Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 340: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (4)



Vừa rồi Vương Nhất Ái mải khóc, căn bản không nghe thấy lời quản lý ký túc nói, lúc này nhìn thấy Lưu Đại Ngân, cô ấy còn không dám tin: “Bà ngoại, bà ngoại, sao bà lại tới đây.”

Cô ấy ôm Lưu Đại Ngân khóc rống lên, giống như đứa trẻ cuối cùng đã tìm được nơi có thể dựa vào.

“Chị là bà ngoại của bạn học Vương Nhất Ái à? Chị tới đúng lúc lắm, bạn học Vương Nhất Ái tác phong bất chính, đêm qua, đêm qua...”

Giáo viên kia không nói hết câu, mà liếc mắt khinh thường Vương Nhất Ái.

Một giáo viên khác kể lại từ đầu đến cuối sự việc một lần, cuối cùng nói: “Đứa nhỏ này phải quản giáo tử tế, không phải cứ thấy thành tích tốt là yên tâm rồi. Nếu là người không biết liêm sỉ, thì có thành tích tốt cũng uổng phí.”

Vương Nhất Ái càng khóc lớn hơn: “Bà ngoại, không phải cháu, thật sự không phải cháu đâu.”

Cô ấy thật sự không làm ra những chuyện đó, thật sự không phải cô ấy.

Lưu Đại Ngân vỗ lưng cháu ngoại mình: “Bà ngoại tin tưởng Nhất Ái.”

“Bà ngoại, bà nói bà tin tưởng cháu, là thật chứ?” Vương Nhất Ái không dám tin nhìn Lưu Đại Ngân, chứng cứ đều ở đây, nếu không phải cô ấy biết mình thật sự không làm ra chuyện như vậy, thì chính cô ấy cũng không tin bản thân.

Lưu Đại Ngân lại vỗ lưng cô ấy, nói: “Nhất Ái, cháu kể lại rõ câu chuyện cho bà, cháu đặt chiếc đồng hồ kia ở đâu, khi nào phát hiện ra không thấy nó?”

Nghe Lưu Đại Ngân nói chuyện với Vương Nhất Ái, một giáo viên không vui xen miệng vào: “Đồng hồ bị rơi trong phòng học, còn đặt ở đâu chứ?”

Lưu Đại Ngân trừng mắt: “Sao hả? Tôi hỏi cháu tôi một câu cũng không được sao?”

Vương Nhất Ái suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: “Lúc thay quần áo ở ký túc xá, cháu tiện tay tháo đồng hồ ra đặt trên giường, sau đó lúc đi ngủ cháu không nhìn thấy nó nhưng cũng không để ý lắm. Đến buổi sáng… Đến buổi sáng cháu mới biết đồng hồ của cháu rơi trong phòng học. Bà ngoại, cháu thật sự không làm ra chuyện như vậy, cháu cũng không biết vì sao chiếc đồng hồ kia lại xuất hiện trong phòng học.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cười trấn an cháu gái mình: “Bà ngoại tin tưởng cháu.”

Cuối cùng cơ thể đang căng chặt của Vương Nhất Ái mới hơi thả lỏng. Lưu Đại Ngân đi đến trước bàn làm việc của một giáo viên, chỉ vào điện thoại, hỏi: “Tôi có thể gọi một cuộc không? Việc này phải nói với cha mẹ Nhất Ái một tiếng.”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý, các giáo viên đều gật đầu đồng ý.

Đã xảy ra chuyện như vậy, nói với phụ huynh một tiếng là việc nên làm.

Một tay Lưu Đại Ngân cầm ống nghe điện thoại lên, một tay bấm ba con số: “Alo, cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án, cháu ngoại tôi bị trộm mất một chiếc đồng hồ giá trị hơn hai ngàn, hiện tại chúng tôi đang ở…”

Lưu Đại Ngân nói rõ địa chỉ văn phòng trường học, nghe cảnh sát tỏ vẻ sẽ đến ngay lập tức bà ấy mới buông điện thoại xuống.

“Chẳng phải chị nói muốn thông báo cho cha mẹ của bạn học Vương Nhất Ái à? Sao chị lại gọi 110?” Một giáo viên hỏi.

Lưu Đại Ngân hơi mỉm cười, lịch sự nói: “Đồng hồ của cháu gái tôi bị trộm, đương nhiên phải báo cảnh sát rồi.”

Khả năng giáo viên vừa hỏi là lãnh đạo có chức vị cao nhất trong văn phòng này. Ông ta cau mày nói: “Sao lại là đồng hồ của Vương Nhất Ái bị trộm? Chẳng phải em ấy tự đánh rơi trong phòng học sao? Chị làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của trường học chúng tôi, cũng không tốt cho thanh danh của bạn học Vương Nhất Ái.”

“Trường học có kẻ trộm, nếu không bắt được kẻ trộm mới không tốt cho sinh viên trong trường học. Thầy giáo này, tôi hỏi anh một câu nhé. Nếu không bắt kẻ trộm, để đối phương lại trộm đồ của các bạn học khác thì phải làm sao? Nhất Ái nói đồng hồ của con bé bị trộm, đương nhiên tôi phải báo cảnh sát rồi, nếu là thứ mấy chục đồng bị trộm thì thôi, nhưng chiếc đồng hồ kia tôi mua cho Nhất Ái có giá trị hơn hai ngàn đồng đó. Kẻ trộm dám trộm món đồ đắt tiền như vậy, đương nhiên phải mau chóng bắt được mới tốt.”

“Đồng hồ ở ngay tại đây, đã tìm được rồi, sao chị còn muốn gọi cảnh sát tới?” Một giáo viên khác hỏi.

Tốt xấu gì trường học bọn họ cũng là trường đại học của tỉnh, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho thanh danh của trường bọn họ. Bà ngoại Vương Nhất Ái cũng thật là, cháu ngoại bà ấy làm ra chuyện như vậy, lẽ ra bà ấy nên che giấu mới đúng, đằng này lại tuỳ tiện nói ra ngoài, cho rằng chuyện Vương Nhất Ái làm kia tốt đẹp lắm sao?

Lưu Đại Ngân không quan tâm giáo viên trong văn phòng đang nghĩ gì, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.

Cuộc điện thoại này bà ấy gọi cho con gái con rể, trong điện thoại Lưu Đại Ngân chỉ nói Nhất Ái đang gặp phải chút chuyện trong trường học, bảo bọn họ mau tới đây.

Người nghe điện thoại là Vương Thành, anh ta nôn nóng hỏi: “Mẹ, Nhất Ái gặp phải chuyện gì thế, có phải là… Có phải là….”

Lưu Đại Ngân: “Nhất Ái không sao, đang đứng bên cạnh mẹ đây. Là chiếc đồng hồ mẹ mua cho con bé bị trộm mất, mẹ vừa báo cảnh sát rồi, con với Liên Hoa cũng qua bên này một chuyến đi.”

Vương Thành yên lòng: “Hoá ra là bị trộm mất đồng hồ, mẹ, con với Liên Hoa sẽ qua đó ngay.”

Buông điện thoại, trong lòng Vương Thành lại cảm thấy có điểm không thích hợp, nếu chỉ là đồng hồ bị trộm thì có cần mất công như vậy không?

Chẳng phải mẹ vợ qua Hải Thị à, sao lại ở trường học của Nhất Ái rồi?

Vương Thành nghĩ mãi không ra, nhưng mẹ vợ đã cúp điện thoại rồi, anh ta muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi, đành gọi vợ mình là Lý Liên Hoa tới, hai người lập tức lái xe đến tỉnh S.

Ngồi trên ô tô, Lý Liên Hoa nói thầm với Vương Thành: “Vương Thành, chắc chắn không phải chỉ là đồng hồ của Nhất Ái bị trộm, mà còn có chuyện khác, mẹ không tiện nói cho chúng ta qua điện thoại. Anh cũng thật là, sao không hỏi rõ xem là chuyện gì.”

“Anh vẫn chưa kịp hỏi mẹ đã cúp máy rồi, mẹ ở bên ngoài chắc là gọi nhờ điện thoại ở đâu đó, chúng ta gọi lại chưa chắc đã gặp được mẹ, thôi cứ nhanh chóng chạy tới trường học của Nhất Ái thì hơn.”

Bên cạnh trường học có một đồn công an, không lâu sau cảnh sát đã tới.

Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Đại Ngân quay lại ngồi xuống bên cạnh cháu gái mình, cổ vũ cô ấy: “Nhất Ái, lát nữa khi cảnh sát tới cháu đừng lo lắng, cứ nói rõ từ đầu đến cuối chuyện chiếc đồng hồ cho cảnh sát là được, biết chưa?”

“Bà ngoại, cháu biết rồi.”

Thật ra chuyện này rất đơn giản, Vương Nhất Ái đặt đồng hồ trên giường ngủ của mình, không biết vì sao bảo vệ lại nhặt được nó trong phòng học.

Khi mua chiếc đồng hồ này Lưu Đại Ngân phải bỏ ra hơn hai ngàn đồng, trong niên đại này hai ngàn là số tiền cực lớn, phải biết rằng hiện tại tiền lương của người bình thường chỉ hai ba trăm một tháng thôi, chiếc đồng hồ này có giá trị gần bằng tiền lương một năm của người bình thường đó.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 341: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (5)



Vương Nhất Ái nói xong, Lưu Đại Ngân lập tức tiếp lời: “Đồng chí, tuy rằng bây giờ đã tìm lại được chiếc đồng hồ này rồi, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ trộm. Lần này đối phương trộm đồng hồ, lỡ lần sau đối phương ăn trộm đồ của trường học thì phải làm sao? Các anh phải bắt được tên trộm đó nhé. Tôi nghe nói khi ai đó chạm tay vào thứ gì, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vân tay trên thứ đó. Chắc chắn trên chiếc đồng hồ này sẽ có dấu vân tay của kẻ trộm, chỉ cần tìm ra dấu vân tay, chẳng phải sẽ biết ai là người đã ăn trộm chiếc đồng hồ này sao?”

Cảnh sát trẻ tuổi hơn trong hai đồng chí cảnh sát tới trường học cùng nhau, cười nói: “Ngài hiểu nhiều thứ thật đấy.”

