Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 290: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (48)



Lưu Đại Ngân đứng dậy khỏi bàn làm việc, định ra ngoài. Nhưng bà ấy chưa bước ra khỏi cửa, mẹ Nhậm đã túm chặt góc áo của bà ấy, rồi quỳ xuống.

“Xưởng trưởng Lưu, tôi cầu xin ngài, ngài tha thứ cho con trai tôi đi mà, tôi quỳ xuống dập đầu với ngài, tôi cầu xin ngài…”

Mẹ Nhậm vừa quỳ xuống, người nhà họ Nhậm lập tức vây cả lại. Có người đỡ mẹ Nhậm, có người khóc lóc cầu xin Lưu Đại Ngân.

“Xưởng trưởng Lưu, em trai cháu thật sự biết lỗi rồi, cháu cầu xin ngài, ngài buông tha cho thằng bé đi.”

“Xưởng trưởng Lưu, tôi cầu xin ngài, ngài tha thứ cho con trai tôi đi mà.”

Bà ngoại Lưu cũng khóc, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: “Bà thông gia, Nhậm Tân chỉ nhất thời hồ đồ, nó còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù mười mấy năm thì đời này của nó xem như hỏng hẳn rồi. Chỉ cần bà nói mấy câ thôi là giúp nó bớt được mấy năm tù tội rồi, bà cứu nó đi mà.”

Lưu Đại Ngân không vui, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nặng lời câu nào đều vì nể mặt bà ngoại Lưu, dù sao cũng là thông gia nhà mình, bà ấy không muốn làm quá khó coi.

Bây giờ người nhà họ Nhậm đã quỳ xuống rồi, bà ngoại Lưu còn khóc lóc lải lảnh không ngừng, khiến Lưu Đại Ngân mất hết bình tĩnh. Bà ấy không nhịn được, sẵng giọng: “Bảo tôi buông tha cho cậu ta? May mà nhà máy phát hiện ra việc cậu ta làm, nếu không phát hiện ra, người dùng mì ăn liền giả xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Còn không phải là nhà máy chúng tôi phải chịu trách nhiệm sao? Đến lúc đó ai bồi thường tổn thất cho chúng tôi? Lúc trước Nhậm Tân đã dám làm thì bây giờ phải dám đảm đương. Tôi không phải bồ tát, chưa tốt bụng đến mức tha thứ cho người muốn hại tôi. Tôi đi họp đây, các người cứ tự nhiên.”

Lưu Đại Ngân kéo góc áo mình ra khỏi tay mẹ Nhậm, mở cửa phòng làm việc, ra ngoài.

Quan Tiếu San bước đến hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, hiện tại ngài muốn đi đâu?”

Lưu Đại Ngân xoa trán: “Tới phân xưởng, Tiểu Quan, khi làm việc cháu tiện thể để ý đám người trong phòng nhé, nếu một tiếng sau bọn họ vẫn chưa đi thì gọi bảo vệ lên mời bọn họ ra ngoài, lúc đưa bọn họ đi nhớ để ý đừng để bọn họ tìm được chỗ trống để ăn vạ.”

Quan Tiếu San gật đầu: “Xưởng trưởng, ngài cứ yên tâm.”

Lưu Đại Ngân tới phân xưởng, phân xưởng đang sản xuất với khí thế ngất trời. Nhìn từng túi mì ăn liền mới ra lò, cuối cùng tâm trạng của Lưu Đại Ngân mới tốt hơn chút.

Hai dây truyền sản xuất trong nhà xưởng đều hoạt động hai tư giờ một ngày không ngừng nghỉ, mỗi tháng có thể sản xuất ra gần ba mươi vạn gói mì ăn liền. Từng thùng mì ăn liền được đóng gói chuyển ra ngoài, sau đó lên xe tải đi đến khắp mọi miền đất nước.

Lưu Đại Ngân đi vòng quanh phân xưởng một vòng, rồi triệu tập mấy nhân viên cốt cán trong xưởng tới phòng họp.

Bà ấy định mua thêm một dây truyền sản xuất nữa.

Mấy nhân viên cốt cán trong nhà máy cũng đồng ý. Hiện tại doanh số bán mì ăn liền đang tăng cao không ngừng, xu thế phát triển trong tương lai vô cùng xán lạn, đúng là thời cơ tốt để mở rộng sản xuất.

Vân Chi

Nhưng mà mua dây truyền sản xuất mới từ đâu lại có ý kiến bất đồng. Có người kiến nghị sử dụng sản phẩm trong nước, bởi vì giá cả máy móc trong nước rẻ hơn. Có người kiến nghị nhập khẩu, bởi máy móc nước ngoài tiên tiến hơn, nhưng mà nhập khẩu thì nhập khẩu từ nước nào, từ châu Âu, hay từ nước M, nước N… Rất nhiều ý kiến được đưa ra.

Lưu Đại Ngân giơ tay bảo bọn họ đừng tranh cãi nữa, nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Tiểu Đới, cháu lập một danh sách, liệt kê tất cả ưu khuyết điểm của từng loại máy, cuộc họp lần sau chúng ta thảo luận tiếp.”

Tan làm, Lưu Đại Ngân tiện tay kéo một người tới, bảo anh ta đi hỏi Quan Tiếu San xem người trong phòng làm việc của bà ấy đã đi chưa.

Bà ấy thật sự không muốn đối mặt với đám người nhà họ Nhậm kia nữa, nếu bên trong không có bà thông gia nhà mình, tạm thời Lưu Đại Ngân chưa muốn trở mặt với nhau, thì bà ấy đã trực tiếp gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài rồi.

Quan Tiếu San nhanh chóng tới phòng họp: “Xưởng trưởng, bọn họ về hết rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lưu Đại Ngân đứng dậy khỏi ghế, nói: “Cuối cùng đi rồi, Tiểu Quan, cháu nói với bảo vệ cửa nhà máy một tiếng, nếu đám người đó lại tới nữa thì đừng cho bọn họ vào.”

Quan Tiếu San: “Vậy nếu thông gia của ngài tới thì sao?”

Lưu Đại Ngân: “Lấy lý do gì đó, nói tôi không có ở đây, bảo bà ta về nhà trước.”

“Cháu biết rồi.” Quan Tiếu San gật đầu đáo, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Còn việc gì à?”

“Xưởng trưởng, nhà máy chúng ta còn tuyển người không?”

Lưu Đại Ngân buông bút, cười hỏi: “Sao thế Tiểu Quan? Cháu có bạn học nào muốn đến nhà máy chúng ta làm việc à?”

“Không phải bạn học của cháu, là một người bạn cùng trường.” Sắc mặt Quan Tiếu San không tốt lắm: “Chị ấy là đàn chị của cháu, học cùng trường nhưng mà không cùng chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp đại học được phân phối công việc đ lập tức kết hôn với bạn trai, sau đó vì sinh con nên đã nghỉ việc ở nhà chuyên tâm chăm sóc con cái. Ai ngờ, chồng chị ấy lại có người khác bên ngoài, cô tình nhân kia sinh cho anh ta một đứa con trai, còn đàn chị của cháu chỉ sinh được một cô con gái, nên đã bị ly hôn. Hiện tại, đàn chị của cháu đang thuê nhà bên ngoài, cuộc sống rất khó khăn. Cháu nhớ ngài từng nói nhà máy chúng ta muốn tuyển thêm sinh viên, nên đã nói với chị ấy, chị ấy cũng sẵn lòng tới làm việc cho nhà máy của chúng ta.”

“Đàn chị kia của cháu học chuyên ngành gì? Khi còn học ở trường, kết quả học tập thế nào?”

Quan Tiếu San: “Chị ấy học chuyên ngành kiểm tra đo lường và an toàn thực phẩm, khi còn học ở trường kết quả học tập rất tốt, phải rồi, chị ấy còn nói tiếng Anh rất khá, khi khách nước ngoài tới trường học chúng cháu chị ấy còn đi làm phiên dịch đó.”

“Được rồi, vậy ngày mai cháu dẫn đàn chị của cháu tới để tôi gặp một lần.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 291: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (49)



Đàn chị của Quan Tiếu San tên là Cao Băng Ngọc, người cũng như tên, vóc dáng rất cao, là người đẹp lạnh lùng.

Chị ấy bắt tay chào hỏi Lưu Đại Ngân trước: “Chào Tổng giám đốc Lưu.”

Lưu Đại Ngân chỉ vào ghế sô pha, nói: “Tiểu Cao, mau ngồi đi.”

Quan Tiếu San mang trà tới. Lưu Đại Ngân hỏi Cao Băng Ngọc một vài vấn đề cơ bản, Cao Băng Ngọc trả lời từng câu một, còn lấy bằng tốt nghiệp và một vài bài luận văn của mình trước kia ra, đặt lên bàn làm việc, mời thỉnh Lưu Đại Ngân xem qua.

Lưu Đại Ngân không xem bằng tốt nghiệp mà xem mấy cuốn luận văn kia, Quan Tiếu San đã nói Cao Băng Ngọc là đàn chị của cô ấy thì chắc chắn không sai.

Xem đến tờ cuối cùng, Lưu Đại Ngân nhìn chữ ký trên đó, là tên của Cao Băng Ngọc. Tuy rằng trong quyển luận văn có nhiều từ ngữ chuyên ngành Lưu Đại Ngân xem không hiểu, nhưng vẫn hiểu được đại khái nội dung, là về vấn đề chất phụ gia trong thực phẩm.

Vì nhà mình sản xuất mì ăn liền, nên Lưu Đại Ngân cũng từng cố ý đi tìm hiểu về chất phụ gia trong thực phẩm, chất phụ gia trong thực phẩm là vấn đề lớn, Lưu Đại Ngân chỉ làm theo công thức giáo sư Trần đưa cho chứ chưa từng nghiên cứu cẩn thận về nó.

Xem xong quyển luận văn này, Lưu Đại Ngân lập tức quyết định giữ Cao Băng Ngọc lại, người này thật sự có tài.

