Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 450: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (2)



Lý Tam Thuận sốt ruột đi qua đi lại, linh hồn của Khai Lâm bị thay đổi rồi, thằng bé vẫn là cháu trai của ông ấy sao?

Cơ thể phải, nhưng mà linh hồn thì không phải. Ông ấy biết đối mặt với người lạ trong cơ thể Khai Lâm này thế nào?

“Tam Thuận, ông nói xem, hay là chúng ta làm thế này…” Lưu Đại Ngân nói ra ý nghĩ của mình, biện pháp này bà ấy đã phải suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra được.

Chủ yếu là vì hiện tại Khai Lâm không ở bên cạnh, Lưu Đại Ngân có dự cảm, không lâu nữa trong tương lai Khai Lâm sẽ xảy ra chuyện.

Vân Chi

Hiện tại cho dù bà ấy muốn gọi Khai Lâm quay về, không cho cậu ấy tham gia nhiệm vụ của bộ đội, cũng không kịp nữa rồi.

Bà ấy nói ra dự cảm của mình cho Lý Tam Thuận, Lý Tam Thuận càng khó chịu hơn.

“Đại Ngân, vậy cứ làm theo kế hoạch chúng ta thương lượng đi. Bà đi làm đi, những việc khác để tôi chuẩn bị cho.”

Sao Lưu Đại Ngân có thể yên tâm đi công tác được: “Tam Thuận, tôi tới công ty sắp xếp công việc trước đã, chúng ta tách nhau ra hành động, chuẩn bị nhiều chút.”

Lý Tam Thuận: “Cũng được, chúng ta phân công nhau hành động.”

Bữa sáng hôm đó Lưu Đại Ngân chỉ ăn uống qua loa rồi đến công ty sắp xếp công việc, sau đó đi thẳng đến chùa Hưng Long ở vùng ngoại thành.

Chùa Hưng Long là ngôi chùa rất nổi tiếng trong nước, chủ trì là một vị pháp sư năm nay đã hơn chín mươi tuổi.

Lưu Đại Ngân tới tìm ông, vì muốn ông ấy tụng cho mình một đoạn kinh phật để ghi âm lại, ngoài ra còn xin cho Khai Lâm một lá bùa hộ mệnh.

Chủ trì Hoằng Nhất có thân phận rất cao, cũng rất nổi tiếng, mấy năm nay gần như đã không tiếp khách nữa, lần này Lưu Đại Ngân tới, cũng không biết có thuận lợi gặp được đối phương hay không. Nhưng Lưu Đại Ngân đã quyết tâm, dù phải dùng biện pháp gì, hôm nay nhất định phải gặp được chủ trì Hoằng Nhất.

Bà ấy đã thương lượng với Lý Tam Thuận, Tống Ngôn Thắng kia chỉ là một tên cô hồn dã quỷ, có lẽ phật pháp sẽ đối phó được anh ta.

Tiếp đãi Lưu Đại Ngân là một dì ni cô, biết Lưu Đại Ngân muốn gặp chủ trì Hoằng Nhất, ni cô rất khó xử: “Thí chủ, chuyện này tôi không tự quyết được, tôi phải đi hỏi sư phụ mình đã, sau đó sư phụ còn phải báo lại cho chủ trì, mời thì chủ ngồi đây chờ một lát.”

Lưu Đại Ngân: “Vâng thưa sư phụ, tôi có thể chờ.”

Vị ni cô kia đi rất lâu, Lưu Đại Ngân đã ngồi mỏi cả chân rồi, đối phương mới quay lại.

Đi cùng cô ấy là một vị hoà thượng đã lớn tuổi, vị hoà thượng này chắp tay trước ngực, chào hỏi Lưu Đại Ngân: “Thí chủ Lưu, mời đi bên này.”

Lưu Đại Ngân đi theo vị hoà thượng ấy đến sân sau, đi vào một căn nhà trúc. Vị hoà thượng lớn tuổi chắp tay trước ngực, gọi một tiếng: “Sư tổ, con dẫn thí chủ Lưu đến rồi.”

Một giọng nói già nua vang lên từ trong phòng: “Mời thí chủ Lưu vào phòng.”

Lưu Đại Ngân đẩy cửa vào trong, bên trong là một căn phòng ngồi thiền không lớn lắm, ngoài hai cái đệm hương bồ ra, thì không còn thứ gì khác.

Hoằng Nhất là một vị hoà thượng già nua có khuôn mặt hiền từ, lông mày đã chuyển sang màu trắng, trên mặt có không ít nếp nhăn.

Nhưng ánh mắt ông ấy vẫn sáng ngời, tinh thần quắc thước, nhìn qua không hề giống một ông cụ đã ngoài chín mươi.

Hai năm trước Lưu Đại Ngân từng gặp chủ trì Hoằng Nhất một lần rồi, hai năm đã trôi qua, hình như ông ấy không có thay đổi gì lớn.

Lưu Đại Ngân chắp tay trước ngực, thành kính quỳ xuống tấm đệm hương bồ, nói: “Sư phụ, lần này tôi tới đây, vì có việc này muốn nhờ sư phụ giúp đỡ.”

“Thí chủ Lưu mau đứng dậy đi, có chuyện gì thí chủ cứ việc nói.”

Lưu Đại Ngân học theo dáng ngồi của chủ trì Hoằng Nhất, ngồi lên tấm đệm hương bồ, tay chắp trước ngực, nói: “Sư phụ, tôi muốn ngài niệm cho tôi một đoạn kinh phật để tôi ghi âm lại, mang về nhà nghe, còn muốn xin một tấm bùa bình an cho cháu trai tôi.”

“Ghi âm lời niệm kinh?” Chủ trì Hoằng Nhất không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ hỏi lại: “Thí chủ muốn kinh phật về phương diện nào?”

Lưu Đại Ngân: “Loại trừ tà ma.”

Hoằng Nhất vân vê phật châu, nói: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế, sóng la tăng bóc đế, bồ đề tát bà uống, là bát tự đại uy đức chân ngôn, thích hợp với mong muốn của thí chủ.”

Lưu Đại Ngân lại dập đầu cảm ơn chủ trì Hoằng Nhất: “Cảm ơn sư phụ.”

Hoằng Nhất vẫn hiền từ, nói: “Thí chủ Lưu, cô là người có công đức lớn, bần tăng không nhận nổi lời cảm ơn của thí chủ.”

“Sư phụ, đợi chúng tôi vượt qua nguy nan ần này rồi, tôi hứa sẽ tới chùa thành tâm làm lễ cảm tạ thần linh.”

Hoằng Nhất nghe vậy chỉ cười không nói.

Lưu Đại Ngân lấy điện thoại di động ra, nhờ đại sư Hoằng Nhất niệm mấy đoạn kinh văn để mình ghi âm lại.

Ra khỏi chùa Hưng Long, Lưu Đại Ngân lại đến một ngôi chùa khác, tìm sư chủ trì ghi âm kinh phật.

Lý Tam Thuận cũng bận rộn, ông ấy cũng đi đến các đạo quán, tìm đạo sĩ già ghi âm, mua kiếm gỗ đào, phù đuổi quỷ… Không quan tâm mấy thứ này có tác dụng hay không, bọn họ đều chuẩn bị trước.

Đây là biện pháp duy nhất bọn họ nghĩ ra được.

Bận rộn suốt hai ngày, trong điện thoại của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã có rất nhiều đoạn ghi âm kinh phật và kinh văn của đạo sĩ, ngoài ra còn có một đống đồ đuổi quỷ trừ tà khác.

Nếu như không biết trước thời gian Khai Lâm sẽ xảy ra chuyện, sợ không kịp quay về, Lưu Đại Ngân còn định đi khắp cả nước bái thần cầu Phật.

Chuyện Khai Lâm giống một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, không biết khi nào sẽ rơi xuống, khiến hai vợ chồng già ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Bọn họ đã thử liên hệ với Khai Lâm rồi, nhưng mà không liên lạc được.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 451: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (3)



Tâm trạng của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không tốt, đương nhiên con cái cũng phát hiện ra.

Mấy đứa nhỏ đều lo lắng vô cùng, muốn đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra, lại bị Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lấy lệ cho qua.

Không lâu sau, Lý Lưu Trụ nhận được một cuộc điện thoại gọi tới nhà, đối phương nói Khai Lâm bị thương khi làm nhiệm vụ.

Nhận được điện thoại Lý Lưu Trụ đứng không vững nữa. Lần Khai Lâm về nhà, anh ta từng trông thấy rất nhiều vết thương đan xen ngang dọc trên người con trai, nhìn dọa người vô cùng. Nhưng mà lúc ấy con trai chỉ cười nói, đều là ết thương nhỏ, nhìn đáng sợ vậy thôi, thật ra không nặng lắm.

Con trai nói như vậy có thể là vì muốn anh ta yên tâm, nhưng vết thương nặng như vậy bộ đội còn không thông báo cho người nhà chiến sĩ, lần này lại gọi cho bọn họ nói Khai Lâm bị thương cần người nhà đến, vậy vết thương phải nặng thế nào chứ?

Lý Lưu Trụ không ngất xỉu vì cố gắng chỗng đỡ.

