Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 200



Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ như đã được định sẵn.

“Không có ai sống ở đây à?” Bà Ôn cảm thấy có chút không thoải mái.

Em trai bà chắc chắn không phải người có địa vị cao.

Bà Ôn không biết em trai mình đang phải chịu đựng khổ sở ở đâu, trong lòng cảm thấy rất kho" chịu, đến mức suy nghĩ mông lung khiến tay bị kim đâm một chút.

"Á..."

Ôn Độ liền đứng dậy xem sao: “Bà nội, bà có sao không?”

“Không sao, chỉ bị kim đâm một chút thôi.” Bà Ôn miệng nói không sao nhưng biểu cảm trên mặt chẳng thể lừa được ai.

Ôn Độ không biết bà nội đang tìm ai, cũng không đoán được bà đang tìm ai.

Cậu trực tiếp hỏi: “Bà nội, nếu bà muốn tìm ai thì cứ nói với con, con sẽ nhờ người hỏi thăm giúp. Biết đâu có thể tìm ra. Bà cứ lo lắng thế này cũng không phải cách.”

“Em trai bà, là ông cậu của con.” Khi bà Ôn nói ra ba chữ này, cả người run rẩy không thôi, phải kìm nén một lúc mới tiếp tục nói: “Hai viện này trước đây là do ông cậu của con ở, ông nội con nói ông cậu con ở đây trông nom căn nhà. Nhưng mấy năm trước...”

Nói đến những năm trước đó, bà Ôn lại không kìm được nữa, quay lưng lại lau nước mắt.

Ôn Độ ngạc nhiên nhìn ba mình, Ôn Thiều Ngọc cũng sửng sốt, hắn cũng không biết mình còn có một người cậu.

“Mẹ, con còn có một người cậu à?” Ôn Thiều Ngọc không giỏi việc khác, nhưng tài điều chỉnh không khí thì rất tuyệt vời.

Hắn vừa mở miệng đã mang lại cảm giác hài hước.

Điều này khiến bà Ôn không còn buồn nữa.

Bà trừng mắt nhìn con trai “Nếu cho con biết thì cả thôn đều biết! Hơn nữa, cậu của con trông nom tài sản nhà mình...”

“Trông nom tài sản gì ạ?” Ôn Thiều Ngọc đầy tò mò.

Bà Ôn nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại.

Nghe con trai hỏi, bà không vui nói: “Chuyện nhà đừng hỏi nhiều, người lớn nói chuyện cũng đừnŪ xen vào.”

Ôn Thiều Ngọc không chịu thua.

“Chuyện nhà không cho con biết, con không ý kiến. Nhưng người lớn nói chuyện con không được xen vào thì không đúng rồi! Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con trai mẹ, không phải với ông nội con đâu.”

Bà Ôn lạnh lùng nhìn hắn, một lúc sau nói: “Cút!”

“Con có nói sai đâu?” Ôn Thiều Ngọc vẫn thấy mình bị oan.

Bà Ôn cầm chổi lên ném vào người hắn.

“Cút đi! Càng xa càng tốt! Đừng có làm phiền mắt tôi.”

Ôn Thiều Ngọc không dám ngồi đợi bị đánh, thấy mẹ ném chồi, hắn đã vội đứng lên trốn.

“Mẹ, tính tình này của mẹ cần phải sửa lắm rồi đó. Rõ ràng con không nói sai, sao mẹ còn đánh con? Mẹ tức giận vì biết mình đã sai thôi.”

Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã chạy vào phòng mình.

Bà Ôn tức giận đến không thở nổi “Nhìn xem ba con có ra thể thống gì không? Suốt ngày chỉ biết làm bà tức giận, như đồ ngốc vậy. Sao nó lại thiếu suy nghĩ như thế?”

Ôn Độ không dám nói lời nào.

Đợi mắng chán, bà mới tiếp tục kể về chuyện em trai mình.

“Ông cậu của con giúp nhà mình trông coi căn nhà. Hai căn nhà này là cho người khác thuê ở. Tiền thuê nhà cũng do ông cậu con giữ. Ngày xưa ý ông nội con là để ông cậu con tự giữ tiền mà dùng!”

“Mười mấy năm trước nhà mình vẫn liên lạc với ông cậu con. Nhưng sau đó mười mấy năm, liên lạc với ông cậu con bị đứt. Bà lo em trai bị liên lụy bởi hai căn nhà này, bị người ta xem như địa chủ thời phong kiến mà bắt đi.”

“Nếu thật sự vì căn nhà này mà thằng bé mất mạng, bà sao có thể chịu nổi được đây?”

Ôn Độ không ngờ còn có nhiều chuyện như vậy.

Cậu an ủi bà: “Bà nội, bà đừng lo lắng. Để con đi hỏi thăm trước đã.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 201



Sáng hôm sau, Ôn Độ ra ngoài mua sữa đậu nành và quẩy, không để bà nội dậy sớm làm bữa sáng.

Cả nhà ăn sáng xong, liền đi đến viện của bà Kim, tiện thể làm quen với đường xá.

Khi đến nơi, Ôn Độ lại đi tìm Cửu Gia.

Ôn Độ kể chuyện này xong, liền thấy Cửu Gia trầm mặc.

“Người này... tốt nhất đừng tìm nữa.”

Tim Ôn Độ lập tức chùng xuống.

"Cửu gia, vậy chú có thể nói rõ ràng hơn cho tôi biết không?"

Ôn Độ không ngờ Cửu gia thật sự biết tin tức của ông cậu. Ban đầu cậu nghĩ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể biết được tin tức của ông cậu.

Bây giờ đã có thể biết, cậu không thể bỏ qua. Dù chuyện này là tốt hay xấu, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Cửu gia biết thằng nhóc này cứng đầu, nhưng vẫn không muốn nói cho cậu biết: “Nhóc con, không nói cho cậu biết là vì muốn tốt cho cậu. Có những chuyện biết cũng chẳng có lợi gì đâu.”

“Cửu gia, tôi bắt buộc phải biết được chuyện này.”

