Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 350: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (14)



Tới đồn công an, La Thương Kỳ không nói câu nào. Cảnh sát Triệu điều giải vụ án tranh cãi xong quay về, hỏi đồ đệ của mình: “Vẫn chưa khai à?”

“Vẫn chưa, không chịu nói câu nào.”

“Vậy đừng hỏi nữa, đợi có kết quả kiểm nghiệm vân tay rồi, dù cậu ta không nói gì cũng không sao, nói chung là không ảnh hưởng tới việc kết án, sẽ chỉ bất lợi cho cậu ta mà thôi, bởi cậu ta đã bỏ lỡ thời cơ thẳng thắn để được khoan hồng tốt nhất, những vụ án có chứng cứ xác thực kiểu này, thầy còn không muốn nghi phạm mở miệng khai thật, đỡ phải giảm án cho bọn họ.”

Vân Chi

Cảnh sát Triệu nói xong, hai cảnh sát trẻ tuổi đang thẩm vấn La Thương Kỳ định ra ngoài, không ngờ đúng lúc ấy La Thương Kỳ vẫn luôn ngậm cặt miệng lại gọi bọn họ lại: “Tôi khai, tôi khai hết.”

Sau khi La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội ăn vụng trái cấm, hai người trẻ tuổi đều không nhịn được, thường xuyên tìm nơi vắng vẻ để thân mật với nhau, mấy ngày gần đây vì chuyện La Thương Kỳ được cử đi học, nên rất lâu rồi bọn họ không gặp mặt nhau. Tối hôm đó biết Tưởng Bội Bội phải trực phòng thí nghiệm, La Thương Kỳ đã lén lút gọi điện thoại trước cho cô ta, hẹn cô ta ra ngoài, để xác định thời gian chính xác Tưởng Bội Bội đã lén lấy đồng hồ của Vương Nhất Ái.

Ai ngờ lúc bọn họ đang thân mật trong phòng học thì bị bảo vệ phát hiện ra. Bọn họ hốt hoảng chạy trốn, đồng hồ bị bỏ quên trong phòng học, cuối cùng bảo vệ nhặt được nộp lên trên.

Sau đó là giáo viên phát hiện ra chiếc đồng hồ đó là đồng hồ của Vương Nhất Ái, đã gọi Vương Nhất Ái tới văn phòng hỏi chuyện, đúng lúc bà ngoại của Vương Nhất Ái tới thăm cô ấy. Bà ngoại báo cảnh sát, anh ta và Tưởng Bội Bội đều bị điều tra ra.

Cảnh sát Triệu vỗ mạnh xuống bàn, khiến mặt bàn lắc lư mấy cái, cảnh sát Dương nhìn mà cảm thấy đau tay thay cho sư phụ mình.

“Cậu có biết, nếu thanh danh yêu đương vụng trộm trong phòng học bị chứng thực, sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào với một nữ sinh như bạn học Vương Nhất Ái không? Cậu là sinh viên đó, tư tưởng giác ngộ chỉ có vậy thôi à? Cậu với Tưởng Bội Bội được an toàn, còn Vương Nhất Ái thì sao? Nếu bà ngoại bạn học ấy không tới thăm đúng lúc còn báo cảnh sát, cậu có biết điều đang chờ đợi bạn học ấy sẽ là điều gì không?”

La Thương Kỳ bị mắng cúi gục đầu, không nói ra được câu nào.

Chân tướng về vụ án đã rõ ràng, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới yên lòng. Vận mệnh của Nhất Ái đã thay đổi rồi.

“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con định xin trường học cho Nhất Ái nghỉ vài ngày, đưa con bé về cùng.” Lý Liên Hoa thương lượng với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân rất kinh ngạc: “Xin nghỉ, vì sao lại phải xin nghỉ? Chẳng phải đã điều tra rõ chân tướng sự việc rồi à?”

Vương Thành ngồi bên cạnh hút hết một điếu thuốc, rồi giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Mẹ, cảnh sát đã thông báo cho phụ huynh của Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ rồi, chắc chắn không lâu nữa bọn họ sẽ tới tỉnh S này. Mẹ nghĩ xem, chúng ta đều bận rộn công việc, khẳng định không có thời gian ở lại bên này với Nhất Ái, nếu phụ huynh hai người kia dây dưa với Nhất Ái thì phải làm sao? Thà để Nhất Ái về nhà nghỉ ngơi còn hơn.”

Vương Thành nói cũng có lý, bọn họ không có thời gian ở lại bên này với Nhất Ái, nếu Nhất Ái bị phụ huynh của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội quấn lấy, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Con cái đều là thịt trong tim cha mẹ, con cái thi đỗ đại học càng là báu vật trong nhà, hiện tại con nhà bọn họ không chỉ không mang vinh quang về cho nhà mình, còn bị cảnh sát bắt, bọn họ không nghĩ cách xin giảm án cho con mình mới là lạ.

Nếu đối phương là người lòng dạ hẹp hòi, khả năng còn oán hận Vương Nhất Ái, trách Vương Nhất Ái không nén giận dẫn tới kết quả như hiện tại, nếu không con nhà bọn họ sẽ không bị cảnh sát bắt giữ.

Lưu Đại Ngân không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng mà trên đời thật sự có người xấu xa như vậy.

“Được rồi, xin nghỉ cho Nhất Ái trước đi, mẹ thấy chuyện này gây ra ảnh hưởng rất sâu với Nhất Ái, khi về nhà các con nhớ phải khuyên nhủ con bé cho tốt đấy.”

Giáo viên trong trường cho Vương Nhất Ái nghỉ nửa tháng, Lý Liên Hoa thu dọn đồ đạc giúp con gái rồi đưa cô ấy về tỉnh thành, tất nhiên là không chạm mặt cha mẹ của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội.

Cha mẹ của La Thương Kỳ là nhân viên nhà nước ở thành phố khác, coi như c chút địa vị ở nơi bọn họ sinh sống. Biết con trai gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên của mẹ anh ta là mắng Tưởng Bội Bội, phản ứng thứ hai là nghĩ cách làm sao để con trai mình không phải ngồi tù.

Đồng hồ là do Tưởng Bội Bội lấy, không liên quan gì đến con trai bà ta, con trai bà ta cũng bị cô ả Tưởng Bội Bội kia lừa gạt.

Cha mẹ La Thương Kỳ nghĩ như vậy, nhưng cảnh sát thì không. Qua chứng cứ bọn họ thu thập được, thì La Thương Kỳ cũng biết chiếc đồng hồ kia là đồng hồ của Vương Nhất Ái, vì Tưởng Bội Bội từng nói cho anh ta.

Hơn nữa trong lời khai anh ta cũng thừa nhận, anh ta biết chiếc đồng hồ kia là của bạn cùng phòng với Tưởng Bội Bội, bởi vì Tưởng Bội Bội nói, cô ta mượn đồng hồ để xem giờ, trước chín rưỡi cô ta phải trở lại phòng thí nghiệm ghi chép số liệu. Chẳng qua anh ta cho rằng, Vương Nhất Ái biết chuyện Tưởng Bội Bội cầm đồng hồ của mình, không ngờ là do Tưởng Bội Bội lén lấy trộm.

Anh ta đẩy hết trách nhiệm lên người Tưởng Bội Bội như vậy, nếu để Tưởng Bội Bội biết người bạn trai mình liều mạng bảo vệ là người như vậy, không biết cô ta sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?

Cha mẹ Tưởng, cha mẹ La đều muốn đi tìm Vương Nhất Ái để cầu xin, nhưng mà Vương Nhất Ái đã không còn trong trường học.

Trên đường về nhà, Lưu Đại Ngân thuận miệng nhắc tới chuyện khả năng Tưởng Bội Bội đang mang thai, Vương Nhất Ái rất giật mình: “Bà ngoại, bà chắc chắn chứ?”

“Không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cũng phải bảy tám mươi phần trăm.”

Ngẫm nghĩ một lát, Vương Nhất Ái nói: “Tưởng Bội Bội đang bị tạm giam, nếu cậu ta thật sự mang thai, chắc chắn sẽ được giảm án.”

Lưu Đại Ngân đã quên mất vụ này, nghe cháu ngoại nói như vậy, bà ấy mới nhớ ra. Nếu Tưởng Bội Bội thật sự mang thai, khả năng cao là cô ta sẽ được hoãn thi hành án, đợi sinh đứa trẻ ra rồi, phải qua thời kỳ cho con b.ú mới phải vào tù lĩnh án.

Dọc đường đi, Vương Nhất Ái nói chuyện không nhiều lắm. Đợi vào nhà, rót nước cho Lưu Đại Ngân, Lý Liên Hoa và Vương Thành rồi, cô ấy mới nói: “Bà ngoại, cha, mẹ, con định tha cho Tưởng Bội Bội.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 351: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (15)



Lý Liên Hoa không thể nào hiểu nổi ý của con gái, vội vàng hỏi: “Nhất Ái, con nói vậy là có ý gì? Tha cho Tưởng Bội Bội là thế nào? Con tha cho cô ta, chẳng phải mất công cha mẹ mấy ngày qua sao?”

Vương Thành cũng hỏi: “Nhất Ái, con có ý gì?”

Lưu Đại Ngân uống nước trước, sau khi buông ly nước thì dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cháu gái: “Nhất Ái, nói ra ý nghĩ của cháu đi.”

“Cháu nghĩ thế này…” Vương Nhất Ái ngồi thẳng người, nói: “Tưởng Bội Bội đang mang thai, phụ huynh của cậu ta không ngốc chắc chắn sẽ lợi dụng điểm này để xin giảm án cho cậu ta. Cảnh sát Dương cũng nói, sau khi biết La Thương Kỳ bị bắt, Tưởng Bội Bội đã nhận tội, hơn nữa còn ôm hết tội lỗi về phần mình. Như vậy, rất có thể Tưởng Bội Bội chỉ bị phán rất nhẹ, còn La Thương Kỳ thậm chí sẽ không bị phạt. Con không muốn trơ mắt nhìn La Thương Kỳ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy.”

Lý Liên Hoa vẫn khó hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc con sẽ tha cho Tưởng Bội Bội?”

“Mẹ, nếu La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội đã yêu thương nhau như vậy, thì con chúc cho bọn họ được bên nhau mãi mãi. La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội làm ra chuyện như vậy, chắc chắn trường học sẽ buộc bọn họ phải làm thủ tục thôi học, hai người luôn được khen ngợi, sùng bái đột nhiên biến thành kẻ bị bêu danh yêu đương vụng trộm, không biết bọn họ còn yêu thương nhau được như trước không.”

