Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 70: Ngựa giống pháo hôi (48)



Hôm nay là chủ nhật, sinh viên được nghỉ, là ngày tốt để bán hàng.

Quần áo Lưu Đại Ngân bán đều là mẫu mới nhất, rất tây, tuy rằng hôm qua mới bày quán một ngày, nhưng đã có chút danh tiếng trong đám sinh viên rồi.

Bà ấy với con trai vừa tới cổng trường, đã có mấy sinh viên chạy tới.

“Nghe nói chỗ thím có quần ống loe à? Còn hàng không?”

“Còn áo sơ mi không thím?”

Lưu Đại Ngân bảo con trai bày quán, còn bà ấy thì trả lời từng vấn đề của khách hàng: “Áo sơ mi vẫn còn, quần ống loe thì hết sạch rồi.”

Người hỏi quần jean là một nam sinh để tóc dài, đeo kính râm, nghe Lưu Đại Ngân nói đã hết hàng, anh ta hơi nhíu mày: “Hết thật à?”

Lưu Đại Ngân: “Hết thật rồi, hôm qua đã hết hàng.”

Nam sinh kia lại hỏi: “Vậy bao giờ mới có?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân: “Điều này thì không nói trước được, tôi hỏi bên kia rồi, cậu ta nói quần ống loe quá đắt hàng, căn bản phía nam cũng không có để mà bán.”

Thấy không có thứ mình muốn mua, nam sinh yên lặng nhường chỗ.

“Lấy cháu một chiếc sơ mi, bao nhiêu tiền ạ?”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Mười bảy đồng, hôm qua bạn của các cháu cũng mua giá này.”

Nữ sinh không hề do dự, lập tức mua một chiếc.

Lưu Đại Ngân bán quần áo, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh bán gà nướng.

Hôm nay buôn bán còn đắt hàng hơn hôm qua, chẳng mấy chốc Lưu Đại Ngân đã bán hết áo sơ mi, áo khoác cũng bán được hai chiếc, gà nưỡng cũng bán được ba con.

Lại kiếm hơn hai trăm đồng rồi.

Lúc hai mẹ con dọn hàng, trời vẫn còn sớm, Lưu Đại Ngân với con trai không đi dạo lung tung mà đi thẳng về nhà khách.

Ngày hôm sau là thứ hai, sinh viên đều phải đi học, Lưu Đại Ngân không tới cổng trường đại học bày quán nữa mà tới trước cửa xưởng thêu.

Trước cửa xưởng thêu còn náo nhiệt hơn cổng trường đại học, ăn mặc chơi đều có bán. So với trước đây, việc làm ăn của Lưu Đại Ngân không thể nói là tốt.

Gà nướng chỉ bán được một con, một chiếc áo khoác cuối cùng cũng chưa bán được.

Thấy không bán được hàng, Lý Lưu Trụ hơi lo lắng. Bọn họ vừa tìm được một con đường kiếm tiền, sao lại không thông rồi?

“Mẹ, sao lại như vậy nhỉ? Sao chúng ta chỉ bán được mỗi một con gà nướng?”

Lưu Đại Ngân an ủi con trai: “Sợ cái gì, không bán được ở đây thì chúng ta đổi sang nơi khác bán, chắc chắn sẽ có người mua.”

Không phải chỉ là một ngày buôn bán không tốt sao? Sợ cái gì, bán ở đây khôn được thì đổi sang chỗ khác.

Trong lòng Lý Lưu Trụ vẫn không yên: “Mẹ, chúng ta đi đâu bán?”

Anh ta đã thu dọn xong đồ đạc, lúc này đang dùng ánh mắt trông mong nhìn Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân: “Chúng ta về nhà khách trước, đi đâu bán đợi mai rồi nói.”

Nhà khách Lưu Đại Ngân và con trai đang ở tương đối hẻo lánh, cũng tương đối xa, tất nhiên là giá cũng tương đối rẻ.

Cất đồ vào phòng xong, Lưu Đại Ngân cầm một túi hạt dưa xuống dưới tìm người phục vụ.

Hạt dưa bà ấy mua trước cửa xưởng thêu, hai xu một chén nhỏ, Lưu Đại Ngân mua một hào.

Người phục vụ ngồi sau quầy, đang đan áo len, nghe thấy có người đến cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Ở trọ à?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đồng chí, là tôi, tôi tới hỏi chuyện này.”

Người phục vụ ngẩng đầu lên, Lưu Đại Ngân đặt hạt dưa lên trên quầy: “Hạt dưa tôi vừa mới mua, đồng chí nếm thử xem.”

Người phục vụ lập tức tươi cười: “Vậy thì ngại quá.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Hạt dưa thôi có gì đâu mà ngại. Tôi với con trai ra ngoài bán hàng, ít nhiều cũng nhờ đồng chí chi cố, hơn nữa, tôi còn muốn hỏi thăm đồng chí chút chuyện đây.”

Người phục vụ nhận lấy hạt dưa, hỏi: “Chị muốn hỏi thăm chuyện gì?”

“Đồng chí, nhà khách nào là nhà khách tốt nhất ở tỉnh thành này?” Lưu Đại Ngân tỏ vẻ ngượng ngùng: “Tôi mang theo không ít đặc sản từ nhà đến, ai ngờ bày quán trên đường lại không dễ bán. Người có thể ở nhà khách tốt nhất chắc đều là người tương đối rủng rỉnh, tôi định đến đó bày quán thử xem sao.”

Người phục vụ cất kỹ hạt dưa, trong lòng tính toán sẽ mang về cho con mình ăn.

“Nhà khách tốt nhất ở tỉnh thành này à? Để tôi chỉ cho chị. Là nhà khách ở đường Hòa Bình, cách tỉnh ủy không xa. Đó là nhà khách tốt nhất tỉnh thành này, người ở nơi đó đều là lãnh đạo hoặc…”

Lưu Đại Ngân vểnh tai lắng nghe cẩn thận, âm thầm ghi tạc trong lòng không bỏ quên một chữ nào.

Người phục vụ nói xong, thuận miệng hỏi: “Chị bán đặc sản gì thế?”

Lưu Đại Ngân trả lời: “Là gà nướng, gà nướng do nhà chúng tôi làm ra.”

Nghe thấy là gà nướng, người phục vụ hứng thú hơn hẳn: “Bao nhiêu tiền một con?”

“Bảy đồng một con.”

“Đắt vậy à.” Người phục vụ không vui lắm: “Cung Tiêu Xã người ta cũng chỉ bán hơn bốn đồng, còn chưa tới năm đồng đâu, chị bán đắt hơn tật hai đồng cơ à?”

Lưu Đại Ngân giải thích: “Gà nướng nhà tôi nhẹ nhất cũng phải bà cân, gà nướng Cung Tiêu Xã bán thì được mấy lạng. Hơn nữa, gà nướng nhà tôi còn không cần phiếu.”

“Đồng chí, cô mua không?” Lưu Đại Ngân hỏi người phục vụ: “Nếu cô mua, tô bớt cho cô một đồng đấy, sáu đồng một con.”

Người phục vụ nhẩm tính trong lòng: Một con gà nặng hai cân, vặt lông xong bán ba đồng hai, gà này nặng ba cân, như bình thường là bốn đồng tám rồi, nướng lên mới sáu đồng, đúng là không đắt thật.

Trong đầu đã vừa lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ khó xử: “Chị gái, gà nướng nhà chị vẫn hơi đắt, giảm thêm chút nữa nhé.”

Lưu Đại Ngân lắc đầu nói: “Đây là giá thấp nhất rồi, nếu còn giảm nữa, chúng tôi lỗ vốn mất. Cô không biết đâu, hương liệu làm ra món gà nướng này đắt lắm đó.”

“Chị gái, mai là sinh nhật con trai tôi, định mua cho thằng bé chút thịt, chị giảm thêm chút đi mà.” Người phục vụ nói.

Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát, lại cắn răng nói: “Nếu là sinh nhật con trai, vậy tôi lại giảm cho cô hai hào, thật sự không thể bán rẻ hơn nữa đâu.”

Người phục vụ vẫn chưa thỏa mãn: “Chị gái, giảm gì một hai hào thế, đúng là… Thế này nhé, dứt khoát năm đồng rưỡi.”

Lưu Đại Ngân khó xử: “Cái giá này thật sự không kiếm được xu nào.”

Người phục vụ ra khỏi quầy: “Chị gái, bán giá này không lãi nhưng cũng không lỗ mà. Chị ở phòng 106 đúng không?”

Lưu Đại Ngân cười khổ nói: “Em gái, em biết trả giá thật đấy. Được rồi, chúng ta có duyên như vậy, lại là sinh nhật con trai em, coi như một phần tấm lòng của chị đi.”

Người phục vụ lựa chọn trong một đống gà nướng, cuối cùng chọn ra một con mình vừa lòng.

Lý Lưu Trụ đóng gói gà nướng, người phục vụ trả tiền, Lý Lưu Trụ không nhịn được nói: “Mẹ, mẹ bán năm đồng rưỡi rẻ quá, chưa bao giờ chúng ta bán cái giá này đâu.”

*Đôi lời của dịch giả: Mấy chương đầu mình để đơn vị tiền tệ là đồng - mao - phân, từ chương này sẽ đổi sang là Đồng – hào – xu mọi người nhé, cảm giác như vậy dễ hiểu hơn.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 71: Ngựa giống pháo hôi (49)



Người phục vụ vẫn ở đó, nghe thấy lời này của Lý Lưu Trụ, nụ cười trên mặt người phục vụ lại tươi hơn vài phần: “Mẹ cậu nói, gặp nhau là có duyên, nếu gà nướng nhà cậu ngon, tôi sẽ giới thiệu vài người tới mua.”

Lý Lưu Trụ gãi đầu, không nói gì.

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Vậy thì tốt quá.”

Người phục vụ đi khỏi, Lý Lưu Trụ lập tức hỏi Lưu Đại Ngân: “Mẹ, sao mẹ bán rẻ vậy?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ vừa hỏi thăm cô ấy chút việc, hơn nữa, cô ấy là người phục vụ ở nhà khách này, bán rẻ chút có sao đâu, nói không chừng ngày nào đó chúng ta còn phải nhờ cô ấy đấy.”

Lý Lưu Trụ không nói gì, chậm rãi thu dọn chỗ gà nướng người phục vụ vừa mở ra lựa chọn.

