Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 50: Chương 50



Nghĩ nghĩ, Lục Tự Đình do dự một hồi lâu, liền lên tiếng an ủi:

"Ti Vũ, đây đều là chuyện của người lớn.

Thật ra cũng không liên quan gì đến chúng ta, cậu đừng nghĩ nhiều nữa."

Nghe Lục Tự Đình nói, ánh mắt Giang Ti Vũ trở nên lạnh lẽo.

Nói nghe dễ thật, đương nhiên không liên quan đến cậu.

Nếu bố cậu cũng tìm mẹ kế cho cậu, xem cậu có còn nói được những lời này không.

Mấy năm nay, Giang Viện Triều vẫn luôn ở miền Nam, hai bố con họ gặp nhau rất ít.

Khoảng thời gian trước Giang Viện Triều trở về, cô đã cố gắng tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều hơn, bồi dưỡng tình cảm cha con, nhưng cho đến bây giờ, giữa họ vẫn còn khoảng cách rất lớn.

Mỗi lần ánh mắt Giang Viện Triều rơi vào người cô, cô đều cảm thấy ánh mắt của ông rất nghiêm khắc, rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu cô.

Cô sợ Giang Viện Triều.

Mối quan hệ giữa hai bố con họ vốn đã không tốt.

Bằng không Giang Viện Triều cũng sẽ không đến nỗi không thèm giúp cô xin một tiếng để cô vào học đại học Hoa.

Nếu như Giang Viện Triều tái hôn, có gia đình mới, có con cái mới, vậy chẳng phải càng thêm mặc kệ cô sao? Cuộc sống của cô, còn có thể tốt hơn được sao?

Nói thì hay lắm.

Nhưng một khi có mẹ kế, khẳng định sẽ có cha dượng.

Cũng đừng tưởng cô không biết, Giang Viện Triều bây giờ chức cao vọng trọng, không ít người muốn tiếp cận ông.

Có một số người phụ nữ, cùng lắm chỉ hơn cô vài tuổi, đã muốn chiếm tiện nghi của cô, làm mẹ kế của cô, thật là không biết xấu hổ.

Trong lòng Giang Ti Vũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng cho dù là trước mặt Lục Tự Đình, cô cũng không dám biểu hiện ra.

Giang Ti Vũ cười gượng gạo, thấp giọng nói: "Ừm, mình không nghĩ nữa, dù sao mình cũng chẳng làm được gì.

Đi thôi."

Nói xong, cô đang muốn ngồi lên xe đạp, lúc ngẩng đầu lên lại sững sờ.

Lục Tự Đình thấy vậy, liền nhìn theo ánh mắt của cô bạn, nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở đầu ngõ: "Kia là cảnh vệ của bố cậu phải không? Sao anh ta lại..."

Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi sau xe Trịnh Văn Hoa, Lục Tự Đình quay đầu nhìn Giang Ti Vũ.

Giang Ti Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó nghĩ đến một khả năng, cô tức giận nghiến răng.

Là cảnh vệ, Trịnh Văn Hoa không thể tùy tiện lái xe ra ngoài.

Hai ngày trước cô phải đến bệnh viện truyền nước, muốn nhờ Trịnh Văn Hoa đưa đi cũng không được.

Thế mà bây giờ, Trịnh Văn Hoa lại lái xe đưa Giang Thiên Ca!

Chắc chắn là có người nhờ anh ta đưa đi, không cần phải nghĩ.

Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca quen biết từ bao giờ? Bây giờ bọn họ đang có quan hệ gì?

Giang Ti Vũ nghiến răng, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thiên Ca.

Sau khi nói lời cảm ơn với Trịnh Văn Hoa, Giang Thiên Ca đẩy xe vào ngõ.

Nhìn thấy hai người đang nhìn mình với vẻ mặt khó chịu, Giang Thiên Ca thấy khó hiểu, cảm thấy đầu óc hai người này có vấn đề.

Cô nhấc chân lên xe, muốn đạp qua, nhưng chưa kịp đạp mấy cái thì Giang Ti Vũ đã đột nhiên chắn trước mặt.

Giang Thiên Ca vội vàng chống chân xuống đất, phanh xe lại.

Cô nhíu mày nhìn Giang Ti Vũ: "Cô có bệnh à, muốn chết thì ra đường lớn mà chặn xe tải, chặn xe đạp của tôi làm gì?"

Giang Ti Vũ trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, trong mắt tràn đầy thù hận.

Nhìn thấy biểu cảm của cô ta, Giang Thiên Ca thầm mắng một tiếng thần kinh, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Giang Ti Vũ không nhúc nhích, cô ta lên tiếng hỏi: "Vừa rồi cô đi đâu? Đi với ai?"

"Hả?" Giang Thiên Ca bật cười: "Nhà cô ở biển à? Lo chuyện bao đồng thế?"

"Hay là tôi nói tôi đi hẹn hò, cô có tin không? Thế nào, cô muốn đi báo cáo tôi à? Còn muốn tự mình hóa thân thành đội mũ đỏ đến bắt tôi?"

Đội mũ đỏ là sản phẩm của mười năm đặc biệt.

Trên cánh tay họ đeo băng đỏ, công việc hàng ngày là tuần tra trên đường, bắt người mua bán tự do, hay những đôi nam nữ có cử chỉ thân mật.
(Giang Thiên Ca đang nói về Hồng Vệ Binh)

Lời nói của Giang Thiên Ca là đang mỉa mai Giang Ti Vũ, nhưng Giang Ti Vũ lại coi là thật.

Nghĩ đến việc Giang Thiên Ca thật sự có quan hệ mờ ám với Giang Viện Triều, nghĩ đến cuộc sống của mình sau khi Giang Viện Triều tái hôn, Giang Ti Vũ càng trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca hơn, hốc mắt đỏ bừng.

Cô ta chỉ vào Giang Thiên Ca, giận dữ mắng: "Con ranh con! Đồ đ**m.”

"Bốp..." Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn cô ta: "Miệng thối như vậy, có muốn xuống hồ tắm rửa lại không?"

Giang Ti Vũ che mặt, không thể tin nổi nhìn Giang Thiên Ca.

Cô ta là con gái của Giang Viện Triều, vậy mà Giang Thiên Ca dám đánh cô ta?

Giang Thiên Ca dám đánh cô ta!

Sự hận thù dâng lên trong lòng, Giang Ti Vũ vung tay, muốn tát vào mặt Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca lùi về phía sau.

Xe đạp là mượn của bác gái Lý, không thể làm hỏng được, cô dắt xe vào sát tường, sau đó mới tiến về phía Giang Ti Vũ.

Đã có người muốn gây sự, cô sẽ tiếp.

...

Lục Chính Tây lái xe vào ngõ, liền nhìn thấy Giang Thiên Ca đang hùng hổ đá một người ngã xuống đất.

Khi nhìn rõ người bị đánh là ai,

Lục Chính Tây: "..."

Im lặng hai giây, anh đành phải dừng xe, mở cửa bước xuống.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 51: Chương 51



Nhìn thấy Lục Chính Tây, Lục Tự Đình “Oa” lên khóc nức nở: “Chú chín, con bé kia đánh con! Hu hu*”

Giang Thiên Ca thầm đảo mắt.

Cô quay đầu nhìn Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây: “*”

Giang Thiên Ca vốn không muốn động đến Lục Tự Đình.

Là do Lục Tự Đình thấy Giang Ti Vũ đánh không lại, liền xông vào giúp, Giang Thiên Ca mới ra tay.

Nghe tiếng khóc của cô bé, Giang Thiên Ca bất lực đảo mắt. Vừa thích gây chuyện, đánh không lại liền khóc lóc mách lẻo, đúng là kém cỏi.

Lục Chính Tây thầm than trong lòng, không nhìn hai người trên mặt đất mà rút kinh nghiệm lần trước, hỏi Giang Thiên Ca trước: “Hôm nay là vì chuyện gì?”

Nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca không nhịn được bật cười.

Nói ra thì Lục Chính Tây cũng giống cô, đều là người xui xẻo.

Cô luôn vô duyên vô cớ bị gây sự. Còn Lục Chính Tây thì luôn gặp phải, hơn nữa còn phải giải quyết hậu quả cho đám nhóc nhà anh.

Thấy Giang Thiên Ca đột nhiên cười, Lục Chính Tây nhướn mày, nghi hoặc nhìn cô.

Giang Thiên Ca nhún vai: “Anh hỏi tôi? Tôi cũng không biết. Bọn họ vô duyên vô cớ chặn đường, còn chỉ vào mặt tôi mà mắng. Tôi là người có thể tùy tiện để người khác mắng chửi sao?”

