Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 90: Ngựa giống pháo hôi (68)



Thấy Giang Văn Chung quay về từ huyện thành, mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Sao rồi? Làm thỏa đáng chưa?”

Giang Văn Chung cởi khăn quàng cổ ra, nhận lấy cốc nước mẹ Giang đưa qua, uống trước một ngụm lớn: “Làm xong rồi.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của con trai, cuối cùng mẹ Giang cũng yên lòng: “Văn Chung, trong lòng mẹ luôn cảm thấy rất có lỗi với chị gái con. Tuy chúng ta làm như vậy để chị gái con có thể bước chân vào cửa nhà họ Hàn, nhưng dù sao chuyện này cũng không tốt cho thanh danh của con bé, chỉ sợ về sau nhà họ Hàn sẽ khinh thường, cả đời không dám ngẩng đầu trước Hàn Đông Thanh.”

“Mẹ, chuyện này mẹ nói sai rồi, hiện tại không phải chị ấy thua kém Hàn Đông Thanh, ngược lại là Hàn Đông Thanh thua kém chị ấy.” Giang Văn Chung ngồi xuống ghế, phân tích cho mẹ anh ta: “Mẹ, nếu như chị ấy với anh rể bị người ta bắt gian tại giường, hoặc trong bụng có em bé rồi, thì mới thật sự không tốt cho thanh danh của chị ấy, sau này chị ấy mới không dám ngẩng đầu lên ở nhà h Hàn.”

“Còn giống như hôm nay, chị ấy với anh rể cùng nhau bị mời lên đồn công an, vậy thì không phải thanh danh của chị ấy bị hao tổn, mà là thanh danh của anh rể bị hao tổn. Vì tương lai của anh rể, chắc chắn cha mẹ Hàn sẽ chủ động nói với công an hai người bọn họ đã đính hôn từ lâu, cũng sẽ tìm người tới nhà chúng ta hòa giải, để tiện thống nhất khẩu cung.”

“Đến lúc đó, mẹ chỉ việc đưa ra điều kiện, người nhà họ Hàn sẽ không dám từ chối, chị gái cũng có thể gả đến nhà họ Hàn một cách vẻ vang. Sau này dù ai nói lại, cũng là nhà họ Hàn cầu xin chị gái gả cho con trai nhà bọn họ, là anh rể chơi lưu manh, chị ấy không làm sai điều gì, ngược lại còn là ân nhân của nhà họ Hàn bọn họ. Nếu không nhờ chị ấy ép dạ cầu toàn, Hàn Đông Thanh chẳng những mất việc còn bị bắt vào tù đó.”

Mẹ Giang cũng nghĩ thông suốt rồi. Bà ta vỗ đùi cười nói: “Văn Chung, vẫn là con thông mình. Như vậy mẹ của Hàn Đông Thanh sẽ phải cầu xin chị gái con gả cho con trai bà ta. Hừ! Bà ta cứ khinh thường chị gái con, cứ khinh thường nhà chúng ta đi, bây giờ thì hay rồi, sẽ phải tới cầu xin nhà chúng ta.”

“Mẹ, mẹ đừng vui mừng quá. Đợi lát nữa người nhà họ Hàn tới, đầu tiên mẹ phải tỏ vẻ phẫn hận, mắng anh rể vài câu trước đã. Khi người nhà họ Hàn muốn mẹ thừa nhận hôn sự của anh chị ấy, mẹ phải làm ra vẻ suy xét một lúc lâu, còn phải đưa ra yêu cầu, sau đó mới đồng ý.”

“Nếu công an tới, nghe bọn họ nói xong mẹ phải làm ra vẻ giật mình, sau đó tức giận mắng Hàn Đông Thanh một phen, rồi mới nói bọn họ đã đính hôn từ lâu, khả năng người trẻ tuổi không nhịn nổi, mới phạm phải sai lầm như vậy.”

Giang Văn Chung nói một câu, Mẹ Giang gật ầu một cái. Đợi Giang Văn Chung nói xong, mẹ Giang lại băn khoăn hỏi: “Văn Chung, nếu công an tới trước thì sao? Nghe tin có người giở trò lưu manh với chị gái con, phản ứng đầu tiên không phải nên là muốn đánh c.h.ế.t người nọ à? Dù sao chị gái con vẫn chưa đính hôn với Hàn Đông Thanh, vừa nghe nói hai đứa nó bị bắt cùng nhau, chúng ta đã vội vàng nói hai đứa nó đã đính hôn rồi, làm vậy người nhà họ Hàn có sinh nghi không?”

Giang Văn Chung: “Mẹ, mẹ yên tâm, người nhà họ Hàn sẽ tới sớm hơn công an.”

Hàn Đông Thanh là người thông minh, trong hoàn cảnh như vậy, anh ta sẽ biết rõ, phải làm thế nào mới tránh được xử phạt.

Lúc trốn bên ngoài ngõ nhỏ, anh ta nghe thấy rõ chính miệng Hàn Đông Thanh nói, bọn họ là người yêu của nhau.

Tới đồn công an, Hàn Đông Thanh cũng sẽ nói như vậy. Còn Giang An Ni, sau khi bị bắt vào đồn công an phải làm thế nào, Giang Văn Chung đã dặn dò cô ta từ trước, cứ nói là “Đang yêu nhau”.

Sau này dù nhà họ Hàn có hỏi tới, cô ta có thể lấy lý do là không muốn Hàn Đông Thanh bị xử phạt mới nói như vậy.

Vân Chi

Nếu là đối tượng kết hôn, vậy thì không phải “Chơi lưu manh”. Công an cũng sẽ không xử lý nghiêm khắc, cùng lắm là dạy dỗ một phen, rồi gọi cha m hai bên đến đồn công an dẫn con nhà mình về.

Vì đang nghỉ tết, cha Hàn đã về nhà từ tỉnh thành. Ông ta là cáo già, sẽ biết nên làm thế nào.

Chắc chắn ông ta sẽ tới tìm người nhà họ Giang khớp lời khai trước khi công an tới thng báo.

Giang Văn Chung lại dặn dò mẹ anh ta: “Mẹ, đợi gặp người nhà họ hàn, lúc đưa ra yêu cầu mẹ đừng quá đáng quá, nhớ rõ, mọi chuyện đều phải vì chị gái con.”

Mẹ Giang bĩu môi, không tình nguyện lắm: “Khó lắm nhà họ Hàn mới cầu xin chúng ta một lần, nếu không trút giận cho đã, trong lòng mẹ không thoải mái. Văn Chung, con không biết mẹ Hàn Đông Thanh chèn em mẹ thế nào đâu.”

“Mẹ, về sau thời gian chung đụng còn nhiều mà, mẹ đừng gây thêm chuyện cho con ngay lúc này.”

“Được, mẹ biết rồi.” Mẹ Giang lại nói: “Mẹ định đòi ba trăm đồng tiền lễ hỏi, con thấy thế nào?”

Giang Văn Chung nhíu mày: “Ba trăm đồng? Quá nhiều rồi.”

Mẹ Giang: “Mẹ làm vậy chẳng phải vì con sao. Sang năm con đi học lại phải nộp tiền học phí, còn phải mua thêm vài bộ quần áo, hơn nữa, sau khi chị gái con gả chồng rồi, mẹ cũng phải ăn chứ. Nhìn thái độ của mẹ Hàn Đông Thanh, chắc chắn sẽ không đồng ý để con trai bà ta nuôi mẹ.”

“Mẹ, mẹ không cần để ý đến chuyện học phí, con có đủ rồi. Chị ấy lấy chồng không phải mẹ còn có con sao? Hàng tháng con đều có trợ cấp, nuôi nổi mẹ.”

“Không được.” Mẹ Giang liên tục xua tay: “Con ở trên tỉnh, nhiều thứ cần dùng đến tiền. Hơn nữa, sau này con còn phải lấy vợ, lập gia đình, mẹ không có tiền cho con, tất cả đều dựa vào bản thân. Tiền trợ cấp con cứ giữ lấy, tự mình tiết kiệm đi.”

Giang Văn Chung bất đắc dĩ thở dài, mẹ anh ta thương anh ta, điểm nào cũng tốt, chỉ là hơi nông cạn.

“Mẹ, cuộc sống sau này còn dài mà.” Giang Văn Chung chậm rãi nói: “Ngay lần đầu tiên mẹ đã đòi nhà họ Hàn nhiều tiền như vậy, chắc chắn cha mẹ Hàn sẽ không vui. Nếu sau này chúng ta có chuyện gì cần nhờ vả bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không tận tâm.”

Mẹ Giang không vui, nói: “Sau này nhà chúng ta có chuyện gì phải nhờ nhà bọn họ chứ? Con là sinh viên, được quốc gia sắp xếp công việc, đi tới đâu mà chẳng đợc người ta kính trọng?”

“Mẹ, quốc gia phân phối công việc cho con thật, nhưng phân đến nơi nào thì chưa chắc. Nhà Hàn Đông Thanh có chút quan hệ ở tỉnh thành, nếu ngay từ đầu chúng ta đã tạo nên khoảng cách với nhà bọn họ, vậy thì không tốt lắm.”

Nghe nói nhà họ Hàn có thể giúp đỡ con trai, mẹ Giang lập tức thay đổi ý định: “Được, mẹ nghe con hết. Vậy mẹ không đòi bọn họ quá nhiều tiền lễ hỏi nữa, nhưng mà chị gái con phải chịu ấm ức lớn vì Hàn Đông Thanh, chúng ta không thể gả con bé qua đơn giản như vậy, bắt buộc phải đón dâu bằng ô tô nhỏ, đưa con bé vào tận cửa nhà họ Hàn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 91: Ngựa giống pháo hôi (69)



Yêu cầu này thì không quá hà khắc, Giang Văn Chung nói: “Được, mẹ cứ đưa ra yêu cầu này đi.”

Hai mẹ con đã thương nghị xong tất cả, chỉ chờ người nhà họ Hàn tới nhà.

Giang Văn Chung đoán không sai, quả nhiên người nhà họ Hàn tới nhà sớm hơn công an.

Cha Hàn phải giải quyết chuyện ở đồn công an, nên mẹ Hàn đi cùng vợ chồng chú hai nhà họ Hàn tới nhà họ Giang.

