Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 280: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (38)



Dù sao Lý Khai Nguyên vẫn là một đứa trẻ, cậu tò mò hỏi: “Nơi thú vị là nơi nào ạ?”

“Trường thành, Cố Cung, cháu có đi không?”

“Là mấy nơi đó à.” Khai Nguyên cười, từ chối: “Chú Trương, mấy nơi đó cháu đi cả rồi.”

“Đi thêm lần nữa cũng có sao đâu, trường học thì có gì để xem chứ, chẳng phải cũng giống trường học ở tỉnh thành chúng ta sao? Chỉ là vườn trường lớn hơn chút, phòng học đẹp hơn chút, người nhiều hơn chút.”

“Đương nhiên là không giống nhau rồi.” Khai Nguyên phản bác Trương Thủy Sinh: “Mấy trường đại học đó là nơi học sinh chúng cháu hướng tới nhất đó! Chú Trương, người buôn bán như chú thì mong đạt được điều gì nhất?”

“Mong đạt được điều gì nhất sao?” Ngẫm nghĩ một lát, Trương Thủy Sinh nói: “Khai Nguyên, nếu cháu không hỏi thì đúng là chú chưa từng nghĩ tới. Trước kia khi mới bắt đầu làm ăn buôn bán chú chỉ muốn kiếm được tiền, nhưng hiện tại thì… Chú phải cẩn thận suy nghĩ lại mới được.”

Lưu Đại Ngân không nói lời nào, đứng bên cạnh nhìn Trương Thủy Sinh nói đùa với Khai Nguyên.

“Có rồi.” Sau đó Trương Thủy Sinh vỗ trán, nói: “Hiện tại chú đang làm về mảng thời trang, nên điều chú hướng đến nhất chính là tuần lễ thời trang ở nước Mỹ kia, nếu một ngày nào đó nhãn hiệu quần áo của chú cũng được trưng bày ở tuần lễ thời trang, thì nửa đêm chú cũng cười tỉnh mất.”

“Chú Trương, tuần lễ thời trang là nơi chuyên triển lãm quần áo thời trang ạ?”

Trương Thủy Sinh gật đầu, trả lời: “Ừ, là nơi có rất nhiều người mẫu mặc quần áo đi tới đi lui trên sàn chữ T, để người ta ngắm quần áo trên người.”

“Vậy tuần lễ thời trang cũng là triển lãm quần áo đúng không?” Khai Nguyên tổng kết: “Chú Trương, tuần lễ thời trang là triển lãm, hiện tại chúng ta cũng tới trển lãm, đều là triển lãm cả, chỉ là một bên nhiều ngưi hơn chút, một bên ít người hơn chút, một nơi đẹp hơn chút, sao chú cứ phải mơ ước sang tuần lễ thời trang ở nước Mỹ làm gì, coi triển lãm lần này là nơi chú hướng tới không tốt hơn sao?”

“Cũng đúng…” Chưa nói hết câu, Trương Thủy Sinh đã giật mình hiểu ra, anh ta cười vỗ đầu Khai Nguyên: “Thằng nhóc này, lừa cả chú vào tròng.”

Khai Nguyên bị vỗ đầu, bất mãn nói: “Chú Trương, lần sau chú đừng vỗ đầu cháu như thế, sẽ không cao được đâu.”

Trương Thủy Sinh cười ha ha: “Sao lại không cao được? Khai Nguyên, bây giờ cháu đã cao lắm rồi, mới tuổi này đã cao đến bả vai chú vẫn còn sợ không đủ cao sao?”

“Cháu muốn cao trên mét tám cơ, cho nên bây giờ vẫn chưa đủ cao.”

Trương Thủy Sinh lại nói chuyện với Khai Nguyên thêm một lúc nữa, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh vừa nghe vừa cười.

Cuối cùng, cuộc tranh cãi của hai người kết thúc vì Trương Thủy Sinh cạn sạch vốn từ rồi.

“Dì Lưu.” Trương Thủy Sinh oán giận với Lưu Đại Ngân : “Thằng bé Khai Nguyên này học cách ăn nói thế nào vậy? Mới tuổi này mà cháu đã không nói lại được thằng bé rồi. Cứ nói chuyện với thằng bé là cháu lại nhớ tới hồi nhỏ khi tranh luận với anh trai cháu. Quả nhiên, dưới bầu trời này người học giỏi đều như nhau.”

Lưu Đại Ngân cũng cười nói: “Không chỉ cháu thấy vậy đâu, bây giờ dì còn không nói lại được Khai Nguyên đó, cả Hữu Lợi nữa, có đôi khi dì cũng không nói lại được thằng bé. Cháu nói xem, có phải hiện tại đứa nhỏ nào cũng khó chơi như vậy không?”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Dì Lưu, không phải hiện tại trẻ con khó chơi, mà là hai đứa nhỏ nhà dì khó chơi. Dì xem, dì bồi dưỡng bọn nhỏ như vậy, từ ăn mặc đến tiêu dùng có thứ nào là không phải tốt nhất. Vật chất phong phú, bọn nhỏ mới hoạt bát.”

Trương Thủy Sinh nói cũng đúng, ví dụ như Chu Hữu Lợi đi, khi vừa tới tỉnh thành cậu ấy còn hơi câu nệ, nhưng mà hiện giờ điều gì cũng dám nói, nói nhiều không chịu nổi.

Tới Kinh Thị, Lưu Đại Ngân xách hành lý xuống khỏi tàu hỏa, còn hàng hóa của bọn họ thì gửi theo đường vận chuyển rồi, lát nữa sẽ đi lấy sau.

Trương Thủy Sinh vừa xách đồ vừa oán giận với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, cháu bảo lái xe tới thì dì không nghe, cứ nằng nặc đòi đi tàu hỏa. Nếu lái xe, chắc là chúng ta đã tới Kinh Thị từ lâu rồi.”

Trương Thủy Sinh cũng mua một chiếc ô tô, còn đắt hơn của Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân giải thích cho Trương Thủy Sinh: “Cháu đó, tối qua không nghe dự báo thời tiết à? Hôm nay tỉnh thành bắc bộ sẽ có mưa to, thậm chí mưa rất to. Lúc chúng ta xuất phát từ tỉnh thành, trời đã âm u rồi. Nếu đi đến giữa đường trời đổ mưa to, đường bị ngập nước, trước không có thôn, sau không có nhà, đến lúc đó thì phải làm sao?”

Trương Thủy Sinh vỗ đầu mình: “Dì Lưu, đúng là hôm qua cháu quên xem dự báo thời tiết thật, chỉ nghĩ đến việc lái xe đến Kinh Thị lượn một vòng, không nghĩ nhiều như vậy.”

“Được rồi, chúng ta đi lấy hàng hóa đi. Sau này ra ngoài nhớ phải xem dự báo thời tiết đó, đi tàu hỏa thì không sao, nếu lái xe thì nhất định phải tìm hiểu rõ về thời tiết trước khi xuất phát.”

Lần này Trương Thủy Sinh cũng dẫn theo hai nhân viên, mấy người cùng nhau xách hàng hóa, gọi hai chiếc xe taxi, rồi lên xe đi đến nơi triển lãm.

Ban tổ chức triển lãm lần này có mạng lưới quan hệ rộng, mượn được hội trường ở giữa Kinh Thị.

Mấy năm nay Lưu Đại Ngân từng tham gia rất nhiều buổi triển lãm lớn nhỏ, điều kiện nơi triển lãm có đủ kiểu, thậm chí có lần bà ấy còn tham gia hội chợ giới thiệu sản phẩm ở nông thôn, tổ chức ở chợ quê, phải trải một tấm vải lên mặt đất sau đó trưng bày hàng hóa mình mang theo lên trên đó.

Buổi triển lãm này tổ chức ở sân vận động lớn, nếu không có quan hệ căn bản sẽ không thuê được.

Vân Chi

Ngày kia mới diễn ra triển lãm, Lưu Đại Ngân phái một nhân viên đến trước để sắp xếp gian hàng, khi bà ấy đến nơi, hàng hóa đều sắp xếp xong cả rồi. Lần này, Lưu Đại Ngân mang thêm mì ăn liền, gà nướng, trứng kho và chân gà đến.

Nhân viên tới trước đã mang theo một ít sản phẩm, nhưng Lưu Đại Ngân sợ không đủ lại mang thêm một chút nữa.

Ngày đầu triển lãm, các xí nghiệp tham gia tụ tập bên nhau mở họp, Lưu Đại Ngân nhận được không ít danh thiếp, cũng phát ra không ít danh thiếp.

Chỗ ngồi của Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân gần sát nhau, anh ta nghiêng người qua nói với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, lần nào dì tham gia hội nghị giữa các xí nghiệp tư nhân chúng ta, dì cũng trở thành tiêu điểm nhỉ?”

Lưu Đại Ngân cười hỏi: “Còn phải nói sao, cháu xem trong số những người đang ngồi ở đây, có mấy ai lớn tuổi như dì? Hơn nữa dì còn là phụ nữ, không muốn người ta chú ý cũng khó.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 281: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (39)



Lưu Đại Ngân nói cũng đúng. Trong niên đại ngày, người làm ăn buôn bán phát triển được đến mức độ nhất định đa phần đều không già lắm, đúng là rất hiếm người ở độ tuổi năm mươi như Lưu Đại Ngân.

Trong hội trưởng chỉ có mình bà ấy là phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, sao có thể không khiến người ta chú ý?

Từ khi bắt đầu làm ăn buôn bán Lưu Đại Ngân đã đối mặt với vô số ánh mắt kiểu này rồi, việc làm ăn của bà ấy càng ngày càng lớn, ánh mắt kiểu này cũng ngày càng nhiều thêm.

Lưu Đại Ngân không để bụng chút nào, coi những ánh mắt đó là ánh mắt khâm phục, kính trọng.

Ở lại Kinh Thị hơn mười ngày, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh mới trở về tỉnh thành. Vừa trông thấy Lưu Đại Ngân, chưa tâm sự được mấy câu Lý Tam Thuận đã nói cho bà ấy một chuyện.

“Đại Ngân, anh ba Trần tới tìm tôi, nói muốn làm việc ở cửa hàng gà nướng của chúng ta, anh ấy định bán thịt bò.”

“Anh ba Trần?” Lưu Đại Ngân hỏi lại một câu, sau đó đã nghĩ ra anh ba Trần kia là ai. Anh ba Trần là người quen cũ của Lý Tam Thuận, khi bố chồng Lưu Đại Ngân còn bán gà nướng ở tỉnh thành, nhà anh ba Trần kia cũng có cửa hàng bán thịt bò, hai cửa hàng ở ngay sát nhau.

