Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 220



Thiết Tỏa nói: "Tôi không làm nữa. Từ nay tôi sẽ không làm những việc này nữa."

"Mày nói không làm là không làm nữa à? Tao nói cho mày biết, tối nay mày phải mở tất cả các cửa cho tao. Không thì đừng hòng đi đâu hết."

Hầu Tử ấn cổ Thiết Tỏa, ép cậu ta vào cánh cửa.

Đừng nhìn Hầu Tử gầy gò, nhưng Thiết Tỏa vẫn còn nhỏ tuổi, từ nhỏ ăn không đủ no, dù đã mười sáu, mười bảy tuổi vẫn không bằng đứa trẻ mười hai tuổi.

Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hầu Tử, bị Hầu Tử ấn chặt vào cánh cánh cửa, không cách nào giãy giụa.

"Thiết Tỏa, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn vào. Hôm nay mày dám chạy ra ngoài, ngày mai tao sẽ khiến mày biến mất khỏi thế giới này."

Lời đe dọa của Hầu Tử đã khiến Thiết Tỏa sợ hãi.

Thiết Tỏa vội vàng cầu xin: "Anh Hầu, anh tha cho tôi, tôi không đi nữa."

Hầu Tử mới hài lòng thả Thiết Tỏa ra.

"Mày ngoan ngoãn đợi ở đây, dám động đậy, tao sẽ chặt tay mày."

Hầu Tử nói xong liền vươn tay đẩy cửa toa tàu, không ngờ đầy mãi mà không mở được.

"Chết tiệt!"

Hầu Tử chửi một câu rồi dồn sức đẩy tiếp.

Thiết Tỏa biết cánh cửa này không phải đẩy vào mà là kéo sang bên cạnh, nhưng cậu ta không nói gì, đứng bên cạnh giả vờ câm điếc.

Cậu ta còn mong cánh cửa này mãi mãi không mở ra được.

Nếu mở ra, cậu ta cũng mong bên trong không có ai.

Thiết Tòa không được ai dạy dỗ, nhưng lúc nhỏ ba cậu ta từng nói, dù nghèo đến đâu cũng không được lấy đồ của người khác.

Bây giờ cậu ta không nghe lời ba mình, mới rơi vào tình cảnh này.

Không thể trách ai, chỉ trách bản thân.

Hầu Tử không mở được cửa, liền đá mạnh vào cửa.

"Bùm!"

Tiếng động lớn khiến Thiết Tỏa run rẩy không ngừng.

"Cái cửa chết tiệt này! Lại đây, thằng đó chắc chắn đang ở trong này."

Hầu Tử bực tức chửi rủa.

Thiết Tỏa không muốn giúp, cậu ta nói: "Anh Hầu, em biết anh muốn báo thù, nhưng chúng ta có bắt nổi thằng đó không? Hay để em đi gọi thêm người cho anh nha?"

"Đừng có làm nhảm nữa, mau lại đây đi. Nếu cửa này không mở được, hôm nay mày đừng mong giữ được tay."

Thiết Tỏa biết Hầu Tử nói là làm, nếu cậu ta không mở được cửa, chắc chắn cậu ta sẽ mất tay. Cậu ta đành cắn răng bước tới.

"Anh, cửa này phải kéo sang bên cạnh, nếu kéo không được nghĩa là bên trong có người. Người bên trong chốt cửa lại, em có giỏi cỡ nào cũng không mở được."

Thiết Tỏa nói hết những gì mình biết cho Hầu Tử.

Ôn Độ nghe Thiết Tỏa nói xong thì lập tức biết Thiết Tỏa vẫn còn giữ lại chút gì đó, có lẽ cậu ta và Hầu Tử không cùng một chí hướng.

Vậy thì cậu chỉ phải đối phó một người thôi.

Ban đầu Ôn Độ còn lo lắng những lời của Thiết Tỏa nói ra là để gài bẫy cậu.

Nếu bên ngoài chỉ có hai người, Ôn Độ hoàn toàn không sợ.

Cậu nhẹ nhàng nâng chốt cửa lên, nín thở, lặng lẽ chờ đợi người bên ngoài xông vào.

"Sao mày không nói sớm?" Hầu Tử không giống như anh trai của mình, gã ta còn tàn độc hơn anh trai mình gấp bội phần.

Thiết Tỏa vô thức lùi lại hai bước, run rẩy giải thích với Hầu Tử.

"Lúc nãy em không nhớ ra."