Thấy bọn họ vào nhà, mẹ Giang làm ra dáng vẻ hoan nghênh: “Chị Hàn đấy à, đúng là khách quý có khác, chẳng trách từ sáng sớm tôi đã nghe thấy chim khách gáy trên cành rồi, hóa ra là chị tới chơi.”

Sắc mặt mẹ Hàn không tốt lắm, thấy mẹ Giang, bà ta cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Chị Giang, hôm nay tôi tới đây tìm chị vì có một chuyện muốn thương lượng với nhà mình.”

Mẹ Giang giả vờ kinh ngạc: “Chuyện gì thế?”

Nghe mẹ Hàn nói ra chuyện Hàn Đông Thanh và Giang An Ni gặp phải ở huyện thành, nói Hàn Đông Thanh đã bị người ta bắt vào đồn công an, mẹ Giang lập tức đập bàn, cả giận quát: “Chị nuôi dạy con trai kiểu gì vậy, ban ngày ban mặt dám giở trò lưu manh với con gái tôi, công an bắt hay lắm, người như vậy nên bắt lại cải tạo giáo dục một phen…”

Chú Hàn ở bên cạnh lập tức xen miệng: “Chị Giang, chị đừng nóng giận. Hai đứa trẻ này còn nhỏ tuổi, lại đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết, nhất thời không kiềm chế nổi mới làm ra sai lầm như vậy. Chúng ta là phụ huynh, nên dạy dỗ phải dạy dỗ, nên mắng chửi phải mắng chửi, nhưng để bọn nhỏ bị nhốt ở đồn công an như vậy thì không hay lắm, chuyện khác chưa nói đến, chỉ riêng đối với thanh danh của hai đứa nhỏ thôi cũng không tốt rồi.”

Thím Hàn ở bên cạnh cũng khuyên nhủ: “Chị Giang, đợi Đông Thanh ra khỏi đồn công an rồi, chúng em sẽ bắt nó quỳ xuống bồi tội với chị. Đến lúc đó chị muốn phạt muốn mắng thế nào đều nghe chị. Nhưng mà, bây giờ không phải lúc nên tức giận. Chị à, bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ cách cứu hai đứa nhỏ ra trước đã, nơi như đồn công an kia đâu phải nơi tốt lành gì, không biết hai đứa nhỏ ở trong đó còn phải chịu khổ thế nào đâu… Thà chúng ta cứ nói hai đứa nhỏ đang trong quá trình tìm hiểu, đã đính hôn, vậy thì công an…”

Đối phương chưa kịp nói hết lời, mẹ Giang đã phỉ nhổ: “Phi, Hàn Đông Thanh chơi lưu manh, con gái tôi là người bị hại thì có ảnh hưởng gì? Tôi nói cho anh chị biết, muốn tôi buông tha Hàn Đông Thanh, không có cửa đâu. Anh chị còn muốn tôi gả con gái cho Hàn Đông Thanh nữa, cứ ở đấy mà mơ đi.”

Nói xong mẹ Giang lập tức khua tay, định đuổi người nhà họ Hàn ra ngoài.

Trong lòng mẹ Hàn cũng tức giận không thôi. Giang An Ni kia, mày giỏi lắm, quyến rũ con trai tao, quyến rũ lên tận huyện thành rồi. Nếu không phải do mày lên huyện thành tìm con trai tao, nó sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Bây giờ nhà chúng tao đã tìm tới, đã khom lưng cúi đầu rồi, nhà mày còn lên mặt, giở trò ngang ngược à…

Vân Chi

Mẹ Hàn cố kìm nén cơn giận để câu mắng chửi trong bụng không tuôn ra khỏi miệng.

Khi chú Hàn xuất phát, cha Hàn đã dặn đi dặn lại, nhất định phải canh chừng mẹ Hàn, đừng bao giờ để b ta nổi giận với người nhà họ Giang, nếu hai bên náo loạn lên, người bị trừng phạt vẫn là Hàn Đông Thanh.

Chú Hàn đưa mắt ra hiệu cho vợ mình, thím Hàn nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay mẹ Hàn, kéo bà ta ra sau lưng mình.

“Chị Giang này.” Chú Hàn nói: “Chúng tôi vừa tới đồn công an huyện về, nghe Đông Thanh và An Ni đều nhất trí nói, hai đứa chúng nó đang tìm hiểu nhau. Công an đang dạy dỗ hai đứa chúng nó rồi, không lâu nữa sẽ cho người tới nhà chị thôi. N ếu chị nói với côn an hai đứa bọn nó không hề đính hôn, vậy chẳng phải An Ni sẽ mắc tội nói dối công an sao? Nói dối công an sẽ phải vào tù đó.”

Giang Văn Chung đứng sau lưng mẹ Giang, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, lúc này mới mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta vẫn nên ngồi xuống thương lượng cẩn thận với người nhà họ Hàn một chút thì hơn. Chuyện này là lỗi của Hàn Đông Thanh, là anh ấy làm không đúng, nhưng đánh anh ấy một trận thì giải quyết được gì? Nếu anh ấy phải ngồi tù thật, chị gái con cũng sẽ không vui.”

Nói xong, anh ta đẩy gọng kính theo thói quen. Sau đó thở dài, rồi mới nói tiếp: “Trước đây khi chị gái cháu và anh Đông Thanh yêu nhau, bác Hàn vẫn luôn phản đối. Hôm nay vì cháu mang theo vài thứ về từ tỉnh thành, trong đó có hai hộp ô mai chua, chị gái cháu nói Hàn Đông Thanh thích ăn, cứ khăng khăng đòi lên huyện đưa cho anh ấy… Ai…”

“Bác Hàn, con trai bác là đàn ông, lại làm ra chuyện như vậy với chị gái cháu, bác nói xem, có phải anh ấy nên chịu toàn bộ trách nhiệm hay không?”

Giọng Giang Văn Chung rất thong dong, âm điệu cũng không lớn như mẹ Giang, cảm xúc cũng rất bình tĩnh, nhưng chính vì như vậy, mẹ Hàn mới cảm thấy, Giang Văn Chung này khó chơi hơn mẹ Giang nhiều.

“Là lỗi của Đông Thanh, nhưng nó vì…” Bị ép phải thừa nhận con trai mình làm sai, mặt mẹ Hàn đỏ lên.

“Không quan tâm vì nguyên nhân gì, nhưng anh ấy là đàn ông, làm ra chuyện như vậy là không đúng.” Giang Văn Chung ấn vai mẹ Giang, để bà ta ngồi xuống: “Nếu nhà bác tới để giải quyết chuyện này, thì cháu và mẹ cháu sẵn lòng ngồi xuống nói chuyện với mọi người. Còn nếu nhà bác tới đề tìm lỗi sai trên người chị gái cháu, vậy thì cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.”

Giang Văn Chung đã tỏ ý sẵn sàng nói chuyện rồi, sao chị dâu vẫn trừng mắt như gà trọi, không biết cúi đầu thế nhỉ?

Thấy tình thế không đúng, chú Hàn vội vàng hòa giải: “Văn Chung nói đúng, chúng ta ngồi xuống rồi nói. Chị dâu, chị mau xin lỗi chị Giang đi, sắp thành thông gia với nhau rồi, đâu phải người ngoài nữa.”

Tình thế bất lợi, nên dù không cam tâm tình nguyện, mẹ Hàn vẫn phải xin lỗi mẹ Giang: “Chị Giang, vừa rồi do tôi xúc động, chị đừng chấp nhặt với tôi.”

Mẹ Giang liếc mắt khinh bỉ một cái: “Vậy chị nói đi, việc này phải làm thế nào?”

Thím Hàn nhanh tay kéo mẹ Giang ngồi xuống, cười nói: “An Ni với Đông Thanh đã có tình cảm với nhau, thì phụ huynh chúng ta cũng đừng ngăn cản nữa. Không phải lãnh đạo đã nói, xã hội mới là xã hội tự do, yêu đương tự do, hôn nhân cũng tự do sao. Theo tôi thấy, hai đứa bọn nó đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 92: Ngựa giống pháo hôi (70)



Nói đến hôn sự của Giang An Ni, Giang Văn Chung là em trai, nên không tiện xen miệng vào.

Anh ta lặng lẽ ra khỏi phòng, đi xuống phòng bếp đun nước.

Hộp trà khô mang về từ tỉnh thành vẫn chưa mở, hôm nay có dịp mở luôn.

“Không phải tôi không muốn, mà là chị Hàn đây không hài lòng An Ni nhà chúng tôi, cứ khăng khăng chia rẽ hai đứa bọn nó.” Mẹ Giang nói.

Thím Hàn vội vàng nói: “Hài lòng, hiện tại chúng tôi rất vừa lòng An Ni, có phải không chị dâu?”

Bà ấy khẽ đẩy tay mẹ Hàn, ý bảo mẹ Hàn lên tiếng.

Mẹ Hàn đành phải nói: “Tôi rất vừa lòng An Ni, cũng tán thành hôn sự của hai đứa nó.”

Mẹ Giang: “Đông Thanh thích An Ni, An Ni thích Đông Thanh, nếu phụ huynh hai nhà chúng ta đều không có ý kiến, vậy tôi cũng đồng ý hôn sự của bọn nhỏ. Có điều…”

Mẹ Giang đổi giọng, nói: “Tôi có ba điều kiện.”

Vân Chi

Nghe thấy mẹ Giang đã đồng ý hôn sự này, con trai bà ta sẽ không bị xử phạt, cũng không ảnh hưởng đến tiền đồ nữa, mẹ Hàn mới yên lòng. Bà ta vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”

“Thứ nhất, chuyện hai đứa nó đã ầm ĩ đến tận đồn công an, vậy có phải hôn sự kia nên tổ chức gấp rút không? Tháng giêng sang năm cho bọn nó đi đăng ký, tổ chức hôn lễ.”

“Được.” Mẹ Hàn đồng ý rất sảng khoái.

“Thứ hai, tôi muốn một trăm đồng tiền lễ hỏi. Chị yên tâm, tiền này tôi sẽ không giữ lại đồng nào, cho hết An Ni làm của hồi môn.”