Cúp điện thoại, Lý Lưu Trụ lấy ra lọ thuốc lúc nào cũng mang theo người ở trong túi áo, uống vào hai viên, hít sâu vài hơi, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Một lúc sau, anh ta lập tức gọi điện thoại cho cha mình là Lý Tam Thuận, bảo ông ấy chăm sóc Khai Ngọc Khai Duyệt giúp anh ta, anh ta có việc phải ra ngoài một chuyến.

Lý Tam Thuận hỏi qua điện thoại: “Lưu Trụ, con đi đâu thế?”

“Cha, cha đừng hỏi nữa, con có việc gấp, phải đi ngay. Cha nhớ bảo tài xế đi đón Khai Ngọc Khai Duyệt giúp con nhé.”

Con trai thì có chuyện gì được nhỉ? Còn đi gấp như vậy…

“Lưu Trụ, con nói cho cha, có việc gì mà con phải đi gấp gáp như vậy?” Lý Tam Thuận hỏi: “Hay là việc làm ăn của con đã xảy ra vấn đề?”

“Cha, cha đừng hỏi nữa.” Giọng Lý Lưu Trụ hơi nghẹn ngào: “Cha, con thật sự có việc gấp.”

Nghe ra được giọng con trai mình có điểm không ổn, Lý Tam Thuận càng không yên tâm.

“Lưu Trụ, con nói cho cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giọng của con sao vậy? Đứa nhỏ này!” Lý Tam Thuận cũng sốt rột: “Có chuyện gì thì phải nói với cha mẹ chứ, con muốn cha sốt ruột c.h.ế.t à?”

Giọng nói nôn nóng của Lý Tam Thuận truyền qua điện thoại, truyền tới tai Lý Lưu Trụ, cuối cùng anh ta không nhịn được bật khóc: “Cha, ban nãy lãnh đạo trong quân đội vừa gọi điện thoại tới nói… Nói Khai Lâm bị thương, bảo người nhà qua bên đó.”

Không quan tâm đã bao nhiêu tuổi, Lý Lưu Trụ vẫn là con trai của Lý Tam Thuận, có cha mẹ ở đây, gặp ấm ức anh ta vẫn bật khóc, gặp việc gì khó vẫn có cha mẹ lo cho.

“Con nói gì cơ? Khai Lâm bị thương?” Đột nhiên giọng Lý Tam Thuận cao hơn không ít: “Lưu Trụ, bây giờ con qua chỗ cha mẹ đi, chúng ta thu dọn chút đồ đạc, rồi mau chóng qua chỗ Khai Lâm.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận cúp điện thoại luôn. Khai Lâm đã xảy ra chuyện, ng ấy phải mau chóng thông báo cho vợ mình mới được. Vợ chồng bọn họ phải mau chóng chạy đến bên cạnh Khai Lâm, nếu tới muộn, sợ cô hồn dã quỷ sẽ chiếm mất cơ thể thằng bé.

Không ngờ chuyện này lại tới nhanh như vậy, bọn họ vừa chuẩn bị xong chưa bao lâu…

Nhận được điện thoại, Lưu Đại Ngân lập tức bỏ hết công việc trong tay xuống, chưa kịp sắp xếp công việc đã thông báo cho tài xế chuẩn bị xe về nhà.

Bên này, Lý Tam Thuận đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, bùa chú, ghi âm ông ấy và vợ mình vất vả cầu được phải mang theo toàn bộ.

Ông ấy đặt mấy thứ đó và một vài bộ quần áo trong một va li hành lý. Mấy thứ này Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã sửa soạn từ lâu, bọn họ nghĩ, Khai Lâm vừa xảy ra chuyện là bọn họ có thể xách hành lý chạy tới ngay, sẽ không chậm trễ một giây một phút nào.

Lý Lưu Trụ và Lưu Đại Ngân gần như về tới nhà cùng một lúc.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, vành mắt Lý Lưu Trụ lập tức đỏ hoe: “Cha, mẹ!”

Vân Chi

Gọi một tiếng cha mẹ, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Lưu Trụ, đừng khóc,” Lưu Đại Ngân an ủi con trai nói: “Chúng ta đi ngay bây giờ, tài xế đang chờ bên ngoài.”

Lý Lưu Trụ lau nước mắt, nói: “Vâng, con chuẩn bị xong cả rồi. Mẹ, để lát nữa mới gọi điện thoại cho Ngẫu Hoa, bảo em ấy đi đón Khai Ngọc, Khai Duyệt nhé. Nếu gọi bây giờ, chắc chắn em ấy sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, con không muốn em ấy phải lo lắng.”

“Ừ, nếu Ngẫu Hoa biết Khai Lâm bị thương, chắc chắn con bé sẽ đòi đi theo, đợi lát nữa lên xe rồi mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó.”

Lý Lưu Trụ vội vàng ra ngoài, chưa kịp mang theo thứ gì, chỉ có Lý Tam Thuận là xách theo một cái va li lớn.

Khai Lâm đóng quân ở phía nam, trên đường quay về từ công ty Lưu Đại Ngân đã lên mạng tra vé tàu, vé máy bay rồi. Chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi bốn tiếng nữa, xuống máy bay còn phải đi ô tô thêm một đoạn đường rất dài nữa, thà tự lái xe đến đó còn hơn.

Lần này Lưu Đại Ngân mang theo hai tài xế, ngoài tài xế bà ấy quen dùng ra, còn điều thêm một tài xế nữa ở công ty.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 452: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (4)



Lái xe ra khỏi tỉnh thành rồi, Lưu Đại Ngân mới gọi điện thoại cho con gái út Lý Ngẫu Hoa, nói Khai Lâm bị thương, bọn họ đang trên đường qua chỗ đóng quân rồi, bảo cô ấy đi đón Khai Ngọc Khai Duyệt.

Lý Ngẫu Hoa lập tức hỏi: “Mẹ, Khai Lâm bị thương có nặng không?”

“Cha mẹ cũng chưa biết, phải đến quân khu rồi mới biết được.”

Lý Ngẫu Hoa: “Mẹ, bây giờ cha mẹ xuất phát ạ, để con đi cùng cha mẹ.”

“Con còn phải đón bọn trẻ mà, không cần đi đâu, cha mẹ với anh Ba của con đi là được rồi.”

Vân Chi

Lý Ngẫu Hoa còn muốn nói gì đó, Lưu Đại Ngân đã thở dài: “Ngẫu Hoa, mẹ biết con lo cho Khai Lâm, đợi tới quân khu rồi mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, con chăm sóc cho Khai Ngọc, Khai Duyệt nhé.”

Giọng Lý Ngẫu Hoa đã nghẹn ngào, giống như đang khóc: “Vâng, cha mẹ đến nơi rồi, gặp được Khai Lâm rồi, nhất định phải gọi điện thoại cho con đấy nhé.”

Chỉ một lát sau, điện thoại của Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ lại đổ chuông, là Lý Hà Hoa và Lý Liên Hoa gọi tới. Chắc là Lý Ngẫu Hoa đã nói chuyện Khai Lâm cho hai chị gái, bọn họ lo lắng nên gọi điện thoại tới.

Vất vả lắm Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ mới khuyên được hai người không cần chạy tới, đợi đến quân khu rồi, biết rõ tình hình rồi tính sau.

Lúc này Khai Lâm đang lẳng lặng nằm bên kia tấm kính, xung quanh có vài loại máy móc đang hoạt động.

Trên người cậu đắp một lớp chăn màu trắng, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, mắt nhắm lại, nhìn qua giống đứa trẻ đang ngủ.

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều dán sát mặt vào cửa kính, rõ ràng khoảng cách không xa, bọn họ lại cảm thấy vô cùng xa cách.

“Chào ông bà, cháu là cấp trên của Khai Lâm, đây là bác sĩ chủ trị của cậu ấy. Để bác sĩ nói qua tình hình của Khai Lâm cho mọi người nghe trước nhé.”

Lưu Đại Ngân lau khô nước mắt, hỏi: “Bác sĩ, khi nào Khai Lâm nhà tôi mới tỉnh lại được?”

“Là thế này, người bệnh vị thương trên đầu, trong não có một khối m.á.u bầm không nhỏ cũng không quá lớn, vì vị trí vết thương chúng tôi không thể phẫu thuật loại bỏ khối m.á.u bầm ấy, chỉ có thể dựa vào cơ chế tự loại bỏ của cơ thể người bệnh.”

Lý Lưu Trụ hỏi: “Nếu như bản thân không thể tự hấp thu loại bỏ m.á.u bầm thì sao?”

Câu hỏi này rất sắc bén, nhất thời bác sĩ cũng không biêt trả lời thế nào.

“Bác sĩ, anh cứ nói thẳng là được. Chúng tôi có thể thừa nhận kết quả xấu nhất.” Lý Lưu Trụ nói.

“Nếu như không thể tự hấp thu loại bỏ m.á.u bầm, vậy thì rất có khả năng người bệnh sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, sẽ rơi vào tình trạng hôn mê sâu, cũng chính là “Người thực vật” mà người ta thường nói.”

Dù đã biết trước lần này cháu trai sẽ bị thương rất nghiêm trọng, Lưu Đại Ngân vẫn không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Lý Lưu Trụ không biết trước Khai Lâm sẽ gặp phải kiếp nạn này càng khó tiếp thu hơn, anh ta ngã khuỵ xuống ghế, khóc lóc, nói: “Bác sĩ, tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu lấy con trai tôi, thằng bé còn trẻ như vậy…”

Nói xong Lý Lưu Trụ quỳ xuống định dập đầu với bác sĩ.

