Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 260: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (18)



Nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy ở nhà họ Lý, phòng khách nhà bọn họ rộng ấp đôi phòng khách nhà mình, còn sáng sủa, sạch sẽ, đồ điện gia cụ đều đầy đủ, Lưu Hồng Mai hâm mộ, nói:

“Phòng khách nhà họ Lý rất lớn, có sô pha, bàn trà, tivi, quạt điện, tủ lạnh… Mọi thứ đều đầy đủ, nhìn qua có vẻ sống khá tốt.”

Bà ngoại Lưu tiếp tục cầm d.a.o phay thái rau: “Nghe con nói vậy thật ra cũng tốt, chỉ là không biết căn nhà đó là nhà của bọn họ, hay bọn họ đi thuê…”

Lúc Tiêu Văn Nhân chui vào phòng bếp, đúng lúc nghe thấy câu hỏi này của bà ngoại, cô ta nói ngay: “Bà ngoại, cháu biết, cháu từng nghe anh Khai Nguyên nói, căn nhà ấy và cả căn nhà phía trước chuyên để làm gà nướng đều là nhà bà nội anh ấy mua, tốn không ít tiền đó.”

Bà ngoại Lưu lại buông d.a.o phay, hỏi Tiêu Văn Nhân: “Nhân Nhân, cháu nói thật chứ?”

Tiêu Văn Nhân gật đầu dứt khoát: “Đương nhiên đều là sự thật rồi, đều do anh Khai Nguyên nói với cháu.”

Bà ngoại Lưu bỏ dưa leo vào nội, rắc muối lên, bắt đầu quậy đều: “Hồng Mai, con phải nắm chặt Lý Lưu Trụ đó, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng nào khác đâu, nếu lúc trước khi bà Vương tới cửa làm mối, mẹ không từ chối hộ con thì tốt biết mấy.”

Lưu Hồng Mai thái dưa muối bỏ vào đĩa, giọng nghiêm túc: “Mẹ, con sẽ không để lỡ Lý Lưu Trụ đâu. Dù là vì cho Nhân Nhân có được cuộc sống tốt hơn, con cũng sẽ cố gắng bắt lấy trái tim Lý Lưu Trụ.”

Bên này, Lưu Đại Ngân thu dọn đồ đạc, lấy ra hai món đồ chơi, một con ếch biết nháy mắt và một con lật đật, định bảo con trai mang hai món đồ chơi này đến nhà họ Lưu.

Nhưng mà không thể cố ý đi đến nhà họ Lưu chỉ để đưa hai món đồ này, mà phải tìm lý do khác.

Nên tìm lý do gì mới tốt đây…

Lý Tam Thuận góp ý: “Chẳng phải tay nghề may vá của Tiểu Lưu rất tốt sao, bà có mấy miếng vải mua từ Kinh Thị mang về đó, cứ nói muốn may cho Lưu Trụ một bộ quần áo, là có lý do rồi. Khi đi bà gọi cả Lưu Trụ đi cùng, cũng không sợ người khác nói này nói nọ.”

Lưu Đại Ngân vỗ đùi: “Ý kiến hay, chúng ta cứ làm như vậy đi. Nếu người ta thật sự có ý ới Lưu Trụ, vậy thì hai đứa vừa gặp nhau là tôi có thể nhìn ra ngay. Nếu người ta không có ý gì, vậy sau này chúng ta đừng quấy rầy người ta nữa.”

Lý Đại Ngân lấy ra hai mảnh vải, gấp cẩn thận, hai ngày sau mới đi đến nhà họ Lưu nhờ Lưu Hồng Mai may quần áo cho mình.

Buổi tối, người nhà họ Lý ngồi bên nhau, Lưu Đại Ngân bỏ từng thứ mình mua ở Kinh Thị lên bàn trà, bắt đầu phân chia.

“Miếng vải này là của Tam Thuận, miếng này là của Lưu Trụ, còn mấy món đồ chơi này đều cho Khai Nguyên với Khai Lâm.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận nhìn một đống đồ trên bàn, hỏi: “Đại Ngân, bà không mua gì cho mình à?”

“Mua chứ, tôi mua mấy quyển sách liền đó.”

Chia vải vóc xong, Lưu Đại Ngân nói: “Lưu Trụ, quần áo của con hay là nhờ người ta may cho nhé. Tay nghề của mẹ không tốt lắm, quần áo mẹ may cũng không hợp mốt.”

“Mẹ, ai may cũng được.”

Lưu Đại Ngân lại nói: “Mẹ thấy tay nghề của mẹ con bé Văn Nhân hay tới chơi với Khai Nguyên, Khai Lâm không tồi, hay là nhờ cô ấy cắt cho, rồi mẹ mang về may cho.”

“Nhờ đồng chí Lưu ạ?” Lý Lưu Trụ hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía khác: “Mẹ, cứ làm phiền người ta như vậy không tốt lắm đâu.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, hình như con trai bọn họ đang thẹn thùng.

Chẳng lẽ con trai cũng có ý với Lưu Hồng Mai?

Xem ra việc này có cửa rồi.

“Chuyện này thì có gì đâu mà phải ngượng ngùng, đều là hàng xóm láng giềng cả.” Lưu Đại Ngân nghiêm túc nói: “Mẹ mang về không ít thứ từ Kinh Thị, mang cho bọn trẻ nhà họ Lưu hai món đồ chơi, choi như là tấm lòng của chúng ta đi. Hôm nay khi Tiểu Lưu tới đây, con bé cũng may cho Khai Nguyên, Khai Lâm mỗi đứa một bộ quần áo đấy.”

Lý Lưu Trụ vội nói: “Vậy thì phải cảm ơn người ta, hay là lúc nào đi đến nhà họ Lưu, con lại mua thêm chút đồ nhé?”

Buổi tối ngày thứ ba, Lưu Đại Ngân và con trai xách theo một đống đồ đi đến nhà họ Lưu.

Trước khi đi, Lý Lưu Trụ còn cố ý thay một bộ quần áo mới, nhìn rất có sức sống.

Người nhà họ Lưu vừa ăn cơm chiều xong, vẫn chưa dọn bàn. Thấy Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ tới nhà, bọn họ đều không hiểu ra sao. Hai mẹ con cùng nhau tới đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Bà ngoại Lưu mời hai người vào nhà, cười nói: “Vừa ăn cơm xong, trong phòng hơi bừa bộn.”

Lưu Đại Ngân cười đáp: “Nhà ai cũng vậy mà, có đôi khi nhà tôi còn bừa bộn hơn thế này nhiều.”

Thu dọn bàn ăn xong, Lưu Đại Ngân ra hiệu cho con trai lấy vải dệt ra, cười nói: “Chị Lưu, tôi tới vì có việc này muốn nhờ Hồng Mai giúp đỡ.”

Bà ngoại Lưu cười nói: “Nhờ gì chứ, có việc gì chị cứ nói thẳng là đươc, đều là hàng xóm láng giềng, nếu giúp được chắc chắn Hồng Mai nhà chúng tôi sẽ giúp.”

“Hôm trước Hồng Mai may cho Khai Nguyên với Khai Lâm hai bộ quần áo kiểu dáng rất đẹp, còn đẹp hơn quần áo bán trong trung tâm thương mại, vừa nhìn là biết tay nghề may vá của Hồng Mai rất tốt rồi. Tôi mới mua hai miếng vải ở Kinh Thị, định làm cho tôi với Lưu Trụ mỗi người một bộ quần áo mới, nhưng mà tay nghề may vá của tôi kém không chịu nổi, nên định qua đây nhờ Hồng Mai cắt giúp tôi.”

Lưu Hồng Mai đứng dậy đi vào phòng cầm thước dây tới, nghiêng đầu không dám nhìn Lý Lưu Trụ, nhẹ nhàng nói: “Thím Lý, anh Lý, hai người qua đây, cháu đo kích cỡ cho hai người.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy trước, để Lưu Hồng Mai đo kích cỡ cho mình. Đợi Lưu Đại Ngân đo xong, mới đến lượt Lý Lưu Trụ.

Lưu Hồng Mai đỏ mặt đo kích cỡ cho Lý Lưu Trụ, rồi ghi vào quyển sổ nhỏ: “Thím Lý, anh Lý, ngày kia cắt xong cháu đưa qua nhà cho thím được không?”

“Hồng Mai, thím không vội, cháu cứ làm từ từ.”

Ngoài lúc đo kích cỡ Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai có nói với nhau vài câu ra, thời gian còn lại cả hai đều không nói gì. Không chỉ không nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, lỡ va phải thì đều đỏ mặt né tránh.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 261: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (19)



Chạng vạng ngày thứ ba Lưu Hồng Mai đưa quần áo tới.

Lưu Đại Ngân đang trông cửa hàng gà nướng, nhìn thấy cô ta tới, bà ấy nhiệt tình tiếp đón: “Hồng Mai tới đấy à, mau ngồi đi.”

Lưu Hồng Mai đưa quần áo cho Lưu Đại Ngân: “Thím Lý, cháu may xong quần áo rồi, hôm nay có thời gian rảnh nên cháu mang qua cho thím luôn.”

Không phải đã cắt xong, mà đã may xong.

Lưu Đại Ngân cầm bộ quần áo trong tay, ngượng ngùng nói: “Hồng Mai, cháu cắt ra là được rồi, còn phiền cháu may vá luôn, sau đó lại đưa qua cho thím, thím không biết nên cảm ơn cháu thế nào mới tốt đây.”

Vân Chi

“Đều là hàng xóm láng giềng, không cần cảm ơn đâu ạ.” Lưu Hồng Mai hơi mỉm cười: “Thím Lý, hay là thím mặc thử đi, nếu như có chỗ nào không vừa người thì cháu sửa lại cho.”

Lưu Đại Ngân vắt quần áo lên cánh tay, nói: “Cũng được, để thím với Lưu Trụ mặc thử xem sao.”

