Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 60: Ngựa giống pháo hôi (38)



Khi hai vợ chồng về đến nhà, đã hơn mười giờ tối.

Lý Lưu Trụ với hai đứa nhỏ vẫn chưa ngủ, đều đang ngồi trong phòng chờ hai người bọn họ.

Lưu Đại Ngân vừa vào cửa, cháu trai nhỏ đã bổ nhào vào lòng bà ấy, miệng hô to: “Bà nội về rồi, bà nội về rồi.”

Lý Đại Ngân xoa mặt cháu trai nhỏ, cảm thấy dường như mệt mỏi suốt quãng đường đều đã tan biến.

Lý Khai Nguyên kéo em trai xuống khỏi người bà nội, mặt nhỏ nghiêm nghị: “Bà nội vừa về, đừng nghịch ngợm, mau để bà nội nghỉ ngơi một lát, ông bà nội vẫn chưa ăn cơm đâu.”

Trong lúc Lý Khai Nguyên nói chuyện, Lý Lưu Trụ đã dọn cơm lên bàn: “Cha, mẹ, cơm vẫn đang hâm nóng trong nồi, hai người mau ăn đi.”

Trưa nay bọn họ ăn cơm trong nhà cô họ, ăn xong cũng mới mười một giờ trưa, bây giờ đã hơn mười giờ tối, đã sắp qua mười hai tiếng đồng hồ, cũng qua cơn đói bụng rồi, hiện tại Lưu Đại Ngân cảm thấy không đói lắm.

Nhưng dù không đói, Lưu Đại Ngân vẫn cố ăn hai bát cháo. Nếu bà ấy không ăn, người nhà sẽ lo lắng.

Ngày hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy sớm, hôm nay bà ấy còn phải tới nhà cô họ.

Hôm qua bà ấy mang theo gà nướng, bánh ngọt, hôm nay cũng không tiện đi tay không. Thấy số trứng gà hôm trước mua về vẫn chưa động tới, Lưu Đại Ngân lấy ra một rổ trứng, mang đi cho cô họ.

Ngoài ra bà ấy còn mang thêm một trăm đồng, coi như tiền đặt cọc, và mấy đồng tiền lẻ linh tinh, định cho đám trẻ nhà cô họ.

Ngủ một đêm, chân cẳng càng nhức mỏi.

Nghĩ đến hôm nay lại phải đi bộ quãng đường xa như vậy, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy đau đầu.

Nhưng dù khó khăn hơn nữa cũng phải kiên trì, chỉ cần nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp sau này, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy cả người đầy sức lực, đầu không đau, chân không nhức mỏi nữa.

Khi Lưu Đại Ngân nấu cơm, Tam Thuận ra ngoài một chuyến.

Khi về mang theo một chiếc xe đạp.

Xe đạp do ông ấy mượn của người trong thôn, dùng ba quả trứng gà mới mượn được.

“Biết hôm qua bà mệt mỏi rồi, hôm nay để Lưu Trụ đạp xe đưa bà đi.” Lý Tam Thuận nói.

Lưu Đại Ngân: “Vậy còn ông?”

Lý Tam Thuận: “Tôi ở nhà trông cháu. Dù sao tôi cũng không biết ăn nói, mọi chuyện đều do bà quyết định, tôi với Lưu Trụ ai đi theo bà có gì khác nhau đâu.”

Lời này của Lý Tam Thuận không hề sai, ông ấy với con trai đều không biết ăn nói, cũng không thể quyết định, để ông ấy hay con trai đi theo Lưu Đại Ngân, thật đúng là không có gì khác biệt.

Có xe đạp rồi, vậy thì sẽ nhẹ nhàng hơn hôm qua nhiều.

Khi bọn họ đến, ông Quách với con trai con dâu ông ấy đã chờ đợi từ lâu.

Lưu Đại Ngân bỏ trứng gà ra, hàn huyên với gia đình cô họ một lúc, sau đó mới nói vào chuyện chính.

Lưu Đại Ngân móc tiền từ trong túi bên người mình ra, đặt lên bàn: “Đây là một trăm đồng tiền đặt cọc, mọi người đếm lại đi.”

Ông Quách nhìn lướt qua mười tờ đại đoàn kết đặt trên bàn, mở miệng nói: “Không cần nhiều như vậy, đặt cọc một nửa là được rồi.”

Lưu Đại Ngân cười đáp: “Bác trai, đưa sớm cũng là đưa, đưa muộn cũng là đưa, bây giờ đưa tiền cho bác trước, lòng cháu mới kiên định.”

Vân Chi

Ông Quách đếm lại mấy tờ tiền một lượt, bỏ vào trong túi: “Chị yên tâm, chắc chắn tôi sẽ làm tốt việc này, ngày hai mươi tám tới nhà tôi lấy quần áo.”

“Tay nghề của bác thế nào cháu biết mà, nếu áo da này bán được giá, sau này chúng ta còn hợp tác dài dài.”

Đưa tiền xong, hai mẹ con Lưu Đại Ngân định ra về, vợ chồng cô dượng họ nhiệt tình giữ lại, nhưng Lưu Đại Ngân nói trong nhà còn có việc, thật sự không thể ở lại lâu, hai người kia mới từ bỏ.

Ra khỏi nhà cô họ, Lưu Đại Ngân chưa vội về nhà mà bảo con trai lái xe đạp chở bà ấy lên huyện thành.

Nếu là gà nướng, người bình thường vẫn mua nổi. Nhưng mà áo da, chỉ sợ phải là người có của ăn của để mới mua được.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ kỹ rồi, bà ấy sẽ gửi điện báo cho Tiểu Trương ở tỉnh thành trước, xem anh ta có muốn mua áo da hay không.

Tên đầy đủ của Tiểu Trương là Trương Thủy Sinh, từ nhỏ đã sống ở tỉnh thành, quen biết đủ tầng lớp trong xã hội.

Lưu Đại Ngân gửi điện báo cho Trương Thủy Sinh, nói hai mươi chín tháng này sẽ lên tỉnh thành, muốn nhập từ chỗ anh ta vài bộ quần áo, đồng thời cũng mang theo thứ tốt, để Tiểu Trương nhìn giúp mình.

Giấy phép buôn bán gà nướng đã làm xong, Lưu Đại Ngân mài d.a.o soàn soạt chuẩn bị làm lớn một hồi, nhưng mà chuyện không theo ý người, gà nướng bán ở địa phương bán không chạy lắm.

Không phải vì gà nướng không ngon, mà vì quá đắt.

Bảy đồng một con gà nướng, để tiền đó mua thịt có thể mua vài cân, ai nỡ ăn gà nướng.

Mỗi ngày Lý Tam Thuận đều lên huyện thành bán gà nướng, ngày nào bán tốt thì bán được hai con, ngày bán không tốt, một con cũng không bán được.

Điều này khiến Lý Tam Thuận hơi nản lòng.

Vất vả lắm mới làm xong giấy phép buôn bán, có thể bán gà nướng quang minh chính đại, vậy mà lại không bán được, sao có thể khiến người ta không buồn bực?

Thấy ngày nào Lý Tam Thuận cũng ở nhà thở ngắn than dài, Lưu Đại Ngân không nhìn nổi, bèn kéo ông ấy cùng nhau học chữ.

Lý Tam Thuận không muốn học: “Tôi đã ngần này tuổi đầu rồi, còn học chữ làm gì? Nửa đời người đều như vậy, không biết chữ cũng đâu ảnh hưởng gì.”

Lưu Đại Ngân: “Sau này chúng ta là người làm ăn buôn bán, không biết chữ lỡ bị người ta lừa gạt thì phải làm sao? Ông có học không?”

Lưu Đại Ngân trừng mắt, Lý Tam Thuận lập tức thành thật: “Học học học, tôi học còn không được sao?”

Vài ngày sau, điện báo của Trương Thủy Sinh tới, trong điện báo anh ta nói, anh ta vừa trở về từ đặc khu kinh tế, đợi gặp mặt rồi nói chuyện.

Trong điện báo còn nói địa chỉ gặp mặt, chính là cửa xưởng thêu, nơi bọn họ gặp mặt lần đầu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 61: Ngựa giống pháo hôi (39)



Lần này lên tỉnh thành, Lưu Đại Ngân xách theo túi lớn túi nhỏ, mang theo không ít thứ.

Ngoài hai mươi con gà nướng ra, còn có năm chiếc áo da thỏ.

Tay nghề của ông Quách đúng là không nói chơi, da lông bóng loáng như nước, kiểu dáng vừa đơn giản vừa đẹp mắt.

Người lớn tuổi như Lưu Đại Ngân còn thích không chịu nổi, khi mặc thử ở nhà gần như không nỡ cởi ra.

Lý Tam Thuận ngồi trên giường đất, thấy vậy nói: “Nếu bà thích, thì tôi để lại một chiếc.”

Lưu Đại Ngân cởi áo lông thỏ ra, gấp lại cẩn thận, đặt vào trong túi: “Ông không biết hiện tại điều kiện nhà chúng ta thế nào sao? Bên ngoài vẫn đang nợ một đống, áo lông này bốn mươi đồng một chiếc đấy, tôi nỡ giữ lại sao?”

“Đợi chúng ta kiếm được tiền rồi, tôi sẽ để lại hai chiếc, thay đổi mỗi ngày.”

Lý Tam Thuận gật đầu phụ họa: “Ừ, tôi cũng giữ lại hai chiếc, để thay đổi.”

Gà nướng lần này cũng được chú trọng hơn lần mang tới tỉnh thành trước đó không ít, Lý Tam Thuận dùng giấy dầu cẩn thận bọc kín, rồi dùng dây thừng buộc lại, nhìn qua đẹp mắt hơn giấy bản nhiều.

Lưu Đại Ngân rất có lòng tin, nhất định lần này có thể kiếm được nhiều tiền.

Khi tới tỉnh thành rồi, trời vẫn tối om.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân với con trai ở lại ga tàu hỏa, dùng bình nước đi lấy nước nóng, ngâm bánh bột ngô mang từ nhà theo cho mềm ra để ăn.

Cơm nước xong, phải bắt đầu làm việc rồi.

Lưu Đại Ngân cởi túi da rắn ra, bắt đầu bán gà nướng trong sân ga.