Cấp trên của Khai Lâm vội vàng đỡ Lý Lưu Trụ dậy: “Cha Khai Lâm, anh ừng như vậy, quân đội và bác sĩ hứa sẽ dốc toàn lực cứu trị Khai Lâm.”

Lưu Đại Ngân cũng hô: “Lưu Trụ, đứng dậy.”

Hiện tại Khai Lâm đang nằm trên giường, thằng bé sẽ tỉnh lại, chỉ là không biết sau khi tỉnh lại thằng bé có còn là cháu trai “Khai Lâm” của mình hay không…

Lý Lưu Trụ bị lãnh đạo kéo dậy, ngồi trên ghế, khóc lóc thảm thiết.

“Lưu Trụ, đừng khóc nữa, lau khô nước mắt đi, Khai Lâm sẽ không sao đâu. Chúng ta ở ngoài này chờ thằng bé, nhất định sẽ chờ được thằng bé tỉnh lại.”

Sau đó Lưu Đại Ngân nói với bác sĩ yêu cầu nhỏ của mình: “Bác sĩ, chúng tôi có thể vào thăm thằng bé bây giờ không?”

Bác sĩ gật đầu nói: “Bây gờ đã qua mười hai tiếng rồi, có thể cho hai người nhà vào thăm bệnh nhân. Nói với người bệnh thêm vài câu, có thể giúp đỡ cậu ấy khôi phục ý thức.”

“Bác sĩ, tôi còn một thỉnh cầu thế này.” Lý Tam Thuận ở bên cạnh nói: “Trong điện thoại của tôi có ghi âm kinh phật do cao tăng đắc đạo niệm, tôi có thể đặt bên cạnh giường bệnh của cháu trai tôi, mở lên cho thằng bé nghe không?”

Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy người nhà bệnh nhân đưa ra yêu cầu như vậy.

Trong phòng bệnh ICU có thể phát giọng nói của người nhà bệnh nhân, nhưng đa phần đều là lời cổ vũ, động viên của người nhà, chưa từng có trường hợp phát kinh phật gì ó.

Bệnh viện của bọn họ là bệnh viện quân y, chuyên chữa trị cho quân nhân bị thương, căn bản không tin vào mấy thứ mê tín này. Bây giờ bà cụ trước mặt đưa ra yêu cầu như vậy, ông ấy thật sự không tiện đồng ý.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận gần như oà khóc cùng một lúc, Lưu Đại Ngân nói: “Bác sĩ, anh thương vợ chồng chúng tôi đi mà, tôi cầu xin anh đó. Tôi nghe nói phòng bệnh ICU có thể bật ghi âm giọng nói của người nhà, chúng tôi muốn phát cái này để sớm ngày đánh thức Khai Lâm. Bác sĩ, tôi cầu xin anh đó.”

Cấp trên của Khai Lâm nhìn cậu ấy đang hôn mê trong phòng bệnh, lại nhìn ba người bên ngoài đang không kiềm chế được tiếng khóc, bản thân cũng vô thức rơi nước mắt.

“Bác sĩ, cứ làm theo yêu cầu của người nhà Khai Lâm đi, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.”

Bác sĩ thở dài, nói: “Được rồi, vậy ông bà đưa đồ cho y tá đi, để y tá đặt bên cạnh người bệnh.”

Lý Lưu Trụ lau nước mắt, nói: “Cha, mẹ, chúng ta ghi âm thêm vài lời cổ vũ, cùng bật lên cho Khai Lâm nghe. Chắc chắn... Chắc chắn Khai Lâm của chúng ta sẽ tỉnh lại, chắc chắn thằng bé sẽ không vấn đề gì.”

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ lại ghi âm thêm vài câu cổ vũ, rồi đưa chiếc máy ghi âm nho nhỏ cho bác sĩ, nhờ ông ấy giao cho y tá, để đặt bên cạnh Khai Lâm.

“Bác sĩ, đây là mấy lá bùa bình an tôi cầu cho thằng bé hôm trước, nhờ anh đặt dưới gối đầu của thằng bé giúp tôi.”

Bác sĩ nhận hết mấy thứ bọn họ đưa qua, nói: “Ông bà yên tâm, tôi sẽ giao cho y tá, người nhà chọn hai người vào phòng với tôi.”

Ba người thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định để Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận vào thăm Khai Lâm.

Lưu Đại Ngân chờ lần tiếp theo rồi vào.

Hai người mặc đồ vô khuẩn, chờ y tá tới mở cửa, rồi cùng vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Trong phòng ICU còn có vài bệnh nhân khác, bọn họ đều đang ngủ, ngoài tiếng bước chân qua lại của y tá và tiếng nói chuyện khe khẽ, chỉ có tiếng máy móc kêu tích tích.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 453: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (5)



Khai Lâm nằm giường bệnh cạnh cửa sổ, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đi một bước là lại có vài giọt nước mắt rơi xuống.

Lý Lưu Trụ chỉ biết tự an ủi bản thân, Khai Lâm chỉ đang ngủ thôi, Khai Lâm chỉ đang ngủ thôi, chắc chắn thằng bé sẽ tỉnh lại.

Lý Tam Thuận đi nhanh hơn con trai mình, đến trước giường bệnh của Khai Lâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu trai, vẫn chưa nói câu nào nước mắt đã rơi xuống thành dòng.

Lý Lưu Trụ đi đến bên kia, cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, gọi một tiếng: “Khai Lâm!”

Y tá nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Hai người chỉ có mười phút, cố gắng nói với bệnh nhân vài câu cổ vũ, như vậy có ích cho người bệnh.”

Trong tay y tá cầm một cái máy ghi âm nho nhỏ, cô ấy điều chỉnh âm lượng thích hợp rồi đặt bên gối đầu của Khai Lâm.

Giọng của nhà sư Hoằng Nhất truyền ra từ máy ghi âm: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế...”

Trong chiếc máy ghi âm nho nhỏ kia, ngoài nhà sư Hoằng Nhất ra, còn có tiếng niệm kinh trừ tà của vài vị hoà thượng và đạo sĩ khác nữa.

Lý Tam Thuận đưa đồ trong tay cho y tá, nói: “Đây là sạc pin, y tá, cô nhớ sạc điện cho chiếc máy ghi âm này giúp tôi nhé, cứ bật cả hai tư tiếng một ngày cho Khai Lâm nghe.”

Nghe tiếng niệm kinh của hoà thượng truyền ra từ máy ghi âm, y tá hơi sửng sốt. Trước kia người nhà bệnh nhân đều phát một vài câu cổ vũ gì đó, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy người phát kinh văn.

“Chỗ chúng tôi không có ổ sạc, hay là thế này nhé. Khi nào chiếc máy ghi âm này hết pin, tôi sẽ giao nó cho người nhà, đợi mọi người sạc đầy pin tôi lại mang về mở lên cho bệnh nhân nghe.”

“Vậy cũng được, làm phiền cô y tá rồi.”

“Không phiền, ông mau nói chuyện với bệnh nhân đi.”

Trong lúc đó mấy tấm bùa hộ mệnh và bùa trừ tà đuổi quỷ cũng được y tá đặt dưới gối đầu của Khai Lâm.

Bên kia giường, Lý Lưu Trụ đã nắm lấy tay Khai Lâm, nói: “Khai Lâm, cha tới thăm con đây, ông bà nội cũng tới, anh trai con thì đang trên đường tới đây. Người nhà chúng ta đều nhớ con, con phải tỉnh lại đấy, nếu không, nhà thiếu một người không còn là nhà nữa. Năm nay cha đã gần sáu mươi rồi, thật sự không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Khai Lâm, nhất định con phải tỉnh lại đấy, cha và mọi người đều ở bên ngoài chờ con.”

Lý Tam Thuận cũng nắm tay Khai Lâm, nói: “Khai Lâm, ông bà nội chỉ cần cháu tỉnh lại thôi, nhất định cháu phải tỉnh lại đấy, đừng để cô hồn dã quỷ khác chiếm mất cơ tể cháu. Trên đường tới đây ông đã nghĩ, không biết bây giờ Khai Lâm của ông thế nào nhỉ? Bây giờ cháu đang nằm ở đây, không nói lời nào, cũng không mở mắt ra, nhìn như ngủ rồi vậy. Khai Lâm, cháu cố gắng lên nhé, mau tỉnh lại mở mắt ra nhìn cha cháu, nhìn ông bà nội được không? Khai Lâm, nhất định phải tỉnh lại đấy, ông bà chờ cháu tỉnh lại.”

Vân Chi

Hai cha con nói lải nhải rất nhiều với Khai Lâm, cho đến khi y tá tới, nói: “Hết giờ thăm hỏi rồi, hai người ra ngoài đi.”

Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều lưu luyến, nhưng mà không có cách nào khác, đây là quy định của bệnh viện, bọn họ phải tuân thủ.

“Khai Lâm, cha ra ngoài trước, lần sau lại đến thăm con.”

“Khai Lâm, ông nội đi trước, lát nữa lại đến thăm cháu.”

Lưu Đại Ngân đang ở bên ngoài nói chuyện với cấp trên của Khai Lâm, đa phần là cấp trên của Khai Lâm nói, Lưu Đại Ngân nghe.

Thành tích của Khai Lâm ở trong quân đội rất tốt, lập được rất nhiều chiến công, năm trước còn được thăng chức lên làm trung đội trưởng của đội đặc chủng.