Sau này khi vợ chồng Lưu Đại Ngân mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành rồi, Lý Tam Thuận ngẫu nhiên gặp được đối phương. Lúc đó Lưu Đại Ngân còn bảo Lý Tam Thuận hỏi xem anh ba Trần có muốn tới cửa hàng gà nướng nhà bọn họ làm thịt bò để bán không? Nhưng khi ấy anh ba Trần đã từ chối.

Không ngờ mấy năm sau, đối phương lại chủ động nói muốn tới làm việc cho cửa hàng gà nướng nhà bọn họ.

Lưu Đại Ngân tò mò, hỏi: “Tam Thuận, tôi nhớ rõ anh ba Trần từng nói, con trai con gái nhà anh ấy đều là công nhân, anh ấy cũng có tiền lương hưu, không phải lo ăn uống mà, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện đi bán thịt bò thế?”

Lý Tam Thuận nói: “Con trai, con gái, con dâu, con rể nhà anh ba Trần đều làm việc trong cùng một nhà máy, mấy năm nay việc làm ăn của nhà máy đó không tốt lắm, lương thưởng đều kém, nên anh ấy mới định ra ngoài làm việc kiếm tiền trợ cấp gia đình.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân hỏi: “Anh ba Trần có tay nghề, sao không tự mở cửa hàng?”

“Tôi hỏi rồi, anh ấy nói, muốn bán thịt bò phải có cửa hàng, tiền thuê gì đó cũng là một khoản lớn. Hơn nữa, nhà anh ấy có mấy đứa con, nếu mở cửa hàng thật thì sau này biết cho đứa nào.”

“Ừ, Tam Thuận này, ông nói xem thịt bò kia có thể đóng gói như gà nướng nhà chúng ta không?”

“Thịt bò đóng gói chân không à? Được chứ, bà thử thương lượng với anh ba Trần xem.”

Khi anh ba Trần tới lần nữa, Lý Tam Thuận vội mời đối phương vào phòng làm việc của Lưu Đại Ngân.

Đây là lần đầu tiên anh ba Trần tới phòng làm việc của bà ấy. Trong phòng có một chiếc bàn làm việc màu mận chín, một bộ bàn ghế sô pha bọc da, trên bàn làm việc còn đặt một chiếc máy tính.

Anh ba Trần từng nghe con trai út nhà mình nói, muốn mua một chiếc máy tính phải mất mấy vạn đồng. Bây giờ mới mấy năm chứ, thế mà vợ chồng Lý Tam Thuận đã mua được thứ này rồi.

Lưu Đại Ngân đã đứng chờ anh ba Trần trong phòng từ lâu, nhìn thấy đối phương vào phòng, bà ấy cười nói: “Anh Ba, anh mau ngồi di.”

Anh ba Trần vẫn hơi câu nệ, không phải bị dọa vì cách bài trí trong phòng làm việc của Lưu Đại Ngân, mà vì hôm nay ông ấy tới để nhờ cậy người khác, nên cảm thấy mình thấp hơn một bậc.

Lý Tam Thuận rót nước, anh ba Trần nói câu cảm ơn.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế sô pha đối diện, cười nói: “Anh Ba, Tam Thuận đã nói với tôi chuyện nhà anh rồi, tôi có ý kiến thế này, anh thử nghe trước xem thế nào nhé.”

Anh ba Trần nói: “Vợ Tam Thuận, có gì cô cứ nói.”

“Anh Ba, anh cũng thấy rồi đấy, hiện tại tôi đã mở nhà máy, nên cũng muốn chế biến món thịt bò nhà anh thành một món thực phẩm đóng gói, như vậy có thể bán được đi xa hơn. Chúng ta hợp tác cùng làm, anh bỏ ra công thức, tôi đảm nhiệm tất cả những khâu còn lại, đợi bán xong rồi, ngoài tiền lương ra, tôi sẽ trích thêm cho anh 8% doanh thu, anh thấy thế nào?”

“Ngoài tiền lương còn trích phần trăm? Như vậy rất tốt.” Vốn dĩ anh ba Trần chỉ mong kiếm được việc làm, ai ngờ còn có thêm một khoản thu nữa.

Lưu Đại Ngân: “Anh Ba, anh đừng vội đồng ý, nếu anh đồng ý thật, thì về sau công thức làm thịt bò sẽ thuộc về nhà máy, anh Ba không được tùy tiện bán cho người khác.”

Anh ba Trần cười nói: “Không cần suy nghĩ nữa, tôi đồng ý.”

Lưu Đại Ngân nói: “Anh Ba, anh vẫn nên quay về thương lượng với người nhà trước đi đã, dù sao việc này cũng không phải việc nhỏ.”

Anh ba Trần muốn đồng ý luôn, nhưng Lưu Đại Ngân đã nói vậy, ông ấy đành nói sẽ quay về thương lượng với người trong nhà.

Vân Chi

Sau khi anh ba Trần đi khỏi, Lưu Đại Ngân lại gọi điện thoại cho con trai. Dạo này con trai con dâu đang bận trang hoàng lại nhà cửa, mấy đứa cháu đều ở lại nhà máy với Lưu Đại Ngân.

May mà có Khai Nguyên, nên mấy đứa nhỏ không cần vợ chồng Lưu Đại Ngân tốn quá nhiều tâm sức, chỉ cần nấu ăn cho bọn nhỏ là được.

Căng tin trong nhà máy vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, đợi trang hoàng xong rồi, sau này không muốn nấu ăn có thể tới căng tin ăn.

Anh ba Trần muốn bán thịt bò, thật ra thích hợp nhất là bán ở cửa hàng gà nướng của con trai, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại để hỏi xem, nếu anh ba Trần đồng ý, thì con trai có muốn bán thêm món thịt bò trong cửa hàng gà nướng không.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 282: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (40)



Về nhà, anh ba Trần thương lượng với người thân, tất cả mọi người đều đồng ý với điều kiện Lưu Đại Ngân đưa ra.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng chỉ có thể lấy một phần tiền lương, không ngờ lại có thêm khoản thu khác, đương nhiên đều đồng ý rồi.

Hôm sau, anh ba Trần lại đến tìm Lưu Đại Ngân, mức lương Lưu Đại Ngân đưa ra cho anh ba Trần vô cùng phong phú, còn mời luật sư đến viết hợp đồng.

Anh ba Trần không ngờ bà ấy lại nghiêm túc như vậy, sau khi đọc kỹ hợp đồng, ông ấy ký tên lên trên đó.

Không lâu sau dự án thịt bò đóng gói chân không cũng bắt đầu khởi động, Lưu Đại Ngân lại bận đến mức chân không chạm đất. Bận rộn hơn một tháng, cuối cùng lô thịt bò đầu tiên cũng ra đời.

Ngoài sản xuất ra thịt bò, bà ấy còn gặp được một chuyện vui khác. Cuối cùng bà ấy cũng tìm được người giúp đỡ mình rồi.

Một người quen của Lưu Đại Ngân đề cử cho bà ấy một người sinh viên, vốn dĩ người sinh viên kia đã được phân phối công việc trong nhà xưởng quốc doanh rồi, nhưng vì đắc tội với lãnh đạo trong nhà xưởng, thường xuyên bị gây khó dễ, nên cậu ấy đã từ chức.

Sau khi từ chức, sinh viên này tự đứng ra gây dựng sự nghiệp, nhưng bị người ta lừa hết tiền, còn xảy ra tai nạn xe cộ. Hiện tại cậu ấy đang nợ nần chồng chất, phải làm c* li kiếm tiền trả nợ ở chợ lao động.

Sinh viên này tốt nghiệp ngành quản lý ở đại học tỉnh, là sinh viên chân chính. Nếu như trước đây không bị người thân lừa, cậu ấy cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Lưu Đại Ngân vội vàng nhờ bạn mình gọi cậu ấy đến nhà máy, không ngờ khi gặp mặt lại là người quen cũ.

Cậu ấy chính là Đới Vĩnh.

Khi đi dự thính ở đại học tỉnh, Lưu Đại Ngân từng làm bạn học cùng lớp với Đới Vĩnh một khoảng thời gian, sau đó Đới Vĩnh học lên năm hai, Lưu Đại Ngân vẫn tiếp tục ở lại năm nhất, hai người mới không tiếp xúc nữa.

Trước đây Lưu Đại Ngân không mượn được sách, chính là Đới Vĩnh đã cho bà ấy mượn sách giáo khoa đi phô tô lại, sau đó khi đến Hải Thị mua đất, Lưu Đại Ngân còn mang về một chiếc bút máy làm quà cảm ơn cậu ấy.

Bây giờ gặp lại, suýt nữa Lưu Đại Ngân đã không nhận ra đối phương.

Khi còn học đại học, Đới Vĩnh là một cậu thanh niên tinh thần phấn chấn. Bây giờ mới mấy năm chứ, thế mà cậu ấy đã trở thành một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài tang thương rồi.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Đới Vĩnh cũng sửng sốt, rồi vội chào một tiếng: “Dì Lưu.”

Sau một câu dì Lưu của Đới Vĩnh, Lưu Đại Ngân mới nhận ra cậu ấy: “Tiểu Đới, là cậu à, mau ngồi xuống đi.”

Trong phòng không có người khác, Lưu Đại Ngân tự rót nước cho Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, lâu lắm rồi không gặp, cậu thế nào?”

Vừa nói xong Lưu Đại Ngân lập tức hối hận. Nhìn qua đã biết Tiểu Đới này đã trải qua không ít trắc trở, bà ấy hỏi người ta như vậy chẳng phải là đang rắc muối lên vết thương của người ta sao?

Đới Vĩnh mỉm cười, dáng vẻ không sao cả: “Sau khi tốt nghiệp, cháu được phân vào xí nghiệp quốc doanh, nhưng vì bất đồng ý kiến với lãnh đạo nên đã từ chức. Sau đó cháu cũng học theo người ta, tự mình làm ăn buôn bán, ai ngờ lại bị lừa hết tiền, còn xảy ra tai nạn xe cộ, đúng là họa vô đơn chí, may mà vẫn giữ được tính mạng, coi như cháu mạng lớn đi.”

Đới Vĩnh nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhìn hoàn cảnh của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy đã chịu đả kích rất lớn.

Nghĩ cũng đúng thôi, cho dù là ai, gặp phải hoàn cảnh như vậy cũng sẽ chán chường một khoảng thời gian.

