Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 430: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (14)



“Mẹ của Tiểu Bảo tên là Từ Mạn Mạn, cô ấy xảy ra chút chuyện ở nước ngoài, tạm thời không thể nuôi nấng Tiểu Bảo. Tôi với Tiểu Bảo không thân cũng chẳng quen, không thể nuôi nấng thằng bé, nên đành tới tìm cậu, nếu cậu không muốn nuôi nấng Tiểu Bảo, tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Thời gian gần đây Triệu Hữu Tiền vẫn luôn bị người nhà thúc giục kết hôn, nhưng anh ta vẫn chưa chơi đủ, căn bản không nghĩ tới việc này. Nếu có một đứa con trai để báo cáo với cha mẹ, vậy thì anh ta có thể chơi bời thêm mấy năm rồi…

Hiện tại có một đứa con trai năm tuổi đang ở ngay trước mặt, anh ta không nắm lấy cơ hội này thì quá có lỗi với bản thân.

Thật ra, Triệu Hữu Tiền đã tin lời Tạ Lâm nói năm sáu phần rồi.

Vân Chi

Khi còn đi học, Tạ Lâm là người tính tình nghiêm túc, dựa theo hiểu biết của Triệu Hữu Tiền về đối phương, Tạ Lâm sẽ không nói dối trong chuyện kiểu này.

Thứ hai, chuyện năm năm trước mà Tạ Lâm nói thật sự từng phát sinh, đứa nhỏ này lại có vẻ ngoài giống anh ta như vậy, ngay cả bạn nối khố của anh ta cũng nói giống mình y như được đúc từ một khuôn, có lẽ thằng bé thật sự là con trai mình…

Mẹ của thằng bé tên là Từ Mạn Mạn, cái tên này nghe hơi quen tai, lát nữa anh ta phải moi thêm tin tức từ miệng Tạ Lâm rồi bảo thư ký đi điều tra chi tiết về người này mới được.

Hiện tại việc cấp bách nhất là đưa đứa trẻ này đi làm xét nghiệm ADN. Nhưng mà nhanh nhất cũng phải mất một tuần mới nhận được kết quả. Tạm thời nên để đứa nhỏ này sống ở đâu được nhỉ?

Triệu Hữu Tiền gọi điện thoại cho thư ký, bảo đối phương sắp xếp chuyện xét nghiệm AND.

Không lâu sau, thư ký gõ cửa vào phòng, báo cho ba người hai lớn một nhỏ trong phòng đã sắp xếp xong bệnh viện xét nghiệm AND, tài xế cũng đang chờ bọn họ ở dưới lầu rồi.

Chuyện này khiến Trương Sướng nhìn vào chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hoá ra tiểu thuyết viết đều là sự thật, trợ lý của tổng giám đốc thật sự toàn năng, có thể sắp xếp mọi việc, còn vô cùng nhanh chóng.

Bệnh viện thư ký đặt lịch là bệnh viện tư nhân, nằm trên con phố trung tâm, trang hoàng rất đẹp, nhân viên thì vừa đẹp vừa nhiệt tình thân thiện, tất nhiên giá cả cũng khá cao rồi.

Trương Sướng đi theo Triệu Hữu Tiền vào trong bệnh viện tư nhân vừa nhìn đã biết là loại rất cao cấp này, bề ngoài anh ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được chậc lưỡi.

Không ngờ xuyên qua còn được trải nghiệm cảm giác đến bệnh viện của kẻ có tiền, coi như cũng đáng giá, sau khi xuyên về có thể c.h.é.m gió với người khác rồi.

Từ khi nhìn thấy Từ Tiểu Bảo, Trương Sướng đã sinh ra dự cảm, đợi sau khi giải quyết xong chuyện Từ Tiểu Bảo là anh ta có thể xuyên trở lại cơ thể của mình.

Loại dự cảm này không lý do, nhưng anh ta lại tin tưởng vô cùng.

Đây cũng là nguyên nhân anh ta ra sức giúp đỡ Từ Tiểu Bảo nhận lại cha ruột mình.

Có thư ký ở bên sắp xếp, mọi chuyện đều dễ dáng. Vừa đến nơi bọn họ đã được dẫn đi để lấy m.á.u xét nghiệm.

Từ Tiểu Bảo ngoan ngoãn để y tá rút máu, không nói một câu nào.

Cậu ta biết tình cảnh của mình hiện tại, mẹ bị cảnh sát bắt ở nước F rồi, chú Tạ thì không muốn nhận nuôi mình, ngoài người cha từ trên trời rơi xuống vừa gặp mặt này ra, cậu ta không còn nơi nào khác để đi nữa.

Tuy rằng cậu ta có bản lĩnh hacker, nhưng vẫn còn quá nhỏ tuổi. Nếu để người có ý đồ xấu biết mình còn nhỏ đã có bản lĩnh như vậy, chắc chắn mình sẽ bị bắt lại, bị người ta sai khiến, ép làm việc xấu.

Cho nên cậu ta không thể chạy trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người lớn.

Huống hồ đi theo Triệu Hữu Tiền này, còn tốt hơn đi theo Tạ Lâm nhiều.

Tạ Lâm chỉ là giảng viên đại học, tuy tiền lương cũng đưc, nhưng sao sánh được với Triệu Hữu Tiền.

Hơn nữa, mẹ Tạ luôn chướng mắt mình và mẹ mình, nếu đi theo Tạ Lâm, tuy rằng Tạ Lâm sẽ đối xử tốt với mình, nhưng chưa chắc người nhà họ Tạ đã đối xử tốt với mình.

Người nhà họ Triệu thì khác, sau khi Tạ Lâm nói cho cậu ta, Triệu Hữu Tiền là con trai cả của tập đoàn Triệu Thị, cậu ta đã tranh thủ thời gian Tạ Lâm đi vệ sinh, lên mạng điều tra tài liệu về Triệu Hữu Tiền và tập đoàn Triệu Thị rồi.

Nhà họ Triệu chỉ có Triệu Hữu Tiền là con trai, chuyện hôn nhân của anh ta vẫn luôn là tâm bệnh của cha mẹ Triệu. Nếu mình quay về nhà họ Triệu, mình sẽ là cháu trai duy nhất của bọn họ, chắc chắn cha mẹ Triệu sẽ thích mình.

Mẹ bảo mình đi tìm Tạ Lâm, mình đành phải đến nhà họ Tạ, không ngờ Tạ Lâm lại hiểu chuyện như vậy, lại đưa mình đến bên cạnh Triệu Hữu Tiền.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, chỉ cần Triệu Hữu Tiền biết mình là con chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ đón mình về nhà họ Triệu, sau này mình sẽ là cậu chủ nhà họ Triệu, còn sợ không có ngày lành sao? Tất nhiên cũng không cần vất vả làm hacker kiếm tiền nữa…

Nói ra thì vẫn phải cảm ơn Tạ Lâm.

Một tuần sau mới có kết quả xét nghiệm AND, Tạ Lâm và Triệu Hữu Tiền giao Từ Tiểu Bảo cho thư ký, đi sang chỗ khác thương lượng chuyện ăn ở của Từ Tiểu Bảo trong mấy ngày tới.

Hai người thương lượng một lúc lâu, cuối cùng quyết định tạm thời để Từ Tiểu Bảo sống cùng Tạ Lâm.

Vẫn chưa có kết quả xét nghiệm ADN, tuy Từ Tiểu Bảo có vẻ ngoài rất giống mình, nhưng rốt cuộc Từ Tiểu Bảo này có phải con mình hay không vẫn chưa chắc chắn, Triệu Hữu Tiền không định mang đứa nhỏ này về nhà.

Hiện tại anh ta không ở cùng cha mẹ, mà ở nhà chung cư. Nhà anh ta không có bảo mẫu, ai chăm sóc cho Từ Tiểu Bảo?

Trương Sướng cũng không chối từ, Triệu Hữu Tiền không muốn mang Từ Tiểu Bảo về nhà, anh ta đành đưa tiểu ác ma này về nhà mình trước.

May mà chỉ cần trông giữ Từ Tiểu Bảo một tuần là được, chịu đựng qua một tuần là tốt rồi.

Triệu Hữu Tiền - ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Tạ Lâm, làm phiền cậu rồi, đợi khi có báo cáo xét nghiệm ADN, chứng minh Tiểu Bảo thật sự là con trai tôi, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, xem như cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Tiểu Bảo.”

“Chuyện này thì không cần.” Trương Sướng lén trợn mắt khinh bỉ: “Đợi khi có kết quả xét nghiệm ADN rồi, tôi hy vọng cậu có thể giúp mẹ Tiểu Bảo một tay, dù sao cô ấy cũng sinh cho cậu một đứa con trai.”

Hiện tại Từ Mạn Mạn đang ở nước F, Trương Sướng không định sang tận nước ngoài xa xôi để giúp đỡ Từ Mạn Mạn.

Anh ta đẩy chuyện này sang cho Triệu Hữu Tiền, còn việc Triệu Hữu Tiền có đi hay không, thì không liên quan đến anh ta.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 431: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (15)



Kết thúc hành trình ở nước F về nhà, Khương Xuân Sinh rất kích động, vừa gặp người nhà là bắt đầu kể lại những gì mình nhìn thấy nghe thấy ở nước F sinh động như thật.

Ngoài Lý Tam Thuận ra, mấy người ngồi trong phòng khách đều thích thú lắng nghe.

Vu oan không thành không bị bắt vào tù, chuyện này còn đặc sắc hơn xem phim nhiều.

Nghe Khương Xuân Sinh nói xong, Lý Tam Thuận không mồm năm miệng mười hỏi thêm như con trai, con gái, cháu trai cháu gái mình, mà đứng dậy lên lầu.

Lưu Đại Ngân hơi mệt, đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Lúc ở trên máy bay bà ấy đã ngủ được một giấc rồi, nên bây giờ không buồn ngủ nữa, chỉ là hơi mệt, không muốn rời giường.

“Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ, nên mới chạy sang nước F xem cuộc thi đấu gì kia không?”

Lý Tam Thuận ngồi xuống bên giường, hỏi Lưu Đại Ngân.

Bọn họ đã sống bên nhau cả đời, chỉ qua tiếng hít thở là Lý Tam Thuận đã biết Lưu Đại Ngân vẫn chưa ngủ.

“Ừ.” Lưu Đại Ngân vẫn nhắm mắt, nói: “Giấc mơ lần này không liên quan đến nhà chúng ta, là công ty của Thuỷ Sinh và nhà thiết kế công ty cậu ấy gặp khó khăn.”

“Hoá ra là như vậy, Đại Ngân, sao bà không nói với tôi một tiếng, nói với tôi, tôi có thể góp ý gì đó cho bà.”

“Chuyện này tôi tự giải quyết được, nên không nói với ông, sợ nói với ông rồi, ông lại lo lắng.”

Lý Tam Thuận ngồi bên mép giường, rất lâu vẫn không nói gì.

Đến khi Lưu Đại Ngân cho rằng chồng mình đã đi rồi, thì đột nhiên ông ấy nói: “Đại Ngân, trước kia mấy quyển sách bà mơ thấy đều viết người nhà chúng ta sẽ xảy ra chuyện, bây giờ bắt đầu viết về người ngoài rồi. Tôi sợ sau này, càng ngày bà càng nằm mơ thường xuyên hơn, nếu như vậy thật, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ không được bình yên mất. Cứ bôn ba qua lại như vậy, sức khoẻ của bà còn chịu đựng được không?”

Lưu Đại Ngân chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghe Lý Tam Thuận nói như vậy, Lưu Đại Ngân lập tức mở bừng mắt.

Giống như lời Lý Tam Thuận nói, không phải chuyện về người nhà mình bà ấy cũng mơ thấy, vậy chẳng phải sẽ rất vất vả sao?

Nỗi lo của Tam Thuận cũng có lý.

Lưu Đại Ngân ngồi dậy, thở dài, nói: “Đến đâu hay tới đó vậy, biết chuyện như vậy sẽ xảy ra sao tôi mặc kệ được.”

Lần nào Lưu Đại Ngân nằm mơ, cũng có một vài người vô tội bị liên luỵ, nếu như mặc kệ, Lưu Đại Ngân không qua được toà án lương tâm.

Phải biết rằng, những “Pháo hôi” bị tổn thương trong sách kia, có những người còn chưa từng làm sai điều gì.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu biết mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, bà ấy cũng mong có người vươn tay ra giúp đỡ mình.

“Được rồi, Đại Ngân, bà nói thế nào thì làm như vậy đi.” Lý Tam Thuận dùng đôi mắt dịu dàng đã bắt đầu vẩn đục nhìn Lưu Đại Ngân: “Nhưng mà tôi có một yêu cầu, sau này dù nằm mơ thấy chuyện gì, bà cũng phải nói với tôi, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Hai câu cuối cùng, Lý Tam Thuận dùng giọng điệu cầu khẩn.

Lưu Đại Ngân chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Bọn họ là vợ chồng đã cùng nhau vượt qua sóng gió, dù có chuyện gì cũng nên cùng nhau đối mặt.

Nhận được hứa hẹn từ Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận rất vui mừng: “Được, bà hứa rồi đấy nhé. Đại Ngân, bà nằm thêm một lúc nữa đi.”

Lưu Đại Ngân lại lắc đầu: “Lúc trên máy bay tôi ngủ suốt quoãng đường rồi, bây giờ không ngủ được nữa. Tội gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô ấy đưa tài liệu đến, tôi xem ở nhà.”

Xưởng mì ăn liền ban đầu đã bị chính phủ quy hoạch thành trung tâm tài chính, Lưu Đại Ngân không bán nó đi mà quyết định tự mình xây địa ốc.

Nhà xưởng của bà ấy có diện tích không nhỏ, theo quy hoạch của chính phủ, có thể xây dựng hai toà nhà lớn.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân định dùng một toà nhà làm địa chỉ làm việc của tập đoàn, một toà nhà khác xây xong sẽ cho thuê.

Trải qua tầng tầng phê duyệt, chính phủ đã phê chuẩn kế hoạch của Lưu Đại Ngân.

Hai toà nhà lớn này được xây dựng theo thiết kế của chính phủ, hiện tại đã qua giai đoạn đấu thầu, chỉ đợi các bên phối hợp khác thông qua là khởi công được rồi.

Lưu Đại Ngân vô cùng coi trọng chuyện này, bây giờ nhàn rỗi không có việc gì làm, thì làm việc thôi.



Bên này, nghe thấy Tạ Lâm bảo mình giúp đỡ mẹ của Từ Tiểu Bảo, Triệu Hữu Tiền nhăn mà: “Mẹ của Từ Tiểu Bảo tên là gì? Cô ta gặp phải khó khăn gì?”

Tuy người phụ nữ kia đã sinh cho mình một đứa con trai, nhưng mà hình như mình không có lý do gì để phải giúp đỡ đối phương nhỉ?

Theo suy nghĩ của Triệu Hữu Tiền, nếu người phụ nữ kia có mặt ở đây, đợi có kết quả xét nghiệm AND, xác định Từ Tiểu Bảo là con trai của mình rồi, anh ta sẽ cho đối phương một khoản tiền cho xong chuyện.

Lén sinh con của mình, chẳng phải muốn dựa vào con cái để được gả vào nhà họ Triệu sao?

Nhưng mà cánh cửa nhà họ Triệu không dễ vào như vậy, anh ta không muốn cưới một cô gái mình không có tình cảm, chỉ có một đứa con ràng buộc.

Cùng lắm là cho cô ta một số tiền!
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 432: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (16)



“Mẹ của Tiểu Bảo tên là Từ Mạn Mạn,” Trương Sướng nói: “Mạn Mạn sang nước F tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, vì một vài chuyện nên chưa thể về nư, cho nên cô ấy mới nhờ tôi đưa Tiểu Bảo tới chỗ cậu.”

Đương nhiên Từ Mạn Mạn không nhờ Tạ Lâm đưa Từ Tiểu Bảo tới chỗ Triệu Hữu Tiền rồi, những lời này đều là Trương Sướng nói bừa.

Nhà họ Triệu lập nghiệp từ ngành thời trang, nên cũng nắm rõ chuyện lớn chuyện nhỏ trong giới thời trang.

Vốn dĩ như quyển sách kia, sau khi Từ Mạn Mạn đạt được thứ tự không tồi, quay về từ nước F, nhà họ Triệu đã tung cành ôliu ra với cô ta.

Ban đầu, Từ Mạn Mạn không định tới công ty của nhà họ Triệu, cô ta định tới công ty thời trang ở Kinh Thị. Nhưng mà ngẫu nhiên Từ Tiểu Bảo biết được cha ruột của mình chính là cậu chủ của tập đoàn Triệu Thị, nên lấy lý do muốn ở bên cạnh cha ruột mình để thuyết phục Từ Mạn Mạn, sau đó cô ta mới tiếp nhận cành ôliu của tập đoàn Triệu Thị, vào Triệu Thị làm việc.

Cũng chính từ khi ấy, Triệu Hữu Tiền mới bắt đầu chú ý tới Từ Mạn Mạn, bắt đầu vở kịch yêu nhau lắm cắn nhau đau, anh theo em chạy.

Hiện tại Từ Mạn Mạn đã xảy ra chuyện lớn như vậy ở nước F, Triệu Hữu Tiền không thể nào chưa nghe thấy.

“Từ Mạn Mạn, nước F, cuộc thi thiết kế.” Triệu Hữu Tiền kinh ngạc nói: “Chính là cuộc thi thiết kế diễn ra hai hôm trước ở nước F, Từ Mạn Mạn kia không chỉ sao chép, còn trộm bản thảo thiết kế của tất cả thí sinh dự thi?”

Chuyện này đã khơi lên sóng to gió lớn trong giới thời trang, vì trong giới thời trang chưa bao giờ xảy ra vụ việc tiêu cực như vậy.

Từ Mạn Mạn không chỉ trộm một bản thiết kế, mà trộm của tất cả thí sinh dự thi, không biết ở vòng đấu loại, có phải cô ta cũng ăn trộm tâm huyết của người khác hay không. Bây giờ đã có người kháng nghị, nói kết quả vòng đấu loại không công bằng, yêu cầu tổ chức thi đấu lại.

Tuy tập đoàn Triệu Thị chỉ phát triển trong nước, nhưng mà Triệu Hữu Tiền cũng đã nghe nói về chuyện này rồi.

Hiện tại, Tạ Lâm nói với anh ta, mẹ của Từ Tiểu Bảo này chính là Từ Mạn Mạn kia…

Anh ta cũng không biết nên nói gì nữa.

Thằng bé còn nhỏ như vậy, không biết có bị Từ Mạn Mạn ảnh hưởng, học phải điều gì không tốt hay không.

Nếu để Trương Sướng nghe được tiếng lòng của Triệu Hữu Tiền, anh ta sẽ vỗ vai Triệu Hữu Tiền nói: “Người anh em, cậu nghĩ sai rồi, không phải Từ Mạn Mạn dạy hư Từ Tiểu Bảo, là Từ Tiểu Bảo dạy hư Từ Mạn Mạn. Khi chưa sinh Từ Tiểu Bảo, tuy rằng Từ Mạn Mạn hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn xem như là người lương thiện. Từ Mạn Mạn biến thành như bây giờ, không thể không kể đến công lao của Từ Tiểu Bảo.”

Nhưng mà Trương Sướng sẽ không nói cho Triệu Hữu Tiền những lời này, bởi bây giờ anh ta đang sắm vai nam phụ si tình với Từ Mạn Mạn.