Đây là nỗi niềm canh cánh trong lòng của bà nội.

Chuyện này nếu không rõ ràng, e rằng đến chết bà nội cũng không thể nhắm mắt.

Cửu gia nhìn ra ngoài, hạ giọng, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.

“Nhóc con, cậu có muốn tìm chết không?”

Ôn Độ trong lòng kinh hãi.

“Ông ấy... có phải ông ấy đã phạm tội gì không?”

Cửu gia lập tức bước xuống giường, đi đến cạnh cửa, nhìn trái nhìn phải, thậm chí cả trên mái nhà cũng không bỏ qua. Sau khi xác nhận không có ai, ông mới vào lại trong nhà, đóng cửa lại.

Trở lại phòng, giọng ông gần như thì thầm không nghe thấy: “Cách đây vài năm, một đêm nọ, ông ấy đã bị người ta bắt đi. Còn nhiều chuyện hơn thì tôi không thể nói cho cậu biết được.”

“Cậu ra ngoài đừng có nói với ai về ông ấy. Ai biết được những người bắt ông ấy có để mắt đến các cậu không. Hồi đó ở đường Trường Thanh có một kẻ ăn xin, đi đến căn nhà cậu đang ở bây giờ, sau đó không ai thấy hắn ta đâu nữa.”

Ôn Độ lập tức dựng tóc gáy.

“Vậy bây giờ chúng cháu ở đó... chẳng phải là...”

Người đã trải qua số phong ba bão táp như Ôn Độ, giờ đây toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cửu gia cũng không biết rõ chuyện này, ông nói thêm với Ôn Độ: “Trước khi các cậu chuyển đến, căn nhà ấy luôn có người ở. Thấy các cậu vào ở, tôi cũng rất ngạc nhiên, lúc đó tôi còn tưởng cậu là người chung nhóm với nhóm trước. Giờ tôi mới biết, cậu đến để tìm ông ấy. Tóm lại, các cậu phải cẩn thận.”

Ôn Độ biết rằng hôm nay bất luận thế nào cũng không thể hỏi thêm gì được, Cửu gia đã nói cho cậu nhiều như vậy là đã coi cậu như người nhà rồi.

Sắc mặt Ôn Độ trong rất nặng nề, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.

Cậu tin lời bà nội.

Nhưng bà nội và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp, ai biết ông cậu đã làm gì?

Từ lúc đó tới bây giờ đã trôi qua tận ba mươi ba năm.

Bà chỉ biết người em trai có tính cách nhút nhát, không được ai ưa thích, bị gia đình ghét bỏ, bị người ngoài đàm tiếu.

Ông nội đã đưa ông cậu ra khỏi nhà, từ đó hai chị em không gặp lại nhau nữa.

Ít nhất đã ba mươi ba năm.

Ông cậu còn là người như thuở ban sơ sao?

“Cửu gia, cảm ơn chú.”

Ôn Độ rời khỏi chỗ Cửu gia, một luồng gió lạnh thổi qua, tràn vào cổ áo, khiến cậu lạnh buốt.

Kể từ khi sống lại, cậu tự cho rằng mình đã kiểm soát được tương lai, nhưng bây giờ thực tại lại giáng cho cậu một cái tát mạnh.

Ôn Độ chưa từng nghĩ rằng hiện thực lại đau đớn đến vậy.

Cậu đã đặt mạng sống của cả gia đình lên lưỡi dao.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 202



Bây giờ cậu thầm tự trách mình không thôi.

Hối hận đến mức muốn tát mình hai cái.

Ôn Độ vô thức đi đến nhà của bà Kim, sân nhà vẫn chưa bắt đầu xây dựng, nhưng đã có rất nhiều vật liệu đã được chất đống bên trong.

Khi Ôn Độ về nhà, bà nội đang ra khỏi trong nhà, cậu theo phản xạ mim cười, không muốn để bà nội nhận ra bất cứ vấn đề gì.

“Xem xong rồi sao? Thấy thế nào?”

Ôn Độ bước đến bên cạnh bà nội, đi chậm lại, đi cùng bà nội ra ngoài.

Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy em gái nắm tay Chi Chi, ngoan ngoãn đi giữa cậu và bà, cậu theo phản xạ cũng nắm lấy tay em gái.

Ôn Oanh ngẩng đầu lên nở cười ngọt ngào với cậu, tim Ôn Độ như thắt lại.

Em gái đáng yêu như vậy, khó khăn lắm mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, hiện giờ tất cả đã bị cậu phá hủy.

“Nơi này cũng được, làm ăn buôn bán ven đường đều không tệ. Ông nội con trước đây đã nói, chọn cửa hàng làm ăn buôn bán là một việc rất quan trọng. Cửa hàng bán quần áo tuyệt đối không thể mở bên cạnh chỗ bán thức ăn. Con chọn chỗ này, môi trường xung quanh khá tốt, thích hợp để bán quần áo.”

Mặc dù bà Ôn không được học hành, nhưng kiến thức của bà lại khác hẳn người thường.

"Chỉ cần bà thấy tốt là được." Ôn Độ nói.

Khi về đến nhà.

Ôn Thiều Ngọc đang nghêu ngao hát trong sân, Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi rất nhiệt tình, mang theo ghế nhỏ ra ngồi nghe hắn hát.

Bà Ôn nhìn cháu trai một cái, Ôn Độ liền hiểu ý của bà, cùng bà vào frong nhà.

Bà Ôn vội vàng hỏi: "Tiểu Độ, hôm nay con tìm người hỏi thăm, có hỏi được tin tức gì không?"

"Con có hỏi được một chút."

"Em trai của bà hiện giờ ở đâu?" Vẻ mặt Bà Ôn đầy mong chờ.

Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Ôn Độ cảm thấy nghẹt thở không thôi.

"Bà ơi, có một chuyện con phải nhắc bà."

