Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 20: 20: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 20



Giang Nhị Phong vô cùng bất mãn nói với vợ mình: “Đó là chị dâu tôi, Văn Chung là cháu trai tôi, sao bà có thể nói ra lời khó nghe như vậy.”“Tôi nói chuyện khó nghe?”Thẩm Hòe Hoa vợ Giang Nhị Phong hỏi ngược lại: “Chuyện cháu trai ông làm không khó coi à? Tôi nói thẳng cho ông biết, cho chị dâu ông vay tiền, nghĩ cũng đừng nghĩ.”“Bà……”“Tôi làm sao? Cơm nước xong rồi thì ngủ đi, chiều còn phải ra đồng đấy.”Mẹ Giang ôm cục tức ra về từ nhà Giang Nhị Phong, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định mượn một chiếc xe đạp, lên huyện thành, đến nhà cô em chồng.Cô dượng của Giang Văn Chung đều công tác trong bệnh viện, ở thời đại này xem như là người có thể diện.Còn người nhà họ Lý, bọn họ vẫn cứ ra đồng làm việc theo lẽ thường, coi như không có chuyện Giang Văn Chung.So sánh với nhau, mẹ Giang đúng là khó khăn hơn nhiều.Thân thích vừa nghe thấy mẹ Giang đến để vay tiền, tất cả đều thay đổi sắc mặt, tìm đủ lý do thoái thác.Ban ngày mẹ Giang ra ngoài cầu xin người ta, buổi tối về nhà òa khóc.

Giang An Ni không còn cách nào khác, đành phải quay về nhà họ Lý thêm lần nữa.Lý Lưu Trụ nhìn cô ta, càng lạnh nhạt hơn, vẫn câu nói kia, ly hôn, trả lại tiền.Giang An Ni thật sự không còn cách nào, mới nhớ tới Hàn Đông Thanh.Hiện tại Hàn Đông Thanh đang công tác ở huyện ủy, Giang An Ni nhớ rõ, anh ta có một người chú, làm công an trên tỉnh thành, có lẽ có thể giúp đỡ.Giang An Ni ra ngoài nửa ngày mới về, về nhà chưa kịp nói gì cả, đã bị mẹ Giang oán trách một trận.“Cô đi đâu thế, nửa ngày không về nhà? Tôi vì chuyện em trai cô, cả ngày nóng ruột, cô thì hay lắm, còn có tâm trạng ra ngoài đi dạo cơ đấy.”Giang An Ni tự rót cho mình một chén nước, bưng lên uống một hơi cạn sạch.Ra ngoài quá nửa ngày, một ngụm nước cô ta cũng chưa kịp uống.Buông chén, Giang An Ni mới có sức nói chuyện: “Con lên huyện thành, Đông Thanh có người chú làm việc trên tỉnh, không biết có thể giúp đỡ được gì hay không.”“Con nói gì cơ?” Mẹ Giang vui mừng đến mức gần như đứng bật dậy: “Con đó, cái con bé chết dầm này, có quan hệ như vậy sao không nói sớm, nếu tới tìm Đông Thanh sớm một chút, nói không chừng lúc này em trai con đã được thả ra rồi.”Giang An Ni: “Không phải do quên sao? Ra ngoài cả nửa ngày mệt chết con rồi, con về phòng nằm nghỉ một lát đã.”Phía bên kia, sau khi Giang An Ni đi khỏi, Hàn Đông Thanh lập tức gọi điện thoại cho chú mình.Tuy rằng chú anh ta tò mò, nhưng vẫn hỏi giúp anh ta một câu.

Đúng lúc mẹ Hàn Đông Thanh tới nhà người chú ấy tặng đồ, chú Hạn thuận miệng nói chuyện này với chị dâu.Mẹ Hàn hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình hình, trong lòng thầm tính toán.

Sau khi về nhà càng nghĩ càng không yên tâm, sáng sớm hôm sau lập tức tới thẳng nhà ga lên tàu hỏa.Dựa theo thời gian hứa hẹn, hôm sau Giang An Ni lại lên huyện thành.

Trước khi xuất phát, mẹ Giang còn kéo cô ta ngồi xuống, trang điểm kỹ càng một phen.Bên ngoài mặc áo sơ mi hoa mới tinh áp đáy hòm, quần là quần mới may năm trước, giày vải cũng là giày mới, trên mặt bôi kem bảo vệ da, mái tóc dài đen bóng tết thành hai bím tóc rũ trước ngực.“Con gái mẹ xinh thật đấy, không nhìn ra dáng vẻ mẹ hai con một chút nào.”Suy tính bí ẩn trong đầu mẹ Giang, Giang An Ni đoán được nhưng không nói toạc ra…Bởi cô ta cũng có chút chờ mong.Lần này mẹ Giang đi cùng cô ta, cô ta muốn đến nhà Hàn Đông Thanh, trai đơn gái chiếc luôn có chút bất tiện, có mẹ Giang đi cùng, sẽ không phải lo lắng những băn khoăn đó.“Là An Ni nhỉ? Lâu rồi không gặp.

bà Giang cũng tới à, mau vào nhà đi.”Tới nhà Hàn Đông thanh, người mở cửa ngược lại không phải người cô ta ngày đêm tơ tưởng.Mẹ Hàn mời mẹ Giang và Giang An Ni ngồi xuống: “Mau ngồi, để tôi đi lấy nước.”“Bà Giang, cũng phải năm sáu năm rồi chúng ta không gặp nhỉ.

Tôi nghe nói An Ni đã có hai đứa nhỏ rồi, tốt thật đấy, bà xem Đông Thanh nhà chúng tôi, cùng tuổi với An Ni mà bây giờ một cô bạn gái cũng không có.” Mẹ Hàn nhiệt tình nói.Hàn Đông Thanh rất xấu hổ: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”Mẹ Hàn trừng mắt lườm anh ta: “Con đó, đứa nhỏ này, mẹ với thím đều tuổi này rồi, nói chuyện với nhau còn đề tài nào khác ngoài con cháu?”Mẹ Giang hàn huyên vài câu, mặt dày nói ra ý đồ đến.Hàn Đông Thanh còn chưa kịp đáp lời, mẹ Hàn đã mở miệng: “An Ni này, không phải thím nói Văn Chung đâu, khi còn nhỏ rõ ràng nhìn rất ngoan ngoãn, sao trưởng thành lại hồ đồ như vậy? Thím nghe nói số tiền đó còn là tiền chữa bệnh cho con của An Ni.”Mẹ Giang bị nói mặt đỏ bừng, hận không thể tìm khe đất nào đó chui vào.Nhưng vì con trai, bà ta vẫn căng da đầu nói: “Đều là người nhà họ Lý nói bậy, tiền kia không phải Văn Chung lấy, là An Ni cho.”Sắc mặt mẹ Hàn càng khoa trương hơn, dáng vẻ không thể tin nổi: “An Ni, đó là tiền cứu mạng con trai cháu đấy, sao cháu có thể lấy tiền cứu mạng con trai ra cho em mình? Làn vậy vẫn là con người sao?”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 21: 21: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 21



Mẹ Hàn không khách sáo chút nào, nói rõ ràng những lời trong lòng suy nghĩ.

“Bác gái, đều là lỗi của cháu, cháu nghĩ bệnh của con trai chữa muộn một chút cũng không sao, còn Văn Chung nếu không kịp nộp học phí, sẽ không thể đi học.

”“Văn Chung không biết gì cả, đều là lỗi của cháu, cầu xin bác với anh Đông Thanh giúp em cháu đi.

”Mẹ Giang ở bên cạnh cũng rơi lệ: “Văn Chung đúng là bị tai bay vạ gió, nể tình quan hệ trước đây giữa hai nhà, hai người giúp thằng bé đi.

”“An Ni à, không phải bác không tin, nhưng Văn Chung có thể không biết cháu ngoại mình bị bệnh sao? Có thể không biết nhà họ Lý vì thằng bé chạy vạy đi vay tiền khắp nơi sao?”Mặt mẹ Hàn đầy nghi hoặc: “Như chỗ thím ở, hàng xóm láng giềng hay đồng nghiệp cùng đơn vị thôi, nhà ai có người sinh bệnh nặng mọi người đều biết rõ, nhà cháu ở cùng một thôn, sao em trai cháu lại không biết? Là cậu ta không biết thật, hay trong lòng hiểu rõ bên ngoài giả hồ đồ?”Ngừng một lát, mẹ Hàn còn nói thêm: “Vợ chồng các cháu ngay đến tiền chữa bệnh cho con còn không có, đột nhiên cháu lại lấy ra một khoản tiền lớn như vậy, Văn Chung không tự nghĩ xem số tiền ấy ở đâu ra sao? Đông Thanh này, nếu như chị gái con vay tiền khắp nơi chữa bệnh cho cháu trai, đột nhiên lại lấy ra một khoản tiền lớn như vậy cho con, con có nhận không?”Bị mẹ mình nhìn chằm chằm, Hàn Đông Thanh không nhịn được quay mặt qua chỗ khác.

Nhưng mẹ Hàn không chịu buông tha, vẫn cười nhìn con trai mình chăm chú, khăng khăng muốn một câu trả lời.

Không còn cách nào khác, Hàn Đông Thanh đành phải nhỏ giọng nói một câu: “Con sẽ không nhận.

”…Lúc này đã là nửa đêm, cả thùng xe đều yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ có tiếng tàu hỏa vang lên loảng xoảng loảng xoảng.

Khoảng cách rất xa mới có một ngọn đèn nho nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng, mơ hồ mông lung chiếu vào trong khoang tàu.

