Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 60: Chương 60



Giang Thiên Ca chửi thầm một tràng trong lòng.

Ăn cơm xong, Giang Thiên Ca đi trả tiền trước. Lục Tự Văn định đưa tiền cho cô nhưng cô không nhận: “Thôi khỏi, mình có việc phải đi trước rồi, hôm nào mình mời cậu sau.”

*

Về đến nhà, thấy Lục Chính Tây đang ở ngoài sân, Lục Tự Văn liền chạy lại.

Lục Chính Tây liếc nhìn anh một cái, hỏi: “Đi đâu đấy?”

Lục Tự Văn đáp: “Cháu đến phường Ngự Đức ăn cơm ạ.”

Ở khắp Bắc Thành, phường Ngự Đức không tính là đắt đỏ nhất, nhưng với một cậu học sinh như Lục Tự Văn mà nói, đi một chuyến cũng phải tiêu hết hơn nửa tháng tiền tiêu vặt của anh.

Lục Chính Tây hiếm khi quan tâm hỏi một câu: “Tiền tiêu vặt của cháu còn đủ dùng không?”

Lục Tự Văn thành thật đáp: “Vẫn đủ ạ. Hôm nay cháu cũng không tiêu tiền, là Giang Thiên Ca trả ạ.”

Lục Chính Tây: “*”

Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Lục Tự Văn, Lục Chính Tây nheo mắt lại: “Cháu không thấy ngại à?”

“Chú út, ý chú là cháu không nên làm vậy sao? Đúng vậy! Cháu cũng thấy ngại lắm. Nhưng mà, cậu ấy giành trả tiền trước, cháu đưa tiền cho cậu ấy, cậu ấy cũng không lấy, con cũng hết cách.”

“*”

Lục Chính Tây không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ ngợi một hồi, anh cử động cổ tay, ra hiệu cho Lục Tự Văn: “Lại đây, đấu với chú một trận.”

“Ơ?”

Sao lại đột ngột như vậy?

Mặc dù Lục Tự Văn cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vì là “cháu ngoan của Bác”, anh chỉ do dự một giây rồi gật đầu.

Trước khi bắt đầu, anh cẩn thận dặn dò: “Chú út, chú xuống tay nhẹ thôi nhé. Ngày mai cháu còn phải đến trường báo danh nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần đầu tiên gặp bạn học mới, ít nhất cũng phải giữ hình tượng một chút chứ.

Nghe thấy tiếng động ngoài sân, Ông nội Lục từ trong nhà thò đầu ra, khó hiểu hỏi bà v.ú Hoàng đang đứng cạnh: “Hai người đó lại tập luyện gì thế? Tự Văn làm sao à?”

Bà v.ú Hoàng cũng tò mò: “Tôi cũng không biết nữa. Vừa nãy hai người họ vẫn còn đang nói chuyện với nhau mà.”

Ông nội Lục lại nhìn thêm một lúc, sau đó dặn dò bà v.ú Hoàng: “Chuẩn bị sẵn dầu hồng gió đi.”

Bà v.ú Hoàng liên tục gật đầu.

Sau khi kết thúc, Lục Tự Văn quen đường cũ đi tìm bà v.ú Hoàng bôi thuốc, Lục Chính Tây thì trở về thay quần áo. Ông nội Lục đi theo, tò mò hỏi: “Dạo này con rảnh rỗi lắm sao?”

Chưa đến nửa tháng mà đã luyện tập với đám nhỏ đó mấy lần rồi. Lúc trước, có khi nửa năm cũng chẳng luyện tập một lần.

Lục Chính Tây thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi nói: “Bố này, Tự Khôn chúng nó cũng lớn hết rồi, mà cứ như trẻ con chưa lớn ấy. Bố bảo mấy anh để tâm đến chúng nó một chút đi.”

Mấy người con của Ông nội Lục sau khi kết hôn đều chuyển ra ngoài ở riêng. Cứ đến dịp nghỉ hè hoặc nghỉ đông, các cháu sẽ đến hẻm Tuyết Hoa ở một thời gian.

Ngoại trừ Lục Tự Văn vì bố mẹ không ở Bắc Kinh nên vẫn luôn sống ở hẻm Tuyết Hoa, cần ông nội dạy dỗ, còn những đứa cháu khác, chỉ cần không gây ra chuyện gì lớn, không phạm lỗi nghiêm trọng, thì ông đều không can thiệp, để bố mẹ chúng tự dạy dỗ.

Nghe Lục Chính Tây nói vậy, Ông nội Lục “chậc” một tiếng, bảo đã biết rồi.

Ông liếc mắt nhìn Lục Chính Tây, hỏi: “Con cũng không còn nhỏ nữa, định thế nào đây? Hôm qua, ông Trần*”

Lục Chính Tây cắt ngang lời ông: “Bố đừng lo lung nữa, con bận lắm.”

Ông nội Lục tức giận tr glared mắt: “Con bận cái gì?”

Cùng tuổi nhau, con nhà người ta đã có thể chạy lon ton rồi, vậy mà con trai ông đến người yêu còn chưa có. Bận? Còn việc gì quan trọng hơn chuyện trọng đại của đời người nữa?

Lục Chính Tây đáp: “Con bận cống hiến cho đất nước.”

Ông nội Lục: “*”

*

Biết được Giang Ti Vũ chính là con gái ruột của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, còn kẻ mạo danh thay thế cô ta chỉ là hàng giả mạo, Giang Thiên Ca bắt đầu nghĩ cách để dạy cho cô ta một bài học.

Trước đó, cô còn nghĩ, sau khi tìm được người rồi, sẽ xem xét nhân phẩm của người đó thế nào, nếu không có vấn đề gì thì cô sẽ chỉ vạch trần thân phận của mình là được.

Nhưng nếu đã là Giang Ti Vũ thì lại là chuyện khác.

Cô đã nói rồi mà, cô vừa đến Bắc Kinh chưa lâu, sao lại xui xẻo gặp ngay phải Giang Ti Vũ - kẻ xấu xa, não ngắn như vậy chứ?

Hóa ra, ân oán giữa hai người sâu đậm lắm.

Từ chuyện xảy ra ở văn phòng tuyển sinh của Đại học Hoa trước đó có thể thấy, Giang Ti Vũ chắc chắn không phải hạng người tốt gì. Đúng là con gái ruột của Giang Thiết Quân và Trương Lê Hoa, bản tính đều giống nhau.

Giang Thiên Ca suy nghĩ một hồi, rồi nảy ra một ý.

Ngày 4 tháng 9 là ngày sinh viên mới của Đại học Hoa đến trường báo danh.

Sáng hôm đó, Giang Thiên Ca thu dọn đồ đạc xong, rồi lại đến công ty máy tính Hoài Dân tìm Vương Hoài Dân, nói với anh là một tháng sau cô sẽ không rảnh.

Sau khi sinh viên mới của Đại học Hoa báo danh xong sẽ phải bắt đầu tham gia khóa huấn luyện quân sự nội trú kéo dài một tháng, không được tự ý ra ngoài.

Lo liệu xong xuôi mọi việc, Giang Thiên Ca mới đến trường.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 61: Chương 61



Lúc cô đến trường, cổng trường người ra vào nườm nượp. Ai nấy đều tay xách nách mang, nào bao lớn, bao nhỏ, nào túi, nào chăn màn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi vì đi đường xa, nhưng nét vui mừng, phấn khởi vẫn là chủ đạo.

Địa điểm báo danh được bố trí thống nhất tại nhà thi đấu, chia khu vực theo từng khoa.

Giang Thiên Ca tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được khu vực của khoa Máy tính ở phía cuối hàng thứ hai.

Khoa Máy tính có tổng cộng bốn chuyên ngành, hơn một trăm sinh viên cùng đến báo danh nên hàng người xếp dài dằng dặc.

Giang Thiên Ca phải xếp hàng hơn mười phút mới đến lượt.

Đứng trước bàn, Giang Thiên Ca đọc tên, chuyên ngành của mình, đồng thời lấy chứng minh thư và giấy báo nhập học ra.

