Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 40: 40: Ngựa Giống Pháo Hôi 17



Lưu Đại Ngân không có đồng hồ, chỉ có thể nhìn mặt trời trên đầu phán đoán đại khái thời gian.

Lý Lưu Trụ vừa ra ngoài một lúc, vẫn chưa quay về, Lưu Đại Ngân không khỏi lo lắng.

Lý Lưu Trụ quay về, hai tay ôm một cái bát, từ xa đã kêu lên: “Mẹ, mẹ, con về rồi.

”Anh ta cẩn thận đặt bát xuống đất, tay lau một hôi một phen: “Mẹ, mẹ uống đi, con xin người ta đấy, nước vẫn còn ấm.

”Lưu Đại Ngân: “Con xin nhà nào thế?”Lý Lưu Trụ chỉ về một phía: “Bên kia, con xin từ một bà cụ.

”Lưu Đại Ngân cũng khát thật, từ khi bọn họ xuống tàu đến giờ, vẫn chưa được uống một ngụm nước nào.

Trong nhà bác sĩ Tiền, thật ra bà Tiền có rót nước mời bọn họ, nhưng mà lúc ấy Lưu Đại Ngân chỉ mải bán gà, không có thời gian uống nước.

“Con uống chưa?” Lưu Đại Ngân hỏi con trai.

“Uống rồi, con uống tận hai bát đó.

”Lưu Đại Ngân nghe vậy mới bưng bát nước lên, uống ừng ực.

Lý Đại Ngân uống xong, Lý Lưu Trụ đứng dậy cầm bát về trả cho người ta.

“Nhớ cảm ơn.

” Lưu Đại Ngân dặn dò.

Lý Lưu Trụ gật đầu ý bảo mình đã biết: “Mẹ, con biết rồi.

”Xưởng thêu có không ít công nhân, nam nữ già trẻ đều có.

Đa phần công nhân đều đi bộ ra ngoài, nhưng mà cũng có một phần công nhân đạp xe ra khỏi cửa.

Gần bệnh viện nơi cháu trai nhà bà ấy làm phẫu thuật có một nhà xưởng, cửa sổ phòng bệnh cháu trai đối diện với cổng lớn nhà xưởng kia.

Công nhân nhà xưởng đó còn nhiều hơn công nhân xưởng thêu, nhưng công nhân đạp xe đạp ít hơn xưởng thêu nhiều.

Như vậy xem ra, đúng là công nhân xưởng thêu tương đối giàu có.

Một đám công nhân trẻ tuổi cười nói ra khỏi cửa xưởng thêu, bọn họ không tách nhau ra, ngược lại kết bạn đi tới tiệm cơm quốc doanh.

Lưu Đại Ngân với con trai cũng đi theo sau bọn họ.

Nhìn nhân viên phục vụ tiệm cơm quốc doanh cười chào hỏi đám công nhân kia, một người trong đó còn trêu đùa với nhân viên phục vụ, không nói cũng biết hai bên rất thân quen, nếu không thân, sao một thanh niên trẻ tuổi có thể tùy tiện nói đùa với nữ nhân viên phục vụ?Lý Lưu Trụ buồn bực, không phải mẹ hắn tiếc tiền đến tiệm cơm à? Sao bây giờ lại nỡ bỏ tiền ra thế?Lưu Đại Ngân vào tiệm cơm, chọn bàn ăn gần bàn đám công nhân xưởng thêu kia, hiển nhiên thái độ của nhân viên phục vụ với bọn họ không nhiệt tình bằng đám người trẻ tuổi kia: “Hai người muốn ăn gì?”Lưu Đại Ngân không biết chữ, tất nhiên không hiểu trên bảng đen ghi món ăn kia viết gì, bà ấy nói với con trai: “Lưu Trụ, con xem món nào rẻ nhất.

”Lý Lưu Trụ nhìn kỹ thực đơn, nói: “Mẹ, mì sợi rẻ nhất.

”Lưu Đại Ngân: “Vậy chúng ta mua một bát mì.

”Nhân viên phục vụ xác nhận lại: “Hai người muốn mua một bát mì?”Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Chỉ mua một bát.

Tiệm cơm các cô có nước ấm không?”Nhân viên phục vụ chỉ về phía quầy: “Nơi đó, một bát mì ba mao tiền, phiếu lương thực tinh hai lạng.

”Không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, Lý Lưu Trụ đã đi rót hai chén nước.

Lưu Đại Ngân lấy bánh bột ngô trong túi da rắn mang theo từ nhà ra, đặt lên bàn, đợi nhân viên phục vụ bưng mì sợi tới, là có thể ngâm ăn rồi.

Đây là bữa cơm nóng hổi đầu tiên hai mẹ con ăn từ đêm qua đến bây giờ.

“Mẹ, không phải mẹ tiếc tiền tới tiệm cơm à? Sao bây giờ lại…” Ra khỏi cửa tiệm, Lý Lưu Trụ không kìm nén được vấn đề vẫn luôn đè ép trong lòng từ giữa trưa, hỏi ra khỏi miệng.

Lưu Đại Ngân hỏi lại con trai: “Lưu Trụ, công nhân xưởng thêu ngồi cạnh con nói ríu rít lâu như vậy, con có nghe ra được gì không?”Lý Lưu Trụ gãi gãi đầu, thành thật trả lời câu hỏi của Lưu Đại Ngân: “Con chỉ mải ăn cơm, không nghe ra được gì.

”Lưu Đại Ngân phân tích cho con trai: “Con nhìn đám công nhân đó xem, quần áo trên người đều giặt là sạch sẽ, dưới cổ áo nách áo không có nơi nào bị mài mòn quá nhiều, cũng không có mảnh vá, có thể điều kiện gia đình không giàu có lắm, nhưng cũng sẽ không quá kém.

”“Mặt và tay chân bọn họ cũng rất sạch, trên người cũng không có mùi gì lạ, chắc chắn ở nhà thường xuyên rửa mặt gội đầu.

”“Ở nhà con cũng rửa mặt mỗi ngày, cách vài hôm cũng gội đầu một lần.

” Lý Lưu Trụ nói.

Lưu Đại Ngân phân tích tiếp: “Nhưng con gội đầu bằng nước lã, con nhìn tóc con xem, khô như rơm vậy.

Tóc bọn họ vô cùng mượt, vừa nhìn là biết dùng xà phòng hoặc dầu gội đầu để gội.

”“Muốn mua xà phòng và dầu gội chắc chắn đều cần phiếu, ngay cả đàn ông con trai cũng dùng, nhất định nhà máy bọn họ phát không ít phiếu, xem ra xưởng thêu này thật sự giàu có!”“Trong cuộc nói chuyện của đám người trẻ tuổi kia, bọn họ nói mỗi tháng đều tới tiệm cơm ăn, chứng minh tiền lương của bọn họ chắc chắn không thấp, nếu không sẽ không nỡ bỏ tiền ra tới tiệm cơm ăn cơm.

”Lý Lưu Trụ không biết phải nói thế nào, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ, mẹ thật tinh tế.

”“Đương nhiên, nếu không không phải lãng phí ba mao tiền và phiếu lương thực tinh hai lạng sao? Công nhân xưởng thêu này rất có tiền, đợi đến mùng một tháng mười, chúng ta sẽ tới nơi này bày quán bán gà nướng.

”“Chắc chắn gà nướng nhà chúng ta có thể bán đắt hàng.

”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 41: 41: Ngựa Giống Pháo Hôi 18



Lý Tam Thuận nhìn một đống tiền mặt màu sắc rực rỡ trước mắt, không dám tin xoa xoa mắt mình.

“Tất cả… Đều là?” Ông ấy lắp bắp hỏi.

Lưu Đại Ngân vung tay lên, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn: “Đều là.

”“Sao nhiều như vậy?” Lý Tam Thuận lẩm bẩm tự nói: “Vậy mười con gà nướng kia cũng bán hết rồi?”Lưu Đại Ngân gật đầu: “Bán hết rồi.

”Hai mắt Lý Tam Thuận mơ màng, không biết đang nghĩ điều gì.

Lưu Đại Ngân cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền, sắp xếp gọn gàng, nói: “Đợi đến tối tôi mang tiền qua trả cho người ta, thiếu nợ mãi không hay.

”“Bà nói là tiền gà trống?” Lý Tam Thuận gật đầu liên tục: “Đúng là nên trả, sau này muốn mua gà trống cũng dễ mua.

”Lưu Đại Ngân liếc mắt nhìn ông ấy: “Sau này?”Lý Tam Thuận rất có tinh thần: “Không phải bà nghe cảnh sát tỉnh nói, văn kiện mới quy định bắt đầu từ mùng một tháng mười có thể làm mua bán nhỏ hay sao? Chúng ta bán gà nướng.

”“Ông không phản đối?” Lưu Đại Ngân hỏi.

“Không phản đối không phản đối.

” Lý Tam Thuận lắc đầu liên tục.

Nếu đã quyết định làm gà nướng, Lưu Đại Ngân muốn tự mình nuôi gà.

Chợ phiên trên thị trấn có bán gà trống, Lưu Đại Ngân đi dạo một vòng, mua về năm con gà.

Không phải bà ấy không muốn mua nhiều, mà chợ phiên căn bản không có nhiều.

Hiện tại là tháng tám, qua mấy tháng nữa là đến tết, không phải cần tiền gấp, căn bản không ai mang gà trống trong nhà ra chợ bán vào lúc này.

Ai cũng biết, cuối năm chắc chắn giá gà trống sẽ tăng thêm mấy mao tiền.

Lưu Đại Ngân không định nuôi số gà này trong nhà mình, toàn bộ gửi ở nhà Lý Thường Hữu, để bọn họ nuôi giúp.

Lưu Đại Ngân đã nói với vợ chồng bọn họ, gà tăng một cân sẽ cho bọn họ năm mao tiền.

Vợ chồng Lý Thường Hữu tính toán một phen, sau đó nhanh chóng đồng ý.