“Cho dù là anh mắng tôi, tôi cũng sẽ đánh anh, huống hồ là bọn họ.”

Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía Lục Tự Đình, hỏi: “Cháu cũng nói đi, tại sao lại mắng người ta?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Tự Đình định giải thích, nhưng khi mở miệng mới nhận ra, chính cô bé cũng không biết tại sao lại mắng người ta.

Lúc đầu, thấy Giang Ti Vũ chặn Giang Thiên Ca lại, cô bé còn tưởng Giang Ti Vũ muốn trả thù chuyện bị ngã xuống hồ lần trước.

Nhưng mà, sự việc sau đó lại không giống. Vậy rốt cuộc là vì sao lại mắng người ta? Lục Tự Đình nhìn Giang Ti Vũ.

Thấy phản ứng của Lục Tự Đình, Lục Chính Tây nhíu mày nhìn Giang Ti Vũ. Lục Tự Đình là cháu gái của anh, gặp chuyện, anh không thể không quản.

Nhưng Giang Ti Vũ không phải người nhà anh, nói thật anh cũng không muốn quản chuyện của cô ta, cũng không có tư cách mà quản.

Nhìn thấy Lục Chính Tây, Giang Ti Vũ nhịn đau, đứng dậy từ dưới đất, không muốn để Lục Chính Tây nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Lúc Lục Tự Đình khóc lóc om sòm, Giang Ti Vũ cũng rưng rưng nước mắt, nhìn Lục Chính Tây với vẻ đáng thương.

Nhưng cô ta không ngờ rằng, Lục Chính Tây vừa đến, không những không hỏi han cô ta, mà lại đi hỏi Giang Thiên Ca trước.

Rõ ràng quan hệ của bọn họ thân thiết hơn, tại sao anh ta không hỏi cô ta mà lại đi hỏi Giang Thiên Ca? Giang Ti Vũ cảm thấy khó hiểu.

Bây giờ lại thấy Lục Tự Đình nhìn mình, Giang Ti Vũ siết chặt nắm tay, thầm mắng một tiếng ngu ngốc.

Giang Ti Vũ cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Giang Thiên Ca với vẻ sợ hãi, ngay sau đó nước mắt liền rơi lã chã: “Là* Là cô ta mắng em trước* Em*”

Giang Thiên Ca không chú ý nghe Giang Ti Vũ nói, sự chú ý của cô đều dồn vào những giọt nước mắt của cô ta. Nhìn thấy nước mắt của Giang Ti Vũ rơi lã chã, Giang Thiên Ca trợn tròn mắt.

Còn có thể như vậy sao? Nước mắt rơi lã chã như vậy, tuyến lệ của con người có thể phát triển đến mức này sao?

Giang Thiên Ca kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Chính Tây: “Cô ta cũng là họ hàng nhà anh à? Làm nghề gì vậy? Có thiên phú như vậy mà không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.”

Khóe miệng Lục Chính Tây giật giật.

Cô đánh nhau giỏi, mà châm chọc người khác cũng rất giỏi.

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, Giang Ti Vũ tức giận đến mức đỏ bừng mặt. Lúc nãy cô ta khóc chín phần mười là diễn, nhưng bây giờ, từng giọt nước mắt rơi xuống đều là thật.

Giang Ti Vũ bị Giang Thiên Ca chọc tức đến mức khóc thật. Cô ta khóc nức nở, nhìn Lục Chính Tây với vẻ đáng thương.

Lục Chính Tây chỉ cảm thấy đau đầu.

Giang Thiên Ca thấy vậy, trong lòng cười thầm.

Cô “chậc” một tiếng đầy ẩn ý, sau đó quay người dắt xe, vừa đi vừa vẫy tay với Lục Chính Tây: “Đồng chí Lục, tôi đi trước đây. Anh dẫn hai cô bé này về dạy dỗ đi.”

“Vất vả cho anh rồi.” Nói xong, Giang Thiên Ca đẩy xe đạp, thong thả rời đi. Mặc dù cô bị Giang Ti Vũ chặn đường mắng chửi vô cớ, nhưng cô cũng đã đánh trả, không có thiệt thòi gì.

Cảnh tượng náo nhiệt còn lại, cô không muốn xem nữa. Cứ để Lục Chính Tây tự mình đau đầu đi.

Dẫn Lục Tự Đình và Giang Ti Vũ về nhà họ Lục, Lục Chính Tây trực tiếp giao hai cô bé cho dì giúp việc.

Với đám con trai nhà họ Lục, anh có thể đánh, nhưng với con gái, anh không muốn nhúng tay vào. Dẫn bọn họ về nhà đã là giới hạn của anh rồi.

Thấy Lục Chính Tây định bỏ đi, Giang Ti Vũ cắn môi, đưa tay nắm lấy vạt áo của anh, Lục Chính Tây nhíu mày, nghiêng người tránh đi.

Nhìn thấy phản ứng của Lục Chính Tây, trong mắt Giang Ti Vũ hiện lên một tia đau đớn, sắc mặt cô ta tái nhợt, nhỏ giọng hỏi:

“Lục* Chú chín, chú có thể đừng nói chuyện hôm nay cho bố cháu biết được không?”

“Hôm nay* Hôm nay là vì* Bởi vì* Bởi vì lần trước cô ta đẩy em xuống hồ, em* Em suýt chút nữa bị c.h.ế.t đuối, cho nên hôm nay em mới tức giận như vậy.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 52: Chương 52



Nghe vậy, Lục Tự Đình ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Đúng vậy chú chín, chú không biết Giang Thiên Ca kia đáng ghét thế nào đâu. Lần trước chúng cháu chèo thuyền ở công viên Bắc Hải, Giang Thiên Ca đột nhiên xông đến mắng Ti Vũ, còn kéo Ti Vũ xuống hồ.”

“Hôm đó anh Năm ở bàn bóng bàn bên kia tức giận như vậy cũng là vì chuyện này.”

“Ti Vũ sợ bố biết được sẽ lo lắng, nên mới không cho chúng cháu nói ra.”

“Thật sao?”

Giọng điệu của Lục Chính Tây rất bình tĩnh, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, Giang Ti Vũ lại vô cớ run sợ. Cô ta gật đầu, cầu xin:

“Lục* Chú chín, chuyện hôm nay chú có thể đừng nói cho bố cháu biết được không? Bố cháu vừa mới về, công việc rất nhiều, cháu không muốn bố phải phân tâm vì chuyện của cháu. Sau này cháu sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói.”

Lục Chính Tây nhìn cô ta thật sâu, sau đó thản nhiên nói: “Tùy cháu.”, rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Lục Chính Tây, Giang Ti Vũ cảm thấy may mắn vì có thể che giấu được Giang Viện Triều. Nhưng đồng thời, trong lòng cô ta cũng dâng lên một nỗi chua xót, bởi sự lạnh nhạt của Lục Chính Tây.

Từ rất sớm đã bắt đầu, cô đã thích Lục Chính Tây. Cô muốn đi đến bên cạnh anh, cùng anh yêu đương, gả cho anh.

Nhưng Lục Chính Tây vẫn luôn coi cô như tiểu bối mà đối đãi, thái độ cũng rất lạnh nhạt.

Trong tầm mắt đã không còn bóng dáng Lục Chính Tây nữa, Giang Ti Vũ thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thề: Một ngày nào đó.

Một ngày nào đó, cô sẽ đi đến bên cạnh Lục Chính Tây.

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca vẫn luôn chạy đến các nơi dạy mọi người gõ bàn phím, trước tiên đi hết mấy phân bộ quân đội, lại đi các đơn vị bộ khác.

Trước đó, sau khi từ phân bộ quân đội của Lục Chính Tây trở về, cô đã muốn tìm Lục Tự Văn để hỏi thăm tin tức về con gái của Trương Lê Hoa.

Nhưng rất không khéo, Lục Tự Văn không ở Bắc thành, cậu ấy đi Dự thị thăm cha mẹ, phải đến khai giảng mới trở về.

Giang Thiên Ca liền tạm gác chuyện này lại. Còn dài ngày mà, dù sao người cũng chạy không thoát, cô không vội.

Giang Thiên Ca đã mua xe đạp, mấy ngày nay cô đều đạp xe đi các đơn vị.

Nhưng sáng nay trời mưa, đơn vị cần đến lại ở trong nội thành, đi xe buýt cũng tiện, Giang Thiên Ca lười đạp xe.

