Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 90: Chương 90



Giang Thiên Ca thấy hơi kỳ lạ. Sao các giáo quan lại nhìn về phía bọn họ vậy nhỉ?

Mặc dù động tác liếc mắt của bọn họ rất nhanh, làm cũng rất kín đáo, nhưng cô chắc chắn bọn họ đều cố ý liếc nhìn qua phía bọn cô.

Giang Thiên Ca còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lương Bân, huấn luyện viên phụ trách đội hình của bọn cô đã đi tới.

Đứng trước đội hình đã xếp ngay ngắn, Lương Bân sững người vài giây. Anh ta lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người, trong lòng hối hận vì vừa nãy đã nhiều lời.

Một trăm cái chống đẩy...

...

Bài huấn luyện quân sự ngày đầu tiên đều là những nội dung rất cơ bản, nào là đứng thẳng, đi đều bước, đứng nghiêm, nghỉ, quay trái, quay phải.

Những nội dung này tuy đơn giản, nhưng sau một ngày huấn luyện, ai nấy đều mệt đến rã rời.

Bị phơi nắng đen dưới mặt trời có lẽ là chuyện nhỏ nhặt nhất. Hai chân mỏi nhừ như không phải chân mình nữa, thậm chí còn có người bị phồng rộp cả chân.

Quan Mỹ Chi vừa ôm chân vừa nhìn Giang Thiên Ca, bất mãn nói: “Giang Thiên Ca, không phải cậu nói muốn giúp bọn tớ sao? Sao cậu không nói cho bọn tớ cách ứng phó với huấn luyện? Hôm qua nói nghe hay lắm, hôm nay lại giấu nhẹm thế?”

Cả ngày huấn luyện khiến bọn cô mệt như chó, vậy mà Giang Thiên Ca vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Chắc chắn cô nàng có bí quyết gì đó!

Giang Thiên Ca trực tiếp lắc đầu ngán ngẩm với Quan Mỹ Chi: “Tớ đương nhiên là có cách.”

“Cách gì, cậu nói nhanh lên!” Quan Mỹ Chi kích động hỏi, những người khác cũng nhìn Giang Thiên Ca đầy mong đợi.

Giang Thiên Ca hết nói nổi: “Bình thường chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao, nâng cao thể lực chứ sao.”

“Bình thường không thắp hương, đến lúc lâm trận muốn ôm chân Phật thì phải xem Phật có cho ôm hay không.”

Mọi người nghe xong đều ngượng ngùng.

Chuyện này đúng là không còn cách nào khác.

Một người uể oải hỏi: “Vậy sau này chúng ta phải làm sao đây? Mới ngày đầu tiên đã mệt thế này rồi, còn những hai mươi chín ngày nữa cơ mà!”

“Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người mới tiếp xúc với những bài huấn luyện này nên thấy mệt là chuyện bình thường, sau này quen dần rồi sẽ không còn mệt như vậy nữa.”

“Thiên Ca, ý cậu là huấn luyện sau này sẽ không còn mệt như hôm nay nữa sao?”

Hôm nay chỉ là món khai vị thôi. Sau này còn vô số món chính với những động tác khó hơn đang chờ đấy.

Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra để dọa bọn họ.

Nhìn đôi mắt ngây thơ của mọi người, Giang Thiên Ca im lặng một lúc rồi mơ hồ đáp: “Ừ.”

Giới hạn của con người là có thể phá vỡ. Hôm nay thấy mệt, ngày mai mệt hơn một chút, ngày mốt lại tăng thêm một chút, dần dần rồi cũng sẽ quen.

“Trước khi đi ngủ, mọi người nhớ xoa bóp chân cho nhau.”

Nếu không ngày mai thức dậy sẽ rất khó chịu đấy.

Trước khi đi ngủ, Giang Thiên Ca vẫn nhắc nhở mọi người chuẩn bị quần áo để mặc cho ngày hôm sau.

Giang Ti Vũ ngồi trên giường, nghe Giang Thiên Ca nói xong thì liếc mắt: “Tớ thấy không cần đâu, hôm qua cậu cũng nói vậy, thế mà sáng nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

Giang Thiên Ca thản nhiên đáp: “Tớ đã nhắc nhở rồi, có nghe hay không là tùy cậu. Dù sao người bị phạt cũng đâu phải tớ.”

Giang Ti Vũ nghẹn họng, nghĩ đến việc mình vẫn còn nợ mười vòng chạy, cô ta bèn ngượng ngùng leo xuống giường, ngoan ngoãn đi chuẩn bị quần áo.

Thực ra, không ít người cũng có suy nghĩ giống Giang Ti Vũ, cảm thấy sáng nay không có tập hợp khẩn cấp, hôm nay bọn họ lại huấn luyện mệt như vậy rồi, huấn luyện viên chắc chắn sẽ không hành hạ bọn họ thêm nữa.

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, chính xác là vào lúc rạng sáng, bọn họ đã vô cùng may mắn vì đã nghe lời Giang Thiên Ca.

Lần tập hợp khẩn cấp này không phải vào buổi sáng, mà là lúc hai giờ sáng, thời điểm mọi người ngủ say nhất.

Nghe thấy tiếng còi, Giang Thiên Ca lập tức bật dậy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo: “Nhanh dậy hết đi, mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống tập hợp.”

Rất nhiều người vẫn còn đang ngái ngủ, chưa kịp phản ứng gì, thậm chí có mấy người vẫn nằm im bất động, chưa tỉnh ngủ.

Giang Thiên Ca trực tiếp đi qua lật chăn, hét lớn: “Dậy! Tập hợp!”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều vùng dậy khỏi giường, cuống cuồng mặc quần áo, sau khi mặc xong thì hớt hải chạy về phía sân huấn luyện.

Đèn pha trên sân huấn luyện đều được bật sáng, chiếu sáng cả sân như ban ngày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Bân cầm sổ danh sách và đồng hồ bấm giờ, đứng trên sân đợi sẵn, cứ có người đến là anh ta lại bấm giờ, sau đó yêu cầu mọi người xếp hàng theo thứ tự.

Bên cạnh còn có một huấn luyện viên khác, đang quan sát từng người, kiểm tra xem quần áo, thắt lưng, mũ có được đeo đúng quy định hay không.

Sau khi Giang Thiên Ca đứng vào hàng, cô biết mình là người đến sớm nhất trong đội hình. Sau đó, cô lặng lẽ quan sát các đội hình khác, lúc này trên sân huấn luyện cũng đã có kha khá người.

Trong lòng cô thầm đánh giá.

Tốc độ tập hợp của những người khác trong Lớp máy tính cũng không chậm, khi các lớp khác mới chỉ tập hợp được một nửa thì Lớp máy tính đã đủ người.

Lương Bân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bấm giờ, nhưng trong lòng thì đang rất đắc ý. Xem ra một trăm cái chống đẩy tối hôm qua không phải uổng phí rồi!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 91: Chương 91



Sau khi tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ, Lục Chính Tây xuất hiện trên bục cao của sân huấn luyện, nghe các huấn luyện viên báo cáo thành tích.

Giang Thiên Ca ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Chính Tây cau mày, sắc mặt đen lại đầy giận dữ.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt nghiêm nghị của anh ta đã quét về phía này, trầm giọng quát:

“Có phải có người cho rằng chúng tôi rảnh rỗi đến mức nửa đêm nửa hôm rồi còn lôi các cậu dậy tập hợp không? Nói cho các cậu biết, chúng tôi không rảnh đến thế đâu.”

“Tập hợp khẩn cấp là để huấn luyện khả năng phản ứng và xử lý tình huống đột ngột của các cậu. Trên chiến trường, kẻ địch sẽ không vì các cậu chưa kịp phản ứng mà dừng tấn công. Chỉ cần chậm một giây thôi là b.o.m đạn của kẻ địch có thể ập đến bất cứ lúc nào.”

“Các cậu nhớ cho kỹ, hiện tại các cậu không còn là học sinh nữa, mà là quân nhân! Là chiến sĩ! Mỗi lần huấn luyện đều là vì để các cậu có thể sống sót trên chiến trường.”

Giọng nói nghiêm khắc của Lục Chính Tây khiến ai nấy đều run sợ, tất cả cúi gằm mặt, nín thở, không dám hó hé tiếng nào.

“... Giang Thiên Ca đội hình số mười hai, Tiêu Phong đội hình số mười chín, Lục Tự Văn đội hình số hai mươi mốt, Tôn Đức Thiêm đội hình số năm, ra khỏi hàng. Những người còn lại, xếp thành đội hình, chạy ba vòng quanh sân.”