Nhưng số gà này còn lâu mới đủ, có điều Lưu Đại Ngân đã mua nhiều gà như vậy, trong thôn đã bắt đầu có tin đồn nhảm nhí, nếu lại mua gà trong thôn, khả năng cán bộ thôn và cảnh sát sẽ tới cửa.

Lưu Đại Ngân suy ngẫm một phen, quyết định qua thôn bên cạnh mua gà.

Đầu tiên thương lượng trước với nông hộ nuôi gà, bảo bọn họ giữ lại hết gà trong nhà cho Lưu Đại Ngân, đến thời điểm bắt gà, Lưu Đại Ngân sẽ trả bọn họ nhiều hơn năm mao tiền so với giá thị trường.

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân tới nhà cô em chồng mình trước.

Nhà cô em chồng ở thôn Đại Căn, thôn kia cách thôn bọn họ không xa, là thôn giàu có nhất quanh khu vực này.

Với chuyện thôn dân lén nuôi gia súc gia cầm, từ trước đến nay bí thư chi bộ thôn Đại Căn luôn mắt nhắm mắt mở, nên gà trong thôn bọn họ nhiều hơn các thôn khác không ít.

Lưu Đại Ngân dẫn cháu trai đi cùng, chồng và con trai phải ra đồng làm việc, trong nhà không có ai, không tiện để cháu trai ở nhà một mình.

Buổi chiều Lưu Đại Ngân mới đi, nếu đi buổi sáng, người ta sẽ giữ lại ăn cơm, quá phiền toái người ta.

Khi đi bà ấy khóa chặt cửa lớn, nhưng khi về cửa lớn lại mở rộng.

Lưu Đại Ngân nghi hoặc, có người tới nhà mình sao?Lúc này chồng với con trai bà ấy vẫn chưa tan làm nhỉ?Ôm theo nghi hoặc trong lòng, Lưu Đại Ngân nhanh chân vào nhà.

Trong nhà thật sự có người tới, là trưởng thôn và hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi giữa nhà.

“Mẹ, mẹ về rồi.

” Lý Lưu Trụ và cha mình ngồi xổm trong góc tường, thấy Lưu Đại Ngân như nhìn thấy cứu tinh.

Lưu Đại Ngân tạm thời không để ý tới con trai, mà quay sang hỏi trưởng thôn: “Trưởng thôn, chuyện này là thế nào? Hai đồng chí, các anh tới nhà tôi có việc gì sao?”Trưởng thôn nói thẳng tình hình: “Có người cử báo nhà chị đầu cơ trục lợi, hai đồng chí này tới điều tra tình hình.

”Lý Tam Thuận đưa mắt ra hiệu cho bà ấy, ý là mình và con trai chưa nói gì cả.

Trong lòng đã có tính toán, Lưu Đại Ngân lập tức gào khan một tiếng: “Hai đồng chí cảnh sát, trưởng thôn, đúng là vu oan cho chúng tôi mà, chúng tôi là đồng chí căn chính miêu hồng, tuân thủ phát luật, sao có thể làm ra chuyện đầu cơ trục lợi?”“Là kẻ đáng chết nào, vậy mà dám bôi nhọ nhà chúng tôi như vậy, đồng chí cảnh sát, các anh cứ việc điều tra, nhà họ Lý chúng tôi sẽ phối hợp tuyệt đối.

”Vốn dĩ giọng Lưu Đại Ngân đã lớn rồi, gào lên như vậy, nóc nhà sắp bị bà ấy chọc thủng.

“Chúng tôi nhận được cử báo, nói bà mua rất nhiều gà trống, làm thành gà nướng đem bán, có đúng vậy không?” Một cảnh sát hỏi.

“Tôi mua gà trống, làm thành gà nướng thật, nhưng làm gà nướng là phạm pháp sao? Nếu nấu đồ ăn là phạm pháp, nói như vậy, chẳng phải chúng ta đều đói chết.

”“Chị làm nhiều gà nướng như vậy, ăn cũng ăn không hết, không phải đem bán thì làm gì?”Lưu Đại Ngân tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Đồng chí, sức khỏe cháu trai út nhà tôi không tốt, vừa phẫu thuật trên tỉnh thành về, khi ở bệnh viện tôi nghe người ta nói…”Lưu Đại Ngân làm ra vẻ ngượng ngùng: “Nghe người ta nói chỉ cần đi khắp chùa miếu ở tỉnh thành, mỗi ngôi chùa thượng cống cho phật tổ một con gà nướng, cháu trai tôi sẽ hết bệnh, tôi nghĩ đi cầu một chút cũng tốt, mong bồ tát phù hộ cháu trai tôi khỏe mạnh, bình yên, nên mới mua gà trống làm thành gà nướng, lên tỉnh thành cúng bái.

”Rõ ràng cảnh sát không tin: “Bà có chứng cứ gì chứng minh mình lên tỉnh thành?”Không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, Lý Tam Thuận đã vào buồng trong lấy ra hai tờ vé tàu hỏa.

Lưu Đại Ngân nhận lấy đưa cho cảnh sát: “Đồng chí, đây là vé tàu, hai người nhìn xem.

Nhà chúng tôi không có một người thân nào ở tỉnh thành, trời xa đất lạ, nếu thật sự đi bán gà nướng, chắc chắn không thể đi về trong ngày đúng không? Nhiều gà nướng như vậy, muốn bán phải lén lút bán, sao có thể bán hết trong ngày?”Lưu Đại Ngân nói vậy cũng có lý, hiện tại cả nước đều đả đảo đầu cơ trục lợi, hai mẹ con Lưu Đại Ngân muốn bán nhiều gà nướng như vậy trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng,“Chúng tôi muốn lục soát trong nhà một chút, chị không ý kiến chứ?” Một cảnh sát trong đám người hỏi.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Bắt trộm phải bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, đồng chí, hai người cứ việc lục soát, nếu thật sự lục soát ra thứ gì, tôi sẽ tiếp thu xử phạt của nhà nước.

”Trong nhà đã không còn gì cả, nước chát gia vị đã bị Lý Tam Thuận nhân lúc trời tối đưa tới nhà Lý Thường Hữu giấu đi rồi.

Hai cảnh sát tìm tòi một vòng quanh nhà họ Lý, ngoài lông gà ra không tìm thấy thứ gì khác.

Giống như lời Lưu Đại Ngân nói, bắt trộm bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, chứng cứ đều không có, sao định tội được người nhà họ Lý.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 42: 42: Ngựa Giống Pháo Hôi 19



Tiễn trưởng thôn và cảnh sát ra về, người nhà họ Lý đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lý Tam Thuận lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Đại Ngân, vẫn là bà biết ăn nói mới tiễn được cảnh sát đi.

”Lưu Đại Ngân cũng vỗ vỗ ngực: “Ông không biết thôi, tôi cũng bị hù chết, may mà chúng ta đã chuyển nước chát sang nhà chú Thường Hữu rồi, nếu không còn không biết sẽ thế nào đâu.

”“Về sau bán gà nướng, chúng ta nhất định phải càng cẩn thận hơn.

”“Mẹ, không phải mẹ nói mùng một tháng mười là có thể làm buôn bán nhỏ sao? Chúng ta còn sợ cái gì?”Lý Lưu Trụ khó hiểu hỏi.

Lưu Đại Ngân lại lần nữa lo lắng vì chỉ số thông minh của con trai: “Tuy rằng từ mùng một tháng mười là có thể làm mua bán nhỏ, nhưng không biết bao giờ chính sách mới chuyển từ tỉnh thành đến thôn chúng ta, hơn nữa…”Lưu Đại Ngân thở dài nặng nề: “Lỡ như chính sách lại thay đổi thì sao? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

”Mấy ngày say đó, Lưu Đại Ngân vẫn luôn thành thật ở nhà trông cháu, không đi đâu cả, người âm thầm quan sát bà ấy hận đến mức ngứa răng.

Cuối cùng ngày mùng một tháng mười cũng tới, ngày mới vừa qua, b ốn người nhà họ Lý đã xếp hàng ngồi trong sân, chờ đợi tin tức.

Từ sáng sớm, Lý Tam Thuận đã thức dậy rửa mặt, cầm ghế ra sân, yên lặng ngồi đó, không biết nghĩ gì.

Sau khi thức dậy, Lý Lưu Trụ cũng giống cha mình, cũng cầm băng hết ra, ngồi xuống trong sân.

Hai đứa nhỏ cũng học theo ngồi xổm bên cạnh.

Năm người trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân không ở đó, bà ấy còn bận nấu ăn trong phòng bếp.

Lý Khai Nguyên hỏi Lý Tam Thuận: “Ông nội, chúng ta ngồi trong sân làm gì thế?”Lý Tam Thuận vẫn luôn ngửa đầu, nhìn chằm chằm về phía loa phát thanh trong thôn: “Ngồi trong sân mới có thể nghe rõ loa phát thanh nói gì.

”Lý Khai Nguyên nghiêng đầu dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe: “Ông nội, loa phát thanh trong thôn chưa phát gì.

”Lý Tam Thuận: “Chờ một chút, nói không chừng lát nữa mới phát thì sao?”Ông cháu bốn người ngồi trong sân, ngồi gần hai tiếng đồng hồ, đợi Lưu Đại Ngân nấu chín cơm, loa phát thanh vẫn chưa có động tĩnh.

Ông cháu nhà họ Lý gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải.

Hai đứa nhỏ ăn cơm sáng, là cháo đường đỏ trứng gà.

Khai Lâm tự mình ngồi trên ghế, không cần người lớn bón, một tay cầm thìa gỗ, ăn từng thìa từng thìa, vô cùng sung sướng.

Thi thoảng có hạt cháo rơi trên người, cậu bé còn tự mình nhặt lên bỏ vào miệng.

Lưu Đại Ngân giả vờ tức giận: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cơm rơi ra ngoài không ăn được nữa.

”Đương nhiên Khai Lâm nghe không hiểu, Khai Nguyên cũng bó tay với em trai, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái đồ ngốc này, cơm rơi rồi không ăn được, biết chưa?”Trên bàn cơm, Lý Tam Thuận trầm mặc khác thường.