Ôn Độ vốn không muốn nói với bà, nhưng cậu biết bà nhất định sẽ không nhịn được mà hỏi người khác. Nếu chẳng may bà hỏi sai người, thì gia đình họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Mặc dù không biết em trai bà nội đã phạm tội gì, nhưng có thể bị người ta bí mật đưa đi và bị theo dõi suốt thời gian dài, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

"Chuyện gì thế?"

Trong lòng bà Ôn cũng đầy lo lắng, bà luôn cảm thấy chuyện mà cháu trai muốn nói không phải chuyện tốt lành gì.

"Chuyện của ông cậu, bà tuyệt đối không được chủ động nói với ai. Nếu có người đến nhà hỏi, tìm hiểu về căn nhà này từ đâu mà có, bà cứ nói thật. Nhưng nhất định phải giấu chuyện của ông cậu đi."

Ôn Độ nói xong liền thấy bà ngồi phịch xuống giường, mặt tái nhợt.

"Là do bà hại ông cậu của con." Bà Ôn lầm bầm.

Ôn Độ biết bà rất đau lòng, nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan đến căn nhà.

"Bà ơi, bà và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp rồi?"

Bà Ôn nhớ lại: "Khi bà kết hôn chỉ mới 16 tuổi. Ông cố của con là người có học, ông nói trong nhà không nên sinh con sớm. Vì vậy bà mười tám tuổi mới sinh cô cả của con.”

“Cũng trong năm đó, gia đình bên ngoại đến thăm bà, ông cậu của con cũng đi cùng. Lúc đó, bà thấy tâm trạng của ông cậu con không tốt, nên giữ thằng bé lại ở nhà.”

“Một năm sau, ông nội con làm ăn ở ngoài rất tốt, bảo bà đưa em trai tới đó để trông coi nhà

cửa. Bên đó không ai biết em trai bà, thằng bé muốn làm gì cũng được. Thu tiền thuê nhà, ông nói để thằng bé tự giữ. Tính ra, bà và ông cậu của con đã ba mươi tư năm không gặp rồi."

"Sau khi ông nội con mất, bà và ông cậu có liên lạc qua thư với nhau không?" Ôn Độ cực kỳ tâm đến điều này.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 203



Bà Ôn lắc đầu. "Nói ra cũng lạ, khi ông nội còn sống, thằng bé thường gửi thư cho bà. Nhưng sau đó, thằng bé giống như mất tích vậy. Nếu không phải thỉnh thoảng sẽ có người giao hàng qua đây ghé nhà đưa tin, bà còn nghĩ thằng bé đã quên mất bà."

"Bà nói là sau khi ông nội mất, ông cậu không còn viết thư về nữa?"

Ôn Độ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Bà Ôn gật đầu xác nhận, "Không có viết thư. Những lá thư đó, bà vốn cất giữ, nhưng trước khi ba con kết hôn bà đã đốt hết."

"Bà ơi, nếu ông cậu thật sự có tình cảm với bà, thì khi ông nội mất, ông cậu nhận được tin chắc chắn sẽ đến thăm bà mới đúng chứ?"

Không phải Ôn Độ đa nghi, nhưng cậu cảm thấy ông cậu có chút vấn đề.

"Nếu có ai đến nhà hỏi về ông cậu, bà cứ nói thật. Dù sao đã ba mươi tư năm không liên lạc rồi."

Ôn Độ chỉ mong những người điều tra lý trí, không phải kiểu thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Có khoảnh khắc, Ôn Độ muốn đưa gia đình mình rời đi ngay lập tức.

Nhưng nếu bọn họ rời đi, trong mắt những người đó, vấn đề của gia đình họ sẽ càng lớn hơn.

Vì vậy không thể đi được.

Bà Ôn là một người phụ nữ góa chồng, một mình nuôi con trai và con gái bị tật nguyền, nên cũng không phải người ngốc.

"Ông cậu của con chưa chết, nhưng thằng bé có vấn đề phải không?"

Bà Ôn từ lời nói của cháu mà rút ra kết luận.

Ôn Độ rất khâm phục bà.

"Đúng vậy." Ôn Độ lo lắng bà sẽ hành động bốc đồng: "Bà ơi, chuyện này chúng ta tạm dừng tại đây. Những chuyện khác để sau. Dù sao, chỉ cần còn sống, sẽ có ngày gặp lại."

Bà Ôn đã bình tĩnh lại.

"Con nói đúng, không quan trọng thằng bé đang ở đâu, chỉ cần còn sống. Còn sống là có thể gặp lại."

Bà Ôn bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Ôn Độ nhìn bà như không bị ảnh hưởng gì. Nhưng thỉnh thoảng, bà lại thường hay ngồi ngẩn ngơ.

Ôn Độ ra ngoài, kéo em gái ra một góc: "Oanh Oanh, anh giao cho em một nhiệm vụ rất quan trọng. Chỉ cần em ở nhà, phải luôn bên cạnh bà. Nghe kỹ bà nói gì, rồi viết thư báo cho anh. Đừng giống lần trước báo tin sai nữa nhé?"

Ôn Oanh hơi ngượng ngùng nói: "Anh ơi, lần trước em không cố ý. Là ba nói to quá, ba nói sẽ lấy vợ, nên em mới tin."

"Anh biết. Oanh Oanh làm đúng lắm. Nhưng sau này chúng ta phải cẩn thận hơn. Đừng nghe một đồn mười. Tất nhiên, khả năng nắm (b)ắt trọng điểm của em rất tốt."

Ôn Độ lo lắng ; em gái tự ái, lại cố gắng khuyến khích cô bé.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy Ôn Độ cưng chiều em gái một cách vô nguyên tắc, liền nhớ đến anh trai mình.

Không biết anh trai có lo lắng khi biết cậu bé mất tích không. Nhưng cậu bé tin anh trai thông minh của mình sẽ biết cậu bé không sao, rồi hành động theo tình hình.

Chỉ là cậu bé sắp đi rồi, không có tiền trong túi, cũng không có cách nào chuẩn bị quà cho Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đợi Ôn Độ nói xong rồi vào nhà, liền vội vàng đi theo.