Lúc buổi sáng ra ngoài, còn chỉ là mưa nhỏ, đợi đến lúc giảng giải xong phải về thì mưa lại đột nhiên lớn lên, xối xả như trút nước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này đi ra ngoài bắt xe buýt, nhất định là sẽ ướt sũng người.

Giang Thiên Ca nhìn cơn mưa rồi quay trở lại. Nhìn thấy một dãy ghế được đặt ở hành lang bên cạnh, cô liền đi qua.

Tòa nhà văn phòng này, khoảng cách hai tòa nhà trái phải rất gần, chính giữa có một hành lang nối liền hai tòa nhà.

Chỗ Giang Thiên Ca ngồi ngay bên kia hành lang, rất gần với một tòa nhà văn phòng khác.

Giang Thiên Ca ngồi nghe thấy tiếng nói chuyện từ tòa nhà văn phòng đối diện, giọng nói trầm thấp, mơ hồ trong tiếng mưa rơi, Giang Thiên Ca cũng không để ý.

*

Bên trong văn phòng đối diện hành lang, Giang Viện Triều nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Giang Hướng Mai.

Ông Giang sinh tổng cộng bốn con trai hai con gái, Giang Hướng Mai là con út trong nhà.

Bên trên có cha mẹ nuông chiều, các anh chị nhường nhịn, từ nhỏ cô chưa từng trải qua bất cứ ngày tháng khổ sở nào, nên hình thành tính cách đơn giản, hay hờn dỗi.

Khoảng thời gian trước, bà Giang ở nhà muốn sắp xếp việc xem mắt cho Giang Viện Triều. Bên ngoài có người nghe được phong phanh, có ý định, khó tránh khỏi bắt đầu động tâm tư.

Giang Hướng Mai có một người bạn học, bèn tìm đến cô, muốn Giang Hướng Mai giúp đỡ làm mối.

Người bạn học kia lại tặng quà nói lời ngon ngọt, lại gợi lại tình bạn học năm xưa, Giang Hướng Mai không suy nghĩ kỹ, trực tiếp dẫn người ta về nhà.

Giang Viện Triều về đến nhà, lúc nhìn thấy người kia, trực tiếp đen mặt quay người trở về quân đội.

Giang Hướng Mai cảm thấy Giang Viện Triều không nể mặt cô, khiến cô mất mặt trước bạn học. Cho đến bây giờ, trong lòng cô vẫn còn tức giận chuyện này.

Thấy Giang Viện Triều trừng mắt chất vấn, Giang Hướng Mai không chỉ không lùi bước, còn dựa vào cơn tức trong lòng, bất chấp tất cả mà nói:

“Anh ba, anh có thể đừng lúc nào cũng lấy lý lẽ của anh ra để nói chuyện được không, anh cho rằng mình từng ra chiến trường, chức cao vọng trọng thì cái gì anh cũng hiểu, cũng biết hết sao?”

“Con bé nào đó còn nhỏ, học lại một năm, rèn luyện tâm tính? Mấy năm nay anh có nuôi dạy con bé đâu, anh căn bản không biết trong lòng con bé nghĩ gì. Bạn bè cùng trang lứa đều lên đại học, chỉ có một mình con bé phải học lại, trong lòng con bé tủi thân biết nhường nào.”

“Cái gì mà đi đường tắt, cha mẹ đổ m.á.u đổ mồ hôi phấn đấu, không phải là vì để con cái có thể đi đường tắt sao? Mấy năm nay anh lập nhiều công lao như vậy, cống hiến cho đất nước bao nhiêu, xin cho con gái một suất học đại học thì làm sao? Không phải là chuyện nên làm sao?”

“Anh thanh cao, không muốn đi làm, tôi giúp anh làm, có gì sai? Chuyện đã làm xong rồi, bây giờ anh bày ra vẻ mặt chất vấn là muốn làm gì? Muốn lục thân không nhận, tố cáo tôi sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 53: Chương 53



Giang Hướng Mai càng nói càng kích động, giọng cũng bất giác lớn dần lên, Giang Thiên Ca vô tình nghe được hết toàn bộ cuộc trò chuyện.

“Anh ba, tôi nói cho anh biết, đây là ở Bắc thành, rất nhiều chuyện khác với bên Nam Biên của anh. Anh tốt nhất nên thay đổi suy nghĩ của mình đi, đừng có cổ hủ như vậy.”

“Anh cho rằng chỉ có mình tôi làm vậy sao, người ta làm nhiều lắm. Cái tôi kiếm được, chỉ là suất học mở rộng của trường, lại không cướp của ai, tại sao không thể lấy?”

Trịnh Văn Hoa vốn dĩ đang đứng ở cửa, nghe thấy tiếng bên trong càng lúc càng lớn, lời Giang Hướng Mai nói có chút nhạy cảm, Trịnh Văn Hoa bèn đi vài bước, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Lúc nhìn về phía hành lang, ánh mắt anh vô tình chạm phải Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca vốn dĩ còn đang do dự có nên lặng lẽ rời đi hay không, nhưng đã bị Trịnh Văn Hoa nhìn thấy, cô cũng lười động.

Giang Thiên Ca ngồi trên ghế, đưa tay chỉ vào cơn mưa vẫn đang rơi bên ngoài: “Tôi đang trú mưa.”

Ánh mắt Trịnh Văn Hoa đầy cảnh giác.

Trịnh Văn Hoa là người không tồi, lần trước còn tốt bụng đưa cô về tận con hẻm Hoa Tuyết, Giang Thiên Ca bèn nháy mắt ra hiệu với anh: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Bất kể là xã hội nào có hô hào “công bằng công chính” đến đâu, thì sự công bằng tồn tại cũng chỉ là tương đối.

Trên thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối. Ngoài những quy tắc công bằng, luôn tồn tại những con đường “chỉ dành cho số ít người”.

Những lời vừa rồi tuy có chút cực đoan, nhưng cũng không phải là hoàn toàn sai.

Lập công danh, để vợ con được hưởng. Cha mẹ vất vả, có thể cho con cái có được nguồn lực tốt hơn, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chỉ là, mỗi người sẽ lựa chọn cách thức khác nhau.

Có người, biết cách tận dụng nguồn lực mình có được để bồi dưỡng con cái thành tài, để chúng có năng lực cạnh tranh hơn người, bản thân có năng lực vượt trội hơn người khác.

Có người, không biết cách tận dụng nguồn lực, hoặc con cái không nên thân, bèn dùng những thủ đoạn khác để giúp con cái tranh giành nguồn lực, giành giật suất học.

Thực ra, cả hai cách này đều không công bằng. Nhưng, cách thứ nhất quang minh chính đại, mọi người đều cảm thấy, những gì họ có được đều là xứng đáng, sự bất công chỉ là ở “điều kiện có sẵn”, khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cách thứ hai, dựa vào thân phận địa vị để giành giật trắng trợn, chen chân vào những tập thể, những nơi không phù hợp với năng lực của bản thân, thậm chí là chèn ép, cướp đoạt nguồn lực của người khác. Hành vi như vậy, một khi bị phơi bày, chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Trong lòng Giang Thiên Ca cũng rất ghét loại hành vi này. Nhưng loại hành vi này, ở thời đại này, thậm chí là sau này, vẫn luôn tồn tại, chỉ là cô biết hoặc không biết mà thôi.

Kiếp trước, nghề nghiệp của cô đặc thù, nên biết rất nhiều chuyện như vậy. Nếu mỗi chuyện cô đều tức giận, có lẽ đã sớm ung thư v.ú mà c.h.ế.t rồi.

Giờ cô đã rèn luyện được tính kiên nhẫn rất tốt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương không được xâm phạm đến lợi ích của cô.

Nếu không, cô sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Nghe Giang Hướng Mai nói, trong lòng Giang Viện Triều phức tạp vô cùng, ông cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Giang Viện Triều ông đổ máu, đổ mồ hôi, lập nhiều chiến công, xin cho con gái một suất học đại học quả thực không phải là chuyện gì quá đáng. Nếu Giang Ti Vũ muốn, ông có thể tự mình đi xin cho con bé.

Ông vừa trở về đã nói chuyện với Giang Ti Vũ, đưa ra hai lựa chọn học lại hoặc là tìm mối quan hệ để Giang Ti Vũ tự chọn, lúc đó Giang Ti Vũ nói với ông, con bé muốn tự mình học lại, muốn dựa vào năng lực của bản thân để thi đỗ đại học một cách quang minh chính đại.

Nói ông tự phụ cũng được, ông vẫn luôn hy vọng con gái của Giang Viện Triều ông là người đi lên bằng thực lực, quang minh lỗi lạc.