Trước kia khi ngồi ăn cơm ông ấy luôn nói với người nhà mấy câu, hôm nay không biết tại sao lại như vậy.

Lưu Đại Ngân với ông ấy làm vợ chồng mấy chục năm, tất nhiên hiểu được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.

Đợi ăn bánh bột ngô xong, Lưu Đại Ngân an ủi ông ấy: “Ông đúng là đồ đầu gỗ, không biết nghĩ xem, văn kiện kia từ trung ương tới tỉnh thành, rồi từ tỉnh xuống thành phố, từ thành phố xuống huyện, từ huyện xuống thị trấn, từ trấn xuống xã rồi mới xuống thôn, phải trải qua bao nhiêu khâu trung gian, mở bao nhiêu cuộc họp? Ông cho rằng thôn nhỏ chúng ta giống trên tivi, có chuyện gì phát sinh, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết sao?”Bà ấy nhắc nhở như vậy, cuối cùng Lý Tam Thuận mới nghĩ thoáng ra: “Không phải vì tôi sốt ruột sao? Ngày nào chưa nghe được chính sách này, ngày ấy lòng tôi chưa yên ổn được.

”Lưu Đại Ngân: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, chúng ta chậm rãi chờ đi, ngày lành rồi sẽ tới.

”Một ngày trôi qua, trong thôn không động tĩnh, hai ngày trôi qua trong thôn vẫn không động tĩnh, hiện tại đã qua hơn mười ngày rồi, trong thôn vẫn không có động tĩnh gì.

Cứ rảnh rỗi Lý Tam Thuận lại đứng trong sân, hướng về phía hội trường thôn, dựng thẳng tai lên nghe tin tức, nhưng mà không nghe được tin tức gì.

Trong lòng Lý Lưu Trụ cũng hơi sốt ruột, lâu vậy rồi sao văn kiện cho phép buôn bán vẫn chưa phát ra.

Ba người lớn trong nhà, chỉ có mình Lưu Đại Ngân là không nóng nảy.

Bà ấy đã nhớ ra, trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia hay quyển sách về nữ chính “Giang An Ni” trước đó đều viết: Lễ quốc khánh năm “Nữ chính” ly hôn chồng trước, quốc gia hạ văn kiện, cho phép làm mua bán nhỏ.

Đợi thêm hai năm nữa, chính sách quốc gia hoàn toàn thay đổi, thời đại kinh tế kế hoạch hóa kết thúc, bước vào thời đại kinh tế thị trường.

Lúc ấy trong lòng Lưu Đại Ngân tràn đầy phẫn hận, chỉ muốn mau chóng lấy lại tiền, không để cháu trai út mất mạng, thật ra đã quên mất vụ này.

Đợi gần một tháng, văn kiện không chờ được, nhà họ Lý lại nhận được một phong điện báo từ tỉnh thành gửi đến.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 43: 43: Ngựa Giống Pháo Hôi 21



Điện báo do bác sĩ Tiền gửi tới, nói muốn Lưu Đại Ngân mang cho bọn họ bảy con gà nướng, ngày hai chín tháng chín đưa tới nhà bác sĩ Tiền.

Lý Lưu Trụ đọc điện báo xong, Lý Tam Thuận cầm điện báo lăn qua lộn lại xem vài lần, hỏi: “Con trai, con không đọc sai chứ? Người ta thật sự lại muốn mua bảy con gà nướng?”Lý Lưu Trụ bị nghi ngờ, có chút ấm ức: “Cha, con không đọc sai.

”Lý Tam Thuận lại quay sang hỏi Lưu Đại Ngân: “Bà xem, không lễ không tết, bọn họ mua nhiều gà nướng như vậy làm gì? Không phải kẻ lừa đảo chứ?”“Tam Thuận.

” Lưu Đại Ngân gọi thẳng tên chồng, Lý Tam THuận lập tức ngồi thẳng người, nghe vợ dạy dỗ.

Lưu Đại Ngân bị dáng vẻ đó chọc cười, đã là vợ chồng già rồi, sao ông ấy vẫn khôi hai như vậy nhỉ?“Lúc ở tỉnh thành, tôi đã đưa địa chỉ nhà chúng ta cho bác sĩ Tiền, người khác muốn lừa chúng ta cũng không có địa chỉ nhà, hơn nữa, chúng ta là nông dân nghèo khổ, người khác lừa chúng ta có ích lợi gì? Lừa đảo đâu phải người lương thiện, sao có thể làm chuyện không có lợi ích?”“Còn về vì sao bác sĩ Tiền lại mua nhiều gà nướng như vậy, tôi đã đoán được đại khái nguyên nhân rồi.

”Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận sốt ruột hỏi: “Nguyên nhân gì? Bà mau nói đi, cố ý úp úp mở mở, sốt ruột chết người.

”Lưu Đại Ngân nhìn vẻ mặt hai cha con gần như không khác gì nhau, bật cười, cười đủ rồi mới chậm rãi nói: “Bác sĩ Tiền muốn chúng ta đưa trước hai chín tháng chín, khả năng dùng tế mồ mả đầu tháng mười.

”Mùng một tháng mười âm lịch còn được gọi là “Tết áo lạnh”, cũng giống tết Thanh Minh và rằm tháng bảy, đều là ngày hiến tế tổ tông.

Tới ngày hôm đó, mọi người đều đi viếng mồ mả, đốt vàng mã, đốt cho tổ tiên vài bộ quần áo mua đông, nên gọi là “Tết áo lạnh”.

Lý Tam Thuận vỗ đầu, nói: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, nhà ai tết áo lạnh lại không đi viếng mồ mả tổ tiên, khi viếng mồ mả cúng một con gà nướng, thêm một bầu rượu sái lâu năm, tổ tiên có thể mất hứng sao? Nói không chừng hôm đó còn có thân thích tới nhà, mang gà nướng ra đãi khách cũng có thể diện.

”Lý Tam Thuận nói xong, lại hỏi Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, lần này chúng ta làm bao nhiêu con gà nướng?”Lưu Đại Ngân suy nghĩ cẩn thận: “Làm hai mươi con đi.

”Vốn dĩ Lý Tam Thuận định nói, có phải hơi nhiều không, nhưng nhớ tới lần trước lại nghĩ: Lần trước vợ mình làm thêm mười con, không phải cũng bán hết sao, còn bán hết ngay trên tàu hỏa.

Hôm nay là hai mươi lăm tháng chín, hai bảy phải bắt đầu làm gà nướng rồi, phải chuẩn bị mới được.

Buổi tối, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân tới nhà chú Thường Hữu, chuyển nồi nước chát về nhà.

Trong nhà chú Thường Hữu còn nuôi giúp Lưu Đại Ngân mười lăm con gà, Lưu Đại Ngân bảo bọn họ kiểm tra cân nặng trước, tối mai sẽ tới bắt.

Lưu Đại Ngân đã nói trước với bọn họ, gà tăng một cân cho bọn họ ba mao tiền.

Lý Thường Hữu liên tục xua tay: “Vậy không được, một mình chú cân không ổn lắm, cháu cân đi.

”Chỉ hai vợ chồng bọn họ cân gà sao được, đây là gà trống nhà Tam Thuận, nói thế nào cũng phải có một người nhà Tam Thuận cân cùng mới được.

Lưu Đại Ngân nâng xe đẩy tay giúp chồng mình, cười nói: “Chú Thường Hữu, chú cân chúng cháu còn không yên tâm sao? Chú chính là người nổi danh thanh thật đó, cứ quyết định vé nhé.

” Gà đặt ở nhà Lý Thường Hữu có mười lăm con, trong nhà có năm con, tổng cộng hai mươi con gà trống, đủ rồi.

Lần này lên tỉnh thành, trong lòng Lưu Đại Ngân mang theo một kế hoạch, sau này có thể buôn bán thuận lợi hay không, phải xem vào chuyến lên tỉnh thành lần này.

Người nhà họ Lý bắt đầu làm gà nướng, mùi hương bay tứ tán, hàng xóm vừa ăn cơm xong lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.

“Mùi gì vậy, thơm thật đấy.

”“Thơm quá, nhà ai nấu thịt nhỉ?”“Tôi ngửi thấy hình như mùi này bay ra từ nhà Tam Thuận, nhà bọn họ làm món gì ngon vậy?”“Không phải lại làm gà nướng chứ?”“Lần trước nhà họ Lý làm nhiều gà nướng mang lên tỉnh thành bái phật như vậy rồi, lần này vẫn tiếp tục? Nhà bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền mua gà như vậy?”“Ai nha, tôi nghe nói nhà họ Lý làm gà nướng để mang đi bán đó!”“Thật á? Bọn họ bán ở đâu? Tỉnh thành à? Tôi nhớ rõ bọn họ chỉ ở lại tỉnh thành có một ngày, chỉ một chốc một lát sao có thể bán hết nhiều gà nướng như vậy?”……Người nhà họ Lý không hề hay biết tiếng nghị luận bên ngoài, cho dù biết, bọn họ cũng sẽ không để ý tới.

Chỉ cần kiếm được tiền, bị người khác nói vài câu tính cái gì.

Làm xong gà nướng, Lưu Đại Ngân và con trai vẫn ngồi tàu hỏa buổi tối lên tỉnh thành.

Lần này Lưu Đại Ngân không bán gà nướng trên tàu, bà ấy muốn đợi lên tỉnh thành rồi làm một vụ lớn.

Đã tới nhà bác sĩ Tiền một lần, lần này Lưu Đại Ngân với con trai không cần hỏi thăm, quen cửa quen nẻo đi tới trước cửa nhà bác sĩ Tiền.

Lần trước tới nhà bác sĩ Tiền, vừa mở cửa đã bị rất nhiều đôi mắt nhìn vào, Lưu Trụ thật sự hoảng sợ.