Lý Lưu Trụ ôm con trai út đang ngủ say, nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mẹ Giang ngồi cách bọn họ không xa, đã ngủ say từ lâu.

Giang An Ni ngồi đối diện hắn, không hề buồn ngủ.

Từ khi con trai ngủ, Lý Lưu Trụ vẫn luôn bế cậu bé, qua thời gian dài như vậy, có lẽ hắn cũng đã mệt mỏi.

Giang An Ni nhỏ giọng: “Lưu Trụ, đưa em bế con một lát đi.

”Lý Lưu Trụ dựa đầu vào ghế tàu, không hề nhúc nhích, mắt cũng không mở ra.

Giang An Ni cho rằng hắn không nghe thấy, nói lại lần nữa.

Ngay khi Giang An Ni định mở miệng nói lần thứ ba, Lý Lưu Trụ vẫn đang nhắm mắt, nói ra hai chữ: “Không cần.

”Lý Lưu Trụ và Giang An Ni đã quyết định sẽ ly hôn.

Nhà họ Giang gom đông góp tây, cuối cùng vay được tám trăm đồng trả cho nhà họ Lý.

Mẹ Giang nói hết lời hay, hứa hẹn đợi sau khi Giang Văn Chung được thả, sẽ lập tức trả lại tiền cho thân thích.

Học phí của Giang Văn Chung đã đủ, sau đó Giang An Ni cho cậu ta thêm sáu trăm đồng, ngoài tiền mua đồng hồ, số còn lại gần như chưa động tới.

Mẹ Giang tính kế rất hay, đợi con trai ra ngoài, bán chiếc đồng hồ kia đi không phải có tiền trả lại rồi sao?Còn chuyện đồng hồ có thể bán với giá gốc hay không, hơn hai trăm đồng mượn thêm kia giải quyết thế nào, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của mẹ Giang.

Lưu Đại Ngân nhận tiền, đồng ý lên tỉnh thành, đến đồn công an sửa lại lời khai, nói tiền không phải do Giang Văn Chung trộm, là con trai nghe nói cậu em vợ không có tiền đi học, đã lấy tiền trong nhà ra đưa cho cậu ta, bản thân không biết chuyện.

Việc đẩy hết trách nhiệm qua người Lý Lưu Trụ, cũng là việc bất đắc dĩ.

Trong nhà có bốn người, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân tố cáo Giang Văn Chung, đương nhiên không thể sửa miệng.

Giang An Ni đã lấy khẩu cung, cũng không dễ thay đổi lời khai.

Còn về lời khai của Lý Lưu Trụ ở đồn công an trên thị trấn, Lý Lưu Trụ cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác.

Chính là sau khi cho tiền cậu em vợ, Lý Lưu Trụ sợ cha mẹ tức giận, hai vợ chồng mới hợp nhau diễn một tuồng kịch.

Từ huyện lên tỉnh mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu hỏa, xuất phát vào buổi tối, rạng sáng đến tỉnh thành.

Vừa xuống tàu, mẹ Giang đã sa sầm mặt nói: “Con trai tôi bị nhốt ở đồn công an nào? Còn không mau đi.

”Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ một cái, nói với con trai: “Chúng ta tới bệnh viện trước.

”Bọn họ từng tới bệnh viện tỉnh một lần, chính là lầm cho Khai Lâm đi khám.

Dù đã cuối tháng năm, gió buổi sáng vẫn hơi lạnh.

Khi chưa xuống tàu, Lưu Đại Ngân đã lấy ra hai chiếc áo khoác, đắp thêm cho hai đứa cháu trai.

Lý Lưu Trụ ôm con trai út, Lưu Đại Ngân dắt cháu trai lớn, Lý Tam Thuận cõng đệm chăn hành lý, người một nhà đi về phía cổng ra.

Giang An Ni và mẹ Giang chậm hai bước, mẹ Giang oán giận với con gái: “Con nhìn xem, người nhà họ Lý có thái độ kiểu gì vậy, nhìn chúng ta như kẻ thù vậy, tiền đã trả bọn họ rồi, bọn họ còn muốn thế nào.

”Giang An Ni ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người nhà họ Lý, căn bản không nghe thấy lời mẹ Giang.

Vừa rồi, cô ta định dắt tay con trai lớn, bị con trai lớn né tránh.

Con trai còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta, không giống mẹ con ruột, ngược lại giống người xa lạ.

Giang An Ni ngây ngốc đi ra ngoài, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 22: 22: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 22



Bây giờ thời gian còn quá sớm, chuyến xe buýt đầu tiên vẫn chưa tới.Bốn người nhà họ Lý đi bộ thêm một đoạn, đứng chờ xe buýt ở một trạm giao thông công cộng.Mẹ Giang đi theo sau bọn họ, lải nhải suốt quãng đường: “Mấy người có nghe thấy tôi nói không? Bây giờ bệnh viện vẫn chưa làm việc, chúng ta đến đồn công an trước.”Lưu Đại Ngân nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Bây giờ đồn công an cũng chưa mở cửa, cảnh sát cũng chưa đi làm.”Mẹ Giang nghe xong lập tức nghẹn họng.Sau khi hít sâu vài hơi, mẹ Giang lại lần nữa mở miệng: “Dù sao cũng tới tỉnh thành rồi, bệnh của Khai Lâm không gấp lúc này, chúng ta vẫn nên đến đồn công an trước, Văn Chung đã bị giam nhiều ngày như vậy, không biết tình hình thằng bé thế nào đâu.”Nhưng bà ta nói thế nào cũng không thông, Lưu Đại Ngân chỉ đơn giản ngậm miệng, dù sao trong lòng bà ta, Giang Văn Chung mới là quan trọng nhất.Lưu Đại Ngân không nói lời nào, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ càng không nói chuyện.Lý Khai Nguyên nhìn cha, lại nhìn mẹ, mở miệng nói: “Bà ngoại, dù sao cậu cũng bị giam ở đồn công an nhiều ngày như vậy rồi, sợ gì giam thêm mấy ngày nữa, ở trong đó ăn cơm còn không cần tiền.”Lý Khai Nguyên vừa mở miệng, đã ném vào lòng mẹ Giang một quả bom.Nhãi ranh, có đứa cháu nào nói chuyện với người lớn như vậy sao?Không dạy thằng nhãi này một trận, không thể giải cơn giận trong lòng.Mẹ Giang vươn tay, muốn bắt Lý Khai Nguyên.Lý Khai Nguyên rất nhanh nhẹn, mau chóng né tránh, trốn ra sau bà nội mình.“Bà ngoại, bệnh của Khai Lâm không gấp lúc này, cậu ở đồn công an cũng không gấp lúc này.”Lưu Đại Ngân kéo cháu trai ra sau, bảo vệ bên người, trợn mắt với mẹ Giang: “Tôi nói cho bà biết, nếu bà dám đụng vào cháu trai tôi một cái, con trai bà đừng hòng ra ngoài.”Mẹ Giang: “Bà…”Trong lúc bọn họ cãi nhau, xe buýt đã tới.Người nhà họ Lý dìu già dắt trẻ, cõng hành lý lên xe buýt.

Đây là chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày, không nhiều khách lắm.Lưu Đại Ngân chỉ mua vé xe cho ba người nhà mình, còn mẹ con nhà họ Giang… Còn lâu bà mới quan tâm.Tới bệnh viện, dù trong thời đại nào, bệnh viện luôn luôn kín người.Mang theo hành lý, già trẻ cả nhà cùng nhau ra trận như nhà họ Lý, ở bệnh viện cũng không hiếm lạ.Lý Lưu Trụ giao con cho mẹ mình, bản thân đi đăng ký.Giang An Ni giành trước Lưu Đại Ngân, nhận lấy đứa trẻ.

Lý Lưu Trụ nhìn cô ta một cái, chưa nói gì.Đăng ký, thăm khám, nằm viện, làm xong các loại thủ tục, kiểm tra từng hạng mục, cũng tới giữa trưa rồi.Mẹ Giang vẫn luôn đi theo thúc giục, Lưu Đại Ngân dàn xếp cho cháu trai xong, mới nói: “Đợi buổi chiều, chúng tôi sẽ đến đồn công an.”Vốn dĩ mẹ Giang đang ngồi, nghe vậy lập tức đứng dậy: “Được.”Giang An Ni ở bệnh viện với con trai út, người còn lại đều tới đồn công an.Lưu Đại Ngân tìm một cảnh sát đi ngang qua: “Đồng chí, chúng tôi tìm đồng chí Lý Hữu Tường.”Cảnh sát trẻ tuổi bị ngăn lại đánh giá đám người Lưu Đại Ngân một phen, hỏi: “Mấy người có chuyện gì tìm cảnh sát Lý?”Lưu Đại Ngân: “Vụ án của chúng tôi do cảnh sát Lý phụ trách, lần này tới tìm cậu ấy tìm hiểu tình hình.”Cảnh sát trẻ tuổi duỗi tay chỉ về một phía, nói: “Anh chị đi thẳng, cuối đường rẽ trái, căn phòng thứ hai.”Lưu Đại Ngân liên tục cảm ơn: “Cảm ơn cậu, đồng chí.”Phòng làm việc là một căn phòng không lớn, trong phòng chỉ có mấy chiếc bàn và vài chiếc ghế dựa, trên bàn đều chất đầy hồ sơ.Ba cảnh sát ngồi vây quanh một chiếc bàn, đang đàm luận chuyện gì đó.Lưu Đại Ngân vừa gõ cửa, ba cảnh sát đang ngồi tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.Cảnh sát Lý Hữu Tường vẫn có ấn tượng với hai vợ chồng Lý Tam Thuận, liếc mắt một cái đã nhận ra hai vợ chồng họ.“Hai người tới tìm tôi có chuyện gì? Là tới hỏi thăm tình hình tiến triển vụ án Giang Văn Chung sao?” Cảnh sát Lý hỏi.Lưu Đại Ngân cười tươi tắn: “Đồng chí, thật sự thêm phiền cho mọi người rồi.

