Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 110: Ngựa giống pháo hôi (88)



Sau khi về từ tỉnh thành, Lưu Đại Ngân dành toàn bộ tâm sức cho sự nghiệp áo da của mình.

Nhà ông Quách đã thu dọn xong, chỉ chờ Chu Phúc Quý và con ông ấy tới là có thể bắt đầu.

“Vợ Tam Thuận,” Ông Quách thương lượng với Lưu Đại Ngân: “Máy may năm trước chú dùng, năm nay còn cần dùng không?”

Lưu Đại Ngân vội vàng gật đầu nói: “Dùng, đương nhiên là dùng đến rồi.”

“Máy may đó là của bạn chú, cũng mười mấy năm rồi, nếu cháu cần dùng, khả năng phải trả tiền thuê.”

Lưu Đại Ngân: “Chú Quách, chú đi hỏi hộ cháu, người ta cho thuê một tháng bao nhiêu tiền. Chúng ta sắp phải bắt tay vào công việc rồi, thiếu máy may thì phiền phức lắm.”

“Chú mừng quá nên quên mất vụ này, may mà nhà ông bạn kia không xa lắm. Chú lập tức qua nhà ông ấy hỏi một câu, chuyện thuê mướn chắc là không thành vấn đề.”

Xưởng da của Lưu Đại Ngân bắt đầu như vậy đ.

Có da dê, có bản vẽ, có thợ da rồi, rất nhanh áo da đã ra lò.

Chiếc áo da đầu tiên là áo da nam cỡ M.

Vừa làm xong áo da, ông Quách đã đưa tới cho Lưu Đại Ngân xem xét cẩn thận. Lưu Đại Ngân cầm trong tay xem xét một lát, rồi đưa cho con trai ông Quách: “Quách Nam, cậu mặc thử xem áo da này thế nào.”

Quách Nam cười ngây ngô nói: “Để em thử?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Ừ, cậu mặc thử đi.”

Trên người Quách Nam mặc một chiếc áo bông mỏng. Anh ta cởi áo bông, lộ ra áo thu mỏng bên trong.

Anh ta bước đến trước mặt Lưu Đại Ngân, tiện tay sửa lại áo thu cũ của mình, tay run lên nhận lấy áo da từ tay Lưu Đại Ngân, mặc vào người.

Nhìn qua, cái áo da này không khác gì áo da lần trước Lưu Đại Ngân làm, chỉ là không có cầu vai, và có thêm một cái túi nhỏ trên n.g.ự.c trái.

Không biết thầy Trịnh kia thết kế thế nào, mà cầm ở trong tay không cảm thấy có gì khác bit, nhưng khi mặc lên người, lại vô cùng tôn dáng người mặc. Quách Nam mặc vào, chẳng những nhìn có tinh thần hơn, mà dường như còn cao thêm vài centimet.

“Không tệ, con trai mặc vào rất ngầu.”

“Quách Nam, cậu mặc thế nào, có thoải mái không? Có phải không nỡ cởi ra không?”

Quách Nam thử một lát, rồi cởi áo khoác ra, mặc thêm lát nữa anh ta sợ mình không nỡ cởi.

Lưu Đại Ngân nhận áo da từ tay Quách Nam, mở túi nhỏ trên áo da ra hỏi: “Chú Quách, chú Chu, cái túi này nhỏ như vậy thì đựng được cái gì?”

Chu Phúc Quý nói: “Trên bản thiết kế của thầy Trịnh vẽ như vậy, kích cỡ cũng nhỏ như vậy, ban đầu chú còn tưởng mình nhìn lầm, phải bảo lão Quách xem lại vài lần, kết quả đúng là nhỏ như vậy thật.”

“Hía ra là thế, có lẽ kẻ có tiền không cần bỏ thứ gì vào túi. Chú Quách, chú Chu, đây là chiếc áo da đầu tiên chúng ta làm ra, đợi lát nữa cháu bảo Tam Thuận đi mua một con gà, chúng ta ăn mừng một phen.”

Mấy người trong phòng vội vàng nói không cần, Lưu Đại Ngân cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Chú Chu, chú Quách, hai người làm việc trước, cháu đi nói với Tam Thuận một tiếng.”

Làm ra được chiếc áo da đầu tiên, số còn lại dễ hơn nhiều.

Lưu Đại Ngân mua hai mươi tấm da dê, mang cho thầy Trịnh hai tấm, còn dư lại mười tám tấm, cộng thêm mười hai tấm da dê Chu Phúc Quý mang đến, tổng cộng là ba mươi tấm da dê, sau khi làm được mười chiếc áo, Lưu Đại Ngân tới bưu điện gửi điện báo cho Trương Thủy Sinh.

Vốn dĩ Trương Thủy Sinh đang định xuôi nam nhập hàng, nhận được điện báo của Lưu Đại Ngân, anh ta lập tức thay đổi kế hoạch, không đi đâu nữa chỉ ở nhà chờ đợi bà ấy.

Mối hàng kiếm một đống tiền sắp tới rồi, đương nhiên phải ở nhà chờ dì Lưu chứ.

Mới hơn một tháng không gặp, suýt nữa Lưu Đại Ngân đã không nhận ra Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh uốn tóc xoăn, mặc một chiếc áo hoa hòe lòe loẹt, bên dưới là quần jean thụng, ống quần to đến mức che hết cả hai chân.

Điều khiến người ta khó hiểu hơn là, chiếc giày da trên chân Trương Thủy Sinh còn là giày cao gót.

Lưu Đại Ngân bị đánh bại hoàn toàn trước cách ăn mặc này của Trương Thủy Sinh, giày cao gót kia chẳng phải chỉ con gái mới đeo à? Chẳng lẽ con trai cũng dùng được? Nhưng Tiểu Trương không hề lùn, sao phải đeo giày cao gót nhỉ?

Thấy Lưu Đại Ngân không nói lời nào, chỉ mải nhìn giày da trên chân mình. Trương Thủy Sinh tháo kính mắt to đến mức khoa trương trên mặt xuống, đắc ý nói: “Dì Lưu, dì thấy cháu ăn mặc thế nào, đẹp chứ? Không phải cháu c.h.é.m gió đâu, cháu mặc bộ này đi trên đường, chắc chắn tỷ lệ quay đầu phải trăm phần trăm.”

Trương Thủy Sinh mong đợi Lưu Đại Ngân có thể khen mình vài câu, dù sao cũng từng làm ăn với Lưu Đại Ngân lâu như vậy, Lưu Đại Ngân biết ăn nói thế nào, Trương Thủy Sinh cũng biết rõ.

Nhưng lần này Lưu Đại Ngân lại không “khéo ăn nói”, một lúc lâu sau mới rặn ra một câu: “Tiểu Trương, cậu đeo giày như vậy, đi bộ không đau chân sao?”

Vốn dĩ Trương Thủy Sinh cho rằng sẽ nghe được lời khen, nhưng đợi rất lâu, chỉ nghe thấy một câu như vậy.

Cậu đeo đôi giày này đi bộ không đau chân sao?

Không đau chân sao?

Không đau chân sao???

Bốn chữ như ma âm quanh quẩn không ngừng bên tai Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh bị hỏi sững sờ, sau đó lập tức cười ha ha.

“Dì Lưu, nhìn cách ăn mặc của cháu, người khác đều khen phong cách tây, chỉ có dì là hỏi cháu có đau chân không. Nói thật là, nếu đeo cả ngày thì đúng là hơi đau chân thật.”

Cười đủ rồi, Trương Thủy Sinh lau nước mắt mình cười chảy ra, hỏi: “Dì Lưu, dì mang áo da tới không?”

Nghe Trương Thủy Sinh nói vậy, Lưu Đại Ngân cũng bật cười: “Mang tới, tôi nói cậu nghe, áo da lần này khá đẹp đấy.”

“Dì Lưu, thật ạ?”

Lưu Đại Ngân lấy cả mười chiếc áo da ra, chia làm hai, đặt lên bàn: “Bên này là kiểu nam, bên này là kiểu nữ. Năm chiếc kiểu nam, năm chiếc kiểu nữ, tất cả là mười chiếc.”

Trương Thủy Sinh cầm một chiếc áo da kiểu nam lên, không xem trước đã mặc lên người: “Dì Lưu, dì thấy cháu mặc thế nào?”

Lưu Đại Ngân nhìn thoáng qua, nói: “Đẹp.”

Trương Thủy Sinh được khen, mặt mày hớn hở: “Dì Lưu, dì ở đây ăn bánh uống trà trước nhé, cháu ra ngoài một lát.”

Vân Chi

Trương Thủy Sinh ra khỏi phòng, tìm chủ quán mượn một tấm gương, xoay trái xoay phải ngắm dáng vẻ mình mặc áo da trong gương một lượt.

Đúng như Lưu Đại Ngân nói, đẹp, phong cách tây, đẹp ngây người.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 111: Ngựa giống pháo hôi (89)



Trương Thủy Sinh ra ngoài ngắm một vòng mới quay về, sau khi ngồi xuống vẫn tiếc không nỡ cởi áo da trên người ra.

“Dì Lưu, áo da này bao nhiêu tiền?”

Lưu Đại Ngân đã nghĩ sẵn giá cả từ nhà rồi: “Kiểu nam kiểu nữ đều như nhau, hai trăm sáu mươi đồng.”

Vân Chi

Mỗi chiếc áo hết hai tấm da dê, một tấm da dê ba mươi chín đồng, hai tấm là bảy mươi tám đồng. May mỗi chiếc áo đại khái mất khoảng năm ngày, tiền lương mỗi ngày của ông Quách và Chu Phúc Quý là sáu đồng, năm ngày là ba mươi đồng, cộng cả những thứ linh tinh lặt vặt khác, mỗi chiếc áo da mất khoảng hơn một trăm đồng.

Lần trước ông Quách với Chu Phúc Quý bán áo da cho Lưu Đại Ngân mỗi chiếc một trăm đồng, bọn họ kiếm được đồng nào không nhỉ?

Nhưng chỉ ngẫm nghĩ một lát Lưu Đại Ngân đã hiểu ra ngay. Lần này Lưu Đại Ngân tự mình đi mua da, đều chọn da dê chất lượng tốt nhất. Còn lần trước, chưa chắc Chu Phúc Quý với ông Quách đã mua da dê loại tốt nhất, như vậy chẳng phải có tiền chênh lệch rồi sao.