Đây là lần đầu tiên Luật Cảnh Chi đi vay tiền, có chút ngại ngùng, không biết mở lời thế nào. Vì vậy, cậu bé cứ đi vòng quanh Ôn Độ.

Ôn Độ bị cậu bé làm cho chóng mặt, liền túm cậu bé lại.

“Có gì thì nói đi.”

Luật Cảnh Chi lập tức nói: "Anh có thể cho em mượn ít tiền không? Em muốn mua quà cho Oanh Oanh. Em sắp phải đi rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.”

"Nếu anh không nhớ nhầm, lần trước em đã tặng con bé một món quà rồi mà phải không?" Sáng nay Ôn Độ còn thấy em gái đeo.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 204



Luật Cảnh Chi nói: "Cái đó khác. Giống như Tết em tặng quà cho anh, đến sinh nhật anh, em cũng phải tặng quà, chuyện này cũng tương tự như vậy đấy ạ."

Ôn Độ: "..."

Bọn trẻ bây giờ sao vậy?

Sao đứa nào cũng nhiều ý tưởng thế!

"Cần bao nhiêu tiền?"

Ôn Độ nghĩ đến thân phận tiểu thiếu gia của Luật Cảnh Chi, lấy ra năm đồng từ túi, định đưa. Ai ngờ cậu bé lại không nhận.

"Chừng đó tiền không đủ."

"Em mua gì mà không đủ thế?" Ôn Độ rất ngạc nhiên.

Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói: "Không biết một trăm đồng có đủ không, hay anh đưa em năm trăm đồng nhé?"

"500 đồng? Sao em không đi cướp luôn đi?"

Ôn Độ thật muốn hỏi cậu nhóc này có biết 500 đồng có thể mua được bao nhiêu đồ không?

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt đẹp hơn cả con gái đầy vẻ nghiêm túc.

"500 đồng thì không cần phải đi cướp đâu ạ."

Ôn Độ: "..."

Không biết tại sao, cậu có chút muốn đánh chết thằng nhóc này.

“Anh không biết tình hình ở Sở Thành như thế nào, nhưng ở chỗ bọn anh, 500 đồng là chi phí sinh hoạt của một gia đình năm người trong một năm. Gia đình biết tiết kiệm còn có thể để dành được một hai trăm đồng nữa đấy."

Ôn Độ nhìn tiểu thiếu gia không biết khổ cực nhân gian trước mặt, so với ba của cậu bé, ba của cậu còn dễ thương hơn nhiều.

Ít nhất hiện tại đồng chí Ôn Thiều Ngọc đã biết kiếm tiền nuôi gia đình.

Dù rằng đồng chí Ôn Thiều Ngọc có nhiều tật xấu, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để bù đắp các thiếu sót khác.

"Nhưng điều này liên quan gì đến em đâu?" Luật Cảnh Chi không hiểu.

Ôn Độ: "???"

Cái gì đây?

Thằng nhóc này vừa nói cái gì thế này?

"Em nói điều này không liên quan gì đến em sao?" Ôn Độ không thể tin nổi hỏi.

Luật Cảnh Chi gật đầu, thấy mình có lý nên cứ nói: "Những người ở đây, gia đình năm người một năm chi tiêu không tới 500 đồng. Nhưng em một ngày tiêu hơn 500 đồng. Hơn nữa em nghĩ 500 đồng để mua quà cho Oanh Oanh là không đủ, em lo anh không có nhiều tiền như vậy nên chỉ mượn anh 500 đồng thôi."

Ôn Độ nắm chặt tay lại.

"Anh ơi, có phải là hiện giờ anh không có nổi 500 đồng không? Nếu không có, anh cho em mượn 400 đồng cũng được." Luật Cảnh Chi nghĩ 400 đồng chắc chắn không đủ.

Cậu bé còn phải mua phiếu công nghiệp, Luật Cảnh Chi đã phải tốn rất nhiều công sức để nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho Ôn Oanh.

Hôm nay đến chỗ bà Kim, cậu bé luôn bám theo Tiểu Lục. Từ miệng Tiểu Lục, cậu bé biết được rất nhiều thông tin hữu ích.

Nếu bây giờ có thể vận chuyển mọi thứ một cách dễ dàng, chắc chắn Luật Cảnh Chi sẽ để anh trai mình chuyển đồ từ Hương Thành sang bên bên đây.

"Nhưng nếu anh nghĩ 500 đồng là không đủ, thì anh cứ cho em 600 đồng nhé."

Ôn Độ: "..."

Sao đang nói chuyện, lại tăng lên 100 đồng nữa?

"Nghe có vẻ em chưa hiểu rõ lời anh nói phải không? Một đứa trẻ như em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Hơn nữa, mua quà gì mà cần nhiều tiền như vậy?"

Ôn Độ không thể chiều theo ý trẻ con được.

Dù nói thế nào cũng không cho cậu ấy mượn.

Luật Cảnh Chi biết không mượn được tiền, liền nói với Ôn Độ: "Vậy anh cho em mượn 50 đồng nhé?"

"Không có 50 đồng đâu, chỉ có 5 đồng thôi, muốn thì lấy, không thì thôi." Ôn Độ đưa 5 đồng ra.

Luật Cảnh Chi do dự một chút, rồi nhận 5 đồng, quay người đi ra ngoài.

Khu vực này là trung tâm thành phố.

Cách bưu điện không xa lắm.

Luật Cảnh Chi cầm 5 đồng đi từ ngõ ra, vòng qua một con phố mới đến bưu điện.

Cậu bé quay số gọi về nhà ở Sở Thành.

Điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, đã có người nhấc máy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 205



"Alo, đây là nhà họ Luật, xin hỏi ai vậy?" Giọng nói sắc bén như kim loại, nom có vẻ là một người rất lạnh lùng vô tình.

Luật Cảnh Chi sửng sốt.

Cậu bé chưa bao giờ nghĩ giọng nói của anh trai khi nói chuyện với người khác lại lạnh lùng như vậy.

"Anh ơi, đừng nói gì vội, là em đây. Hiện tại em đang ở Bắc Kinh, em muốn 1000 đồng. Nếu anh có phiếu công nghiệp thì em chỉ cần 500 đồng thôi."