Lưu Đại Ngân không nhắc đến những việc này nữa, mà nói: “Tiểu Đới, chúng ta là người quen cũ, dì cũng nói thẳng luôn, dì đang tìm người cho vị trí quản lý, cháu là sinh viên, mỗi tháng dì trả cho cháu một trăm năm mươi đồng, thử việc ba tháng, sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương sẽ tăng gấp đôi. Nhưng mà Tiểu Đới này, cháu phải bắt đầu làm việc từ phân xưởng, cháu thấy thế nào?”

Đới Vĩnh nghe xong, vội nói: “Dì Lưu, cảm ơn dì đã cho cháu cơ hội này. Cháu sẽ cố gắng làm việc, sẽ không phụ sự tín nhiệm của dì.”

Nói xong, cậu ấy lại ngượng ngùng hỏi: “Dì Lưu, nhà máy chúng ta có ký túc xá không? Cháu muốn ở lại nhà máy.”

“Có ký túc xá, căng tin trong xưởng chúng ta cũng đã đi vào hoạt động, ăn ở đều không thành vấn đề, không cần trả tiền trọ, tiền cơm năm đồng, nếu ăn cả ba bữa thì mười lăm đồng một tháng, đều trừ từ tiền lương. Nếu tăng ca, sẽ có bữa khuya miễn phí.”

“Vâng ạ, vậy cháu về mang đồ đạc của mình đến nh máy nhé.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Ừ, cháu tới càng sớm, dì càng cao hứng.”

Tuy rằng Đới Vĩnh phải bắt đầu làm việc từ phần xưởng, nhưng Lưu Đại Ngân có lòng tin với cậu ấy, tin rằng không lâu nữa bà ấy sẽ có một người giúp đỡ đắc lực.

Lưu Đại Ngân vẫn muốn nhận người tiếp, ít nhất phải có một người thư ký chứ.

Hiện tại khi khách hàng tới, việc bưng trà đổ nước đều là việc của Lý Tam Thuận, nói thật ra, trà ông ấy pha thật sự không ngon chút nào.

Hiện tại Lưu Đại Ngân cũng là tổng giám đốc rồi, không có thư ký bên cạnh thì sao nói nổi.

Nhưng mà để tìm được thư ký hợp ý mình là chuyện không dễ dàng, tìm mấy cô gái trẻ tuổi thì dễ, nhưng muốn tìm người có bằng cấp, còn làm được việc, thì đúng là không tìm thấy. Cho dù có người như vậy, người ta cũng không muốn tới làm thư ký cho Lưu Đại Ngân.

Nhưng mà cứ từ từ, chẳng phải bây giờ bà ấy đã có Đới Vĩnh rồi sao?

Doanh thu từ thịt bò chân không không tốt lắm, nguyên nhân lớn nhất là vì nó đắt. Giá bán sỉ gà nướng chân không chỉ năm đồng một con, thịt bò chân không thì một cân đã năm đồng rồi, còn là giá bán sỉ, sau khi tới tay khách hàng cũng phải bảy tám đồng một cân, đúng là hơi đắt.

Nhưng mà Lưu Đại Ngân không để ý lắm, không quan tâm nó bán được nhiều hay bán được ít, chỉ cần bán được là được.

Vân Chi

Đợi sau này cuộc sống của mọi người tốt lên, doanh thu từ các chế phẩm thịt bò sẽ tăng thôi, điều Lưu Đại Ngân phải làm lúc này là chiếm lĩnh thị trường trước.

Đới Vĩnh rất có năng lực, sau khi tới nhà máy của Lưu Đại Ngân cũng rất nỗ lực, qua ba tháng, cậu ấy đã trở thành nhân viên chính thức của nhà máy, Lưu Đại Ngân để cậu ấy quản lý bộ phận tiêu thụ.

Trước kia nhà máy không có bộ phận tiêu thụ riêng, khách hàng tới đều do Lưu Đại Ngân phụ trách tiếp đãi trao đổi, hiện tại có Đới Vĩnh rồi, gánh nặng trên vai Lưu Đại Ngân lập tức nhẹ đi.

Quán lẩu con trai mở cũng buôn bán rất đắt hàng, vợ chồng bọn họ thương lượng với nhau, lại mở một quán lẩu nữa.

Đến cuối năm, khi Lưu Đại Ngân ra ngoài gửi tiền, Lý Tam Thuận buồn bực hỏi: “Đại Ngân, cuối năm nào bà cũng ra ngoài gửi tiền, là gửi cho ai thế?”

“Tôi còn cho rằng ông sẽ không hỏi chứ? Bao nhiêu năm qua có thấy ông hỏi lần nào đâu.” Thời tiết bên ngoài quá lạnh, Lưu Đại Ngân cầm cốc nước nóng để làm ấy tay.

Bà ấy chậm rãi nói: “Ông còn nhớ rõ lần tôi xuống phía nam bán tây trang, cuối cùng gặp phải tài xế cấu kết với bọn cướp không?”

“Nhớ chứ, sau đó chẳng phải tài xế kia đã bị bắt rồi sao?”

“Tôi đã hứa với anh ta, sẽ chăm sóc người nhà của anh ta, tuy rằng lúc ấy chỉ là lời trấn an đối phương, nhưng đã hứa rồi thì phải làm được, nên cuối mỗi năm tôi đều gửi tiền qua cho người nhà anh ta.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 283: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (41)



“Mẹ, Hồng Mai mang thai rồi.” Lý Lưu Trụ vui vẻ nói.

“Thật chứ?” Lưu Đại Ngân không ngờ sẽ nghe được tin tức tốt như vậy, khi con trai con dâu mới kết hôn, cả hai đều nói sẽ không sinh thêm, không ngờ sau vài năm hai người bọn họ lại có thêm một đứa trẻ.

“Hồng Mai mang thai, công việc trong nhà con làm nhiều chút, đừng chọc giận Hồng Mai, con bé muốn ăn gì thì con mua cho nó. Phụ nữ mang thai, khẩu vị thay đổi thất thường, đôi khi đòi ăn những thứ rất kỳ lạ.”

Lý Lưu Trụ vẫn đang cười ngây ngô: “Mẹ, chuyện này không cần mẹ dặn dò, con đều biết.”

“Hồng Mai đã mang thai, sợ là không quản lý được cửa hàng gà nướng và hai quán lẩu, hay con thuê thêm mấy người đi.”

“Mẹ, dạo này nhà máy của chị dâu Hồng Mai làm ăn không tốt lắm, công nhân đều phải nghỉ luân phiên, mỗi tháng chỉ đi làm hơn mười ngày, chúng con đã nhờ chị ấy tới giúp đỡ rồi.”

“Ừ, con phải chăm chóc Hồng Mai cho tốt đó.”

“Mẹ cứ yên tâm.”

Con dâu có thai, Lưu Đại Ngân lại cho vợ chồng bọn họ thêm năm trăm đồng, để con dâu thích ăn gì thì mua thứ đó.

Nhà máy có Đới Vĩnh quản lý phần tiêu thụ, doanh số bán mì ăn liền lập tức bay cao, Lưu Đại Ngân lại thuê thêm một đám công nhân nữa, hiện tại chỉ có người nghỉ chứ máy móc không được nghỉ, hai tư tiếng trong ngày đều đang sản xuất.

Có tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Đại Ngân ngẩng đầu từ đống tài liệu, nói: “Vào đi.”

Người vào là Đới Vĩnh, trong tay cậu ấy cầm theo một sấp tài liệu, vẻ mặt nặng nề.

“Xưởng trưởng, ở đây có mấy trang bảng biểu, dì xem qua đi.”

Lưu Đại Ngân nói đùa với cậu ấy: “Làm sao vậy? Sao sắc mặt cháu như đưa đám thế, đã xảy ra chuyện gì à?”

Đới Vĩnh kéo một chiếc ghế dựa tới, ngồi xuống trước bàn làm việc của Lưu Đại Ngân, nói: “Xưởng trưởng, dì cứ xem bảng biểu trước đi đã, doanh thu của khu vực tiêu thụ này không đúng lắm.”

Trên mấy trang bảng biểu hiện thị vài con số, Lưu Đại Ngân xem kỹ một lượt rồi hỏi: “Chuyện này là thế nào? Sao doanh số bán hàng lại giảm mạnh như vậy, còn không bằng một phần mười trước kia.”

Đúng là chuyện này có dấu hiệu không bình thường. Hiện tại nhãn hiệu mì ăn liền Lý Sư Phụ rất nổi tiếng, doanh số các nơi đều chỉ taăng không giảm, thế mà mấy khu vực này lại giảm, còn giảm nhiều như vậy, thật sự không đúng lắm.

Đới Vĩnh gật đầu nói: “Đúng là giảm xuống quá nhiều, hiện tại doanh thu mì ăn liền của chúng ta cơ bản đều đang tăng, chỉ có mấy khu vực này là giảm mạnh nhất, hơn nữa mấy khách hàng lớn trong khu vực ấy đều do một nhân viên phụ trách.”

Lưu Đại Ngân chia khu vực tỉnh thành ra làm vài phần, cho các nhân viên khác nhau phụ trách từng khu vực, mà mấy nơi doanh số giảm mạnh này đều do một nhân viên phụ trách…

Lưu Đại Ngân cau mày suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi nhớ người phụ trách khu vực này chính là Nhậm Tân nhỉ?”

“Vâng, là Nhậm Tân.”

Lưu Đại Ngân buông bảng biểu xuống, hỏi: “Hiện tại cậu ta có ở nhà máy không?”

Đới Vĩnh lắc đầu, nói: “Đây cũng là điểm cháu cảm thấy kỳ lạ, cậu ta là nhân viên tới nhà máy ít nhất, mấy ngày gần đây càng không tới xưởng.”

Vân Chi

Dừng một lát, Đới Vĩnh còn nói thêm: “Cháu nghe nhân viên khác nói, hình như khoảng thời gian này Nhậm Tân rất lắm tiền, ăn mặc đều tốt hơn rất nhiều.”

Lưu Đại Ngân nhíu mày, hỏi: “Tiểu Đới, cháu nghĩ thế nào?”

“Xưởng trưởng, cháu muốn dùng danh nghĩa mở họp gọi Nhậm Tân về xưởng, rồi phái hai người tới chỗ những khách sỉ kia điều tra một chút.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Dì nhớ cháu muốn tìm một người làm cấp phó cho cháu đúng không? Vậy khoảng tời gian này cháu giữ Nhậm Tân bên cạnh cháu, bảo cậu ta tạm thời không cần đi thị trường nữa.”

Đới Vĩnh gật đầu: “Vâng.”

