Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 140: Ngựa giống pháo hôi (118)



Lưu Đại Ngân đi theo Hàn Đông Thanh vào kho hàng. Kho hàng của xưởng dệt số ba lớn hơn kho hàng ở xưởng dệt Hồng Thuận nhiều.

Nhưng mà điểm giống nhau là, trong kho cũng chất đầy hàng hóa, xem ra việc làm ăn của mấy xưởng dệt này đều không tốt lắm.

Lúc này mới mấy năm chứ, trước kia đều là người mua cầm phiếu vải đến xưởng dệt xin bọn họ bán vải cho mình, nhưng bây giờ đã đổi thành xưởng dệt cầu mong có người đến mua vải. Lưu Đại Ngân cảm nhận được rõ ràng, thời đại đã thay đổi thật rồi.

Hàn Đông Thanh dẫn Lưu Đại Ngân tới góc trong cùng của kho hàng, chỉ vào một đống vải dệt chất cao cao, nói: “Chị gái, loại vải chị cần ở chỗ này, chị xem qua đi. Vải dệt này là vải len pha (Vải Cashmere), vốn dĩ định chi viện biên cương, nhưng biên cương không cần nhiều như vậy nên mới dư lại chỗ này.”

Lúc ở xưởng dệt Hồng Thuận, Lưu Đại Ngân chưa xem kỹ, lần này Lưu Đại Ngân cầm tấm vải lên quan sát cẩn thận. Hàn Đông Thanh nói vải này là vải len pha, sờ vào có vẻ tỷ lệ sợi poly chiếm hơn một nửa, len chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Vải dệt này đều là màu đen, màu sắc khó coi, may quần áo cũng quá cứng, như vậy mới còn thừa đến tận bây giờ.

Lưu Đại Ngân nhìn thoáng qua, hỏi: “Chỗ vải dệt này tổng cộng bao nhiêu?”

“Khoảng sáu mươi nghìn mét.”

Lưu Đại Ngân nhìn kỹ lại: “Nếu như tôi mua hết thì bao nhiêu tiền tất cả chỗ này?”

“Chị mua hết?” Hàn Đông Thanh trợn tròn mắt, hỏi lại lần nữa: “Ngài mua tất cả?” Xưng hô cũng đổi từ “Chị” sang “Ngài” rồi.

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Ừ, tôi mua hết tất cả chỗ này.”

Hàn Đông Thanh vươn tay làm tư thế mời: “Chị gái, mời chị đi theo tôi.”

Phòng làm việc của Hàn Đông Thanh là phòng làm việc chung, có mấy người nữa cùng trong một phòng. Anh ta mời Lưu Đại Ngân tới một căn phòng họp nhỏ, chỉ khi nào cần mở cuộc họp mới dùng đến căn phòng này, bình thường căn bản sẽ không có ai tới.

Hàn Đông Thanh rót cho Lưu Đại Ngân một cốc nước, sau đó cũng ngồi xuống: “Chị gái, tôi vẫn chưa biết tên chị là gì đâu.”

Lưu Đại Ngân nói: “Tôi họ Lưu.”

“Chị Lưu,” Hàn Đông Thanh lại hỏi lần nữa: “Chị thật sự muốn mua hết số vải dệt kia à?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đồng chí này, cậu đã hỏi đi hỏi lại mấy lần rồi đó. Tôi thật sự muốn mua hết số vải dệt kia, cậu cho cái giá đi.”

Hàn Đông Thanh nói: “Chị Lưu, chuyện này tôi không tự quyết được, chị phải nói chuyện với chủ nhiệm xưởng chúng tôi. Nhưng mà hiện tại chủ nhiệm không có trong nhà máy, mai chị lại tới một chuyến nhé.”

Lưu Đại Ngân: “Vậy ba giờ chiều mai tôi tới đây, lúc đó chủ nhiệm của các cậu có thời gian rảnh chứ?”

“Có rảnh có rảnh, đến giờ đó chị lại tới là được.”

Sau đó Hàn Đông Thanh tiễn Lưu Đại Ngân ra cổng, dặn dò bảo vệ: “Lão Cao, mai nếu chị gái này lại tới, anh cứ trực tiếp dẫn người tới thẳng chỗ tôi là được.”

Ra khỏi xưởng dệt số ba, Lưu Đại Ngân cảm thấy cả người khoan khoái. Vì sao bà ấy muốn mua loại vải dệt không ai muốn mua kia ư? Tất cả đều từ quyển sách “Giang Văn Chung” kia.

Trong sách nói, tháng bảy năm nay, lãnh đạo quốc gia bắt đầu mặc âu phục, từ đó âu phục cũng thịnh hành khắp cả nước, thậm chí ngoài “Ba món đồ lớn cần khi kết hôn”, âu phục đã trở thành món đồ thứ tư cần phải có.

Mấy năm về sau, âu phục trở thành món đồ người người tranh cướp, ai cũng cầm tiền đến trung tâm mua sắm xếp hàng để mua âu phục.

Thậm chí có người còn phải nhờ quan hệ để mong thời gian xếp hàng ngắn đi một chút.

Trong quyển sách đó Giang Văn Chung đã phát huy ưu thế sống lại một đời, lợi dụng quan hệ với anh rể mình, bỏ ra một số tiền rất nhỏ mua hết số vải dệt này, sau đó may thành âu phục đem bán, đợi bán âu phục xong mới thanh toán tiền hàng.

Mấy vạn mét vải dệt, Giang Văn Chung chỉ tốn tổng cộng sáu nghìn tệ đã mua được rồi.

Hiện tại Lưu Đại Ngân giành trước một bước, mua hết vải dệt trước anh ta, đợi khi ảnh chụp lãnh đạo quốc gia mặc âu phục xuất hiện trên báo, bà ấy sẽ cùng làm âu phục với Trương Thủy Sinh rồi đem xuống phía nam tiêu thụ.

Còn tại sao bà ấy nẫng tay trên của thằng trời đánh Giang Văn Chung kia ư?

Lưu Đại Ngân tức giận như thế đều có nguyên nhân.

Lần đó sau khi mẹ Giang và Giang An Ni tới cửa hàng gà nướng được vài ngày, thì có một đám côn đồ tới cửa hàng gà nướng quấy rối.

Ban đầu Lưu Đại Ngân còn ăn nói dễ nghe, vì buôn bán mà, hòa khí mới sinh tài, Lưu Đại Ngân cho bọn họ một bao lì xì xem như phí bảo kê. Ai ngờ mấy tên côn đồ kia không cần tiền, cứ cố ý đứng chặn kín cửa hàng, khách tới mua nhìn thấy như vậy ai còn dám tới lần hai.

Vân Chi

Thấy mềm không được, Lưu Đại Ngân đành mạnh bạo.

Bà ấy đóng cửa hàng lại, chỉ vào ảnh chụp bắt tay tổng bí thư treo trên tường, nói: “Các cậu mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, có thấy người trong ảnh là ai không? Cửa hàng này vừa khai trương, hôm sau chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa đã tới cửa hàng thị sát, hiện tại báo chí vẫn ở kia, có cần tôi lấy ra cho các cậu xem không? Cửa hàng nhà chúng tôi là cửa hàng điển hình, khi chủ tịch tỉnh tới đã chính miệng dặn dò các đồng chí của đồn công an, nhất định phải giữ gìn trị an nơi này, nếu như có ai đến quấy rối, nhất định phải nghiêm trị không tha.”

Lúc này đám lưu manh mới nhìn ảnh chụp treo trên tường, trong lòng thầm k** r*n. Người phụ nữ trung niên này được chụp ảnh bắt tay tổng bí thư, chẳng lẽ bà ta là thân thích nhà ông ấy?

Lưu Đại Ngân lại lấy ra tờ báo đưa tin chủ tịch tỉnh tới cửa hàng gà nướng nhà bà ấy thị sát cho đám lưu manh kia nhìn rõ.

Trên báo thật sự viết, cửa hàng gà nướng này là hộ kinh doanh cá thể điển hình của tỉnh, cũng viết khả năng sẽ có một số người ghen ghét khi nhìn thấy người khác buôn bán phát đạt, nếu có người gây hại đến an toàn và lợi ích của hộ kinh doanh cá thể, cảnh sát và nhân dân tuyệt đối không được dung túng.

Mấy tên côn đồ nhìn nhau, khí thế lập tức ỉu xìu.

Đi lại trên “Giang hồ” này nhiều năm như vậy, bọn họ biết rõ thứ gì có thể chạm vào, thứ gì không thể chạm vào.

“Điển hình” là thế nào, chính là tấm gương chính phủ tạo nên, bọn họ tới gây phiền phức cho “Điển hình”, chẳng phải là chống đối chính phủ sao?

Nếu chủ tiệm gà nướng này báo cảnh sát, cảnh sát tới thật, bọn họ còn giữ được ngày lành hiện tại sao?

Chuyện này có thể tính là chuyện lớn cũng có thể tính là chuyện nhỏ. Nếu coi như bọn họ thu phí bảo kê, thì chỉ bị tạm giam ở đồn công an mấy ngày thôi. Nhưng nếu Lưu Đại Ngân làm lớn chuyện, khả năng bọn họ sẽ bị quy tội chống đối đảng, chống đối nhà nước, là kẻ địch chung của nhân đân.

Một khi dính phải tội này, khả năng bọn họ sẽ phải ngồi xổm trong tù cả đời, thậm chí có khi còn mất mạng…

Nghĩ đến đây, trong lòng đám du côn lập tức tràn đầy oán hận với kẻ đã thuê bọn họ làm việc.

Người nọ biết chủ tiệm gà nướng này từng gặp mặt tổng bí thư, từng gặp mặt chủ tịch tỉnh không? Có biết cửa hàng gà nướng này là hộ kinh doanh cá thể điển hình không?

Nếu đối phương biết, vậy chính là muốn đẩy mấy người bọn họ vào hố lửa mà…

Lưu Đại Ngân nhìn mặt đoán ý, thấy đám du côn lộ vẻ sợ sệt, bà ấy lập tức nói tiếp: “Nếu các cậu nói ra ai là người đứng sau xúi bẩy các cậu, tôi sẽ không báo cảnh sát.”