Hơn nữa, lần này Lưu Đại Ngân trả công theo ngày, làm nhanh hay làm chậm đều giống nhau. Tất nhiên tốc độ làm việc của Chu Phúc Quý với ông Quách sẽ chậm lại không nhanh như khi bọn họ làm việc của mình rồi. Tính như vậy thì đương nhên lần trước bọn họ cũng kiếm được tiền.

Đây chính là điểm khác biệt giữa làm theo ngày và làm khoán.

Trương Thủy Sinh cúi đầu suy nghĩ một lát, nhìn áo khoác da lần này còn phong cách tây hơn áo khoác da lần trước, cái giá này đúng là không đắt.

Anh ta gật đầu nói: “Được ạ, hai trăm sáu mươi đồng một chiếc, mười chiếc là hai ngàn sáu trăm đồng. Để cháu đi lấy tiền cho dì Lưu.”

Sau đó là một tay giao tiền một tay giao hàng, áo da thuộc về Trương Thủy Sinh, tiền thuộc về Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đếm kỹ tiền, nhưng chưa vội cất vào túi: “Tiểu Trương, con gái tôi nhờ tôi lấy giúp hai mươi chiếc sơ mi trắng, quần kia có thể mua bao nhiêu chiếc?”

Quần áo Lý Liên Hoa bán đều là quần áo đang được ưa chuộng thời nay, bên trên mặc sơ mi trắng, bên dưới kết hợp với một chiếc quần bó màu đen, hiện tại con gái trẻ tuổi có công ăn việc làm tử tế ở huyện thành đều mặc như vậy.

“Dì Lưu, quần này hiện tại đang mốt, nếu chị Lý muốn lấy hàng, để cháu giới thiệu cho người này, lấy không giới hạn số lượng, muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Nhớ tới lời con gái nói lúc gần đi, Lưu Đại Ngân nói chuyện quyết đoán: “Tôi lấy tạm một trăm chiếc.”

Trước khi tạm biệt, Trương Thủy Sinh dặn dò Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, cháu vừa nhìn là biết áo da này sẽ bán rất đắt hàng, khi về dì cố gắng tranh thủ thời gian, làm được bao nhiêu cháu mua bấy nhiêu.”

Lưu Đại Ngân gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Tiểu Trương, cậu yên tâm, chuyện này tôi hiểu mà.”

Sau đó, Lưu Đại Ngân đến bưu điện tỉnh gửi điện báo cho Hứa Quảng Nghĩa, nói nhà anh ta có bao nhiêu da tốt, mang hết cho bà ấy, bà ấy mua tất.

Nhận được điện báo, Hứa Quảng Nghĩa vừa vui vừa buồn.

Vui vì tìm được khách hàng lớn, sau này không cần lo lắng nguồn tiêu thụ da dê. Buồn vì trong nhà không còn nhiều da dê tốt, chỉ có mười mấy tấm.

Ban đầu khi Lưu Đại Ngân nói sau này sẽ mua nhiều da dê tốt nhất, anh ta còn tưởng rằng bà ấy đang nói đùa, ai ngờ hiện tại mới qua vài ngày, bà ấy đã gửi điện báo đến mua da dê tiếp, còn nói có bao nhiêu mua bấy nhiêu.

Hứa Quảng Nghĩa thương lượng với vợ mình, nói sau này Lưu Đại Ngân sẽ là khách hàng lớn của bọn họ, cho nên tuy rằng trong nhà vẫn còn không ít da dê chất lượng kém, nhưng mà bọn họ tuyệt đối không dùng hàng kém thay thế hàng tốt hại người ta, ham món lợi nhỏ nhận về thiệt thòi lớn, mất hết danh tiếng rồi, sau này còn ai dám mua da nhà anh ta nữa.

Hứa Quảng Nghĩa quyết định đưa con trai đi cùng. Đầu tiên đưa mười mấy tấm da dê chất lượng tốt trong nhà tới cho Lưu Đại Ngân, sau đó bọn họ không về nhà luôn, mà trực tiếp lên tàu hỏa tới phương bắc mua da dê.

Để làm áo da, Lưu Đại Ngân còn dùng mười mấy tấm da của Chu Phúc Quý, bởi vì trong tay không đủ tiền, hai bên đã thương lượng đợi bán áo da xong sẽ trả lại.

Bây giờ bán xong áo da rồi, Lưu Đại Ngân tính tiền da dê trả cho Chu Phúc Quý trước, sau đó lại thanh toán lương cho bốn người.

Nhận được tiền công, cha con Chu Phúc Quý và cha con ông Quách đều mừng ra mặt, chưa nói Chu Phúc Quý với ông Quách, chỉ riêng Chu Hữu Địa và Quách Nam con trai của bọn họ thôi, mỗi tháng cũng kiếm được gần ba mươi đồng rồi, số tiền này còn cao hơn tiền lương công nhân bình thường ở thời đại này.

Tháng đầu tiên đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, một năm thì sao? Một năm sẽ kiếm được bao nhiêu nhỉ?

Bốn người không nhịn được đều âm thầm tính toán.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 112: Ngựa giống pháo hôi (90)



Trương Thủy Sinh mặc áo da trên người cả ngày, khi về nhà cũng không cởi ra.

Anh trai anh ta không có nhà, trong nhà chỉ có ông nội tuổi già mắt kém, dù anh ta muốn khoe khoang cũng không ai ngắm.

Hôm nay Trương Thủy Sinh đã tới ga tàu hỏa mua vé tàu, trưa ngày mai sẽ lên tàu đến đặc khu kinh tế.

Vân Chi

Vì biết hôm nay anh trai không ở nhà, ông nội không có ai chăm sóc, anh ta mới nhịn không chạy tới đặc khu kinh tế ngay trong đêm.

Vừa nhìn đã biết, chắc chắn áo da này sẽ rất đắt hàng.

Năm chiếc áo da kiểu nam này, anh ta định giữ lại một chiếc cho mình, một chiếc cho anh trai, một chiếc đưa cho thầy Trịnh, cuối cùng cũng chỉ dư lại hai chiếc.

Áo da lần trước mua từ chỗ Lưu Đại Ngân anh ta bán cho thương nhân cảng đảo với giá bốn trăm đồng một chiếc, áo da lần này, ít nhất cũng phải bán bốn trăm rưỡi nhỉ?

Không thể không nói, thầy Trịnh này thật sự rất tài, quần áo thiết kế ra mặc lên người, đúng là cmn đẹp.

Trước kia Trương Thủy Sinh luôn cho rằng áo da chỉ dành cho con trai, không ngờ, thầy Trịnh còn thiết kế cả kiểu nữ.

Áo da kiểu nữ, ngay cả Cung Tiêu Xã tỉnh thành cũng không có hàng bán.

Đột nhiên Trương Thủy Sinh thay đổi ý định. Sẽ không mang một chiếc áo da kiểu nữ nào đến đặc khu kinh tế bán nữa, mà bán hết ở tỉnh thành.

Mấy cô gái mua áo lông thỏ của anh ta năm trước đều là con nhà có điều kiện, áo lông thỏ ba trăm đồng một chiếc có thể mua ngay không lưỡng lự gì, chắc chắn bọn họ sẽ hứng thú với áo da kiểu nữ còn mốt hơn này.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi, Trương Thủy Sinh lại ra ngoài đi gọi điện thoại cho người ta.



Xưởng da của Lưu Đại Ngân làm việc khí thế ngất trời, cháu trai của ông Quách và hai đứa con trai của Chu Phúc Quý đều bị gọi tới làm việc lặt vặt.

Hiện tại, một tháng bọn họ có thể làm ra mười mấy chiếc áo da rồi, mỗi chiếc áo da Lưu Đại Ngân kiếm được hơn một trăm đồng, mười chiếc chính là hơn một ngàn đồng.

Khi Trương Thủy Sinh mang áo da đến đặc khu kinh tế, cho một thương nhân từ Cảng Đảo chuyên làm về trang phục tới xem hàng. Tiểu Thương kia có một cửa hàng chuyên bán quần áo nằm trên con phố buôn bán sầm uất ở Cảng Đảo.

Tiểu thương kia vừa liếc qua một cái đã nhìn trúng áo da kiểu nữ Trương Thủy Sinh lấy ra, áo da kiểu nam kiểu nữ đều thu mua với giá bốn trăm sáu mươi đồng, vừa bán qua tay đã bán được hơn một ngàn đồng.

Áo này đều làm từ da dê thật đó. Diện tích Cảng Đảo nhỏ, trang phục bằng da thật luôn đắt không chịu nổi. Ở đại lục, chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng là có thể mua được quần áo bằng da thật rồi, không chỉ chất lượng tốt, kiểu dáng còn tời thượng, không hề kém quần áo được sản xuất ra từ các nhà xưởng lớn.

Áo da vừa treo lên đã bị người mua mua mất, sau đó vừa xếp lên kệ đã bị cướp sạch, sau lần này, cửa hàng nhà anh ta cũng có danh tiếng nhất định trong giời trẻ ở Cảng Đảo.

Áo da bán đắt hàng, Lưu Đại Ngân gọi cả cháu trai của ông Quách và hai người con trai khác của Chu Phúc Quý tới giúp đỡ.

Thêm người thêm sức, mỗi tháng bọn họ có thể làm được hơn hai mươi chiếc áo da, mỗi chiếc áo da Lưu Đại Ngân kiếm được hơn một trăm đồng, hai mươi chiếc có thể kiếm được hơn hai ngàn đồng. Nếu nói ra ngoài, sợ là không ai dám tin tưởng.

Nếu không phải vì da dê tốt không dễ mua được, cộng thêm Lưu Đại Ngân không cho Chu Phúc Quý với ông Quách làm quá nhanh, muốn bọn họ làm cẩn thận, thì tốc độ làm áo da còn nhanh hơn nhiều, một tháng còn làm ra được nhiều áo da hơn nữa.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận giữ kín giá bán da, không dám nói cho một ai, sợ người khác biết sẽ ghen ghét đi tố cáo bọn họ.

Từ tỉnh đến huyện đến thôn, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu làm ăn buôn bán.