“Được.” Mẹ Hàn cũng đồng ý.

“Điều kiện thứ ba là An Ni nhà chúng tôi phải mặc váy đỏ, ngồi ô tô, gả về nhà họ Hàn bên đó.”

“Chuyện này không thành vấn đề.”

Thấy người hai nhà đã thương nghị chuyện hôn sự xong, chú Hàn cười nói: “Như vậy là chúng ta sắp thành người một nhà rồi, nhưng mà hai đứa nhỏ vẫn phải chịu khổ trong đồn công an. Chị Giang, chúng ta đi đón bọn nhỏ về đi.”

Mẹ Giang đồng ý ngay: “Được, để tôi đi thay bộ quần áo đã, rồi chúng ta cùng nhau lên huyện thành.”



Đồn công an.

“Chúng tôi vẫn chưa gửi thông báo về thôn, sao nhà chị đã biết con gái chị đang ở đồn công an chỗ chúng tôi thế?” Một công an tiếp dân hỏi.

Giang Văn Chung: “Người nhà chồng chị gái tôi tới nói cho chúng tôi biết.”

“Chị xem, tuy rằng đã đính hôn, nhưng không thể làm ra chuyện như vậy trên đường cái. Chúng tôi đã dạy dỗ con gái chị rồi, về nhà chị cũng nhắc nhở con bé nhé. Được rồi, hai nhà dẫn người về đi.”

Ra khỏi đồn công an, sắc mặt người nhà họ Hàn không tốt lắm, Hàn Đông Thanh và Giang An Ni đều cúi thấp đầu, vành mắt Giang An Ni còn đỏ ửng lên.

Mẹ Giang kéo tay con gái, an ủi: “An Ni, con phải chịu khổ rồi.”

Cha Hàn cũng cố nở nụ cười: “Hai đứa nhỏ đã lo lắng hãi hùng trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, chúng ta về nhà trước đi. Đợi sáng mai, chúng tôi sẽ dẫn Đông Thanh đến nhà bồi tội với An Ni.”

Mẹ Giang: “Bồi tội? Nhà anh chị không định nhận việc hôn nhân này nữa?”

Cha Hàn vội vàng nói: “Sao lại không nhận. Ý của tôi là, ngày mai chúng tôi sẽ dẫn Đông Thanh tới, hai nhà gặp mặt chính thức đính hôn cho hai đứa nó.”

Nghe vậy, sắc mặt mẹ Giang mới khá lên đôi chút: “Vậy ngày mai tôi sẽ ở nhà chờ anh chị tới.”



Chưa về đến nhà, mẹ Hàn đã nổi giận ngay trên đường cái: “Lão Hàn, Đông Thanh nhà chúng ta phải cưới Giang An Ni kia thật à? Cô ta là gái một đời chồng, còn không có văn hóa, hơn nữa, em trai cô ta còn là người như vậy…”

Hàn Đông Thanh vội vàng nói đỡ: “Mẹ, An Ni rất tốt, sau này ở chung cha mẹ sẽ biết. Chuyện em trai cô ấy, cô ấy thật sự bị oan.”

Mẹ Hàn hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cha Hàn: “Đã đến nước này rồi, thì chuyện của Đông Thanh và Giang An Ni là chuyện ván đã đóng thuyền. Chúng ta đừng vội về nhà, đến Cung Tiêu Xã mua vài thứ cho công việc của Đông Thanh trước đã.”

Thật ra trong thâm tâm mẹ Hàn cũng hiểu rõ, con trai bà ta bắt buộc phải cưới Giang An Ni kia, vừa rồi chỉ là vài câu càu nhàu mà thôi.

“Tôi không mang phiếu, Cung Tiêu Xã cũng sắp đóng cửa rồi, đợi sáng mai chúng ta đi mua đi.”

“Cũng được.”



Bên này, ba người nhà họ Giang đạp hai chiếc xe đạp về nhà, trên đường đi ai cũng cao hứng.

“An Ni à, giải quyết xong chuyện của con với Đông Thanh, cuối cùng mẹ cũng yên tâm được rồi. Xem như con đã khổ tận cam lai, mẹ muốn con vẻ vang gả qua nhà người ta, để đám người trong thôn nhìn cho kỹ, dù là tái giá, con gái mẹ vẫn gả được vào thành phố, cho đám người nói xấu con kia tức chết.”

“Mẹ.” Giang An Ni xấu hổ, hô một câu: “Đang ở trên đường đấy, mẹ đừng nói nữa.”

Mẹ Giang cười vui vẻ: “Nói thì nói thôi, trên đường này có ai quen biết chúng ta đâu. Chuyện tốt thì phải nói ra chứ, để càng nhiều người biết càng tốt.”

Giang Văn Chung đạp xe phía sau, hỏi: “Mẹ, ngày mai người nhà họ Hàn tới bàn chuyện hôn sự với chị gái, chúng ta nên nhờ vài người tới giúp đỡ nhỉ?”

Mẹ Giang: “Đương nhiên phải nhờ rồi, nhờ chú thím con, với nhà cậu con sang làm đỡ là được. Văn Chung, con đừng vội về nhà, đạp xe qua nhà ông ngoại nói với hai cậu một tiếng trước đi. À đúng rồi, bảo các cậu con ngày mai ăn mặc tử chút, dù sao nhà anh rể con đều là người có thân phận.”

...

“Bà nội, bà nội! Cháu nói với bà chuyện này.” Lý Khai Nguyên chạy từ bên ngoài về nhà, đứng trước mặt Lưu Đại Ngân, ngập ngừng một lúc lâu, cậu bé mới lắp bắp nói: “Bà nội, mẹ cháu sắp đính hôn rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 93: Ngựa giống pháo hôi (71)



Lưu Đại Ngân đang bận giặt chăn ga gối đệm trong nhà, nghe thấy cháu trai nói vậy, bà ấy ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dừng công việc trong tay lại: “Cháu nói mẹ cháu sắp đính hôn à? Cũng không sao cả, mẹ với cha cháu đã ly hôn rồi, có đính hôn với người khác cũng là chuyện bình thường.”

Lý Khai Nguyên ngồi xuống bên cạnh Lưu Đại Ngân, hơi rầu rĩ không vui.

Lưu Đại Ngân thầm thở dài một tiếng, lau tay qua loa vài cái lên áo mình, rồi vươn tay ôm Khai Nguyên vào lòng: “Cha mẹ cháu đã ly hôn, mẹ cháu có quyền tái hôn, dù tái hôn rồi, mẹ cháu vẫn là mẹ cháu.”

Lý Khai Nguyên tựa đầu vào n.g.ự.c Lưu Đại Ngân, giọng rầu rĩ: “Bà nội, vậy cha cháu cũng sẽ cưới người khác về làm mẹ kế cháu ạ?”

Lưu Đại Ngân: “Dù hai người đều tái hôn rồi, bọn họ vẫn là cha mẹ cháu. Được rồi, Khai Nguyên đi chơi đi, lát nữa bà nấu đồ ăn ngon cho cháu.”

“Vậy… Bà nội, cháu muốn ăn trừng ốp.”

Lưu Đại Ngân cười: “Được, làm trứng ốp cho Khai Nguyên của bà ăn. Cháu muốn ăn trứng ốp thế nào?”

“Trước kia khi cháu bị ốm, mẹ cháu đều làm trứng ốp cho cháu ăn…”



Chuyện Giang An Ni đính hôn đã lan truyền khắp thôn.

Gặp ai, mẹ Giang cũng kéo lại hàn huyên một phen, khoe con gái bà ta có phúc thế nào mới được gả vào thành phố, con rể tương lai làm việc ở ủy ban huyện, còn là sinh viên, thông gia đều là cán bộ nhà nước, cả nhà đều là người làm công tác văn hóa.

Có người thích hóng chuyện, gặp người nhà họ Lý bèn trêu chọc hai câu. Lưu Đại Ngân không tiện bàn luận, chỉ cười trừ chuyển sang chủ đề khác.

Lý Tam Thuận không thích nói chuyện, là kiểu người sét đánh ầm ầm cũng không rên một tiếng. Người khác hỏi ông ấy mấy câu, ông ấy đều không trả lời, hoặc chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, “Ừm”, dần dần cũng không ai hỏi ông ấy nữa.

Còn Lý Lưu Trụ, mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở nhà, cắm mặt vào thu dọn cái nọ, sắp xếp cái kia.

Lưu Đại Ngân nhìn thấy hết, buổi tối bèn thương lượng với Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, tôi thấy có vẻ trong lòng Lưu Trụ vẫn còn Giang An Ni, trước đây chúng ta bắt thằng bé ly hôn, có phải đã sai rồi không?”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nằm trên gối đầu của mình, đối mặt với nhau.

Lý Tam Thuận: “Chúng ta không làm sai. Ly hôn là do Lưu Trụ tự mình nói ra, chẳng qua vì nó từng thích Giang An Ni nhiều năm như vậy, nên nhất thời không quên được mà thôi.”

Trong bóng tối, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đồng loạt thở dài.

Lưu Đại Ngân: “Hay là, đợi sang năm, chúng ta đi tìm thím Sáu, nhờ thím ấy làm mối cho Lưu Trụ?”

“Cũng được, đợi qua năm mới, chúng ta lại hỏi ý Lưu Trụ, nếu nó có ý đó, chúng ta ủng hộ hết mình.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”



Hôm nay mùng sáu, ba cô con gái đều về nhà mẹ đẻ, người nhà họ Lý trải qua một ngày vô cùng náo nhiệt.

Mùng tám, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến nhà ông Quách. Hiện tại, nhà nước vừa đưa ra chính sách mới, vẫn chưa nhiều người làm buôn bán, áo khoác da dê và áo khoác da thỏ rất được hoan nghênh, nhân cơ hội này, nhà bọn họ phải tranh thủ thời gian làm thêm một chút mang đi bán mới được.

Lưu Đại Ngân nói rõ ý đồ đến, ông Quách đồng ý ngay. Mua xuân là mùa thích hợp nhất để phơi da dê, ông bạn già Chu Phúc Quý nói, ông ấy có quen một người, trong tay người nọ có không ít da dê, nếu Lưu Đại Ngân lại tìm bọn họ làm áo da, nhất định phải đồng ý đấy.