Tất cả những điều này, chưa bao giờ Khai Lâm kể với người nhà, Lưu Đại Ngân biết, cậu ấy sợ người nhà lo lắng.

Quân nhân muốn thăng chức thì phải lập công, chiến công đều đánh đổi bằng nguy hiểm, công lao càng nhiều, chức vị càng cao, chứng minh cậu ấy đã phải đổ rất nhiều mồ hôi và máu.

Lưu Đại Ngân vừa nghe vừa khóc không thành tiếng.

Vừa rồi khi nhìn thấy Khai Lâm nằm trên giường không nhúc nhích, bà ấy đã hối hận rồi, hối hận vì cho Khai lâm đi tòng quân.

Thành tích học tập của Khai Lâm không tốt lắm, thì để cậu ở nhà thích làm gì thì làm cái đó, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu tiền.

Nếu Khai Lâm không đi tòng quân, hiện tại thằng bé sẽ không nằm giống như đang ngủ ở nơi đó, mà sẽ khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót trước mặt bà ấy.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, tất cả đều là chuyện đã rồi, Lưu Đại Ngân chỉ có thể tận lực bổ cứu, không cho cô hồn dã quỷ bên ngoài chiếm mất cơ thể của Khai Lâm.

“Lãnh đạo, ngày thường bộ đội đặc chủng các anh hay hát bài hát gì?”

Cấp trên của Khai Lâm nghe không hiểu ý của Lưu Đại Ngân: “Bà ơi, ý bà là?”

“Tôi muốn mở cho Khai Lâm nghe một vài bài hát trong quân đội hay hát, hay nghe, như vậy khả năng sẽ giúp được thằng bé.”

“Bình thường trong quân đội chúng tôi thường hát quân ca gì đó để cổ vũ ý chí, bà nội Lý, việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi chọn bài hát cho Khai Lâm.”

Cấp trên của Khai Lâm nói thêm vài câu với Lưu Đại Ngân, rồi quay về. Anh ta phái một chiến sĩ tới chăm sóc cho vợ chồng Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 454: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (6)



Sau khi tới bệnh viện, Lưu Đại Ngân đi thẳng tới tầng lầu Khai Lâm đang nằm, ngay cả chỗ ở vẫn chưa kịp sắp xếp. Chiến sĩ kia đưa Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đến nhà khách, sắp xếp chỗ ở giúp bọn họ. Còn Lý Lưu Trụ thì ở lại bệnh viện với Khai Lâm.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng muốn ở lại bệnh viện, nhưng bị Lý Lưu Trụ đuổi về. Hai người bọn họ đã hơn bảy mươi gần tám mươi tuổi rồi. Đi ô tô lâu như vậy, đến bệnh viện còn khóc rất nhiều, nếu không đi nghỉ ngơi, bọn họ sẽ không chịu nổi.

Thật ra Khai Lâm đang nằm trong phòng ICU, bọn họ ở lại ngoài nhìn Khai Lâm qua tấm kính ra, cũng không giúp được gì khác.

Nhưng mà bảo cả ba người đều quay về nhà khác, không một ai ở lại bệnh viện, bọn họ lại không yên tâm.

Cho nên dù Lý Lưu Trụ cũng không còn trẻ, nhưng anh ta nhỏ tuổi nhất, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đều đã già, anh ta ở lại nơi này là thích hợp nhất.

Lo lắng suốt quãng đường tới bệnh viện, đến nơi nhìn thấy Khai Lâm lại đau lòng khóc rất nhiều, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã mệt không chịu nổi từ lâu rồi. Chiến sĩ dẫn hai người bọn họ đi ăn cơm, sau đó đưa vợ chồng Lưu Đại Ngân về phòng nghỉ ngơi.

Về phòng, hai người đều không nói gì, nằm xuống là ngủ.



Lúc này Lý Khai Lâm cảm thấy bản thân giống như không còn là người nữa mà giống một ngọn nến.

Không đúng, cậu ấy không phải ngọn nến, mà là ngọn lửa đang lay động trên ngọn nên.

Không gian bốn phía đều là màu đen, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua, khiến ánh nến đang toả sáng kia trở nên nổi bật hơn.

Ban đầu ngọn lửa còn cháy rất mạnh, nhưng dần dần, từng cơn gió thổi tới khiến ngọn lửa lay động không ngừng, lúc sáng lúc tối, cuối cùng gần như đã sắp tắt.

Mình là ai? Mình đang ở đâu?

Lý Khai Lâm đã quên mất mình tên là gì rồi, cũng không biết nơi này là nơi nào.

Gió càng thổi càng lớn, ngọn nến kia càng lúc càng chập chờn như sắp tắt.

Đúng vào lúc , có một đốm lửa bay đến từ nơi khác, nó muốn thay thế ngọn lửa trên cây nến, để trở thành nguồn sáng mới, nguồn sáng duy nhất ở nơi này. Ngọn lửa kia rất sáng, ngọn lửa trên ngọn nến thì càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành một sợi chỉ đỏ, một tia sáng lẻ loi, gần như sắp tắt.

Ngọn lửa kia vui vẻ, vội bay đến chỗ ngọn nến, muốn đợi ánh nến kia tắt hẳn rồi thay vào chỗ đó, lại lần nữa thắp sáng ngọn nến.

Ngọn nến sắp tắt, ánh lửa le lói cũng sắp không còn, trong không gian đen nhánh này chỉ còn ánh sáng từ ngọn lửa kia.

So sánh hai bên với nhau, ngọn lửa trên ngọn nến càng ngày càng yếu đi, còn ngọn lửa mới tới kia thì càng ngày càng mạnh mẽ. Cho dù ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận định, ngọn lửa trên cây nến kia sắp xong đời rồi. Ngọn lửa mới tới kia sẽ thay thế được nó.

Dường như ngọn lửa trên cây nến cũng chấp nhận vận mệnh mình sắp tiêu vong rồi, cũng sắp từ bỏ chống cự.

“Nó” không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết sau khi tiêu vong sẽ có hậu quả thế nào. Dường như có một âm thanh đang nói với “Nó”: Từ bỏ đi, mau chìm vào bóng tối đi, bóng tối mới là nơi ngươi nên quay về.

Đúng vậy, bóng tối mới là nơi “Nó” nên quay về.

Nhưng khi “Nó” định từ bỏ chống cự, sắp tiêu tán, chìm vào trong bóng tối rồi, thì đột nhiên có vài giọng nói truyền tới.

“Nó” không nghe rõ lắm những giọng nói đó, nhưng những giọng nói đó vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Không biết qua bao lâu, chỉ còn lại một giọng nói duy nhất: “Bóc đế bóc đế, sóng la bóc đế, sóng la tăng bóc đế, bồ đề tát bà uống... Chín diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tản ra... Vừa chuyển thiên địa động, nhị chuyển lục thần tàng, tam chuyển bốn sát không...”

Những âm thanh đó truyền đến từ hư vô, khiến ngọn lửa sắp tắt kia lớn mạnh thêm một phần, ngọn lửa từ nơi khác đến kia nhỏ đi một phần.

Ngay cả như vậy, đốm lửa trên ngọn nến vẫn còn quá nhỏ so với ngọn lửa ngoại lai kia.

“Tôi là người lính, yêu đảng yêu nhân dân, chiến tranh cách mạng là khảo nghiệp, tôi có lập trường kiên định….”

Tôi là ai? Hình như tôi là một người lính!

Hình như tôi là…

Đốm lửa trên ngọn nến càng ngày càng sáng, gần như trong nháy mắt đã lớn lên vô số lần.

Ngọn lửa mới tới kia thì ảm đạm đi rất nhiều.

Ngọn lửa mới tới không cam lòng, nó sắp thay thế được rồi, thịt đã đến bên miệng rồi sao có thể để nó bay đi chứ?

Nó không quan tâm đến điều gì nữa vội xông tới chỗ ngọn nên kia, định dập tắt đốm lửa trên ngọn nến để thế chỗ vào đó, độc chiếm cả cây nến.

Tốc độ của ngọn lửa ngoại lai rất nhanh, nhanh đến mức không thấy rõ bóng dáng, chỉ nhìn thấy một tia sáng loá mắt.

Dưới ánh sáng chói loà ấy, đốm lửa trên ngọn nến vừa khởi sắc không đáng để vào mắt.

Ngọn lửa ngoại lai chiếu sáng cả không gian tối tăm, thiêu đốt bóng tối đặc sệt xung quanh.

Một bên là ánh sáng lóa mắt, một bên là ánh nến đáng thương đang lay động trước gió, ai thắng ai thua, dường như không cần phải suy đoán.

Nhưng dường như ngọn lửa ngoại lai đã quên mất, không gian tối tăm này là thế giới do ngọn nến và đốm lửa trên nó khống chế.

Vân Chi

Ánh sáng trắng lao vào ngọn lửa nhỏ tạo thành va chạm kịch liệt, sóng xung kích chiếu sáng không gian tối tăm hơn cả mặt trời ban ngày, tất cả những thứ sền sệt bao quanh không gian tối tăm đều biến mất sau vụ va chạm ấy.

Không lâu sau, ngọn lửa loại lai kia không còn nữa, ánh sáng loá mắt cũng không còn nữa, tất cả đều quy về bình yên, chỉ có ngọn nến kia là vẫn đang cháy. Điều khác biệt duy nhất là, đốm lửa trên ngọn nến đã sáng hơn ban nãy vô số lần.