“Mẹ, mai chúng ta đi đâu bán đồ?”

Lưu Đại Ngân ngồi trên giường, trả lời: “Mẹ hỏi người phục vụ rồi, ngày mai chúng ta tới cửa nhà khách bán.”

“Cửa nhà khách?” Lý Lưu Trụ khó hiểu: “Không phải chúng ta đang ở nhà khách sao? Ra cửa bán ạ?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Đương nhiên không phải nhà khách này rồi, là mấy nhà khách tương đối tốt kia.”

Lý Lưu Trụ đóng gói gà nướng xong, lại bỏ vào trong túi: “Mẹ, nếu ngày mai vẫn chưa bán hết gà nướng, chúng ta vẫn phải về nhà một chuyến.”

“Hả? Vì sao?”

“Đã vài ngày rồi, con sợ để lâu gà nướng sẽ bị hỏng.”

“Vậy được, chiều mai chúng ta về nhà.”

Nhà khách Hồng Tinh là nhà khách tương đối tốt trên tỉnh thành, chung quanh có vài trường học, khách tới ở trọ đa phần đều là tới tỉnh thành để học tiến tu.

Lưu Đại Ngân treo áo khoác lên, lấy gà nướng ra, bắt đầu giao hàng.

Thời gian này không đông người qua lại lắm, một lúc lâu sau trước sạp hàng của Lưu Đại Ngân vẫn chưa có người khách nào.

Lý Lưu Trụ ủ rũ: “Mẹ, sao không thấy ai đến mua hàng nhỉ?”

Lưu Đại Ngân: “Sắp có người mua rồi.”

Mãi cho đến giữa trưa, trước cửa nhà khách dần dần trở nên náo nhiệt, tốp năm tốp ba quay về từ bên ngoài.

Lưu Đại Ngân cao giọng rao hàng: “Bán gà nướng đây, bán áo khoác đây! Bán gà nướng đây, bán áo khoác đây!”

Vừa rao xong đã có người chạy tới: “Chị gái, gà nướng này của chị bán thế nào?”

Lưu Đại Ngân nói giá: “Sáu đồng rưỡi một con.”

Hôm nay phải về nhà rồi, Lý Đại Ngân quyết định giảm giá gà nướng, mong sao bán hết.

“Chị mở gà nướng của chị ra, để chúng tôi xem nào.”

Lý Lưu Trụ ở bên cạnh nhanh tay mở giấy gói ra, gà nướng màu mỡ lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, có người còn nuốt nước miếng.

Có kế rồi.

Tròng mắt Lưu Đại Ngân xoay chuyển, nói: “Chiều nay chúng tôi phải lên tàu về nhà rồi, nếu các anh mua hai con trở lên, chúng tôi tính cho các anh mỗi con sáu đồng.”

“Sáu đồng một con?”

“Đúng vậy, sáu đồng một con, bán xong chúng tôi còn về nhà.”

“Cần phiếu không?” Một người trong đám đông hỏi.

“Không cần phiếu.”

Hôm nay mấy người bọn họ được về nhà rồi, đang định cơm nước xong sẽ tới Cung Tiêu Xã mua chút đặc sản mang về, không ngờ lại gặp được mẹ con Lưu Đại Ngân đang bán gà nướng ở chỗ này.

Gà nướng thơm như vậy, giá cũng không đắt, còn không cần phiếu, mua một con mang về nhà còn gì tuyệt vời hơn.

“Tôi mua một con.”

“Ta cũng mua một con.”

“Ta cũng mua một con.”

Mua gà nướng xong, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chỉ vào chiếc áo khoác nỉ, hỏi: “Chị gái, áo khoác này của chị bán thế nào?”

Lưu Đại Ngân: “Một trăm ba mươi đồng, không cần phiếu.”

Người đàn ông đưa gà nướng cho bạn cầm giúp, vươn tay cầm áo khoác nỉ lên, xem xét kỹ càng.

“Lão Trịnh, chiếc áo này không khác lắm chiếc áo hôm trước ông xem ở Cung Tiêu Xã khi chúng ta mới đến tỉnh thành nhỉ?”

Lão Trịnh gật đầu: “Ừ, không khác lắm.”

Lưu Đại Ngân nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Áo khoác này của tôi chất lượng và kiểu dáng đều giống trong Cung Tiêu Xã, hơn nữa chất vải còn dày hơn áo khoác trong Cung Tiêu Xã đó. Ngoài không cần phiếu ra, giá bán cũng rẻ hơn trong Cung Tiêu Xã mấy chục đồng.”

Lão Trịnh đưa áo khoác lại cho Lưu Đại Ngân, hỏi: “Chị còn hàng không? Lấy thêm chiếc nữa cho tôi xem thử xem sao.”

Lưu Đại Ngân: “Chỉ còn chiếc này thôi. Vốn nhập áo khoác quá cao, tôi chỉ nhập có hai chiếc, đã bán một chiếc rồi chỉ còn dư lại chiếc này thôi.”

Ánh mắt Lão Trịnh rời khỏi chiếc áo khoác, sau đó mở miệng mặc cả: “Chỉ còn lại một chiếc thì giảm giá chút đi.”

“Cái giá này đã rẻ lắm rồi, hôm qua bán ở cổng trường đại học gì đó bên kia, chính là đại học đối diện đại học Công Nghiệp đó, tôi bán một trăm rưỡi một chiếc đó. Hôm nay còn dư lại chiếc này, bán một trăm ba đã là rẻ lắm rồi.”

“Thế này nhé, một trăm đồng tôi mua luôn, chị cũng không cần mang về nhà.”

“Không được đâu.” Lưu Đại Ngân lắc đầu liên tục: “Một trăm đồng còn chưa đủ tiền vốn, không kiếm được cũng không sao, nhưng đâu thể bán hụt cả vốn.”

“Tôi bảo này, chị bán một trăm ba, Lão Trịnh trả một trăm, thôi dứt khoát lấy số ở giữa đi, một trăm mười lăm đồng nhé.”

Lão Trịnh: “Một trăm mười lăm đồng chị bán không? Nếu không bán thì tôi đi đây.”

Lưu Đại Ngân giả vờ buồn rầu: “Thêm chút nữa đi, một trăm hai nhé.”

Lão Trịnh: “Một trăm mười lăm, bán thì tôi lấy.”

Lưu Đại Ngân cúi đầu bẻ ngón tay, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, một trăm mười lăm thì một trăm mười lắm, nếu hôm nay không phải về nhà, chắc chắn tôi sẽ không bán cái giá này đâu.”

Lão Trịnh móc tiền ra đếm, đếm qua đếm lại, rồi đưa tiền sang.

“Lão Trịnh, ông đủ tiền không? Nếu không đủ thì tôi cho mượn này.”

“Đủ rồi, chẳng qua mua chiếc áo khoác này xong tôi cũng nhẵn túi rồi, mấy ông cho tôi ăn chực cơm nhé.”

Vân Chi

“Ăn chực không thành vấn đề, tôi nhiều bánh bột bắp lắm…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 72: Ngựa giống pháo hôi (50)



Bán được áo khoác, tâm trạng Lưu Đại Ngân rất tốt.

Vốn dĩ còn dư lại mấy con gà nướng chưa bán được khiến bà ấy hơi buồn rầu, nhưng bây giờ không cần lo lắng nữa rồi, bởi tiền lãi từ một chiếc áo khoác còn hơn lợi nhuận từ mười mấy hai mươi con gà nướng.

Cho nên, mấy con gà nướng còn lại bà ấy không thèm để ý đến nữa.

Xa nhà vài ngày ngắn ngủi, trong nhà tất cả vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Khi hai mẹ con về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn, hai đứa cháu trai đã c** q**n áo lên giường đất rồi.

“Cha, bà nội, hai người về rồi.”

“Cha, bà nội.”

Lưu Đại Ngân né tránh cái ôm từ cháu trai, nói: “Trên người bà nội lạnh, đừng ôm vội.”

Khai Nguyên Khai Lâm chu miệng, chui về trong chăn.

Từ lúc hai mẹ con Lưu Đại Ngân vào nhà, Lý Tam Thuận đã đi nấu cơm cho vợ con mình rồi.

Lưu Đại Ngân nói vài câu với cháu trai, sau đó cũng theo xuống phòng bếp.

“Nấu mì đi, nhanh gọn lẹ.”

Lý Tam Thuận gật đầu, rồi múc một gáo nước đổ vào nồi.

Lưu Đại Ngân ngồi lại phòng bếp kể chuyện mình đã trải qua lần này ở tỉnh thành cho Lý Tam Thuận.

“Bà nói… Nói gì cơ?” Lý Tam Thuận kinh hãi, không cẩn thận khiến nước canh rơi vãi đầy đất.

Giọng ông ấy hơi run rẩy: “Bà nói thật chứ? Một chiếc áo lông thỏ đổi một chiếc áo khoác? Năm chiếc áo khoác, bốn chiếc bán một trăm rưỡi, một chiếc bán một trăm mười lăm?”

Dù đang ở trong nhà, sẽ không bị người khác nghe thấy lời mình nói, Lưu Đại Ngân vẫn hạ thấp giọng, nói: “Tôi lừa ông làm gì? Là thật, tôi bán quần jean ống loe với áo sơ mi cũng kiếm được gần một trăm đồng đó.”

Lý Tam Thuận lại thêm củi vào bếp, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của ông ấy: “Quần ống loe với áo sơ mi gì kia bán chạy thế à? Sao bà không nhập thêm một ít mang về huyện thành bán?”

Lưu Đại Ngân múc nửa bát bột mì, bỏ vào chậu, bắt đầu nhào bột kéo mì: “Ông nghĩ tôi không muốn sao? Nhưng quần ống loe không dễ nhập hàng, trên tỉnh còn khối người hỏi tôi, kết quả bán hết rồi. Áo sơ mi kia thì đắt quá, huyện thành chúng ta nhỏ, căn bản không bán được.”

Lý Tam Thuận cười ngây ngô: “Ừ, tôi nghĩ sai rồi. Sau này nhà chúng ta làm ăn buôn bán gì, muốn buôn bán thế nào, đều do bà quyết định.”

Lưu Đại Ngân ngẩng đầu lườm ônấy một cái: “Hử? Vậy không buôn bán, tôi không được làm chủ cái nhà này sao?”

