Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 130: Ngựa giống pháo hôi (108)



Lý Lưu Trụ không tới một mình mà đi cùng chị cả Lý Hà Hoa.

Vừa gặp mặt

Mới vừa gặp mặt, Lý Hà Hoa đã sốt ruột hỏi: “Cha, nương, Khai Lâm thế nào rồi?”

Lưu Đại Ngân hỏi: “Sao con lại tới đây? Nhà con còn một đống việc đấy. Khai Lâm không sao, bác sĩ nói, chỉ cần phẫu thuật sẽ không thành vấn đề.”

Lý Hà Hoa ôm Khai Lâm, nói: “Lưu Trụ đưa Khai Nguyên tới chỗ con, hỏi nó có chuyện gì nó không nói một câu, đúng là tức c.h.ế.t con mà. Hôm qua con lên huyện thành tới chỗ Liên Hoa, Liên Hoa nói nhìn thấy Lưu Trụ về rồi, hai chị em con truy vấn mãi mới biết Khai Lâm đang nằm viện. Ngẫu Hoa đang mang thai không tiện đi, Liên Hoa còn phải trông cửa hàng với Khai Nguyên, nên con mới theo Lưu Trụ tới đây.”

Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đi nộp viện phí, nộp xong Lý Lưu Trụ đi tìm bác sĩ, Lý Tam Thuận thì quay về phòng bệnh. Vừa về phòng đã nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện với nhau.

“Không phải vì sợ mấy đứa lo lắng sao, nên mới không nói với các con. Con tới ây, trẻ con trong nhà ai trông?”

“Có Tam Lâm mà, bọn trẻ cũng lớn rồi, con không ở nhà cũng không sao.”

Nộp tiền xong, Lý Lưu Trụ với bác sĩ trao đổi với nhau, xác định thời gian phẫu thuật cho Khai Lâm vào ngày mai.

Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, người nhà họ Lý nôn nóng chờ đợi bên ngoài.

Lý Hà Hoa an ủi Lưu Đại Ngân: “Mẹ, không sao đâu. Bác sĩ thủ đô là bác sĩ tốt nhất cả nước, chắc chắn rất có năng lực, chắc chắn Khai Lâm nhà chúng ta sẽ không sao đâu.”

Phẫu thuật rất thành công, khôi phục sau phẫu thuật cũng không tệ, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng người nhà họ Lý mới rơi xuống.

Nhưng lời sau đó của bác sĩ lại khiến người nhà họ Lý lo lắng: “Tuy rằng phẫu thuật rất thành công, nhưng sau phẫu thuật người bệnh vẫn phải điều trị thêm một khoảng thời gian.”

Lưu Đại Ngân không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, điều trị thế nào? Truyền dịch à?”

Bác sĩ nói phương pháp điều trị không phải truyền dịch, mà dùng một loại máy móc tiến hành trị liệu.

Người nhà họ Lý đều trầm mặc một lát, không biết bệnh viện trong huyện có loại máy móc này không.

Lưu Đại Ngân cảm ơn bác sĩ trước, sau đó ôm tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

“Cha, mẹ, cha mẹ đừng lo quá, nói không chừng bệnh viện huyện cũng có loại máy móc ấy thì sao.” Lý Lưu Trụ an ủi bọn họ.

Lưu Đại Ngân chậm rãi quay về phòng bệnh, vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu huyện thành không có loại máy đó, thì chúng ta lên tỉnh thành hỏi, tỉnh thành không có chúng ta lên thủ đô chữa trị cho thằng bé. Chúng ta đã đi được chín mươi chín bước rồi, không thể ngã ở bước cuối cùng này.”

Sau khi phẫu thuật một tháng phải tới khám lại, nếu không vấn đề gì thì có thể bắt đầu trị li.

Người nhà họ Lý thu dọn đồ đạc về nhà, chuyện đầu tiên sau khi v đến nhà là tới bệnh viện huyện hỏi thăm, đúng là bệnh viện trong huyện không có loại máy móc này thật.

Bệnh của Khai Lâm không thể trì hoãn, Lý Lưu Trụ lại mua vé tàu, lập tức tới bệnh viện tỉnh hỏi thăm.

Lần này anh ta mang theo tin tốt quay về, bệnh viện tỉnh có loại máy móc đó, Khai Lâm có thể trị liệu ở tỉnh thành.

Bác sĩ thủ đô nói, Cách một ngày Khai Lâm phải dùng máy trị liệu một lần, thời gian trị liệu ít nhất cũng phải nửa năm.

Hai ngày trị liệu một lần, một tháng phải đi tới đi lui mười mấy lần, cứ đi đi lại lại như vậy, đừng nói Khai Lâm, bọn họ cũng không chịu nổi.

“Tam Thuận, Lưu Trụ, hay là chúng ta lên tỉnh thành buôn bán đi?” Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp này là tốt nhất.

“Lên tỉnh thành buôn bán? Tôi cũng nghĩ vậy. Huyện chúng ta chỉ có một chuyến tàu hỏa tới tỉnh thành, đều xuất phát vào buổi tối, rạng sáng đến tỉnh thành. Nếu ngày nào cũng chạy lên tỉnh thành như vậy, sức khỏe của Khai Lâm cũng không chịu nổi.”

Lý Lưu Trụ hỏi: “Cha, mẹ, chúng ta buôn bán thứ gì? Bán gà nướng hay vẫn bán áo da?”

“Đương nhiên là làm áo da rồi, làm áo da kiếm được nhiều tiền hơn.” Lưu Đại Ngân nói: “Vốn dĩ áo da này chúng ta làm rồi bán cho Trương Thủy Sinh ở tỉnh thành. Bây giờ nhà chúng ta chuyển lên đó, còn đỡ mất công vận chuyển áo da.”

Lý Tam Thuận tỏ vẻ đồng ý với quyết định của Lưu Đại Ngân: “Cũng không biết ông Quách có đồng ý lên tỉnh thành với chúng ta hay không thôi.”

Lưu Đại Ngân: “Đợi qua ngày mai chúng ta đi hỏi một câu. Nếu bọn họ đồng ý lên tỉnh thành với chúng ta, vậy thì thêm cho bọn họ chút tiền. Nếu bọn họ không muốn theo chúng ta lên tỉnh thành, thì chúng ta làm gà nướng.”

“Bà nói đúng, chúng ta chuẩn bị cả hai đầu.”

Khi ông Quách biết Lưu Đại Ngân muốn lên tỉnh thành làm áo da thì hơi khó xử: “Vợ Tam Thuận, tôi lớn tuổi rồi không muốn xa nhà, tỉnh thành quá xa.”

Lưu Đại Ngân khuyên nhủ thêm vài câu, ông Quách vẫn không đồng ý, con cháu ông ấy cũng không muốn lên tỉnh thành.

Nếu người nhà họ Quách đã không muốn, Lưu Đại Ngân cũng không cưỡng ép.

Lý Tam Thuận hơi khó hiểu: “Đại Ngân, tỉnh thành này không xa, hơn nữa bây giờ còn có tàu hỏa, vì sao người nhà họ Quách lại không muốn đi nhỉ? Ông Quách lớn tuổi rồi thì thôi, nhưng con cháu ông ấy đều còn trẻ, sao cũng không muốn lên tỉnh thành, chúng ta còn tăng lương cho bọn họ mà?”

Lưu Đại Ngân ngồi yên sau xe nói: “Tam Thuận, khả năng nhà họ Quách định tự mình đứng ra làm riêng.”

“Tự mình làm riêng?”

“Tuy rằng làm thuê cho người khác cũng kiếm được tiền, nhưng dù sao cũng không nhiều bằng tự mình buôn bán. Tôi thấy trong sân nhà họ Quách có phơi da thỏ, khả năng nhà họ Quách định làm áo da thỏ đen bán.”

“Hóa ra là thế, vậy thì khó trách. Tuy rằng tiền lương chúng ta trả cũng cao, nhưng nếu so với tự làm áo da thỏ đem bán, chắc chắn không thể bằng.”

Lý Tam Thuận lại nghĩ tới Chu Phúc Quý: “Đại Ngân, bà nói xem có phải nhà họ Chu cũng định làm riêng, cho nên chúng ta mời bọn họ mới không tới không?”

“Tôi cảm thấy làm như thế cũng không có gì sai, ai không muốn kiếm nhiều tiền chứ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 131: Ngựa giống pháo hôi (109)



Nếu không làm được áo da, vậy thì chỉ có thể làm gà nướng đem bán.

Bảo con trai ở nhà chăm sóc hai đứa cháu nhỏ, Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ lên tỉnh thành. Trước khi tới bà ấy đã gửi điện báo cho Trương Thủy Sinh, nói có việc cần anh ta giúp đỡ.

Nhận được điện báo, Trương Thủy Sinh gạt hết công việc sang một bên, chờ Lưu Đại Ngân tới.

“Dì Lưu, trên báo viết đều là sự thật à? Dì thật sự đã gặp tổng bí thư? Tổng bí thư tới nhà dì thật?” Vừa gặp mặt, Trương Thủy Sinh đã gấp không chờ nổi hỏi.

“Tiểu Trương, đây là chồng tôi - Lý Tam Thuận, Tam Thuận, đây là Tiểu Trương mà tôi thường xuyên nhắc với ông đó.” Lưu Đại Ngân giới thiệu Lý Tam Thuận với Trương Thủy Sinh trước.

Đây là lần đầu tiên Lý Tam Thuận đi cùng Lưu Đại Ngân tới tỉnh thành, cũng là lần đầu tiên gặp Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh vội vàng chào hỏi: “Chú Lý.”

Lý Tam Thuận cười khờ khạo: “Tiểu Trương.”