Tặng Đới Vĩnh ra ngoài rồi, Lưu Đại Ngân mới nhớ tới, hình như cậu Nhậm Tân này là thân thích bên nhà con dâu Lưu Hồng Mai.

Thân thích cũng không sao, nếu điều tra ra cậu ta thật sự làm điều gì đó, Lưu Đại Ngân sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Đới Vĩnh làm việc rất năng suất, mấy ngày sau kết quả điều tra đã được đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cầm lên nhìn lướt qua, Đới Vĩnh báo cáo với bà ấy: “Nhậm Tân này ký hợp đồng giả với mấy khách sỉ, số lượng hàng bán ra và số lượng hàng xuất xưởng của chúng ta không khớp nhau, chúng ta chỉ xuất xưởng mấy nghìn túi mì ăn liền, nhưng trên hợp đồng bên phía đối tác lại thể hiện bọn họ đã nhập vào mấy vạn túi mì ăn liền từ nhà máy chúng ta rồi. Hai người cháu phái đi điều tra không chỉ mang hợp đồng về, còn mang cả mì ăn liền mà các khách sỉ kia đang bán, tất cả đều là hàng giả.”

Mặt Lưu Đại Ngân biến sắc: “Ý cháu là Nhậm Tân giấu cả hai đầu, tự mình làm hàng giả rồi lấy danh nghĩa mì ăn liền của chúng ta bán cho các đối tác?”

Đới Vĩnh gật đầu: “Vâng. Xưởng trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Nhậm Tân đang ở đâu?”

“Cậu ta đang ở nhà máy, cháu đã phái người canh chừng cậu ta rồi.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy nói: “Vậy thì tốt, Tiểu Đới, cháu đi chùng dì đến đồn công an, chúng ta đi báo án.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 284: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (42)



Lãnh đạo cục công an vô cùng coi trọng vụ án này, Nhậm Tân lập tức bị bắt mang đi.

“Tiểu Đới, việc còn lại cháu không phải xen vào, cứ chuyên tâm công tác là được.”

Đới Vĩnh gật đầu đáp vâng, rồi xoay người ra ngoài.

Đợi Đới Vĩnh đi khỏi, Lưu Đại Ngân cầm điện thoại lên gọi điện cho con trai mình.

“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì à?”

Một tay Lưu Đại Ngân cầm ống nghe, một tay xoay cây bút, hỏi: “Lưu Trụ, vợ con có đấy không?”

“Hồng Mai ạ? Cô ấy không có ở đây. Mẹ tìm cô ấy có việc à, để con đi gọi cô ấy.”

Lưu Đại Ngân buông bút, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, nói: “Mẹ không tìm vợ con, mà tìm con. Con có nhớ cậu em họ Nhậm Tân của Hồng Mai đang làm việc trong nhà máy của mẹ không?”

Lý Lưu Trụ ở bên này gật đầu: “Nhớ ạ, Hồng Mai từng nói qua với con.”

Vân Chi

“Bây giờ cậu Nhậm Tân đó đã bị bắt lại vì tội làm hàng giả, cậu ta lợi dụng chức quyền sản xuất mì ăn liền giả, rồi đem bán cho khách hàng, tạo thành tổn thất rất lớn cho nhà máy. Mẹ báo cảnh sát rồi, hiện tại cậu ta đã bị bắt vào đồn công an.”

“Hả? Sao có thể?”

“Lưu Trụ, cậu em họ này của Hồng Mai là thân thích bên phía mẹ con bé nhỉ? Nếu cha mẹ Nhậm Tân tới cầu xin con với Hồng Mai giúp đỡ, thì con đừng đồng ý nhé. Bên phía mẹ của Hồng Mai, con cũng nói với bà ấy một câu, tránh cho đến lúc đó làm ầm ĩ lên thì cả hai bên đều khó nhìn mặt nhau.”

Quốc gia bọn họ đang sống là một quốc gia trọng ân tình, chuyện nhờ cậy quan hệ là chuyện rất phổ biến.

Khi nhà máy của Lưu Đại Ngân tuyển nhân viên thị trường, Nhậm Tân đến nộp hồ sơ, Lưu Đại Ngân thấy cậu ta cũng được, vẻ ngoài tràn đầy sức sống, cũng biết ăn nói nên đã nhận vào làm. Mãi sau này bà ấy mới biết, Nhậm Tân này là có quan hệ chị em họ với con dâu Lưu Hồng Mai nhà mình.

Nhậm Tân là con trai của cậu út Lưu Hồng Mai, tốt nghiệp cấp hai xong không tìm được việc, thấy chỗ của Lưu Đại Ngân tuyển người, mới đến thử vận may, không ngờ nhà máy này lại là nhà máy của mẹ chồng chị họ mình.

Có tầng quan hệ như vậy, Nhậm Tân lăn lộn trong nhà máy cũng không tệ lắm, khu vực cậu ta phụ trách là khu vực có doanh số bán hàng tương đối khá, tiền hoa hồng cũng nhiều, ai ngờ, Nhậm Tân lại làm ra chuyện như vậy.

Nhậm Tân xảy ra chuyện, chắc chắn người nhà cậu ta sẽ tới cầu xin. Cháu trai ruột thịt của mình phạm pháp, người khởi kiện còn là thông gia nhà mình, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn mẹ của Lưu Hồng Mai cũng sẽ tới cầu xin.

Lưu Đại Ngân không muốn nhìn thấy thông gia tới cửa cầu xin, sợ làm ầm ĩ lên sau này lại khó nhìn mặt nhau, nên dứt khoát bảo con trai con dâu nói thẳng với nhà thông gia, bảo bọn họ đừng xen vào chuyện của Nhậm Tân.

Giọng của Lưu Đại Ngân thông qua ống nghe truyền vào tai Lý Lưu Trụ, nhất thời Lý Lưu Trụ vẫn chưa nghe ra được ý của mẹ mình.

Một lúc lâu sau, anh ta mới hiểu được ý của Lưu Đại Ngân. Anh ta chậm rãi nói: “Mẹ, con biết rồi.”

Buông điện thoại xuống, Lưu Đại Ngân vươn vai một cái, rồi lại tiếp tục với công việc của mình.

Chứng cứ đều có đủ, Nhậm Tân kiên trì không bao lâu đã khai rõ tất cả mọi chuyện. Hóa ra vì cậu ta thấy mì ăn liền trong xưởng bán quá đắt hàng, nên sinh ra ý đồ xấy, muốn tự mình làm mì ăn liền, sau đó gắn mác mì ăn liền Lý Sư Phụ đem đi bán.

Cậu ta quen biết nhiều người, rất nhanh đã tìm được một người gọi là anh Chu. Anh Chu kia lại kéo thêm một người anh em nữa của hắn nhập hội, ba người gom góp tiền, mở một xưởng chui, chuyên sản xuất mì ăn liền.

Xưởng chui kia nằm trong một thôn nhỏ ở vùng ngoại thành, cảnh sát nhanh chóng tới nơi đó, bắt được anh Chu và một nghi phạm khác ngay tại chỗ.

Buổi tối Nhậm Tân không về nhà, người nhà anh ta cũng không để ý lắm, cho rằng anh ta ra ngoài xã giao rồi.

Không ngờ cuối cùng không đợi được Nhậm Tân quay về, lại đợi được cảnh sát tới cửa lục soát.

Ban đầu cha mẹ Nhậm Tân còn không tin, đợi khi cảnh sát lục soát ra con dấu dùng khi sản xuất hàng giả, hai vợ chồng già mới không thể không tin.

Mẹ Nhậm Tân lập tức nằm liệt ra đất, gào khóc.

Người nhà Nhậm Tân theo cảnh sát về đồn công an, sau đó đã nghe được tường tận từ đầu đến cuối hành vi phạm tội của con trai mình.

Bên phía Lưu Trụ, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, mới quyết định nói cho Lưu Hồng Mai vợ mình biết chuyện này sau bữa cơm chiều.

Hiện tại bụng bầu của Lưu Hồng Mai đã lộ rõ, cơm nước xong cô ta đang ngồi trên ghế sô pha đan quần áo cho đứa trẻ vẫn chưa chào đời.

Lý Lưu Trụ thở dài, nói với vợ mình chuyện Nhậm Tân. Thật ra với anh ta mà nói, chuyện này rất bình thường. Nhưng muốn mẹ vợ không tới tìm Lưu Đại Ngân xin xỏ, sợ là không dễ lắm.

Người xưa có câu, sống đến chín mươi chín tuổi rồi vẫn giữ nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa phía sau, cho nên đa phần phụ nữ đều rất xem trọng nhà mẹ đẻ mình. Huống chi Nhậm Tân này còn là cháu trai út của mẹ vợ, bình thường người nhà rất nuông chiều. Hồng Mai cũng từng nói, mẹ cô ta vô cùng thương đứa cháu trai này.

Lý Lưu Trụ ngồi xuống bên cạnh Lưu Hồng Mai, nhẹ nhàng nói: “Hồng Mai, anh nói cho em chuyện này, nhưng em phải hứa không được sốt ruột nhé.”

Lưu Hồng Mai ngừng tay, hỏi: “Việc gì, anh nói thử xem nào.”

“Nhậm Tân, chính là cậu em họ kia của em bị công an bắt lại rồi, bởi vì làm hàng giả.”

“Làm hàng giả? Sao có thể? Lưu Trụ, anh nghe ai nói chuyện này? Có lầm không đấy? Nhậm Tân rất thành thật, sao có thể làm ra chuyện như vậy.”

Trên mặt Lưu Hồng Mai lộ vẻ kinh ngạc, nhưng mà không có hoảng loạn và sợ hãi.

“Mẹ anh gọi điện thoại cho anh, chắc chắn việc này không giả được.”

“Nhậm Tân làm hàng giả thì liên quan gì đến mẹ?” Lưu Hồng Mai gãi đầu, một lát sau mới lờ mờ hiểu ra: “Nhậm Tân đang làm việc ở nhà máy nhà chúng ta nhỉ? Mẹ nói cậu ta làm hàng giả, chẳng lẽ cậu ta làm giả mì ăn liền?”

Lý Lưu Trụ: “Chẳng phải cậu ta làm nhân viên thị trường sao, nên cậu ta đã lợi dụng chức vụ sản xuất ra mì ăn liền giả rồi gắn mác hàng thật vào đem bán cho khách hàng của nhà máy. Nhà máy bị tổn thất khng nhỏ, sau khi sự việc bại lộ cậu ta đã bị công an bắt giữ.”