“Tiểu Cao, cháu chịu đến nhà máy của tôi, tôi vô cùng hoan nghênh. Nhưng mà hai tháng đầu cháu phải làm việc ở phân xưởng đã, sau hai tháng sẽ ký hợp đồng chính thức. Tiền lương thực tập là một trăm năm mươi đồng, sau khi ký hợp đồng chính thức là ba trăm năm mươi đồng, cháu thấy thế nào?”

Cao Băng Ngọc đứng dậy, cúi người thật sâu trước Lưu Đại Ngân: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lưu.”

Lưu Đại Ngân cười ha ha: “Tiểu Cao, sau này cháu chính là người của nhà máy chúng ta rồi, so với cái danh Tổng giám đốc Lưu, tôi muốn được người khác gọi là xưởng trưởng hơn.”

Cao Băng Ngọc vội vàng sửa miệng: “Xưởng trưởng.”

“Ừ, Tiểu Cao, cháu cố gắng làm việc chăm chỉ, tôi định thành lập một phòng chuyên nghiên cứu sản phẩm, nếu cháu ở lại, phòng này sẽ do cháu quản lý.”

Ý của bà ấy là sẽ trọng dụng mình ư?

Cao Băng Ngọc âm thầm vui vẻ, vội vàng đáp: “Cảm ơn xưởng trưởng, cháu hứa sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không để ngài thất vọng.”

Lưu Đại Ngân vung tay lên: “Tốt lắm, để Tiểu Quan dẫn cháu đi làm quen với hoàn cảnh trong nhà máy.”

Vân Chi

Người nhà họ Nhậm cầu xin ở chỗ Lưu Đại Ngân không có kết quả, lại chuyển hướng sang Lý Tam Thuận.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận là vợ chồng, nếu như thuyết phục được Lý Tam Thuận, thì bên chỗ Lưu Đại Ngân còn khó nói sao?

Lý Tam Thuận ở nhà máy không có việc gì, thường xuyên đến cửa hàng gà nướng của con trai hỗ trợ. Bà ngoại Lưu nhắm chuẩn thời cơ, chặn được ông ấy.

Lúc Lý Tam Thuận đang làm gà nướng giúp con trai, thì bà ngoại Lưu xách theo không ít đồ tới nhà.

“Thông gia, đang bận à.”

Trên tay Lý Tam Thuận đều là dầu mỡ, ông ấy gật đầu: “Ừ, bà tới thăm Hồng Mai sao?”

Bà ngoại Lưu xách theo túi lớn túi nhỏ, ngoài tới thăm con gái, Lý Tam Thuận thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

“Ừ, Hồng Mai sắp sinh rồi, tôi đến thăm con bé.”

“Ừ.”

Bà ngoại Lưu xách đồ ra khỏi phòng làm ra nướng, rất nhanh đã quay lại, túi đồ trong tay cũng không thấy đâu nữa.

Lý Tam Thuận suy đoán khả năng đã bỏ vào phòng rồi.

“Thông gia, phụ nữ mang thai sợ nhất là suy nghĩ nhiều, đầu óc không yên. Hồng Mai nhà chúng tôi đã lớn tuổi rồi, càng không chịu nổi việc buồn phiền, nếu như tâm trạng không tốt, sợ là sẽ không tốt cho đứa trẻ.”

Lý Tam Thuận không ngừng công việc trong tay, chỉ ậm ừ một tiếng.

Bà ngoại Lưu tìm một cái ghế, ngồi xuống nói tiếp: “Thông gia, tôi biết tôi đến cầu xin ông là không đúng, nhưng dù sao Nhậm Tân cũng là cháu ruột của tôi, là em họ ruột thịt của Hồng Mai, đánh gãy xương vẫn còn dính gân.”

“Ừ.”

“Nhậm Tân gây ra việc này, tôi còn muốn đánh cho nó một trận hơn bất kỳ ai, nhưng nó còn trẻ, không thể ở tù tận mười mấy năm.”

“Ừ.”

Lý Tam Thuận nói “Ừ” ý là cảm thấy mình nói đúng sao? Bà ngoại Lưu thầm vui vẻ, cảm thấy việc này có cửa rồi.

Bà ta nói tiếp: “Vì chuyện của em họ mà mấy ngày rồi Hồng Mai ăn không ngon ngủ không yên, nếu còn tiếp tục như vậy, thì không tốt cho nó và cả đứa trẻ trong bụng.”

“Vậy thông gia nhẹ nhàng khuyên nhủ Hồng Mai, đừng để nó lo lắng chuyện khác nữa, sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất.”

Bà ngoại Lưu thở dài: “Nếu như giải quyết được chuyện Nhậm Tân, thì Hồng Mai sẽ không phải khó chịu đến mức như vậy.”

Lý Tam Thuận: “Ừ, thế à?”

“Đương nhiên rồi! Thông gia, hay là ông về nói với bà thông gia một tiếng, để bà thông gia nói đỡ cho Nhậm Tân vài câu? Tâm trạng của Hồng Mai tốt lên, tâm trạng đứa trẻ trong bụng cũng tốt lên theo.

“Chuyện nhà máy do Đại Ngân quyết định, tôi không quan tâm.”

Khi nói ra lời này, Lý Tam Thuận vẫn luôn chân luôn tay, không hề dừng lại.

Bà ngoại Lưu bị chọc tức không nhẹ, hóa ra mình nói nhiều như vậy, Lý Tam Thuận vẫn chưa nghe lọt tai.

“Thông gia, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn Hồng Mai chịu tội như vậy sao? Dù không thương con bé, thì ông cũng phải thương đứa trẻ trong bụng nó chứ, thằng bé chính là con cháu nhà họ Lý ông đó.”

Lý Tam Thuận ngừng tay, mắt nhìn sang nơi khác, hỏi: “Bà thông gia, bà không thương đứa trẻ trong bụng Hồng Mai, chẳng lẽ Hồng Mai bà cũng không thương à? Con bé là con gái ruột của bà đó, chẳng lẽ bà muốn thấy con gái mình khó xử vì một đứa cháu trai sao? Nếu bà thương Hồng Mai, thì đừng mang chuyện này ra làm phiền con bé nữa. Tôi nghe Lưu Trụ nói, vì chuyện của Nhậm Tân mà tối đến Hồng Mai cũng ngủ không ngon giấc, bà cũng nên mặc kệ chuyện này, tập trung chăm sóc cẩn thận cho Hồng Mai thì hơn.”

“Nhậm Tân là cháu trai ruột cảu tôi, tôi không thể mặc kệ.”

“Ừ.”

“Ừ” xong, Lý Tam Thuận lại tiếp tục cúi đầu làm gà nướng.

Trông thấy dáng vẻ đầu gỗ của Lý Tam Thuận, bà ngoại Lưu thật sự không biết nên nói gì nữa.

Bà ta ôm một bụng tức ra ngoài, đúng lúc gặp được Lưu Hồng Mai quay về từ nhà trước.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 292: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (50)



“Hồng Mai, mẹ về đây, mẹ không ở nổi chỗ này nữa.”

Lý Lưu Trụ đi cùng vợ mình, nghe mẹ vợ nói như vậy, anh ta gãi đầu, dáng vẻ hàm hậu, nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ không nhắc đến chuyện Nhậm Tân, thì sao không ở nổi chỗ này chứ?”

Lưu Hồng Mai vỗ chồng mình một cái: “Anh nói linh tinh cái gì thế.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ: “Anh về phòng làm gà nướng với cha đây, em nói chuyện với mẹ mình đi.”

Lưu Hồng Mai kéo bà ngoại Lưu về phòng mình, bà ngoại Lưu kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Lý Tam Thuận cho con gái nghe: “Không phải con nói cha chồng con rất dễ tính, còn không biết ăn nói à? Mẹ thấy ông ấy rất biết ăn nói mà.”

“Mẹ, cha chồng con nói cũng không sai, mẹ cứ liên tục tới tìm cha mẹ chồng con vì chuyện này, con ở trong nhà cũng khó xử.”

“Con nghĩ mẹ muốn sao?” Bà ngoại Lưu vỗ ghế sô pha: “Nhà bác con đi tìm bà ấy, căn bản không vào được nhà máy. Mẹ đi hai chuyến thì mẹ chồng con đều ra ngoài rồi, rõ ràng là đang tránh mặt mẹ mà. Hồng Mai, con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Lưu Hồng Mai thờ ơ đáp: “Làm sao bây giờ ư? Cảnh sát phán xử thế nào thì làm như vậy.”

Cuối cùng bà ngoại Lưu tức giận ra về, trong lòng Lưu Hồng Mai cũng không dễ chịu lắm, hết mắng cái này lại oán cái kia, cuối cùng bực bội không chịu được, chạy về phòng nằm.

Lúc tan học về nhà, thấy mẹ mình vẫn đang nằm trong phòng, Lý Văn Nhân ắt đầu làm “Áo bông nhỏ tri kỷ”, nghiêm túc nghe Lưu Hồng Mai cằn nhằn.

Cuối cùng, hai mắt Lưu Hồng Mai đỏ lên, hỏi: “Nhân Nhân, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ? Bà ngoại con bảo mẹ đi cầu xin bà nội con, bà nội con lại không nể tình chút nào, nghiêm khắc xử lý theo phép công, mẹ bị kẹp ở giữa thật sự rất khó chịu.”

Lý Văn Nhân an ủi Lưu Hồng Mai một phen, thành công khuyên Lưu Hồng Mai nằm xuống nghỉ ngơi.

Đợi Lưu Hồng Mai nhắm mắt lại rồi, Lý Văn Nhân mới nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu như đứa nhỏ trong bụng mẹ là đứa cháu duy nhất của nhà họ Lý thì tốt biết mấy. Như vậy, có lẽ bà nội có thể nể mặt đứa cháu trong bụng mẹ mà thay đổi quyết định.”

Giọng Lý Văn Nhân rất nhỏ, chỉ có cô ta và Lưu Hồng Mai có thể nghe thấy.

Cô ta nói xong, mi mắt Lưu Hồng Mai khẽ run lên.