Quê nhà ông Quách vốn dĩ là “Quê hương làm da thuộc” nổi tiếng khắp cả nước, lúc này cũng bắt đầu có người làm nghề da rồi. Còn có người bắt đầu nuôi thỏ quy mô lớn, tuy rằng quy mô lớn này cũng chỉ mấy chục con, thậm chí chưa đến một trăm con, nhưng so với trước đây lén lút nuôi thỏ, có thể thấy rõ chính sách quốc gia đã thay đổi rồi.

Áo da bán đắt hàng, Trương Thủy Sinh cũng vô cùng để bụng mối làm ăn này, kể cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là mối làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất của anh ta mà.

Sau đó anh ta lại tới tìm thầy Trịnh, nhờ thầy ấy thiết kế một kiểu áo da mới. Áo da mới lần này còn đơn giản hơn lần trước, ngoài hai cái túi nhỏ ra, trên áo không trang trí thêm thứ gì cả, hơn nữa áo da này không dùng cúc áo mà là kiểu kéo khóa. Để kiếm được khóa kéo, Trương Thủy Sinh lại phải phí rất nhiều công sức.

Áo da này vừa đưa ra thị trường, đã được hoan nghênh nhiệt liệt, không cần anh ta đi chào hàng thương nhân Cảng Đảo, đám tiểu thương quen biết Trương Thủy Sinh đã chia nhau sạch sẽ.

Có người thấy áo da của Trương Thủy Sinh bán đắt hàng, cũng bắt đầu làm hàng da. Nhưng mà người làm áo da vẫn là số ít, áo da của Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân vấn rất đắt hàng.

Đến mùa đông, trừ tiền vốn lưu động ra, số tiền tiết kiệm nhà Lưu Đại Ngân gửi ngân hàng đã lên đến một vạn sáu ngàn đồng. Là “Vạn nguyên hộ” danh xứng với thực.

Trong huyện có ba ngân hàng, Lưu Đại Ngân gửi tiền ở cả ba, không chỉ như vậy, bà ấy còn chia ra dùng danh nghĩa của ba người trong nhà để gửi tiền vào, như vậy mỗi quyển sổ tiết kiệm chỉ hơn một ngàn đồng, không quá khoa trương.

Cuộc sống của nhà họ Lý dần tốt lên, Lưu Đại Ngân đã mua một chiếc xe đạp, tuy là xe đạp cũ, nhưng dù sao cũng coi như là gia đình có xe.

Hai đứa cháu trai vẫn mặc quần áo cũ, nhưng đều trắng trẻo mập mạp, nhìn đáng yêu hơn hẳn đám trẻ con trong thôn.

Từ khi Trương Thủy Sinh nói cho Lưu Đại Ngân khả năng sẽ hủy bỏ tem phiếu, ruộng đất khả năng cũng bao sản đến hộ, Lưu Đại Ngân cảm thấy bn thân như kẻ điếc người mù, căn bản không nhìn thấy không nghe được chính sách mới của quốc gia, tất cả tin tức đều phải thông qua miệng người khác. Như vậy sao được, nếu như chính sách quốc gia lại thay đổi mà bà ấy không biết, chẳng phải sẽ chậm trễ sự nghiệp kiếm tiền của bà ấy sao?

Lưu Đại Ngân đến bưu điện hỏi, bà ấy muốn đặt báo giấy. Nhưng cả thị trấn Đại Điền này chỉ có mình bà ấy muốn đặt báo giấy, căn bản bưu cục sẽ không nhận.

Thấy không đặt được báo giấy ở bưu điện, Lưu Đại Ngân trái lo phải nghĩ, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng bà ấy nghĩ ra một biện pháp.

Cả huyện Lương Hà này, chỉ có huyện ủy, các cơ quan, trường học, nhà xưởng là có báo chí mới.

Mà nơi có nhiều nhất, đầy đủ nhất, chính là huyện ủy.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lại đạp xe lên huyện thành. Có xe đạp đúng là tiện thật, muốn đi đâu thì đi đó, vừa nhanh vừa thoải mái.

Lên đến huyện thành, Lưu Đại Ngân đi thẳng đến huyện ủy.

Ở huyện ủy này, Lưu Đại Ngân chỉ quen ba người, một là huyện trưởng, hai là bí thư Dương, người còn lại là Hàn Đông Thanh.

Huyện trưởng là lãnh đạo lớn nhất trong huyện, ngày nào cũng vô cùng bận rộn. Còn Hàn Đông Thành, tuy rằng quan hệ với bà ấy chưa đến mức như kẻ thù, nhưng cũng không tốt lắm, cuối cùng chỉ còn lại bí thư Dương là Lưu Đại Ngân cảm thấy còn nói chuyện được vài câu.

Lưu Đại Ngân chờ đợi bên ngoài huyện ủy cả ngày, cuối cùng cũng gặp được bí thư Dương tan làm ra về.

Lưu Đại Ngân nói thẳng ý đồ của mình, bí thư Dương chỉ nghĩ ngợi một lát đã đồng ý sẽ đưa báo chí cũ không dùng đến nữa cho Lưu Đại Ngân, bảo Lưu Đại Ngân cứ mười ngày lại đến chỗ bí thư Dương lấy một lần. Lưu Đại Ngân muốn trả tiền, nhưng nói thế nào bí thư Dương cũng không chịu nhận.

Bí thư Dương không nhận tiền, nhưng Lưu Đại Ngân lại ngại đi tay không, vì thế mỗi tháng Lưu Đại Ngân đều mang đến cho bí thư Dương vài thứ cây nhà lá vườn mình trồng được, coi như tấm lòng của bà ấy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 113: Ngựa giống pháo hôi (91)



Lấy báo chí từ huyện thành xong, Lưu Đại Ngân về nhà một chuyến trước.

Năm nay áo da buôn bán tốt, đã mấy ngày rồi Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không về nhà, mấy ngày không gặp cháu trai, Lưu Đại Ngân rất nhớ bọn nhỏ.

Lưu Đại Ngân không ở nhà, Lý Lưu Trụ phải gánh vác tất cả công việc lặt vặt, ngoài trông đám trẻ ra, tắm rửa giặt giũ gì đó đều do một tay anh ta quán xuyến.

Thấy Lưu Đại Ngân về nhà, hai đứa nhỏ mừng rỡ không thôi.

Khai Nguyên và Khai Lâm mỗi đứa ôm một chân bà ấy, ngửa mặt gọi: “Bà nội, bà nội.”

Lưu Đại Ngân hôn mỗi đứa cháu trai một cái, bế cháu trai út lên: “Khai Lâm, nhớ bà nội không?”

Hiện tại, Lý Khai Lâm đã nói chuyện rõ chữ rồi: “Nhớ ạ, nhớ bà nội.”

Lưu Đại Ngân bế cháu trai vào phòng: “Tiểu Khai Lâm, nhớ bà nội thế nào?”

Lý Khai Lâm gãi đầu, sau đó chỉ tay vào bụng: “Trong lòng nhớ bà nội.”

Lưu Đại Ngân cười ha ha: “Trong lòng bà nội cũng nhớ Khai Lâm, cũng nhớ Khai Nguyên. Được rồi, Khai Nguyên, Khai Lâm đi chơi đi, bà có chuyện muốn nói với cha cháu.”

Lý Lưu Trụ đang giặt quần áo trong phòng bếp, hai tay dính đầy bọt xà phòng: “Mẹ, mẹ về rồi à.”

Lưu Đại Ngân đặt mấy món đồ mình mua ở Cung Tiêu Xã lên bàn bếp, nói: “Lưu Trụ, mẹ mua mấy thứ, con ở nhà nấu cho bọn nhỏ ăn. Hai đứa nó còn nhỏ, đừng chắp vá lung tung.”

Lý Lưu Trụ lau khô tay: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con biết rồi mà. Hôm nay mẹ có ngủ lại nhà không?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Bên kia nhiều việc, mẹ vừa về từ huyện thành, trong nhà không có việc gì mẹ yên tâm rồi, mẹ đi luôn đây.”

“Mẹ, mẹ chờ một lát, con làm thêm hai con gà nướng, mẹ cầm sang nhà họ Quách ăn.”

Sau khi bận làm áo da, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thường xuyên không ở nhà, chuyện làm gà nướng giao hết cho Lý Lưu Trụ. Anh ta ở nhà làm gà nướng, hàng ngày Lý Liên Hoa sẽ tới lấy mang đến cửa hàng quần áo bán giúp, một ngày cũng bán được một hai con.

Lưu Đại Ngân muốn chơi với hai đứa nhỏ thêm một lát, nhưng cuối năm áo da thật sự đắt hàng, Trương Thủy Sinh liên tục gửi điện báo đến hỏi có hàng chưa, ngày nào ông Quách với Chu Phúc Quý cũng phải tăng ca làm thêm áo da.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không nhàn rỗi, cũng bắt tay vào làm trợ thủ cho bọn họ.

Hai vợ chồng thương lượng, đợi sang năm sẽ tính lương sản phẩm cho Chu Phúc Quý với ông Quách, mỗi chiếc áo da là bao nhiêu tiền, như vậy bọn họ có thể kiếm được nhiều hơn so với trả công theo ngày, làm việc cũng nhiệt tình hơn.

Qua một năm ở chung, biết Chu Phúc Quý với ông Quách đều không phải loại người gian dối, thủ đoạn, ban đầu Lưu Đại Ngân còn lo lắng bọn họ chỉ quan tâm đến tốc độ, không để ý đến chất lượng sản phẩm, bây giờ bà ấy cũng yên tâm rồi.

Mùa đông, Lưu Đại Ngân đạp xe mà đổ đầy mồ hôi. Lúc bà ấy đến nhà họ Quách, cửa gỗ khép hờ. Trước kia bọn họ đều chốt cửa làm việc, sao hôm nay lại mở cửa nhỉ?

Lưu Đại Ngân buồn bực, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nhà họ Quách có thân thích tới chơi, một tay bà ấy xách hai con gà nướng, một tay đẩy cửa vào nhà.

Chân vừa bước vào, chưa đi được mấy bước, Lưu Đại Ngân đã bị người nào đó xông đến từ sau lưng, ấn trên mặt đất.