“Lưu Trụ, con ra đây một lát, thử bộ quần áo này xem có vừa người không.”

Lý Lưu Trụ đang làm gà nướng ở sân trước, nghe thấy Lưu Đại Ngân gọi mình, anh ta vội rửa sạch tay chân chạy tới.

Đến cửa hàng rồi, anh ta mới phát hiện ra Lưu Hồng Mai cũng đang ở đây. Đột nhiên Lý Lưu Trụ cảm thấy hơi ngượng ngùng, tạp dề trên người mình vẫn đang đầy dầu mỡ…

Lưu Hồng Mai cười chào một tiếng anh Lý, Lý Lưu Trụ chào hỏi: “Đồng chí Lưu, cô mau vào phòng ngồi đi.”

Lý Lưu Trụ đã rửa tay ở sân trước rồi, lúc về phòng lại dùng xà bông cẩn thận rửa lại lần nữa.

“Anh Lý, tôi làm xong quần áo cho anh với thím Lý rồi, anh mặc thử đi, nếu có chỗ nào không vừa người thì tôi sửa lại cho.”

Mảnh vải Lưu Đại Ngân mua là mảnh vải bông màu lam, Lưu Hồng Mai dùng nó may thành một bộ quần áo cho Lý Lưu Trụ.

Lúc mặc quần áo xong ra khỏi phòng, Lý Lưu Trụ không dám nhìn Lưu Hồng Mai, chỉ ngượng ngùng v**t v* bộ quần áo, hỏi: “Đồng chí Lưu, cô thấy có ổn không?”

Lưu Hồng Mai nhìn kỹ một lượt, nói: “Anh Lý, anh mặc rất đẹp, giống hệt như những gì tôi nghĩ.”

Lý Lưu Trụ liếc mắt nhìn Lưu Hồng Mai một cái, vẻ mặt giống như không dám tin. Lúc này Lưu Hồng Mai đã quay đầu đi chỗ khác rồi, khuôn mặt cô ta cũng đỏ bừng lên, không biết có phải vì trời quá nóng không.

“Cô nói nó dễ nhìn, vậy chắc chắn là rất đẹp.” Lý Lưu Trụ cười nói.

Lưu Đại Ngân cũng đã thay xong quần áo ra khỏi phòng, nhìn thấy bầu không khí giữa hai người trẻ tuổi, bà ấy biết ngay, con trai và Hồng Mai đều có ý với đối phương.

Lưu Đại Ngân cố ý ho khan vài tiếng, Lưu Hồng Mai với Lý Lưu Trụ đồng thời lui về phía sau một bước, một người nhìn lên nóc nhà, một người nhìn xuống mặt đất, không ai dám nhìn Lưu Đại Ngân.

Bộ quần áo của Lưu Đại Ngân là một bộ đồ màu xám, bà ấy cố ý xoay hai vòng trước mặt Lưu Hồng Mai, nói: “Hồng Mai, tay nghề của cháu tốt thật đấy, mặc vào còn thoải mái hơn đồ mua sẵn.”

“Thím Lý, thím đừng khen cháu nữa. Quần áo mua sẵn đều do thợ lâu năm cắt ra, chắc chắn tay nghề tốt hơn cháu nhiều.”

“Vậy thì chưa chắc đâu.” Lưu Đại Ngân nhìn Lưu Trụ, trách cứ: “Lưu Trụ, trời nóng như vậy sao không biết đường bật quạt lên.”

Nghe Lưu Đại Ngân nhắc nhở, Lý Lưu Trụ mới nhớ ra mình quên chưa bật quạt điện, anh ta vội vàng bật lên luôn.

“Hồng Mai, tay nghề của cháu tốt như vậy, sau này ai cưới được cháu thì có phúc lớn.” Lưu Đại Ngân kéo Lưu Hồng Mai ngồi xuống, lại bảo con trai đi lấy dưa hấu.

Nghe thấy lời này của Lưu Đại Ngân, Lưu Hồng Mai ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Lưu Trụ một cái, không ngờ Lý Lưu Trụ cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, khuôn mặt đều lặng lẽ đỏ ửng lên.

Lưu Đại Ngân giữ cô ta lại ăn dưa hấu, cô ta vội vàng xua tay, nói: “Thím Lý, nhà cháu còn có việc, cháu không ở lại ăn dưa hấu nữa, để lần sau nhé.”

“Như vậy sao được, cháu vất vả may quần áo giúp nhà thím, thím đâu thể để cháu c.h.ế.t khát ra về như vậy?”

“Thím Lý, cháu thật sự có việc, đợi hôm nào có thời gian rảnh, cháu lại qua nhà thím chơi.”

Lưu Hồng Mai nói hai lần trong nhà có việc, Lưu Đại Ngân không tiện giữ cô ta lại nữa. Bà ấy quay sang bảo con trai: “Lưu Trụ, con tiễn Hồng Mai đi.”

“Đồng chí Lưu, tôi tiễn cô.”

Hiện tại mặt trời vẫn chưa xuống núi, tiếng ve sầu kêu râm ran trên cây ngô đồng trước cửa hàng gà nướng, trên đường có rất nhiều người vừa tan ca đang đạp xe về nhà, khung cảnh rất bình yên.

Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai chậm rãi đi dọc theo lề đường, không ai nói câu nào.

Lý Lưu Trụ cố gắng tìm đề tài: “Đồng chí Lưu, cô khéo tay thật đấy, quần áo cô cắt may đẹp lắm.”

Mười ngón tay của Lưu Hồng Mai túm chặt quai túi xách của mình, đầu cúi thấp, hỏi: “Đồng chí Lưu, anh… Anh ly hôn lâu như vậy rồi, đã từng nghĩ đến chuyện tìm người khác chưa?”

Hỏi xong, đầu Lưu Hồng Mai càng cúi thấp hơn.

Lý Lưu Trụ ngẩng đầu liếc trộm Lưu Hồng Mai đang đi bên cạnh mình, thì trông thấy đối phương cũng đang lén lút nhìn mình.

Lý Lưu Trụ vội quay mặt sang phía khác, nói: “Đồng chí Lưu, tôi tìm đối tượng không có yêu cầu gì khác, chỉ cần sống thành th, kiên định, đối xử tốt với bọn trẻ là được. Nếu đối phương cũng phải nuôi con cái, tôi sẽ coi đứa trẻ ấy như con của mình.”

Lưu Hồng Mai buông lỏng ngón tay một chút, nói: “Nếu tôi tìm người mới, tôi cũng chỉ có yêu cầu như vậy thôi, chỉ cần sống thành thật, kiên định, đối xử tốt với tôi và Nhân Nhân là được.”

Sau khi hai bên thốt ra những lời này, vậy chẳng khác nào đã xem mắt thành công, gần như đã làm rõ quan hệ rồi. Quãng đường còn lại, Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai đều không nói gì nữa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 262: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (20)



Tới trước cửa nhà họ Lưu rồi, Lưu Hồng Mai mới nói thêm một câu: “Đồng chí Lý, anh vào nhà ngồi chơi đã.”

“Tôi không vào đâu. Đồng chí Lưu, tôi… Con người tôi ăn nói vụng về, không biết nói chuyện…” Lý Lưu Trụ nhìn Lưu Hồng Mai, nhẹ nhàng hỏi: “Cô có đồng ý cho tôi cơ hội tìm hiểu cô không? Nếu đồng ý thì cô khẽ gật đầu một cái, nếu không muốn thì khẽ lắc đầu, coi như hôm nay tôi chưa nói gì cả, sau này chúng ta vẫn giống như trước kia, coi nhau như hàng xóm láng giềng bình thường.

Lưu Hồng Mai khẽ gật đầu một cái.

“Vậy… Vậy là cô đồng ý?”

Lưu Hồng Mai ngẩng đầu, nhìn Lý Lưu Trụ đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi cảm thấy anh là người thành thật, có thể cho tôi cuộc sống yên bình. Tôi đồng ý ở bên anh.”

Lý Lưu Trụ nở nụ cười: “Vậy sau này anh gọi em là Hồng Mai được không?”

“Đương nhiên là được rồi, em cũng gọi anh là Lưu Trụ nhé.”

“Hồng Mai?”

“Dạ. Anh Lưu Trụ?”

“Ơi.”

Hai người trẻ tuổi vừa xác định quan hệ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, nhưng lại không nói nên lời, chỉ biết nhìn đối phương chăm chú, giống như nhìn thế nào vẫn không thấy đủ.

“Hồng Mai, em về trước đi, tối mai… Tối mai anh mời em ăn cơm nhé.”

“Vâng, mai gặp.”

Vân Chi

“Mai gặp.”

Lưu Đại Ngân đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng con trai về nhà, bà ấy cầm muỗng ra khỏi phòng bếp, nói: “Lưu Trụ, trong nhà hết tương rồi, con đi mua một chút đi, Khai Lâm muốn ăn mì trộn tương.”

“Mẹ, ngoài tương ra còn cần mua gì nữa không?”

“Không cần.”

“Mua chút thịt heo nữa nhé? Làm thịt xào tương.”

“Trong tủ lạnh vẫn còn thịt heo mẹ mua ở nông thôn lần trước, con không phải mua thịt đâu.”

Lý Lưu Trụ ra ngoài mua nước tương, đúng lúc trông thấy trên đường có bán cá, nên anh ta lại mua thêm một con cá chép lớn.”

Lúc Lưu Hồng Mai về đến nhà, người nhà vẫn chưa nấu cơm chiều.

Cháu trai Lưu Nam Phong đang quấn lấy bà nội mình đòi ăn thịt: “Bà nội, bà nội, cháu muốn ăn thịt.”

Bà ngoại Lưu đành phải dỗ dành cháu trai mình: “Nam Phong, trong nhà hết phiếu thịt rồi, đợi tháng sau cha mẹ cháu được phát phiếu thịt, bà nội sẽ mua thịt cho cháu ăn.”