Lần này khi gần tới nhà bác sĩ Tiền, Lý Lưu Trụ thầm hỏi Lưu Đại Ngân: “Mẹ, mẹ nghĩ lần này trong nhà bác sĩ Tiền còn nhiều người chờ chúng ta như lần trước không?”Lưu Đại Ngân nhỏ giọng nói: “Con xem, lần này bác sĩ Tiền đặt gà nướng không nhiều như lần trước, sao có thể có nhiều người.

”Lý Lưu Trụ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, lần trước thật sự làm con sợ muốn chết.

”Hắn bước đến gõ cửa, cũng giống lần trước, cửa mau chóng mở ra.

Lần này là bà Tiền ra mở cửa.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 44: 44: Ngựa Giống Pháo Hôi 22



Thấy người đến là Lưu Đại Ngân, bà Tiền cười tươi tắn: “Chị Lưu tới rồi à, mau vào.

”Lần này Lưu Đại Ngân đã đoán sai, trong nhà bác sĩ Tiền vẫn nhiều người như vậy.

Mẹ con Lưu Đại Ngân vừa vào phòng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn họ.

Bác sĩ Tiền cũng ở nhà, ông ấy nói: “Người tới rồi, xếp hàng nào.

”Sau đó quay sang nói với Lưu Đại Ngân: “Chị Lưu, lần này gà nướng chị mang theo có dư không? Hàng xóm nhà tôi cũng muốn mua?”Có mấy người không đặt trước, nghe nói bác sĩ Tiền có cách mua được gà nướng, cũng mặt dày qua đây.

Lưu Đại Ngân: “Có dư.

”Nghe thấy có dư, mấy người không mời tự đến đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu bà chị này không mang dư gà nướng tới, bọn họ chỉ có thể ra về tay không.

Thời đại này, muốn mua thức ăn mặn, đều phải dậy từ sáng sớm tinh mơ tới Cung Tiêu Xã xếp hàng, dù như vậy, vẫn chưa chắc đã mua được.

Thứ như gà nướng còn là vật phẩm cung ứng có giới hạn, nếu không có người quen, xếp hàng từ sáng sớm cũng không mua được.

Bây giờ thì tốt rồi, không cần phiếu thịt, cũng không cần xếp hàng, vẫn có thể mua một con gà nướng béo múp, nếu bỏ lỡ, không biết phải chờ tới khi nào.

Lưu Đại Ngân buông túi da rắn, vừa lấy gà nướng ra ngoài vừa nói: “Gà nướng lần này to nhỏ không khác nhau nhiều lắm, không kèm chân gà.

”Có đồng nghiệp của bác sĩ Tiền hơi thất vọng: “Không có chân gà à? Phải rồi, chị gái, nhà chị có bán riêng chân gà không?”Cha của người này thích ăn chân gà, chân gà lần trước mua kèm, ông cụ cực thích, biết con trai lại đặt gà nướng đã cố ý dặn con trai, nếu có chân gà, nhất định phải mua chút mang về.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chân gà đều để nhà mình ăn.

”Có ba người không đặt gà nướng, mỗi người mua một con, cộng thêm bảy con đặt từ trước, riêng trong nhà bác sĩ Tiền bọn họ đã bán được mười con gà nướng rồi.

Người mua đi khỏi, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con Lưu Đại Ngân và người nhà bác sĩ Tiền.

Lưu Đại gân lấy ra một thứ gì đó hình tròn được bọc bởi bải bố trắng từ trong túi da rắn.

Bà ấy đặt lên bàn, từ từ mở lớp vải ra, bên trong là một chiếc bình tráng men.

Mở bình tráng men ra, bên trong chứa đầy vừng trắng.

“Bà Tiền, lần trước tôi nghe nói con dâu chị mang thai, chúng tôi ở nông thôn không có thứ gì tốt, vừng trắng này nhà tôi trồng ở vườn rau, anh chị đừng ghét bỏ.

”Bà Tiền không ngờ Lưu Đại Ngân sẽ tặng bọn họ thứ này, lập tức vui mừng khôn xiết.

Con dâu bà ấy vừa đỡ nôn nghén, hôm trước hỏi con bé thích ăn gì, con bé nói muốn ăn muối vừng, bà ấy đã nhờ người quen ở nông thôn mua một ít, không ngờ chưa mua được chị gái Lưu này đã tặng trước.

Bà Tiền từ chối: “Ai nha, sao có thể không biết xấu hổ…”Lưu Đại Ngân là người nhìn mặt đoán ý, thấy mắt bà Tiền sáng lên không ngăn nổi vui mừng khi nhìn thấy vừng trắng, lập tức biết đối phương thích thứ này.

”“Chị Tiền.

” Lưu Đại Ngân nói: “Chút đồ nhà mình làm ra, lại không phải thứ gì đáng giá, nếu chị không cần, sau này tôi cũng không dám tới thêm phiền toái cho nhà chị.

”Bà Tiền cũng chỉ khách sáo từ chối một câu, thấy Lưu Đại Ngân nói như vậy, lập tức bảo chồng tìm cái bát sạch tới, đổ hạt vừng vào trong bát.

Ra khỏi nhà bác sĩ Tiền, Lưu Đại Ngân tìm một góc không người, móc ra tiền gà nướng vừa bán được trong túi áo, đưa cho con trai.

Lý Lưu Trụ kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ giữ là được rồi.

”Lưu Đại Ngân: “Con mau cất kỹ đi, lát nữa mẹ còn có việc.

”Lý Lưu Trụ không dám tranh cãi với Lưu Đại Ngân ở chỗ này, số tiền đó không ít, nếu để người khác nhìn thấy sinh ra ý đồ xấu, vậy thì phiền phức to.

Cất kỹ tiền xong, Lý Lưu Trụ hỏi mẹ mình: “Mẹ, rốt cuộc mẹ có chuyện gì?”Lưu Đại Ngân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước đi về phía trước: “Lát nữa con sẽ biết.

”Kiếm được một khoản tiền, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nỡ bỏ tiền đến tiệm ăn, ăn một bữa ngon.

Nhưng bữa ngon kia, cũng chỉ là tìm một tiệm cơm quốc doanh, gọi một bát mì, ngâm bánh bột ngô mang theo từ nhà.

Hai mẹ con cảm thấy mỹ mãn, khen tay nghề đầu bếp tiệm cơm quốc doanh không dứt miệng, nấu ăn ngon hơn nhà mình nhiều.

Việc này là đương nhiên, ở nhà khi nấu mì sợi Lưu Đại Ngân chỉ bỏ một chút muối, ngoài ra thứ gì cũng không nỡ cho thêm, mỳ ở tiệm cơm thì khác, có kèm mỡ lợn đó.

Chín bỏ làm mười cũng tính là có vị thịt, sao có thể không ngon miệng.

Cơm nước xong thời gian còn rất sớm, Lưu Đại Ngân đến cửa xưởng thêu bán gà nướng.

Lý Lưu Trụ lau miệng xong, cũng đuổi theo.

Ra cửa tiệm cơm, Lưu Đại Ngân dặn dò con trai: “Được rồi, con đừng đi theo, một mình mẹ đến cửa xưởng thêu bán gà nướng.

”Lý Lưu Trụ ngây ngẩn cả người: “Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Một mình mẹ đi bán gà nướng? Như vậy sao được, con không đồng ý.

”Lưu Đại Ngân phân tích cho con trai: “Rốt cuộc có thể làm mua bán nhỏ hay không, chúng ta vẫn chưa nghe được tin tức chuẩn xác, nếu như không cho làm mua bán nhỏ, chúng ta quang minh chính đại bán đồ, chẳng phải là vội vàng đâm đầu vào họng súng sao?”“Mẹ đi một mình, dù bị đội trật tự bắt lại, thấy mẹ là bà già nông thôn, đại khái bọn họ sẽ không động tay động chân, nhưng con là thanh niên trẻ tuổi, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay nặng hơn chút.

”“Hơn nữa, Lưu Trụ, con có thể thét to rao hàng, có thể cò kè mặc cả, khua môi múa mép với người ta không?”Lý Lưu Trụ gãi đầu, câu cuối cùng của mẹ hắn rất đúng, từ nhỏ mồm mép của hắn đã không nhanh nhẹn, cò kè mặc cả gì đó với người ta, đúng là hắn không làm được.

“Mẹ, nhưng con vẫn không yên tâm.

”“Này, nhìn thấy chỗ đó không?” Lưu Đại Ngân chỉ vào góc ngặt cách đó không xa, nói: “Nơi đó có góc ngoặt, con ở đó nhìn mẹ, không có việc gì là tốt nhất, nếu mẹ thật sự bị bắt, có con ở ngoài cũng có người tiếp ứng.

”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 45: 45: Ngựa Giống Pháo Hôi 23



Trước khi đi, Lý Lưu Trụ còn dặn dò mẹ mình mãi: “Mẹ, con ở ngay chỗ đó, có chuyện gì cứ gọi con.

”Lưu Đại Ngân khoác túi da rắn lên vai: “Gọi con làm gì, để con bị bắt cùng với mẹ à? Lưu Trụ, mẹ nói lại với con một lần, con ở yên tại đó, đừng nhúc nhích, mẹ có chuyện con càng không thể chạy ra, lỡ như bị bắt ngồi tù, mẹ còn chờ con cứu mẹ ra ngoài đó.

”Lưu Lưu Trụ buồn bực gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.

”Lúc này trước cửa xưởng thêu đã có hai quầy hàng, một quầy bán quần áo, một quầy bán dây buộc tóc, khăn tay, đồ lặt vặt.

Lưu Đại Ngân nhìn một lượt, không khỏi gật đầu, xem ra tỉnh thành thật sự cho phép làm mua bán nhỏ rồi, nếu không sao có thể ngang nhiên bày quán trước cửa xưởng thêu.

Người tỉnh thành tin tức linh thông thật, nếu không phải mình mơ giấc mơ kia, bây giờ vẫn chưa biết đã có thể làm mua bán nhỏ, chắc chắn lúc này đang ở nhà rầu rĩ vì tiền.