Giới thiệu hai người với nhau xong, Lưu Đại Ngân mới trả lời Trương Thủy Sinh: “Tiểu Trương, sao cậu biết chuyện tổng bí thư tới nhà tôi thế? Đăng trên báo à?”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, dì không biết đấy thôi, ảnh chụp di bắt tay với tổng bí thư được đăng trên nhật báo Trung Ương đó, đăng cả một trang lớn. Nhìn thấy ảnh dì trên báo, cháu còn không dám tin. Phải đọc lại bài đăng, nhìn tên tuổi địa chỉ cháu mới dám tin tưởng.”

“Dì Lưu, trên báo còn nói ngoài tổng bí thư, chủ tịch tỉnh tỉnh chúng ta cũng đến thăm. Cháu sinh sống ở tỉnh thành nhiều năm như vậy rồi, thế mà vẫn chưa gặp được chủ tịch tỉnh lần nào đâu. Dì may mắn thật đấy, trong ba năm đã gặp chủ tịch tỉnh hai lần liền.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Trùng hợp thôi, trùng hợp thôi.”

“Tiểu Trương, lần này tôi muốn nhờ cậu giúp tôi chút chuyện.”

Trương Thủy Sinh vội nói: “Dì Lưu, muốn cháu giúp gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần giúp được cháu sẽ giúp hết mình.”

Lưu Đại Ngân kể ra tình hình của cháu trai nhỏ, nói bà ấy muốn thuê một chỗ để bán gà nướng ở tỉnh thành, áo da sợ là không thể làm tiếp.

Trong lòng Trương Thủy Sinh hơi tiếc nuối, Lưu Đại Ngân này làm áo da bán đang kiếm được tiền, sao lại không làm nữa nhỉ?

Nhưng mà trong nhà có người bệnh, tất cả phải vì người bệnh trước, Trương Thủy Sinh cũng hiểu được. Nếu ông nội anh ta bị bệnh không thể không ai chăm sóc, chắc chắn anh ta cũng bỏ hết tất cả công việc về chăm sóc ông nội mình.

Tuy rằng kiếm tiền quan trọng, nhưng người thân mới là quan trọng nhất.

Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, dì định thuê căn nhà thế nào? Có yêu cầu gì không?”

“Tốt nhất là gần mặt đường, có sân vườn càng tốt, tốt nhất là gần bệnh viện Nhân Dân tỉnh, nếu như tìm được nhà ở thích hợp, mua lại cũng được.”

Trương Thủy Sinh nói: “Được, việc này cứ giao cho cháu. Dì Lưu, dì còn cần cháu giúp đỡ viêc gì nữa không?”

“Tiểu Trương này, trên tỉnh thành muốn làm giấy phép buôn bán thì làmở đâu?”

Trương Thủy Sinh: “Làm ngay ở sở Công Thương tỉnh.”

Có Trương Thủy Sinh tìm nhà giúp rồi, Lưu Đại Ngân đỡ được rất nhiều việc. Anh ta sinh ra và lớn lên ở tỉnh thành, quen thuộc nơi này, làm gì cũng dễ hơn nhiều. Nếu để Lưu Đại Ngân vừa tìm ngời vừa tìm nhà ở tỉnh thành, đúng là bà ấy không biết đi đâu tìm.

Trương Thủy Sinh hẹn với bà ấy, khi nào tìm được phòng ở thích hợp sẽ gửi điện báo, đến lúc đó bà ấy hẵng lên xem.

Trương Thủy Sinh làm việc rất nhanh nhẹn, vài ngày sau đã gửi điện báo tới, nói có mấy căn phòng thích hợp, bảo Lưu Đại Ngân lên xem.

Dù sao trong nhà cũng không có việc gì, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại lên tàu hỏa đi tới tỉnh thành.

Trên tàu, Lưu Đại Ngân nói đùa với Lý Tam Thuận: “Ông có biết tiền vé tàu hỏa một năm qua của nhà chúng ta là bao nhiêu không? Ít nhất cũng phải mấy trăm đồng đó, trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Tiêu hai ba trăm tiền vé tàu chúng ta kiếm lại ược bao nhiêu? Đây mới là chuyện trước kia có nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Chỗ ngồi của Lý Tam Thuận sát với cửa sổ xe, ông ấy dựa vào cửa sổ, hứng thú ngó ra ngoài dù bên ngoài trời tối om, không nhìn thấy gì cả.

“Đại Ngân, tôi nghĩ thế này. Sau khi tới tỉnh thành, việc đầu tiên là chữa bệnh cho Khai Lâm, thứ hai là tìm trường học cho Khai Nguyên để thằng bé đi học. Tôi nghe nói trẻ con thành phố không giống trẻ con nông thôn chúng ta, hai ba tuổi đã gửi tới nhà giữ trẻ gì đó rồi. Khai Nguyên nhà chúng ta không có hộ khẩu thành phố, không biết có xin vào nhà giữ trẻ được không, mùa thu năm nay thằng bé cũng đến tuổi học tiểu học rồi.”

Giọng Lý Tam Thuận hơi u sầu, hiện tại chính sách hộ khẩu của quốc gia rất nghiêm khắc, hộ khẩu của cháu trai lớn ở nông thôn, không biết có thể xin họcở thành phố hay không.

Lưu Đại Ngân cũng buồn rầu. Trên tường nhà văn hóa thôn cũng vết, nghèo gì thì nghèo không được nghèo giáo dục, vấn đề giáo dục của đám trẻ là vấn đề quan trọng trong nhà, nếu Khai Lâm không thể đi học ở tình thành, bọn họ phải làm sao bây giờ? Đâu thể để mình Khai Nguyên ở lại quê quán đi học, cả nhà bọn họ lại chuyển tới tỉnh thành, đúng không?

Chưa nói đến trong lòng Khai Nguyên nghĩ thế nào, bản thân Lưu Đại Ngân đã không nỡ rồi.

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, xe đến trước núi ắt có đường. Hiện tại vẫn còn vài tháng nữa mới đến ngày khai giảng, chắc sẽ có biện pháp thôi.

Gặp vợ chồng Lưu Đại Ngân, Trương Thủy Sinh không nói lời khách sáo nào mà đi thẳng vào vấn đề: “Dì Lưu, cháu tìm được hai căn phòng thích hợp, một nơi đồng cho thuê, một nơi muốn bán. Cháu đã hẹn bọn họ rồi, bây giờ chúng ta đi xem luôn nhé?”

Lưu Đại Ngân: “Được, chúng ta đi luôn đi, tình trạng hai căn nhà này thế nào?”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, một căn nhà cách chỗ này không xa, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy, nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi.”

Trương Thủy Sinh vừa đi vừa nói: “Hai căn nhà này đều cách đây không xa, một căn sát đường, mặt tiền rộng ba gian, đằng sau có sân vườn nhỏ, nhà này đồng ý cho thu. Căn nhà thứ hai thì có bốn gian mặt đường, sân sau rộng hơn chút, nhà này chỉ có một cậu con trai, đã liên lạc được với người thân đang ở nước ngoài, định cho con trai bọn họ xuất ngoại. Nhà bọn họ còn một căn nh khác, nên định bán căn nh này lấy tiền cho con trai ra nước ngoài.”

Lúc này vẫn chưa tận mắt xem nhà, Lưu Đại Ngân cũng không tiện đưa ra phán đoán: “Đợi xem nhà trước rồi nói sau.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 132: Ngựa giống pháo hôi (110)



Bọn họ đến căn nhà định cho thuê kia trước, nhà giáp đường cái, dòng người qua lại cũng không ít, ba gian phòng đều có người ở, nhìn cũng không tệ lắm.

Sau nhà ở có một sân vườn nhỏ, còn có hai gian phòng hướng bắc, ba gian phòng hướng tây, đều có người ở.

Nhà này định cho thuê ba phòng giáp mặt đường, tiền thuê hai mươi đồng một tháng, xem nhà xong, Lưu Đại Ngân không hai lòng lắm, ba căn phòng này hơi nhỏ.

Thương lượng giá cả với chủ nhà một lúc, Lưu Đại Ngân tỏ vẻ phải về suy nghĩ đã, hẹn chủ nhà ba ngày sau sẽ trả lời.

Căn nhà tiếp theo chủ nhà định bán, cũng nằm trên cùng một con đường với căn nhà trước, hai nhà cách nhau không xa.

Khi Lưu Đại Ngân đến, chủ nhà đã đứng chờ ở đó rồi.

Vân Chi

So với căn nhà trước, căn nhà này lụp xụp hơn nhiều.

Nhìn qua có vẻ căn nhà đã được xây lâu năm, vẫn là kiểu nhà mái cong cũ trước kia.

Ngói trên mái hiên bị tróc rất nhiều, cửa sổ cũng rách tung toé, cánh cửa không còn một miếng kính nào, sơn trên tường cũng bong tróc lộ ra lớp gạch xanh bên trong rồi.

Nhưng vừa nhìn qua Lưu Đại Ngân đã thích ăn nhà này. Tuy rằng căn nhà này hơi cũ, nhưng sửa sang lại xong chắc chắn đẹp.

Nhà này có năm gian mặt đường, bốn gian phía bắc, bốn gian phía tây, tất cả đều rách tung tóe, trong sân có hai cây đại thụ gì đó Lưu Đại Ngân không nhận ra, hiện tại cũng trụi lủi.

Nhà này rách như vậy, chủ nhà cũng hơi xấu hổ: “Căn nhà này trước đây bị quốc gia tịch thu, sau này mới trả lại cho chúng tôi. Chúng tôi không ở bên này, nên cũng không quét dọn.”

Sau khi xem xong, Lưu Đại Ngân làm như thuận miệng hỏi: “Căn nhà này anh định bán bao nhiêu?”

Trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ.

Chủ nhà cũng cảm thấy căn nhà này của mình quá rách nát, ngượng ngùng nói: “Căn nhà này tôi bán một vạn.”

“Một vạn?” Lưu Đại Ngân cất cao giọng: “Sao anh không đi ăn cướp đi, nhà này cũng đáng giá một vạn?”