Luật Hạo Chi đã chờ cuộc gọi của em trai từ lâu, không ngờ cậu bé vừa mở miệng đã nghe yêu cầu như vậy.

Cậu ấy biết em trai không sao, giờ được nghe giọng nói của cậu bé, mới cảm thấy yên tâm hơn.

"Anh sẽ đích thân qua đó."

Luật Hạo Chi cúp máy, ra lệnh: "Đi chuẩn bị nhiều phiếu công nghiệp toàn quốc, các loại phiếu khác cũng chuẩn bị thêm. Ngoài ra, mang thêm nhiều tiền mặt đến nhà ga cho tôi."

Luật Cảnh Chi dùng 5 đồng Ôn Độ đưa để thanh toán.

Trên đường về, thấy ở góc đường có người bán kẹo hồ lô, cậu bé lại mua vài xiên.

Vòng lại trên đường về, cậu bé thấy trên phố còn có bán đậu rang.

Luật Cảnh Chi không biết những thứ đó là gì, nên vào xem.

Đồ rang gồm lạc rang, hạt dưa rang và hạt bí ngô rang.

Có lẽ Oanh Oanh cũng thích ăn những thứ này.

Luật Cảnh Chỉ mua mỗi thứ một ít.

Mua xong, Luật Cảnh Chỉ ôm mấy túi đồ khô về.

Dường như cậu bé chẳng thế nào giữ nổi tiền trong túi mình được, nếu không phải cậu bé không thể mang nhiều đồ, 5 đồng trong túi chắc chắn sẽ tiêu hết.

"Oanh Oanh, cậu xem tớ mua đồ ngon gì cho cậu nè?

Luật Cảnh Chi vừa vào sân đã gọi Ôn Oanh, vừa lúc Ôn Độ đang từ sân sau đi tới. Cậu thấy cậu bé ôm một đồ đống, rất muốn kéo lại hỏi.

"Quả là kẹo hồ lô và những thứ này sao?"

Nhưng cậu lại thấy em gái vui vẻ chạy tới, mặt đầy bất ngờ nhận lấy kẹo hồ lô, rồi xem những thứ Luật Cảnh Chi mua, lập tức cảm thấy như mình đã thua cuộc rồi.

Những thứ này chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Em gái thích, ngày nào mua cũng được.

Rõ ràng là tiền của cậu, nhưng toàn bị thằng nhóc này dùng để lấy lòng em gái mình.

"Lúc tớ trở về, thấy trên đường bán những thứ này. Nếu cậu thích ăn, lần sau tớ lại mua thêm cho cậu." Luật Cảnh Chi đưa tất cả đồ mình mua cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh không cầm hết, cậu bé lập tức đi tới cầm giúp cô bé.

Ôn Oanh nghiêng đầu, giọng mềm mại nói: "Kẹo hồ lô ngon thật. Cảm ơn cậu nhé, Chi Chi. Sau này tớ có tiền cũng sẽ mua kẹo hồ lô cho cậu."

Luật Cảnh Chi là một quý ông nhỏ.

“Con gái sao có thể tiêu tiền cho con trai được? Chắc chắn là tớ phải mua cho cậu ăn mới đúng.”

Nhưng với Ôn Oanh, việc con gái tiêu tiền cho con trai không có gì sai cả.

Trong giấc mơ, cô bé thấy nhiều cô gái xinh đẹp tiêu tiền mua quần áo, đồ ăn, thậm chí là điện thoại tốt cho những chàng trai đẹp hơn.

“Nhưng tớ muốn tiêu tiền cho cậu mà.” Ôn Oanh ngậm một quả sơn tra trong miệng, nói mơ hồ.

Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói với Ôn Oanh: “Oanh Oanh, người thực sự coi cậu là bạn sẽ không tiêu tiền của cậu đâu.”

“Nhưng tớ muốn tiêu tiền cho bạn bè của mình mà?”

Ôn Oanh không thấy suy nghĩ của mình có gì là sai cả.

Luật Cảnh Chi lại rất nghiêm túc nói với cô bé: “Chị họ thứ hai của mình có một người bạn trai. Người bạn trai đó là một chàng trai rất đẹp trai, cả ngày luôn nịnh nọt chị gái mình.”

“Ngoài khuôn mặt bình thường ra, anh ta không có điểm gì tốt cả. Dù làm gì, anh ta cũng tiêu tiền của chị họ mình. Người lớn trong nhà nói rằng, đàn ông như vậy chắc chắn không phải là người tốt.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 206



Ôn Oanh nghe Luật Cảnh Chi nói xong, cảm thấy cậu bé nói cũng có lý.

Những chàng trai đẹp bên cạnh các chị gái xinh đẹp đó, thật sự ngoài đẹp trai ra thì không có gì nổi bật.

Trong lòng cô bé thầm nghĩ, nhưng Chi Chi thật sự rất đẹp trai. Giống như búp bê trên TV vậy.

Cô bé sẵn lòng tiêu tiền cho một Chi Chi như vậy.

Chuyện này tốt nhất đừng để Chi Chi biết.

Ôn Oanh cảm thấy Chi Chi chắc chắn sẽ tức giận.

Ôn Độ đang lặng lẽ nghe từ xa: “...”

Xem ra sau này tiền tiêu vặt cho em gái phải kiểm soát chặt chẽ.

Tiền của em gái tiêu vào đâu, cậu đều phải nắm rõ. Nếu bên cạnh em gái xuất hiện một chàng trai đặc biệt đẹp trai, thì càng phải giám sát chặt chẽ.

Ý nghĩ của em gái lúc này thật sự rất nguy hiểm.

Ôn Độ đi ra ngoài làm hộ khẩu. Có hộ khẩu rồi, chuyện học hành của em gái mới giải quyết được.

Lúc này, hồ sơ học tập của cậu vẫn chưa được giải quyết xong.