Hiện tại vẫn chưa tới thời gian đi làm, trước hai sạp hàng không hề có khách mua.

Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn, tất nhiên khiến hai chủ quầy chú ý.

Không phải người cạnh tranh chứ? Trong lòng hai người đều nghĩ như vậy.

Gà nướng là thức ăn, không thể tùy tiện bày hàng trên mặt đất nhỉ? Nghĩ tới điều này, Lưu Đại Ngân lập tức vỗ trán, đúng là tính sót rồi.

Bà ấy lại cõng túi da rắn lên, đi tìm con trai.

“Mẹ, làm sao vậy?” Lý Lưu Trụ ở trong góc khuất vẫn luôn chú ý tới động đĩnh trước cửa xưởng thêu, thấy mẹ hắn đi về phía bên này, vội vàng chạy tới hỏi.

“Ai, mẹ quên mất.

” Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn nói: “Con đi mượn cho mẹ một cái bàn nhỏ, nếu không chúng ta bày quán thế nào? Đâu thể trực tiếp bày trên mặt đất, đúng không?”“Đúng rồi, không phải mượn, là thuê, con bỏ ra năm mao tiền, thuê một cái bàn nhỏ là được.

”“Con biết rồi, mẹ.

”Lần trước tới tỉnh thành, có một bà lão tốt bụng cho Lý Lưu Trụ một chén nước, nhà bà lão kia cách nơi này không xa, Lý Lưu Trụ quyết định tới nhà bà ấy mượn bàn.

Quá trình rất thuận lợi, Lý Lưu Trụ nói bỏ ra năm mao tiền thuê một cái bàn, bà lão lập tức sảng khoái đồng ý ngay.

Sợ một mình Lý Lưu Trụ không vác nổi cái bàn, bà cụ còn khiêng đỡ hắn qua bên này.

Một cái bàn nhỏ như vậy, Lý Lưu Trụ giơ tay là có thể khiêng lên, sao có thể không khiêng nổi, thật ra là bà lão sợ hắn lừa đảo, muốn qua bên này nhìn một cái mới yên tâm.

Thấy con trai và bà lão khiêng một cái bàn nhỏ vuông vức tới, Lưu Đại Ngân vội vàng đón tiếp.

“Chị gái, cảm ơn chị, chúng tôi là người ngoài tới, lên tỉnh thành bán đồ, không có bàn đúng là bất tiện thật, cảm ơn chị nhiều lắm.

” Lưu Đại Ngân cười nói cảm ơn, thuận tay nhận lấy chiếc bàn từ con trai mình.

Bà cụ liên tục xua tay: “Không cần cảm ơn, ra ngoài có ai là không gặp khó, giúp được thì giúp.

”Lý Lưu Trụ kéo cái bàn trong tay Lưu Đại Ngân: “Mẹ, để con mang qua cho mẹ.

”“Không cần, cái bàn này không nặng.

”“Mẹ.

” Lý Lưu Trụ khăng khăng khiêng bàn qua: “Mẹ còn túi da rắn, để con mang qua cho mẹ.

”Bà cụ ở bên cạnh cũng nói vun vào: “Để con trai cô mang qua đi, nó còn trẻ, có sức khỏe.

”Hiện tại trước cửa xưởng thêu vẫn chưa có người, Lưu Đại Ngân thấy vậy mới đồng ý.

Lý Lưu Trụ xếp gọn bàn xong, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đi đây.

”Lưu Đại Ngân vẫy tay đuổi hắn: “Đi đi.

”Bàn gỗ đặt cách quầy bán quần áo không xa, người bán hàng đeo một chiếc mắt kính cực to, cực khoa trương, trên người mặc áo sơ mi bông, nhìn qua rất quái dị.

Lưu Đại Ngân tháo túi da rắn xuống, vẫn chưa bỏ gà nướng ra, người trẻ tuổi kia đã tới gần: “Chị gái, chị bán gì thế? Thơm thật đấy.

”Chủ quán hàng khác cũng vểnh tai lắng nghe, thấy người trẻ tuổi kia nói thơm thật đấy mới thả lỏng, xem ra không phải đối thủ cạnh trai.

Dù sao hiện tại cũng chưa có ai, anh ta đi tới bắt chuyện với Lưu Đại Ngân.

“Chị gái, chị bán gì thế? Thơm thật đấy.

”Lưu Đại Ngân mở giấy dầu, lộ ra một con gà nướng.

Hai người bán hàng đồng loạt hít một hơi.

Thơm, con mẹ nó thơm, chỉ mùi hương này thôi cũng ăn thêm được ba bát cơm rồi.

Hai vị chủ quán không hẹn mà cùng hít sâu một hơi.

Chủ quán bán đồ lặt vặt nói: “Chị gái, tôi họ Trần, chị gọi tôi Đại Trần là được.

Cậu ấy họ Trương, tôi gọi cậu ấy là Tiểu Trương, hai chúng tôi đều là người tỉnh thành, chị gái xưng hô thế nào?”Lưu Đại Ngân đã dọn xong một con gà nướng: “Tôi họ Lưu, hai cậu gọi tôi chị Lưu là được.

”“Chị Lưu, gà nướng của chị thơm thật đấy, tôi chảy cả nướng miếng rồi.

” Tiểu Trương cười nói.

Lưu Đại Ngân trêu cậu ta: “Hay là cậu mua một con về nếm thử đi.

Gà nướng nhà tôi là tay nghề tổ tiên truyền xuống, năm xưa là cống phẩm trong cung đó.

”Tiểu Trương vội vàng xua tay: “Chị gái, tôi vẫn chưa mở hàng đâu.

”Lưu Đại Ngân: “Vậy chờ cậu mở hàng lại mua nhé, chị giữ cho cậu một con.

”Đại Trần cười nói: “Chị Lưu, chị biết buôn bán thật đấy.

”Lưu Đại Ngân: “Xem cậu nói kìa.

Đại Trần, cậu có bút chì, đồ dùng học tập gì đó không? Bao nhiêu tiền?”Đại Trần gãi đầu: “Không có bút chì, nhưng mà có bút máy với bút bi.

”Lưu Đại Ngân biết bút chì, bút máy… Lưu Đại Ngân cũng biết, còn bút bi kia là cái gì?Lưu Đại Ngân vô thức hỏi ra khỏi miệng.

Đại Trần nhanh chân quay về quầy hàng, lấy một chiếc bút bi mang tới cho Lưu Đại Ngân xem: “Chị gái, chị xem, đây chính là bút bi, dùng nó viết chữ không khác bút máy lắm, nhưng tiện lợi hơn bút máy nhiều, cũng khoogn cần bơm mực, rất được giới trẻ hoan nghênh.

”Lưu Đại Ngân hỏi: “Bao nhiêu tiền một chiếc?”Đại Trần: “Sáu mao tiền.

”Lưu Đại Ngân chép lưỡi: “Đắt vậy sao.

”“Không đắt,” Đại Trần nói: “Thứ này rẻ hơn bút máy rất nhiều rồi.

”Lưu Đại Ngân nghĩ một chút, lại hỏi: “Cậu không có bút chì thật à? Tôi muốn mua hai mươi chiếc.

”Lưu Đại Ngân không biết chữ, ở nhà còn không cảm thấy gì, nhưng sau hai lần tới tỉnh thành cuối cùng bà ấy đã nhận ra có mắt như mù nguy hiểm đến mức nào rồi.

Đợi lần này quay về, bà ấy sẽ túm chồng mình theo, cùng học con trai chữ viết, bây giờ là mùa đông, công việc đồng áng không nhiều lắm, đúng lúc có thời gian rảnh rỗi.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 46: 46: Ngựa Giống Pháo Hôi 24



Đại Trần do dự, thật ra hai mươi chiếc bút chì, cậu ta có thể kiếm được, nhưng mà lợi nhuận, thật sự ít đến mức đáng thương.Lưu Đại Ngân lại nói tiếp: “Có vở cũng lấy cho tôi một tá, đúng rồi, cậu có thể kiếm được một chút giấy dầu hoặc giấy dai loại tốt không? Tôi dùng gói gà nướng.”Hiện tại, gà nướng trong nhà đều dùng lá sen bọc lại, bên ngoài thêm một lớp giấy cứng.