Mình nhớ ra rồi, mình là Lý Khai Lâm.

Đốm lửa trên ngọn nến sáng ngời, sau đó lại quy về bình tĩnh, cũng nhỏ đi rất nhiều. Nhưng mà lần này, không còn thứ gì đó sền sệt bao xung quanh, cũng không còn ngọn lửa ngoại lai muốn thay thế nó.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 455: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (7)



Khi Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nằm xuống nghỉ ngơi, trời mới chạng vạng. Sau khi Lưu Đại Ngân ngủ một giấc tỉnh dậy, bật đèn ngủ lên xem đồng hồ trên tường thì thời gian đã là ba giờ sáng rồi.

Sau đó Lưu Đại Ngân làm cách nào cũng không ngủ lại được nữa.

Bà ấy vừa xoay người, Lý Tam Thuận cũng tỉnh lại.

“Đại Ngân, bà tỉnh rồi à?”

“Tam Thuận, ông cũng tỉnh rồi à?”

“Ừ, tỉnh rồi, không ngủ được nữa.”

“Không ngủ được thì chúng ta dậy thôi.” Lưu Đại Ngân đã bắt đầu mặc quần áo vào: “Chúng ta đi thay cho Lưu Trụ, để nó cũng nghỉ ngơi một lát. Nó cũng là người hơn năm mươi rồi, sức khoẻ không còn như thời trẻ nữa, thức đêm sẽ không chịu nổi.”

“Được, vậy chúng ta đi cùng nhau.” Lý Tam Thuận cũng bắt đầu mặc quần áo: “Đại Ngân, bà nói xem biện pháp chúng ta dùng có tác dụng không?”

Lưu Đại Ngân đang mặc quần áo bỗng dừng lại, thở dài, nói: “Chúng ta đã làm hết năng lực rồi, việc còn lại nghe theo ý trời đi.”

“Ừ. Nếu Khai Lâm bị thương ngoài cơ thể, chúng ta có thể tìm cho thằng bé bác sĩ tốt nhất. Nhưng lần này là về linh hồn, chúng ta muốn cũng không giúp đỡ được gì. Nếu như có thể, tôi tình nguyện chịu tội thay Khai Lâm.”

Miệng Lý Tam Thuận nói chuyện không ngừng, nhưng động tác mặc quần áo không chậm chút nào, gần như mặc xong cùng một lúc với Lưu Đại Ngân.

Hai vợ chồng đều không còn trẻ, đi đứng không được nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, mỗi khi ra ngoài bọn họ đều nắm tay nhau, nâng đỡ lẫn nhau.

Hiện tại đang là nửa đêm, hành lang nhà khách không một bóng người, chỉ có ánh sáng tản ra từ bóng đèn trên đỉnh đầu.

Nhà khách ở ngay sát bệnh viện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không đi được nhanh, chỉ có thể chậm rãi đi từng bước. Đi hơn hai mươi phút, bọn họ mới tới được tầng lầu nơi Khai Lâm đang nằm.

Tầng lầu này yên tĩnh hơn các khu khác trong bệnh viện không ít.

Vừa liếc mắt qua, Lưu Đại Ngân đã trông thấy con trai mình rồi. Anh ta đang ngồi trên ghế dựa, nói chuyện với mấy cậu thanh niên.

Mấy cậu thanh niên kia đều mặc quân trang, có ngồi có đứng, vây xung quanh Lý Lưu Trụ.

Trong đó có hai cậu còn đang bị thương, một người chống gậy, một người tay treo trên cổ.

Trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến, Lý Lưu Trụ đứng dậy, gọi: “Cha mẹ, sao quá nửa đêm rồi cha mẹ còn đến đây thế?”

Nghe thấy Lý Lưu Trụ gọi “Cha mẹ”, có hai cậu thanh niên lập tức chạy tới, mỗi người đỡ một bên, đưa Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vào.

“Ông nội, bà nội, ông bà đi chậm chút.”

Lý Lưu Trụ cũng đã đi tới, nói: “Cha, mẹ, mấy cậu nhóc này là chiến hữu của khai Lâm, cố ý đến đây thăm thằng bé.

Cậu thanh niên đang đỡ Lưu Đại Ngân nói: “Vốn dĩ chúng cháu đều ở đây với Khai Lâm, nhưng buổi sáng bị gọi đi hỗ trợ điều tra, buổi tối mới về từ chỗ đại đội trưởng, mới đến đây được.”

Lưu Đại Ngân: “Cảm ơn các cháu đã tới đây với Khai Lâm.”

“Bà nội, bà nói gì vậy, chúng cháu đều là anh em vào sinh ra tử với Khai Lâm, chúng cháu ở đây với cậu ấy không phải việc đương nhiên sao? Bà đừng nói hai từ cảm ơn.”

“Bà nội, bà không cần cảm ơn chúng cháu đâu.” Một người khác cũng nói.

“Ông bà nội, ông bà ngồi xuống đi.”

Lý Lưu Trụ ngồi xuống bên cạnh Lý Tam Thuận, hỏi: “Cha, mẹ, đã nửa đêm rồi, cha mẹ không ở nhà khách nghỉ ngơi lại chạy tới đây làm gì? Có con ở đây với Khai Lâm rồi, cha mẹ cứ yên tâm.”

Lý Tam Thuận nói: “Cha mẹ ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi, không mệt nữa, ở nhà khách cũng chỉ nằm đấy, thà tới bên này với Khai Lâm còn hơn.”

“Ông bà nội, chú Lý, mọi người cứ yên tâm, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại.”

“Đúng đấy, chắc chắn đội trưởng sẽ tỉnh lại, chúng cháu tin đội trưởng.”

Mấy cậu thanh niên kia vây quanh Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ, mỗi người một câu, thi nhau an ủi bọn họ.

“Cảm ơn các cháu nhé.” Lý Lưu Trụ nói: “Chú cũng tin, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại. Nhưng mà bây giờ đã muộn thế này rồi, các cháu vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, cứ để chú ở lại đây với Khai Lâm là được rồi. Cha mẹ, cha mẹ cũng về nghỉ i, Khai Lâm ở trong đó, chúng ta cũng không giúp được gì. Không cần ở hết tại đây đâu. Cha mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

“Chú Lý, chúng cháu còn trẻ, cứ để chúng cháu ở lại đây là được, chú với ông bà nội đều về nghỉ đi. Tuổi của chú cũng không còn nhỏ nữa, cứ thức đêm thế này, cơ thể sẽ không chịu nổi.”

“Chúng cháu đã thương lượng từ trước rồi, sẽ thay phiên nhau ở đây trông chừng đội trưởng, ông bà nội với chú cứ về trước, nghỉ ngơi đi.”

Lưu Đại Ngân thở dài, nói: “Ông bà nhận lòng tốt của các cháu, nhưng mà ông bà về cũng không ngủ được, thà ở chỗ này với Khai Lâm còn hơn. Lưu Trụ, con về nghỉ ngơi đi, từ đêm qua đến bây giờ con vẫn chưa chợp mắt đâu.”

Hốc mắt Lý Lưu Trụ đỏ bừng, xem ra vừa rồi lại khóc.

Vân Chi

“Mẹ, Khai Lâm vẫn đang nằm trong đó, sao con ngủ được…”

“Không ngủ được thì nằm nhắm mắt lại.” Lưu Đại Ngân vỗ tay con trai, khuyên nhủ: “Khai Lâm vẫn đang nằm trong đó, con càng phải giữ gìn sức khoẻ của mình, để chăm sóc thằng bé chứ. Lỡ Khai Lâm vẫn chưa tỉnh, con đã đổ bệnh rồi, nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Nghe lời mẹ, về nhà khách ngủ một giấc trước đi, nói không chừng lúc con tỉnh lại Khai Lâm cũng tỉnh rồi.”

Lý Lưu Trụ nói: “Con không về đâu, mẹ, con không về nhà khách đâu, con tìm chỗ nào ở bệnh viện nằm một lát là được.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 456: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (8)



Lý Lưu Trụ nói: “Con không về đâu, mẹ, con không về nhà khách đâu, con tìm chỗ nào ở bệnh viện nằm một lát là được.”

Lý Tam Thuận: “Bệnh viện thì lấy đâu ra chỗ cho con nằm.”

Cậu thanh niên có cánh tay đang treo trên cổ, nói: “Hay là thế này, chú lên giường bệnh của cháu nghỉ tạm một lúc đi. Phòng bệnh của cháu ở ngay tầng trên thôi.”

Lý Lưu Trụ vội xua tay: “Như vậy sao được, chú nằm giường bệnh của cháu, cháu phải làm sao? Cháu cũng đang bị thương, cũng cần nghỉ ngơi. Chỗ Khai Lâm có người trông thằng bé rồi, cháu với Tiểu Triệu về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Chú, phòng bệnh của cháu chỉ có mỗi mình cháu, trong phòng có hai chiếc giường, chú nghỉ ngơi ở đó cũng không vấn đề gì.”