Tay nghề của Lý Tam Thuận không cần phải nhắc đến, gà nướng được bao kín bởi giấy dầu vẫn không ngăn được mùi thơm bay ra ngoài, liên tục chui vào mũi người ta.

Trong phòng chờ chật chội kín gió, mùi gà nướng thơm lừng nhanh chóng lan ra.

Không chỉ có Lưu Đại Ngân, trong phòng đợi còn có vài người nữa cũng đang bán hàng.

Xem ra tin tức có thể buôn bán trên tỉnh thành đã lan truyền rộng rãi rồi, lần trước khi lên tỉnh, trong phòng đợi vẫn chưa có ai bán đồ đâu.

Lưu Đại Ngân bán được tổng cộng năm con gà nướng trong phòng đợi, đều là hành khách đi công tác mua mang về nhà.

Đợi đến khi trời sáng hẳn, Lưu Đại Ngân với con trai mới ra khỏi ga tàu hỏa.

Xưởng thêu cách ga tàu hỏa hơi xa, Lưu Đại Ngân với con trai mình chậm rãi cõng túi da rắn đi về phía xưởng thêu.

Khi đi ngang qua quầy bán báo, Lưu Đại Ngân mua vài tờ.

Lý Lưu Trụ rất khó hiểu: “Mẹ, mẹ mua cái này làm gì? Không ăn được cũng chẳng uống được.”

Lưu Đại Ngân cất mấy tờ báo đi, trả lời: “Mang về nhà rồi xem!”

Lần này tới tỉnh thành, sạp hàng nhỏ bán đồ bên đường đã nhiều hơn.

Đa số là bán băng đĩa và sách vở gì đó màu sắc rực rỡ.

Đám chủ quán đó đều ăn mặc rất khoa trương, mùa đông vẫn đeo chiếc kính đen to tổ chảng che khuất nửa khuôn mặt, quần áo cũng không ăn mặc tử tế, cúc áo cái đóng cái mở, nhìn qua giống bọn du côn lưu manh.

Lưu Đại Ngân xem qua từng sạp hàng một, vòng đi vòng lại vài vòng.

Thấy có khách tới, chủ quán rất nhiệt tình: “Chị gái, chị muốn mua gì? Số băng cát-xét đều nhập hàng từ Cảng Đài đấy, bên ngoài không mua được đâu.”

Lưu Đại Ngân chỉ vào một quyển tạp chí màu sắc rực rỡ, trên mặt là một chàng trai rất tuấn tú, hỏi: “Cậu thanh niên này là ai thế? Sách này bán tế nào?”

“Chị gái, chị tinh mắt thật đấy, cậu ta chính là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất Cảng Đài hiện giờ, mấy quyển sách này đều là sách về minh tinh nổi tiếng nất bên đó, đám thanh niên thích mua lắm. Tôi cũng phải phí rất nhiều công sức mới kiếm được vài quyển.”

Lưu Đại Ngân cầm quyển tạp chí kia lên lật xem thử, bên trong đều là ảnh chụp của thanh thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp.

Chỉ là… Ăn mặc rất đồi phong bại tục.

Lưu Đại Ngân không lật tiếp mà bỏ quyển tạp chí xuống, hỏi: “Chàng trai, hỏi cậu chuyện này nhé, cậu nói sách này người trẻ tuổi đều thích mua à?”

“Vâng.”

Lúc này không có khách hàng, chủ quán cũng rảnh rỗi, nên cũng giải thích nghi hoặc cho Lưu Đại Ngân: “Trên tỉnh thành này có người trẻ tuổi nào là không có một quyển tạp chí hay băng cát xét từ Cảng Đài đâu, quần áo các ngôi sao mặc trong này, có tiền cũng không mua được đâu.”

Chủ quán tháo kính râm của mình xuống, cầm trong tay: “Cái kính này của tôi do bạn tốt của tôi nhập hàng từ đặc khu kinh tế mang về bán đấy, vất vả lắm tôi mới cướp được một cái. Hiện giờ trên tỉnh thành, đeo kính râm này đang là mốt đấy.”

Lưu Đại Ngân suy tư một lát, rồi hỏi: “Tạp chí như vậy cậu còn bao nhiêu? Tôi mua hết.”

Lý Lưu Trụ kinh hô thành tiếng: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Chủ quán kéo ra một cái hòm từ bên dưới sạp hàng, lấy ra ba quyển: “Tổng cộng bốn quyển, số còn lại đều giống nhau.”

Lưu Đại Ngân lật xem, mấy quyển tạp chí này đều không khác nhau nhiều lắm, nam nữ trên tạp chí đều ăn mặc quần áo mốt nhất hiện này, còn có chữ Lưu Đại Ngân không quen biết.

Lưu Đại Ngân thu bốn quyển tạp chí lại, hỏi: “Bao nhiêu tiền một quyển?”

“Chị gái, tôi nói chị nghe này, cả tỉnh thành chỉ có chỗ của tôi là có tạp chí như vậy thôi, chúng ta có duyên, bớt cho chị số lẻ, hai đồng một quyển, bốn quyển lấy chị bảy đồng rưỡi, coi như chúng ta kết bạn với nhau.”

Lý Lưu Trụ trợn trừng mắt, chỉ vào mấy quyển tạp chí, nói: “Chỉ mấy quyển tạp chí mỏng tanh như vậy, mà anh đòi tận bảy đồng rưỡi, anh định lừa tiền người ta à?”

“Vật hiếm mới quý, cả tỉnh thành này chỉ có mình sạp hàng của tôi là có mấy quyển tạp chí đó, hơn nữa, đều là hàng nhâ từ Cảng Đảo, chỉ riêng vé xe lửa thôi cũng tốn kém lắm rồi. Vì chị mua một lúc vài quyển, tôi mới bán rẻ cho đấy.”

Lưu Đại Ngân buông tạp chí trong tay xuống, thản nhiên nói: “Vừa rồi cậu nói chuyện với mấy cô gái kia, tôi đều nghe thấy rồi.”

Lưu Đại Ngân: “Tạp chí này một đồng một quyển, ba đồng bốn quyển.”

Chủ quán…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 62: Ngựa giống pháo hôi (40)



Khi Lưu Đại Ngân đi ngang qua sạp hàng này, chủ quán đang đẩy mạnh tiêu thụ tạp chí nhà mình với mấy cô gái trẻ tuổi, đợi Lưu Đại Ngân đi hết một vòng quay trở lại, mấy cô gái kia đã đi rồi.

Chủ quán đành phải nói: “Chị gái, chị đã nghe thấy rồi, thì bốn quyển này ba đồng, thích thì chị mua đi, không thích thì thôi, chúng ta vẫn là bạn.”

Lý Lưu Trụ; “Mẹ!”

Lưu Đại Ngân đã bắt đầu móc tiền ra, không để ý đến con trai.

Lý Lưu Trụ không muốn mẹ mình tiêu tiền uổng phí mua thứ vớ vẩn này, ba đồng có thể mua được mấy cân thịt đó.

Anh ta lại hô một tiếng: “Mẹ!”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ nghe thấy rồi, con đừng kêu nữa, mẹ mua cái này có chỗ dùng đến.”

Trả tiền xong, Lưu Đại Ngân đưa tạp chí cho con trai, bảo anh ta cất đi.

Gần đến xưởng thêu, cuối cùng Lý Lưu Trụ không nhịn nổi nữa: “Mẹ, rốt cuộc mẹ mua cái này có ích lợi gì?”

Lưu Đại Ngân: “Lưu Trụ, trong buôn bán không thể chỉ nhìn cái trước mắt, cơ hội kiếm tiền sẽ không tự mình mọc cánh bay đến trước mặt con, mà phải tự mình tìm kiếm.”

Vân Chi

“Nhưng đám tạp chí sặc sỡ gì kia… Sao có thể kiếm tiền?”

Lưu Đại Ngân không muốn nói chuyện với con trai, nên yên lặng đi về phía trước.

“Mẹ, mẹ chờ con với.”

Lần này cửa xưởng thêu đã náo nhiệt hơn rất nhiều, Đại Trần không bày hàng ở đây, nhưng đã có thêm vài quán mới.

Trương Thủy Sinh đã chờ ở nơi đó.

So với lần trước thì lần này Trương Thủy Sinh không thay đổi nhiều lắm, chỉ có kính râm lớn trên mặt đã không còn.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Trương Thủy Sinh rất nhiệt tình: “Chị gái, lần trước may mà có chị, nếu không phải chị dạy em mang áo sơ mi tới chợ phiên bán, khả năng em lỗ hết cả vốn rồi.”

Lưu Đại Ngân mỉm cười: “Cũng vì Tiểu Trương cậu có bản lĩnh thôi, lần này tôi mang theo “Thứ tốt” tới, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”

Trương Thủy Sinh đáp: “Được, chị gái, chị đi theo tôi.”



Hai người đến một quán nước, vừa vào nhà Trương Thủy Sinh đã nói với ông chủ: “Ông chủ, xếp cho tôi một phòng riêng.”

Chủ quán là một người đàn ông trung niên, nhân viên chỉ có một, là một cậu thiếu niên không lớn lắm.

“A Liễu, dẫn khách đến phòng riêng đi.”

A Liễu vắt khăn lông lên vai, giơ tay làm động tác “Mời”.

Bàn ghế trong phòng đều không phải đồ mới, tuy rằng hơi cũ, nhưng được lau dọn rất sạch sẽ.

Dễ nhận ra Trương Thủy Sinh là khách quen ở đây. Sau khi khách hàng gọi nước trà, A Liễu lập tức rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Trương Thủy Sinh mở miệng trước: “Chị gái, chị lại mang gà nướng tới à, vừa gặp chị đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Lưu Đại Ngân đặt túi đựng gà nướng xuống đất, nói: “Mang theo, có điều “Thứ tốt” tôi nói trong điện báo không phải thứ này.”

Trương Thủy Sinh tò mò: “Là thứ gì vậy?”

Khi vừa nhận được điện báo của Lưu Đại Ngân, Trương Thủy Sinh không mong chờ lắm “Thứ tốt” mà bà ấy nói, trong mắt anh ta, một người phụ nữ nông thôn như Lưu Đại Ngân có thể có được “Thứ tốt” gì?