Không cần Lưu Đại Ngân nói ra lời uy h**p, một tên côn đồ trong số đó đã lập tức hô lên: “Là một người tên Giang Văn Chung bảo chúng tôi tới.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 141: Ngựa giống pháo hôi (119)



Lại là Giang Văn Chung, con mẹ nó chứ, đúng là âm hồn không tan mà, đi đến đâu cũng bị hãm hại…

Lưu Đại Ngân để mấy tên côn đồ ra về trước, Giang Văn Chung bảo bọn họ tới, chắc chắn đã có chuẩn bị vẹn toàn rồi, dù Lưu Đại Ngân có dẫn mấy tên côn đồ kia đi tìm anh ta, anh ta cũng sẽ không thừa nhận.

Nhưng mà chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Lưu Đại Ngân không nuốt nổi cục giận này.

Lưu Đại Ngân trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định tới trường đại học tìm Giang Văn Chung.

Không quan tâm Giang Văn Chung giảo biện thế nào, cứ tính chuyện này lên đầu anh ta trước đã.

Lưu Đại Ngân từng tới trường đại học này một lần rồi. Hôm nay bà ấy đứng chờ ngay dưới ký túc xá, chặn đường Giang Văn Chung đang định đi học.

Trông thấy bà ấy, Giang Văn Chung hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt sắc mặt đã khôi phục như thường.

Lưu Đại Ngân không quan tâm gì cả, đầu tiên là mắng Giang Văn Chung một trận, sau đó kể lể chuyện Giang Văn Chung thuê côn đồ đến phá cửa hàng gà nướng nhà mình.

Không để Giang Văn Chung kịp cãi lại, Lưu Đại Ngân đã gào khóc, thành công che giấu hết lời biện minh của Giang Văn Chung trong tiếng khóc của mình.

Khóc đủ rồi, Lưu Đại Ngân lại mắng Giang Văn Chung thêm vài câu, rồi lập tức xoay người ra về không cho anh ta cơ hội nói gì thêm.

Từ đầu đến cuối, Giang Văn Chung không thể biện minh cho mình đối phưng đã đi mất.

Rốt cuộc sự thật ra sao, cứ để quần chúng vây xem tự mình suy nghĩ đi.

Trải qua việc Lưu Đại Ngân tới “Hỏi thăm”, vốn dĩ Giang Văn Chung được rất nhiều người ủng hộ, có lẽ sẽ được chọn là sinh viên ưu tú, nay đã rớt khỏi bảng bình chọn.

Lưu Đại Ngân làm hỏng chuyện tốt của Giang Văn Chung, cuối cùng mới nhổ ra được cơn giận trong lòng.

Giang Văn Chung này giống con ch.ó điên vậy, suốt ngày lắc lư xung quanh, bắt được cơ hội là muốn cắn người nhà họ Lý một miếng, không xử lý tốt vết cắn kia có thể trở thành vết thương trí mạng với nhà bọn họ.

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra biện pháp nào đánh c.h.ế.t con ch.ó dữ kia. Giang Văn Chung làm những việc này, không hề để lại chứng cứ, dù Lưu Đại Ngân muốn đi tố cáo anh ta cũng không có cách nào.

Sau này chỉ có thể cẩn thận gấp đôi.

Nhưng mà nếu Giang Văn Chung đã bất nhân, thì đừng trách Lưu Đại Ngân bất nghĩa. Cướp đi con đường làm giàu của Giang Văn Chung, Lưu Đại Ngân không áy náy chút nào.

Giang Văn Chung dựa vào âu phục, đã kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên, về sau cũng dựa vào số tiền này anh ta mới có tiền vốn để làm giàu.

Để xem không kiếm được số tiền này, Giang Văn Chung lấy đâu ra tiền vốn để làm giàu trong tương lai.

Lưu Đại Ngân về đến nhà, con trai đang ngồi nhổ lông gà trong sân, chồng đang ở cửa hàng xem cháu trai bán gà nướng.

Gia đình đang sống vui vẻ hạnh phúc như vậy, sao bà ấy có thể để tên khốn Giang Văn Chung kia phá hoại?

Lưu Đại Ngân thầm thề, nhất định phải đưa Giang Văn Chung vào tù, để bảo vệ người nhà mình.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận gọi: “Trời nắng thế này bà còn đi đâu thế? Xem trên đầu đầy mồ hôi rồi kìa. Bên này có trà lạnh, mau qua đây uống một bát đi.”

Trà lạnh này do Lý Tam Thuận tự nấu, dùng hoa cúc, bạc hà, cam thảo và đường phèn nấu lên, để nguội, khi thời tiết nóng bức uống một bát trà lạnh vào, đúng là sảng khoái khỏi phải bàn.

Lưu Đại Ngân ngồi xuống sau quầy, cầm bát trà lạnh Lý Tam Thuận rót cho mình lên, uống một hơi cạn sạch.

“Tam Thuận này, tôi lại có ý tưởng làm ăn mới.”

Lý Tam Thuận cầm quạt hương bồ phe phẩy quạt cho cháu trai, hỏi: “Lần này bà định buôn bán thứ gì?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Bán quần áo. Xưởng dệt ở tỉnh thành tồn đọng không ít vải dệt đang bán thanh lý. Tôi định mua vải về may thành quần áo rồi đem bán. Như vậy có thể kiếm được không ít đâu.”

Lý Tam Thuận hỏi: “Vải dệt có rồi, còn công nhân thì sao? Ở tỉnh thành này chúng ta không quen biết nhiều, cũng không quen biết thợ may vá nào lành nghề. Muốn may quần áo đem bán, một hai thợ may chắc chắn không đủ, bà định đi đâu tìm nhiều thợ may như vậy?”

“Những vấn đề này tôi đều suy xét cả rồi.” Lưu Đại Ngân lại uống một bát trà lạnh nữa: “Chúng ta tìm Trương Thủy Sinh hợp tác. May quần áo còn cần khóa kéo, khuy, cúc gì đó, những việc này giao cho cậu ấy giải quyết.”

“Vậy làm quần áo này cần bao nhiêu tiền vốn?”

Lưu Đại Ngân giơ ngón cái và ngón út tay phải lên, Lý Tam Thuận đoán: “Sáu trăm? Không đúng, như vậy quá ít, sáu nghìn à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Sáu nghìn đồng, sáu vạn mét vải.”

Sáu nghìn không phải số tiền nhỏ, hiện tại mỗi ngày cửa hàng gà nướng bán được hơn hai mươi con gà nướng, một tháng có thể kiếm được hơn một ngàn đồng. Sáu ngàn đồng chính là thu nhập trong vài tháng, còn là trong tình huống gà nướng vẫn luôn bán đắt hàng như vậy.

Lý Tam Thuận: “Đại Ngân, bà để tôi nghĩ kỹ lại đã.”

Lưu Đại Ngân dẫn cháu trai ra ngoài: “Được, ông cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”

Trong lòng có việc, lúc ăn cơm Lý Tam Thuận cũng thất thần. Thấy sắc mặt cha mình không bình thường, Lý Lưu Trụ hỏi: “Cha, cha làm sao vậy? Có chuyện gì trong lòng à?”

Lý Tam Thuận dứt khoát buông đũa, nói: “Lưu Trụ, mẹ con nói muốn làm ăn buôn bán thứ khác, cha đang suy nghĩ việc này. Mẹ con muốn may quần áo đem bán, con thấy việc này thế nào?”

Lý Lưu Trụ cắn một miếng màn thầu: “Cha mẹ, chuyện buôn bán trong nhà cha mẹ cứ quyết định là được. Tính con thế nào cha mẹ cũng biết rồi đấy, để con làm chân chạy vặt còn được, chứ bảo con cho ý kiến thì con chịu chết. Nhà mình có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, đều nhờ ý kiến của mẹ, cho nên chuyện này cha mẹ cứ quyết định là được, con sẽ đi theo làm chân chạy vặt.”

Lý Tam Thuận nói: “Nhưng mà làm vụ này chúng ta cũng không đủ tiền mà.”

Hiện tại trong nhà chỉ còn hơn bốn nghìn đồng, số vải dệt kia tận hơn sáu nghìn, còn thiếu hai nghìn nữa đấy. Trong thời đại này, hai nghìn chính là một số tiền khổng lồ, bọn họ biết lấy đâu ra?

Lưu Đại Ngân nói: “Chuyện này thì ông không cần lo, Tam Thuận, chỉ cần ông đồng ý là chúng ta có thể làm vụ buôn bán này.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận: “Bà để tôi nghĩ thêm đi, mai tôi trả lời bà.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 142: Ngựa giống pháo hôi (120)



Trong lòng có chuyện cần suy nghĩ, buổi tối Lý Tam Thuận lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân đã ngủ rồi, lại bị ông ấy đánh thức: “Ông làm sao vậy? Lật tới lật lui, định làm bánh nướng áp chảo à?”

Đã không ngủ được, Lý Tam Thuận dứt khoát ngồi dậy: “Đại Ngân, vụ làm ăn này bà có nắm chắc sẽ kiếm được tiền không?”

Lưu Đại Ngân: “Làm gì có vụ buôn bán nào có thể đảm bảo chỉ lãi không lỗ? Trước kia tôi muốn làm gì, ông đều ủng hộ tôi, sao lần này lại như vậy? Ông không muốn à?”

Cửa sổ mở rộng, ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng, Lý Tam Thuận cầm quạt hương bồ lên, lại bắt đầu phe phẩy: “Chủ yếu là vì nhà chúng ta không đủ tiền, bà định gom ở đâu cho đủ sáu nghìn? Đi vay à? Vấn đề là ở tỉnh thành này chúng ta cũng không biết vay mượn ai.”

Lưu Đại Ngân cũng ngồi dậy: “Không cần vay, tiền mua vải chúng ta có thể trả theo kỳ. Đầu tiên chúng ta ký hợp đồng, lấy một nửa số vải dệt mang về trước, đợi mấy tháng sau lại đến lấy nốt số vải còn lại, đồng thời thanh toán khoản tiền cuối cùng luôn.”

Lý Tam Thuận đã hiểu ý của Lưu Đại Ngân: “Nhưng như vậy nhà máy nhà người ta có đồng ý không?”

“Chúng ta đi thương lượng với lãnh đạo nhà máy trước, xem xem bọn họ có đồng ý không. Nếu người ta không đồng ý, chúng ta lại nghĩ cách khác.”

“Tôi ủng hộ bà.”