“Nhất Ái, nhưng mà Tưởng Bội Bội ngồi tù, cô ta vẫn phải đeo cái thanh danh yêu đương vụng trộm trên lưng mà?”

Lưu Đại Ngân đã nghe hiểu rồi, cháu gái Nhất Ái của bà ấy không phải quả hồng mềm, sẽ không rơi vào kết cục như trong sách nữa, có lẽ vì trong sách không có ai bên cạnh cô ấy, cộng thêm đả kích quá lớn, khiến cô ấy nhất thời không tiếp thu được mới làm ra hành động tự tử.

“Liên Hoa, mẹ hiểu ý của Nhất Ái rồi.” Lưu Đại Ngân nói: “Các con nghĩ thử xem, nếu Tưởng Bội Bội vào tù, La Thương Kỳ còn tiếp tục ở bên cô ta không? Nếu như Tưởng Bội Bội không ngồi tù, chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ ép La Thương Kỳ phải cưới cô ta. Thời gian lâu dần, các con nói xem bọn họ có oán trách nhau không? Cứ oán hận nhau ngày qua ngày như vậy, cuộc sống của bọn họ còn tốt đẹp được sao?”

Đây mới là tương lai đáng sợ nhất, trước đây bọn họ yêu nhau bao nhiêu, thì sau này sẽ oán hận nhau bấy nhiêu.

So với để Tưởng Bội Bội ngồi tù hai năm, La Thương Kỳ thậm chí sẽ không bị pháp luật xử phạt, đây mới là phương thức trả thù tàn nhẫn nhất.

Hai người bọn họ sẽ tiếp tục yêu thương nhau như lúc ban đầu, hay là giống như trường hợp Lưu Đại Ngân và Vưng Nhất Ái nghĩ đến, bọn họ rửa mắt mong chờ.

Vương Nhất Ái chỉ ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, đợi Lý Liên Hoa và Vương Thành xử lý xong hết công việc trong nhà máy, gửi con trai Vương Toàn qua nhờ Lưu Đại Ngân chăm sóc giúp, hai vợ chồng lại đưa con gái quay về trường học.

Vân Chi

Cha mẹ của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội nghe tin Vương Nhất Ái đã quay lại, thì lập tức đi từ khách sạn tới trường học tìm Vương Nhất Ái.

Vương Nhất Ái vừa tan học, đã bị cha mẹ hai bên cản lại: “Cháu là Nhất Ái nhỉ, chú thím có việc cần tìm cháu.”

“Thím là mẹ của bạn học La Thương Kỳ, đây là cha bạn ấy, chú thím có việc cần tìm cháu.”

Cha mẹ Tưởng Bội Bội cũng bước đến: “Thím là mẹ của Tưởng Bội Bội, đây là cha con bé, bạn học Vương, chú thím tới tìm cháu để…”

Thái độ của Vương Nhất Ái rất khách sáo: “Lát nữa cháu vẫn còn tiết học, có chuyện gì chú thím đợi đến buổi trưa cháu học xong rồi nói, được chứ?”

Thái độ của Vương Nhất Ái rất hoà nhã, khiến phụ huynh của hai nhà kia không tiện quấy rầy cô ấy. Mẹ La nở nụ cười lấy lòng: “Bạn học Vương, vậy chú thím chờ cháu ở nhà hàng Hữu Nghị trước cửa trường học nhé, tan học cháu qua bên đó tìm chú thím, chú thím mời cháu ăn cơm.”

Vương Nhất Ái gật đầu ngay lập tức: “Vâng, chúng ta không gặp không về.”

Thái độ của cô ấy tạo cho cha mẹ của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội ảo giác, cô gái này rất dễ nói chuyện, nói không chừng chỉ cần cầu xin cô ấy một chút là cô ấy sẽ tha thứ con con trai/ con gái nhà mình…

Thật ra, cho dù bọn họ không cầu xin, Vương Nhất Ái cũng sẽ viết thư thông cảm giúp bọn họ, cô ấy còn muốn nhìn thấy cảnh Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ yêu nhau lắm cắn nhau đau mà.

Sau khi Tưởng Bội Bội bị bắt, La Thương Kỳ không hề chủ động đứng ra nói rõ mọi chuyện, không đứng ra nhận mình là nam sinh yêu đương vụng trộm với Tưởng Bội Bội trong phòng học đêm hôm đó. Nếu cha mẹ với bà ngoại không bỏ tiền ra mua manh mối, Tưởng Bội Bội lại khăng khăng không chịu mở miệng, chắc chắn La Thương Kỳ sẽ giả vờ như không hề có chuyện gì, vẫn sẽ đi học nghiên cứu sinh như bình thường, sẽ chôn giấu bí mật này trong lòng cả đời.

Hiện tại anh ta vẫn còn tình cảm với Tưởng Bội Bội, nhưng sau này bị cho thôi học, bị người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ rồi, trong lòng anh ta sẽ không oán hận Tưởng Bội Bội sao?

Chắc chắn bây giờ trong lòng cha mẹ La đã hận c.h.ế.t Tưởng Bội Bội rồi, bởi vì trong lòng bọn họ, chắc chắn con trai nhà mình không có lỗi, đều do Tưởng Bội Bội quyến rũ con trai mình, còn trộm đồ của người khác mới kéo con trai mình vào vũng bùn. Chính vì Tưởng Bội Bội, con trai nhà mình mới đánh mất tiền đồ tốt đẹp, đợi hai người bọn họ kết hôn rồi, Tưởng Bội Bội còn được sống yên bình sao?

Cũng giống nhà họ La, hiện tại chắc chắn trong lòng cha mẹ Tưởng Bội Bội cũng đang hận c.h.ế.t La Thương Kỳ rồi.

Sau này cha mẹ hai bên nhà Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ sẽ oán trách lẫn nhau, vợ chồng son bị kẹp ở giữa, chắc chắn sẽ phải gánh chịu không ít.

Nghĩ đến cuộc sống tương lai mù mịt khả năng bọn họ sẽ phải chịu đựng, tâm trạng của Vương Nhất Ái rất vui vẻ.

Cô ấy không phải thánh hiền, không khoan hồng độ lượng đến mức tha thứ cho kẻ muốn hại c.h.ế.t cô ấy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 352: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (16)



Sau khi tan học, Vương Nhất Ái hẹn hai người bạn tốt của mình đi cùng. Sau khi xảy ra chuyện kia, bọn họ là một trong số ít những người tin tưởng cô ấy.

“Nhất Ái, cậu muốn đi thật à?” Xuân Vũ hỏi.

“Bọn họ đã tới trường học tìm tớ rồi, nếu hôm nay tớ không đi, chắc chắn ngày mai bọn họ lại tới tìm tiếp, thà đi luôn hôm nay, nhanh chóng giải quyết cho xong việc còn hơn, tránh sau này bọn họ lại tới làm phiền tớ.”

“Vậy chúng tớ đi cùng cậu, nếu như bọn họ làm khó cậu, chúng tớ có thể giúp đỡ.”

Vương Nhất Ái cười hì hì: “Không cần các cậu giúp đỡ, tớ đã nghĩ ra mình nên làm thế nào rồi.”

Cô ấy đã nghĩ kỹ, cô ấy sẽ viết thư thông cảm cho Tưởng Bội Bội, còn La Thương Kỳ, Tưởng Bội Bội đã ôm tất cả trách nhiệm lên người mình, cùng lắm anh ta sẽ chỉ bị tạm giam vài ngày thôi, sẽ không có chuyện gì lớn.

Nhà hàng Hữu Nghị rất gần trường học, là nhà hàng nổi tiếng ở tỉnh S, giá cả không hề thấp.

Xem ra để lấy lòng Vương Nhất Ái, cha mẹ La và cha mẹ Tưởng đều chịu bỏ tiền vốn rồi.

Trên đường đi, Vương Nhất Ái vẫn đang suy nghĩ, sao hai nhà này còn ngồi được với nhau nhỉ, không phải vừa gặp mặt là cấu xé nhau à? Sao bọn họ lại hoà thuận cùng nhau tới tìm mình như vậy nhỉ?

Vân Chi

Chẳng lẽ bọn họ đạt thành thoả thuận gì đó?

Hai bạn học đi cùng Vương Nhất Ái, một người tên là Lưu Xuân Vũ, một người tên là Đỗ Vi Vi.

“Nhất Ái, các cháu tới rồi à.” Trông thấy Vương Nhất Ái, mẹ Tưởng vội vàng đứng dậy gọi cô ấy.

Ba người lớn khác cũng lập tức đứng dậy chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình.

Mẹ La ân cần kéo ghế ra giúp Vương Nhất Ái: “Nhất Ái, ngồi xuống đây.”

Sau khi ngồi xuống, Vương Nhất Ái hơi ngượng ngùng, nói: “Chú thím, cháu dẫn hai bạn học đi cùng, không có gì không tiện chứ?”

“Không có, không có, không có gì không tiện cả.”

“Nhất Ái này, cháu chịu tới là tốt rồi, dẫn theo ai cũng được.”

Nhìn qua thì cha La có vẻ là người có uy quyền nhất trong bốn người ngày, ông ta đưa thực đơn cho Vương Nhất Ái, nói: “Bạn học Vương, muốn ăn gì cứ gọi thoải mái nhé.”

Vương Nhất Ái nhận lấy thực đơn, nói: “Vậy cháu không khách sáo nữa.”

Cô ấy mở quyển thực đơn ra, gọi ào ào mấy món ăn liền, đều là món ăn đắt tiền.

Hai bên gia đình đều biết rõ ý nghĩa của bữa cơm hôm nay, nhưng khi ăn cơm, không ai mở miệng nhắc tới chuyện này.

Đợi cơm nước xong xuôi, mẹ của Tưởng Bội Bội là người đầu tiên không nhịn được, mở miệng nói trước: “Nhất Ái này, chú thím tới tìm cháu, vì… Vì muốn nhờ cháu nói giúp với cảnh sát vài câu, nói… Nói chiếc đồng hồ kia là cháu cho Bội Bội mượn, cháu thấy có được không?”

Mẹ Tưởng biết lời này của mình rất không biết xấu hổ, nhưng nếu bà ta không làm vậy, con gái bà ta sẽ phải mang thanh danh kẻ trộm, còn phải sống trong tù thêm vài năm.