Gà nướng trong tay lập tức rơi xuống, giấy gói dính đầy bùn, nhưng Lưu Đại Ngân không kịp đau lòng, bà ấy hét lên: “Các anh là ai? Các anh muốn gì? Mau thả tôi ra. Các anh mau thả tôi ra!”

Tay bà ấy bị bắt chéo sau lưng, mặt bị đè trên mặt đất, vừa mở miệng bụi đất đã xông đầy cuống họng.

Vì giãy giụa quá ác liệt, Lưu Đại Ngân bị đ.ấ.m đá vài cái. Người giữ bà ấy nói: “Ngoan ngoãn chút, chúng tôi là công an tỉnh, bà ngoan ngoãn chút đi!”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân bị mấy người đàn ông vây quanh, muốn giãy giụa cũng không giãy ra được.

Sau đó, bà ấy bị đẩy vào nhà, vào phòng lập tức trông thấy Lý Tam Thuận, cha con ông Quách và cha con Chu Phúc Quý, tất cả đều ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, giống một đám củ cải khổng lồ.

Ngoài ra còn mấy người khác đang đứng trong phòng, tất cả đều là đàn ông, mặc quần áo bình thường, nhưng Lưu Đại Ngân nhìn qua là biết, bọn họ tuyệt đối không phải công nhân, hay nông dân.

“Bà là Lưu Đại Ngân à?” Một người đàn ông đứng trong phòng hỏi.

Lưu Đại Ngân không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, hỏi lại: “Các anh là ai? Vì sao lại bắt tôi? Nếu các anh không nói rõ ràng, tôi không để yên cho các anh đâu. Hiện tại là quốc gia xã hội chủ nghĩa, không phải xã hội cũ trước kia.”

Người nọ nghiêm mặt, hỏi Lưu Đại Ngân: “Chuyện bà học theo đám tư bản chủ nghĩa, đã bị người ta tố cáo lên tỉnh, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, bà còn gì để nói không?

Học theo tư bản chủ nghĩa, còn bị người khác tố cáo lên tỉnh???
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 114: Ngựa giống pháo hôi (92)



Lưu Đại Ngân thầm kêu không ổn, lần này xong đời rồi. Chuyện bà ấy và Lý Tam Thuận luôn lo lắng, bây giờ đã xảy ra.

Lưu Đại Ngân nhìn về phía Lý Tam Thuận theo bản năng, trên mặt Lý Tam Thuận không có biểu cảm gì. Thấy Lưu Đại Ngân nhìn qua, ông ấy chỉ cúi đầu.

Người nọ lại hỏi: “Tất cả đều ở đây rồi à?”

Vân Chi

Có người trả lời: “Đều ở đây, người buồng trong đều là gia quyến của nhà họ Quách, không liên quan đến chuyện này.”

“Được rồi, giải đi, mang sổ sách theo. Chúng ta đi.”

Nghe thấy hai chữ sổ sách, tròng mắt Lưu Đại Ngân xoay chuyển nhanh chóng, tìm kiếm trong phòng một phen. Sau đó trông thấy một người vóc dáng nhỏ bé cầm một quyển sổ nhỏ màu trắng, đứng cạnh người đang nói chuyện.

Ánh mắt Lưu Đại Ngân tối sầm lại. Quyển sổ kia chính là sổ ghi chép của bà ấy, bên trong viết rõ tiền lương của đám ông Quách. Bây giờ thì nhân chứng vật chứng đầy đủ rồi, bà ấy muốn biện bạch cũng hết cách.

Lý Tam Thuận ngồi xổm ở góc tường, hai tay giơ l*n đ*nh đầu, đột nhiên lớn tiếng nói: “Đồng chí, thuê người làm việc đều là chủ kiến của tôi, các anh muốn bắt thì bắt tôi đi, những người khác đều là người tôi thuê về làm việc cho mình, là giai cấp vô sản bị bóc lột. Vợ tôi không biết gì cả, tôi nói với bà ấy là làm việc giúp thân thích, hôm nay bà ấy tới đây đưa đồ cho tôi thôi. Đồng chí, các anh bắt mình tôi là được, tôi biết tôi có tội, tôi có lỗi với đảng, có lỗi với nhân dân, tội tôi đáng c.h.ế.t vạn lần.”

“Được rồi, ông đừng nói nữa.” Một người đàn ông lạnh lùng quát: “Rốt cuộc ông có phải chủ mưu hay không, lãnh đạo tỉnh sẽ có định luận. Từ giờ trở đi, ông ngậm miệng lại, không được nói thêm một câu nào nữa. Nếu ông còn hét lên, tôi chỉ có thể bịt kín miệng ông lại.”

Thậy ra đây là biện pháp Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đã thương lượng với nhau từ trước, nếu bọn họ bị tố cáo thật, vậy thì Lý Tam Thuận sẽ ôm tất cả tội lỗi về mình, để bảo vệ Lưu Đại Ngân, cha con ông Quách và cha con Chu Phúc Quý.

Lưu Đại Ngân là người có chủ kiến nhất trong nhà, tuyệt đối không thể để bà ấy vào tù. Hơn nữa, một người phụ nữ trung niên không biết chữ như bà ấy, dù có nhận hết tội lỗi về mình, nhận mình học theo tư bản chủ nghĩa thuê người về làm, có lẽ người khác cũng không tin.

Cha con ông Quách và cha con Chu Phúc Quý đều làm việc cho nhà họ Lý, không thể đẩy bọn họ ra gánh tội thay, làm như vậy quá bất nhân bất nghĩa, sau này còn ai dám làm ăn buôn bán với nhà họ Lý nữa.

Công an tỉnh đi ô tô tới, đám người Lưu Đại Ngân đều xuất thân từ nông dân, bình thường bóng dáng ô tô cũng không trông thấy, hiếm lắm mới được ngồi ô tô một lần, nào ngờ lại ngồi trong tình huống này.

Khi đám người Lưu Đại Ngân bị bắt đi trời cũng gần trưa rồi, lên đến tỉnh thành trời cũng đã tối.

Có người học theo tác phong tư bản chủ nghĩa, chính là chuyện lớn. Sau khi bị bắt lên tỉnh thành, đám người Lưu Đại Ngân bị tách ra thẩm vấn cả đêm.

Lý Tam Thuận vẫn khăng khăng nói, mình là chủ mưu, mình thấy làm áo da kiếm được tiền nên học theo tác phong tư bản chủ nghĩa, thuê người về làm việc. Cha con nhà họ Quách và cha con nhà họ Chu đều là người làm thuê, là giai cấp vô sản bị bóc lột, vợ ông ấy càng không biết gì cả.

Sau khi bị nhốt hơn mười ngày, ngoài Lý Tam Thuận, những người khác đều được thả ra.

Hiện tại đã gần sang năm mới, tuy rằng trên đường cái không phải nơi nào cũng giăng đèn kết hoa, nhưng không khí ngày tết cũng đã lan tràn khắp nơi rồi. Người qua lại trên đường đều mang theo khuôn mặt tươi cười.

Đám người Lưu Đại Ngân đứng ở cửa đồn công an tỉnh, trong lúc nhất thời đều không biết nên đi đường nào.

Bọn họ đều bị bắt thẳng từ nhà đưa lên tỉnh, ngoài Lưu Đại Ngân có ba đồng trong túi ra, những người còn lại đều không xu dính túi. Ba đồng này mua vé tàu cho một người cũng không đủ.

Lưu Đại Ngân cố nén chua xót trong lòng, nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, đợi cơm nước xong lại tìm chỗ vay tiền về nhà.”

Đúng lúc ấy, có tiếng gọi từ bên kia đường.

“Mẹ, mẹ, mọi người được thả rồi à.”

Lý Lưu Trụ, Vương Thành, Khương Ngọc Lai, còn có cả Quách Đại Sơn cháu trai của ông Quách cùng nhau chạy từ con phố bên kia tới.

“Lưu Trụ, sao mấy đứa lại tới đây?”

Bốn người thở hồng hộc chạy tới, Khương Ngọc Lai nói: “Mẹ, sau khi mọi người bị bắt, chúng con không yên tâm nên đã rủ chú Đại Sơn cùng nhau tới tỉnh thành. Chúng con vừa đi ăn cơm xong, không ngờ lúc quay về lại thấy mọi người được thả ra ngoài rồi.”

“Mẹ với mọi người vẫn chưa ăn sáng đâu, chúng ta đi ăn trước đã.”

Nếu được thả rồi, vậy thì bọn họ cũng không muốn ngây người ở tỉnh thành thêm nữa.

Nghe Lưu Đại Ngân nói ăn xong về nhà, Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, hay là chúng ta ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa, thử tìm hiểu tin tức xem, nói không chừng cha cũng sắp được thả ra thì sao?”

Lưu Đại Ngân thở dài, nói: “Lưu Trụ, dù con có ở lại tỉnh thành cũng vô dụng thôi. Khi ra ngoài mẹ đã hỏi người trong đó rồi. Hiện tại ngay cả thăm hỏi cha con cũng không được phép, nhìn thái độ của bọn họ, khả năng cha con không ra được ngay đâu. Chúng ta vẫn nên về nhà thôi, trong nhà vẫn còn một đống chuyện đang chờ chúng ta giải quyết đấy.”

Lý Lưu Trụ nhìn Lưu Đại Ngân, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra khỏi miệng lời trong lòng mình.

Từ nhỏ Lý Lưu Trụ đã là người thành thật, còn trẻ cũng chưa trải sự đời, lần này gia đình xảy ra chuyện khiến anh ta sợ hãi không thôi. Lưu Đại Ngân an ủi anh ta: “Lưu Trụ, con đừng sợ, cha con sẽ không sao đâu.”

Lưu Đại Ngân biết, trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia nói, chắc chắn quốc gia sẽ cải cách, cho phép thuê người làm việc.

Nhưng mà phải đợi thêm bao lâu, Lưu Đại Ngân cũng không nắm chắc được.

Đột nhiên Lý Lưu Trụ rơi nước mắt: “Mẹ, nếu lúc ấy con cũng ở đó thì tốt quá, con có thể vào chịu tội thay cha.”