Lý Tam Thuận vội vàng gật đầu: “Nhà chúng ta vẫn luôn do bà làm chủ, ban nãy tôi nói sai rồi.”

Nước sôi, Lưu Đại Ngân mở nắp nồi ra, nói: “Mai tôi đi mua mấy cân trứng gà, chúng ta đi tìm ông Quách, phải mau chóng bắt tay vào may áo da thỏ mới được.”

Lý Tam Thuận: “Theo tôi thấy, không cần mua trứng gà đâu, xách hai con gà trống theo là được, quý hơn trứng gà, mang theo cũng tiện.”

Nấu mì xong bưng lên nhà chính, hai đứa cháu trai đã mặc lại quần áo rồi.

Lưu Đại Ngân bỏ gà nướng ra, bày lên bàn.

“Bà nội, gà nướng không bán được ạ?” Lý Khai Nguyên hỏi.

Lưu Đại Ngân xé cho mỗi đứa một miếng thịt gà nhỏ, không phải bà ấy tiếc không nỡ cho cháu mình ăn, mà vì gà đã nguội rồi, bà ấy sợ bọn trẻ ăn vào lại bị tiêu chảy.

“Đương nhiên là bán được rồi.” Lưu Đại Ngân múc cho mỗi đứa nửa bát mì: “Đây là số còn dư lại, lát nữa bảo ông nội bỏ vào nước kho hâm nóng lên, sáng mai chúng ta ăn gà nướng.”

Khai Nguyên lớn tuổi hơn, rất hiểu chuyện, không động vào thịt gà trong tay: “Bà nội, cháu không ăn gà nướng. Đợi nướng lại rồi, bà cầm đi bán lấy tiền chữa bệnh cho Khai Lâm.”

“Cháu trai bà ngoan quá.” Khen cháu trai xong, Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Nhưng gà nướng này là gà từ vài ngày trước, để hơi lâu rồi, không thể đem đi bán chỉ để ở nhà ăn thôi.”

Khai Nguyên gật đầu, sau đó mới cúi đầu gặm thịt gà.

Khai Lâm còn nhỏ, nghe không hiểu bà nội với anh trai nói gì, chỉ biết cầm thịt gà lên vui vẻ gặm.

Vân Chi

Ăn hết miếng nhỏ, cậu bé còn xòe tay ra xin Lưu Đại Ngân: “Bà nội, thịt, thịt.”

Lý Tam Thuận bế Khai Lâm lên: “Khai Lâm, thịt gà nguội rồi, cháu không được ăn nhiều, để ông nội bón mì cho cháu nhé.”

Hai đứa nhỏ đã ăn tối rồi, Lý Tam Thuận sợ hai đứa ăn no quá, cho nên khi múc cho bọn trẻ cơ bản đều là canh, không có nhiều mì.

Mì không có mì, coi như uống nước.

Ăn tối xong, Lý Tam Thuận đi rửa bát, vợ với con trai vừa về từ tỉnh thành, chắc chắn đang rất mệt rồi.

Rửa bát rửa nồi xong, Lý Tam Thuận lại đun chút nước ấm cho vợ con ngâm chân, đồng thời đun cả nồi nước kho bên cạnh, bỏ mấy con gà nướng còn lại vào nồi làm nóng.

Mấy ngày không gặp cháu trai, Lưu Đại Ngân thật sự rất nhớ hai đứa.

“Bà nội, kẹo, kẹo.” Lý Khai Lâm rúc vào lòng Lưu Đại Ngân, cất giọng non nớt hỏi.

Lần trước Lưu Đại Ngân lên tỉnh về đã mua nửa cân kẹo, Khai Lâm vẫn nhớ mãi không quên. Lần này Lưu Đại Ngân lại lên tỉnh thành, nên cậu bé cho rằng bà nội vẫn sẽ mang kẹo về cho cậu.

Lưu Đại Ngân hôn cháu trai một cái, cất giọng từ ái: “Lần này bà nội không mua kẹo cho Khai Nguyên, Khai Lâm rồi, đợi lần sau nhé. Bà nội hứa lần sau sẽ mua kẹo cho Khai Lâm ăn, không chỉ mua kẹo, còn mua đồ ăn ngon khác, mua cả đồ chơi nữa. Nào, thơm bà nội một cái nào.”

Khai Nguyên và Khai Lâm đồng loạt nghiêng đầu qua, hôn lên mặt Lưu Đại Ngân một cái.

Lưu Đại Ngân vui mừng cười ha ha, ngay cả mệt mỏi trên người cũng hóa hư không.

Hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi, chơi với Lưu Đại Ngân một lát đã đi ngủ.

Lưu Đại Ngân xuống phòng bếp bưng nước lên rửa chân. Gà nướng bỏ vào nồi nước kho rồi, chỉ cần thêm chút củi vào bếp lò, sau đó không cần để ý đến nó nữa.

Lý Lưu Trụ lạ giường, mấy ngày trên tỉnh thành đều ngủ không ngon giấc, bây giờ về đến nhà hắn cũng mau chóng lăn ra ngủ.

Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân ngồi tâm sự với nhau, Lưu Đại Ngân nói cho Lý Tam Thuận nghe ước định với Tiểu Trương, còn đưa tạp chí mua về cho Lý Tam Thuận xem.

Lý Tam Thuận ngồi trên giường đất, lật xem tạp chí: “Quần áo người trên này mặc cũng đẹp thật, bà nói xem, nếu chúng ta may được áo da như cậu thanh niên này mặc, chắc chắn sẽ bán đắt hàng lắm nhỉ? Đừng nói người khác, ngay cả lão già như tôi cũng thấy áo da này rất đẹp.”

Lưu Đại Ngân: “Đợi ngày mai khi đi tìm ông Quách, chúng ta mang cả quyển tạp chí này theo, để ông ấy xem xem có may ra được hay không?”

Lý Tam Thuận lật hết một quyển tạp chí, lại cầm quyển khác lên, nhưng vừa mở ra chưa xem được mấy trang, đột nhiên ông ấy ném cả quyển tạp chí trong tay ra ngoài.

Khuôn mặt già nua vì dầm mưa dãi nắng đỏ bừng lên: “Bà mua thứ gì vậy, sao bên trên lại có… Đồi phong bại tục!”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 73: Ngựa giống pháo hôi (51)



Lưu Đại Ngân rửa chân xong, lên giường đất, tiện tay cầm lấy một quyển tạp chí, nói: “Đồi phong bại tục cái gì, thấy quần áo trên tạp chí đẹp quá tôi mới mua về thôi, ông làm sao thế?”

Lý Tam Thuận xuống giường đất, nhặt quyển tạp chí mình vừa ném đi lên, mặt ngoảnh đi chỗ khác không xem nữa.

Ông ấy ném quyển tạp chí cho Lưu Đại Ngân: “Bà xem đi, mặt trên đều là thứ gì?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân lẩm bẩm nói: “Để tôi xem xem.”

Lưu Đại Ngân lật từng tờ từng tờ một: “Không phải đều rất bình thường à?”

Lật hơn nửa quyển tạp chí, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới biết vì sao Lý Tam Thuận lại đỏ mặt.

Có một trang trên tạp chí đăng ảnh một cô gái rất xinh đẹp, nếu chỉ như vậy thì không có gì đáng nói, vấn đề ở đây là cô gái ấy không mặc quần áo!!!

Nói không mặc cũng không đúng, nhưng trên người cô gái ấy chỉ có hai mảnh vải hơi mỏng, miễn cưỡng che đi được những bộ phận cần che, ăn mặc như vậy có khác gì không mặc quần áo?

Khung cảnh xung quanh cô gái ấy hình như là một bãi biển, xung quanh còn có rất nhiều người, thậm chí có cả đàn ông. Cô ấy không sợ sẽ bị người ta chê cười sao?

Lưu Đại Ngân vội vàng lật qua trang đó, một người phụ nữ như bà ấy xem xong còn đổ mặt, tim đập nhanh nữa là.

Cũng may nửa cuối của quyển tạp chí không còn trang nào đăng ảnh chụp kiểu này, đợi khi xem xong cả quyển, Lưu Đại Ngân xé tờ kia đi, vò nát nó ném xuống cái lỗ bên dưới giường đất.

Lý Tam Thuận thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trên trán ông ấy còn đổ đầy mồ hôi: “May mà bọn nhỏ không nhìn thấy, nếu không thì xấu hổ lắm.”

Lưu Đại Ngân: “Được rồi, ông đừng đứng mãi ở đó như thế, lên giường đất ngủ đi.”

Bữa sáng hôm sau vô cùng phong phú, toàn bộ đều là gà nướng, còn có cả trứng gà xào và cháo gạo kê đun đặc sệt.

Đừng nói người lớn, cả hai đứa trẻ cũng ăn cực kỳ vui sướng. Bởi vì đã rất lâu rồi, đồ ăn như vậy chưa từng xuất hiện trên bàn ăn của nhà họ Lý.

Cơm nước xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận định tới nhà ông Quách. Trước khi đi, Lưu Đại Ngân dặn dò con trai: “Trong nhà còn mấy con gà nướng, lát nữa con thu dọn rồi mang tới nhà mấy cô của Khai Nguyên nhé.”

Lý Tam Thuận đi mượn xe đạp, Lưu Đại Ngân xách theo hai con gà trống, ngồi ở yên sau: “Tôi lên rồi, đi thôi.”

Có xe đạp, nhanh hơn lần trước phải đi bộ nhiều, cũng tốn ít công sức hơn.

Ông Quách đang ở nhà thu dọn da vụn, thấy vợ chồng Lý Tam Thuận đến, ông ấy rất vui.

“Tới chơi là quý rồi, còn mang mấy thứ này làm gì? Gà trống này tôi không giữ lại nữa, lát về hai người nhớ cầm theo đó.”

Lưu Đại Ngân vào nhà, nói ra ý đồ đến. Ông Quách hơi khó xử: “Cháu trai, không phải tôi không muốn may áo da thỏ, mà thật sự sợ hãi! Nếu chuyện này lộ ra ngoài, bị người ta bắt được, chúng ta đều phải ngồi xổm trong tù đấy.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Vậy thì thế này nhé, chú mua da mang đến nhà cháu làm, cứ nói với người ngoài là tới nhà thân thích chơi.”

Ông Quách đã động lòng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại: “Lần này muốn làm bao nhiêu chiếc?”

Lưu Đại Ngân đáp ngay: “Hai mươi chiếc.”