“Bạn Giang Thiên Ca này, bạn đã báo danh rồi mà.” Những người phụ trách tiếp nhận báo danh đều là hội sinh viên.

Cán bộ phụ trách ghi danh tìm kiếm một hồi trong danh sách lớp của khoa Máy tính, phát hiện sau tên “Giang Thiên Ca” đã có chữ ký.

Giang Thiên Ca nói: “Mình vừa mới đến, trước giờ chưa từng đến đây lần nào. Cậu chắc chắn đã có người tên Giang Thiên Ca đến báo danh rồi sao?”

Cán bộ hội sinh viên gật đầu: “Chắc chắn rồi. Chính là Giang Thiên Ca, chúng mình đã kiểm tra chứng minh thư và giấy báo nhập học của bạn ấy, đầy đủ giấy tờ rồi mới cho báo danh.”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, trong lòng đã có dự đoán. Cô gật đầu, nói: “Vậy cậu kiểm tra giấy tờ của mình trước đã.”

Rồi cô lại hỏi: “Vậy “Giang Thiên Ca” đã báo danh rồi đi đâu?”

“Chắc là bạn ấy đã nhận chìa khóa phòng, lên ký túc xá rồi.” Cán bộ hội sinh viên đối chiếu chứng minh thư và giấy báo nhập học của Giang Thiên Ca với vẻ mặt hoang mang: “Cái này* sao lại có hai cái nhỉ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ta gọi người bên cạnh đến xem, ai nấy đều hoang mang, luống cuống.

Trái lại, Giang Thiên Ca là người bình tĩnh nhất. Cô đề nghị: “Mình nghĩ, hay là các cậu đi tìm “Giang Thiên Ca” kia quay lại đây, đồng thời gọi cả giáo viên và lãnh đạo nhà trường đến.”

“Mình có việc cần ra cổng trường một lát, lát nữa quay lại.”

Nghĩ đến tình huống hiện tại, Giang Thiên Ca cảm thấy dở khóc dở cười. Thân thế của cô đã lận đận rồi, đến việc đi học thôi mà cũng có lắm trò rùng rợn như vậy.

Cái tên Giang Thiên Bảo đáng ghét đó, trong đầu toàn nước bẩn còn hơn cả em gái ruột của hắn ta. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn có thể gây chuyện cho cô.

Rõ ràng, tình huống hiện tại là có người đã cầm giấy báo nhập học của Giang Thiên Ca bị mất đến Đại học Hoa để báo danh.

Thời buổi này, thông tin cá nhân đều được ghi trên giấy tờ viết tay. Việc đổi tên, thay đổi thông tin cá nhân rất dễ dàng.

Hơn nữa, không phải thông tin nào cũng được cập nhật trên mạng, muốn xác minh thông tin của một người cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu không bỏ công sức tìm hiểu, ai mà biết được đâu là “Giang Thiên Ca” thật, đâu là “Giang Thiên Ca” giả.

Kẻ cầm giấy báo nhập học kia chắc chắn là cho rằng Giang Thiên Ca không còn giấy báo nhập học, sẽ không đến Đại học Hoa, không có ai vạch trần cô ta nên mới dám cả gan mạo danh thế chỗ.

Trước đó, khi đến phòng tuyển sinh để làm lại giấy tờ, cô đã nhắc nhở phó chủ nhiệm Lý đánh dấu vào giấy báo nhập học và sổ ghi danh được làm bổ sung.

Nhưng không biết là do quên hay là do sơ suất, giấy báo nhập học được làm bổ sung mà cô nhận được lại không hề có dấu. Chắc chắn là trong sổ ghi danh cũng không có.

*

Bên cạnh cổng Đại học Hoa có một bốt điện thoại công cộng. Giang Thiên Ca móc một đồng xu, gọi một cuộc điện thoại xong rồi mới quay trở lại.

Lúc cô quay lại nhà thi đấu, ở khu vực báo danh của khoa Máy tính, phó viện trưởng và giáo viên chủ nhiệm của khoa đều đã có mặt.

Thấy Giang Thiên Ca quay lại, cán bộ hội sinh viên lúc nãy giới thiệu với vẻ mặt phức tạp: “Đây chính là Giang Thiên Ca,* người đến sau ạ.”

Cũng đúng lúc này, một cán bộ hội sinh viên khác dẫn theo mấy người đến, là một gia đình ba người, gồm hai vợ chồng và một cô con gái.

Giang Thiên Ca vừa nhìn đã nhận ra bọn họ.

Chính là gia đình ba người cùng toa tàu với cô.

Lúc đó, người đàn ông kia còn khoe khoang với cô là con gái ông ta sắp vào Đại học Hoa học.

Lý Chí Phi hiện tại đang rất bực bội.

Con gái ông ta đã làm thủ tục báo danh, nhận phòng ký túc xá, coi như là sinh viên Đại học Hoa chính thức rồi.

Cuối cùng thì nhà họ Lý ông cũng có một người con là sinh viên Đại học Hoa! Ông ta còn đang tính toán, sau khi hai mẹ con thu dọn phòng ký túc xá xong sẽ cùng nhau đi dạo quanh ngôi trường đại học danh giá nhất cả nước này, đợi đến lúc về quê, ông sẽ tha hồ mà khoe khoang.

Suốt thời gian qua, ông ta phải nén niềm vui này trong lòng, không được chia sẻ với ai, bức bối vô cùng.

Giờ thì con gái đã báo danh xong, mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, dù gì thì ông ta cũng phải đi khoe khắp nơi, cho tất cả mọi người biết nhà họ Lý ông có con gái đỗ vào Đại học Hoa!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 62: Chương 62



Lý Chí Phi ông ta không có con trai thì đã sao? Con gái ông ta có thể vào Đại học Hoa cơ mà! Sau này, cuộc sống của nhà họ Lý chắc chắn sẽ phát lên!

Sau khi dọn dẹp phòng ký túc xá xong, cả nhà đang định đi dạo trong khuôn viên trường thì bị người ta gọi giật lại, hỏi han này nọ, ồm ồm, úm úm, khiến Lý Chí Phi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bị đưa đến khu vực báo danh, Lý Chí Phi khoanh tay sau lưng, khinh thường nhìn những người xung quanh, nhìn chằm chằm vào phó viện trưởng rồi chất vấn: “Ông là giáo viên của trường này à? Gọi chúng tôi đến đây có việc gì?”

Vẻ mặt của Lý Chí Phi rất khó chịu, giọng điệu cũng lộ rõ vẻ khinh thường.

Giáo viên thì làm sao? Mấy năm trước đều là bọn “thối rữa” cả. Ông ta chỉ cần động động cái miệng là có thể khiến lũ người này phải đi quét nhà xí, ở chuồng bò.

Nhìn thấy thái độ của Lý Chí Phi, khóe miệng phó viện trưởng liền xị xuống, sắc mặt cũng vô cùng tệ.

Năm đó, khi xuống nông thôn, ông từng bị người ta khinh thường, nhưng chưa từng phải chịu khổ cực gì. Sau khi trở về từ nông thôn, ông bắt đầu công tác tại Đại học Hoa. Bao nhiêu năm qua, cho dù là học sinh hay phụ huynh, ai nấy đều rất khách sáo, tôn trọng ông.

Đã bao giờ ông bị coi thường như vậy?

Phó viện trưởng trầm mặt liếc nhìn Lý Chí Phi, nghiêm nghị nói:

“Trong số những sinh viên trúng tuyển vào khoa của chúng tôi chỉ có duy nhất một người tên là Giang Thiên Ca, nhưng hiện tại lại có đến hai người tên Giang Thiên Ca đến báo danh, chắc chắn trong số đó có một người là giả mạo. Gọi mọi người đến đây là để xác minh thân phận.”

Nghe đến câu “hai người tên Giang Thiên Ca”, Lý Chí Phi sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ sự hoảng loạn.

Tưởng Xuân Hồng và con gái ông ta nghe thấy phó viện trưởng nói vậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn.

Thấy thế, Lý Chí Phi liền trừng mắt nhìn hai người, đứng chặn trước mặt họ.

Lý Chí Phi nheo mắt, nhìn sang Giang Thiên Ca đang đứng bên cạnh.