Lưu Đại Ngân: “Đứa nhỏ này, cha con hay con vào đó mẹ đều không chịu nổi. Nhưng dù thế nào người sống vẫn phải sống tiếp. Chúng ta phải xốc lại tinh thần đi, cùng lắm thì đợi cha con ra rồi chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Lưu Đại Ngân bảo con gái út mua vé tàu, cha con Chu Phúc Quý không đi theo Lưu Đại Ngân nữa mà đi thẳng về nhà bọn họ.

Cha con ông Quách xuống xe sớm hơn Lưu Đại Ngân, đợi bọn họ đi khỏi, xung quanh Lưu Đại Ngân chỉ còn lại người nhà mình. Do dự một lúc lâu, Lý Lưu Trụ mới quyết định nói thật với Lưu Đại Ngân: “Mẹ, nhà chúng ta lại bị niêm phong rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 115: Ngựa giống pháo hôi (93)



“Con nói gì cơ, nhà chúng ta lại bị niêm phong?”

“Vâng.”

Lý Lưu Trụ gật đầu một cái, giọng buồn bã: “Mẹ, còn đang ở nhà làm vịec, đột nhiên có vài người xông vào nhà chúng ta. Bọn họ nói cha với mẹ học theo tác phong tư bản chủ nghĩa, thuê người làm việc, là kẻ địch của giai cấp vô sản, muốn sung công nhà chúng ta. Bọn họ tìm tòi trong nhà một lúc, không thìm thấy thứ gì bèn đuổi con với Khai Nguyên, Khai Lâm ra ngoài, dán giấy niêm phong ngoài cửa.”

“Khai Nguyên, Khai Lâm không sao chứ?” Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi.

“Hai đứa nhỏ đều không sao, con gửi bọn nhỏ đến nhà chị Cả xong, liền qua nhà họ Quách tìm cha mẹ. Lúc ấy mới biết cha mẹ đều bị bắt lên tỉnh thành rồi. Sau đó chúng con với Quách Đại Sơn lập tức mua vé tàu lên tỉnh.”

“Lũ trẻ không sao là được rồi, chuyện cha con, con đừng lo lắng, ông ấy sẽ không sao đâu.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói như đinh đóng cột, Vương Thành hỏi: “Mẹ, mẹ nghe được tin tức gì à?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ thì nghe được tin tức gì, mẹ nằm mơ thấy đấy.”

Khi về đến nhà trời đã tối rồi, Lưu Đại Ngân với con trai đến nhà con gái út cách huyện thành gần nhất, định ngủ nhờ ở đó một đêm.

Thấy Lưu Đại Ngân an toàn quay về, con gái ba Lý Ngẫu Hoa lập tức thút thít: “Mẹ, mẹ về rồi à? Mẹ không sao thật sự tốt quá rồi, cha con đâu? Sao ông ấy không về cùng mẹ?”

Lưu Đại Ngân đỡ con gái ngồi xuống, Lý Ngẫu Hoa mang thai vài tháng, bụng đã nhô lên rồi.

“Nào, bây giờ con đang mang thai, không được kích động quá mức. Cha con không sao, không lâu nữa là có thể ra ngoài rồi, con đừng lo lắng. Nghe con thút thít, mẹ mới lo lắng đây, nếu bị động thai thì phải làm sao?”

Khương Ngọc Lai ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngẫu Hoa, em đừng khóc nữa, không phải mẹ đã được thả rồi sao? Mấy hôm nữa cha cũng được thả thôi, em cứ yên tâm đi. Em ngồi đây nói chuyện với mẹ và Lưu Trụ, anh đi nấu cơm, đi cả ngày trời bọn anh vẫn chưa ăn cơm tối đâu.”

“Để em đi nấu cơm cho.” Nói xong Lý Ngẫu Hoa định đứng dậy.

“Thôi mà, em ngồi đây đi, để anh nấu cơm. Mẹ, mẹ ngồi đây nói chuyện với Ngẫu Hoa nhé, từ khi biết mẹ bị bắt cô ấy vẫn luôn lo lắng không thôi, mẹ khuyên cô ấy đi, con đi nấu cơm, một lát là xong thôi.”

Lưu Đại Ngân an ủi Lý Ngẫu Hoa một lúc lâu, đến khi thấy cô ấy không xúc động nữa mới dừng lại.

Tuy rằng Lý Tam Thuận bị bắt đi, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Sáng sớm hôm sau, Lưu Đại Ngân với con trai ra từ nhà con gái, đến nhà ông Quách.

Đã nhiều ngày rồi, nhà ông Quách đã sớm thu dọn sạch sẽ từ lâu, không nhìn ra dấu vết từng bị soát nhà.

Da dê, áo khoác thành phẩm, áo khoác mới làm một nửa, máy may… Tất cả đồ đạc đều bị mang đi, tâm huyết một năm của người nhà họ Lý đều đổ sông đổ bể.

Máy may còn là máy may của nhà người khác, Lưu Đại Ngân còn phải bồi thường.

Lúc Lưu Đại Ngân tới nhà họ Quách, tuy rằng sắc mặt người nhà họ Quách không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Lưu Đại Ngân vẫn cố nở nụ cười.

Lưu Đại Ngân xin lỗi ông Quách trước, dù sao người nhà bọ họ cũng phải chịu kinh hách vì bà ấy.

“Vợ Tam Thuận, chú thím không sao, nhưng mà Tam Thuận… Rốt cuộc khi nào mới được thả ra?”

Lưu Đại Ngân: “Chú Quách, chú đừng nhọc lòng chuyện này. Chuyện máy may kia, chú có thể sang nói với bên đó châm chước cho cháu mấy ngày không? Đợi ấy ngày nữa cháu sẽ mang tiền sang trả cho người ta.”

Ông Quách hơi khó xử. Dù sao máy may cũng là đồ có giá trị, huống chi còn là máy may chuyên may đồ da, gần như là đồ vật đáng giá nhất trong mỗi gia đình, nên người nọ đã tới tìm ông ấy mấy lần rồi.

Lưu Đại Ngân lại nói lời hay: “Chú Quách, cháu vừa quay về từ tỉnh thành, chú yên tâm, chắc chắn cháu sẽ trả tiền cho bọn họ trước tết.”

Ông Quách giãy giụa một phen, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy được rồi, vợ Tam Thuận, chú lại tin cháu thêm lần nữa. Để chú qua nói với nhà bên kia một câu.”

“Vâng, cháu cảm ơn chú.”

Ra khỏi nhà ông Quách, Lưu Đại Ngân với con trai lại tới nhà con gái Cả, hai đứa nhỏ đều đang ở bên đó, phải đón bọn nhỏ về nhà trước.

Lưu Đại Ngân vừa bước chân vào cửa nhà con gái, hai vợ chồng thông gia đã sa sầm mặt bước tới.

“Bà thông gia tới đấy à.” Bố chồng Lý Hà Hoa - Chu Hữu Tài đứng trước cửa phòng, sắc mặt không vui vẻ lắm, hỏi.

Lưu Đại Ngân cười, nói: “Tới đón bọn trẻ.”

Chu Hữu Tài chắp tay sau lưng, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích: “Thông gia, bà đừng vội đi, vào nhà đã.”

Lưu Đại Ngân bảo Lý Lưu Trụ dẫn hai đứa cháu trai ra ngoài trước, sau đó theo Chu Hữu Tài vào phòng.

Lý Hà Hoa và chồng cô ấy - Chu Tam Lâm không hiểu ra sao, hai người này định nói chuyện gì thế nhỉ?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 116: Ngựa giống pháo hôi (94)



Lưu Đại Ngân ngồi bừa xuống một cái ghế, hỏi: “Thông gia, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi.”

Chu Hữu Tài hắng giọng, ho khan hai tiếng: “Thông gia, ông thông gia bị bắt lên tỉnh vì thuê người làm, học theo tác phong tư bản chủ nghĩa, đúng không?”

Lưu Đại Ngân không ngốc, Chu Hữu Tài vừa hỏi điều này, bà ấy biết ngay chắc chắn đối phương còn lời muốn nói đang đợi phía sau. Bà ấy thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi: “Tam Thuận bị bắt tới tỉnh thành là sự thật. Ông thông gia đã biết rồi, còn cố hỏi làm gì?”

Bà Chu cất giọng bén nhọn: “Sao nhà họ Lý bà lại luẩn quẩn trong lòng như vậy. Đang sống yên lành thì không muốn, lại đi học theo tư bản chủ nghĩa. Tư bản chủ nghĩa kia có gì tốt đẹp đâu, ai đụng vào c.h.ế.t người đó.”

Giọng Lưu Đại Ngân vẫn hờ hững: “Ừ.”

Vốn dĩ bà Chu định quở trách Lưu Đại Ngân một trận, nhưng một chữ “Ừ” vô cùng đơn giản của Lưu Đại Ngân đã khiến bà ấy như đánh vào bông, không thể phát tiết lửa giận, người ta không đau không ngứa ngược lại bản thân tức muốn chết.

Chu Hữu Tài biết bà thông gia này không dễ đối phó, nên nói thẳng: “Tôi gọi bà vào đây không vì chuyện gì khác, bây giờ nhà họ Lý bà là nhà tư bản, nhà chúng tôi là bần nông, là giai cấp vô sản trong sạch, chúng tôi không dám có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lý nhà bà nữa. Vợ Tam Lâm, cô viết giấy đoạt tuyệt quan hệ đi, sau này sẽ cắt đứt quan hệ vợ nhà mẹ đẻ cô.”

Từ khi cha mẹ xảy ra chuyện, chưa lúc nào cha mẹ chồng có thái độ hòa nhã với Lý Hà Hoa, nhưng Lý Hà Hoa đều nhẫn nhịn, bởi vì cha mẹ cô làm sai, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới, cha mẹ chồng còn muốn cô đoạt tuyệt quan hệ với cha mẹ đẻ.

Lý Hà Hoa vẫn đang trong cơn khiếp sợ chưa phản ứng lại, Lưu Đại Ngân đã cười mỉa: “Đoạn tuyệt quan hệ? Được thôi, Chu Hữu Tài, vậy ông trả lại số tiền ông còn nợ nhà tôi trước đi đã.”

Con trai út của Chu Hữu Tài vừa kết hôn, vay của Lưu Đại Ngân tám mươi đồng, đã hẹn đến tết sẽ trả lại.