“Cậu hiểu lầm Mạn Mạn rồi.” Trương Sướng nhìn Triệu Hữu Tiền, phản bác: “Mạn Mạn là cô gái tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy. Tôi tin, Mạn Mạn bị oan, cô ấy bị người ta hãm hại.”

Nghe mấy câu này, Triệu Hữu Tiền cảm thấy không đúng lắm. Hở ra là “Mạn Mạn”, chẳng lẽ Từ Mạn Mạn thân với Tạ Lâm như vậy sao?

“Tôi vẫn chưa hỏi, cậu có quan hệ thế nào với Từ Mạn Mạn?”

“Chúng tôi…” Trương Sướng ngập ngừng, nói: “Nhà tôi với nhà Mạn Mạn là hàng xóm, hồi nhỏ thường xuyên chơi với nhau.”

“Ồ…” Triệu Hữu Tiền kéo dài giọng: “Thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ ngây ngô?”

Khi còn đi học, Triệu Hữu Tiền đã nghe bạn bè nói, Tạ Lâm có một cô bạn thanh mai, vì cô bạn ấy, Tạ Lâm từng từ chối không ít bạn nữ thổ lộ tình cảm với mình.

Triệu Hữu Tiền cũng không cảm thấy không thoải mái, bởi mối liên hệ giữa anh ta và Từ Mạn Mạn cũng chỉ có Từ Tiểu Bảo này, còn thành lập trên cơ sở Từ Tiểu Bảo là con rột của anh ta. Ngoài điều này ra, anh ta với Từ Mạn Mạn không có bất cứ giao thoa nào khác, nên dù Tạ Lâm có quan hệ thân mật với Từ Mạn Mạn, thì cũng không liên quan gì đến anh ta.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Tạ Lâm này tốt xấu gì khi đi học cũng từng sánh ngang với anh ta, sao lại mắt mù coi trọng một người phụ nữ như vậy nhỉ?

“Tạ Lâm, chuyện Từ Mạn Mạn sao chép đã có chứng cứ xác thực rồi, cậu vẫn chưa tin sao?”

Trương Sướng tiếp tục diễn kịch đến cùng: “Tôi không tin, Mạn Mạn không phải người như vậy.”

“Không tin thì thôi.” Triệu Hữu Tiền nhún vai: “Cậu không tin tôi cũng không có cách gì khác. Trong công ty còn rất nhiều việc đang chờ tôi, tôi về trước đây. Tạm thời cứ để thằng bé ở nhà cậu, tôi sẽ cho người qua chăm sóc thằng bé.”

Về ý kiến này, Trương Sướng không từ chối. Anh ta còn trẻ, vẫn là thanh niên, biết chăm sóc trẻ con thế nào. Có người Triệu Hữu Tiền đưa qua giúp đỡ, anh ta sẽ không phải để ý đến Từ Tiểu Bảo.

“Được rồi, tôi đưa Tiểu Bảo về nhà trước đây.”

Vân Chi

Chuyện tìm bảo mẫu đương nhiên cũng giao cho thư ký toàn năng của Triệu Hữu Tiền rồi, kết quả còn chưa tới hai tiếng, thư ký đã dẫn bảo mẫu tới cửa nhà Tạ Lâm rồi.

Ngoài úp mì ăn liền ra, Trương Sướng không biết nấu món nào khác, không có người giúp đỡ, anh ta đành dẫn Từ Tiểu Bảo ra ngoài ăn cơm.

Thế giới này lạc hậu hơn thế giới anh ta sống ít nhất mười mấy năm, điện thoại vẫn dùng phím cứng, trên đường đa số vẫn là xe đạp.

Nếu như anh ta nói, mười mấy năm sau, khi ra ngoài mọi người đều không cần mang theo ví tiền nữa, đa phần đều thanh toán qua điện thoại. Trộm cắp vào siêu thị nhỏ ven đường chỉ có thể cướp được mười mấy đồng tiền, sợ là sẽ không ai tin tưởng.

Haiz, thế giới của mình vẫn tốt hơn. Không muốn nấu cơm, thì đặt đồ ăn qua điện thoại là có người đưa đến tận nhà, không giống bây giờ, không muốn nấu cơm thì nhịn đói, hoặc ăn mì ăn liền.

Hiện tại Trương Sướng chỉ có một ý nghĩ, mau chóng tiễn Từ Tiểu Bảo này đi, anh ta muốn về nhà. Anh ta nhớ cha mẹ, nhớ em gái, nhớ món đậu phụ thối trước khu tập thể, nhớ cơm hộp, nhớ điện thoại thông minh rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 433: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (17)



Thư ký của Triệu Hữu Tiền dẫn bảo mẫu tới trước cửa nhà Tạ Lâm, bấm chuông cửa vài cái vẫn không thấy người ra mở cửa.

Thư ký đành phải gọi điện thoại cho Trương Sướng, lúc này Trương Sướng vừa cơm nước xong, đang định về nhà: “Tiểu Bảo, chúng ta về nhà thôi, cha cháu đưa bảo mẫu tới rồi.”

Đôi mắt to tròn của Từ Tiểu Bảo nhìn sang Trương Sướng: “Chú Tạ, cha cháu sẽ nhận lại cháu chứ?”

Nhận xét công tâm thì, Từ Tiểu Bảo rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, môi hồng da trắng, là một bé shota nhỏ đáng yêu.

Lúc này, đôi mắt cậu bé ầng ậng nước nhìn về phía Trương Sướng, giống con nai nhỏ lạc đường trong rừng rậm.

Nếu như không biết linh hồn dưới lớp da đáng yêu này là người thế nào, chắc chắn Trương Sướng sẽ không nhịn được mà an ủi cậu bé.

Vì đã biết, nên Trương Sướng chỉ khẽ mỉm cười: “Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, sao cha cháu lại không thích cháu chứ? Chúng ta đi mau đi, để người khác chờ lâu là không lễ phép đó.”

Từ Tiểu Bảo cúi đầu, lại hỏi: “Chú Tạ, chú thích cháu chứ?”

Trương Sướng: “Chú thích tất cả các bạn nhỏ đầu óc ngây ngô.”

Còn loại trẻ con có nội tâm ác ma dưới vẻ ngoài thiên sứ, hại người không nháy mắt như cháu, còn lâu chú đây mới thích.

Nhưng mà Từ Tiểu Bảo không nghe được tiếng lòng của Trương Sướng, cậu b lập tức vui vẻ, nói: “Chú Tạ thích cháu, cháu rất vui.”

Trương Sướng: Xin lỗi, chú không thích cháu, không chỉ không thích, chú còn chán ghét cháu.

Nơi bọn họ ăn cơm cách nhà Tạ Lâm không xa lắm, chỉ mất vài phút đi bộ. Thư ký của Triệu Hữu Tiền và một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi đang đứng trước cửa. Thấy Trương Sướng dẫn Từ Tiểu Bảo về, thư ký lập tức chào hỏi: “Chào anh Tạ.”

Vân Chi

Trương Sướng gật đầu một cách rụt rè.

Vừa nhìn đã biết thư ký này thuộc loại tinh anh trong xã hội, Trương Sướng thật sự không biết nên nói gì với người ta.

Còn về Triệu Hữu Tiền, trong mắt Trương Sướng đối phương chỉ là loại ngu si tứ chi phát triển, nếu không ngu, sao anh ta có thể mập mờ với Từ Mạn Mạn mấy trăm chương mới xác định quan hệ!

“Anh Tạ, đâ là chị Trương, chị ấy đã làm bảo mẫu mười mấy năm rồi, tay chân nhanh nhẹn, còn nấu ăn rất ngon, Tổng giám đốc Triệu bảo chị ấy qua đây chăm sóc cho thằng bé.”

Vốn dĩ thư ký định nói là qua đây chăm sóc cậu chủ nhỏ, nhưng nghĩ lại thì, hiện tại vẫn chưa có kết quả xét nghiệm AND, vẫn hơi sớm để gọi là cậu chủ nhỏ.

Trương Sướng mỉm cười, chào hỏi: “Chào chị Trương.”

Căn nhà của Tạ Lâm có ba phòng ngủ một phòng khách, đương nhiên Trương Sướng ngủ ở phòng ngủ chính rồi, phòng bên trái để Từ Tiểu Bảo ngủ, phòng làm việc có một chiếc giường nhỏ, có thể cho chị Trương ở đó.

Có chị Trương giúp đỡ, mấy ngày sau đó Trương Sướng sống rất thoải mái.

Thư ký của Triệu Hữu Tiền nói không sai, chị Trương nấu ăn rất ngon, ăn cơm chị ấy nấu còn chưa tới một tuần, Trương Sướng đã cảm thấy mình béo lên vài cân rồi.

Ngoài Trương Sướng và Từ Tiểu Bảo ra, không biết dây thần kinh nào của Triệu Hữu Tiền chập mạch mà tối nào anh ta cũng tới chỗ Tạ Lâm ăn chực.

Nói tới chuyện này, anh ta còn trả lời hùng hồn, đầy lý lẽ: “Tôi tới để bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Bảo. Hơn nữa, tiền lương của chị Trương do tôi trả, tiền mua đồ ăn cũng do tôi bỏ ra, tôi tới ăn cơm thì làm sao?”

Không sao cả, cậu chủ Trương ngài vui là đươc.

Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Trương Sướng cảm thấy Triệu Hữu Tiền cũng không phải kẻ ngốc, cũng được coi là người tuổi trẻ tài cao, sao trong quyển sách kia lại viết Triệu Hữu Tiền không đàng hoàng như vậy nhỉ?

Chẳng mấy nữa là anh ta quay về thế giới của mình rồi, Triệu Hữu Tiền sẽ làm chuyện ngu ngốc gì, thì liên quan gì với anh ta chứ.