Chủ nhà hơi mất tự tin: “Tuy rằng căn nhà này của tôi hơi rách nát, nhưng vị trí tốt, chị mở cửa hàng ở đây chắc chắn sẽ đông khách.”

“Tuy rằng vị trí căn nhà này của anh tốt, nhưng mà cũ quá rồi.” Lưu Đại Ngân phân tích cho đối phương: “Người muốn mua căn nhà này của anh chắc chắn đều là người buôn bán. Nhưng căn nhà này của anh thật sự quá cũ nát, mua về phải sửa lại rất nhiều, cũng phải tốn một khoản tiền lớn, còn mất không ít thời gian công sức. Hơn nữa, người lấy ra được một vạn đồng chắc chắn là người có tiền. Nếu đã có tiền, người ta còn mua căn nhà rách này của anh làm gì, mua một căn biệt thự kiểu tây đang mốt hiện nay chẳng phải tốt hơn sao. Hiện tại người trẻ tuổi có ai là không thích tới cửa hàng kiểu tây có cửa kính lớn mua đồ, ai thèm tới căn nhà cũ cửa sổ nhỏ kiểu này chứ.”

Lời Lưu Đại Ngân nói chính là sự thật, hiện tại người tỉnh thành đang ưa chuộng kiểu nhà hai tầng kiểu tây, còn tứ hợp viện kiểu cũ này, người trẻ tuổi đều khinh thường không thèm nhìn một cái.

Buôn bán bình thường khách hàng chủ yếu là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi mới dám bỏ tiền ra ăn tiêu, người lớn tuổi hơn chút đa số đều dìu già dắt trẻ, mua thứ gì đó một hào cũng tính tới tính lui, làm gì có chuyện dứt khoát mua đồ.

Trong lòng chủ nhà cũng hiểu cái giá ông ta đưa ra quá cao, trước đó định giá cao như vậy vì ông ấy nghĩ biết đâu có thể gặp được một kẻ tiêu tiền như rác, nhưng đã vài người tới xem nhà rồi, ai cũng chê nhà quá cũ nát không muốn mua.

Có số tiền này, tới khu dân cư mới ở tỉnh thành mua một căn biệt thự một hai trăm mét vuông chẳng phải tốt hơn nơi này sao? Ở nơi đó cứ đến cuối tuần là chật cứng người, không thể chen nổi.

Hôm nay khó lắm mới gặp được người có vẻ thích căn nhà này, ông ấy khng muốn bỏ lỡ.

Tuy rằng ngoài miệng Lưu Đại Ngân chê bai liên tục, nhưng chủ nhà nhìn ra được, trong mắt người phụ nữ trung niên này mang theo ý cười, chắc chắn đã nhìn trúng căn nhà này rồi.

“Chị gái, nếu chị đã nhìn trúng căn nhà này rồi, giá cả chúng ta có thể thương lượng lại.”

Hôm đó Lưu Đại Ngân không về, vợ chồng bà ấy ngủ lại tỉnh thành.

Rửa chân xong, Lý Tam Thuận hỏi vợ mình: “Bà nhìn trúng căn nhà một vạn đồng kia rồi.”

Ông ấy dùng ngữ điệu khẳng định

Lưu Đại Ngân đã rửa chân xong, đang ngồi trên giường: “Ông nhìn ra rồi à?”

“Chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, bà nghĩ thế nào còn giấu được tôi sao? Vừa liếc qua tôi đã biết bà nhìn trúng căn nhà kia rồi.”

Lưu Đại Ngân: “Ừ, tôi thích căn nhà đó. Ông xem, căn nhà có ba gian mặt đường kia thì mặt tiền hơi nhỏ, nhà chúng ta có năm người còn định bán thêm gà nướng, đúng là hơi nhỏ chút. Còn căn lớn hơn kia, tuy rằng cũ nát thật, nhưng sửa sang lại chắc chắn không thành vấn đề. Hơn nữa, tôi còn nghe nói chỉ cần có nhà cửa ở tỉnh thành, là có thể xin cho con cháu đi học. Mua căn nhà này cũng giải quyết được chuyện học hành của Khai Nguyên.”

Thật ra còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn mà bà ấy chưa nói. Trong quyển sách Giang Văn Chung kia có nói, sau này giá nhà cửa sẽ tăng chóng mặt, giá của một căn nhà mặt đất ở tình thành có khi lên đến vài triệu, thậm chí cả tỷ đồng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 133: Ngựa giống pháo hôi (111)



Mua nhà không phải việc nhỏ, phải suy xét cẩn thận mới được.

Lưu Đại Ngân chưa nói sẽ mua hay không mua. Bà ấy còn đi xem lại căn nhà kia hai lần, đồng thời nhờ Trương Thủy Sinh tìm căn nhà khác.

Chủ nhà còn sốt ruột hơn bà ấy, con trai sắp xuất ngoại rồi, nếu không bán được căn nhà này bọn họ sẽ gom không đủ tiền.

Chủ nhà chủ động nói sẽ giảm giá, Lưu Đại Ngân càng động lòng.

Bà ấy và Lý Tam Thuận ở lại tỉnh thành hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này. Lưu Đại Ngân bỏ ra chín nghìn không trăm tám mươi tám đồng mua căn nhà đó.

Khi tới thủ đô chữa bệnh, Lý Lưu Trụ rút một vạn, chữa bệnh cho Khai Lâm hết hơn sáu nghìn, còn lại hơn ba nghìn đồng, bây giờ đi rút thêm sáu nghìn nữa là đủ rồi.

Mua nhà là chuyện lớn, sau khi bàn giao thủ tục xong xuôi, Lưu Đại Ngân mời chủ nhà cũ và Trương Thủy Sinh ăn một bữa cơm. Nơi mời cơm là tiệm cơm lớn nhất tỉnh thành, một bữa cơm ăn hết hơn sáu mươi đồng.

Đã có nhà riêng ở tỉnh thành rồi, sau này bắt tay vào làm buôn bán cũng kiên định hơn.

Trương Thủy Sinh giới thiệu cho Lưu Đại Ngân vài người, trước kia bọn họ đều là thợ sửa chữa trùng tu kiến trúc cổ, tay nghề rất khá. Lưu Đại Ngân bàn bạc với bọn họ, sau đó quyết định giao khoán, tất cả hết một ngàn năm trăm đồng.

Vân Chi

Lần này nhờ có Trương Thủy Sinh chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ, Lưu Đại Ngân định tặng anh ta chút đồ, nhưng lại không nghĩ ra được thứ gì thích hợp.

Lý Tam Thuận ở bên cạnh nói: “Khi làm áo da, chẳng phải chúng ta tiện tay làm thêm hai chiếc nệm giường bằng da dê sao? Bà tặng cho Tiểu Trương một chiếc đi. Chẳng phải cậu ta có ông nội sao, người già rồi chân cẳng thường khó chịu, nệm giường da dê này có thể trải ra làm đệm hoặc mang đi đắp, vừa giữ ấm vừa thông thoáng hơn hẳn chăn bông.

Lưu Đại Ngân lập tức vỗ trán: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Ông nói đúng, chúng ta tặng cậu ấy một tấm nệm giường da dê đi, coi như tấm lòng của chúng ta, đợi khi nào khai trương cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành rồi, chúng ta lại tặng cậu ấy thêm mấy con gà nướng nữa.”

Căn nhà mới mua cần sửa sang lại, tạm thời chưa thể chuyển vào ở, Lưu Đại Ngân lại thuê hai căn phòng khác để ở trọ tạm thời.

Rất nhanh đã được một tháng, phải đưa Khai Lâm lên bệnh viện thủ đô khám lại rồi.

Sau khi thương lượng một phen, người nhà họ Lý quyết định lần này để Lưu Đại Ngân ở nhà.

Sau khi quay về từ thủ đô, Khai Lâm phải bắt đầu trị liệu ở tỉnh thành rồi, Lưu Đại Ngân chờ ở nhà trọ trên tỉnh thành là được.

Lúc ở tỉnh thành cũng rảnh rỗi, Lưu Đại Ngân bèn dẫn Khai Lâm đi dạo xung quanh khu phòng trọ của mình, xem có nhà trẻ nào gần đó hay không.

Đúng là có một nhà trẻ ở cách đó không xa thật, Lưu Đại Ngân vào trong hỏi thăm, nhân viên nhà trẻ nói nhà trẻ này do tổ dân phố lập nên, chỉ nhận trẻ con có hộ khẩu ở tỉnh thành.

Cháu trai không thể tới nhà trẻ, chẳng lẽ để thằng bé chơi trong nhà cả ngày sao? Lúc ở quê thì không vấn đề gì, ởi trẻ con cả thôn đều như vậy, nhưng trẻ con ở tỉnh thành lại khác, đa số đều tới nhà trẻ, không mấy người cho con ở nhà chơi như Khai Nguyên.

Chuyện đi học của Khai Nguyên đành tạm thời gác lại.



Cha con Lý Tam Thuận đưa Khai Lâm lên thủ đô khám lại hôm sau mới quay về, tuy rằng sắc mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lại vui mừng.

“Khai Lâm khôi phục rất tốt, bác sĩ nói, trị liệu ở tỉnh thành nửa năm lại tới kiểm tra lần nữa, nếu không xuất hiện vấn đề gì, thì bệnh tình của Khai Lâm coi như đã khỏi hẳn.”

“Cám ơn trời đất, nghe bác sĩ nói như vậy tôi cũng yên tâm rồi. A di đà phật, ông trời phù hộ. Sau này cứ mùng một hôm rằm tôi sẽ thắp hương cảm tạ ông trời.”

Lý Tam Thuận cười nói: “Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại tới bệnh viện tỉnh làm thủ tục trị liệu cho Khai Lâm.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Tam Thuận, sau này Lưu Trụ đưa Khai Lâm đến bệnh viện trị liệu, tôi ở nhà nấu cơm giặt giũ, trông Khai Nguyên, ông qua nhà mới của chúng ta giám sát thợ sửa nhà làm việc, tranh thủ sớm ngày sửa chữa xong, chúng ta cũng được chuyển vào sớm hơn.”