“Không muốn đâu, cháu muốn ăn thịt hôm nay cơ. Bà nội, bà mua hai lạng thịt được không?” Lưu Nam Phong lắc cánh tay bà Lưu, làm nũng với bà ta.

“Nam Phong, nhà mình hết phiếu thịt rồi, sao mua được thịt? Được rồi, bà nội đi nấu cơm đây. Bà nấu mì sợi cho cháu, được không?”

“Không, cháu muốn ăn thịt cơ.”

Thấy cháu trai lại sắp làm ầm ỹ, Lưu Hồng Mai vội bước tới, lấy ra hai hào từ trong túi áo: “Nam Phong, cô cho cháu hai hào đi mua đồ ăn vặt này, đợi nhà mình có phiếu thịt rồi, chúng ta lại mua thịt ăn.”

Được cho tiền mua đồ ăn vặt rồi, Lưu Nam Phong không quấn lấy bà nội mè nheo nữa: “Cảm ơn cô, bà nội, hôm nay cháu không ăn thịt nữa, cháu ra ngoài một lát nhé.”

Nói xong cậu ta chạy ra ngoài nhanh như chớp, chắc là đi mua đồ ăn vặt.

“Con cho nó năm xu mua đồ ăn vặt là được rồi, sao lại cho nhiều như vậy. Hai hào đủ mua đồ ăn cho một bữa đấy.”

Lưu Hồng Mai vào nhà cất túi sách đi, rồi ra chỗ vòi nước trong sân rửa tay, nói: “Tại thằng bé đang làm ầm ĩ mà, lúc ấy trong túi con chỉ có mỗi tờ hai hào, nên cho nó luôn.”

“Đứa nhỏ này bị người trong nhà chiều hư rồi, chỉ biết ăn thôi.”

Trời nóng, Lưu Hồng Mai không dùng khăn lông lau khô tay nữa, mà đứng tại chỗ vung vẩy tay cho bớt nước: “Mẹ, cũng không trách thằng bé được. Lâu lắm rồi nhà chúng ta không được ăn đồ ăn mặn, đừng nói bọn trẻ, ngay cả người lớn cũng thèm ăn.”

Bà ngoại Lưu thở dài nói: “Ai, anh cả chị dâu con sắp được nhà máy phân phòng ở rồi, bọn nó đang liều mạng tích cóp tiền để thêm vào đó, nên mấy tháng nay có đưa tiền sinh hoạt phí cho mẹ đâu. Tiền lương hưu của mẹ với cha con chỉ có một chút như vậy, cộng với tiền sinh hoạt phí con đưa cho, nuôi được cả nhà ăn uống no đủ là tốt rồi, làm gì còn thừa tiền để mua thịt ăn mỗi ngày.”

Lưu Hồng Mai không biết nên nói gì, đành phải an ủi mẹ mình: “Mẹ, cuộc sống này sẽ có ngày tốt lên thôi, chẳng phải hiện tại cuộc sống của nhà chúng ta đã tốt hơn mấy năm trước rất nhiều rồi sao?”

“Ừ, đúng là tốt hơn nhiều rồi. Khi các con chưa kết hôn, còn phải gặm bánh bột ngô, bánh rau dại mỗi ngày. Bây giờ tốt xấu gì cũng được ăn bột mỳ, cơm trắng hàng ngày, chắc chắn sau này sẽ thường xuyên có thịt để ăn.”



Hôm nay Lý Lưu Trụ tan làm sớm, sau khi tắm rửa xong thì thay sang bộ quần áo đẹp nhất của mình, còn học người trẻ tuổi đeo một chiếc kính râm. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy chiếc kính râm trên mặt anh ta không hề thích hợp. Anh ta soi gương một lúc lâu, cuối cùng vẫn tháo kính râm ra, bỏ xuống bàn.

Nhìn con trai ăn mặc chải chuốt như vậy, Lưu Đại Ngân không nhịn được tò mò hỏi: “Lưu Trụ, con ăn mặc chỉnh tề như vậy để đi đâu đấy?”

Lý Lưu Trụ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói thật với mẹ mình: “Con hẹn Hồng Mai đi ăn cơm.”

“Con đi ăn cơm với Hồng Mai? Tốt, tốt, mẹ thấy con bé Hồng Mai là người thành thật…” Lưu Đại Ngân cười không ngừng: “Vậy là hai đứa xác định quan hệ rồi?”

Lý Lưu Trụ khẽ gật đầu.

Lưu Đại Ngân vui mừng không biết phải nói sao.

“Lưu Trụ, con có tiền chưa, mẹ lấy thêm cho con nhé? Cơm nước xong hai đứa lại đi xem phim gì đó đi. Mẹ nghe nói có một quán cơm tây mới khai trương ở tỉnh thành, rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi đều thích đến đó.”

“Mẹ, con có tiền rồi, không cần cho con tiền đâu.” Lý Lưu Trụ nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Mẹ, con đi trước nhé, Hồng Mai sắp tan ca rồi.”

“Vậy con đi mau đi, đừng tới trễ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 263: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (21)



Khi ăn cơm, Lý Tam Thuận hỏi: “Ơ, Lưu Trụ đâu? Hình như từ chiều đến giờ tôi không nhìn thấy nó.”

“Lưu Trụ ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài à.” Lý Tam Thuận chỉ thuận miệng hỏi như vậy, sau đó không hỏi tiếp nữa.

Lý Tam Thuận không hỏi, Lưu Đại Ngân lại không nhịn được rất muốn chia sẻ: “Tam Thuận, sao ông không hỏi con trai ông đi đâu.”

“Chuyện này thì có gì đâu mà phải hỏi.” Lý Tam Thuận vừa ăn vừa nói: “Lưu Trụ lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn đi lạc được sao?”

Lưu Đại Ngân cảm thấy không nói ra thì không thoải mái, muốn chia xẻ tin tức để Lý Tam Thuận cũng chung vui với mình.

“Lưu Trụ ra ngoài ăn cơm với Hồng Mai rồi.” Lưu Đại Ngân nói.

“Gì cơ? Bà nói Lưu Trụ với Tiểu Lưu, hai đứa nó… Đại Ngân, chuyện này có thật không? Bà không lừa tôi chứ?”

“Tôi lừa ông làm gì!”

Lưu Đại Ngân vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Lý Tam Thuận, cả hai đều cực kỳ phấn chấn.

Lý Khai Nguyên ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi ăn cơm xong, buông đũa xuống rồi, cậu mới hỏi: “Ông bà nội, cha cháu với dì Lưu định ghép lại thành một gia đình ạ?”

Lưu Đại Ngân sửng sốt, bà ấy biết Khai Nguyên là đứa trẻ thông minh, nhưng không ngờ chỉ nghe nói Lưu Trụ ra ngoài ăn cơm với người ta, Khai Nguyên đã nghĩ được như vậy.

“Khai Nguyên, vậy cháu có mong cha cháu và dì Lưu ghép lại thành một gia đình không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Ý kiến của bọn trẻ vô cùng quan trọng, nếu bọn trẻ không đồng ý, Lưu Đại Ngân thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Lý Khai Nguyên đã ăn xong rồi, nghe Lưu Đại Ngân hỏi như vậy, cậu bé trả lời trịnh trọng như người lớn: “Ông bà nội, lần trước cha cháu dẫn cháu với Khai Lâm đi chơi với dì Lữ, cũng vì muốn thành lập gia định với dì Lữ nhỉ? Nhưng mà vì cháu và Khai Nguyên, nên cha cháu với dì Lữ không thành đôi được. Lần này cha cháu muốn lập gia đình với dì Lưu, cháu không có ý kiến gì.”

Lưu Đại Ngân đã từng nghĩ, nếu con trai tái hôn thật, khả năng cháu trai sẽ hơi mất mát, nhưng không ngờ Khai Nguyên còn nhỏ tuổi lại có thể nghĩ thoáng như vậy.

Lưu Đại Ngân xoa đầu Khai Lâm, lại xoa đầu Khai Nguyên, nói: “Dù cha cháu có kết hôn, thì đó cũng là chuyện của cha cháu. Dì Lưu kết hôn với cha cháu rồi, cháu cứ coi dì ấy như một người thân bình thường là được.”

Lý Khai Nguyên gật đầu: “Bà nội, cháu biết rồi. Nếu dì Lưu gả cho cha cháu thật, chúng cháu sẽ coi dì ấy như người thân bình thường, sẽ không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Khai Nguyên nói đúng, thuận theo tự nhiên là được.” Lý Tam Thuận thu dọn bàn ăn, nói: “Có ông với bà nội cháu ở đây, sẽ không có ai khiến cháu với Khai Lâm phải chịu ấm ức.”

Lý Lưu Trụ mời Lưu Hồng Mai ăn cơm, sau đó đi xem phim, đợi xem phim xong cũng hơn chín giờ rồi. Có không ít người vẫn đang hóng mát trên đường, hai người vừa dắt xe đi, vừa thảo luận về bộ phim ban nãy.

“Lưu Trụ, hôm nay anh đưa em về nhà được không?”

“Được chứ, vốn dĩ anh cũng định đưa em về nhà mà.”

Khi gần tới nhà họ Lưu, Lưu Hồng Mai cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Hàng xóm quanh nhà em tương đối đông người.”

Đợi khi đi tới đầu hẻm nhà họ Lưu, Lý Lưu Trụ đã hiểu ý Lưu Hồng Mai muốn nói.

Vân Chi

Có một đám người đang ngồi chơi ở đầu con hẻm, có già có trẻ, có nam có nữ, bọn nhỏ chạy tới chạy lui quanh người ông bà cha mẹ, người lớn thì phe phẩy cây quạt hương bồ nói chuyện phiếm.

Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ vừa xuất hiện, đã lôi kéo sự chú ý của mọi người.