Lý Tam Thuận thở dài: “Bà là chủ cái gia đình này, bà nói làm thế nào, chúng tôi sẽ làm như vậy. Nhưng mà, chúng ta phải bỏ riêng phần chi phí trị liệu của Khai Lâm ra trước đã, dù thế nào cũng không được động vào số tiền ấy.”

“Đương nhiên rồi, chúng ta bắt buộc phải bỏ riêng tiền chữa bệnh cho Khai Lâm ra.”

Đột nhiên Lưu Đại Ngân hôn chụt một cái lên mặt Lý Tam Thuận: “Tam Thuận này, được ông ủng hộ như vậy, tôi rất vui.”

“Cái bà này.” Lý Tam Thuận sờ chỗ vừa bị hôn, may mà Lưu Đại Ngân đã nằm xuống rồi nên không nhìn thấy khuôn mặt đỏ thẫm của ông ấy.

“Đều là vợ chồng già rồi, còn hôn mới hít, không sợ người khác biết người ta cười cho à?”

“Ai biết được? Ông định ra ngoài nói, hay tôi ra ngoài kể cho người khác? Hai ta đều không nói, ai biết được.”



Hôm sau, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân để con trai trông cửa hàng gà nướng, hai vợ chồng đến xưởng dệt số ba một chuyến.

Trông thấy Lưu Đại Ngân, thái độ của bảo vệ tốt hơn hôm qua không ít: “Anh chị tới rồi à, đi theo tôi. Cán sự Hàn cũng tới rồi.”

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Hàn Đông Thanh nhiệt tình chào hỏi: “Chị Lưu, anh chị tới rồi à.”

Lý Tam Thuận cũng đã nhận ra Hàn Đông Thanh, ông ấy không ngờ người vợ mình định làm ăn cùng lại là đối phương.

“Đại Ngân, đây chẳng phải là……” Lý Tam Thuận tới gần Lưu Đại Ngân, nhỏ giọng nói thầm bên tai bà ấy.

Lưu Đại Ngân cũng hạ giọng nói: “Tôi biết. Nhưng mà chúng ta nhận ra cậu ta thôi, cậu ta vẫn chưa biết chúng ta là ai đâu. Lát nữa cứ coi như không quen biết cậu ta là được.”

Hàn Đông Thanh đi trước, không thấy được động tác nhỏ của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận .

“Chủ nhiệm, người tới rồi.”

Sau khi hàn huyên vài câu với chủ nhiệm xưởng dệt, hai bên bắt đầu nói vào chủ đề chính.

Lưu Đại Ngân nói ra suy nghĩ của mình: “Chủ nhiệm Dương, tôi nghĩ thế này, chúng tôi sẽ trả trước một nửa tiền vải, đợi ba tháng sau lại trả nốt nửa còn lại, anh thấy thế nào?”

“Chị Lưu, cách mà chị nói không phải chưa từng có tiền lệ ở xưởng dệt chúng tôi. Nhưng chỉ áp dụng với một vài xí nghiệp quốc doanh và Cung Tiêu Xã. Còn với cá nhân giống như chị, chúng tôi chưa từng có tiền lệ này.” Chủ nhiệm Dương nồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, nói.

Lưu Đại Ngân lấy chứng minh thư, sổ hộ khẩu, sổ đỏ của mình ra, đặt lên bàn của chủ nhiệm Dương: “Chủ nhiệm Dương, đây là giấy tờ cá nhân của tôi, anh xem đi. Ban nãy tôi vẫn chưa nói rõ ràng, ý tôi là chúng ta ký hợp đồng trước, tôi chỉ lấy đi một nửa số vải, số còn lại tôi sẽ thanh toán trong vòng ba tháng, sau khi thanh toán xong tôi mới lấy nốt số vải còn lại. Chúng ta có thể viết rõ trong hợp đồng, nếu tôi không trả hết số tiền còn lại trong vòng ba tháng, thì chẳng những tôi không thể lấy nốt số vải còn lại, mà xưởng dệt của các anh còn có thể truy cứu trách nhiệm của tôi. Nhưng mà trong ba tháng đó, xưởng dệt các anh không được bán số vải còn lại cho ngời khác, nếu các anh bán cho người khác, thì xưởng dệt sẽ phải bồi thường cho tôi gấp ba lần số tiền ban đầu.”

Nghe xong những lời này, chủ nhiệm Dương mới chân chính nhìn thẳng vào hai người ăn mặc quê mùa trước mắt, có chút kinh ngạc.

Sau đó hai bên triển khai c.h.é.m giá một phen, cuối cùng Lưu Đại Ngân mua được số vải kia với giá sáu ngàn bốn trăm đồng.

Giá này cao hơn giá “Giang Văn Chung” mua bốn trăm đồng, nhưng mà cũng đúng thôi. “Giang Văn Chung” có anh rể là cán sự làm việc ở xưởng dệt số ba, đương nhiên giá cả sẽ rẻ hơn một chút.

Trên hợp đồng hai bên ghi rõ, Lưu Đại Ngân phải thanh toán hết số tiền còn lại trong vòng ba tháng, nếu vi phạm hợp đồng, bà ấy không chỉ không thể lấy nốt số vải cuối cùng, còn phải đền gấp ba lần tội vi phạm hợp đồng. Đồng dạng, trên danh nghĩa một nửa số vải còn lại đã thuộc về Lưu Đại Ngân rồi, trong vòng ba tháng xưởng dệt số ba không có quyền bán cho bất kỳ cá nhân hoặc tập thể nào, nếu xưởng dệt số ba vi phạm, bọn họ phải bồi thường cho Lưu Đại Ngân số tiền gấp mười lần.

Cùng là vi phạm hợp đồng, nhìn qua xưởng dệt số ba phải bồi thường nhiều hơn, có vẻ bọn họ chịu thiệt. Nhưng thực tế, một nửa số vải vẫn nằm trong kho hàng, dù Lưu Đại Ngân vi phạm hợp đồng, xưởng dệt cũng không tổn thất quá lớn.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuật ký tên, ấn dấu tay trên hợp đồng. Lúc này Hàn Đông Thanh đứng bên cạnh mới biết tên đầy đủ của hai người mình vẫn luôn gọi là “Anh, chị” này.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Hàn Đông Thanh đã biết hai người này là ai.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 143: Ngựa giống pháo hôi (121)



Ba vạn mét vải dệt, Lưu Đại Ngân muốn mang hết về, để nó trong nhà mình. Trong nhà có bốn gian phía tây, một gian làm gà nướng, ba gian còn lại đều để vải dệt.

Xưởng dệt số ba hỗ trợ bọn họ một chuyến xe tải chở vải dệt về nhà.

Lưu Đại Ngân nghe được từ chỗ chủ nhiệm Dương, còn mấy xưởng dệt nữa ở tỉnh thành cũng có loại vải này, nhưng mà số lượng đều không nhiều lắm.

Lưu Đại Ngân nhờ chủ nhiệm Dương gọi điện thoại cho nhà xưởng có loại vải dệt này, hỏi bọn họ xem bọn họ có bán không, nếu có bán, bà ấy cũng mua hết.

Chủ nhiệm Dương nói: “Bán chứ, sao lại không bán, tôi lập tức gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng.”

Trước kia mấy xưởng dệt này sản xuất ít, nên dư lại cũng ít, số lượng tồn kho của mấy xưởng dệt cộng lại vẫn chưa bằng một phần mười số vải của xưởng dệt số ba.

Lưu Đại Ngân mua hết số vải đó, mang về cất trữ trong nhà. Việc còn lại chỉ là yên tâm chờ đợi.



Một ngày cuối tháng sau, Giang Văn Chung đến nhà chị gái mình.

Gần đây anh ta mới nghĩ ra một biện pháp kiếm tiền rất hay.

Vân Chi

Đời trước, trong năm nay ảnh chụp lãnh đạo quốc gia mặc âu phục sẽ được đăng trên tờ báo lớn nhất cả nước.

Từ đó tạo nên trào lưu người người mặc âu phục, nhà nhà mặc âu phục. Từ các lãnh đạo quốc gia, đến dân chúng bình thường trong thành thị, ai cũng có cho mình một bộ âu phục.

Sau đó trào lưu này lại lan tràn từ thành thị đến nông thôn, thanh niên trong thôn đều cố gắng tìm mọi cách kiếm được một bộ âu phục.

Giang Văn Chung muốn nắm bắt cơ hội này, làm một vụ lớn, kiếm một khoản tiền to.

Hiện tại anh rể Hàn Đông Thanh của anh ta đang làm cán sự trong xưởng dệt số ba, xưởng dệt này là xưởng dệt số một số hai trong tỉnh, chắc chắn bên trong sẽ có vải dệt anh ta muốn tìm.

Về nhà nhìn thấy Giang Văn Chung, Hàn Đông Thanh hơi nheo mắt, đợi nghe được chuyện Giang Văn Chung muốn nhờ mình, Hàn Đông Thanh hơi mất kiên nhẫn.

Nhưng mà khi nhìn qua bụng Giang An Ni, Hàn Đông Thanh lại cố gắng kiềm chế: “Mai cậu đến kho hàng của xưởng dệt với tôi, xem thử xem nếu có vải thích hợp lại bàn sau.”

Giang Văn Chung đi theo Hàn Đông Thanh tới kho hàng của xưởng dệt số ba, liếc qua một cái đã nhìn trúng đống vải màu đen trong góc tường.

“Anh rể, số vải kia giá cả thế nào?”

Nhìn rõ vải dệt mà Giang Văn Chung thích, không hiểu sao đột nhiên Hàn Đông Thanh rất muốn cười. Anh ta cất giọng lười biếng, nói: “Số vải kia bán rồi.”

Giang Văn Chung cầm vải dệt lên sờ đi sờ lại. Loại vải này thích hợp làm âu phục nhất.

“Bán rồi ạ? Bán rồi sao vẫn còn trong kho hàng?”

Hàn Đông Thanh cảm thấy hơi phiền, nhưng vẫn giải thích một câu: “Người ta đã giao hẹn, trong vòng ba tháng sẽ tới lấy nốt số vải dệt này, đã ký hợp đồng rồi.”

Giang Văn Chung buông vải dệt, lại đi một vòng trong kho hàng, nhưng không tìm được loại vải nào khác thích hợp để may âu phục.

Giang Văn Chung lại đi đến trước đống vải dệt kia, nhìn một lúc lâu: “Anh rể, người mua chỗ vải này là ai thế?”