"Chờ tao bắt được thằng đó sẽ tính số với mày."

Lần này Hầu Tử không dùng sức nữa, kéo nhẹ cửa, cửa mở ra dễ dàng.

Sau bao nhiêu nỗ lực, bên trong lại không có ai?

Hầu Tử đứng ở cửa nhìn vào bên trong, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, trời bên ngoài âm u, bên trong tối om, chẳng thấy gì. Hầu Tử khao khát trả thù, không muốn bỏ sót bất kỳ góc nào, liền bước vào trong.

Vừa đặt chân vào, Thiết Tỏa liền nói: "Anh Hầu, em đi gọi người đây!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 221



Lời chưa dứt, người đã chạy đi.

“Thứ vô dụng!”

Hầu Tử chửi một tiếng, tiếp tục bước vào bên trong. Gã ta nhìn sang bên trái trước, vừa định quay đầu nhìn sang bên phải thì cảm thấy cơn đau từ cổ ập đến, như bị ai đó giữ chặt.

“Chết tiệt!”

Hầu Tử mắng chửi một câu, ánh dao trong bàn tay lóe sáng lên, cố gắng dùng dao rạch mặt

người phía sau.

Nhưng gã ta đã sai lầm khi đánh giá thấp chiều cao của Ôn Độ, đầu gối Hầu Tử bị Ôn Độ đập mạnh khiến gã ta ngã nhào xuống đất. Nhân lúc Ôn Độ buông tay, Hầu Tử lăn tròn cố gắng chạy thoát.

Ôn Độ làm sao có thể để gã ta trốn thoát được, một chân đạp lên lưng Hầu Tử, dùng lực ấn mạnh hai bên động mạch cổ, sau năm giây, cả người Hầu Tử lập tức mềm nhũn.

Ôn Độ đã khiến gã ta bất tỉnh, thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Hành lang yên tĩnh, không một bóng người.

Cậu lấy ba lô đeo lên, kéo theo Hầu Tử đang bất tỉnh đi tìm nhân viên tàu.

Nhân viên tàu nhìn thấy Ôn Độ kéo theo một người, tưởng đó là bạn của cậu.

“Đồng chí, bạn của cậu bị làm sao vậy? Có cần giúp đỡ gì không?”

“Vâng, tôi cần giúp đỡ. Kẻ này là một tên trộm.” Ôn Độ thả Hầu Tử xuống đất.

“Gã ta đến để trả thù tôi. Năm ngoái, khi tôi đi tàu, anh trai gã ta đã cố gắng trộm tiền của tôi, bị tôi bắt được. Sau đó được những người đi cùng xe đã giúp đỡ tôi bắt giữ gã ta lại rồi giao cho cảnh sát thành phố.”

“Gã ta luôn ghi hận tôi, lần này cả băng nhóm của gã ta phát hiện tôi trên chuyến tàu này, không ngừng tìm kiếm tôi.”

“Ban đầu tôi ngồi ở toa ghế cứng, bây giờ đã đổi sang toa mềm. Nửa đêm gã ta ở ngoài phá khóa cửa chỗ tôi, tôi và gã ta xảy ra xô xát, vô tình khiến gã ta bất tỉnh.”

Nhân viên tàu nhìn Hầu Tử nằm như con chó chết, cảm thấy chuyện này không giống như vô tình chút nào.

“Anh đợi chút, tôi sẽ gọi cảnh sát tàu đến.”

Cảnh sát tàu đến rất nhanh, vừa nhìn thấy Hầu Tử liền nhận ra đây là tên trộm chuyên hoạt động trên đường sắt.

“Làm sao cậu bắt được gã ta thế?” Cảnh sát hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ lại kể lại những gì đã nói với nhân viên tàu một lần nữa.

Vẻ mặt của cảnh sát tàu sắt rất nghiêm trọng: “Băng nhóm này có tính lưu động rất cao, hơn nữa còn có người hỗ trợ đằng sau. Lực lượng cảnh sát của chúng tôi rất ít, muốn bắt hết bọn chúng cần nhiều cảnh sát.”

“Hơn nữa, bọn chúng rất xảo quyệt, không có chứng cứ thì chúng tôi dù bắt được cũng không giam lâu được.”

Ôn Độ lập tức lấy ra năm ngàn đồng từ trong người mình ra, đặt lên người Hầu Tử.