Diện tích sân huấn luyện còn lớn hơn cả hai sân bóng đá, chạy ba vòng ít nhất cũng phải năm nghìn mét.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, không một ai dám lên tiếng phản bác, tất cả đều im lặng chạy theo đội ngũ. Vừa chạy, bọn họ vừa len lén nhìn về phía bục cao.

Vài người Giang Thiên Ca bị gọi ra khỏi hàng đứng ở bên cạnh bục cao.

“Nếu các cậu không muốn bị phạt chạy, cũng muốn được nhàn nhã đứng xem như những người kia, thì lần sau khi nghe thấy hiệu lệnh tập hợp, động tác phải nhanh lên!”

Một huấn luyện viên cầm loa, hét lớn với những người đang chạy: “Đợi đến lúc có kết quả rồi mới ghen tị với người khác thì chẳng còn tác dụng gì nữa!”

Nhìn những người đang cúi đầu chạy phạt, Giang Thiên Ca thầm cảm thấy may mắn vì mình đã hành động nhanh chóng. Nếu không, cô cũng sẽ bị phạt, bị mắng, thật mất mặt.

Chạy ba vòng xong, hầu hết mọi người đều mệt đến mức chân tay rã rời, nhưng vì các huấn luyện viên đều đang đứng quan sát nên không ai dám ngồi bệt xuống đất, mà đều cố gắng đứng vững.

“Thành tích của các cậu trong mỗi lần huấn luyện đều sẽ được tính vào điểm tổng kết, làm căn cứ để bình chọn chiến sĩ thi đua. Nếu muốn trở thành chiến sĩ thi đua thì sau này phải nghiêm túc thực hiện huấn luyện.”

Trong lần huấn luyện này, có người thể hiện rất tốt, nhưng cũng có người vô cùng tệ.

Thậm chí còn có người, tiếng còi đã vang lên inh ỏi mà vẫn còn ngủ say như c.h.ế.t trên giường, phải đến khi bọn họ lên lật chăn thì mới chịu dậy.

Chẳng trách Lục Chính Tây, người vốn không thích giáo huấn người khác, cũng phải đen mặt.

...

Vì đêm hôm đó có tập hợp khẩn cấp nên sáng hôm sau, thời gian tập hợp đã được lùi lại hai tiếng đồng hồ.

Có thể là vì lời giáo huấn của Lục Chính Tây, cũng có thể là vì biết mỗi lần huấn luyện đều sẽ ảnh hưởng đến việc bình chọn “chiến sĩ thi đua”.

Giang Thiên Ca cảm nhận rõ ràng mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn, đối với mỗi hạng mục huấn luyện đều vô cùng tập trung.

Ngay cả Giang Ti Vũ cũng không còn tâm trí đâu mà cố ý gây sự với cô nữa.

Sau khi luyện tập xong những động tác cơ bản như đứng thẳng, đi đều bước, đứng nghiêm, nghỉ... bọn họ lại tiếp tục với bài huấn luyện chiến thuật, bao gồm nằm xuống, đứng lên, bò thấp, bò cao, quyền cước quân đội...

Cường độ huấn luyện của những ngày tiếp theo đều nặng hơn ngày đầu tiên, không biết là vì giới hạn chịu đựng của mọi người đã được nâng cao, hay là vì biết kêu ca cũng vô ích mà không còn ai than thở mệt mỏi như ngày đầu tiên nữa.

Trong những ngày này, ký túc xá không còn ai gây chuyện, mọi người ở chung khá hòa thuận. Hễ có thể giúp đỡ, có thể nhắc nhở gì, Giang Thiên Ca đều cố gắng hết sức.

Vì vậy, tuy cường độ huấn luyện rất lớn, nhưng mọi người đều thích nghi khá tốt.

Tất nhiên, tuy huấn luyện nghiêm khắc nhưng cũng không phải lúc nào cũng phải huấn luyện. Cứ cách hai ba buổi tối sẽ có một buổi liên hoan văn nghệ để giải lao.

Nội dung liên hoan rất phong phú, nào là kéo co, đấu vật, huấn luyện viên dẫn đầu hát, sinh viên xung phong lên hát hò, nhảy múa...

Mỗi buổi liên hoan đều là dịp để những người có tài năng, cá tính tỏa sáng.

Tuổi mười tám đôi mươi, hừng hực khí thế, lại là độ tuổi dễ nảy sinh tình cảm nhất.

Nghe nói nhờ những buổi liên hoan văn nghệ mà đã có không ít cặp đôi được thành đôi.

Thanh xuân đúng là đẹp thật.

“Tư Vũ ơi!” Còn chưa đến cửa phòng, Quan Mỹ Chi đã gọi to, giọng nói đầy phấn khởi: “Anh Trần Chí Văn lại nhờ tớ mang đồ ăn đến cho cậu này!”

Cô nàng cố ý lắc lắc quả táo trước mặt Giang Thiên Ca một vòng rồi mới đưa cho Giang Ti Vũ.

Trong buổi liên hoan lần trước, Giang Ti Vũ đã xung phong lên biểu diễn một bài múa, gây được ấn tượng mạnh mẽ, ngay lập tức đã có rất nhiều chàng trai đến bắt chuyện làm quen.

Trong đó, anh chàng tên Trần Chí Văn là người theo đuổi nhiệt tình nhất, cho đến hiện tại đã tặng đồ cho Giang Ti Vũ rất nhiều lần rồi.

Nhìn thấy quả táo mà Quan Mỹ Chi mang về, Giang Ti Vũ chỉ thờ ơ, trong lòng có chút khinh thường.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 92: Chương 92



Cô ta múa đâu phải vì những tên ngốc đó.

Tên ngốc thì vẫn chỉ là tên ngốc, tặng quà cũng không biết tặng, suốt ngày chỉ tặng bánh bao với hoa quả mua ở nhà ăn.

Đúng là quê mùa.

“Cất vào túi hộ tớ.” Giang Ti Vũ thản nhiên nói. Dù ghét bỏ sự quê mùa của Trần Chí Văn nhưng dù sao cũng còn hơn không.

Trong ký túc xá, chỉ có mình cô ta là có người theo đuổi.

Chỉ có mình cô ta là ngày nào cũng có người mang đồ đến tặng.

Nhìn xem, chỉ cần một quả táo thôi là đã khiến bọn họ ghen tị đến mức đỏ cả mắt rồi.

Giang Ti Vũ đắc ý bĩu môi, liếc nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt khinh bỉ.

Hừ.

Giang Thiên Ca, không phải cậu giỏi lắm sao? Sao không thấy ai tặng đồ cho cậu thế?

Từ sau khi bị Giang Thiên Ca cướp mất chức lớp trưởng, cô ta vẫn luôn ấm ức trong lòng. Giờ thì cuối cùng cô ta cũng đã ngẩng mặt lên được rồi!

Đàn ông ai mà chẳng thích con gái dịu dàng. Cậu suốt ngày chỉ biết hơn thua với đời, chuyện gì cũng muốn tranh giành, chẳng khác gì con trai, ai mà thèm thích?

Giang Ti Vũ cứ nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, Giang Thiên Ca muốn lờ đi cũng không được, cô bực bội đảo mắt, chắc đầu óc cô ta chỉ toàn rơm rạ thôi.

“Mọi người dọn dẹp đồ xong thì ra sân tập hợp.”

Bọn họ vừa ăn tối xong, quay về ký túc xá nghỉ ngơi, bảy rưỡi tối nay lại phải ra sân tập hợp. Giờ đã là bảy giờ mười rồi.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, mọi người đều bắt đầu dọn dẹp, có người hào hứng hỏi: “Thiên Ca, tối nay có liên hoan nữa không?”

Bọn họ mong chờ buổi liên hoan vì ở đó có ca hát, có nhảy múa, rất vui.

Hơn nữa, nếu tối nay không có liên hoan thì bọn họ lại phải tiếp tục huấn luyện.

Họ không muốn huấn luyện nữa!

Đã ba tối liên tiếp phải huấn luyện rồi, tối nay dù thế nào cũng phải được nghỉ ngơi!

Giang Thiên Ca: “Tớ không biết.”

“Tớ dám chắc tối nay nhất định sẽ có liên hoan!” Quan Mỹ Chi nói chắc nịch, cô nàng đi đến trước mặt Lý Gia Nguyên, đưa tay ra: “Lý Gia Nguyên, cho tớ mượn kem nền của cậu với.”