Hàn Đông Thanh: “Xưởng dệt có quy định, không được tiết lộ thông tin của khách hàng.”

Vải dệt Giang Văn Chung coi trọng đã có chủ, anh ta chỉ có thể tới trong hưng phấn rồi ra về tay không.

Hàn Đông Thanh cho rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ mấy ngày sau lại nghe thấy Giang An Ni nhắc tới chuyện này: “Đông Thanh, Văn Chung thật sự nhìn trúng số vải kia, anh có thể chuyển cho Văn Chung một ít không? Chẳng phải khách hàng kia vẫn chưa thanh toán hết, số vải này vẫn thuộc về xưởng dệt các anh sao?”

Hàn Đông Thanh lập tức gõ mạnh đũa xuống bàn: “Giang An Ni, ý em là sao? Em muốn anh phạm pháp vì em trai em à? Vải dệt kia còn trong kho hàng nhà máy, nhưng người ta đã ký hợp đồng với lãnh đạo rồi. Em bảo anh đưa vải dệt cho em trai em, nếu người nọ mang hợp đồng tới, ai chịu trách nhiệm? Nếu thật sự như vậy em muốn gặp anh chỉ có thể tới nhà tù tìm anh thôi đấy.”

Giang An Ni bị dọa sợ. Cô ta cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, vải dệt trong kho bán cho ai cũng là bán, Văn Chung sẵn lòng trả thêm tiền, chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

“Em không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, chỉ là bán vải dệt cho em trai em thôi mà, sao đến mức phải ngồi tù?” Giang An Ni cực kỳ ấm ức, vành mắt cũng đỏ lên.

Hàn Đông Thanh không an ủi Giang An Ni giống như trước kia, ngược lại cau mày nói: “Anh đã nói với em trai em rồi. Số vải kia đã bán hết, người mua cũng ký hợp đồng với nhà xưởng rồi, thế mà cậu ta vẫn tới tìm em, bảo em nói với anh bán lại số vải kia cho cậu ta, cậu ta có ý đồ gì thế? Nếu anh thật sự bán lại cho cậu ta, người mua cầm hợp đồng tới, em nói xem, anh có phải chịu trách nhiệm không? Cho dù không đến mức phải ngồi tù, em nghĩ anh còn giữ được công việc này sao?”

Giang An Ni không nói nên lời, chỉ có thể biện giải giúp em trai: “Văn Chung không nghĩ nhiều như vậy, nó…”

“Nó là sinh viên, thật sự không biết hậu quả sao? Thôi, anh no rồi, em ăn tiếp đi.”

“Đông Thanh, anh mới ăn một chút mà, ăn thêm chút nữa đi.”

Trả lời Giang An Ni, là tiếng cửa phòng ngủ đóng “Rầm” một tiếng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 144: Ngựa giống pháo hôi (122)



Hôm nay, nhìn thấy ảnh chụp lãnh đạo quốc gia mặc âu phục trên báo chí, Lưu Đại Ngân biết cơ hội tới rồi.

Bà ấy cầm một con gà nướng, cắt một miếng vải dệt, đi tìm Trương Thủy Sinh.

Ban ngày Trương Thủy Sinh thường xuyên không ở nhà, Lưu Đại Ngân đợi buổi tối mới đến tìm anh ta.

Lý Tam Thuận đi cùng bà ấy. Lưu Đại Ngân muốn đi một mình, nhưng Lý Tam Thuận không yên tâm.

“Có gì mà ông không yên tâm? Ở tình thành này, trên đường chỗ nào cũng có người đi dạo hóng mát. Hơn nữa, trước kia khi ở nhà, tối nào tôi chẳng đi chơi quoanh xóm, sao hồi đó không thấy ông không yên tâm? Thôn chúng ta còn không có đèn đường, tỉnh thành này vừa đến buổi tối ngoài đường đã bật đèn sáng choang, sáng hơn trong thôn nhiều.”

Lưu Đại Ngân nói đều là thật. Khi còn ở quê, buổi tối nhà bọn họ chỉ đốt đèn dầu hoặc thắp nến. Còn ở tỉnh thành, ngoài đường cũng có bóng điện, đúng là còn sáng hơn nhà ở quê nhiều.

Lưu Đại Ngân nói rất nhiều nhưng Lý Tam Thuận vẫn đi theo: “Thôn chúng ta nhỏ như vậy, bà ra ngoài tôi cũng yên tâm. Còn tỉnh thành này có đèn đường thật đấy, nhưng mà nhiều xe cộ, tôi không yên tâm để bà đi một mình. Tôi đã ra cùng rồi, chúng ta đi thôi.”

Lý Tam Thuận đã ra ngoài rồi, chẳng lẽ Lưu Đại Ngân lại đuổi ông ấy về? Đương nhiên là đi cùng thôi.

Hôm nay Trương Thủy Sinh không đi đâu, đang ngồi ngoài sân ăn cơm chiều với ông nội và anh trai mình.

Lưu Đại Ngân vừa vào nhà đã cười nói: “A, tới sớm không bằng tới đúng lúc, tôi mang theo gà nướng đây nhà mình bỏ ra ăn luôn cho nóng.”

Tuy rằng hai mắt ông nội Trương Thủy Sinh không nhìn thấy gì, nhưng tai lại rất thính, chỉ cần nghe qua một lần là ông ấy có thể nhớ rõ giọng nói của người khác.

“Tiểu Lưu đến đấy à, đến đúng lúc lắm, ngồi xuống ăn cùng đi.”

“Chú Trương, chúng cháu ăn rồi mới qua đây, chú không cần chiêu đãi chúng cháu đâu. Tiểu Trương, gà nướng vừa làm xong, cậu mang ra cho ông nội nếm thử đi.”

Trương Vân Sinh - Anh trai của Trương Thủy Sinh cũng chào hỏi Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu.”

Trương Thủy Sinh nhận con gà nướng, vào phòng lấy cái đĩa, tay chân nhanh nhẹn xé con gà nướng ra: “Dì Lưu, dì tới chơi là được rồi còn mang mấy thứ này làm gì, suốt ngày ăn gà miễn phí nhà dì, cháu ngại lắm.”

Lưu Đại Ngân trêu anh ta: “Nếu cậu thấy ngại thì đừng ăn nữa, để lại cho chú Trương với anh cậu ăn.”

Trương Thủy Sinh xé một cái đùi gà đưa cho ông nội mình: “Dì Lưu, không phải cháu nịnh dì đâu, mà gà nướng nhà dì ngon thật đấy, ngửi mùi thôi cháu cũng ăn được thêm hai bát cơm rồi. Bây giờ gà nướng đã bày ra trước mặt, lại bảo cháu không ăn, dì nghĩ có khả năng này sao?”

Tâng bốc một lúc, Trương Thủy Sinh mới hỏi: “Dì Lưu, dì là người không có việc sẽ không tới tìm, hôm nay dì tới tìm cháu làm gì thế?”

Lưu Đại Ngân ra vẻ thần bí, nói: “Tới tìm cậu cùng nhau phát tài.”

Trương Thủy Sinh kết phường làm ăn với Lưu Đại Ngân lâu như vậy, anh ta biết rõ chỉ cần Lưu Đại Ngân nói là cùng nhau phát tài, thì chắc chắn sẽ cùng nhau phát tài thật.

Bởi vậy, ngay cả gà nướng thơm ngào ngạt đang ở ngay trước mặt, Trương Thủy Sinh cũng không còn tâm trạng ăn cơm, dù sao với anh ta mà nói gà nướng không thơm bằng tiền.

“Dì Lưu, dì mau nói đi, dì có mối làm ăn nào thế?”

Lưu Đại Ngân: “Cậu ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi tôi nói.”

Vân Chi

Dì Lưu này đã tới, chắc chắn là có chuyện muốn nói. Trương Thủy Sinh vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với vợ chồng Lưu Đại Ngân.

Ăn cơm xong, bàn ăn cũng thu dọn sạch sẽ rồi, Trương Vân Sinh dẫn ông Trương ra ngoài tản bộ, trong nhà họ Trương chỉ còn lại Trương Thủy Sinh và hai vợ chồng Lý Tam Thuận.

“Dì Lưu, dì mau nói đi, lần này dì định làm ăn buôn bán thứ gì thế?” Trương Thủy Sinh rót trà cho hai vợ chồng Lưu Đại Ngân, vừa ngồi xống đã sốt ruột hỏi.

Lưu Đại Ngân đưa vải dệt trong tay cho Trương Thủy Sinh trước, Trương Thủy Sinh cầm miếng vải lên, hai mắt chăm chú nhìn một lúc lâu: “Dì Lưu, dùng loại vải này may quần áo sợ là hơi khó, vừa dày vừa kín gió, còn cứng nữa.”

Lưu Đại Ngân chỉ cười không nói gì, sau đó lại đưa tờ báo trong tay sang cho Trương Thủy Sinh: “Đây là báo ngày hôm qua, cậu xem đi.”

Đang nói chuyện vải dệt mà, sao đột nhiên lại muốn mình xem báo chí rồi? Trương Thủy Sinh không hiểu ra sao, nhưng vẫn cầm tờ báo lên, mở ra xem.

Ánh đèn trong sân không sáng lắm, Trương Thủy Sinh đứng dưới bóng đèn, dí sát vào tờ báo mới nhìn rõ nội dung trong báo chí.

Lưu Đại Ngân bảo anh ta xem bài báo trang đầu tiên chính là bài viết và ảnh chụp về chủ tịch nước tiếp đãi nguyên thủ quốc gia khác.

Trương Thủy Sinh nghĩ thầm, dì Lưu bảo mình xem cái này làm gì nhỉ? Chuyện chủ tịch tiếp khách nước ngoài thì liên quan gì đến mình?

Lưu Đại Ngân cũng đi đến dưới bóng đèn, cười khà khà, nói: “Tiểu Trương, cậu xem ảnh chụp chủ tịch nước đi, thấy có điểm gì khác thường không?”

Trương Thủy Sinh nhìn lại: “Có điểm nào khác thường đâu? Cháu cũng chưa từng gặp chủ tịch nước, nhưng mà ảnh chụp trên báo đều như vậy mà.”

“Tiểu Trương, cậu nhìn quần áo trên người chủ tịch xem, có gì khác trước kia không?”