“Hồng Mai, cháu về rồi à, vừa đi chơi đâu thế?”

“Hồng Mai, đây là bạn trai cháu à?”

“Ơ, chẳng phải ông chủ nhỏ của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý đây sao? Hai đứa quen nhau à?”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Anh ấy sợ cháu xảy ra chuyện trên đường, nên đưa cháu về nhà.”

Lưu Hồng Mai không trả lời thẳng vào vấn đề, nhưng câu nói “Sợ cháu xảy ra chuyện nên đưa cháu về nhà” đã nói rõ quan hệ giữa cô ta và Lý Lưu Trụ rồi.

Lý Lưu Trụ không luống cuống chút nào, vẫn tươi cười trả lời: “Cháu không yên tâm để Hồng Mai ra về một mình, nên đưa cô ấy về.”

Đám người đang hóng mát cười trêu chọc đôi bạn trẻ một lúc, nhưng mà hai người đều độc thân, tìm hiểu nhau cũng không có vấn đề gì.

Lý Lưu Trụ về nhà, Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và hai đứa nhỏ đều đang ngồi trong phòng khách chờ anh ta.

Lý Lưu Trụ vừa vào phòng, Lý Khai Lâm đã chạy tới ôm lấy chân anh ta, hỏi: “Cha, cha với dì Lưu đang yêu nhau à?”

Lý Khai Lâm nói thẳng ra như vậy, nhất thời khiến Lý Lưu Trụ không biết trả lời ra sao.

Hôm qua anh ta mới xác định quan hệ với Lưu Hồng Mai, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để nói với hai đứa nhỏ.

Sao hai đứa nhỏ lại biết nhỉ? Anh ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mẹ mình.

Lưu Đại Ngân: “Mẹ nói với cha con, con ra ngoài ăn cơm với Hồng Mai, Khai Nguyên nghe hiểu ý, nên Khai Lâm cũng biết chuyện.”

Lý Lưu Trụ bế Khai Lâm lên, ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Cha dẫn Khai Nguyên, Khai Lâm theo, dì Lưu dẫn Văn Nhân theo, chúng ta cùng nhau tạo thành một gia đình mới, có được không?”

Lý Khai Lâm hỏi: “Vậy sau này dì Lưu chính là mẹ mới của con ạ?”

Lý Lưu Trụ gật đầu: “Ừ.”

Đột nhiên Lý Khai Nguyên mở miệng hỏi: “Cha, nếu cha với dì Lưu thật sự xây dựng một gia đình mới, con có thể tiếp tục gọi dì ấy là dì Lưu không? Con không muốn gọi dì Lưu là mẹ.”

Con trai lớn luôn có chính kiến của mình, Lý Lưu Trụ không rối rắm về vấn đề này, lập tức gật đầu: “Được chứ, Khai Nguyên không muốn gọi mẹ, thì cứ gọi là dì Lưu cũng được.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 264: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (22)



Sau tối hôm qua Lý Lưu Trụ đưa Lưu Hồng Mai về nhà, hàng xóm láng giềng xung quanh đều đã biết chuyện hai người bọn họ đang tìm hiểu nhau.

Gần như ngày nào Lý Lưu Trụ cũng gặp mặt Lưu Hồng Mai, bởi vì bọn trẻ đã thân thiết từ trước, nên Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai cũng đã dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi vài lần rồi.

Lý Khai Nguyên cũng đã tiếp nhận Lưu Hồng Mai, thái độ với cô ta tốt hơn không ít.

Quan hệ giữa hai người tiến bộ vượt bậc, gần đến mức độ cưới hỏi rồi, ở bên nhau thêm một khoảng thời gian nữa là có thể tiến tới hôn nhân.

Lưu Đại Ngân cũng hy vọng con trai có thể mau chóng thành lập gia đình, phòng ở trong nhà đã trang hoàng lại, chỉ cần thu dọn một chút là xong. Lưu Đại Ngân giao chuyện này cho chồng mình, vì bà ấy phải lên tàu hỏa đi đến Hải Thị.

Mảnh đất bà ấy với Trương Thủy Sinh mua đã có điện nước rồi, phải mau chóng xây dựng nhà xưởng.

Trương Thủy Sinh đã tới Đông Phổ từ trước, Lưu Đại Ngân cũng muốn mau chóng qua bên đó. Hiện tại đã là mùa thu, nếu không tranh thủ thời gian xây dựng, thì khi mùa đông tới sẽ không làm gì được.

Mới qua một năm, huyện Đông Phổ vẫn chưa thay đổi nhiều lắm, nhưng mà mảnh đất hoang nơi Lưu Đại Ngân mua đất, đã có không ít công nhân đang xây nhà ở đó.

Trương Thủy Sinh đã ngây người ở bên này mấy ngày, thấy Lưu Đại Ngân đến, anh ta vội chào hỏi: “Dì Lưu, dì đến thì tốt quá rồi, cuối cùng cháu cũng có người giúp đỡ. Chuyện xây nhà này cháu thật sự không có kinh nghiệm, sao lại lắm chuyện linh tinh vụn vặt như vậy?”

Trương Thủy Sinh càm ràm với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đi cùng anh ta đến mảnh đất hoang, nắng gắt cuối thu vẫn rất oi bức, cách đó không xa còn là dòng Phổ Giang, hai người phương bắc như Lưu Đại Ngân với Trương Thủy Sinh thật sự không chịu nổi thời tiết như vậy.

Thật sự ẩm ướt và oi bức không chịu nổi, rõ ràng là trời đang nắng, nhưng độ ẩm trong không khí lại cao bất thường, chỉ hít một hơi thôi, trên da đã dính hơi nước chứ không phải mồ hôi rồi.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân: “Còn không phải sao, xây nhà còn phải bận rộn nửa năm nữa là xây một nhà xưởng lớn như vậy. Thủy Sinh, dì tạm ở lại nơi này hai ngày, ngày kia sẽ về tỉnh thành bảo chú Lý tới. Chuyện xây nhà xưởng cứ để chú ấy nhọc lòng là được. Cháu còn trẻ, chưa từng xây nhà nên không có kinh nghiệm. Nhà dì từng xây nhà rồi, gạch, ngói, vật liệu gỗ gì đó, đều do chú Lý nhọc lòng, chú ấy có kinh nghiệm hơn chúng ta, đợi chú ấy tới rồi, có chỗ nào không hiểu cháu cứ thương lượng với chú ấy.”

Trương Thủy Sinh gật đầu liên tục: “Ngày kia cháu cũng phải về tỉnh thành một chuyến, trong xưởng vừa gửi điện báo tới, nói có chút việc cần cháu ề giải quyết. Đợi chú Lý tới, cuối cùng cháu cũng có người để dựa vào rồi. Chuyện xây nhà này cháu thật sự không biết gì hết, chuyện gì cũng phải hỏi người ta, còn không quen biết ai ở nơi này.”

Lưu Đại Ngân nói chuyện nhà máy với Trương Thủy Sinh một lát, sau đó lại hỏi: “Thủy Sinh, cháu với cô bạn gái kia thế nào rồi? Cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên xác định thôi.”

Trương Thủy Sinh uể oải nói: “Dì Lưu, dì đừng hỏi nữa, cháu chia tay rồi.”

“Chia tay rồi?” Lưu Đại Ngân rất nghi hoặc, tình cảm giữa Thủy Sinh với bạn gái anh ta rất tốt, không ít lần anh ta kể chuyện về hai người bọn họ cho Lưu Đại Ngân nghe, sao lại chia tay nhỉ?

Trương Thủy Sinh buồn bực, nói: “Dì đừng hỏi nữa, cô ấy biết bác trai cháu đang ở bên Mỹ, nên cứ nằng nặc đòi cháu dẫn cô ấy qua Mỹ sinh sống. Ông nội cháu và nhà máy của cháu đều ở trong nước, sao cháu ra nước ngoài sống được? Sau đó cô ấy lại quen với một người có người thân ở nước ngoài, người kia nói sau khi kết hôn sẽ dẫn cô ấy sang nước ngoài định cư, chúng cháu chia tay nhau như vậy đấy. Cháu thích cuộc sống trong nước, cô ấy mơ ước cuộc sống ở nước ngoài, tam quan không giống nhau, nên đã chia tay.”

Lưu Đại Ngân vỗ về bả vai Trương Thủy Sinh, an ủi: “Cháu đừng quá đau buồn, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt. Rồi Thủy Sinh cháu sẽ gặp được cô gái thích hợp thôi.”

“Thật ra cháu cũng không buồn lắm, chỉ là không hiểu, ánh trăng ở nước ngoài cũng chỉ tròn như vậy, sao con người ta cứ muốn đ.â.m đầu chạy sang bên ấy thế nhỉ?” Nói đến bạn gái cũ, Trương Thủy Sinh vẫn hơi mất mát. Hai người bọn họ ở bên nhau thời gian không ngắn, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

Khoảng thời gian vừa mới chia tay, Trương Thủy Sinh suy sút không ít, anh ta luôn không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy mình đồng ý dẫn bạn gái sang Mỹ nhờ cậy bác trai, vậy có phải kết cục hiện tại sẽ khác rồi không?

Nhưng nghĩ đến nếu ra nước ngoài sẽ phải vứt bỏ ông nội, vứt bỏ sự nghiệp mình vất vả gây dựng nên, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không còn là tiếc nuối, mà là hối hận muốn chết.

Lưu Đại Ngân nói: “Ai có chí nấy, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta cảm thấy cuộc sống trong nước rất tốt, người ta lại cảm thấy sống ở nước ngoài tốt hơn, nói chung là không cưỡng cầu được.”

Khi nhắc tới bạn gái cảm xúc của Trương Thủy Sinh hơi chùng xuống, nhưng chỉ một lát sau đã khôi phục lại bình thường. Dù sao anh ta cũng đã chia tay lâu như vậy rồi, thời điểm khó chịu nhất cũng đã qua từ lâu.