Nếu như, đứa trẻ trong bụng mình là cốt nhục duy nhất của nhà họ Lý, chắc chắn thái độ của mẹ chồng sẽ tốt hơn nhiều…

Nhưng mà… Nhưng mà nhà họ Lý đã có Khai Nguyên với Khai Lâm rồi, đứa trẻ trong bụng mình căn bản không phải cốt nhục duy nhất của nhà bọn họ.

Nghĩ đến đây Lưu Hồng Mai lại nhớ tới, khi vừa mang thai cô ta từng nói đùa hỏi Lý Lưu Trụ thích con trai hay là con gái, lúc ấy Lý Lưu Trụ cười nói, con nào cũng được.

Lúc ấy Lưu Hồng Mai cảm thấy rất vui mừng, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy, chắc bởi vì anh ta đã có hai đứa con trai rồi, nên mới nghĩ đứa trẻ trong bụng cô ta là trai hay gái cũng không sao cả.

Lưu Hồng Mai càng nghĩ càng nhiều, hiện tại sự nghiệp của cha mẹ chồng càng ngày càng lớn như vậy, sau này gia nghiệp sẽ thuộc về ai?

Lý Lưu Trụ - chồng cô ta rõ ràng là không có cửa, xem ý của cha mẹ chồng có lẽ cũng không định cho anh ta mà trực tiếp cho cháu mình.

Bây giờ mẹ chồng thường xuyên dẫn Khai Nguyên đi theo bên cạnh, đợi sau này bà ấy già rồi, 90% sẽ để nhà máy lại cho Khai Nguyên.

Đứa trẻ trong bụng cô ta là nam còn tốt, khả năng còn được chia trác một phần, nếu là nữ thì được thứ gì nhỉ?

Lưu Hồng Mai xoa bụng thở dài, đầu óc phiền loạn.

Lý Văn Nhân ra khỏi phòng, khóe miệng treo nụ cười. Cô ta biết vừa rồi mẹ mình không hề ngủ, chắc chắn đã nghe được những lời cô ta nói.

Cô ta không tin, mẹ mình sẽ không nghĩ nhiều.

Chỉ cần mẹ cô ta nghĩ nhiều, cơ hội của cô ta sẽ càng lớn hơn.

Lý Văn Nhân thật sự rất thèm, vô cùng thèm thuồng sản nghiệp của Lưu Đại Ngân, nhưng mà cô ta chỉ là một cô cháu gái không có quan hệ huyết thống, Lưu Đại Ngân sẽ đưa sản nghiệp của bà ấy cho cô ta sao?

Không cần nghĩ cũng biết là không thể nào.

Lưu Đại Ngân có con trai con gái ruột thịt, có cháu nội cháu ngoại ruột thịt, sao có thể đưa “giang sơn” bà ấy vất vả lắm mới gây dựng được cho người dưng nước lã như cô ta chứ?

Lý Văn Nhân không cam lòng, giống như có một kho báu trước mặt nhưng lại không thể với tới, sao cô ta có thể cam lòng. Phải biết rằng, tương lai sau này sản nghiệp của Lưu Đại Ngân sẽ trên chục tỷ đấy, Lý Văn Nhân chỉ có thể nhìn lại không thể có được, sao cô ta có thể cam tâm.

Bây giờ mẹ cô ta đang mang thai, với cô ta mà nói, đây chính là cơ hội, là cơ hội để có thể lấy được sản nghiệp của Lưu Đại Ngân.

Nếu như cô ta không nắm chặt cơ hồi này, vậy thì tương lai sẽ không có khả năng lấy được sản nghiệp ấy.

Lý Văn Nhân hát ngâm nga đi đến phòng khách, tiếp tục sắm vai một cô con gái ngoan, một cô em gái đáng yêu trong cái nhà này, không ai biết trong lòng cô ta thật sự đang nghĩ điều gì.

Thái độ của Lưu Đại Ngân rất kiên quyết, bà ngoại Lưu và người nhà họ Nhậm không thể gặp được bà ấy, nên chuyện Nhậm Tân chỉ có thể xử lý theo pháp luật. Vì thế tâm trạng của bà ngoại Lưu không được vui vẻ lắm, Lưu Hồng Mai không muốn bị giận chó đánh mèo nên số lần về nhà cũng dần ít đi.

Chỉ có Lý Văn Nhân là chăm về nhà bà ngoại hơn. Bà ngoại Lưu không tiện nổi giận với cháu gái, cộng thêm Lý Văn Nhân biết dỗ dành, khiến bà ta càng ngày càng yêu thương cô cháu gái Lý Văn Nhân này.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 293: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (51)



Hiệu suất công việc của Đới Vĩnh rất cao, chỉ trong một tuần đã đưa ra một bản báo cáo, bên trên liệt kê kỹ càng tỉ mỉ ưu khuyết điểm của từng loại dây truyền sản xuất mì ăn liền và tài liệu về nó.

Lưu Đại Ngân mở cuộc họp, trải qua thảo luận một phen, cuối cùng quyết định nhập khẩu dây truyền máy móc của nước N.

Ưu điểm của máy móc nước N là sản lượng cao, khuyết điểm là cần nhiều nhân công hơn so với máy móc nước M, giá cả cũng cao hơn một chút.

Chi phí nhân công căn bản không đáng gì bởi chi phí nhân công trong nước rất rẻ, thứ Lưu Đại Ngân cần nhất lúc này chính là sản lượng, chỉ cần sản lượng cao, những thứ khác đều không thành vấn đề.

Giá của dây truyền sản xuất này tận mấy trăm vạn, tài chính của Lưu Đại Ngân căn bản không đủ để mua sắm, chỉ có thể đi vay thêm lần nữa.

Hiện tại doanh thu bán hàng của nhà máy Lưu Đại Ngân khoảng mấy trăm vạn một năm, hơn nữa còn có nhà xưởng và máy móc thiết bị trong nhà xưởng, nên rất nhanh khoản vay đã được phê duyệt.

Bên này Lưu Đại Ngân bận rộn phát triển sự nghiệp, bên kia Lưu Hồng Mai suốt ngày suy nghĩ vẩn vơ.

Từ khi con gái nói thầm một câu như vậy bên tai cô ta, đầu óc cô ta bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nếu như… Nếu như mình thật sự sinh ra một cô con gái, vậy phải làm sao bây giờ? Sau này chắc chắn gia sản nhà họ Lý sẽ không liên quan gì đến mình.

Như vậy sao được!

Cô ta đi tìm người quen, nhờ bác sĩ siêu âm xem giới tính của đứa trẻ. Đúng là ợ cái gì cái đó tới, trong bụng cô ta thât sự là một cô con gái.

Nếu cô ta thật sự sinh ra một đứa con gái, vậy phải làm sao…

Thật ra cuộc sống hiện tại của Lưu Hồng Mai đã rất hạnh phúc rồi, nhưng con người đều có tính tham lam, có tiền rồi lại muốn có nhiều hơn nữa.

Vân Chi

Chuyện Lưu Hồng Mai lén siêu âm xem giới tính đã bị Lý Văn Nhân biết, cô ta còn biết trong bụng mẹ mình là một em gái nhỏ.

Đúng là trời cũng giúp mình mà. Lý Văn Nhân tự nhủ.

Sau đó bất cứ khi nào hai mẹ con cô ta ở riêng với nhau, Lý Văn Nhân lại làm như vô tình kể cho Lưu Hồng Mai nghe câu chuyện, có rất nhiều người mẹ kế nuôi con riêng từ nhỏ đến lớn, nhưng con riêng vẫn không hiếu thảo. Có rất nhiều người vì sinh con gái khiến cha mẹ chồng không thích, thậm chí cô ta còn kể những câu chuyện tráo đổi con cho nhau.

Có nhà sinh toàn con gái, nhưng mà hai vợ chồng đều là nhân viên nhà nước, không thể sinh thêm, trùng hợp người giường bên cạnh ở nông thôn tới cũng vừa sinh một đứa con trai, mà nhà bọn họ đã có hai người con trai rồi, cả nhà đang buồn rầu vì không biết tương lai lấy đâu ra tiền xây nhà cưới vợ cho con trai…

Nhà sinh con gái thì muốn có con trai, nhà sinh con trai thì muốn có con gái, rất nhanh hai nhà đã ăn nhịp với nhau, tráo đổi hai đứa trẻ.

Người muốn có con trai đã có con trai, người muốn có con gái thì có con gái, kết quả cả hai nhà đều vui mừng.

Khi kể câu chuyện này, khoé mắt Lý Văn Nhân vẫn luôn chú ý từng biểu cảm trên mặt Lưu Hồng Mai.

Khi cô ta nhắc đến hai chữ đổi con, mí mắt Lưu Hồng Mai khẽ giật giật vài cái.

Cô ta mỉm cười, nói sang chuyện khác, nhắc đến chuyện nhà máy: “Mẹ, con nghe nói nhà máy nhà chúng ta lại sắp nhập khẩu một dây truyền sản xuất nữa đó, nếu như thành công, doanh thu bán hàng có thể lên tới mấy ngàn vạn, đến khi đó nhà máy nhà chúng ta cũng coi như nhà máy lớn ở tỉnh thành rồi, chúng ta cũng thuộc tầng lớp giàu có.”

Khi nói đến mấy ngàn vạn, mí mắt Lưu Hồng Mai lại giật giật thêm lần nữa.

“Nhân Nhân, con nghe ai nói chuyện này?” Lưu Hồng Mai hỏi.

“Chủ nhật tuần trước đến nhà máy chơi con nghe chú Đới nói với bà nội như vậy.” Lý Văn Nhân nở nụ cười ngọt ngào, dường như không biết tin tức này có ý nghĩa thế nào.

Lưu Hồng Mai cũng mỉm cười, nói với con gái: “Nhân Nhân, con ra ngoài chơi trước đi, mẹ mệt rồi muốn nằm nghỉ một lát.”

Lý Văn Nhân rất tri kỷ, nói: “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con ra ngoài đây.”

Lưu Hồng Mai trằn trọc vài ngày, cuối cùng hạ quyết tâm, phải làm điều gì đó, nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hôm sau, Lưu Hồng Mai bịt bọc kín mít, ra ngoài một chuyến.