Lưu Đại Ngân ngượng ngùng nói: “Đều là xem trên tivi thôi.”

Hai cảnh sát lại hỏi thêm Vương Nhất Ái vài câu, rồi cảnh sát lớn tuổi hơn, nói: “Các đồng chí giáo viên, bây giờ thế này nhé, các đồng chí dẫn chúng tôi tới phòng ký túc của bạn học Vương Nhất Ái đi, chúng tôi muốn kiểm tra hiện trường, còn có vài lời muốn hỏi các bạn cùng phòng của em ấy.”

Cảnh sát đã đưa ra yêu cầu này, đương nhiên các giáo viên phải đồng ý rồi.

Vương Nhất Ái cũng phải quay về ký túc xá với cảnh sát, trên đường đi gặp phải

bạn học nào, cô ấy đều cúi thấp đầu, sợ có người nhìn thấy khuôn mặt mình.

Khi Lưu Đại Ngân tới văn phòng của giáo viên, Trương Thủy Sinh đứng chờ bên ngoài.

Thấy Vương Nhất Ái đi theo cảnh sát ra ngoài, Trương Thủy Sinh vội chạy đến bên cạnh Lưu Đại Ngân, hỏi: “Dì Lưu, có chuyện gì vậy? Sao có cả cảnh sát?”

Lưu Đại Ngân không tiện nói rõ mọi chuyện cho Trương Thủy Sinh, nên trả lời qua loa: “Đồng hồ của Nhất Ái bị trộm, nên dì báo cảnh sát.”

“Vậy ạ, cần cháu giúp gì không?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Tạm thời không cần. Thủy Sinh, chỗ Nhất Ái còn có việc phải làm, dì vẫn chưa biết khi nào mới xong việc, hay là cháu quay về tỉnh thành trước đi.”

“Như vậy sao được, dì Lưu, dì có việc cháu không giúp đỡ được thì thi, sao có thể để dì ở lại đây một mình mà quay về trước?”

“Dì ở đây một mình cũng được mà, nhà máy của cháu còn rất nhiều việc phải làm đó, cháu vẫn nên quay về trước đi.”

Giọng Trương Thủy Sinh rất kiên quyết: “Dì Lưu, dì đừng khuyên cháu nữa, để dì ở lại đây một mình cháu không yên tâm.”

Văn phòng giáo viên cách ký túc xá khá xa, đám người Lưu Đại Ngân phải đi một lúc mới tới trước toà nhà ký túc của Vương Nhất Ái.

Ký túc xá này là ký túc xá dành riêng cho nữ sinh, chuyện của Vương Nhất Ái đã lan truyền khắp ký túc xá rồi, bây giờ cô ấy quay về, không tránh khỏi đủ loại ánh mắt từ người khác.

Thấy cơ thể cháu gái mình run lên khe khẽ, Lưu Đại Ngân ôm lấy cô ấy, an ủi: “Nhất Ái, bà ngoại ở đây, sẽ không sao đâu.”

Cảnh sát và hai giáo viên đi cùng đều là đàn ông, trước khi vào ký túc xá còn phải nói trước với quản lý ký túc một tiếng.

Xung quanh có bạn học lén lút nói với nhau: “Kia chẳng phải là Vương Nhất Ái à? Sao cậu ấy lại quay về cùng cảnh sát?”

“Cậu nói xem, những chuyện cậu ấy làm kia có phải sự thật không? Tớ nghe nói nếu là sự thật, cậu ấy sẽ bị đuổi học đó.”



Những lời này chui hết vào tai Vương Nhất Ái, cơ thể cô ấy lại khẽ run lên.

Lưu Đại Ngân vội vàng vỗ về cô ấy: “Nhất Ái đừng sợ, có bà ở đây rồi, còn cả chú cảnh sát nữa, bọn họ sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại trong sạch cho cháu.”

Được Lưu Đại Ngân trấn an, Vương Nhất Ái dần dần bình tĩnh trở lại: “Bà ngoại, cháu không sợ, cháu không làm sai việc gì, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, còn lâu cháu mới sợ mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó.”

Một đám người đi theo quản lý ký túc lên lầu, tới phòng ký túc xá của Vương Nhất Ái ký ở trên tầng hai.

Quản lý ký túc gõ cửa: “Các em đều ở trong phòng à? Mau dọn dẹp một chút, cảnh sát có chuyện muốn hỏi các em.”

Sau đó là tiếng mở tủ ra rồi đóng tủ lại, không lâu sau có người trong phòng ký túc xá nói: “Chúng em mở cửa ngay đây.”

Người mở cửa là một cô gái tết tóc hai bên, cho dù đã biết cảnh sát sẽ tới, nhưng nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát, cô ấy vẫn hơi kinh ngạc.

“Đồng chí cảnh sát, các chú tới phòng ký túc xá của bọn cháu có việc gì sao?”

Cảnh sát vào phòng đầu tiên, sau đó là Lưu Đại Ngân đi cùng Vương Nhất Ái, hai giáo viên cũng đi sát theo sau.

Phòng ký túc xá vốn dĩ không rộng rãi lắm lập tức trở nên chật chội.

Nữ sinh vừa mở cửa, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Phòng ký túc xá của bọn cháu có chuyện gì sao?”

Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Vừa rồi có người báo án, nói là bị mất một chiếc đồng hồ rất đắt giá trong phòng ký túc xá của các cháu, chúng tôi tới xem xét hiện trường.”

“Mất đồng hồ rất quý giá trong phòng ký túc xá của chúng cháu ạ? Ai mất thế?”

Vân Chi

Có Lưu Đại Ngân ở đây, cuối cùng Vương Nhất Ái không sợ hãi nữa: “Là đồng hồ của tớ bị mất. Đồng hồ của tớ vốn dĩ được đặt trên giường, không biết tại sao lại chạy tới phòng học, còn bị vu oan làm ra chuyện như vậy. Tớ không thể để người khác hắt nước bẩn lên người tớ, nên đã báo cảnh sát.”

Trong phòng ký túc xá có sáu nữ sinh, một trong số đó hỏi: “Nhất Ái, cậu nói là đồng hồ của cậu bị trộm, sau đó bị đặt trong phòng học?”

Vương Nhất Ái gật đầu, không nói gì.

Nữ sinh kia lại nói thêm: “Tớ biết ngay cậu không phải người như vậy mà, chắc chắn là bị oan.”

Có người tin tưởng mình, đương nhiên Vương Nhất Ái rất vui mừng: “Xuân Vũ, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 342: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (6)



Cảnh sát quan sát tất cả những chuyện phát sinh trong phòng ký túc, nói: “Những người còn lại ra ngoài trước, chúng tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi bạn học Vương Nhất Ái.”

Cảnh sát đã lên tiếng, người trong phòng đều nhanh chóng ra ngoài hết, chỉ để lại Vương Nhất Ái và hai cảnh sát kia.

Phòng ký túc xá không rộng lắm, Vương Nhất Ái chỉ vào giường ngủ của mình, nói: “Đồng chí cảnh sát, đây là giường của cháu, sau khi tháo đồng hồ ra cháu đã đặt nó ở vị trí này.”

“Tối hôm qua, mấy giờ cháu tháo đồng hồ ra?”

“Tám giờ mười bảy, cháu nhớ rất rõ, bởi vì khi tháo đồng hồ ra cháu còn nhìn qua đồng hồ.”

“Sau khi tháo đồng hồ ra, cháu đã làm gì?”

“Đầu tiên cháu ngồi trong phòng một lát, sau đó là ra ngoài đi vệ sinh.”

“Cháu vào nhà vệ sinh bao lâu?”

“Cháu… Cháu vào phòng vệ sinh hơn một tiếng.”

Tay Vương Nhất Ái xoắn góc áo, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật: “Tật ra là cháu ra ngoài đọc tiểu thuyết.”

“Đọc tiểu thuyết sao phải lén lút như vậy?”

“Là tiểu thuyết truyền tới từ Đài Đảo, trường học không cho phép xem, nói là ngôn từ miêu tả quá lộ liễu, nếu bị bắt được, sẽ phải làm kiểm điểm trước mặt toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường học.”

“Vậy có ai có thể làm chứng cho cháu không?”

“Không ạ.”

“Phòng ký túc của cháu có tất cả mấy người?”

“Phòng ký túc của chúng cháu là phòng tám người.”

“Đêm qua còn có ai khác ra ngoài không?”

“Còn có Tưởng Bội Bội, hôm qua cũng đúng là ngày cậu ấy phụ trách ghi chép trong phòng thí nghiệm, phải ra ngoài vào buổi tối.”

“Tưởng Bội Bội, cô ấy ra ngoài sớm hơn hay muộn hơn cháu?”

“Muộn hơn, khi cháu ra ngoài cậu ấy vẫn chưa ra ngoài.”

“Được rồi, bạn học Vương, cháu còn điều gì muốn nói với chúng tôi không?”

Vương Nhất Ái lắc đầu: “Cháu nhớ rõ chỉ có những việc này, không còn gì nữa.”

Nói xong Vương Nhất Ái ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hai đồng chí cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, nhất định các chú phải bắt được tên trộm kia, rửa sạch oan uổng giúp cháu. Các chú biết không, nếu bà ngoại cháu không tới, không báo cảnh sát giúp cháu, cháu thật sự không biết mình phải làm sao bây giờ, chậu nước bẩn kia hắt cả lên người cháu, cháu sẽ bị c.h.ế.t chìm trong đó.”

Vân Chi

Qua những gì nhìn thấy, nghe thấy trên đường đi, hai cảnh sát đã cảm nhận được vụ án này không phải chỉ là một vụ án trộm cắp bình thường, chắc chắn còn có chuyện đáng sợ hơn ở phía sau.

Nếu không nữ sinh bị mất đồng hồ này sẽ không vì chuyện đó mà lo âu sợ hãi như vậy.

“Bạn học Vương, có phải hôm qua còn xảy ra chuyện gì khác, không đơn giản chỉ là cháu bị trộm mất đồng hồ không?”