Quần áo thì có gì khác… Trương Thủy Sinh cẩn thận nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn ra điểm khác biệt. Trong ảnh chụp chủ tịch đang mặc âu phục.

Âu phục luôn là trang phục đại biểu cho tư bản chủ nghĩa, chỉ có người nước ngoài mặc, trong nước rất ít thấy người ăn mặc kiểu này, huống chi là lãnh đạo quốc gia. Bởi vậy từ trước đến nay, ảnh chụp lãnh đạo quốc gia trên báo chí đều chưa từng thấy ai mặc âu phục, mà mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Lãnh đạo quốc gia mặc âu phục chụp ảnh, hành động này chứng minh điều gì?

Nghĩ đến tấm vải vừa dày vừa cứng Lưu Đại Ngân mang tới, hình như Trương Thủy Sinh đã hiểu ra điều gì đó: “Dì Lưu, có phải dì định làm âu phục đem bán không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 145: Ngựa giống pháo hôi (123)



Lưu Đại Ngân cười gật đầu.

Không đợi Lưu Đại Ngân nói gì thêm, Trương Thủy Sinh đã sốt ruột cầm tờ báo xoay vài vòng tại chỗ, rồi lo lắng hỏi: “Dì Lưu, không nói nơi khác, chỉ nói riêng tỉnh thành chúng ta thôi, dì thấy có ai mặc âu phục không? Làm âu phục sợ là không dễ bán?”

Tuy dùng câu nghi vấn để hỏi Lưu Đại Ngân, nhưng trên mặt Trương Thủy Sinh lại lộ rõ biểu cảm nóng lòng muốn thử.

Lưu Đại Ngân lại ngồi xuống ghế, uống một chén nước chè trước, sau đó mới nói: “Tiểu Trương này, tôi không hiểu được đạo lý lớn, nhưng có đạo lý này tôi rất hiểu, chính là lãnh đạo ưa chuộng thứ gì, thì dần dần dân chúng cũng ưa chuộng thứ đó.”

Lý Đại Ngân chưa từng đi học, nếu bà ấy có văn hóa, bà ấy sẽ không nói ra câu như vậy, mà sẽ tóm gọn trong một câu thành ngữ “Trên làm dưới theo”.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Thủy Sinh vẫn hỏi: “Dì Lưu, dì có bao nhiêu vải dệt loại này?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân mỉm cười, giơ ra sáu ngón tay.

Trương Thủy Sinh hỏi thử: “Sáu nghìn mét?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu.

“Sáu vạn mét?” Trương Thủy Sinh cất cao giọng.

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Sáu vạn mét. Hiện tại trong nhà có ba vạn mét, còn ba vạn mét nữa đang ở kho hàng xưởng dệt.”

Trương Thủy Sinh bị dọa sợ, Dì Lưu này lấy đâu ra nhiều vải dệt như vậy nhỉ? Sáu vạn mét vải phải mất bao nhiêu tiền chứ?

Loại vải dệt này ngoài may âu phục ra, may kiểu quần áo khác đều không thích hợp lắm. Chẳng lẽ dì Lưu này có khả năng nhìn trước tương lai, biết biết lãnh đạo quốc gia sẽ mặc âu phục, cho nên cố ý tích trữ nhiều vải dệt như vậy.

Trương Thủy Sinh lắc đầu, quăng đi ý nghi buồn cười này ra khỏi đầu mình. Nếu dì Lưu này thật sự có khả năng nhìn trước tương lai, vậy chẳng phải là thần tiên sao?

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Tiểu Trương, may âu phục ngoài vải dệt loại này ra, còn cần khuy cúc gì đó nữa, tôi thật sự không còn tiền, nếu chúng ta hợp tác làm âu phục, thì cậu chịu trách nhiệm mấy thứ này nhé.”

“Dì Lưu, cháu vẫn chưa quyết định có làm âu phục hay không mà.” Nói xong câu đó, Trương Thủy Sinh uống một ngụm trà, rồi hỏi thêm: “Dì Lưu, nếu may âu phục, chúng ta biết đi đâu để tìm thợ thiết kế, thợ may vá bây giờ?”

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, xe đến trước núi ắt có đường. Nếu chúng ta thật sự muốn làm, thì luôn có cách. Tiểu Trương, cậu hỏi vậy là quyết định làm cùng tôi rồi?”

Trương Thủy Sinh gãi đầu: “Dì Lưu, dì để cháu suy nghĩ thêm đã, chuyện này không phải chuyện nhỏ, cháu phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Vậy dì Lưu cho cậu ba ngày, nếu cậu không muốn làm, thì tôi lại đi tìm người khác.”

“Dì Lưu, không cần ba ngày, mai cháu trả lời dì.” Miếng vải trong tay Trương Thủy Sinh sắp bị anh ta vò biến dạng rồi, anh ta lại trầm tư suy nghĩ.

Lưu Đại Ngân đáp một cách sảng khoái: “Được, mai thì mai. Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ rồi đến cửa hàng gà nướng tìm tôi.”

Tới nhà họ Trương, Lý Tam Thuận như người vô hình vậy, ngoài lúc ban đầu chào hỏi ông Trương ra, thời gian còn lại đều không nói câu nào.

Ra khỏi nhà họ Trương, bỗng nhiên Lý Tam Thuận hỏi: “Cậu Tiểu Trương này, tôi th rõ ràng trong lòng cậu ta đã đồng ý rồi.”

Con ngõ nhỏ chỗ nhà họ Trương không có đèn đường, nhưng hôm nay trời cao trăng sáng, ngõ nhỏ cũng không tối lắm, Lý Tam Thuận vẫn cẩn thận nhắc nhở Lưu Đại Ngân: “Chỗ này có ổ gà, cẩn thận ngã.”

Sáng sớm hôm sau, Trương Thủy Sinh đã chạy tới cửa hàng gà nướng nhà họ Lý.

Hai mắt anh ta thâm sì như mắt gấu trúc, vừa nhìn đã biết là mất ngủ cả đêm.

Lưu Đại Ngân đang sắp xếp gà nướng, thấy anh ta tới lập tức lau tay vào tạp dề: “Tiểu Trương, chúng ta vào phòng rồi nói.”

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì dẫn cháu đi xem vải dệt trước đã.”

Lưu Đại Ngân dẫn Trương Thủy Sinh đến căn phòng phía tây, hai gian phòng lớn chất đầy vải dệt, nhìn rất đồ sộ.

Trương Thủy Sinh nhìn thấy, cuối cùng cũng bỏ xuống tia do dự cuối cùng trong lòng. Anh ta nói với Lưu Đại Ngân năm chữ: “Dì Lưu, chúng ta làm.”

Quyết định xong là bắt tay vào làm luôn. Lưu Đại Ngân thảo luận với Trương Thủy Sinh một lúc lâu, sau đó thống nhất ký hợp đồng.

Trương Thủy Sinh đã làm ăn buôn bán với Lưu Đại Ngân từ lâu không phải mới lần một lần hai, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy trịnh trọng như vậy.

Trên hợp đồng viết, sau khi trừ đi chi phí ban đầu, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh chia đều số lợi nhuận còn lại.

Hợp đồng chia làm hai bản, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân ký tên ấn dấu tay xong thì mỗi người giữ một bản.

Cất kỹ hợp đồng xong, hai người lại bàn bạc nên làm âu phục thế nào, thuê ai làm.

Lưu Đại Ngân nói ra suy nghĩ của mình: “Tiểu Trương, trước kia chúng ta chưa từng tiếp xúc với âu phục, chúng ta cũng không có kiểu dáng để làm mẫu, hay là chúng ta lại đi nhờ thầy Trịnh thiết kế cho một bộ âu phục đi. Có hàng mẫu và không có hàng mẫu, sản phẩm làm ra sẽ khác nhau rất nhiều.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Trương Thủy Sinh cũng gật đầu: “Dì Lưu, cháu cũng nghĩ như vậy. Chiều nay chúng ta tới trường học tìm thầy Trịnh đi. nếu thầy ấy chịu giúp đỡ thì tốt, nếu thầy ấy không đồng ý, thì chúng ta đi tìm thợ may trước kia từng may âu phục, thuê người ta may cho một bộ.”

“Vải dệt có rồi, khuy cúc gì đó cậu đi tìm nhé?”

Trương Thủy Sinh vỗ ngực: “Việc này cứ giao cho cháu.”

Nói làm là làm luôn, Trương Thủy Sinh đứng dậy: “Dì Lưu, cháu lập tức đi tìm khuy cúc, ba giờ chiều nay chúng ta gặp nhau ở cổng trường Đại học Công Nghiệp, cùng đi tìm thầy Trịnh.”

“Được, vậy cậu đi trước đi, chiều chúng ta gặp.”

Khuy cúc gì đó, chỉ sợ cũng tốn không ít thời gian.

Trương Thủy Sinh suy nghĩ một lượt những người có khả năng có mấy thứ này, sau đó đạp xe đạp chạy như bay về một phía.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 146: Ngựa giống pháo hôi (124)



Thầy Trịnh thích vải dệt, cho nên ngoài quà cáp ra Lưu Đại Ngân còn mang theo hai mươi mét vải mà bà ấy mua.

Trương Thủy Sinh cũng mang theo quà cáp, hai người chạm trán ở cửa, nhìn nhau cười.

“Dì Lưu, đợi lát nữa gặp thầy Trịnh, nếu người khác hỏi tới, dì cứ nói dì là thân thích nhà thầy Trịnh nhé.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Gặp thầy Trịnh, Trương Thủy Sinh nói ra mục đích của mình. Thầy Trịnh sờ vải dệt, sau đó mở ra xem kỹ, còn đắp tấm vải lên người mình nhìn trái nhìn phải.

Lưu Đại Ngân rất bất ngờ trước hành động của đối phương. Giảng viên đại học không phải đều trầm ổn khiêm tốn à? Sao tính tình thầy Trịnh này lại giống trẻ con thế nhỉ?

Thầy Trịnh thưởng thức tấm vải một lát, sau đó gấp gọn để lên bàn, nói: “Được, tôi nhận việc này. Hôm nay là thứ ba, thứ bảy hai người tới chỗ tôi lấy hàng mẫu nhé.”

Nhanh vậy sao? Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều vội vàng cảm ơn thầy Trịnh.

Hiện tại trường đại học đang nghỉ hè, trong vườn trường cũng không có nhiều người qua lại.