Cậu thanh niên vừa nói chuyện với Lưu Đại Ngân cũng nói: “Tiểu Triệu, Lão Lý, hai người đều bị thương trong hành động lần này, đừng ở đây với đội trưởng nữa, đều quay về nghỉ ngơi đi. Lão Lý, cậu đưa chú ấy tới phòng của cậu nghỉ ngơi. Ông bà nội, nếu ông bà không muốn quay về nhà khách, thì để cháu bảo Tiểu Triệu dẫn ông bà đi nghỉ ngơi.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận: “Ông bà già rồi, không ngủ được nhiều, ông với bà ngủ suốt từ chiều đến bây giờ, thật sự không ngủ nổi nữa, các cháu không phải lo cho ông bà đâu.”

Đám người thương lượng một phen, cuối cùng Lý Lưu Trụ đồng ý đi nghỉ ngơi với cậu thanh niên bị thương ở tay kia.

Lão Lý, Tểu Triệu cũng đi nghỉ ngơi đi, người còn lại tiếp tục ở đây với Khai Lâm.

Lý Lưu Trụ đứng dậy, mặt dán vào cửa kính, nói thầm với con trai: “Khai Lâm, cha đi nằm một lát, đợi nghỉ ngơi xong quay lại, cha hy vọng có thể trông thấy Khai Lâm của cha đã tỉnh lại.”

Anh ta vừa khóc vừa nói ra mấy câu đó. Khiến Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và mấy cậu thanh niên kia cũng khóc theo.

Bọn họ an ủi Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ: “Ông bà nội, chú Lý, mọi người cứ yên tâm, chắc chắn đội trưởng sẽ tỉnh lại.”

Sáng hôm đó, nhà con gái cả Lý Hà Hoa, Chu Tam Lâm và con trai Chu Hữu Đức của bọn họ cũng tới, đi cùng bọn họ còn có gia đình con gái thứ hai Lý Liên Hoa, Vương Thành và con trai con gái bọn họ. Nhà con gái út thì có Lý Ngẫu Hoa và chồng mình.

Nhìn thấy ba người Lưu Đại Ngân đang ngồi ngoài hành lang, ba cô con gái lập tức chạy tới, ôm lấy Lưu Đại Ngân khóc lóc một lúc lâu.

“Hà Hoa, em đừng khóc nữa. Vốn dĩ cha mẹ đang đau lòng rồi, nghe em khóc như vậy, cha mẹ càng khó chịu hơn.”

“Đúng đấy, Ngẫu Hoa, đừng khóc nữa, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình của Khai Lâm đi.”

“Liên Hoa, em cũng đừng khóc nữa, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng làm cha mẹ đau lòng.”

Mấy người con rể an ủi vợ mình, rồi cùng nhau đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình của Khai Lâm. Trần Khai cũng là bác sĩ, về phương diện này anh ta hiểu biết hơn người nhà họ Lý nhiều.

Lý Liên Hoa ngồi sát Lưu Đại Ngân, nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Khai Lâm phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu.”

“Đúng đấy, mẹ với cha đã nhiều tuổi như vậy rồi, cũng phải giữ gìn sức khoẻ của mình, nếu không, khi Khai Lâm tỉnh lại, biết cha mẹ ngã bệnh vì thằng bé, thằng bé sẽ đau lòng đấy.”

“Cha, mẹ, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại thôi, cha mẹ đừng lo lắng. Bây giờ chúng con đều ở đây rồi, cha mẹ với Lưu Trụ đi nghỉ ngơi một lát đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Lý Tam Thuận thở dài, lau nước mắt: “Đêm qua cha với mẹ các con đã ngủ một giấc rồi. Tối hôm qua, Lưu Trụ cũng đi nghỉ được một lát, các con đừng lo lắng.”

Thấy nhiều người thân của Khai Lâm tới như vậy, quân nhân đang ở cũng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đứng dậy, nói: “Ông bà nội, các cô chú, cháu xin phép ra ngoài một lát.”

Lý Lưu Trụ vội nói: “Các cháu có việc thì cứ ra ngoài đi, có chúng tôi ở đây với Khai Lâm rồi.”

Một lúc lâu sau, quân nhân kia quay trở lại, ngoài ra còn có hai cậu thanh niên khác đi cùng cậu ấy.

“Ông bà nội, hai cậu ấy đều là chiến hữu của chúng cháu, vừa chấp hành nhiệm vụ về, nghe tin đội trưởng bị thương, nên cùng nhau tới đây thăm đội trưởng.”

Lý Lưu Trụ vội vàng cảm ơn.

Ba người bọn họ không đến tay không, mà trong tay xách theo rất nhiều túi nilon lớn nhỏ, bên trong là đồ ăn sáng bọn họ mua tới.

“Ông bà nội, các cô chú, chúng cháu không biết mọi người thích ăn gì, nên mỗi loại đều mua một chút.”

Bọn họ mua rất nhiều thứ mang đến, bởi đoán được chắc chắn người thân vừa mới tới thăm Khai Lâm này cũng chưa ăn sáng.

Lý Lưu Trụ vội xua tay: “Các cháu cứ ăn đi, bây giờ chú vẫn chưa đói.”

Lý Hà Hoa nói: “Lưu Trụ, em ăn nhiều chút, nếu không cơ thể em không chịu nổi đâu.”

Lý Liên Hoa cũng nói: “Đúng đấy, Lưu Trụ, trong lòng em đang khó chịu sẵn rồi, lại không ăn uống gì cả, sao cơ thể em chịu đựng nổi. Ăn nhiều một chút.”

Một quân nhân đặt bát cháo vào tay Lý Lưu Trụ, nói: “Chú, chú ăn chút cháo đi.”

Nhìn rất nhiều ánh mắt lo lắng trước mặt mình, Lý Lưu Trụ không nhịn được lại rơi vài giọt nước mắt.

Lưu Đại Ngân dùng thìa khuấy bát cháo lên giúp con trai, nói: “Lưu Trụ, tuy cả nhà chúng ta đều đang ở đây, nhưng con mới là người thân với Khai Lâm nhất, đừng để cơ thể mình không chịu đựng nổi, cho dù vì Khai Lâm, con cũng phải ăn thêm một chút.”

Lý Lưu Trụ càng lau, nước mắt càng chảy nhiều hơn: “Mẹ, con ăn, vì Khai Lâm con phải ăn uống tử tế.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 457: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (9)



Giữa trưa Khai Nguyên mới đến nơi. Khi nhận được điện thoại của cha mình, cậu ấy lập tức thu dọn đồ đạc, xin lãnh đạo cho nghỉ, rồi lái xe đến tận nơi này.

Ai ngờ trên đường đi xe lại bị hỏng, lãng phí không ít thời gian, nên khi đến bệnh viện đã là giữa trưa rồi.

Gặp ông bà nội và mọi người, Khai Nguyên an ủi bọn họ một lúc, rồi hỏi thăm tình hình của Khai Lâm. Sau khi hỏi thăm rõ ràng, thì nắm lấy tay Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, an ủi: “Ông bà nội, cha, mọi người đừng quá lo lắng, Khai Lâm… Khai Lâm sẽ không sao đâu, con tin Khai Lâm sẽ tỉnh lại.”

Hiện tại mắt Lý Lưu Trụ đã sưng lên rồi: “Cha cũng tin chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại, chúng ta ở đây chờ thằng bé.”

Lại đến thời gian thăm hỏi, lần này Lưu Đại Ngân vào cùng Khai Nguyên. Đầu tiên bọn họ đều chỉnh máy ghi âm đã nạp đầy điện về mức âm lượng thích hợp, rồi đặt bên gối đầu của Khai Lâm. Sau đó lại nắm lấy tay Khai Lâm, nói chuyện một lúc lâu.

Đúng vào lúc ấy, Lưu Đại Ngân cảm thấy ngón tay của Khai Lâm khẽ cử động. Bà ấy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tay cậu ấy, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Vừa rồi là ảo giác sao?

Khai Nguyên đang nói chuyện với em trai cũng cảm nhận được tay của em trai mình bỗng dưng cử động.

Cậu ấy vội nói với Lưu Đại Ngân: “Bà nội hình như tay của Khai Lâm vừa khẽ cử động.”

“Thật không Khai Nguyên? Cháu không nhìn lầm chứ? Tay Khai Lâm thật sự cử động?” Lưu Đại Ngân vội lau nước mắt, sốt sắng hỏi lại.

“Bà nội, không phải cháu nhìn thấy, mà là cảm nhận. Vừa rồi cháu nắm tay Khai Lâm, cảm giác tay thằng bé khẽ cử động, hay là do cháu quá mong Khai Lâm tỉnh lại nên xuất hiện ảo giác?”

Lý Khai Nguyên dụi mắt mình, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tay em trai, hy vọng bàn tay ấy lại cử động một cái.

Nhưng mà không như cậu ấy mong muốn, tay Lý Khai Lâm không nhúc nhích thêm một lần nào nữa.

“Khai Nguyên, cháu cảm nhận không sai đâu. Vừa rồi bà cũng cảm nhận được ngón tay của Khai Lâm khẽ cử động.” Lưu Đại Ngân vừa khóc vừa cười, nói: “Khai Lâm, Khai Lâm, bà là bà nội của cháu đây, nếu cháu nghe được tiếng bà nội, thì cử động tay lại lần nữa được không, Khai Lâm?”

Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, cứ như vậy nắm lấy tay Lý Khai Lâm đang nằm trên giường. Thời gian trôi qua rất chậm, với Lưu Đại Ngân mà nói, mười mấy giây này giống như mấy chục phút vậy.

Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của hai người, tay Lý Khai Lâm lại khẽ cử động.

Lưu Đại Ngân vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y của Khai Lâm, gọi: “Bác sĩ, bác sĩ, anh tới đây mau, cháu trai tôi tỉnh rồi.”

Lý Khai Nguyên cũng lớn tiếng kêu lên, mất sạch dáng vẻ bình tĩnh thong dong ngày thường: “Bác sĩ, tay em trai tôi cử động rồi. Bác sĩ, mau tới đây đi.”

Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên vào phòng nói chuyện với Lý Khai Lâm, những người còn lại đều ghé mắt vào cửa kính nhìn vào bên trong.

Tuy rằng bọn họ không nghe được Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên đang nói gì, nhưng bọn họ chắc chắn Khai Lâm đã xảy ra chuyện, nếu không hai người sẽ không kích động như vậy.

Vân Chi

Người nhà bệnh nhân đang nằm trong phòng ICU kích động đến mức không quan tâm đến dáng vẻ như vậy, còn có thể vì điều gì?

Chẳng lẽ là...

Trong đầu mọi người đều hiện lên một ý nghĩ thống nhất, nhưng mà không ai nói ra ngoài.

Sợ lỡ nói ra, sự thật lại trái ngược sẽ khiến người ta đau lòng hơn.

Y tá chạy tới đầu tiên, cô ấy nhìn chỉ số trên chiếc máy bên cạnh Khai Lâm, rồi lập tức gọi bác sĩ.

Bác sĩ chạy tới rất nhanh, y tá kéo Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên sang bên cạnh: “Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, người nhà ra ngoài trước đi.”

Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên vội gật đầu, lập tức rời khỏi phòng ICU, không nói thêm câu nào.

Lúc hai người bọn họ ra ngoài, dù là người nhà hay là chiến hữu của Khai Lâm, tất cả đều chạy tới.

Nhưng mà nhiều người như vậy lại không ai mở miệng nói câu nào, không ai hỏi thăm tình hình của Khai Lâm, tất cả đều dùng ánh mắt chứa đầy hy vọng nhìn hai người.

Lưu Đại Ngân vừa khóc vừa cười, nói: “Ban nãy, ban nãy khi tôi và Khai Nguyên đang nói chuyện với Khai Lâm, thì đột nhiên tay thằng bé khẽ cử động. ban đầu tôi còn tưởng rằng vì mình quá muốn Khai Lâm tỉnh lại nên xuất hiện ảo giác, không ngờ Khai Nguyên cũng cảm nhận được tay của Khai Lâm khẽ cử động. Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra cho thằng bé.”

“Mẹ, thật chứ? Tay của Khai Lâm thật sự đã cử động?” Đột nhiên Lý Lưu Trụ tự tát mạnh vào mặt mình, cười như kẻ ngốc: “Mẹ, là thật, không phải con đang nằm mơ. Cha mẹ, chắc chắn… Chắc chắn Khai Lâm của chúng ta sẽ không sao đâu.”

Nói xong Lý Lưu Trụ ôm lấy Lưu Đại Ngân mà khóc. Những người khác trong nhà họ Lý cũng lau nớc mắt.

Cuối cùng chiến hữu của Khai Lâm phải khuyên nhủ: “Ông bà nội, chú Lý, mọi ngời đừng khóc. Khai Lâm tỉnh lại là chuyện tốt, chúng ta phải vui mừng chờ đợi Khai Lâm tỉnh táo hoàn toàn mới đúng.”

Lý Lưu Trụ lau sạch nước mắt, cười nói: “Đúng đúng, cháu nói rất đúng. Cha, mẹ, chúng ta đừng khóc nữa, chúng ta phải vui mừng chờ Khai Lâm tỉnh lại.”

Nhưng mà anh ta còn chưa nói hết câu, một giọt nước mắt không biết cố gắng lại rơi xuống rồi.

Lý Lưu Trụ lại vội vàng lau khô nước mắt.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 458: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (10)



Tuy rằng Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên đều cảm nhận được tay của Khai Lâm đã cử động, nhưng rốt cuộc tình trạng ra sao, bọn họ vẫn phải chờ bác sĩ ra ngoài mới biết được.

May mà bác sĩ ra ngoài rất nhanh, nói cho bọn họ tình hình của Khai Lâm. Bên trong có rất nhiều thuật ngữ y học chuyên nghiệp, Lưu Đại Ngân không hiểu, nhưng vẫn nghe ra được ý của bác sĩ: Tình trạng của Khai Lâm hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, sẽ không trở thành người thực vật, trong khoảng mười hai tiếng là có thể tỉnh lại.

Bác sĩ nói xong, cuối cùng người có mặt ở đây mới th lỏng.

Lý Lưu Trụ kéo tay bác sĩ, cảm ơn liên tục, thậm chí còn định quỳ xuống cảm ơn.

Bác sĩ vội vàng kéo anh ta đứng dậy: “Cứu chữa cho người bệnh là trách nhiệm của chúng tôi, một câu “Cảm ơn” chính là lời khen lớn nhất đối với chúng tôi rồi, không cần làm gì khác.”

Trong khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui, thì Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân lại liếc nhau, tâm trạng vừa thả lỏng lại lần nữa trở nên lo lắng.

Điều này không giống quyển sách kia viết, dù trong quyển sách ban đầu, hay trong quyển sách mà Tống Ngôn Thắng xuyên qua kia, tất cả đều viết Khai Lâm hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, nhưng bây giờ Khai Lâm mới hôn mê hai ngày đã sắp tỉnh rồi…

Khai Lâm tỉnh lại sớm đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không biết sau khi tỉnh lại Khai Lâm có còn là “Khai Lâm” nữa hay không?

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không biết.

Nhìn con trai khóc vì vui mừng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, ngoài vui mừng ra, trong lòng vẫn có chút mờ mịt.

Nếu Khai Lâm tỉnh lại không phải “Khai Lâm”, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Báo cảnh sát bắt Khai Lâm lại? Đương nhiên không thực hiện được rồi. Ngoài Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận biết linh hồn của Khai Lâm đã đổi thành người khác ra, trong mắt người ngoài Khai Lâm chính là Khai Lâm.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không biết bọn họ đưa “Khai Lâm” đến chùa miếu, đạo quán mời cao tăng đạo sĩ trừ tà bắt yêu có được không nhỉ?

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng đã thương lượng trước việc này, trong mắt bọn họ, Tống Ngôn Thắng chiếm cứ cơ thể của Khai Lâm chính là một con yêu quái.

Nhưng bọn họ cũng không biết những thủ đoạn đó có tác dụng với Tống Ngôn Thắng hay không, nếu không có tác dụng thì phải làm sao bây giờ?

Phải nhận “Khai Lâm” này sao?

Hay là nói chuyện này cho con trai Lưu Trụ biết? Liệu Lưu Trụ có tin không nhỉ? Dù sao chuyện như vậy là chuyện chưa bao giờ có.

Lưu Đại Ngân thở dài, lén nói thầm vào tai Lý Tam Thuận: “Thôi, đến đâu hay tới đó đi. Để xem khi tỉnh lại Khai Lâm có phải Khai Lâm của chúng ta không, nếu phải thì tốt, nếu không phải… Nếu không phải, chúng ta cứ nói cho Lưu Trụ. Lưu Trụ là cha của Khai Lâm, nó có quyền biết rõ chuyện này.”

Lý Tam Thuận gật đầu, không nói gì, vẻ mặt nặng nề.

Bác sĩ nói trong mười hai tiếng đồng hồ tiếp theo Khai Lâm sẽ tỉnh lại, khoảng thời gian đó mọi người đều cảm nhận được thế nào là cảm giác một ngày dài như một năm.

Cũng may, Khai Lâm không dày vò mọi người quá lâu, ba tiếng sau cậu ấy đã tỉnh lại.

Bác sĩ lại kiểm tra toàn diện cho cậu ấy thêm lần nữa, sau đó tuyên bố một tin tức tốt, tình trạng của Khai Lâm rất tốt, sẽ không để lại di chứng.

Lại nghe được tin tức tốt, Lý Lưu Trụ không nhịn được thốt lên: “Cám ơn trời đất.”

Khai Nguyên ở bên cạnh nói: “Cha, chúng ta nên cảm ơn bác sĩ và y tá mới đúng. May có sự cứu chữa nhiệt tình của bác sĩ và sự chăm sóc cẩn thận của y tá, nếu không chưa chắc Khai Lâm đã tỉnh lại sớm như vậy, còn khôi phục tốt như vậy.”

Lý Tam Thuận vội vàng sửa lời: “Đúng đúng, người chúng ta nên cảm ơn nhất chính là bác sĩ và y tá. Bác sĩ, cảm ơn các anh nhiều lắm, chúng tôi thật sự không biết nên nói gì bây giờ nữa, cảm ơn, cảm ơn…”

Lý Lưu Trụ nói liên tục mấy câu cảm ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với bác sĩ.

Hiện tại Khai Lâm đã tỉnh lại hoàn toàn, đợi hai mươi tư tiếng sau là có thể chuyển về phòng bệnh bình thường rồi.

Lưu Đại Ngân hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, Khai Lâm đã tỉnh rồi, chúng tôi có thể vào thăm Khai Lâm không?”

“Bây giờ vẫn chưa được. Mỗi ngày người nhà chỉ được vào thăm bệnh nhân trong phòng ICU một lần duy nhất vào thời gian thăm hỏi, nhà ông bà đã vào rồi, không được vào nữa.”