Ngày dự kiến sinh của con dâu càng lúc càng gần, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều rất bận, Lý Tam Thuận đã ôm đồm hết việc làm gà nướng để con trai có thêm thời gian rảnh ở bên cạnh chăm sóc con dâu.

Nhưng khi con dâu sắp sinh con, không biết vì sao con dâu lại cãi nhau với con trai một trận, sau đó ra ngoài mãi không thấy về.

Chuyện này khiến Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lo lắng sợ hãi không thôi, Lý Tam Thuận còn hung hăng đánh cho con trai mấy cái.

Người nhà mẹ đẻ của con dâu cũng tới, sau khi biết rõ ngọn nguồn cũng mắng cho Lý Lưu Trụ một trận, nếu con trai không ngăn cản, bà ta đã xông lên đánh Lý Lưu Trụ rồi.

“Cậu có biết Hồng Mai sắp sinh rồi không mà cậu còn chọc con bé tức giận? Nếu nó xảy ra chuyện gì, cậu sẽ hối hận cả đời!”

Bà ngoại Lưu mắng rất nhiều, Lưu Đại Ngân cũng bước đến đánh con trai mình vài cái, mắng: “Lưu Trụ, ngày thường mẹ nói với con thế nào hả? Mẹ đã dặn Hồng Mai sắp sinh rồi, con phải nhường nhịn con bé, không được để con bé tức giận, bây giờ con xem, con đã gây ra chuyện gì thế này? Còn không mau ra ngoài tìm con bé về!”

Lý Lưu Trụ khóc lóc, nói: “Mẹ, con thật sự không hề chọc giận Hồng Mai, vì cô ấy chê con viết sổ sách quán lẩu không rõ ràng, con mới nói lại vài câu, thế mà cô ấy nổi giận chạy ra ngoài luôn. Nếu biết cô ấy sẽ giận dỗi như vậy, con đã không nói rồi, dù cô ấy đánh con, mắng con, con cũng không nói câu nào.”

“Còn không mau ra ngoài tìm đi.”

“Đúng đúng đúng, để con ra ngoài tìm cô ấy.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 294: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (52)



Người nhà họ Lý và người nhà họ Lưu đều chạy ra ngoài tìm người, hỏi khắp một lượt xem có lai trông thấy Lưu Hồng Mai không.

Khu vực này đều là hàng xóm láng giềng cũ, trông thấy bọn họ gióng trống khua chiêng tìm người như thế, đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, đều vội vàng hỏi thăm.

Khi Lưu Đại Ngân đi với Lý Tam Thuận hỏi thăm đến khu vực gần nhà bà ngoại Lưu, có một đứa trẻ nói: “Cháu nhìn thấy cô Hồng Mai, cô ấy về nhà rồi.”

“Về nhà, về nhà nào?” Lưu Đại Ngân vội hỏi.

“Về nhà bà Lưu ạ.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, nhanh chóng đi tới nhà bà ngoại Lưu. Đến gần nhà, quả nhiên cổng lớn nhà họ Lưu đang mở. Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vội chạy vào nhà xem con dâu có ở đây không.

Lúc này con dâu bà ấy đang ngồi trong nhà xem tivi. Trông thấy cha mẹ chồng tới, Lưu Hồng Mai đứng dậy, chưa nói lời nào hốc mắt đã đỏ ửng lên.

“Cha, mẹ tới đấy à.”

“Hồng Mai, rốt cuộc chuyện là thế nào? Con nói mẹ nghe đi để mẹ về xử lý thằng Lưu Trụ.”

Lưu Hồng Mai cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nói: “Mẹ, Lưu Trụ làm sổ sách không tử tế, con nói anh ấy vài câu, anh ấy lại nổi nóng nên con mới chạy ra ngoài.”

“Hồng Mai à…” Lưu Đại Ngân kéo tay con dâu, nói: “Lưu Trụ làm không đúng, con mắng nó hoặc nói cho cha mẹ để cha mẹ đánh nó là được, con sắp sinh rồi, hiện tại chính là giai đoạn quan trọng nhất, đừng không nói tiếng nào đã chạy một mình ra ngoài như thế.”

Lý Tam Thuận ở bên cạnh cũng nói: “Hồng Mai, con yên tâm, cha đã dạy cho Lưu Trụ một trận rồi, nếu con chưa hết giận, cha lại đánh nó thêm trận nữa.”

Lưu Hồng Mai cúi đầu lau nước mắt, không nói lời nào.

Lưu Đại Ngân quay đầu lại nói với Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, ông mau đi thông báo cho nhà thông gia đi, nói đã tìm thấy Hồng Mai rồi, đang ở nhà bà ấy.”

“Ừ, tôi đi đây.”

Lưu Đại Ngân lại khuyên nhủ con dâu thêm một phen, đến khi trên mặt cô ta nở nụ cười, Lưu Đại Ngân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vân Chi

Bà ngoại Lưu chạy về nhà đầu tiên, khi nhìn thấy Lưu Hồng Mai, sắc mặt bà ta đầu tiên là vui mừng, sau đó là giận dữ: “Hồng Mai, con có biết hiện tại con đang mang thai không mà dám chạy lung tung như thế? Lỡ như xảy ra chuyện gì trên đường thì phải làm sao?”

“Mẹ, con xin lỗi, con biết con sai rồi.”

Lưu Đại Ngân ở bên cạnh hoà giải: “Bà thông gia, nói đến nói đi, vẫn là tại Lưu Trụ, nếu nó không chọc Hồng Mai tức giận thì làm gì có chuyện như vậy. Bà đừng trách Hồng Mai, chắc chắn lúc này trong lòng nó cũng không dễ chịu.”

Bà ngoại Lưu lườm con gái một cái, hỏi: “Bà thông gia, việc hôm nay là lỗi của Lưu Trụ nhỉ? Hồng Mai sắp sinh rồi, Lưu Trụ còn chọc tức con bé như vậy, ngày thường không biết còn bắt nạt Hồng Mai nhà chúng tôi thế nào.”

“Chuyện lần này là lỗi của Lưu Trụ nhà chúng tôi, bà thông gia, muốn đánh muốn phạt thế nào bà cứ tự nhiên.” Lý Tam Thuận nói.

“Đúng đấy, bà thông gia, muốn đánh muốn phạt thế nào bà cứ việc làm.” Lưu Đại Ngân cũng nói.

Bà ngoại Lưu trừng mắt nhìn về phía Lý Lưu Trụ: “Lưu Trụ, chuyện lần này là lỗi của cậu đúng không? Hồng Mai sắp sinh rồi, cậu không chiều con bé thì thôi còn dám chọc nó tức giận. Lưu Trụ, cậu nói xem, cậu làm thế là đúng hay không?”

Lý Lưu Trụ cúi đầu, mặt lộ vẻ ăn năn: “Mẹ, con xin lỗi, đều là lỗi của con, mẹ đánh con đi, sau này con không bao giờ chọc giận Hồng Mai nữa.”

“Tôi nào dám đánh cậu.” Bà ngoại Lưu lườm con rể một cái, rồi quay đầu đi: “Mẹ cậu lắm tiền như vậy, cậu là con trai duy nhất của bà ấy, tôi dám đánh cậu sao?”

Bà ngoại Lưu thật sự hận Lưu Đại Ngân, bởi vì đối phương không chịu tha thứ cho cháu trai Nhậm Tân của bà ta. Với Lưu Đại Ngân mà nói đó là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng Lưu Đại Ngân lại không chịu giúp đỡ.

“Bà thông gia, đã làm sai thì nên xử phạt, nên đánh.” Lưu Đại Ngân vỗ vào lưng con trai hai cái: “Lưu Trụ, lần này con chọc giận Hồng Mai là con có lỗi, còn không mau xin lỗi Hồng Mai đi.”

Lý Lưu Trụ thật sự không biết bản thân đã chọc giận vợ mình thế nào, cô ta chê Lý Lưu Trụ ghi sổ không rõ ràng, Lý Lưu Trụ giải thích vài câu, không biết tại sao đột nhiên vợ mình lại nổi giận, còn một mình chạy ra ngoài.

Có lẽ thật sự là lỗi của mình, hiện tại vợ mình đang mang thai, cảm xúc không ổn định, nếu cô ấy nói do mình chọc giận cô ấy, thì mình xin lỗi cô ấy vậy. Nghĩ tới đây, Lý Lưu Trụ lập tức bước đến trước mặt Lưu Hồng Mai, ngồi xổm xuống, nói: “Hồng Mai, xin lỗi em, là lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?”

Vành mắt Lưu Hồng Mai đỏ lên, nhìn Lý Lưu Trụ một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Sau này anh còn như vậy không?”

Lý Lưu Trụ vội lắc đầu: “Không dám nữa, không dám nữa.”

Lưu Hồng Mai khẽ nở nụ cười: “Vậy anh thề đi.”

Lý Lưu Trụ vội giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, thề thốt: “Sau này nếu anh dám chọc giận Hồng Mai, anh sẽ…”

Anh ta còn chưa nói hết câu, Lưu Hồng Mai đã che miệng anh ta lại: “Anh nói vớ vẩn gì thế.”

Hai vợ chồng đã làm lành, cuối cùng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng yên lòng.

“Lưu Trụ, sau này con đừng chọc giận Hồng Mai, nếu con còn dám chọc giận con dâu của mẹ, mẹ sẽ không tha cho con đâu đấy.” Lưu Đại Ngân dặn dò con trai.

“Mẹ, sau này con không dám nữa, mẹ cứ yên tâm.”

Lý Lưu Trụ muốn đón Lưu Hồng Mai về nhà, Lưu Hồng Mai lại lắc đầu, nói mình muốn ở nhà mẹ đẻ vài ngày, trong nhà nhiều trẻ con quá ầm ĩ.

Đợi đến buổi tối tắt đèn lên giường rồi, Lưu Hồng Mai nằm xoay lưng về phía bà ngoại Lưu, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nói với mẹ chuyện này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 295: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (53)



Không ngờ hai hôm sau, Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ lại cãi nhau.