Lưu Đại Ngân không ở lại Hải Thị quá nhiều ngày, đợi sắp xếp công việc xong bà ấy lập tức lên tàu hỏa quay về tỉnh thành, Trương Thủy Sinh cũng về cùng bà ấy.

Ngây người ở tỉnh thành chưa được mấy ngày, Trương Thủy Sinh lại tới Hải Thị, lần này còn có Lý Tam Thuận đi cùng anh ta.

Xây nhà xưởng không phải vic nhỏ, Lưu Đại Ngân không hiểu gì về việc này. Lý Tam Thuận hiểu biết đôi chút về xây nhà, có ông ấy ở bên đó giám sát, Lưu Đại Ngân yên tâm hơn một chút.

Hôn sự của Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai cũng đã được quyết định xong, vào ngay tháng mười một. Hai người đều vừa lòng về đối phương, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ, đương nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 265: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (23)



Con trai định tái hôn, tuy rằng phòng ở đã thu dọn xong, nhưng gia cụ gì đó đều phải mua mới, cộng thêm những việc linh tinh vụn vặt khác khiến Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bận đến mức chân không chạm đất, chỉ hận một ngày không có bốn mươi tiếng đồng hồ.

Sau khi kết hôn, chắc chắn con trai sẽ cần chi tiêu nhiều hơn, nên Lưu Đại Ngân lại tăng tiền lương cho Lý Lưu Trụ. Hiện tại tiền lương của Lý Lưu Trụ là hai trăm đồng, là mức lương cực kỳ cao trong thời đại này.

Lý Lưu Trụ vừa kết hôn với Lưu Hồng Mai, Lưu Đại Ngân chưa nhìn ra được đối phương là người thế nào, nhưng mà cô con gái Tiêu Văn Nhân mà Lưu Hồng Mai mang đến thì luôn mang lại cho Lưu Đại Ngân cảm giác không thích hợp lắm.

Một đứa trẻ chuyển tới gia đình mới, phải thấp thỏm, lo lâu mới đúng. Nhưng con bé thì không, còn ngược lại ngày nào cũng vui mừng.

Có thể là do con bé lạc quan, như vậy thì không có gì, chắc vì trong nhà có hai người anh trai chơi cùng, nên con bé thích.

Đứa nhỏ này thích nhất là Khai Nguyên, luôn chơi cùng Khai Nguyên không hoạt bát lắm, chứ không thích chơi cùng Khai Lâm gần bằng tuổi nó. Lúc Khai Nguyên làm bài tập trong phòng, Tiêu Văn Nhân sẽ ngồi trong phòng đọc sách cùng. Dù Khai Lâm có tới chơi với con bé, con bé cũng không để ý đến. Hành đồng này rõ ràng không phù hợp với bản tính của một đứa trẻ.

Còn một điều nữa là, khi con trai bà ấy chưa kết hôn với Lưu Hồng Mai, rõ ràng Tiêu Văn Nhân thích Lý Lưu Trụ nhất, suốt ngày gọi “Chú Lý, chú Lý”, vậy m sau khi kết hôn rồi, con bé lại không quấn lấy Lý Lưu Trụ mà suốt ngày qua chỗ mình chơi….

Nhưng ngày nào mình cũng vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian chơi với bọn trẻ, thế mà Tiêu Văn Nhân vẫn chịu được, chỉ cần mình ngơi tay là bắt đầu chạy đến, không đ.ấ.m chân thì bóp vai, hoặc bưng trà rót nước, cực kỳ cần mẫn.

Vân Chi

Ở chung càng lâu, Lưu Đại Ngân càng cảm thấy đứa nhỏ này quá kỳ lạ.

Bà ấy vẫn nhớ lần đầu tiên mình gặp Tiêu Văn Nhân, lúc đó chỉ cảm thấy ánh mắt của cô bé này không đúng lắm, giống như… Giống như một linh hồn người lớn đang trốn trong thân xác đứa trẻ này.

Bây giờ ở chung lâu ngày, ánh mắt của Tiêu Văn Nhân không lộ ra vấn đề gì lớn, nhưng hành động cử chỉ của đối phương luôn khiến Lưu Đại Ngân cảm thấy không thoải mái, thật giống như… giống như không phải con bé qua đây sống với mẹ mình, mà cố ý tới để xum xoe với bà ấy và Khai Nguyên vậy.

Lưu Đại Ngân suy nghĩ mấy ngày về chuyện Tiêu Văn Nhân, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do, có điều bà ấy vẫn giữ lại một phần cảnh giác với đứa trẻ này.

Hiện tại Lưu Đại Ngân thật sự rất bận, khi lên Kinh Thị học, Lưu Đại Ngân lại tìm ra một hạng mục kinh doanh mới, nên muốn nhập thêm vài loại máy móc.

Thứ lần này bà ấy định sản xuất là mì ăn liền.

Hôm tết, Lưu Đại Ngân mang mấy túi mì ăn liền về nhà, người lớn và trẻ nhỏ đều thích ăn. Lúc ở tỉnh thành, hai đứa cháu trai cũng thường xuyên đòi m ua mì ăn liền, nhưng mà Lưu Đại Ngân nghe nói thứ này không có chất dinh dưỡng, nên không cho bọn trẻ ăn quá nhiều, mỗi tháng chỉ được ăn hai ba lần.

Tuy rằng mì ăn liền không có chất dinh dưỡng, nhưng nó có hương vị thơm ngon, còn tiện mang theo, tiện chế biến, thích hợp mang đi công tác.

Lưu Đại Ngân từng thăm quan một nhà xưởng quốc doanh cỡ nhỏ ở Kinh Thị, cũng là nhà máy chế biến thực phẩm, trong đó có một dây chuyền sản xuất mì ăn liền.

Lưu Đại Ngân mua một thùng mì, mời các bạn học của mình ăn. Lần đầu tiên đa số mọi người đều cảm thấy ăn rất ngon, nhưng từ lần thứ hai, thứ ba trở đi lại cảm thấy hương vị không còn ngon nữa.

Để Lưu Đại Ngân nói, bà ấy sẽ nói mỳ ăn liền kia không ngon chút nào, quá mặn, toàn vị muối biển, ngoài muối ra không còn hương vị gì khác.

Ở quê quán, sau khi đưa hai tên du côn kia vào đồn cảnh sát, Lưu Đại Ngân từng cẩn thận nhớ lại mỗi chi tiết nhỏ trong hai quyển sách kia.

Trong hai quyển sách kia, rất nhiều chỗ đều viết, khi cảnh sát phá án đến nửa đêm, thường ăn mì ăn liền để chống đói. Khi đi công tác, ngồi trên tàu hỏa cũng ăn mì ăn liền. Khi chán ăn cơm, cũng ăn nó. Thậm chí có cảnh sát còn tích cóp gói gia vị của mì ăn liền để làm rau trộn.

Gia vị trong gói mì cũng rất đa dạng, vị thịt bò, vì chua cay, vị thịt kho gì đó đều có cả, thậm chí còn có cả vị tôm hùm đất. Chỉ có hương vị bạn không nghĩ ra, không có hương vị bạn không mua được.

Lưu Đại Ngân thật sự được mở rộng tầm mắt.

Thần kỳ nhất là, trong khi đi công tác, lúc ngồi trên tàu hỏa có mấy đồng chí cảnh sát đi lấy nước nóng để úp mì ăn liền, vì trong phòng có quá nhiều người đang chờ lấy nước, có hành khách còn oán giận, nói vẫn chưa đến giờ ăn cơm, sao lắm người đi lấy nước nóng úp mì ăn liền thế.

Có lữ khách nói, ai đi tàu hỏa lại không mang theo mấy gói mì ăn liền, vừa nong vừa tiện còn tiết kiệm tiền, đói lúc nào có thể ăn lúc đó, đêm qua anh ta đi lấy nước nóng pha mì, cũng phải chờ rất lâu mới đến lượt đó.

Qua những lời này có thể thấy được, sau này mì ăn liền rất được hoan nghênh, hầu như ai đi công tác bằng tàu hỏa cũng sẽ mua nó.

Càng thần kỳ hơn là, trong quyển sách kia viết, mì ăn liền các cảnh sát ăn được đựng trong ly giấy, không phải đựng trong túi bóng.

“Ly giấy” trông như thế nào nhỉ? Lưu Đại Ngân suy nghĩ rất lâu, tưởng tượng ra nó giống một chiếc cốc lớn.

Đầu tiên, là ly giấy thì nó phải có hình tròn, có thể đựng trong túi hành lý mang lên tàu hỏa thì kích thước sẽ không lớn lắm, nhưng cũng không thể quá nhỏ vì sẽ dùng nó để pha mì ăn liền luôn.

Khả năng là bằng một chiếc bát, cao giống chai nước có ga vị quýt. Nhưng mà phải dùng chất liệu gì để tạo nên chiếc ly giấy nhỉ? Chắc chắn không thể bằng sắt, bằng đồng hay bằng nhôm. Chẳng lẽ là bằng nhựa hoặc bằng thủy tình?

Được rồi, tạm gác vấn đề này qua một bên trước đã, hiện tại quan trọng nhất là phải xây dựng nhà máy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 266: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (24)



Xây nhà máy trong nhà mình chắc chắn không được, vì không đủ diện tích, phải tìm nơi khác để xây dựng.

Lưu Đại Ngân tìm kiếm nửa năm, mới tìm được nơi để xây dựng nhà máy. Chủ yếu là vì bà ấy không muốn xây nhà máy ở nơi quá xa tỉnh thành, tốt nhất là xây trong tỉnh thành luôn, nếu không ở tỉnh thành thì cũng phải là nơi đông đúc. Bởi vì ở trong tỉnh thành, từ điện nước đến giao thông đều tốt hơn vùng ngoại thành nhiều.