Như vậy cuộc đời của con gái bà ta coi như đã bị huỷ hoại.

Vương Nhất Ái dùng khăn giấy lau sạch miệng, rồi chậm rãi nói: “Thím, nếu cháu không báo cảnh sát, cảnh sát không điều tra ra chân tướng, Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ sẽ chủ động đứng ra nói bọn họ chính là người đánh rơi chiếc đồng hồ trong phòng học sao? Chắc chắn là không nhỉ. Chú thím lớn tuổi hơn cháu, hiểu biết nhiều hơn cháu, chú thím nói xem, một nữ sinh như cháu phải gánh thanh danh như vậy trên người, cháu còn mặt mũi tiếp tục học tập tại trường học không? Nếu cháu là người nghĩ nhiều, khả năng cháu không chỉ không còn mặt mũi tiếp tục đi học, mà còn nghĩ luẩn quẩn rồi làm ra hành động dại dột.”

“Ai,” Cô ấy thở dài một tiếng: “Đúng là ai không bị d.a.o đ.â.m thì không biết đau, cháu chỉ muốn đi học thôi, sao lại gặp phải tai hoạ như vậy chứ. Thím muốn cháu đi tìm cảnh sát nói chiếc đồng hồ là do cháu chủ động cho bạn Tưởng Bội Bội mượn, nhưng lúc bà ngoại cháu báo cảnh sát, bà ngoại cháu đã nói là nó bị ăn trộm rồi. Báo cảnh sát không đúng sự thật sẽ bị xử phạt đó, chẳng lẽ thím muốn cháu đưa bà ngoại cháu vào đồn công an cho cảnh sát dạy dỗ để cứu bạn Tưởng Bội Bội sao?”

Những lời này của Vương Nhất Ái khiến mẹ Tưởng á khẩu không trả lời được, thật ra bà ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ cảm thấy không hỏi như vậy thì có lỗi với con gái, giống như không tận tâm với con gái vậy.

Cha La liếc mắt nhìn mẹ Tưởng một cái, vẻ mặt rất hoà ái, nói: “Bạn học Vương, hôm nay chú thím mời cháu tới vì muốn hỏi cháu một câu, cháu có thể viết thư thông cảm, tha thứ cho Thương Kỳ và Bội Bội không? Chú biết, việc này hơi làm khó cháu, chuyện hai đứa nó làm ra thật sự rất quá đáng, dù cháu có cầm d.a.o đi c.h.é.m bọn họ chú thím cũng thông cảm được.”

“Không, không,” Vương Nhất Ái vội vàng xua tay: “Chém người là phạm pháp, cháu không dám đâu. Chú nói như vậy là muốn cháu bị bắt vào tù sao?”

Lời của Vương Nhất Ái có thể nói là không nể mặt cha La chút nào, khiến sắc mặt ông ta thay đổi. Nhưng mà ông ta là người trưởng thành, rất nhanh đã điều chỉnh được biểu cảm của mình, dáng vẻ tức giận cũng lập tức tan biến không thấy tăm hơi đâu nữa.

Cha La nói: “Bạn học Vương, cháu hiểu sai ý của chú rồi. Ý của chú là, cháu giận chúng nó cũng đúng thôi, chúng nó thật sự đã làm sai. Chỉ là… Chỉ là cháu có thể nể mặt chúng nó đã từng là bạn cùng trường, tha thứ cho chúng nó được không? Chuyện này rất quan trọng đối với án phạt mà Bội Bội sẽ phải chịu, nếu như cháu có thể tha thứ cho bọn nó, cháu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì.”

Vương Nhất Ái cúi đầu giả vờ suy ngẫm, một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nói: “Khi về cháu sẽ suy xét đến lời chú thím nói, đợi mấy ngày nữa sẽ cho chú thím câu trả lời.”

Vốn dĩ cha mẹ La và cha mẹ Tưởng đều cho rằng Vương Nhất Ái sẽ từ chối ngay tại chỗ, dù sao việc con cái nhà bọn họ làm ra cũng rất quá đáng, thiếu chút nữa đã đưa Vương Nhất Ái vào bước đường cùng rồi.

Thậm chí bọn họ còn chuẩn bị trước sẽ phải cầu xin ba lần bốn lượt, không ngờ mới ngày đầu tiên tới tìm cô ấy, cô ấy đã đồng ý sẽ xuy xét cẩn thận rồi.

Mẹ Tưởng kích động nói: “Nhất Ái à, nếu cháu đồng ý tha thứ cho bọn nó, đợi bọn nó được thả khỏi đồn công an rồi, thím sẽ dẫn bọn nó tới quỳ xuống xin lỗi cháu.”

Trên đường về trường học,

Hồi trường học trên đường, Lưu Xuân Vũ hỏi: “Nhất Ái, cậu định tha thứ cho Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ thật à?”

Vương Nhất Ái cười đáp: “Dù sao Tưởng Bội Bội cũng là bạn học của chúng ta, còn là bạn cùng phòng ký túc xá lâu như vậy, tớ đồng ý tha thứ cho cậu ta.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 353: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (17)



“Nhất Ái, cậu đúng là người tốt.” Đỗ Vi Vi nói.

Vương Nhất Ái mỉm cười, tớ không phải người tốt đâu, tớ tha thứ cho cậu ta chẳng qua vì muốn đẩy cậu ta vào hố lửa khác lớn hơn mà thôi.

Hơn nữa, tớ chỉ nói sẽ tha thứ cho Tưởng Bội Bội, chưa nói sẽ tha thứ cho La Thương Kỳ, nhưng mà có lẽ La Thương Kỳ cũng sẽ không phải ngồi tù đâu, nghe nói Tưởng Bội Bội đã ôm hết tất cả trách nhiệm lên người mình rồi.

Lưu Xuân Vũ hỏi: “Ai, các cậu nói xem, sao cha mẹ Tưởng Bội Bội với cha mẹ La Thương Kỳ lại đi cùng nhau như vậy nhỉ?”

Đỗ Vi Vi giơ tay, nói: “Chuyện này thì tớ biết. Tớ nghe nói Tưởng Bội Bội đã thừa nhận mình là người ăn trộm chiếc đồng hồ, không để La Thương Kỳ phải chịu liên luỵ, còn nữa…” Đỗ Vi Vi tới gần hai người bạn của mình, ra vẻ thần bí, nói: “Tớ nghe đồn Tưởng Bội Bội đang mang thai.”

“Tưởng Bội Bội mang thai, thật hay giả?” Lưu Xuân Vũ hỏi.

“Tớ cũng chỉ nghe người ta nói thôi, cha mẹ cậu ta đang chạy thủ tục cho cậu ta ra ngoài giải quyết đó. Dựa theo quy định, phụ nữ có thai và cho con b.ú sẽ được hoãn thi hành án, hoặc là hưởng án treo. Tớ còn nghe nói, cha mẹ bọn họ đã nén giận chấp nhận chuyện này rồi, sẽ đồng ý cho bọn họ kết hôn.”

“La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội sẽ kết hôn, như vậy cũng tốt, tránh bọn họ ra ngoài gây tai hoạ cho người khác.”

Hoá ra Tưởng Bội Bội đã bị kiểm tra ra đang mang thai nhanh như vậy rồi, vậy thì ngày cô ta ra khỏi trại tạm giam cũng không xa nữa.

Nhưng mà cô ta đã ra được, còn La Thương Kỳ sẽ phải đợi tới khi nào đây? Nghĩ đến thôi cũng cảm thấy chờ mong rồi.

Sau khi bọn họ ra ngoài, chắc là cũng có thông báo xử phạt của trường học, không biết khi bọn họ tận mắt nhìn thấy thông báo xử phạt của mình, sắc mặt bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Muốn được nhìn thấy tận mắt quá.

Vương Nhất Ái nói sẽ suy xét vài ngày, người nhà họ La và người nhà họ Tưởng đều không quấy rầy cô ấy.

Nhưng mà nếu muốn xem trò hay, thì không nên suy xét quá lâu. Ba ngày sau, cô ấy đã cho bọn họ câu trả lời, cô ấy đồng ý viết thư thông cảm.

Vân Chi

“Thư thông cảm ở đây, cháu đã viết trước rồi, có hai bản, một bản cho Tưởng Bội Bội, một bản cho La Thương Kỳ. Cháu đã làm hết những gì mình có thể làm rồi, sau này chú thím đừng tới tìm cháu nữa.”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Người nhà họ La và người nhà họ Tưởng lập tức cảm ơn Vương Nhất Ái rối rít, con khen rất nhiều lời hay.

Vương Nhất Ái nghĩ thầm: Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi làm như vậy hoàn toàn vì ý đồ riêng của mình.

Đợi Vương Nhất Ái đi khỏi, người nhà họ La và người nhà họ Tưởng lập tức thay đổi sắc mặt: “Có thư thông cảm rồi, Bội Bội sẽ được thả ra sớm thôi, đợi con bé ra ngoài rồi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa nó.”

“Còn tổ chức hôn lễ ư? Hai người ngại chưa đủ mất mặt à? Đi đăng ký là xong việc rồi.”

Cha mẹ Tưởng Bội Bội bị chọc tức không chịu nổi, lúc trước ở trại tạm giam con gái đã ôm tất cả trách nhiệm về mình, khi bọn họ biết tin, lời khai của cô ta đều nộp lên trên rồi, dù bọn họ đã khuyên bảo tận tình, cô ta vẫn không chịu thay đổi lời khai.

Thanh danh của con gái đã bị huỷ hoại, đại học chắc cũng không học được nữa, sau này biết sống thế nào, chỉ có thể gả cho La Thương Kỳ.

La Thương Kỳ vẫn đang ở đồn công an tiếp thu điều tra, bọn họ tìm cha mẹ La Thương Kỳ nói chuyện cho hai đứa nhỏ kết hôn, ban đầu cha mẹ La khăng khăng không chịu đồng ý, sau khi bọn họ uy h.i.ế.p nếu như không đồng ý sẽ bảo con gái thay đổi lời khai, cha mẹ La mới thay đổi quyết định.

Cha Tưởng cẩn thận cất hai tờ thư thông cảm vào túi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hai người xem đi, nếu La Thương Kỳ không làm gì, sao Vương Nhất Ái lại viết hai tờ thư thông cảm?”

Ông ta đã thương lượng chuyện này với vợ mình từ trước, khi đến tìm Vương Nhất Ái nhất định phải dẫn cha mẹ La Thương Kỳ đi cùng, thư thông cảm cũng phải có một tờ của La Thương Kỳ, không quan tâm có tác dụng hay không, tóm lại vẫn quản thúc được người nhà họ La.