Nếu về sau muốn mở quầy hàng, không thể dùng mãi thứ này, quá mất giá.”Vừa nghe Lưu Đại Ngân nói muốn mua mấy thứ này, Đại Trần lập tức gật đầu: “Được, chị gái, mấy thứ này tôi đều kiếm được, giấy dai kia chị muốn bao nhiêu?”Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát: “Giấy dai kia cậu mang một ít tới cho tôi xem trước, nếu dùng tốt, ít nhất tôi phải mua trên trăm tờ.”Đại Trần giao hẹn thời gian: “Vậy sáng mai tôi mang tới cho chị nhé.”“Được.”Sắp tới thời gian công nhân đi làm, trước quầy hàng của Tiểu Trương và Đại Trần đã bắt đầu có người vây xem.Nhìn có vẻ bọn họ bày quán ở chỗ này đã mấy ngày rồi, có vài người trẻ tuổi tới mua đồ đều không do dự, hỏi giá xong mua ngay.Lưu Đại Ngân cũng để lộ ra gà nướng nhà mình, há miệng thét to: “Bán gà nướng đây, bán gà nướng đây, gà nướng vừa to vừa ngon, đi ngang qua mau tới xem một cái.”Gà nướng vừa lộ ra, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, Lưu Đại Ngân còn rao hàng như vậy, càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.Một thanh niên trẻ tuổi đứng trước sạp hàng của Tiểu Trương qua bên này, là người đầu tiên hỏi: “Bác gái, gà nướng của bác bán thế nào?”“Gà nướng nhà tôi bảy đồng một con.”Người trẻ tuổi chắp tay sau lưng, nói: “Bác gái, gà nướng người ta bán trong trung tâm bách hóa mới năm đồng một con, bác bán thế cũng đắt quá rồi, hơn tận hai đồng đó.”“Đúng thế bác gái, gà nướng ở trung tâm bách hóa do đầu bếp làm ra, gà nướng này nhà bác có thể so được sao? Còn bán đắt như vậy…”“Chị gái, bán rẻ chút nhé, năm đồng được không?”Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Các cô các cậu nhìn xem, gà nướng ở trung tâm bách hóa bao nhiêu cân, gà nướng này nhà tôi mổ sạch rồi vẫn hơn ba cân đó, còn tay nghề thì…”Bà ấy nhấc con gà nướng lên, giơ một vòng qua mặt đám người vây trước sạp hàng: “Các cô cậu ngửi xem, có thơm không? Tay nghề gà nướng của chồng tôi do tổ tiên truyền xuống, tổ tiên là ngự trù trong cung chuyên nấu cơm cho hoàng thượng đó.”Đám thanh niên ngửi thấy mùi hương, liên tục nuốt nước miếng.Mùi hương này thơm quá đi thôi.Một cậu thanh niên nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Bác gái, cần phiếu không?”Nghe câu hỏi ấy, rất nhiều đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân cũng nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Không cần.”Nghe thấy không cần phiếu, đám thanh niên lại buông lỏng thêm chút.“Ngày mai là mùng một tháng mười, mua con gà nướng về viếng mồ mả tổ tiên, xong việc còn có thể đem ra đãi khách, có thể diện biết mấy.” Lưu Đại Ngân lại mời chào.Tiểu Trương đang đẩy mạnh tiêu thụ áo sơmi nhà mình cho mấy cô gái gần đó, đột nhiên tay run rẩy, sau đó giống như chưa có chuyện gì, tiếp tục tươi cười bán đồ.Có cậu thanh niên do dự một phen, cuối cùng nói: “Được, cháu mua một con, ông nội cháu thích nhất món này.”Lưu Đại Ngân nhanh tay lấy ra một con gà nướng gói kỹ, đưa cho cậu ta.Cậu thanh niên nhận gà nướng xong, bắt đầu vay tiền bạn bè: “Các cậu có bao nhiêu tiền, cho tớ vay trước, đợi chiều tan làm sẽ trả cho các cậu.”“Tớ mang ba mao.”“Tớ mang theo tám mao.”“Tớ chỉ mang theo một mao tiền.”“Tớ mang theo một đồng hai.”Vay tiền một lượt vẫn chưa gom góp đủ, cuối cùng cậu thanh niên phải xấu hổ vay đám con gái bên cạnh, mới đủ trả cho Lưu Đại Ngân.“Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tời giờ đi làm, tớ mang gà nướng về nhà trước đã.

Đại Lưu, cho tớ mượn xe đạp chút.

Nếu tớ về muộn, các cậu nhớ xin phép giúp tớ nhé.”Trước sạp gà nướng của Lưu Đại Ngân, người hỏi nhiều, người mua ít, cả buổi sáng cũng chỉ bán được một con.Nhưng Lưu Đại Ngân vẫn luôn vui cười hớn hở, giống như không hề để trong lòng.Đại Trần an ủi bà ấy: “Chị gái, tôi với Tiểu Trương bày quán ở chỗ này mấy ngày rồi, ban đầu cũng không ai mua, bây giờ mới tốt lên chút.

Chị mới tới ngày đầu, chắc chắn công nhân đều chưa mang đủ tiền.

Hơn nữa, thời buổi này mưa thứ gì là không phải thương lượng với người nhà.

Đợi công nhân về ăn cơm trưa, thông báo với người nhà một tiếng xong, sẽ có người mua thôi.”Lưu Đại Ngân vội xua tay: “Bán được một con là tôi thấy đủ rồi, Đại Trần.

Tiểu Trương, tôi mang theo mấy món nhà mình làm, các cậu muốn nếm thử một chút không?”Tiểu Trương gấp gọn quần áo, hỏi: “Chị gái, có món gì thế?”Lưu Đại Ngân lấy chân gà nướng trong túi da rắn ra, đặt lên bàn nhỏ: “Gà nướng nhà tôi không kèm chân gà, chân gà chặt ra, tôi bảo chồng bỏ vào nồi nướng chung với gà nướng, coi như đồ ăn vặt.

Dù sao hiện tại cũng không có ai, hai cậu qua đây nếm thử xem.”Đại Trần gãi đầu: “Vậy thì ngại quá.”Lưu Đại Ngân cầm chân gà nhét vào tay hai người bọn họ: “Có gì đâu mà ngại, gặp nhau là duyên phận, thứ này lại không đáng tiền.”Tiểu Trương vội từ chối: “Tôi còn bán quần áo, ăn vào tay đầy dầu không ổn lắm.”Đại Trần đã nhận lấy chân gà, bắt đầu gặm: “Tôi mang theo nước, lát nữa rửa tay lại là được mà.”“À, phải rồi, tôi có chuyện này muốn hỏi hai cậu một chút.” Lưu Đại Ngân mở miệng..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 47: 47: Ngựa Giống Pháo Hôi 25



Đại Trần với Tiểu Trương gặm từng miếng chân gà, giọng hàm hồ không rõ: “Chị gái, chị hỏi đi.

”Lưu Đại Ngân hỏi ra vấn đề mình đã suy nghĩ từ trước: “Tôi thấy tỉnh thành có thêm vài nhà bán đồ lặt vặt, không thấy bị cảnh sát và đội trị an bắt lại, quốc gia cho tư nhân buôn bán rồi à? Sao bên chỗ chúng tôi chưa nghe được tin tức gì?”Đại Trần nuốt miếng thịt trong miệng, giải thích nghi hoặc cho Lưu Đại Ngân: “Tỉnh thành phát ra văn kiện, nói cho phép thanh niên trí thức phản thành và nhân dân nhàn tản trong xã hội làm mua bán nhỏ, nhưng không được phép đầu cơ trục lợi.

”Lưu Đại Ngân nghi hoặc hỏi: “Buôn bán còn không phải đầu cơ trục lợi? Sao vừa cho phép lại vừa không cho phép?”Tiểu Trương: “Chuyện này phải xem mức độ, nếu chị làm mua bán lớn, vậy chẳng phải là đầu cơ trục lợi sao? Giống nhà chị, mang đồ gì đó do chính mình làm ra bán, vậy là mua bán nhỏ.

”“Còn nữa…”Đại Trần đã gặm hết thịt trên chân gà, ngậm cả cái chân vào miệng, nói giọng lủng bủng: “Chỉ cho phép người một nhà làm, không được thuê công nhân.

”“A, hóa ra là như vậy.

” Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục.

Lưu Đại Ngân chăm chú lắng nghe, mang tới cho Đại Trần cảm giác thỏa mãn, anh ta lại tiếp tục phổ cập: “Tỉnh chúng ta ở trong nội địa, mới bắt đầu cho phép cá nhân buôn bán, thật ra vùng duyên hải phía nam đã bắt đầu từ năm trước rồi, còn xây dựng đặc khu kinh tế.

”“Đặc khúc?” Lưu Đại Ngân nghi hoặc khó hiểu: “Đặc Khúc không phải một loại rượu sao? Phía nam tự mình nấu rượu mang đi bán à?”Nghe Lưu Đại Ngân nói câu này, cả Đại Trần và Tiểu Trương đều cười ha ha.

Đại Trần cười đến mức phun cả xương chân gà trong miệng ra ngoài.

Anh ta đứng dậy định nhặt lên, Lưu Đại Ngân nhanh tay đưa cho anh ta một chiếc chân gà khác.

Đại Trần cười hì hì không ngừng: “Ngại quá ngại quá.

”Tuy nói như vậy, tay anh ta lại không hề tàm dừng, kết quả chân gà mau chóng chui vào miệng.

Con mẹ nó, chân gà của chị gái này đúng là thơm thật, ăn một lại muốn ăn hai, muốn giữ thể diện cũng không giữ được.

Cho Đại Trần xong, Lưu Đại Ngân lại cho Tiểu Trương một chiếc.

Tiểu Trương nói câu cảm ơn, nhận lấy nhưng không ăn, mà dùng một tờ báo cũ gói cẩn thận.

Đại Trần hỏi anh ta: “Mang về cho ông nội cậu à?”Tiểu Trương gật đầu, không nói tiếp.

Đại Trần mải ăn, Tiểu Trương đứng ra giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Chị gái, đặc khu chứ không phải Đặc Khúc, tên đầy đủ là “Đặc khu kinh tế”, nói cao thâm chắc chị cũng không hiểu, tóm lại ý tứ chỉ có một, chính là cho phép buôn bán, cho phép làm buôn bán lớn, tốt nhất là bán hàng ra nước ngoài.

”Đại Trần chỉ sang Tiểu Trương: “Cậu ấy có người quen từng đi qua đặc khu, nói hoàn cảnh nơi đó khác chúng ta nơi này, chúng ta làm buôn bán nhỏ có đôi khi vẫn phải vụng trộm, nơi đó à, một nửa người đều là dân buôn.

”Lưu Đại Ngân nghe mê mẩn, không nhịn được mở miệng hỏi tiếp: “Vậy nửa còn lại thì sao? Vẫn trồng trọt hay có công việc khác?”Tiểu Trương: “Một nửa còn lại à… Đang chuẩn bị buôn bán đó.

”Đại Trần gặm chân gà xong, lấy chai nước của mình ra rửa tay: “Đợi tôi xử lý xong số hàng trong tay, tôi cũng tới đặc khu xem thử.

”Lưu Đại Ngân ghi nhớ từng từ từng chữ Đại Trần và Tiểu Trương nói, cũng khát khao ngày nào đó mình cũng có thể tới đặc khu mở rộng tầm mắt.

Nếu có một ngày gà nướng nhà mình có thể làm mua bán lớn, có thể xuất khẩu ra nước ngoài thì tốt biết mấy.

Lưu Đại Ngân chỉ nghĩ một chút, đã kích động không chịu nổi, cả người tràn đầy tinh thần.

Gà nướng nhà mình rất ngon, dựa vào đâu không thể mở rộng buôn bán, không thể xuất khẩu ra nước ngoài.