“Chúng tôi là nhà tư bản, nhà ông bà sợ bị nhà tôi liên lụy, tôi thông cảm được. Nhưng nợ tiền phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù là nợ tiền của nhà tư bản đi nữa, nên trả vẫn phải trả. Làm gì có chuyện khi có lợi thì đi theo ăn canh, khi sợ thua thiệt lại vứt bát đi chửi má nó, đúng không?”

“Bà mắng ai đấy? Lưu Đại Ngân, tôi nói cho bà biết, nếu bà còn ăn nói mất dạy, tôi…”

“Tôi chẳng chửi ai hết, không nói nhiều nữa, ông bà trả tiền mình thiếu nợ tôi trước đi, còn chuyện đoạn tuyệt quan hệ, để lát nữa nói sau.”

Chỉ một câu đã chặn họng khiến bà Chu nói không nên lời.

Thật ra, sâu trong lòng bà Chu vẫn luôn sợ Lưu Đại Ngân.

Khi Lý Hà Hoa vừa kết hôn chưa lâu, hai vợ chồng cãi nhau bị bà Chu biết, bà ta đã tát Lý Hà Hoa hai cái. Sau khi Lưu Đại Ngân biết chuyện, bà ấy với chồng mình đến nhà họ Chu, gặp mặt không nói câu nào mà đứng trước mặt vợ chồng Chu Hữu Tài tát cho Chu Tam Lâm bốn cái, khiến mặt Chu Tam Lâm lập tức sưng vù lên…

Lưu Đại Ngân thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói: “Con gái tôi là con gái cưng trong nhà, tôi còn không nỡ động một đầu ngón tay vào nó, ai ngờ vừa kết hôn, khuôn mặt này đã được bà thông gia chiếu cố như vậy. Đúng lúc, nhà tôi đang rỗi việc, tôi cũng chiếu cố khuôn mặt này của con rể mới được. Thông gia, chúng ta là phụ huynh, dạy dỗ con em là chuyện đương nhiên, nhưng mà ra tay cũng phải có chừng mực, nếu không người chịu thiệt vẫn là con rể tôi thôi.”

Hai cô con dâu của bà Chu đều bị bà ta dạy dỗ d bảo, ai ngờ lại chịu thiệt ở chỗ Lưu Đại Ngân. Lúc ấy bà ta đã nhảy dựng lên mắng chửi, nhưng vừa mắng được vài câu đã trông thấy Lưu Đại Ngân rút ra một con d.a.o phay giấu trong vạt áo…

Lưu Đại Ngân đã bảo Lý Tam Thuận mài sắc con d.a.o phay này từ nhà rồi, thái dương hạ thậm chí còn lóe ánh sáng.

Không cho người nhà họ Chu thời gian phản ứng lại, Lưu Đại Ngân đã vung con d.a.o phay trong tay lên, bổ về phía bà Chu.

Bà Chu đanh đá cả đời, mắng chửi người khác không ít, đánh nhau cũng đánh khá nhiều lần, nhưng đối thủ cầm d.a.o phay liều mạng như Lưu Đại Ngân vẫn là lần đầu tiên bà ta gặp phải.

Bà Chu lách người sang bên cạnh, chạy trốn theo bản năng. Vừa trốn vừa kêu gào ầm ĩ: “Giết người, g.i.ế.c người rồi.”

Lưu Đại Ngân vung vẩy d.a.o phay một lúc mới dừng lại, cầm con d.a.o trong tay, nói: “Bà thông gia, sao bà lại nhát gan như vậy, ban nãy không phải bà mắng rất hăng say à? Tôi nghe người già trong thôn nói, dùng miệng mắng chửi người là không tích đức, không tích đức dễ bị thứ dơ bẩn bám vào thân. Con d.a.o này tôi vừa cắt tiết gà ở nhà, trên d.a.o vẫn đang dính m.á.u gà, sẵn tiện trừ tà giúp bà thông gia luôn. Phải rồi, bà thông gia, bà vừa kêu g.i.ế.c người à? Ai g.i.ế.c người thế? Ai bị giết?”

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không muốn sống. Lưu Đại Ngân cầm d.a.o phay trong tay, bà Chu đành phải ngậm miệng.

Lưu Đại Ngân thấy chuyển biến tốt lập tức cất d.a.o phay đi, sau đó cười xin lỗi Chu Tam Lâm: “Con rể, vừa rồi tại mẹ giận quá, con đừng để ý nhé. Mẹ xin lỗi con.”

Vân Chi

Chiêu thức Lưu Đại Ngân vừa lộ ra đã trực tiếp dọa sợ người nhà họ Chu, Chu Tam Lâm không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Mẹ, đều là lỗi của con, con không nên cãi nhau với Hà Hoa, sau này con không dám cãi nhau với Hà Hoa nữa.”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Hai vợ chồng sống với nhau tựa như môi với răng vậy, nào có chuyện không va chạm. Nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, không bao giờ được động tay động chân. Nếu để tôi biết Tam Lâm cậu động tay với Hà Hoa, tôi không tha cho cậu đâu. Thông gia, cô con gái này tôi coi như tròng mắt, ai khiến con bé ấm ức, ai động tay đánh con bé, tôi sẽ liều mạng với người đó. Thông gia, bà xem tôi đã nhận lỗi với Tam Lâm rồi, có phải bà cũng nên xin lỗi con gái tôi không nhỉ?”

Đương nhiên bà Chu không chịu cúi đầu rồi, bà ta đã sống hơn nửa đời người, không ngờ khi về già lại bị người khác dọa nạt.

Lưu Đại Ngân chỉ mỉm cười nhìn bà Chu, sau đó lại nhanh tay rút d.a.o phay ra.

Chu Hữu Tài thấy chuyện không dễ khống chế, vội vàng nói: “Bà thông gia, là lỗi của chúng tôi, tôi hứa, sau này không ai dám động đến một đầu ngón tay của vợ Tam Lâm nữa.”

Nhận được hứa hẹn, Lưu Đại Ngân lại cười ha hả cất d.a.o phay đi: “Như vậy mới đúng chứ, đều là người một nhà cả, động tay động chân tổn thương tình cảm, có chuyện gì cứ ngồi xuống nói tử tế với nhau có phải tốt hơn không…”

Quay về với thực tại, Lý Hà Hoa lẳng lặng ngồi bên cạnh, giống như chưa kịp hiểu ra lời cha chồng mình nói có ý gì.

Bà Chu quát cô ấy: “Vợ Tam Lâm, cô nói một câu đi, rốt cuộc cô có viết giấy đoạn tuyệt quan hệ hay không?”

Hai tay Lý Hà Hoa xoắn lấy nhau, cậm rãi nói: “Thay vì viết giấy đoạn tuyệt quan hệ, hôm nay chúng ta viết công văn phân gia đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 117: Ngựa giống pháo hôi (95)



“Cô nói gì cơ, công văn phân gia cái gì? Tôi với cha cô vẫn sống sờ sờ ây, vợ chồng cô muốn phân gia sao? Phi! Đừng mơ.” Bà Chu cao giọng hô lên.

Lý Hà Hoa rất thờ ơ: “Mẹ, ngay cả phân gia mẹ còn không muốn, sao lại ép con viết giấy đoạn tuyệt quan hệ? Rốt cuộc mẹ muốn thế nào?”

Chu Hữu Tài quay sang hỏi con trai ông ta: “Tam Lâm, con là đàn ông, là chủ gia đình, con nói một câu đi, rốt cuộc bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ con vẫn muốn làm thân thích với nhà tư bản sao?”

Chu Tam Lâm không dám ngẩng đầu nhìn cha mình, chỉ nhỏ giọng nói: “Cha, phân gia đi.”

Nói đến chuyện phân gia, Lý Hà Hoa và Chu Tam Lâm đã có ý định này từ lâu rồi. Ở nhà họ Chu, Chu Hữu Tài mặc kệ chuyện trong nhà, bà Chu thì thiên vị con cả và con út, đặt biệt là con út, vừa kết hôn chưa lâu đã lấy được rất nhiều thứ từ nhà chính rồi.

Chu Hữu Tài không ngờ người con thứ ba luôn thành thật của mình lại nói ra câu phân gia, ông ta nghẹn một hơi, rất lâu sau mới bình tĩnh lại: “Được, phân gia thì phân gia, nhưng mà mày đừng mong lấy được thứ gì từ cái nhà này.”

Chu Tam Lâm với Lý Hà Hoa không nói gì, xem như cam chịu.

Chuyện phân gia này, Lưu Đại Ngân không tiện xen vào. Bà ấy đứng dậy, nói: “Nếu nhà họ Chu ông muốn phân gia, vậy tôi về trước đây.”

Bà Chu oán hận nhìn bà ấy, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Lưu Đại Ngân thì cười lại, sau đó thản nhiên ra khỏi nhà.

Lý Hà Hoa đi theo Lưu Đại Ngân, ra khỏi nhà mới nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn bực vì chuyện của con. Chuyện phân gia này là con và Tam Lâm đã nghĩ đến từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội nói ra. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, trong lòng bọn con vui mừng còn không kịp đây. Con nghe Lưu Trụ nói nhà mình bị dán giấy niêm phong rồi, mẹ với bọn nhỏ về rồi ở đâu? Hay là mẹ với Lưu Trụ đừng về nữa, ở lại nhà con đi.”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Tuy rằng nhà đã bị niêm phong, nhưng trong nhà vẫn còn một đống chuyện đang chờ mẹ giải quyết đấy. Được rồi, con quay về i, mẹ không nghĩ nhiều đâu, mẹ chồng con như vậy, phân gia sớm cũng tốt. Thôi, m về đây, con cũng về nhà đi.”



Về đến nhà, quả nhiên nhà đã bị dán giấy niêm phong.

Hai tờ giấy niêm phong nền trắng chữ đen dán chéo nhau trên cánh cửa, giống như hai ngọn núi cao chót vót, chặn Lưu Đại Ngân bên ngoài.

Lưu Đại Ngân đã biết không ít chữ, bà ấy đọc từng chữ từng chữ một trn tờ giấy niêm phong: “Chính phủ nhân dân huyện Lương Hà niêm phong ngày tám tháng một.”

Từ trước đến nay Lưu Đại Ngân luôn lạc quan, lúc này cũng cảm lấy con đường phía trước mờ mịt. Tuy rằng trên quyển sách kia nói không lâu sau buôn bán có thể thuê người làm việc, nhưng rốt cuộc không lâu sau là bao lâu?