Vương Nhất Ái cắn răng gật đầu: “Hôm qua có hai người trai đơn gái chiếc làm, làm ra chuyện xấu hổ ở trong lớp học bị bảo vệ phát hiện. Nhưng khi bảo vệ tới nơi, hai người bọn họ đã chạy mất, bảo vệ chỉ nhặt được một chiếc đồng hồ trong phòng học, chiếc đồng hồ đó chính là chiếc đồng hồ cháu bị trộm mất.”

“Đồng chí cảnh sát, các chú phải giúp cháu tìm ra tên trộm kia, nếu không cháu không còn mặt mũi nào tiếp tục theo học trong ngôi trường này, cháu cũng không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ cháu nữa.”

Nói xong, Vương Nhất Ái lại khóc oà lên.

Hai đồng chí cảnh sát đều là đàn ông, thật sự không biết phải an ủi Vương Nhất Ái thế nào, cảnh sát lớn tuổi hơn đảm bảo với Vương Nhất Ái: “Bạn học Vương, cháu yên tâm, chúng tôi hứa sẽ bắt được tên trộm kia giúp cháu, sẽ trả lại trong sạch cho cháu.”

Vương Nhất Ái ngừng khóc, cúi người cảm ơn hai cảnh sát: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát, nếu thật sự bắt được tên trộm kia, cháu sẽ tặng cờ thưởng cho các chú.”

Ra khỏi phòng ký túc xá, sắc mặt Vương Nhất Ái tốt hơn một chút. Trương Thủy Sinh đưa chai nước mình vừa mua về cho cô ấy: “Nhất Ái, uống miếng nước trước đã.”

“Cảm ơn chú Trương.”

Sau khi Vương Nhất Ái ra ngoài, một bạn cùng phòng của cô ấy bị gọi vào phòng. Người bạn này ra ngoài tương đối nhanh, đợi cô ấy ra ngoài rồi, một bạn cùng phòng khác của Vương Nhất Ái lại bị gọi vào phòng.

Bạn cùng phòng này chưa ra ngoài, một cô gái đã vội vàng chạy tới từ đầu cầu thang bên kia. Có người chào hỏi cô ta: “Bội Bội, cậu đi đâu thế?”

Nữ sinh này là Tưởng Bội Bội, là một trong số hung thủ hai c.h.ế.t cháu gái mình sao?

Đợi Tưởng Bội Bội tới gần, Lưu Đại Ngân quan sát cô ta từ đầu đến chân vài lượt. Vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, nhưng sao lòng dạ lại đen tối như vậy nhỉ? Chuyện mình làm ra lại không dám thừa nhận, còn hại c.h.ế.t bạn học…

Sắc mặt cô ta trắng bệch đi tới gần, đứng bên ngoài đám người, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng ký túc xá.

“Bội Bội, cậu mau tới đây đi, vừa rồi cảnh sát nói, người trong phòng ký túc xá chúng ta đều phải vào hỏi chuyện.”

Tưởng Bội Bội không nói gì, cũng không làm gì,Lưu Đại Ngân vẫn luôn quan sát cô ta, đợi nghi nghe nói phải vào cho cảnh sát hỏi chuyện, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.

Lưu Đại Ngân thầm mỉa mai một tiếng, bây giờ biết sợ rồi à, sao lúc yêu đương vụng trộm không biết sợ? Lúc giá hoạ cho Nhất Ái không biết sợ? Lúc hại c.h.ế.t Nhất Ái cũng không biết sợ?

Bây giờ mới biết sợ sao? Đã muộn rồi.

Lưu Đại Ngân dùng giong điệu quan tâm, hỏi: “Bạn học Bội Bội, sao sắc mặt cháu lại nhợt nhạt như vậy? Có chuyện gì à?”

Tưởng Bội Bội ngẩng đầu, lập tức trông thấy một người phụ nữ không quen đang nhìn mình, ánh mắt kia giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bản thân. Nhưng mà từ trước đến nay mình chưa hề gặp bà ấy mà, sao bà ấy lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn mình nhỉ?

Tưởng Bội Bội hơi sợ hãi: “Bà ơi, cháu không sao, vừa rồi do cháu chạy vội quá nên sắc mặt mới hơi tái đi thôi.”

Lưu Đại Ngân lại tiếp tục giả vờ quan tâm, nói: “Vậy cháu mau thả lỏng đi, chắc là cảnh sát sắp hỏi tới cháu rồi đấy. Bà tin chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ra kẻ trộm chân chính, trả lại trong sạch cho cháu gái nhà bà.”

Lưu Đại Ngân nói ra câu này sắc mặt Tưởng Bội Bội càng tái hơn.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 343: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (7)



Bạn học này ra ngoài, bạn học khác đi vào phòng, rất nhanh cảnh sát đã hỏi xong.

Tưởng Bội Bội là người ra ngoài cuối cùng, cô ta vừa ra khỏi ký túc xá, Lưu Đại Ngân đã bước tới túm chặt lấy cổ tay cô ta.

“Bạn học Tưởng, cháu là người cuối cùng ra ngoài, cảnh sát có nói gì không?”

Tưởng Bội Bội lắc đầu: “Bà ơi, bà buông tay cháu ra trước đã.”

Nhưng Lưu Đại Ngân lại giống như ngơ ngẩn, một lúc lâu sau tự dưng lui lại một bước, chỉ vào Tưởng Bội Bội nói: “Chẳng phải cháu vẫn đang là sinh viên à? Sao có thể, sao có thể…”

Lúc này có rất nhiều người đang đứng trên hành lang, đa phần đều là sinh viên, nghe nói cảnh sát tới trường học điều tra, bọn họ đều qua đây xem náo nhiệt.

Nhiều người đang nhìn như vậy, Lưu Đại Ngân chỉ vào Tưởng Bội Bội, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc giống như vừa phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin nổi.

Không lâu sau dường như nghĩ tới điều gì đó, Lưu Đại Ngân lại vội vàng túm lấy cổ tay Tưởng Bội Bội, lớn tiếng nói: “Hoá ra là cô.”

Lưu Đại Ngân túm rất chặt, Tưởng Bội Bội muốn hất tay bà ấy ra cũng không hất ra được. Vốn dĩ cô ta đang sợ hãi, bây giờ lại bị Lưu Đại Ngân làm như vậy, hai mắt cô ta lập tức ầng ậng nước mắt.

“Bà ngoại, bà làm gì thế?”

“Dì Lưu, dì mau buông tay.”

“Bà làm gì vậy, doạ bạn học Tưởng rồi.”

Vài câu nói vang lên cùng một lúc, Lưu Đại Ngân giống như giật mình bừng tỉnh, lập tức buông lỏng bàn tay đang túm lấy tay Tưởng Bội Bội ra, lui về phía sau hai bước.

Bà ấy nhìn Tưởng Bội Bội, nói: “Tôi đã biết chuyện của cô rồi, nếu cô chủ động khai báo rõ ràng, sẽ được xử phạt khoan hồng.”

“Chuyện của cháu? Chuyện gì cảu cháu? Vương Nhất Ái, đây là lần đầu tiên tôi với bà ngoại cậu gặp mặt nhau nhỉ? Sao bà ấy ăn nói vớ vẩn thế?”

Vương Nhất Ái đành xin lỗi cô ta: “Bội Bội, tớ xin lỗi nhé.”

“Bà ngoại, chúng ta đi thôi.”

Trước khi bị kéo đi, Lưu Đại Ngân còn liếc mắt nhìn Tưởng Bội Bội một cái, hỏi: “Tôi với Nhất Ái được đi rồi nhỉ?”

Bà ấy hỏi cảnh sát và giáo viên, nếu không còn chuyện gì khác, bà ấy sẽ dẫn cháu ngoại của mình rời đi trước.

“Không còn việc gì nữa, hai người có thể đi rồi.” Một giáo viên nói.

“Chúng tôi cũng quay về đồn cảnh sát trước, đợi có thông tin gì sẽ thông báo cho các vị.”

Với tình hình hiện tại của cháu ngoại, cô ấy thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại trong trường học. Căn nhà Lưu Đại Ngân mua cho cô ấy ở cách trường đại học không xa lắm, Lưu Đại Ngân quyết định đưa cô ấy về căn nhà đó trước.

Hiện tại trời cũng sắp tối rồi, Trương Thủy Sinh đi theo Lưu Đại Ngân từ sáng đến bây giầy chắc chắn đã rất đói, còn Nhất Ái nữa, cả ngày nay cô ấy đều lo lắng hãi hùng, phải ăn vài món ngon để bồi bổ mới được.

Lưu Đại Ngân hỏi cháu ngoại mình quán ăn lớn nhất trong thành phố này là quán nào, rồi bảo tài xế lái xe đi thẳng tới nơi đó.

Lên xe, Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, có phải bạn học tên Bội Bội kia có điểm không thích hợp không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Thủy Sinh, sao cháu lại hỏi như vậy?”

“Dì Lưu, ngày thường dì rất lợi hại, nhưng vừa rồi lại thất thố như vậy, nên cháu cảm thấy không thích hợp.

Lưu Đại Ngân không trả lời Trương Thủy Sinh, ngược lại hỏi Vương Nhất Ái: “Nhất Ái, đêm qua có ai tới phòng ký túc của các cháu không?”

Khi ở ký túc xá Vương Nhất Ái đã trả lời câu hỏi này của cảnh sát rồi, bây giờ không cần suy nghĩ đã có thể trả lời Lưu Đại Ngân: “Khi cháu ở trong phòng thì không có ai tới, sau khi cháu ra ngoài rốt cuộc có ai tới không thì cháu không biết.”

“Vậy tối hôm qua bạn học tên Bội Bội kia có ở trong phòng ký túc xá không?”

Lưu Đại Ngân xem được từ trong quyển sách, Tưởng Bội Bội cũng không ở phòng ký túc xá, đêm qua đến lượt cô ta đi trông coi phòng thí nghiệm, sau mười giờ mới được quay về phòng ký túc.

Đến chín giờ bốn mươi lăm là phải ghi chép số liệu thí nghiệm, nên vì muốn biết thời gian, Tưởng Bội Bội mới trộm đồng hồ của cháu gái bà ấy.