“Đồng chí, đây là số tiền gã ta trộm của tôi.” Nói xong, Ôn Độ cúi xuống, lấy ra mấy con dao từ người Hầu Tử: “Đây là công cụ gây án của gã ta, gã ta đã dùng cái này đe dọa tôi đưa tiền.”

Cảnh sát: “...

Ôi chao, ra ngoài mang theo nhiều tiền như vậy, bảo sao bị trộm nhắm tới.

“Hơn nữa, tôi còn nghi ngờ bọn chúng trốn vé, không chỉ trốn vé mà còn có thể sản xuất và bán vé giả.”

Cảnh sát nhìn thấy Ôn Độ lấy ra một xấp vé từ người trộm, anh ấy cầm lấy vài tờ vé kiểm tra kỹ.

Những tên trộm này thật quá táo tợn, chuẩn bị còn rất đầy đủ.

Vé tàu giả gần như thật.

“Cảm ơn cậu, đồng chí. Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Ôn Độ nói: “Đây là trách nhiệm của một công dân như tôi thôi mà.”

“Cậu cần qua đây để làm biên bản với tôi một chút.”

“Được.”

Ôn Độ đứng dậy đi sang bên cạnh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 222



Hầu Tử mơ màng mở mắt, không ngờ rằng mình chưa kịp nhìn thấy đối phương đã bị hạ gục.

Khi gã ta tỉnh táo lại, thấy trên cổ tay mình có còng bạc.

Lúc này Ôn Độ đã hoàn tất việc làm biên bản.

Cậu đứng dậy, động tác của cậu làm Hầu Tử tỉnh giấc, Hầu Tử thấy Ôn Độ liền muốn xông tới.

“Yên nào!” Cảnh sát tiến lên giữ lại.

“Tốt nhất mày nên thả tạo ra thì hơn!”

Dù Hầu Tử đã bị bắt, nhưng miệng lưỡi vẫn không sạch sẽ chút nào, cố gắng vùng vẫy.

Ôn Độ khinh thường nhìn Hầu Tử một cái, bình tĩnh rời đi.

Hầu Tử tức điên lên!

“Mày nhìn cái gì? Có gan thì mau lại đây cho tao! Xem tao có đánh chết mày không.”

Ôn Độ không thèm để ý tới gã ta, cất bước rời đi.

"A......"

Hầu Tử điên cuồng la hét, tiếng la còn kèm theo tiếng cảnh sát nghiêm khắc quát mắng.

Ôn Độ đeo ba lô, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.

Trở lại toa ghế mềm, cậu đặt ba lô ở đầu giường, đi vệ sinh rồi quay lại khóa cửa, nằm trên gối nhắm mắt ngơi.

Lo lắng có người khác đến, cậu không dám ngủ sâu.

Nửa đêm, bên ngoài vẫn yên ắng như cậu đã dự đoán.

Có vẻ như tên nhóc gọi là Thiết Tỏa không nói chuyện của cậu với những tên khác.

Sáng hôm sau.

Toa tàu vẫn yên tĩnh.

Ôn Độ mở cửa nhìn ra ngoài, không thấy ai.

Cậu mang ba lô đi rửa mặt, quay lại bắt đầu ăn sáng.

Bà nội xào dưa muối với dầu, không bị đông cứng.

Bữa sáng này cậu cảm thấy ăn ngon hơn trước rất nhiều.

Hai ngày tiếp theo trôi qua bình thường.

Những tên trộm đó dường như biến mất, im lặng như chưa từng tồn tại.

Cậu không biết rằng thằng nhóc gọi là Thiết Tỏa luôn theo dõi cậu.

Khi Ôn Độ đi vệ sinh, đứa trẻ đó lập tức đuổi theo.

Khi tay của cậu ta sắp chạm vào Ôn Độ, thì bị cậu phản ứng nhanh chóng đè xuống đất.

Mặt Thiết Tòa dán xuống đất, đau đớn vội vàng xin tha: “Anh trai, anh có muốn tóm hết bọn trộm không?”

“Cậu hỏi câu ngớ ngẩn thật đấy.”

Ôn Độ từ giọng nói đã nhận ra đây là tên nhóc đi cùng Hầu Tử, tên Thiết Tỏa.

“Anh trai, tôi có thể chỉ hết chỗ ở của bọn chúng cho anh, hơn nữa còn có thể nói cho anh biết bọn chúng có bao nhiêu người.”

Ôn Độ không nói gì.