Nghe Giang Ti Vũ lựa chọn như vậy, trong lòng ông lúc đó rất vui mừng.

Nhưng không ngờ, quay đi quay lại, hai cô cháu lại giấu ông, mượn danh nghĩa của ông để làm những chuyện như vậy.

Ông không phải tức giận vì chuyện hai người xin suất học, mà tức giận vì sự lừa dối và che giấu của hai người. Ông đột nhiên phát hiện, hình như ông chưa bao giờ thực sự hiểu Giang Ti Vũ.

Trong lòng Giang Viện Triều tràn đầy mệt mỏi và thất vọng, ông mở cửa bước ra, Trịnh Văn Hoa thấp giọng báo cáo lại chuyện lúc nãy.

Giang Viện Triều khựng lại, mưa ngoài cửa sổ tuy đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn còn rơi lất phất.

Giang Viện Triều trầm mặc vài giây, sau đó nhấc chân, đi về phía hành lang.

Nhìn thấy Giang Viện Triều đi tới, Giang Thiên Ca cũng không hề chột dạ, cô đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh chào hỏi:

“Chào thủ trưởng.” Trong lòng Giang Thiên Ca rất bình tĩnh, cô đâu có làm chuyện gì mờ ám, người nên chột dạ phải là bọn họ mới đúng.

Cô lặng lẽ quan sát biểu cảm của Giang Viện Triều, phát hiện trên mặt ông ta cũng không có vẻ gì là chột dạ hay xấu hổ.

Ừm, mặt dày thật.

Nhìn đôi mắt linh động của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều có chút thất thần, ông che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng hỏi:

“Đồng chí Tiểu Giang tan làm rồi sao? Tôi cũng đang định về, để Tiểu Trịnh đưa cô một đoạn nhé.”

Mắt Giang Thiên Ca sáng lên: “Có tiện không ạ?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, mưa bên ngoài lại lớn thêm, cũng không biết lúc nào mới tạnh.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 54: Chương 54



Nếu có xe đưa về, đương nhiên Giang Thiên Ca rất vui vẻ.

Giang Viện Triều gật đầu, nhìn về phía túi đồ đặt trên ghế, ông hỏi: “Cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu ạ.” Giang Thiên Ca nhanh nhẹn xách túi lên, sau đó hất hàm về phía Giang Viện Triều, có vẻ như muốn làm chủ: “Thủ trưởng, chúng ta đi thôi.”

Giang Viện Triều khẽ cười, sải bước đi trước.

Sau khi lên xe, Giang Thiên Ca mới cảm thấy đáng lẽ lúc nãy mình không nên câu nệ lễ nghi gì cả, đáng lẽ ra phải ngồi ghế phụ mới phải.

Sau khi ngồi vào chỗ, Giang Viện Triều dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc, quanh người toát ra khí thế trầm mặc.

Giang Thiên Ca đoán, có lẽ ông đang nghĩ đến đứa con gái không nên thân ở nhà. Nhưng mà, ngồi bên cạnh ông, cô lại vô tình bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nặng nề này.

Nhưng người ta là lãnh đạo lớn, hơn nữa đây là xe của người ta, cho dù Giang Thiên Ca có ý kiến gì cũng không thể nói ra, cô lặng lẽ dịch người về phía cửa xe một chút.

Mặc dù Giang Viện Triều đang nhắm mắt trầm tư, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn, không cần nhìn ông cũng có thể nhận ra động tác của cô gái bên cạnh.

Giang Viện Triều ngẩng đầu lên, phá vỡ sự im lặng trong xe: “Những lời lúc nãy, đồng chí Tiểu Giang cũng nghe thấy rồi chứ?”

Giang Thiên Ca cảnh giác nhìn ông. Lúc nãy cô cũng không suy nghĩ nhiều, ông nói đưa cô về là cô lập tức đồng ý.

Chẳng lẽ, ông ta muốn dụ cô vào tròng? Hay là, tàn nhẫn hơn, là muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?

Mặc dù cảm thấy khả năng này rất nhỏ, nhưng Giang Thiên Ca vẫn lặng lẽ đưa tay sờ lên bắp chân phải. Cô vẫn luôn giữ thói quen của kiếp trước, đó là giấu một con d.a.o nhỏ ở bắp chân để phòng thân.

Chú ý tới động tác của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều khẽ nhướng mày, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn: “Đừng căng thẳng. Cô nghe thấy cũng là vô tình, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Chỉ là muốn nói chuyện với cô đôi chút thôi.”

Giang Thiên Ca nghi ngờ đánh giá ông vài lần, sau đó giả vờ chỉnh lại ống quần, thản nhiên nói:

“Căng thẳng gì chứ? Tôi không hề căng thẳng. Muốn nói chuyện với tôi? Chú muốn nói gì thì nói đi, tôi nghe đây.”

Mặc dù Giang Thiên Ca không biết rõ tình hình của Giang Viện Triều, nhưng qua hai lần tiếp xúc, cô cũng đại khái đoán được đôi chút, biết ông là một quân nhân xuất sắc, chắc hẳn đã lập được không ít chiến công. Nhưng con gái lại không nên thân, có lẽ là một đứa con bất tài.

Hổ phụ sinh hổ tử, Giang Thiên Ca cũng có chút đồng cảm với ông. Thấy ông đáng thương như vậy, cô bèn miễn cưỡng làm người lắng nghe tâm sự vậy.

Nhưng người đề nghị nói chuyện lại trầm mặc một lúc lâu không nói gì, Giang Thiên Ca nghi hoặc nghiêng đầu: “Chú không muốn nói nữa sao?”

Lại trầm mặc một hồi, Giang Viện Triều mới mở miệng hỏi: “Đồng chí Tiểu Giang có cảm thấy, tôi không phải là một người cha đủ tư cách không?”

Giang Thiên Ca: “*”

Câu này bảo cô phải trả lời thế nào đây?

Con cái hư hỏng, làm cha mẹ chắc chắn là có trách nhiệm không thể chối cãi.

Nhưng ông ấy là quân nhân, thân phận và nghề nghiệp đặc thù, việc ít quan tâm đến con cái cũng là điều dễ hiểu, không thể trách được.

Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Giang Viện Triều, nghĩ đến việc dù sao ông ấy cũng là quân nhân, Giang Thiên Ca bèn không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi an ủi:

“Có câu: Yêu thường cảm thấy có lỗi. Đại khái là có ý nói yêu một người, thì luôn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, cảm thấy có lỗi với họ.”

“Ừm* Chú cảm thấy mình không đủ tư cách, là bởi vì chú hy vọng có thể đối xử tốt với con gái, có tình yêu thương với con, cho nên mới cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, như vậy đã hơn chín mươi phần trăm những người cha khác rồi.”

“Chú xem, những người không quan tâm đến sống c.h.ế.t của con mình, có ai lại cho rằng mình là một người cha đủ tư cách chứ? Bọn họ đều nghĩ chỉ cần cung cấp một viên t*nh tr*ng là đã ghê gớm lắm rồi.”

“Chú còn biết tự vấn bản thân, đã là rất đủ tư cách rồi. Còn những chuyện đã qua, có thể sửa chữa thì hãy cố gắng sửa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nếu không được thì * đành chấp nhận số phận? Dù sao mỗi người đều có số mệnh. Nếu chú thật sự không cam lòng, đã lỡ dở chuyện này rồi thì khi nào có con cái, nuôi dạy chúng thật tốt là được.”

Giang Viện Triều suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý nghĩa của “chuyện này” và “con cái” trong lời nói của cô. Giang Thiên Ca lại nói tiếp:

“Còn có rất nhiều người còn chẳng bằng chú, có người mặc kệ sống c.h.ế.t của con, có người bán con đi, có người con mất tích mà cũng chẳng hay biết. So sánh ra, chú tốt hơn nhiều rồi.”

Cho nên, đừng buồn phiền nữa. Con người phải biết đủ là vui.

Nghe xong những lời này, Giang Viện Triều dở khóc dở cười. Tuy nhiên, sau khi bị cô chen ngang như vậy, tâm trạng của ông quả thực đã tốt hơn không ít: “Cảm ơn cô Giang đã khai thông.”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Ừm, không cần khách sáo.” Chỉ cần ngài đừng ủ rũ là được, ảnh hưởng đến tôi.

Giang Viện Triều mỉm cười nói: “Cô Giang xuất sắc như vậy, chắc hẳn cha mẹ cô là những người rất mẫu mực.”

Giang Thiên Ca bĩu môi: “Chú đoán sai rồi.”