Lưu Đại Ngân và ông Quách ăn nhịp với nhau, lập tức đưa ra ước định miệng.

Thương lượng xong chuyện áo khoác da thỏ và áo khoác da dê, Lưu Đại Ngân lại lấy ra hai tờ giấy từ trong túi áo, đưa cho ông Quách: “Chú xem xem, có thể làm được áo khoác da giống thế này không?”

Ông Quách cầm lấy hai tờ giấy, tùy tiện nhìn lướt qua, đã nói: “Áo khoác này là áo lông chồn, loại da tốt nhất là da hồ ly đỏ.”

“Vậy chú nhìn xem, có làm được không?” Lưu Đại Ngân nói: “Mẫu này là một người bạn đưa cho tôi, cậu ấy nói nó đang rất được ưa chuộng ở phía nam, nếu có thể làm ra, giá cả không thành vấn đề.”

Ông Quách buông tờ giấy, nói: “Da thỏ, da dê còn dễ kiếm, còn lông chồn, lông hồ ly tương đối khó tìm. Thỏ và dê còn có người lén nuôi, nhưng chồn thì lén nuôi kiểu gì, càng khỏi nói đến hồ ly, đều phải đi săn mới kiếm được. Một chiếc áo khoác thế này phải mất vài tấm da, chỗ chúng ta căn bản không có rừng rậm, muốn tìm một tấm da để may áo cũng không tìm được.”

Ông Quách uống một ngụm nước, nói: “Ở phía bắc, có lẽ còn có cơ hội kiếm được mấy tấm da hồ ly, nhưng một hai tấm không làm được gì.”

Lưu Đại Ngân ghi tạc trong lòng những lời ông Quách nói, ngẫm nghĩ một lát, bà ấy lại hỏi: “Trước kia khi chú làm thuộc da, quen biết người trời nam biển bắc, không biết hiện tại chú còn liên lạc với mấy người đó không?”

“Có vài người vẫn giữ liên lạc, sao vậy?”

Lưu Đại Ngân nói: “Tôi có ý tưởng thế này, chú gửi điện báo cho mấy người bạn đó của chú hỏi xem, nếu bọn họ có da, bất kể loại da gì, tôi đều mua hết.”

Ông Quách gật đầu rất sảng khoái: “Được, việc này cứ giao cho tôi.”

Vân Chi

Ông ấy gõ tẩu thuốc, nói: “Chị nhắc đến chuyện này, làm tôi nhớ ra một chuyện. Tôi có ông bạn già sống ở thảo nguyên phía bắc, chỗ bọn họ rất gần chỗ đám “Tây mũi lõ”, năm trước gặp nạn sói, đánh c.h.ế.t không ít con, nhà ông ấy còn giữ hai tấm da sói lớn, để tôi hỏi thử xem bọn họ có bán hay không.”

Lưu Đại Ngân lập tức nói: “Vâng, chỉ cần có da sói, tôi mua hết. Hơn nữa khng quan trọng da gì, tôi đều mua.”

Ông Quách gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 94: Ngựa giống pháo hôi (72)



Trên đường về nhà, Lý Tam Thuận ngồi phía trước, vừa đạp xe vừa hỏi: “Đại Ngân, sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện mua da thế? Chúng ta đâu dùng đến mấy loại da này? Da sói không làm được áo khoác giống da dê, da thỏ đâu, căn bản không thể mặc ra ngoài, trước kia chỉ dùng làm áo giáp mặc khi đi đánh giặc thôi.”

Lưu Đại Ngân ngồi yên sau, tay bám vào ghế xe, cười nói: “Tôi hỏi ông câu này nhé, ông còn nhớ mấy câu truyện tiểu thuyết của Cảng Đảo con trai đọc không?”

Vân Chi

Năm trước khi lên tỉnh thành, ngoài mua lạp xưởng, đồ hộp ra, Lưu Đại Ngân còn mua một đống sách báo, tạp chí và tiểu thuyết của Cảng Đảo.

Tiểu thuyết đều viết bằng chữ phồn thể, con trai Lý Lưu Trụ đoán mò, cũng đọc được quá nửa. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm Lưu Đại Ngân thường bảo con trai đọc cho bà ấy nghe, ngoài bà ấy ra, Lý Tam Thuận và hai đứa cháu trai cũng thích ngồi nghe cùng.

Những cuốn tiểu thuyết kia đa phần đều là đánh nhau, còn một phần nhỏ là tình cảm yêu đương. Mỗi lần đọc đến chuyện tình cảm, Lý Tam Thuận lại dẫn hai đứa nhỏ đi chỗ khác.

Ban đầu, Lý Lưu Trụ không muốn đọc lắm, dù sao hắn cũng là đàn ông, luôn cảm thấy đọc tiểu thuyết kiểu này quá ngượng ngùng, huống chi, trong tiểu thuyết còn có những dòng miêu tả rất lộ liễu.

Có lần, mới đọc được một nửa Lý Lưu Trụ đã ném tờ báo xuống bàn, Lưu Đại Ngân nói thế nào, hắn cũng không đọc nữa. Sau khi hỏi han mãi, Lý Lưu Trụ mới nói lí nhỉ: “Trên đó viết mấy thứ không hay.”

“Thứ không hay?” Nghĩ một chút Lưu Đại Ngân cũng biết là viết về chuyện gì.

Lúc ấy, Lưu Đại Ngân nói: “Không cần đọc những đoạn yêu đương ấy, chỉ cần đọc bọn họ ăn cái gì, uống cái gì, đi đâu chơi, chơi trò gì là được.”

Nghe vợ mình nói tới chuyện này, Lý Tam Thuận không hiểu ra sao: “Mấy cuốn tiểu thuyết con trai đọc, không phải tôi đánh anh, anh đánh tôi, một đám người đánh nhau anh c.h.ế.t tôi sống cuối cùng mới biết đều bị lừa, thì là một đám người tr tuổi làm loạn quan hệ nam nữ, anh thích tôi, tôi không thích anh… Quan hệ nam nữ ở Cảng Đảo này quá rối loạn rồi.”

Lưu Đại Ngân ở phía sau cười nói: “Đó là chuyện yêu đương của người ta, phong tục bên Cảng Đảo không giống chỗ chúng ta.”

Lý Tam Thuận vừa đạp xe, vừa nói: “Hiện tại bên kia vẫn nuôi vợ bé như xã hội cũ chưa giải phóng, vậy mà mang tiếng là xã hội hiện đại, xã hội phát đạt, còn không bằng chỗ chúng ta đâu.”

“Ông đó! Người ta không gọi là xã hội phát đạt, là xã hội phát triển. Ý là mọi người đều phát đạt, đều có cuộc sống tốt đẹp.”

Lưu Đại Ngân cười một lúc, mới nói tiếp: “Những gì ông nghĩ đến không giống những gì tôi nghĩ đến. Nghe tiểu thuyết xong tôi phát hiện ra, người bên Cảng Đảo ăn, mặc, ở, đi lại đều không giống chúng ta. Tôi nhớ rõ một đoạn miêu tả một bà chủ nhà giàu tổ chức yến tiệc, bà ta nói đồ ăn thời bây giờ đều không nuốt nổi, thứ gì cũng dùng phân hóa học, thuốc trừ sâu, tuy nâng cao được sản lượng, nhưng lại mất đi hương vị trước đây. Ông xem, từ lãnh đạo đến nông dân chúng ta có ai là không muốn một mẫu ruộng thu thêm được vài cân lương thực? Nhưng kẻ có tiền ở Cảng Đảo lại không nghĩ như vậy. Tôi cũng hiểu được một điều, người như chúng ta cầu là ăn no mặc ấm, còn Cảng Đảo người ta thì muốn ăn ngon mặc đẹp, mục đích không giống nhau.”

Nghe Lưu Đại Ngân giải thích một lúc lâu, Lý Tam Thuận vẫn không hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện chúng ta thu mua da?”

Lưu Đại Ngân: “Ông cứ nghe tôi nói đã. Trong bữa tiệc hôm đó, có một bà chủ rất có địa vị khoác một chiếc khăn choàng cổ bằng lông hồ ly, khiến người xuong quanh đều hâm mộ không thôi. Bà chủ kia còn nói, cái này đã là gì, trước đây ở đại lục lông thú còn đẹp hơn cái này nhiều, bây giờ sang Cảng Đảo rồi, không tìm được lông thú đẹp như vậy nữa.”

“Tuy rằng những gì viết trong tiểu thuyết chưa chắc đều là sự thật, nhưng cũng phải có vài phần tương quan với cuộc sống bên ngoài. Chúng ta mua một chút lông thú, đem đi bán cho Trương Thủy Sinh. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ mua.”

Lý Tam Thuận: “Đại Ngân, sao đầu óc bà lại thông minh thế nhỉ? Từ mấy tờ báo thôi bà đã nhìn ra được nhiều như vậy…”

Lưu Đại Ngân vỗ lưng ông ấy: “Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa, ông chú ý đạp xe đi.”

Chưa tới mười lăm, Lưu Đại Ngân đã mua vé tàu hỏa, dẫn theo con gái thứ hai Lý Liên Hoa và con trai Lý Lưu Trụ lên tỉnh thành.

Lần này đến tỉnh thành, ngoài dẫn con gái đi thăm quan khắp nơi ra, bà ấy còn có mục đích khác. Trước mắt, rõ ràng là làm áo da kiếm được nhiều tiền hơn làm gà nướng, nên bà ấy định sau này sẽ coi áo da là mặt hàng buôn bán chính.

Nhưng nếu muốn buôn bán áo da, chỉ hai người ông Quách và Chu Phúc Quý tất nhiên không đủ dùng, tuy rằng tay nghề của bọn họ không tệ, dù sao cũng là thợ làm đồ da, nhưng bọn họ chỉ làm được kiểu dáng quần áo cố định, xu hướng mới ra sao, bọn họ hoàn toàn không biết.