Ban đầu Ôn Độ định học lên cấp ba tại trường trung học của họ, nhưng kế hoạch nhanh chóng thay đổi. Cậu định ra ngoài làm việc vài năm, rồi về thi đại học.

Kiếp trước cậu không được học đại học.

Kiếp này, dù thế nào đi chăng nữa, thì cậu cũng phải tận hưởng cuộc sống đại học.

Nhưng chuyện của em gái cũng là chuyện quan trọng nhất.

Sau khi giải quyết xong, Ôn Độ dẫn ba mình đi gặp Cửu gia. Mục đích là để ba làm quen với Cừu gia. Sau này nếu có chuyện gì, ba có thể nhờ Cửu gia giúp đỡ.

Đã sắp đến mùng tám Tết rồi.

Dù sao Ôn Độ cũng phải đi tiếp.

“Ba, đến lúc đó con sẽ nhờ người mang quần áo về bằng tàu hỏa, con sẽ gọi điện về nhà trước. Thời gian này ba tìm cách lắp điện thoại cho nhà mình đi. Cũng tiện để chúng ta liên lạc.”

Ban đầu Ôn Độ muốn tự mình đi làm, nhưng thời gian gấp rút, cậu chỉ có thể làm được một nửa.

Ôn Thiều Ngọc nhìn con trai như một người ba dặn dò hắn, hiếm khi nói một câu đúng mực.

“Chuyện trong nhà con đừng lo, mấy việc nhỏ này ba đều có thể làm được. Con cứ gửi quần áo về đây là được. Những chuyện khác con đừng lo.”

Ôn Độ nghe ba mình nói vậy, vẫn cảm thấy không yên tâm. Nhưng không yên tâm cũng không có cách nào.

Dù thế nào, cậu cũng phải về Sở Thành.

Đúng lúc này, Luật Hạo Chi đến.

Đằng sau cậu ấy có hai mươi mấy vệ sĩ, trông cực kỳ phô trương, tất cả bọn họ đều đi bằng ô tô đến đây.

Mấy chiếc xe đỗ ở đầu ngõ, cảnh tượng rất hoành tráng.

Nhiều người đều tự hỏi, nhà mới chuyển đến bên cạnh rốt cuộc có lai lịch gì?

Luật Cảnh Chi thấy anh trai đến, gương mặt lạnh lùng như bài tây cuối cùng cũng lộ ra một chút niềm vui hớn hở.

“Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Nhưng giọng điệu này nghe thế nào cũng thấy có chút không hài lòng.

Luật Hạo Chi cũng không chút biểu cảm nào, chỉ giải thích: “Em vừa cúp máy là anh lập tức chuẩn bị đến đây ngay. Đường xa núi cao, dù cố gắng nhanh thì cũng phải mất vài ngày.”

“Anh, anh đã vất vả rồi.”

Luật Hạo Chi khẽ cười một chút: “Không vất vả. Đúng rồi, em cần tiền làm gì thế?”

“Em Muốn mua quà tặng Oanh Oanh.”

Luật Hạo Chi: “...”

Dường như cô bé đó là người duy nhất tồn tại trong mắt em trai cậu ấy.

Còn những người khác, trong mắt em trai cậu ấy đều là sự lựa chọn cho có, đa phần là không thèm để ý đến.

Ban đầu Luật Hạo Chi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Luật Cảnh Chi, nhưng bây giờ cậu ấy cũng trở thành một trong số những người thỉnh thoảng bị em trai mình không để ý đến, có cảm giác hụt hẫng rất lớn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 207



“Em định mua cái gì? Chúng ta đi ngay bây giờ được không?” Luật Hạo Chi không thể chịu đựng được khi để em trai ở lại đây thêm một ngày nữa.

Cậu ấy lo em trai ở lại đây lâu hơn, trong mắt sẽ hoàn toàn không còn người anh trai này nữa.

Như thế thì cậu ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn đó?

“Chúng ta đi ngay bây giờ cũng được. Vừa hay anh Độ không có nhà, em vào nói với Oanh Oanh một tiếng, rồi chúng ta đi mua đồ ngay.”

Luật Cảnh Chỉ có chút không kìm nén được.

Luật Hạo Chi còn chưa kịp gật đầu, Luật Cảnh Chi đã chạy vào sân.

Một lát sau, cậu bé cầm trong tay một quả hồng màu vàng cam, đi từ trong nhà đi ra.

Luật Hạo Chi cảm thấy rất hài lòng.

Trong lòng em trai vẫn có người anh trai này.

“Anh, chúng ta đi thôi.”

Luật Cảnh Chi đi đến trước xe, vệ sĩ mở cửa xe. Trước khi lên xe, Luật Cảnh Chi quay đầu nói với cậu ấy rồi mới ngồi vào.

Còn quả hồng trong tay …

Luật Hạo Chỉ ngồi vào trong xe từ phía bên hông xe, cứ nghĩ em trai lên xe xong mới đưa quả hồng cho mình.

Không ngờ em trai lại tự ăn quả hồng.

Luật Hạo Chi: “???”

Luật Hạo Chi giả vờ vô tình nói: “Đây là cái gì thế? Trước giờ anh chưa từng thấy bao giờ.”

“Anh chưa từng thấy sao? Rõ ràng anh đã ăn bánh hồng rồi mà?”

Nói rồi, Luật Cảnh Chi đưa quả hồng cho anh trai xem: “Anh xem, cái này có giống bánh hồng không? Chỉ là quả hồng này chưa được làm thành bánh hồng thôi.”

Luật Hạo Chi: “

Bây giờ đang nói về quả hồng à?

Là em trai thì không nên đưa quả hồng cho người anh trai chưa bao giờ thấy quả hồng này ăn thứ

sao?

Luật Hạo Chi cảm thấy uất ức vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, âm thầm dẫn dắt em trai.

“Quả thật là có chút giống. À đúng rồi, Tiểu Cảnh, câu tiếp theo của câu “Nhượng tứ tuế năng nhượng lễ là gì nhỉ?”