Lưu Đại Ngân đành phải nói: “Vậy được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Hiện tại Khai Lâm đã tỉnh, Lưu Đại Ngân vô cùng muốn gặp mặt cậu ấy, muốn biết cậu ấy có còn là cháu trai “Lý Khai Lâm” của mình không.

Lưu Đại Ngân tin, chỉ cần nhìn thấy người đang nằm bên trong là bà ấy có thể nhận ra ngay rốt cuộc đối phương có phải là Khai Lâm hay không.

Nhưng mà hiện tại không thể vào, bà ấy đành phải chờ Khai Lâm được chuyển ra phòng bệnh thường từ phòng ICU.

Vân Chi

Khai Lâm đã qua cơn nguy hiểm, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã mệt sắp không chịu nổi rồi. Vốn dĩ bọn họ đã lớn tuổi, lại lo lắng suốt mấy ngày qua, hôm nay ba giờ sáng đã tỉnh dậy đến bệnh viện, nên bây giờ hơi mệt mỏi.

“Cha, mẹ, hay là cha mẹ về nhà khách nghỉ ngơi đi, tối qua cha mẹ mới nghỉ ngơi được một lát.” Lý Lưu Trụ nói.

Lý Liên Hoa cũng vội vàng nói: “Cha mẹ, nơi này có chúng con rồi, hay là cha mẹ về nhà khách trước đi.”

“Đúng đấy ông bà nội, ông bà về trước đi, để chúng cháu ở lại đây với Khai Lâm là được rồi. Ông bà đã lớn tuổi, không thể không nghỉ ngơi.”

Lý Tam Thuận: “Được rồi, vậy cha mẹ về nghỉ ngơi một lát, các con ở đây nhé, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho cha mẹ đấy.”

“Vâng, Khai Nguyên, con đưa ông bà nội về nhà khách đi.”

Trở lại nhà khách, đợi Khai Nguyên đi rồi, hai vợ chồng ngồi trên ghế sô pha lại lộ ra vẻ mặt vô cùng sầu lo: “Đại Ngân, bà nói xem nếu Khai Lâm tỉnh lại không phải là Khai Lâm nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 459: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (11)



Nếu tỉnh lại không phải Khai Lâm, mà là Tống Ngôn Thắng, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Là tiếp nhận, hay không tiếp nhận anh ta?

Vấn đề này thật sự không dễ giải quyết.

Lưu Đại Ngân thở dài một hơi, nói: “Đợi Khai Lâm tỉnh lại rồi nói sau, đến đâu hay đến đấy vậy. Nhưng cho dù thế nào, tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải nói cho Lưu Trụ, nó là cha của Khai Lâm, nó có quyền biết sự thật.”

“Ừ, chúng ta cứ nói cho Lưu Trụ biết, cuối cùng phải đối xử với “Khai Lâm” kia thế nào, thì giao cho Lưu Trụ quyết định.”

Lý Tam Thuận trầm mặc một lúc lâu: “Chúng ta phải nói cho Lưu Trụ thế nào đây?”

Đúng vậy, phải nói cho Lưu Trụ thế nào cũng là cả vấn đề. Nói thẳng con trai “Khai Lâm” không phải con trai của con nữa, linh hồn bên trong thằng bé đã thay đổi rồi, không còn là Lý Khai Lâm, mà là Tống Ngôn Thắng.

Lưu Trụ sẽ tin sao?

Cho dù Lưu Trụ tin, thì anh ta sẽ làm thế nào?

Có lẽ việc này là đả kích lớn nhất với người làm cha nhỉ? Rõ ràng con trai vẫn ở đây, nhưng lại không phải là con trai của mình.

“Hay là… Hay là…” Trong tay Lý Tam Thuận cầm một điều thuốc, nhưng không hút, chỉ đặt dưới mũi để ngửi.

Tuổi tác lớn dần ông ấy đã bỏ thuốc, chỉ khi gặp phải chuyện gì khó giải quyết, ông ấy mới lấy ra một điếu đặt dưới mũi để ngửi.

“Hay là… Chúng ta không nói cho Lưu Trụ nữa. Đại Ngân, bà thấy thế nào?”

Nói cho con trai, chắc chắn con trai sẽ đau lòng, khó chịu. Vậy thì không nói cho anh ta nữa.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Lưu Trụ có quyền được biết, chúng ta phải nói cho nó.”

Lý Tam Thuận: “Tôi sợ Lưu Trụ biết chuyện rồi, trong lòng sẽ khó chịu!”

Lưu Đại Ngân không đáp, một lúc lâu sau mới nói: “Biết đâu người tỉnh lại chính là Khai Lâm của chúng ta chứ không phải Tống Ngôn Thắng kia thì sao?”

“Mong là như vậy.”

Hai vợ chồng đã mệt mỏi từ lâu, nói chuyện một lát cả hai đều buồn ngủ rồi, không lâu sau Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều đã ngủ. Đến khi bọn họ tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều, đã qua giờ cơm trưa từ lâu.

Bọn họ tới quán ăn nhỏ bên cạnh nhà khách ăn tạm một bữa, rồi lại vội vàng đi đến bệnh viện.

“Cha mẹ tới rồi à.”

“Khai Lâm thế nào?” Lý Tam Thuận hỏi.

“Khai Lâm lại tỉnh một lần, còn bảo y tá nói với chúng ta, nói chúng ta đừng lo cho thằng bé, thằng bé không sao.”

“Vậy là tốt rồi,” Lưu Đại Ngân vỗ tay con trai: “Lưu Trụ, con cũng yên tâm được rồi.”

Con trai yên tâm được rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa yên tâm được, cũng không biết bao giờ mới có thể yên tâm.

Đối với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mà nói, thời gian tiếp theo trôi qua vô cùng chậm chạp, cảm giác như một ngày còn dài hơn một năm.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ thăm hỏi mỗi ngày một lần, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không dám vào phòng thăm Khai Lâm.

Bọn họ sợ… Sợ vào phòng nhìn thấy Khai Lâm không phải “Khai Lâm”, đến lúc đó bọn họ phải làm sao?

Lưu Đại Ngân nhìn Lý Tam Thuận, nói: “Hay là… Hay là ông vào thăm Khai Lâm đi.”

Vân Chi

Đời này, chưa bao giờ Lưu Đại Ngân cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ bà ấy sợ thật rồi, bà ấy lùi bước, không dám vào trong thăm cháu trai mình.

Lý Tam Thuận nhíu chặt mày hằn lên ba nếp nhăn giữa trán, nói: “Đại Ngân, tôi không dám vào, đợi khi nào Khai Lâm chuyển về phòng bệnh bình thường, chúng ta lại đến thăm thằng bé đi.”

Hiện tại vẫn chưa hết hai tư giờ theo dõi thêm, vẫn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa Khai Lâm mới được chuyển về phòng bệnh bình thường. Đến lúc đó, ông ấy với vợ mình lại tới thăm Khai Lâm, xem xem rốt cuộc thằng bé có còn là cháu trai Khai Lâm của mình hay không.

“Được rồi, đợi Khai Lâm chuyển ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi thăm thằng bé.”

Hai người đi cùng nhau, mới cổ vũ được cho nhau.

Lần này là Lưu Trụ và Lý Hà Hoa vào thăm. Hôm qua Khai Nguyên đã vào thăm Khai Lâm rồi, ba chị em Lý Hà Hoa đều muốn vào thăm, sau khi thương lượng với nhau, cuối cùng bọn họ để Lý Hà Hoa vào.

Thời gian thăm hỏi chỉ có mười phút ngắn ngủi, không lâu sau Lý Lưu Trụ và Lý Hà Hoa đã ra ngoài.

“Mẹ, Khai Lâm nhận ra con, tinh thần cũng khá ổn, còn kêu đói bụng đó.” Lý Lưu Trụ vui mừng nói: “Con nói với Khai Lâm rồi, đợi thằng bé chuyển ra phòng bệnh bình thường, con sẽ mua cháo cho nó.”

“Cậu, vậy cháu mua cơm cho Khai Lâm nhé. Bác sĩ có nói Khai Lâm ăn được thứ gì không ạ?” Chu Hữu Đức hỏi.

Một chiến hữu của Khai Lâm nói: “Chú, cứ để cháu đi mua cho, chúng cháu quen thuộc nơi này hơn.”

Cuối cùng, vẫn là chiến hữu của Khai Lâm đi mua đồ ăn cho Khai Lâm. Mọi người đều chìm đắm trong vui mừng, chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận là trầm mặc.

“Cha mẹ, sao cha mẹ không nói câu nào thế?” Lý Ngẫu Hoa hỏi.

Lý Tam Thuận nở nụ cười, nói: “Cha với mẹ con vui quá nên không biết phải nói gì. Ầ, đúng rồi, lát nữa Khai Lâm được chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi, chúng ta có cần chuẩn bị trước gì không?”

“Bà nội, dượng ba của cháu đã đi chuẩn bị với một cậu chiến hữu của Khai Lâm rồi, bà đừng nhọc lòng.”

Cho dù trong lòng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rối rắm cỡ nào, thì nên tới vẫn sẽ tới.

Đã đến thời gian Khai Lâm chuyển ra phòng bệnh bình thường.
 
Back
Top Bottom