Giang Thiên Ca mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Trùng hợp thật đấy, con gái ông cũng tên là Giang Thiên Ca, cũng vào Đại học Hoa học. Tôi cũng tên là Giang Thiên Ca, cũng vào Đại học Hoa học.”

Nhận ra Giang Thiên Ca, sắc mặt Lý Chí Phi liền thay đổi, thầm hối hận lúc ở trên tàu không nên nhiều chuyện.

Sau đó, ông ta siết chặt nắm đấm, cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

Đến lúc này, không còn cách nào khác. Cách duy nhất là phải một mực khẳng định! Khẳng định con gái ông ta chính là “Giang Thiên Ca”!

“Cô nói cậu là “Giang Thiên Ca”, vậy cô có bằng chứng gì? Con gái tôi đã làm thủ tục nhập học, đã vào ký túc xá rồi, nó chính là “Giang Thiên Ca”, là “Giang Thiên Ca” trúng tuyển!”

Thấy Giang Thiên Ca đi một mình, bên cạnh không có phụ huynh, Lý Chí Phi càng thêm đắc ý.

Ông ta nhanh chóng đổi sang vẻ mặt giận dữ, giọng điệu gay gắt chất vấn vị phó viện trưởng:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Trường học các người làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện hoang đường như thế này mà cũng tin? Không những không đuổi người ra mà còn quay ngược lại nghi ngờ chúng tôi giả mạo?”

“Con gái tôi từ nhỏ đã học tập rất chăm chỉ, nói là dùi mài kinh sử cũng không ngoa. Nó phải vất vả lắm mới thi đậu vào trường của mấy người, mang theo giấy báo trúng tuyển có tên nó đến trường làm thủ tục nhập học, vậy mà lại bị nghi ngờ là giả mạo?”

“Các người làm vậy, có biết sẽ khiến người ta đau lòng đến mức nào không? Các vị phụ huynh khác, mọi người hãy phân xử cho tôi. Chuyện này hôm nay xảy ra với con tôi, biết đâu ngày mai lại xảy ra với con cái nhà các người.”

Lý Chí Phi rõ ràng rất biết cách khích động cảm xúc của người khác. Nghe ông ta nói xong, nhất là câu cuối cùng, không ít người đều tỏ vẻ bất bình, lên tiếng bênh vực ông ta.

“Đúng vậy, con cái thi đại học đâu phải chuyện dễ dàng, trường học các người không thể tùy tiện oan uổng người khác như vậy!”

“Nhà người ta đã xuất trình được cả giấy báo trúng tuyển lẫn chứng minh thư, chứng tỏ họ là thật. Cô gái này, cô muốn học đại học thì tự mình đi thi, đừng có mơ tưởng chuyện không tốn công sức mà có được, làm chuyện mạo danh thế chỗ người khác. Thiếu đạo đức như vậy, cẩn thận sinh con trai không có lỗ đít.”

Thấy có người lên tiếng ủng hộ, còn Giang Thiên Ca thì sau câu nói lúc nãy, chẳng nói thêm tiếng nào, Lý Chí Phi mừng thầm trong lòng, ông ta càng ra vẻ cứng rắn hơn.

“Giấy báo trúng tuyển là do trường các người gửi, bây giờ lại không muốn thừa nhận, có phải các người muốn giở trò mờ ám, cướp mất suất của con gái tôi không? Nếu các người dám làm vậy, tôi sẽ đến cục giáo dục tố cáo các người, đến đài truyền hình vạch trần các người!”

Lý Chí Phi biết, điều quan trọng nhất là phải gây áp lực cho nhà trường, buộc họ phải thừa nhận con gái ông ta chính là “Giang Thiên Ca” trúng tuyển.

Chỉ cần phía nhà trường thừa nhận, thì cho dù cô có là Giang Thiên Ca thật cũng chỉ có thể ngậm ngùi ra về.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 63: Chương 63



Mặt vị phó viện trưởng tối sầm lại.

Trước mặt biết bao nhiêu học sinh và phụ huynh, bị người ta chỉ trích vô cớ như vậy, bị gán cho cái tội thao túng suất đại học, chỉ cần xử lý không khéo, thậm chí có thể phải đi tù, tâm trạng làm sao mà tốt cho được.

Vị phó viện trưởng nghiêm nghị lên tiếng:

“Vị phụ huynh này, công tác tuyển sinh của trường chúng tôi luôn công bằng, công chính. Những lời ông vừa nói, ông phải chịu trách nhiệm đấy.”

Thấy vậy, thái độ của Lý Chí Phi dịu xuống một chút.

“Tôi cũng là do quá tức giận thôi. Con gái tôi ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm học bài, tối nào cũng thức đến tận 12 giờ, nó phải cố gắng khổ sở lắm mới thi được thành tích cao như vậy, thi đậu vào trường của các người, vậy mà lại có kẻ muốn cướp mất suất học của nó, tôi là cha nó, làm sao mà không tức giận cho được?”

“Thôi được rồi. Các người mau đuổi cô ta ra ngoài đi. Chuyện hoang đường thế này mà để lớn chuyện lên thì người mất mặt vẫn là nhà trường.”

Nói xong, Lý Chí Phi đắc ý liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca vẫn bình tĩnh đứng im, không nói gì.

Vị phó viện trưởng cũng quay sang nhìn Giang Thiên Ca, thấy dáng vẻ của cô thì ông ta lại cảm thấy đau đầu. Cô thì thản nhiên, tự tại, còn ông ta thì suýt nữa tức hộc máu.

Nếu không phải đã xem qua giấy tờ tùy thân và giấy báo trúng tuyển của cô, có lẽ ông ta đã thật sự tin lời Lý Chí Phi.

Bây giờ cả hai người đều có giấy tờ tùy thân và giấy báo trúng tuyển, muốn chứng minh ai thật, ai giả thì cần chính họ phải đưa ra bằng chứng khác. Lý Chí Phi thì nói rất nhiều, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng cụ thể nào.

Vị phó viện trưởng nhìn Giang Thiên Ca, nói: “Cô cũng nói đi, cô có bằng chứng gì chứng minh thân phận của mình?”

Lý do Giang Thiên Ca không lên tiếng là vì cô nhận ra Lý Chí Phi muốn giở trò vô lại, chối bay chối biến, đối với loại người như ông ta, có nói nhiều cũng vô ích, chỉ tốn nước bọt.

Chờ người cô gọi đến, ông ta tự khắc sẽ không thể nào vênh váo được nữa.

Nhưng vị phó viện trưởng đã lên tiếng rồi, cô không nói gì nữa cũng không được.

Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện mình đã từng làm mất một giấy báo trúng tuyển, sau đó đến trường xin cấp lại.

“Giấy báo trúng tuyển mà họ đang cầm, chắc chắn là cái mà tôi đã làm mất.”

“Giấy báo trúng tuyển mà tôi được cấp lại, lúc đó do phó chủ nhiệm Lý của phòng tuyển sinh và cô Hoàng Tú Lan phụ trách, ông có thể hỏi lại họ để xác minh.”

Giang Thiên Ca vừa dứt lời, vị phó viện trưởng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Chí Phi đã cười lạnh nói:

“Hừ, tôi còn đang thắc mắc tại sao lại có đến hai giấy báo trúng tuyển, thì ra là thế. Rõ ràng là cô đã cấu kết với người của phòng tuyển sinh, muốn cướp mất suất của con gái tôi.”

Giang Thiên Ca không để ý đến lời ông ta, cô đưa tay xem đồng hồ, ước chừng thời gian cũng sắp đến rồi, bèn nghiêng đầu sang cô gái bên cạnh, nhỏ giọng nhờ cô ấy giúp đỡ.

Giang Thiên Ca hỏi quá đột ngột khiến cô gái ngẩn người, sau đó mới gật đầu. Giang Thiên Ca ghé sát tai cô, nói nhỏ hai câu.

Nghe xong, Dư Mai Tinh trợn tròn mắt, cô nàng cố nén sự phấn khích, gật đầu rồi chạy ra cửa.

Lý Chí Phi không để ý đến động tĩnh bên Giang Thiên Ca, ông ta vẫn đang tiếp tục gây sức ép với vị phó viện trưởng.