Thời gian càng lâu, Trương Sướng càng có dự cảm mình sắp về được nhà rồi. Anh ta cảm thấy, đợi Từ Tiểu Bảo quay về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông rồi, là anh ta có thể quay về.

Cuộc sống ở thế giới này coi như một kỳ nghỉ phép khó có được đi.

Nghĩ vậy Trương Sướng còn cảm thấy hơi kích động. Khả năng trên đời này chỉ có mình anh ta là được đi nghỉ phép ở thế giới khác, chính là người may mắn có một không hai trên thế giới này đó.

Thời gian sẽ không thay đổi vì mong muốn của ai đó, nên thế nào thì vẫn như vậy, cuối cùng cũng có kết quả xét nghiệm ADN rồi. Triệu Hữu Tiền đúng là cha ruột của Từ Tiểu Bảo.

Nói cách khác, Từ Tiểu Bảo chính là con ruột của Triệu Hữu Tiền.

Đối với người con trai đột nhiên xuất hiện này, tâm trạng của Triệu Hữu Tiền rất phức tạp, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tiểu Bảo, về nhà với cha đi.”

Trương Sướng: “Hiện tại chắc Tiểu Bảo cũng đến tuổi đi nhà trẻ rồi, cậu mau giải quyết chuyện hộ khẩu cho thằng bé đi, nếu không lại chậm trễ việc học đấy.”

Không phải Trương Sướng đang suy nghĩ cho tương lai của Từ Tiểu Bảo, mà anh ta sợ ngày nào chưa giải quyết chuyện hộ khẩu, ngày đó Từ Tiểu Bảo vẫn còn lý do để ăn vạ ở nhà anh ta.

Bởi vì dạo này Từ Tiểu Bảo tỏ vẻ không muốn về nhà họ Triệu lắm.

Nhưng điều Trương Sướng không biết là, thật ra đứa nhỏ Từ Tiểu Bảo này vô cùng muốn về nhà họ Triệu, bởi nhà họ Triệu cũng là nhà giàu có tiếng.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đi gặp Từ Mạn Mạn, khuyên cô ta từ bỏ quyền nuôi nấng.” Triệu Hữu Tiền nói.

“Nếu như Mạn Mạn không đồng ý thì phải làm sao?” Điều Trương Sướng lo lắng nhất là, Từ Mạn Mạn không đồng ý giao Từ Tiểu Bảo cho Triệu Hữu Tiền nuôi nấng.

“Điều này thì cậu cứ yên tâm.” Triệu Hữu Tiền cười nói: “Từ Mạn Mạn đã bị cảnh sát nước F bắt lại, trong thời gian ngắn chắc chắn không ra được. Tôi là cha của Tiểu Bảo, tôi nuôi nấng thằng bé không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”

“Được rồi, vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt.”

Dự cảm sắp được về nhà càng ngày càng mãnh liệt, Trương Sướng muốn mau chóng quay về nằm lên giường, anh ta tin, đợi anh ta mở mắt ra lần nữa, trước mắt sẽ là trần nhà mình.

Nhưng mà mới đi được vài bước, hai mắt Trương Sướng đã tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất. Khi mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đã là nhà anh ta rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 434: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (18)



Khác với lúc anh ta xuyên sách, căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ, không còn truyện tranh và tất thối ném lung tung đầy đất nữa.

Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, Trương Sướng đã phải tự mình dọn dẹp nhà cửa, chỉ khi căn phòng bừa bộn không chịu nổi, mẹ Trương mới thu dọn giúp Trương Sướng một chút, thu dọn xong còn lải nhải cả ngày trời.

Quay về từ thế giới khác, điều Trương Sướng nhớ nhất chính là những lời lải nhải của mẹ Trương,

Anh ta vội vàng đeo giày vào, chạy ra khỏi phòng ngủ. Mẹ Trương đang nấu cơm trưa trong phòng bếp, Trương Sướng bước đến ôm chặt lấy bà ấy.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Tự dưng bị ôm chặt, Mẹ Trương không hiểu ra sao. Hôm nay con trai bà ấy làm sao vậy? Đổi tính đổi nết rồi à?”

“Nói gì vậy, chẳng phải buổi sáng vừa gặp mặt sao?”

Trương Sướng cười hì hì: “Một ngày không gặp như cách ba thu, mẹ, con gặp mẹ từ buổi sáng, bây giờ sắp qua nửa ngày, cũng chính là hơn một năm. Hơn một năm không gặp mẹ, tất nhiên sẽ nhớ mẹ rồi.”

Ban nay sao lại cảm thấy thằng nhãi này đổi tính đổi nết nhỉ? Rõ ràng vẫn vậy mà.

“Được rồi, đã nhớ mẹ như vậy thì qua đây nhặt rau giúp mẹ đi.” Mẹ Trương chỉ vào mớ rau đặt trên kệ bếp, nói.

Vân Chi

“Mẹ, không nhặt được không?”

Trương Sướng chưa nói hết câu, mẹ Trương đã vung cái muôi lên: “Không được.”



Tạ Lâm mở to mắt, trần nhà trắng như tuyết. Rõ ràng đây không phải nhà mình.

Anh ta quay đầu quan sát cảnh vật trong phòng, qua cách trang hoàng, chắc nơi này là bệnh viện.

Trước khi mở mắt anh ta đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường nhà họ Trương. Bây giờ mở mắt ra lại là bệnh viện, rốt cuộc lần này anh ta nằm viện vẫn dưới thân phận Trương Sướng, hay là lại xuyên không rồi?

Trong lúc lơ đãng Tạ Lâm nhìn lướt qua bàn tay của cơ thể này, anh ta lập tức trợn tròn mắt.

Đây là, đây là tay của chính anh ta.

Là tay của chính Tạ Lâm này.

Lẽ nào… Lẽ nào anh ta đã trở lại rồi….

Không quan tâm đến kim truyền dịch trên tay, Tạ Lâm lập tức ngồi dậy khỏi giường, định đến phòng vệ sinh soi gương thử.

Nhưng anh ta vẫn chưa xuống khỏi giường, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, người vào phòng là một người đàn ông.

Tạ Lâm nheo mắt lại, người đến là Triệu Hữu Tiền, cũng là người có nhân duyên trời định với Từ Mạn Mạn.

“Cậu tỉnh rồi à? Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?”

Nghe giọng điệu của Triệu Hữu Tiền giống như hai người rất thân nhau vậy, nhưng mà Tạ Lâm nhớ rõ, khi đi học anh ta và Triệu Hữu Tiền thật sự không hợp nhau mà.

Lẽ nào trong khoảng thời gian anh ta rời khỏi cơ thể mình, đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không biết?

Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng nhất là hiện tại là ngày bao nhiêu, rốt cuộc anh ta đã rời khỏi cơ thể mình bao lâu rồi.

Tạ Lâm cầm chiếc điện thoại đặt bên mép giường lên, chính là điện thoại di động anh ta dùng trước khi xuyên không.

Sau khi bấm sáng màn hình nhìn rõ ngày tháng hiển thị trên điện thoại, Tạ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại mới qua bảy, tám ngày từ khi anh ta rời khỏi cơ thể mình.

“Sao cậu lại ở đây, người nhà tôi đâu?” Tạ Lâm hỏi.

“Sao tôi lại ở đây? Cậu còn không biết xấu hổ à mà hỏi.” Triệu Hữu Tiền ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo: “Tự dưng cậu lăn ra té xỉu ở bệnh viện, doạ tôi sợ c.h.ế.t khiếp. May mà nơi này là bệnh viện, có y bác sĩ khám chữa giúp. Cơ thể cậu không có vấn đề gì, chỉ là đường m.á.u hơi thấp, truyền hai chai đường glucose là được.”

Té xỉu ở bệnh viện, còn té xỉu trước mặt Triệu Hữu Tiền, mình ngẫu nhiên gặp Triệu Hữu Tiền ở bệnh viện sao?

Lẽ nào trong mấy ngày mình sống ở thế giới khác, cũng có người nhập vào cơ thể mình?

Tạ Lâm lập tức nghĩ tới Trương Sướng mất tích kia, có lẽ chính cậu ấy đã nhập vào cơ thể mình.

“Chuyện Tiểu Bảo không cần cậu xen vào nữa, thư ký của tôi đã dẫn thằng bé về nhà rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn thằng bé về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông. Chuyện chỗ Từ Mạn Mạn cũng không cần cậu lo lắng, tôi sẽ phái người đi nói chuyện với cô ta.”

Từ Tiểu Bảo về nhà họ Triệu?

Khoảng thời gian này, chắc là Từ Mạn Mạn vẫn đang thi đấu ở nước F, Từ Tiểu Bảo nên ở bên đó với cô ấy mới đúng… Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tạ Lâm hỏi thử: “Chuyện Từ Mạn Mạn, cậu có ý tưởng gì không?”

Triệu Hữu Tiền rất mất kiên nhẫn, khuông muốn đàm luận với Tạ Lâm về Từ Mạn Mạn: “Tôi thì có ý tưởng gì chứ? Cô ta đã phạm pháp, tất nhiên sẽ bị xử phạt theo pháp luật. Tạ Lâm, tuy rằng chúng ta không hợp nhau, nhưng tôi rất kính nể nhân phẩm và học thức của cậu. Từ Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, cậu đừng suốt ngày lo lắng cho cô ta như thế.”

“Từ Mạn Mạn không phải người tốt thì cậu là người tốt chắc?” Tạ Lâm cười mỉa: “Nếu cậu là người tốt, sao cậu lại cưỡng ép Từ Mạn Mạn, sao lại có Từ Tiểu Bản?”