“Không muốn tổ chức hôn lễ cũng được, nhưng tiền lễ hỏi phải nhiều hơn một chút. Bội Bội đã có thai rồi, sau này còn nhiều chỗ phải tiêu đến tiền lắm, hiện tại vợ chồng son chúng nó không có nguồn thu nào, phụ huynh chúng ta nên cho bọn nó thêm chút tiền đề đề phòng bất trắc.” Mẹ Tưởng cười tủm tỉm nói.

Sắc mặt cha mẹ La càng khó coi hơn, lúc ấy sao bọn họ không nghĩ tới điều này chứ, hoá ra cha mẹ Tưởng Bội Bội cầu xin bọn họ cùng đi tìm Vương Nhất Ái là vì điều này.

Hiện tại nhà họ Tưởng có lá thư thông cảm như vậy trong tay, tuy rằng không biết có tác dụng gì không, nhưng nói chung vẫn bất lợi cho con trai, nên bọn họ đành bóp mũi chấp nhận yêu cầu cha mẹ Tưởng đưa ra.

“Tiền lễ hỏi chúng tôi có thể cho nhiều hơn chút, nhưng phải giao toàn bộ cho con gái ông bà.”

“Được, giao hết cho con gái tôi, chúng tôi không lấy một đồng.”

Lưu Đại Ngân rất quan tâm đến Vương Nhất Ái, ngày nào cũng gọi điện thoại cho con gái để hỏi thăm tình hình.

Trong điện thoại, Lý Liên Hoa nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, Nhất Ái không sao cả, con với Vương Thành cũng phải về tỉnh thành rồi. Tưởng Bội Bội kia sắp được thả ra ngoài, La Thương Kỳ thì được thả rồi, con nghe nói trường học đã khai trừ bọn họ, đợi Tưởng Bội Bội ra khỏi trại tạm giam bọn họ sẽ về quê kết hôn. Mẹ, mẹ nói không sai, Tưởng Bội Bội đang mang thai thật, ôi chao, lần trước con gặp cha mẹ của La Thương Kỳ một lần, bọn họ khó chịu với Tưởng Bội Bội ra mặt, sau này cô ta sẽ ăn đủ. Nhưng mà, cũng đáng đời cô ta thôi, nếu cảnh sát không điều tra ra cô ta, không biết lúc này Nhất Ái nhà chúng ta thế nào rồi đâu…”

Lưu Đại Ngân biết kết quả xấu nhất, cháu ngoại dùng một đoạn dây thừng, treo cổ trong phòng học.

Hiện tại vận mệnh của Nhất Ái đã được thay đổi, cô ấy vẫn sống bình yên, nội tâm còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Lưu Đại Ngân nói: “Nếu Nhất Ái không có chuyện gì, thì con với Vương Thành về sớm chút đi.”

“Mẹ, con biết rồi.” Ngập ngừng một lát, Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ, con nghe Ngẫu Hoa nói, Khai Nguyên về nhà rồi ạ? Là thật sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 354: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (18)



Nói đến cháu trai Lý Khai Nguyên nhà mình, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy đau đầu.

Cậu ấy đang đi học bình thường ở đại học Thanh Mộc, đột nhiên lại về nhà, nói muốn xin thôi học.

Tin tức này chẳng khác nào một trái b.o.m nổ mạnh, khiến tất cả người nhà họ Lý đều ngã bổ ngửa.

Đại học Thanh Mộc chính là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, ngành máy tính là ngành mới, cũng là ngành học lần đầu tiên xuất hiện trong nước.

Muốn thi vào ngành học này, không chỉ thành tích phải đứng đầu, điều kiện gia đình còn phải tốt nữa, bởi vì mua một chiếc máy tính cũng không ít tiền, nếu như gia đình không có điều kiện, không mua nổi máy tính thì biết học tập thế nào?

Đăng ký vào ngành học này do Lý Khai Nguyên tự quyết định, sao bây giờ lại nói không muốn học nữa nhỉ?

Lưu Đại Ngân thật sự nghĩ không ra, bao nhiêu người muốn thi đỗ đại học còn không thi nổi, sao Khai Nguyên lại khăng khăng đòi thôi học chứ?

Lý Lưu Trụ càng khó chấp nhận điều này, biết con trai đã làm thủ tục thôi học, anh ta đã hung hăng đánh cho Khai Nguyên một trận.

Từ khi ly hôn với Giang An Ni, Lý Lưu Trụ chưa từng đánh hai đứa con trai của mình lần nào, dễ nhận ra lần này anh ta rất tức giận nên mới ra tay nặng như vậy.

Đánh con trai xong, Lý Lưu Trụ ngồi bên cạnh khóc lóc, muốn con trai đi xin lỗi các giáo viên trong trường học, xin bọn họ cho quay về đi học lại.

Nhưng Khai Nguyên vẫn khăng khăng không chịu thay đổi quyết định, nói thế nào cũng không chịu quay về đại học Thanh Mộc.

Đợi cơn giận trôi qua mọi người đã bình tĩnh lại, Khai Nguyên mới nói ra kế hoạch của mình. Cậu ấy muốn sang Mỹ du học, học chuyên ngành bào chế dược phẩm.

Đột nhiên Lưu Đại Ngân nhớ tới chuyên ngành Trương Vân Sinh học, bà ấy hỏi: “Cháu muốn học chuyên ngành bào chế dược phẩm, có phải bị ảnh hưởng bởi chú Vân Sinh không?”

Khi học đại học ở nước Mỹ, Trương Vân Sinh học thêm cả chuyên ngành bào chế dược phẩm, sau khi về nước ngoài làm giảng viên giảng dạy ở trường đại học Thanh Mộc ra, anh còn là cố vấn dược của một nhà máy.

Khai Nguyên gật đầu: “Trước kia cháu luôn cho rằng thứ mình thích là máy tính, nhưng sau khi học bào chế dược phẩm vài tháng, cháu mới biết, với cháu mà nói máy tính chỉ là một món đồ chơi mới lạ mà thôi, sau khi hết mới lạ thì không thích nữa. Cháu đi nghe chú Trương giảng dạy hai buổi mới phát hiện ra, so với máy tính, chuyên ngành bào chế dược phẩm mới là chuyên ngành cháu thích nhất.”

Lưu Đại Ngân rất hiểu tính tình của đứa cháu trai này, nếu cậu ấy đã nhận định chuyện gì, thì có gặp phải khó khăn cỡ nào cậu ấy vẫn không chịu quay đầu lại.

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy là đứa trẻ khiến người lớn trong nhà ít nhọc lòng nhất, nào ngờ khi trưởng thành cậu ấy lại là đứa trẻ khiến mọi người buồn bực nhất.

“Thích hay không thích cái gì, con đã đăng ký vào chuyên ngành máy tính rồi, thì phải học tiếp.” Nhìn thấy ánh mắt quật cường của con trai, Lý Lưu Trụ vừa tức giận vừa đau lòng: “Con muốn sang Mỹ du học, con định đi thế nào? Con sang bên đó, người ta sẽ cho con vào trường đại học sao? Nếu con thi không đỗ, muốn quay lại đại học Thanh Mộc cũng không quay lại được, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

“Cha, con nghĩ kỹ rồi, con đã nhờ chú Vân Sinh liên hệ giúp con với trung tâm ôn luyện ở nước Mỹ rồi, con sẽ qua Mỹ trước nửa năm để chuẩn bị, đợi sang năm sẽ xin vào đại học ở bên đó.”

“Xin, con đi xin người ta sẽ đồng ý cho con vào học sao? Hơn nữa, ở bên Mỹ con không có người thân nào cả, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Khai Nguyên quỳ thẳng tắp giữa phòng, khẽ cắn môi, nói: “Sang năm xin một lần, năm sau lại xin lần nữa, nếu như xin hai năm vẫn không xin được vào chuyên ngành bào chế dược phẩm của một trong ba trường đại học đứng đầu nước Mỹ, con sẽ quay về thi lại đại học.”

“Con…” Lý Lưu Trụ chỉ vào con trai, không biết nói gì cho phải.

Trong mắt anh ta, con trai đã thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước rồi, thì nên học hành cho xong đi đã, vừa học hai tháng đã xin thôi học còn ra thể thống gì nữa, chỉ sợ trên đất nước này vẫn chưa có ai dám làm như cậu ấy.

“Ông nội, bà nội, cha, con nghĩ kỹ rồi, con sẽ không học chuyên ngành máy tính nữa.”

Hiếm khi Lưu Đại Ngân đau đầu như lúc này, đứa trẻ luôn khiến người khác bớt lo nhất lại không bớt lo chút nào, bà ấy cũng không biết phải làm sao.

Lưu Đại Ngân bóp trán: “Cháu đứng dậy trước đã. Cha cháu đánh có đau không?’

Lý Khai Nguyên lắc đầu.

“Khai Nguyên, cháu đướng dậy trước đã, bà nội có chuyện này muốn hỏi cháu.”

Lý Khai Nguyên đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

“Chắc chắn tình hình bên nước Mỹ sẽ không giống tình hình trong nước ta, cháu nói thử xem,ở nơi trời xa đất lạ như vậy, cháu đi đâu để tìm trường học?”

Lý Khai Nguyên cúi đầu, giọng không còn ương bướng như trước: “Bà nội, chẳn phải bà quen bác trai của chú Vân Sinh sao? Bà nhờ ông ấy giúp đỡ một chút, tìm cho cháu một ngôi trường để cháu theo học.”

Lưu Đại Ngân bị cậu ấy làm cho tức cười: “Cháu có ý định này từ trước rồi phải không?”

Vân Chi

Lý Khai Nguyên không nói gì, coi như cam chịu.

Nghe vậy, Lý Lưu Trụ càng tức giận hơn, chỉ vào con trai, mắng: “Bà nội con không qua lại với người ta bao nhiêu năm rồi, con biết không? Thế mà con cũng nghĩ ra được.”

“Lưu Trụ, nghe Khai Nguyên nói hết đã.” Lý Tam Thuận bảo con trai bình tĩnh lại, rồi quay sang hỏi cháu trai: “Khai Nguyên, cho dù bà nội cháu nhờ người ta giúp đỡ đưa cháu sang nước Mỹ rồi, nhưng ngôn ngữ bên đó không giống chúng ta, cháu thích ứng được không? Cháu cũng nói, cháu muốn thi vào trường đại học tốt nhất, chắc chắn có rất nhiều người đều muốn thi vào trường đó, khả năng học sinh bên nước người ta còn thi không đõ, cháu có lòng tin mình có thể thi đỗ không?”