Người nước ngoài cũng có mắt có miệng, cũng ăn lương thực, gà nướng nhà mình ngon như vậy, còn sợ bọn họ không thích ăn sao?Trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán, nên càng muốn hỏi thăm tin tức từ Đại Trần và Tiểu Trương.

Đại Trần, Tiểu Trương ăn ké chột dạ, hơn nữa mấy tin tức này tùy tiện nghe ngóng là biết, có gì phải giấu đâu, sao không thuận nước đẩy thuyền giao lưu tạo quan hệ.

Vì thế Lưu Đại Ngân biết được rất nhiều tin tức, ví dụ như muốn buôn bán phải làm giấy phép buôn bán, nhưng mà trên tỉnh thành này, người làm giấy phép buôn bán cũng không nhiều lắm.

Như Đại Trần và Tiểu Trương, cả hai đều không làm.

Lại ví dụ như cá nhân buôn bán, phía chính phủ gọi là kinh doanh hộ cá thể.

Nhưng mà chỉ ở tỉnh thành, đội trật tự mới mắt nhắm mắt mở với người làm buôn bán nhỏ, không tra xét gì, còn ở huyện thành phía dưới, đội trật tự vẫn tra xét rất nghiêm, nếu không có giấy phép buôn bán, đa phần đều bị coi là đầu cơ trục lợi, bắt lại.

Cuối cùng, Đại Trần làm ra vẻ thần bí nói với Lưu Đại Ngân: “Chị gái, tôi nghe nói rốt cuộc có thể buôn bán hay không, lãnh đạo cấp cao vẫn đang tranh luận đó.

Cho nên có làm giấy phép buôn bán hay không, vẫn phải suy nghĩ thêm chút nữa, dù sao đối với người bày quán như chúng ta, tỉnh thành cũng không kiểm tra nghiêm khắc.

“Hơn nữa…”Đại Trần bổ sung: “Làm giấy phép buôn bán bắt buộc phải dựa vào loại hàng hóa đăng ký trên đó, thứ gì cũng bán như tôi, cũng không cách nào làm giấy phép buôn bán.

”Mãi cho tới giờ xưởng thêu đi làm buổi chiều, Lưu Đại Ngân mới bán được thêm ba con gà nướng.

Bán coi như không ít, trong lòng Lưu Đại Ngân đã cảm thấy đủ.

Bà đứng dậy thu sạp, muốn đi nơi khác bày quán.

Đại Trần với Tiểu Trương cũng thu sạp.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 48: 48: Ngựa Giống Pháo Hôi 26



Lưu Đại Ngân đi đến chỗ ngoặt, Lý Lưu Trụ vẫn luôn chờ bà ấy ở nơi đó.“Con ăn cơm chưa?” Lưu Đại Ngân đặt cái bàn xuống, hỏi con trai trước.Lý Lưu Trụ vòng ra sau lưng Lưu Đại Ngân, nhẹ nhàng đấm lưng cho bà ấy: “Mẹ, con ăn rồi.”Lưu Đại Ngân chỉ ngồi nghỉ một lát, lại cõng túi da rắn lên, đứng dậy.

Lý Lưu Trụ vác cái bàn nhỏ đi theo sau: “Mẹ, mẹ định đi đâu thế?”Lưu Đại Ngân: “Bán gà nướng a.”Lý Lưu Trụ gãi gãi đầu đi theo mẹ mình: “Mẹ, chúng ta lại đi đâu bán gà nướng?”Lưu Đại Ngân dừng lại, xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nói với con trai: “Lưu Trụ, đợi lát nữa mẹ tới cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng, con đừng đi theo mẹ, nếu mẹ xảy ra chuyện, con càng không thể xuất hiện.”“Hả? Mẹ nói gì cơ?” Lý Lưu Trụ trừng mắt hỏi: “Mẹ muốn đến cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng?”“Không được, ngay cả tình huống thế nào chúng ta vẫn chưa hiểu rõ, mẹ đã tới cửa ủy ban tỉnh bán gà nướng, khác nào vội vàng chui đầu vào lưới?”Lưu Đại Ngân nói thế nào Lý Lưu Trụ cũng không đồng ý.Lưu Đại Ngân kéo anh ta tới góc tường, phân tích rõ ràng cho anh ta: “Lưu Trụ, nghe mẹ nói này.

Tỉnh thành đã cho phép làm buôn bán nhỏ, nhưng ở huyện chúng ta vẫn chưa có thông báo, rốt cuộc tình hình thế nào chúng ta vẫn chưa biết rõ, muốn chờ “Văn kiện” kia truyền xuống, không biết phải chờ tới khi nào đâu?”“Chúng ta dứt khoát một gậy thọc thẳng lên trời đi, nếu mẹ mang gà nướng bán trước cửa ủy ban tỉnh vẫn không có ai quản, vậy khi về huyện muốn bắt chúng ta, chúng ta có thể nói, nhà tôi bán ở trước cửa ủy ban tỉnh chưa hề bị quản, sao trong huyện lại không thể bán?”“Nếu bán gà nướng trước cửa ủy bán tỉnh có người quản thì sao?” Lý Lưu Trụ lẩm bẩm hỏi.“Có người quản, vậy đúng lúc, mẹ nghe nói muốn buôn bán phải làm giấy phép gì đó, ở đồn công an chúng ta hỏi rõ ràng luôn, về nhà lại lên huyện làm giấy phép.”Lưu Đại Ngân đã quyết ý, Lý Lý Lưu Trụ khuyên không được bà ấy, đành phải đi theo đến cửa ủy ban tỉnh.Lưu Đại Ngân xếp bàn xong, bỏ gà nướng lên, dùng ánh mắt ý bảo con trai mau chóng rời đi.Lý Lưu Trụ đành cố nén nước mắt, giả làm người qua đường, nhanh chân rời đi chỗ khác.Lưu Đại Ngân đặt gà nướng lên bàn xong, bắt đầu lớn tiếng rao hàng: “Bán gà nướng đây, bán gà nướng đây, gà nướng thơm ngon vừa ra lò, muốn mua mau qua đây nhìn xem, đi ngang qua đừng bỏ lỡ…”Người đi ngang qua không tự chủ được dừng bước, vây xem người phụ nữ trung niên nhìn qua cách ăn mặc là biết đến từ nông thôn này, giống như xem khỉ trong vườn bách thú.Người phụ nữ này to gan thật, dám bày quán trước cửa ủy ban tỉnh.

Bà ấy có biết nơi này là nơi nào không? Khả năng là không biết nhỉ.Một bà cụ tốt bụng bước đến nhắc nhở Lưu Đại Ngân: “Em gái, em có biết nơi này là nơi nào không? A, em không nhìn thấy biểu tượng kia sao?”Bà cụ chỉ vào cửa tỉnh ủy cách đó không xa, nói với Lưu Đại Ngân: “Nơi đó là ủy ban tỉnh, là nơi bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tịch làm việc.

Em bày quán chỗ này, không phải là muốn đội trật tự tới bắt em sao?”Đầu tiên Lưu Đại Ngân câu cảm ơn bà cụ, sau đó mới nói tiếp: “Chị gái, tôi biết nơi đó là ủy ban tỉnh, cũng biết đó là nơi bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tịch làm việc, nhưng chị xem, hai người vác súng kia vẫn chưa nói gì mà, kết quả xấu nhất không phải chỉ bị bắt lại mấy ngày sao? Chẳng lẽ bị bắt vì bày quán trước cửa ủy ban tỉnh bị phạt nặng hơn bày quán ở nơi khác, bị nhốt thêm mấy ngày?”Bà cụ nghe Lưu Đại Ngân nói xong, trợn mắt há hốc mồm, thấy đối phương không nghe khuyên bảo, lắc đầu lui về chỗ đám người xem náo nhiệt.Hai chiến sĩ trẻ tuổi đứng gác trước cửa ủy ban tỉnh quan sát Lưu Đại Ngân một lát, cũng mặc kệ bà ấy.Bọn họ có quy định, không phải người có liên quan tiến vào trước cửa ủy ban tỉnh trong phạm vi ba mét mới được khuyên rời đi, nơi Lưu Đại Ngân bày quán cách cổng lớn khoảng mười mét, căn bản không nằm trong phạm vi đó.Lưu Đại Ngân tiếp tục thét to: “Bán gà nướng đây, bán gà nướng đây, gà nướng nóng hổi vừa ra lò, muốn mua mau tới đây xem, đi dạo ngang qua đừng bỏ lỡ…”Người xem náo nhiệt đã vây một vòng lớn xung quanh Lưu Đại Ngân, nhưng mà không ai tiến tới hỏi giá cả.Lưu Đại Ngân không hề xấu hổ, vẫn tiếp tục thét to.