Chỉ sợ “Thứ tốt” kia cũng là gà nướng trong nhà bà ấy.

Trương Thủy Sinh thừa nhận, gà nướng nhà Lưu Đại Ngân rất thơm, chắc chắn ăn cũng rất ngon, cũng coi như “Thứ tốt” trong niên đại này rồi.

Nhưng lại không đáng giá phải mất công gửi điện báo như vậy, dáng vẻ còn rất thần bí.

Dù sao anh ta cũng từng tiếp xúc với món gà nướng nhà bà ấy rồi…

Lưu Đại Ngân mở cái túi con trai mình mang theo, lấy ra một chiếc áo khoác da thỏ, cần thận bày trên mặt đất.

Còn chuyện vì sao không bày trên bàn ư? Vì Lưu Đại Ngân sợ áo da thỏ rụng lông, bám vào bàn thì không hay lắm.

Áo da thỏ vừa xuất hiện, hai mắt Trương Thủy Sinh lập tức trợn trừng.

Từ nhỏ đến lớn, toàn bộ nhận thức của Trương Thủy Sinh về áo da đều đến từ các vị phu nhân trong phim điện ảnh.

Ở nơi xa hoa trụy lạc, các vị phu nhân mặc sườn xám, bên ngoài khoác áo lông, lắc lư vòng eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy.

Khi đó anh ta chỉ cảm thấy áo da này đẹp quá, nhưng khi tận mắt nhìn thấy áo lông thỏ, Trương Thủy Sinh mới cảm nhận được hết cái đẹp của nó.

Lông thỏ màu trắng bóng loáng như nước, cảm giác khi sờ vào rất tuyệt.

Lưu Đại Ngân thấy rõ ánh mắt si mê của Trương Thủy Sinh, bà ấy cười nói: “Tiểu Trương, tôi nói không sai chứ, thứ này là “Thứ tốt” nhỉ?”

Trương Thủy Sinh gật đầu liên tục: “Là thứ tốt, đúng là thứ tốt thật.”

A Liễu mang nước trà lên, làm như không nhìn thấy khách hàng đang ngồi xổm trên mặt đất, buông ấm chén trà xuống xong lập tức lui ra ngoài.

Trương Thủy Sinh trở lại chỗ ngồi, hơi xấu hổ: “Chị gái, khiến chị chê cười r.”

Trương Thủy Sinh lẳng lặng nghe Lưu Đại Ngân nói chuyện, đợi bà ấy nói xong, anh ta mới hỏi: “Chị gái, áo lông thỏ của chị bán bao nhiêu tiền?”

Lưu Đại Ngân cười khà khà: “Cậu xem rồi trả giá là được.”

Trương Thủy Sinh ngẫm nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Chị gái, tôi cũng vừa nhập vài món quần áo từ phía nam, chị ngồi đây chờ tôi một lát, tôi mang tơ cho chị xem nhé.”

Không đợi Lưu Đại Ngân trả lời, Trương Thủy Sinh đã ra khỏi phòng.

Lưu Đại Ngân với con trai bà ấy vừa uống trà vừa chờ đợi trong phòng.

“Mẹ, nước trà này có gì ngon đâu, đắng c.h.ế.t đi được, còn không ngon bằng nước sôi để nguội.”

“Cứ uống đi, đợi lát nữa con sẽ biết hương vị.”

Một lúc lâu sau, Trương Thủy Sinh cõng một bao tải quay lại.

Mở bao tải ra, bên trong là vài chiếc áo khoác vải nỉ, mười mấy chiếc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, và vài chiếc quần màu lam.

Không biết mấy chiếc quần kia được may từ vải gì, nhìn qua vừa dày vừa cứng.

“Chị gái, tôi vừa nhập lô hàng này xong, trong tay không còn nhiều tiền ữa, chị xem, tôi dùng mấy chiếc áo khoác nỉ này đổi áo lông thỏ của chị, có được không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 63: Ngựa giống pháo hôi (41)



Lưu Đại Ngân không vội đáp lời, mà cầm một chiếc áo khoác vải nỉ lên xem xét cẩn thận trước đã.

Chiếc bà ấy cầm là một chiếc áo khoác màu xanh làm, kiểu áo khoác dáng dài, Lưu Đại Ngân ướm thử trên người một lát, độ dài gần tới đầu gối.

Trương Thủy Sinh nói: “Đây là kiểu dáng mới nhất phía nam, nhập từ bên Cảng Đảo về, vất vả lắm tôi mới cướp được mấy chiếc này.

Lưu Đại Ngân buông áo khoác xuống, lại cầm quần dài lên, v**t v* một lát, rồi hỏi: “Vải này là vải gì thế? Sao lại cứng như vậy? Còn ống quần này nữa sao lại rộng thế? Cứ như cái bao tải.”

“Đây là quần jean,” Trương Thủy Sinh cầm lấy một chiếc quần jean lên, ướm trên người mình khoa tay múa chân nói: “Cái này đang mốt ở phía nam đó, minh tinh nổi tiếng ở Cảng Đảo đều mặc thứ này. Có một chiếc quần như vậy, mặc đi ra ngoài, đảm bảo người qua đường đều ngoái lại nhìn.”

Buông quần xuống, anh ta lại nói tiếp: “Chị gái, bán mấy thứ này đều không cần thét to, chỉ cần treo một cái lên cao, là khối người tới tranh cướp. Nếu không phải tôi với chị là người quen, tôi sẽ không lấy ra đâu, tôi tự bày quán bán cũng nhanh chóng bán hết.”

Áo khoác vải nỉ này thật sự không tệ, Lưu Đại Ngân từng thấy nó ở Cung Tiêu Xã của tỉnh, bán hơn một trăm sáu mươi đồng đó, còn phải có phiếu đặc biệt.

Lưu Đại Ngân đã tận tay sờ thử, chất lượng cũng không khác nhau nhiều lắm, nhìn qua kiểu dáng cũng rất giống.

Lưu Đại Ngân buông áo khoác vải nỉ xuống, ngồi lại ghế, uống một chén trà.

Bà ấy không chậm rãi phẩm trà, mà uống như uống nước lã ở nhà, tu hai hớp nước, chén trà đã thấy đáy.

Buông chén trà xuống, Lưu Đại Ngân dùng tay áo lau miệng: “Được, cứ theo lời cậu nói đi, đổi áo khoác nỉ lấy áo lông thỏ.”

Trương Thủy Sinh cao hứng đáp: “Được.”

Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Áo sơ mi thêu hoa này của cậu bao nhiêu tiền một chiếc? Quần jean này bao nhiêu tiền?”

Trương Thủy Sinh: “Áo sơmi này chính là hàng xuất dư chuyển sang tiêu thụ trong nội địa, mười hai đồng một chiếc. Quần jean là quần nhập từ Cảng Đảo, giá nhập là hai mươi lăm đồng một chiếc, cái giá tôi để cho chị đều là giá bán sỉ rồi đấy.”

Lưu Đại Ngân sờ chiếc áo sơ mi kia, đúng là tốt hơn áo sơ mi vải tổng hợp lần trước rất nhiều.

Lưu Đại Ngân nhẩm tính trong lòng, rồi nói: “Tôi mua mười chiếc áo sơ mi, bốn chiếc quần jean.”

Trương Thủy Sinh mở miệng báo giá: “Mười chiếc áo sơ mi là một trăm hai mươi đồng, bốn chiếc quần jean là một trăm đồng, tổng cộng hai trăm hai mươi đồng. Chị gái, tôi muốn mua một con gà nướng, chị đưa tôi hai trăm mười đồng là được rồi.”

Lưu Đại Ngân gói kỹ quần áo, miệng sai con trai: “Lưu Trụ lấy hai con gà nướng.”

Lý Lưu Trụ nghe lời mẹ, lấy ra hai con gà nướng từ túi da rắn.

Trương Thủy Sinh vội vàng xua tay: “Chị gái, đưa tôi một con là được rồi.”

Lưu Đại Ngân lớn giọng: “Con kia là chị tặng cho cậu, cậu đừng khách sáo, nếu không chị không vui đâu.”

Trương Thủy Sinh cảm khái: “Chị gái, chị hào phóng thật đấy.”

Gói quần áo xong, Lưu Đại Ngân ngồi lại chỗ của mình, lấy tạp chí bà ấy vừa mua trên đường ra, đặt lên trên bàn.

Trương Thủy Sinh không hiểu bà ấy có ý gì, đành hỏi thử: “Chị gái, chị muốn mua loại tạp chí này à?”

Lưu Đại Ngân: “Tôi mua tạp chí này làm gì, tôi đâu đọc được mấy chữ trên đó.”

Chữ trên tạp chí đều là chữ phồn thể, Lưu Đại Ngân mới học chữ mấy ngày, vừa nhận ra được vài con chữ dễ viết thôi, chữ phồn thể kiểu này, một chữ bà ấy cũng không biết.

“Tiểu Trương, cậu thấy người đàn ông trong ảnh này thế nào?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Hả?” Trương Thủy Sinh không hiểu ra sao, đang yên đang lành chị Lưu hỏi cái này làm gì?

Người đàn ông này thế nào ư? Đương nhiên là đẹp trai rồi.

Anh ta chính là minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhất Hồng Kong đó.

Trương Thủy Sinh quyết định ăn ngay nói thật: “Vẻ ngoài rất đẹp trai.”

Lưu Đại Ngân bật cười: “Cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi đang hỏi về người đàn ông này, mà là chiếc áo da trên người anh ta.”

Đó là một chiếc áo da dáng ngắn màu đen, vừa dài tới ngang eo, hai bên vai trái phải đều có đai giống trên quân trang, cổ bẻ dáng vest, bên dưới còn có cả đai eo.

Theo mắt nhìn của Lưu Đại Ngân thì cực kỳ có phong cách tây âu.

Vân Chi

“Chiếc áo da này à…” Trương Thủy Sinh cảm thán: “Đẹp, nhưng chúng ta không mua nổi. Có thể mặc trên người anh ta, không biết giá cao đến mức nào đâu.”

Lưu Đại Ngân: “Chúng ta không mua được, nhưng không đại biểu chúng ta không làm được. Có đẹp thế nào đi nữa, thì nó cũng là một chiếc áo da, chỉ cần có da, có thợ da, chúng ta cũng có thể làm ra một chiếc như vậy.”