“Ông nội, ngôn ngữ không thành vấn đề, cháu dùng tiếng Anh giao tiếp với chú Vân Sinh không gặp trở ngại nào, còn chuyện có thi đỗ hay không, cháu có lòng tin về bản thân mình.”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt, nói: “Khai Nguyên, đây là chuyện lớn, cháu để bà suy nghĩ trước đã.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 355: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (19)



Lý Lưu Trụ trừng mắt lườm con trai một cái: “Con xem con chọc giận bà nội rồi kìa.”

Lý Khai Nguyên vội lăn đến trước mặt Lưu Đại Ngân, vươn tay mất xa cho bà ấy: “Bà nội, bà đừng nóng giận.”

Lưu Đại Ngân lẩm bẩm một câu: “Cái thằng nhãi ranh này.”

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quết định gọi điện thoại cho Trương Vân Sinh hỏi về chuyện cháu trai thôi học.

Rốt cuộc tình hình học đại học ở bên Mỹ thế nào, phải làm sao mới có thể thi đỗ, bà ấy vẫn chưa hiểu rõ đâu, sao nghe Khai Nguyên nói còn phải xin nhỉ?

Tình hình mỗi nước mỗi khác, Lưu Đại Ngân không hiểu gì về tình hình học đại học ở bên Mỹ, phải tìm người hỏi thăm trước mới được.

Vân Chi

Người nghe điện thoại là Trương Nhược Mạn - vợ của Trương Vân Sinh, vốn dĩ Lưu Đại Ngân định chờ Trương Thủy Sinh về nhà rồi gọi lại, nhưng nghĩ đến Trương Nhược Mạn cũng sống từ nhỏ bên Mỹ, cũng học đại học bên đó, chắc chắn càng hiểu biết tình hình bên Mỹ, hỏi cô ấy chẳng phải tốt hơn sao?

“Dì Lưu, dì nói Khai Nguyên đã thôi học, định sang Mỹ học chuyên ngành bào chế dược phẩm ạ?”

Lưu Đại Ngân không lòng vòng: “Ừ, nó chưa nói trước với người nhà đã làm thủ tục thôi học, xách hành lý quay về nhà rồi, khiến cả nhà dì tức muốn chết. Cha nó còn hung hăng đánh cho nó một trận. Nhược Mạn, dì muốn hỏi chút, rốt cuộc muốn thi đại học bên Mỹ thì phải làm thế nào? Dì nghe người ta nói còn phải xin, không biết quy trình thế nào nhỉ?”

Trương Nhược Mạn nói đơn giản về tình hình thi đại học ở nước Mỹ một lần, Lưu Đại Ngân càng nghe trong lòng càng kinh ngạc, tình hình trúng tuyển đại học bên Mỹ hoàn toàn khác so với nước mình…

Cháu trai bà ấy thông minh thật đấy, nhưng liệu có thích ứng được với quy định bên Mỹ không?

Cuối cùng, Trương Nhược Mạn nói: “Dì Lưu, thế này nhé, đợi lát nữa Vân Sinh về, cháu sẽ nói với anh ấy một tiếng, để anh ấy gọi điện thoại lại cho dì.”

Không ngờ Lưu Đại Ngân không chờ được điện thoại của Trương Vân Sinh, mà chờ được người thật tới nhà.

“Vân Sinh, sao cháu lại tới đây, mau vào nhà đi.”

Lưu Đại Ngân đang giải quyết công việc ở nhà máy, chỉ có mình Lý Tam Thuận ở nhà.

“Chú Lý, dì Lưu gọi điện thoại cho cháu nói Khai Nguyên đã xin thôi học ở trường đại học Thanh Mộc, muốn sang nước Mỹ học chuyên ngành bào chế dược phẩm, phải không?”

Lý Tam Thuận gật đầu: “Ừ, chú dì vẫn chưa biết chuyện, thằng bé đã tự mình làm xong thủ tục thôi học rồi.”

“Chú Lý, Khai Nguyên ở nhà không, cháu muốn nói chuyện với thằng bé một lúc.”

“Khai Nguyên đang giúp cha nó bên cửa hàng gà nướng, để chú gọi điện thoại cho nó.”

Ông ấy gọi điện thoại cho Lưu Đại Ngân trước, sau đó mới gọi điện thoại cho Lý Khai Nguyên bảo cậu ấy về nhà ngay lập tức.

Nhận được điện thoại, Lưu Đại Ngân lập tức buông hết công việc trong tay để quay về nhà. Khai Nguyên muốn học bào chế dược phẩm, bà ấy phải hỏi thăm Trương Vân Sinh cẩn thận mới được, xem chuyên ngành bào chế dược phẩm này có dễ thi vào không, muốn xin vào đại học bên Mỹ cần làm những gì.

Lưu Đại Ngân hỏi Trương Vân Sinh rất nhiều vấn đề, cuối cùng cũng có chút hiểu biết về tình hình học đại học bên nước Mỹ rồi.

Càng hiểu biết, trong lòng bà ấy càng m.ô.n.g lung. Quy định, điều lệ bên Mỹ đều không giống trong nước, chỉ sang Mỹ nửa năm Khai Nguyên có thể xin được vào đại học bên đó không?

Huống chi trường học cậu ấy muốn xin vào còn là một trong những trường đại học đứng đầu nước Mỹ.

Không lâu sau Khai Nguyên cũng quay về, trông thấy Trương Vân Sinh, cậu ấy vội vàng chào hỏi.

Vẻ mặt của cậu ấy hơi mất tự nhiên, Trương Vân Sinh cười hỏi: “Khai Nguyên, cháu thật sự làm xong thủ tục thôi học rồi?”

Lưu Đại Ngân không ngốc, nghe Trương Vân Sinh nói như vậy bà ấy lập tức hiểu ra, cháu trai vẫn chưa làm thủ tục thôi học, mới về nhà nói chuyện với người trong nhà thôi.

Khai Nguyên ngượng ngùng sờ lên mũi, nói: “Cháu đã nộp đơn xin thôi học rồi, nhưng giáo viên vẫn chưa phê duyệt. Ông nội, bà nội, cháu đã quyết định sẽ thôi học rồi, nên mới về nhà nói trước với mọi người một tiếng.”

Lưu Đại Ngân bất đắc dĩ, xem ra Khai Nguyên đã quyết tâm sẽ sang Mỹ du học rồi.

“Khai Nguyên, có chuyện này chú muốn nói chuyện trước với cháu, chuyên ngành bào chế dược phẩm chẳng qua chỉ là cách gọi tổng quát, bên trong còn chia ra thành rất nhiều chuyên ngành nhỏ, và cả một vài tình hình cơ bản về học đại học ở nước Mỹ nữa, chú cũng muốn nói với cháu một câu.”

Nói xong, anh ấy hỏi Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, cháu muốn nói chuyện riêng với Khai Nguyên, được chứ?”

“Được, Khai Nguyên, cháu dẫn chú Trương về phòng của cháu đi.”

Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân sống ở căn hộ riêng trong nhà máy, có rất nhiều phòng, Khai Nguyên có một căn phòng của riêng mình.

Khai Nguyên với Vân Sinh vào phòng nói chuyện rất lâu, ngoài một lần mang nước vào phòng Lưu Đại Ngân không hề vào thêm lần nào nữa.

Thời gian dài như vậy, cũng không biết bọn họ đã nói chuyện gì với nhau.

Đợi khi nấu xong cơm trưa rồi, Lưu Đại Ngân tới đi gõ cửa, Trương Vân Sinh với Khai Nguyên mới ra ngoài.

Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười, xem ra nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Con trai Lý Lưu Trụ cũng chạy tới, Trương Vân Sinh từng học đại học bên Mỹ, rất quen thuộc tình hình bên đó,c hắc chắn sẽ có không ít kiến nghị hữu dụng, anh ta cũng muốn nghe một chút.

Chuyện học đại học bên Mỹ không thể nói rõ trong một hai câu, Trương Vân Sinh nói ra kiến nghị của mình: “Chú Lý, dì Lưu, anh Lý, cháu nghĩ có thể cho Khai Nguyên thử một lần, thằng bé rất thông minh, xin vào đại học bên Mỹ chắc là không thành vấn đề. Nếu Khai Nguyên thật sự sang Mỹ học, cháu có thể nhờ bác trai cháu giúp đỡ, tìm trường học và giáo viên giúp Khai Nguyên, bạn bè của Nhược Mạn ở bên đó cũng có thể giúp đỡ.”

Lý Lưu Trụ vẫn không muốn cho con trai sang Mỹ du học. Học ở trường đại học Thanh Mộc đã rất tốt rồi, cần gì đi xa như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, người làm cha mẹ như bọn họ cũng không giúp đỡ được, hơn nữa trời xa đất lạ phong tục tập quán đều không quen, Lý Lưu Trụ thật sự không yên tâm.

Nhưng mà cuối cùng Lý Lưu Trụ lại không nói ra những lời này, con trai muốn sang Mỹ du học như vậy, Vân Sinh cũng nói thằng bé có hy vọng thi đỗ đại học bên đó, anh ta phải suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc có nên ủng hộ con trai hay không mới được.

Trong lòng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cũng có suy nghĩ của riêng mình, việc của cháu trai thật sự hơi phiền phức, nhưng mà ai bảo bọn họ là phụ huynh chứ, trước khi bọn nhỏ trưởng thành, phụ huynh vẫn phải giải quyết phiền phức cho bọn nhỏ mà.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 356: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (20)



Trương Vân Sinh còn có việc phải làm trong trường học, nên ăn cơm xong lập tức quay về Kinh Thị.

Tiễn Trương Vân Sinh đi rồi, người nhà họ Lý lại ngồi quây quần bên nhau, thương lượng về việc của Khai Nguyên.

Lưu Đại Ngân mở miệng hỏi trước: “Khai Nguyên, cháu đã nghĩ kỹ chưa? Mũi tên đã b.ắ.n ra sẽ không thể thu lại được, bây giờ cháu vẫn chưa làm thủ tục thôi học, vẫn có thể quay trở lại đại học Thanh Mộc.”

“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Khai Nguyên vẫn chưa làm thủ tục thôi học? Lý Khai Nguyên! Con giỏi lắm, ngay cả cha cũng dám lừa, chẳng phải con nói đã làm xong thủ tục thôi học rồi à? Thằng nhãi ranh này.”