“Ừ, mà còn bao lâu nữa chúng ta mới nhận được giấy phép buôn bán thế?”

“Chắc phải hơn mười ngày nữa. Tam Thuận, ông bớt chút thời gian đi cùng Lưu Trụ đến các thôn xóm quanh tỉnh thành này một chuyến, xem có nhiều gà trống thích hợp không, nếu không có nhiều, chúng ta phải nghĩ cách khác.”

Lý Tam Thuận: “Đợi qua đợt bận này đã.”

Tất cả mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy rồi, chỉ cần chờ thêm một chút thôi. Rảnh rỗi, Lưu Đại Ngân thay quần áo mới cho cháu trai lớn, sau đó mua rất nhiều quà cáp, dẫn Khai Nguyên đến nhà bác sĩ Tiền.

Năm trước làm áo da, Lưu Đại Ngân không bán gà nướng nữa, bác sĩ Tiền gửi điện báo hai lần, bà ấy đều tranh thủ khi đi bán áo da tiện thể mang tới cho ông ấy luôn.

Chuyện học hành của Khai Nguyên vẫn chưa có tin tức, Lưu Đại Ngân nghĩ tới nghĩ lui, mới nhớ ra vợ của bác sĩ Tiền cũng là giáo viên, nói không chừng có thể giúp đỡ bà cũng nên.

Vì thế Lưu Đại Ngân chọn ngày thứ bảy, dẫn Khai Nguyên và mang theo quà cáp đến nhà bác sĩ Tiền.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 134: Ngựa giống pháo hôi (112)



Trên đường đi Lưu Đại Ngân cẩn thận dặn dò Khai Nguyên, lát nữa nhìn thấy bác sĩ Tiền và bà Tiền cháu nhớ phải lễ phép đấy nhé. Nếu bà Tiền có hỏi gì, nhất định phải trả lời cẩn thận. Khai Nguyên ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Người mở cửa là một phụ nữ trẻ tuổi, nhìn thấy Lưu Đại Ngân, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Hai người tìm ai?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Bác sĩ Tiền với bà Tiền có nhà không?”

“Có nhà, mời hai người vào.”

Bác sĩ Tiền và bà Tiền đều ở trong nhà, đang ngồi trên sô pha chơi với cháu.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, bác sĩ Tiền và bà Tiền đều kinh ngạc. Bà Tiền bế cháu đứng lên: “Chị Lưu, sao chị lại tới đây thế này, mau ngồi đi.”

Hôm nay bọn họ không đặt gà nướng, chị Lưu này lại xách theo túi lớn túi nhỏ, còn dẫn một đứa trẻ đi cùng, không biết có chuyện gì nhỉ?

Bác sĩ Tiền và vợ mình liếc nhau, đều hơi nghi hoặc.

Lưu Đại Ngân khen cháu gái trong lòng bà Tiền một phen trước, sau đó mới nói ra ý đồ của mình.

“Chị Tiền, cả nhà chúng tôi đều chuyển lên tỉnh thành rồi, định mở quán bán gà nướng ở tỉnh thành. Cháu trai tôi năm nay đã bảy tuổi, muốn tìm nhà trẻ ở tỉnh thành trước, đợi đến mùa thu thì xin học tiểu học ở tỉnh thành luôn. Tôi đến nhà trẻ hỏi rồi, nhưng người ta nói không nhận trẻ không có hộ khẩu ở tỉnh thành. Tôi nhớ ra chị Tiền cũng là giáo viên nên tới hỏi thăm một chút, không biết ở tình thành này có nhà trẻ và trường tiểu học nào chịu nhận cháu trai nhà tôi không?”

Lưu Đại Ngân vừa nói ra, bà Tiền đã hiểu ý, đối phương định nhờ mình giúp đỡ.

Lưu Đại Ngân nói xong thì dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Khai Nguyên một cái, Khai Nguyên lập tức ngọt ngào hô: “Chào ông Tiền, chào bà Tiền.”

Bà Tiền nghe cậu bé chào trong lòng vui mừng, nói: “Chị Lưu, trường tôi đang dạy có nhà trẻ luôn, nhưng phải có hộ khẩu ở tỉnh thành, hoặc là có nhà cửa, chỉ cần một trong hai là có thể nhận vào nhà trẻ và trường tiểu học rồi.”

Lưu Đại Ngân vội vàng nói ra địa chỉ căn nhà mình mới mua, bà Tiền cười nói: “Chị Lưu, đợi đến thứ hai chị mang sổ hộ khẩu và chứng minh quyền sử dụng đất đến trường tiểu học số 2 tìm tôi. Tôi dẫn chị đi gặp chủ nhiệm trường học, chắc là có thể giải quyết được chuyện học hành của đứa nhỏ này rồi.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cảm ơn bà Tiền không dứt miệng. Bà Tiền vội vàng nói: “Chị Lưu, chị đừng cảm ơn tôi nữa, cảm ơn nữa tôi cũng ngượng ngùng. Nói ra thì tôi cũng không giúp đỡ được nhiều lắm, dù không có tôi, chỉ cần chị mang đầy đủ tài liệu đến đứa trẻ vẫn có thể nhập học.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chị Tiền, tôi vừa ở nông thôn lên tỉnh thành, lạ nước lạ cái, gì cũng không biết. Nếu không nhờ chị nói có giấy tờ chứng minh quyền sử dụng đất là có thể nhập học, tôi biết đi đâu hỏi thăm tin tức này. Nói ra chị đừng chê cười, tôi đã hỏi thăm mấy nhà trẻ ở tỉnh thành rồi, bọn họ nói chỉ nhận các bé trong khu vực này không nhận người ngoài, nên tôi tưởng nhà trẻ và trường học trên tỉnh thành này đều không nhận trẻ em từ nơi khác đến. Tôi buồn rầu mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, thật sự không còn cách nào khác tôi mới đến tìm chị, may mà chị chỉ cho tôi cách giải quyết, tôi không cảm kích chị thì cảm kích ai?”

Lưu Đại Ngân biết ăn nói, chỉ qua vài câu đã khiến mặt mày bà Tiền hớn hở: “Chị Lưu, chị đừng như thế. Tính ra thì tôi còn nhỏ tuổi hơn chị đấy, chị đừng gọi tôi là chị Tiền nữa, tên tôi là Tô Hồng Diễm, chị cứ gọi tên tôi là được rồi.”

“Vậy từ nay về sau tôi gọi chị là Hồng Diễm nhé. Lần này tới tôi chẳng có thứ gì tốt, chỉ có mấy thứ ăn vặt mua bên ngoài, coi như tấm lòng của tôi, chị nhất định phải nhận đấy.”

Việc khó khăn cuối cùng cũng đã giải quyết, trong lòng Lưu Đại Ngân cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia nói, Khai Nguyên đi học trong thôn còn thi đỗ trường đại học tốt, lần này cháu trai học ở tỉnh thành, chắc chắn có th thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước.

Khi Khai Lâm không phải đến bệnh viện, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đi dạo một vòng các thôn xóm quanh tỉnh thành, nhìn xem có gà trống thích hợp không.

Có thì có thật, nhưng đa số các nhà đều nuôi thả, bọn họ cũng không thể ngày nào cũng chạy xuống nông thôn mua gà.

Lý Tam Thuận nghĩ thế này, đợi sửa sang nhà cửa xong, đầu tiên mua khoảng một trăm con gà trống trước, nhìn xem gà nướng ở tỉnh thành bán thế nào, nếu như bán chạy, ông ấy sẽ tìm lái buôn mua gà.

Ông ấy nói ra ý tưởng này với Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ như vậy. Dù sao nơi này vẫn còn xa lạ với bọn họ, tạm thời cứ như vậy trước đã.

Sửa sang lại nhà cửa xong, Lưu Đại Ngân chọn một ngày đẹp trên lịch ngày, làm lễ chuyển nhà.

Căn nhà mới sửa xong đã khác hoàn toàn dáng vẻ rách nát trước kia.

Lúc trước khi sửa sang lại nhà, Lưu Đại Ngân đã nói với thợ sửa chữa, cứ sửa lại nhà theo kiểu dáng ban đầu là được, đừng biến nó thành kiểu nước ngoài đang được ưa chuộng hiện nay.

Sửa nhà xong là có thể dọn vào ở, nhưng muốn mở cửa hàng thì vẫn còn rất nhiều công việc vụn vặt phải hoàn thành trước ã.

Đầu tiên là đèn điện, đường dây. Mấy gian giáp mặt đường cũng phải đặt thêm tủ, thêm quầy gì đó. Phòng ở cũng phải mua thêm gia cụ, nếu muốn sống ở nơi này, thứ cần mua không phải là ít đâu.

Trước kia ở nhà thuê, cái gì tạm bợ được thì chấp nhận tạm bợ, nhưng ở nhà mình thì khác, sau này bọn họ phải thường trú ở nơi này, vậy thì không thể tạm chấp nhận.

Ở tỉnh thành này, có cái gì mua là không cần phiếu? Nhưng thứ nhà Lưu Đại Ngân thiếu nhất chính là phiếu.

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân đành phải làm phiền Trương Thủy Sinh. Anh ta quen biết nhiều người, có lẽ sẽ quen người bán đồ dùng sinh hoạt thường ngày.

Trương Thủy Sinh giới thiệu cho Lưu Đại Ngân một người bạn của anh ta, chính là người chuyên mua bán đồ dùng hàng ngày. Thứ Lưu Đại Ngân muốn mua, anh ta đ kiếm được, chỉ là giá cả hơi đắt.

Lưu Đại Ngân n: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần đồ tốt, dùng bền, tôi sẽ mua.”