Trương Thủy Sinh há hốc miệng thốt lên: “Chúng ta có thể làm ra được?”

Lưu Đại Ngân: “Để tôi quay về hỏi thợ da trước đã, nếu làm được, Tiểu Trương cậu có mua không?”

“Mua, sao lại không mua chứ.” Trương Thủy Sinh không cầm lòng được vỗ mạnh lên bàn một cái, kích động nói: “Chị Lưu, chỉ cần chị làm ra được, có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu.”

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm, hỏi: “Vậy nếu hơi đắt chút thì sao?”

Trương Thủy Sinh: “Đắt một chút không là gì, cho dù đắt mười chút, tôi vẫn mua.”

“Vậy được, có những lời này của cậu tôi cũng yên tâm rồi.”

Lưu Đại Ngân càng có lòng tin: “Khi về tôi sẽ tìm thợ da hỏi xem có thể làm ra được chiếc áo da kiểu này hay không. Nhưng mà…”

Nói tới đây, bà ấy đổi giọng: “Nhưng mà, khuy cúc trên áo vẫn phải nhờ cậu giúp đỡ.”

“Cái này thì không thành vấn đề.” Tiểu Trương đồng ý ngay.

“Chị Lưu, khi nào chị về?”

Lưu Đại Ngân: “Hai mẹ con chúng tôi còn phải ở lại tỉnh thành thêm mấy hôm nữa.”

“Vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhau ở đây nhé?”

“Được, ngày mai chúng ta lại gặp nhau lúc này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 64: Ngựa giống pháo hôi (42)



Ra khỏi quán trả, sau khi đường ai nấy đi với Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân lại cõng túi da rắn đựng là nướng lên vai: “Lưu Trụ, chúng ta đi nào, đến trước cổng trường đại học bán quần áo.”

“Cổng trường đại học? Mẹ, chúng ta không bán ở cửa xưởng thêu nữa à?”

Lưu Đại Ngân: “Hôm nay là thứ bảy, đại học được nghỉ, chúng ta đến cổng trường đại học bán.”

Trên tỉnh thành này, Lưu Đại Ngân chỉ biết một trường đại học duy nhất, chính là trường Đại học Công Nghiệp mà Giang Văn Chung đang theo học.

Lưu Đại Ngân nhớ rõ, đối diện Đại học Công Nghiệp cũng là một trường đại học. Trường học kia có rất nhiều nữ sinh ra ra vào vào, cũng không biết là đại học gì…

Thời đại này, chỉ có sinh viên năm nhất là khó khăn trong việc gom góp tiền học phí thôi, đợi lên năm hai rồi, đa số sinh viên đều không tính là quá nghèo.

Ngoài trợ cấp ra, trường học còn phát cho bọn họ phiếu gạo, phiếu vải… Và các loại phiếu khác.

Giống con gái út Lý Ngẫu Hoa nhà bà ấy, sau khi vào trung cấp, trong nhà không phải tốn một đồng nào cho cô ấy nữa, ngay cả ngày nghỉ về nhà, trong trường học cũng sẽ phát cho phiếu gạo. Bởi vì cô ấy là người ăn cơm nhà nước rồi.

Ngoài mấy thứ này ra, ấm trà, khăn mặt, vỏ chăn gì đó… Trường học đều sẽ phát.

Vì điều này, Lưu Đại Ngân mới càng cảm thấy Giang Văn Chung là kẻ vô lương tâm.

Học phí đã đủ, cuộc sống sau này cũng có nơi trông cậy rồi, vì chút thể diện bên ngoài lại có ý đồ xấu với tiền phẫu thuật của cháu ngoại, anh ta vẫn là người sao?

Mẹ nó!

Nói anh ta lòng lang dạ sói cũng là làm nhục lang sói.

Đến chó còn có lương tâm hơn anh ta.

Khoảng thời gian này không tính là sớm, cũng không tính là muộn. Nếu không phải đi học, khả năng lúc này sinh viên mới bắt đầu ra khỏi cửa.

Lưu Đại Ngân cố ý mang theo mấy cây gậy trúc từ nhà mình, chỉ cần buộc lại treo lên là có thể tạo thành một chiếc giá treo quần áo đơn giản.

Lấy quần áo ra treo lên giá treo, sạp hàng coi như đã bày xong.

Lý Lưu Trụ vừa làm việc vừa nhỏ giọng nói: “Mẹ, chẳng trách mẹ lại bảo con mang theo mấy cây gậy trúc này, hóa ra là để bán quần áo.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Lần trước chúng ta vội về nhà làm giấy phép buôn bán, hôm nay chúng ta không vội, tranh thủ cơ hội ở lại tỉnh thành bán quần áo luôn.”

“Hàng hóa lần này của Tiểu Trương không tệ, khá hơn lần trước nhiều, mẹ nghĩ chắc chắn sẽ bán rất đắt hàng.”

Lý Lưu Trụ phụ họa: “Con cũng nghĩ sẽ bán rất chạy.”

Quần áo vừa treo lên, đã có không ít người xông tới.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân lớn tiếng thét to: “Áo khoác nỉ quần jean, áo sơmi thêu hoa đây! Áo khoác nỉ quần jean, áo sơmi thêu hoa đây.”

Một cô gái trẻ hỏi đầu tiên: “Dì ơi, quần áo này dì bán thế nào?”

Lưu Đại Ngân trả lời: “Áo khoác nỉ một trăm rưỡi, áo sơmi mười tám, quần jean ba mươi, đều không cần phiếu.”

Có người nói thầm nói: “Đắt vậy?”

Lưu Đại Ngân không tức giận, mà cười nói: “Đắt sao? Cháu nhìn kiểu dáng chiếc áo khoác nhà dì đi, nhìn đường may, chất liệu này xem, nếu bán trong Cung Tiêu Xã phải bán bao nhiêu tiền? Hơn nữa, trong Cung Tiêu Xã có tiền không phiếu có thể mua được sao?”

Lưu Đại Ngân buông áo khoác nỉ xuống, cầm áo sơmi lên, mở ra, chỉ vào góc cổ áo nói: “Cháu nhìn hàng chữ trên này xem, áo sơ mi này của dì là hàng xuất khẩu chuyển tiêu thụ nội địa đấy, bình thường trong Cung Tiêu Xã cũng không có đâu.”

“Còn quần jean à, chính là hàng nhập từ Hong Kong đó. Các cháu đều học đại học ở tỉnh thành, chắc là hiểu biết hơn dì nhiều. Quần jean này nhìn có tây không?”

Một cô gái trẻ tuổi uốn tóc xoăn cầm áo sơ mi lên, nói thầm với bạn mình: “Cậu xem, áo sơ mi này, không khác chiếc áo kia của Ngưu Lệ Lệ lắm nhỉ?”

“Ừ, đúng là không khác nhiều lắm. Tớ nhớ rõ Ngưu Lệ Lệ từng nói, chiếc áo kia do cha cô ấy xếp hàng mua từ cửa hàng nhập khẩu trên Thủ đô đó, còn vất vả lắm mới cướp được, giá tận mười bốn đồng.”

“Tớ cũng nghe cô ấy nói vậy…”

Cô gái tóc xoăn kia buông áo sơ mi xuống, bắt đầu trả giá: “Dì ơi, bạn cùng lớp cháu có một chiếc y hệt, mua ở trung tâm thương mại trên thủ đô, chỉ mất mười bốn đồng thôi, cũng không cần phiếu vải đó.”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Vậy chiếc áo kia của bạn cháu mua có dễ không?”

Cô gái tóc xoăn buột miệng thốt lên: “Không dễ mua, cha cậu phải chen chúc mấy tiếng đồng hồ, vất vả lắm mới mua được đấy, cậu ấy còn nói…”

Cô ấy chưa nói xong, bạn đi cùng đã dùng khuỷu tay khẽ huých cô ấy một cái.

Nhận ra mình lỡ lời, cô ấy vội vàng ngậm chặt miệng.

Lưu Đại Ngân: “Cha cô ấy phải chen chúc mấy tiếng đồng hồ mới mua được, chắc chắn có người còn không mua được đâu. Nếu các cháu muốn mua thì mười bảy đồng, rẻ nữa thì dì không bán được.”

Mấy cô gái nhìn nhau, đều không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là cô gái tóc xoăn mở miệng đầu tiên: “Cháu mua một chiếc.”

“Cháu cũng mua một chiếc.”

“Cũng lấy cho cháu một chiếc.”

“Cháu không mua áo sơ mi, cháu mua quần jean.”

“Trần Trân, quần jean tận ba mươi đồng đó.”

Trần Trân không trả lời bạn mình mà quay sang mặc cả với Lưu Đại Ngân: “Quần jean bớt cho cháu chút nhé, hai tám đồng cháu mua luôn.”

Lưu Đại Ngân trầm tư như đang cân nhắc, một lúc sau mới gật đầu: “Được rồi, mấy đứa là khách hàng đầu tiên của dì, coi như bán mở hàng đấy.”

Cứ như vậy, bà ấy đã bán ra được ba chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jean rồi. Mỗi chiếc áo kiếm được năm đồng, ba chiếc chính là mười lăm đồng. Một chiếc quần jean lãi ba đồng, tổng cộng lần này chính là mười tam đồng, từ đầu đến cuối còn chưa đến một tiếng đồng hồ, đã kiếm đựoc nhiều như vậy rồi. Trái tim Lý Lưu Trụ như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Áo sơ mi và quần jean đều bán được không ít, áo khoác nỉ thì có không ít người hỏi, nhưng mà không ai mua.

Lưu Đại Ngân không hề sốt ruột, mới một lát mà thôi, còn chưa nhiều người biết bà ấy bày quán bán quần áo trước cổng trường đâu.

Vốn dĩ cô gái tóc xoăn và bạn mình định ra ngoài dạo phố, nhưng mua được quần áo rồi cũng không ra ngoài nữa, mà bốn người cùng quay về ký túc xá để mặc thử.

Qua miệng bọn họ, nghe được có người bày quán trước cổng trường, quần áo bán ra còn không tệ, lại có rất nhiều sinh viên ra ngoài xem náo nhiệt.