Nhưng trong mắt người khác, hôm nay Lưu Đại Ngân mới gặp Tưởng Bội Bội lần đầu, đương nhiên sẽ không biết đêm qua cô ta có ra khỏi phòng ký túc xá hay không.

“Bà nói Bội Bội à? Hôm qua cậu ấy phải ghi chép số liệu ở phòng thí nghiệm, nên hơn mười giờ cậu ấy mới về phòng ký túc xá.”

Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười quả nhiên là thế: “Vậy thì đúng rồi.”

Vương Nhất Ái và Trương Thủy Sinh đều không hiểu ra sao, vây thì đúng rồi cái gì? Rốt cuộc dì Lưu/ bà ngoại đang nói gì vậy?

Nhưng Lưu Đại Ngân đã nhắm mắt dưỡng thần, cho dù bọn họ muốn hỏi cũng không hỏi được.

Trên đường quay về đồn công an, hai cảnh sát cũng đang nói chuyện phiếm với nhau.

Vân Chi

“Thầy ơi, theo thầy thì ai là người lấy đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái?”

Người cảnh sát lớn tuổi cười hỏi: “Theo em thì ai lấy?”

Đồ đệ gãi đầu: “Nếu lời Vương Nhất Ái nói là sự thật, đồng hồ của cô ấy thật sự bị người ta trộm mất, vậy thì chỉ có thể là Tưởng Bội Bội.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 344: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (8)



Sư phụ hứng thú hỏi: “Chứng cứ đâu?”

“Thứ nhất, từ khi Vương Nhất Ái tháo đồng hồ ra đặt trong phòng ký túc, không có người ngoài vào phòng bọn họ. Nếu như đồng hồ bị trộm thật, vậy thì kẻ trộm chỉ có thể là người trong phòng ký túc của bọn họ. Thứ hai, ngoài Vương Nhất Ái, chỉ có bạn học Tưởng Bội Bội trong phòng bọn họ ra khỏi ký túc xá trong thời gian dài, những người còn lại hoặc là chỉ ra ngoài một lát, hoc là ra ngoài cùng nhau, căn bản không có thời gian đi từ ký túc xá tới phòng học. Thứ ba, khi chúng ta hỏi chuyện, sắc mặt bạn học Tưởng Bội Bội kia không ổn lắm, rõ ràng cô ta đang sợ hãi. Cô ta đang sợ hãi điều gì nhỉ? Chúng ta chỉ hỏi thăm theo lệ thường thôi, đâu phải bắt về đồn thẩm vấn, nếu không có gì, sao cô ta phải sợ?”

Sư phụ đạp xe thong thả, nói: “Đợi lát nữa về đồn, em giao chiếc đồng hồ này cho cảnh sát tỉnh, nhờ bọn họ giám định vân tay giúp chúng ta.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Nhớ đưa cả lời khai của Tưởng Bội Bội và Vương Nhất Ái qua đó luôn.”

Đồ đệ không hiểu bèn hỏi: “Thầy ơi, sao phải gửi cả lời khai của Tưởng Bội Bội qua bên đó? A, em biết ồi, nếu Tưởng Bội Bội lấy đồng hồ thật, thì chắc chắn trên chiếc đồng hồ sẽ có dấu vân tay của cô ta, trên tờ ghi lời khai cũng có dấu vân tay, dùng nó để so sánh là được. Thầy ơi, em rẽ trái ở phía trước đây.”

“Đi đi, trên đường nhớ đi cẩn thận.”

“Em biết rồi, thầy cũng đạp xe chậm thôi.”

Rất nhanh đã có kết quả giám định vân tay, không ngoài dự đoán, trên đồng hồ thật sự có dấu vân tay của Tưởng Bội Bội.

Chẳng những có, còn rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn cả dấu vân tay của Vương Nhất Ái - Chủ nhân của chiếc đồng hồ.

Sau khi nhặt được chiếc đồng hồ trong phòng học, có rất nhiều người từng cầm chiếc đồng hồ ấy, có dấu vân tay của bảo vệ, có dấu vân tay của vài giáo viên, ngoài ra còn có dấu vân tay của mấy mấy người nữa.

Hôm sau cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương lại tới trường học một chuyến, gọi tất cả những người từng tiếp xúc với chiếc đồng hồ đến để lấy dấu vân tay.

Có người muốn nghe ngóng tiến triển của vụ án, đều bị cảnh sát dùng lý do không tiện tiết lộ để trả lời lấy lệ cho qua.

Tin tức cảnh sát thu thập dấu vân tay nhanh chóng lan ra khắp trường học, sinh viên đều đang suy đoán, có phải Vương Nhất Ái thật sự bị oan uổng hay không? nếu không sao cảnh sát lại quay về thu thập dấu vân tay…

Trong phòng ký túc xá, Xuân Vũ nói: “Tớ biết ngay Nhất Ái không phải người như vậy mà, chắc chắn cậu ấy bị người ta hãm hại.”

Một bạn cùng phòng khác nói: “Nếu đồng hồ của Nhất Ái thật sự bị trộm, thì ai trộm nh, căn bản hôm đó không có ai tới phòng ký túc của chúng ta?”

“Ừ, người trong phòng ký túc chúng ta cũng không ai ra ngoài, trừ Nhất Ái đi vệ sinh hơn một tiếng ra, chỉ có Bội Bội đến phòng thí nghiệm ghi chép số liệu.”

“Này, tớ nghe nói chiếc đồng hồ kia của Nhất Ái hơn hai ngàn đồng đó!”

“Thật hay giả? Nhìn qua chiếc đồng hồ kia cũng không đẹp lắm, đắt tiền vậy sao?”

“Tớ nghe thầy Âu nói, đồng hồ của Vương Nhất Ái là do bà ngoại cậu ấy mua mang về từ Cảng Đảo, là nhãn hiệu rất nổi tiếng trên thế giới, nếu mua ở đại lục cộng thêm các loại thuế vào phải hơn ba ngàn đó.”

“Hoá ra nhà Nhất Ái giàu có như vậy, một chiếc đồng hồ đã hơn hai ngàn rồi. Thu nhập cả năm của nhà tớ trừ ăn uống đi cũng không dư được nhiều tiền như vậy.”

Vân Chi

“Tớ nghe nói bà ngoại của Vương Nhất Ái lái ô tô tới trường học, nghe bạn học khác nói chiếc ô tô kia mấy chục vạn đó.”

“Trời ạ, ô tô mấy chục vạn sao? Xem ra nhà Vương Nhất Ái giàu có thật. Nhưng ngày thường cậu ấy cũng ăn mặc bình thường mà. Các cậu xem, nếu nhà Vương Nhất Ái giàu có như vậy, thì cậu ấy cần gì làm ra chuyện này, muốn tìm bạn trai thế nào mà chẳng được. Lẽ nào cậu ấy thật sự bị oan?”

Các bạn cùng phòng đều đang thảo luận về chuyện Vương Nhất Ái, chỉ có Tưởng Bội Bội là trốn trong chăn, không nói một lời.

Một bạn cùng phòng hỏi cô ta: “Bội Bội, cậu bị ốm à? Sao bây giờ vẫn chưa dậy th?”

Mặt Tưởng Bội Bội trắng bệch, không còn chút hồng hào nào, lời của mấy người bạn cùng phòng giống như nhát búa tạ, đánh thẳng vào lòng cô ta.

Nếu như biết trước… Nếu như biết trước chiếc đồng hồ kia của Vương Nhất Ái đắt tiền như vậy, cô ta đã không lấy chiếc đồng hồ ấy rồi.

Nếu như cảnh sát thật sự điều tra ra ai là người lấy chiếc đồng hồ, trước tiên chưa nói tới chuyện của mình và Thương Kỳ sẽ bại lộ, khả năng thậm chí còn phải ngồi tù.

Vậy thì đời này của mình coi như bị huỷ hoại rồi.

Phải làm gì đây?

Vương Nhất Ái vô cùng hối hận, sao lúc ấy mình lại lấy chiếc đồng hồ kia chứ, cô ta hận không thể trực tiếp quay lại buổi tối hôm đó, tự chặt cụt cái bàn tay đã lấy chiếc đồng kia của mình.

Nhưng mà bây giờ có hối hận thế nào cũng không còn kịp nữa rồi, cô ta phải mau chóng tìm Thương Kỳ để thương lượng xem nên bổ cứu thế nào mới được.

Tưởng Bội Bội mang theo khuôn mặt trắng bệch rời giường, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy hơi buồn nôn.

Cô ta lắc đầu, ép cảm giác buồn nôn kia xuống, cho rằng chắc vì mình chưa ăn sáng nên mới như vậy.

Nếu như Lưu Đại Ngân biết Tưởng Bội Bội đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bà ấy sẽ chỉ vỗ tay nói một câu đáng đời! Khi bọn họ vu oan cho cháu gái bà ấy, sao bọn họ không nghĩ đến Nhất Ái sẽ phải đối mặt với những điều gì?

Đôi nam nữ không biết xấu hổ này nn b nhốt vào tù, để pháp luật dạy lại bọn họ cách làm người sao cho đúng.

Hôm sau con gái Liên Hoa và con rể Vương Thành đến tỉnh S, bọn họ đi thẳng đến căn nhà Lưu Đại Ngân mua cho Vương Nhất Ái ở gần trường học, đoán chắc mẹ và con gái bọn họ đang ở chỗ này.

Nhìn thấy con gái vẫn khoẻ mạnh, không xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng mới yên lòng.

Lý Liên Hoa nói: “Mẹ, mẹ sốt ruột gọi điện thoại cho vợ chồng con như vậy, rốt cuộc vì chuyện gì thế? Trong điện thoại mẹ không chịu nói rõ ràng, con với Vương Thành đều lo muốn chết.”

Lưu Đại Ngân: “Vì mẹ sợ hai đứa sốt ruột quá đấy. Chuyện là thế này…”

Lưu Đại Ngân kể lại từ chuyện mình tới Hải Thị quay về, định đi vòng tới thăm cháu ngoại, kết quả gặp phải chuyện như vậy…

Lưu Đại Ngân nói xong, Vương Nhất Ái lập tức oà khóc, nói: “Cha, mẹ, con thật sự không làm chuyện như vậy, con bị oan. Không biết ai đã trộm đồng hồ của con, sau đó đặt nó trong phòng học.”