“Hai mươi chiếc?”

“Hai mươi chiếc, lần này cháu trả chú thêm năm đồng, tổng là bốn mươi lăm đồng một chiếc.”

Ông Quách tính nhẩm trong lòng, trừ tiền vốn ra, may một chiếc áo da thỏ là có thể kiếm về hai mươi đồng, hai mươi chiếc chính là bốn trăm đồng. Số tiền này sấp xỉ thu nhập của một gia đình bình thường trong vòng bốn đến năm năm…

Có số tiền này rồi, cháu lớn của ông ấy sẽ có tiền lễ hỏi, cháu nhỏ cũng có tiền học phí, xong việc vẫn còn dư lại không ít tiền đâu.

“Được, ngày mai tôi đi mua da, mua da xong sẽ mang theo đồ nghề tới nhà chị làm áo da.”

Lần này phải mua nhiều da, Lưu Đại Ngân lại đặt cọc thêm cho ông Quách ba trăm đồng.

Lúc ra về, nói thế nào ông Quách cũng không chịu nhận hai con gà trống, Lưu Đại Ngân đành ném gà trống trong sân, Lý Tam Thuận thì nhanh chân đạp xe, người nhà họ Quách muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Ngày mùa đông mà Lý Tam Thuận đạp xe lại đổ đầy mồ hôi: “Đại Ngân này, bà nói xem, chúng ta đổi áo khoác da thỏ lấy áo khoác nỉ của Tiểu Trương, áo khoác kia nhập vào đã một trăm đồng rồi, áo da thỏ này bán ra cũng chỉ hơn một trăm đồng thôi, chắc chắn cậu ta không kiếm được bằng chúng ta đâu nhỉ?”

Lưu Đại Ngân ngồi yên sau vui tươi hớn hở nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhìn biểu hiện của Tiểu Trương, chắc chắn áo da thỏ này cũng kiếm được tiền, nhưng tôi nghĩ khả năng cậu ta không kiếm được nhiều như chúng ta.”

Bên này Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đang chắc mẩm Trương Thủy Sinh sẽ không kiếm được nhiều tiền như bọn họ.

Nhưng bọn họ không biết là, số tiền Trương Thủy Sinh kiếm được còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều.

Năm chiếc áo da thỏ kia Trương Thủy Sinh bán với giá hai trăm tám mươi đồng một chiếc, còn cung không đủ cầu. Giá nhập áo khoác nỉ là một trăm đồng, Trương Thủy Sinh dùng nó để đổi áo khoác da thỏ, tương đương bán một chiếc kiếm được một trăm tám mươi đồng, năm chiếc là chín trăm đồng, còn hơn tiền lương ba bốn năm của công nhân bình thường.

Vì vậy, mới qua vài ngày Trương Thủy Sinh đã không chờ nổi. Anh ta gửi cho Đại Ngân một phong điện báo, thúc giục bà ấy tranh thủ thời gian, mau chóng làm ra áo khoác da thỏ.

Biết Lưu Đại Ngân cần gấp, ông Quách bỏ thu da thỏ tươi mà chuyển sang mua da thỏ đã xử lý xong, đỡ tốn thời gian phơi nắng.

Mua da xong, ông Quách dẫn hai đứa con trai đến nhà Lưu Đại Ngân. Lúc tới, ông ấy còn mang cả hai con gà trống lần trước trả lại cho Lưu Đại Ngân.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 74: Ngựa giống pháo hôi (52)



Thật ra, làm áo khoác da thỏ không khó, ông Quách dùng kéo cắt da theo kích cỡ cụ thể, hai con trai ông ấy khâu lại.

Lưu Đại Ngân ở nhà rảnh rỗi, vì thế cũng bắt tay vào khâu vá áo da với hai cậu con trai của ông Quách.

Lý Tam Thuận với Lý Lưu Trụ muốn giúp đỡ, cũng khâu vài đường, nhưng bọn họ thật sự không phải người làm cái nghề này, mũi kim khi dài khi ngắn, có lúc còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thấy thật sự không làm được, hai cha con Lý Tam Thuận đành gánh vác việc lặt vặt trong nhà, trông con trông cháu, và nhiệm vụ nấu cơm.

Lưu Đại Ngân lén thương lượng với Lý Tam Thuận, bảo người ta đến nhà mình làm việc, đồ ăn không thể quá kém, ngoài cơm sáng ra, mỗi bữa cơm đều nấu thêm một món đồ ăn mặn.

Hai mươi chiếc áo da thỏ phải mất hơn mười ngày mới làm xong.

Ngày hoàn thành, Lý Tam Thuật mổ hai con gà trống kia mang đi hầm, chiêu đãi cha con nhà họ Lý.

Trên bàn ăn, Lưu Đại Ngân xé ra một trang giấy từ quyển tạp chí mình mua về, chỉ vào người đàn ông trên đó, hỏi: “Chú Quách, chú xem chú có may được áo khoách da cậu thanh niên này mặc trên người không?”

Ông Quách nhận tờ báo, xem kỹ một phen rồi nói: “Áo cậu ta mặc là áo da dê, tôi làm được, nhưng mà chỗ chúng ta khó kiếm được da dê này.”

“Làm được là tốt rồi.” Lưu Đại Ngân buông đũa, nói: “Tấm ảnh này do khách trên tỉnh thành đưa, cậu ta nói, nếu làm ra được áo khoác da như vậy, có bao nhiêu cậu ta mua bấy nhiêu, tiền không thành vấn đề.”

Ông Quách suy nghĩ một phen, rồi nói: “Đã tháng mười một rồi, sợ là không thể làm được trong năm nay. Chỗ chúng ta không có da dê, tôi phải đi nơi khác một chuyến.”

Lưu Đại Ngân: “Chú đi nơi khác mua da, chi phí đi lại hết bao nhiêu, cháu trả tiền.”

Ông Quách vội vàng xua tay: “Không được, dù chị không nói chuyện này, tôi vẫn phải đi một chuyến. Tôi có ông bạn già ở bên đó, mỗi năm tôi đều phải đi một lần.”

Dù ông Quách nói vậy, nhưng khi trả tiền Lưu Đại Ngân vẫn cho ông ấy thêm hai mươi đồng.

Một chiếc áo da thỏ bốn mươi lăm đồng, hai mươi chiếc là chín trăm đồng, đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà họ Lý. Vụ mua bán này, Lưu Đại Ngân đã bỏ ra toàn bộ gia sản của nhà mình.

Nhưng nói thế nào ông Quách cũng không chịu nhận, đẩy tới đẩy lui một lúc lâu, cuối cùng ông Quách vẫn không nhận hai mươi đồng tiền kia.

Áo da thỏ đã may xong, Lưu Đại Ngân bảo con trai lên huyện thành mua vé tàu hỏa trước.

Hiện tại là mùa đông, là thời điểm nông nhàn, nhiều người đi thăm bạn bè thân thích ở xa, nên không dễ mua được vé tàu, muốn mua phải đặt trước mấy ngày.

Lưu Đại Ngân ở nhà thương lượng chút chuyện với Lý Tam Thuận, lần này bà ấy quyết định không mang gà nướng theo.

Nếu bán được hết hai mươi chiếc áo da thỏ này, số tiền thu về chính là một số tiền khổng lồ đấy. Ôm cục tiền như vậy ở nơi xa lạ, hai vợ chồng đều không yên tâm.

Lý Lưu Trụ lên huyện thành về, nói là phải đợi tới ngày kia mới có vé tàu. Mua vé tàu xong, anh ta còn gửi một phong điện báo cho Trương Thủy Sinh, nói ngày kia mẹ con hai người sẽ lên tỉnh thành.

Lần lên tỉnh thành này, Lưu Đại Ngân chuẩn bị vô cùng cẩn thận. Bà ấy dùng vải vụn trong nhà khâu lại thành một cái túi nhỏ, miệng túi còn khâu cả dây thun.

Áo mặc bên trong cũng khâu một cái túi, đợi bán được tiền rồi, bỏ tiền vào túi nhỏ, sau đó bỏ túi nhỏ vào túi áo mặc bên trong, bên ngoài khoác thêm áo vải bông dài rộng, sẽ không ai nhìn ra được điểm khác thường.

Trong điện báo Lý Lưu Trụ nói, hẹn gặp Trương Thủy Sinh ở quán trà cũ. Từ lúc nhận được điện báo của Lý Lưu Trụ, Trương Thủy Sinh mất ăn mất ngủ vài ngày.

Vào hôm Lưu Đại Ngân đến tỉnh thành, sau khi nấu cơm cho ông nội, anh ta chưa kịp ăn đã ra khỏi nhà rồi.

Lúc anh ta ra ngoài, trên đường cái vẫn còn thưa thớt.

Quán trà cũng vừa mở cửa, Trương Thủy Sinh là khách hàng đầu tiên.

Anh ta đặt phòng trước, sau đó gọi một ấm trà, rồi lấy bánh bao mình vừa mua ra, gặm ngấu nghiến.

Nhưng mà anh ta không phải chờ đợi quá lâu, chỉ một lát sau mẹ con Lưu Đại Ngân cũng tới.

Vân Chi

Thật ra trong lòng Lưu Đại Ngân cũng sốt ruột, cầm số áo khoác da thỏ này trong tay, bà ấy luôn cảm thấy không yên ổn.

Tóm lại, áo khoác da thỏ chưa biến thành tiền, bà ấy chưa thể yên tâm.

Mặt trời chưa mọc, Lưu Đại Ngân và con trai đã tới tỉnh thành, ra khỏi ga tàu, hai người lại vội vã đi tới nơi này. Lưu Đại Ngân thầm nghĩ, nếu quán trà chưa mở cửa, bà ấy với con trai sẽ chờ bên ngoài. Gặp được Trương Thủy Sinh sớm hơn một chút, bà ấy cũng yên tâm sớm hơn một chút.

Nhưng mà không ngờ, Trương Thủy Sinh còn tới sớm hơn bọn họ.

Hai người vừa vào quán trà, nhân viên phục vụ đã bước đến hỏi: “Chào anh, anh là anh Lý – Lý Lưu Trụ phải không?”

Lý Lưu Trụ và Lưu Đại Ngân quay sang nhìn nhau: “Sao cô lại biết tên tôi là Lý Lưu Trụ?”

Nhân viên phục vụ tên A Liễu cười nói: “Một anh họ Trương dặn tôi, anh ấy đang chờ anh ở phòng bên này.”