Người xem nhiều, tất nhiên người mua quần áo cũng nhiều lên, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã mở hàng được một chiếc áo khoác.

Người mua áo khoác là một cô gái trẻ tuổi, thời thượng. Có người quen biết, mở miệng chào cô ấy: “Cô Cao.”

Cô giáo Cao cởi áo khoác của mình ra, mặc thử chiếc áo khoác nỉ vừa mua, lập tức thu được ánh mắt hâm một và tiếng khen ngợi của một đám người.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 65: Ngựa giống pháo hôi (43)



Sau khi mặc áo khoác nỉ lên người cô giáo Cao trở nên xinh đẹp như vậy, chẳng khác nào quảng cáo miễn phí giúp Lưu Đại Ngân.

Sinh viên đa phần đều trong độ tuổi thích làm đẹp, huống chi đa số đều là người có tài năng vượt trội, nếu hoàn cảnh gia đình không khó khăn quá, khả năng tiền trong túi đều rủng rỉnh hơn bạn bè cùng lứa tuổi.

Càng lúc càng nhiều người vây tới.

Chỉ trong buổi sáng, Lưu Đại Ngân đã bán ra được hai chiếc áo khoác nỉ, quần jean thì bán hết sạch.

Có vài sinh viên còn hỏi Lưu Đại Ngân ngày mai có tới nữa không, có còn quần jean không?

Nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Lưu Đại Ngân mới biết quần jean này gọi là quần ống loe, là mẫu quần đang được người trẻ tuổi ở tỉnh thành yêu thích, muốn mua một cái cũng không dễ dàng gì.

Lưu Đại Ngân ghi tạc hết những lời này, đợi ngày mai gặp Tiểu Trương sẽ hỏi anh ta một câu xem anh ta có còn quần ống loe kiểu này hay không.

Sau một buổi sáng ngắn ngủi, Lưu Đại Ngân bán quần áo đã kiếm được hơn hai trăm đồng, nếu là trước kia, ngay cả nghĩ bà ấy cũng không dám nghĩ đến.

Có tiền rồi, trong lòng cũng tự tin hơn, trưa hôm đó Lưu Đại Ngân dẫn con trai đi ăn một bữa ngon.

Buổi sáng đi bán quần áo rồi, buổi chiều bà ấy liền đi bán gà nướng.

Vẫn bán trước cổng trường đại học, có điều không phải trường đại học buổi sáng mà là trường Giang Văn Chung đang theo học.

Nữ sinh yêu cái đẹp, vì vậy quần áo bán tương đối chạy. Nam sinh đa phần thích ăn ngon, đương nhiên bán gà nướng sẽ nhanh hết hơn.

Vừa bày gà nướng ra, đã có người tới hỏi: “Chị gái, gà nướng này bán thế nào?”

Lưu Đại Ngân ngẩng đầu nhìn qua, gặp ngay “người quen” cũ.

Là thầy giáo họ Trần bà ấy từng gặp khi đến trường học tìm Giang Văn Chung. Có điều ông ấy không nhận ra Lưu Đại Ngân.

Cũng không trách được ông ấy, bởi dù sao so với lần trước, lần này Lưu Đại Ngân đã thay đổi rất nhiều.

Lần trước Lưu Đại Ngân mặc quần áo dài rộng, đi thẳng từ nhà đến tỉnh thành, mặt mũi chưa rửa, đầu tóc chưa chải, hơn nữa trên mặt còn mang theo biểu cảm bi phẫn, nhìn giống như kẻ điên vậy.

Lần này Lưu Đại Ngân cố ý mặc quần áo tốt nhất, rửa mặt sạch sẽ, đầu chải gọn gàng, vẻ mặt khát khao cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, đương nhiên là thầy giáo Trần không nhận ra rồi.

“Gà nướng này của chị bán thế nào?” Thầy giáo Trần hỏi.

“Bảy đồng một con, không cần phiếu.” Lưu Đại Ngân mở giấy dầu ra để thầy Trần nhìn rõ.

“Gà nướng này của tôi đều là gà nuôi từ năm trước, con nào cũng nặng ít nhất ba cân. Làm gà nướng là tay nghề tổ truyền của gia đình tôi, tổ tiên từng là ngự trù nấu ăn cho hoàng thượng đó, đảm bảo anh ăn một lại muốn ăn hai.”

Thầy Trần xem kỹ gà nướng của Lưu Đại Ngân, đúng là to hơn gà bán ở Cung Tiêu Xã không ít. Ông ấy gật đầu vừa lòng: “Gà nướng này của chị không tồi, rẻ nhất bao nhiều tiền thì bán?”

“Nếu anh muốn mua thì tôi bán cho sáu đồng rưỡi một con, rẻ nữa thì thật sự không bán được.”

Thầy Trần đẩy gọng kính, mặc cả: “Sáu đồng một con.”

Lưu Đại Ngân: “Không được đâu, sáu đồng rưỡi là cái giá thấp nhất rồi.”

Thầy Trần: “Sáu đồng hai, chị bán không?”

Lưu Đại Ngân: “Nếu anh không phải là giáo viên, thì sáu đồng rưỡi tôi cũng không bán đâu.”

Vân Chi

Thầy Trần hơi ngạc nhiên: “Chị biết tôi là giáo viên sao?”

Lưu Đại Ngân há miệng nói dối: “Nhìn cách ăn mặc này, nhìn khí độ này, biết ngay anh là người có học vấn rồi. Hơn nữa, sau lưng anh chính là trường đại học, cho nên tôi đoán anh là giáo viên.”

Thầy Trần được khen rất thoải mái: “Chị quan sát cẩn thận thật đấy.”

“Đời này, tôi tôn trọng nhất chính là người đọc sách.” Lưu Đại Ngân nói.

“Gà nướng này nếu anh mua, tôi để anh sáu đồng ba, đây là giá thấp nhất rồi.”

Khi Lưu Đại Ngân tới tìm Giang Văn Chung, thái độ của thầy giáo Trần này với bọn họ không tệ lắm, không bởi Giang Văn Chung là sinh viên trong trường mà thiên vị Giang Văn Chung.

Lưu Đại Ngân luôn kính trọng người đọc sách, ấn tượng về thầy giáo Trần này cũng rất tốt.”

“Sáu đồng ba à, tôi mua.”

Thầy Trần móc ví tiền ra, đếm sáu đồng ba đưa cho Lưu Đại Ngân.

Nhận gà nướng xong, thầy Trần đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt mỹ mãn nói: “Chị gái, tôi vừa ngửi một cái đã biết ngay gà nướng nhà chị là chính tông rồi.”

Thầy Trần rời đi không lâu, lại có hai người tới mua gà nướng.

Lưu Đại Ngân nói giá, hai người bọn họ cũng không mặc cả, chung tiền mua một con.

Đợi bọn họ đi khỏi, Lý Lưu Trụ mới hỏi thầm mẹ mình: “Mẹ, sao bọn họ không mặc cả ạ?”

Lưu Đại Ngân: “Vừa nhìn đã biết hai người đó là sinh viên, da mặt mỏng, nên sẽ không mặc cả.”

Lý Lưu Trụ gãi đầu: “Trên thế giới này còn có người không mặc cả à.”

Lý Lưu Trụ cũng là đàn ông, khi họp chợ mua đồ, dù một hào anh ta cũng sẽ mặc cả.

“Sao nhà bà lại bày quán ở chỗ này?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 66: Ngựa giống pháo hôi (44)



“Sao nhà bà lại bày quán ở chỗ này?”

Lúc Lưu Đại Ngân đang nói chuyện với con trai thì một cô gái ăn mặc rất tây, tóc buộc đuôi gà, đi đến trước sạp hàng, cất cao giọng nói.

Trước cổng trường đại học không phải chỉ mình Lưu Đại Ngân bày quán, cô gái này không nói người khác, lại cố ý đến gây sự với Lưu Đại Ngân. Nhưng Lưu Đại Ngân đâu phải người dễ chọc, bà ấy trợn mắt khinh bỉ, rồi đốp lại luôn: “Sao hả? Vì sao không thể bày quán ở đây? Đây là cửa nhà cô hay sân sau nhà cô thế? Nơi này là cổng trường đại học, cô là tỉnh trưởng hay là hiệu trưởng trường đại học này mà đòi quản? Hay cô là thần tiên trong miếu bồ tát, thích quản như vậy, sao không lên trời mà sống đi.”

Triệu An An không ngờ mình chỉ nói một câu lại rước lấy một tràng như vậy. Giang Văn Chung nói rất đúng, quả nhiên người phụ nữ này không dễ chọc.

Cô ta là con út trong nhà, được nuông chiều từ nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người lớn tiếng nói chuyện với cô ta như vậy.

Còn nói lời thô lỗ nữa.

Triệu An An siết chặt nắm đấm, lấy hết can đảm, lớn tiếng quát: “Đây là cổng trường đại học, là nơi thần thánh, bà bày quán ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của chúng tôi.”

Lời này rõ ràng là đang muốn gây sự đây mà.

Lưu Đại Ngân cười mỉa một tiếng, “Không được bày quán ở đây sao? Đâu phải chỉ mình tôi bày quán trước cổng trường, sao cô không nói người khác? Hay là muốn đuổi tôi trước, sau này mới từ từ đuổi những người khác?”

Trước cổng trường có vài quầy hàng, có hàng băng đĩa, có hàng quần áo, hàng bán đồ lặt vặt, hàng bán đồ ăn, cả quầy hàng của Lưu Đại Ngân nữa là sáu quầy hàng.

Giọng Lưu Đại Ngân lớn, mấy chủ sạp hàng bên cạnh đều nghe thấy lời bà ấy nói, bây giờ đều ồn ào ủng hộ Lưu Đại Ngân: “Đây đâu phải đất nhà cô, dựa vào đâu không cho chúng tôi bán hàng?”

“Ảnh hưởng các cô học tập? Tôi nhớ hôm nay là chủ nhật mà. Hôm nay sinh viên làm gì có lớp, ảnh hưởng các cô học tập thế nào?”

“Đúng đấy, chúng tôi bày hàng mà ảnh hưởng được tới việc học hành của các cô sao? Chúng tôi đâu bày hàng trước cửa lớp?”