“Tại sao lại như vậy? Có phải nhầm lẫn ở đâu không? Cậu em họ kia của em rất thành thật…”

“Mẹ cố ý gọi điện thoại về cho anh, chắc là không sai đâu.”

Lưu Hồng Mai muốn hỏi một câu, lỗi lầm Nhậm Tân phạm phải có nghiêm trọng không, nếu như bọn họ đền bù hết tổn thất cho nhà máy, liệu có thể giảm bớt xử phạt không…

Nhưng nhìn sang Lý Lưu Trụ, cuối cùng cô ta lại nuốt xuống những lời này.

Chồng cô ta không tham gia vào quản lý nhà máy, cho dù hỏi thì cũng vậy thôi.

“Hồng Mai?”

“Ơi, còn việc gì nữa à?”

“Mẹ anh bảo, đừng để mẹ em tới chỗ bà ấy cầu xin, việc của Nhậm Tân ảnh hưởng quá lớn, gây ra tổn thất nghiêm trọng cho nhà xưởng, bà ấy sẽ không nhẹ nhàng buông tha. Nếu mẹ em đến cầu xin, đến lúc đó sẽ khó nhìn mặt nhau.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 285: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (43)



Người nhà Nhậm Tân ở lại đồn Công An đến nửa đêm mới ra về, vì việc của cậu ta, các anh trai chị gái của cậu ta đều tới.

Cha cậu ta vỗ bàn, mắng: “Tôi đã tạo nghiệp gì thế này, cả đời trong sạch, đến lúc già rồi con trai lại bị bắt vào tù…”

Mẹ của Nhậm Tân khóc lóc trên ghế, chị gái cậu ta ở bên cạnh khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ đừng khóc, chúng ta cùng nhau nghĩ cách cứu em ấy ra trước đã, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn em ấy ngồi tù như vậy sao? Em ấy bị bắt vì làm hàng giả, hiện tại quốc gia đang xử lý tội danh này rất nghiêm khắc, nếu bị chứng thực tội danh, không ngồi tù mười năm, tám năm thì không ra ngoài được đâu.”

Con gái nói xong, mẹ của Nhậm Tân càng khóc to hơn: “Sao nó lại suy nghĩ luẩn quẩn như vậy cơ chứ. Tuy rằng công việc của nó không thuộc biên chế nhà nước, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng hơn trăm đồng, có tháng nhiều còn hơn hai ba trăm, vì sao phải đi làm hàng giả? Vứt bỏ con đường bằng phẳng, vứt bỏ tương lai tốt đẹp để đi vào ngõ cụt này…”

Còn vì sao nữa, vì tiền thôi. Nhậm Tân kết bè với người khác làm hàng giả, mỗi tháng có thể chia nhau mấy ngàn đồng, nhiều hơn tiền lương cả chục lần.

Nhậm Lượng – anh trai của Nhậm Tân bị mẹ mình khóc đau cả đầu, cũng khuyên nhủ: “Cha mẹ, hiện giờ không phải lúc khóc, cũng không phải lúc mắng chửi, chúng ta vẫn nên nghĩ cách để giảm bớt hình phạt cho em ấy thì hơn. Việc ngồi tù là chắc chắn rồi, nhưng nói chung nghĩ cách để em ấy được giảm mấy năm tù cũng tốt.”

“Chúng ta đi tìm lãnh đạo nhà máy nó làm việc, bồi thường hết tổn thất do nó gây ra, chẳng lẽ như vậy không đủ để nó không phải ngồi tù sao?”

“Mẹ, chúng ta có thể bồi thường tổn thất, nhưng làm hàng giả là tội hình sự, lãnh đạo nhà máy có thể buông tha cho em ấy, nhưng mà cảnh sát sẽ không buông tha.” Nhậm Lượng nói.

“Nhưng mà chúng ta đã bồi thường tổn thất rồi mà?”

Nhậm Lượng hỏi lại mẹ mình: “Mẹ, kẻ trộm vào nhà trộm cướp bị bắt ngay tại chỗ, hắn ta đã trả lại hết những thứ mình ăn trộm cho chủ nhà rồi, mẹ nói xem cảnh sát có thả hắn ta không? Chắc chắn là không rồi. Cho nên, dù chúng ta có bồi thường thì cảnh sát cũng sẽ không thả em ấy ra, nhưng có lẽ có thể giảm bớt vài năm ngồi tù cho em ấy.”

Mấy lời mắng vừa rồi của cha Nhậm chỉ là lời khi tức giận, dù sao Nhậm Tân cũng là con trai ông ta, nếu như có cách có thể giảm bớt hình phạt cho Nhậm Tân, chắc chắn người làm cha như ông ta sẽ cố mà làm.

“Thằng Lượng này, đợi trời sáng, chúng ta cùng nhau đến nhà máy em trai con làm việc, tìm lãnh đạo của nó cầu xin cho nó nhé.”

Mẹ Nhậm cũng ủng hộ ý kiến này: “Đúng đấy, trời vừa sáng chúng ta lập tức xuất phát, đi cầu xin cho thằng Tân.”

“Chúng ta không thể cứ đi như vây…” Nhậm Lượng chưa kịp nói hết câu, mẹ Nhậm đã trừng mắt, mắng: “Nếu mày sợ mất mặt không muốn đi thì để tao với cha mày đi.”

“Mẹ, con không có ý đó.” Nhậm Lượng nhíu mày bất đắc dĩ: “Nếu chúng ta cứ đi như vậy, chưa chắc đã gặp được lãnh đạo trong nhà máy em ấy đâu. Con nhớ nhà máy em ấy làm việc là nhà máy của thông gia nhà cô Hoa, chúng ta nhờ cô Hoa đi cùng chẳng phải tốt hơn sao? Bọn họ là thông gia, biết đâu người ta sẽ nể mặt cô ấy mà giơ cao đánh khẽ thì sao?”

“Ừ nhỉ, con nói mẹ mới nhớ, chẳng phải Hồng Mai đang mang thai sao, chúng ta nhờ cả con bé đi cùng. Mẹ chồng Hồng Mai nể mặt con bé, có lẽ sẽ thả cho thằng Tân nhà chúng ta một con đường sống thì sao?”

“Cho dù có đi, chúng ta cũng phải đợi trời sáng đã. Mẹ, mẹ với cha đi ngủ trước đi, đợi trời sáng chúng ta qua nhà cô Hoa trước, rồi đi tìm Hồng Mai, thái độ phải mềm mại chút, nói nhiều lời hay vào.”

“Thằng cả nói đúng lắm, chúng ta cứ làm như vậy đi. Mấy đứa cũng về nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai tập hợp ở nhà chúng ta.”

Tiễn con trai con gái ra về, cha Nhậm lục tung nhà cửa lấy ra hết tiền tiết kiệm trong nhà, đặt cả lên bàn.

Tất cả tiền bạc trong nhà cộng lại là bảy trăm sáu mươi lăm đồng bảy hào tám xu, số tiền này còn lâu mới đủ.

Chỉ cần nghĩ cũng đoán được, con trai làm hàng giả đã tạo thành tổn thất lớn thế nào cho nhà máy. Mẹ Nhậm xếp lại tất cả tiền, gói gọn vào, mặt nhăn như trái mướp đắng: “Số tiền này không đủ…”

Cha Nhậm ngồi đối diện bà ta: “Không đủ thì đi vay.”



Lý Lưu Trụ dậy từ sáng sớm, hiện tại cửa hàng gà nướng đã có nhân viên trông coi, quán lẩu cũng không cần anh ta nhọc lòng, nhưng hàng ngày anh ta vẫn dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu đồ ăn sáng.

Cơm sáng vẫn chưa chín, mẹ vợ anh ta đã dẫn theo vài người tới.

Nhìn một đám người kéo đến nhà mình, Lý Khai Nguyên chào hỏi bà Lưu trước, rồi nhanh chóng nhét nốt cây bánh quẩy vào miệng, lại uống hết bát cháo, sau đó đứng dậy nói: “Cha, dì Lưu, con ăn no rồi, con về phòng trước nhé.”

Tròng mắt Lý Văn Nhân xoay chuyển, cũng đoán được bà ngoại có việc gì đó, nên cũng đứng dậy theo Lý Khai Nguyên: “Cha, mẹ, bà ngoại, con về phòng trước.”

Lưu Hồng Mai gọi bọn nhỏ lại: “Các con ăn no chưa? Sao hôm nay ăn ít thế?”

Vân Chi

Lý Khai Nguyên và Lý Văn Nhân đều nói mình ăn no rồi, khi Lưu Hồng Mai định nói thêm thì hai đứa nhỏ đã chạy ra sân rồi.

Thấy anh trai, chị gái đã đứng dậy hết rồi, Lý Khai Lâm cũng mau chóng ăn xong đồ ăn của mình, rồi lau miệng, nói: “Cha, mẹ con cũng ăn no rồi, con đứng dậy trước đây.”

Mấy đứa nhỏ đi cả rồi, bà ngoại Lưu ngồi trên ghế sô pha mới nói: “Lưu Trụ, Hồng Mai, mẹ nói với các con chuyện này. Là như vậy…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 286: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (44)



Bà ngoại Lưu nói lại một lần từ đầu đến cuối chuyện Nhậm Tân đã làm, Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai vẫn ngồi yên không nói gì.

Đợi bà ngoại Lưu nói xong, mẹ Nhậm lập tức ôm mặt khóc lớn: “Lưu Trụ, Hồng Mai, bác biết Nhậm Tân đã làm sai, đều do bác bá không biết dạy dỗ, là lỗi của bác bá. Nhưng mà nó còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù mười mấy năm, đợi nó ra tù rồi, cuộc đời của nó cũng coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Bác bá tới là để cầu xin các cháu, Lưu Trụ này, cháu có thể nể tình mẹ vợ cháu, dẫn nhà bác bá đến gặp mẹ cháu để cầu xin bà ấy không? Bác bá không cầu xin mẹ cháu thả thằng khốn kia ra, chỉ xin mẹ cháu có thể nói với cảnh sát một câu, để Nhậm Tân bớt được mấy năm tù ngục. Sau này bác bá sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp nhà các cháu.”

Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai liếc nhau, trong mắt hai người đều là bất đắc dĩ.

Hôm qua Lưu Đại Ngân đã cố ý gọi điện thoại về, dặn là đừng để mẹ của Lưu Hồng Mai dẫn người nhà Nhậm Tân tới cầu xin bà ấy, tránh cho sau này hai bên thông gia khó nhìn mặt nhau.