Hóa ra tiền nhà tôi không phải Giang Văn Chung lấy, là con trai tồi cho cậu ta, ngài xem có thể thả cậu ta ra hay không?”Cảnh sát Lý nhíu mày một cái, rất nhanh đã thả lỏng: “Anh chị coi đồn cảnh sát là chỗ vui đùa sao?”Mẹ Giang vội vàng nói: “Đồng chí, con trai tôi thật sự không lấy tiền nhà họ Giang.

Cậu xem, đến bây giờ con trai tôi vẫn chưa nhận tội, trước đó đều do người nhà họ Lý lầm, thấy tiền bị mất, lại nghe người khác nói lung tung, nên mới đến tỉnh thành tìm con trai tôi, đổ tất cả lên đầu thằng bé.”Cảnh sát Lý vặn nắp chai nước, uống một ngụm, lại đóng chặt nắp, đặt lên mặt bàn.“Anh chị nói tiền không phải Giang Văn Chung lấy, có chứng cứ gì không?”“Có có có,” Mẹ Giang đẩy Lý Lưu Trụ đến trước mặt cảnh sát Lý: “Số tiền kia là do cậu con rể này của tôi lấy, nó nghe nói Văn Chung không đủ tiền đi học, nên lấy tiền trong nhà ra cho em vợ.”“Đồng chí này, tiền thật sự do cậu lấy?” Cảnh sát Lý nghiêm túc hỏi.“Đồng chí cảnh sát, tiền là tôi lấy.” Lý Lưu Trụ cúi đầu đáp.“Sao tôi nghe nói vì không thấy tiền trong nhà đâu, cậu đã cãi nhau một trận với vợ mình, còn kinh động đến đồn công an?” Cảnh sát Lý hỏi.Lý Lưu Trụ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, nói ra lý do đã suy nghĩ sẵn từ nhà.“Tôi sợ cha mẹ biết mình đem tiền cho em vợ sẽ tức giận, nên diễn một tuồng kịch với vợ mình, không ngờ mẹ tôi không biết nghe từ đâu nói là Văn Chung lấy tiền, còn báo cảnh sát.”“Cảnh sát Lý, chúng tôi thêm phiền cho ngài rồi.”Cảnh sát Lý: “Chúng tôi là cảnh sát nhân dân, làm việc vì quần chúng là đương nhiên.

Tôi hỏi lại một câu, tiền nhà họ Lý thật sự không phải do Giang Văn Chung lấy?”Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Thật sự không phải.”Người bị trộm đã chủ động tới thừa nhận tiền không phải do đối tượng hiềm nghi lấy, cảnh sát còn có thể làm gì?Chỉ có thể giáo dục người nhà họ Lý một phen, sau đó thả người thôi..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 23: 23: Ngựa Giống Pháo Hôi 1



Ra từ đồn công an, người nhà họ Giang và người nhà họ Lý đường ai nấy đi.Trước khi đi, Giang Văn Chung liếc mắt nhìn Lưu Đại Ngân một cái thật sâu, giống như muốn ghi tạc dung mạo bà ấy vào lòng, sợ quên mất.Nên hình dung ánh mắt ấy thế nào nhỉ?Lưu Đại Ngân không được học hành tử tế, không biết nên miêu tả thế nào.

Nói như vậy đi, ánh mắt cậu ta không hề tràn đầy tinh thần phấn chấn giống người trẻ ở độ tuổi này, mà giống như người già trong thôn, còn là loại ánh mắt mất hết hy vọng, mỗi ngày chỉ chờ chết.Người già bình thường đều không có loại ánh mắt này.

Vì bình thường người nhà bận làm việc, bận kiếm công điểm, rảnh rỗi còn bận trêu đùa con cháu, vẫn có hy vọng về cuộc sống.Lưu Đại Ngân chỉ từng thấy ở một số ít người già ánh mắt như vậy, đều là cuộc sống vô cùng không như ý, không có ngoại lệ.Giang Văn Chung mới hai mươi tuổi, sao lại có ánh mắt như vậy nhỉ?Chẳng lẽ cậu ta bị tra tấn ở đồn công an sao?Nhưng nhìn trên người cậu ta không hề có vết thương nào? Hiện tại cũng không phải xã hội cũ, đồn công an đã không thịnh hành kiểu tra khảo đó từ lâu.Hơn nữa, dù từng bị tra tấn, ánh mắt cậu ta cũng nên là đau đớn phẫn hận, chứ không phải tràn đầy tử khí như vậy.Lưu Đại Ngân không nghĩ ra.Nếu không nghĩ ra, đơn giản không nghĩ nữa, dù sao sau này Lưu Đại Ngân bà cũng không còn giao thoa gì với nhà họ Giang.Lý Khai Lâm phẫu thuật rất thành công, người nhà họ Lý đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, giải tỏa lo lắng trong lòng.Mấy ngày nay Giang An Ni đều ở bệnh viện với con trai, mẹ Giang và Giang Văn Chung đều không xuất hiện.Sáng sớm bác sĩ tới kiểm tra phòng, thông báo Lý Khai Lâm có thể xuất viện.Lý Lưu Trụ đi làm thủ tục xuất viện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ở lại phòng bệnh thu dọn đồ đạc.Cuối cùng đã được về nhà, tất cả mọi người đều rất cao hứng.Vì tiết kiệm tiền, Lý Lưu Trụ chỉ mua hai vè ngồi, bốn người lớn bế hai đứa nhỏ thay phiên nhau nghỉ ngơi.Hai tay Lưu Đại Ngân ôm cháu trai lớn, dựa vào ghế ngồi, mơ hồ ngủ, sau đó lại mơ một giấc mơ.Vẫn là giấc mơ như lần trước, trong không gian chỉ một màu trắng.

Một quyển sách lơ lửng giữa không trung, mặt ngoài hoa hòe lòe loẹt.Một người đàn ông vẻ ngoài rất giống Giang Văn Chung, mặc một bộ tây trang màu đen, ngồi trên chiếc ghế dát vàng.Lưu Đại Ngân nheo mắt nhìn kỹ, hình như lưng dựa ghế còn làm bằng nhung.Nhìn có vẻ rất thoải mái.Sau lưng trái phải “Giang Văn Chung” là vài cô gái ăn mặc quần áo hở hang, lộ ra cánh tay và nửa bộ ng.ực.

Không chỉ như vậy, phía trước cũng có hai cô gái lộ bắp đ.ùi tr.ắng nõn đang dựa vào chân cậu ta, đầu gối lên bắp đùi, gần nơi nào đó rồi, đúng là đồi phong bại tục!Lưu Đại Ngân âm thầm lắc đầu.Có kinh nghiệm lần trước, lần này Lý Đại Ngân không hoảng loạn chút nào.

Bà ấy bước tới vươn tay ra.Quyển sách kia lập tức rơi xuống tay bà ấy.Trên bìa sách là vài chữ lớn màu đen: Trọng sinh, mệnh ta do ta không do trời.Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân muốn chửi mẹ nó!Quyển sách này kể về một người trọng sinh tên Giang Văn Chung.Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát, đã hiểu ra trọng sinh chính là sống lại một đời.Vì Giang Văn Chung bị vu cáo trộm tiền phải vào đồn công an, tuy rằng cuối cùng đã chứng minh được cậu ta trong sạch, nhưng thanh danh của cậu ta cũng hỏng cả rồi.Trong trường, các bạn học đều nhìn cậu ta như nhìn côn trùng có hại, không ai muốn nói chuyện với cậu ta.Bởi vậy, cậu ta tự sa ngã, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.Không có bằng tốt nghiệp, cậu ta không tìm được việc làm ở tỉnh thành, đành phải về quê, làm giáo viên dạy thay ở trường tiểu học trong thôn.Cả đời chẳng làm nên trò trống gì.Còn kẻ thù của cậu ta, cuộc sống của người nhà họ Lý lại càng ngày càng tốt.Sau khi cải cách mở ra, Lý Lưu Trụ ra ngoài làm thuê, Lý Khai Nguyên thi đỗ đại học tốt nhất, sau khi tốt nghiệp tự mình gây dựng sự nghiệp, trở thành tỉ phú.Tuy rằng Lý Khai Lâm không thi đỗ đại học, nhưng cậu bé đã học được tay nghề làm gà nướng và món kho từ chỗ ông nội mình, đầu tiên mở cửa hàng trên huyện, sau đó lại mở cửa hàng ở Kinh Thị.Cuộc sống trôi qua cũng xem như rực rỡ.Còn Giang Văn Chung, chưa đến sáu mươi đã bị bệnh qua đời.Tuy rằng có con trai con gái, nhưng so với nhà họ Lý, cuộc đời cậu ta xem như khốn cùng thất vọng.Sau khi chết cậu ta không lên thiên đường, cũng không xuống địa ngục, mà tỉnh lại trong căn phòng nho nhỏ không có cửa sổ nào đó.Giang Văn Chung mê mang một lúc lâu, mới tìm hiểu rõ tình hình.