“Tạ Lâm,” Giọng Triệu Hữu Tiền trở nên trịnh trọng hiếm thấy: “Tối hôm đó tôi ngủ ở khách sạn Đế Hào, khách sạn đó được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Từ Mạn Mạn chỉ là nhân viên phục vụ ở tầng sáu, căn bản không có tư cách lên tầng mười tám. Hôm đó, sau khi tỉnh lại tôi đã sai người đi xem lại camera giám sát rồi, không hề có ai ép Từ Mạn Mạn lên tầng mười tám, là cô ta tự đi lên.”

“Sao có thể?” Tạ Lâm không dám tin tưởng Từ Mạn Mạn không lương thiện, tốt bụng như vẻ bề ngoài. Hôm nay anh ta phải đặt vé bay sang nước F ngay mới được, để hỏi Từ Mạn Mạn cho rõ ràng về chuyện xảy ra năm đó.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 435: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (1)



Lưu Đại Ngân vẫn luôn cho người theo dõi Từ Tiểu Bảo, bởi vì bà ấy thật sự không yên tâm.

Lỡ như Từ Tiểu Bảo này lại làm ra chuyện gì đó thì sao?

Điều Lưu Đại Ngân không ngờ là, Tạ Lâm lại không giữ Từ Tiểu Bảo nhà mình, mà đưa cậu ta về nhà họ Triệu.

Điều này không giống quyển sách kia viết, rõ ràng là Tạ Lâm vô cùng si tình với Từ Mạn Mạn, lẽ ra anh ta sẽ giữ Từ Tiểu Bảo lại, coi như con ruột mới đúng chứ, sao lại tiễn Từ Tiểu Bảo đi nhỉ?

Chẳng lẽ còn có chuyện gì bên trong mà bà ấy không biết?

Nhìn qua Từ Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn, Triệu Hữu Tiền không có thời gian chăm sóc cậu ta, nên đã đưa cậu ta về nhà họ Triệu.

Theo lý thuyết, cha mẹ Triệu phải rất yêu thương đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện này mới đúng, sao bọn họ lại không chính thức giới thiệu cậu ta với mọi người nhỉ?

Lưu Đại Ngân đoán, chắc là vì Từ Mạn Mạn. Ngành nghề chính của nhà họ Triệu là về thời trang, có rất nhiều đối tác của bọn họ đều làm trong ngành này.

Việc Từ Mạn Mạn ở nước F vừa lan truyền, không còn ai muốn dính vào cô ta nữa, nếu để người khác biết cháu trai cả của nhà họ Triệu là do Từ Mạn Mạn sinh ra, thì nhà họ Triệu bọn họ biết giấu mặt vào đâu.

Một tập đoàn làm về thời trang lại có quan hệ với một nhà thiết không chỉ sao chép còn vu oan hãm hại người khác, đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

So với miêu tả trong sách, đãi ngộ của Từ Tiểu Bảo hiện tại đúng là một trên trời một dưới đất.

Trong sách, sau khi Từ Mạn Mạn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thì địa vị của Từ Tiểu Bảo cũng được nâng lên theo, được nhà họ Triệu cưng chiều vô cùng.

Nhà họ Triệu không chỉ cố ý tổ chức một bữa tiệc long trọng cho Từ Tiểu Bảo, để giới thiệu cậu ta với bạn bè, đối tác, cha của Triệu Hữu Tiền còn cho Từ Tiểu Bảo 3% cổ phần của tập đoàn Triệu Thị, để biểu thị mình rất coi trọng đứa cháu trai này.

Vân Chi

Nhưng mà hiện tại thì sao? Căn bản không nhiều người biết chuyện nhà họ Triệu mới có một đứa cháu trai, càng khỏi nói đến cổ phần của tập đoàn Triệu Thị.

Ha ha, Từ Mạn Mạn và Triệu Tiểu Bảo đều không sống tốt, trong lòng Lưu Đại Ngân thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn xem, ông trời vẫn có mắt, người xấu gặp báo ứng rồi!

Bắt đầu từ hôm đó, tần suất nằm mơ của Lưu Đại Ngân đã thường xuyên hơn, đa phần đều là người không liên quan đến nhà bà ấy bị liên luỵ, bị hãm hại, Lưu Đại Ngân giúp đỡ những pháo hôi đó, giúp bọn họ tránh được con đường bi kịch.

Thời gian trôi nhanh, năm mới lại sắp đến, ai ngờ chiều hôm ba mươi, Lưu Đại Ngân chỉ nằm trên người một lát, lại mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, bà ấy đi vào không gian quen thuộc, lại nhìn thấy một quyển sách có tên “Em là ánh sáng của anh”.

Quyển sách này viết về quá trình một người đàn ông tên là Tề Dĩ An được bạn gái cứu rỗi.

Tề Dĩ An sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng mà từ nhỏ đã học rất giỏi, thi đỗ được vào trường trung học tốt nhất tỉnh thành.

Nhưng vào đêm giao thừa năm cậu ấy lớp mười hai, buổi tối cậu ấy ra ngoài chơi với bạn, trên đường về tốt bụng cứu một bà cụ, từ đó cậu ấy bắt đầu rơi vào cuộc sống bi thảm.

Bà cụ té ngã trên nền tuyết, Tề Dĩ An tốt bụng nâng bà ta dậy, lại bị bà cụ khăng khăng đổ oan chính Tề Dĩ An va vào người mình.

Lúc ấy Tề Dĩ An không chối cãi được, trong con hẻm nhỏ kia lại không có camera giám sát, cuối cùng cảnh sát phán Tề Dĩ An phải chịu toàn bộ trách nhiệm vì đã va phải bà ta, phải bồi thường tiền thuốc men cho đối phương.

Khi té ngã, đầu bà ta bị va chạm, bị tụ m.á.u trong đầu, phải phẫu thuật, tiền phí phẫu thuật không hề nhỏ.

Người nhà họ Tề gom góp khắp nơi mới gom đủ tiền phí phẫu thuật cho bà ta, nhưng chi phí trị liệu sau đó, còn cần rất nhiều tiền. Vì kiếm thêm tiền, cha Tề đi chạy xe dù ban đêm, ai ngờ gặp phải kẻ xấu, bị hại mất mạng.

Mẹ Tề nhịn đau mai táng cho cha Tề, sau đó gánh vác tất cả gánh nặng trong nhà, nhưng họa vô đơn chí, vì quá mệt nhọc mẹ Tề vô ý ngã từ trên cầu thang xuống, biến thành người bị liệt.

Tề Dĩ An không còn nơi dựa vào, đành phải bỏ học, vừa chăm sóc mẹ mình, vừa đi làm thuê kiếm tiền trả nợ.

Lúc ấy khoảng cách đến ngày thi đại học chỉ còn chưa đến một trăm ngày. Giáo viên, bạn học và bạn bè người thân đều khuyên Tề Dĩ An đi học tiếp, ngay cả chủ nợ của nhà họ Tề cũng nói không cần Tề Dĩ An trả nợ ngay, đợi sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học có công ăn việc làm rồi trả nợ cũng được.

Nhưng mà Tề Dĩ An cho rằng tất cả biến cố trong nhà đều do mình gây ra, nếu cậu ấy không đỡ bà cụ kia, cha cậu ấy sẽ không gặp phải bất trắc. Nếu cha cậu ấy còn sống, mẹ cậu ấy cũng không ngã cầu thang vì quá mệt mỏi.

Tất cả bất hạnh đều do cậu ấy gây ra, chính cậu ấy đã hại c.h.ế.t cha mình, hại mẹ phải chịu khổ, cậu ấy còn mặt mũi nào tiếp tục đi học …

Sau khi bỏ học, Tề Dĩ An đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cuối cùng tự mình gây dựng nên một phần gia nghiệp.

Lúc này Tề Dĩ An, đã không còn là cậu học sinh ngây thơ tốt bụng trước kia nữa rồi. Tuy rằng cậu ấy chưa đến mức tàn nhẫn độc ác, nhưng phong cách làm việc cũng không từ thủ đoạn.

Sau này cậu ấy gặp được một cô gái xinh đẹp tốt bụng, bị đối phương thu hút, chậm rãi mở rộng lòng mình, rơi vào bể tình với cô gái kia.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, cậu ấy phát hiện ra cô gái kia chính là cháu gái ruột của bà cụ đã hại cả đời cậu ấy.

Từ đó Tề Dĩ An và cô gái kia bắt đầu rơi vào câu chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Cuối cùng, cô gái kia đã chữa lành cho Tề Dĩ An, giúp cậu ấy tin trên đời này thật sự có tình người. Hai người kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau, còn có một đôi trai gái đáng yêu.

Đọc xong quyển sách này, Lưu Đại Ngân cũng không biết mình nên nói gì nữa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 436: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (2)



Sau khi tỉnh lại, Lưu Đại Ngân đeo dép lê vào, đi đến trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa.

Bên ngoài, tuyết đang bay lả tả. Khai Ngọc, Khai Duyệt mặc áo lông vũ, mỗi người cầm một cái xẻng, đang đắp người tuyết.

Lưu Đại Ngân nhớ rõ, quyển sách kia viết, Tề Dĩ An ra về từ nhà bạn học vào lúc chín giờ tối, hiện tại vẫn còn sớm, đợi ăn cơm chiều xong bà ấy sẽ ra ngoài với Lý Tam Thuận.

Lưu Đại Ngân không cảm thấy Tề Dĩ An là người xấu, cậu ấy chỉ là một cậu bé xui xẻo bị bà cụ kia hại tan cửa nát nhà mà thôi.

Rõ ràng bà cụ kia tự mình té ngã, nhưng lại khăng khăng nói là Tề Dĩ An va phải bà ta, chỉ vì muốn nhà họ Tề trả tiền thuốc men.

Con trai nhà người ta tốt bụng cứu bà ta, bà ta không cảm ơn thì thôi, còn bôi nhọ người cứu mình chỉ vì tiền thuốc men. Như vậy còn chưa tính, vì nhà họ Tề không thể lập tức lấy ra đủ tiền, bà ta còn bảo con trai con gái mình đến nhà họ Tề làm ầm ĩ.