Đợi sau khi làm xong mọi chuyện, cũng đã tới tháng tư âm lịch.

Cả nhà Lưu Đại Ngân vây quanh quyển lịch vạn niên, xem xét rất lâu, cuối cùng chọn ra một ngày lành, là ngày mười tám tháng tư.

Cửa hàng gà nướng nhà bọn họ khai trương ở tỉnh thành, lấy tên là “Gà nướng nhà họ Lý”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 135: Ngựa giống pháo hôi (113)



Ngày khai trương cửa hàng gà nướng, Lưu Đại Ngân thuê bốn cô gái trẻ tuổi đi phát tờ rơi.

Cách làm này bà ấy học được trong quyển sách Giang Văn Chung kia, trong đó có một đoạn tả Giang Văn Chung đi dạo phố với một bé tiểu tam gặp một cửa hàng bánh kem khai trương, bé tiểu tam kia xem tờ rơi xong rất thích, nũng nịu đòi ăn bánh kém, Giang Văn Chung lắm tiền nhiều của lập tức bao cả cửa hàng bánh kem, lấy lòng người đẹp.

Sau đó chuyện này còn được mọi người ca tụng.

Chuyện như vậy Giang Văn Chung làm không ít, ban đầu Lưu Đại Ngân còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sau này chế độ thoáng vậy sao, đàn ông có thể ba vợ bốn nàng hầu?

Xem được nửa quyển sách, Lưu Đại Ngân không mắng Giang Văn Chung nữa, bởi loại người như anh ta, ngay cả chuyện phạm pháp còn làm được, thì với anh ta mà nói mấy chuyện đồi phong bại tục này đáng gì.

Lưu Đại Ngân bỏ qua mấy chuyện dơ bẩn Giang Văn Chung làm, nhưng lại nhớ rõ mấy kỹ xảo trong buôn bán.

Cửa hàng gà nướng nhà mình sắp khai trương, đúng lúc thử dùng tờ rơi xem sao. Trên tỉnh thành này chưa từng có nhà nào phát tờ rơi, cửa hàng nhà bọn họ là cửa hàng đầu tiên, nhất định có thể tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc.

Tờ rơi phải tìm xưởng in in ấn, ban đầu người ta còn không chịu nhận, Lưu Đại Ngân phải tăng giá vải lần, cuối cùng xưởng in mới đồng ý.

Xưởng in Lưu Đại Ngân tìm là một xưởng in nhỏ ở tỉnh thành, cả công nhân lẫn xưởng trưởng chỉ có năm người, cũng chính vì ít người, bọn họ mới dám nhận việc bên ngoài, nếu là nhà máy lớn, chỉ sợ ngay cả cổng xưởng Lưu Đại Ngân cũng không vào được.

Ban đầu Lưu Đại Ngân tìm con gái chủ nhà, thuê cô ấy đi phát tờ rơi cho mình, mỗi ngày ba đồng. Cô gái nhỏ biết bà ấy vẫn cần người, vội gọi ba người bạn thân của mình tới.

Bọn họ đều không lớn lắm, đã học xong rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa được quốc gia sắp xếp công việc, hàng ngày đều ở nhà giúp đỡ gia đình, Lưu Đại Ngân trả ba đồng thuê bọn họ làm việc một ngày, bọn họ cầu còn không được đây.

Công việc phát tờ rơi này cũng không mệt, chỉ là hơi ngượng nếu gặp phải người quen, nhưng kiếm được tiền ai để ý đến ngượng hay không ngượng nữa.

Tờ rơi nhà Lưu Đại Ngân cũng không đẹp, là một tờ giấy đỏ thẫm in chữ màu đen, không có chút mỹ cảm nào.

Nhưng vì là nhà đầu tiên phát tờ rơi ở tỉnh thành, cho nên mới hơn một tiếng đồng hồ bốn cô gái trẻ đã phát hết hơn một ngàn tờ rơi rồi.

Tờ rơi đã phát xong, chỉ còn chờ đến ngày mai để khai trương cửa hàng gà nướng.

Ba người nhà họ Lý đã thương lượng với nhau từ trước, ngày đầu tiên tạm thời làm một trăm con gà nướng, mỗi con gà nướng bán sáu đồng rưỡi. Đây chỉ là giá bán ba ngày đầu khai trương, qua ba ngày đó, mỗi con gà nướng sẽ bán bảy đồng.

Ngày đầu khai trương, cả nhà dậy từ sáng sớm. Đúng tám giờ, Lý Tam Thuận đốt hai tràng pháo ngoài cửa, cửa hàng gà nướng nhà họ Lý chính thức bắt đầu buôn bán.

Cửa vừa mở ra, người chờ bên ngoài lập tức ùa vào.

Vừa vào nhà, mọi người đã bắt đầu quan sát cách bài trí trong cửa hàng theo thói quen.

Trong tiệm không nhiều đồ đạc lắm, hai chiếc bàn vuông ghép lại thành quầy hàng, trên quầy đặt một chiếc tủ bằng thủy tinh, bên trong là gà và chân gà đã nướng chín.

Trên quầy còn treo một tấm ảnh chụp rất lớn, trong ảnh là cảnh một người phụ nữ trung niên đang bắt tay tổng bí thư.

Tiệm gà nướng này treo ảnh chụp tổng bí thư làm gì nhỉ?

Đợi đến khi Lưu Đại Ngân xuất hiện từ buống trong, những người đang ôm nghi vấn trong lòng kia mới giật mình hiểu ra. Đây chẳng phải người phụ nữ bắt tay tổng bí thư sao?

Bà ta là ai nhỉ? Sao lại có thể bắt tay tổng bí thư?

Mọi người đều nói thầm trong lòng nhưng không ai hỏi ra, dù sao mục đích chính bọn họ tới hôm nay là để mua gà nướng.

“Gà nướng nhà chị bao nhiêu tiền một con thế?”

Lưu Đại Ngân cười trả lời: “Ba ngày đầu khai trương ưu đãi bán hạ giá chỉ sáu đồng rưỡi một con gà nướng. Gà nớng nhà tôi làm theo công thức tổ truyền, từ đời ông nội của ông nội chồng tôi đã bắt đầu làm gà nướng, tính đến nay cũng hơn một trăm năm rồi.”

Có người nói: “Gà nướng ở Cung Tiêu Xã mới bốn đồng rưỡi, chị bán sáu đồng rưỡi hình như quá đắt rồi.”

Lưu Đại Ngân tươi cười hớn hở cầm cái kẹp trúc kẹp một con gà nướng lên cho mọi người xem: “Các chị xem gà nướng nhà tôi lớn thế nào, gà nướng của Cung Tiêu Xã lớn thế nào? Hơn nữa, có tiền không có phiếu có mua được gà nướng ở Cung Tiêu Xã không? Gà nướng nhà tôi chỉ cần tiền, không cần phiếu.”

“Chân gà này bán bao nhiêu?”

“Hai đồng một cân, chân gà này cũng được kho theo công thức bí mật của nhà tôi, rất thích hợp để nhắm rượu.”

“Tôi mua một cân chân gà, một con gà nướng. Hơn một tháng không được ăn thức ăn mặn rồi, mua một con mang về người lớn trẻ con đều đỡ thèm.”

“Tôi cũng mua một con. Lần trước ông cụ nhà tôi muốn ăn gà nướng, nhưng xếp hàng ở Cung Tiêu Xã mấy ngày vẫn chưa mua được.”

Vân Chi

“Tôi cũng mua một con, mấy người đằng sau đừng chen nữa.”

Lưu Đại Ngân thu tiền, Lý Tam Thuận gói gà nướng, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủn, đã bán được hơn bốn mươi con gà nướng.

Đến giữa trưa, khi khách hàng cuối cùng ra về rồi, Lý Đại Ngân với Lý Tam Thuận mới có thể nghỉ ngơi một lát.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 136: Ngựa giống pháo hôi (114)



Lý Lưu Trụ đưa Khai Lâm đến bệnh viện quay về, thấy cha mẹ đều mệt không chịu nổi, anh ta nói: “Cha mẹ, cha mẹ nghỉ ngơi một lát đi, để con nấu cơm.”

Lý Tam Thuận ngồi trên ghế, hỏi cháu trai nhỏ trị liệu có đau không? Có khó chịu không? Cháu trai nhỏ nhà bà ấy đã trị liệu ở tỉnh thành hơn hai tháng rồi, mỗi lần trị liệu về, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không ngại phiền toái hỏi thăm một lượt.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cháu trai là không đau cũng không khó chịu, Lưu Đại Ngân mới nói với con trai: “Được rồi, hôm nay không cần nấu cơm, đợi lát nữa Khai Nguyên về, chúng ta ra ngoài mua hoành thánh ăn.”

Trường bà Tiền đang dạy cách cửa hàng gà nướng nhà họ Lý không xa. Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ làm theo lời dặn của bà Tiền, thứ hai mang sổ hộ khẩu, giấy tờ nhà đất đến trường học, cuối cùng đã giải quyết được chuyện đi học của Khai Nguyên.

Lưu Đại Ngân cảm ơn bà Tiền không ngớt, nhà bác sĩ Tiền đúng là phúc tinh của nhà bà ấy mà.

Hôm qua Lưu Đại Ngân lại mang cho nhà bác sĩ Tiên hai con gà nướng với hai cân chân gà, nhưng nói thế nào bác sĩ Tiền cũng không chịu nhận, Lưu Đại Ngân đành phải nhân lúc bọn họ không chú ý, bỏ đồ lên bàn rồi chạy về.

Đến buổi chiều lại bán được hơn hai mươi con gà nướng nữa, ngày hôm đó bọn họ bán được chưa đến bảy mươi con gà nướng.

Vân Chi

Trừ đi tất cả chi phí, mỗi con gà nướng kiếm được khoảng hai đồng rưỡi, bảy mươi con gà nướng chính là hơn một trăm bảy mươi đồng.

Tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ hơn hai mươi đồng, tiền bọn họ bán gà nướng một ngày có thể so với tiền lương nửa năm của một công nhân.

Lưu Đại Ngân là người từng đếm tiền to, nhưng vẫn kinh ngạc vì con số này. Một ngày một trăm bảy mươi đồng, vậy một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày sẽ là bao nhiêu?

Lưu Đại Ngân đếm đầu ngón tay tính toán, ba trăm ngày chính là năm vạn mốt, sáu mươi ngày là hơn một vạn nữa, cộng lại chính là hơn sáu mươi vạn đồng.

Trời ạ, cái nhà này sắp phát đạt rồi!

Hôm nay bán đắt hàng, sau khi đóng cửa Lý Tam Thuận và con trai lại mổ thêm hai mươi con gà nữa, đêm nay nấu một đêm, ngày mai có thể mang ra bán rồi.

Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, cửa hàng gà nướng nhà họ Lý đã có danh tiếng ở tỉnh thành rồi.

Khi người ngoài nhắc đến cửa hàng gà nướng nhà họ Lý, câu đầu tiên luôn là: “Cậu có biết tỉnh thành chúng ta mới có thêm một cửa hàng gà nướng không? Chính là cửa hàng của người từng bắt tay tổng bí thư mở đó.”

Gà nướng bán chạy, cần nhiều gà trống hơn, xuống nông thôn mua gà cũng trở thành vấn đề.

Mỗi ngày mua hai ba mươi con, mỗi tháng chính là mấy trăm con, mấy ngày lại phải đi một lần, quá tốn thời gian và công sức.

Hôm đó sau khi đi xuống nông thôn mua gà về, Lý Tam Thuận thương lượng với Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, khi đi mua gà ở thôn Tây, tôi gặp được một cậu thanh niên. Cậu ta nói với tôi, cậu ta muốn đi mua gà giúp chúng ta.”

Lưu Đại Ngân hỏi: “Cậu ta là người ở đâu? Nhân phẩm thế nào? Nếu để cậu ta mua gà rồi mang tới cho chúng ta, chúng ta có thể tiết kiệm được không ít thời gian công sức, nhưng chỉ sợ giá cả sẽ đắt hơn một chút.”

Lý Tam Thuận gật đầu, nói: “Tôi mua gà từ hai đồng sáu đến hai đồng tám một con, cậu thanh niên kia nói, nếu để cậu ta mua rồi đem đến tận nhà cho chúng ta thì mỗi con là ba đồng, nhưng như vậy chúng ta không cần ngày nào cũng chạy xuống nông thôn nữa. Ngoài ra, năm trước cùng lắm mỗi nhà chỉ nuôi hai ba con gà trống, chúng ta mua hai ba tháng nữa là các thôn xóm quanh tỉnh thành này sẽ hết sạch gà trống rồi.”

“Vậy lần sau khi đi mua gà, ông lại tìm người hỏi thăm nhân phẩm của cậu thanh niên kia nhé. Nếu nhân phẩm không tồi, chúng ta để cậu ta giao gà cho nhà mình, nhưng có một điều ông phải nói rõ với cậu ta, chúng ta chỉ cần gà trống đã nuôi hai năm, nếu cậu ta đưa gà trống không tốt, chúng ta sẽ không mua gà của cậu ta.”

Lưu Đại Ngân nói, Lý Tam Thuận gật đầu, Lưu Đại Ngân nói xong, ông ấy cũng vặt lông xong một con gà bỏ sang bên cạnh, rồi lại cầm con gà khác lên bắt đầu vặt lông.

“Những điều bà nói tôi đều biết, cậu thanh niên kia nhìn rất ngay thẳng, nghe người trong thôn bọn họ nói, con người cậu ta cũng không tệ. Đợi khi tới thôn gần đó mua gà, tôi lại hỏi thăm về cậu ta. Nếu thật sự muốn cậu ta đưa gà, chúng ta cứ bảo cậu ta đưa mười mấy con tới trước, nếu gà trống thật sự không tệ, sau này chúng ta sẽ để cậu ta đưa gà cho chúng ta.”

Lưu Đại Ngân: “Vậy cứ làm theo lời ông đi.”

Hôm nay thời tiết không tệ, trong cửa hàng cũng không có khách, rảnh rỗi không có việc gì làm Lưu Đại Ngân ngồi trong cửa hàng đọc báo.

Sau khi khai trương cửa hàng gà nướng, Lưu Đại Ngân đã đến bưu điện tỉnh đặt vài tờ báo.

Mỗi ngày đều có người đưa báo mới tới, khi không có việc gì làm Lưu Đại Ngân sẽ đọc báo, thấy từ nào không biết bà ấy sẽ dùng bút chì khoanh lại, đợi con trai về, rảnh rỗi sẽ bảo con trai đọc lại cho mình nghe.

“Họ Lưu kia, nhà bà đúng là bám dai như đỉa đói, con gái tôi đi đến đâu nhà bà sẽ theo đến đó có phải không?”

Đúng lúc ấy một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ chạy vào cửa hàng, vừa mở miệng đã mắng chửi.

Nhưng mà lúc mắng chửi lại cố ý hạ giọng, như sợ bị người khác nhận ra bà ta vậy.

Lưu Đại Ngân ngẩng đầu. Ô, người quen cũ đây mà.

Lưu Đại Ngân chậm rãi gấp tờ báo lại đặt lên quầy, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, cười như không cười, nói: “Ui da, ai đây nhỉ? Nói thật, nhà chúng tôi chỉ chạy theo nhân dân tệ thôi, bà nói nhà tôi chạy theo con gái bà, chẳng lẽ con gái bà chính là nhân dân tệ thành tinh?”

“Bà…” Mẹ Giang tức giận khó thở, chỉ thẳng ngón tay vào Lưu Đại Ngân, lại không nói nên lời.

“Cửa ở bên kia, cút đi không tiễn. Nếu bà lại đến của hàng gà nướng nhà tôi gây rối, tôi sẽ đi tìm con trai bà đấy. Con trai bà học lớp nào, khoa nào, tôi đều biết, nếu bà muốn tôi hủy hoại thanh danh của cậu ta, thì cứ việc làm loạn ở đây đi.”

Lưu Đại Ngân cất cao giọng, Giang An Ni ở bên ngoài nghe không rõ bàấy nói gì, nhưng có thể cảm nhận đươc mẹ Giang chịu thiệt, vì thế cô ta đẩy cửa xông vào, vẻ mặt có chút suy sụp: “Tôi gả đến huyện thành, thì nhà họ Lý bà mở cửa hàng ở huyện thành. Tôi theo chồng mình tới tỉnh thành rồi, nhà họ Lý bà lại theo tới tỉnh thành. Tôi và Lý Lưu Trụ đã ly hôn rồi, sao nhà bà vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

Bụng Giang An Ni hơi nhô lên, nhìn qua là biết cô ta đang mang thai.

Lưu Đại Ngân nhìn cô ta, gằn từng chữ: “Chúng tôi tới tỉnh thành, là vì Khai Lâm phải phẫu thuật thêm lần nữa ở Kinh Thị, sau khi phẫu thuật phải trị liệu ở tỉnh thành.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 137: Ngựa giống pháo hôi (115)



Giang An Ni lui về phía sau hai bước, mặt trắng bệch, giải thích: “Tôi không biết, Khai Lâm sao rồi? Thằng bé đang ở đâu, tôi đi thăm thằng bé.”

Lưu Đại Ngân ngoài cười nhưng trong không cười: “Giang An Ni, con gái tôi bán quần áo ở huyện thành không liên quan gì đến cô, chúng ta mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành cũng không liên quan gì đến cô. Cô đừng tự mình đa tình nữa, sau này cô đừng tới chỗ chúng tôi thì hơn, tâm trạng tốt đẹp đều bị cô phá hỏng rồi.”

Mẹ Giang tức giận c.h.ế.t khi, Lưu Đại Ngân này đúng là khắc tinh của bà ta mà, chỉ cần nhìn thấy đối phương là không có chuyện gì tốt lành.

Vân Chi

“An Ni, chúng ta đi.”

Mẹ Giang kéo Giang An Ni mất hồn mất vía đi thẳng.

“Mẹ, Khai Lâm lại bị bệnh rồi, con phải đi thăm thằng bé.”

Mẹ Giang đỡ Giang An Ni, nói: “Đứa nhỏ này, hiện tại con đã gả cho Đông Thanh, đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lý rồi. Lưu Đại Ngân có thể đứng đây bán gà nướng, chứng minh Khai Lâm không sao hết. Vốn dĩ cha mẹ Đông Thanh đã không thích con rồi, nếu con còn tiếp tục qua lại với người nhà họ Lý, bọn họ càng không vui.”

Giang An Ni vẫn muốn đi thăm Khai Lâm, dù sao thằng bé cũng là con trai cô ta.

“Mẹ, hay là mai chúng ta lén đi gặp Khai Lâm, không để cha mẹ chồng con biết là được rồi.”

Ở nơi Giang An Ni không nhìn thấy, mẹ Giang thầm trợn mắt khinh bỉ. Đã ly hôn rồi, hai thằng nhãi con nhà họ Lý kia còn liên quan gì với nhà họ Giang bọn họ.

Đặc biệt là Lý Khai Nguyên, mỗi lần gặp cậu bé, Mẹ Giang đều cảm thấy sợ hãi, ánh mắt thằng nhãi kia giống hệt mắt chó sói, lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta.

Khi Giang An Ni về đến nhà, Hàn Đông Thanh đã về rồi, Giang An Ni thay dép lê, hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”

Hàn Đông Thanh cầm thứ gì đó trong tay, nói: “Về lấy chút đồ.”

Mẹ Giang cười hỏi: “Đông Thanh, trưa nay muốn ăn gì, để mẹ nấu cho con.”