“Cha mẹ tôi thuộc chín mươi phần trăm còn lại kia kìa, hơn nữa còn là những người kém nhất trong số đó, con gái ruột bị mất tích cũng không biết, còn đang ngây ngốc nuôi con của người khác.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 55: Chương 55



Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Giang Viện Triều vụt tắt, lông mày hơi nhíu lại.

Giang Thiên Ca lại nói: “Sự xuất sắc của tôi chẳng liên quan gì đến họ, đều là do tôi tự nỗ lực mà có!”

Chẳng làm gì cả mà đã muốn giành công lao của cô? Nghĩ hay nhỉ!

Nhìn thấy Giang Thiên Ca trừng mắt, nhíu mũi, vẻ mặt kiêu ngạo khó chịu, Giang Viện Triều lại hơi bật cười.

Nghĩ một chút, Giang Viện Triều mở miệng nói: “Mặc dù không biết tình huống cha mẹ cô như thế nào, nhưng để mất đi một người con gái xuất sắc như cô Giang, chắc hẳn họ rất hối hận.”

Giang Thiên Ca khinh thường trợn trắng mắt: “Ai biết được, đó là chuyện của họ, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

Nghe hiểu ý tứ trong lời cô, Giang Viện Triều tuy kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời.

Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ còn khoảng một cây số nữa là đến ngõ Tuyết Hoa. Giang Thiên Ca bèn gọi Trịnh Văn Hoa dừng xe: “Tôi đói bụng rồi, phải tìm chút gì ăn đã.”

Cô vừa cất ô vào túi, vừa tùy ý hỏi: “Chú có đói bụng không?”

Giang Viện Triều lắc đầu, đang định từ chối thì nghe Giang Thiên Ca nói: “Nếu chú đói bụng thì về nhà sớm đi.”

Lời nói đến bên miệng, Giang Viện Triều chỉ biết nuốt xuống, khóe miệng giật giật, trên mặt lộ vẻ lúng túng.

Trịnh Văn Hoa ngồi ở ghế lái liếc nhìn thấy phản ứng của Giang Viện Triều, vội vàng quay đầu đi, cúi đầu nhịn cười.

Giang Thiên Ca mở ô, xuống xe, đứng dưới ô vẫy tay với hai người trong xe: “Lãnh đạo, anh Trịnh, tạm biệt. Tôi đi ăn cơm đây, hai người cũng về ăn cơm đi.”

Giang Thiên Ca không nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Giang Viện Triều. Đương nhiên, cho dù có nhìn thấy thì cô cũng giả vờ như không thấy.

Không phải cô keo kiệt, không muốn mời Giang Viện Triều ăn một bữa cơm.

Mà là, có một người u ám ở bên cạnh, rất ảnh hưởng đến khẩu vị.

Tâm trạng Giang Viện Triều rõ ràng không tốt, trạng thái hiện tại của ông rất thích hợp để về nhà dạy dỗ con cái, trút giận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi được vài bước, Giang Thiên Ca rẽ vào một quán mì tương đen bên đường.

Lúc ngồi xuống, Giang Thiên Ca cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu lại, đối phương có lẽ không ngờ lại bị phát hiện, ngẩn người vài giây rồi chột dạ cúi đầu.

Giang Thiên Ca đánh giá hắn ta, người gầy gò, xương gò má nhô cao, đôi mắt hình tam giác ngược, kết hợp với vẻ mặt chột dạ, tạo cho người ta cảm giác hèn hạ.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca lạnh lùng đi về phía mình, Trần lão tam sợ hãi trong lòng, hốt hoảng đứng dậy, vứt cả ô lại, quay đầu bỏ chạy.

Giang Thiên Ca đứng ở cửa, nhìn bóng lưng hớt hải chạy trốn của Trần lão tam, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Chủ quán lúc nãy đã chú ý đến Trần lão tam, bây giờ thấy hắn ta bỏ chạy liền đi tới, hướng về phía bóng lưng Trần lão tam “hừ” một tiếng khinh bỉ, nhắc nhở Giang Thiên Ca:

“Cô gái, Trần lão tam kia không phải thứ tốt lành gì đâu, sau này gặp hắn ta thì nhớ tránh xa ra nhé.”

Giang Thiên Ca thu hồi ánh mắt, cảm ơn bà chủ.

Trần lão tam chạy một hơi thật xa, thấy Giang Thiên Ca không đuổi theo mới dám dừng lại.

Nghĩ đến dáng vẻ hèn nhát của mình vừa rồi, Trần lão tam quay đầu về phía quán mì nhổ một bãi nước bọt, đôi mắt vốn nhỏ híp thành một đường chỉ, miệng lầm bầm: “Con khốn, cứ đợi đấy.”

Giang Thiên Ca ăn mì xong, bung ô đi ra khỏi quán. Trên đường về, cô cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không còn nhìn thấy người khả nghi nào nữa.

Sự xuất hiện của Trần lão tam chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Nhưng nhất thời Giang Thiên Ca cũng không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể.

Dù thế nào đi nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Cho dù lý do là gì, dám động vào cô, cô sẽ cho hắn ta một trận.

Chiều tối, mưa tạnh.

Giang Thiên Ca chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong sân, tìm được một cành cây nhỏ dài, còn có gai.

Cô dùng d.a.o gọt giũa cành cây, sau đó vung lên trong không khí, phát ra tiếng “vút” rất thanh thúy.

Nghe thấy tiếng động, bác gái Lý giật mình: “Ôi chao! Thiên Ca, cháu chơi cẩn thận đấy! Nhìn que củi nhỏ vậy thôi chứ đánh vào người đau ch** n**c mắt đấy.”

Giang Thiên Ca cười gật đầu. Đây là gậy đánh chó của cô, đánh cho người ta phải khóc thét lên.

*

Ngày hôm sau, Giang Thiên Ca đang trên đường đạp xe về ngõ Tuyết Hoa, sắp rẽ vào ngõ.

Trần lão tam dẫn theo bảy tám tên côn đồ từ con hẻm đối diện xông ra, bao vây Giang Thiên Ca.

“Anh em, đánh con khốn này cho tao, xong việc tao dẫn các ngươi đi ăn ngon!”

Những tên côn đồ này ngày thường đều là lũ đầu trâu mặt ngựa theo sau Trần lão tam. Nghe hắn ta nói vậy, đám côn đồ liền hung hăng xông về phía Giang Thiên Ca.

Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên lạnh lùng, nhắm thẳng chỗ hiểm của tên xông lên trước nhất đá một cái, sau đó rút “gậy đánh chó” đã chuẩn bị từ hôm qua ra, quất tới tấp.

“Vút*”

“A*!” Tên côn đồ bị đánh trúng, mặt mày nhăn nhó, ôm chỗ hiểm chạy về phía sau.

Trần lão tam tức giận đá vào người hắn ta, mắng:

“Đồ hèn nhát, vô dụng, lũ đàn ông các ngươi, bị một con đàn bà dọa thành thế này à? Mau cướp gậy của nó cho tao* A*”

Giang Thiên Ca đã xông tới, múa gậy như roi, đánh cho Trần lão tam phải lăn lộn trên đất.

Thấy hắn ta khóc lóc cầu xin tha thứ, Giang Thiên Ca mới dừng lại.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Trần lão tam, nhìn vẻ mặt nước mũi tèm lem của hắn ta, Giang Thiên Ca khinh thường dời mắt, dùng gậy chọc chọc vào cổ hắn ta: “Nói, hôm qua tại sao lại nhìn chằm chằm tôi?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 56: Chương 56



Trước hôm qua, cô chưa từng gặp Trần lão tam, càng không có ân oán gì. Hôm qua Trần lão tam đột nhiên xuất hiện nhìn chằm chằm cô, hôm nay lại giở trò này, chắc chắn là bị ai xúi giục.

Giang Thiên Ca nhớ lại chuyện đã xảy ra gần đây, người có thù oán với cô, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể kể hết được.

“Nói mau, ai sai khiến anh?”

Trần lão tam khóc lóc: “Tôi* tôi cũng không biết cô ta là ai.”

Sợ Giang Thiên Ca không tin, hắn ta vội vàng giải thích:

“Tôi chỉ biết là một người phụ nữ, lúc cô ta đến tìm tôi đeo khẩu trang che kín mặt, đưa tôi mười đồng, bảo tôi cho cô một trận. Cô ta nói* cô ta nói* cô* cô đi quyến rũ đàn ông*”

Nói xong, Trần lão tam sợ hãi rụt cổ lại. Thực ra, lúc đó người phụ nữ kia còn nói những lời khó nghe hơn, nhưng hắn ta không dám nói ra.