Vậy mà cậu ta đã quay về khi còn trẻ, về tới đoạn thời gian ở đồn công an.Đầu tiên Giang Văn Chung mừng như điên, sau đó là thù hận, đời trước cậu ta biến thành như vậy, kẻ thù lớn nhất chính là người nhà họ Lý.Nếu ông trời để cậu ta trọng sinh, cậu ta chẳng những phải làm người trên người, còn phải dẫm người nhà họ Lý xuống bùn lầy, những người từng có lỗi với cậu ta, cậu ta sẽ không bỏ qua cho một ai.Giang Văn Chung trở về trường học, không sợ tay sợ chân, tìm mọi cách cứu vãn danh dự của mình như kiếp trước, ngược lại lạnh nhạt với mọi thứ, dáng vẻ không để ý chút nào.Thái độ như vậy, ngược lại khiến bạn học nghi ngờ có phải cảnh sát sai lầm, Giang Văn Chung bị oan hay không.Giang Văn Chung chăm chỉ học tập ở trường, lấy được thành tích ưu dị, bên ngoài lén lút làm ăn buôn bán, chỉ hai năm ngắn ngủn đã tích lũy được rất nhiều tài phú.Cậu ta còn kiếm được một cô bạn gái ở trường học, là con gái lãnh đạo trong trường.Trong một lần ra ngoài, bạn gái và Giang Văn Chung gặp kẻ bắt cóc, Giang Văn Chung ra sức bảo vệ bạn gái còn bị thương.Vốn dĩ cha mẹ bạn gái không đồng ý chuyện của bọn họ, sau chuyện này cái nhìn của cha mẹ bạn gái về cậu ta cũng đổi mới.Sau khi tốt nghiệp, Giang Văn Chung thuận lợi ở lại trường, tiếp theo bắt lấy kỳ ngộ của cậu ta, nghỉ việc, mở công ty mậu dịch, trở thành ông chủ lớn.Trong khoảng thời gian ấy, cậu ta cưới bạn gái, còn có không ít tình nhân xinh đẹp có tài hoa đi theo.Còn về người nhà họ Lý, cậu ta chỉ vung tay, đã ấn bọn họ xuống bùn lầy không bao giờ có thể xoay người.Cuối câu chuyện, Giang Văn Chung ngồi siêu xe về quê, trên đường đi lướt qua anh rể trước già nua nghèo túng….
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 24: 24: Ngựa Giống Pháo Hôi 2



Lưu Đại Ngân tức không chịu nổi, giật mình tỉnh dậy, trong lòng lại thầm mắng Giang Văn Chung một lúc lâu.Quyển sách kia viết, kết cục của hai đứa cháu trai đều rất thảm, một đứa vì trước khi thi đại học bị côn đồ đánh gãy tay phá hủy tiền đồ, một đứa vì ăn trộm bị bỏ tù.Thật ra tất cả đều do Giang Văn Chung ở sau lưng giở trò quỷ.Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, vì bảo vệ người nhà, Lưu Đại Ngân tràn đầy sức chiến đấu.Còn không phải sống lại một đời sao? Mình đã biết tất cả át chủ bài của cậu ta rồi, còn sợ không đấu lại?Trong lòng ôm tâm sự, suốt đường đi Lưu Đại Ngân không ngủ được giấc nào.

Đợi khi xuống tàu, trong đầu Lưu Đại Ngân đã có tính toán.Khi Giang Văn Chung học đại học, một người bạn học có thành tích còn tốt hơn cậu ta, vì ở lại trường, Giang Văn Chung đã tìm lưu manh đánh gãy chân người bạn học kia.Lưu manh đánh người xong, ném người ta ở ven đường, người kia lăn từ trên núi xuống, đầu đập vào đá, mất mạng.Giang Văn Chung không cảm thấy có lỗi chút nào, khi biết người bạn học kia đã chết, ngược lại trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lưu Đại Ngân nhớ rõ, là tết Thanh Minh năm Giang Văn Chung tốt nghiệp, trên đường người kia đi viếng mồ mả cho cha mẹ quay về, bị lưu manh đánh gãy chân ở khu vực tên bãi Nê Sinh.Lưu Đại Ngân ghi nhớ chặt chẽ địa điểm này vào lòng.Điều khiến Lưu Đại Ngân nhớ kỹ hơn chính là, mùa thu năm nay, cá nhân có thể buôn bán.Trước kia cá nhân buôn bán là tội đầu cơ trục lợi, bắt lại sẽ bị diễu phố, giáo dục, thậm chí còn phải ngồi tù.Đợi thêm vài tháng sẽ không như vậy, có thể làm ăn mua bán nhỏ.Trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán, nhất định phải nắm lấy cơ hội này, làm ăn buôn bán nhỏ, tranh thủ thời gia trả hết số nợ bên ngoài.Nếu chỉ dựa vào đồng ruộng, vừa muốn đủ ăn đủ mặc, vừa muốn trả hết nợ, không biết phải đến ngày tháng năm nào.Còn về buôn bán thứ gì, Lưu Đại Ngân vẫn chưa nghĩ ra.Ngay sau hôm về từ tỉnh thành, Lý Lưu Trụ và Giang An Ni đã lên huyện.

Bọn họ đi làm thủ tục ly hôn.Đứng trước cửa cục Dân Chính, Giang An Ni hỏi: “Anh thật sự nghĩ kỹ rồi, muốn ly hôn với tôi?”Trong lòng cô ta vẫn ôm một tia ảo tưởng, Lý Lưu Trụ sẽ níu kéo.

Nhưng Lý Lưu Trụ lại không nói gì, dẫn đầu vào đồn công an.Cháu trai út vừa phẫu thuật, đúng là thời điểm cần người chăm sóc.

Trước kia đều là Giang An Ni ở nhà chăm con, những người khác ra đồng kiếm công điểm.Giang An Ni và Lý Lưu Trụ ly hôn, Lưu Đại Ngân phải ở nhà trông cháu.

Đương nhiên bà ấy cũng không nhàn rỗi, lấy guồng quay tơ ra xe sợi bông.Năm trước nhà bọn họ được chia mười tám cân bông, Lưu Đại Ngân đều lôi ra, chuẩn bị mùa đông năm nay làm chỗ mỗi người trong nhà một chiếc áo bông mới.Bây giờ đang rảnh, Lưu Đại Ngân xe bông thành sợi, mang lên chợ bán, như vậy có thể kiếm được thêm mấy mao tiền so với bán bông bình thường.Ở nhà suy nghĩ vài ngày, Lưu Đại Ngân đã quyết định bán gà nướng.Tổ tiên nhà họ Lý từng bán gà nướng chính tông, nghe nói còn tiến cống cho hoàng thượng.Khi bà vừa kết hôn, mấy năm đó bố chồng dẫn chồng bà lên tỉnh thành mở tiệm buôn bán gà nướng và món kho, buôn bán không tệ lắm.Sau đó vì đánh giặc, bố chồng mới đóng cửa hàng trên tỉnh, trở về quê quán.

Về nhà không bao lâu, bố chồng bị bệnh qua đời, trước khi chết, ông ấy còn nhắc mãi bảng hiệu nhà mình trên tỉnh.Tất cả tay nghề của bố chồng, chồng bà đã học được hết, hiện tại trong nhà vẫn giữ công thức làm gà nướng và món kho.Trong quyển sách về Giang Văn Chung kia có nói, sau này cuộc sống càng ngày càng tốt, mọi người càng ngày càng giàu có, bình thường đều có thịt cá ăn, chắc chắn gà nướng sẽ dễ bán.Lưu Đại Ngân đã hạ quyết tâm, liền bắt đầu hành động.Làm gà nướng đầu tiên phải có gà.

Gà làm gà nướng tốt nhất là gà trên một năm.

mấy con gà trong nhà đều là gà mới nuôi năm nay, thịt gà quá mềm, nướng chưa ngon.

Còn phải mua thêm mấy con gà mới được.Lưu Đại Ngân nhanh chóng xe xong bông, mang ra chợ bán đổi được mười đồng, rồi dùng mười đồng ấy mua sáu con gà, đều là gà trống.Chồng bà ấy từng thuận miệng nhắc tới, thịt gà trống giòn, dai, nướng lên hương vị sẽ thơm ngon hơn gà mái một chút.Thấy đột nhiên trong nhà có thêm nhiều gà trống như vậy, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ không hiểu nổi, ngồi vào bàn ăn lập tức hỏi.Lưu Đại Ngân dùng đũa gõ gõ lên bàn: “Được rồi, cơm nước xong rồi nói.”Ở nhà họ lý, Lưu Đại Ngân là chủ nhà, bà ấy nói để cơm nước xong, hai cha con Lý Lưu Trụ cũng không hỏi nữa.Cơm nước xong, thu dọn bàn ăn sạch sẽ, Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, bế cháu trai nhỏ, chậm rãi mở miệng: “Tôi mua số gà đó, dùng làm gà nướng.”“Làm gà nướng, làm gà nướng làm gì?” Lý Tam Thuận trợn trừng mát, hỏi: “Không phải bà điên rồi chứ? Ngày thường một quả trứng gà nhà chúng ta còn không nỡ ăn, bà mua nhiều gà như vậy đều làm gà nướng ăn sao?”Lý Lưu Trụ cũng hỏi bà ấy: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại muốn làm gà nướng?”Lưu Đại Ngân thở dài: “Vì chữa bệnh cho Khai Lâm, nhà chúng ta vay mượn nhiều tiền như vậy, nếu chỉ dựa vào đồng ruộng, khi náo mới có thể trả hết tiền?”Bà ấy đổi tay, cho đứa trẻ nằm thoải mái, nói tiếp: “Trồng trọt không được, chúng ta phải nghĩ cách làm buôn bán nhỏ.