Ánh mặt trời chiếu xuống, Lưu Đại Ngân với Trương Thủy Sinh đi sát vào chân tường để tránh nắng, vừa đi vừa nói chuyện.

“Dì Lưu, cúc áo cháu đã tìm được rồi, còn khuy cài gì đó, khả năng phải chờ thêm mấy ngày.”

“Tiểu Trương, đợi thầy Trịnh thiết kế xong hàng mẫu, chúng ta tìm ai may đồ?” Đây không phải lần đầu tiên Lưu Đại Ngân tới trường đại học, nhưng mỗi lần tới, bà ấy đều cảm thấy rất mới mẻ như chưa từng thấy bao giờ, cho nên không nhịn được nhìn trái nhìn phải.

Nơi này chính là trường đại học đó, trước kia ngay cả nghĩ Lưu Đại Ngân cũng không dám nghĩ mình có thể tới nơi này.

“Nhiều vải dệt như vậy, may thành âu phục cũng phải hai ba mươi nghìn bộ, chúng ta phải tìm bao nhiêu người nhỉ?” Lưu Đại Ngân hỏi Trương Thủy Sinh.

“Dì Lưu, cháu đã nghĩ tới vấn đề này rồi. Đợi thầy Trịnh thiết kế xong hàng mẫu, trước tiên chúng ta tìm người ở tỉnh thành may vá. Cháu quen mấy người chuyên làm quần áo ở tỉnh thành này, trước tiên thuê bọn họ cắt hàng, sau đó chúng ta giao cho người ta nhận đồ về nhà may, nhà có máy may mỗi ngày cũng phải may được ba bốn bộ, chúng ta tìm nhiều người chút, là mỗi ngày cũng may được trên trăm bộ rồi. Trên tỉnh thành này không không ít nhà có máy may đâu.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “May âu phục xong có phải là u ỉ không? Chúng ta còn phải tìm một nhà chuyên là ủi quần áo nữa nhỉ?”

Trương Thủy Sinh vỗ trán: “Suýt nữa thì cháu quên mất chuyện này. Đúng là nên tìm một nhà chuyên là ủi quần áo, chuyện này cứ giao cho cháu. Dì Lưu, cháu nghĩ thế này, chúng ta thuê một căn nhà, mời tất cả thợ cắt đến làm việc cùng nhau, cắt xong chúng ta cho nhận đồ về nhà làm, người tới nhận phải có người quen giới thiệu, chúng ta không nhận người lạ. Sau khi bọn họ may xong, chúng ta phải thuê người chuyên môn kiểm tra lại một lượt, kiểm tra không thành vấn đề chúng ta mới thanh toán tiền công.”

“Thuê nhà phải thuê nhà nào đáng tin, còn phải thuê mấy người bảo vệ nữa, dù sao vải vóc đồ dùng của chúng ta cũng rất đáng giá. Tiểu Trương, chuyện tìm người giao cho cậu nhé, ở tình thành này cậu quen biết nhiều hơn tôi.”

Ra khỏi cổng trường đại học Công Nghiệp, xe buýt dừng ở bến xe cách đó không xa, nhưng cả Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều không nhắc tới chuyện lên xe buýt, mà chậm rãi đi bộ dưới cái nắng mùa hè.

“Được, việc này cứ giao cho cháu.”

Vân Chi

“Tôi cũng quen mấy người phụ nữ không có việc làm ở tỉnh thành này, bọn họ có cha mẹ già, có con nhỏ phải chăm sóc, trong nhà đều có máy may, để tôi đi hỏi bọn họ một câu xem bọn họ có muốn nhận hàng về nhà làm không.” Lưu Đại Ngân nói.

Trước kia khi thuê nhà, trong khu tập thể bà ấy ở có hai người phụ nữ ngày thường hay đi tìm việc lặt vặt kiếm đồng ra đồng vào trợ cấp gia dụng.

“Tiểu Trương, cậu thấy may một bộ âu phục chúng ta nên trả bao nhiêu tiền thì hợp lý?”

Vấn đề này Trương Thủy Sinh cũng cảm thấy khó khắn, trả ít quá người ta không muốn làm, trả nhiều quá mình lại thua thiệt…

“Dì Lưu, theo giá cả thị trường, đến tiệm may may một bộ quần áo là tám hào một bộ, chúng ta cho nhận hàng về nhà làm, không cần cắt chỉ cần may, hay là trả bốn hào một bộ nhé, dì thấy thế nào?”

Lưu Đại Ngân tính nhẩm trong đầu, một ngày dù làm chậm thì một chiếc máy may có thể may được bốn năm bộ quần áo, cộng thêm công thùa khuy đính cúc gì đó, cứ cho là bốn bộ đi. Bốn hào một bộ, bốn bộ chính là một đồng sáu, một tháng cũng được hơn bốn mươi đồng rồi, cái giá này không thấp.

Lưu Đại Ngân gật đầu tán thanh: “Được, cứ theo ý cậu đi. Nhưng mà đây là lần đầu tiên chúng ta cho người nhận hàng về nhà làm, phải thu tiền thế chấp, mỗi lần cũng không đợc nhận quá nhiều.”

“Vâng, chuyện này cứ làm theo ý của dì đi.”

Hai người lại thương lượng một lát về tiền lương của thợ cắt, bảo vệ…, sau đó mới tách ra ai về nhà nấy.

Trương Thủy Sinh phải tiếp tục đi tìm khuy cài, Lưu Đại Ngân thì muốn đến xóm trọ trước đây mướn người.

Con gái chủ nhà từng phát tờ rơi cho Lưu Đại Ngân, tính tình rộng rãi, hoạt bát, Lưu Đại Ngân rất thích cô gái đó, nên muốn thuê cô gá đó kiểm tra thành phẩm giúp mình, trả cho cô ấy ba mươi đồng một tháng.

Ngoài ra Lưu Đại Ngân còn thuê cả mấy người bạn tốt của cô ấy nữa. Quần áo cắt xong phải có người sắp xếp lại, người tới nhận hàng trả hàng phải có người ghi chép, còn là ủi, gấp đồ… Nói chung cần thuê không ít người.

Vừa rồi bà ấy đã nói với Trương Thủy Sinh, sẽ thuê mấy người công nhân, chưa nói rõ tiền công, chỉ áng khoảng từ hai mươi đến ba mươi đồng, một ngày làm tám tiếng, nếu tăng ca lại tính thêm tiền làm thêm giờ. Khi nào bắt đầu làm việc, mới quyết định tiền lương cụ thể.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 147: Ngựa giống pháo hôi (125)



Trương Thủy Sinh đi tìm một vòng quanh tỉnh thành, tìm được mấy căn nhà thích hợp, nhưng bảo vệ lại không dễ tìm.

Vải vóc đồ dùng của bọn họ giá trị không hề nhỏ, bảo vệ phải là người trong nhà, hiểu tận gốc rễ mới được.

Sau khi thương lượng qua lại, cuối cùng hai người dứt khoát đặt nơi làm việc ở nhà Trương Thủy Sinh.

Nhà anh ta có không ít phòng, vẫn còn trống hai gian, đủ để bọn họ làm việc. Anh ta mời anh họ của mình tới, để đối phương làm bảo vệ.

Đã có nơi làm việc rồi, Trương Thủy Sinh lại tiếp tục vội vàng đi tìm máy là quần áo. Lưu Đại Ngân thì mượn một chiếc xe đẩy tay, đẩy vải dệt từ nhà mình tới nhà Trương Thủy Sinh với Lý Tam Thuận.

Đợi khi nhà mình có chỗ để rồi, Lưu Đại Ngân còn phải chạy tới xưởng dệt một chuyến, lấy nốt ba vạn mét vải còn lại mang về nhà.

Bà ấy đã tích cóp đủ ba ngàn đồng rồi, chỉ còn chờ nhà có chỗ để thôi.

Dọn được một nửa đống vải, Lý Tam Thuận đi trước kéo xe hỏi Lưu Đại Ngân đang đẩy ở phía sau: “Bà nó này, sao chúng ta phải phí sức dọn vải đến nhà Tiểu Trơng như vậy, sao không bảo xưởng dệt trực tiếp chuyển luôn số vải còn lại đến nơi này? Chở về nhà chúng ta, đến khi bên này dùng hết vải chúng ta lại phải kéo qua chuyến nữa.”

Lưu Đại Ngân đang thở hồng hộc đẩy xe phía sau lập tức vỗ trán, nói: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Để tôi thanh toán tiền rồi bảo xưởng dệt đưa thẳng qua nhà Tiểu Trương luôn, đỡ mất công chúng ta chuyển đi chuyển lại.”

“Thôi đã chuyển được một nửa rồi, chúng ta chuyển nốt cho xong đi.”

Lưu Đại Ngân vừa đẩy xe, vừa lầm bầm: “Đúng là tự vẽ việc ra làm mà, tốn bao nhiều thời gian.”

Chỉ trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh lại lần nữa mang quà cáp đến nhà thấy Trịnh.

Thầy Trịnh không chỉ đã thiết kế xong âu phục cho bọn họ, còn tự may cho bản thân một bộ, đang mặc trên người.

Mùa hè nóng thế này, ngồi quạt phe phẩy mọi người vẫn hận không thể cởi hết quần áo ra cho mát mẻ, thế mà thầy Trịnh này vẫn mặc cả bộ âu phục dày cộp, anh ta không sợ ủ kỹ quá mọc rôm sảy sao?

Đương nhiên lời này Lưu Đại Ngân chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, sẽ không mở miệng hỏi đối phương.

Xem ra thầy Trịnh rất thích bộ quần áo này, còn xoay một vòng trước mặt Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh để bọn họ xem rõ ràng: “Lâu lắm rồi mới mặc âu phục trong nước, tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không được mặc âu phục nữa, không ngờ cuối cùng vẫn có ngày này. Về sau nếu còn kiếm được nguyên liệu mới lạ, hai người cứ việc tới tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ thiết kế ra quần áo xinh đẹp cho hai người.”

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân rối rít cảm ơn thầy Trịnh, còn đưa cho đối phương ba trăm đồng tiền phí vất vả.

Thầy Trịnh là người có năng lực, quần áo anh ta thiết kế ra đều đẹp như vậy, nhất định phải giữ gìn tốt mối quan hệ này.

Trên đường đi Trương Thủy Sinh đã nói với Lưu Đại Ngân, đợi bán được âu phục rồi, bọn họ sẽ đến cảm ơn thầy Trịnh lần nữa.