Loại người gì vậy?

Theo Lưu Đại Ngân thấy, người như vậy còn cứu làm gì, thà để bà ta c.h.ế.t trên nền tuyết cho đỡ chật đất còn hơn.

Lưu Đại Ngân tìm thấy Lý Tam Thuận đang chơi đùa với các cháu trong sân, nói: “Tạm Thuận, ông vào đây với tôi, tôi có chuyện này muốn nói với ông.”

Lúc đổi giày trước khi vào nhà, Lý Tam Thuận thuận miệng hỏi: “Đại Ngân, có chuyện gì thế?”

“Tam Thuận, tôi lại nằm mơ.”

Lưu Đại Ngân vừa nói nằm mơ, Lý Tam Thuận lập tức coi trọng chuyện này, lại có người vô tội trở thành pháo hôi, đợi vợ chồng bọn họ cứu vớt rồi.

Quay lại phòng ngủ, khoá cửa lại, Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế mây ở ban công: “Tam Thuận, tôi lại nằm mơ, chuyện trong mơ phát sinh ngay trong tối hôm nay.”

“Đại Ngân, bà kể mau đi, bà nằm mơ thấy gì vậy? Có liên quan đến nhà chúng ta không?”

Những lần nằm mơ gần đây, Đại Ngân đều mơ thấy chuyện không liên quan với gia đình mình, không biết chuyện lần này có liên quan với gia đình mình hay không?

Lưu Đại Ngân nói: “Chuyện lần này không liên quan với người nhà chúng ta, là một học sinh trung học.”

Lưu Đại Ngân kể lại tỉ mỉ giấc mơ của mình cho Lý Tam Thuận, cuối cùng nói: “Bà già này đúng là chẳng ra sao.”

Lý Tam Thuận cũng vô cùng căm phẫn, ông ấy chưa bao giờ gặp phải người không biết xấu hổ như vậy: “Cái bà già này quá không biết xấu hổ rồi. Được con nhà người ta cứu giúp, sao bà ấy còn vu oan hãm hại đối phương như vậy chứ! Đại Ngân, đợi ăn cơm tất niên xong chúng ta ra ngoài nhé, mang cả máy quay phim nữa, để làm chứng cho đứa trẻ kia.”

Lưu Đại Ngân: “Theo tôi thì, chúng ta cũng đừng đỡ bà già kia, trực tiếp gọi cứu thương đến, để bà ta nằm trên nền tuyết thêm một lúc mới tốt.”

“Đại Ngân, bà nói đúng, nhưng mà chúng ta vẫn nên mang theo máy quay phim, nếu bà già kia lại ăn vạ chúng ta thì phải làm sao? Trong sách có nói bà già kia bị ngãở đâu không?”

“Tôi nhớ rõ địa chỉ mà, đợi ăn cơm chiều xong, cứ nói là chúng ta đi dạo, rồi qua bên đó ngồi chờ.”

“Được, cứ làm như vậy đi.”

Bởi vì buổi tối còn có việc phải làm, nên bữa cơm tất niên năm nay sớm hơn bình thường không ít. Khi ăn cơm, Lý Tam Thuận giơ chén rượu lên, nói: “Sang năm, ông chỉ cầu mong một chuyện thôi, chính là Khai Nguyên có bạn gái. Khai Nguyên, cháu giúp ông thực hiện điều ước này được không?”

Lý Khai Nguyên ngẩng đầu: “Hả? Ông nội, chuyện này cháu cũng không quyết định được.”

Lý Lưu Trụ: “Chuyện này sao con không quyết định được? Có không ít người giới thiệu đối tượng cho con đấy thôi.”

Khai Nguyên vừa đẹp trai vừa có học vấn, gia đình còn có điều kiện, riêng bạn bè của Lý Lưu Trụ thôi cũng có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy rồi, nhưng đều bị Lý Khai Nguyên từ chối.

Thấy tuổi tác của con trai càng ngày càng lớn, Lý Lưu Trụ cũng sốt ruột.

Lưu Đại Ngân buông đũa, nói: “Tam Thuận, được rồi, chuyện của con cháu ông đừng nhọc lòng nữa. Tết nhất đừng nói chuyện này, chúng ta ăn cơm đi.”

Lưu Đại Ngân đã lên tiếng, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều không dám nói thêm. Khai Nguyên nhìn Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười cảm kích.

Ít khi thấy Khai Nguyên giở tính trẻ con như vậy, Lưu Đại Ngân bị cậu ấy chọc cười.

“Được rồi, tết nhất phải vui vẻ, trong mấy ngày này chúng ta không ai được nhắc đến chuyện hôn sự của Khai Nguyên. Lâu lắm thằng bé mới về nhà ăn tết, ông với Lưu Trụ còn nhắc đến chuyện này, sợ là sang năm nó không dám về nữa đâu.”

Người một nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên thân mật, Lý Lưu Trụ ở nhà trông hai đứa nhỏ, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân nói muốn ra ngoài tản bộ với nhau, lấy máy quay phim xong lập tức ra ngoài.

Hôm nay là giao thừa, tài xế và người giúp việc trong nhà đều nghỉ rồi, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi bộ ra khỏi khu tập thể, đi đến trạm xe buýt, lên xe đi đến gần nơi mà bà già kia sẽ bị ngã.

Trên xe, ngoài tài xế ra chỉ có hai hành khách là Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận.

Đang ngày tết trời còn đổ mưa tuyết, nên mọi người đều ở nhà không ra ngoài.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân nhớ rõ nơi bà già kia bị ngã. Thời gian hai người tới nơi tương đối sớm, lúc Lưu Đại Ngân ra ngoài là tám rưỡi, xuống xe buýt vẫn chưa đến chín giờ.

“Đại Ngân, hay là chúng ta qua quán trà bên kia ngồi một lát đi.” Lý Tam Thuận chỉ vào quán trà đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa nói.

Bên ngoài lạnh như vậy, còn mưa tuyết, nếu Đại Ngân bị nhiễm hơi lạnh thì ốm mất.

“Tam Thuận, ông có lạnh không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Không lạnh, tôi sợ bà lạnh.”

Hai người bọn họ mặc quần áo rất dày, mũ, khẩu trang, găng tay đều có đủ, không lạnh chút nào.

“Tôi cũng không lạnh, chúng ta cứ vào con hẻm kia đi, chẳng may để lỡ thì không ổn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 437: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (3)



“Được rồi, chúng ta vào thôi, ông bật máy quay phim trước đi.”

“Bật luôn từ bây giờ à?”

“Ừ, bật luôn từ bây giờ. Nếu cảnh sát hỏi tới, chúng ta cứ nói vì nhớ quê hương, nên cố ý tìm hẻm nhỏ vắng vẻ quay cảnh tuyết rơi.”

“Được, vậy tôi bật máy quay phim luôn.”

Lý Tam Thuận bật máy quay phim lên, đeo trên cổ, đi cùng Lưu Đại Ngân vào trong hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này tuyết không dày lắm, bước chân bọn họ loạt xoạt trên mặt tuyết.

Cả con hẻm đều yên tĩnh, ngoài tiếng tuyết rơi xuống người bọn họ, rơi xuống mặt đất, rơi xuống mái hiên, nóc nhà và tiếng loạt xoạt do bước chân dẫm trên nền tuyết ra, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Lý Tam Thuận nói: “Đại Ngân, bà còn nhớ mùa đông năm chúng ta vừa kết hôn không? Năm đó tỉnh thành tuyết rơi rất lớn, bà cảm thấy đẹp nên khăng khăng đòi tôi cùng đi ra ngoài ngắm cảnh tuyết, kết quả bị tuyết trên cây rơi xuống đầy đầu đầy cổ, may mà lúc ấy bà quàng chiếc khăn len màu đỏ, nếu không chỗ tuyết kia đã rơi vào trong quần áo rồi.”

Việc này đã trôi qua mấy chục năm, nhưng bây giờ nhắc lại, Lưu Đại Ngân vẫn đ.ấ.m yêu Lý Tam Thuận một cái: “Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc lại, lúc ấy tại sao đống tuyết kia rơi xuống ông còn không rõ sao? Tôi đang đứng dưới tàng cây ngắm cảnh, ông lại đạp vào thân cây, khiến tuyết trên cây rơi xuống suýt nữa thì chôn luôn tôi rồi. Lúc ấy tôi giận đến mức muốn đào một cái hố chôn luôn ông dưới nền tuyết. Không phải ông chạy trốn nhanh, tôi đã cho ông thành người tuyết rồi.”

“Tuy bà không chôn tôi, nhưng tôi có khá hơn bao nhiêu đâu.” Nghĩ đến chuyện này, Lý Tam Thuận lại bật cười: “Bà còn nhét hai nắm tuyết vào cổ tôi đó, đến lúc chúng ta về nhà, quần áo của tôi đều ướt hết rồi.”

“Đáng đời ông.” Lưu Đại Ngân cười mắng ông ấy một câu.

“Ừ, đáng đời tôi, ai bảo tôi cưới được một cô vợ đanh đá như bà chứ.”

“Sao hả?” Lưu Đại Ngân trừng mắt hỏi ông ấy: “Hối hận rồi à?”

“Ừ, hối hận rồi, hối hận vì không thể ở cùng bà thêm một trăm đời nữa.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận bật cười trước.

Đời này của ông ấy cũng coi như đáng giá rồi, có con trai con gái, có một người vợ tốt như vậy, không còn gì tiếc nuối nữa.

“Tam Thuận, chúng ta đi chậm chút, cẩn thận đường trơn.”

Hẻm nhỏ rất ngắn, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã đi từ đầu bên này đến đầu bên kia rồi, mà bà già kia vẫn chưa xuất hiện.