“Ngôi trường đáng lẽ phải là tháp ngà tinh khiết, trong sáng, vậy mà lại bị một số kẻ lòng dạ xấu xa làm cho rối ren, bọn chúng cấu kết với nhau*”

“Tránh ra, tránh ra, cảnh sát đến rồi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Mai Tinh chen qua đám đông, chạy về phía Giang Thiên Ca, “Bạn học, tôi đưa cảnh sát đến rồi!”

Mặc dù ban nãy cô nàng cũng từng vì lời nói của Lý Chí Phi mà nghi ngờ thân phận của Giang Thiên Ca, cho rằng cô là giả mạo.

Nhưng sau khi biết Giang Thiên Ca đã báo cảnh sát, mọi nghi ngờ trong lòng cô nàng đều tan biến hết. Bởi lẽ, có ai làm chuyện xấu mà lại tự mình gọi cảnh sát đến chứ!

Dư Mai Tinh không khỏi cảm thấy bội phục Giang Thiên Ca. Nếu là cô nàng gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cô nàng sẽ không thể nào bình tĩnh, xử lý đâu vào đấy như Giang Thiên Ca được.

Cảnh sát đến rồi ư?

Lý Chí Phi vốn tưởng là doạ người thôi, nhưng khi liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy hai người cảnh sát mặc cảnh phục màu xanh lá đang tiến lại gần, đồng tử của ông ta co rút liên hồi. Ông ta trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, “Cô* Cô*”

Lý Chí Phi định lặp lại chiêu cũ, mặt dày mày dạn lên tiếng trước, nhưng không hiểu sao, biểu cảm trên mặt ông ta lại không nghe theo sự điều khiển, không thể nào giả vờ được nữa.

Giang Thiên Ca gật đầu với hai đồng chí cảnh sát, nói:

“Đồng chí cảnh sát, họ đã lấy trộm giấy báo trúng tuyển, làm giả giấy tờ tùy thân, giả mạo người khác để nhập học, hòng chiếm đoạt quyền được học tập của tôi.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 64: Chương 64



“Ông ta còn cố ý kích động cảm xúc của mọi người, vu khống tôi cấu kết với nhà trường, làm tổn hại đến danh dự của tôi, của thầy cô và của trường đại học Hoa Đại.”

“Hiến pháp quy định, mọi người đều có quyền được học tập, quyền danh dự của mọi người đều bất khả xâm phạm. Họ đã xâm phạm đến rất nhiều quyền lợi của tôi, kính mong đồng chí cảnh sát hãy giải quyết công bằng cho tôi.”

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, những người xung quanh đều chấn động. Ban nãy, thấy cô không hề lên tiếng phản bác, họ đều cho rằng cô chột dạ, không dám lên tiếng.

Nào ngờ, cô lại đang âm thầm tung chiêu cuối!

Nghe cô liệt kê từng tội danh một, không nói thì thôi, đã nói là khiến người ta phải kinh ngạc.

Những người vừa rồi lên tiếng bênh vực Lý Chí Phi đều biến sắc, lo sợ Giang Thiên Ca cũng sẽ liệt kê tội danh của họ, ai nấy đều sợ hãi co rúm lại.

Cả nhà ba người Lý Chí Phi đều tái mét mặt, Tưởng Xuân Hồng một tay bám chặt lấy cánh tay Lý Chí Phi, một tay che chắn cho con gái, run rẩy nói:

“Cô nói bậy! Con gái tôi tên là Giang Thiên Ca! Chúng tôi không lừa ai hết! Giấy báo trúng tuyển là của chúng tôi!”

Lý Chí Phi mặt mày tái nhợt, cũng trợn mắt nói:

“Đúng vậy, cô không có bằng chứng mà dám vu oan cho chúng tôi, tôi sẽ đi kiện cô! Đồng chí cảnh sát, đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta là do ghen tị với con gái tôi, muốn cướp suất học của con bé, thấy không cướp được nên mới vu oan cho chúng tôi! Mau bắt cô ta lại đi.”

Vừa nói, Lý Chí Phi vừa trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca đầy căm hận, không biết đầu óc ông ta có vấn đề gì không mà lại lao về phía Giang Thiên Ca, định ra tay đánh người.

“Làm cái gì đấy!”

“Á!”

Thấy ông ta hành động, người cảnh sát quát lớn. Nhưng chưa kịp ra tay thì Lý Chí Phi đã bị một cước đá văng xuống đất.

Người đá ông ta, không ai khác, chính là Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc nhìn Lý Chí Phi, mỉa mai:

“Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Bằng chứng tôi có rất nhiều, chỉ là tôi không muốn phí lời với ông thôi.”

“Ông nói giấy báo trúng tuyển là do con gái ông thi, vậy ông có biết “Giang Thiên Ca” trúng tuyển đại học Hoa Đại đạt tổng điểm là bao nhiêu, điểm từng môn là bao nhiêu không? Hay là để con gái ông thể hiện năng lực tại đây cho mọi người xem xem?”

“Ông đã nhận được giấy báo trúng tuyển, còn đổi tên cho con gái ông, nhưng chắc là ông chưa đổi tên mình đâu nhỉ*”

Sắc mặt Lý Chí Phi biến đổi, ông ta vội vàng thanh minh: “Tôi* Con gái tôi theo họ vợ tôi* À không, theo họ mẹ tôi, theo họ mẹ tôi, mẹ tôi họ Giang*”

Trước mặt họ mà ông ta còn muốn đánh người, uy nghiêm của họ bị thách thức, người cảnh sát cũng chẳng muốn nghe Lý Chí Phi nói nhảm nữa, lập tức lấy còng số tám ra, “Có gì thì đến đồn cảnh sát rồi nói.”

Cả nhà ba người Lý Chí Phi bị cảnh sát đưa đi, Giang Thiên Ca là người liên quan nên cũng được mời đến đồn cảnh sát để lập biên bản.

Trên đường về, đến cổng trường đại học Hoa Đại, cô tình cờ gặp Lục Chính Tây.

Giang Thiên Ca tò mò hỏi: “Anh đến trường làm gì vậy?”

Lục Chính Tây nói: “Đến làm chút việc.”

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng. Lục Chính Tây khẽ giật mình, anh lên tiếng hỏi: “Cô mới đến à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, những khoa làm việc nhanh nhẹn thì đã dọn dẹp khu vực tiếp nhận tân sinh viên rồi.

Giang Thiên Ca nói: “Cũng không tính là mới đến, tôi đến từ sớm rồi. Vừa nãy có chút việc nên phải đến đồn cảnh sát một chuyến.”

Nghe cô nói vậy, Lục Chính Tây khựng người, anh cau mày hỏi: “Tên côn đồ hôm trước lại gây chuyện với cô à?” Nói xong, anh nghiến chặt hàm răng, ánh mắt lạnh lẽo.

Giang Thiên Ca lắc đầu: “Không phải.” Sau đó, cô kể lại chuyện gia đình Lý Chí Phi mạo danh cô đến làm thủ tục nhập học.

Nói xong, cô suy nghĩ một chút, rồi ghé sát lại gần Lục Chính Tây, hạ giọng hỏi: “Chuyện anh nói lần trước, nếu tôi cần giúp đỡ thì anh có giữ lời hứa không?”

Một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, Lục Chính Tây ngẩn người trong giây lát, vành tai anh khẽ đỏ lên. Phản ứng lại, anh lùi về sau nửa bước, gượng gạo gật đầu.

Giang Thiên Ca lại nói tiếp: “Ở đồn cảnh sát, anh có quen biết ai không?”

“Những người giả mạo tôi đã bị đưa về đồn cảnh sát rồi. Anh giúp tôi giám sát họ giúp tôi được không? Tôi sợ bọn họ sẽ nhờ vả, chạy thoát mất.”

Bây giờ rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết bằng cách dựa vào mối quan hệ. Chuyện của cô, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu như có quen biết thì rất dễ dàng thoát tội.