Lưu Đại Ngân nghe nói trường đại học tỉnh có giáo viên chuyên dạy về thiết kế thời trang, trên tỉnh thành này bà ấy lại quen biết mỗi Trương Thủy Sinh, nên bà ấy định nhờ Trương Thủy Sinh hỏi thăm giúp xem có giáo viên nào đồng ý thiết kế cho bà ấy mấy kiểu áo da không, nếu có, tiền không thành vấn đề.

Biết Lưu Đại Ngân sắp tới, Trương Thủy Sinh đã chờ ở cửa quán trà từ sáng sớm, mỗi lần tới dì Lưu này đều mang đến cho anh ta niềm vui bất ngờ không nhỏ, không biết lần này bà ấy lại mang thứ tốt gì tới nhỉ?

Ra khỏi ga tàu hỏa, vẫn chưa tới quán trà, Lý Liên Hoa đã nói: “Mẹ, mới có một năm thôi mà tỉnh thành này đã thay đổi nhiều nhỉ. Lần trước khi tới tìm Giang Văn Chung, trên đường cái chỉ có người thôi chưa thấy bán gì cả. Bây giờ mới bao lâu chứ, thế mà đã có không ít quầy hàng rồi. Người trẻ tuổi trên tỉnh thành ăn mặc cũng tây thật, quần áo đẹp quá…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 95: Ngựa giống pháo hôi (73)



Lưu Đại Ngân: “Liên Hoa, đợi mẹ gặp Tiểu Trương xong, chúng ta lại đi dạo cung Tiêu Xã tỉnh thành nhé. Con nhìn kỹ xem, mình muốn buôn bán thứ gì.”

“Vâng. À phải rồi, mẹ, cậu Tiểu Trương kia đầu cơ trục lợi thứ gì ạ?”

“Cậu ấy chủ yếu làm về trang phục, con muốn bán, lát nữa có thể hỏi cậu ấy xem hiện tại thứ gì dễ bán nhất.”

“Vâng.”

Quán trà hôm nay không ít người, đa phần đều là người trẻ tuổi, Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn trộm, rất nhiều đều là các cặp đôi.

Vân Chi

“Dì Lưu, anh Lý, hai người tới rồi à.”

Trương Thủy Sinh đã chờ trong phòng từ lâu, thấy Lưu Đại Ngân dẫn con trai con gái vào phòng, anh ta vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tiểu Trương, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, cậu đừng khách sáo như thế.” Bà ấy chỉ vào Lý Liên Hoa, nói: “Đây là con gái tôi, lần này theo tôi tới tỉnh thành, cũng muốn học buôn bán.”

Trương Thủy Sinh lại chào: “Chị Lý.”

Lý Liên Hoa cười hì hì: “Tiểu Trương, suốt đường đi mẹ tôi đều nói chuyện về cậu, nói cậu nhân phẩm tốt, buôn bán thành thật, sau này tôi còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn.”

Được người khác khen thẳng trước mặt như vậy, dù da mặt có dày hơn nữa Trương Thủy Sinh vẫn cảm thấy ngượng ngùng: “Chị Lý, chị đừng cười tôi, khen vậy tôi cũng thấy ngại.”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống trước, nói: “Được rồi, chúng ta đừng đứng nữa, đều ngồi xuống đi.”

Trương Thủy Sinh: “Xem cháu này, chỉ mải nói chuyện. Anh Lý, chị Lý, mời anh chị ngồi. Dì Lưu, lần này dì lại mang theo thứ tốt gì tới thế?”

Qua tết đã hơn mười ngày, thời tiết càng lúc càng ấm áp, hôm nay là ngày đẹp trời, mặc quần áo bông đi bộ từ ga tàu hỏa tới nơi này, Lưu Đại Ngân đã nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, khát không chịu nổi từ lâu rồi.

Bà ấy rót một ly trà, uống cạn sạch, thấy vẫn chưa đủ, lại uống tiếp hai ly nữa, cuối cùng cổ họng mới thoải mái.

“Tiểu Trương, lần này tôi không mang theo thứ gì, ngược lại còn có việc muốn nhờ cậu đây.”

Trương Thủy Sinh tò mò hỏi: “Dì Lưu, dì cần thứ gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần cháu có thể kiếm được, nhất định cháu sẽ mang về cho dì.”

“Tiểu Trương, hỏi cậu một câu thật lòng nhé, áo khoác da thỏ với áo khoác da dê kia bán được không?”

Trương Thủy Sinh cân nhắc một phen, dì Lưu hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chê lần trước bán áo khoác da quá rẻ, lần sau lại muốn tăng giá?

Rốt cuộc nên trả lời thế nào đây?

Thấy Trương Thủy Sinh lộ ra sắc mặt rối rắm, Lưu Đại Ngân cười thầm. Đúng là trẻ người non dạ, có tâm sự gì cũng viết hết lên mặt.

“Tiểu Trương, tôi hỏi điều này không có ý gì khác, chỉ là nhà tôi định mở một xưởng da, chuyên môn làm áo khoác da dê và áo khoác da thỏ. Sau này có bán được hàng hay không, toàn bộ đều nhờ vào cậu. Nếu cậu không bán được, thì xưởng da nhà chúng tôi cũng không ổn.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói vậy, Trương Thủy Sinh vội vàng đáp: “Áo da này bán không tệ lắm, nếu dì Lưu muốn mở xưởng da, thì không cần lo nguồn tiêu thụ đâu, cứ giao hết cho cháu.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Cậu nói vậy, tôi yên tâm rồi. Nhưng mà Tiểu Trương này, cúc áo khoác da dê da thỏ gì đó, cậu phải hỗ trợ tôi đấy nhé.”

Trương Thủy Sinh đồng ý ngay: “Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho cháu.”

“Tôi còn một việc nữa…” Lưu Đại Ngân ngập ngừng.

“Tiểu Trương này, áo khoác da dê lần trước là chúng tôi làm dựa theo ảnh chụp trên tạp chí, nhưng thành phẩm làm ra vẫn khác xa áo da trên ảnh chụp. Cậu sống ở tỉnh thành từ nhỏ, có quen biết ai chuyên làm quần áo không? Tôi muốn tìm thợ lành nghề may mấy chiếc áo khoác mẫu, đang được ưa chuộng, như vậy sau này hàng chúng ta làm ra mới dễ bán.”

“Dì Lưu, ý dì là thợ may quần áo ạ? Nói về thợ may lành nghề thì cháu cũng quen vài người.”

“Không phải thợ may lành nghề.” Lưu Đại Ngân lắc đầu, nói: “Không phải trong trường đại học tỉnh có giáo viên chuyên dạy về thiết kế thời trang sao? Tôi muốn tìm người như vậy.”

“Giảng viên đại học?” Trương Thủy Sinh thầm cảm thán, dì Lưu này dám nghĩ dám làm thật đấy, giảng viên đại học cao quý biết bao, thế mà dì ấy định nhờ giang viên đại học thiết kế quần áo cho mình…

“Giảng viên đại học thì cháu không quen biết ai…” Thấy Lưu Đại Ngân lộ vẻ thất vọng, Trương Thủy Sinh vội vàng nói tiếp: “Tuy rằng không quen biết, nhưng mà cháu có thể nhờ người khác hỏi thăm giúp dì.”

Lưu Đại Ngân: “Được vậy thì tốt quá. Nếu đối phương đồng ý, tôi sẽ không để người ta làm không công đâu.”

Trương Thủy Sinh nói tiếp: “Dì Lưu, còn chuyện xưởng da, khi về dì phải tranh thủ thời gian làm luôn nhé. Người xưa nói rất đúng, thời gian là tiền bạc, xử lý chuyện xưởng da sớm hơn chút, có thể làm ra áo khoác da thỏ và áo khoác da dê sớm hơn chút, là chúng ta có thể kiếm được tiền sớm hơn một chút. Phải rồi dì Lưu, hai tấm ảnh lần trước cháu đưa cho dì, có làm ra được áo khoác lông trên đó không ạ?”

Lưu Đại Ngân thuật lại từ đầu đến cuối những lời ông Quách nói. Biết không làm được, Trương Thủy Sinh cũng không thèm để ý, vốn dĩ anh ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Chỉ vì hai chiếc áo khoác lông kia thật sự quá đẹp, anh ta là đàn ông, nhìn vào còn thấy nó đẹp không chịu nổi, có tiền nhất định sẽ mua về cho phụ nữ trong nhà mặc. Là phụ nữ nhìn thấy, không biết còn điên cuồng thế nào.

Càng là đồ đẹp thì càng phải tiêu tốn nhiều sức người sức của. Đây là chân lý không bao gi thay đổi.

Ở thời đại đến đa số người còn không có lương thực tinh để mà ăn này, thứ xinh đẹp như vậy đại khái chỉ có thể nhìn thấy trong sách báo.

Anh ta đã từng đi qua đặc khu kinh tế, còn cố ý đến ven biển gần Cảng Đảo nhất. Thời tiết hôm đó rất đẹp, đứng bên này có thể nhìn rõ từng ngôi nhà cao tầng ở Cảng Đảo đối diện. Phải là người có tiền cỡ nào mới được vào ở nơi như vậy? Nói là nơi thần tiên ở cũng không quá. Có lẽ chỉ những người sống ở nơi như vậy mới có thể mặc bộ quần áo trong bức tranh kia nhỉ?

Trong lòng Trương Thủy Sinh suy nghĩ vẩn vơ, nhưng ngoài mặt không lộ ra chút nào, vẫn tiếp tục nói chuyện với Lưu Đại Ngân.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 96: Ngựa giống pháo hôi (74)



Lưu Đại Ngân nói chuyện với Trương Thủy Sinh một lát, sau đó đưa mắt ra hiệu cho con gái. Lý Liên Hoa nhận được tín hiệu, nói: “Tiểu Trương, ở tỉnh thành này người ta hay bán thứ gì nhất? Thứ gì dễ bán nhất?”

“Thứ gì cũng có, nhưng bán dễ nhất vẫn là hàng nhập từ Cảng Đảo về, giống như băng đĩa, tạp chí, quần ống loe, kính râm gì đó, chẳng qua mấy thứ này đều tương đối đắt. Quần áo nhập từ phía nam cũng bán khá được, giá còn rẻ, chỉ là kiểu dáng, đường may gì đó, chắc chắn không thể bằng hàng nhập từ Cảng Đảo.”