Gà nướng ở Cung Tiêu Xã trên huyện cùng lắm chỉ hai cân, đã mất năm đồng tiền còn cần phiếu thịt.”“Nếu chúng ta làm gà nướng đem bán không cần phiếu thịt, chắc chắn dễ bán.”“Tôi thấy là bà điên rồi.” Ngày thường Lý Tam Thuận đều không lớn tiếng trước mặt Lưu Đại Ngân, vậy mà lần này lại buông câu nặng nề, xem ra thật sự quá giận rồi: “Bà làm vậy là đầu cơ trục lợi, nếu bị bắt lại, sẽ phải ngồi tù phải đi diễu phố, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều không dám ngẩng đầu theo.”Lưu Đại Ngân thản nhiên mở miệng: “Vậy số tiền kia còn trả lại không? Không trả ông có thể ngẩng đầu lên trước mặt bạn bè thân thích, hương thân quê nhà hay không?”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 25: 25: Ngựa Giống Pháo Hôi 3



Giang Văn Chung đẩy cửa ký túc xá ra, vốn dĩ đám bạn cùng phòng đang ngồi một chỗ thảo luận gì đó lập tức im bặt.

Bầu không khí trong phòng ký túc vốn đang vui vẻ, bây giờ lại biến thành xấu hổ.

Những người khác trong phòng đều dễ ở chung, chỉ có một người không hợp với Giang Văn Chung cho lắm.

Từ khi Giang Văn Chung ra khỏi đồn công an, người trong phòng ký túc đều vô ý thức cô lập cậu ta.

Đời trước cũng như vậy, khi đó Giang Văn Chung còn nhỏ tuổi, vẫn chưa có tâm lý mạnh mẽ như bây giờ, hoàn cảnh gặp phải ở ký túc xá giống cái gai đâm trên cổ họng, khiến cậu ta đứng ngồi không yên.

Đời này, Giang Văn Chung vờ như không cảm giác được bầu không khí khác thường trong ký túc, vẫn việc mình mình làm.

Cao Thành ngồi trên ghế, ôm cánh tay, mặt đầy khinh thường, cười mỉa một cái.

Cậu ta là người thẳng tính nhất trong phòng, khi trước bảo vệ Giang Văn Chung bao nhiêu, bây giờ chán ghét đối phương bấy nhiêu.

Hôm nay là thứ bảy, trong trường không có tiết, đa phần bạn học đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi, thả lỏng tâm trạng.

Giang Văn Chung vẫn trước sau như một, dựa theo thói quen ngày thường, sáu giờ sáng đã dậy luyện đọc tiếng Anh.

Lão Nhị, người có quan hệ coi như tạm được với cậu ta trong ký túc xá tò mò hỏi: “Chúng ta học đại học công nghiệp, mỗi ngày cậu đều học tiếng Anh này làm gì? Người làm về kỹ thuật như chúng ta đâu cần ra nước ngoài?”Giang Văn Chung thản nhiên đáp: “Nói không chừng sau này có thể xuất ngoại thì sao?”Cao Thành ở bên cạnh châm chọc: “Mơ đẹp lắm, tưởng muốn ra nước ngoài là có thể ra à.

”Giang Văn Chung đã quen với giọng điệu âm dương quái khí này của đối phương từ lâu, luôn không để trong lòng.

Giang Văn Chung không để ý, Cao Thành cảm giác như đấm một quyền vào bông, ngược lại bản thân càng tức giận.

Giang Văn Chung đã quen dậy sớm vừa ôn tập vừa chạy bộ, hiện tại là mùa hè, về đến phòng cả người đã đầy mồ hôi.

Biết người trong ký túc xá không mấy thích mình, tất nhiên Giang Văn Chung sẽ không nhiệt tình bợ đít, lẳng lặng cầm đồ dùng rửa mặt của mình lên ra khỏi phòng.

Hôm nay cậu ta ăn mặc chải chuốt sạch sẽ, đầy hương vị thanh xuân, thay một chiếc áo sơ mi trắng, nhân lúc người xung quanh không chú ý, soi ngương điều chỉnh biểu cảm trên mặt một phen.

Một người đàn ông với ánh mắt u buồn xuất hiện trên tấm gương đã mờ.

Đây là kết quả cậu ta soi gương luyện tập vô số lần.

Khi làm ra biểu cảm này, cậu ta sẽ hơi cúi đầu, lộ ra vầng trán nhẵn bóng và hàng lông mi siêu dài của mình.

Sống lâu hơn người khác một đời, Giang Văn Chung biết, phải làm thế nào mới có thể hấp dẫn đám con gái mới đến tuổi bắt đầu yêu.

Hình tượng một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài bảnh bao, lộ vẻ u buồn cô đơn, yếu ớt ở chỗ không người, rất dễ khơi lên ý muốn bảo vệ trong lòng con gái trẻ tuổi.

Có ý muốn bảo vệ, vô cùng dễ dàng chuyển hóa thành thương tiếc, lại từ thương tiếc biến thành yêu.

Giang Văn Chung cũng đã tìm thấy mục tiêu của mình từ lâu, chính là Triệu An An hôm trước vô tình gặp bên hồ.

Lần thứ hai nhìn thấy Triệu An An, cậu ta đã nhớ ra cô gái đó là ai.

Gia đình Triệu An An rất giàu có, cha là lãnh đạo trường đại học công nghiệp cậu ta đang theo học,mẹ là giáo viên đại học ngoại ngữ.

Cô ta còn có một người bác ở nước ngoài, là một đại phú hào.

Trong niên đại rung chuyển kia, vì bảo vệ người trong nhà, ông bà nội Triệu An An nói dối người bác kia đã chết từ lâu.

Khi bác trai Triệu An An tìm tới, lần đó cả trường học đều oanh động, vì bác trai Triệu An An đã quyên góp cho trường học thiết bị gá trị trên trăm vạn.

Trong khoảng thời gian này, Giang Văn Chung luôn cố ý theo dõi Triệu An An, cuối cùng phát hiện chỉ cần rảnh rỗi, đối phương lại ra hồ nhân tạo đọc sách.

Cho nên cuối tuần nào Giang Văn Chung cũng qua đó chờ đợi, hy vọng có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Triệu An An.

Giang Văn Chung soi gương, nở nụ cười đắc chí, nụ cười kia chỉ lướt qua giây lát, lại mau chóng quay về dáng vẻ u buồn.

…Phía bên này, nhà họ Lý thu dọn bàn ăn sạch sẽ, bắt đầu mở cuộc họp gia đình.

Nội dung cuộc họp chính là có quyết định bán gà nướng, làm mau bán nhỏ hay không.

Lưu Đại Ngân kiên trì, Lý Tam Thuận phản đối, Lý Lưu Trụ không phát biểu ý kiến, tỏ vẻ nghe theo cha mẹ.

“Tam Thuận,” Từ khi con lớn, đã lâu rồi bà ấy không gọi thẳng tên chồng mình: “Chúng ta nợ bên ngoài nhiều tiền như vậy, dựa vào đồng ruộng kiếm công điểm, đến khi nào mới trả hết nợ? Bác sĩ tỉnh cũng nói, lần này Khai Lâm đã giải phẫu thành công, nhưng đợi vài năm sau phải phẫu thuật thêm lần nữa, đến lúc đó, lấy đâu ra tiền đây?”Lý Tam Thuận há miệng, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.

Biết chồng đã động lòng, Lưu Đại Ngân tiếp tục khuyên nhủ: “Năm nay Khai Nguyên nhà chúng ta năm tuổi rồi, đợi hai năm nữa cũng phải đi hcoj, bình thường Khai Nguyên nhà chúng ta thông minh như vậy, mẹ thằng bé dạy thơ ca gì đó, chỉ hai lần là có thể nhớ kỹ, nói không chừng nhà chúng ta cũng có thể sinh ra một người sinh viên thì sao?”“Khai Lâm cũng phải bổ sung dinh dưỡng, phải ăn ngon hơn, hai năm sau còn cần một khoản tiền giải phẫu, Khai Nguyên đi học cũng cần tiền, nhà chúng ta còn nợ bên ngoài, ông nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Lưng Lý Tam Thuận còng xuống, cuộc sống này đã ép ông ấy không thẳng lưng được từ lâu.

Lời Lưu Đại Ngân giống một nhát búa, nện thẳng vào lòng ông ấy.

Eo ông ấy lại cong thêm vài phần.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 26: 26: Ngựa Giống Pháo Hôi 4



“Những lời bà nói tôi đều biết.

” Lý Tam Thuận cất giọng khàn khàn: “Nhưng buôn bán, là phạm pháp.

”Cổng lớn bên ngoài đã khóa lại từ lâu, trong phòng chỉ còn lại người trong nhà.

Lưu Đại Ngân vẫn nhìn trái nhìn phải, xác định không có người khác mới yên tâm.

“Tam Thuận, ông còn nhớ khi ở đồn công an trên tỉnh, tôi ra ngoài một chuyến xong về trễ không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Lý Tam Thuận có chút mờ mịt: “Nhớ rõ, khi ấy tôi còn hỏi bà sao lại đi lâu như vậy, bà cũng chưa nói.

”“Khi tôi đi ra ngoài, có nghe được hai đồng chí cảnh sát nói chuyện phiếm, nói cấp trên gửi văn kiện xuống, đợi qua tháng mười là có thể làm ăn buôn bán nhỏ.

”Lưu Đại Ngân tung ra một tin tức lớn.

“Thật?”“Giả?”Hai cha con nhà họ Lý trăm miệng một lời, hỏi.