Nghe đến “mười đồng”, Giang Thiên Ca nhíu mày.

Kiếp trước, Lam Quốc muốn lấy mạng cô, cái giá phải trả đều tính bằng đơn vị trăm triệu, vậy mà bây giờ cô lại mất giá đến mức chỉ đáng mười đồng?

Còn nữa, “quyến rũ đàn ông” là sao?

Cô quyến rũ đàn ông nào?

Đàn ông nào?

Sao cô không biết gì hết?

“Giang Thiên Ca?”

Giang Thiên Ca đang nhíu mày khó hiểu, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Giang Thiên Ca bực bội ngẩng đầu lên: “Làm gì?”

Một người nằm co ro trên mặt đất, trên cánh tay có vết thương rõ ràng. Còn Giang Thiên Ca thì đang đứng chống nạnh, tay cầm gậy gỗ, dáng vẻ vô cùng uy vũ.

Lục Chính Tây nhìn mà thấy chướng mắt: “Cô đang làm gì vậy?”

Giọng điệu của Lục Chính Tây có chút bất đắc dĩ.

Mười lần gặp Giang Thiên Ca thì có đến tám lần cô đang đánh người mắng chửi người khác, uy phong lẫm liệt.

Không biết là cô thật sự thích đánh nhau, hay là do anh “may mắn” nên lần nào cũng gặp phải cảnh tượng này.

Lục Chính Tây còn đang bất đắc dĩ thì thấy Giang Thiên Ca nheo mắt nhìn mình, ánh mắt khó đoán. Lục Chính Tây hơi sững người, do dự hỏi: “Sao vậy?”

“Anh chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, đúng không?”

Giang Thiên Ca vốn không hiểu tại sao mình lại bị gán cho cái tội “quyến rũ đàn ông”.

Nhưng vừa nhìn thấy Lục Chính Tây, cô liền có suy đoán.

Chẳng lẽ tai bay vạ gió này là do Lục Chính Tây? Suy cho cùng, trước đây cô đúng là có chút ý với anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng nghĩ kỹ lại, Giang Thiên Ca lại thấy có chút không hợp lý. Suy nghĩ đó của cô chưa từng nói với ai, chỉ có lần trước ở quân khu, cô có ý thăm dò Lục Chính Tây một chút.

Chẳng lẽ Lục Chính Tây nhiều chuyện, lấy chuyện này ra làm trò cười cho người khác?

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây với ánh mắt nguy hiểm, tay khẽ động đậy.

Lục Chính Tây: “*”

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn anh: “Nói mau, đừng giả câm.”

Lục Chính Tây: “* Không có.”

Giang Thiên Ca: “Người yêu cũng không có?”

“* Không có.” Lục Chính Tây hơi mất tự nhiên, anh nghiêng đầu, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Giang Thiên Ca đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của Lục Chính Tây, sau đó kể lại mọi chuyện.

Cô bất lực nói: “Nếu không phải anh, vậy chắc là tên ngốc kia nhận nhầm người rồi.”

“Thật là b*nh h**n, cóc ba chân còn khó kiếm, chẳng lẽ đàn ông hai chân lại khó tìm đến vậy sao? Cũng không thèm suy nghĩ Giang Thiên Ca tôi là ai mà lại đi quyến rũ đàn ông? Thật sự cho rằng là đàn ông thì tôi thèm khát chắc?”

“Thật là xui xẻo.” Giang Thiên Ca hậm hực vung gậy trong không khí hai cái, dọa Trần lão tam đang nằm trên mặt đất mặt mày tái mét. Nhìn dáng vẻ hèn nhát của hắn ta, Giang Thiên Ca khinh thường trợn mắt, cảnh cáo: “Sau này gặp tôi thì tránh xa ra.”

“Gặp con ngu ngốc kia thì nói với cô ta, đàn ông của cô ta, tôi không thèm. Loại hàng dỏm mà cũng dám bám lấy tôi, cô ta thích thì tự mình giữ lấy mà dùng.”

“Cút đi.”

Trần lão tam vốn đã bị Giang Thiên Ca dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, bây giờ nhìn thấy Lục Chính Tây xuất hiện thì càng sợ đến mức hồn bay phách lạc. Tuy Trần lão tam biết Giang Thiên Ca sống trong ngõ Tuyết Hoa nhưng hắn ta chưa từng dám bước chân vào đây, ngay cả khi làm việc cũng không dám đến gần đây, chính là vì Lục Chính Tây.

Lục Chính Tây xuất hiện, lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái khiến Trần lão tam suýt nữa tè ra quần.

Bây giờ nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Trần lão tam như được đại xá, vội vàng bò dậy chạy đi.

Lục Chính Tây lạnh lùng nhìn Trần lão tam bỏ chạy, sau đó đỡ chiếc xe đạp bên cạnh dậy, nhìn Giang Thiên Ca dặn dò:

“Sau này gặp chuyện như vậy đừng cứng đối cứng với bọn họ, cô là con gái, dễ chịu thiệt thòi.”

Giang Thiên Ca xua tay: “Tôi biết rồi.”

Sau này nếu còn gặp chuyện như vậy, cô nhất định sẽ đập nát đầu chó của bọn chúng.

Nhìn ra vẻ qua loa của cô, Lục Chính Tây nhíu mày, do dự một chút rồi nói:

“Sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm anh.”

“Đừng lúc nào cũng đánh nhau.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 57: Chương 57



Nghe được anh nói, Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nhìn anh hỏi: “Tôi không đánh nhau, anh giúp tôi đánh sao?”

Lục Chính Tây á khẩu.

Nếu như là chuyện như hôm nay, anh có thể giúp cô đánh. Nhưng nếu như đánh nhau với cháu trai cháu gái của anh, anh giúp như thế nào?

Giang Thiên Ca liền cười toe toét, đưa tay khoác lên trên bờ vai Lục Chính Tây, hào sảng vỗ hai cái, cô cười híp mắt nói:

“Yên tâm, tương lai có chuyện không giải quyết được nhất định sẽ tìm anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ lời mình nói, đến lúc đó không thể quỵt nợ.”

Lục Chính Tây nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên tay Giang Thiên Ca, trên vai anh là màu xanh quân đội, ngón tay của cô càng thêm mảnh khảnh trắng nõn.

Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt, cầm tay cô từ trên bờ vai của mình bỏ xuống, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”

Giang Thiên Ca liếc nhìn Lục Chính Tây một cái, âm thầm mắng anh là kẻ kiệm lời, đưa xe đạp đến, ngồi lên trên. Lúc cô đang định đạp đi, động tác khựng lại, sau đó hỏi Lục Chính Tây: “Cháu anh đã trở về chưa?”

“Hả?”

Giang Thiên Ca: “Không phải bị tôi đánh đấy chứ. Lục Tự Văn, cậu ta trở về rồi sao?”

Lục Chính Tây nói: “Chưa.”

Ánh mắt anh đảo một vòng trên mặt cô, kiềm chế cảm xúc, Lục Chính Tây hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì?”

Giang Thiên Ca không trả lời anh, đưa cho anh một cái gáy: “Chuyện trẻ tuổi chúng tôi nói anh cũng không hiểu.”

Nói xong, Giang Thiên Ca liền đạp xe, phóng đi.

Lục Chính Tây: “*”

*

Vì phải học quân sự, thời gian tân sinh của Đại học Hoa báo danh tương đối sớm, ngày 4 tháng 9 là phải đến trường. Lần trước Giang Thiên Ca chỉ lấy giấy báo nhập học bổ sung từ trường học, nhưng vẫn chưa quay về Thương Nam làm thủ tục chuyển sinh hoạt.

Sắp xếp thời gian tuyên truyền bàn phím chữ Hán xong, Giang Thiên Ca liền trở về thành phố Thương Nam. Vì thời gian gấp rút, Giang Thiên Ca không về thôn, nếu không, cô còn rất muốn đi xem tình hình náo nhiệt của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước khi Giang Thiên Ca đi, đã nhờ Trần Chí Dũng giúp cô để ý người ngày hôm đó nhặt được giấy báo nhập học, có tiếp xúc với Giang Thiên Bảo hay không.

Trần Chí Dũng để ý một khoảng thời gian, không nhận được tin tức gì hữu dụng, nhưng liên quan tới hai người Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, anh ta lại kể cho Giang Thiên Ca nghe không ít.

Nghe Trần Chí Dũng nói, Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, bây giờ là hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn, vừa mới bắt đầu, trưởng thôn và chủ nhiệm hội phụ nữ mỗi lần đều vội vàng chạy tới can ngăn.