Dù sao hai người bọn họ cũng rảnh rỗi, nên hai người lại đi vòng trở lại, đi từ cuối hẻm về đầu hẻm.

Vẫn chưa đi hết con hẻm, hai người đồng thời nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến về phía sau. Bọn họ ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Trong con hẻm nhỏ, cứ cách mười mấy mét lại có một bóng đèn đường gắn trên tường vây, nhìn thân hình và dáng đi của người kia, có vẻ đối phương không còn trẻ tuổi.

Lý Tam Thuận giơ máy quay phim lên, quay về phía người kia, cùng lúc đó ông ấy nói: “Đại Ngân, nghỉ một lát rồi chúng ta về nhà nhé.”

“Ừ.”

Bà già kia càng lúc càng gần, không biết vì sao, đột nhiên bà ta trượt chân một cái, rồi ngã lăn ra đất.

“Ai u.” Tiếng kêu đau đớn vang lên, là giọng của một bà lão.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không sốt ruột, chậm rãi đi đến chỗ bà già kia bị ngã.

Bà ấy và Tam Thuận cũng già rồi, đi nhanh quá lỡ ngã ra đất thì phải làm sao? Cứ chậm rãi đi tới thì hơn.

Bọn họ chưa đi đến chỗ bà già kia bị ngã thì lại có một người nữa đi đến từ bên kia con ngõ nhỏ. Trời đổ tuyết thế này mà đối phương vẫn nhảy nhót được, vừa nhìn đã biết là người trẻ tuổi.

Trông thấy một bà cụ ngã trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của người trẻ tuổi chính là chạy đến nâng bà ta dậy.

Chắc chắn cậu thiếu niên này chính là Tề Dĩ An rồi. Lưu Đại Ngân sẽ không để cậu ấy bị bà già kia ăn vạ.

Vân Chi

“Cậu bé, cháu đừng vội đỡ bà ấy dậy.” Lưu Đại Ngân hô lên: “Bà nghe người ta nói, người bị ngã không được tuỳ tiện đỡ dậy, khả năng sẽ khiến bọn họ bị thương nặng hơn đấy.”

Tề Dĩ An vừa ra khỏi nhà bạn học Đại Dũng của mình, trên đường về nhà, đi qua ngõ nhỏ thì nhìn thấy một bà cụ đang ngã trên nền tuyết, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là vội chạy đến đỡ người ta dậy.

Nhưng cậu ấy chưa chạy đến nơi, đã nghe thấy có người gọi cậu ấy lại, bảo cậu ấy không được đỡ bà cụ dậy, nói khả năng sẽ khiến bà cụ bị thương nặng hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi kia, phản ứng đầu tiên của Tề Dĩ An chính là dừng lại.

Tiếp đó cậu ấy chậm rãi đến gần, cẩn thận hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”

“Ai ui, chàng trai, cháu đỡ bà dậy với, bà đau quá, cả người chỗ nào cũng đau.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến gần, nghe thấy lời nói của bà già kia, Lý Tam Thuận vội nói trước: “Ôi, bà đau khắp cả người à? Vậy chắc chắn là bị thương không nhẹ, nếu đỡ không cẩn thận bị ngã lại thì phiền phức to. Theo tôi, bà cứ chậm rãi tự ngồi dậy trước đi, chúng tôi lập tức gọi xe cứu thương đến cho bà.”

“Đúng đấy.” Lưu Đại Ngân cũng nói: “Bà đau khắp cả người, thì chàng trai này đỡ bà dậy cũng giúp được gì đâu? Nếu chẳng may động vào vết thương của bà thì còn phiền phức hơn. Bà cứ ngồi ở đó, đợi cứu thương đến đi.”

Thấy hai người cũng là người già, Tề Dĩ An vội vàng nói: “Để cháu đi gọi bác sĩ đến, ông bà, phiền ông bà ở lại đây với bà ấy một lát nhé.”

Nói xong cậu ấy xoay người định chạy ra ngoài.

Lưu Đại Ngân vội vàng vẫy tay gọi lại: “Cậu bé, không cần chạy đi gọi đâu, bà có điện thoại, gọi xe cấp cứu tới là được.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 438: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (4)



“Không cần, không cần gọi xe cấp cứu đâu, tôi…”

“Không gọi xe cấp cứu sao được, để càng lâu càng không tốt cho vết thương của bà. Chúng ta đều là người có tuổi rồi, nằm trên mặt tuyết lâu hơi lạnh dính vào người thì không ổn đâu.”

Lưu Đại Ngân cởi găng tay ra, lấy điện thoại từ trong túi áo gọi cho xe cấp cứu.

Cúp điện thoại, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Số điện thoại nhà bà là số nào, để tôi gọi điện thoại cho người nhà bà đến.”

Số cấp cứu cũng gọi rồi, bà già kia còn nói gì được nữa, đành đọc cho Lưu Đại Ngân một dãy số.

Lưu Đại Ngân bấm gọi dãy số kia, đợi có chuông reo thì đưa điện thoại qua cho bà lão: “Bà tự mình nói với người nhà đi.”

Chắc là nhà bà già kia cũng ở gần đây, không lâu sau người nhà bà ta đã chạy tới rồi. Một người đàn ông cường tráng chạy vào hẻm nhỏ trước, sau đó là một người phụ nữ. Người đàn ông kia chạy đến bên cạnh bà cụ, ngồi xổm người xuống, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Mẹ, sao mẹ lại ngồi ở đây thế này. Ông bà làm sao vậy, sao không ai đỡ mẹ tôi dậy?”

Lời này có ý là, ba người Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Tề Dĩ An không phải người tốt, không chịu đỡ mẹ anh ta dậy.

“Không ai đỡ mẹ cậu dậy là ý gì?” Sắc mặt Lưu Đại Ngân không tốt lắm: “Mẹ cậu nhiều tuổi như vậy rồi, còn bị thương không nhẹ, ai biết bà ấy bị thương ở đâu? Bác sĩ cũng nói, thấy người già bị ngã thì không được tuỳ tiện đỡ dậy, không cẩn thận sẽ khiến vết thương nặng thêm. Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu giúp mẹ cậu rồi, còn gọi điện thoại cho cậu đến nữa. Cậu là con trai, không cảm kích chúng tôi thì thôi, vừa mở miệng đã oán trách chúng tôi rồi, ai cho cậu cái quyền ấy?”

Lưu Đại Ngân thật sự khinh thường người nhà này, toàn hạng chó c.h.ế.t chuyên lấy oán trả ơn, bắt nạt kẻ yếu.

Tề Dĩ An không ngốc, nhìn thấy thái độ của con trai, con dâu bà cụ kia không tốt lắm, cậu ấy lập tức dịch về phía Lưu Đại Ngân.

Người đàn ông kia bị nói cứng họng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Anh ta và người phụ nữ mỗi người một bên nâng bà cụ dậy, người phụ nữ phủi tuyết và bùn đất trên người bà cụ, hỏi: “Mẹ, mẹ chân cẳng bình thường, mắt cũng tinh tường, sao lại bị ngã thế?”

Bà già kia nhìn ba người Lưu Đại Ngân, không nói gì.

Chắc là thấy hiện trường có tận ba người, khó mà nói dối được.

“Cô cậu là con cũng thật là, đã khuya như vậy trời còn đổ tuyết vẫn để mẹ mình ra ngoài, không sợ bà ấy xảy ra chuyện gì sao?”

Người phụ nữ nhăn mày, nói: “Bà cũng lớn tuổi như vậy, chẳng phải bà vẫn ra ngoài sao?”

Lưu Đại Ngân trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhưng tôi không ra ngoài một mình, hơn nữa, tôi còn mang theo điện thoại di động.”

Lưu Đại Ngân bỏ điện thoại lại túi, đeo găng tay vào.

Người đàn ông phát hiện ra, điện thoại di động của bà cụ này là kiểu mới nhất, giá trị hơn một vạn đồng đấy.

Sau đó tiếng còi xe cứu thương cũng truyền đến từ xa, Lưu Đại Ngân nói: “Xe cứu thương đã đến rồi, vậy chúng tôi về trước đây.”

“Ba người không được đi.” Người phụ nữ kêu lên: “Rốt cuộc mẹ tôi ngã thế nào, ba người vẫn chưa ăn nói rõ ràng đâu.”

Tề Dĩ An nhíu chặt mày, vừa rồi cậu ấy đã cảm thấy hai người này không dễ chọc rồi. Không ngờ, người phụ nữ này còn hỏi vấn đề như vậy.

Vừa rồi bà cụ bị ngã chưa hề nói có liên quan đến ba người bọn họ, người phụ nữ này thì hay rồi, qua lời cô ta nói có thể hiểu là, có người đã làm ngã bà cụ.

“Sao mẹ cô bị ngã thì cô hỏi mẹ mình đi, hỏi chúng tôi làm gì? Chúng tôi thấy người gặp chuyện không may, tốt bụng giúp đỡ, vừa gọi điện thoại cho cấp cứu, vừa gọi điện thoại thông báo cho anh chị, sao hả? Muốn ăn vạ chúng tôi sao?”

Lưu Đại Ngân không phải người dễ nói chuyện, đối với loại người lòng dạ xấu xa, bà ấy càng không có gì để nói.

“Bà nói một câu đi, rốt cuộc bà bị ngã thế nào?”

Bà già kia ấp úng: “Do đường trơn, tôi không cẩn thận, tự mình ngã ra đất.”

Lời này là thừa nhận mình tự ngã.

Chắc là thấy có ba người ở hiện trường, nên không dám nói dối. Nếu ở hiện trường chỉ có mình Tề Dĩ An, chắc chắn bà già này đã đổ hết trách nhiệm lên người cậu ấy rồi.

“Mẹ cô đã nói bà ấy tự ngã rồi, chúng tôi đi được chưa?” Lưu Đại Ngân phủi tuyết trên người mình, hôm nay tuyết rơi nhiều, mới đứng một lúc mà trên người bà ấy đã dính một tầng tuyết dày rồi.