Vừa nãy, trên đường đến đồn cảnh sát, thấy chiêu bài khăng khăng khẳng định con gái mình là “Giang Thiên Ca” không có tác dụng, Lý Chí Phi bèn bắt đầu nói, ông ta có họ hàng làm quan lớn ở Bắc Kinh, yêu cầu cảnh sát thả ông ta ra, nếu không sẽ không yên ổn đâu.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 65: Chương 65



Trước lời đe dọa kiểu dọa dẫm như vậy, cảnh sát đương nhiên là chẳng thèm để ý. Nhưng nếu như thật sự có vị “quan lớn” nào đó gọi điện đến đồn cảnh sát, thì việc thả bọn họ ra chỉ là chuyện nhỏ.

Như vậy chẳng phải là cô uổng công tức giận sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần để cho cảnh sát xử lý công bằng, không thiên vị là được, đáng phải ngồi tù bao lâu thì ngồi tù bấy lâu. Chúng ta đều là công dân tuân thủ pháp luật, mọi chuyện cứ dựa theo pháp luật mà làm.”

Lục Chính Tây suy nghĩ mấy giây, rồi gật đầu, “Để anh sắp xếp.”

Giang Thiên Ca hài lòng nở nụ cười, vỗ nhẹ lên cánh tay Lục Chính Tây, gật đầu nói:

“Vâng, để cho những phần tử xấu xa phải chịu hình phạt thích đáng, có lợi cho công bằng, chính trực của xã hội. Đồng chí Lục Chính Tây, anh làm rất tốt!”

Lục Chính Tây mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.

*

Vì phải đến đồn cảnh sát để lập biên bản, nên đồ đạc của Giang Thiên Ca vẫn để ở khu vực tiếp nhận tân sinh viên.

Cô quay lại đó, mọi người nói với cô là đã có bạn cùng lớp giúp cô chuyển đồ về ký túc xá rồi.

Giang Thiên Ca cảm ơn mọi người, sau đó đi về phía ký túc xá.

Ký túc xá của cô ở phòng 302, tòa nhà số 5. Vừa đến cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả bên trong.

Cửa phòng hé mở, Giang Thiên Ca đưa tay gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại, cô bèn đẩy cửa bước vào.

Ký túc xá của trường đại học Hoa Đại bây giờ đều là phòng ở tập thể 6 người. Ngoại trừ Giang Thiên Ca, 5 người còn lại đều đã đến. Lúc Giang Thiên Ca đẩy cửa bước vào, 5 đôi mắt đồng loạt hướng về phía cô.

Căn phòng im lặng trong hai giây, Giang Thiên Ca đang định lên tiếng chào hỏi, thì một giọng nói vang lên: “Chính là cô ấy, Giang Thiên Ca mà mình vừa kể đó!”

Người nói là Dư Mai Tinh. Giọng nói của cô nàng có vẻ hơi phấn khích.

Những người khác trong phòng đều đã đến làm thủ tục nhập học từ sáng, nên không biết chuyện xảy ra ở khu vực tiếp nhận tân sinh viên. Vừa nãy, sau khi đến ký túc xá, Dư Mai Tinh đã đem câu chuyện “dũng cảm vạch mặt kẻ giả mạo” của Giang Thiên Ca ra kể rầm rộ cho mọi người nghe.

Cô ấy thích nhất là tivi, chính là Tây Du Ký, nhân vật thích nhất chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

Trong phim, Lục Nhĩ Mi Hầu giả trang Tôn Ngộ Không, gây ra chuyện “Mỹ Hầu Vương thật giả”. Tôn Ngộ Không cầu xin các vị thần tiên giúp đỡ, cuối cùng cầu đến Như Lai Phật Tổ mới vạch trần được bộ mặt thật của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Vừa rồi Giang Thiên Ca ở khu vực đăng ký, bình tĩnh tự nhiên đối đầu với “Giang Thiên Ca” giả mạo, khiến bọn họ bị đuổi về nguyên hình. Đây chẳng phải là Mỹ Hầu Vương phiên bản hiện thực sao?

Ánh mắt Dư Mai Tinh nhìn Giang Thiên Ca sáng lấp lánh.

“Thiên Ca, hành lý của cậu, mình mang về cho cậu rồi. Trên cái giường này vốn dĩ để đồ của kẻ giả mạo kia, bọn mình đã cất đồ của cô ta ở trước cửa, ván giường cũng lau qua rồi, cậu trải ga giường lên là được.”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Nói đi cũng phải nói lại, đám Lý Chí Phi làm cũng không phải toàn chuyện xấu, ít nhất bọn họ đã đến ký túc xá từ sớm, chiếm cho cô một vị trí giường khá tốt.

Giường chiếu từ trên xuống dưới đều được lau rất sạch sẽ, giúp Giang Thiên Ca tiết kiệm được không ít công sức.

Cô vừa trải giường vừa trò chuyện, tìm hiểu tình hình của mấy người bạn cùng phòng.

Năm người bạn cùng phòng, tên là Dư Mai Tinh, Trần Tuệ Viên, Trương Linh Linh, Lý Gia Nguyên, Trần Hiểu Lệ.

Dư Mai Tinh thì vừa rồi ở khu vực đăng ký đã tiếp xúc rồi. Cô ấy tính cách có chút xuề xòa, dễ gần, hơi nhiều chuyện một chút.

Còn mấy người khác, Trần Tuệ Viên trông có vẻ trầm ổn, Trương Linh Linh hơi nhút nhát, Trần Hiểu Lệ hay cười, Lý Gia Nguyên trông có vẻ hơi lạnh lùng.

Trong số họ, Lý Gia Nguyên và Trần Hiểu Lệ là người ở Bắc Kinh, những người khác đều là người nơi khác.

Mấy người tuy tính cách khác nhau, nhưng nhìn chung đều không có vấn đề gì lớn, có thể ở chung được.

Giang Thiên Ca dọn dẹp xong đã hơn năm giờ, căn tin đã mở cửa. Dư Mai Tinh bèn đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đến căn tin ăn cơm đi? Coi như là bữa tiệc đầu tiên của phòng 5302 chúng ta!”

Mọi người đều đồng ý, Giang Thiên Ca cũng không có ý kiến gì. Mọi người thu dọn một lượt rồi cùng nhau xuống lầu.

Vừa ra khỏi tòa nhà ký túc xá chưa được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy một trận tiếng la hét ồn ào. Tiếng động phát ra từ phía tòa nhà ký túc xá nam.

“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Dư Mai Tinh và Trần Hiểu Lệ đều nhón chân lên, tò mò nhìn về phía đó, “Hay là chúng ta qua đó xem sao?”

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Hai người đi đi, mình đợi ở đây.”

Dư Mai Tinh bèn kéo Trần Hiểu Lệ chạy qua, Trần Tuệ Viên và Trương Linh Linh do dự một chút rồi cũng chạy theo. Chỉ có Lý Gia Nguyên là không động đậy, vẫn đứng yên tại chỗ cùng Giang Thiên Ca.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 66: Chương 66



“Giang Thiên Ca?”

“Thật sự là cậu à!” Lục Tự Văn rất đỗi ngạc nhiên, “Người mà mọi người nói, người đã đánh bại kẻ giả mạo ở nhà thi đấu, có phải là cậu không?”

Giang Thiên Ca khẽ gật đầu, “Ừ, cậu cũng học ở Hoa Đại à?”

“Chẳng trách Chú út của cậu lại đến trường.”

“Hả? Chú út mình đến trường? Sao mình không biết?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải đến để tiễn Lục Tự Văn? Vậy thì Lục Chính Tây đến Hoa Đại làm gì?

Giang Thiên Ca nghi hoặc một chút rồi gạt chuyện này sang một bên, cô lại hỏi Lục Tự Văn: “Cậu học chuyên ngành gì?”

Lục Tự Văn đáp: “Mình học Vật lý. Còn cậu?”

“Máy tính.”

“Ồ.” Lục Tự Văn do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: “Lúc trước, cậu có nói muốn làm quen với Giang Ti Vũ, cô ấy cũng học chuyên ngành Máy tính đấy.”

Giang Thiên Ca: “*”

Con đường oan gia ngõ hẹp, quả nhiên không hề sai.