Nếu như không có thầy Trịnh, áo da của bọn họ cũng không thể bán đắt hàng như vậy. Lần này làm âu phục, chắc chắn cũng có thể bán đắt hàng.

Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ thời cơ đến.

Nhưng thợ cắt âu phục thật sự không dễ tìm, dù sao cũng nhi năm rồi trong nước không dùng đến âu phục, chỉ sợ người biết cắt may âu phục bây giờ đều không còn trẻ nữa rồi.

Lưu Đại Ngân thương lượng với Trương Thủy Sinh, dù sao bọn họ cũng có bản thiết kế của thầy Trịnh rồi, cứ dứt khoát tìm thợ cắt may bình thường xem hiểu bản thiết kế là được.

Trương Thủy Sinh tìm hai người thợ cắt, một người chuyên là ủi, trả bọn họ ba đồng một ngày. Lưu Đại Ngân thì thuê bốn cô gái trẻ tuổi, mỗi ngày một đồng. Dù là thợ cắt hay thợ phụ, mỗi ngày đều làm việc tám tiếng, làm ngày nào tính tiền công ngày đó.

Cứ như vậy, một xưởng gia công âu phục giản dị đã được xây dựng nên.

Ngay cả pháo cũng chưa hề đốt.

Ngoài ra Lưu Đại Ngân cũng đã tìm được người nhận việc về nhà làm, đều là người quen của bà ấy, mỗi bộ trả bốn hào, lần đầu tiên chỉ được nhận năm bộ, còn phải nộp trước hai đồng tiền thế chấp.

Tiền công có thể tính theo từng lần, tiền thế chấp phải chờ khi nào trả xong tất cả âu phục mới thanh toán.

Đầu tiên chỉ có năm người tới nhận việc, ngoài ba người Lưu Đại Ngân tìm, hai người còn lại đều là người nhà của bốn cô gái trẻ kia.

Nghe thấy phải nộp tiền thế chấp, bọn họ còn do dự.

Lưu Đại Ngân nhanh nhảu nói: “Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, đáng lẽ không cần nộp tiền thế chấp cũng được. Nhưng mà việc làm ăn này không phải chỉ mình tôi làm, Tiểu Trương cũng chiếm một nửa, cho nên làm gì cũng phải có thương lượng, có quy định rõ ràng. Người tới nhận hàng về nhà làm bắt buộc phải nộp tiền thế chấp, tôi cũng không tiện sửa lại quy định. May một bộ âu phục thôi cũng được bốn hào tiền phí gia công rồi, cho dù làm chậm, hai ngày cũng kiếm đủ tiền thế chấp.”

Mấy người phụ nữ nghe Lưu Đại Ngân nói vậy cũng xuôi lòng, may một bộ phục kiếm được bốn hào, một ngày dù ít cũng phải may được ba bộ, chính là một đồng hai hào rồi. Đúng là chỉ hai ngày là có thể kiếm lại tiền thế chấp.

Bình thường bọn họ đi làm thuê cho nhà khác, dù nhanh nhẹn một ngày cũng chỉ kiếm được mấy hào là cùng, có khi còn chưa được một hào đâu. Nếu nhận âu phục về nhà làm, buổi tối bọn nhỏ trong nhà còn có thể khâu cúc gì đó giúp, nói không chừng còn làm thêm được một hai bộ nữa.

Đám phụ nữ tính toán, đều quyết định nhận việc. Sau đó hai người ở lại nhận hàng, ba người quay về nhà lấy tiền.

Ba người quay về lấy tiền, lúc quay lại, lại biến thành sáu người.

Vân Chi

“Bọn họ đều là người quen, chúng tôi thường xuyên làm việc cùng nhau, nghe nói chỗ chị cho nhận việc về nhà làm, nên tới hỏi một câu. Nhà bọn họ đều có máy may, tay nghề cũng không tệ, có thể nhận việc không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Được chứ, chỉ cần có người quen giới thiệu, đều có thể nhận việc. Các chị cũng tuyên truyền giúp tôi một chút nhé, có bạn bè thân thích, hàng xóm láng giềng nào trong nhà có máy may, tay nghề tốt, đều có thể tới nhận việc.”

Đám phụ nữ cười nói: “Được, cứ giao cả cho chúng tôi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 148: Ngựa giống pháo hôi (126)



Những chữ cơ bản Lưu Đại Ngân đều biết viết rồi, bà ấy ghi kỹ tên họ, địa chỉ gia đình, số hàng nhận về làm của từng người một.

Bà ấy ngồi viết, cô gái trẻ con gái chủ nhà trọ đứng bên cạnh xem, sau này khi Lưu Đại Ngân không có ở đây, việc ghi sổ này sẽ giao cho cô ấy.

Cô gái ấy tên là Trương Thủy Linh, năm nay mười chín tuổi, là một cô gái rất thông minh, nhanh nhẹn.

Xưởng âu phục vừa bắt đầu hoạt động, không nhiều người tới nhận việc lắm, ngoài thợ cắt ra, những người còn lại cũng chưa có việc gì làm.

Công nhân là ủi họ Triệu, hơn bốn mươi tuổi, mọi người đều gọi anh ta là lão Triệu. Ba cô bạn của Trương Thủy Linh là Chu Tĩnh, Từ Cầm và Trần Vân Liên. Hai người thợ cắt là một nam một nữ, tuổi tác cũng tương đương lão Triệu, một người là Đinh Đại Hải, một người là Vương Hồng Anh.

Mấy cô gái trẻ rất biết việc, lúc này chưa có việc gì, bọn họ cũng không ngồi chơi xơi nước, mà hỗ trợ quét tước, sắp xếp lại quần áo cắt ra.

Sáng hôm trước vừa lấy năm bộ về nhà làm, chiều hôm sau đã có hai người phụ nữ tới giao hàng.

Lưu Đại Ngân cẩn thận kiểm tra một phen, xác định không có lỗi lầm gì thì lấy sổ sách tới, tính tiền ngay tại chỗ.

Thấy bọn họ may vá không tồi, lần này Lưu Đại Ngân cho bọn họ lấy mười bộ âu phục mang về nhà làm.

Việc này cũng do Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân thương lượng với nhau từ trước, mỗi lần chỉ cho lấy năm bộ, hoặc mười bộ, không vì điều gì khác chỉ vì dễ tính tiền.

Chỉ sau vài ngày, người tới nhận việc về nhà làm đã nhiều lên.

Một ngày một chiếc máy may có thể may được bảy tám bộ âu phục, cộng thêm đính cúc gì đó nữa, hai ngày cũng làm được mười mấy bộ rồi. Một bộ bốn hào, mười bộ chính là bốn đồng, một tháng ít nhất cũng phải sáu mươi đồng, tiền kiếm được còn nhiều hơn tiền lương công nhân đương thời.

Huống chi chỉ cần trả hàng là có thể lĩnh tiền công rồi, không bị giữ lương, cũng không bị khất nợ.

Tính ra bây giờ một ngày bọn họ có thể làm ra được trên trăm bộ âu phục rồi, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân thương lượng đợi đến khi làm xong năm trăm bộ, sẽ mang xuống phía nam.

Nhiều quần áo như vậy, phải vận chuyển xuống phía nam thế nào nhỉ?

Vân Chi

Đi tàu hỏa, hai người căn bản không mang nổi năm trăm bộ. Vẫn nên đi ô tô thôi.

Thời buổi này người xuôi nam thật sự không ít, Trương Thủy Sinh và mấy người nữa thuê chung nhau một chiếc xe tải, bốc hàng hóa của từng người lên, cùng nhau xuôi nam.

Trên xe, Lưu Đại Ngân là người lớn tuổi nhất, mọi người đều kính già yêu trẻ nên nhường bà ấy và một thằng nhóc trẻ tuổi ngồi trên ca bin.

Nhưng mà cho dù được ngồi trên ca bin, Lưu Đại Ngân vẫn không chịu nổi xóc nảy, suýt nữa đã phun hết cơm trưa ra ngoài. Bà ấy còn như vậy thì khỏi cần nói đến mấy người Trương Thủy Sinh đang ngồi trong thùng xe, vất vả thế nào không cần nói cũng biết.

Tài xế xe tải là một người đàn ông khoảng ba mươi, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tang thương, nếu không phải trong lúc nói chuyện phiếm đã hỏi tuổi đối phương, Lưu Đại Ngân còn tưởng rằng anh ta đã hơn bốn mươi rồi ấy chứ.

Xe xuất phát từ gữa trưa, đến buổi tối vẫn chưa đi được một nửa quãng đường.

Cậu nhóc ngồi trên ca bin với Lưu Đại Ngân họ Bạch, vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ, nói chuyện lịch sự, văn nhã. Cậu ta rất hay xấu hổ nên Lưu Đại không nhịn được trêu cậu ta vài câu, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

Xem ra Tiểu Bạch này không biết nói đùa, thấy cậu ta xấu hổ như vậy Lưu Đại Ngân không trêu cậu ta nữa, sợ cậu ta không chịu nổi đòi xuống xe thì không ổn.

Ngồi trên xe dễ mệt mỏi, bình thường ở nhà Lưu Đại Ngân đã ngủ sớm rồi, bây giờ xe tải lắc lư còn ngủ sớm hơn. Lúc này mới chín giờ tối, Lưu Đại Ngân đã buồn ng rồi.

“Tiểu Bạch, tôi ngủ trước một lát, cậu để ý xe nhé.”

Tiểu Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Dì cứ ngủ đi, cháu để ý xe cho.”

Xe tải này bọn họ thuê từ tỉnh thành, trước đó đã nói với tài xế, đến mười giờ tối sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Bây gi còn hơn nửa tiếng nữa là đến một huyện thành nhỏ, bọn họ muốn ngủ lại huyện thành kia một đêm, đợi sáng mai lại tiếp tục lên đường.

Tài xế mở cửa sổ xe tải ra để gió bên ngoài thổi vào, trong ca bin cực kỳ mát mẻ, cộng thêm xe tải lắc lư, rất nhanh Lưu Đại Ngân đã chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc Lưu Đại Ngân mơ mơ màng màng, bà ấy lại nghe thấy tiểu Bạch kêu to: “Anh lái xe kiểu gì vậy, sao càng đi đường càng heo hút thế?”