Lưu Đại Ngân: “Tôi dám nói bậy sao? Cho dù nói bậy sao tôi có thể biết cái gì là văn kiện.

”“Đúng vậy, văn kiện là cái gì?” Lý Tam Thuận hỏi.

“Tôi cũng không biết, hình như chính là thông báo cấp trên gửi xuống.

” Lưu Đại Ngân trả lời: “Bọn họ nói văn kiện viết, chính sách thay đổi, có thể làm mua bán nhỏ.

”Thật ra căn bản Lưu Đại ngân không hề nghe được người nào nói văn kiện gì đó, tất cả đều do bà ấy bịa ra.

Sở dĩ lúc đó bà ấy về trễ, là vì đi vệ sinh xong ra ngoài bị lạc đường.

Chồng bà ấy là người cổ hủ, muốn thuyết phục không dễ dàng, Lưu Đại Ngân đành phải tìm lý do như vậy.

Chuyện này vẫn là bà ấy xem được từ quyển sách viết về “Giang Văn Chung” kia, sau ngày mùng một tháng mười, trung ương sẽ gửi xuống văn kiện, cho phép hộ gia đình làm buôn bán nhỏ.

Lý Tam Thuận ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi: “Tháng mười cho phép làm mua bán nhỏ, vậy chúng ta để đến tết rồi làm chút gà nướng đem bán?”Lưu Đại Ngân: “Bọn họ nói mười tháng, là lịch dương, cũng chính là tháng chín âm lịch, không phải tháng tám Khai Lâm phải lên tỉnh thành kiểm tra lại sao? Chúng ta nướng mấy con gà, xem xem có bán được không.

”Lý Tam Thuận vẫn có chút lo lắng: “Âm lịch dương lịch cơ bản kém nhau một tháng, tháng tám âm lịch là tháng chín dương lịch, không phải khi đó vẫn chưa thể làm mua bán nhỏ sao? Lỡ như bị bắt lại, chúng ta phải làm thế nào?”Lưu Đại Ngân: “Bị bắt thì bị bắt, chúng ta bằng này tuổi rồi, còn sợ cái gì.

”Lý Tam Thuận vẫn còn vấn đề: “Vậy nếu không bán được thì sao?”Lưu Đại Ngân: “Thì chúng ta tự ăn.

”Đến đây cuối cùng Lý Tam Thuận cũng nhả ra: “Vậy được, vì cháu trai, chúng ta tranh đua một phen.

”Nếu đã quyết định sẽ làm gà nướng, vậy thì mấy con gà trong nhà phải hầu hạ cẩn thận.

Lưu Đại Ngân trông cháu không thể ra đồng làm việc, nên dẫn theo hai đứa đi đào rau dại, bắt giun khắp nơi.

Để kiếm thức ăn cho gà, Lưu Đại Ngân còn chủ động xin đội sản xuất cho ra ruộng bắp bắt sâu.

Việc này là việc nhà nông có công điểm cao nhất, ngay cả xới đất phí sức cũng không nhiều công điểm bằng việc này.

Lá bắp có rất nhiều răng cưa nhỏ, dễ cào người ta bị thương, một khi bị cào trúng, miệng vết thương sẽ sưng đau, ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.

Làm việc ở ruộng bắp cần mặc quần áo dài tay, trên đầu cũng phải trùm khăn kín mít, tay còn phải đeo bao tay.

Dưới cái nóng hơn ba mươi độ này, ruộng bắp kín bưng một ngọn gió nhỏ cũng không có, thật sự nóng như lồng hấp.

Bịt bọc kín mít làm việc trong đó, cảm giác thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Công việc này ngay cả gia đình thiếu sức lao động, cuối năm không đủ công điểm cũng không muốn đi.

Bình thường việc này đều do đội trưởng đội sản xuất sắp xếp, mọi người thay phiên nhau làm.

Chỉ vì sâu bắt được có thể nuôi gà, Lưu Đại Ngân chủ động xin đi.

Tháng tám, Lưu Đại Ngân đém bán hết số gà nhà mình nuôi năm nay, gom góp được tám đồng, lên hiệu thuốc trên huyện mua dược liệu.

Cách làm gà nướng nhà họ Lý, ngoài vài loại gia vị thường thấy ra, còn cần hơn hai mươi loại dược liệu khác.

Hai mươi mấy năm không làm thứ này, Lý Tam Thuận cảm thấy có chút mới lạ, tay chân luống cuống.

Từ khoảnh khắc khi thịt gà tỏa ra mùi hương, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đã canh giữ trước bệ bếp với ánh mắt trông mong.

“Ông nội, ông nội, khi nào gà nướng mới chín ạ?” Lý Khai Nguyên chảy n.ước miếng hỏi.

Lý Tam Thuận cười ha hả nói: “Phải ngày mai mới ăn được.

Gà này nướng xong, còn phải ủ trong nồi một đêm, hương vị mới tuyệt, thịt gà cũng mềm.

”Lý Khai Nguyên có chút thất vọng: “Ngày mai mới ăn được ạ.

”Lưu Đại Ngân nhóm lửa trước bệ bếp: “Khai Nguyên, cháu dẫn Khai Lâm ra ngoài trước đi, trong này quá nóng, đợi lát nữa bà nội cho hai đứa gặm chân gà.

”Lý Khai Nguyên cắn móng tay: “Nhưng ông nội nói ngày mai gà nướng mới ăn được.

”Lưu Đại Ngân lại thêm chút củi: “Gà nướng mai mới ăn được, nhưng chân gà hôm nay có thể ăn rồi.

”Gà nướng nhà họ Lý không giống gà nướng nhà khác, trước khi làm gà nướng phải chặt bỏ chân gà.

Chân gà chặt ra Lưu Đại Ngân cũng ném vào trong nồi, đợi sau khi hầm mềm thì lấy ra cho hai đứa nhỏ ăn.

Lý Khai Nguyên nuốt nước miếng, gật đầu, dẫn em trai ra ngoài.

Tay nghề của Lý Tam Thuận không giảm sút, gà nướng vẫn thơm như trước kia.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng với nhau, quyết định ngày mười một tháng tám đi tàu hỏa lên tỉnh thành kiểm tra lại cho Khai Lâm, tiện thể bán gà nướng luôn.

Mười lăm tháng tám là tết Trung Thu, mọi người đều sẵn lòng tiêu pha mua chút đồ ngon về ăn.

Một con gà nướng bán bảy đồng tiền, đây là cái giá sau khi suy xét rất lâu Lưu Đại Ngân mới định ra.

Trong huyện, một con gà mổ sẵn hai cân bán giá ba đồng hai, một con gà nướng bình thường bán năm đồng, gà trong nhà Lưu Đại Ngân thì khác, mỗi con nặng trên ba cân, bán cái giá này cũng không đắt, huống chi còn không cần phiếu thịt.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện không cần phiếu thịt này thôi, chính là ưu thế rất lớn rồi.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 27: 27: Ngựa Giống Pháo Hôi 5



Lá sen bọc kín sáu con gà nướng, bên ngoài quấn thêm một lớp giấy giầu, dùng chỉ gai bó chặt.Lý Đại Ngân giặt sạch một cái túi da rắn, bỏ sáu con gà nướng đã gói kín vào trong.Trên tàu không khí không lưu thông, mấy con gà nướng đặt cùng một chỗ với nhau, mùi hương đó… Mấy mét xung quanh đều có thể ngửi thấy.Lưu Đại Ngân ôm cháu ngồi trên ghế, Lý Lưu Trụ đứng cạnh bà ấy.Đối diện bọn họ là ba người đàn ông trung niên phong trần mệt mỏi, nhìn qua hình như đi cùng nhau.Hiện tại là đêm khuya, hành khách chung quanh đều ngủ rồi.

Lý Lưu Trụ cũng dựa lưng vào ghế ngủ.Trước đó Lý Đại Ngân bế cháu đã ngủ một lát, bây giờ ngược lại không buồn ngủ.Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính trong số đó dùng sức hít mũi một cái, sau đó hai mắt tỏa sáng nói: “Đây là mùi gà nướng, không biết là ai mua gà nướng nhỉ? Buổi chiểu đã ngủ một giấc, lúc này đã không buồn ngủ thì chớ, bây giờ ngửi thấy mùi gà nướng như vậy, lại càng không ngủ được.”Một người bạn của ông ta mặc áo khoác màu xanh lục, Lưu Đại Ngân nheo mắt, phát hiện cổ tay tráiông ta đeo một chiếc đồng hồ, là hãng Casio, một chiếc vài trăm đồng đó.Người đàn ông trung niên đeo đồng hồ dùng sức hít mũi ngửi mùi hương, lẩm bẩm: “Mùi gà nướng đậm như vậy, chắc chắn không phải một con.