Tối nay cô nàng muốn lên biểu diễn ca hát!

Lý Gia Nguyên không thèm nhìn, lập tức từ chối: “Không được. Đó là đồ dùng cá nhân, tớ không có thói quen dùng chung với người khác.”

Cô đúng là không có thói quen dùng chung đồ với người khác. Nếu là người khác thì cô còn suy nghĩ, chứ Quan Mỹ Chi thì đừng hòng.

“Không phải Giang Ti Vũ có sao? Cậu với cậu ta thân nhau thế, mượn cậu ta là được rồi.” Tối hôm đó Giang Ti Vũ trang điểm rất đẹp, ai cũng nhìn thấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quan Mỹ Chi ngượng ngùng.

Buổi trưa cô đã hỏi mượn Giang Ti Vũ rồi. Nhưng Giang Ti Vũ nói đồ của cô ta là hàng xách tay, sợ cô làm hỏng nên không dám cho mượn.

Vì biết gia thế nhà Lý Gia Nguyên cũng rất khủng nên Quan Mỹ Chi không dám đắc tội. Cô ta bèn quay sang nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca trực tiếp quay lưng lại.

Buổi tối đúng là có liên hoan thật. Tuy nhiên, chủ đề không phải là ca hát, nhảy múa.

Chủ đề liên hoan tối nay là thi đấu võ thuật.

Trong quân đội luôn có truyền thống tổ chức hội thao. Hội thao có quy mô lớn, thu hút rất đông người tham gia.

Nội dung thi đấu bao gồm kỹ năng, kiến thức, thể lực...

Nhưng mà bây giờ bọn họ chỉ coi luận võ là một hoạt động giải trí. “Luận võ” theo nghĩa đen chỉ là thi đấu võ công mà thôi.

Mọi người đã tập trung tại sân bóng, ngồi xếp bằng thành hàng. Lương Bân, đại diện cho huấn luyện viên, đứng giữa sân và tuyên bố luật lệ:

“Một người lên đài ở giữa, những người còn lại sẽ thay phiên nhau lên tấn công. Ai trụ được đến cuối cùng sẽ giành được danh hiệu ‘Võ Vương’, đồng thời nhận được phần thưởng đặc biệt.”

Tiêu Phong nôn nóng hỏi: “Huấn luyện viên, phần thưởng là gì vậy ạ?”

“Phần thưởng là được nghỉ ngơi nửa ngày.”

“Toàn bộ phương trận của ‘Võ Vương’ sẽ được nghỉ ngơi nửa ngày, không phải tập luyện gì cả, muốn làm gì thì làm.”

Nghe vậy, mắt ai nấy đều sáng rực.

Không chỉ “Võ Vương” được nghỉ mà cả phương trận đều được nghỉ, không phải tập luyện ư? Tuyệt quá!

Tuy rằng hiện tại mọi người đều đã thích nghi được với cường độ huấn luyện mỗi ngày, không còn kêu trời than đất như lúc ban đầu nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không muốn nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi là niềm mơ ước của tất cả mọi người! Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải nắm chắc lấy!

Các nam sinh bắt đầu rục rịch, những người không có võ công gì thì nghiến răng nghiến lợi: “Cùng xông lên, nhiều người như vậy, kiểu gì chả có người thắng!”

Không cần biết “Võ Vương” là gì, chỉ cần được nghỉ ngơi nửa ngày là được!

Những người có chút bản lĩnh như Tiêu Phong thì vỗ n.g.ự.c tự tin: “Để đó cho tôi, tôi sẽ giành lấy ‘Võ Vương’, cho mọi người cùng được nghỉ ngơi!”

Tiêu Phong gần như đã coi “Võ Vương” là vật trong túi của mình, thậm chí còn dám cò kè mặc cả với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, nửa ngày thì ít quá, huấn luyện viên hào phóng cho cả ngày luôn đi ạ.”

Vì hiện tại không phải giờ huấn luyện nên Lương Bân cũng không nghiêm nghị như mọi khi. Nghe Tiêu Phong nói vậy, anh bật cười:

“Được nghỉ nửa ngày là may rồi, còn đòi cả ngày? Nghĩ cũng hay nhỉ! Nửa ngày này là chúng tôi phải cố gắng lắm mới xin được đấy.”

Tiêu Phong cười hì hì.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 93: Chương 93



Trái ngược với sự sôi nổi của các nam sinh, bầu không khí bên phía các nữ sinh lại có phần ảm đạm.

Họ vừa hâm mộ, vừa tiếc nuối.

Rõ ràng luận võ là hoạt động dành cho nam sinh. Con gái bọn họ hầu như chẳng ai biết võ công, cho dù có thì cũng không thể nào đấu lại các bạn nam.

Một nữ sinh đứng lên, bất bình lên tiếng: “Huấn luyện viên, em thấy như vậy không công bằng.”

“Con trai vốn đã cao to, khỏe mạnh hơn con gái. Nam nữ sức khỏe, thể lực khác nhau, cùng nhau thi đấu như vậy thì quá bất công cho chúng em.”

Một nam sinh liền phản bác: “Luận võ là phải dựa vào thực lực. Không thể nào chỉ vì các cậu là con gái mà chúng tôi phải nhường nhịn được?”

“Theo như cậu nói, bên bọn tôi có người học võ, có người không, có người cao to, có người thấp bé, vậy chẳng phải cũng bất công hay sao?”

“Cậu… Cậu là đang ngụy biện!”

“Ngụy biện cái gì? Tôi nói là sự thật đấy! Luận võ chính là xem ai giỏi hơn, nắm đ.ấ.m ai cứng hơn!”

“Đây là cuộc thi của người mạnh, các cậu đã biết mình yếu rồi thì đừng có mà so đo nữa, cứ ngồi yên đấy mà xem là được rồi.”

“Vốn dĩ đây đâu phải hoạt động dành cho con gái. Đây là cuộc chiến của đàn ông.”

Trần Chí Văn nói xong, cười khẩy một tiếng.

Hắn nhìn về phía khu vực số 12, bắt gặp ánh mắt của Giang Ti Vũ, hắn càng cười đểu cáng hơn: “Con gái các cậu cứ ngồi xem chúng tôi biểu diễn là được rồi, vỗ tay cổ vũ cho chúng tôi là được.”

“Cậu nói sai rồi.”

Giang Thiên Ca nhìn thẳng vào hắn, lên tiếng: “Đây không phải cuộc chiến của đàn ông, mà là cuộc chiến của người mạnh.”

Luận võ đúng là xem nắm đ.ấ.m ai cứng hơn.

Nhưng ai nói với hắn là con gái thì nắm đ.ấ.m không thể cứng hơn con trai? Nhìn vẻ mặt đáng ghét của hắn, cô cảm thấy nắm đ.ấ.m của mình lúc này rất cứng.

Giang Thiên Ca đứng dậy, tuyên bố: “Bên phương trận nữ sinh, tôi sẽ là người xuất chiến.”

Cô nhìn về phía Lương Bân: “Huấn luyện viên, tôi muốn đại diện cho tất cả các bạn nữ tham gia. Nếu tôi thắng, có phải tất cả các bạn nữ sẽ được nghỉ ngơi không ạ?”

Tất cả nữ sinh ư?

Lương Bân nhìn về phía Lục Chính Tây đang đứng ngoài rìa, dùng ánh mắt dò hỏi.

Lúc này Giang Thiên Ca mới để ý đến Lục Chính Tây đang đứng phía sau. Thấy Lục Chính Tây nhìn mình, cô bình tĩnh nhìn lại, hỏi:

“Tổng huấn luyện viên Lục, nếu tôi thắng, tất cả nữ sinh sẽ được nghỉ ngơi, đúng không ạ?”

Lục Chính Tây im lặng một lúc rồi gật đầu.

Vẻ mặt anh không rõ cảm xúc, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, giọng nói đều đều vang lên: “Đánh xong là dừng lại, không được phép có bất kỳ hành động nào khác.”

Giang Thiên Ca: “...”

Sao cô lại có cảm giác lời anh ta nói là đang cảnh cáo mình nhỉ?

Giang Thiên Ca cũng chẳng quan tâm anh ta có cảnh cáo hay không, bước ra khu vực trống giữa sân, ánh mắt lướt qua Trần Chí Văn, nhìn về phía các nam sinh đang đứng đối diện: “Tôi sẽ là người giữ trận, ai muốn lên tấn công?”