Mắng con trai hai câu, cuối cũng cơn giận trong lòng Lý Lưu Trụ cũng vơi đi đôi chút.

“Ông bà nội, cha, con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn sang Mỹ du h ọc.”

Lưu Đại Ngân thở dài, hỏi: “Tam Thuận, Lưu Trụ, hai người nghĩ thế nào?”

Lý Tam Thuận: “Cứ nghe thằng bé đi. Chẳng phải Vân Sinh cũng nói rồi à, nếu Khai Nguyên qua đó, cậu ấy sẽ tìm trường học và giáo viên giúp Khai Nguyên, vậy cho Khai Nguyên thử một lần đi.”

“Từ nhỏ Khai Nguyên đã có chính kiến của mình rồi, nếu thằng bé đã muốn đi, thì cho nó thử một lần.” Lý Lưu Trụ cũng đồng ý cho con trai sang Mỹ du học.

Haiz! Ai bảo anh ta có một cậu con trai vừa thông minh vừa không bớt lo như vậy chứ!

Thấy chồng và con trai đều đồng ý cho Khai Nguyên sang Mỹ du học rồi, Lưu Đại Ngân mới nói: “Khai Nguyên, cả nhà đồng ý cho con sang Mỹ học, nhưng mà, bà có một yêu cầu.”

Vân Chi

Lý Khai Nguyên ngoan ngoãn nói: “Bà nội, có yêu cầu gì bà cứ việc nói.”

“Vân Sinh cũng đã nói, năm nay cháu qua bên đó học tập trước, sang năm mới có thể xin vào đại học. Bà cho cháu thời gian hai năm, sang năm xin một lần, năm sau xin lần nữa, nếu cả hai lần đều không xin được vào đại học, thì cháu phải quay về tiếp tục thi đại học ở trong nước.”

Khai Nguyên gật đầu: “Bà nội, cháu đồng ý.”

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Bà còn một yêu cầu nữa...”

“Bà nội, không phải bà nói chỉ có một yêu cầu ạ?” Khai Nguyên làm nũng.

“Lớn bằng này rồi còn làm nũng, không biết xấu hổ à.”

Lý Khai Nguyên cười: “Cho dù cháu lớn thế nào, thì cháu vẫn là cháu trai của bà nội. Bà nội, bà còn yêu cầu gì nữa ạ?”

“Cháu sang Mỹ học đại học phải học trường tử tế, không được học mấy trường lung tung vớ vẩn kia.” Lưu Đại Ngân nghiêm mặt nói: “Bà nghe Vân Sinh kể, xã hội Mỹ là xã hội coi tiền tài là trên hết, bên đó có rất nhiều trường đại học vớ vẩn, không phải đại học chân chính, chỉ cần nộp tiền vào là có thể theo học, bằng tốt nghiệp không có giá trị gì, chỉ được cái danh sinh viên cho dễ nghe mà thôi. Cháu không được học mấy trường đại học như vậy.”

Khai Nguyên thu lại biểu cảm cợt nhả không đứng đắn, đổi thành vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, nói: “Bà nội, bà yên tâm, nếu đã quyết tâm qua bên đó học cháu phải thi vào trường học xếp trong top 3 cả nước, nếu như không thi đỗ, cháu sẽ về nước tham gia thi đại học lại.”

Sau khi cả nhà đạt thành nhận thức chung, Lưu Đại Ngân bắt đầu xắp xếp nhiệm vụ: “Lưu Trụ, con lên Kinh Thị với Khai Nguyên, cùng nhau làm thủ tục thôi học, nhân tiện nhờ Vân Sinh giúp đỡ, hỏi cậu ấy xem muốn sang Mỹ thì phải chuẩn bị những gì. Hộ chiếu của Khai Nguyên thì giao cho mẹ, mẹ bảo cấp dưới đi làm.”

Lý Tam Thuận ở bên cạnh, hỏi: “Vậy tôi làm gì?”

Lưu Trụ nói: “Cha, con phải lên Kinh Thị, chuyện cửa hàng gà nướng giao hết cho cha đó.”

Bàn bạc xong xuôi, cả nhà bắt đầu hành động, năng suất cũng ất cao, đến khi vợ chồng Lý Liên Hoa quay về tử tỉnh S, Lưu Trụ với Khai Nguyên đã di chuyển lên Kinh Thị rồi.

“Mẹ, mọi người đồng ý thật ạ? Thật sự đồng ý cho Khai Nguyên sang Mỹ du học?”

Lưu Đại Ngân đang bận xem tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Đồng ý rồi, không đồng ý thì làm gì được chứ, thủ tục thôi học của nó cũng sắp làm xong rồi. Mẹ biết từ nhỏ nó đã có chính kiến, nhưng không ngờ nó lại có chính kiến như vậy. Chuyện lớn thế này mà chưa thương lượng với người nhà đã tự mình quyết định rồi.”

Lý Liên Hoa thở dài nói: “Con cái thông minh càng khiến người ta phải lo lắng.”

“Thôi không nói chuyện Khai Nguyên nữa, Nhất Ái ở bên kia thế nào? Tưởng Bội Bội với La Thương Kỳ đều ra khỏi trại tạm giam rồi chứ?”

“Vâng, bọn họ đều ra ngoài rồi.” Lý Liên Hoa đổi sang tư thế ngồi khác thoải mái hơn trên ghế sô pha: “Mẹ, Tưởng Bội Bội có thai, Nhất Ái còn viết thư thông cảm, người nhà cô ta lập tức xin cho cô ta tại ngoại, con nghe nói dù bị xử phạt cũng được hoãn thi hành án, chỉ cần không tiếp tục phạm pháp, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”

“Còn về La Thương Kỳ, Tưởng Bội Bội đã nhận hết trách nhiệm về mình, nên cậu ta chỉ bị giam mấy hôm đã được thả ra rồi. Nhưng hai người bọn họ làm ra chuyện như vậy trong phòng học, còn vu oan hãm hại Nhất Ái, nên trường học đã khai trừ bọn họ. Mẹ, mẹ không biết đâu, hôm bọn họ thu dọn đồ đạc về quê con còn đi xem đó, La Thương Kỳ với Tưởng Bội Bội không hề lộ diện, cha mẹ bọn họ đi thu dọn giúp.”

“Mẹ, còn chuyện này nữa.” Lý Liên Hoa lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người ta gặp tai hoạ: “Hai gia đình thông gia kia không hoà nhã với nhau chút nào, ngược lại giống như kẻ thù vậy. Chắc chắn sau khi kết hôn cuộc sống của Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ sẽ không được yên bình. Trước kia còn còn nghĩ không ra vì sao Nhất Ái lại muốn tha thứ cho bọn họ, bây giờ con biết rồi, Tưởng Bội Bội đang mang thai, dù bị xử phạt, hình phạt cũng không quá hai năm, hơn nữa còn được hưởng án treo, thà tha thứ luôn cho cô ta, để cô ta không phải ngồi tù, cột chung một chỗ với La Thương Kỳ còn hơn. Ngồi tù chỉ là chuyện hai ba năm, nhưng bọn họ kết hôn chính là chuyện cả đời, để bọn họ tra tấn nhau cả đời chẳng phải tốt hơn sao? Khi bọn họ kết hôn, có mấy người bạn của Nhất Ái còn tới tham gia hôn lễ, hiện tại người ở quê quán đều biết vì sao bọn họ bị trường học khai trừ, vì sao bọn họ bị công an tạm giam, thanh danh của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội ở quê quán đã hỏng hẳn rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 357: Pháo Hôi trong truyện báo thù (1)



Khai Nguyên muốn đi Mỹ du học, số tiền phải bỏ ra cực kỳ lớn.

Lưu Đại Ngân định thanh toán toàn bộ chi phí, nhưng con trai Lý Lưu Trụ không nghe, anh ta lấy ra hết tiền tiết kiệm của mình để chi trả, thiếu bao nhiêu Lưu Đại Ngân bù thêm vào.

Việc liên hệ với trường học, với giáo viên dạy bổ túc, với chủ cho thuê nhà đều do Trương Vân Sinh giúp đỡ.

Vân Sinh giúp nhà bọn họ việc lớn như vậy, Lưu Đại Ngân thật sự không biết phải cảm ơn anh ấy thế nào, lại mua rất nhiều thứ tặng cho anh ấy.

Trương Vân Sinh cười nói: “Dì Lưu, dì còn khách sáo với cháu như vậy làm gì, nếu không có dì, cháu đã mất mạng từ lâu rồi. Hơn nữa, chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm trời, cháu đã coi dì là phụ huynh trong nhà từ lâu, không phải giúp đỡ gì đó đều là việc cháu nên làm sao?”

“Vân Sinh, nhưng việc lần này không phải việc nhỏ, không có cháu giúp đỡ dì Lưu không biết phải làm thế nào. Về sau, nếu có việc gì cần giúp đỡ, cháu cứ việc mở miệng, giúp được chắc chắn dì Lưu sẽ giúp.”

Một tháng sau, một mình Khai Nguyên lên máy bay, bay sang nước Mỹ, bắt đầu con đường cầu học của mình.

Ngoài hành lý cần thiết ra, cậu ấy còn mang theo cây đàn cổ từng theo cậu ấy mười mấy năm và một bộ văn phòng tứ bảo.

Lưu Đại Ngân đứng ở sân bay, nhìn theo máy bay chở cháu trai càng ngày càng xa, biến thành một chấm nhỏ màu đen, sau đó không nhìn thấy nữa.

Nhà họ Lý có mấy đứa cháu, chỉ có Khai Nguyên là khiến bà ấy vướng bận nhất, bởi vì nơi cậu ấy tới thật sự quá xa, dù đi bằng máy bay cũng phải mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới tới được.

Khoé mắt Lưu Đại Ngân hơi chua xót, trái tim cũng ủ rũ, luôn cảm thấy chiếc máy bay kia giống như đại bàng tung cánh trên bầu trời, chở cháu trai mình bay đi xa không bao giờ quay trở lại.

Nhưng con cháu lớn rồi, sẽ có ngày bay đi.

Vứt bỏ thương cảm lại phía sau, Lưu Đại Ngân lại dồn toàn bộ tinh lực của mình vào công việc.

Trải qua vô số buổi đàm phán, cuối cùng Lưu Đại Ngân xác định hợp tác với một nhà đầu tư đến từ nước Y, cùng nhau mở nhà máy cổ phần.