Xem ra mẹ mình nói không sai, Nhậm Tân này vừa bị bắt lại, cha mẹ cậu ta đã lập tức tới tìm mẹ của Lưu Hồng Mai rồi.

Muốn mẹ của Lưu Hồng Mai dẫn bọn họ đến cầu xin Lưu Đại Ngân ư? Nghĩ Lưu Đại Ngân là người dễ nói chuyện như vậy sao?

Hôm qua Lý Lưu Trụ đã gọi điện thoại cho Đới Vĩnh, hỏi cậu ấy rốt cuộc chuyện Nhậm Tân gây ra nghiêm trọng đến mức nào. Trong điện thoại Đới Vĩnh nói, chuyện này khiến nhà máy tổn thất mười mấy vạn đồng, nhưng đó vẫn chưa phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng hơn là, Nhậm Tân àl nhân viên thị trường của nhà máy nên đã dùng danh nghĩa nhà máy bọn họ để tiêu thụ mì ăn liền giả, người bán nhập hàng từ chỗ cậu ta bán cho người tiêu dùng, người tiêu dùng ăn vào thấy hương vị quá kém, sau này bọn họ còn mua mì ăn liền của Lý Sư Phụ sao?

Đây mới là tổn hại nghiêm trọng nhất!

Mì ăn liền giả kia ăn vào không xảy ra vấn đề gì đã phải cám ơn trời đất rồi, nếu người dùng xảy ra chuyện, nhà máy sẽ bị liên lụy.

Nghe Đới Vĩnh nói xong, Lý Lưu Trụ thầm mắng tổ tông mười mấy đời nhà Nhậm Tân, nếu không phải Đới Vĩnh phát hiện ra cậu ta có vấn đề, chẳng phải cậu ta sẽ gây ra tai họa lớn hơn nữa cho nhà máy sao?

Cuối cùng, Đới Vĩnh nói: “Lưu Trụ, tôi thấy xưởng trưởng đã quyết tâm sẽ trừng trị Nhậm Tân rồi, anh đừng cầu xin cho cậu ta.”

Đới Vĩnh biết Nhậm Tân có quan hệ họ hàng với vợ của Lý Lưu Trụ, cậu ấy chỉ sợ lập trường của Lý Lưu Trụ không kiên định, không dám trái ý mẹ vợ, thật sự tới cầu xin Lưu Đại Ngân.

Lý Lưu Trụ: “Tiểu Đới, tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm, việc này tôi biết phải làm thế nào.”

Hiện tại mẹ vợ đã dẫn người nhà của Nhậm Tân đến tận cửa, Lý Lưu Trụ bị bọn họ làm ầm ĩ đau cả đầu, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để tống cổ bọn họ ra ngoài.

“Mẹ, mẹ dẫn bác bá về trước đi, để con nhờ người hỏi thăm xem rốt cuộc chuyện là thế nào đã. Hiện tại con cũng không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nên không biết về nhà cầu xin mẹ con thế nào, sợ là không giúp được gì.”

Hiện giờ bọn họ đang nhờ cậy Lý Lưu Trụ, nên nghe Lý Lưu Trụ nói như vậy, mẹ của Lưu Hồng Mai và người nhà của Nhậm Tân đều không dám nói gì, chỉ biết khóc lóc kể lể với Lý Lưu Trụ thêm một lúc nữa, rồi ấm ức quay về nhà mình.

Tiễn bọn họ xong, Lý Lưu Trụ quay lại thu dọn bàn ăn, nói: “Hồng Mai, em qua đây nghỉ một lát đi. Lúc này cửa hàng gà nướng với quán lẩu vẫn chưa có khách đâu.”

Lưu Hồng Mai đỡ bụng ngồi xuống ghế sô pha, ngẫm nghĩ một lát, cô ta vẫn hỏi: “Lưu Trụ, chuyện em họ em thật sự không còn chút đường cữu vãn nào nữa à?”

Lý Lưu Trụ vừa rửa bát, vừa nói: “Hôm qua anh gọi điện thoại cho Đới Vĩnh, cậu ấy nói em họ em khiến nhà xưởng tổn thất mười mấy vạn đồng, em nói xem như vậy liệu còn con đường cứu vãn nào không? Cậu ta có tiền để bồi thường à? Hơn nữa, việc làm hàng giả là vi phạm pháp luật, sao cảnh sát có thể buông tha cho cậu ta.”

Vừa nghe thấy tổn thất mười mấy vạn, Lưu Hồng Mai lập tức ngậm miệng lại. Dù nhà bác bá cô ta có đập nồi bán sắt thì cũng không lấp nổi lỗ hổng này.

Vân Chi

Lưu Hồng Mai xoa bụng, lại hỏi: “Lưu Trụ, chúng ta phải ăn nói với mẹ em thế nào bây giờ, bà ấy đang chờ anh dẫn bác bà em đến cầu xin mẹ anh đấy.”

Lý Lưu Trụ úp bát lên kệ, nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau qua chỗ mẹ em, anh sẽ nói rõ với bà ấy từ đầu đến cuối.”

“Xem ra chỉ có thể như vậy.”

Thu dọn xong, Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai ra ngoài cùng nhau.

Nhà mẹ đẻ của Lưu Hồng Mai cách nhà bọn họ không xa, hai người đi bộ là được.

Tới cửa nhà họ Lưu rồi, hai vợ chồng còn đứng ngoài cửa nghe ngóng một lúc, xác định người nhà họ Nhậm đều đi rồi bọn họ mới vào nhà.

Mẹ Lưu Hồng Mai ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ điều gì, trông thấy con gái con rể tới, trên mặt lộ ra nụ cười: “Lưu Trụ, Hồng Mai, các con tới đấy à, mau ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Lý Lưu Trụ liếc mắt nhìn Lưu Hồng Mai một cái, Lưu Hồng Mai bĩu môi với anh tay, ý bảo anh ta nói đi.

Thấy hai người đánh mắt qua lại, bà ngoại Lưu hỏi: “Rốt cuộc hai đứa có chuyện gì mà cứ lén lén lút lút thế, cứ nói thẳng đi.”

“Mẹ, thật ra hôm qua mẹ con đã gọi điện thoại cho con nói về chuyện Nhậm Tân rồi.”

“Hôm qua bà ấy đã gọi cho con sao con không nói sớm cho mẹ biết?”

“Mẹ, vì không muốn khiến mẹ lo lắng, nên con mới không nói.”

“Lưu Trụ, rốt cuộc mẹ con đã nói gì, con kể lại tỉ mỉ cho mẹ nghe xem nào.”

“Mẹ, mẹ con nói…” Lý Lưu Trụ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ vợ mình: “Mẹ con nói, Nhậm Tân gây ra tổn thất quá lớn cho nhà máy, ai tới xin xỏ cũng vô dụng, pháp luật xử thế nào, bà ấy làm như thế.”

(Đôi lời của
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 287: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (45)



“Lời này là lời mẹ con nói?” Bà ngoại Lưu hỏi.

Lý Lưu Trụ gật đầu: “Lần này Nhậm Tân khiến nhà máy tổn thất mười mấy vạn, còn ảnh hưởng nặng nề tới danh dự của nhà xưởng, hậu quả quá nghiêm trọng.”

Bà ngoại Lưu nhìn chằm chằm vào Lý Lưu Trụ, hỏi: “Có phải tối hôm qua mẹ con đã gọi điện thoại cho con, khuyên mẹ đừng đến cầu xin không?”

Lý Lưu Trụ ậm ừ một tiếng: “Vâng.”

“Mẹ con…” Một lúc lâu sau, bà ngoại Lưu mới nói: “Nhậm Tân là cháu trai ruột của mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn cuộc đời nó bị phá hỏng.”

Lý Lưu Trụ ăn ngay nói thật: “Khi cậu ta bước chân lên con đường này thì chính cậu ta đã tự hủy hoại cuộc đời mình rồi.

Thấy bà ngoại Lưu không nói gì, Lý Lưu Trụ đứng dậy chào: “Mẹ, con phải về rồi, cửa hàng gà nướng và tiệm lẩu không có ai trông coi.”

Đợi Lý Lưu Trụ đi khỏi, bà ngoại Lưu lại hỏi con gái mình: “Hồng Mai, mẹ chồng con thật sự đã nói, bảo mẹ đừng tới cầu xin à?”

Lưu Hồng Mai ngồi trên ghế, hai tay xoa bụng: “Mẹ, mẹ chồng con dặn mẹ đừng tới cũng vì tốt cho mẹ. Nếu mẹ tới cầu xin giúp em họ, thì mẹ chồng con phải làm sao? Không đồng ý, chẳng phải khiến mẹ khó xử à? Đồng ý thì không có khả năng.”

Bà ngoại Lưu muốn nói thêm gì đó, nhưng môi mấp máy mãi vẫn không nói nên lời.

Vân Chi

“Mẹ, nhà máy bị tổn thất hơn mười mấy vạn, mẹ nói phải làm sao? Bảo em họ bồi thường, nhà cậu lấy ra được nhiều tiền như vậy không? Nếu như có người trộm của mẹ mười mấy vạn, mẹ sẽ buông tha cho tên trộm kia chứ?”

Bà ngoại Lưu lập tức phản bác: “Mẹ lấy đâu ra mười mấy vạn…”

Lưu Hồng Mai: “Con chỉ đang ví dụ thôi mà. Em họ cũng thật là, sống yên ổn không muốn lại đi đường ngang ngõ tắt, đi còn đi không khéo để người ta bắt được.”

“Hồng Mai, mẹ biết trong lòng con oán hận Nhậm Tân, chuyện nó gây ra khiến con không dám ngẩng đầu ở nhà chồng, nhưng dù sao nó cũng là em họ con, con nói khéo với mẹ chồng con giúp nó đi.”

“Con nói mẹ chồng con sẽ nghe sao? Mẹ, mẹ đừng coi trọng con quá.”

Bà ngoại Lưu cười nịnh nọt con gái: “Hồng Mai, trong bụng con đang mang cháu trai nhà họ Lý bọn họ, lời nói của con chắc chắn có trọng lượng, con giúp Nhậm Tân đi mà.”

Lưu Hồng Mai xoa bụng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Mẹ, Nhậm Tân là em họ con, con có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Chẳng qua hiện tại vẫn chưa phải lúc. Chuyện của cậu ta vừa mới xảy ra, đợi thêm vài ngày nữa, khi hơi lắng xuống rồi, con sẽ thử nói với mẹ con xem sao.”