“Nếu chúng tôi bày quán ở đây cũng ảnh hưởng đến việc học của cô, vậy khuyên cô đừng tiếp tục học nữa, có đi học cũng vô dụng thôi.”

……

Đám chủ quán nói chuyện nhao nhao, khiến sắc mặt Triệu An An chuyển từ hồng xang trắng, từ trắng qua tím, cực kỳ xuất sắc.

Triệu An An cúi đầu lại ngẩng đầu, nói lớn tiếng hơn: “Các bà bày quán là đầu cơ trục lợi, là tội phạm.”

Lưu Đại Ngân đứng thẳng người, nhìn thẳng vào cô gái trẻ tuổi trước mặt, ậm rãi nói: “Hiện tại chế độ quản lý kinh tế bao cấp của quốc gia khiến quyền lực quá tập trung, cần mạnh dạn phân cấp một cách có kế hoạch, nếu không sẽ không phát huy được tất cả nguồn lực của đất nước…”

Lưu Đại Ngân đã đọc thuộc văn kiện cổ vũ phát triện hộ kinh doanh cá thể, phát triển kinh tế tư hữu. Văn kiện kia là sau khi tới huyện thành làm giấy phép buôn bán, Lưu Đại Ngân đã mặt dày xin một bản từ chỗ bí thư Dương. Lúc ấy bí thư Dương không có sẵn, còn bảo bà ấy đợi hai ngày nữa. Hai ngày sau, bí thư Dương đã cho Lưu Đại Ngân một bản văn kiện viết tay.

Trên văn kiện đều là từ ngữ thường gặp, khi rảnh rỗi không có việc gì làm Lưu Đại Ngân sẽ bảo con trai đọc cho bà ấy nghe.

Văn kiện không dài lắm, mỗi ngày Lưu Đại Ngân đều nghe mấy lần, dần dần bà ấy đã học thuộc lòng.

Đọc văn kiện xong, Lưu Đại Ngân lại nói với cô gái vẫn đang sững sờ kia: “Văn kiện này do trung ương gửi xuống, là văn kiện cổ vũ phát triển kinh doanh hộ cá thể, cổ vũ nông dân mang nông sản nhà mình ra bán.”

“Tôi buôn bán theo lời kêu gọi của tổ quốc, sao trong miệng cô lại thành đầu cơ trục lợi, lại thành tội phạm rồi?”

Triệu An An trợn trừng mắt, sắc mặt càng khó coi.

Nhìn cách ăn mặc quê mùa của Lưu Đại Ngân là biết bà ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, nên ban đầu căn bản Triệu An An không thèm coi trọng Lưu Đại Ngân.

Văn Chung nói hai người này chính là người bôi nhọ anh ta trộm tiền, cô ta tức không chịu nổi mới nghĩ tới chuyện đuổi hai người đi, không cho bọn họ bán đồ ở cổng trường nữa.

Ngày nào hai người này cũng bán đồ ở cổng trường, Văn Chung có thể dễ chịu sao?

Người tốt như Văn Chung, Triệu An An không nỡ thấy anh ta phải khó chịu.

Trong ấn tượng của cô ta, nông phụ như vậy cơ bản đều không biết chữ, nhưng Lưu Đại Ngân không chỉ biết chữ, còn biết văn kiện quốc gia, thậm chí còn đọc thuộc lòng.

Vừa rồi cô ta nói Lưu Đại Ngân bán đồ là đầu cơ trục lợi, là tội phạm. Lưu Đại Ngân lập tức đọc ra văn kiện trung ương. Điều này chẳng khác nào một cái tát vang dội, giáng thẳng vào mặt cô ta.

Xung quanh ngoài người bán hàng ra còn có không ít bạn cùng trường của Triệu An An, lỡ như có người nhận ra cô ta, sau này cô ta sẽ trở thành trò cười trong trường mất.

Một sinh viên lại không nắm bắt chính sách quốc gia bằng một người phụ nữ ở nông thôn, trong niên đại này thât đúng là chuyện nực cười. Bởi vì sinh viên chính là cán bộ tương lai do quốc gia bồi dưỡng, thi đỗ đại học tương đương nắm chắc thân phận cán bộ.

Bị một nông phụ mắng á khẩu không trả lời được, cô ta còn mặt mũi nào tiếp tục đứng ở chỗ này nữa, bởi vậy, Triệu An An xoay người định rời đi.

Nhưng sợ điều gì thì điều đó tới, cô ta vừa xoay người, đã có người nhận ra cô ta: “Triệu An An, mấy hôm trước giáo viên vừa đọc văn kiện trung ương cho chúng ta nghe xong, nói quốc gia muốn cải cách kinh tế, tôi nhớ rõ lúc ấy cô còn lên tiếng ủng hộ mà, sao bây giờ mới qua vài ngày đã quên sạch rồi thế?”

Người nói chuyện là một cô gái để tóc ngắn, Lưu Đại Ngân vẫn nhớ cô ấy, chính là người sáng nay mua một chiếc áo khoác nỉ từ sạp hàng của bà ấy.

Nhìn thấy đối phương, mặt Triệu An An càng đỏ hơn: “Tiết Tố Nga, cô nói gì thế hả?”

Tiết Tố Nga bước tới, cười nói: “Tôi nói sai gì sao? Tôi chỉ giúp cô nhớ lại nội dung buổi học hôm trước, để cô đỡ quên thôi mà.”

Ai cũng nghe ra được, hai nữ sinh này không hợp nhau.

Nếu là lúc bình thường, Lưu Đại Ngân đã cười tủm tỉm xem kịch hay, tiện thể châm chọc Triệu An An một câu rồi.

Nhưng mà hiện tại, bà ấy không có tâm trạng đó.

Triệu An An… Không phải chính là người vợ đầu tiên trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia sao?

Vân Chi

Cô ta chính là quý nhân của Giang Văn Chung, đầu tiên Giang Văn Chung dựa vào phụ thân cô ta để được giữ ở lại làm việc trong trường học, sau đó lại dựa vào bác trai của cô ta bắt đầu buôn bán, đợi khi Giang Văn Chung có tiền rồi, bọn họ cũng ly hôn.

Nói là không còn tình cảm, nhưng thực chất vì bên ngoài có quá nhiều hoa thơm cỏ lạ, nên chướng mắt cô vợ trong nhà thôi.

Nghĩ đến đây, Lưu Đại Ngân lại thấy Triệu An An này hơi đáng thương.

Thấy ánh mắt thương cảm của bà ấy, Triệu An An càng không thoải mái. Sao thôn phụ này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình nhỉ? Giống hệt ánh mắt bà nội nhìn Tần Hương Liên trong phim truyền hình…

Tiết Tố Nga bước đến, nói: “Chị gái, là chị à? Gà nướng này cũng của nhà chị sao? Từ tít đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Bao nhiêu tiền thế? Tôi mua một con.”

Thấy Lưu Đại Ngân bị Tiết Tố Nga chặn lại, Triệu An An cho rằng đây là cơ hội tốt, nên lại xoay người nhanh chân rời đi.

Nhưng cô ta không đi được, bởi…

“Triệu An An.” Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm gọi cô ta, khiến cô ta phải xoay người lại thêm lần nữa: “Giang Văn Chung đâu? Sao cậu ta không ló mặt ra đây? Do không đủ can đảm à?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 67: Ngựa giống pháo hôi (45)



Tròng mắt Triệu An An xoay chuyển loạn xạ, hơi mất tự tin quát: “Bà nói bậy gì đó, Giang Văn Chung cái gì, tôi không quen biết.”

Tiết Tố Nga đã mua xong đồ mình muốn mua, khẽ mỉm cười nói: “Không quen biết là thế nào, không phải cô với Giang Văn Chung vừa xác định quan hệ yêu đương à? Sao bây giờ lại nói là không quen rồi?”

Triệu An An với Tiết Tố Nga là hàng xóm, cha của hai người đều là giảng viên đại học, nhưng mà từ nhỏ đã không hợp nhau, cứ gặp mặt là phải mỉa mai nhau một trận.

Triệu An An luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, còn Tiết Tố Nga từ nhỏ đã nghịch ngợm. Hiếm lắm mới thấy Triệu An An xấu mặt một lần, sao Tiết Tố Nga có thể dễ dàng buông tha?

“Cô nói bậy.” Triệu An An kêu lên: “Xác định quan hệ yêu đương cái gì, không có chuyện đó.”

Cô ta với Giang Văn Chung chỉ lén lút qua lại, cha mẹ đều không biết, nếu bây giờ cô ta dám thừa nhận, tin này truyền tới tai cha mẹ, chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ ngăn cấm.

Tiết Tố Nga cười mỉa: “Không có sao? Đã truyền khắp cả lớp chúng ta rồi, nói cô đang yêu Giang Văn Chung.”

Triệu An An trừng mắt lườm Tiết Tố Nga: “Cô ngậm m.á.u phun người.”

Tiết Tố Nga cầm gà nướng, trả lời thủng thẳng: “Không phải thì thôi, liên quan gì tới tôi đâu! Con người tôi ghét nhất là loại đàn ông chuyên trốn sau lưng phụ nữ còn bản thân là con rùa rụt cổ phía sau.”

Triệu An An chỉ vào Tiết Tố Nga, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng: “Cô là sinh viên đó, sao lại ăn nói khó nghe như vậy.”

Tiết Tố Nga không thèm quan tâm: “Thô nhưng thật, Triệu An An, cô cứ ngẫm cẩn thận đi.”

Hai người khắc khẩu dẫn tới rất nhiều sinh viên vây xem, trong đó có người quen biết Triệu An An và Tiết Tố Nga, “Triệu An An, cô với Giang Văn Chung thật sự không yêu nhau à? Thế mà trong lớp chúng tôi truyền khắp, nói cô đang yêu Giang Văn Chung khoa máy móc đó.”

Triệu An An ấm ức nói: “Thật sự không có mà.”

Lưu Đại Ngân đứng đó, cười tủm tỉm xem kịch vui. Không biết Giang Văn Chung đã dùng biện pháp gì, mà khiến cô gái này một lòng một dạ với anh ta như vậy.