Lý Liên Hoa vội vàng an ủi con gái: “Nhất Ái, mẹ tin ngươi, con gái mẹ không bao giờ là người như vậy.”

Hai mắt Vương Thành đỏ bừng, hỏi lại: “Nhất Ái, con nói thật cho cha, con thật sự không làm chuyện như vậy chứ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 345: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (9)



Vương Nhất Ái thề với trời: “Cha, con thật sự không làm chuyện như vậy, con bị hãm hại.”

“Con gái cha đã nói không làm chuyện như vậy, thì cha tin con gái. Nhất Ái, con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ giao cho người lớn trong nhà là được. Bây giờ con đi ngủ đi, đợi ngủ dậy rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi.”

Hiện tại chuyện cô ấy có thể làm chính là ngoan ngoãn đi ngủ một giấc, đợi tinh thần no đủ rồi lại chiến đấu tiếp: “Bà ngoại, cha, mẹ, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm chút.”

“Nhất Ái, cháu đi ngủ đi, lát nữa bà với cha mẹ cháu cũng đi ngủ sớm.” Lưu Đại Ngân nói.

Sau khi Vương Nhất Ái quay về phòng ngủ, Lưu Đại Ngân nói: “Mẹ có người tình nghi rồi, chính là Tưởng Bội Bội, bạn cùng phòng ký túc của Nhất Ái.”

“Bạn cùng phòng của Nhất Ái? Mẹ, mẹ mau nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Lưu Đại Ngân nói ra nghi ngờ của mình: “Nhất Ái bỏ đồng hồ trong phòng ký túc xá, bạn cùng phòng con bé bị hiềm nghi lớn nhất, bọn họ nói tối hôm đó cả phòng ký túc xá chỉ có mình Nhất Ái và Tưởng Bội Bội từng ra ngoài. Hơn nữa Tưởng Bội Bội đang mang thai.”

“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Tưởng Bội Bội mang thai? Mẹ, sao mẹ biết được?” Lý Liên Hoa rất kinh ngạc, Tưởng Bội Bội vẫn đang là sinh viên đó, sao có thể mang thai? Cho dù cô ta mang thai thật, thì sao mẹ mình biết được nhỉ?

Lưu Đại Ngân nghiêm túc nói dối: “Trước kia khi còn sống ở nông thôn mẹ từng học bắt mạch với ông Chín, có thể nhìn ra được hỉ mạch. Hôm qua khi kéo tay Tưởng Bội Bội, mẹ mới biết cô ta đang mang thai.”

Đương nhiên là Lưu Đại Ngân không biết bắt mạch rồi, bà ấy nói như vậy là vì trong quyển sách kia viết, sau khi Vương Nhất Ái tự sát mười ngày, Tưởng Bội Bội đã làm thủ tục thôi học, về nhà thì phát hiện ra mình mang thai đã hơn hai tháng. Chính vì mang thai, cô ta mới đồng ý gả chồng.

Tính toán thời gian thì hiện tại Tưởng Bội Bội đã mang thai rồi.

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Có người làm chuyện như vậy trong phòng học, khiến Nhất Ái bị nghi ngờ phẩm hạnh thấp kém, mẹ nghĩ người đó là Tưởng Bội Bội. Tưởng Bội Bội là bạn cùng phòng Nhất Ái, có thể trộm được đồng hồ, buổi tối còn không ở trong phòng ký túc xá, có thời gian và điều kiện gây án, hơn nữa cô ta còn đang mang thai, chẳng phải hiềm nghi của cô ta rất lớn sao?”

Lý Liên Hoa và Vương Thành gật đầu liên tục, mẹ nói rất đúng.

Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ, hay là đi tìm Tưởng Bội Bội, nói rõ mọi chuyện?”

Vương Thành không đồng ý với ý kiến của côấy: “Liên Hoa, trong tay chúng ta không có bằng chứng, đi tìm Tưởng Bội Bội lúc này, sao cô ta có thể thừa nhận. Chi bằng ngày mai em ở nhà với Nhất Ái, anh tới đồn công an hỏi thăm xem vụ án đã có tiến triển gì chưa. Chỉ chứng minh Tưởng Bội Bội đang mang thai, thì không tể chứng minh cô ta chính là người lấy trộm đồng hồ, tất cả phải dựa vào chứng cứ, chỉ cần bên phía cảnh sát có tiến triển, mới định tội được Tưởng Bội Bội.”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Vương Thành nói đúng lắm, mai mẹ với Liên Hoa ở nhà cùng Nhất Ái, Vương Thành con đi đến đồn công an hỏi thăm, xem vụ án đã có tiến triển gì chưa.”

Sau khi thương lượng xong, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đi ngủ với Vương Nhất Ái, Vương Thành thì nghỉ ngơi ở phòng khác.

Sáng hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy từ sớm. Vương Nhất Ái không thường tới căn hộ này, trong nhà không có thứ gì, muốn ăn sáng phải xuống dưới lầu mua về.

Ăn cơm sáng xong, Vương Thành lập tức đến đồn công an hỏi thăm, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa ở nhà với Vương Nhất Ái.

May mắn hôm nay là chủ nhật, Vương Nhất Ái không phải đi học, Lưu Đại Ngân hỏi cô ấy có muốn ra ngoài đi dạo không, Vương Nhất Ái lắc đầu. Hiện tại cô ấy chỉ muốn ở nhà yên lặng suy nghĩ thôi.

Cháu gái không muốn ra ngoài, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa cũng không cưỡng ép, hai người chọn vài câu chuyện buồn cười kể cho cô ấy nghe, cố gắng giúp cô ấy vui lên.

Vương Nhất Ái biết tấm lòng của mẹ và bà ngoài, cũng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, không nghĩ đến những chuyện khiến người ta đau lòng kia nữa.

Vương Thành nhanh chóng quay trở lại từ đồn công an, dưới ánh mắt chờ đợi của ba người phụ nữ, anh ta nói: “Mẹ, Liên Hoa, Nhất Ái, hiện tại vụ án của Nhất Ái vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng mà chiếc đồng hồ kia đã được gửi lên tỉnh kiểm nghiệm rồi, chờ đến buổi chiều là có kết quả.”

Lý Liên Hoa vội hỏi: “Kiểm nghiệm, kiểm nghiệm gì?”

“Là kiểm nghiệm vân tay, xem ngoài Nhất Ái, bảo vệ, và mấy người giáo viên ra, còn có ai từng chạm vào chiếc đồng hồ kia.”

Lưu Đại Ngân an ủi cháu gái: “Nhất Ái, cảnh sát sẽ có cách thôi, nhất định sẽ chứng minh được cháu trong sạch.”

Vân Chi

Trong mắt Vương Nhất Ái lại có ánh sáng: “Bà ngoại, đợi cảnh sát bắt được kẻ trộm đồng hồ rồi, cháu sẽ tặng cờ thưởng cho bọn họ.”

“Được, tặng cờ thưởng, chúng ta tặng một lá cờ mạ vàng màu đỏ thẫm.”

Lưu Đại Ngân thương lượng với con gái con rể, cuối cùng quyết định sẽ nói cho cảnh sát chuyện Tưởng Bội Bội đang mang thai.

Hiện tại thời gian không còn sớm, bọn họ quyết định đến chiều sẽ đi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 346: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (10)



Buổi chiều, khi đồn công an vừa tới giờ làm việc, Lưu Đại Ngân và Vương Thành lập tức vào trong. Lý Liên Hoa thì ở nhà với Vương Nhất Ái.

Vương Nhất Ái vừa đã trải qua chuyện như vậy, chắc chắn bây giờ trong lòng vẫn bàng hoàng, khó chịu, phải có người bên cạnh cô ấy.

Khi Lưu Đại Ngân đến đồn công an, cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương đã tới trường học rồi, Lưu Đại Ngân và Vương Thành đành phải ngồi ở đồn công an, chờ bọn họ về.

Dù sao Lưu Đại Ngân cũng có rất nhiều thời gian, ngày nào chưa giải quyết được chuyện La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội, ngày đó bà ấy sẽ không về tỉnh thành.

Trương Thủy Sinh đã về trước rồi, nhà máy của anh ta rất nhiều vệc, không thể ở lại đây với Lưu Đại Ngân.

Hôm qua Lưu Đại Ngân đã biết người cảnh sát lớn tuổi hơn kia họ Triệu, còn cảnh sát trẻ tuổi hơn họ Dương.

Hai người vừa quay về, Lưu Đại Ngân lập tức gọi bọn họ: “

“Cảnh sát Triệu, cảnh sát Dương, tôi có việc này muốn phản ánh với hai đồng chí.”

Cảnh sát Triệu buông cặp xách trong tay xuống, nói: “Chị là bà ngoại của bạn học Vương Nhất Ái nhỉ? Có chuyện gì cứ nói với chúng tôi đi.”

Lưu Đại Ngân lại ngồi xuống: “Cảnh sát Triệu, cảnh sát Dương, bạn học Tưởng Bội Bội ở cùng phòng ký túc với cháu gái tôi kia, chính là người tối hôm đó cũng ra ngoài, cô ta, cô ta đang mang thai.”

Cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương liếc nhau, hỏi: “Sao chị biết chuyện này?”

Lưu Đại Ngân lại dùng lý do từng nói với con gái con rể: “Khi còn sống ở nông thôn tôi từng học bắt mạch với một thầy thuốc trung y, có thể xem được hỷ mạch. Tưởng Bội Bội kia đã mang thai hơn một tháng rồi.”

Ngập ngừng một lát, Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Nhất Ái bị trộm mất đồng hồ, thời gian bị trộm là vào buổi tối, thời gian đó rất ít bạn học sang phòng người khác chơi, khả năng cao là người trong phòng ký túc xá lấy. Tôi hỏi Nhất Ái rồi, tối hôm đó ngoài con bé, chỉ có mình Tưởng Bội Bội là có lý do quang minh chính đại để ra ngoài. Hơn nữa, hai người kia làm ra chuyện như vậy trong phòng học, chắc chắn không phải lần đầu tiên ăn vụng trái cấm, Tưởng Bội Bội lại mang thai, tôi cho rằng cô ta là người tình nghi lớn nhất.”