Trên mặt Hàn Đông Thanh không có chút vui mừng nào, anh ta nói với Giang An Ni: “An Ni, em ra đây một chút, anh có lời này muốn nói với em.”

“Có gì muốn nói thì nói luôn ở đây đi.”

Hàn Đông Thanh hỏi cô ta: “Em thật sự muốn anh nói ngay tại đây?”

Thấy thái độ của Hàn Đông Thanh không đúng, Giang An Ni liếc qua phòng bếp, không biểu sao lại có dự cảm khả năng lời Hàn Đông Thanh muốn nói không phải lời hay ho gì.

“Vậy chúng ta ra ngooài rồi nói.”

Hàn Đông Thanh ra ngoài ngõ, đứng dưới một cây ngô đồng cao lớn, vừa mở miệng đã hỏi: “An Ni, sao em không nói trước với anh một tiếng chuyện mẹ em tới?”

“Mẹ em tới để chăm sóc em, em nghĩ đây không phải chuyện lớn gì, nên quên mất chưa nói với anh.”

Sắc mặt Hàn Đông Thanh không vui lắm, khi ánh mắt nhìn xuống bụng Giang An Ni, lại cố gắng nở nụ cười: “An Ni, hai ngày nữa mẹ anh cũng qua đây, anh nói trước với em một tiếng để em chuẩn bị.”

“Không phải nhà anh có nhà trên tỉnh thành này à? Mẹ anh không ở chỗ bố anh sao?”

Hàn Đông Thanh bình tĩnh nói: “An Ni, em không muốn ở chung với mẹ anh, anh có thể hiểu được. Cho nên khi tới tỉnh thành anh đã nhờ người nọ ngời kia, đ nhà xưởng bố trí ký túc xá cho chúng ta. Vậy sao em lại không chịu hiểu, anh không muốn ở chung với mẹ em? Phòng chúng ta chỉ có hai gian, một gian phòng khách một gian phòng ngủ, hai gian đều không lớn, mẹ em tới anh lại phải ra phòng khách ngủ, mẹ em định ở lại bao lâu, chẳng lẽ cứ để anh ngủ phòng khách mãi như vậy?”

Giang An Ni nghẹn lời: “Em không suy xét không kỹ, Đông Thanh, em…”

Hàn Đông Thanh: “An Ni, em cứ suy nghĩ kỹ lại đi, anh đi trước đây.”

Giang An Ni ôm tâm sự nặng nề quay về, mẹ Giang cũng đã ra khỏi phòng bếp: “Com chín rồi, An Ni, con cho mẹ chút tiền với phiếu thịt, để mẹ đi mua chút thịt.”

Giang An Ni đi vào phòng ngủ, rất nhanh đã quay lại, trên tay cầm một đồng tiền và một tờ phiếu ba lạng thịt. Mẹ Giang nhận lấy, xem xong thì oán giận: “Sao chỉ có một chút thế này? Lát nữa em trai con sẽ tới ăn cơm, bằng này sao đủ được?”

Giang An Ni nhắm mắt lại, nói: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu mẹ chê ít thì đừng mua nữa.”



Bên này, Lưu Đại Ngân không định nói cho chồng và con trai chuyện Giang An Ni và mẹ Giang tới, nói cho bọn họ cũng không tác dụng gì, chỉ khiến bọn họ phiền lòng thôi.

Lý Tam Thuận đi mua gà về, ngoài hơn hai mươi con gà trống ra, còn dẫn theo một cậu thanh niên nữa.

Cậu thanh niên kia có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, nhìn qua rất có thiện cảm.

Lý Tam Thuận dẫn người vào nhà, giới thiệu cho Lưu Đại Ngân: “Cậu ấy là Trần Kiến Quốc, sau này sẽ đưa gà cho chúng ta.”

Lưu Đại Ngân vội vàng mời người ta ngồi xuống, rồi rót nước cho đối phương.

Đầu tiên Trần Kiến Quốc cảm ơn bà ấy, sau đó hứa hẹn: “Chú, thím, sau này cứ giao chuyện mua gà trống cho cháu, cháu hứa sẽ làm việc thỏa đáng.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Nhưng mà tôi vẫn phải nói trước, gà trống phải là gà trống đã nuôi hai năm, phải trên dưới ba cân, thời gian nuôi quá ngắn hoặc quá dài gà nướng làm ra sẽ không ngon, chú Tam Thuận đã nói với cậu về giá cả chưa?”

Lý Tam Thuận uống nước xong, buông chén nói: “Nói rồi, hai ngày đưa gà một lần, mỗi lần đưa bốn mươi con, mỗi con ba đồng, tháng đầu tiên sẽ tính tiền theo ngày.”

Vấn đề gà trống đã được giải quyết, sau n ày Lý Tam Thuận có thể yên tâm ở nhà làm gà nướng rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 138: Ngựa giống pháo hôi (116)



Giang An Ni trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định bảo mẹ Giang về quê, lý do là phòng chật hẹp không đủ chỗ ở.

Khi tới mẹ Giang đã dự định ở lại tỉnh thành đến khi con gái bà ta sinh, như vậy còn có thể nhân tiện chăm sóc con trai luôn. Bây giờ Giang An Ni lại bảo bà ta quay về, mẹ Giang không được vui lắm.

“Đông Thanh là đàn ông con trai, ở phòng khách thì đã làm sao? Có phải nó chê mẹ phiền không?”

Giang An Ni đành phải lấy cớ: “Mẹ, Đông Thanh vừa được chuyển đến tỉnh thành làm việc, chính là thời gian thể hiện bản thân, ngày nào cũng ngủ phòng khách sao anh ấy chịu nổi? Mấy hôm nay vì nghỉ ngơi không tốt, ban ngày đi làm không có tinh thần, anh ấy đã bị lãnh đạo phê bình rất nhiều lần rồi. Mẹ, đợi Đông Thanh công tác ở trên này lâu dần, được nhà xưởng phân cho căn phòng lớn hơn, khi đó bọn con lại đón mẹ lên ở cùng.”

Đã nhắc đến vấn đề công việc rồi, mẹ Giang cũng không tiện nói gì thêm, đành phải gật đầu: “Ừ, vậy mẹ ở thêm mấy hôm nữa, cũng sắp mùng năm tháng năm rồi, đợi hết lễ mẹ sẽ về.”

Tỉnh thành thay đổi mỗi ngày mỗi khác, đặc biệt là trong vấn đề ăn mặc của mọi người, có rất nhiều sắc màu hoa mỹ mới.

Giá cả vải dệt cũng giảm đi rất nhiều, đặc biệt là sợi tổng hợp, giảm không chỉ một nửa.

Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Lưu Đại Ngân bèn đi dạo xung quanh mấy xưởng dệt ở tỉnh thành, mấy xưởng dệt này đều tồn kho không ít hàng,

Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với người bày quán ngoài cửa xưởng, nghe người ta nói trước đây khi xuất hàng nhiều, có khi một ngày bảy tám chiếc xe ra vào, bây giờ à, thi thoảng mới có một hai chiếc, có đôi khi cả ngày còn không có chiếc nào ra vào.

Xưởng dệt bán hàng đã không cần phiếu vải nữa, đúng như Trương Thủy Sinh nói, dần dần quốc gia sẽ hủy bỏ phiếu vải.

Khi con gái Lý Liên Hoa lên tỉnh thành nhập hàng, Lưu Đại Ngân ói cho cô ấy tin tức này. Cô ấy nghe xong thì oán giận với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, dạo này lại có hai cửa hàng bán quần áo mới mở ở huyện, buôn bán càng ngày càng ế ẩm.”

Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ rồi cho ý kiến: “Hay là con nhập thêm một ít mẫu quần áo đang mốt hiện nay?”

“Mẹ, con nghĩ thế này. Nghe mẹ nói chuyện xưởng dệt, chắc chắn vải dệt sẽ không đắt, con định mua vải dệt rồi thuê người may thành quần áo, sau đó tự mình đem bán, mẹ thấy như vậy đươc không?”

Lưu Đại Ngân đồng ý: “Ý kiến này không ệ, nhưng mà cắt may… Con có quen thợ may lành nghề nào không?”

“Không phải trong huyện chúng ta có rất nhiều thợ may sao? Mẹ, mai mẹ dẫn con đến xưởng dệt kia xem thử đi, để con xem xem bọn họ có những loại vải dệt nào, nếu thật sự tốt con sẽ ề nhà tìm người may quần áo.”

Lưu Đại Ngân thường xuyên đi dạo quanh mấy xưởng dệt, cũng quen với bảo vệ của xưởng dệt rồi.

Bà ấy cười nói: “Lần này tôi không hỏi thăm, mà đến để mua vải.”

Bảo vệ quan sát Lưu Đại Ngân từ trên xuống dưới vài lần, dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi lại: “Chị muốn mua vải dệt?”

Lưu Đại Ngân: “Không phải tôi, là con gái tôi. Con bé mở một cửa hàng quần áo, muốn mua vải về nhà tự mình may quần áo đem bán.”

“Vậy hai người đứng đây chờ một lát, tôi đi nói với lãnh đạo một tiếng.”

Bảo vệ đi một lúc lâu mới quay trở lại, nói: “Hai người đi theo tôi.”

Lưu Đại Ngân lắc lư quanh xưởng dệt này rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên vào trong xưởng. Bà ấy không nhịn được quan sát sắp nơi.

Xưởng dệt này thuộc loại xí nghiệp tầm trung của tỉnh thành, hiện tại đang là thời gian đi làm, nhưng vẫn có vài công nhân đang đi lại bên ngoài.

Xem ra tình hình của nhà máy này thật sự không tốt lắm, nếu không, trong thời gian làm việc sao công nhân có thể đi lại tự do như vậy.

Dọc đường đi Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò từ người khác.