Con dâu gọi điện thoại tới, khóc lóc không ngừng trong điện thoại, khiến Lưu Đại Ngân phải vội vàng bỏ hết công việc trong tay, lái xe về với Lý Tam Thuận.

Con dâu ngồi một đầu sô pha, con trai ngồi một đầu khác, hai người đều cúi mặt.

Con dâu cúi mặt lau nước mắt, nhìn thấy Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận tới thì hít hít mũi, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn.

Lưu Đại Ngân vào nhà, ngồi xuống, hỏi: “Lại có chuyện gì thế? Lưu Trụ, con lại chọc giận Hồng Mai à?”

Lý Lưu Trụ ngẩng đầu, hai mắt cũng đỏ: “Cha, mẹ, con không biết vì sao Hồng Mai lại tức giận, con giặt quần áo xong cô ấy bắt đầu nổi cáu, con cũng không biết tại sao.”

“Tại sao ư, còn tại sao nữa, em đã nói bao nhiều lần rồi, quần áo phải giặt bằng tay, không được dùng máy giặt để giặt, nhưng anh vẫn dùng máy giặt, bao nhiêu vi khuẩn bám trên đó?”

Lý Lưu Trụ: “Nhưng anh giặt bằng tay mà.”

“Quần áo đều đặt chung một cái chậu, sao lại cái giặt bằng tay cái giặt bằng máy được?”

“Anh chuẩn bị đi phơi nên mới bỏ chung một chậu thôi.”

Đã gỡ bỏ hiểu lầm, Lưu Hồng Mai lau sạch nước mắt trên mặt, không khóc nữa, nói: “Lưu Trụ, em xin lỗi, lần này do em chưa nghe anh nói rõ đã nổi cáu với anh, hay là anh mắng lại em đi.”

Lưu Đại Ngân ở bên cạnh vội vàng nói: “Mắng lại cái gì, phụ nữ có thai tâm trạng không ổn định là chuyện rất bình thường, hay là thế này nhé, Lưu Trụ, con dẫn Hồng Mai ra ngoài chơi cho khuây khoả đi.”

“Mẹ, không cần đâu.” Lưu Hồng Mai xua tay: “Lát nữa Lưu Trụ phải coi quán lẩu, con đi một mình là được rồi.”

“Sao có thể để con ra ngoài một mình? Cha mẹ đều không yên tâm.”

Lưu Hồng Mai lau khô nước mắt, lộ ra nụ cười: “Cha, mẹ, con về nhà mẹ đẻ con vài ngày, bà ấy ở nhà một mình cũng không có việc gì, con qua đó chơi với bà ấy.”

Cha của Lưu Hồng Mai đã qua đời năm trước rồi, anh trai chị dâu cũng đã dọn sang nhà mới, hiện tại trong nhà chỉ có một mình bà ngoại Lưu.

“Được rồi, nếu con muốn về nhà thì bảo Lưu Trụ đưa con qua đó.” Lưu Đại Ngân lại dặn dò con dâu: “Nhưng đừng ở bên chỗ mẹ con lâu quá, con sắp sinh rồi, nếu sinh bên đó một mình mẹ con sẽ không ứng phó nổi.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Con dâu sắp sinh, Lưu Đại Ngân lại bận việc ở nhà máy, không thể về nhà hàng ngày chỉ có thể gọi điện thoại về hỏi han.

Mấy hôm sau, thấy con dâu vẫn ở lại nhà mẹ đẻ chưa về, Lưu Đại Ngân dặn dò con trai đi đón vợ, đừng để vợ mình ở mãi bên nhà mẹ đẻ như thế.

Ngày dự sinh của Lưu Hồng Mai đã qua hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Hai vợ chồng bọn họ đã đến bệnh viện khám, bác sĩ nói không vấn đề gì, hai hôm nữa nếu vẫn chưa thấy động tĩnh thì đến bệnh viện khám lại là được.

Nhà họ Lưu chỉ có một mình bà ngoại Lưu ở nhà, nếu như Hồng Mai thật sự sinh ở bên đó, sinh ban ngày còn tốt, sinh buổi tối thì phải làm sao?

Giọng nói đầy bất đắc dĩ của Lý Lưu Trụ vang lên trong điện thoại: “Mẹ, ngày nào con cũng tới nhà họ Lưu hai lần, nhưng Hồng Mai thích ở bên đó, con nói thế nào cô ấy cũng không chịu quay về. Con cũng không có cách nào khác.”

Con dâu không muốn về, Lưu Đại Ngân cũng không tiện ép buộc, đành dặn dò con trai qua điện thoại: “Nếu Hồng Mai không muốn về, hay là con cũng dứt khoát qua bên đó ở mấy ngày đi, đưa bọn nhỏ đến nhà máy cho mẹ.”

“Mẹ, con đã nói với Hồng Mai rồi, nhưng Hồng Mai nói cô ấy vẫn chưa có cảm giác gì, không cần con ngày đêm túc trực ở nhà họ Lưu.”

Con dâu không muốn, Lưu Đại Ngân cũng không tiện miễn cưỡng, nói: “Vậy con nhớ thường xuyên qua bên đó nhé, nhớ hỏi thăm tình hình của Hồng Mai nhiều vào.”

“Mẹ, con biết rồi.”

Hiện tại người trẻ tuổi đều không thích bị cha mẹ quản quá nhiều, con dâu đã muốn ở lại nhà mẹ đẻ, Lưu Đại Ngân cũng không tiện cưỡng ép, chỉ có thể mua một đống đồ ăn, đồ dùng, tranh thủ thời gian buổi tối đến thăm con dâu.

Mấy ngày sau, giữa lúc nửa đêm Lưu Đại Ngân nhận được một cuộc điện thoại: “Mẹ, Hồng Mai sinh rồi, mẹ mau tới nhà họ Lưu đi, Hồng Mai sinh con ở nhà.”

Nghe con trai nói mấy câu Lưu Đại Ngân lập tức tỉnh hẳn, Lý Tam Thuận cũng dậy rồi, hai người mau chóng mặc quần áo vào rồi lái xe đến nhà họ Lưu.

Cửa nhà họ Lưu mở rộng, trong sân trong nhà đều sáng đèn, hai vợ chồng vội chạy vào phòng, con trai Lý Lưu Trụ đang chờ ngoài phòng khách.

Chưa đứng vững chân Lưu Đại Ngân đã nôn nóng hỏi: “Lưu Trụ, sao lại thế này? Sao Hồng Mai lại sinh ở nhà?”

Lý Lưu Trụ nói: “Mẹ, bên này không có điện thoại, khi hàng xóm tới gọi con, con chạy đến nơi thì Hồng Mai đã sinh xong rồi. Bây giờ mẹ vợ đang thu dọn bên trong giúp Hồng Mai, con không tiện vào trong đó.”

Lưu Đại Ngân không kịp nghĩ nhiều, vội hỏi qua rèm cửa: “Thông gia, tôi vào được không?”

Bà ngoại Lưu trả lời rất nhanh: “Bà thông gia đừng vào vội, tối sắp thu dọn xong cho Hồng Mai rồi, bà vào chắc chắn hơi lạnh sẽ vào theo, cứ chờ thêm lát nữa rồi vào.”

Bà ngoại Lưu không cho vào, Lưu Đại Ngân cũng không tiện vào trong đó, đành đứng ngoài hỏi: “Hồng Mai thế nào rồi? Thu dọn xong chúng ta lập tức tới bệnh viện.”

Vân Chi

Bà ngoại Lưu nói vọng ra: “Sắp xong rồi đây.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 296: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (54)



Một lát sau, bà ngoại Lưu gọi: “Tôi thu dọn xong rồi, bà thông gia với Lưu Trụ vào đi.”

Lưu Đại Ngân vào phòng cùng con trai, trong phòng vẫn còn mùi m.á.u ngai ngái, Lưu Hồng Mai đang nằm trên giường đất, đắp chăn, ngắm nhìn đứa nhỏ nằm trong tã lót bên cạnh cô ta.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân không vội nhìn đứa nhỏ, mà chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Hồng Mai, hỏi: “Hồng Mai, con thấy thế nào?”

Lưu Hồng Mai nở nụ cười yếu ớt, không nói gì.

Bà ngoại Lưu ở bên cạnh nói: “Nửa đêm, Hồng Mai đánh thức tôi, tôi vừa nhìn đã biết con bé sắp sinh rồi, nên vội mặc quần áo vào định đi gọi Lưu Trụ đến. Ai ngờ, tôi chưa mặc quần xong, đầu đứa nhỏ đã chui ra rồi, khiến tôi sợ tới mức không dám đi gọi người giúp đỡ, đành dọn dẹp rồi đỡ đẻ cho Hồng Mai tại nhà. May mà trước kia tôi từng làm bà đỡ, Hồng Mai mới thuận lợi sinh con không gặp phải nguy hiểm gì. Đợi Hồng Mai sinh xong, tôi cắt cuống rốn cho đứa nhỏ, sau đó thu dọn cho Hồng Mai xong rồi, tôi mới nhờ hàng xóm đi gọi Lưu Trụ tới.”

Lý Lưu Trụ ngồi xuống bên cạnh Lưu Hồng Mai, hai mắt đỏ lên: “Hồng Mai, em vất vả rồi, đều là lỗi của anh mới khiến em phải khổ như vậy.”

Lưu Hồng Mai yếu ớt, thở không ra hơi, nói: “Trách anh gì đâu, đều tại em, nếu em không tuỳ hứng thì đã không phải khổ như vậy.”

Thấy con dâu không vấn đề gì, Lưu Đại Ngân mới đi thăm cháu mình. Lúc này đứa trẻ vẫn nhăn nhúm như con khi nhỏ, làn da bèo nhèo, vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Bà ngoại Lưu ở bên cạnh, nói: “Là bé trai, bà thông gia, bà lại có thêm một đứa cháu trai nữa rồi.”

“Chỉ cần Hồng Mai không sao, cháu trai hay cháu gái đều được. Bà thông gia, chúng ta mau tới bệnh viện đi, để bác sĩ khám lại kỹ càng, ở nhà thế này tôi không yên tâm.”