Sau khi Lục Tự Văn rời đi, Lý Gia Nguyên liếc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca: “Sao thế?”

Lý Gia Nguyên lắc đầu: “Không có gì.”

Giang Thiên Ca không để ý đến cô ấy nữa.

Một lát sau, Dư Mai Tinh và mấy người bạn cùng phòng khác vui mừng chạy về. “Thiên Ca, cậu biết không? Bên ký túc xá nam sinh lại phát hiện thêm một kẻ giả mạo nữa! Cũng là nhờ có cậu, bọn họ mới phát hiện ra đấy!”

Bởi vì chuyện “Giang Thiên Ca thật giả” đã lan truyền khắp nơi, một số người có lòng đề phòng cũng bắt đầu chú ý đến những người bạn học mới xung quanh.

Ban đầu chỉ là để phòng ngừa bất trắc, không ngờ trong ký túc xá nam sinh của khoa Tài chính lại lòi ra thêm một kẻ giả mạo danh tính của người khác.

Giang Thiên Ca kinh ngạc, không ngờ lại có thể như vậy?

“Người nọ nghe nói Thiên Ca đã đưa kẻ giả mạo cậu đến đồn cảnh sát nên sợ hãi, vì vậy mới bị người ở ký túc xá phát hiện. Hắn ta liên tục gào lên rằng giấy báo nhập học là do hắn ta bỏ tiền ra mua, là do đối phương đồng ý bán cho hắn ta.”

Trần Tuệ Viên phải học thêm một năm mới thi đậu vào Hoa Đại. Nghĩ đến những gì mà người nọ vừa nói, cô tức giận đến mức không thể nào kiềm chế được.

“Tuyển sinh đại học phải công bằng, công chính, dựa vào điểm số để nói chuyện. Nếu giấy báo nhập học có thể tùy tiện mua bán thì những người ngày đêm học tập chăm chỉ như chúng ta là cái gì? Nếu như vậy, chẳng phải sau này những kẻ có tiền đều có thể dễ dàng vào học ở Hoa Đại hay sao?”

Nghĩ đến những gì Lục Tự Văn vừa nói, Giang Thiên Ca thầm bổ sung một câu trong lòng: Những kẻ có quyền thì muốn vào Hoa Đại còn dễ dàng hơn.

Chẳng phải nhà họ Giang đã dễ dàng đưa Giang Ti Vũ vào đây hay sao?

Trần Tuệ Viên mắng xong, liền hỏi Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, cậu nói xem có thể đưa hắn ta đến đồn cảnh sát không?”

Sự việc xảy ra ở khu vực đăng ký, Trần Tuệ Viên chỉ nghe Dư Mai Tinh thuật lại. Tuy ngạc nhiên và tức giận nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Giờ phút này tận mắt chứng kiến sự trơ trẽn của kẻ mạo danh, trong lòng Trần Tuệ Viên dâng lên nỗi đau xót và phẫn uất tột cùng.

Nếu như giấy báo nhập học và danh sách trúng tuyển của Hoa Đại cho phép mua bán ngầm thì mọi nỗ lực của những người học sinh như bọn họ đều sẽ trở thành trò cười.

Nghe nói Giang Thiên Ca đã kiên quyết đưa kẻ giả mạo cô đến đồn cảnh sát, Trần Tuệ Viên cảm thấy Giang Thiên Ca có kinh nghiệm nên muốn hỏi ý kiến của cô.

Giang Thiên Ca lại có thêm một chút nhận thức về Trần Tuệ Viên. Ngoài vẻ ngoài trầm ổn, cô ấy còn là một người rất chính trực.

Suy nghĩ một chút, Giang Thiên Ca bèn thẳng thắn nói: “Có thể, nhưng hắn ta có bị trừng phạt hay không thì rất khó nói.”

Hắn ta có thể bỏ tiền ra mua giấy báo nhập học thì cũng có thể bỏ tiền để biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có gì.

Tiền tài và quyền lực có thể mở đường rất nhiều việc.

Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Thiên Ca, sắc mặt Trần Tuệ Viên trở nên u ám, mấy người khác cũng lộ vẻ thất vọng. “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”

Giang Thiên Ca: “Có chứ.”

“Cách gì?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca nói: “Để nhà trường giải quyết. Hành vi của bọn họ rốt cuộc đã gây tổn hại đến lợi ích của nhà trường. Ban lãnh đạo nhà trường biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này, chắc chắn sẽ nghĩ cách trừng trị để răn đe những kẻ có ý định làm theo.”

Vừa rồi, lãnh đạo của khoa Tài chính cũng có mặt ở tòa nhà ký túc xá. Nhớ đến thái độ của họ lúc đó, Trần Tuệ Viên nhíu mày, “Có thể nhà trường không muốn làm lớn chuyện.”

Điều này là điều chắc chắn. Vừa rồi, nếu không phải cô đã gọi điện báo cảnh sát trước thì lãnh đạo của khoa Máy tính chắc chắn sẽ chỉ cho bảo vệ đuổi đám người Lý Chí Phi đi chứ không báo cảnh sát.

Bởi vì, cảnh sát đến đồng nghĩa với việc sự việc đã bị đẩy ra ngoài trường học, lãnh đạo nhà trường sẽ cảm thấy mất mặt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 67: Chương 67



“Vậy thì hãy để cho lãnh đạo nhà trường biết được tính nghiêm trọng của sự việc.” Giang Thiên Ca chỉ nói đến đó rồi dừng lại, “Thôi, đi ăn cơm thôi, đói rồi.”

Lúc ăn cơm, Trần Tuệ Viên vẫn mang vẻ mặt trầm tư suy nghĩ về những gì Giang Thiên Ca đã nói.

Lúc này, Giang Thiên Ca không hề nghĩ rằng, một câu nói của cô lại vô tình trở thành cánh bướm chập chờn khơi dậy cơn sóng thần dữ dội. Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Vân Mộng Hạ Vũ

*

Ngày đầu tiên đến trường làm thủ tục nhập học, sau khi ăn cơm xong, mọi người lại dạo quanh trường một vòng rồi trở về ký túc xá. Buổi tối cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Nhưng sang đến ngày thứ hai, mọi người đã bận rộn hơn nhiều.

Tám giờ sáng, sinh viên và giảng viên tập trung đông đủ, tổ chức buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của khoa Máy tính.

Mấy năm gần đây, đất nước ngày càng coi trọng sự phát triển của công nghệ thông tin, các trường đại học đều mở rộng quy mô tuyển sinh ngành Công nghệ thông tin. Năm nay, khoa Máy tính của Đại học Thanh Hoa đã tuyển tổng cộng 45 sinh viên, nhiều hơn năm ngoái 10 người.

Ngồi trong lớp học, lắng nghe giảng viên trên bục giảng giới thiệu về ngành Máy tính, không ít người đều lộ vẻ hào hứng.

Đối với hơn 80% sinh viên trong lớp mà nói, mặc dù đã trúng tuyển vào khoa Máy tính nhưng bọn họ vẫn chưa biết gì nhiều về ngành học này.

Họ chưa từng tận mắt nhìn thấy máy tính, không biết cách sử dụng máy tính, không biết chương trình học của ngành Máy tính sẽ bao gồm những gì, trong lòng không ít người đều có chút hoang mang và bất an về chương trình học đại học sắp tới.

Giờ phút này, được nghe giảng viên giới thiệu, được hiểu rõ hơn về nội dung học tập của ngành, được biết đến thế giới bí ẩn của máy tính, trong lòng họ bớt đi phần nào hoang mang, bắt đầu nhen nhóm những kỳ vọng và hướng đi cho tương lai.

“Chờ đến khi bắt đầu học, chúng ta đã được dùng máy tính rồi phải không?” Dư Mai Tinh kích động nắm lấy tay Giang Thiên Ca, “Trước đây mình chỉ mới được nhìn thấy máy tính trên báo thôi! Sau này, chẳng những được nhìn thấy máy tính mà chúng ta còn được sờ vào chúng nữa, phải không?”