Lý Liên Hoa liên tục hỏi Trương Thủy Sinh vài vấn đề, Trương Thủy Sinh kiên nhẫn giải đáp từng câu.

Trong lúc nói chuyện với nhau, nhiều lần Trương Thủy Sinh nhắc tới đặc khu kinh tế kinh tế, khiến Lý Liên Hoa cũng khao khát: “Nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn đến đặc khu kinh tế xem thử.”

Lưu Đại Ngân ở bên cạnh, gật đầu: “Trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy, đợi khi có cơ hội, nhất định tôi cũng phải tới nơi đó xem thử xem sao, xem rốt cuộc đặc khu kinh tế trông thế nào. Vừa rồi Thủy Sinh nói, ở đặc khu kinh tế có thể nhìn thấy Cảng Đảo. Tôi cũng muốn đi xem, Cảng Đảo có thật sự giống hình ảnh trong tạp chí, có nhà cao như vậy, có nhiều xe như vậy, có lương thực ăn không hết, buổi tối ánh đèn nhiều như sao trên trời, còn sáng hơn ban ngày hay không.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Dì Lưu, đúng là nhà bên Cảng Đảo rất cao, xe nhiều hay không thì cháu không biết. Dì Lưu, chị Lý, nếu hai người muốn tới đặc khu kinh tế, vậy thì dễ thôi đợi lần sau khi cháu đi, chúng ta đi cùng nhau luôn. Ánh mắt dì Lưu tinh thường như vậy, nói không chừng còn nhìn thấy trước cơ hội buôn bán ở đó.”

Lưu Đại Ngân bị lời Trương Thủy Sinh nói chọc cười ha ha: “Cái cậu này, khéo miệng thật đấy. Mắt tôi thì tinh thường gì, Tiểu Trương cậu mới lợi hại. Nếu không có Tiểu Trương cậu, tôi cũng không bán được áo khoác da dê với áo khoác da thỏ kia. Theo tôi thấy, mắt cậu mới tinh tường.”

“Dì Lưu, cháu không thẳng nổi dì. Nào, chúng ta uống trà đi.”



“Mẹ, Cung Tiêu Xã tỉnh thành khí phái thật đấy.” Đây là lần đầu tiên Lý Liên Hoa tới Cung Tiêu Xã tỉnh thành, nhìn kiến trúc ba tầng trước mắt, cô ấy không nhịn được cảm thán.

Lưu Đại Ngân gật đầu tán ồng: “Đây là tỉnh thành mà, đương nhiên Cung Tiêu Xã phải lớn rồi. Nào, chúng ta vào thôi, con muốn mua gì, mẹ mang theo tiền đây.”

Lý Liên Hoa vào Cung Tiêu Xã tỉnh thành giống hệt như nhà quê lên thành phố, nhìn đâu cũng thấy hoa mắt.

Vừa qua tết, người tới Cung Tiêu Xã nhiều hơn so với bình thường, đặc biệt là trước quầy bán đồ ăn, có một đống người đang vây quanh đó.

Đi một lát, bọn họ đi dạo đến trước quầy bán quần sao.

Lý Lưu Trụ tinh mắt, lập tức trông thấy chiếc áo khoác da treo ở vị trí cao nhất.

“Mẹ, chiếc áo da kia giống áo khoác da dê chúng ta làm nhỉ?” Lý Lưu Trụ nhỏ giọng nói với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cũng đã trông thấy chiếc áo da kia, đúng là rất giống áo khoác da dê Lưu Đại Ngân bán đi.

“Lấy cho tôi chiếc áo da kia, chúng tôi muốn xem.”

Người bán hàng vừa lấy áo da vừa báo giá: “Ba trăm linh sáu tệ, một tờ phiếu quần áo đặc biệt.”

Lý Liên Hoa ở bên cạnh, líu cả lưỡi: “Đắt vậy sao?”

Với gia đình nông dân bình thường mà nói, ba trăm linh sáu tệ đúng là đắt không chịu nổi.

Lưu Đại Ngân vươn tay cẩn thận sờ thử, chất lượng da này không khác áo da mình bán lắm, chỉ là kiểu dáng tốt hơn một chút, đường may cũng tinh tế hơn một chút.

Lưu Đại Ngân nhìn thêm một lát, rồi quay sang hỏi người bán hàng: “Áo da này bán chạy không?”

Người bán hàng vội lấy quần áo cho khác hàng khác, nhưng thái độ khá tốt, vẫn kiên nhẫn trả lời Lưu Đại Ngân: “Bán cũng được, đa số đều là người trẻ tuổi mua. Chị gái, chị có mua không, không mua để tôi treo lên.”

Lưu Đại Ngân vội nói: “Cô treo lên trước đi, chúng tôi xem đã.”

Sau khi đi xa quầy hàng này rồi, Lý Lưu Trụ mới nói: “Áo da này đắt như vậy, hay là về sau chúng ta tự làm tự bán, sẽ kiếm được nhiều hơn so với bán cho Trương Thủy Sinh đó.”

Lưu Đại Ngân nói: “Nếu là một hai chiếc thì còn dễ nói, nhưng mẹ định mở xưởng da, bày hàng bán trên đường cái, biết đến bao giờ mới bán hết? Thà bán cho Trương Thủy Sinh, mỗi chiếc kiếm ít đi chút, nhưng số lượng nhiều hơn. Nhìn những nhà máy lớn, những hộ gia đình tự mở xưởng kia xem, có ai tự mình đi bán hàng không, tất cả đều bán cho khách sỉ, sau đó hàng lại từ tay khách sỉ đi đến khắp nơi trên cả nước.”

Vân Chi

Nghe mấy lời này của Lưu Đại Ngân, Lý Lưu Trụ gãi đầu ngượng ngùng: “Mẹ, con nghĩ sai rồi.”

“Đầu óc con giống cha con, người khác bảo gì làm nấy còn được, không tự mình suy nghĩ được.”

Lý Lưu Trụ nịnh mẹ mình: “Nhà chúng ta có mẹ quyết định là được rồi.”

Lưu Đại Ngân không thèm để ý đến con trai, mà quay sang hỏi con gái: “Liên Hoa, con đã nghĩ kỹ chưa, định buôn bán thứ gì?”

Lý Liên Hoa: “Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, con định bán quần áo. Ăn, mặc, ở, đi lại đều là nhu cầu thiết yếu của con người. Trong đó ăn mặc luôn là nhu cầu quan trọng nhất, nên con định bán quần áo.”

“Vậy con định bán thế nào? Nếu nhập hàng, có thể tìm Tiểu Trương. Nhập hàng xong con định bán ở đâu?”

“Mẹ, Tiểu Trương kia nói, có quần áo giá rẻ, con định nhập quần áo giá rẻ, bán ở chợ phiên.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, lại góp ý với con gái: “Liên Hoa, ngoài chợ phiên ra, con có thể thuê một căn nhà ở huyện thành, làm một cái giấy phép buôn bán, chuyên về bán quần áo.”

“Giấy phép buôn bán?” Lý Liên Hoa chưa hề nghĩ tới chuyện này, trên mặt mang theo vẻ mong chờ, hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói con cũng có thể làm giấy phép buôn bán?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 97: Ngựa giống pháo hôi (75)



“Làm được, sao không làm được chứ? Làm một tờ giấy phép buôn bán, mở một cửa hàng ở huyện thành, không tốt hơn chạy khắp chợ phiên bán hàng sao?”

Lý Liên Hoa ngượng ngùng, cười nói: “Ban đầu con cũng không nghĩ tới chuyện này, nếu làm được giấy phép buôn bán, vậy khi về con sẽ làm luôn.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Khi về mẹ cũng đi làm thêm một cái giấy phép buôn bán nữa, chuyên về buôn bán quần áo da.”

Về nhà Lưu Đại Ngân lập tức thương lượng với Lý Tam Thuận chuyện mở xưởng da, và lên huyện làm thêm một tờ giấy phép buôn bán.

Lý Tam Thuận đang tết chổi, trầm mặc một lát, ông ấy nói: “Đại Ngân này, tôi nhớ bà từng nói, sau khi làm giấy phép buôn bán, người trong nhà cùng nhau làm thì không sao, nhưng nếu thuê người, thì vẫn trái pháp luật. Bà muốn mở xưởng da, nhưng nhà chúng ta lại không có ai theo cái nghề này, nếu thuê người… Vậy chẳng phải làm trái chính sách sao?”

“Đúng là tôi đã quên mất chuyện này, Nghe ông nói thế tôi mới nhớ ra, Tiểu Trương đã từng nói hình như chính sách là như vậy, ngời trong nhà cùng nhau làm thì được, nếu thuê người thì chính là tư bản chủ nghĩa.”

Chuyện xưởng da đổ bể, Lưu Đại Ngân rầu rĩ không vui rất lâu.

Lý Tam Thuận khuyên bà ấy: “Không mở xưởng da được thì chúng ta làm lái buôn. Ông Quách và Chu Phú Quý đều biết làm áo da, chúng ta có thể mua từ bọn họ, rồi bán ra ngoài.”

Cảm xúc của Lưu Đại Ngân đã khá hơn nhiều: “Tôi chỉ hơi buồn bực vì không giải quyết được chuyện xưởng da thôi, giống như nhìn một đống tiền bay qua trước mắt lại không bắt được…”

Lý Tam Thuận nói tiếp: “Bà đừng nghĩ như vậy, tiền trên đời này là vô tận, chúng ta có thể kiếm bao nhiêu đều do ông trời sắp đặt trước rồi, nhiều một xu cũng không được. Hiện tại so với đa số nhà trong thôn, cuộc sống của nhà ta đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

“Vẫn là ông biết ăn nói. Nghe ông nói như vậy, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi.” Lưu Đại Ngân thương lượng với ông ấy: “Liên Hoa định thuê một căn nhà trong huyện để mở cửa hàng bán quần áo. Nó vừa bắt tay vào buôn bán, chắc chắn tiền trong tay không đủ, chúng ta cho con bé thêm chút tiền vốn nhé.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Việc này bà xem rồi làm là được. Liên Hoa muốn buôn bán, tôi ủng hộ, chỉ là nhà chồng con bé vẫn chưa phân gia. Trước khi làm phải nói rõ, việc buôn bán là của vợ chồng bọn nó, không phải của cả gia đình.”