Lưu Đại Ngân nói xong, cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương cúi đầu không biết đang thương lượng với nhau điều gì, sau đó cảnh sát Triệu nói: “Rất cảm ơn chị đã cung cấp cho chúng tôi manh mối, nếu bạn học Vương còn nhớ ra chuyện gì nữa, mong chị kịp thời thông báo cho chúng tôi biết.”

Vương Thành vội nói: “Nhất định rồi, nhất định rồi.”

Sau khi Lưu Đại Ngân và Vương Thành đi khỏi, cảnh sát Triệu vươn vai, nói: “Đồ đệ, đưa số vân tay chúng ta vừa thu thập được đến cục cảnh sát tỉnh đi, sau khi có kết quả kiểm nghiệm, chắc cũng biết được kẻ tình nghi là ai rồi.”

“Em biết rồi, thầy.”

La Thương Kỳ lớn hơn Tưởng Bội Bội một tuổi, năm nay đang học năm tư, vừa nhận được thư mời học nghiên cứu sinh của một trường đại học ở Kinh Thị, đang là thời điểm đắc ý nhất.

Hai người bọn họ quen nhau trong ngày tân sinh nhập học, lúc ấy La Thương Kỳ mặc quần tây đen áo sơ mi trắng, nhìn qua rất bắt mắt. Còn Tưởng Bội Bội thì mặc một chiếc váy hoa nhí, cũng xinh đẹp đầy sức sống. La Thương Kỳ là người phụ trách tiếp đón Tưởng Bội Bội, hai người bọn họ vừa gặp mặt đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Hơn nữa hai người bọn họ còn là đồng hương, ngày thường đều gặp nhau ngoài trường học, bởi vậy không ai trong trường biết bọn họ đang yêu nhau.

Tưởng Bội Bội ra khỏi trường học, gọi điện thoại đến phòng quản lý ký túc xá xin gặp La Thương Kỳ: “Chào cô, em là em gái của bạn học La Thương Kỳ, trong nhà có việc cần tìm anh ấy, nhờ cô gọi anh ấy xuống nghe điện thoại giúp em ạ.”

Đây là ám hiệu hai người bọn họ đã thương lượng trước, chỉ cần nói là em gái La Thương Kỳ, La Thương Kỳ sẽ biết là Tưởng Bội Bội tìm mình.

Quản lý ký túc gọi La Thương Kỳ xuống nghe điện thoại, hai người hẹn địa điểm gặp mặt rồi, sắc mặt Tưởng Bội Bội mới khá hơn chút. Cô ta thầm an ủi bản thân: Thương Kỳ sẽ có cách, mình không cần hoảng h ốt.

Sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Bội Bội, La Thương Kỳ lập tức ra khỏi trường học, lên xe buýt đi đến địa điểm đã hẹn với Tưởng Bội Bội, là một quán cà phê trên đường Xuân Hi.

Mỗi lần tới nơi này, bọn họ đều ngồi vào góc vắng nhất, nơi đó còn có một chậu cây cảnh, nếu không đến gần nơi đó sẽ không nhìn ra được người đang ngồi ở đó là ai.

Tưởng Bội Bội đang ngồi rơi lệ, nhìn thấy La Thương Kỳ, cô ta vội vàng đứng dậy: “Thương Kỳ, anh tới rồi à.”

“Bội Bội, em có chuyện gì mà tìm anh gấp gáp như vậy?”

Nhân viên phục vụ bưng nước lọc tới, hỏi: “Chào anh chị, xin hỏi hai anh chị muốn uống gì?”

“Hai ly nước có ga vị quýt, cảm ơn.”

Đợi nhân viên phục vụ đi xa, Tưởng Bội Bội mới cúi người, hạ giọng, nói: “Thương Kỳ, chiều nay cảnh sát tới, thu thập vân tay của cả ký túc xá chúng em. Anh xem, liệu chuyện của chúng ta có bị điều tra ra không?”

Nghe thấy cảnh sát tới, cơ thể La Thương Kỳ cũng run lên. Dù thông minh thế nào thì hiện tại anh ta vẫn chỉ là một cậu sinh viên, vẫn chưa thể bình tĩnh trước mọi sóng gió như trong sách viết.

“Cảnh sát tới thu thập vân tay? Bội Bội, ngoài người trong phòng ký túc xá các em ra, còn thu thập vân tay của ai khác không?”

Có người yêu ở bên, cuối cùng Tưởng Bội Bội cũng trấn tĩnh lại: “Ngoài người trong phòng ký túc xá chúng em ra, mấy phòng bên cạnh cũng bị thu thập vân tay. Em nghe nói còn có mấy người giáo viên nữa. Thương Kỳ, anh xem, liệu chuyện của chúng ta có bị bọn họ phát hiện ra không?”

Vân Chi

Tưởng Bội Bội nói một câu, sắc mặt La Thương Kỳ lại trắng thêm một phần, Bội Bội cầm đồng hồ, chắc chắn đã để lại dấu vân tay ở trên đó, nếu kiểm nghiệm ra trên chiếc đồng hồ thật sự có vân tay của Bội Bội, vậy phải làm sao bây giờ.

Đừng sốt ruột, La Thương Kỳ đừng sốt ruột, rồi sẽ có cách thôi.

Anh ta thầm an ủi bản thân, dù trên chiếc đồng hồ có dấu vấn tay của Bội Bội cũng không chứng minh được điều gì, Bội Bội ở cùng phòng ký túc với Vương Nhất Ái, ngày thường có chạm vào đồng hồ của Vương Nhất Ái cũng không phải chuyện kỳ lạ, đến lúc đó có thể dùng lý do này để lấp l.i.ế.m cho qua.

Nhưng anh ta cũng từng chạm vào chiếc đồng hồ kia, khả năng bên trên cũng có dấu vân tay của anh ta, nhưng mà trường học nhiều sinh viên như vậy, sao cảnh sát có thể tìm đúng anh ta để thu thập dấu vân tay chứ. Dù sao bề ngoài mình cũng không có bất kỳ giao thoa nào với Vương Nhất Ái.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 347: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (11)



Chỉ cần quan hệ giữa mình và Bội Bội không bị phát hiện, vậy thì cảnh sát sẽ không thể nào điều tra ra mình.

La Thương Kỳ lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười trấn an Tưởng Bội Bội: “Bội Bội, em đừng lo lắng, trên đồng hồ có dấu vân tay của em cũng không có gì, em với Vương Nhất Ái là bạn cùng phòng, ngày thường có khả năng từng chạm vào đồng hồ của cô ấy, để lại dấu vân tay cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Bội Bội, chỉ cần cảnh sát không phát hiện ra anh, em cứ kiên quyết không thừa nhận, cảnh sát cũng sẽ không làm gì được em.”

Tưởng Bội Bội nhớ lại không lâu trước đây, cô ta còn cầm đồng hồ của Vương Nhất Ái lên xem thời gian, trên chiếc đồng hồ có dấu vân tay của cô ta cũng rất bình thường.

Thương Kỳ nói đúng, chỉ cần anh ấy không bị phát hiện, thì sẽ không có ai biết mình và anh ấy có quan hệ yêu đương, mình vẫn là sinh viên trong sạch, sao có thể làm ra chuyện như vậy trong phòng học.

Tưởng Bội Bội yên lòng, nhưng vẫn hơi oán trách bạn trai: “Nếu không phải anh cứ đòi tới phòng học, thì đã không bị người ta phát hiện rồi.”

“Tại anh được đề cử đi học nghiên cứu sinh mà, nên vui quá...” La Thương Kỳ ghé sát vào Tưởng Bội Bội, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Bội Bội, em cũng phải cố gắng học hành, tranh thủ thi đỗ nghiên cứu sinh đó, như vậy chugns ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi.”

Thật ra hiện tại bọn họ công khai quan hệ cũng không sao cả, nhưng mà bọn họ không dám.

Nếu như bọn họ công khai lúc này, chắc chắn cảnh sát sẽ nghĩ ra điều gì đó, nếu thật sự bị phát hiện ra người ở trong phòng học ngày hôm đó chính là hai người bọn họ thì thể diện cũng như tiền đồ của bọn họ đều mất sạch.

Sau khi gặp La Thương Kỳ, cuối cùng Tưởng Bội Bội mới thả lỏng, nghĩ cảnh sát sẽ không tra được ra mình, cho dù tra ra có dấu vân tay của mình thì mình cũng có lý do thoái thác.

Tưởng Bội Bội nghĩ hay lắm, nhưng Lưu Đại Ngân sẽ bỏ qua cho cô ta và La Thương Kỳ sao? Cho dù Lưu Đại Ngân buông tha cho bọn họ, thì cảnh sát cũng sẽ điều tra ra manh mối qua chiếc đồng hồ.

Vừa có kết quả kiểm nghiệm vân tay của cảnh sát tỉnh, Tưởng Bội Bội đã bị mời đến đồn công an.

Lần này cô ta không nhận được đãi ngộ tốt như lần trước, mà phải ngồi vào phòng thẩm vấn tiếp nhận điều tra.

Mãi cho đến khi bị đưa vào phòng thẩm vấn rồi, Tưởng Bội Bội vẫn hơi ngỡ ngàng. Tại sao lại như vậy? Chẳng phải Thương Kỳ nói sẽ không có chuyện gì à? Sao cô ta lại bị đưa tới nơi này thế?

Tuy rằng cô ta vẫn là sinh viên chưa từng va vấp trong xã hội, nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, cũng biết nếu cảnh sát không có chứng cứ rõ ràng, chắc chắn bọn họ sẽ không đưa cô ta tới nơi này.

Cô ta nhận ra hai cảnh sát thẩm vấn mình, chính là cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương từng tới trường học điều tra.

“Đồng chí cảnh sát, vì sao các chú lại đưa cháu tới nơi này? Cháu không phạm pháp.”