Vừa rồi khi Lưu Đại Ngân hỏi Triệu An An “Giang Văn Chung đâu”, phản ứng đầu tiên của Triệu An An là liếc mắt nhìn về phía góc tường cách đó không xa, sau đó mới phản bác.

Cái liếc mắt kia rất nhanh, gần như chỉ theo bản năng, nhưng Lưu Đại Ngân lại trông thấy rõ ràng.

Góc tường kia cách nơi này khoảng ba mươi mét, một người trưởng thành trốn ở đó hoàn toàn không thành vấn đề.

Lưu Đại Ngân thì thầm với con trai vài câu, Lý Lưu Trụ khẽ gật đầu, sau đó đi về phía góc tường kia.

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói tiếp: “Cô gái, cô thật sự không quen Giang Văn Chung à?”

Sắc mặt Triệu An An đã bình tĩnh lại, cô ta lập tức lắc đầu: “Tôi quen anh ta làm gì? Chẳng qua thấy bà bày quán chỗ này, sợ ảnh hưởng tới việc học hành của mọi người, tôi mới qua đây thôi.”

Lưu Đại Ngân thu lại ý cười, nghiêm mặt nói: “Vậy là tốt rồi.”

Chân Lý Lưu Trụ dài, chỉ bước vài bước đã tới góc tường kia rồi. Hắn vươn tay một cái, lập tức kéo được Giang Văn Chung ra ngoài.

Giang Văn Chung không ngờ Lý Lưu Trụ lại chạy tới chỗ mình, còn không quan tâm anh ta có đồng ý hay không đã kéo anh ta ra giữa đám người rồi.

Giang Văn Chung giãy giụa, muốn lui về phía sau, thậm chí dùng cả hai tay túm lấy tay Lý Lưu Trụ, định rút cánh tay mình ra khỏi tay đối phương.

Nhưng so về sức mạnh, anh ta và Lý Lưu Trụ như kiến với voi vậy, căn bản không cùng cấp bậc.

Lý Lưu Trụ khỏe mạnh, kéo một cái thôi đã khiến Giang Văn Chung đau đến mức mặt nhăn nhó rồi. Triệu An An thương bạn trai, vội chạy qua đó: “Anh buông anh ấy ra, nếu còn không buông tôi sẽ báo cảnh sát.”

Lưu Đại Ngân đứng trước sạp hàng của mình, không nhúc nhích: “A, vừa rồi ai thề thốt nói mình không quen biết Giang Văn Chung ấy nhỉ? Sao bây giờ lại đau lòng rồi?”

Sắc mặt Triệu An An và Giang Văn Chung đều trắng bệch ra.

Giang Văn Chung cách khá xa, hơn nữa còn đứng nấp sau góc tường, nên không nghe được cũng không nhìn thấy chuyện xảy ra bên này.

Triệu An An lập tức nhớ tới vừa rồi mình đã nói không quen Giang Văn Chung, bây giờ lại vội vàng nói giúp Giang Văn Chung như vậy, chẳng phải lậy ông tôi ở bụi này sao.

Vân Chi

Người xem náo nhiệt xung quanh thấy cảnh này, còn gì là không hiểu nữa, bọn họ lại túm tụm nói thầm.

So với Triệu An An, Giang Văn Chung trấn định hơn nhiều. Anh ta khẽ đẩy gọng kính, mở miệng nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ, không ngờ lại nhìn thấy mẹ con nhà bà bán đồ trước cổng trường. Tôi thật sự không muốn chạm mặt hai ngươ, nên định đợi hai người đi khỏi mới về trờng, không ngờ…”

Lưu Đại Ngân khoanh tay trước ngực, giọng hài hước: “Phải không? Dù sao chúng ta cũng có quan hệ thân thích mấy năm, cậu không muốn gặp chúng tôi như vậy sao?”

Giang Văn Chung lộ ra nụ cười khổ: “Quan hệ thân thích? Bà nói chúng ta có quan hệ thân thích? Ngay cả con cái bà còn không cho chị gái tôi gặp mặt, còn nói thân thích cái gì.”

Con cái là thịt trong tim người làm mẹ, ngăn cản không cho gặp con, vậy chẳng phải dùng d.a.o cứa vào lòng người mẹ sao?

Lý Lưu Trụ phản bác: “Ai không cho gặp con? Rõ ràng là…”

Giang Văn Chung: “Tôi biết, thằng bé ở nhà anh, không muốn gặp chị gái tôi. Rõ ràng hai nhà ở cùng một thôn, còn gần nhau như vậy, thằng bé lại chưa bao giờ đi tìm mẹ nó…”

Đứa trẻ không đi tìm mẹ ruột của mình còn có thể vì lý do gì nữa, đương nhiên là vì cha không cho đi rồi…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 68: Ngựa giống pháo hôi (46)



Giang Văn Chung là kẻ giỏi lừa tình, chỉ hai câu ngắn ngủn đã phủi sạch hiềm nghi trên người, còn đắp nặn cho nhà họ Lý hình tượng nhà chồng độc ác.

“Giang Văn Chung!” Lưu Đại Ngân nhíu mày, quan sát Giang Văn Chung một lượt từ đầu đến chân: “Tuy rằng chị gái cậu và con trai tôi đã ly hôn, nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, nhà chúng tôi sẽ không cấm đám trẻ đi tìm mẹ nó, nhưng thằng bé không muốn đi chúng tôi cũng bó tay, ai bảo…”

Bà ấy không nói hết, phần còn lại để mọi người tự tưởng tượng.

Lưu Đại Ngân thở dài, nói tiếp: “Giang Văn Chung, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là thân thích, cậu không chịu nổi khi thấy chúng tôi sống tốt hơn sao? Chúng tôi chỉ bày sạp hàng kiếm chút tiền vất vả thôi, thế mà cậu cũng chạy tới gây rối. Cậu biết mà, chúng tôi bày quán kiếm tiền đều vì Khai Lâm đó, Khai Lâm còn phải phẫu thuật thêm lần nữa, đừng nói phí phẫu thuật lần sau, ngay cả tiền phẫu thuật lần trước vay của người khác chúng tôi vẫn chưa trả hết đâu.”

“Giang Văn Chung này không phải chính là Giang Văn Chung kia chứ?”

“Đúng là Giang Văn Chung kia đấy. Khi bà chị kia tới tìm, tôi cũng có mặt ở đó, vừa rồi nhất thời không nhận ra.”

“Giang Văn Chung đã làm gì vậy, sao bà ấy lại đòi cậu ta trả tiền?”

Thấy có người không biết chuyện, người xung quanh lập tức kể lại chuyện ồn ào khi đó một lần, phổ cập cho anh ta rõ.

Giang Văn Chung giận dữ cúi đầu, tay nắm chặt lại. Lần nào cũng thế, mỗi khi mình vừa có cơ hội vươn lên, là người nhà họ Lý lại xông ra, dẫm mình xuống bùn lầy.

Anh ta đã đoán trước được, đợi cơn phong ba này trôi qua, hình tượng mà anh ta vất vả lắm mới xoay chuyển được sẽ lại rơi xuống đáy cốc.

Vừa rồi Lưu Đại Ngân nói Triệu An An thế nào, cô ta đều không sốt ruột. Nhưng bà ấy chỉ mới nói Giang Văn Chung vài câu, Triệu An An một lòng bảo vệ người mình yêu, đã nóng nảy rồi.

“Văn Chung gây sự với nhà bà bao giờ? Anh ấy đang ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không phải do con trai bà lôi anh ấy ra sao? Thế mà tới miệng bà, tất cả đều thành Giang Văn Chung không phải. Chuyện này không liên quan gì đến Văn Chung, là tôi ngứa mắt mẹ con bà, đừng hắt nước bẩn lên đầu anh ấy.”

Lưu Đại Ngân trợn mắt khinh bỉ, hỏi Triệu An An: “Không phải cô nói mình không quen Giang Văn Chung à? Sao bây giờ lại một tiếng Văn Chung hai tiếng Văn Chung thế? Nếu thật sự không quen biết, một người con gái sẽ gọi một người con trai thân thiết như vậy sao?”

Không đợi Triệu An An đáp lại, Lưu Đại Ngân đã quay sang nói với Giang Văn Chung: “Giang Văn Chung, cậu có phải đàn ông không thế? Ngứa mắt tôi thì bước thẳng ra đây, co đầu rụt cổ như con rùa sau lưng phụ nữ vẻ vang lắm hả?”

Lưu Đại Ngân nói chuyện không lưu tình chút nào, trực tiếp dẫm nát thể diện của Giang Văn Chung.

Cuối cùng Giang Văn Chung không giữ được trấn định nữa, mắt trợn trừng như muốn ăn thịt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân không sợ hãi chút nào, còn không phải so xem mắt ai lớn hơn sao? Bà ấy trừng lại là được.

Triệu An An càng tức giận hơn, sao người phụ nữ này lại mắng chửi người ta như thế.

“Bà nói ai là con rùa? Mà còn mắng nữa thử xem, có tin tôi sẽ không khách sáo với bà không?” Triệu An An siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nói.

Lý Lưu Trụ ở bên cạnh trừng mắt: “Cô định không khách sáo với mẹ tôi thế nào?”

Triệu An An lập tức nói không nên lời.

Lưu Đại Ngân: “Trốn phía sau phụ nữ không phải nhát c.h.ế.t như rùa thì là gì? Triệu An An, cô có biết vì sao tôi lại đoán ra Giang Văn Chung trốn chỗ đó không?”

Tất cả mọi người đang vây xem đều nhìn Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân chậm rãi nói: “Khi tôi hỏi Giang Văn Chung đâu, phản ứng đầu tiên của cô là liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái, phía bênấy chỉ có một chỗ có thể trốn tránh, nên tôi đoán chắc chắn Giang Văn Chung đang trốn ở đó.”

Triệu An An, Giang Văn Chung:……

Lưu Đại Ngân không muốn tiếp tục nói chuyện với bọn họ, lại cất cao giọng chào hàng: “Gà nướng, gà nướng đây. Gà nướng thơm ngon, ai ngang qua đừng bỏ lỡ…”

Quần chúng xem kịch vui xong cảm thấy mỹ mãn tản ra, còn lại vài người đều là người định mua gà nướng.

“Chị gái, gà nướng này của chị bao tiền?”