Chồng bị giam ở tỉnh thành, nhà bị dán giấy nim phong, rốt cuộc bà ấy phải sống thế nào đây?

Lưu Đại Ngân không kiềm chế được, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đen nhẻm của bà ấy.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc thế? Mẹ không sao chứ?” Lý Lưu Trụ ở bên cạnh trông thấy Lưu Đại Ngân nước mắt đầm đìa, lập tức luống cuống. Từ nhỏ đến lớn, Lý Lưu Trụ chưa từng thấy mẹ anh ta khóc bao giờ.

Lý Lưu Trụ muốn khóc với mẹ mình, lại sợ anh ta khóc, mẹ anh ta càng khó chịu: “Mẹ, mẹ đừng khóc, có chuyện gì cả nhà chúng ta cùng nhau gánh vác. Mẹ, để mai con lên tỉnh thành tìm quan hệ thử xem có thể cứu cha ra hay không, nếu thật sự không được, con sẽ đi gánh tội thay cha. Mẹ còn khóc nữa, Khai Nguyên Khai Lâm cũng khóc theo đấy.”

Không đợi Lý Lưu Trụ đưa mắt ra hiệu cho hai đứa con trai, Lý Khai Nguyên đã ôm lấy chân Lưu Đại Ngân: “Bà nội, bà nội đừng khóc, để cháu thổi cho bà nội, bà nội sẽ không khó chịu nữa.

Lý Khai Lâm cũng ôm chân Lưu Đại Ngân: “Bà nội đừng khóc, bà nội đừng khóc.”

Lưu Đại Ngân lau nước mắt, bế Lý Khai Lâm lên: “Bà nội không khóc, chúng ta đi nào.”

Cuối cùng Lý Lưu Trụ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mẹ, chúng ta đi đâu ạ?”

Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta tìm thử trong thôn xem, có nơi nào cho chúng ta đặt chân không.”

Lý Thường Hữu ra ngoài đi dạo quay về, vừa tới đầu ngõ thì trông thấy Lưu Đại Ngân đang lau nước mắt: “Vợ Tam Thuận, cháu về rồi à.”

“Chú Thường Hữu, cháu vừa về xong.”

Lý Thường Hữu chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến cửa nhà họ Lý: “Các cháu có chỗ nào để ở tạm chưa?”

Lưu Đại Ngân cố nở nụ cười miễn cưỡng: “Cháu đang định qua nhà cô Lưu Trụ ở vài ngày.”

Lý Thường Hữu nói: “Thôi, mấy đứa về nhà chú đi. Nhà chú chỉ có chú với thím các cháu, các cháu đến nhà cũng náo nhiệt hơn.”

Lưu Đại Ngân vội vàng nói: “Chú Thường Hữu, không làm phiền chú thím nữa, chúng cháu có nơi để đi rồi. Hiện tại, nhà chúng cháu thuộc thành phần không tốt, nếu liên lụy đến chú thím thì không hay.”

Lý Thường Hữu dứt khoát cầm lấy bao tải Lưu Đại Ngân đặt bên chân lên, nói: “Đừng từ chối nữa, chú với thím các cháu đã bằng này tuổi rồi, có chuyện gì chưa từng gặp phải đâu, đi theo chú đi.”

Đồ bị Lý Thường Hữu cầm rồi, không còn cách nào khác Lưu Đại Ngân đành phải dẫn con trai và cháu trai đến nhà ông ấy.

Vân Chi

Vừa vào nhà, Lý Thường Hữu đã hô to: “Bà nó ơi, vợ Tam Thuận tới, bà mau ra đây.”

Thím Thường Hữu ra khỏi phòng, trông thấy mấy mẹ con Lưu Đại Ngân, thím ấy không hề tỏ ra ghét bỏ, còn cười mời bọn họ vào nhà.

Buổi tối, Lưu Đại Ngân còn có việc phải làm, hơn nữa cũng không có nơi nào để đi, nên ở lại nhà chú Thường Hữu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 118: Ngựa giống pháo hôi (96)



Ngày hôm sau, vợ chồng Lý Thường Hữu giữ thế nào Lưu Đại Ngân cũng không chịu ở lại, thấy vậy, Lý Thường Hữu không giữ bà ấy lại nữa, mà hỏi: “Vợ Tam Thuận, hiện tại các cháu không vào nhà được, cứ ở mãi nhà người khác cũng không tiện, căn nhà cũ bên kia của chú vẫn ở tạm được chỉ cần dọn dẹp một chút thôi, hay là cháu qua bên đó ở đi.”

Căn nhà cũ mà Lý Thường Hữu nói là nhà cha mẹ ông ấy, tuy rằng nhà ở hơi cũ nát, nhưng vẫn ở tạm được.

Lưu Đại Ngân ngượng ngùng nói: “Chú Thường Hữu, như vậy không tốt lắm nhỉ...”

Lý Thường Hữu nói: “Có gì không tốt, căn nhà kia để đấy cũng để không. Cháu vào ở tạm đi, đợi khi nào nhà cháu được xé giấy niêm phong, khi đó lại dọn về.

Hiện tại, Lưu Đại Ngân không thể vào nhà mình, còn bị chụp cái mũ “Nhà tư bản”, chắc chắn bạn bè thân thích đều không muốn dính líu đến bà ấy, nếu ở tạm một hai ngày còn được, ở lâu ngày có ai là không thấy phiền?

“Vậy thì cám ơn chú nhiều lắm. Chú Thường Hữu, hiện tại nhà cháu như vậy, những người khác đều hận không thể cách nhà cháu thật xa, chú lại giúp cháu như vậy, cháu không biết phải nói sao nữa. Ân tình của chú thím hôm nay, cháu sẽ nhớ kỹ cả đời.”

Lý Thường Hữu xua tay: “Việc này thì gọi gì là ân tình, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, giúp được gì chú giúp ngay.”

Căn nhà cũ của Lý Thường Hữu hơi rách nát, nhưng dọn dẹp một chút vẫn ở được. Ba cô con gái có hai cô tới, Lý Ngẫu Hoa đang mang thai, Khương Ngọc Lai sợ cô ấy nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của nhà mẹ đẻ lại đau lòng, nên không cho cô ấy tới.

Lý Liên Hoa nhìn căn nhà trước mắt, trong lòng khó chịu: “Mẹ, mẹ ở chỗ này làm gì, thà đến nhà con còn hơn. Hôm nay lạnh như vậy, sao Khai Nguyên Khai Lâm chịu nổi.”

Lưu Đại Ngân chỉ huy con trai con rể quét tước, dọn dẹp: “Sắp đến tết rồi, mẹ không đi đâu hết. Được rồi, con đừng đứng trơ trơ ở đây nữa, mau thu dọn giúp mẹ đi.”

Căn nhà này chỉ cần dọn dẹp một chút là ở được, nhưng trong nhà trống rỗng, không có món đồ dùng sinh hoạt nào.

Ba cô con gái lại đưa chăn đệm, nồi niêu bát đĩa, rau xanh lương thực đến, cuối cùng căn nhà này mới có chút dáng vẻ gia đình.

Bận rộn trong ngoài cả ngày, cuối cùng mới được nghỉ ngơi một lát. Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Lưu Đại Ngân ngồi trên giường đất đã đốt than sưởi, hai đứa cháu trai ngồi xổm hai bên, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân cho bà ấy.

“Tối qua mẹ bảo con đi lấy sổ tiết kiệm, con lấy ra chưa?”

Lý Lưu Trụ móc túi lấy ra mấy quyển sổ tiết kiệm đưa cho bà ấy. Lưu Đại Ngân giấu sổ tiết kiệm rất kỹ, nên mới không bị tìm thấy. Nửa đêm hôm qua, Lưu Đại Ngân bảo con trai trèo tường vào nhà, lấy sổ tiết kiệm ra.

Hai đứa cháu trai đ.ấ.m chân cho Lưu Đại Ngân một lát, rồi quay sang chơi với nhau. Giường đất trong phòng được đốt đủ ấm, cũng không tính là quá lạnh.

Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ muốn lên huyện, đành phải nhờ chú Thường Hữu chăm sóc hai đứa nhỏ.

Vừa ra khỏi ngõ, Lưu Đại Ngân gặp phải một người cùng thôn đang gánh nước mang về nhà.

Ngày thường Lý Lưu Trụ khá thân với anh ta, nên Lý Lưu Trụ chủ động chào hỏi: “Anh Mộc Đầu, đi gánh nước à?”

Nhưng hình như anh Mộc Đầu kia không nhìn thấy Lý Lưu Trụ và Lưu Đại Ngân, vẫn cắm đầu đi về phía trước.

“Mẹ, anh Mộc Đầu làm sao vậy?” Lý Lưu Trụ không hiểu ra sao.

Lưu Đại Ngân thì hiểu rất rõ: “Hiện tại nhà chúng ta là nhà tư bản, con là con trai nhà tư bản, cậu ta làm vậy là không muốn dây dưa gì với con nữa.”

“Lưu Trụ, con phải nhớ kỹ, hiện tại chúng ta đang bị chụp mũ nhà tư bản, người khác không muốn để ý đến chúng ta, về tình cảm vẫn tha thứ được. Còn người giúp đỡ chúng ta giống như vợ chồng chú Thường Hữu, con phải ghi tạc tình nghĩa này trong lòng. Sau này nếu nhà chú Thường Hữu có việc gì cần chúng ta giúp đỡ, chúng ta tuyệt đối không thể chối từ.”

Xe đạp trong nhà cũng bị coi là tang vật, bị niêm phong rồi, nên Lưu Đại Ngân và con trai đành phải đi bộ tới huyện thành.

Từ nhà đến huyện thành không hề gần, ăn sáng xong Lưu Đại Ngân lập tức xuất phát từ nhà, nhưng đến huyện thành cũng đã giữa trưa rồi.

“Lưu Trụ, con đến ngân hàng rút năm trăm đồng trước, mẹ đi mua chút đồ.”

Trong túi Lưu Đại Ngân vẫn còn ba đồng chưa động đến, ba đồng đủ mua đồ rồi.

Hiện tại huyện thành cũng bắt đầu có người bày quán, giá cả rẻ hơn Cung Tiêu Xã một chút, còn không cần phiếu.