Anh họ Trương? Nhất định là Trương Thủy Sinh kia.

Cậu ta tới sớm vậy sao? Xem ra Trương Thủy Sinh cũng rất sốt ruột, nói không chừng còn sốt ruột hơn cả mình ấy chứ, Lưu Đại Ngân thầm nghĩ.

Trương Thủy Sinh vừa nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng thì A Liễu dẫn mẹ con Lưu Đại Ngân vào phòng.

Anh ta vội vàng đứng dậy, vì quá gấp gáp không kịp để ý khiến cái bánh bao trong miệng nghẹn cứng ở cổ họng.

Trương Thủy Sinh hấp tấp cầm chén trà lên tu một hơi. Sau khi ho khan kịch liệt, cuối cùng cũng nuốt được xuống.

“Chị gái, hai người tới rồi à, ngại quá, để hai người chê cười rồi.”

Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ ngồi xuống ghế, nói: “Đứa nhỏ này, sao lại hấp tấp như vậy, lần sau ăn cơm nhớ cẩn thận chút, bị nghẹn nguy hiểm lắm đó.”

Trương Thủy Sinh gật đầu liên tục: “Nhất định lần sau sẽ chú ý. Chị gái, chị có mang áo khoác da thỏ đến không?”

Lý Lưu Trụ mở cả hai cái túi ra, để Trương Thủy Sinh kiểm hàng.

“Chị gái, áo da thỏ lần này đẹp quá.” Kiểm tra hàng xong, Trương Thủy Sinh ngồi lại ghế, sau đó uống một ngụm trà, nói: “Chị gái, chúng ta đều là người quen rồi, áo khoác da thỏ này bán thế nào, chị cho một cái giá đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 75: Ngựa giống pháo hôi (53)



Lưu Đại Ngân cười, đá lại vấn đề cho đối phương: “Cậu nói giá đi, rồi chúng ta thương lượng.”

Trương Thủy Sinh đã nghĩ sẵn giá cả trong lòng từ trước, nghe vậy anh ta cười nói: “Chị gái, tôi trả một trăm đồng cho một chiếc áo da thỏ này của chị, chị thấy thế nào?”

Một trăm đồng, trừ chi phí đi, một chiếc kiếm được năm mươi lăm đồng, hai mươi chiếc chính là một ngàn một trăm đồng, cá kiếm quá rồi!

Nếu chỉ trồng trọt, dù làm mười năm cũng không kiếm được số tiền này.

Lưu Đại Ngân đã mở cờ trong bụng, nhưng trên mặt vẫn bỉnh thản: “Tiểu Trương, cậu thêm chút nữa đi.”

Trương Thủy Sinh lại thêm năm đồng nữa: “Chị gái, đây là giá cao nhất tôi có thể trả rồi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Thế này nhé, một trăm mười đồng một chiếc, chúng ta không cần trả giá qua lại nữa.”

Trương Thủy Sinh nói ngay không hề nghĩ ngợi: “Được rồi, một trăm mười đồng một chiếc, hai mươi chiếc chính là hai ngàn hai trăm đồng.”

Anh ta đồng ý một cách sảng khoái như vậy, xem ra, áo da thỏ này không chỉ bán đắt hàng, mà chắc chắn giá cả cũng rất cao.

Lưu Đại Ngân hơi hối hận, có vẻ như bà ấy báo giá cao hơn chút nữa, đối phương vẫn chấp nhận được.

Có điều, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, tuy rằng trong lòng Lưu Đại Ngân hơi hối hận, nhưng không định sửa lời.

Sau này còn rất nhiều cơ hội kiếm tiền, đã nói giá xong rồi lại đổi ý không phải phong phạm của người làm ăn buôn bán.

Trương Thủy Sinh lấy ra một chiếc túi vải từ trong áo bông, đếm tiền đưa cho Lưu Đại Ngân.

Một chồng mười tệ thật dày, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh hâm mộ đỏ mắt. Không biết khi nào mình mới có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy nhỉ?

Trương Thủy Sinh đếm đủ hai ngàn hai trăm đồng, đặt lên bàn: “Chị gái, chị đếm lại đi.”

Chuyện tiền bạc không thể qua loa, Lưu Đại Ngân cẩn thận đếm lại hai lần.

Đủ hai ngàn hai trăm đồng.

Lưu Đại Ngân cười híp cả mắt, căn bản không ngừng được. Lần này chẳng những có thể trả hết nợ bên ngoài, mà tiền phí phẫu thuật lần sau của cháu trai út cũng đủ rồi.

Cuộc sống sau này còn sầu gì nữa!

Nhà bọn họ sẽ không bao giờ phải sốt ruột vì tiền bạc nữa rồi! Chỉ cần tiếp tục bước về phía trước, cả nhà nâng đỡ nhau trải qua cuộc sống tốt lành là đủ…

Mua xong áo da thỏ, tảng đá đè nặng trong lòng mới buông xuống, lúc này Trương Thủy Sinh mới có thời gian hỏi chuyện khác: “Chị gái, chiếc áo Jacket kia thì sao? Có tin tức gì chưa?”

Lưu Đại Ngân lấy túi vải mình khâu vá từ nhà ra, ý bảo con trai cất tiền vào.

“Có tin tức rồi. Một lão thợ da chỗ tôi nói có thể làm được, chỉ là không thể xong trong năm nay, phải chờ đến sang năm.”

Trương Thủy Sinh vừa gật đầu vừa nói: “Vậy không thành vấn đề, khi nào làm xong, khi ấy tôi sẽ tới lấy.”

Lưu Đại Ngân nghi hoặc hỏi: “Jacket? Chiếc áo kia gọi là áo Jacket à?”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Áo khoác da kiểu này đều du hành từ Cảng Đảo tới, hiện tại người trẻ tuổi đều gọi như vậy.”

Lưu Đại Ngân chậc lưỡi: “Áo da thôi mà, còn vẽ ra nhiều tên gọi như vậy làm gì.”

Trương Thủy Sinh còn có việc, chỉ trò chuyện thêm vài câu với Lưu Đại Ngân rồi rời đi.

Đợi Trương Thủy Sinh đi khỏi, Lưu Đại Ngân vội vàng bỏ túi tiền vào trong túi áo lót.

Sờ túi tiền căng phồng trong lòng, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Lưu Đại Ngân cũng buông xuôi một nửa.

Nửa còn lại ư? Nửa còn lại phải đợi đến khi về đến nhà mới buông xuống được.

“Lưu Trụ, hôm nay chúng ta tới chỗ nào ăn một bữa tử tế đi.”

Từ khi xuống xe lửa, Lưu Đại Ngân với con trai đều chưa uống một ngụm nước nào đâu.

Vân Chi

Nơi này cách cửa xưởng thêu không xa, đương nhiên là tới cửa xưởng thêu ăn chút gì đó rồi.

Trước cửa xưởng thêu có bán bánh bao, bánh quẩy, bán xôi lạc, còn bán cả hoành thánh.

Mùa đông đương nhiên phải ăn một bát gì đó nóng hổi rồi.

Lưu Đại Ngân đi đến trước quán hoành thánh, hỏi: “Hoành thánh này bao nhiêu tiền một bát?”

Chủ quán là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, trên người đeo tạp dề, tay đeo găng tay, sạp hàng cũng quét dọn sạch sẽ.

“Hoành thánh này dùng mỡ lợn nấu, hai hào một bát.”

“Lấy hai bát trước đã.”

“Chờ chút.”

Hai vợ chồng rất nhanh tay, chỉ một lát sau đã bưng ra hai bát hoành thánh nóng hôi hổi. Chỉ ngửi mùi hương thôi cũng khiến người ta thèm ăn rồi.

Sức ăn của Lý Lưu Trụ lớn, một bát hoành thánh này chắc chắn không đủ no. Anh ta vừa ăn được một nửa, Lưu Đại Ngân đã gọi thêm một bát nữa.

Chủ quán bưng bát lên đặt giữa bàn, Lưu Đại Ngân đẩy nó về phía con trai.

“Mẹ, con ăn một bát này là no rồi, mẹ ăn đi.” Lý Lưu Trụ cười ngây ngô nói.

Lưu Đại Ngân: “Sức ăn của con thế nào đâu phải mẹ không biết, mới một bát sao đủ no?”

Lý Lưu Trụ: “Mẹ, hai ta mỗi người một nửa, bát to như vậy mình con ăn không hết.”

Lưu Đại Ngân uống nốt miếng nước cuối cùng: “Mẹ ăn một bát này là đủ rồi, con ăn đi.”

Lý Lưu Trụ không nói gì, đợi ăn hết bát của mình, anh ta trút ra non nửa bát vào trong bát của mình, nói: “Mẹ, con ăn chỗ này là no rồi.”

Lưu Đại Ngân bất đắc dĩ nói: “Con đó, giống hệt khi còn nhỏ, có thứ gì ngon đều để lại cho cha mẹ quá nửa.”

Bà ấy gắp mấy miếng hoành thánh vào bát mình, nói: “Mẹ ăn thêm mấy cái này nữa là no lắm rồi, chỗ còn lại nếu con không ăn thì bỏ lại đi.”

Lý Lưu Trụ ngẩn người, vội vàng nói: “Mẹ, con ăn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 76: Ngựa giống pháo hôi (54)



Cơm nước xong, Lưu Đại Ngân với con trai lại đi dạo một vòng quanh các sạp hàng ở cửa xưởng thêu, định mua món đồ chơi nhỏ nào đó về cho hai đứa cháu.

Hai năm trước nhà nghèo, cả nhà đều phải thắt lưng buộc bụng để tích cóp tiền phẫu thuật cho cháu út, cháu trai lớn theo bọn họ chịu khổ không ít.

Đến tết, đám trẻ con trong thôn có ai là không được mua cho mấy quả pháo đốt chơi, chỉ có cháu lớn nhà bà ấy là không nỡ mua, hai xu cũng lén tích cóp, nói phải chữa bệnh cho em trai.

Hiện tại trong nhà có tiền rồi, Lưu Đại Ngân định mua cho cháu trai hai món đồ chơi, cũng coi như bồi thường cho cậu bé.

Trước cửa xưởng thêu cũng có quán bán đồ chơi, có trống bỏi nhỏ, có khỉ nhảy nhót, có ô tô nhựa, có cả Harmonica…

Lưu Đại Ngân chọn lựa một phen, cuối cùng mua hai con khỉ nhảy nhót màu sắc khác nhau.