Cô ấy có một người bạn học cấp ba, bố của bạn ấy làm việc ở cơ quan nhà nước, cơ quan của ông ấy được trang bị máy tính. Người bạn này thường xuyên khoe khoang trong lớp rằng anh ta đã từng được dùng máy tính.

Rất nhiều người trong lớp đều tỏ ra ngưỡng mộ, cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng bố mẹ cô chỉ là công nhân bình thường trong nhà máy dệt, cơ quan của họ căn bản không có máy tính, cho dù có thì bố mẹ cô cũng không bao giờ cho cô động vào.

Một chiếc máy tính có giá hơn hai vạn đồng! Bố mẹ cô một tháng chỉ kiếm được vài chục đồng tiền lương, lỡ như làm hỏng máy tính thì có bán hết nhà cửa cũng không đền nổi.

Lúc trước, khi điền nguyện vọng thi đại học, nhìn thấy ngành Máy tính, trong lúc nhất thời bốc đồng, cô đã điền vào. Nhưng ngành học này cụ thể là học những gì, học như thế nào, cô hoàn toàn mù tịt.

Nghe ý của giảng viên, có vẻ sau này đi học đều sẽ được dùng đến máy tính?

Dư Mai Tinh hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, kích động hỏi: “Thiên Ca, sau này chúng ta đi học đều sẽ được dùng đến máy tính phải không?”

Giang Thiên Ca rút tay mình khỏi móng vuốt của Dư Mai Tinh, gật đầu đáp: “Ừ, sẽ được dùng.”

Ban đầu chắc chắn sẽ không đưa bọn họ đến phòng máy ngay, nhưng sau này nhất định sẽ cho bọn họ đến đó. Nếu không, sinh viên khoa Máy tính mà không được tiếp xúc với máy tính thì nói ra sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Dư Mai Tinh vui mừng đến mức dậm chân tại chỗ, nếu không phải giảng viên vẫn đang đứng trên bục giảng, có lẽ cô ấy đã nhảy cẫng lên rồi.

“Xùy*”

Đột nhiên, một tiếng cười khẩy chói tai vang lên sau lưng, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người Dư Mai Tinh, khiến sự phấn khích trên gương mặt cô vụt tắt.

Giang Thiên Ca mím môi, quay đầu nhìn về phía người phát ra tiếng cười.

Người phát ra tiếng cười khẩy là một cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu vàng chanh, cổ áo vest.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca quay đầu lại, Quan Mỹ Chi hất mặt lên, khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng. Sau đó, cô ta cười khanh khách rồi quay sang nói nhỏ vào tai Giang Ti Vũ đang ngồi bên cạnh.

“Tư Vũ, cậu xem kìa, bọn họ không những chưa nhìn thấy máy tính bao giờ, mà ăn mặc cũng quê mùa nữa chứ, quê mùa đến nỗi bảo mẫu nhà mình cũng không thèm mặc.”

Nói rồi, cô ta còn cố ý liếc mắt nhìn Giang Thiên Ca và Dư Mai Tinh từ trên xuống dưới với vẻ mặt cười nhạo và khinh thường.

Phong cách ăn mặc hiện nay chuộng những màu sắc sặc sỡ, càng sặc sỡ càng thời thượng.

Những màu sắc xám xịt như màu xám tro đều bị coi là lỗi mốt, những người có thân phận một chút đều sẽ không mặc nữa.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 68: Chương 68



Cô ta cứ tưởng những người có thể vào học ở Hoa Đại đều là những người thời thượng, không ngờ lại có nhiều người quê mùa đến vậy.

Quan Mỹ Chi bĩu môi khinh bỉ, cố ý dịch người sang một bên, sợ rằng chỉ cần đến gần thôi cũng sẽ bị lây bệnh quê mùa.

Giang Ti Vũ nhìn Giang Thiên Ca với nụ cười nửa miệng, cất giọng nhỏ nhẹ: “Mỹ Chi, đừng như vậy, dù sao mọi người cũng là bạn học mà.”

Nói xong câu vô thưởng vô phạt ấy, cô ta cũng phối hợp với Quan Mỹ Chi, dịch người sang một bên.

Nhìn thấy hành động của đôi bạn diễn ăn ý, Giang Thiên Ca tức đến nghẹn lời, trong lòng thầm mắng: Sao lại có những kẻ ngu ngốc thích thể hiện đến vậy chứ?

Cái bộ dạng của bọn họ cứ như sợ người khác không biết bọn họ đang giở trò nực cười vậy.

“Hai người cũng buồn cười thật đấy, mới được sống những ngày tháng tốt đẹp mà đã vênh váo tự đắc như vậy, ra vẻ tiểu thư nhà giàu, không biết mình là ai nữa rồi. Vừa rồi, nếu dám nói những lời đó ở ngoài đường, tôi dám chắc chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ khiến hai người c.h.ế.t đuối.”

“Cũng tự cho mình là thời thượng lắm à? Mặc cả một bộ đồ màu vàng chóe như vậy, nếu không phải trên cổ còn có cái đầu thì người ta còn tưởng là một đống phân di động ấy.”

“Gu thẩm mỹ của hai người cũng thật đặc biệt, mặc phân lên người còn chưa đủ, còn thích chạm khắc hoa văn lên trên nữa chứ.”

Phong cách ăn mặc hiện giờ đúng là chuộng những màu sắc rực rỡ. Nhưng màu sắc càng rực rỡ thì càng phải chú ý đến cách phối đồ, và cũng càng khó phối đồ hơn. Phối không tốt thì chỉ tổ khiến người ta chói mắt.

Giang Thiên Ca chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để bận tâm đến những chuyện này, cô chọn quần áo chủ yếu dựa vào tiêu chí thoải mái, thuận tiện là chính. Đúng là gu thẩm mỹ này có hơi khác biệt so với đại chúng, cô có thể chấp nhận việc bị người khác trêu chọc,

Trong phòng 5302, ngoài Lý Gia Nguyên gia cảnh tốt, quần áo mặc có phần tươi sáng hơn một chút, những người khác đều là gia cảnh bình thường, mặc quần áo theo phong cách đơn giản, mộc mạc. Vừa rồi nhìn thấy thái độ của Quan Mỹ Chi, trong lòng họ không khỏi có chút tự ti.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, mấy nữ sinh đang cúi đầu đều kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía Quan Mỹ Chi và Giang Ti Vũ phía sau.

Quan Mỹ Chi và Giang Ti Vũ đều mặc đồ màu vàng. Quan Mỹ Chi mặc áo sơ mi vàng và quần ống loe, Giang Ti Vũ mặc váy vàng, trên in hoa màu đỏ.

Vì công nghệ nhuộm hiện nay còn hạn chế, vải màu vàng nhuộm ra hầu như đều là màu vàng đậm, tối và xỉn. Nhìn kĩ, đúng là…

Nghĩ đến lời Giang Thiên Ca vừa nói, Dư Mai Tinh, Trương Hiểu Lệ và Lý Gia Nguyên bật cười thành tiếng, Trần Tuệ Viên và Trương Linh Linh cúi đầu nhịn cười.

Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi đều mặt mày tái mét. Đây chính là bộ đồ mà sáng nay hai người họ đã cẩn thận lựa chọn trong ký túc xá! Mặc bộ này chính là muốn cho các bạn học mới phải trầm trồ!

Kết quả, lại bị nói là giống… cục phân?

Giang Ti Vũ cúi đầu nhìn bộ đồ trên người, nhìn màu vàng của nó, cùng với những bông hoa đỏ chót kia, không biết là vì tức giận hay là do tác động tâm lý, mà cô ta thực sự thấy nó giống…

Giang Ti Vũ vội ngắt dòng suy nghĩ trong đầu: “Cậu ghê tởm không vậy, cái từ đó… cái từ đó… cứ treo mãi bên miệng à?”

Giang Thiên Ca nhún vai: “Bình thường. Vẫn hơn cậu mặc cục ..lên người… À, nói nhầm, bản thân cậu chính là cục….”

“Cậu…” Giang Ti Vũ tức đến run người, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, thầm nguyền rủa, tại sao cô ta cứ phải chạm mặt Giang Thiên Ca thế? Mà lần nào chạm mặt cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp!