Lưu Đại Ngân: “Ông yên tâm, tôi đã dặn dò Liên Hoa việc này rồi. Với tính tình không bao giờ chịu thiệt thòi kia của nó, ông cứ yên tâm đi.”

Tính Lý Liên Hoa giống Lưu Đại Ngân nhất. Vừa về nhà cô đã nói với cha mẹ chồng chuyện mình muốn buôn bán. Cha mẹ chồng cũng nhất trí tán thành.

Lý Liên Hoa nghe vậy, đổi giọng: “Cha mẹ đều ủng hộ, vậy con với Vương Thành cũng yên tâm rồi.”

Vương Nhị Ngưu - Bố chồng của Lý Liên Hoa hỏi: “Vợ thằng cả, con định buôn bán thứ gì?”

Lý Liên Hoa kể lại những gì mình tìm hiểu được ở tỉnh thành, rồi nói: “Con muốn thuê một căn nhà trên huyện để bán quần áo.”

Triệu Táo Nhi - Mẹ chồng cô cười nói: “Vậy cũng tốt, đến lúc đó để vợ thằng hai và Anh Tử qua giúp đỡ con, mấy anh chị em các con cùng nhau làm, chắc chắn có thể kiếm được tiền.”

“Mẹ, con đang muốn nói với mẹ chuyện này đây.” Lý Liên Hoa ngồi ngay ngắn: “Mua bán này do con với Vương Thành làm, không tính cả nhà.”

“Cả nhà” ý là cả gia đình chưa phân gia, Lý Liên Hoa muốn nói, buôn bán ra sao buôn bán thế nào đều là của vợ chồng bọn họ, không liên quan đến nhà họ Vương.

Vương Nhị Ngưu vẫn chưa phản đối, Triệu Táo Nhi đã nhảy dựng lên: “Không được. Nhà chúng ta vẫn chưa phân gia, dù hai vợ chồng làm gì, cũng xem như cả nhà làm. Con bán quần áo, cũng xem như cả nhà chúng ta bán quần áo, sao có thể là của riêng con với Thành Tử?”

Mẹ chồng Lý Liên Hoa cũng là người lợi hại, nhưng miệng lưỡi Lý Liên Hoa còn lợi hại hơn: “Mẹ, nếu xem như cả nhà chúng ta làm, vậy được, cha mẹ bỏ tiền vốn ra nhé. Từ thuê nhà, trang trí cửa hàng, nhập hàng… Cộng lại cũng phải mấy trăm đồng. Khi nào cha mẹ đưa tiền cho con để con lên tỉnh nhập hàng ạ? Chậm trễ một ngày là kiếm tiền ít đi một ngày đó.”

Gia cảnh nhà họ Vương cũng giống đa số gia đình nông thôn ở thời đại này, đều là nghèo khổ, bần hàn. Quanh năm suốt tháng, ngoài ăn uống ra, căn bản không tích cóp được đồng nào. Năm kia con trai út nhà bọn họ vừa kết hôn, vay nợ bên ngoài vẫn chưa trả hết, bây giờ lấy đâu ra tiền cho Lý Liên Hoa buôn bán?

Lý Liên Hoa hiểu rõ tình tình trong nhà, nên mới nói như vậy. Sau đó cô còn nói thêm: “Mẹ, con cũng không có tiền, định về nhà mẹ đẻ con vay mượn chút tiền làm ăn buôn bán. Mẹ con dẫn con lên tỉnh thành tìm nguồn cung cấp, bỏ vốn ra cho con vạy, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, cuối cùng buôn bán lại tính là cả nhà chúng ta. Mẹ, mẹ thấy có đạo lý như vậy sao?”

Chuyện này do nhà mẹ đẻ Lý Liên Hoa bỏ tiền bỏ sức, đúng là không nên tính cho cả nhà họ Vương.

Vương Nhị Ngưu nói: “Mua bán thế nào thuộc về hai đứa. Còn nhà chúng ta, năm nay nhà chúng ta cố gắng tằn tiện tích cóp một năm, tranh thủ trả hết nợ bên ngoài.”

Lý Liên Hoa vội vàng cười nói: “Cha, cha nói đúng, cả nhà chúng ta chung sức chung lòng, tranh thủ thời gian trả hết nợ bên ngoài.”

Nghe Lý Liên Hoa nói sẽ trả nợ giúp gia đình, Vương Nhị Ngưu với Triệu Táo Nhi cũng đồng ý để con trai con dâu tự mình buôn bán.

Thấy cha mẹ chồng đã đồng ý, Lý Liên Hoa lại thương lượng với chồng mình: “Đợi chúng ta buôn bán kiếm được tiền rồi, mỗi tháng đều mua chút thịt, mua chút lương thực mang về cho cả nhà.”

Ngẫm nghĩ một lát, Vương Thành nói: “Vợ à, hay là chúng ta cứ đưa tiền đi. Em xem, nếu chúng ta đi bán hàng, chắc chắn sẽ không cách nào kiếm công điểm, không làm được việc đồng áng, nhưng hàng ngày chúng ta vẫn phải ăn cơm như thường lệ. Như vậy chắc chắn vợ chồng chú hai sẽ có ý kiến, thà mỗi tháng chúng ta bỏ ra mấy đồng đưa cho nhà mình còn hơn.”

Lý Liên Hoa hỏi anh ta: “Tiền tới tay mẹ anh rồi, bà ấy nỡ bỏ ra sao? Đến lúc đó chẳng phải vợ chồng chú Hai vẫn oán giận à. Chi bằng mua thẳng đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn, không ai chịu thiệt. Thật ra, nếu phân gia được mới tốt, không ai chiếm lợi của ai, nhưng mà chắc chắn cha mẹ anh sẽ không đồng ý.”

“Cha mẹ chúng ta còn trẻ như vậy, sao có thể phân gia?” Vương Thành lẩm bẩm: “Sau này, em đừng nhắc tới chuyện phân gia nữa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 98: Ngựa giống pháo hôi (76)



Lý Liên Hoa nói: “Cây lớn phân cành, con lớn phân gia. Phân gia đâu phải chuyện gì mất mặt, sao không thể nhắc tới?”

“Nếu phân gia không phải chuyện đáng nói, vậy sao cha mẹ em với em trai em không phân gia?”

“Nhà mẹ đẻ em đâu giống nhà mình.” Lý Liên Hoa nói: “Nhà em chỉ có mình em trai em là con trai, nhà anh, ngoài anh ra, vẫn còn em trai anh mà.”

“Được rồi, mau ngủ đi.” Vương Thành quay người đi chỗ khác.

Vân Chi

Lúc này, hai vợ chồng Vương Lai – Em trai Vương Thành cũng đang nói đến chuyện anh trai chị dâu làm ăn buôn bán: “Nhị Lai, anh nói xem anh trai chị dâu anh làm ăn buôn bán, kiếm được là của bọn họ hay của cả nhà mình?”

Vương Lai: “Nghe cha mẹ nói, là của anh chị ấy.”

“Là của anh chị ấy? Không phải nhà chúng ta vẫn chưa phân gia à? Sao có thể tính là của riêng anh chị ấy?”

“Không phải do chị dâu mượn tiền từ nhà cha mẹ đẻ làm ăn buôn bán sao? Hay là em cũng về nhà mẹ đẻ em vay tiền đi, vợ chồng mình cũng cùng nhau làm ăn buôn bán?”

“Anh nói cái gì thế.” Trần Hảo bất mãn: “Gia cảnh nhà mẹ đẻ em còn không bằng nhà chúng ta đâu, làm gì có tiền cho chúng ta vay để làm ăn buôn bán.”

“Nhà mẹ đẻ em không có tiền, chúng ta cũng không có tiền, vậy lấy gì ra để đòi chia phần? Em lấy hai cái bánh bao từ nhà mẹ đẻ mang về, chúng ta còn lén ăn với nhau nữa là, chị dâu vay nhiều tiền như vậy từ nhà mẹ đẻ, sao chị ấy sẵn lòng chia cho chúng ta.”

Trần Hảo không nói gì, một lát sau, cô ta hỏi tiếp: “Anh cả chị dâu đi bán quần áo, vậy chắc chắn không thể kiếm công điểm. Nhà chúng ta bảy lao động chỉ còn lại năm. Cuối năm tính toán sổ sách, chắc chắn nhà chúng ta phải thêm tiền cho đại đội, vậy ai bỏ ra số tiền kia? Cha mẹ bỏ tiền ra, vậy khác nào nhà chúng ta bỏ tiền ra?”

“Chuyện này thì em không phải nhọc lòng. Với tính tình khôn khéo của mẹ anh, chắc chắn bà ấy sẽ không bỏ tiền ra, mà kêu anh cả chị dâu đóng tiền vào.”



Thương lượng với nhà chồng xong, Lý Liên Hoa quay về nhà mẹ đẻ, hỏi Lưu Đại Ngân chuyện làm giấy phép buôn bán.

Lưu Đại Ngân từng làm giấy phép một lần, rất có kinh nghiệm: “Liên Hoa, làm giấy phép buôn bán phải có địa chỉ, con vẫn nên thuê nhà trước đã.”

Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Vâng, vậy ngày mai con với Vương Thành sẽ lên huyện thành tìm phòng.”

“Liên Hoa, con định buôn bán, đã đủ tiền chưa?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Mẹ, con đang muốn hỏi mẹ đây.” Lý Liên Hoa hỏi ra vấn đề mình đã suy nghĩ cả đêm: “Mẹ có thân với cậu Trương Thủy Sinh kia không ạ?”

“Cũng bình thường, coi như thân đi.”

“Vậy, mẹ xem con có thể nhập hàng nợ tiền từ chỗ cậu ta không? Trong tay con với Vương Thành không có nhiều tiền lắm.”

Lưu Đại Ngân: “Nếu hai đứa không có tiền, mẹ có thể cho vay làm vốn. Không phải mẹ đã nói với con từ trước rồi à, chuyện nợ tiền hàng này, mẹ cũng không biết người ta có đồng ý hay không.”