Cảnh sát Triệu mỉm cười: “Cô có phạm pháp hay không, không phải cô nói là được, cũng không phải tôi nói là được, đều phải dựa vào chứng cứ. Họ tên?”

Tưởng Bội Bội sợ hãi không chịu, nếu chuyện giữa cô ta với La Thương Kỳ bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?

Cô ta hạ quyết tâm, cho dù bị phát hiện cô ta chính là người trộm chiếc đồng hồ, cô ta cũng sẽ không khai ra La Thương Kỳ.

“Tưởng Bội Bội.”

“Giới tính?”

“Nữ.”

“Tuổi tác?”

“Hai mươi tuổi.”

“Địa chỉ đang công tác hoặc học tập?”

“Khoa hoá học, trường Đại học số một của tỉnh S.”

“Trong khoảng thời gian từ tám giờ đến mười giờ tối ngày mười ba tháng này, cô ở đâu?”

“Tối hôm đó cháu phải trực ở phòng thí nghiệm, hơn tám rưỡi cháu ra khỏi ký túc xá, khoảng mười giờ thì rời khỏi phòng thí nghiệm quay về phòng ngủ.”

“Không đi nơi nào khác chứ?”

Vân Chi

“Cháu thì đi đâu được, đương nhiên là trực ở phòng thí nghiệm rồi.”

Cảnh sát Dương đeo gang tay màu trắng vào, cầm chiếc đồng hồ trong chiếc hộp trên bàn lên, hỏi: “Cô có nhận ra chiếc đồng hồ này không?”

Mí mắt Tưởng Bội Bội khẽ run lên: “Nhìn hơi quen mắt, là đồng hồ của bạn Vương Nhất Ái ạ?

“Tối ngày mười ba, cô có từng chạm vào chiếc đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái không?”

Tưởng Bội Bội lắc đầu rất dứt khoát: “Không ạ.”

“Thật sự không chứ?”

“Không ạ, tối hôm đó cháu chưa từng chạm vào đồng hồ của bạn Vương Nhất Ái.”

“Nếu cô không chạm vào đồng hồ của bạn học ấy, thì tại sao trên chiếc đồng hồ này lại có dấu vân tay của cô? Không chỉ có, vân tay còn rất rõ ràng, thậm chí còn trùm lên vân tay của bạn học Vương Nhất Ái chủ nhân của chiếc đồng hồ này?”

Dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Tưởng Bội Bội lập tức trở nên tái nhợt vô cùng.

“Trên chiếc đồng hồ này có dấu vân tay của cháu cũng không có gì là kỳ lạ, cháu với bạn Vương Nhất Ái ở cùng phòng ký túc với nhau, khả năng trước đây cháu từng chạm vào đồng hồ của bạn ấy, nên mới để lại dấu vân tay.”

“Có dấu vân tay không thôi thì không có gì kỳ lạ, nhưng mà dấu vân tay của cô quá rõ ràng thì không bình thường chút nào. Theo lời bạn học Vương Nhất Ái nói, các bạn học trong phòng ký túc xá ngoài Lưu Xuân Vũ ra, một tuần qua chưa có ai chạm vào đồng hồ của bạn ấy. Một tuần rồi cô chưa chạm vào đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái, Vương Nhất Ái thì ngày nào cũng tháo ra đeo lại chiếc đồng hồ này vài lần, dấu vân tay của cô không thể nào rõ ràng như vậy, huống chi…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 348: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (12)



Cảnh sát Triệu ăn nói lấp lửng, chậm rãi cầm cốc trà lên uống một ngụm, Cốc trà ông ấy dùng là một chiếc cốc thuỷ tinh có vẻ rất lâu năm rồi, nước trà rất đặc, liếc mắt nhìn qua thì thấy bên trong bỏ rất nhiều lá trà.

Uống nước xong, cảnh sát Triệu thả chiếc cốc lại vị trí cũ, nói: “Tưởng Bội Bội, cô thật sự không định khai thật sao? Có phải chính cô đã trộm đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái không?”

Sắc mặt Tưởng Bội Bội trắng bệch, nhưng cô ta vẫn lắc đầu: “Thật sự không phải cháu lấy.”

“Tưởng Bội Bội, cô biết vân tay của cô in lại rõ ràng nhất ở vị trí nào trên chiếc đồng hồ không?”

Tưởng Bội Bội cúi đầu nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.

“Nơi vân tay của cô lưu lại rõ ràng nhất không phải trên mặt đồng hồ, cũng không phải ở dây đồng hồ, mà ở mặt trái của móc cài, nói cách khác khi cô đeo chiếc đồng hồ lên tay, đã để lại vân tay của mình trên đó. Dựa theo lời khai của cô, buổi tối ngày mười ba cô không hề chạm vào chiếc đồng hồ này, vậy người cuối cùng đeo vào tháo ra phải là bạn học Vương Nhất Ái chủ nhân của chiếc đồng hồ mới đúng. Nhưng vì sao, vân tay của cô ở chỗ đó còn trùm lên vân tay của bạn học Vương Nhất Ái, còn rõ ràng hơn cả vân tay của chủ nhân chiếc đồng hồ?”

Khi cảnh sát Triệu nói đến dấu vân tay của cô ta in trên mặt trái móc cài, cơ thể Tưởng Bội Bội bắt đầu run rẩy.

Cảnh sát Triệu không quan tâm tới cô ta, lại nói tiếp: “Ngoài dấu vân tay của cô ra, trên đồng hồ còn có một dấu vân tay khác tương đối rõ ràng nhưng không biết là của ai. Qua phân tích của các đồng chí cảnh sát trên tỉnh, đó là vân tay của một người trẻ tuổi, nhưng mà không biết là nam hay nữ. Vị trí của dấu vân tay kia cũng rất xảo diệu, rất gần dấu vân tay của cô, cũng là mặt trái của móc cài, điều này chứng minh người kia cũng từng đeo chiếc đồng hồ này lên tay.”

Tưởng Bội Bội vẫn không nói lời nào.

Có vẻ như cảnh sát Triệu đã hơi mệt mỏi, ông ấy lại cầm cốc nước của mình lên uống một ngụm. Cảnh sát dương buông bút xuống, nói: “Tưởng Bội Bội, cô không nói lời nào cũng không sao, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ hoàn chỉnh rồi. Bạn cùng phòng cô đều nói, tối hôm đó không hề có ai từng vào phòng ký túc xá của các cô, chiếc đồng hồ này chỉ có thể do người trong phòng ký túc xá lấy trộm. Ngoài cô và Vương Nhất Ái ra, cả phòng ký túc không còn ai ra ngoài, mà hiện tại, trên chiếc đồng hồ lại c dấu vân tay của cô, còn ở vị trí đó, chứng cứ này đã có thể chứng mình, người đêm đó lấy đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái, cuối cùng lại đánh rơi trong phòng học chính là cô. Ngoài cô ra, chắc là còn một người đàn ông đồng loã nữa, anh ta là ai?”

Cuối cùng Vương Nhất Ái không nhịn được nữa, cúi đầu khóc oà lên.

Cảnh sát Triệu nhìn cô ta khóc, không nói lời nào. Chuyện Tưởng Bội Bội này làm thật sự khiến ông ta khinh thường, sau khi chiếc đồng hồ bị bảo vệ nhặt được, tất cả mọi người trong trường học đều cho rằng Vương Nhất Ái chính là người làm chuyện đáng xấu hổ kia trong phòng học, đối với bất kỳ thiếu nữ nào, chuyện này đều là đả kích trí mạng.

Tưởng Bội Bội không thể nào không biết Vương Nhất Ái sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng cô ta lại không nói ra chân tướng, cứ trầm mặc nhìn Vương Nhất Ái phải chịu đựng tất cả như vậy.

Nếu như bà ngoại của Vương Nhất Ái không báo cảnh sát, bọn họ không điều tra ra chân tướng, thì điều đang chờ đợi Vương Nhất Ái là điều gì? Cảnh sát Triệu cũng nghĩ ra được kết quả xấu nhất. Đôi khi lời đồn đãi vớ vẩn còn đả thương người khác hơn cả d.a.o kiếm thật.

Có khả năng rất lớn Vương Nhất Ái không chịu đựng được, sẽ làm ra chuyện khiến cha mẹ cô ấy phải đau buồn, hối hận cả đời.

“Tưởng Bội Bội, cô biết không, Vương Nhất Ái từng nói với chúng ta, khi đối mặt với những lơ chỉ trích, những ánh mắt khinh thường của các giáo viên, cô ấy đã từng nghĩ đến việc dùng cái c.h.ế.t để chứng minh trong sạch. Nếu Vương Nhất Ái thật sự làm như vậy, thì cô chính là hung thủ g.i.ế.c người, cả đời cô đều phải sống trong áy náy.”

Tưởng Bội Bội khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa nói: “Cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu, cháu xin lỗi…”

Khóc xong rồi, Tưởng Bội Bội lau khô nước mắt trên mặt, khai ra quá trình phạm tội của mình: “Cháu rât thích chiếc đồng hồ kia của bạn Vương Nhất Ái, nên buổi tối ngày mười ba, khi cô ấy tháo chiếc đồng hồ ra đặt trên giường, cháu đã nhân lúc mọi người không để ý cầm nó lên, bỏ vào trong túi áo mình, sau đó mang nó tới phòng thí nghiệm, rồi… Rồi rơi trong phòng học.”

Cảnh sát Dương hỏi tiếp: “Người đàn ông ở cùng cô trong phòng học đêm hôm đó là ai? Dấu vân tay lạ trên chiếc đồng hồ chính là của anh ta nhỉ?”

Tưởng Bội Bội cúi đầu, cho dù hai cảnh sát hỏi thế nào, cô ta đều không hề mở miệng.

Thẩm vấn không ra kết quả, Tưởng Bội Bội bị đưa xuống tạm giam.

Tưởng Bội Bội bị đưa đi, đến tối vẫn chưa thấy quay trở lại đã gây ra sóng to gió lớn trong ký túc xá nữ.