Giang Thiên Ca vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Các nam sinh đều ngẩn người, cô là con gái, vậy mà lại muốn làm người đầu tiên giữ trận?

Trần Chí Văn cũng nhìn Giang Thiên Ca, sau khi ngây người một lúc, hắn nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Giang Thiên Ca nhìn mình, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.

Các nữ sinh cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.

Bình thường họ chỉ biết chơi nhảy dây, nhảy lò cò, nhiều nhất là chơi bóng bàn, cầu lông.

Võ công, đánh nhau, bọn họ đều mù tịt.

Luận võ là thi đấu võ công, so đấu nắm đấm. Tuy rằng trong lòng có chút không phục, nhưng phần lớn mọi người đều ngầm thừa nhận một sự thật: So với con trai, con gái bọn họ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.

Vì con gái không thể nào thắng được nên bọn họ đã sớm từ bỏ hy vọng được nghỉ ngơi, xác định tâm lý cuộc thi này chỉ dành cho các nam sinh.

Vậy mà bây giờ lại có một nữ sinh đứng ra, nói muốn thay mặt cho tất cả các bạn nữ tham gia.

Cô ấy là ai vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ấy muốn đại diện cho nữ sinh bọn họ xuất chiến ư?

Nếu cô ấy thắng, tất cả nữ sinh đều được nghỉ ngơi ư?

Hơn nữa, cô ấy nói cô ấy sẽ là người giữ trận?

Cô ấy muốn giữ trận??!

Theo như luật lệ huấn luyện viên đã công bố, người giữ trận và người tấn công sẽ thay phiên nhau chiến đấu. Người nào ra giữ trận trước thì tỷ lệ chiến thắng càng thấp.

Nếu đã muốn xuất chiến thì phải đợi đến cuối cùng mới ra chứ!

Chương Quân Minh mặc kệ mọi người đang nhìn mình, vội vàng chạy đến bên cạnh Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Bạn học, ra trước sẽ rất thiệt thòi đấy! Cậu muốn ra thì phải đợi sau cùng mới ra!”

Chương Quân Minh chính là nữ sinh lúc nãy đứng lên nói bất công.

Thái độ của Trần Chí Văn lúc nãy rõ ràng là đang coi thường con gái, khiến cô tức đến mức muốn lao lên cho hắn ta hai cái tát. Bây giờ có người chịu ra mặt thay con gái bọn họ, cô đương nhiên rất vui.

Nhưng dù muốn trút giận thì cũng phải có chiến lược, không thể để bản thân chịu thiệt thòi được.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 94: Chương 94



Nhìn sơ qua thì Giang Thiên Ca có vẻ ngoài trắng trẻo, xinh đẹp. Tuy rằng khá cao, nhưng vóc người lại mảnh mai, không hề lực lưỡng, nhìn cũng không giống người luyện võ, làm sao có thể đấu lại con trai được chứ?

Giang Thiên Ca chịu đứng ra, chắc là do tức giận vì những lời nói của Trần Chí Văn, nhưng cho dù có tức giận đến đâu thì cũng không nên hành động theo cảm tính!

Đây là luận võ, là phải dùng đến nắm đấm. Lỡ như đối phương không kiềm chế được mà ra tay mạnh, cô ấy sẽ rất dễ bị thương!

“Bạn học, chúng ta quay về thôi!”

Chương Quân Minh kéo tay Giang Thiên Ca, định kéo cô quay về.

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không sao đâu, tớ nắm chắc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tớ có thể quang minh chính đại giành lấy ‘Võ Vương’, không cần phải nhặt nhạnh chút chiến thắng nào cả.”

Lúc nghe Giang Thiên Ca nói muốn làm người giữ trận, các nam sinh đều trừng lớn mắt kinh ngạc. Bây giờ lại nghe cô nói “nhặt nhạnh chút chiến thắng”, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường ra mặt.

Những người đã âm thầm bàn bạc sẽ đợi đến cuối cùng mới ra mặt càng cảm thấy nóng mặt hơn.

Cái gì mà nhặt nhạnh?

Đây gọi là chiến lược! Chiến lược đấy, hiểu không hả?

Giang Thiên Ca đẩy tay Chương Quân Minh ra, nhìn về phía Trần Chí Văn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Hay là để cậu lên trước đi?”

Cô nhếch mép, giọng nói mỉa mai: “Cậu nói chuyện hùng hồn như vậy, chắc là thực lực cũng rất ghê gớm nhỉ? Tôi muốn được lĩnh giáo.”

Trần Chí Văn là sinh viên khoa Văn. Hắn ta lúc nào cũng đeo kính, mặc dù đang mặc quân phục nhưng trước n.g.ự.c vẫn đeo cây bút, cố tỏ ra mình là người nho nhã, lịch sự.

Tuy là một tên trai thẳng tự luyến, nhưng Trần Chí Văn cũng có chút tự biết thân biết phận. Trong chuyện đấu võ, hắn biết mình không thể nào đấu lại các nam sinh khác nên ngay từ đầu hắn đã không có ý định tham gia.

Thế nhưng, nghe Giang Thiên Ca nói vậy, hắn đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Được, đến thì đến!”

Mặc dù chưa từng luyện võ bao giờ, nhưng hắn là đàn ông, lại cao to, khỏe mạnh, đối phó với một người con gái như Giang Thiên Ca thì dễ như trở bàn tay!

Hắn muốn cho cô ta biết, phụ nữ là phải ngoan ngoãn nghe lời, làm những chuyện mà phụ nữ nên làm, đừng có mà không biết trời cao đất dày, xen vào chuyện của đàn ông!

Trần Chí Văn nhìn Giang Thiên Ca từ trên xuống dưới.

Cô gái này nhìn cũng xinh đấy, tiếc là tính cách quá ngang ngược, chẳng dịu dàng, đáng yêu chút nào. Loại con gái như vậy cho không hắn cũng chẳng thèm lấy.

Nghĩ vậy, giọng điệu của hắn càng thêm khinh thường: “Nói trước nhé, thua thì đừng có mà khóc lóc, ăn vạ tôi đấy.”

?

Giang Thiên Ca bị ánh mắt của Trần Chí Văn nhìn đến sởn cả gai ốc, cảm thấy vừa ghê tởm, vừa buồn nôn.

Giờ cô mới được chứng kiến sự khác biệt trong quá trình tiến hóa của loài người. Có những kẻ tuy khoác lên mình lớp áo của thời đại mới, nhưng trong đầu vẫn là tư tưởng cổ hủ, lạc hậu.

Nói hắn là trai thẳng tự luyến còn là đang sỉ nhục hai từ “trai thẳng tự luyến”.

Chẳng lẽ hắn chưa từng soi gương bao giờ, không biết mình trông như thế nào hay sao? Tên này lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cô sẽ thích hắn chứ?

Giang Thiên Ca thậm chí còn cảm thấy bản thân bị vấy bẩn vì bị tên Trần Chí Văn kia nhìn ngó.

Thấy sắc mặt Giang Thiên Ca trở nên khó coi, Trần Chí Văn cho rằng cô đang sợ hãi, trong lòng vô cùng đắc ý.

Hắn ta hất cằm lên, giọng điệu khinh thường: “Tới đây, tôi có thể cho cô hai… A…”

“…”

“!”

“!!”

“!!!”

Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, nhìn Trần Chí Văn đang nằm ngửa trên mặt đất.

Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất?

Hình như là bị Giang Thiên Ca đánh ngã!

Mọi người lại kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Vừa rồi… Rốt cuộc cô đã ra tay như thế nào?

Sao cô có thể trong nháy mắt đã đánh ngã được Trần Chí Văn?

“Giang Thiên Ca! Cừ quá!” Tiêu Phong kích động đứng bật dậy, giơ ngón cái với Giang Thiên Ca.

Có thể những người khác không nhìn rõ động tác của Giang Thiên Ca, nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng!

Giang Thiên Ca chỉ dùng đúng hai động tác, một là đưa tay, hai là móc chân.

Đừng coi thường hai động tác đơn giản này.

Cao thủ thường ẩn mình. Những người trong nghề đều biết, những chiêu thức màu mè, hoa mỹ đều là giả. Cao thủ chân chính đều dùng những chiêu thức đơn giản nhất.

Vừa rồi, Giang Thiên Ca đưa tay tấn công, đồng thời móc chân, khiến đối phương mất đà. Động tác của cô vừa nhanh, vừa dứt khoát, vừa chính xác, gọn gàng, đẹp mắt, chỉ trong vòng một giây đã giành chiến thắng.