Bà ấy không thèm để ý, nên đi thế nào vẫn đi như thế. Lý Liên Hoa còn trẻ tuổi, vẫn hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Bảo vệ dẫn hai người đến trước cửa một phòng làm việc nhỏ: “Đây là phòng của Chủ nhiệm Thẩm, hai người muốn mua vải cứ tìm ông ấy là được.”

Chủ nhiệm Thẩm đeo một cặp kính cận, mái tóc hoa râm, ông ấy ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, hỏi: “Hai người muốn mua vải à?”

Lý Liên Hoa nói: “Cháu nghe nói xưởng dệt chúng ta bán vải không cần phiếu, nên muốn xem thử xem sao. Cháu mở một cửa hàng quần áo, muốn mua vải về tự mình may thành quần áo đem bán.”

Chủ nhiệm Thẩm cầm cốc thủy tinh đứng dậy: “Hai người đi theo tôi.”

Kho hàng của nhà xưởng này rất lớn, bên trong chất đầy vải dệt, đa số đều là đen, trắng, xám.

Liếc qua một cái Lý Liên Hoa đã coi trọng vải dệt màu đen, cô ấy hỏi: “Vải này bán th nào?”

Chủ nhiệm Thẩm nói ra giá cả như đang đọc sách, nói mua càng nhiều, giá càng rẻ.

Suy xét một lát, Lý Liên Hoa hỏi: “Cháu mua trước một trăm mét được không?”

“Nếu mua một trăm mét, tôi chỉ có thể tính giá cao nhất cho cô.”

Lý Liên Hoa gật đầu liên tục: “Được ạ, cháu mua trước một trăm mét.”

Lưu Đại Ngân đi dạo một vòng trong kho hàng, rồi chỉ vào một đống vải dệt màu đen trong góc nhà kho, hỏi: “Vải dệt này các anh bán thế nào?”

Chủ nhiệm Thẩm ngó qua xem thử: “Đó là vải dệt đã tồn kho mấy năm rồi, nếu chị mua thì cả đống như vậy một trăm đồng.”

Lý Liên Hoa đi tới, sờ thử chất vải, hỏi: “Mẹ, mẹ mua loại vải này làm gì? Vải này dày như vậy, còn cứng nữa, có thể may thứ gì? May áo sơ mi thì vải quá dày, may áo bông thì chắc chắn sẽ lòi bông. Mẹ hỏi cái này làm gì?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ xem thử thôi. Chủ nhiệm Thẩm, xưởng chúng ta chỉ có bằng này thôi à?”

Chủ nhiệm Thẩm cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm nước: “Vải dệt này được sản xuất từ ba năm trước, định mang đi chi viện biên cương, nhưng biên cương không cần nhiều như vậy nên tồn lại từ đó đến bây giờ. Ở xưởng dệt số ba vẫn còn nửa kho đấy, xử lý hai ba năm rồi cũng chẳng bán được bao nhiêu, nếu chị muốn mua, có thể qua nơi đó hỏi thăm.”

Lưu Đại Ngân cảm ơn Chủ nhiệm Thẩm, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi đến ngày mai sẽ qua xưởng dệt số ba xem thử.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 139: Ngựa giống pháo hôi (117)



Lý Liên Hoa muốn mua vải dệt cũng mua xong rồi, nên chỉ ở lại chỗ Lưu Đại Ngân một ngày rồi quay về.

Lưu Đại Ngân mua rất nhiều đồ, vốn định để Lý Liên Hoa mang về, nhưng một mình Lý Liên Hoa không mang được nhiều đồ như vậy. Lưu Đại Ngân đành thương lượng với Lý Tam Thuận một tiếng, hiện tại cửa hàng gà nướng không bận lắm, Lưu Đại Ngân cũng muốn về thăm nhà một chuyến.

Con gái út vừa sinh con hơn ba tháng, Lưu Đại Ngân rất muốn về thăm, nên dứt khoát quay về.

Trường học cho nghỉ sinh, Lý Ngẫu Hoa ở nhà trông con. Lưu Đại Ngân xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà. Trông thấy bà ấy, Lý Ngẫu Hoa kinh ngạc, sau đó vui mừng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Lưu Đại Ngân buông đồ xuống, tự rót cho mình một cốc nước sôi để nguội, đi đường xa như vậy bà ấy sắp c.h.ế.t khát rồi.

Bà ấy uống nước trước, sau đó mới nói: “Nghe ý của con, có vẻ không muốn mẹ tới nhỉ?”

Lý Ngẫu Hoa vội vàng nói: “Mẹ, sao có thể không muốn mẹ tới, tại con vui mừng quá thôi.”

Đứa trẻ đang nằm trên giường, Lưu Đại Ngân bế cháu ngoại lên: “Xuân Sinh, để bà ngoại bế một cái nào, đã hai tháng bà không được gặp em bé của bà rồi…”

Lưu Đại Ngân bế đứa bé một lát mới đặt xuống, rồi lấy ra đồ mình mua cho con gái và cháu ngoài từ trong túi xách: “Đây là bình sữa cho trẻ con mẹ mua ở Cung Tiêu Xã tỉnh thành, đây là đồ chơi cho thằng bé, đây là mấy bộ đồ trẻ con, còn đây là quần áo cho con, đây là quần áo cho Ngọc Lai.”

Lưu Đại Ngân lấy ra lần lượt từng thứ một, chỉ trong chốc lát đồ đã chất đầy nửa chiếc giường.”

Lý Ngẫu Hoa hơi cảm động: “Mẹ, mẹ tới chơi là quý lắm rồi, sao lại mang cho chúng con nhiều đồ như vậy. Con với Ngọc Lai đều có lương, không thiếu đồ ăn cái mặc.”

Lưu Đại Ngân cầm quạt hương bồ quạt cho cháu ngoại: “Tiền lương của hai đứa vừa nuôi già vừa dưỡng trẻ, còn lo ăn mặc cho bản thân, thì dư được bao nhiêu. Mua đồ cho con thì con cứ nhận đi, đợi sau này mẹ với cha con già rồi, đến lúc đó con lại cho cha mẹ tiền tiêu vặt. Mấy thứ này không chỉ mình con có phần, hai chị gái con cũng có.”

Lưu Đại Ngân ngủ lại nhà con gái út một đêm, hôm sau lại tới nhà con gái cả một chuyến, đưa đồ mình mua cho con gái cả.

Năm trước con gái cả và con rể đi thu mua nông sản, lương thực phụ trong mấy thôn xóm xung quanh mang lên huyện thành bán, cũng kiếm được mấy trăm đồng.



Xưởng dệt số ba là nhà máy lớn. Lưu Đại Ngân từng tới nơi này một lần, thấy nhà máy này thật sự quá lớn, nên không đi xung quanh tìm hiểu nữa, bởi vì nhà máy càng lớn, bảo vệ sẽ càng chặt chẽ, nhân viên trong xưởng cũng kiêu ngạo. Người làm ăn buôn bán nhỏ lẻ như Lưu Đại Ngân căn bản không tiếp xúc được với lãnh đạo trong xưởng.

Quả nhiên, bảo vệ nhà máy này không biết khách sáo là gì: “Chị tìm ai? Nếu không có việc gì thì đừng lắc lư quanh chỗ này.”

Lưu Đại Ngân cười nịnh: “Anh bảo vệ, tôi tới để mua vải dệt, anh có thể thông báo với lãnh đạo nhà máy một tiếng giúp tôi được không?”

Bảo vệ nhìn Lưu Đại Ngân vài lần: “Chị tới để mua vải dệt, một mình chị?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Đúng, chỉ mình tôi, chủ nhiệm Thẩm của xưởng dệt Hồng Thuận giới thiệu tôi qua đây.”

Nghe bà ấy nói năng dứt khoát, còn nhắc tới cả chủ nhiệm Thẩm của xưởng dệt Hồng Thuận, bảo vệ mới đồng ý đi thông báo cho lãnh đạo.

Loại vải dệt Lưu Đại Ngân muốn xem chính là loại vải Lý Liên Hoa chướng mắt kia, đúng như lời cô ấy nói, loại vài này vừa dày vừa kín gió, làm áo sơ mi thì quá dày, làm áo bông thì dễ tuột bông, nhưng mà có thể dùng nó làm kiểu quần áo khác.

Nhìn thấy lãnh đạo của xưởng dệt số ba, Lưu Đại Ngân lắp bắp kinh hãi. Người phụ trách tiếp đãi bà ấy thế mà lại là Hàn Đông Thanh.

Hàn Đông Thanh không quen biết Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân lại biết anh ta.

Lưu Đại Ngân giả vờ không quen biết, hỏi: “Quản lý Hàn, tôi được xưởng dệt Hồng Thuận giới thiệu, nghe nói xưởng dệt số ba chúng ta có một lô vải dệt sản xuất từ ba năm trước để chi viện biên cương đang muốn thanh lý giá thấp có phải không?”

Hàn Đông Thanh đã chuyển tới nhà máy này làm việc một khoảng thời gian rồi, nên hiểu rất rõ tình hình trong xưởng.

Lưu Đại Ngân vừa nhắc đến lô vải dệt chi viện biên cương, anh ta lập tức biết lô vải kia là lô vải nào.

Lô vải kia đã nằm trong kho hàng nhà máy hơn ba năm rồi, cũng đã giảm giá nhiều lần, nhưng mà vẫn không ai hỏi đến.

Dạo gần đây tình hình trong xưởng không tốt lắm, sản xuất ra sản phẩm nhiều, bán ra lại chẳng bao nhiêu, kho hàng sắp không đủ dùng đến nơi, lãnh đạo trong xưởng đã có dự định bán lô vải dệt kia như hàng phế phẩm, bây giờ đột nhiên lại có người nói muốn mua lô vải dệt đó, chuyện này khiến Hàn Đông Thanh vui mừng không thôi.

Nếu thật sự bán được lô vải dệt kia, anh ta sẽ lập công lớn, bản thân cũng có thể đứng vững gót chân ở xưởng dệt số ba.
 
Back
Top Bottom