Có thể thi đỗ đại học đều không phải người ngu, chỉ suy nghĩ một chút thôi đều đoán ra được là chuyện gì.

Hoá ra người trộm chiếc đồng hồ rồi giá họa cho Vương Nhất Ái chính là Tưởng Bội Bội.

Ngày thường Tưởng Bội Bội luôn hoà nhã với mọi người, sao lại làm ra được chuyện như vậy nhỉ?

Điều khiến người ta tò mò hơn là, rốt cuộc người yêu đương vụng trộm với Tưởng Bội Bội trong phòng học là ai?

Mọi người suy đoán sôi nổi, nhưng mà không thể đoán ra. Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ che giấu quá tốt, không bạn học nào biết quan hệ giữa hai người bọn họ.

Tưởng Bội Bội không mở miệng, cảnh sát không biết được một nghi phạm khác là ai, vụ án lại lâm vào cục diện bế tắc.

Tưởng Bội Bội chỉ nói một câu, người trộm đồng hồ chính là cô ta, người bỏ quên chiếc đồng hồ trong phòng học cũng là cô ta, không hề liên quan đến người nào khác.

Vân Chi

Không cạy được miệng Tưởng Bội Bội, nên không biết người đàn ông ở cùng cô ta là ai, La Thương Kỳ sẽ không bị trừng phạt. Sao Lưu Đại Ngân có thể để anh ta tránh thoát chứ? Anh ta và Tưởng Bội Bội chính là hung thủ hại c.h.ế.t cháu gái của bà ấy đó.

Lưu Đại Ngân định viết thư nặc danh, hoặc gọi điện thoại nặc danh, nhưng hình như làm vậy đều có khả năng bị phát hiện, nếu bị phát hiện ra sẽ không ổn.

Sau khi trầm tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã nghĩ ra được biện pháp hay. Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ yêu đương lén lút lâu như vậy, không có khả năng không có ai trong trường đại học phát hiện ra.

Chỉ cần bà ấy đưa ra cái giá đủ lớn, chắc chắn sẽ có người nói cho bà ấy biết quan hệ giữa La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội, như vậy chẳng phải bà ấy có thể quang minh chính đại đến đồn công an tố giác La Thương Kỳ rồi sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 349: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (13)



Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân đến trung tâm thương mại ở tỉnh S mua một chiếc loa lớn, rồi dẫn con gái con rể tới trường học.

Nhất Ái đã đi học rồi, ba người Lưu Đại Ngân chờ ở trường học đến giờ tan học buổi trưa. Giờ này, các sinh viên đều đến căng tin ăn cơm, Lý Liên Hoa mang loa tới nơi đó, bắt đầu nói to:

“Tưởng Bội Bội và người khác vu oan hãm hại con gái tôi, bây giờ Tưởng Bội Bội đã đền tội rồi, nhưng người đàn ông kia là ai thì vẫn chưa tìm ra, ai có manh mối gì cứ tới địa chỉ này nói cho chúng tôi biết, đợi cảnh sát chứng thực rồi chúng tôi sẽ cảm ơn và hậu tạ.”

Giọng nói của Lý Liên Hoa được phóng đại qua loa đã thu hút rất nhiều người. Hiện tại chuyện Tưởng Bội Bội đã lan truyền khắp trường học rồi, giáo viên và học sinh trong trường đều đã biết cô ta yêu đương vụng trộm với đàn ông trong phòng học, sau khi bị phát hiện còn vu oan hãm hại bạn cùng phòng mình.

Có rất nhiều người đều đang suy đoán, rốt cuộc người đàn ông làm chuyện đó trong phòng học với cô ta là ai.

Hai người kia quá không biết xấu hổ rồi, nếu như Tưởng Bội Bội không bị điều tra ra, thì ạn học bị oan uổng kia sẽ phải đối mặt với điều gì… Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Có sinh viên tò mò hỏi: “Dì ơi, dì nói cảnh sát chứng thực là sao ạ? Nếu như cảnh sát có chứng cứ, vậy sao bọn họ không bắt luôn người đàn ông kia đi?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Trên đồng hồ có dấu vân tay của người đàn ông kia, nhưng mà trường học này quá lớn, sinh viên quá nhiều, nếu như kiểm nghiệm vân tay của từng người một thì quá lãng phí thời gian, bây giờ cảnh sát đang dùng biện pháp loại trừ, tôi tin không lâu nữa chắc chắn ngời đàn ông kia cũng bị lôi ra ánh sáng thôi. Nhưng mà gia đình chúng tôi không chờ được lâu như vậy, nên muốn giúp cảnh sát mau chóng bắt được tên kia. Các bạn học, nếu có ai biết bạn trai của Tưởng Bội Bội là người nào, cứ việc tới địa chỉ này tìm chúng tôi, nếu như nói đúng, chúng tôi lập tức hậu tạ một ngàn đồng coi như tiền cám ơn.”

Vương Thành ở bên cạnh giơ cao tờ giấy viết địa chỉ của bọn họ: “Nếu ai có manh mối, cứ việc tới địa chỉ này tìm chúng tôi, chỉ cần cảnh sát chứng thực manh mối là đúng, chúng tôi lập tức dâng lên tiền cảm tạ.”

Sinh viên xem náo nhiệt càng lúc càng đông, có người lớn tiếng đọc ra địa chỉ trên tờ giấy, không ai để ý thấy có một người vóc dáng nhỏ bé trong đám đông, ánh mắt hơi loé lên, nghiêm túc ghi tạc địa chỉ này vào trong lòng.

Anh ta đã từng nhìn thấy người hẹn hò với nữ sinh Tưởng Bội Bội kia, người con trai đó cũng là sinh viên trong trường bọn họ.

Nói ra cũng trùng hợp, cậu ta cũng từng trông thấy ảnh chụp của người con trai kia trên bảng vàng danh dự của trường, anh ta được cử đến đại học Kinh Thị học nghiên cứu sinh, tiền đồ vô lượng.

Nếu thật sự bị khui ra việc này, chắc chắn tiền đồ của anh ta sẽ bị huỷ hoại, khả năng còn phải ăn cơm tù…

Sức hấp dẫn từ số tiền một ngàn đồng quá lớn, gần bằng tiền lương một năm của cậu ta đó. Hơn nữa, người làm sai thì phải chịu trừng phạt, nam sinh tên La Thương Kỳ kia cũng không phải người tốt đẹp gì, mình đi tố cáo đối phương cũng là thay trời hành đạo.

Đến buổi chiều, khi kết thúc buổi học trong trường, người đàn ông vóc dáng nhỏ bé kia lén lút ra khỏi trường học, đi tới địa chỉ mà mình ghi nhớ trong lòng.

Vào nhà, trông thấy ba người Lưu Đại Ngân, người đàn ông vóc dáng nhỏ bé không nói nhiều câu vô nghĩa, mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết người đàn ông kia là ai, anh ta là sinh viên năm tư, tên là La Thương Kỳ, học cùng khoa với Tưởng Bội Bội.”

“Chúng tôi lập tức đi báo cáo chuyện này cho cảnh sát, nếu lời cậu nói là sự thật, ba ngày sau cậu lại tới nơi này một chuyến, chúng tôi sẽ đưa tiền cảm ơn cho cậu.

“Thím nói lời giữ lời chứ? Sẽ không bùng tiền của cháu đâu nhỉ?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi là người làm ăn buôn bán, phải giữ gìn danh dự, đã nói sẽ cho cậu tiền thì tuyệt đối không nuốt lời.”

Người đàn ông vóc dáng nhỏ bé nửa tin nửa ngờ, vội nói: “Được rồi, tôi tin tưởng nhà thím, ba ngày sau tôi lại tới nơi này lấy tiền.”

Cho dù bọn họ không trả tiền, cậu ta vẫn có cách, dù sao bạn học Vương Nhất Ái kia cũng đang học trong trường này mà, bọn họ không trả tiền cậu ta sẽ tới đòi Vương Nhất Ái.

Tiễn người đàn ông vóc dáng nhỏ bé ra về, Vương Thành lập tức lái xe chở Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đến đồn công an, kể lại lời cậu ta nói cho cảnh sát.

Khi biết ba mẹ con Lưu Đại Ngân dùng cách nào để tìm ra người con trai tên La Thương Kỳ kia, cảnh sát Dương lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.

Người nhà của bạn học Vương Nhất Ái hào phóng thật đấy, vậy mà dùng một ngàn đồng làm tiền khen thưởng, một ngàn đồng bằng ba bốn tháng lương của anh ta đó, làm việc cả năm anh ta cũng không tích cóp được nhều tiền như vậy.

Cảnh sát Dương vội vàng báo cáo tin tức này cho sư phụ mình, lúc này sư phụ anh ta đang bận điều giải tranh cãi giữa hai gia đình hàng xóm, anh ta đành gọi một đồng nghiệp khác đi thu thập dấu vân tay của La Thương Kỳ.

Thấy cảnh sát tới tìm mình, sắc mặt La Thương Kỳ lập tức thay đổi, đợi khi biết cảnh sát tới tìm anh ta để thu thập dấu vân tay, anh ta lập tức cất bước chạy ra ngoài.

Vân Chi

Hai cảnh sát lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hô đứng lại.

La Thương Kỳ chạy rất nhanh, nhưng lm sao thắng được cảnh sát Dương đã từng là quán quân thi chạy trong trường cảnh sát. Chưa chạy được quá xa, anh ta đã bị cảnh sát Dương khống chế từ phía sau, ấn nằm ra đất.

Đồng nghiệp phía sau giúp cảnh sát Dương còng tay La Thương Kỳ lại, nói: “Cậu chạy cái gì, nếu cậu không chạy chúng tôi còn phải chờ kết quả kiểm nghiệm dấu vân tay, bây giờ không cần kiểm nghiệm nữa rồi, chúng tôi đã biết chắc chắn người còn lại chính là cậu. Đi thôi, đi về đồn công an khai rõ tất cả mọi chuyện đi.”

Hiện tại là giờ tan học, có không ít sinh viên trông thấy La Thương Kỳ bị cảnh sát bắt đi, bọn họ lại túm tụm với nhau bắt đầu thảo luận.
 
Back
Top Bottom