Lưu Đại Ngân lập tức bừng tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không gian bên ngoài đen nhánh, miễn cưỡng quan sát được cây cối to lớn bên đường.

Lưu Đại Ngân ngồi giữa Tiểu Bạch và tài xế, cậu ta vươn tay qua kéo tay tài xế, kêu to: “Anh định đi đường nào thế? Sao càng ngày càng heo hút?”

Trong thùng xe cũng có người kêu to: “Hình như đi sai đường rồi, sao lại rẽ vào đường nhỏ?”

“Tài xế làm sao vậy? Chẳng lẽ chúng ta gặp phải tài xế chuyên cướp hàng rồi?”

“Tài xế này do người quen giới thiệu cho tôi, anh ta là công nhân nhà máy quốc doanh, lần này tiện chuyến mới chở chúng ta đi, khi về xe anh ta mới phải chở hàng.

“Tài xế, mau dừng lại.”

Lưu Đại Ngân mở to mắt, quay sang bảo Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đóng cửa sổ xe bên cậu lại, khóa chặt cửa xe.”

Tiểu Bạch rụt tay lại theo bản năng, đóng chặt cửa sổ xe bên cạnh lại.

Lưu Đại Ngân cũng đóng chặt cửa sổ xe bên chỗ tài xế, khóa chặt cửa xe lại.

Tài xế chỉ mải lái xe, căn bản không ngăn cản Lưu Đại Ngân và tiểu Bạch, giống như cho dù bọn họ làm thế nào, cũng không ảnh hưởng đến ý đồ của anh ta.

Kể ra cũng đúng thôi, nơi này là vùng núi hoang vu, không hề có dân cư sinh sống, tài xế xe tải là người lái xe, chẳng phải muốn đưa người trên xe đến đâu thì đưa đến đó sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 149: Ngựa giống pháo hôi (127)



Tài xế không hề sợ hãi, xe tải càng lúc càng nhanh, Lưu Đại Ngân hoảng loạn lát mới trấn tĩnh trở lại. bà ấy hít sâu một hơi, móc ra thứ mà mình che giấu trong quần áo…

Là một con d.a.o găm!

Bà ấy tuốt vỏ con d.a.o găm ra, lập tức ghì d.a.o lên cổ tài xế, người cũng nhổm dậy lẻn ra sau lưng anh ta.

Vốn dĩ sắc mặt tài xế đang hưng phấn khác thường, chỉ cần đưa xe hàng này đến nơi đám người kia chỉ định là anh ta sẽ được xóa nợ rồi.

Anh ta cũng bị ép không còn cách nào khác, nếu không trả khoản nợ cờ b.ạ.c cho đám người kia, đám người kia sẽ c.h.é.m cụt tay anh ta đó.

Ban đầu anh ta nghĩ, trong ca bin chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi, và một thằng nhãi yếu ớt nhìn qua là biết chưa từng xa nhà, bọn họ làm gì được anh ta?

Nhưng chưa bao giờ anh ta nghĩ tới, người phụ nữ nhìn có vẻ rất lớn tuổi này lại khó chơi như vậy. Bà ấy chẳng nói chẳng rằng đã ghì d.a.o găm lên cổ anh ta rồi.

Dao găm ghì lên cổ họng, anh ta có thể cảm nhận được lưỡi d.a.o lạnh lẽo.

Vân Chi

Cuối cùng tài xế cũng sợ rồi, anh ta lắp bắp: “Bà… Bà định làm gì? Tôi là tài xế đấy, nếu như tôi run tay, người trên xe này… Đều sẽ xong đời.”

Lưu Đại Ngân cười mỉa, lại ghì mạnh con d.a.o thêm chút nữa, d.a.o găm lập tức trượt trên cổ tài xế, tạo ra một đường m.á.u tinh tế trên cổ anh ta.

Tài xế run tay, xe tải lập tức nghiêng sang một bên, sau đó lại chạy như bay về phía trước.

“Mau lái xe quay trở lại đường lớn.” Lưu Đại Ngân lại ấn con d.a.o găm trong tay xuống một cái, nói: “Cha chồng tôi trước kia từng đưa đồ cứu tế cho quân nhân, con d.a.o găm này là quân nhân kia tặng cho ông ấy, nói là lấy được từ một người nhật bản. Bao nhiêu năm rồi nó vẫn rất sắc bén, thái đồ ăn còn nhanh hơn d.a.o phay trong nhà đấy. Anh định đưa chúng tôi đi đâu? Không cần nói cũng biết chắc chắn không phải nơi tốt lành gì. Nếu chúng tôi bị đưa tới đó, đừng nói hàng hóa bị cướp sạch, sợ là còn bị đánh một trận, tình huống xấu nhất có lẽ mạng sống cũng không còn. Nếu đã như vậy, trước khi đám người kia kịp tiếp ứng anh, để tôi đưa anh xuống dưới kia đoàn tụ với ông bà tổ tiên nhà anh trước.”

Tài xế bị ghì d.a.o găm trên cổ, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa.

Sau đó Lưu Đại Ngân đổi giọng, cố gắng khiến giọng nói của mình dịu đi một chút: “Tôi biết anh cũng có nỗi khổ trong lòng, nên mới làm như vậy. Đợi khi quay lại đường lớn rồi, chỉ cần anh đưa chúng tôi đến huyện thành nhỏ phía trước, tôi đảm bảo người trên xe sẽ không làm khó anh, còn cho anh một số tiền.”

Lúc này Tiểu Bạch ở bên cạnh đã bị dọa choáng váng. Đầu tiên là tài xế lái xe vào đường nhỏ, sau đó là người dì ngồi cùng ca bin với cậu ta lấy d.a.o găm ra, dí trên cổ tài xế. Đến lúc này cậu ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tay Lưu Đại Ngân lại ghì xuống, đầu hơi ngẩng lên, hỏi: “Hay là hiện tại anh muốn mất mạng ở chỗ này?”

Trên cổ tài xế lại xuất hiện thêm một vệt máu. Anh ta run rẩy: “Chị gái… Dì ơi, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói.”

Lưu Đại Ngân nói giọng lạnh lùng: “Rẽ trở lại đường lớn đi. Anh có thể thử xem, xem anh hành động nhanh hơn, hay d.a.o găm của tôi trên cổ anh nhanh hơn. Giết c.h.ế.t anh rồi, xe sẽ tự nhiên dừng lại thôi. Đến lúc đó tôi ném t.h.i t.h.ể của anh xuống ven đường, có trời mới biết anh c.h.ế.t thế nào.”

Lưu Đại Ngân bắt đầu hù dọa tài xế.

Tài xế sợ hãi, sợ nếu anh ta còn tiếp tục lái về phía trước, người phụ nữ này sẽ thật sự đ.â.m c.h.ế.t mình ở chỗ này.

Cướp d.a.o từ tay bà ấy cũng không thực tế, chỉ sợ bản thân vừa quay đầu lại, d.a.o trên tay người phụ nữ kia đã đ.â.m xuống cổ mình rồi.

Nơi này rừng núi hoang vu, thật sự bị d.a.o cứa cổ căn bản sẽ không kịp chạy tới bệnh viện, bản thân sẽ mất mạng ở chỗ này…

Nghĩ vậy, tài xế run rẩy hỏi lại: “Mấy người thật sự cho tôi tiền chứ? Tôi nợ cờ b.ạ.c bên ngoài, bọn họ tới tận nhà đòi tiền tôi. Thật sự không còn cách nào khác tôi mới phải đồng ý với kế hoạch của đám người kia. Bọn họ muốn tôi đưa xe hàng này tới đường nhỏ heo hút, nhân lúc trời tối cướp hàng hóa của mọi người…”

Lưu Đại Ngân nắm chặt d.a.o găm, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi: “Bọn họ cướp hàng hóa của chúng tôi, còn để anh và chúng tôi sống sao? Chúng tôi có người thân, bạn bè. Anh có công việc chính thức ở nhà xưởng quốc doanh, chỉ cần cảnh sát điều tra một chút là có thể tìm được anh. Nơi này vùng núi hoang vu, tối lửa tắt đèn, chúng tôi bị dọa sợ cắc chắn sẽ không nhìn thấy rõ mặt bọn cướp, khả năng bọn họ còn tha cho chúng tôi một mạng. Anh thì sao? Anh không giống chúng tôi, anh là đồng lõa của bọn họ, biết chi tiết về bọn họ, bọn họ sẽ buông tha cho anh quay về tỉnh thành sao?”

Lưu Đại Ngân nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Trên thế giới này chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật.”

Hai chữ “Người chết” Lưu Đại Ngân nhấn mạnh hơn bình thường.

Nghe vậy sắc mặt tài xế càng trắng, ánh mắt cũng bắt đầu lo sợ.

“Bà nói thật chứ? Bà sẽ trả tiền thay tôi sao? Chỉ cần bà trả tiền thay tôi, tôi đồng ý đến đồn công an tự thú.”

“Tôi thề, tôi sẽ trả khoản nợ cờ b.ạ.c thay anh.”

Tài xế bị dọa vỡ mật, trước mắt chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lựa chọn quay trở lại đường lớn tới đồn cảnh sát tự thú, hoặc là lập tức c.h.ế.t dưới d.a.o găm của người phụ nữ này.

Anh ta đã chọn con đường thứ nhất.

Huống chi, lời người phụ nữ này nói cũng có đạo lý, đám chủ hàng này bị cướp hàng chắc chắn sẽ báo cảnh sát, cảnh sát vừa điều tra là điều tra ra anh ta ngay. Đám người kia sẽ ngu ngốc đến mức để cảnh sát bắt được “Người biết chuyện” về điều tra sao?

Nếu không muốn chủ hàng báo cảnh sát, chỉ có cách g.i.ế.c cả chủ hàng, như vậy chắc chắn người nhà của bọn họ cũng sẽ báo cảnh sát, cảnh sát vẫn sẽ nhanh chóng điều tra ra được anh ta, đến lúc đó chẳng lẽ anh ta phải gánh tội danh g.i.ế.c người trốn tránh khắp nơi sao?

Huống chi chưa chắc đám người kia sẽ để anh ta sống sót.

Nghĩ vậy khi xe chạy đến ngã rẽ phía trước, tài xế lập tức chuyển hướng quay lại đường quốc lộ.

Lưu Đại Ngân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng d.a.o găm vẫn ghì chặt trên cổ tài xế.
 
Back
Top Bottom