“Ừ, Hồng Mai, con nhớ phải nói đấy nhé.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Nhưng mà…” Lưu Hồng Mai đổi giọng: “Mẹ, mẹ đừng dẫn bác bá đến tìm mẹ chồng con, bà ấy đã bảo con với Lưu Trụ nhắn trước với mẹ rồi, nếu mẹ còn đi, thì con với Lưu Trụ đều khó xử.”

Bà ngoại Lưu gật đầu đồng ý, trong lòng cũng đã chuẩn bị xong lý do để thoái thác với anh trai chị dâu mình rồi. Bà ta sẽ nói là Lý Lưu Trụ đã đi hỏi, nhưng hiện tại bà thông gia vẫn đang nổi nóng, không gặp ai hết, nếu cứ khăng khăng tới cửa cầu xin ngay bây giờ, thì sẽ phản tác dụng.

Tuy Nhậm Tân đã bị bắt, nhưng phía sau đó vẫn còn rất nhiều công việc cần giải quyết, mà khó khăn nhất chính là những bản hợp đồng mà cậu ta đã ký với mấy đại lý kia.

Khi Nhậm Tân ra ngoài chạy thị trường, cậu ta chính là người đại diện cho nhà máy, tuy rằng hợp đồng cậu ta ký là hợp đồng giả, nhưng với những đối tác kia mà nói, bên ký hợp đồng với bọn họ chính là nhà máy của Lưu Đại Ngân.

Bọn họ trả tiền hàng cho nhà máy, nhân viên nhà máy lại gửi cho bọn họ mì ăn liền giả, chất lượng kém. Hiện tại nhân viên bị bắt rồi, bọn họ đành phải tới tìm lãnh đạo nhà máy.

Số mì ăn liền giả còn tồn đọng trong kho hàng của bọn họ đều bị cảnh sát và cục công thương mang đi rồi, tổn thất rất lớn.

Lưu Đại Ngân thương lượng với Đới Vĩnh một phen, cuối cùng quyết định nếu hàng hóa trong kho hàng của bọn họ là giả, nhà máy sẽ đổi lại toàn bộ cho bọn họ sang mì ăn liền Lý Sư Phụ thật.

Hơn nữa, còn tặng thêm cho mỗi đại lý hai trăm thùng mì ăn liền để bồi thường.

Hai ngày qua vì chuyện Nhậm Tân, Lưu Đại Ngân đã bận rộn mấy ngày, cuối cùng mới giải quyết xong. Khi bà ấy cho rằng mình có thể thảnh thơi vài ngày rồi, thì con trai con dâu lại tới tìm bà ấy để cầu xin.

Đương nhiên là vì chuyện của Nhậm Tân rồi.

Con trai, con dâu dẫn bọn trẻ tới thăm Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, người một nhà cùng nhau ăn một bữa cơm trưa thân mật.

Sau khi ăn xong bọn họ ngồi quây quần bên nhau nói chuyện, Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai mắt qua mày lại, giống như có chuyện muốn nói, nhưng hai vợ chồng không ai mở miệng nói chuyện trước.

Lưu Đại Ngân gọt một quả táo đưa cho Lưu Hồng Mai, cười hỏi: “Lưu Trụ, Hồng Mai, hai đứa có chuyện gì muốn nói à?”

“Mẹ,” Lý Lưu Trụ gọi Lưu Đại Ngân một tiếng, nhưng không nói gì.

Ở dưới bàn trà, Lưu Hồng Mai dùng chân khẽ đẩy chồng mình, rồi đưa mắt ra hiệu cho anh ta.

Bất đắc dĩ, Lý Lưu Trụ đành cắn răng hỏi: “Mẹ, mẹ định xử lý chuyện Nhậm Tân thế nào?”

Hóa ra là tới làm thuyết khách, Lưu Đại Ngân cầm một quả táo lên, lại gọt vỏ tiếp.

“Lưu Trụ, Hồng Mai, có phải người nhà họ Nhậm nhờ các con tới hỏi thăm không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 288: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (46)



Lưu Hồng Mai cố nặn ra nụ cười, nói: “Dù sao Nhậm Tân cũng là em họ con, bác trai con tới tìm, nhờ con hỏi một câu xem nhà máy có thể viết thư thông cảm không, như vậy… Như vậy Nhậm Tân có thể giảm được vài năm tù.”

Con trai con dâu tới cầu xin, Lưu Đại Ngân không hề tức giận. Bà ấy có thể lý giải tâm trạng của người nhà họ Nhậm, con trai xảy ra chuyện, có người làm cha làm mẹ nào là không nghĩ mọi cách để cứu vãn chứ?

Đáng thương cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ trong thiên hạ.

Nhưng lý giải là một chuyện, có buông tha hay không lại là chuyện khác. Nhậm Tân đã gây ra tổn thất lớn như vậy cho nhà máy, nếu bà ấy buông tha, sau này bà ấy còn quản lý nhà máy thế nào?

“Lưu Trụ, Hồng Mai, chưa nói tới vấn đề danh dự của nhà máy, chỉ tính riêng tổn thất mười mấy vạn Nhậm Tân gây ra cho nhà máy thôi, hai đứa nói phải làm sao bây giờ?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Không đợi con trai con dâu trả lời, Lưu Đại Ngân đã nói tiếp: “Gia đình Nhậm Tân chỉ là gia đình bình thường, đa phần số tiền cậu ta kiếm được từ làm hàng giả cậu ta đều tiêu hết rồi, mười mấy vạn này ai đền bù? Hơn nữa, đối với một nhà máy mà nói, danh dự là quan trọng nhất, hiện tại danh dự của nhà máy bị cậu ta phá hỏng rồi, chuyện này thì đền bù thế nào?”

Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai đều không nói gì.

Lưu Đại Ngân: “Hồng Mai, con về nói với bác bá con, chuyện Nhậm Tân, mẹ nghe theo phán quyết của pháp luật, mẹ sẽ không viết thư thông cảm, bảo bọn họ không cần tới tìm mẹ.”

Lưu Hồng Mai cúi đầu, ngập ngừng nói: “Mẹ, con biết rồi.”

Lưu Đại Ngân đổi sang đề tài khác, bắt đầu hỏi chuyện mấy đứa cháu. Mãi cho đến khi ra về, Lưu Hồng Mai vẫn rầu rĩ không vui.

Mẹ cô ta vẫn đang ở nhà chờ tin tức đó, cô ta phải ăn nói thế nào đây? Nói thẳng mẹ chồng cô ta không đồng ý, bảo bác bá không cần tới cầu xin sao?

Nhớ tới tính tình của mẹ mình, Lưu Hồng Mai lại đau đầu.

Đến tận bây giờ mẹ cô ta vẫn luôn tự hào nhà bà ta là người thành phố, là giai cấp công nhân quang vinh, còn nhà họ Lý chỉ là nông dân, tuy rằng mở nhà máy kiếm được chút tiền nhưng về xuất thân căn bản không so được với nhà bà ta. Hiện tại bà ta có việc cần nhà họ Lý giúp đỡ, chắc chắn nhà họ Lý sẽ nể mặt thông gia vài phần…

Nhưng nhìn ý tứ của mẹ chồng, chắc chắn bà ấy sẽ không buông tha cho em họ. Như vậy, cô ta biết ăn nói thế nào bây giờ?

Nếu mẹ cô ta ăn nói nhỏ nhẹ xin mẹ chồng giúp đỡ còn tốt, lỡ như nhất thời kích động nói gì đó quá đáng thì…

Lưu Hồng Mai xoa bụng, lại thở dài một hơi.

Nhân lúc Lưu Đại Ngân đi lấy xe, Lý Lưu Trụ ghé sát vào vợ mình, nhỏ giọng, nói: “Em cũng thấy thái độ của mẹ rồi đấy, lát về nói với mẹ em, bảo bà ấy đừng quan tâm đến chuyện Nhậm Tân nữa, nếu không chúng ta đứng giữa sẽ khó xử.”

Lưu Hồng Mai càng sầu hơn: “Nhậm Tân là cháu trai ruột của mẹ em, bác bá em mà khóc lóc trước mặt bà ấy, bà ấy có thể mặc kệ sao? Hai bên đều là người thân, đúng là không biết phải làm sao, sầu c.h.ế.t em rồi.”

“Em sầu cái gì, Nhậm Tân đã dám làm ra việc này, thì phải dám chịu trách nhiệm. Chúng ta đừng để ý nữa, em còn đang có thai đó, đừng nhọc lòng linh tinh.”

Lý Lưu Trụ đỡ Lưu Hồng Mai ra ngoài, Lưu Hồng Mai lại thở dài lần nữa: “Em cũng không muốn quản, nhưng mẹ em ở đó, em muốn mặc kệ cũng không được.”

“Chuyện này thì đơn giản thôn. Nếu mẹ em lại nhờ em giúp đỡ chuyện của em họ, em cứ hỏi bà ấy, cháu trai quan trọng hay con gái và đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn? Thật sự không được thì em giả ốm, cứ nằm trong nhà, chẳng lẽ mẹ em còn kéo được em ra khỏi giường sao?”

“Em mà giả ốm trốn mẹ em, anh không sợ bà ấy tới làm phiền anh à?”

Lưu Đại Ngân đã lái xe tới, Lý Lưu Trụ nói: “Anh là con rể, sợ cái gì, cùng lắm thì nghe bà ấy mắng vài câu.”

Về đến nhà, Lưu Hồng Mai nghỉ ngơi một lát, sau đó đi cùng Lý Lưu Trụ về nhà mẹ đẻ mình.

Bà ngoại Lưu biết hôm nay con gái tới chỗ mẹ chồng cô ta, nên đang ngồi trong nhà chờ tin tức.

Bà ta nghĩ rất hay, cho rằng hiện tại con gái đang mang thai con cháu nhà họ Lý bọn họ, nên cho dù không muốn, thì Lưu Đại Ngân cũng phải tạm thời đồng ý trước đã.

Chỉ cần Lưu Đại Ngân chịu buông tha, vậy thì dễ làm rồi, sau này tiếp tục đến cầu xin, không xin cháu trai được trắng án ra khỏi phòng giam, được giảm bớt một hai năm tù cũng tốt.

Thấy hai vợ chồng bọn họ đến, bà ngoại Lưu vội đứng dậy nhiệt tình gọi: “Lưu Trụ, Hồng Mai, các con tới đấy à, mau ngồi đi.”

Sau đó bà ngoại Lưu còn bê hai đĩa trái cây lên bàn: “Hồng Mai, mẹ vừa mua mấy quả táo, con nếm thử đi. Mẹ nghe người ta nói, ăn nhiều trái cây tốt cho da dẻ.”