Bà ngoại Lưu đã thu dọn xong đồ đạc: “Ừ, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đưa Hồng Mai với thằng bé đến bệnh viện thôi.”

Lưu Đại Ngân bế đứa nhỏ, bà ngoại Lưu mặc quần áo cho Lưu Hồng Mai, đeo khẩu trang, đội mũ, rồi bảo Lý Lưu Trụ cõng cô ta lên xe.

Sau khi lên xe, bà ngoại Lưu nói với Lý Tam Thuận: “Ông thông gia, chúng ta nhiều người rồi, ông về nhà với bọn trẻ đi đừng tới bệnh viện nữa, trong nhà vẫn còn ba đứa trẻ đó.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Đúng đấy, Tam Thuận, ông đừng đi bệnh viện nữa, bọn trẻ đều ở nhà, không thể để bọn nó ở nhà một mình.”

Lý Tam Thuận gật đầu nói: “Tôi biết rồi, mọi người lái xe chậm chút.”

“Yên tâm đi.” Lưu Đại Ngân khởi động ô tô, lái ra ngoài.

Tới bệnh viện, bà ngoại Lưu với Lưu Đại Ngân chăm mẹ con sản phụ, Lý Lưu Trụ thì chạy lên chạy xuống làm các thủ tục.

Tình trạng của Lưu Hồng Mai rất tốt, nhìn qua đã có sức sống hơn khi ở nhà rồi, đứa nhỏ cũng đã được bà ngoại Lưu bế đi kiểm tra.

“Hồng Mai, con muốn ăn gì không, để lát nữa Lưu Trụ về mẹ bảo nó mua cho con.”

“Mẹ, hiện tại con không muốn ăn gì hết, mẹ nghỉ ngơi một lát đi, thức từ nửa đêm đến bây giờ rồi.”

Lưu Đại Ngân đắp chăn cho con dâu, nói: “Có gì đâu, con sinh cháu cho nhà họ Lý chúng ta mới vất vả.”

“Mẹ, vậy con ngủ một lát trước nhé.”

“Ngủ đi,” Lưu Đại Ngân cười nói: “Ngủ dậy rồi, muốn ăn gì thì cứ bảo mẹ.”

Lúc Lý Lưu Trụ làm xong thủ tục quay về, Lưu Hồng Mai đã ngủ rồi. Lưu Đại Ngân bảo con trai: “Lưu Trụ, con xuống căn tin bệnh viện xem còn gì ăn không, mua tạm cho Hồng Mai một bát mì nước, nói với người ta là mua cho sản phụ mới sinh ăn.”

Lý Lưu Trụ khẽ gật đầu: “Mẹ, con đi đây, mẹ ở lại với Hồng Mai nhé.”

Bà ngoại Lưu bế đứa trẻ về, thấy con gái đã ngủ thì nhẹ nhàng đặt đứa trẻ lên giường: “Thằng bé nặng bốn cân hai, rất khoẻ mạnh, là một thằng nhóc chắc nịch.”

Đứa trẻ ngủ rồi, Lưu Đại Ngân nhẹ nhàng cởi tã lót ra cho thằng bé, quả nhiên đã tè dầm rồi. Bà ngoại Lưu cầm một mảnh tã mới đến, Lưu Đại Ngân thay cho thằng bé.

Trong lúc thay tã, Lưu Đại Ngân nhìn lướt qua cuống rốn của đứa nhỏ, trong lòng hơi nghi hoặc. Sao quanh cuống rốn này lại không có vết m.á.u nhỉ? Nhìn rất khô ráo…

Nhưng bà ấy không để trong lòng, vẫn nhanh nhẹn thay tã cho đứa cháu nhỏ rồi bọc kỹ lại.

Đứa trẻ ngủ rồi, Lưu Hồng Mai cũng ngủ rồi, Lưu Đại Ngân với bà ngoại Lưu ngồi xuống góc tường phía xa, nhẹ nhàng nói chuyện.

“Bác sĩ nói, thằng bé rất khoẻ mạnh, còn lấy chút m.á.u của thằng bé đem đi xét nghiệm, ngày mai mới có kết quả.”

Đến tận lúc này, trong lòng Lưu Đại Ngân vẫn còn sợ hãi. Phụ nữ sinh con chính là một lần đi dạo qua quỷ môn quan, chỉ vô ý một chút thôi, khả năng sẽ không giữ được tính mạng. Con dâu sinh con lúc nửa đêm, chỉ có bà thông gia bên cạnh, may mà trước đây bà thông gia từng làm bà đỡ, nếu không, không biết sẽ thế nào đâu.

“Bà thông gia, may mà trước đây bà từng làm bà đỡ, nếu không không biết sẽ thế nào đâu! Đến tận bây giờ, tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này, may mà Hồng Mai và đứa bé đều không sao.” Lưu Đại Ngân nói.

Trên mặt bà ngoại Lưu cũng mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói: “Tôi từng đỡ đẻ cho người ta mười mấy năm, nhưng mà bây giờ không ai sinh con ở nhà, đều đưa tới bệnh viện nên mới không theo cái nghề ấy nữa. Hồng Mai sinh đứa thứ hai, vốn nhanh hơn lần đầu, lúc con bé gọi tôi, đầu đứa trẻ cũng tòi ra rồi. Tôi cũng không dám đi tìm Lưu Trụ nữa, đành đỡ đẻ trước cho con bé. Cảm ơn trời đất, mẹ con nó đều bình an.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Cám ơn trời đất, mẹ tròn con vuông.”

Lưu Hồng Mai ngủ hai tiếng, trong lúc đó đứa trẻ từng tỉnh một lần, cho uống chút nước, thay tã mới xong thằng bé lại ngủ tiếp rồi.

Hôm sau bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh, đầu tiên là khám cho người lớn, sau đó mới xem đứa trẻ.

Nghe bác sĩ nói sản phụ và đứa trẻ đều bình thường, Lưu Đại Ngân mới yên lòng.

Lúc y tá đến thay băng cuống rốn cho đứa trẻ, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh cởi tã giúp. Y tá cầm tăm bông chấm thuốc sát trùng, vừa thay băng vừa nói: “Ai cắt rốn cho thằng bé mà khéo vậy, nhìn cứ như đã được bốn năm ngày rồi, chắc thêm hai ngày nữa là sẽ rụng rốn thôi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 297: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (55)



Y tá vừa nói xong, mặt bà ngoại Lưu và Lưu Hồng Mai đều biến sắc.

Lưu Đại Ngân đang khom lưng nhìn y tá thay băng gạc cho đứa trẻ, đương nhiên không nhìn thấy sắc mặt của mẹ con nhà kia rồi.

Ở nơi Lưu Đại Ngân không nhìn thấy, bà ngoại Lưu và Lưu Hồng Mai khẽ liếc nhau, sau đó vội vàng rời mắt. Bà ngoại Lưu đến bên cạnh con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, ý bảo cô ta yên tâm.

Lưu Đại Ngân sợ đồ ăn ở bệnh viện không ngon, trời vừa sáng đã đuổi con trai về, để anh ta nấu cơm cho con dâu ăn.

Trước ngày dự sinh một tháng, Lưu Đại Ngân đã thương lượng với con trai con dâu sẽ thuê một người bảo mẫu chăm sóc con dâu lúc ở cữ rồi. Bà ấy bận việc nh máy, căn bản không có thời gian chăm sóc con dâu. Lưu Trụ là đàn ông, Lưu Đại Ngân không yên tâm để anh ta chăm sóc sản phụ, thuê một người bảo mẫu càng yên tâm hơn.

Nhưng con dâu lại khăng khăng không chịu đồng ý, sợ bảo mẫu chăm sóc không tốt, nói mẹ cô ta vẫn khoẻ mạnh, để cô ta ở nhà mẹ đẻ là ược rồi.

Con dâu đã có ý định của mình, Lưu Đại Ngân cũng khôgn bắt ép. Bà thông gia chăm sóc con dâu ở cữ, Lưu Đại Ngân tỏ vẻ sẽ tài trợ tất cả chi phí tiêu dùng, hơn nữa còn cho thêm ba trăm đồng xem như phí vất vả cho bà thông gia.

Người lớn trẻ con đều không vấn đề gì, nên không cần ở lại bệnh viện quá lâu, hết hai tư tiếng đồng hồ là bọn họ có thể về nhà rồi.

Ba đứa trẻ cũng tới bệnh viện thăm em trai nhỏ, Khai Lâm chỉ vào thằng bé, nói: “Em ấy nhỏ quá.”

Lưu Hồng Mai nằm nghiêng, nhìn con trai nhỏ đang ngủ: “Trẻ con vừa sinh ra đều như vậy cả, Khai Nguyên, Khai Lâm và cả Nhân Nhân nữa cũng như vậy, dần dần mới lớn lên.”

Lưu Đại Ngân kéo mấy đứa cháu lại, để bọn họ cách xa cháu trai nhỏ một chút: “Em trai thế này vẫn nhỏ sao? Em ấy nặng bốn cân hai đó. Lúc Khai Lâm mới sinh, cháu chỉ nặng ba cân mốt thôi, kém em ấy hơn một cân đó.”

Lý Khai Lâm nghiêng đầu thè lưỡi: “Còn lâu cháu mới nhỏ như vậy.”



Sau khi lắp đặt dây truyền sản xuất mới, sản lượng mì ăn liền lập tức tăng lên mười mấy lần, nhu cầu trong tỉnh đã gần bão hoà, Lưu Đại Ngân và Đới Vĩnh bắt đầu hướng ánh mắt về thị trường ngoại tỉnh.

Mì ăn liền Lý Sư Phụ không quá nổi tiếng ở tỉnh ngoài, muốn tạo danh tiếng bắt buộc phải quảng cáo.

Lưu Đại Ngân chi tiền quảng cáo ở đài truyền hình Hải Thị, đài truyền hình Đặc khu kinh tế, và đài truyền hình ở mấy tỉnh khác nữa. Bên cạnh đó bà ấy còn tham gia rất nhiều hội chợ thương mại, để giá ưu đãi, chỉ vì tạo danh tiếng cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ.