Tuyệt vời!

“Giang Thiên Ca, đến lượt tôi! Tôi muốn đấu với cậu!” Vẻ mặt Tiêu Phong vô cùng phấn khích, bước đến trước mặt Giang Thiên Ca lao vào so tài ngay lập tức.

Giang Thiên Ca chỉ vào Trần Chí Văn đang nằm dưới đất: “Cậu đỡ hắn ta dậy trước đi.”

“Ờ.”

Tiêu Phong liếc nhìn Trần Chí Văn với ánh mắt khinh bỉ, đưa tay lôi hắn ta từ dưới đất lên như xách gà con: “Này anh bạn, cậu yếu quá đấy, mới có một chiêu đã nằm bẹp rồi, làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta quá.”

Bị Tiêu Phong lôi dậy, đầu óc Trần Chí Văn vẫn còn mơ hồ.

Tại sao hắn ta lại ngã xuống đất? Không phải hắn ta định cho Giang Thiên Ca hai chiêu sao?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 95: Chương 95



Trần Chí Văn nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác. Sau khi “ầm” một tiếng, sắc mặt hắn ta biến đổi: “Á! Mắt tôi! Mắt tôi không nhìn thấy gì nữa! Tôi bị mù rồi!”

Giang Thiên Ca: “…”

Tiêu Phong: “…”

Lương Bân cố nhịn cười, nhặt chiếc kính rớt dưới đất lên: “Là kính của cậu bị vỡ thôi.”

“A! Mắt tôi bị đánh vỡ rồi! Vậy là sau này tôi không nhìn thấy gì nữa sao?”

Tiêu Phong tức đến mức đầu đầy vạch đen: “Cậu định ăn vạ Giang Thiên Ca đấy à? Kính vỡ thì mua cái khác là được chứ gì? Vỡ là vỡ kính chứ có phải vỡ não đâu.”

Trần Chí Văn há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác: “Hả? Thật… Thật sao? Chỉ là kính bị vỡ thôi, mắt tôi không sao chứ?”

“Cậu dí sát vào mặt tôi làm gì hả?” Tiêu Phong đen mặt, đẩy hắn ta xuống đất, ghét bỏ lùi về phía sau Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Hình như cậu đánh hắn ta ngốc thật rồi.”

Những người khác chứng kiến hành động ngốc nghếch của Trần Chí Văn đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Mấy người bạn cùng lớp với Trần Chí Văn xấu hổ lôi hắn ta về chỗ.

Khác với các nam sinh, ngoài việc cười nhạo Trần Chí Văn, các nữ sinh còn cười vì vui mừng và phấn khích.

Giang Thiên Ca thắng rồi!

Chỉ dùng một chiêu, cô đã đánh bại được nam sinh kia!

“A a a!!! Giang Thiên Ca, cậu thật lợi hại!” Chương Quân Minh kích động nhào tới, tay nắm Giang Thiên Ca nhảy cẫng lên: “Giang Thiên Ca, cậu thật lợi hại! Cậu thắng rồi! Cơ hội nghỉ ngơi của chúng ta, dựa vào cậu rồi!”

Vốn dĩ, cô nàng đã không ôm hy vọng vào cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng vừa rồi Giang Thiên Ca lại làm cho hi vọng của cô nàng cháy trở về!

Có Giang Thiên Ca, cơ hội nghỉ ngơi nhất định là của các cô gái!

Chương Quân Minh rất tự nhiên xóa họ, trực tiếp gọi tên Giang Thiên Ca, “Đến đây, Thiên Ca, tớ bóp tay cho cậu, thư giãn nào! Chờ chút nữa cậu lại một chiêu đánh ngã anh ta!”

Cô nàng vừa ân cần bóp tay Giang Thiên Ca, vừa liếc nhìn Tiêu Phong, trong mắt đã mang theo vẻ cao ngạo nhìn kẻ bại trận.

Giang Thiên Ca nghiêm túc gật đầu, “Ừ, tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Tiêu Phong nhìn có mấy phần bản lĩnh, khẳng định không yếu như Trần Chí Văn, một chiêu đánh ngã khẳng định có độ khó. Nhưng dù sao, trước tiên phải có sự tự tin đã.

Tiêu Phong: “...”

Cậu không mù, cũng không điếc. Hơn nữa, cậu cũng là người có tự ái.

Mọi người dù gì cũng phải tôn trọng cậu một chút chứ, được không?

Giang Thiên Ca nhướng mày với cậu: “Đến đây.”

Tiêu Phong đưa tay chụp lấy cái mũ trên đầu ném sang một bên. Chân phải anh lui về phía sau nửa bước, thân thể hơi ngồi xổm, bày ra tư thế phòng ngự.

Mặc dù vừa rồi đã nhìn ra thân thủ của Giang Thiên Ca hẳn là rất tốt. Nhưng dù sao Giang Thiên Ca cũng là con gái, Tiêu Phong anh là nam tử hán đại trượng phu, không thể làm chuyện bắt nạt con gái được. “Tới đây! Cô ra tay trước đi.”

Nhìn thấy trọng tâm Tiêu Phong vững vàng, Giang Thiên Ca biết, một chiêu đánh ngã là không thể, ánh mắt quét qua người Tiêu Phong một vòng, trên mặt cô có thêm vài phần nghiêm túc.

Lục Chính Tây vốn dĩ chỉ muốn đến xem một chút. Nhưng bây giờ anh vẫn đứng bên cạnh, không rời đi.

Ánh mắt Lục Chính Tây nhìn Tiêu Phong vài cái, lông mày nhíu lại.

Sau đó, anh kiềm chế cảm xúc trong mắt, giọng nói lạnh lùng lặp lại: “Nhớ kỹ, điểm dừng, không được có thêm động tác nào khác.”

“Biết rồi, biết rồi.” Giang Thiên Ca nhẹ nhàng bĩu môi, cảm thấy tối nay Lục Chính Tây thật lắm lời.

Tiêu Phong cũng muốn nói “Biết rồi” với Giang Thiên Ca. Nhưng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lục Chính Tây, trong lòng anh bỗng nhiên có chút sợ hãi, sợ tới mức hai chân đứng thẳng, hai tay dán chặt vào, trả lời nghiêm túc:

“Báo cáo tổng huấn luyện viên. Tôi nhớ rồi. Điểm dừng, không làm thêm động tác nào khác.”

Thấy Tiêu Phong đột nhiên như biến thành người khác, Giang Thiên Ca quay đầu nhìn Lục Chính Tây, lại nhìn Tiêu Phong, cảm thấy hai người này đều thật khó hiểu.

...

Kiếp trước, Giang Thiên Ca luôn tự hào về hai kỹ năng của bản thân: gõ bàn phím và võ công.

Một là kỹ năng kiếm cơm, một là kỹ năng giữ mạng.

Trọng sinh vào cuộc đời này, gõ bàn phím, máy tính, tất cả đều nằm trong đầu cô, không cần tốn nhiều thời gian và tâm sức nữa.

Còn võ công, cô đã luyện tập từ nhỏ đến lớn, chưa từng bỏ bê. Phòng thân thuật, tấn công thuật, tất cả đều đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.

Cô không dám nói có thể đánh đâu thắng đó, nhưng trong số những học viên này, cô tin chắc không ai có thể đánh bại cô. Kể cả Tiêu Phong từng luyện tập với võ sư mấy năm cũng không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Phong, một giây sau, nắm đ.ấ.m của cô mang theo gió vung về phía anh.

Cơn gió mang theo quyền phong lướt qua, đồng tử Tiêu Phong co rút lại. Anh nhanh chóng cúi người xuống, cú đ.ấ.m còn lại suýt nữa sượt qua tóc.

Tiêu Phong nín thở, ánh mắt kinh hãi, thân thủ của Giang Thiên Ca còn lợi hại hơn anh tưởng! Trên mặt anh, có thêm vài phần nghiêm túc và phấn khích. Trong đầu cũng không cần phải suy nghĩ xem có phải đang bắt nạt con gái hay không nữa.

Anh và Giang Thiên Ca, bây giờ không phân biệt nam nữ! Chỉ có phân chia cao thấp về võ công!

Giang Thiên Ca không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Phong, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: đánh bại Tiêu Phong.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 96: Chương 96



Thấy Tiêu Phong cúi người né tránh cú đ.ấ.m của mình, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên, đột nhiên xoay người, tung một cú đá quét ngang vào hạ bàn của Tiêu Phong.