Lưu Hồng Mai cầm một quả táo lên, quả táo này không lớn lắm, nhìn qua đã biết là không ngon như quả táo hôm nay ăn ở nhà mẹ chồng.

Cô ta cầm quả táo trong tay, nói: “Mẹ, con đã hỏi ý của mẹ chồng con rồi, bà ấy nói em họ gây ra tổn thất quá lớn cho nhà xưởng, tất cả đều nghe theo cảnh sát.”

Ý là, bà ấy sẽ không viết thư thông cảm gì đó, cũng sẽ không xin giúp Nhậm Tân.

“Hồng Mai, con đã nói với mẹ chồng con chúng ta sẽ đền bù tổn thất cho nhà xưởng chưa?”

“Mẹ, tổn thất tận mười mấy vạn, chúng ta bù thế nào?” Lưu Hồng Mai buông quả táo, giọng hơi hùng hổ doạ người: “Ai đền bù? Nhà bác trai có nhiều tiền như vậy sao?”

Bà ngoại Lưu: “Không có thì chúng ta đi vay, rồi sẽ gom đủ thôi.”

“Đi vay? Vay một hai ngàn con dễ nói, đây tận mười mấy vạn, mẹ định vay ở đâu? Mẹ, mẹ nói thử cho con mẹ định vay ở đâu?”

Bà ngoại Lưu ngửa người ra sau, nằm liệt trên ghế: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Nhậm Tân bị phán mười mấy năm sao? Nó còn trẻ như vậy, nếu phải ngồi tù mười mấy năm… Đời này của nó coi như bị hủy rồi.”

“Lưu Trụ, Hồng Mai, con lại đi cầu xin mẹ chồng con thử xem sao? Hiện tại con đang có thai, chắc chắn bà ấy sẽ nể mặt con.”

Vân Chi

Lưu Hồng Mai nhìn chồng mình, có chỗ dùng lý do anh ta nói trước đó rồi.

“Mẹ, con không muốn suốt ngày chạy đến chỗ mẹ chồng để bà ấy ghét bỏ. Thái độ của mẹ chồng con đã kiên quyết như vậy rồi, mẹ còn muốn con đi cầu xin, như vậy chẳng phải đang tạo thêm mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cho con sao? Mẹ, mẹ cần cháu trai hay mẹ cần con gái với cháu ngoại của mẹ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 289: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (47)



Lưu Hồng Mai nâng cao quan đểm, sắc mặt bà ngoại Lưu hơi khó coi: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy!”

“Sao lại không? Mẹ, con là phụ nữ đang mang thai, không thể quá mệt mỏi, mệt về đầu óc càng không được. Mẹ muốn con đi hỏi mẹ chồng, con cũng hỏi rồi, sau này đừng bảo con đi nữa. Được rồi, cửa hàng còn có việc, con với Lưu Trụ về trước đây.”



“Xưởng trưởng, bên ngoài có người tìm.” Thư ký vào phòng nói.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân đã tìm được cho mình một người thư ký rồi, thư ký vừa xinh đẹp vừa là sinh viên.

Còn việc vì sao cô ấy không vào nhà máy quốc doanh mà chạy tới đây làm thư ký cho Lưu Đại Ngân, nói ra thì cũng là một việc thương tâm.

Thư ký họ Quan, tên là Quan Tiếu San, là sinh viên tốt nghiệp có vẻ ngoài rất xinh đẹp, từng được rất nhiều người trong nhà máy quốc doanh theo đuổi.

Vân Chi

Cha mẹ cô ấy ly hôn từ khi cô ấy còn nhỏ, một mình mẹ cô ấy vất vả nuôi cô ấy trưởng thành, còn nuôi cô ấy học đại học, Vất vả đến khi cô ấy ra trường có công ăn việc làm rồi, hai mẹ con sắp được sống những ngày tháng tốt lành thì cha cô ấy xuất hiện muốn “Hái trái ngọt”.

Ông ta không chỉ đòi Quan Tiếu San nuôi dưỡng bản thân, còn bắt cô phải nuôi mẹ kế và đám em cùng cha khác mẹ kia.

Đương nhiên là Quan Tiếu San không đồng ý rồi, nên cha cô ấy đã đến nhà máy làm ầm ỹ, lãnh đạo nhà máy sợ ảnh hưởng đến thanh danh của nhà xưởng, hơn nữa con cái phụng dưỡng cha mẹ, chị cả nuôi nấng các em là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đều đến khuyên cô ấy nên nghe lời cha mình, nên bỏ tiền ra nuôi dưỡng gia đình cha cô ấy.

Quan Tiếu San xinh đẹp, còn có năng lực, được rất nhiều người theo đuổi, nên người ghen ghét cũng không ít. Vì chuyện của cha cô ấy, lần nào cô ấy đến nhà máy cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng. Cô ấy không chịu được quấy nhiễu, còn nghe bạn học nói nhà máy của Lưu Đại Ngân đang tuyển người, còn trả lương rất cao, bèn dứt khoát xin nghỉ việc ở nhà máy quốc doanh đến đây làm thuê cho Lưu Đại Ngân.

Sau khi cô ấy tới, cha cô ấy từng đến làm loạn vài lần, nhưng Lưu Đại Ngân không phải lãnh đạo nhà máy quốc doanh, hễ ông ta tới náo loạn là Lưu Đại Ngân báo cảnh sát luôn, nói ông ta gây ảnh hưởng đến tình hình sản xuất trong nhà máy. Bà ấy không quan tâm đến việc riêng của nhân viên, nhưng không được ảnh hưởng đến công việc của nhà xưởng.

Quan Tiếu San ở trong xưởng không ra ngoài, Lưu Đại Ngân bảo một nhân viên biết ăn nói đến đồn công an, cha Quan bị cảnh sát dạy dỗ một phen sau đó mới được thả, đến mặt con gái cũng chưa gặp được. Cứ như vậy vài lần, ông ta biết lãnh đạo nhà máy này không dễ chọc nên không dám đến làm loạn nữa.

Quan Tiếu San ở lại ký túc xá, không có việc gì thì gần như không ra khỏi cửa, mẹ Quan ở quê có mấy người anh em, cha Quan không dám đến nhà vợ trước làm ầm ĩ, đành chấp nhận số phận, không tới quấy rầy Quan Tiếu San nữa.

Lưu Đại Ngân giải quyết vấn đề khó khăn giúp Quan Tiếu San, cô ấy cảm kích trong lòng càng cố gắng làm việc, vốn dĩ cô ấy chính là sinh viên tốt nghiệp đại học, vừa thông minh vừa có năng lực nên không lâu sau đã quen hết tất cả công việc trong nhà xưởng, trở thành cánh tay thứ hai của Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân buông bút, hỏi: “Ai đến?”

Quan Tiếu San: “Người nhà Nhậm Tân. ”

Lưu Đại Ngân xoa trán, nói: “Nên tới vẫn sẽ tới...”

Cho dù Lưu Đại Ngân đã nói với con trai con dâu sẽ không nể tỉnh trong chuyện Nhậm Tân, nhưng vẫn nghĩ khả năng bọn họ sẽ tới, có lẽ thông gia của bà ấy cũng đi cùng.

Lưu Đại Ngân bảo con trai con dâu chuyển lời cho thông gia, thật ra là đang tỏ rõ thái độ với bà ngoại Lưu.

“Mời bọn họ vào đi.”

Lưu Đại Ngân sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc.

Thư ký mở cửa, có mấy người lập tức ùa vào phòng.

Lưu Đại Ngân chỉ nhận ra mẹ của con dâu Lưu Hồng Mai nhà mình, những người khác đều không quen biết, nhưng mà cũng đoán được, chắc chắn mấy người đó là cha mẹ và anh chị em nhà Nhậm Tân.

Lưu Đại Ngân chào hỏi thông gia nhà mình trước: “Thông gia tới đấy à, mau ngồi đi.”

Quan Tiếu San rót nước cho từng người một, Lưu Đại Ngân gật đầu với cô ấy: “Tiểu Quan, cháu ra ngoài trước đi.”

Quan Tiếu San: “Vâng, Tổng giám đốc Lưu.”

Lưu Đại Ngân nhìn bà thông gia nhà mình, thở dài, nói: “Thông gia, mấy người này là người thân của Nhậm Tân nhỉ?”

Bà ngoại Lưu cười, đáp: “Đây là cha mẹ và anh trai, chị gái của Nhậm Tân, chúng tôi tới vì muốn xin bà…”

Không đợi bà ta nói xong, Lưu Đại Ngân đã ngắt lời: “Thông gia, bà biết Nhậm Tân gây ra tổn thất lớn thế nào cho nhà máy nhà tôi không? Tổn thất khoảng chừng mười mấy vạn đó! Bà thông gia, nếu ở vị trí của tôi, bà sẽ nhẹ nhàng buông tha chứ?”

Nụ cười trên mặt bà ngoại Lưu cứng đờ: “Chuyện này… Không phải Nhậm Tân cố ý, nó…”

“Không phải cố ý thì là gì?” Sắc mặt Lưu Đại Ngân rất nghiêm túc: “Chẳng lẽ có người kề d.a.o vào cổ cậu ta, ép cậu ta làm tất cả chuyện này sao? Bà thông gia, hành vi của cậu ta đã vi phạm pháp luật, tất cả đều nghe theo phán quyết của cảnh sát.”

Từ khi Lưu Đại Ngân mở miệng nói chuyện mẹ Nhậm đã bắt đầu rơi nước mắt, nhưng mà không lên tiếng.

Đợi Lưu Đại Ngân nói xong, bà ta mới nức nở: “Xưởng trưởng, Nhậm Tân thật sự biết lỗi rồi, chúng tôi sẽ đền bù tổn thất cho ngài, cầu xin ngài nói vài lời hay giúp Nhậm Tân trước mặt cảnh sát và tòa án. Chỉ cần ngài chịu tha thứ cho nó, muốn tôi và cha nó làm gì, chúng tôi đều đồng ý.”

“Tổn thất về tiền tài đối với nhà máy chúng tôi vẫn chưa phải quan trong nhất, quan trọng nhất là tổn thất về danh dự. Hiện tại, đã có đại lý không muốn nhập mì ăn liền từ nhà máy của chúng tôi rồi, chị nói xem phải làm sao bây giờ? Nhà anh chị đền bù cho chúng tôi thế nào? Phán quyết của Nhậm Tân do thẩm phán tòa án quyết định, anh chị cầu xin tôi cũng vô dụng.”

“Bà thông gia, lát nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng, không ở đây tiếp chuyện với bà nữa.”
 
Back
Top Bottom