Ai giàu như vậy nhỉ, mua hẳn vài con gà nướng.”Một người bạn khác của bọn họ nói: “Tính ra thì, đã hơn một năm rồi tôi không được ăn gà nướng, phiếu thịt mỗi tháng mua thịt ăn còn không đủ, còn lấy đâu ra mua gà nướng.”Người đeo kính cười nói: “Anh mới hơn một năm không ăn gà nướng, còn tôi đã ba bốn năm rồi chưa ăn, ai bảo thời đại này có tiền cũng không mua được chứ.”Lưu Đại Ngân dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện, đợi ba người kết thúc đề tài, mới tươi cười mở miệng: “Các cậu cũng ngửi thấy mùi gà nướng nhà tôi à? Chúng tôi lên tỉnh thành, cháu trai này nhà tôi sức khỏe không tốt, may có thân thích trên tỉnh thành giúp đỡ.”“Chúng tôi là nông dân, không có thứ gì tốt, may chồng tôi có tay nghề làm gà nướng, nên mổ mấy con gà trong nhà làm thành gà nướng mang cho thân thích, cũng coi như tấm lòng của chúng tôi.”“Tặng mấy con gà nướng à, thân thích nhà chị có lộc ăn rồi.” Trung niên đeo mắt kính dùng giọng điệu hâm mộ nói.“Thật ra cũng không phải tặng hết cho thân thích.” Lưu Đại Ngân nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng, nói: “Chúng tôi nghĩ người tỉnh thành có tiền, nên làm nướng mấy con, xem có thể bán được hay không.”Bà ấy thở dài, nói tiếp: “Thằng bé cần tiền khám bệnh, chúng tôi chỉ kiếm ăn trong đất… Tóm lại, phải ngẫm biện pháp khác.”Ba người ngồi đối diện Lưu Đại Ngân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, giống như đang thương lượng điều gì.“Chị gái này, chị đi theo chúng tôi ra đây một lát...” Sau đó không lâu, trung niên tay đeo đồng hồ kia khẽ nói với Lưu Đại Ngân.Lưu Đại Ngân gật đầu, đánh thức con trai Lý Lưu Trụ: “Mẹ ra ngoài một lát, con bế Khai Lâm.”Lý Lưu Trụ vẫn đang buồn ngủ, khẽ gật đầu, đón lấy con trai từ lòng mẹ mình.Đợi Lưu Đại Ngân đứng dậy, hắn mới ngồi xuống ghế của bà ấy.

Lý Lưu Trụ không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng mẹ mình đi vệ sinh.Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn đi phía trước, ba người đàn ông trung niên theo phía sau.Trên tàu có khu dành riêng cho người hút thuốc, bây giờ đã đêm khuya, xung quanh không một bóng người.Bọn họ tìm một góc khuất, Lưu Đại Ngân mở túi da rắn, lấy gà nướng ra.

Sợ bọn họ nhìn không rõ, Lưu Đại Ngân còn cởi dây gai, mở cả giấy dầu và lá sen bọc gà nướng ra, giơ gà nướng lên dạo qua trước mặt ba người bọn họ một vòng.Mặt ngoài gà nướng phiếm một lớp dầu màu đỏ mận, dưới ánh đèn tàu hỏa không sáng lắm, giống một tấm da tối màu đang chuyển động.Không còn thứ gì bao bọc, mùi gà nướng phiêu tán khắp nơi không kiêng nể gì, chui sâu vào lỗ mũi người xung quanh, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của ba người trung niên, tâm can tì phổi đều run lên.Mấy người đàn ông trưởng thành đều sắp ch** n**c miếng.Trung niên mang kính mắt không kìm nén nổi, khẽ nuốt nước miếng, mở miệng đầu tiên: “Chị gái, gà nướng nhà chị thơm thật đấy.”Lưu Đại Ngân gói kỹ gà nướng lại, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, tổ tiên nhà chồng tôi chính là ngự trù chuyên nấu nướng trong cung đấy, tay nghề này đã truyền nhiều đời rồi, có thể không thơm sao?”“Chị gái, gà nướng này của chị bao nhiêu tiền một con?”Lưu Đại Ngân: “Bảy đồng một con, không cần phiếu.”Ba người đàn ông không nói gì.Lưu Đại Ngân sợ bọn họ chê đắt, vội vàng giải thích: “Ở Cung Tiêu Xã, một con gà nướng hai cân cũng mất năm đồng rồi, gà nướng nhà chúng tôi gần ba cân, cái giá này thật sự không đắt đâu.”Thật ra không phải ba người đàn ông chê đắt, mà bọn họ đang tính toán xem mua mấy con.Ba người này là nhân viên nghiên cứu khoa học, tiền lương đãi ngộ vô cùng tốt, tiền lương một tháng mấy chục đồng.Vợ bọn họ cũng có công việc ổn định, tiền lương hai vợ chồng cộng lại mỗi tháng hơn trăm đồng.

Đối với bọn họ mà nói, bỏ ra vài đồng mua một con gà nướng không tính là gì.Huống chi còn không cần phiếu thịt, bọn họ có tiền thật, nhưng mà không có phiếu đâu.Gia đình giống bọn họ, có nhà ai là không thừa tiền thiếu phiếu.Sắp đến tết trung thu rồi, mua hai con gà nướng về cho người lớn trẻ con trong nhà đỡ thèm cũng được..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 28: 28: Ngựa Giống Pháo Hôi 6



Gia đình trung niên đeo đồng hồ giàu có nhất trong đám, mở miệng nói trước: “Chị gái, tôi muốn hai con.

”“Tôi cũng muốn hai con.

”“Tôi cũng muốn hai con.

”Ba người lập tức mua liền sáu con gà nướng.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cho rằng mỗi người bọn họ mua một con là tốt lắm rồi, không ngờ ba người lại định mua sạch số gà nướng của bà ấy.

Trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán một phen, sau đó lắc đầu nói: “Các đồng chí, không phải tôi không muốn bán cho các cậu, mà thật sự tới tỉnh thành còn phải thăm người thân.

Để cho các cậu mỗi người một con được không?”“Chị gái, chị bán cho chúng tôi đi, thăm người thân thăm lúc nào chẳng đươc.

”Lưu Đại Ngân vẫn cương quyết: “Đồng chí, thân thích kia thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, lần trước khi về tôi đã hứa với con trai nhà người ta khi tới sẽ mang gà nướng cho bọn họ ăn, thật sự không thể nuốt lời.

”Đương nhiên Lưu Đại Ngân không có người thân nào ở tỉnh thành rồi, nhưng lần này bà ấy mang gà nướng lên tỉnh thành bán, ngoài bán lấy tiền ra còn muốn tìm đường buôn bán lâu dài.

Lưu Đại Ngân tỉnh thành đương nhiên không có gì thân thích.

Nếu gà nướng dễ bán, Lưu Đại Ngân định tranh thủ thời gian trước tết lại lên tỉnh thành thêm một chuyến.

Nếu bây giờ bán hết gà nướng cho ba người này, bà ấy lấy gì lên tỉnh thành dò đường.

Lưu Đại Ngân kiên quyết như vậy, ba người kia cũng không tiện nói gì thêm, mỗi người nhặt lấy một con gà nướng.

Khi bọn họ đi, mỗi người xách theo một túi hành lý, bỏ gà nướng vào trong túi, không ai nhìn ra được có thêm thứ gì bên trong.

Chỉ sau một lát, hai mốt đồng tiền đã tới tay.

Trong lòng Lưu Đại Ngân mừng tới nỗi không biết nói gì, phải biết rằng tính toán kỹ càng thu vào một năm của cả nhà bọn họ cũng chỉ mấy chục đồng, trừ phí tổn ban đầu đi, số tiền còn lại hơn thu nhập một tháng rồi.

Buôn bán nhỏ đã kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu như buôn bán lớn thì sao nhỉ? Đầu óc Lưu Đại Ngân nhộn nhạo không ngừng.

Lý Lưu Trụ nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác có người đến gần, mơ màng mở mắt ra, thấy mẹ mình đã trở lại.

“Mẹ, mẹ ngồi đi.

” Hắn đứng dậy.

Lưu Đại Ngân ấn con trai về chỗ cũ: “Con ngồi đi, mẹ không mệt.

”Lý Lưu Trụ lại đứng dậy: “Mẹ, con còn trẻ, mẹ lớn tuổi rồi, mẹ ngồi đi.

”Lý Lưu Trụ kéo Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế, giao con trai cho bà ấy.

Trong tay có tiền, trong lòng Lưu Đại Ngân cũng đủ tự tin.

Trước kia mỗi lần tới tỉnh thành, đều mang theo bánh bột ngô từ trong nhà, đến bệnh viện lấy một cốc nước ấm tạm chấp nhận qua bữa.

Hôm nay bán được tiền, Lưu Đại Ngân lấy ra năm mao và một tờ phiếu gạo, mua cho cháu trai hai cái bánh bao.

Lý Lưu Trụ xót tiền: “Mẹ, con biết mẹ thương thằng bé, nhưng tiền khám bệnh lần sau vẫn chưa có tin tức đâu.

”Lưu Đại Ngân gặm bánh bột ngô, cười tủm tỉm nhìn cháu trai gặm từng miếng từng miếng bánh bao: “Tiền khám bệnh sắp có tin tức rồi.

”Bà ấy nhìn trái nhìn phải, xung quanh có rất nhiều người giống bọn họ, ngồi trên hành lang bệnh viện, uống nước ấm ăn lương khô nhà mình mang theo.

Xác định không ai chú ý đến một nhà ba người bọn họ, Lưu Đại Ngân mới nhỏ giọng nói: “Gà nướng chúng ta mang theo… Bán được ba con rồi, một con bảy đồng tiền, ba con chính là hai mốt đồng.

”“Mẹ, thật không?” Lý Lưu Trụ kinh hô thành tiếng, sau khi phản ứng lại mau chóng che kín miệng, còn chột dạ nhìn xung quanh vài lần.

Hắn nghiêng đầu tới gần Lưu Đại Ngân, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, thật không?”Hai mắt Lý Lưu Trụ vô cùng sáng, là ánh mắt đã đi đến đường cụt đột nhiên nhìn thấy con đường mới.

Sống mũi Lưu Đại Ngân chua xót, cháu út bị bệnh, gần như đã áp sụp eo của người một nhà.