Địa điểm đặt nhà máy nằm trong khu vực mới khai phá ở Hải Thị, Lưu Đại Ngân và nhà đầu tư bên ngoài mỗi người bỏ ra một nửa tiền vốn, nhãn hiệu Lý Sư Phụ vẫn do Lưu Đại Ngân nắm giữ. Bà ấy làm theo lời Khai Nguyên nói, mì ăn liền Lý Sư Phụ sản xuất ra bởi nhà máy cổ phần này chỉ được tiêu thụ ở phía nam, không nhận bất kỳ đại lý nào ở các thành thị phía bắc.

Yêu cầu này cực kỳ hà khắc, nên người của Lưu Đại Ngân tiếp xúc với không ít nhà đầu tư, cuối cùng chỉ đàm phán thành công được với nhà đầu tư đến từ nước Y này, hơn nữa Lưu Đại Ngân còn phải nhường cho đối phương không ít lợi ích.

Vì chuyện góp vốn mở nhà máy cổ phần, Lưu Đại Ngân bận đến mức chân không chạm đất, liên tục chạy giữa tỉnh thành và Hải Thị, thời gian nghỉ ngơi hầu hết ở trên đường.

Điều này khiến Lý Tam Thuận đau lòng không thôi, ông ấy cũng bỏ hết công việc trong nhà, theo Lưu Đại Ngân đi khắp nơi, sắp xếp thoả đáng vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại cho vợ mình.

Sau khi xác định rõ phương hướng phát triển, Lưu Đại Ngân đã giao chuyện nhà máy bên Hải Thị cho Đới Vĩnh.

Hiện tại Đới Vĩnh đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, hơn nữa cậu ấy còn có bằng cấp cao, Lưu Đại Ngân cũng có ý định sẽ giao nhà máy cổ phần ở Hải Thị cho cậu ấy từ trước rồi, bởi vì tỉnh thành cách Hải Thị quá xa, Lưu Đại Ngân muốn chạy qua chạy lại giữa hai bên là chuyện không thực tế.

Đới Vĩnh cũng biết Lưu Đại Ngân đang nâng đỡ mình, bởi vậy cậu ấy càng làm việc hết lòng hơn.

Vân Chi

Khi cậu ấy bị đuổi khỏi nhà máy quốc doanh, không ít người từng cười nhạo sau lưng cậu ấy. Khi cậu ấy vào nhà máy của Lưu Đại Ngân làm việc, người chê cười cậu ấy vẫn rất nhiều, nói đầu óc cậu ấy có vấn đề, sinh viên tốt nghiệp không đi ăn bát cơm nhà nước lại đi làm thuê cho xí nghiệp tư nhân.

Nhưng so với Quan Tiếu San, thì người cười nhạo cậu ấy vẫn ít hơn nhiều. Bởi cậu ấy bị người ta đuổi khỏi nhà máy quốc doanh, còn Quan Tiểu San thì chủ động từ chức. Trong mắt người khác, Quan Tiểu San là người đầu óc có vấn đề, nếu không sao lại chủ động từ chức ở nhà máy quốc doanh chứ?

Nhưng chỉ mấy năm sau, những người từng chê cười bọn họ đã không cười nổi nữa, bởi việc kinh doanh của nhà máy quốc doanh càng ngày càng kém, rất nhiều nhà xưởng quốc doanh đều phá sản, đa số công nhân đều bị cho nghỉ việc.

Dù là nhân viên quản lý, cũng bị cho nghỉ việc rất nhiều, chỉ số ít là giữ được việc làm.

Mà nhà máy của Lưu Đại Ngân thì càng ngày càng phát triển, tiền lương cao, đãi ngộ tốt, Quan Tiếu San và Đới Vĩnh trở thành người có thu nhập cao được mọi người hâm mộ.

Làn sóng bất việc đến cũng là lúc hai người bọn họ giới thiệu cho nh máy của Lưu Đại Ngân không ít người có năng lực, chỉ cần thông qua khảo sát, Lưu Đại Ngân đều giữ lại.

Từ khi Quan Tiếu San có thể tự mình đảm đương một phía, Lưu Đại Ngân đã thay mấy người thư ký, sau khi tìm được người dùng thuận tay mới dừng lại, những người khác bị bà ấy điều sang phòng ban khác, hoặc bị bà ấy cho nghỉ việc.

Trong đó còn có người tâm tư không đơn giản, sau khi Lưu Đại Ngân biết, bà ấy không nói hai lời lập tức cho nghỉ việc.

Trước khi Khai Nguyên sang Mỹ, cậu ấy từng hứa hẹn với người nhà, cuối tuần nào cũng sẽ gọi điện thoại về nhà. Trong điện thoại Khai Nguyên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, toàn kể những chuyện lý thú mình gặp được ở nước Mỹ.

Lưu Đại Ngân biết suy nghĩ của cháu mình, nhưng bà ấy không quen biết ai ở bên nước Mỹ, đành thường xuyên liên lạc với chủ nhà trọ của Khai Nguyên, hỏi thăm tình hình của cậu ấy.

Khai Nguyên rất thông minh, không mất quá nhiều thời gian đã đuổi kịp trương trình học của nước Mỹ, mấy tháng sau thành tích đã đứng nhất, nhì trong trường.

Nghe ý của Trương Vân Sinh, Khai Nguyên xin vào đại học sẽ không gặp phải khó khăn gì, nghe vậy cuối cùng Lưu Đại Ngân mới yên tâm một nửa.

Một nửa còn lại, phải đợi đến khi Khai Nguyên thuận thuận tốt nghiệp, quay trở lại từ nước Mỹ, bà ấy mới yên tâm được.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 358: Pháo Hôi trong truyện báo thù (2)



Mảnh đất ở Đông Phổ của Lưu Đại Ngân đã bị quy hoạch vào khu kinh tế, sắp bắt đầu phá dỡ di dời rồi, Lưu Đại Ngân thương lượng vớiTrương Thủy Sinh rất nhiều lần, quyết định không lấy tiền bồi thường mà lấy nhà ở.

Lưu Đại Ngân có sáu mươi mẫu đất ở nơi đó, tiền bồi thường chính là con số thiên văn. Bà ấy đã đàm phán với chủ đầu tư nhưng tạm thời vẫn chưa có kết quả, vẫn đang trong quá trình tranh chấp.

Tỉnh thành cũng biến hoá không nhỏ, rất nhiều nơi đã bắt đầu phá đi xây lại, lãnh đạo tỉnh còn quyết định sẽ xây dựng một khu công nghiệp ở ngoại thành, hy vọng các nhà máy đang ở trong tỉnh thành có thể chuyển qua bên đó.

Nhà máy sản xuất mì ăn liền của Lưu Đại Ngân cũng coi là xí nghiệp lớn ở tỉnh thành, sau khi có quyết định về hạng mục thành lập khu công nghiệp, nhân viên chính phủ lập tức tới tìm Lưu Đại Ngân, động viên bà ấy chuyển nhà máy tới khu công nghiệp.

Mở nhà máy ở khu công nghiệp, ưu điểm là được hưởng chính sách ưu đãi, nhược điểm là cách tỉnh thành khá xa, còn phải di dời.

Lưu Đại Ngân tổ chức vài cuộc họp, cuối cùng nhất trí với quyết định sẽ di dời.

Mì ăn liền Lý Sư Phụ càng ngày càng lớn, nhà máy hiện tại đã hơi nhỏ, hiếm khi có được cơ hội như vậy, bà ấy phải nắm bắt mới được.

Hơn nữa, nhà máy hiện tại nằm trong nội thành, hai năm gần đây nhà cửa trong tỉnh thành mọc lên như nấm, người và xe cộ cũng càng ngày càng nhiều, giao thông cũng càng ngày càng không thuận tiện.

Lưu Đại Ngân đã định di dời từ lâu rồi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, đương nhiên phải nắm bắt chứ.

Đã quyết định sẽ di dời nhà máy tới khu công nghiệp, khối lượng công việc lại bắt đầu nhiều thêm, may mà hiện tại nhân viên của Lưu Đại Ngân có không ít người tài giỏi, không cần bà ấy chuyện gì cũng phải nhọc lòng, cách vài ngày tới thăm quan là được rồi.

Nhà máy càng ngày càng phát triển, thời gian đi công tác của Lưu Đại Ngân cũng nhiều thêm, thời gian ở nhà càng ngày càng ít. Nếu Lưu Đại Ngân phải đi công tác, hầu như lần nào Lý Tam Thuận cũng đi theo bà ấy, để giải quyết giúp bà ấy nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại. Có người ngoài không biết còn tưởng Lý Tam Thuận là quản gia nhà Lưu Đại Ngân.

Hai năm qua là hai năm yên bình, đột nhiên hôm nay Lưu Đại Ngân lại mơ một giấc mơ.

Trong mơ vẫn là cảnh tượng cũ, vẫn căn phòng quen thuộc và một quyển sách lơ lửng giữa không trung.

Lưu Đại Ngân vươn tay ra, quyển sách lập tức bay đến tay bà ấy. Tên quyển sách được viết bằng màu mực đỏ như máu, khiến người nhìn vô cùng áp lực.

Tên quyển sách là “Thiếu niên báo thù sai”, nhìn qua đã thấy vô cùng không ổn. Xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân lập tức chửi mấy câu th* t*c.

Qua tên quyển sách cũng biết đây là một câu truyện báo thù, đối tượng bị trả thù lại chính là gia đình Lưu Đại Ngân.

Vân Chi

Nhà máy của Lưu Đại Ngân định di dời đến khu công nghiệp, tất nhiên phải xây dựng nhà máy mới. Hiện tại nhà máy mới đã xây xong một nửa rồi, qua hai năm nữa là có thể chuyển vào.

Nhưng ai ngờ, ngay khi nhà máy sắp xây dựng xong thì xảy ra chuyện lớn, có người c.h.ế.t trên công trường. Người c.h.ế.t là một người đàn ông trung niên, khi phát hiện ra ông ta đã tắt thở rồi.

Trải qua điều tra, rất nhanh đã biết được người đàn ông kia là thôn dân thôn gần đó, đang làm việc lặt vặt ở công trường nhà máy của Lưu Đại Ngân, khi đang làm việc thì ngã từ trên cao xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Đã có người chết, thì phải điều tra toàn diện một phen, hoá ra vì dây an toàn của người kia gặp vấn đề nên mới ngã từ trên cao xuống.