Con khỉ được làm bằng gỗ, trước n.g.ự.c có hai sợi dây nhỏ, chỉ cần kéo một sợi trong đó, tay chân con khỉ sẽ đong đưa qua lại.

Con khỉ nhảy nhót này cũng không đắt lắm, một đồng một con, Lưu Đại Ngân mua hai con, tổng cộng tốn một đồng bảy hào.

Mua đồ chơi xong, Lưu Đại Ngân lại đi cùng con trai đến Cung Tiêu Xã, định mua một cân kẹo.

Kẹo Lưu Đại Ngân mua là kẹo sữa, bà ấy nghe người ta nói, kẹo này làm từ sữa bò, tốt cho trẻ em.

Lưu Đại Ngân vui vẻ mua đồ, lại không biết rằng, Giang Văn Chung đã chờ bà ấy từ lâu.

Sau lần Lưu Đại Ngân bán gà nướng xảy ra xung đột với Giang Văn Chung ở cổng trường đại học trước đó, cuộc sống của Giang Văn Chung không xuôn sẻ lắm.

Trước đây tuy rằng công an đã thả anh ta ra, không hề phán tội, nhưng ở trong trường học thanh danh của anh ta cũng hỏng bét rồi.

Vất vả lắm mới thay đổi được một chút cái nhìn của người khác về mình, còn tán tỉnh được Triệu An An, xác định quan hệ yêu đương với đối phương.

Nhưng có ai ngờ, chỉ vì đụng phải người nhà họ Lý thêm lần nữa, không chỉ thanh danh lại biến xấu, ngay cả Triệu An An cũng chạy mất.

Sau hôm anh ta cãi nhau với Lưu Đại Ngân, cha Triệu đã tới tìm anh ta, vừa mở miệng đã ép anh ta phải chia tay Triệu An An.

Cha Triệu là giảng viên đại học, anh ta chỉ là một thằng sinh viên quèn, căn bản không có cách nào làm trái ý cha Triệu, đành phải chia tay Triệu An An.

Đương nhiên chỉ là “Tạm thời” chia tay mà thôi, còn lâu anh ta mới từ bỏ con đường tắt lên trời như Triệu An An.

Khi chia tay, Giang Văn Chung rơi lệ đầy mặt, dáng vẻ vô cùng thống khổ.

Triệu An An thấy vậy càng thương Giang Văn Chung hơn, nói thế nào cũng không chịu chia tay.

Giang Văn Chung rơi lệ, nói một câu: “An An, anh thật sự rất yêu em, nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, anh chúc em… Chúc em hạnh phúc.”

Nói xong, Giang Văn Chung quay đầu đi thẳng, bóng dáng cô độc, suy sút còn ưu thương.

Triệu An An đã đặt cả trái tim thiếu nữ của mình lên người anh ta, thấy người yêu mình thống khổ như vậy, sao cô ta có thể không đau lòng.

Điều Triệu An An không biết là, vừa đi khỏi không bao xa, Giang Văn Chung đã cúi đầu lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Sau đó kết quả chính là Giang Văn Chung “Chia tay” Triệu An An, nhưng Triệu An An càng yêu Giang Văn Chung.

Tất nhiên, Giang Văn Chung cũng sẽ không bỏ qua cho người khởi xướng nên chuyện này.

Anh ta gửi cho mẹ Giang một phong điện báo, bảo bà ta để ý đến người nhà họ Lý, nếu thấy người nhà họ Lý ra ngoài thì mau chóng gọi điện thoại cho anh ta.

Nhận được điện báo, mẹ Giang coi chuyện con trai dặn dò trở thành chuyện quan trọng nhất, cả ngày không làm gì chỉ nhìn chằm chằm vào người nhà họ Lý.

Lưu Đại Ngân với con trai vừa ra ngoài, mẹ Giang lập tức đi theo.

Thấy Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đều mang theo một túi đồ, chắc chắn lại muốn lên tỉnh thành, mẹ Giang không thèm quan tâm trời đã sắp tối, lập tức đi bộ lên thị trấn gọi điện thoại cho con trai, ngay cả quần áo trên người cũng chưa kịp thay.

Trên thị trấn chỉ có bưu điện là có điện thoại, cước gọi rất đắt, gọi nội tỉnh một phút mất ba hào, nên trừ khi có chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không không mấy ai tới gọi điện thoại.

Trong điện thoại, Mẹ Giang không nói quá nhiều lời, chỉ nói cho con trai, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đã cõng đồ lên tỉnh thành, bảo anh ta chú ý.

Cúp điện thoại, khuôn mặt Giang Văn Chung giãn ra. Anh ta bị chọc giận nhiều lần như vậy rồi, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được.

Bọn họ mang đồ theo, chắc chắn bên trong là gà nướng nhà bọn họ, có lẽ vẫn đến cổng trường đại học bán, bởi vì lần trước bọn họ bán gà nướng ở cổng trường, bán không tệ lắm.

Trong khoảng thời gian này, Giang Văn Chung quen được một người trên tỉnh thành, người này tên “Anh Đông”.

Anh Đông là một tên du côn, đàn em có khoảng hai mươi người, bình thường kiếm sống bằng nghề thu phí bảo hộ gì đó.

Giang Văn Chung ngẫu nhiên quen biết anh ta, sau hai ba lần Giang Văn Chung chỉ điểm cho anh ta cách làm ăn buôn bán, anh Đông kia đã coi Giang Văn Chung là thần tài của mình.

Giang Văn Chung không trì hoãn lâu, ngay đêm hôm đó đã tới tìm anh Đông.

Vừa nghe nói đối phương là kẻ thù của Giang Văn Chung, anh Đông lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhất định sẽ dạy cho hai mẹ con nhà họ Lý một bài học, sau này bọn họ sẽ không dám xuất hiện ở tỉnh thành nữa.

Vì thế hôm sau Giang Văn Chung còn xin nghỉ, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi của Lưu Đại Ngân.

Nghĩ đến cảnh Lưu Đại Ngân bị đánh quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa xin tha, Giang Văn Chung lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Nhưng anh ta không ngờ, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ không hề xuất hiện ở cổng trường đại học.

Giang Văn Chung ngồi canh cả buổi sáng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng mẹ con Lưu Đại Ngân đâu. Bọn họ không đến nơi này, vậy chắc chắn là đến nơi khác bán gà nướng rồi.

Vân Chi

Giang Văn Chung lại đi tìm anh Đông, cầu xin anh ta bảo bọn đàn em chia nhau ra tìm mẹ con Lưu Đại Ngân.

Giang Văn Chung là Thần Tài của anh Đông, tìm người lại không phải chuyện gì lớn, anh Đông nghe xong cũng gật đầu.

Chỉ là đàn em của anh Đông tìm cả buổi trưa, tìm hết tất cả những địa điểm tương đối phồn hoa ở tỉnh thành rồi, vẫn không tìm thấy người phụ nữ trung niên nào bán gà nướng cả.

Đương nhiên là bọn họ không tìm thấy rồi, bởi lúc này Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ đã ngồi trên tàu hỏa, đang trên đường về nhà.

Không tìm được người, trong lòng Giang Văn Chung lại oán hận Lưu Đại Ngân thêm lần nữa, thầm mắng chửi bà ấy một trận.

Trong lòng thầm mắng chửi Lưu Đại Ngân, ngoài miệng vẫn phải tươi cười mời anh Đông đi ăn uống, dù sao hôm nay anh Đông và đám đàn em cũng đã giúp anh ta cả buổi trưa rồi.



Phía bên này, nghe thấy tiếng động Lý Tam Thuận ra mở cửa, vừa mở ra đã trông thấy vợ con về nhà: “Hai mẹ con về rồi à, ăn cơm… Này, bà làm sao vậy? Sao lại khóc thế?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 77: Ngựa giống pháo hôi (55)



Từ khi bước chân vào nhà, một câu Lưu Đại Ngân cũng chưa nói, vào phòng ngồi xuống ghế là bắt đầu gào khóc.

Hành động này khiến bốn người đàn ông hai lớn hai nhỏ trong nhà đều sợ hãi.

Lưu Đại Ngân luôn kiên cường, trước đây dù cuộc sống có khó khăn thế nào bà ấy vẫn cắn răng chịu đựng, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, sao bây giờ cuộc sống đang dần tốt lên, bắt đầu kiếm được tiền rồi, bà ấy lại khóc nhỉ?

“Đại Ngân, Đại Ngân, bà làm sao vậy? Bà đừng làm tôi sợ. Lưu Trụ, hai người ra ngoài gặp phải chuyện gì sao?”

“Không có ạ, tất cả đều rất thuận lợi mà. Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy, mẹ?”

“Bà nội, bà nội đừng khóc.”

Lý Khai Lâm còn nhỏ, thấy Lưu Đại Ngân khóc, cậu bé cũng khóc theo: “Hu hu hu…”

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân đang khóc hăng say, nhưng nghe thấy cháu trai khóc, bà ấy vội vàng lau nước mắt, ôm cháu trai vào lòng, an ủi: “Ngoan, đừng khóc, bà nội cũng không khóc nữa.”

“Đại Ngân, rốt cuộc bà làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Đại Ngân lau khô nước mắt, nhếch miệng lộ ra một nụ cười: “Vì tôi vui mừng quá thôi. Tam Thuận, ông đoán xem áo da thỏ của chúng ta bán được tất cả bao nhiêu tiền?”

Lý Tam Thuận ngồi xuống cạnh bàấy, hỏi: “Bán được bao nhiêu?”

Lưu Đại Ngân vươn hai ngón tay lên.

Lý Tam Thuận đoán: “Hai trăm, không đúng, năm chiếc áo da thỏ đổi năm chiếc áo khoác nỉ đã bán được…”

Ngập ngừng một lát, sau đó ông ấy trợn trừng mắt, giống như không thể tin nổi, hỏi lại: “Bán được bao nhiêu? Hai ngàn à? Thật không? Bà không lừa tôi chứ?”

Lưu Đại Ngân móc túi vải bố trong người ra: “Lừa ông làm gì, tiền đều ở đây.”

Lý Tam Thuận không mở túi vải ra, nhưng chỉ cần nhìn từ bên ngoài là biết, chắc chắn chồng tiền dày sụ trong túi không hề ít.