Thiết Tỏa biết Ôn Độ khó chơi, nhưng không ngờ lại khó chơi đến vậy.

Cậu ta chỉ còn cách đưa ra điều kiện.

“Chỉ cần anh đưa tôi ra khỏi đây, cho tôi một ít tiền là được.” Thiết Tỏa sợ cậu không đồng ý.

Ôn Độ nhìn chằm chằm vào cậu ta, không nói một lời, sau đó xoay người đi rửa tay.

Thiết Tỏa rất lo lắng, đưa ra một lá bài khác.

“Bọn chúng không chỉ trộm cắp, mà còn giết người nữa.” Thiết Tỏa nói xong, Ôn Độ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thiết Tỏa qua gương.

“Lát nữa cậu đi cùng tôi gặp cảnh sát, nói hết những gì cậu biết. Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây.”

“Thật không? Tôi không tin.” Thiết Tỏa thông minh hơn Hầu Tử nhiều: “Anh biết người tối đó người ở bên ngoài là tôi. Nếu tôi đi chung với anh tới gặp cảnh sát, lỡ họ cũng bắt tôi luôn thì sao?”

“Cậu có thể chọn không tin tôi.”

Ôn Độ lau khô tay, quay người bước đi.

Cậu mới đi được hai bước thì nghe thấy Thiết Tỏa nghiến răng nói: “Vậy tôi tin anh một lần.”

Ôn Độ hỏi cậu ta: “Cậu đã từng trộm đồ chưa?”

“Một lần cũng chưa, hôm nay là lần đầu tiên tôi lên tàu cùng bọn họ. So với trộm đồ, tôi giỏi mở cửa hơn."

“Cậu theo tôi.”

Ôn Độ dẫn Thiết Tỏa đi tìm cảnh sát.

Cảnh sát biết mục đích của hai người thì lập tức dẫn Thiết Tỏa đi thẩm vấn.

Vì liên quan đến án mạng, cảnh sát càng thận trọng hơn.

Vài giờ sau, Thiết Tỏa từ bên trong bước ra, nhìn thấy Ôn Độ đang đứng chờ bên ngoài.

Ôn Độ đưa cho cậu ta ba trăm đồng.

“Lấy số tiền này xuống tàu ở ga cuối, tìm một nhà máy mà làm việc. Sau này sống tử tế vào, đừng làm chuyện phạm pháp nữa.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 223



tùy chỉnh

Thiết Tỏa cầm trong tay một xấp tiền lớn. Lớn đến chừng này, cậu ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Với số tiền này, cậu ta có thể không lo lắng vấn đề ăn uống trong hai năm.

Nếu là một phút trước, chắc chắn cậu ta không nỡ trả lại số tiền này cho Ôn Độ. Lúc này, cậu ta v**t v* số tiền, cần thận cảm nhận cảm giác của tiền trong tay, rồi kiên định trả tiền lại cho Ôn Độ.

“Anh, em không thể lấy tiền của anh.”

Khi Thiết Tỏa đưa tiền qua, cậu ta không muốn buông tay. Cuối cùng, cậu ta nhắm mắt lại, nhét tiền vào tay Ôn Độ.

“Không định lấy nữa sao?”

Ôn Độ cảm thấy hơi bất ngờ.

Thiết Tòa gật đầu, không nhìn số tiền trong tay Ôn Độ, tầm mắt ra ngoài cửa sổ tàu.

“Ba em nói, quân tử yêu tiền, lấy phải có đạo. Khi anh Hồ thu nhận em, là vì khả năng mở khoá của em. Họ nói với em rằng, họ đều là quân tử leo xà nhà, tuyệt đối sẽ không làm những việc trộm gà trộm chó, đều làm chuyện chính đạo.”

“Em đã tin. Sau khi em theo họ về, phát hiện họ không chỉ làm những việc trộm gà trộm chó, mà còn làm không ít chuyện hại trời hại đất.”

“Em muốn đi nhưng lại không đi được, họ tìm người theo dõi em, bắt em dạy họ kỹ thuật mở khóa. Em cố ý chỉ dạy họ kỹ năng cơ bản, giả vờ như một lòng với họ. Như vậy em mới có thể đợi được đến bây giờ.”

Cậu ta vẫn luôn muốn chạy trốn, nhưng căn bản không chạy nổi.

Ôn Độ nghe mấy lời này xong cứ cảm thấy quen quen, hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó.

Cậu vừa định đưa tiền cho Thiết Tỏa, đột nhiên ngẩng đầu, "Cậu họ gì?"