Công trường xảy ra sự cố, Lưu Đại Ngân phải ra ngoài giải quyết không thể về nhà. Điều đầu tiên bà ấy làm sau khi xảy ra sự cố là phái người đi trấn an thân nhân nhà người chết, sau đó thương lượng mức bồi thường, tất cả đều giải quyết một cách êm đẹp.

Người c.h.ế.t chỉ có một cậu con trai mười sáu tuổi đang học trung học, vợ anh ta đã mất từ lâu rồi.

Sau khi biết hoàn cảnh gia đình người chết, Lưu Đại Ngân còn cố ý dặn dò cấp dưới, bảo bọn họ cho thêm tiền bồi thường, sắp xếp tử tế cho cuộc sống của con trai người chết.

Nhưng ai ngờ, con trai người c.h.ế.t lại ghi hận trong lòng, cho rằng đều là lỗi của Lưu Đại Ngân, nếu nhà máy của bà ấy làm tốt công tác an toàn, thì cha cậu ta sẽ không qua đời. Bởi vậy, cậu ta đã bắt cóc Khai Duyệt, g.i.ế.c c.h.ế.t cô bé trước mộ cha cậu ta.

Sau khi báo thù xong, về đến nhà cậu thanh niên kia định thu dọn đồ đạc một phen rồi chạy trốn, ai ngờ cậu ta lại tìm thấy thư tuyệt mệnh cha cậu ta viết cho cậu ta.

Trong thư người cha viết, ông ta bị bệnh không chữa được, cùng lắm chỉ sống thêm được vài tháng nữa, điều duy nhất ông ta không yên lòng chính là con trai mình, cho nên, vì chuẩn bị cho con trai thêm một chút tiền, ông ta đã tự sát c.h.ế.t ở công trường.

Cuối lá thư, ông ta dặn dò con trai phải học tập cho giỏi, phải sống hạnh phúc, nếu thi đỗ đại học thì nhất định phải tới trước mộ nói cho ông ta một tiếng.

Cậu con trai đọc xong lá thư mới biết mình đã làm sai quá mức, đã hại c.h.ế.t một sinh mệnh vô tội. Cuối cùng, kết cục chính là người con trai dùng cách mình g.i.ế.c c.h.ế.t Khai Duyệt để tự sát.

Trong quyển sách này, gia đình Lưu Đại Ngân chỉ được nhắc sơ qua, đa phần là miêu tả về cuộc sống của con trai người bị chết, và hoàn cảnh xung quanh cậu ta.

Cuối cùng quyển sách này viết: Bi kịch của Doãn Đinh xuất phát từ xã hội, cũng đến từ gia đình cậu ta, tôi hy vọng, bi kịch như vậy càng ít càng tốt, hy vọng mỗi đứa trẻ đều tìm thấy được con đường chính xác của mình.

Lưu Đại Ngân thầm mắng: Bi kịch của Doãn Đinh, dựa vào đâu bắt cháu gái bà ấy phải trả giá, cho dù cha cậu ta không tự sát mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn mới c.h.ế.t trên công trường, cậu ta muốn trả thù cũng không nên trả thù Khai Duyệt.

Nếu cậu ta cảm thấy không công bằng, thì có thể tới tìm mình đưa ra yêu cầu. Nếu thật sự muốn báo thù thì nên trả thù bà ấy chứ không phải phát tiết hận thù trên người một cô bé.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 359: Pháo Hôi trong truyện báo thù (3)



Sau khi quay về tỉnh thành, việc đầu tiên Lưu Đại Ngân làm là tới thăm công trường.

Lưu Đại Ngân định tiếp tục mở rộng nhà máy, nên khi xây dựng nhà xưởng bà ấy đã cố ý xin lãnh đạo tỉnh cấp cho mình một miếng đất rất lớn.

Khu công nghiệp này do tỉnh xây dựng, không nhiều nhà máy định xây nhà xưởng ở chỗ này, đa số dân kinh doanh vẫn đang đứng ngoài quan sát.

Lưu Đại Ngân đi dạo quanh nhà xưởng mới một vòng, vừa đi vừa hỏi giám đốc phụ trách xây dựng: “Tôi nhớ anh từng nói, sắt thép trên công trường thường xuyên bị ăn trộm nhỉ?”

Giám đốc gật đầu: “Vâng, thường xuyên bị thôn dân khu vực lân cận tới ăn trộm.”

Lưu Đại Ngân tới cũng nhanh mà ra về cũng nhanh, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, không biết bà chủ tới nơi này làm gì, chỉ tới thăm quan thôi hay là?

Đương nhiên không phải Lưu Đại Ngân chỉ tuỳ tiện tới thăm quan rồi, bà ấy tới để xác nhận địa điểm người đàn ông kia tự sát, để tiện làm ra các biện pháp dự phòng.

Khi mơ giấc mơ kia, Lưu Đại Ngân định trực tiếp đuổi việc Doãn Thành Tài, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ những lần ngủ mơ trước đó, bà ấy biết biện pháp này chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc. Nếu Doãn Thành Tài bị sa thải dẫn đến hận thù nhà máy, trực tiếp chạy tới tự sát ở công trường, vậy chẳng phải càng phiền toái hơn sao?

Anh ta muốn chết, Lưu Đại Ngân cũng không ngăn cản, hơn nữa trong quyển sách kia viết, Doãn Thành Tài tự sát ở công trường của Lưu Đại Ngân vì tiền, con trai anh ta không phân biệt được đúng sai, bắt cóc g.i.ế.c hại Khai Duyệt. Hai cha con nhà này đều không phải người tốt lành gì.

Còn chuyện Doãn Thành Tài c.h.ế.t trên công trường, nhà máy của bà ấy có gặp phải xui xẻo hay không, Lưu Đại Ngân không hề sợ, bà ấy không làm chuyện gì trái với lương tâm, bà ấy sợ cái gì?

Vân Chi

Sau khi quay về nhà máy, Lưu Đại Ngân phái mấy người tới công trường đang xây dựng lắp đặt vài cái camera theo dõi, còn thuê cho Khai Lâm, Khai Duyệt và Khai Ngọc thêm mấy người vệ sĩ.

Không chỉ như vậy, bà ấy còn đăng ký cho bọn trẻ lớp võ thuật, để bọn trẻ học thêm một vài kỹ xảo phòng thân.

Thời đại này bởi vì chi phí quá cao, chỉ có ngân hàng và những nơi quan trọng mới được trang bị camera theo dõi. Lưu Đại Ngân không để ý chút tiền này, đã lắp hẳn bốn cái camera, nơi Doãn Thành Tài tự sát nằm ngay dưới camera theo dõi.

Cảm ơn quyển sách kia đã miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, Lưu Đại Ngân mới có thể tìm được nơi Doãn Thành Tài tự sát trên công trường.

Chuyện lắp camera theo dõi này, ngoài giám đốc ra, không còn ai trên công trường biết chuyện.

Lưu Đại Ngân cố ý dặn dò giám đốc, không được nói cho bất kỳ ai chuyện trên công trường có lắp đặt camera giám sát, nếu để lộ tin tức, anh ta cứ chờ bị sa thải đi.

Giám đốc lập tức mở miệng hứa hẹn, nhưng trong lòng vẫn rất nghi hoặc. Sắt thép bị trộm gì đó đều do thôn dân khu vực lân cận tới trộm, mỗi lần cũng trộm không nhiều lắm, cho dù bắt được đưa đến đồn công an thì đối phương cũng chỉ bị dạy dỗ miệng một trận, ngay cả tạm giam cũng không bị.

Theo anh ta thấy, chút sắt thép kia căn bản không đáng gì, nhưng xưởng trưởng lại vì chuyện này mà lắp đặt vài cái camera theo dõi, số tiền sắt thép bị trộm còn chưa bằng số lẻ tiền mua camera kia.

Nhưng mà đây là quyết định của lãnh đạo cấp cao nhất, giám đốc không dám nghi ngờ, Lưu Đại Ngân muốn anh ta giữ bí mật, anh ta vội vàng gật đầu hứa hẹn.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lưu Đại Ngân bắt đầu lẳng lặng chờ sự kiện kia phát sinh.

Nhưng mãi cho đến khi đã qua cái ngày Doãn Thành Tài tự sát trong sách viết, Lưu Đại Ngân vẫn không nghe được tin tức gì.

Bà ấy nhớ rất rõ, Doãn Thành Tài tự sát vào ngày mười tám tháng tám âm lịch, vừa qua tết trung thu ba ngày ngắn ngủi.

Trước khi tự sát, anh ta còn ở bên con trai mình cái tết Trung Thu cuối cùng. Nhưng mà hôm nay đã hai mươi tháng tám rồi, Tết Trung Thu đã qua năm ngày, Lưu Đại Ngân vẫn chưa nhận được tin tức có công nhân tự sát trên công trường.

Trong lòng bồn chồn, Lưu Đại Ngân lại lên xe đi tới công trường.

Lưu Đại Ngân tới đột ngột không hề thông báo trước, lãnh đạo từ lớn đến nhỏ trên công trường đều lo lắng: Bà chủ chưa nói trước câu nào đã tới nơi này rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Nhưng không ai trong số bọn họ dám hỏi, chỉ biết yên lặng đi với Lưu Đại Ngân, dạo quanh công trường một vòng.

Lưu Đại Ngân cố ý đi tới nơi Doãn Thành Tài xảy ra chuyện, ngó nghiêng một lát bà ấy hỏi: “Mấy ngày gần đây nơi này có xảy ra chuyện gì không?”

Biểu cảm trên mặt bà ấy rất nghiêm túc, khiến đám lãnh đạo lớn nhỏ trên công trường đều quay sang nhìn nhau, không biết bà chủ của bọn họ hỏi như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ trên công trường đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không biết, sau đó đã truyền tới tai bà chủ rồi?

Nhưng rõ ràng trên công trường không sảy ra chuyện gì lớn mà…

“Xưởng trưởng, mấy ngày gần đây công trường vẫn vậy, không phát sinh chuyện gì.”

Nói xong, giám đốc cẩn thận nhìn Lưu Đại Ngân: “Xưởng trưởng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lưu Đại Ngân xua tay: “Không có chuyện gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”

Nghe bà chủ nói không có chuyện gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sao lại không xảy ra chuyện gì nhỉ? Lưu Đại Ngân nghĩ cả trăm lần vẫn không nghĩ ra. Nhìn sắc mặt của quản lý, có vẻ như nơi này thật sự không phát sinh chuyện lớn gì…
 
Back
Top Bottom