Lưu Đại Ngân mua một chiếc khăn lông, hai củ cải trắng, còn mua thêm mấy cái bát.

Vân Chi

Mua đồ xong, Lưu Đại Ngân định tới cửa hàng quần áo của con gái xem thử. Vừa nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Lý Liên Hoa đã vội vàng đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây thế? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Lưu Đại Ngân bỏ đồ trong tay xuống, nhận lấy cốc nước con gái rót cho mình, uống ừng ực vài ngụm: “Mẹ tới huyện thành xử lý chút việc, dạo này con buôn bán thế nào?”

Lý Liên Hoa ngồi xuống nói: “Buôn bán cũng được ạ. Mẹ, mẹ nói chuyện của cha… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lưu Đại Ngân thở dài, tâm trạng chùng xuống: “Chuyện của cha con, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Lúc ở trên tỉnh thành, mẹ đã hỏi thăm rồi. Hiện tại người ta không cho cha con gặp người nhà, khi quay về mẹ đã nhờ người mua vài thứ mang cho cha con rồi, đợi thêm hai ngày nữa, mẹ lại lên tỉnh thành một chuyến, xem có thể gặp cha con chưa.”

Lý Liên Hoa lấy ra túi vải bố đựng tiền từ sau quầy hàng, đưa cho Lưu Đại Ngân: “Mẹ, đây là tiền bán gà nướng mấy tháng nay, hôm qua con quên chưa đưa cho mẹ.”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ có tiền rồi, tiền này cứ đặt ở chỗ của con đi, con cần gì cứ lấy ra dùng.”

“Mẹ, con không dùng đến. Hiện tại nhà chúng ta đủ tiền dùng không? Con đưa thêm cho mẹ một chút nhé?”

“Con đừng quan tâm đến chuyện tiền nong, mẹ đủ tiền dùng rồi, chỉ lo lắng cho cha con thôi.” Lưu Đại Ngân nói.

Lý Liên Hoa an ủi bà ấy: “Mẹ, hiện tại không phải đã cho phép làm ăn buôn bán sao, nói không chừng cũng cho phép thuê người rồi, mẹ đừng sốt ruột. Hiện tại, mẹ là người chèo chống cái nhà này, nếu mẹ bị ốm ngã xuống, khả năng nhà chúng ta sẽ tan đàn xẻ nghé thật đấy.”

Lưu Đại Ngân đã hẹn với Lý Lưu Trụ, sẽ gặp nhau ở cửa hàng quần áo của Lý Liên Hoa, bà ấy vừa nói chuyện với con gái được một lát, thì Lý Lưu Trụ thở hồng hộc chạy vào.

Lưu Đại Ngân kinh ngạc hỏi: “Lưu Trụ, con chạy vội thế làm gì? Rút tiền ra chưa? Sao quay về nhanh thế?”

Lý Lưu Trụ há miệng th* d*c, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại: “Mẹ, con chưa rút được tiền.”

“Không phải mẹ bảo con đi rút tiền sao? Chúng ta phải bồi thường tiền máy may cho người ta đó. Còn tiền lương của nhà họ Quách với nhà họ Chu nữa, chúng ta cũng phải thanh toán cho người ta, sắp đến tết rồi, phải cho người ta có một cái tết no ấm chứ.”

Đầu Lý Lưu Trụ đổ đầy mồ hôi, hấp tấp nói: “Mẹ, hình như có người theo dõi con.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 119: Ngựa giống pháo hôi (97)



“Con nói gì cơ, có người theo dõi con?” Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa quay sang nhìn nhau, đều khiếp sợ.

Đến bây giờ Lý Lưu Trụ nhớ lại vẫn cảm thấy toát mồ hôi hột: “Mẹ, con nghe lời mẹ dặn đến ngân hàng lấy tiền, nhưng con luôn có cảm giác ai đó đang đi theo mình, nên con cố ý giả vờ ngồi xuống buộc lại dây giày, quả nhiên trông thấy có hai tên lén lút phía sau. Đợi đến ngân hàng rồi, con vẫn nhìn thấy hai người kia lén lút sau lưng con qua cửa kính của ngân hàng. Con sợ quá, nên không lấy tiền nữa mà chạy về đây.”

Lưu Đại Ngân nheo mắt suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Lưu Trụ, hai người trông thế nào?”

Lý Lưu Trụ ngẫm nghĩ, rồi nói: “Vẻ ngoài bình thường, nhìn qua giống bọn du côn, mặc áo bông màu tro, không khác gì đám du thủ du thực.”

Lý Liên Hoa cũng sốt ruột, bị người khác theo dõi không phải chuyện tốt đẹp gì, ai biết đối phương là người thế nào.

“Mẹ, mẹ nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Người theo dõi Lưu Trụ có thể nào là công an không? Vì cha bị chụp mũ tư bản, công an muốn điều tra kỹ càng nên theo dõi nhà chúng ta?” Lý Liên Hoa phân tích.

Lưu Đại Ngân lắc đầu phủ định: “Nếu là công an đi theo dõi Lưu Trụ, bọn họ sẽ để Lưu Trụ phát hiện ra sao? Lưu Trụ cũng nói rồi, nhìn hai người kia như hai tên du côn, không có khả năng là công an.”

Lý Liên Hoa nhíu mày: “Không phải công an, vậy là ai được nhỉ? Nhà ta có đắc tội với ai đâu?”

Lưu Đại Ngân: “Quan tâm đối phương là ai làm gì. Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Liên Hoa, con ở trên huyện thành cũng phải để ý một chút, nếu như có người đến gây sự, con đừng bao giờ xúc động, nhớ phải gọi công an đến trước, biết chưa?”

Lý Liên Hoa gật đầu tỏ vẻ mình đã biết: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, lòng con hiểu rõ.”



Về đến nhà, Lưu Đại Ngân lôi tiền ra đếm, bọc tiền con gái đưa cho bà ấy lại có hơn bốn trăm đồng.

Trước đây cả nhà đã nói rõ, bán một con gà nướng sẽ cho con gái con rể một đồng, nhưng Lý Liên Hoa không hề giữ lại một xu một hào nào, mà đưa toàn bộ tiền bán gà nướng cho Lưu Đại Ngân.

Vốn dĩ Lý Liên Hoa định mỗi tháng tính sổ một lần, nhưng , Lưu Đại Ngân nói bọn họ mới mở cửa hàng, cần tiền làm vốn, nên bảo con gái con rể tạm thời cứ cầm tiền bán gà nướng coi như tiền vốn trước đã, đợi đến cuối năm rồi tính toán sổ sách sau.

Ai ngờ số tiền này lại trở thành tiền cấp cứu của Lưu Đại Ngân.

Có người theo dõi nhà họ Lý, cho nên bọn họ không thể đến ngân hàng rút tiền, may có số tiền này để bồi thường tiền máy may cho người ta.

Lưu Đại Ngân cất kỹ tiền, định ngày mai sẽ qua nhà ông Quách, trả trước tiền máy may cho nhà bên kia.

Lưu Đại Ngân đặt ba trăm tám mươi đồng lên bàn, nói: “Chú Quách, đây là tiền máy may, phiến chú trả cho người ta trước giúp cháu, còn tiền công của chú với chú Chu, cháu lại nghĩ cách sau.”

Ông Quách cầm tiền lên đếm lại hai lần, rồi nói: “Tiền công của tôi với chú Chu không cần gấp. Vợ Tam Thuận, cháu đừng sốt ruột quá, nói không chừng hai ngày nữa Tam Thuận cũng được thả về rồi.”

Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười gượng gạo: “Được như chú nói thì tốt quá.”



Hôm sau, Lưu Đại Ngân với con trai lại lên tỉnh thành một chuyến. Rốt cuộc định tội cho Lý Tam Thuận thế nào, cấp trên vẫn chưa thảo luận ra kết quả. Hai người không gặp được Lý Tam Thuận, chỉ có thể mua đồ nhờ người khác mang vào giúp.

Đây là cái tết đầu tiên nhà họ Lý cảm thấy áp lực nhất, dù Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đã miễn cưỡng cười vui, hai đứa nhỏ vẫn cảm nhận được bầu không khí khác thường trong nhà, ngay cả chạy nhảy cũng rất cẩn thận.

Đêm ba mươi tết, Lưu Đại Ngân gói sủi cảo.

Có đồ ăn ngon, cuối cùng hai đứa nhỏ mới vui vẻ hơn một chút, lại đùa nhau trên bà ăn.

Lý Lưu Trụ cau mày, quở mắng: “Khai Nguyên Khai Lâm, ngoan ngoãn ăn cơm đi, cha nói bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm không được đùa giỡn.”

Lý Khai Nguyên vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, Lý Khai Lâm còn nhỏ tuổi, anh trai không chơi cùng nữa, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bóc vỏ sủi cảo ra, lấy nguyên phần nhân sủi cảo bỏ vào miệng.

“Khai Lâm, ăn cơm tử tế, không được lãng phí.”

Dáng vẻ trừng mắt của Lý Lưu Trụ nhìn hơi đáng sợ.

Lưu Đại Ngân biết trong lòng con trai khó chịu, muốn phát tiết nên mới như vậy, nhưng dù vậy anh ta cũng không được giận chó đánh mèo với bọn trẻ.

“Lưu Trụ, tết nhất nói chuyện tử tế.” Lưu Đại Ngân rửa tay cho Khai Lâm xong, lại dắt cậu bé đến trước bàn: “Lưu Trụ, cha con không ở nhà, trong lòng con khó chịu, nhưng đừng giận chó đánh mèo lên người bọn trẻ như thế. Nói khó chịu, trong lòng mẹ còn khó chịu hơn con đây, nhưng mẹ có nóng giận với con không? Nóng giận chỉ được đối với người ngoài thôi, với người nhà đừng cáu giận lung tung. Trẻ con không hiểu chuyện, con dạy bảo từ từ là được, la lên hét xuống như vậy còn ra thể thống gì.”

Bà ấy gắp cho Khai Nguyên Khai Lâm mỗi đứa một miếng sủi cảo chấm dấm: “Được rồi, ăn cơm đi, đợi cơm nước xong bà nội chia kẹo cho hai đứa.”
 
Back
Top Bottom