Phản ứng lại, Tiêu Phong vội vàng nhảy lùi về phía sau, một lần nữa hiểm hóc tránh được.

Giang Thiên Ca bám sát phía sau, tiến lên một bước, bàn tay bấm vào cổ anh.

Tiêu Phong:!

Mắt anh trợn tròn, ngây người nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Thiên Ca.

Sự áp bức nơi cổ họng nhắc nhở anh một cách rõ ràng rằng, đằng sau gương mặt nhỏ nhắn vô hại này là sự tàn nhẫn đến mức nào!

Nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên cổ Tiêu Phong, Lục Chính Tây lên tiếng: “Được rồi, phân thắng bại rồi.”

“Đúng vậy, phân thắng bại rồi, tôi thua.” Tuy Tiêu Phong thích ồn ào, thích so tài cao thấp với người khác, nhưng anh không phải kẻ thua không phục.

Trải qua trận đấu này, ánh mắt anh nhìn Giang Thiên Ca cũng mang theo vài phần kính nể: “Thiên Ca, cô thắng rồi. Tiêu Phong tôi, cam bái hạ phong!”

Đối với thái độ của Tiêu Phong, Giang Thiên Ca rất hài lòng. Cô vỗ vai Tiêu Phong, giọng nói động viên: “Ừ, anh cũng không tệ. Sau này luyện tập thêm.” Cố gắng đỡ được thêm vài chiêu nữa.

“A a a!” Chương Quân Minh kích động nhảy lên: “Giang Thiên Ca, cậu thật sự quá lợi hại!!!”

Lời cô nàng vừa nói muốn Giang Thiên Ca một chiêu đánh bại Tiêu Phong chỉ là nói quá, cố ý chọc tức đám con trai mà thôi.

Trần Chí Văn ban nãy, dáng vẻ yếu đuối, Giang Thiên Ca có thể dễ dàng đánh bại, nhưng Tiêu Phong này, to lớn như ngọn núi, muốn đánh bại anh ta chắc chắn không dễ dàng.

Kỳ thực cô nàng đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí đã nghĩ đến những lời an ủi Giang Thiên Ca sau khi thua.

Dù sao, có thể đánh bại Trần Chí Văn, cơn tức giận của cô nàng cũng đã được trút bỏ phần nào.

Nhưng không ngờ, Giang Thiên Ca lại lợi hại như vậy!

Cô không chỉ một chiêu đánh bại Trần Chí Văn, mà còn ba chiêu chế phục Tiêu Phong!

Khiến anh ta như con gà bị bóp cổ, không thể động đậy!!!

A a a! Bọn họ lại thắng rồi!!!

Cơ hội được nghỉ ngơi của bọn họ, lại tiến thêm một bước!!!

Các cô gái đều kích động đứng dậy, gọi tên Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca! Giang Thiên Ca! Giang Thiên Ca!...”

Giang Thiên Ca khẽ nhướng mày, xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó xoay người nhìn về phía đội hình nam sinh: “Còn ai muốn thử không?”

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản, nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị coi thường.

Nếu như lúc trước, nhìn thấy Giang Thiên Ca như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy bị khiêu khích, sẽ không phục mà đứng ra.

Nhưng mà, bây giờ, sau khi chứng kiến Trần Chí Văn bị một chiêu đánh bại, Tiêu Phong bị ba chiêu chế phục, bọn họ còn ai dám nữa?

Chẳng phải đã thấy rồi sao, Trần Chí Văn bị mất mặt trước mặt mọi người, đến bây giờ vẫn còn ngây ngốc.

Tiêu Phong to lớn như vậy, bị Giang Thiên Ca bóp cổ không dám động đậy, trên cổ anh ta bây giờ còn có dấu vết bị siết.

Cũng không phải ai cũng có tâm lý mạnh mẽ như Tiêu Phong, bị thua một cô gái trước mặt mọi người, mà vẫn có thể vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Mất đi “Võ Vương”, không có cơ hội nghỉ ngơi, đều chỉ là chuyện nhỏ, thua một cô gái, mất mặt trước mặt mọi người mới là chuyện lớn!

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không có?” Ánh mắt Giang Thiên Ca lướt qua đội hình nam sinh một vòng, thấy không ai dám nhìn cô, liền xoay người nhìn về phía Lục Chính Tây: “Huấn luyện viên, cơ hội nghỉ ngơi là của chúng tôi rồi.”

Lục Chính Tây nhìn cô, gật đầu: “Ừ.”

Nhìn Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Lục Chính Tây: “...”

Giang Thiên Ca cong môi, ánh mắt long lanh nhìn Lục Chính Tây: “Tổng huấn luyện viên, nghe nói anh là chiến thần trong quân đội, tôi rất ngưỡng mộ, muốn được lĩnh giáo vài chiêu.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Lục Chính Tây dường như đã sớm đoán được, sắc mặt không chút thay đổi. Ngược lại, đám người Lương Bân ở bên cạnh đều trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca.

Cô đang nói cái gì vậy?

Cô muốn tìm Lục Chính Tây tỷ thí?

Đám người Lương Bân âm thầm trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nhau.

Cô có biết Lục Chính Tây là ai không?

Lục Chính Tây là quán quân đại hội võ thuật toàn quân đấy!

Là quán quân ba năm liên tiếp!

Chức quán quân đại hội võ thuật toàn quân đã đủ nặng rồi. Huống chi là ba năm liền! Đây là nhân vật được các vị lãnh đạo cấp cao chú ý đấy.

Vừa rồi có thể nhìn ra, thân thủ của Giang Thiên Ca rất tốt. Nhưng tốt, cũng chỉ là so với những người khác.

So với Lục Chính Tây, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Lương Bân quay đầu nhìn Lục Chính Tây, thấy anh không có biểu hiện gì, trong lòng liền hồi hộp.

Tuy quen biết Lục Chính Tây chưa lâu, nhưng tính cách của anh thế nào, cô cũng hiểu được đôi chút.

Lục Chính Tây là người nghiêm túc, không thích đùa giỡn.

Giang Thiên Ca là học viên trong đội hình của anh. Cô là người biểu hiện tốt nhất trong đội hình. Nhờ có cô mà công việc huấn luyện của anh cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 97: Chương 97



Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trong số mười suất học viên ưu tú chắc chắn sẽ có một suất của cô.

Việc xác định suất học viên ưu tú và huấn luyện sau này đều do Lục Chính Tây phụ trách.

Tuy Lục Chính Tây xử lý công việc rất công bằng, sẽ không vì chuyện cá nhân mà trả thù, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có người khác nhân cơ hội này mà ngáng chân cô.

Nếu vì nhất thời xốc nổi mà để vuột mất suất “học viên ưu tú”, anh ta sẽ hối hận thay cho Giang Thiên Ca mất.

“Tổng huấn luyện viên, tôi rất ngưỡng mộ... tài năng của anh. Cho tôi cơ hội được lĩnh giáo, được không?” Giang Thiên Ca nhìn Lục Chính Tây, khóe môi cong lên, ánh mắt lấp lánh.

Giang Thiên Ca cười rạng rỡ, mang theo sự hoạt bát và tinh nghịch của thiếu nữ. Lục Chính Tây thì vẫn nghiêm nghị, không rõ cảm xúc.

Phản ứng của hai người cộng lại, nụ cười của Giang Thiên Ca bỗng mang theo vài phần ý khiêu khích.

Lương Bân càng thêm lo lắng. Anh ta nhìn Giang Thiên Ca, liên tục nháy mắt ra hiệu.

Nhưng lúc này, Giang Thiên Ca đang tập trung vào Lục Chính Tây, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Lương Bân.

Cô thật sự muốn đánh một trận với Lục Chính Tây.

Trước đó, khi anh muốn kiểm tra cô, yêu cầu cô xuất trình chứng minh thư, cô đã muốn đánh nhau với anh rồi.

Sau đó, trong con hẻm nhỏ, lần Lục Tự Khôn dùng bóng bàn đánh vào mặt cô, cô cũng muốn đánh nhau với anh.

Nhưng mà, hiện tại quan hệ giữa cô và Lục Chính Tây đã tốt hơn nhiều rồi, không đánh nhau nữa, chỉ là luận bàn hữu nghị thôi, hay nói đúng hơn là muốn thăm dò thực lực của Lục Chính Tây.

Khoảng thời gian này, ngày nào Lục Chính Tây cũng đi dạo một vòng ở sân tập, ngày nào cũng nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh, cô lại nảy sinh ý nghĩ muốn “trêu chọc” anh.