Nơi Lưu Đại Ngân tìm được là một nhà xưởng quốc doanh bỏ hoang, vì nhà xưởng này phát triển tốt, nên xưởng này không đủ dùng nữa, bọn họ đã chuyển sang nơi khác rồi, nhà xưởng đó đang bỏ không.

Trong nhà xưởng này đã có sẵn điện nước, giao thông cũng thuận tiện, chỉ là nhà xưởng hơi cũ nát. Lưu Đại Ngân ngẫu nhiên nghe được bọn họ đang muốn cho thuê nhà xưởng này, nhưng bà ấy muốn mua lại nó.

Bởi vì nhà xưởng này là nhà xưởng quốc doanh cũ, nên người ta chỉ cho thuê chứ không bán, Lưu Đại Ngân đi gặp lãnh đạo nhà xưởng rất nhiều lần, vẫn không thể thuyết phục được bọn họ. Mãi cho đến sau này, khi nhà xưởng bọn họ muốn nhập một lô thiết bị mới, nhưng mà tài chính không đủ, lãnh đạo nhà xưởng mới nhớ tới khu nhà xưởng cũ, định đem nó ra bán đấu giá, cuối cùng Lưu Đại Ngân là người mua được.

Nhưng mà nhà xưởng này thật sự quá cũ rồi, hơn nữa còn bỏ trống nhiều năm, đã có vài chỗ bị dột nước. Nếu để cho công nhân ở, thì chỉ cần dọn dẹp qua loa là được. Nhưng để sản xuất thì không thể, bởi vì Lưu Đại Ngân làm về thực phẩm, không thể qua loa với những thứ bỏ vào miệng.

Lưu Đại Ngân vung tay, dứt khoát phá bỏ đi xây dựng lại.

Trong tay bà ấy còn mười mấy vạn, xây lại nhà xưởng chắc là không thành vấn đề. Còn về tiền nhập máy móc sau này, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ kỹ rồi.

Nhà xưởng lần này không giống nhà xưởng bà ấy xây dựng ở phía nam, nhà xưởng ở phía nam là nhà xưởng cho thuê, chỉ cần xây lên là được. Còn nhà xưởng này là nhà xưởng cho mình dùng, nên mọi thứ đều phải cẩn thận.

Để xây dựng tốt nhà xưởng này, Lưu Đại Ngân lấy ra một vạn đồng, mời nhân viên thiết kế kiến trúc chuyên nghiệp đến thiết kế nhà xưởng cho bà ấy.

Nói chung là việc mang tính chuyên nghiệp, cần người có chuyên môn làm.

Đương nhiên Lưu Đại Ngân cũng đã nói với người nh chuyện mình muốn xây dựng nhà máy. Người trong nhà đều ủng hộ bà ấy, trong số đó người ủng hộ nhiều nhất lại là Tiêu Văn Nhân.

Lúc ấy Lý Tam Thuận chỉ hỏi mấy câu, rồi nói: “Đại Ngân, chuyện buôn bán trong nhà bà cứ quyết định là được, bà nói sao, chúng tôi làm vậy.”

Lý Lưu Trụ với Lưu Hồng Mai cũng tỏ vẻ ủng hộ, Khai Nguyên, Khai Lâm cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng Tiêu Văn Nhân, biểu hiện của cô ta thật sự hơi khoa trương.

“Cho dù bà nội làm gì, Nhân Nhân đều ủng hộ bà nội.” Tiêu Văn Nhân nghiêng đầu cười nói.

Dáng vẻ lúc đó của cô ta rất đáng yêu, nhưng Lưu Đại Ngân lại cảm thấy, biểu hiện của cô ta khiến bà ấy không thoải mái.

Khi ấy, mắt cô ta sáng lấp lánh, cười nhìn Lưu Đại Ngân, không biết tại sao, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Giống như bà ấy là con mồi bị Tiêu Văn Nhân theo dõi, chắc chắn đứa bé kia muốn đạt được thứ gì đó từ bà ấy, không lấy được sẽ không bỏ qua.

Lưu Đại Ngân đã sống quá nửa đời người rồi, có đôi khi trực giác của bà ấy vô cùng chính xác, Tiêu Văn Nhân này thật sự không đơn giản.

Nhưng mà dù nghĩ cô ta không đơn giản, Lưu Đại Ngân cũng không thể làm gì cô ta chỉ vì trực giác của mình, dù sao mẹ cô ta cũng đã kết hôn với con trai mà ấy, chẳng lẽ lại bắt con trai mình ly hôn?

Có điều bà ấy cũng đề phòng Tiêu Văn Nhân, có rất nhiều việc lớn trong nhà, Lưu Đại Ngân đều không nói trước mặt cô ta, chỉ nói cho Lý Tam Thuận.

Trước kia Lưu Đại Ngân cảm thấy Tiêu Văn Nhân là một đứa trẻ, mẹ cô ta đã gả tới nhà mình rồi, vậy thì mẹ con cô ta cũng là một phần của nhà họ Lý, nói chuyện gì đó trước mặt bọn họ cũng không sao.

Nhưng bây giờ Lưu Đại Ngân không nghĩ như vậy nữa, có những chuyện, không nói trước mặt Tiêu Văn Nhân vẫn tốt hơn.

Chuông điện thoại trong nhà vang lên, Lưu Đại Ngân thuận tay nghe máy: “A lô, ai thế?”

Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người đàn ông trung niên: “Xin hỏi đây có phải nhà của bạn học Chu Hữu Lợi không?”

Chu Hữu Lợi là cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, đang học trung học ở tỉnh thành, ở ngay tại nhà Lưu Đại Ngân.

Thành tích học tập của cậu ấy rất khá, còn thi đỗ trường trung học của tỉnh, cả nhà Lưu Đại Ngân và nhà con gái Lý Liên Hoa đều rất vui mừng, Lưu Đại Ngân còn khen thưởng cho cậu ấy một chiếc xe đạp mới.

Lúc ở trong thôn, thành tích học tập của cháu ngoại luôn đứng đầu, nhưng lên tỉnh thành lại sắp không theo kịp bạn học, Lưu Đại Ngân còn cố ý mời gia sư cho cậu, chuyên dạy bù những kiến thức còn thiếu sót.

Chu Hữu Lợi thông minh từ nhỏ, còn được gia sư dạy bù, rất nhanh đã theo kịp tiến độ học tập trong trường, lần trước còn thi đứng thứ sáu trong cả lớp.

Bây giờ giáo viên gọi điện thoại tới, không biết có chuyện gì nhỉ?

Lưu Đại Ngân vội nói: “Tôi là phụ huynh của em Chu Hữu Lợi, thằng bé đã xảy ra chuyện gì ở trường học sao?”

“Cậu ấy đánh nhau với bạn hc trong trường, mời chị tới văn phòng trường một chuyến.”

“Được, chúng tôi sẽ đến ngay.”

Vân Chi

Cúp điện thoại, Lưu Đại Ngân gọi Lý Tam Thuận tới, hai người lập tức đạp xe đi đến trường trung học số hai của tỉnh.

Lưu Đại Ngân biết cháu ngoại học ở lớp nào, nhưng không biết văn phòng trường ở đâu, bà ấy phải hỏi một bạn học mới tìm được văn phòng của giáo viên.

Văn phòng trường nằm trên tầng ba, Lưu Đại Ngân vừa lên tầng ba đã nghe thấy tiếng phụ nữ mắng chửi truyền ra từ một căn phòng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 267: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (25)



Trực giác nói cho Lưu Đại Ngân biết, căn phòng kia chính là văn phòng trường.

Bà ấy rảo bước đi về phía căn phòng đó, Lý Tam Thuận đi sát theo sau, hai người cùng nhau vào phòng họp.

Trong phòng có mấy giáo viên đang ngồi, người đang mắng chửi là một bà lão, bên cạnh bà ta là một đứa trẻ cũng trạc tuổi cháu ngoại của Lưu Đại Ngân, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên.

“Sao mày lại ra tay tàn nhẫn như vậy, mày xem mày đánh cháu trai tao này. Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không quỳ xuống xin lỗi, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”

“Mẹ, xin mẹ bớt giận, đợi phụ huynh của nó đến, chúng ta nói chuyện với người lớn, chấp nhặt trẻ con làm gì.”

Chu Hữu Lợi đứng bên cạnh, đỏ mặt biện giải cho mình: “Do cậu ta ra tay trước.”

“Cháu trai tao đánh trước thì sao hả? Sao nó không ra tay đánh người khác mà lại đánh mày? Không có lửa làm sao có khói, nếu mày không có lỗi gì, sao cháu trai tao lại động tay với mày? Nếu cháu trai tao đánh mày trước, sao nó còn thê thảm hơn mày thế này?”

“Bạn học, con trai tôi đánh cháu trước, cháu có thể đi tìm giáo viên mà, sao cháu không tìm giáo viên mà đánh lại con trai tôi thế? Khi nào phụ huynh của cháu tới, tôi phải bảo bọn họ dạy dỗ cháu tử tế mới được.”

Chỉ qua vài ba câu nói, Lưu Đại Ngân đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi. Bạn học của cháu ngoại bà ấy gây sự trước, ra tay đánh cháu bà ấy trước, cháu ngoại đánh trả, kết quả người nhà bọn họ đến đây cáo trạng.

“Tôi chính là phụ huynh của em Chu Hữu Lợi, mấy người có chuyện gì thì nói với tôi đây này.”

Lưu Đại Ngân đi đến, đứng giữa Chu Hữu Lợi và đám người nhà bên kia, chắn trước mặt cậu ấy.

“Thầy Hàn, tôi là bà ngoại của em Chu Hữu Lợi, trong điện thoại thầy nói cháu tôi đánh nhau với bạn học trong trường, rốt cuộc chuyện là thế nào, phiền thầy nói lại để tôi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.”