Trong quá trình ấy, Mì ăn liền Lý Sư Phụ cũng gặp phải vấn đề khó khăn. Từ khi chính sách mở cửa rộng rãi hơn, đã có rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài rót vốn vào nội địa, kéo theo đó l các thương hiệu khác cũng tràn vào thị trường.

Bụt nhà không thiêng, người trong nước luôn có cảm giác sùng bái đối với nhãn hiệu nước ngoài, mì ăn liền Lý Sư Phụ gặp phải khiêu chiến rất lớn.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân và các lãnh đạo cốt cán trong nhà xưởng thương lượng rất nhiều lần, cuối cùng xác định được phương hướng phát triển của mình.

Tổ tiên của Lý Tam Thuận từng là ngự trù nấu ăn cho hoàng đế, Lưu Đại Ngân đã dựa vào đó tạo ra khẩu hiệu cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ, chính là hưởng thụ như hoàng đế.

Ngoài điều này ra, Lưu Đại Ngân còn bỏ ra số tiền lớn thuê minh tinh của Cảng Đảo làm người đại diện, quay chụp quảng cáo cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ

Marketing rất thành công, Mì ăn liền Lý Sư Phụ phát triển như chẻ tre, doanh số tăng lên chóng mặt, máy móc trong nhà xưởng lại bắt đầu hoạt động hai tư giờ liên tục.

Cho dù nhà máy rất nhiều việc, nhưng mỗi tuần Lưu Đại Ngân đều bớt ra chút thời gian để về nhà chơi với bọn trẻ.

Cháu trai út tên là Lý Khai Ngọc, thằng bé gần hai tuổi rồi, đã biết ôm bà ấy gọi bà nội.

“Khai Nguyên, có phải gần đây cháu có chuyện gì không?” Lưu Đại Ngân bế cháu trai út, hỏi.

Khoảng thời gian gần đây, hình như Khai Nguyên đang có tâm sự, nụ cười trên mặt ít xuất hiện hơn trước kia rất nhiều.

“Bà nội…” Lý Khai Nguyên ấp a ấp úng, nói: “Bà ấy… Bà ấy tới tìm cháu.”

“Bà ấy tới tìm cháu? Bà ấy là ai?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Một lúc lâu sau, Lý Khai Nguyên mới nói: “Chính là… Là mẹ cháu.”

“Mẹ cháu, cô ta tới tìm cháu làm gì?”

Từ khi ly hôn, gần như Giang An Ni không hề để ý đến Khai Nguyên, Khai Lâm, sao bây giờ lại tới tìm thằng bé nhỉ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Lý Khai Nguyên lắc đầu: “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ tìm cháu rồi đưa cho cháu mấy thứ gì đó bà ấy mua. Ban đầu cháu không nhận, bà ấy liền đưa cho thầy giáo cháu, thầy giáo không biết chuyện nhà chúng ta đã đưa lại đồ cho cháu.”

Dù thế nào thì Giang An Ni cũng là mẹ của Khai Nguyên, Khai Lâm. Tuy rằng con trai đã ly hôn với cô ta từ lâu, nhưng giữa bọn họ vẫn còn ràng buộc về con cái, nếu ép hai đứa cháu trai không được nhận cô ta, sợ là trong lòng hai đứa trẻ cũng không dễ chịu.

“Khai Nguyên, tuy cháu là cháu trai của bà nội, là con trai của cha cháu, nhưng cháu cũng là một cá thể độc lập, cháu muốn làm thế nào, bà nội đều ủng hộ cháu.”

“Cảm ơn bà nội, cháu nghĩ kỹ rồi. Trên mặt pháp luật bà ấy vẫn là mẹ cháu, nếu sau này cần cháu dưỡng lão, khả năng cháu sẽ cho tiền, nhưng về mặt tình cảm cháu không thể nào lại con bà ấy như mẹ của cháu.”

Lưu Đại Ngân chơi với hai đứa nhỏ một lát, con dâu cũng đã về, trong tay cô ta xách theo một cái túi lớn, đều là mấy thứ đồ dành cho trẻ con.

Cô ta buông túi đồ xuống, bế Khai Ngọc lên, thơm thằng bé: “Nhớ mẹ không?”

Lưu Đại Ngân đứng dậy, phân loại đồ dùng trong túi giúp cô ta. Một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt đã lôi kéo sự chú ý của bà ấy.

“Hồng Mai, nhà chúng ta không có bé gái nào nhỏ như vậy, con mua tặng ai à?” Đại Ngân hỏi.

Cơ thể Lưu Hồng Mai cứng đờ lại một lát, sau đó mới trả lời: “Vâng, sắp sinh nhật con gái của bạn con, nên con mua chiếc váy này cho con cô ấy.”

“Ừ, chiếc váy này khá đẹp đấy.”

Lưu Đại Ngân không để tâm đến chuyện này, con dâu có rất nhiều bạn bè mà bà ấy không quen biết, đương nhiên cũng không biết nhà bọn họ có trẻ con hay không.

“Con là chị Hai con vừa thi đỗ đại học, ngày kia sẽ mở tiệc ở khách sạn, con nhớ nói với Lưu Trụ một tiếng nhé.”

“Con biết rồi, mẹ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 298: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (56)



Lưu Đại Ngân có tiền, đã mua cho bốn người con mỗi đứa một căn nhà ở tỉnh thành. Sau khi có nhà, con gái thứ hai Lý Liên Hoa đã đưa hai đứa nhỏ nhà mình lên tỉnh học, chính vào năm nay, cháu ngoại gái Vương Nhất Ái của Lưu Đại Ngân đã thi đỗ đại học.

Chuyện này khiến con gái con rể đều vui mừng không ngớt, con bé chính là sinh viên đầu tiên của nhà bọn họ đó.

Con rể Vương Thành đón hết người nhà lên tỉnh thành, đặt hai bàn tiệc ở khách sạn để chúc mừng cho con gái.

Lưu Đại Ngân nói được thì làm được, sau khi cháu ngoại trai Chu Hữu Lợi thi đỗ đại học, bà ấy đã mua cho Chu Hữu Lợi một căn nhà ở thành phố nơi cậu ấy theo học. Bây giờ cháu ngoại gái Vương Nhất Ái thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân cũng mua cho Vương Nhất Ái một căn nhà. Nhà ở không đứng tên cha mẹ bọn trẻ, mà đứng tên bọn trẻ, xem như quà chúc mừng của bà ấy.

Hiếm khi có thời gian thả lỏng, Lưu Đại Ngân lại lái xe chở Lý Tam Thuận ra vùng ngoại ô đi dạo.

Việc này đã thành thói quen của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rồi, bọn họ sống ở nông thôn quá nửa đời người, tuy đã sống trong tỉnh thành nhiều năm rồi nhưng bọn họ vẫn chưa quen được, nên cứ có thời gian rảnh là hai vợ chồng lại ra vùng ngoại ô để hít thở không khí tươi mát.

Ở thời đại này, ô tô chính là thứ tốt, Lưu Đại Ngân lái xe tới vùng ngoại ô lập tức lôi kéo được sự chú ý của một đám trẻ con.

Trời quá nóng, Lưu Đại Ngân nhìn thấy một mảnh ruộng dưa hấu bên đường mà thèm, bèn dừng xe lại mua dưa hấu.

Đang ngày hè, bọn trẻ đều được nghỉ. Trẻ con nông thôn không giống trẻ con tỉnh thành, nghỉ hè gần như người lớn đều không rảnh chăm bọn trẻ, toàn là đứa lớn dẫn đứa bé chạy đi chơi khắp nơi.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân dừng xe ở ven đường, một đám trẻ con lập tức vây xung quanh ô tô, sờ nơi này lại sờ nơi nọ.

Ông lão bán dưa vội vàng quát: “Mấy đứa làm gì thế hả? Nếu làm hỏng ô tô của người ta thì phải làm sao? Mau quay lại đây đi.”

Một đứa trẻ hơi lớn tuổi trong đám nhóc cười nói: “Ông Sáu, mốn bọn cháu qua đó cũng được, nhưng mà bọn cháu muốn ăn dưa hấu nhà ông.”

Ông Sáu mắng: “Thằng nhãi con này, thích lắm lời hả?”

Cậu nhóc không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục cợt nhả: “Ông Sáu, có dưa hấu để ăn không?”

“Tự hái mà ăn, còn không mau dẫn bọn nhỏ lại đây.”

Nghe thấy có dưa hấu ăn, đám trẻ con lập tức ùa tới, đứa lớn chạy nhanh chạy hết đằng trước, đứa nhỏ chân ngắn chạy chậm phía sau, cuối cùng là một cô bé mặc váy hoa, cô bé nhỏ tuổi nhất nên chạy chậm nhất.

Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn cô bé, ơ, chiếc váy trên người cô bé mặc giống hệt chiếc váy hôm trước con dâu mua.

Tuy rằng nơi này rất gần tỉnh thành, nhưng cũng là vùng nông thôn, người dân đều không giàu có, nhìn cách ăn mặc của đám trẻ con là biết, quần áo đều không tốt lắm, cho nên cô bé với chiếc váy hoa kia vô cùng nổi bật trong đám trẻ con.

Tốt xấu gì Lưu Đại Ngân cũng được coi là kẻ có tiền, vừa nhìn đã biết chiếc váy hoa kia không hề rẻ, căn bản không giống quần áo một đứa trẻ nông thôn có thể mặc được.

Vì thế bà ấy không thể không nhìn cô bé kia thêm vài lần, sau đó càng nhìn lại càng thích.

Ông Sáu bổ dưa hấu đưa cho bọn trẻ, để bọn chúng tự chia nhau.

Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với ông Sáu: “Cô bé mặc váy hoa kia không phải trẻ con trong thôn các ông nhỉ?”

Không ngờ ông Sáu lại thở dài, nói: “Cũng là đứa nhỏ số khổ, bị cha mẹ ruột vứt bỏ.”