“Hiếu vu thân sở đương chấp,” Luật Cảnh Chi không hiểu ám chỉ của anh trai, còn trách anh trai không đủ thông minh: “Không phải trí nhớ của anh luôn rất tốt sao? Sao câu này cũng quên rồi?”

Luật Hạo Chi: “

May mà xe chỉ chạy có năm phút, nếu không Luật Hạo Chi ngờ mình sẽ bị người em trai này làm cho tức chết rồi.

Mới mấy ngày không gặp, sao em trai lại trở nên như vậy rồi?

Tình cảm thật sự sẽ biến mất sao?

“Anh, anh có biết trung tâm thương mại lớn nhất ở đâu không?”

Luật Cảnh Chỉ nhìn ra ngoài khi xe dừng lại, rồi quay đầu hỏi anh trai.

Giọng điệu đầy nghi ngờ này, thật sự làm người ta cảm thấy khó thở không thôi.

Mặt Luật Hạo Chi không chút biến sắc nói: “Đây chính là trung tâm thương mại lớn nhất ở cả thủ đô, nếu em muốn xem thì xuống xe đi.”

“Ô, lớn nhất là được rồi, em sợ ở đây không có món em Muốn mua.”

Có những lúc lời nói của Luật Cảnh Chi khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chẳng hạn như bây giờ.

Trước đây Luật Hạo Chi không thấy vậy, nhưng hiện giờ trong lòng lại cản thấy rất buồn bực.

Hai anh em dẫn theo bảo vệ hùng dũng bước vào trung tâm thương mại.

Trong thời đại dân phong giản dị này, sự xuất hiện của hai anh em tạo nên một cú sốc lớn cho những người trong trung tâm thương mại.

Nhiều người thầm nghĩ, không biết đây là con nhà ai mà phô trương như vậy.

Luật Cảnh Chi đi phía trước, xem xét tầng một một lúc mà không thấy món mình cần tìm. Cuối cùng theo anh trai lên tầng hai, vừa lên đã thấy món hàng được đặt ở chỗ nổi bật nhất.

Món hàng đó gần như chỉ được mọi người tò mò nhìn qua một cái rồi lập tức đi vòng qua nó.

Luật Cảnh Chi thẳng tiến đến cái máy giặt gần như không ai hỏi đến. Đến nơi, cậu bé hỏi người bán hàng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 208



“Cái máy giặt này mua thế nào thế ạ? Giá bao nhiêu?”

Người bán hàng nhìn bộ áo bông xanh của Luật Cảnh Chi, rồi lại nhìn Luật Hạo Chi đứng bên cạnh ăn mặc như thiếu gia, cười tươi tắn nói.

“Cái máy giặt này giá hai trăm chín mươi tám đồng.”

Người bán hàng nói đúng giá Luật Cảnh Chi đã nghe ngóng.

Luật Cảnh Chi quay lại nói với anh trai: “Mua cái này đi.”

Luật Hạo Chi: “...”

Rốt cuộc em trai cậu ấy là loại phá gia chi tử gì vậy?

Nhiêu đó tiền đủ cho một gia đình ba người sống cả năm, mà còn là sống cuộc sống rất khá giả.

Giờ cậu ấy bắt đầu nghi ngờ, liệu sau này mình có nuôi nổi em trai không.

“Anh ơi?”

Luật Cảnh Chi đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, quay đầu gọi thêm lần nữa.

Luật Hạo Chi giơ tay lên, người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã luôn đi theo sau bọn họ tiến lên, lấy ra phiếu công nghiệp và tiền mặt để trả tiền.

Mua hàng phải có phiếu thu.

Luật Cảnh Chi nhận phiếu thu, rồi hỏi người bán hàng cách sử dụng máy giặt.

Người bán hàng giải thích tỉ mỉ, Luật Cảnh Chi liền sốt ruột bảo anh trai đưa máy giặt về nhà.

Luật Hạo Chi chưa từng thấy em trai mình sốt sắng như vậy.

“Chi Chi, em còn nhớ họ của em là gì không?”

Luật Hạo Chi vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền không nhịn được mà hỏi em trai.

“Anh bị mất trí nhớ à?”

Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai hôm nay hơi lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào.

Nghĩ đến việc anh trai lặn lội đường xa đến đây đưa tiền cho mình, Luật Cảnh Chi nghĩ mình nên quan tâm anh một chút.

“Anh có chuyện gì à? Hay là anh có điều gì muốn nói với em?”

Hoặc là anh có thể nói thẳng luôn được không?

Luật Cảnh Chi nghẹn một bụng chữ.

Một lát sau, cậu ấy chỉ thốt ra một câu: "Không có gì."

"Vậy câu nói lúc nãy của anh là ý gì? Còn hỏi em có biết mình họ gì không? Anh nghĩ em không phải em trai của anh à? Hay anh nghĩ em bị mất trí nhớ?"

Lời nói của Luật Cảnh Chi khá sắt bén.

Luật Hạo Chi chỉ cảm thấy từng câu từng chữ của em trai như đâm vào tim của mình vậy.

"Anh chỉ lo lắng cho em, vì em vừa bị bắt cóc, tâm lý có thể bị ảnh hưởng. Nên anh mới nói bâng quơ vài câu với em thôi."

"Không phải chúng ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cho chuyện bị bắt cóc rồi à?”

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã trải qua quá nhiều chuyện, nhiều đến mức không thể đếm hết.

Bị bọn buôn người bắt cóc chỉ là một trong số đó.

Bị bắt cóc đòi tiền chuộc cũng không phải lần đầu.

Từ việc bị bỏ thuốc vào sữa khiến cậu bé bị dị ứng suýt chết, đến việc thường xuyên xảy ra sự cố, cậu bé cũng đã quen rồi.

Luật Hạo Chi nghe những lời này lại cảm thấy đau lòng cho em trai.

"Chi Chi, hay em sống ở đây luôn đi. Anh thấy em ở đây rất vui vẻ, cũng rất an toàn. Không ai biết em là ai, cũng không biết Luật Cảnh Chi là ai."

Thực ra Luật Hạo Chi đã từng nghĩ đến chuyện này.