“Vừa rồi tôi khóc vì mừng quá thôi! Cuối cùng cuộc sống nghèo khổ của nhà ta cũng chấm dứt, bắt đầu bước sang ngày lành rồi! Vì mừng quá nên không khống chế được nước mắt, mới…”

Chưa nói hết câu, bà ấy đã trông thấy Lý Tam Thuận ở bên cạnh cũng đang lau nước mắt.

“Ông làm sao vậy?”

Lý Tam Thuận vừa khóc vừa nói: “Tôi cũng vui mừng quá. Cứ nghĩ đến cuộc sống của chúng ta sau này, tôi lại không ngăn được nước mắt.”

Thấy bà nội khóc xong lại tới ông nội khóc, Lý Khai Nguyên vội vàng chui ra khỏi lòng Lưu Đại Ngân, ôm lấy Lý Tam Thuận, lau nước mắt cho ông ấy.

“Ông nội, đừng khóc.”

“Ừ, không khóc nữa, ông nội không khóc nữa.”

Lý Lưu Trụ xuống phòng bếp bưng cơm lên, Lý Tam Thuận bày cơm ra giúp hai người: “Biết đêm nay hai mẹ con sẽ về, nên đồ ăn vẫn luôn ủ sẵn trong nồi đó.”

Lưu Đại Ngân rửa tay, lấy ra túi kẹo mình mua về, cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một cái.

Trong lòng bàn tay còn dư lại một cái, là dành cho Lý Tam Thuận.

Lý Tam Thuận nở nụ cười khờ khạo: “Một lão già như tôi còn ăn cái này làm gì?”

“Già thì làm sao? Già thì không được ăn đồ ăn ngon à?” Lưu Đại Ngân ném viên kẹo vào n.g.ự.c Lý Tam Thuận: “Một mụ già như tôi còn ăn vài cái lúc ở trên tàu hỏa đó.”

“Kẹo này là kẹo sữa, ăn ngon hơn kẹo đường đỏ, kẹo đường trắng nhiều.”

Lý Tam Thuận cẩn thận lột bỏ lớp giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng.

Đầu tiên ông ấy dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m viên kẹo sữa, vị ngọt và hương sữa lập tức tràn đầy khoang miệng.

Ngọt thật, ăn ngon quá…

Suýt nữa Lý Tam Thuận lại rơi lệ.

Lý Khai Lâm ăn kẹo xong lại vươn tay ra, cất giọng con nớt: “Kẹo, kẹo.”

Lý Tam Thuận dỗ cậu bé: “Tối ăn nhiều kẹo không tốt, đợi mai dậy rồi ăn nhé.”

Lưu Đại Ngân ở bên cạnh nói: “Trong túi còn có đồ chơi mua cho hai đứa nhỏ, ông lấy ra cho bọn nó chơi đi.”

Lý Tam Thuận lấy hai con khỉ đồ chơi ra khỏi túi, ánh mắt hai đứa nhỏ lập tức dán chặt vào đó, cuối cùng không quan tâm chuyện gì khác nữa.

Buổi tối, sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ rồi, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân ngồi đối mặt nhau trên giường đất, bắt đầu đếm tiền.

Nhìn từng tờ “Đại đoàn kết” trên giường, Lý Tam Thuận lại khóc.

Vân Chi

“Số tiền này đều của chúng ta à?”

“Của chúng ta.”

“Mau, Đại Ngân, mau véo tôi một cái, xem có phải tôi đang nằm mơ không?”

Lưu Đại Ngân không nương tay chút nào, lập tức vươn tay véo mạnh lên cánh tay chồng mình một cái.

“A, đau quá, bà véo mạnh như vậy làm gì?”

“Nhẹ quá sợ ông không cảm nhận được. Thế nào, đau không?”

“Đau, con mẹ nó đau quá.”

“Vậy tôi yên lòng rồi, không phải mơ!” Lưu Đại Ngân chấm nước miếng đếm tiền: “Ông biết không, khi ngồi trên tàu hỏa tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nữa, mãi cho đến khi về ến nhà, trông thấy ông, thấy các cháu rồi, tôi mới yên lòng, mới biết không phải mình đang nằm mơ.”

Khi Lưu Đại Ngân đếm tiền, hai mắt Lý Tam Thuận nhìn chằm chằm vào tay bà ấy, chờ bà ấy đếm xong, Lý Tam Thuận lại cầm lên đếm lại thêm lần nữa.

Hai ngàn hai trăm đồng lận, Lý Tam Thuận kích động đến mức hai mắt đỏ bừng. Nhiều tiền như vậy, khốn cảnh trong nhà đều giải quyết rồi.

Cất kỹ tiền xong, Lý Tam Thuận hỏi: “Có tiền rồi, chúng ta trả hết nợ bên ngoài nhé. Thời buổi này nhà nào cũng khốn khó.”

Cất kỹ tiền xong, Lưu Đại Ngân lại lên giường đất: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Tỉnh thành bây giờ và tỉnh thành mấy tháng trước ông đến không hề giống nhau. Trước kia trên đường không bán thứ gì hết, ăn cơm cũng phải đến tiệm cơm quốc doanh. Hiện tại mới qua bao lâu chứ, thế mà đã có không ít sạp hàng nhỏ rồi.”

“Nếu buôn bán tốt, vậy thì số tiền kiếm được còn nhiều hơn làm ruộng nhiều. Đợi mấy đứa con gái tới, tôi phải nói cho bọn nó nghe về thay đổi bên ngoài mới được. Nếu đứa nào muốn làm ăn buôn bán, tôi sẽ dẫn đứa ấy theo.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Như nhà Liên Hoa, cả nhà đều làm việc đồng áng, theo bà buôn bán cũng tốt. Hai vợ chồng Ngẫu Hoa đều là giáo viên, ăn cơm nhà nước rồi, chỉ sợ sẽ không chuyển sang buôn bán.” Lý Tam Thuận nói.

“Ông nói cũng đúng, chờ chúng nó tới, tôi sẽ nói với bọn nó một câu, muốn làm ăn buôn bán hay không đều theo ý nguyện của bọn nó.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 78: Ngựa giống pháo hôi (56)



Nhà Lưu Đại Ngân thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, ngoài bạn bè thân thích ra còn vay mượn không ít nhà trong thôn, mỗi nhà đều không nhiều lắm, chỉ ba đồng, năm đồng.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lấy sổ ghi chép ra, đem tiền đi trả nợ từng nhà.

Sau một ngày, cũng còn hơn một nửa.

Đâu thể chỉ đến bỏ tiền xuống rồi về luôn, tới nhà nào cũng phải hàn huyên vài câu, nhà này một lát nhà kia một lát, thời gian cả ngày đã trôi qua như vậy.

Trả nợ người trong thôn xong, tới nhà bạn bè thân thích lại mất thêm bốn ngày nữa, cuối cùng nhà họ Lý mới trả hết nợ bên ngoài.

Vào ngày trả hết nợ, Lưu Đại Ngân cố ý làm một bữa sủi cảo để ăn mừng. Bưng sủi cảo lên bàn ăn, Lưu Đại Ngân còn mở thêm một chai rượu.

Rượu này là nhà con gái út biếu hồi tết, Lý Tam Thuận vẫn luôn luyến tiếc không nỡ uống.

“Nào, chúng ta đều uống một chén. Hôm nay là ngày lành, hai cha con muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”

Nói xong, Lưu Đại Ngân bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Rượu trắng chảy xuống cổ họng, Lưu Đại Ngân ho khù khụ vì cay: “Rượu này con mẹ nó cay!”

Mắng một câu th* t*c xong, không biết nghĩ tới điều gì Lưu Đại Ngân lại cười ha ha.

Cười một lát, nước mắt lại tuôn rơi.

Lưu Đại Ngân chỉ dùng chén rượu nhỏ, còn hai cha con Lý Tam Thuận thì dùng bát rượu lớn.

Một bát phải đến ba lạng rượu.

Lý Tam Thuận gắp một miếng sủi cảo lên ăn trước, ăn xong lại bưng bát rượu lên, uống ừng ực.

“Con mẹ nó, hôm nay rượu này không cay chút nào, ngược lại rất ngọt. Đại Ngân à, cuối cùng tôi cũng yên lòng rồi. Không giống trước kia, đầu tiên là lo không đủ tiền phí phẫu thuật cho Khai Lâm, đợi Khai Lâm làm phẫu thuật xong, lại lo lắng phí phẫu thuật lần sau, còn sợ không trả được nợ bên ngoài…”

Ông ấy dùng tay vỗ ngực, từng giọt nước mắt to tròn lăn xuống, giọng nói không giấu được vui mừng bên trong: “Cuối cùng, tôi cũng được yên lòng rồi, trái tim này không còn nhấp nhổm trên bầu trời nữa.”

Lý Lưu Trụ còn kích động hơn, đã gục xuống bàn khóc hu hu rồi.

Một nhà ba người lớn khóc, hai đứa trẻ quay sang nhìn nhau, sau đó cũng khóc theo.

Hai đứa trẻ vừa khóc, người lớn lập tức thoát khỏi cảm xúc của mình.

“Khai Nguyên đừng khóc, Khai Lâm đừng khóc, ông bà nội và cha cháu khóc vì vui mừng quá thôi, hai đứa đừng khóc nữa.”

Lý Lưu Trụ bế hai đứa trẻ lên, để hai đứa ngồi trên chân mình: “Được rồi, đừng khóc nữa, ăn cơm nào, chúng ta ăn sủi cảo.”

Sau khi trả hết nợ bên ngoài, hai ngàn hai trăm đồng còn dư lại hơn một ngàn sáu trăm.

Người nhà thương lượng một phen, quyết định đem gửi tiết kiệm một ngàn đồng. Một ngàn đồng này là phí phẫu thuật lần sau của Khai Lâm, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được động đến.



Phía bên kia, sau khi quay về từ nhà họ Lý, ông Quách suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định không đợi đến tháng chạp nữa mà lập tức lên đường tới nhà ông bạn già của mình.

Vân Chi

Ông bạn già này của ông ấy là người ngày trước cùng học nghề da với nhau, sau khi học xong cùng trở thành thợ da.

Một lần, hai người bọn họ đi theo ông chủ xuống phía nam nhập hàng, nào ngờ gặp phải thổ phỉ, ông Quách bị đánh gãy chân, may được ông bạn già này cõng theo mấy chục dặm đường núi, mới cứu lại được từ quỷ môn quan.