Phủi tuyết xong, Lưu Đại Ngân nói: “Chúng tôi gọi điện thoại giúp mẹ cô cậu, còn thông báo cho cô cậu, nói thế nào thì cô cậu cũng phải cám ơn một tiếng chứ nhỉ?”

Nghe vậy, người đàn ông đành rặn ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Vân Chi

“Đừng khách sáo.” Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi nghe nói có người bị ngã, nhìn bề ngoài thì không thấy gì, vẫn cười nói như bình thường, nhưng mà bên trong lại gặp phải vấn đề lớn. Lát nữa tới bệnh viện rồi, tốt nhất cậu nên cho bà ấy kiểm tra toàn diện đi. Người già rồi bị ngã không phải chuyện nhỏ đâu.”

Lúc này đội ngũ cứu thương đã đi vào ngõ nhỏ, Lưu Đại Ngân gọi Tề Dĩ An: “Cậu bé, chúng ta cũng về thôi.”

Tề Dĩ An không muốn ở lại nơi này quá lâu, lập tức đi theo Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ra khỏi con ngõ.

Lưu Đại Ngân không đi ngay, mà lấy ra một quyển sổ và một cây bút từ trong túi áo. Bà ấy cởi găng tay, viết số điện thoại của mình lên trang sổ, rồi xé ra đưa cho Tề Dĩ An: “Cậu bé, cháu cầm đi, nếu người nhà bà cụ kia đến gây phiền phức cho cháu, thì cháu cứ gọi điện thoại cho ông bà.”

Tề Dĩ An nhận lấy tờ giấy bỏ vào túi áo mình, hỏi: “Bà ơi, nếu bọn họ đến gây phiền phức cho ông bà thì sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 439: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (5)



Cậu ấy đã nhìn ra, hai vợ chồng nhà kia không phải người tốt lành gì, lời vừa rồi bọn họ nói cứ như đang ám chỉ bà cụ bị ngã có liên quan với bọn họ vậy.

Nếu như bọn họ gây phiền phức cho ông bà này thì phải làm sao?

Lý Tam Thuận vỗ vào chiếc máy quay phim đang đeo trước n.g.ự.c mình, nói: “Cậu bé, cháu đừng sợ, chuyện xảy ra vừa rồi ông quay phim lại hết rồi. Vốn dĩ ông bà định tìm nơi nào đó yên tĩnh để quay lại cảnh tuyết rơi, không ngờ lại quay được cảnh này.”

Vân Chi

Tề Dĩ An gãi đầu, nói: “Ông bà ơi, đã muộn thế này rồi, ông bà định về nhà kiểu gì? Hay ông bà đến nhà cháu ngồi nghỉ trước đi, để cháu bảo cha cháu đưa ông bà về. Nhà cháu gần lắm, ở ngay bên kia thôi.”

Lưu Đại Ngân thầm nghĩ: Đúng là đứa bé ngoan, đứa trẻ tốt như vậy, phải trải qua chuyện tuyệt vọng cỡ nào mới biến thành dáng vẻ như trong sách viết chứ.

“Không cần đâu, lát nữa người nhà ông bà sẽ tới đón ông bà, cháu mau về nhà đi, muộn thế này rồi, đừng để cha mẹ lo lắng.”

“Vâng ạ.” Tề Dĩ An lộ ra nụ cười trong vắt: “Cháu chào ông bà.”

Nhìn Tề Dĩ An đã đi xa, Lý Tam Thuận nói: “Thằng bé ngoan quá, nếu chúng ta không tới, thằng bé đã bị bà già kia huỷ hoại rồi.”

Lưu Đại Ngân phụ họa: “Ừ, may mà chúng ta đã tới. Tề Dĩ An học giỏi như vậy, mai này chắc chắn sẽ thi đỗ đại học tốt, không thể để cậu ấy đi vào con đường tan cửa nát nhà.”

Thời gian này đã không còn xe buýt, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại về nhà, bảo Khai Nguyên tới đón bọn họ.

Sau hai ngày yên bình, Lưu Đại Ngân đã nhận được điện thoại của Tề Dĩ An gọi tới.

“Alo, bà Lưu ạ?”

Vừa nghe điện thoại, Lưu Đại Ngân đã nghe ra được giọng nói này là của ai.

“Tiểu Tề à, bà là bà Lưu đây.” Lưu Đại Ngân cười nói.

“Bà Lưu ơi, bà còn nhớ bà cụ chúng ta giúp đỡ tối hôm ba mươi không ạ? Con của bà ấy đã tới nhà chúng cháu.” Lưu Đại Ngân nghe được giọng nói sốt ruột của Tề Dĩ An ở đầu bên kia điện thoại: “Bà Lưu ơi, bọn họ hỏi cháu rất nhiều vấn đề, ý là muốn đẩy trách nhiệm việc bà cụ bị ngã lên người cháu.”

Lưu Đại Ngân thầm mỉa mai một tiếng, cuối cùng người nhà bà già kia cũng tìm tới rồi.

“Tiểu Tề, cháu đừng sợ. Bà có chứng cứ chứng minh bà ta tự ngã. Hiện tại người nhà kia còn ở nhà cháu không?”

“Bọn họ đi rồi ạ, bọn họ hỏi cháu có quen ông bà không, cháu nói cháu không quen.”

“Được rồi, đợi lần sau bọn họ lại đến nhà cháu, thì cháu gọi điện thoại cho bà nhé. Bà sẽ đến nhà cháu xem bọn họ còn giở trò gì nữa. Rõ ràng bà cụ kia tự mình ngã, không liên quan gì đến chúng ta.”

Nói xong một đống lời an ủi Tề Dĩ An, Lưu Đại Ngân dặn: “Vậy bà cúp máy trước nhé, nếu bọn họ lại đến, cháu nhớ gọi điện thoại cho bà đấy.”

Quả nhiên, người nhà kia không khiến Lưu Đại Ngân thất vọng, chưa đến hai ngày bọn họ lại tới nhà họ Tề rồi.

Tề Dĩ An gọi điện thoại cho Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân nói địa chỉ quán trà, hẹn gặp mặt ở đó.

Lưu Đại Ngân gọi Lý Tam Thuận đi cùng, còn gọi điện thoại cho bộ phận cố vấn pháp luật của công ty, bảo bọn họ đi cùng mình đến quán trà kia.

Quán trà được Lưu Đại Ngân coi trọng, tất nhiên giá cả không r rồi. Người nhà họ Tề và con trai con gái bà già kia đang đứng trước cửa quán trà chờ đợi Lưu Đại Ngân.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận xuống từ một chiếc siêu xe, con trai Trần Tam của bà già kia khẽ nuốt nước miếng.

Ôi mẹ nó chứ, bà cụ này lắm tiền thật đấy, chiếc xe này cũng phải mấy trăm vạn nhỉ?

Nói không chừng, tiền thuốc men của mẹ mình thật sự có người tài trợ rồi.

Chẳng phải người có tiền đều coi trọng thanh danh sao? Nếu bọn họ không bỏ tiền ra, mình sẽ gọi công an đến, gọi cả đài truyền hình nữa, không tin bà ấy không bỏ tiền ra để giải quyết.

Trần Tam mơ đẹp lắm, nhưng mà Lưu Đại Ngân sẽ cho anh ta cơ hội này sao?

Đúng là người có tiền đều coi trọng thanh danh, nhưng người có tiền không phải kẻ ngốc, sẽ không bỏ tiền ra giải quyết chuyện vớ vẩn.

Nhìn đám người đứng trước cửa quán trà, Lưu Đại Ngân chỉ chào hỏi Tề Dĩ An: “Tiểu Tề, cháu với cha mẹ đợi lâu chưa? Chúng ta vào trong trước đi.”

Sau đó Lưu Đại Ngân dẫn ba người nhà họ Tề lướt qua hai anh em Trần Tam, đi vào trong quán trà.

Hai anh em Trần Tam và Trần Liên vội vàng đi theo sau.

Lưu Đại Ngân đặt một phòng riêng, đầu tiên là nói vài câu với cha mẹ Tề và khen ngợi Tề Dĩ An một phen: “Tiểu Tề là đứa trẻ tốt bụng, cô cậu có được đứa con như vậy, thật sự có phúc.”

Nghe được người khác khen ngợi con mình, luôn là niềm kiêu ngạo của bậc làm cha làm mẹ.

Nói thêm vài câu khách sáo nữa, Lưu Đại Ngân mới quay sang hỏi Trần Tam: “Mẹ cậu bị ngã nằm viện, cậu không ở bệnh viện hầu hạ bà ấy, mà tới tìm chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ để cảm ơn chúng tôi đã giúp đỡ mẹ cậu, muốn tặng chúng tôi cờ thưởng sao? Tôi họ Lưu, cô cậu cứ gọi tôi Tổng giám đốc Lưu là được, cô cậu tên gì thế?”

Thái độ đối xử của Lưu Đại Ngân với người nhà họ Tề và thái độ đối xử với anh em Trần Tam khác nhau rõ ràng.

Hai anh em Trần Tam không phải kẻ ngốc, biết bà cụ này chướng mắt bọn họ. Nhưng hiện tại mẹ già vẫn đang nằm trong bệnh viện, với bọn họ mà nói tiền thuốc men là con số thiên văn. Không phải nhà bọn họ không gom góp được, mà là trả tiền thuốc men rồi, nhà bọn họ sẽ không dư thừa chút nào nữa.

Chính vì như vậy, bọn họ mới định tìm người chia sẻ cùng mình.

Khi bà cụ bị ngã, chỉ có ba người này có mặt ở hiện trường, biết đâu việc bà cụ bị ngã có liên quan với bọn họ thì sao.
 
Back
Top Bottom