Lúc đó nhà họ Ôn còn ở vùng núi.

Cậu ấy không muốn em trai sống ở nơi khỉ ho cò gáy. Nhưng bây giờ khác rồi, nhà họ Ôn đã chuyển vào thành phố, có thể cho em trai một môi trường sống tốt hơn.

Dù không bằng Sở Thành, nhưng ít nhất cũng tốt hơn vùng núi rất nhiều. Quan trọng nhất là em trai ở đây an toàn hơn.

Luật Hạo Chi vừa thấy tiểu viện nhà họ Ôn đã cảm thấy rung động.

Luật Cảnh Chi ngạc nhiên quay lại, sau đó lắc đầu từ chối.

"Nếu em ở lại đây, anh nhất định sẽ rất cô đơn. Em sẽ cố gắng lớn lên, giúp anh giải quyết những kẻ quấy rối."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 209



Anh trai gánh vác trách nhiệm bảo vệ cậu bé, cậu bé cũng không thể để anh trai một mình gánh chịu khó khăn được.

Nếu không cậu bé sẽ cực kỳ coi thường bản thân.

Dù Luật Cảnh Chi còn nhỏ nhưng rất chín chắn và hiểu chuyện.

Luật Hạo Chi cảm thấy ấm lòng vô cùng.

Người em trai này quả thật đã không phụ lại sự yêu thương của cậu ấy mà.

"Thật sự không định ở lại đây sao? Em sống ở đây sẽ tự do hơn, cũng sẽ vui vẻ hơn. Trở về nhà họ Luật, chúng ta sẽ không còn những ngày tháng như thế này nữa đâu."

Họ sẽ trở thành người khác.

Vỏ bọc bảo vệ bên ngoài sẽ che đậy tất cả sự thiện lương và mềm yếu của họ.

"Anh, chúng ta chỉ không vui mấy năm này thôi. Đợi anh trưởng thành, chúng ta có thể rời khỏi nhà họ Luật. Dù sao cũng chỉ còn mấy năm nữa đúng không?"

Năm nay anh trai đã 13 tuổi rồi.

Chỉ năm năm nữa, hai anh em có thể thoát khỏi nhà họ Luật, rời xa những bậc cha mẹ vô trách

nhiệm.

"Được. Vậy thì chờ thêm một chút nữa."

Luật Hạo Chi thầm thề, dù thế nào, cậu ấy cũng sẽ cho em trai một cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa thời gian đó sẽ không trôi qua quá lâu đâu.

Lúc hai anh em trở về nhà họ Ôn thì bà nội Ôn không có ở nhà, bà đã đi sang nhà bà Kim chưa về.

Trong nhà chỉ có một mình Ôn Oanh.

"Oanh Oanh, cậu xem tớ mang quà gì cho cậu này." Luật Cảnh Chi chạy vào sân, kéo Ôn Oanh ra ngoài.

Ôn Oanh thấy những chiếc thùng được bảo vệ khiêng vào, không đoán được bên trong là gì.

"Đây là gì vậy?" Ôn Oanh hỏi cậu ấy bằng giọng nói cực kỳ mềm mại.

"Chờ cậu mở ra thì sẽ biết thôi.

"Ồ!"

Ôn Oanh ngoan ngoãn chờ đợi.

Luật Cảnh Chi nhờ bảo vệ mở thùng ra. Khi máy giặt lộ diện, ánh mắt Luật Cảnh Chi đầy vẻ mong đợi nhìn về phía Ôn Oanh.

"Thích không?"

"Ừ, thích lắm!"

Hai mắt Ôn Oanh lập tức sáng lên.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh vui vẻ như thế, bản thân cậu bé cũng thấy rất hạnh phúc.

"Oanh Oanh, đây là máy giặt. Đây là món quà tớ dành tặng cậu. Hy vọng sau này, dù là mùa đông hay mùa hè, bà nội cũng không phải giặt đồ bằng tay nữa."

Luật Cảnh Chi mặc áo bông xanh và quần bông nhỏ, đều là bà nội Ôn thức đêm sửa lại cho cậu

bé.

Chăn màn trong nhà, đều là bà nội Ôn sáng sớm tháo xuống, đun một nồi ốc nóng, giặt suốt một ngày mới xong.

Cậu bé không giúp được gì, nên luôn nghĩ đến việc mua cho bà một cái máy giặt.

Luật Cảnh Chi biết nếu tặng bà nội Ôn, nhất định bà sẽ không nhận.

Vì vậy cậu bé mới chọn lúc bà không có ở nhà, hối hả mua máy giặt về.

"Oanh Oanh, tớ phải đi rồi."

Ôn Oanh còn đang vui vẻ, bỗng nghe Luật Cảnh Chi nói thế, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu bé, mắt đỏ hoe.

"Chi Chi, sao cậu lại phải đi rồi? Cậu không thể ở lại nhà tớ luôn sao?"

Ôn Oanh rất không muốn rời xa người bạn nhỏ này của mình.

Luật Cảnh Chi cũng không muốn đi.

"Sau này tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Oanh Oanh, cậu đừng quên tớ nhé."

Luật Cảnh Chi rất sợ người bạn duy nhất này của mình sẽ quên cậu bé.

Oanh Oanh là người đã sưởi ấm cho cậu ấy khi cậu bé tuyệt vọng nhất.

Ngay cả ba mẹ cậu bé cũng không thích cậu bé, nhưng một cô bé bị bắt cóc cùng cậu bé, biết rõ mang cậu bé theo sẽ bị bắt lại, vẫn không ngần ngại dẫn cậu bé bỏ trốn.

Luật Cảnh Chi biết mình sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn tốt như vậy.

Cậu bé rất tham lam, muốn mãi mãi làm người bạn tốt nhất của cô bé.

Ôn Oanh không biết Luật Cảnh Chi lại nghĩ nhiều như vậy. Nếu biết, cô bé nhất định sẽ nói với Luật Cảnh Chi rằng cậu bé cũng là bạn tốt nhất của cô bé.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back