Cô ta đã phải tốn bao tâm tư để Giang Hướng Mai giúp đỡ, xin cho được suất vào Đại học Hoa Hạ, còn khiến Giang Viện Triều tức giận.

May mà cô ta phản ứng nhanh, lấy cớ gia đình Giang Viện Triều muốn để ông tái hôn, khóc lóc kể lể một hồi. Giang Viện Triều cũng hứa với cô ta sẽ không tái hôn nữa.

Cô ta vốn rất đắc ý, vui vẻ đến Đại học Hoa Hạ nhập học. Không ngờ, ở đây lại gặp phải Giang Thiên Ca, lại còn học cùng lớp? Thật là âm hồn bất tán!

Lần trước, cô ta nhìn thấy Trịnh Văn Hoa lái xe đưa Giang Thiên Ca, lo lắng Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca có quan hệ gì đó, lo lắng Giang Thiên Ca sẽ đường hoàng bước chân vào nhà họ Giang. Nhưng Giang Viện Triều là người nói được làm được, ông đã nói sẽ không tái hôn, vậy thì cô ta không cần phải lo lắng về mối quan hệ giữa Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều nữa.

Nhìn chằm chằm vào Giang Thiên Ca, cơn giận trong lòng Giang Ti Vũ vơi đi phần nào, một cảm giác hả hê khó tả dâng lên. Giang Thiên Ca cứ vui vẻ đi, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ thôi.

Giang Ti Vũ tự an ủi bản thân, không còn tức giận nữa,
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 69: Chương 69



Nhưng Quan Mỹ Chi bị mắng là cục phân thì vẫn còn tức tối, hai hàng lông mày nhíu chặt, oán hận mắng: “Cậu mới là cục phân! Cậu xám xịt như tro bụi, cậu mới là cục phân…”

Giang Ti Vũ kéo kéo Quan Mỹ Chi, ra vẻ ghê tởm, không cho Quan Mỹ Chi nhắc đến từ “cục phân” nữa. Quan Mỹ Chi cũng kịp phản ứng, ngượng ngùng ngậm miệng. Nhưng trong lòng vẫn ấm ức, bèn khoe khoang:

“Lũ nhà quê các cậu! Bọn tôi đã học “Phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị” rồi! Lũ nhà quê các cậu chưa từng động đến máy tính, chưa từng nhìn thấy máy tính bao giờ, cũng dám học ngành máy tính, đúng là chuyện nực cười!”

“Các cậu còn không biết “Phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị” là gì nhỉ? Đó là phát minh mới nhất trong lĩnh vực máy tính, học phương pháp nhập liệu này mới có thể gõ chữ trên máy tính, mới có thể sử dụng máy tính được.”

“Phương pháp nhập liệu này rất khó học, lũ nhà quê các cậu chắc chắn học một năm cũng không xong. Tôi và Ti Vũ, chúng tôi đã từng sử dụng máy tính từ hồi cấp ba, học phương pháp nhập liệu chỉ mất một tuần là xong!”

Nghe vậy, Giang Thiên Ca trợn tròn mắt.

Có mỗi cái phương pháp nhập liệu mà cũng lôi ra khoe khoang, đúng là rảnh rỗi.

Lại còn khoe khoang trước mặt cô, càng rảnh rỗi hơn.

Các giáo sư xuất hiện, giới thiệu sơ lược về khoa Máy tính rồi rời đi. Sau khi tiễn các giáo sư, thầy giáo chủ nhiệm quay lại, vỗ tay bảo mọi người yên lặng.

“Bây giờ, các em hãy đứng lên tự giới thiệu về bản thân, làm quen với nhau. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi tham quan phòng máy tính, đó là nơi sau này các em sẽ thường xuyên đến học.”

Nghe nói được đi tham quan phòng máy tính, mọi người lại reo hò.

Nhưng Dư Mai Tinh vẫn cúi đầu, tâm trạng uể oải, rõ ràng là vẫn còn để tâm đến những lời chế nhạo của Quan Mỹ Chi. Giang Thiên Ca không nói gì, chỉ vỗ vai an ủi cô.

Trước đây, ở cấp hai, cấp ba, mọi người đều học cùng một chỗ, giữa các học sinh có sự khác biệt nhưng không quá lớn.

Nhưng bây giờ thì khác, trong môi trường đại học, các sinh viên đến từ nhiều nơi khác nhau, hoàn cảnh gia đình, kinh nghiệm sống và kiến

thức của mỗi người đều có sự khác biệt rất lớn.

Sự khác biệt sẽ dẫn đến chế giễu. Tự ti cũng là điều khó tránh khỏi. Làm thế nào để vượt qua những cảm xúc tiêu cực này, điều đó đòi hỏi các cô phải tự nỗ lực.

Thầy giáo chủ nhiệm nói tiếp: “Thầy sẽ gọi theo danh sách, đến tên ai thì người đó đứng dậy, giới thiệu về bản thân, tính cách, sở thích…”

Thầy giáo lấy ra danh sách lớp trên bục giảng, nhìn tên đầu tiên, mỉm cười nói:

“Chắc hẳn các em đều đã biết sự việc xảy ra ở nhà thi đấu ngày hôm qua, một bạn học lớp chúng ta đã diễn màn “Phân biệt Ngộ Không thật giả” vô cùng đặc sắc.”

Thầy giáo chủ nhiệm khoa Máy tính tên là Lương Siêu Hiền, tốt nghiệp cách đây hai năm, khi phân công công việc đã được phân đến Đại học Hoa Hạ làm giáo viên chủ nhiệm.

Trên người vẫn còn sự năng động và nhiệt huyết của sinh viên, anh cũng là một người hâm mộ trung thành của bộ phim truyền hình “Tây Du Ký”, là fan cuồng của Tề Thiên Đại Thánh - Tôn Ngộ Không.

“Em Giang Thiên Ca dũng cảm, thông minh, bình tĩnh, giống như Tôn Ngộ Không, có tinh thần không sợ khó khăn, không sợ cường quyền! Tới nào, em Giang Thiên Ca, em hãy lên đây chào hỏi các bạn trước!”

Lương Siêu Hiền vừa cười vừa vỗ tay: “Mọi người cho bạn một tràng pháo tay nào!”

Giang Thiên Ca đứng dậy, nói ngắn gọn: “Xin chào mọi người, mình tên là Giang Thiên Ca.”

Giang Thiên Ca hiểu tự giới thiệu chính là tự quảng cáo bản thân. Nếu cần, cô có thể tự luyến, nói về bản thân một cách hoa mỹ, nhưng mà, trước mặt một đám sinh viên, thể hiện điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, sau khi nói xong tên, nghĩ ngợi một lúc, Giang Thiên Ca gật đầu với Lương Siêu Hiền, định ngồi xuống.

Nhưng Lương Siêu Hiền lại lên tiếng: “Quá ngắn gọn rồi, em Giang Thiên Ca, em nói thêm vài câu nữa đi, có thể nói về sở trường, sở thích… của em chẳng hạn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, rồi nói: “Em biết một chút về máy tính.”

Cô vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một tiếng cười khẩy.

Giang Thiên Ca dừng lại một chút rồi bổ sung: “Tính em không được tốt lắm, nhưng đánh nhau thì giỏi, ai muốn đánh nhau cứ việc đến tìm em.”

Một nam sinh cao to, vạm vỡ lên tiếng: “Thật sao? Bạn học Giang Thiên Ca, có cơ hội chúng ta thử xem!”

Lương Siêu Hiền vội vàng cười xòa: “Mọi người đều là bạn học, phải sống hòa thuận với nhau, không được đánh nhau đâu đấy!”

Nghe vậy, không ít người trong lớp cười ồ lên.

Giang Ti Vũ và Quan Mỹ Chi thì không cười nổi, hai người cúi gằm mặt, uất ức.

Giang Ti Vũ biết Giang Thiên Ca nói thật.

Nghĩ đến lần trước ở con hẻm Hoa Tuyết, cô ta bị Giang Thiên Ca đánh cho một trận, lại còn bị Lục Chính Tây nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cô ta tức giận nghiến răng.
 
Back
Top Bottom