hiểu chuyện gì.

Nhưng Giang Thiên Ca lại biết, loại chiêu số không chào hỏi, hơn nửa đêm, sáng sớm thổi còi tập tập kích bất ngờ này là chiêu số thường xuyên dùng trên người tân binh trong quân doanh, mục đích là huấn luyện năng lực phản ứng của tân binh.

Buổi huấn luyện như vậy, tự nhiên sẽ đi kèm thưởng phạt. Phản ứng nhanh, có thể không nhất định có thưởng. Nhưng, phản ứng chậm, nhất định sẽ bị phạt.

Mục tiêu của Giang Thiên Ca chính là không bị phạt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhanh chóng chạy xuống lầu, lúc ra khỏi ký túc xá, trời vẫn còn tối tăm mờ mịt.

Nương theo ánh sáng yếu ớt, Giang Thiên Ca nhìn thấy trên khoảng đất trống trước tòa nhà ký túc xá, ba quân nhân đứng sừng sững, lưng thẳng tắp. Một người cầm còi thổi, một người cầm loa gọi, còn một người cầm đồng hồ xem giờ.

Thấy có người đi ra, ngón tay anh ta khẽ động, Giang Thiên Ca biết, anh ta đang bấm giờ.

Phía trước phía sau vẫn chưa có ai, trong lòng Giang Thiên Ca hơi nhẹ nhõm, có lẽ cô là người xuống lầu sớm nhất, tốc độ của cô cũng không tính là chậm.

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn ba huấn luyện viên kia một cái rồi chạy về phía sân tập. Lúc ở cửa sân tập, cô gặp Tiêu Phong đang chạy tới từ hướng đối diện.

“Đây là…”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, mắt Tiêu Phong sáng lên, định kéo cô lại nói chuyện. Giang Thiên Ca bất lực đẩy anh ta một cái, sau đó tiếp tục chạy vào sân tập.

Chính giữa đường chạy phía tây sân tập, đèn pha rọi sáng, có thể nhìn thấy vài hàng quân nhân mặc quân phục chỉnh tề, khí chất cứng rắn đang đứng ngay ngắn.

Giang Thiên Ca chạy về phía họ, đến gần, cô nghe thấy một giọng nói ra lệnh: “Dừng lại. Báo trường, tên.”

“Trường Khoa học Máy tính, Giang Thiên Ca.”

“Trường Khoa học Máy tính, Tiêu Phong.”

Tiêu Phong cũng chạy theo sau Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn, trong sân tập, ngoài những quân nhân này ra, chỉ còn lại cô và Tiêu Phong. Có lẽ họ là những người đến sớm nhất.

Giang Thiên Ca yên tâm.

Vừa nghĩ “Sẽ không bị phạt”, bên tai cô liền vang lên một giọng nói trầm lạnh: “Sáu phút ba mươi bảy giây chín, quá chậm.”

Giang Thiên Ca: “…”

Cô cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc. Nhưng còn chưa kịp nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai, cô đã nghe thấy mệnh lệnh lạnh lùng vô tình của anh ta: “Đi chạy một vòng.”

Giang Thiên Ca nheo mắt.

Cô nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai rồi!

Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây đứng bên cạnh cô. Giang Thiên Ca nghiêng đầu nhìn Lục Chính Tây, gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.

Thấy cô trừng mắt nhìn, Lục Chính Tây khựng lại một giây, sau đó thản nhiên nói: “Đi đi.”

Lục Chính Tây, được lắm.

Giang Thiên Ca nghiến răng, giơ nắm đ.ấ.m về phía anh, tức giận xoay người chạy lên đường chạy.

Lúc này trời còn chưa sáng rõ, ngoại trừ nơi có đèn pha chiếu sáng, những nơi khác đều tối tăm mờ mịt.

Giang Thiên Ca chạy một lúc mới phát hiện, phía trước cô còn có một người.

Nhìn rõ người, Giang Thiên Ca đuổi theo: “Lục Tự Văn, cậu cũng bị phạt à? Thời gian của cậu là bao nhiêu?”

“Sáu phút ba mươi mốt giây.”

Biết được thời gian của anh ta, Giang Thiên Ca cảm thấy cân bằng hơn một chút. Lục Tự Văn chạy nhanh hơn cô hơn ba mươi giây mà còn bị phạt, cô bị phạt chạy một vòng, coi như miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Giang Thiên Ca nhớ tới chuyện gặp Lục Chính Tây ở cổng trường hôm trước.

Lúc đó, cô hỏi Lục Chính Tây đến trường làm gì, anh trả lời là “Có việc”. Sau đó, nhìn thấy Lục Tự Văn, cô còn tưởng Lục Chính Tây đến để đưa cháu trai đi học.

Không ngờ, anh lại đến làm huấn luyện viên.

Thấy Tiêu Phong đã chạy như bay về phía trước, Giang Thiên Ca bèn hỏi Lục Tự Văn: “Gần đây chú cậu phạm lỗi gì à?”

“Hả?”

“Vậy tại sao anh ta lại chạy đến trường, làm huấn luyện viên quân sự cho chúng ta? Chẳng lẽ không phải vì chọc giận lãnh đạo nên bị đày xuống đây sao?” Với cấp bậc của Lục Chính Tây, đến trường huấn luyện cho sinh viên đại học, hoàn toàn là việc lấy d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà.
 
Back
Top Bottom