“Bảy đồng một con, mấy đứa đều là sinh viên à? Thím kính trọng nhất là người đọc sách, nếu mấy đứa mua thì sáu đồng rưỡi một con.”

Vân Chi

“Vậy được, cháu mua một con.”

“Cháu cũng mua một con.”

Chỉ trong một buổi trưa, Lưu Đại Ngân đã bán được sáu con gà nướng, trời vẫn chưa tối, bà ấy với con trai đã dọn hàng.

Nơi này cách nhà khách bọn họ ở trọ hơi xa, nếu dọn hàng quá muộn, về đến nơi trời cũng tối om.

Về đến nhà khách, Lưu Đại Ngân không ra ngoài ăn cơm với con trai, mà dùng nước ấm ngâm mấy cái bánh bột ngô mang theo từ nhà, ăn kèm với dưa muối cũng mang từ nhà theo, coi như xong bữa chiều.

Cơm nước xong, hai mẹ con lấy tiền hôm nay bán được ra đếm, tổng cộng hơn ba trăm đồng, ngoài ngày đưa Khai Lâm đi khám bệnh, chưa bao giờ Lý Lưu Trụ trông thấy nhiều tiền như vậy.

“Nương, số tiền này đều do chúng ta kiếm được à?”

Lý Lưu Trụ chỉ sợ bản thân đang nằm mơ, lập tức vươn tay ra véo mạnh vào cánh tay mình một cái.

“A, đau quá.”

“Chúng ta đang nằm mơ sao?”

“Không phải mơ, là thật đó! Mẹ, cứ tiếp tục như vậy, hết năm nay là chúng ta có thể trả sạch nợ bên ngoài rồi, nói không chừng còn có thể tích cóp được chút tiền đó.”

“Nhất định năm nay chúng ta sẽ trả hết nợ bên ngoài, cả tiền phẫu thuật của Khai Lâm, chúng ta cũng sẽ tích cóp đủ.” Lưu Đại Ngân dùng ngữ điệu khẳng định nói.

Phía bên này Lưu Đại Ngân với con trai vui vẻ hoà thuận, phía bn kia Giang Văn Chung lại không dễ chịu lắm.

Chỉ mới qua nửa ngày, cả trường đã nghe tin có một nam sinh trốn trong chỗ tối, để bạn gái ra ngoài gây phiền toái cho hai mẹ con bán hàng rong, ai ngờ bị người ta kéo ra, mắng cho một trận.

Triệu An An và Giang Văn Chung cũng “nổi danh” khắp trường đại học.

Giang Văn Chung đã lên kế hoạch từ trước, đợi sau khi chiếm được Triệu An An mới thả ra tin tức bọn họ đang ở bên nhau, đến lúc đó cha mẹ Triệu An An không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Triệu An An đã là người của anh ta, dù không muốn nhận người con rể này, cha mẹ Triệu còn có thể làm gì khác? Con gái nhà bọn họ còn gả ra ngoài được sao?

Nếu như Triệu An An mang thai, vậy thì càng tốt, đến lúc đó ngược lại người nhà họ Triệu sẽ phải cầu xin anh ta!
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 69: Ngựa giống pháo hôi (47)



Giang Văn Chung tính kế hay lắm, nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vừa xảy ra chuyện với Lưu Đại Ngân, cả trường đều biết anh ta và Triệu An An đang yêu nhau.

Lúc này anh ta chỉ mới xác định quan hệ với Triệu An An, chưa phát sinh chuyện gì khác, nếu cha mẹ Triệu phản đối, anh ta sẽ không còn cách nào…

Đều tại bọn họ, trong lòng Giang Văn Chung đã thầm mắng người nhà họ Lý không biết bao nhiêu lần.

Giang Văn Chung nghĩ không sai, căn bản cha mẹ Triệu không hề đồng ý cho con gái mình qua lại với Giang Văn Chung.

Cha Triệu là giáo viên, coi trọng nhất chính là nhân phẩm, chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện Giang Văn Chung đẩy con gái ông ấy ra, bản thân thì trốn phía sau xem kịch, ông ấy đã nhìn ra được nhân phẩm của Giang Văn Chung chẳng ra gì rồi.

Triệu An An hết lòng giải vây giúp bạn trai: “Không phải anh ấy cố ý né tránh, là con bảo anh ấy đừng lộ mặt. Gia đình kia không phải loại tốt đẹp gì, nếu để bọn họ trông thấy Văn Chung, không biết bọn họ còn làm gì anh ấy đâu. Cha, mẹ, hai người không biết bà già kia mắng Văn Chung thế nào đâu, đúng là miệng chó không phun được ngà voi. Văn Chung còn có quan hệ thân thích với nhà bọn họ nhiều năm như vậy, chỉ nghĩ thôi con đã thấy khó chịu thay cho anh ấy rồi.”

Cha Triệu bị chọc giận không nhẹ: “Con khó chịu thay cậu ta, con thay được không? Cha nghe người ta nói, mấy năm qua Giang Văn Chung đều dựa vào nhà anh rể nuôi dưỡng đấy, cậu ta dựa vào đâu mà khó chịu? Dựa vào ăn bám nhà người ta sao?”

Triệu An An: “Cha, Văn Chung nói, khi ly hôn, anh ấy đã trả hết cho nhà họ Lý những gì mình nợ rồi.”

“Cậu ta trả thế nào?” Cha Triệu hỏi Triệu An An: “Nhà cậu ta chỉ có mẹ già, lấy gì ra trả cho người ta? Nếu nhà cậu ta thật sự có tiền, sao còn phải dựa vào nhà họ Lý nuôi dưỡng? An An, con ngây thơ quá, căn bản không biết…”

Cha Triệu chưa kịp nói hết câu đã bị Triệu An An cắt ngang. Cô ta ngẩng cao đầu, giống một con thiên nga kiêu ngạo: “Đời này con chỉ có mình Văn Chung thôi, ai khuyên cũng vô dụng.”

“Con…” Cha Triệu chỉ thẳng tay vào mặt con gái, lại không biết nên nói gì mới tốt.

Mẹ Triệu thấy hai cha con cãi nhau, vội vàng hòa giải: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. An An, cha con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, mau xin lỗi cha con đi.”

Triệu An An chu mỏ nói: “Con yêu đương tự do thì có lỗi gì chứ? Cha, mẹ, con về phòng trước.”

Cha Triệu bị chọc tức không nhẹ, quay sang oán trách mẹ Triệu: “Đều tại bà nuông chiều con cái.”

Mẹ Triệu: “Chẳng lẽ ông không chiều con bé?”

Cuối cùng hai vợ chồng thương lượng với nhau, sẽ đi tìm Giang Văn Chung, bắt cậu ta chia tay con gái mình.

Sáng hôm sau, mẹ con Lưu Đại Ngân tới quán trà từ sớm để gặp mặt Trương Thủy Sinh.

Vân Chi

Không ngờ, Trương Thủy Sinh còn tới sớm hơn bọn họ, anh ta đã ngồi chờ ở cầu thang của quán trà rồi.

Thấy bọn họ, Trương Thủy Sinh vội vàng đứng dậy, tiện tay phủi bụi đất dưới mông.

Lưu Đại Ngân hơi ngại: “Tiểu Trương, cậu tới từ lâu rồi à?”

Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Tôi cũng vừa đến thôi.”

Vẫn là phòng riêng hôm qua, sau khi ngồi xuống, Trương Thủy Sinh bỏ túi đồ trong tay lên bàn: “Chị gái, đây là cúc áo tôi tìm, chỉ xem có dùng được không?”

Áo da trên tạp chí dùng cúc áo kim loại màu vàng hình tròn, trên cúc áo còn khắc hoa văn. Cúc áo Trương Thủy Sinh mang đến cũng hình tròn, nhưng màu bạc, trơn nhẵn không có hoa văn gì.

Tuy rằng không giống trên tạp chí, nhưng cũng rất đẹp.

Lưu Đại Ngân rất vừa lòng với số cúc áo này: “Tiểu Trương, chỗ cúc áo này bao nhiêu tiền?”

Trương Thủy Sinh: “Chị gái, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, còn nhắc đến tiền làm gì, chị cứ cầm về dùng đi.”

Lưu Đại Ngân buông cúc áo xuống, nghiêm mặt nói: “Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Tuy rằng chúng ta đã thân thiết, nhưng chuyện tiền bạc không thể qua loa. Tiểu Trương, nếu cậu không nói số cúc áo này bao nhiêu tiền thì tôi không lấy nữa đâu.”

“Chị gái, xem cái tính của chị kìa.” Tiểu Trương chỉ vào đống cúc áo, nói: “Trong này có một trăm cái cúc áo, tôi mua mất năm đồng, chị cứ trả tôi năm đồng là được.”

“Không được.” Lưu Đại Ngân xua tay: “Chúng ta đều là người lm ăn buôn bán, sao lại không lấy lãi một xu nào? Chị thêm cho cậu một đồng, tổng cộng sáu đồng tất cả.”

Tiểu Trương: “Chị gái, nếu chị như vậy, tôi không bán nữa đâu. Năm đồng, nhiều hơn một xu tôi cũng không nhận, chỉ cần sau khi may xong áo da, chị đừng quên tôi là được.”

“Thôi vậy, năm đồng thì năm đồng, áo da may xong, tất cả đều cho cậu. Nhưng mà…” Nói tới đây Lưu Đại Ngân đổi giọng: “Khi nào mới may xong áo da, tôi không dám nói trước.”

Tiểu Trương cười: “Chị gái, khi nào may xong, chị tới tìm tôi là được, chị biết địa chỉ nhà tôi rồi đấy, đến lúc đó cứ đến thẳng nhà tìm tôi.”

Trước khi chào tạm biệt, Lưu Đại Ngân nói cho Trương Thủy Sinh địa chỉ nhà khách mình đang ở, bảo anh ta có việc gì thì đến nhà khách tìm mình.

Ngoài ra Lưu Đại Ngân còn nói với Trương Thủy Sinh, quần ống loe kia thật sự hút hàng, hỏi trong tay Trương Thủy Sinh còn hàng hay không? Chỗ bà ấy chỉ còn áo sơ mi và áo khoác, bà ấy quyết định lại tới bày quán trước cổng trường đại học.
 
Back
Top Bottom