Lý Liên Hoa nói: “Mẹ, con chỉ muốn hỏi một chút thôi. Con có thể trả trước một nửa, đợi bán xong sẽ trả nốt nửa còn lại.”

Lưu Đại Ngân: “Vậy mẹ cho con vay trước, đợi kiếm được tiền rồi trả lại cho mẹ, chẳng phải cũng giống nhau sao?”

“Mẹ, mẹ kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, con……”

“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa. Mẹ kiếm tiền không phải đều vì con mình sao, không lo cho các con thì lo cho ai? Hơn nữa, đâu phải cho con cầm đi tiêu sài linh tinh, con mang đi làm ăn đứng đắn, mẹ vui mừng còn không kịp đây. Tiền, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, cho con trước hai trăm, nếu không đủ lại tới nói với mẹ.”

“Mẹ, hiện tại vẫn chưa cần đến.” Lý Liên Hoa giữ chặt Lưu Đại Ngân đang định đứng dậy: “Mẹ, vẫn chưa chắc chắn mà, mẹ đừng vội đưa tiền cho con. Hiện tại trong tay con vẫn còn hơn hai mươi đồng, nếu không đủ con sẽ nói với mẹ.”

Lưu Đại Ngân đành phải ngồi xuống, hỏi: “Thật sự không cần?”

Lý Liên Hoa lắc đầu: “Thật sự không cần, đợi con thuê được nhà rồi tính sau.”

Việc thuê nhà không phải việc khó khăn gì, hiện tại trên huyện vẫn chưa có người làm ăn buôn bán. Hàng xóm nhà Vương Thành có người làm việc trên huyện. Vương Nhị Ngưu dẫn con trai con dâu sang tìm anh ta một chuyến, ngày hôm sau đã thuê được một căn nhà mặt đường chính rồi.

Căn nhà chỉ mười mấy mét vuông, một cánh cửa nhỏ quay ra đường cái, bên trong còn tạm được, chỉ có tường hơi bong tróc một chút.

Trả giá với chủ nhà rất lâu, cuối cùng hai vợ chồng Vương Thành mới thuê được với cái giá bốn đồng rưỡi một tháng.

Thuê nhà xong, giấy phép buôn bán vẫn đang chờ phê duyệt. Lý Liên Hoa lại thương lượng với Vương Thành, định cải tạo căn nhà một chút.

Nóc nhà không vấn đề gì, nhưng vách tường phải quét sơn lại một lượt, còn phải mua thêm một chiếc gương lớn, giống ở Cung Tiêu Xã tỉnh thành vậy, người mua phải thử quần áo trước, thấy vừa lòng mới mua.

Vương Thành nghĩ cách kiếm một túi vôi trắng mang về, hai vợ chồng quét lại tường nhà, căn phòng lập tức sáng sủa hơn không ít.

“Vợ ơi, em xem nên đặt tên cửa hàng của chúng ta là gì?”

“Hay là gọi là cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa đi.”

“Được, gọi là cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 99: Ngựa giống pháo hôi (77)



Trương Thủy Sinh bên này cũng tìm cơ hội, nói chuyện Lưu Đại Ngân nhờ mình với anh trai: “Anh, trường học các anh có người dạy về thiết kế thời trang thật à?”

Trương Vân Sinh và Trương Thủy Sinh là anh em sinh đôi, ngũ quan không khác nhau lắm, nhưng khí chất lại chênh lệch quá nhiều.

Từ nhỏ Trương Thủy Sinh đã là con khỉ siêu quậy, cứ một lát lại không thấy mặt đâu, cả ngày đều nghịch ngợm gây sự, thường xuyên bị người lớn nhà khác tìm tới cửa.

Trương Vân Sinh thì ngược lại, từ nhỏ đã là bé ngoan, hàng ngày ngoài đi học ra đều chăm sóc em trai giúp ông nội mình.

Đừng thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất bên ngoài của Trương Thủy Sinh mà hiểu lầm, thật ra ở nhà anh ta chính là người bị quản nhiều nhất đó.

Trương Vân Sinh buông bút, nói: “Trường anh có một khoa về thiết kế thời trang, nghe ý em nói, là người bạn kia của em muốn tìm giáo viên chuyên dạy về thiết kế thời trang à?”

Trương Thủy Sinh lẩm bẩm: “Đại học còn dạy làm quần áo à? Muốn may quần áo, tùy tiền tìm thợ may có kinh nghiệm xin theo học nghề là được, còn cần học tập chuyên nghiệp sao? Đúng là lãng phí tài nguyên của đất nước mà.”

Trương Vân Sinh gõ đầu em trai: “Em thì biết cái gì. Thiết kế quần áo không giống may vá quần áo. Giống như xây một căn nhà lớn vậy, công nhân xây nhà có giống kiến trúc sư thiết kế không? Em đó, không có việc gì thì đọc thêm mấy quyển sách đi, đừng chỉ nghĩ cách kiếm tiền.”

“Ui da, anh, em biết rồi, đừng cằn nhằn em nữa.” Trương Thủy Sinh sải bước, kéo xa khoảng cách với anh trai mình: “Anh, vậy rốt cuộc trường anh học có giáo viên chuyên về thiết kế quần áo không?”

Vân Chi

Trương Vân Sinh gật đầu nói: “Có.”

Nghe anh trai nói vậy, Trương Thủy Sinh lại vội vàng chạy tới lấy lòng: “Anh, anh hỏi giúp em một câu nhé. Dì Lưu này là khách hàng lớn của em, sau này em kiếm tiền đều trông cậy vào dì ấy đấy.”

Trương Vân Sinh gật đầu đồng ý: “Được, để mai anh đi hỏi giúp em.”

Trương Thủy Sinh rót cho anh mình một chén nước: “Anh, anh đã học cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một lát, uống chút nước, giải khát đi. Hôm nay chúng ta đi luôn nhé, làm xong việc này sớm này nào, em kiếm được tiền sớm ngày ấy.”

Trương Vân Sinh buông bút, xoa xoa cổ: “Được rồi, em đi nấu cơm trước đi. Đợi cơm nước xong chúng ta đi.”

Trương Thủy Sinh vui mừng nói: “Vâng, em đi nấu cơm ngay đây.”

Anh ta ra ngoài, hỏi ông nội đang nằm phơi nắng dưới chân tường: “Ông nội, ông muốn ăn món gì để cháu nấu?”

Mắt ông nội hắn đã kèm nhèm, còn đeo một chiếc kính râm, cười ha hả nói: “Ăn gì cũng được, ông không kén chọn.”

Trương Thủy Sinh: “Vâng. Ông nội ơi, vậy trưa nay chúng ta ăn mì nước được không. Dùng nõn cải nấu nước dùng nhé.”

Ông Trương: “Được, ăn mì nước.”

Có tin tức về chuyện Lưu Đại Ngân nhờ, Trương Thủy Sinh cũng vui vẻ, không nhịn được còn ngâm nga câu hát, tay vội vàng nhào bột cán mì.

Trương Vân Sinh nở nụ cười bất đắc dĩ, đi ra ngoài sân: “Ông nội, hay là cháu đỡ ông ra ngoài đi dạo nhé.”

Ông Trương xua tay: “Khu vực bên ngoài nhà chúng ta ông nhắm mắt cũng đi về được. Cháu ngồi trong phòng cả buổi sáng rồi, ra ngoài đi dạo đi, không đầu óc choáng váng đấy.”

“Cháu biết rồi ông nội. Cháu đi giúp Thủy Sinh nấu cơm, cũng coi như nghỉ ngơi.”



Tuy rằng Trương Vân Sinh đã vào đại học, nhưng đây là lần đầu tiên Trương Thủy Sinh gặp giảng viên đại học.

Vì lưu lại ấn tượng tốt, Trương Thủy Sinh cẩn thận chải chuốt một lượt từ đầu đến chân, còn mang theo không ít quà cáp: “Anh, anh xem mấy thứ này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ em lại tới Cung Tiêu Xã mua thêm.”

Hai tay Trương Thủy Sinh xách sáu bảy cái túi, Trương Vân Sinh bất đắc dĩ, nói: “Thủy Sinh, không cần nhiều đồ như vậy, cầm hai túi điểm tâm, một gói trà lá là được.”

Trương Thủy Sinh không đồng ý: “Quá ít rồi.”

Trương Vân Sinh: “Không ít đâu, nghe anh đi.”

“Anh, giáo viên này có nghiêm khắc không? Người ta là giảng viên đại học, chắc chắn rất có kiến thức, liệu lúc gặp mặt người ta có hỏi về học vấn của em trước, sau đó mới quyết định có thiết kế quần áo cho em không?”

“Em nghĩ đi đâu thế? Anh từng tiếp xúc với thầy Trịnh vài lần, con người thầy ấy rất tốt.”

“Vậy thì may quá. Hồi nhỏ em bị giáo viên dạy dỗ quá nhiều lần, bây giờ nhìn thấy giáo viên là run rồi. Đây còn là lần đầu tiên em gặp giáo viên đại học nữa, chỉ cần nghĩ đến điểm này thôi, em đã sợ hãi rồi…”

“Giáo viên đại học cũng là người hai con mắt một cái miệng, em sợ cái gì?”

“Anh, thành tích học tập của anh tốt, không hiểu nỗi đau của những người học kém chúng em đâu. Cùng một lời nói, giáo viên nói với các anh thì nhỏ nhẹ, còn nói với chúng em thì như mưa rền gió dữ, em không sợ được sao? Anh nhớ lại xem, khi còn nhỏ, có lần nào sau khi giáo viên tới thăm hỏi gia đình mà em không bị ông nội đánh một trận không?”

“Ai bảo em nghịch ngợm, gây sự trong trường học. Đã không học hành chăm chỉ thì thôi, còn ngày nào cũng đánh nhau, ông nội không đánh em thì đánh ai?”

“Thôi mà anh, đừng nhắc tới quá khứ đen tối của em nữa. Đợi lát nữa gặp thầy Trịnh, nếu em căng thẳng quá, anh nhớ nói chuyện thay em đấy nhé.”
 
Back
Top Bottom