Nhưng can ngăn mấy lần không có tác dụng, bọn họ cũng đều mặc kệ, trưởng thôn trực tiếp nói:

“Hai người muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó, nếu đánh c.h.ế.t người, thì lôi đi chôn, còn sống, tôi sẽ tự mình đi báo cảnh sát, để cảnh sát lôi đi xử bắn!”

Trưởng thôn nói rất tàn nhẫn, lúc hai người đánh nhau, Giang Thiết Quân có ưu thế về thể lực cũng không dám xuống tay quá nặng, Trương Lê Hoa sẽ có càng nhiều cơ hội đánh trả, hai người đánh nhau càng thêm có qua có lại.

Người trong thôn, lúc rảnh rỗi cũng không cần tìm trò tiêu khiển nào khác, nói chuyện bát quái nhà họ Giang, xem hai vợ chồng Giang gia đánh nhau, chính là thú vui tiêu khiển lớn nhất.

“Bọn họ cũng không biết chuyện nhóm máu, Giang Thiên Bảo kia còn thường xuyên bị xem như đứa trẻ không phải con ruột mà đánh.” Nói xong, trên mặt Trần Chí Dũng mơ hồ có vẻ hưng phấn: “Giang Thiên Ca, lần sau có chuyện gì, cậu có thể sắp xếp cho tớ làm, tớ giúp cậu!”

Trần Chí Dũng vốn dĩ chỉ hóng chuyện, nhưng lần trước trên đường, gặp được Giang Thiên Bảo bị đánh mặt mũi bầm dập. Anh ta tò mò nhìn thêm một cái, Giang Thiên Bảo liền xông vào anh ta gào thét, trút giận bị đánh lên người anh ta.

Từ đó về sau, trong lòng Trần Chí Dũng đã có thù hận, hy vọng Giang Thiên Ca có thể ra tay lần nữa, dạy dỗ Giang Thiên Bảo thảm hơn một chút, để báo thù cho anh ta.

Giang Thiên Ca trợn mắt liếc Trần Chí Dũng một cái, cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng có hùa theo.”

Ở trên trấn gặp được Giang Thiên Ca đang làm xong việc, biết Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Chí Dũng lẽo đẽo theo sau, nói là muốn tiễn Giang Thiên Ca, vừa đi vừa lén lút nói xấu Giang Thiên Bảo, ồn ào suốt dọc đường.

Giang Thiên Ca nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi, thời gian đến rồi, cậu về đi, tôi muốn đi kiểm tra vé.”

Hiện giờ Trần Chí Dũng cũng có thay đổi không nhỏ, tóc được cắt thành đầu đinh, toàn thân từ trên xuống dưới đều gọn gàng sạch sẽ, bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, nhìn cũng ra dáng người hơn.

Xem ra trước đó Trần Chí Dũng nói muốn học hành cho tốt, cũng không phải nói suông.

Nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, Giang Thiên Ca liền tò mò hỏi một câu: “Cậu sau này có dự định gì?”

“Bố mẹ tớ muốn tớ học lại, nhưng tớ không phải là người có thể học hành, học lại cũng chỉ lãng phí thời gian.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 58: Chương 58



Giang Thiên Ca: “Đó là ý nghĩ của bố mẹ cậu, còn bản thân cậu thì sao?”

“Tớ* Tớ muốn đi lính.” Nói xong, ánh mắt Trần Chí Dũng có chút lảng tránh, trên mặt lộ ra một chút không được tự nhiên. Anh ta nhìn Giang Thiên Ca, cẩn thận hỏi: “Cậu thấy, quân đội có nhận tớ không?”

Ý nghĩ này của Trần Chí Dũng, còn chưa nói với ai bao giờ. Trước kia lúc không chịu học hành, vô tâm vô phế, cả ngày đều ra bộ dạng ngông cuồng, như thể mình là nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ muốn học hành tử tế, nghĩ đến chuyện trước kia, Trần Chí Dũng hận không thể tự tát mình hai cái, đồng thời, trong lòng cũng có chút tự ti.

Sợ người khác không tin tưởng mình, sợ người khác cười nhạo ý nghĩ của mình, sợ bị ghét bỏ.

Trước đó từng bị Giang Thiên Ca đánh, lại được chứng kiến thủ đoạn của cô, Trần Chí Dũng vừa kính nể vừa sợ hãi Giang Thiên Ca, muốn nhận được sự đồng ý từ Giang Thiên Ca, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt chế giễu khinh thường của cô.

Nghe được lời Trần Chí Dũng nói, Giang Thiên Ca ngược lại không hề lên tiếng cười nhạo, ánh mắt dò xét nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

Ánh mắt Giang Thiên Ca rất bình tĩnh, nhưng Trần Chí Dũng lại cảm thấy bất an, nín thở, không dám thở mạnh.

Đánh giá xong Trần Chí Dũng, Giang Thiên Ca liền đưa ra lời khuyên:

“Có thể về trường học lại, chăm chỉ rèn luyện thể lực, đợi đầu năm sau đăng ký đi lính.”

Trần Chí Dũng đạt chiều cao tiêu chuẩn, nhưng thể trạng vẫn còn kém một chút.

Hiện tại quân đội đang trong giai đoạn tinh giản quân số, tiêu chuẩn tuyển chọn ngày càng nghiêm ngặt, nếu Trần Chí Dũng không chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ bị loại.

Hơn nữa, dùng thân phận gì để tham gia đăng ký nhập ngũ, cũng có sự khác biệt.

Nghe được lời Giang Thiên Ca nói, Trần Chí Dũng rất bất ngờ, anh ta vui mừng hớn hở: “Được! Được! Tớ nghe lời cậu. Tớ sẽ về trường học lại! Nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện!”

Giang Thiên Ca lại nói: “Đi lính rồi, cũng đừng bỏ bê việc học. Nếu không, cậu cũng không làm lính được lâu dài.”

Mấy năm nay đều đang cắt giảm quân số, muốn ở lại, thì phải có kỹ năng. Nếu không, sớm muộn gì cũng phải về nhà.

Trần Chí Dũng liên tục gật đầu: “Được! Tớ sẽ học hành tử tế!”

“Ừ.” Những lời cần dặn dò đều đã dặn dò, Giang Thiên Ca để Trần Chí Dũng về, cô xoay người đi tìm cổng soát vé.

Giang Thiên Ca vẫn nhờ người quen mua vé giường nằm.

Cùng toa với cô là một gia đình ba người.

Mấy người đều ăn mặc rất đẹp, người đàn ông cài bút máy trên túi áo, đeo đồng hồ trên tay, người phụ nữ uốn tóc xoăn đang thịnh hành, con gái mặc váy hoa, ăn mặc rất thời trang.

Hành lý của họ rất nhiều, có cả chiếu và chăn, có vẻ như là bố mẹ đưa con gái đến trường đại học nhập học.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, người đàn ông liền cười toe toét hỏi:

“Đồng chí, cô đi Bắc Kinh có việc gì vậy? Chúng tôi đưa con gái đến trường đại học nhập học! Con gái tôi học Đại học Hoa!”

Biết ông ta đang khoe khoang, Giang Thiên Ca mỉm cười, qua loa nói một câu “Chúc mừng” rồi đeo bịt mắt, nhét tai nghe, nằm ngủ.

Chờ Giang Thiên Ca nằm xuống, Tưởng Xuân Hồng kéo tay Lý Chí Phi, ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa.

Lý Chí Phi bĩu môi, vẻ mặt không sao cả: “Sắp đến trường rồi, sợ gì chứ. Phụ nữ các người, đúng là nhát gan.”

Tuy oán trách như vậy, nhưng ông ta cũng không nói gì nữa.

Giang Thiên Ca ngủ một mạch, đến lúc sắp đến Bắc Kinh, cô mới ngồi dậy.

Vì trong toa rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng nói chuyện của gia đình ba người kia. Giang Thiên Ca còn tưởng rằng họ đã xuống tàu, quay đầu nhìn, mới thấy họ đang ngồi cùng nhau, nhưng không ai nói gì.

Giang Thiên Ca có chút bất ngờ.

Lý Chí Phi vừa lên tàu đã không nhịn được muốn khoe khoang với cô. Cô chỉ qua loa một câu, rồi nằm ngủ, không để tâm đến ông ta nữa. Đáng lẽ ra, ông ta phải đi tìm người khác để khoe khoang mới đúng.

Sao bây giờ lại ngồi im thin thít, trầm mặc như vậy?

Nhìn thấy Giang Thiên Ca đã thức dậy, Lý Chí Phi lại muốn khoe khoang, Tưởng Xuân Hồng trừng mắt nhìn ông ta, Lý Chí Phi ngượng ngùng quay mặt đi, nằm vật xuống giường.