Bây giờ có nghề nghiệp mới, con trai có thể không cao hứng sao?“Là thật, bán cho ba người, mỗi người một con.

Vốn dĩ ba người kia định mua hết cả sáu con, mẹ không đồng ý.

Lý Lưu Trụ khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ không bán hết cho bọn họ? Như vậy lên tỉnh không cần bán nữa, ai biết ở tỉnh có bán được hay không.

”Lưu Đại Ngân: “Người gặp trên tàu hỏa còn sẵn lòng mua một lần hai con, chắc chắn trên tỉnh cũng có người mua.

”“Nếu không ai mua thì sao?”“Thằng nhãi chết bầm này.

” Lưu Đại Ngân vung tay đánh con trai một cái: “Sao lại không mong nhà chúng ta tốt lên thế, biết đâu có người thấy gà nướng nhà chúng ta ăn ngon, sẵn lòng mua thêm vài con thì sao?”Lý Lưu Trụ bị đánh cũng không giận, cười hì hì không ngừng: “Mẹ nói đúng, sắp tới mười lăm tháng tám rồi, nói không chừng thật sự có người sẵn lòng đặt gà nướng nhà chúng ta thì sao.

”Lưu Đại Ngân lại tát cho hắn một cái: “Nói không chừng là thế nào, nhất định có.

”cho hắn một cái tát: “Cái gì kêu nói không chừng, nhất định có.

”Khi Giang An Ni về đến nhà, mẹ Giang vẫn chưa về.

Thấy sắc trời còn sáng, Giang An Ni không vội vàng nấu cơm, tay bưng chậu gỗ chứa đầy quần áo bẩn ra bờ sông.

Lúc này bờ sông đã có không ít phụ nữ, đều tới giặt quần áo.

Thời đại này không có nước máy, muốn dùng nước đều phải gánh về.

Giặt quần áo tốn nhiều nước, phía tây thôn có một con sông nhỏ, nước sông trong vắt, khi nước không lạnh, phụ nữ trong thôn đều ra bờ sông giặt quần áo, như vậy có thể tiết kiệm không ít công sức gánh nước.

Giang An Ni tìm một nơi cách xa đám người, buông chậu gỗ bắt đầu giặt quần áo.

Từ sau chuyện Giang Văn Chung, đám bạn cùng tuổi trong thôn đều không để ý đến Giang An Ni, bởi vì việc này nhà họ Giang làm thật sự không tốt lành gì.

Một cô gái trẻ tuổi đang giặt quần áo cười nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy chú Tam Thuận, nghe chú ấy nói thím Ba và anh Lưu Trụ lại dẫn Khai Lâm lên tỉnh thành rồi.

”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 29: 29: Ngựa Giống Pháo Hôi 7



Cô gái kia là con gái trưởng thôn.

Sau khi Giang Văn Chung được thả, mẹ Giang từng đến nhà trưởng thôn náo loạn một trận.Bà ta nhận định trưởng thôn thật lòng không muốn nhìn nhà bà ta tốt lành, nếu không sao khi trưởng thôn dẫn cảnh sát đến nhà bà ta, không nói trước với bà ta một tiếng.Cô gái kia nói tiếp: “Khai Lâm đáng yêu như vậy, may mà phẫu thuật kịp thời, cậu nói xem sao lại có người nhẫn tâm như vậy?”Người bên cạnh nói: “Nếu em trai tôi thi đỗ đại học, tôi cũng sẵn lòng không màng tất cả nuôi dưỡng em trai.”“Vậy nếu bắt cậu lấy tính mạng con trai mình đổi lấy em trai vào đại học, cậu có sẵn lòng không?”Giang An Ni không rên một tiếng, tay lại dùng sức thêm vài phần, quần áo bị cô ta xoa n.ắn biến hình.Nhìn hai tay mình ngâm trong nước sông, một giọt nước mắt từ trên mặt Giang An Ni lặng yên không tiếng động trượt xuống.Khi ở nhà họ Lý, gần như cô ta không phải ra đồng, chỉ ở nhà trông con, việc nặng việc bẩn gì đều không đến tay cô ta.Sau khi ly hôn Lý Lưu Trụ, mỗi ngày Giang An Ni đều phải ra đồng làm việc kiếm công điểm.Trong nhà hai miệng ăn, sức khỏe mẹ Giang lại không tốt lắm, Giang An Ni cũng là một cô gái yếu ớt, ra đồng làm việc cũng không làm được việc nặng nhọc gì.Việc thoải mái thì ít công điểm, dựa vào số công điểm ít ỏi đó, cơm ăn cũng sắp thành vấn đề với mẹ Giang và Giang An Ni.Huống chi, nhà họ Giang còn đang thiếu một đống nợ bên ngoài.Chưa đến ba tháng, da Giang An Ni đã đen đi vài độ, tay cũng mọc kén, không còn phong thái như trước kia.Phải chờ đến chiều mới có kết quả kiểm tra của cháu trai nhỏ, Lưu Đại Ngân để con trai trông cháu, bà ấy đi bán gà nướng.Lưu Đại Ngân không định đi xa, muốn bán gà nướng ngay trong bệnh viện.

Bệnh viện không ít người, chắc chắn có người muốn mua.Lưu Đại Ngân nhắm chuẩn thời cơ, bước đến đẩy mạnh tiêu thụ gà nướng nhà mình.Nhưng mời vài người đều bị người ta xua tay liên tục, nói không mua, rồi vội vội vàng vàng lướt qua người Lưu Đại Ngân.Thấy có người xung quanh tò mò nhìn qua, Lưu Đại Ngân sợ có người cử báo, vội vàng đổi sang nơi khác.Bà ấy đi dọc theo cầu thang, chậm rãi lên lầu, tới khu phòng bệnh.Khu phòng bệnh người đến người đi, Lưu Đại Ngân cõng túi da rắn, dựa vào tường quan sát người tới người lui.Tuổi quá lớn không được, bước đi vội vàng không được, ăn mặc không giàu có không được.Đúng lúc ấy, có một thanh niên trẻ tuổi từ đầu bên kia hành lang bước tới, dáng người rất cao, đeo kính mắt màu đen cực lớn, nhìn không rõ mặt.Anh ta mặc quân trang màu xanh lục, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ.

Ở niên đại này, người đeo đồng hồ chín mươi phần trăm là điều kiện gia đình không tệ.

Kính đen trên mặt người trẻ tuổi, nhìn qua là biết thứ đang lưu hành ở thời đại này.Nếu điều kiện gia đình không tốt, ai lại mua thứ đồ ăn không thể ăn, mặc không thể mặc, còn khó coi như vậy mang trên mặt?Lưu Đại Ngân nhắm chuẩn thời cơ, chạy tới trước mặt thanh niên trẻ tuổi, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí, mua gà nướng không?”Bị một bác gái thình lình nhảy ra cản đường, Chu Kiến Quân còn tưởng rằng có người ngứa mắt cách ăn mặc của mình, cố ý chạy đến dạy dỗ anh ta, vì chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một hai lần, ai bảo anh ta thích mấy thứ đồ tư bản chủ nghĩa này chứ.Không ngờ bác gái này lại tới để bán đồ, còn là bán gà nướng.

Anh ta không bỏ mắt kính xuống, hứng thú hỏi: “Gà nướng?”Lưu Đại Ngân kéo Chu Kiến Quân ra ngoài hiên: “Đúng vậy, gà nướng là nhà chúng tôi làm.”Lúc này ngoài hiên không có ai, Lưu Đại Ngân lấy gà nướng ra, cởi bỏ giấy dầu, lá sen, để Chu Kiến Quân xem rõ ràng.Mùi hương tỏa ra, Chu Kiến Quân không nhịn được khẽ nuốt nước miếng.Tuy rằng trong quân đội không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng đồ ăn thật sự không tính là quá tốt.Bọn họ thuộc bộ đội đặc chủng, huấn luyện cường độ cao, bình thường thức ăn ngon hơn so với các đơn vị khác rất nhiều, nhưng dù như vậy trong bụng cũng không có bao nhiêu “Nước luộc”.Dù sao cả nước đều như vậy, có thể ăn no đã không tệ rồi, còn kén chọn sao?Bao nhiêu năm ở bộ đội, ngoài tết ra, thời gian khác chưa bao giờ trông thấy thịt, lúc này con sâu thèm ăn trong bụng đã bị đánh thức, Chu Kiến Quân không khống chế được chảy n.ước miếng.“Gà nước của bác nao nhiêu tiền một con?” Chu Kiến Quân hỏi.“Bảy đồng tiền một con, không cần phiếu.”“Tôi muốn hai con.”Nghe thấy không cần phiếu, Chu Kiến Quân rất vui mừng.Trong tay anh ta có không ít phiếu thịt ông nội cho, vốn dĩ định người mua đồ cho ông bà nội, số còn lại đều mua chân gà hun khói, lạp xưởng linh tinh mang về cho chiến hữu.

Nêu không nhờ các chiến hữu thay phiên nhau cõng anh ra ra khỏi núi tuyết, anh ta đã mất mạng từ lâu.Mua hai con gà nướng này mang về cho ông nội, là có thể mua thêm vài thứ mang về cho chiến hữu.Lưu Đại Ngân lấy ra hai con gà nướng: “Tổng cộng mười bốn đồng.”Chu Kiến Quân móc ví da từ trong túi, đếm đủ số tiền.Hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng, đều rất cao hứng.Chu Kiến Quân không mang túi xách, mỗi tay cầm một con gà nướng, ngâm nga câu hát, vui sướng ra về..
 
Back
Top Bottom