“Cha mẹ ruột vứt bỏ? Sao có thể?” Lưu Đại Ngân kinh ngạc nói: “Nếu vứt bỏ con bé thật, thì sao lại mua cho con bé chiếc váy đắt tiền như vậy? Chiếc váy kia không rẻ đâu.”

“Chỉ bỏ tiền ra thì ích lợi gì, không hề tới thăm con bé lần nào. Ban đầu người trong thôn chúng tôi đều tưởng rằng cha mẹ con bé trốn tránh kế hoạch hoá gia đình mới gửi con bé về nông thôn. Nhưng lâu dần mới biết, không phải như vậy. Nếu thật sự trốn kế hoạch hoá gia đình, sao lại không tới thăm con bé lần nào. Trong thôn chúng tôi cũng có người làm việc trên tỉnh, vì trốn kế hoạch hoá gia đình, sinh con xong đã đưa về nông thôn, nhưng mỗi tháng người ta đều đến thăm vài lần. Còn cha mẹ Tiểu Lệ này thì chưa tới thăm lần nào, cũng không biết vì sao lại như vậy.”

Hiện tại quốc gia chỉ cho phép nhân viên thuộc biên chế nhà nước và người có hộ khẩu thành thị sinh một con, nên có rất nhiều người lén sinh con đưa về nông thôn nhờ cha mẹ hoặc thân thích chăm sóc.

Ông Sáu nói tiếp: “Năm kia Tiểu Lệ được nhà Đại Hữu ôm về, con trai tôi còn trông thấy đó.”

Không biết vì sao, Lưu Đại Ngân lại hỏi thêm một câu: “Con trai ông trông thấy à, là ngày nào thế?”

Ông Sáu nói ngày ra, Lưu Đại Ngân sửng sốt: “Ông Sáu, ông không nhớ lầm ngày chứ?”

“Sao có thể nhớ lầm, đêm hôm đó cháu trai tôi bị sốt, nên con trai dậy đi gọi thầy lang tới, đúng lúc trông thấy Đại Hữu chở vợ của anh ta quay về từ tỉnh thành. Trong tay vợ anh ta ôm một cái chăn nhỏ, giống như đang bọc thứ gì đó. Mấy hôm sau trong thôn đều biết nhà Đại Hữu có thêm một đứa nhỏ.”

Hiện tại đầu óc Lưu Đại Ngân rất rối bời, bà ấy cũng không biết bản thân đang suy nghĩ điều gì, vì sao lại suy nghĩ như vậy…

Lúc này Lý Tam Thuận đã chọn xong dưa hấu, đang ôm túi đi lên từ dưới ruộng dưa. Ông Sáu kia còn cười nói một câu: “Chị gái, nhìn qua Tiểu Lệ kia trông giống chị phết, đặc biệt là khuôn mặt và cái miệng, cứ như khắc ra từ một khuôn vậy.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 299: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (57)



Lưu Đại Ngân vô cùng chăm chú lái xe, Lý Tam Thuận lo lắng nhìn bà ấy, lại không dám nói gì.

Bây giờ bà ấy đang lái xe, biết bà ấy có việc trong lòng cũng không thể hỏi lúc này.

Cả đường đi Lý Tam Thuận như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Là vợ chồng nhiều năm, chỉ nhìn qua ông ấy đã biết tâm trạng của Lưu Đại Ngân không thích hợp lắm. Rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Rõ ràng khi đi ra ngoài vẫn rất vui vẻ, ông ấy chỉ đi chọn dưa hấu có một lúc, sao quay trở lại sắc mặt bà ấy đã không tốt rồi?

Không lâu sau hai người đã về đến nhà máy, Lưu Đại Ngân mở cửa xuống xe, nói: “Tam Thuận, ông tìm người mang dưa hấu về đi, tôi còn có việc, tôi tới văn phòng trước.”

Lý Tam Thuận định hỏi gì đó, nhưng nhìn số dưa hấu trên xe, lại quyết định mang dưa hấu về trước rồi nói sau.

Ông ấy gọi bảo vệ đến mang dưa hấu về, rồi mang tặng cho nhân viên văn phòng mỗi một một chút, sau khi xong việc mới đến tìm Lưu Đại Ngân.

Nhìn Đại Ngân rất không thích hợp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Lý Tam Thuận đụng phải Quan Tiếu San ở trên hành lang: “Tiểu Quan, xưởng trưởng có bên trong không?”

Quan Tiếu San ôm hai tập tài liệu, nói: “Có ạ, xưởng trưởng vừa mới về.”

Lý Tam Thuận đẩy cửa vào phòng, Lưu Đại Ngân đang dựa vào ghế, tay chống đầu, không biết đang xem thứ gì.

“Đại Ngân, bà làm sao th?” Lý Tam Thuận đi vòng ra sau bàn làm việc, muốn nhìn thử xem Lưu Đại Ngân đang xem thứ gì.

Vân Chi

Trước mặt Lưu Đại Ngân là một tập tài liệu, nhưng tập tài liệu kia không hề mở ra, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn chưa động vào.

“Đại Ngân, bà nói cho tôi đi, rốt cuộc bà làm sao vậy? Từ lúc mua dưa hấu tôi đã thấy bà khang khác rồi.”

Lý Tam Thuận luống cuống, cho dù có chuyện gì Lưu Đại Ngân đều nói với ông ấy. Từ trước đến nay căn bản chưa từng có tình huống giống như bây giờ, rõ ràng trong lòng bà ấy có tâm sự lại không chịu nói một lời.

“Đại Ngân, rốt cuộc bà làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng đáp lại, bà ấy ngẩng đầu, cố nặn ra nụ cười: “Tam Thuận, tôi không có chuyện gì, ông đừng lo lắng cho tôi.”

“Sao lại không có chuyện gì?” Sắc mặt Lý Tam Thuận cũng không tốt lắm: “Đại Ngân, chúng ta đã sống với nhau mấy chục năm rồi, tôi còn không hiểu tính của b sao? Khi bà lái xe tôi đã biết chắc chắn bà đang có tâm sự trong lòng rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn, nếu không sắc mặt bà sẽ không khó coi như vậy.”

Lưu Đại Ngân xoa trán một phen, nói: “Tam Thuận, tôi có việc thật, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nói ra, đợi điều tra được manh mối rồi tôi sẽ nói với ông.”

Lý Tam Thuận hỏi lại: “Không thể nói ngay bây giờ sao?”

“Bây giờ vẫn chưa nói được.”

“Ừ, đợi khi nào bà nghĩ kỹ rồi thì nói với tôi. Nhưng mà Đại Ngân này, bà phải nhớ, tôi là người đàn ông của bà, nếu thật sự gặp phải chuyện gì khó xử, bà nhất định phải nói với tôi đó.”

Nghe xong câu này cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tam Thuận, ông yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ, khi nào nên nói với ông, nhất định tôi sẽ nói.”

“Được rồi, vậy bà bận việc đi, tôi đi ấu cơm cho bà, chẳng phải bà muốn ăn sủi cảo nhân dưa muối từ lâu rồi sao, để tôi đi gói cho bà.”

Đợi Lý Tam Thuận đi khỏi, Lưu Đại Ngân lại dựa đầu vào ghế, trong lòng phiền loạn.

Con dâu sinh con ở nhà mẹ đẻ, ngoài mẹ ruột cô ta ra, không ai biết rốt cuộc đứa trẻ cô ta sinh là con trai hay là con gái. Hôm sau ở bệnh viện, khi thay băng cuống rốn cho đứa trẻ, y tá từng nói một câu, cuống rốn của đứa bé khô ráo như cắt được bốn năm ngày rồi, khi ấy Lưu Đại Ngân không để trong lòng, ba hôm sau cuống rốn đã tự rụng.

Bình thường, trẻ con sinh ra ít nhất phải bảy ngày mới rụng cuống rốn, đằng này Khai Ngọc chỉ mới ba ngày đã rụng. Lúc ấy Lưu Đại Ngân còn bảo con trai Lý Lưu Trụ tới bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chỉ cần không nhiễm trùng, sẽ không thành vấn đề.

Bác sĩ đã nói sẽ không thành vấn đề, Lưu Đại Ngân cũng không để tâm đến viêc này nữa.

Sau đó thời gian ở cứ, con dâu bảo bà ngoại Lưu đi mua không ít sữa bột, Lưu Đại Ngân còn tò mò hỏi một câu, có sữa rồi còn mua sữa bột làm gì? Lúc ấy sắc mặt bà ngoại Lưu và con dâu đều không tốt lắm, cui cùng con dâu nói lỡ như sữa mẹ không đủ thì pha sữa bột cho thằng bé, lo trước khỏi hoạ mà.

Cuối cùng túi sữa bột kia Khai Ngọc không ăn một chút nào, thậm chí còn chưa mở nắp. Sau đó con trai nói bạn của Hồng Mai sinh con không có sữa, nên đã tặng cho người ta rồi.

Lưu Đại Ngân càng nghĩ càng xuất hiện nhiều điểm không thích hợp. Có rất nhiều lần con dâu đi mua đồ dùng cho bọn trẻ, Khai Ngọc đều không dùng tới lần nào, không lâu sau mấy thứ đó đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả, con dâu luôn nói là đã tặng cho người khác.

Nhà họ Lý giàu có, con trai không để tâm đến mấy chuyện kiểu này, Lưu Đại Ngân là mẹ chồng, càng không quản lý. Bây giờ nghĩ lại, dường như những điểm không hợp lý ấy đều giải thích được rồi.

Đặc biệt là câu nói của ông lão bán dưa kia: Tiểu Lệ giống chị phết, đặc biệt là khuôn mặt và cái miệng, cứ như cùng khắc ra từ một khuôn vậy.

Nếu thật sự có quan hệ huyết thống, đương nhiên sẽ có điểm giống nhau rồi.

Khai Ngọc thì không giống với ai trong nhà, không chỉ không giống người nhà họ Lý, mà người nhà họ Lưu cũng không giống.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lưu Đại Ngân đứng dậy, nhanh chân bước ra ngoài.
 
Back
Top Bottom