“Không biết vì việc gì mà bạn học Chu Hữu Lợi và bạn học Hà Hải Vân xảy ra tranh cãi, sau đó hai đứa xông vào đánh nhau, hai đứa nhỏ đều bị thương. Nhìn qua thì bạn học Hà Hải Vân bị thương nặng hơn một chút, mặt sưng phù, khóe miệng cũng bị rách.”

Đợi thầy Hàn nói xong, phụ huynh của Hà Hải Vân lập tức bày tỏ bất mãn: “Bà xem cháu bà đánh con trai tôi này, nếu nó bị phá tướng, tôi sẽ không tha cho nó đâu.”

Lưu Đại Ngân không tiếp lời đối phương, mà quay đầu hỏi cháu ngoại mình: “Hữu Lợi, hai đứa cãi nhau vì chuyện gì?”

Chu Hữu Lợi cúi đầu, giọng rầu rĩ: “Cậu ta mắng cha mẹ cháu, nên cháu mắng lại cậu ta, sau đó cậu ta liền đánh cháu.”

Nghe cháu ngoại kể lại xong, Lưu Đại Ngân quay sang nói với thầy Hàn: “Thầy Hàn, thầy xem, do bạn học này chửi cháu tôi trước, cũng do bạn học này ra tay đánh cháu tôi trước, ai là người phải chịu trách nhiệm chính trong chuyện này?”

Thầy Hàn là giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Hữu Lợi. Thầy ấy nói: “Hai đứa nhỏ đều có lỗi, Hữu Lợi không nên đánh bạn nặng như vậy, Hải Vân cũng sai, chửi người khác là không đúng, chửi cha mẹ người ta lại càng không đúng. Tuy rằng nhìn qua có vẻ Hải Vân bị thương tương đối nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng do Hải Vân ra tay trước, hai đứa đều là bạn học, còn đều có lỗi, vậy thì xin lỗi nhau đi, về sau coi như không có chuyện này.”

“Còn muốn cháu trai tôi xin lỗi? Cháu trai tôi bị thương nặng như vậy, dựa vào đâu bắt cháu trai tôi xin lỗi?”

“Con trai tôi đã bị thương như vậy rồi, còn bắt con trai tôi xin lỗi, đừng có mơ!”

Tuy cha của Hà Hải Vân không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng như hổ rình mồi, qua dáng vẻ là biết anh ta cũng không hài lòng với cách giải quyết của giáo viên.

Lý Tam Thuận đứng chung một chỗ với Lưu Đại Ngân , nói: “Vậy mấy người muốn thế nào? Ai bảo con cháu nhà mấy người gây sự trước? Đầu tiên là chửi bạn học trước, sau đó lại đánh bạn trước, đánh không lại thì gọi phụ huynh đến chống lưng. Sao hả? Muốn cháu tôi đứng yên cho con các người đánh phải không?”

“Không có lửa làm sao có khói, nếu cháu nhà ông bà không có lỗi, sao cháu trai tôi lại…”

Bà nội của Hà Hải Vân còn chưa nói hết câu, Lưu Đại Ngân đã vỗ mạnh xuống bàn làm việc của giáo viên.

“Rầm!”

Một tiếng vang rất lớn.

Lưu Đại Ngân thu lại bàn tay vừa vỗ đỏ bừng, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi tôi đập có vang không? Chẳng phải bà nói không có lửa làm sao có khói à, cái bàn có lỗi gì đâu vẫn bị tôi đánh đấy thôi. Nếu cái đập tay này dừng trên mặt bà, vậy có phải cũng do bà có lỗi không? Không có lửa làm sao có khói mà, bà không đưa mặt qua thì sao tôi lại đánh bà chứ không đánh người khác. Hơn nữa, nếu bà không có lỗi, sao tôi lại đánh bà, cho bên bà bị đánh là do bà có lỗi.”

Lưu Đại Ngân nói hết lời, văn phòng lập tức yên lặng vài giây.

“Bà có ý gì? Ý của bà là con trai tôi bị đánh vì nó có lỗi?”

Lưu Đại Ngân: “Vừa rồi chẳng phải chính cô nói, nếu cháu ngoại tôi không có lỗi, thì sao con trai cô sẽ không đánh cháu ngoại tôi sao? Cho nên, nếu con trai cô không có lỗi, thì sao cháu trai tôi lại đánh con trai cô như vậy?”

“Bà… Bà… Bà cưỡng từ đoạt lí.”

“Tôi chỉ dùng lời của cô trả lại cho cô thôi, sao lại là cưỡng từ đoạt lý rồi? Chẳng lẽ do lời cô nói vốn dĩ chính là lời cưỡng từ đoạt lí.”

Vân Chi

“Thôi, các vị phụ huynh đừng cãi nhau nữa. Trong chuyện này, hai bạn học đều có lỗi, xin lỗi nhau là được rồi.” Thầy Hàn răn dạy: “Lỗi của Hải Vân lớn hơn, đầu tiên là chửi cha mẹ bạn học, sau đó lại ra tay trước, hai đứa xin lỗi nhau coi như xong việc này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 268: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (26)



“Dựa vào đâu muốn chúng tôi xin lỗi, con trai tôi bị đánh đau như vậy.”

“Dựa theo nội quy trường học, đánh nhau sẽ bị ghi lỗi, nếu chị không muốn hòa giải, vậy tôi đành phải ghi lỗi vào học bạ.” Thầy Hàn không nể tình chút nào: “Hơn nữa, y sĩ trong trường học đã kiểm tra qua rồi, hai bạn học đều chỉ bị một vài vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại. Chu Hữu Lợi, Hà Hải Vân, hai đứa hòa giải hay là ghi lỗi?”

Đương nhiên là giải hòa thì tốt hơn rồi, Chu Hữu Lợi hơi tiến về phía trước, định nói “Xin lỗi cậu”, thì bị Lưu Đại Ngân túm chặt tay. Bà ấy cướp lời, nói với Hà Hải Vân phía đối diện: “Bạn học Hà mắng chửi trước, sau đó ra tay trước, vậy thì xin lỗi cũng nên là bạn học Hà xin lỗi trước.”

“Bà…” Mẹ của Hà Hải Vân chỉ tay vào Lưu Đại Ngân, lại không thể nói nên lời.

Thầy Hàn gật đầu: “Bà ngoại Chu Hữu Lợi nói đúng, Hải Vân, em xin lỗi bạn Hữu Lợi trước đi.”

Hà Hải Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Hữu Lợi phía đối diện, cực kỳ không tình nguyện nói ra ba chữ: “Xin lỗi cậu.”

Chu Hữu Lợi cười với cậu ta, nói: “Bạn học Hà, xin lỗi cậu.” Nụ cười này lại khiến Hà Hải Vân đối diện tức giận không nhẹ.

Hai bạn học đã xin lỗi nhau, chuyện này coi như chấm dứt tại đy.

Lúc Lưu Đại Ngân và phụ huynh của Hà Hải Vân ra khỏi văn phòng, bà nội của Hà Hải Vân đi phía trước còn oán giận, nói: “Hải Vân, chúng ta không chấp nhặt với đám quê mùa.”

Quê mùa ở đây là ai, đương nhiên là Chu Hữu Lợi rồi.

Đương nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không chịu thiệt, bà ấy cũng khinh bỉ: “Ôi chao, thời đại nào rồi mà vẫn có người khinh thường dân quê thế! Lương thực bỏ vào mồm không phải do dân quê trồng ra sao? Ăn lương thực người ta trồng cấy ra, lại coi thường người ta, Tam Thuận, ông biết người như vậy gọi là gì không?”

Lý Tam Thuận phối hợp, nói: “Sao tôi biết được, tôi có khinh thường dân quê bao giờ đâu.”

Lưu Đại Ngân chậm rãi nói: “Loại người này à, gọi là loại ăn cháo đá bát.”

Bà nội của Hà Hải Vân bị chọc tức không chịu nổi, lập tức xoay người định mắng Lưu Đại Ngân vài câu.

Vân Chi

Nhưng không cho bà ta cơ hội mở miệng, đã nói tiếp: “Đa số người lãnh đạo nước ta đều xuất thân từ nông dân, vậy mà có người vẫn dám khinh thường dân quê, tư tưởng này rất nguy hểm đó. Nước ta vừa cải cách chưa lâu, chẳng lẽ đối phương định tạo phản sao? Nếu là trước kia, mắng dân quê chính là mắng lãnh đạo quốc gia, sẽ bị dán chữ đi diễu phố, còn bị phê đấu, bị giáo dục lại đấy.”

Cha của Hà Hải Vân nghe vậy, lập tức kéo mẹ anh ta lại: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Anh ta và vợ mình tới sớm, con trai đã lén nói với bọn họ, gia đình bạn học đánh nhau với cậu ta đều là nông dân, không có bối cảnh gì, nên anh ta định đẩy tất cả sai lầm lên người đối phương, nào ngờ bà ngoại của ối phương lại khó chơi như vậy, nhà bọn họ vừa nói một câu đối phương đã đáp lại bằng mười mấy câu rồi, buồn bực hơn là bọn họ còn không phản bác được một chữ nào.

Rõ ràng dân quê khi gặp phải chuyện như vậy đều lựa chọn một điều nhịn là chín điều lành, sẽ quở trách con cháu nhà mình trước, sao trường hợp này lại khác thế nhỉ?

Anh ta và vợ mình đều là công nhân, nếu như thật sự làm to chuyện, nói tư tưởng nhà bọn họ có vấn đề, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới công việc của anh ta và vợ mình.

Cho nên cơn giận này, chỉ có thể nuốt xuống.

Chu Hữu Lợi dắt xe đạp, chậm rãi đi cùng Lưu Đại Ngân. Lưu Đại Ngân nhìn ra được tâm trạng của cậu ấy không tốt, bèn nói: “Hữu Lợi, bà cháu mình đến trung tâm thương mại đi. Cháu muốn ăn gì không?”