Cô đã hỏi Lục Tự Văn rồi, Lục Chính Tây chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái.

Trai chưa vợ, gái chưa chồng.

Rất thích hợp để xảy ra chút chuyện gì đó.

Tính cách của Lục Chính Tây tuy có chút nhàm chán, nhưng gương mặt kia thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng rất đẹp, đôi chân thon dài, bờ vai rộng, eo thon, có thể gọi là cực phẩm trong số đàn ông.

Cô đang nghiêm túc suy nghĩ, có nên ra tay “thu phục” Lục Chính Tây hay không. Mặc dù cô không có hứng thú với hôn nhân, nhưng lại rất hứng thú với việc yêu đương.

Hai kiếp, cô đều chưa từng yêu đương. Kiếp trước không yêu đương, một phần là do công việc bận rộn, một phần là do yêu cầu của cô cao.

Cô có yêu cầu rất cao về ngoại hình và năng lực của bạn trai.

Kiếp này, vừa nhìn thấy Lục Chính Tây, cô đã xác định, Lục Chính Tây hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Căn cứ theo những gì cô biết, năng lực của Lục Chính Tây cũng rất tốt. Còn cụ thể thế nào, cô cần phải tìm hiểu thêm.

Vì vậy, từ bây giờ, cô muốn tìm hiểu thêm về Lục Chính Tây.

Yêu cầu của cô cũng không cao. Về mặt võ công, ít nhất anh cũng phải đánh ngang tay với cô.

...

Thấy Giang Thiên Ca không những không kiềm chế, nụ cười trên mặt còn mang theo ý nghĩa sâu xa, Lương Bân lo lắng đến mức nghiến răng, định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Ừ, được.”

Lương Bân:?

Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca chăm chú vài giây, sau đó sải bước về phía trước, dừng lại cách cô khoảng hai mét.

Khoảng cách gần, ánh mắt của anh càng thêm sắc bén, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ, lạnh lùng, bí ẩn.

Giang Thiên Ca nhướng mày với anh, sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi, nắm chặt tay, tấn công về phía anh.

Lúc nãy đấu với Tiêu Phong, Giang Thiên Ca ít nhiều gì cũng có chút nương tay.

Nhưng lúc này, cô dồn hết sức lực, ánh mắt sắc bén, nắm đ.ấ.m mang theo luồng gió mạnh mẽ tấn công về phía Lục Chính Tây.

Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, anh vẫn đứng im như núi, chỉ giơ tay lên, dùng lòng bàn tay đỡ lấy nắm đ.ấ.m đang lao tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca lập tức đổi chiêu, muốn đánh vào bụng anh. Nhưng Lục Chính Tây dường như đoán trước được động tác của cô, nhanh chóng chặn tay cô lại giữa không trung...

Những người xung quanh đều trố mắt nhìn hai người đang giao đấu.

Đối với chuyện Giang Thiên Ca dám khiêu chiến Lục Chính Tây, trong đầu bọn họ chỉ có một từ: lá gan to bằng trời.

Lục Chính Tây tuy không phải huấn luyện viên trực tiếp dẫn dắt bọn họ, mỗi ngày cùng lắm chỉ gặp mặt. Theo lý mà nói, tiếp xúc không nhiều, mọi người không nên sợ anh ta mới đúng.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Trong số các huấn luyện viên, người bọn họ sợ nhất, chính là anh ta.

Khí chất lạnh lùng trên người anh ta, ít khi cười nói, ánh mắt lướt qua, tất cả mọi người đều bất giác thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh.

Bọn họ tránh Lục Chính Tây còn không kịp, Giang Thiên Ca lại dám chủ động đến khiêu chiến, muốn so tài với anh ta? Không phải lá gan to bằng trời thì là gì?

Hơn nữa, Giang Thiên Ca không phải nói đùa! Mỗi chiêu của cô đều nhắm thẳng vào Lục Chính Tây mà đánh!

Nhìn Giang Thiên Ca ra chiêu liên tiếp về phía Lục Chính Tây, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 98: Chương 98



Ngồi trong đám đông, Lục Tự Văn cũng trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi thấy Lục Chính Tây đỡ được vài chiêu của Giang Thiên Ca, bắt đầu chuyển từ phòng thủ sang tấn công, ra quyền về phía Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn mới hơi hối hận vì lúc nãy không ra ngăn Giang Thiên Ca lại.

Giang Thiên Ca nghĩ gì vậy, lại muốn tìm Chú út của anh ta so tài?

Chú út ra tay, trước nay chưa bao giờ nương tay. Bình thường ở nhà luyện tập với bọn họ, mỗi lần đều khiến bọn họ đau nhức vài ngày.

Giang Thiên Ca là con gái, cô…

Thấy Chú út đã khống chế được hai tay của Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn liền nhớ đến cảnh mình bị vật qua vai.

Anh ta không đành lòng nhắm chặt mắt.

Hai tay Giang Thiên Ca đều bị Lục Chính Tây khống chế.

Cô cố gắng rút tay về, nhưng phát hiện căn bản không thể rút ra được.

Biểu cảm và động tác của Lục Chính Tây đều rất ung dung, hoàn toàn không nhìn ra anh ta dùng sức, nhưng bàn tay của anh ta lại giống như khóa sắt, giữ chặt lấy tay cô khiến cô không thể động đậy.

“Thừa nhận thua chưa?”

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn đôi mắt mở to của Giang Thiên Ca, ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, giọng điệu khó mà phân biệt nói: “Không phải đã nói với em rồi sao, đừng có lúc nào cũng đánh nhau.”

Giọng nói của Lục Chính Tây vì cố tình hạ thấp nên càng thêm trầm thấp, khiến Giang Thiên Ca nghe xong lông mi cũng run lên.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lướt qua gương mặt tuấn tú của Lục Chính Tây một vòng, cuối cùng dừng lại trên mắt anh ta: “Anh nói, là tôi phải nghe sao?”

Lục Chính Tây: “...”

Khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, nháy mắt, ẩn ý nói: “Anh cũng đâu phải ai của tôi.”

“...”

Lục Chính Tây cụp mắt xuống, dời ánh mắt đi chỗ khác, rút tay về, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thoáng thấy vẻ mất tự nhiên chợt lóe lên trên mặt anh ta, Giang Thiên Ca cong khóe miệng với tâm trạng vui vẻ, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, tuyên bố: “Lục Chính Tây, tôi để ý anh rồi đấy.”

Cô quyết định rồi! Phải bắt được Lục Chính Tây!

Yết hầu anh ta chuyển động, ánh mắt tối sầm lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

...

Nhắm mắt một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng ngã xuống đất, Lục Tự Văn lặng lẽ hé mắt ra một khe hở, thấy Giang Thiên Ca vẫn đứng yên ổn, anh ta mới mở to mắt.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca đang tươi cười, trong lòng anh ta rất khó hiểu, cô cười cái gì chứ? Đánh nhau với Chú út của anh ta, lại vui vẻ như vậy sao?

Lương Bân cũng không biết tại sao Giang Thiên Ca lại cười, nhưng anh ta luôn cảm thấy nụ cười của cô hình như có chút... không có ý tốt?

Thấy sắc mặt Lục Chính Tây có vẻ không tốt lắm, anh ta vội vàng nói: “Được rồi được rồi, Giang Thiên Ca, cô mau trở về chỗ đi.” Đừng gây thêm chuyện gì nữa.

Mục đích đã đạt được, Giang Thiên Ca nghe lời gật đầu, trở về chỗ ngồi.

Thời gian còn sớm, Lương Bân tiếp tục tổ chức mọi người so tài.

Tuy phần thưởng đã bị Giang Thiên Ca lấy mất, nhưng các nam sinh lại như được tiêm m.á.u gà, người người tranh nhau ra so tài, muốn chứng minh thực lực của mình.

Nhưng mà, các nữ sinh lại không còn tâm trạng xem bọn họ nữa, tất cả đều đang nhìn Giang Thiên Ca với vẻ mặt vô cùng phấn khích.

Bọn họ có nửa ngày nghỉ ngơi rồi!!!

Giang Thiên Ca đã giành chiến thắng cho bọn họ!!!

Hơn nữa còn thắng được nam sinh!!!

Lúc giải tán, rất nhiều người phấn khích vây quanh, Giang Thiên Ca bị vây quanh đến mức không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Chính Tây sải bước rời đi.