Ông bạn già này tên Chu Phúc Quý, là người tỉnh khác, tay nghề tốt khỏi bàn, trùng hợp chính là, ông ấy chuyên làm về da dê.

Thời buổi này, có gia đình nào không phải sống trong cảnh thắt lưng buộc bụng đâu, nếu có cơ hội kiếm tiền, ai lại không muốn chứ?

Chu Phúc Quý có ba người con trai, con trai út vừa kết hôn, còn đang nợ bên ngoài một đống lớn, ông ấy đang buồn rầu sắp c.h.ế.t đây.

Nghe ông Quách nói có người muốn làm áo khoác da dê, Chu Phúc Quý thương lượng với vợ mình một lát, sau đó đã đi theo ông Quách, tới tìm Lưu Đại Ngân.

Ông ta không mang theo thứ gì cả, định gặp Lưu Đại Ngân trước, xem rốt cuộc có phải bà ấy thật sự muốn làm áo khoác da dê không, rồi tính sau.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cũng cho rằng chuyện áo khoác da dê phải đợi tới sang năm mới có thể bắt tay vào làm, không ngờ năm nay đã có thể rồi. Làm xong bán đi là kiếm được tiền, bà ấy vui còn không kịp đây.

“Anh Chu, anh nhìn xem, chính là chiếc áo da người đàn ông này mặc. Tôi nghe người ta nói, áo này là áo jacket, anh xem thử xem, có làm được không?”

Chu Phúc Quý cầm tấm ảnh lên xem kỹ vài lần, giọng khẳng định: “Đây là da dê, nhìn không khác áo khoác da đám phi công ngoại quốc trước kia hay mặc lắm.”

Lưu Đại Ngân hỏi: “Anh Chu, anh nói một câu thôi, làm được hay không?”

Chu Phúc Quý gật đầu: “Đương nhiên là làm được rồi, chỉ là cúc áo trên này hơi khó tìm, chỗ chúng tôi không có.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề, tôi có cúc áo. Anh xem, để làm ra một chiếc áo khoác da thế này phải tốn bao nhiêu tiền?”

“Cái này khó mà nói trước đươc, tôi phải về nhà tính toán kỹ lại đã.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của Chu Phúc Quý, Lưu Đại Ngân vui mừng đến mức không biết phải nói sao nữa.

Làm ra được áo khoác da này, tương đương lại có thêm một khoản thu vào. Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Trương Thủy Sinh, chắc chắn không sợ không bán được áo khoác da này…

Bán đắt hàng sẽ kiếm được nhiều tiền…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 79: Ngựa giống pháo hôi (57)



Lần này ông Quách vẫn tới nhà Lưu Đại Ngân làm áo da, vì đẩy nhanh tốc độ, ông ấy còn mượn mang tới một chiếc máy may.

Khác với máy may bình thường, máy may này là máy chuyên may vá da.

Sau khi thương lượng, Lưu Đại Ngân trả cho mỗi chiếc áo khoác da một trăm đồng.

Khi áo da làm xong đã là giữa tháng chạp. Lưu Đại Ngân tính nhẩm trong lòng, dù sao cũng phải lên tỉnh thành, cũng sắp tết rồi, nên dứt khoát mang theo một chút gà nướng đi bán.

Bà ấy gửi điện báo cho bác sĩ Tiền, hỏi đối phương có mua gà nướng không.

Bác sĩ Tiền gửi điện báo lại, nói muốn mua ba mươi con gà nướng.

Ba mươi con gà nướng cũng kiếm được một trăm đồng đó.

Nhận được điện báo, Lưu Đại Ngân lại gửi hai phần điện báo khác lên tỉnh thành. Một phần gửi cho bác sĩ Tiền, một phần gửi cho Trương Thủy Sinh. Nội dung điện báo giống nhau, đều nói rõ ngày Lưu Đại ngân lên tỉnh thành.

Trong khi cả nhà Lý Tam Thuận đang làm gà nướng với khí thế ngất trời chuẩn bị cho chuyến lên tỉnh thành sắp tới, thì Giang Văn Chung đã được nghỉ tết vừa quay về từ trường học.

Nửa năm không gặp con trai, thấy con trai về tất nhiên là mẹ Giang rất vui mừng rồi. Tấy Giang Văn Chung đặt quà mình mua từ tỉnh thành mang về lên bàn, mẹ Giang càng vui mừng hơn.

Đúng là con trai bà ta có khác, không hổ là sinh viên, hiểu lòng người khác thật đấy, mua mấy thứ này chắc phải mất mấy chục đồng nhỉ.

Giang Văn Chung mở một cái bình nho nhỏ ra, nói: “Đây là kem bôi mặt, thứ này để vẽ lông mày, còn đây là son môi. Mẹ, chị, đây đều là thứ đang được ưa chuộng ở tỉnh thành đó, con phải phí rất nhiều công sức mới mua được.”

Mẹ Giang cười nói: “Con trai mẹ hiếu thảo quá. Con xem trong cả cái thôn này, có ai mua được cho mẹ, cho chị gái mấy thứ này không? An Ni, còn không mau cảm ơn em trai con đi.”

Giang An Ni không thèm nhìn đống đồ Giang Văn Chung mua về, chỉ thờ ơ nói: “Mẹ, con về phòng trước đây. Mẹ đừng vui mừng quá sớm, sắp đến tết rồi, mẹ vẫn nên nghĩ lại xem phải ăn nói với chủ nợ bên ngoài thế nào trước đi.”

Từ khi Giang An Ni biết Giang Văn Chung đã đủ tiền học phí nhưng vẫn lừa mình để mình lén trộm tiền phí phẫu thuật của con trai, thái độ của cô ta với Giang Văn Chung đã thay đổi, không còn thân mật giống như trước đây nữa.

Chuyện nợ nần bên ngoài mà Giang An Ni nói, mẹ Giang không hề để tâm đến: “Đứa nhỏ này, lâu lắm em trai con mới về nhà một chuyến, sao con cứ nói mấy chuyện không vui thế? Văn Chung nhà chúng ta là sinh viên, tương lai sẽ làm cán bộ, còn sợ chúng ta không trả nổi nợ bên ngoài sao?”

Giang An Ni không muốn nghe mẹ Giang nói đỡ cho Giang Văn Chung, liền đứng dậy quay về phòng mình.

“Đứa nhỏ này!”

Mẹ Giang nói với theo sau: “Sau này em trai con có tiền đồ rồi, không phải con cũng được thơm lấy sao. Đến lúc mẹ không còn nữa, nó chính là chỗ dựa của con đó.”

Đáp lại mẹ Giang là tiếng cửa phòng bị đóng lại.

Mẹ Giang cằn nhằn với con trai: “Con xem nó kìa, đúng là tức c.h.ế.t mẹ rồi.”

“Mẹ, do chị ấy có chuyện buồn trong lòng thôi.” Giang Văn Chung nói với mẹ Giang: “Mẹ, con đói rồi, mẹ nấu gì đó cho con ăn đi.”

Trời đất bao la, con trai quan trọng nhất. Vừa nghe Giang Văn Chung nói đói bụng, mẹ Giang không rảnh để ý đến con gái nữa, vội vàng đi nấu cơm cho anh ta.

Sau khi mẹ Giang ra ngoài, Giang Văn Chung đẩy gọng kính trên mắt, đi đến trước cửa phòng ngủ của mẹ Giang và Giang An Ni, nhẹ nhàng gõ cửa: “Chị, em vào được không?”

Vân Chi

Giang An Ni lật một trang sách, giọng thờ ơ: “Chị bận đọc sách, nếu không có việc gì thì đừng vào đây.”

Giang Văn Chung đứng sau cửa, khẽ thở dài: “Chị, em có việc muốn nói.”

Giang An Ni nhíu chặt mày: “Vậy em vào đi.”

Giang Văn Chung đẩy cửa vào phòng, trong tay ôm theo một đống đồ nhỏ.

“Chị.” Giang Văn Chung đặt đồ trong tay xuống cái bàn duy nhất trong phòng: “Thật ra mấy thứ này đều là mua cho chị. Mẹ lớn tuổi rồi, căn bản không dùng được mấy thứ này.”

Giang An Ni không hề ngẩng đầu lên mà dịch sang bên cạnh cách xa mấ thứ kia một chút: “Chị không dùng được mấy thứ này. Một người phụ nữ ở nông thôn làm ruộng như chị dùng mấy thứ này làm gì, cho ai ngắm chứ.”

Giang Văn Chung hạ giọng: “Chị, chị còn nhớ khi nhỏ chị thường cõng em đi chơi không. Có lần chị bị ngã, mặt xước một vết lớn, khi đó em bị dọa khóc rồi còn nói sau này lớn lên sẽ mua thuốc thần tiên dùng cho chị, đảm bảo sẽ không để lại sẹo. Lúc ấy, chị chẳng hề để ý, cũng không hề khóc, chỉ xoa mặt em, còn an ủi bảo em đừng sợ…Khi ấy tình cảm giữa chúng ta tốt đẹp biết mấy, bây giờ lại tới mức này…”

“Em biết, đều là lỗi của em! Em không nên ham mộ hư vinh, không nên lừa dối chị.”

“Chị, em bi lỗi rồi mà! Chị không tha thứ cho em cũng không sao, nhưng mà chị đừng giận dỗi nữa. Nếu trong lòng vẫn khó chịu, chị đánh em, mắng em đều được, nhưng mà đừng không để ý đến em như vậy. Chị là chị gái của em, cũng giống như mẹ vậy, đều là người thân thiết nhất của em trên cõi đời này. Nếu chị không để ý tới em, em chị còn mình mẹ là người thân thôi.”

Giang An Ni ngẩng đầu nhìn em trai, trong mắt anh ta đã chứa đầy nước mắt.

Thấy chị gái ngẩng đầu nhìn mình, anh ta gọi một tiếng: “Chị!”

Sau đó từng giọt nước mắt lập tức rơi xuống.

Từ nhỏ Giang An Ni đã thương người em trai này rồi. Trước đó khi xảy ra chuyện, ngoài oán giận Giang Văn Chung, đa phần vẫn là hận em trai không nên người.

Bây giờ, Giang Văn Chung đã cúi đầu nhận lỗi, Giang An Ni liền miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.
 
Back
Top Bottom