Mặc dù Giang Thiên Ca có chút nghi ngờ về phản ứng của họ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

*

Về đến ngõ Hoa Tuyết, Trần Anh Hoa là người đầu tiên chạy đến báo tin cho Giang Thiên Ca, nói Lục Tự Văn đã về rồi. Hôm nay đã là mùng 3 tháng 9, đúng là cũng nên về.

Giang Thiên Ca về nhà, để đồ xuống, tắm rửa rồi đi về phía nhà họ Lục, lúc sắp đến nhà họ Lục, cô gặp Lục Chính Tây. Giang Thiên Ca vẫy tay với anh, coi như chào hỏi.

“Anh muốn về nhà à? Giúp tôi gọi cháu trai anh, Lục Tự Văn, ra đây.”

Lục Chính Tây dừng lại, nhìn mái tóc còn hơi ướt của Giang Thiên Ca, anh hỏi: “Mấy hôm nay cô không ở Bắc Kinh à?”

Giang Thiên Ca gật đầu, “Ừ, đi xử lý chút việc.”

“Không đi bắt nạt ai đấy chứ?” Ánh mắt Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới, thấy cô hoạt bát, không thiếu chỗ nào, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chậc.” Giang Thiên Ca trợn mắt, “Anh nói cái gì vậy? Tôi đi bắt nạt ai khi nào? Rõ ràng là người khác bắt nạt tôi!”

Nhìn dáng vẻ xù lông của cô, Lục Chính Tây không khỏi bật cười.

Giang Thiên Ca trừng mắt nhìn anh, “Nhanh lên, giúp tôi gọi Lục Tự Văn ra đây.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 59: Chương 59



Lục Chính Tây muốn hỏi cô tìm Lục Tự Văn làm gì, nhưng nhớ đến lần trước bị cô mắng, anh đành nuốt câu hỏi xuống, về nhà chuyển lời.

Nghe nói Giang Thiên Ca tìm mình, Lục Tự Văn rất vui vẻ, “Chú Út, cô ấy đang đợi con ở ngoài ạ? Vậy con đi ra ngay!”

Lục Chính Tây do dự vài giây, hỏi: “Cháu và cô ấy* quan hệ rất tốt?”

Lục Tự Văn gật đầu: “Đương nhiên ạ! Bọn con từng cùng nhau đuổi theo tên trộm.”

Lục Chính Tây “Ừ” một tiếng, không rõ cảm xúc.

*

Giang Thiên Ca xuống tàu, còn chưa ăn cơm, cô hỏi ý kiến Lục Tự Văn, hai người cùng nhau đến Ngự Đức phường.

Hai người gọi tổng cộng bốn món. Trong lúc đợi món, nhớ đến lần trước vì tò mò mà uống sữa đậu nành, Giang Thiên Ca liền hỏi Lục Tự Văn:

“Cậu là người Bắc Kinh chính gốc, cậu có thích uống sữa đậu nành không?”

Lục Tự Văn lắc đầu, “Không thích.”

“Mọi người trong nhà tớ đều thích uống, nhưng tớ và chú Út không thích.”

Giang Thiên Ca “Ồ” một tiếng, sau đó vừa ăn vừa hỏi: “Trẻ con lớn lên trong gia đình như các cậu, chắc thường xuyên được gặp những nhân vật lớn nhỉ?”

Lục Tự Văn ngượng ngùng cười, khiêm tốn nói: “Cũng không, ông nội tớ rất ít khi dẫn bọn tớ đi theo.”

“Nhưng chú Út tớ thì khác. Trước kia, lúc chú ấy chưa đi lính, thường xuyên đi theo ông nội ra ngoài. Bây giờ chú ấy ở trong quân đội, năng lực lại mạnh, quan hệ rộng, chắc là gặp rất nhiều nhân vật lớn.”

Giang Thiên Ca á khẩu. Nói Lục Tự Văn là “đứa cháu khoe khoang chú” quả nhiên không sai, cứ ba câu là lại nhắc đến chú Út.

“Nhưng mà, chú Út tớ nói*”

Thấy cậu ta lại muốn nhắc đến Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca vội vàng cắt ngang, “Nghe nói nhà cậu và nhà họ Giang có quan hệ rất tốt? Chính là nhà ông cụ tên Giang Bộ Thanh ấy.”

Lục Tự Văn gật đầu: “Ừm, quan hệ hai nhà rất tốt, ông Giang và ông nội tớ là bạn chiến đấu cũ. Sao cậu lại hỏi vậy?”

Giang Thiên Ca nhún vai, “Không có gì, chỉ là muốn tìm chuyện để nói. Chúng ta đều họ Giang, năm trăm năm trước đều là một nhà, biết đâu, bây giờ vẫn còn tìm được chút quan hệ họ hàng.”

“Cậu kể tôi nghe về nhà họ Giang đi, nếu thật sự tìm được quan hệ họ hàng giữa tôi và nhà họ, tôi sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn!”

Lục Tự Văn suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Quê gốc ông Giang ở tỉnh Hồ, ông ấy mười mấy tuổi đã tham gia cách mạng, đánh giặc. Nghe ông nội tớ kể, sau khi đánh đuổi giặc xong, ông Giang về quê tìm người thân, nhưng không tìm được, người trong thôn nói người nhà ông ấy đều đã mất.”

“Ông nội cậu tên gì? Biết đâu lại là anh em với ông Giang?”

Giang Thiên Ca: “* Ông nội tôi không phải anh em với ông Giang đâu.”

“Ông Giang có mấy người con? Gia đình như vậy, chắc con cháu rất đông nhỉ?”

Hỏi xong, Giang Thiên Ca đột nhiên tò mò, “Chú Út cậu thứ chín, vậy là ông nội cậu có chín người con?”

Lục Tự Văn giải thích: “Không phải đâu ạ. Chú Út con thứ chín là tính chung với các con của các bác cả, bác hai bên nội, nhà tớ, con trai và con gái được tính riêng. Ông nội tớ chỉ có năm người con thôi.”

Giang Thiên Ca cảm thán: “Vậy cũng là nhiều rồi.”

Nhưng mà, trước kia, người ta theo đuổi lý tưởng lao động tập thể, cũng chẳng có biện pháp kế hoạch hóa gia đình gì, nên con cái đông đúc cũng là chuyện thường tình.

Cô truy hỏi: “Thế còn Ông Giang thì sao? Ông ấy với ông nội có khác gì nhau không?”

Lục Tự Văn đáp: “Hầu như là thế ạ. Ông nội Giang có sáu người con.”

Giang Thiên Ca “Ồ” lên một tiếng, rồi lại hỏi:

“Vậy còn thế hệ sau của nhà họ Giang thì sao? Hai nhà mình quan hệ tốt như vậy, chắc con cháu cũng thường xuyên chơi với nhau chứ? Những người chơi cùng các cậu ấy đều là nam hay nữ thế?”

Lục Tự Văn gật đầu: “Ừm, tớ với Chiêu Dương và Ti Vũ thường xuyên chơi với nhau.”

Chiêu Dương? Ti Vũ?

Giang Thiên Ca hỏi: “Hai người họ đều là con gái sao? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Lục Tự Văn đáp: “Chiêu Dương là con trai, còn Ti Vũ là con gái. Bọn mình đều sinh cùng năm với nhau..”

Giang Thiên Ca gật đầu, lại hỏi: “Ngoài hai người họ ra, nhà họ Giang không còn ai cùng tuổi với các cậu nữa sao?”

Lục Tự Văn gật đầu.

Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca lẩm nhẩm cái tên này hai lần trong lòng, sau đó mới nói:

“Hay là hôm nào khi nào các cậu chơi với mọi người nhà họ Giang thì rủ mình đi cùng với nhé?”

“Mình rất muốn làm quen với cô gái tên Ti Vũ đó.”

Lục Tự Văn gật đầu, nhưng gật được nửa chừng thì khựng lại.

Anh nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp.

“Hửm?” Giang Thiên Ca khó hiểu.

Vẻ mặt Lục Tự Văn có chút ngượng ngùng: “Thực ra thì* hai người đã quen nhau rồi.”

“Hả? Mình quen ư?”

“Nghe nói, trước đây cậu từng đánh nhau với cô ấy trong ngõ rồi còn gì?”

Chuyện đánh nhau là do Lục Tự Đình kể lại cho anh nghe sau khi trở về vào hôm qua.

Giang Thiên Ca: “*”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hóa ra là cô ta!
 
Back
Top Bottom