Ban đầu cô còn muốn nhân lúc mọi người không chú ý, đi chặn đường Lục Chính Tây.

Bây giờ lại để anh ta chạy mất rồi.

Nhưng mà cũng không sao, ngày dài tháng rộng.

Phật chạy được chứ chùa khôn chạy được.

Nhìn những người đang vây quanh mình, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi đại đội cử lại một người, những người khác giải tán đi.”

Nghe vậy, mọi người khó hiểu nhìn nhau.

“Nghe theo Giang Thiên Ca!” Chương Quân Minh chen ở trong cùng lên tiếng: “Các lớp trưởng ở lại, những người khác giải tán, trở về chờ thông báo!”

“Đúng đúng đúng, chúng ta về trước! Về trước!”

Những người vây quanh lúc này mới giải tán, chỉ còn lại các lớp trưởng. Giang Thiên Ca gọi bọn họ lại gần, nhỏ giọng nói kế hoạch của mình.

Nghe xong lời Giang Thiên Ca, tất cả mọi người đều gật đầu với vẻ mặt phấn khích.

“Được! Làm theo lời Thiên Ca! Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị!” Chương Quân Minh kích động vỗ đùi: “Chọc tức c.h.ế.t đám con trai kia!”

“Đúng vậy! Tối nay bắt đầu chuẩn bị! Tớ biết lớp mình có bạn biết hát Kinh kịch “Hoa Mộc Lan”! Đến lúc đó sẽ bảo bạn ấy hát bài này!” Lớp trưởng lớp Văn cũng rất phấn khích.

Trần Chí Văn chính là bạn cùng lớp với cô ấy. Trước đây ở trường, lúc mới gặp mặt, Trần Chí Văn đã nói ra những lời lẽ mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, khiến không ít người cảm thấy khó chịu.

Cô ấy đã sớm nhìn Trần Chí Văn không vừa mắt, bây giờ có cơ hội trút giận như vậy, nhất định phải tận dụng cho tốt!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 99: Chương 99



Nhìn phản ứng của mọi người, Giang Thiên Ca gật đầu: “Được rồi, mọi người giải tán đi. Chúng ta chuẩn bị hai ngày, ba ngày sau sẽ bắt đầu.”

“Được!”

...

Trong nhà ăn, Tiêu Phong vừa nhai bánh bao, vừa tiến lại gần Lục Tự Văn: “Này, cậu có thấy đám con gái kia hơi kỳ lạ không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Lục Tự Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía đám con gái: “Hình như có hơi hơi.”

Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ phấn khích đang cố kìm nén, đặc biệt là khi nhìn về phía đám con trai, cảm xúc trong mắt trở nên vô cùng phong phú, đắc ý, vui sướng, hưng phấn...

Đây là vì sao nhỉ? Chẳng lẽ là vì nửa ngày nghỉ ngơi kia?

Cũng đâu đến mức phấn khích như vậy chứ?

Cùng lúc đó, các huấn luyện viên cũng đang thảo luận về chủ đề này.

Lương Bân khó hiểu nói: “Lão Lưu, Lão Lý, còn có Lão Trần, Lão Trương nữa, sao người của các anh cứ chạy sang đội tôi thế?”

Mỗi lần nghỉ ngơi, đều có người của các đội khác chạy đến tìm Giang Thiên Ca nói nhỏ gì đó, cũng không biết đang nói gì.

Lương Bân nhìn lướt qua mọi người, nghi ngờ hỏi: “Thời gian nghỉ ngơi có tí tẹo, lại còn sức chạy lung tung, có phải lúc huấn luyện các anh nương tay rồi không?”

Vừa nghe thấy bị nghi ngờ nương tay, có người liền trừng mắt: “Bọn tôi không có nương tay!”

Một người khác cũng nói: “Tôi cũng đang tò mò đây, hai ngày nay, mắt bọn họ cứ sáng rực lên, giống như được tiêm m.á.u gà vậy. Cứ hễ nghỉ ngơi là chạy sang chỗ cậu, tôi còn đang nghĩ, có phải chỗ cậu có gì hấp dẫn bọn họ không.”

Không nhận được câu trả lời, Lương Bân nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Lương Bân muốn hỏi Lục Chính Tây, nhưng nhìn quanh phòng làm việc một vòng cũng không thấy người đâu, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Hai ngày nay, Lục Chính Tây cứ thoắt ẩn thoắt hiện, cũng không biết đang làm gì.

Lương Bân còn chưa nghĩ ra nguyên do, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thấy những người khác coi như không nghe thấy gì, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, Lương Bân trừng mắt nhìn, đành bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đứng ngoài cửa, trong mắt Lương Bân hiện lên vài phần nghi ngờ.

Anh ta nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, anh ta luôn cảm thấy, hai ngày trước khi so tài, giữa Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây có gì đó là lạ.

Lục Chính Tây cũng là sau khi so tài với Giang Thiên Ca xong, thì bắt đầu trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.

Hai người bọn họ, đang chơi trò gì vậy?

“Huấn luyện viên, chiều mai, nữ sinh chúng tôi có một buổi biểu diễn giao lưu văn nghệ ạ.” Giang Thiên Ca lấy ra một tấm thiệp mời được thiết kế rất tinh xảo.

“Để cảm ơn các huấn luyện viên đã quan tâm, chăm sóc trong thời gian qua, tôi thay mặt cho các bạn nữ sinh, trân trọng kính mời các huấn luyện viên đến xem buổi biểu diễn của chúng tôi.”

Lương Bân nhận lấy tấm thiệp mời, mở ra xem, nhìn thấy trên thiệp mời có ghi tên của tất cả các huấn luyện viên. Lục Chính Tây được viết ở vị trí đầu tiên.

Tên của Lục Chính Tây là do Giang Thiên Ca viết.

Trước đây, ngày nào Lục Chính Tây cũng đến sân huấn luyện một vòng, nhưng hai ngày nay, lại không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Anh ta chạy đi đâu rồi? Không phải là bị cô dọa cho chạy mất rồi chứ?

Chắc không đến mức đó chứ?

Giang Thiên Ca đưa mắt nhìn vào trong.

Thấy vậy, không hiểu sao Lương Bân lại theo bản năng nghiêng người, chắn tầm mắt của cô.

Giang Thiên Ca bèn nhìn Lương Bân, hỏi: “Huấn luyện viên Lương, huấn luyện viên Lục có ở đó không ạ?”

Lương Bân: “...”

“... Cô...” Lương Bân cảnh giác: “Cô tìm cậu ấy có việc gì sao?”

Giang Thiên Ca không trả lời, mà nói: “Anh ấy không có ở đó sao? Vậy thì thôi vậy.”

Giọng nói có chút tiếc nuối khó tả.

Lương Bân cảm thấy sự tiếc nuối trong giọng nói của Giang Thiên Ca rất quen thuộc.

Trước đây bọn họ đi săn trên núi, trơ mắt nhìn con mồi chạy mất ngay trước mắt, chính là như vậy.

“!”

Lương Bân đột nhiên rùng mình!

Anh ta cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một chuyện động trời!

Đội trưởng của bọn họ, Lục Chính Tây, hình như đã gặp chuyện rồi!

...Bị “nữ lưu manh” để ý rồi!

“Nữ lưu manh” bây giờ còn tìm đến tận cửa!

Cho nên, hai ngày nay Lục Chính Tây cứ thoắt ẩn thoắt hiện, là vì trốn “nữ lưu manh” sao?

Suy đoán trong lòng khiến Lương Bân như đất trời đảo lộn.

Giang Thiên Ca đi rồi, anh ta đóng cửa lại, rồi lảo đảo bước về chỗ ngồi, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngơ ngác.

“Anh Bân, anh làm sao thế? Người vừa gõ cửa không phải là học trò cưng của anh sao? Sao lại bày ra vẻ mặt này?” Giống như gặp ma vậy.

Trước đây, Lương Bân khen Giang Thiên Ca không ít, rất hài lòng về cô. Nếu không phải vì cô ấy là sinh viên giỏi của trường Đại học Hoa, tương lai rộng mở, thì Lương Bân đã muốn kéo cô ấy vào quân đội rồi.

Hai ngày trước, sau khi Giang Thiên Ca dám công khai khiêu chiến Lục Chính Tây, tên tuổi của cô đã được lan truyền khắp căn cứ. Ngay cả Lương Bân là huấn luyện viên của cô cũng được thơm lây không ít.

Hôm nay là thế nào?
 
Back
Top Bottom