Dù sao mục đích bà ấy bày quán trước cửa ủy ban tỉnh cũng không phải bán gà nướng.Lý Lưu Trụ ở cách đó không xa, nơi mẹ anh ta bày quán bị một đám người thích xem náo nhiệt vây quanh, cũng không nhìn rõ tình hình bên trong thế nào.Anh ta giả vờ đi ngang qua rất nhiều lần, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.Thấy ngooài tiếng mẹ mình rao hàng ra, không còn âm thanh nào khác, Lý Lưu Trụ mới yên lòng.Lý Lưu Trụ lại không phát hiện ra, ở cách đó không xa, có một người đang dùng ánh mắt độc ác xuyên qua đám đông, nhìn Lưu Đại Ngân bán gà nướng.Là Giang Văn Chung.Qua khoảng thời gian vất vả “đắp nặn hình tượng”, thanh danh của Giang Văn Chung trong trường học đã tốt lên không ít.Triệu An An cũng đã trở thành bạn thân của anh ta.Hơn ba tháng nữa là sinh nhật Triệu An An, hôm nay Giang Văn Chung ra ngoài chuẩn bị mua quà cho đối phương.Còn chuyện vì sao phải mua quà sớm như vậy, là vì Giang Văn Chung muốn tặng cho Triệu An An một món quà do chính tay mình làm ra.Anh ta định tặng Triệu An An một hộp chín mươi chín ngôi sao may mắn do mình tự gấp.Ở niên đại này vẫn chưa có khái niệm sao may mắn, nhưng kiếp trước Giang Văn Chung từng thấy cháu gái mình gấp nó.Dùng thứ này dễ dỗ dành con gái nhà người ta nhất.Giấy đủ màu sắc gấp thành một đống sao nhỏ xinh đẹp, bỏ vào bình thủy tinh, mở từng ngôi sao ra, trong mỗi ngôi sao là một câu thơ của Tagor.Anh ta không tin nữ sinh chưa rành thế sự như Triệu An An sẽ không cảm động.Cảm động là khởi đầu của rung động.Về việc bắt lấy trái tim Triệu An An, Giang Văn Chung đầy tự tin.Nhưng mà anh ta không ngờ, bản thân lại gặp được Lưu Đại Ngân trên đường cái ở tỉnh thành.Giang Văn Chung vĩnh viễn không quên được giọng của đối phương.Huống chi anh ta còn trông thấy anh rể trước của mình.Giang Văn Chung cúi đầu, chậm rãi lộ ra nụ cười khinh bỉ, xoay người đi về phía nào đó.Tác giả có lời muốn nói: Lưu Đại Ngân không đi con đường tầm thường..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 49: 49: Ngựa Giống Pháo Hôi 27



Xem náo nhiệt không ít, nhưng mua gà nướng lại không ai.

Lưu Đại Ngân không nhụt chí chút nào, tiếp tục rao hàng.

Đúng lúc ấy có vài người đẩy đám đông ra, đi đến trước mặt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đứng dậy, mấy người kia ăn mặc thống nhất, chế phục màu lam, tay trái đeo băng đô màu đỏ.

Bà ấy không biết chữ, tất nhiên không nhận ra mấy chữ viết trên băng đô màu đỏ kia là gì.

Có điều qua sắc mặt và thái độ của mấy người này, có lẽ bọn họ là người của đội trật tự.

Sắc mặt Lưu Đại Ngân bình tĩnh như thường, hỏi: “Đồng chí, các anh có chuyện gì sao?”Người dẫn đầu đi đến trước sạp hàng của Lưu Đại Ngân, chỉ vào gà nướng và túi da rắn trên bàn, ra lệnh cho người phía sau: “Thu lại hết mấy thứ này.

”Trên mặt Lưu Đại Ngân không có chút biểu cảm sốt ruột nào, giả vờ không hiểu ý của người đàn ông kia, lại hỏi: “Đồng chí, các anh là ai? Làm cái gì vậy?”Người đàn ông dẫn đầu còn tưởng rằng Lưu Đại Ngân sẽ càn quấy, la lối khóc lóc, thấy thái độ của bà ấy bình thản như vậy, giọng nói không khỏi mềm đi: “Chúng tôi là đội trị an tỉnh thành, có người cử báo chị đầu cơ trục lợi.

”Lưu Đại Ngân khó hiểu hỏi: “Không phải đã thông báo cho phép làm mua bán nhỏ sao? Tôi bán đồ nhà mình, sao vẫn là đầu cơ trục lợi? Tỉnh thành cũng có người khác bày quán mà, chẳng lẽ tất cả đều là đầu cơ trục lợi.

”“Chị có giấy phép buôn bán không? Nếu không có vậy thì chỉ có thể mời chị đi theo chúng tôi một chuyến.

”Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Đồng chí, giấy phép buôn bán là gì? Tôi không có, tôi đi theo anh, là có thể làm giấy phép buôn bán đúng không?”Đội trưởng đội trị an: “Chúng tôi không quản lý việc làm giấy phép buôn bán, thứ này chị nên đi tới chính phủ địa phương làm.

”Lưu Đại Ngân vui cười hớn hở, nói: “Vâng, đợi ra khỏi đội trị an các anh, tôi sẽ tới chính phủ huyện chỗ chúng tôi làm giấy phép buôn bán, nếu bọn họ không cho phép, tôi sẽ nói các đồng chí ở tỉnh thành bảo, giấy phép buôn bán phải làm ở địa phương.

”Đội trưởng đội trị an: Sao người này lại ra bài không theo kịch bản chút nào thế nhỉ?Lý Lưu Trụ ở cách đó không xa, nhìn mẹ mình sắp bị người ta dẫn đi, vội vàng chạy ra từ góc tường, nhưng mới chạy được hai bước bỗng nhớ tới lời mẹ anh ta dặn, lại do dự không dám tiến lên.

Lưu Đại Ngân rất phối hợp, đội viên đội trị an cũng rất khách sáo: “Chị gái, đồ của chị chúng tôi cầm hay chị tự cầm?”Lưu Đại Ngân vác túi da rắn lên lưng: “Tôi cầm, có mấy con gà nướng, cũng không nặng.

”Đám người vây xem nhường ra một con đường nhỏ, Lưu Đại Ngân đi theo sau đội trưởng đội trị an, mấy người đội viên đội trị an đi sau bà ấy.

Ai không biết còn tưởng rằng đội viên đội trị an là vệ sĩ của bà ấy đó.

Lưu Đại Ngân mới đi được vài bước, một chiếc xe con đã dừng lại trước mặt bọn họ, chặn đường đội trưởng đội trị an.

Hai người từ trên xe xuống.

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội và một người trẻ tuổi, vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ đeo kính.

Đàn ông trung niên mang vẻ mặt tang thương, không giống lãnh đạo ngồi xe hơi nhỏ, ngược lại giống lão nông vừa rửa mặt rửa tay sạch sẽ sau khi ra đồng làm việc.

Còn vì sao nói người đàn ông trung niên ấy là lãnh đạo, vì ở niên đại này, chỉ lãnh đạo mới có thể ngồi ô tô.

Đàn ông trung niên mỉm cười, nhìn đội trưởng đội trị an hỏi: “Có chuyện gì thế?”Người trẻ tuổi phía sau ông ấy đẩy gọng kính, giới thiệu: “Đây là chủ tịch tỉnh.

”Đội trưởng đội trị an không ngờ, mình chỉ đi bắt một người phụ nữ bán gà nướng thôi, vậy mà có thể gặp được chủ tịch tỉnh.

Chủ tịch tỉnh vươn tay ra, bắt tay đội trưởng đội trị an: “Đồng chí, chào anh.

”Lúc này như vừa mới phản ứng lại, đội trưởng đội trị an kích động vươn tay ra, bắt tay chủ tịch tỉnh: “Tôi là đội trưởng đội trị an số ba duy trì trật tự thuộc trung đội số hai Chu Kiến Quốc, chào chủ tịch tỉnh.

”Chủ tịch tỉnh nở nụ cười gần gũi bình dị, hỏi: “Đội trưởng Chu, chị gái này đã làm chuyện gì? Định bắt chị ấy đi à?”Chu Kiến Quốc báo cáo: “Chúng tôi nhận được cử báo, có người đầu cơ trục lợi, tới mới thấy, hóa ra là chị gái này đang bán hàng ở đây.

”Chủ tịch tỉnh bước về phía trước hai bước, đi đến trước mặt Lưu Đại Ngân, hỏi bà ấy: “Chị gái, chị bán gà nướng à? Vừa xuống xe tôi đã ngửi thấy mùi hương rồi.

”Ban đầu Lưu Đại Ngân còn hơi căng thẳng, cả đời này, lãnh đạo lớn nhất bà ấy gặp chính là chủ tịch huyện, còn là nhìn từ rất xa trong đại hội tổng động viên trong huyện,Bây giờ, một vị chủ tịch tỉnh sống sờ sờ đang đứng trước mặt bà ấy, sao Lưu Đại Ngân có thể không kích động?“Đúng vậy, bán… Bán gà nướng.

” Thấy vị chủ tịch tỉnh kia cũng một cái mũi hai con mắt, thái độ còn hiền hòa như vậy, Lưu Đại Ngân cũng dẹp bỏ căng thẳng, nói chuyện lưu loát: “Tay nghề làm gà nướng là tổ tiên truyền xuống, nghe nói tỉnh thành đã cho phép làm mua bán nhỏ, nên tôi làm mấy con mang tới tỉnh thành bán.

”Chủ tịch tỉnh vừa nghe vừa gật đầu, đợi Lưu Đại Ngân nói xong, ông ấy hỏi tiếp: “Lấy nông sản lương thực phụ nhà nông ra bán, đúng là không phải đầu cơ trục lợi.

”Đội trưởng đội trị an ở bên cạnh vội vàng nói: “Chúng tôi mang chị ấy đi, chủ yếu là vì chị gái này không có giấy phép buôn bán, vừa rồi chị ấy còn hỏi, phải tới đâu để làm giấy phép buôn bán.

”Lưu Đại Ngân như vớ được tri kỷ, lập tức tiếp lời đội trưởng đội trị an: “Đúng vậy, thái độ của vị đội trưởng này rất thân thiện, vừa rồi tôi hỏi phải tới đâu để làm giấy phép buôn bán, đội trưởng còn giải đáp giúp tôi.

”Sắc mặt chủ tịch tỉnh trở nên nghiêm túc: “Chị gái, không có giấy phép buôn bán, đúng là không thể bày quán, có điều…” Ông ấy đổi giọng, nói: “Tinh thần dám nghĩ dám làm của chị gái này, rất đáng khen ngợi.

”Chủ tịch tỉnh xoanh người, nói với đám đông vẫn chưa tan đi: “Mùng một tháng mười trung ương gửi xuống văn kiện, qua đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đã quyết định cải cách thể chế kinh tế, cho phép kinh doanh hộ cá thể, nói cách khác, bắt đầu từ mùng một tháng mười, cho phép nhân dân nhàn tản không có việc làm ở thành trấn, nông dân qua ngày mùa, có thể làm ăn buôn bán.

Tôi tin tưởng, dưới sự lãnh đạo của nhà nước, chắc chắn cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.

”.
 
Back
Top Bottom