Chu Hữu Lợi lắc đầu nói: “Bà ngoại, cháu không muốn ăn gì. Bà ngoại, có phải hôm nay cháu đã gây rắc rối cho bà rồi không?”

Lý Tam Thuận kinh ngạc hỏi: “Hữu Lợi, sao cháu lại nghĩ như vậy? Nhà kia đã động tay động chân với cháu rồi, đương nhiên là phải đánh trả chứ, chẳng lẽ cứ đứng đó chờ bị đánh?”

Chu Hữu Lợi muốn nói, trước kia khi còn đi học trong thôn, bất kể vì lý do gì, chỉ cần cậu đánh nhau với bạn là cha cậu lại nói đó là lỗi của cậu, nếu cậu không có lỗi, sao người ta lại đánh cậu?

Không chỉ cha cậu nói như vậy, mà tất cả bạn học và phụ huynh đều nói như vậy.

Nhưng sao tới chỗ ông bà ngoại, mọi thứ lại không giống nhỉ?

Chu Hữu Lợi không nghĩ ra, nhưng cậu thích cách giải quyết của ông bà ngoại. Ngẫm nghĩ một lát, Chu Hữu Lợi hỏi: “Bà ngoại, cháu muốn học nhạc, có được không?”

“Đương nhiên là được rồi. Hữu Lợi, cháu muốn học nhạc cụ gì?”

Khoảng thời gian cháu ngoại vừa tới, thấy cậu thích dương cầm, Lưu Đại Ngân từng hỏi cậu có muốn học không, nhưng cậu lắc đầu nói không muốn học. Lưu Đại Ngân hỏi rất nhiều lần, Chu Hữu Lợi đều không thay đổi, nên sau đó Lưu Đại Ngân không hỏi nữa.

Chu Hữu Lợi nói ra nhạc cụ mình muốn học từ lâu: “Bà ngoại, cháu muốn học trống Jazz.”

Thật ra Chu Hữu Lợi muốn học chơi nhạc cụ này từ lâu rồi, chẳng qua vì trước đó cậu cảm thấy mình ở lại nhà bà ngoại đã đủ khiến bà ngoại thêm phiền rồi, còn đòi học cái này cái kia, chẳng phải khiến bà ngoại càng tốn công tốn sức sao?

Hơn nữa, nếu học thật, sợ là học phí cũng phải xin bà ngoại, cha mẹ cậu không nỡ bỏ tiền cho cậu học cái này. Chu Hữu Lợi không muốn dùng tiền của bà ngoại, cho dù bà ngoại cậu kiếm được không ít tiền.

Nhưng trải qua chuyện hôm nay, Chu Hữu Lợi đã hiểu, ông bà ngoại thật sự yêu thương mình, coi trọng mình giống Khai Nguyên, Khai Lâm, mình muốn thứ gì lại không nói ra, như vậy mới có lỗi với bà ngoại.

“Trống Jazz à… Được, chúng ta học trống Jazz. Đợi đến chủ nhật bà ngoại dẫn cháu tới Cung Thiếu Niên xem thử xem có lớp dạy trống Jazz không, nếu có, bà ngoại sẽ đăng ký cho cháu.”

“Cảm ơn bà ngoại, cháu hứa sẽ học hành chăm chỉ.”

“Đứa nhỏ này, cảm ơn bà ngoại cái gì. Chúng ta về nhà thôi, bà ngoại nhào bột rồi, hôm nay chúng ta làm bánh bao nhân thịt.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 269: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (27)



Trong nhà có mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, Lưu Đại Ngân không tiếc tiền trong chuyện ăn uống. Ngày nào cũng mua thịt, cách mấy ngày sẽ nấu cá hoặc canh xương sườn gì đó, ngoài ra Lưu Đại Ngân còn mua sữa bò cho bọn trẻ, trái cây theo mùa thì lúc nào cũng có sẵn trong nhà.

Có lẽ là do được ăn ngon, nên Chu Hữu Lợi mới tới tỉnh thành chưa được một năm đã cao hơn một đoạn.

Hôm nay cháu ngoại đánh nhau với bạn, còn bị giáo viên phê bình, nhưng hình như tâm trạng cậu rất tốt, vừa về đến nhà đã đi làm bài tập.

Con dâu cũng đã đi làm về, đang gói bánh bao ở trong phòng bếp.

Rửa tay xong Lưu Đại Ngân vội chạy xuống phòng bếp: “Hồng Mai, con đi nghỉ ngơi đi, để đấy mẹ nấu cho, con đi làm cả ngày cũng mệt rồi.”

Lúc Lưu Đại Ngân nói chuyện, Lưu Hồng Mai đã gói thêm được một chiếc bánh bao nữa: “Mẹ, con không mệt, mẹ cũng làm việc cả ngày rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm là được.”

“Mẹ ở nhà thì có gì đâu mà mệt, thôi, chúng ta cùng làm. Bữa chiều ăn bánh bao với món gì được nhỉ? Nấu chút cháo, hay nấu thêm chút mì sợi?”

Vân Chi

Lưu Hồng Mai buông bánh bao, lại cầm một cục bột khác lên, nói: “Hay là nấu mì ăn liền đi, bọn trẻ đều thích món này.”

“Ừ, vậy thì nấu mì ăn liền.”

Sắp nghỉ hè rồi, Lưu Đại Ngân đăng ký cho Chu Hữu Lợi hai lớp năng khiếu ở Cung Thiếu Niên, lớp học thêm cũng đăng ký hai môn.

Lưu Đại Ngân còn bảo con trai con dâu hỏi xem Khai Nguyên Khai Lâm và Văn Nhân muốn học thứ gì, nếu như muốn học, bà ấy sẽ bỏ tiền ra.

Tuy rằng hiện tại Lưu Đại Ngân vẫn đề phòng Tiêu Văn Nhân, nhưng Lưu Hồng Mai đã gả cho con trai mình rồi, chỉ cần Khai Nguyên, Khai Lâm và Hữu Lợi có thứ gì, bà ấy cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Tiêu Văn Nhân.

Nhà xưởng phía nam đã cho thuê rồi, nhà xưởng ở tỉnh thành thì vẫn chưa thiết kế xong, hiếm khi Lưu Đại Ngân có được thời gian rảnh rỗi.

Tuy rằng mỗi ngày vẫn có không ít việc phải làm, nhưng vẫn bớt ra được chút thời gian riêng, không giống như trước đó, bận đến mức ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.

Lưu Đại Ngân là người không chịu ngồi yên, vừa rảnh rỗi là lại vẽ việc cho mình làm. Sau khi suy nghĩ hai ngày, Lưu Đại Ngân quyết định đi thi bằng lái xe.

Trong niên đại này, ô tô là thứ hiếm có, đa phần đều là xe của nhà nước, cá nhân sở hữu ô tô đều rất hếm thấy. Đương nhiên người có bằng lái xe cũng rất ít, trong trăm người qua lại trên đường cái ở tỉnh thành, cùng lắm chỉ có một hai người là có bằng lái xe.

Hiện tại Lưu Đại Ngân có tiền còn có thời gian, nên muốn thi lấy một chiếc bằng lái.

“Đại Ngân, năm nay bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, còn thi bằng lái làm gì? Hơn nữa, nhà chúng ta cũng không có ô tô, đi xa nhà thì ngồi tàu hỏa, trong tỉnh thành thì có thể đạp xe đạp hoặc đi xe buýt, học bằng lái xe kia làm gì? Dù có bằng lái xe, cũng không dùng đến mà.”

Lưu Đại Ngân muốn học bằng lái xe, Lý Tam Thuận cực lực phản đối, chủ yếu vì Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi rồi, ô tô lại không giống xe đạp, lỡ như xảy ra chuyện trên đường thì chính là họa lớn.

Lưu Đại Ngân phản bác: “Học bằng lái xe sao lại vô dụng, chúng ta mua một chiếc ô tô là được. Nếu như mua xe rồi mới học lái xe, vậy chẳng phải là quá muộn sao?”

“Bà định mua ô tô?” Lý Tam Thuận không dám tin, ngày thường Lưu Đại Ngân rất keo kiệt, lần trước mua một chiếc va li đựng hành lý thôi bà ấy cũng xót tiền rồi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện mua ô tô nhỉ?

“Đại Ngân, bà không đùa chứ? Một chiếc ô tô phải mất bao nhiêu tiền? Phải vài vạn đó, bà vẫn định mua sao?”

“Tam Thuận, đợi nhà xưởng xây xong rồi, chúng ta cũng coi như đã là giám đốc rồi, nếu như không có một chiếc ô tô, vậy thì mất mặt lắm. Ông xem, nếu đi đàm phán làm ăn, người cầm cặp da đạp xe đạp và người đi ô tô, người nào sẽ khiến người ta tin phục hơn?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận trả lời đúng sự thật: “Đương nhiên là người lái ô tô rồi. Tuy rằng chưa chắc đã đúng, nhưng người mua nổi ô tô chắc chắn là người có tiền. Làm ăn buôn bán với người có tiền vẫn yên tâm hơn một chút.”

“Vậy là đúng rồi, có những thứ là thể diện, bắt buộc phải có. Tam Thuận này, hay là ông cũng học lái xe với tôi đi, đợi hai chúng ta lấy được bằng rồi thì mua một chiếc ô tô.”

Lý Tam Thuận xua tay liên tục: “Thôi tôi không học đâu, ô tô kia lái quá nhanh, tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ hoa mắt.”

“Vậy ông đồng ý cho tôi học lái xe nhé?” Lưu Đại Ngân cười hỏi.

“Đồng ý, chuyện bà muốn làm có khi nào tôi chưa đồng ý không?”

“Vậy là tốt rồi, chiều nay tôi đi đăng ký học.”

“Tôi đi với bà nhé?”

“Chuyện nhỏ thôi mà, còn cần ông đi cùng tôi sao.”
 
Back
Top Bottom