"Mạnh."

Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn Ôn Độ.

Ôn Độ chợt nhớ ra tại sao mình lại thấy câu chuyện này quen thuộc đến vậy.

Bởi vì kiếp trước, cậu từng đọc trên báo.

Lúc đó, cậu vừa được Cửu gia nhặt về không lâu, trên báo đưa một tin tức chấn động toàn xã hội.

Thành phố Lạc phá được một vụ án hình sự trọng đại.

Một nhóm cặn bã xã hội mất nhân tính, suốt mười năm qua, giết hại nhân dân, tàn hại phụ nữ, ngay cả trẻ em cũng không tha, hành vi độc ác đến mức cả trời đất căm phẫn.

Nghe nói, là do một người trong nội bộ của bọn chúng tố cáo.

Người đó liều mạng giao tất cả bằng chứng cho cơ quan có thẩm quyền, người tố cáo đã bỏ vào trụ sở chính, cậu ta không có đôi chân, chỉ còn một con mắt, mỗi bàn tay chỉ còn hai ngón. Vết sẹo trên mặt từ trán xuống cằm, trông thấy ghê người.

Lúc đó khi phóng viên nhìn thấy cậu ta, dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị dọa cho một phen.

Nửa năm sau, khi những kẻ tội ác tày trời đó bị xử tử hình theo pháp luật, cậu ta mỉm cười chọn cách tự sát.

Và người đó họ Mạnh.

Tên là Mạnh Lương.

"Tên đầy đủ của cậu là gì?" Ôn Độ mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

Thiết Tỏa thành thật nói: "Mạnh Lương. Lương trong lương tâm, ba em nói, làm người phải có lương tâm."

Ôn Độ không ngờ kiếp này bởi vì mình mà Mạnh Lương lại tố cáo những người đó sớm như vậy. Chẳng trách cậu ta lại sợ hãi đến thế, chẳng trách Mạnh Lương bám lấy mình, tất cả đều là vì Mạnh Lương không dám.

Chỉ có lúc này, bên cạnh cậu không có ai khác.

Bởi vì Hầu Tử đã bị Ôn Độ tống vào tù.

"Cậu không cần tiền thì định làm gì?" Ôn Độ không thể tiếp tục thờ ơ với đứa trẻ trước mặt.

Thiết Tỏa lấy hết can đảm nói: "Anh, em muốn đi theo anh. Em là cô nhi, trong nhà không còn ai nữa. Bây giờ em tố cáo những người này, em không thể quay lại được nữa."

Như vậy sẽ không còn đường sống.

Cậu ta không muốn chết.

"Em Muốn đường đường chính chính làm người."

Cho dù Thiết Tỏa không phải là Mạnh Lương kiếp trước, Thiết Tỏa của kiếp này cũng xứng đáng được cậu kéo lên.

"Anh có thể dẫn em theo không?"

Thiết Tỏa không dám nhìn Ôn Độ, đợi mãi cũng không nghe Ôn Độ nói gì, bèn định quay về.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 224



"Cậu đi đâu?" Ôn Độ hỏi cậu ta.

Thiết Tỏa lắc đầu nói: "Em định trốn đi, đợi khi bọn họ đi xuống hết rồi, em sẽ xuống ở ga gần trạm cuối nhất, rồi đi bộ đến trạm cuối."

Cậu ta không có tiền mua vé, cậu ta đã trốn vé lên tàu.

Ngồi đến ga cuối có thể sẽ không ra được, chỉ có thể xuống ở các ga giữa đường.

Khi Ôn Độ đi ngang qua Thiết Tỏa, cậu nói: "Đi theo."

Thiết Tòa không thể tin, ngẩng đầu lên, cuối cùng vui mừng đi theo.

"Lát nữa cậu đi đến chỗ nhân viên tàu mua thêm vé." Khi vào trong toa, Ôn Độ lấy ra hai quả trứng gà đưa cho Thiết Tỏa, cậu biết thằng nhóc này chắc chắn chưa ăn gì.

"Không không không, em không ăn trứng đâu."

Thiết Tỏa miệng thì nói không ăn, nhưng mắt không rời khỏi quả trứng.

"Nếu cậu muốn đi theo tôi, cho cậu cậu cứ ăn đi." Ôn Độ lại lấy dưa muối và bánh rán ra, chia cho Thiết Tỏa hai cái, "Mau ăn đi, ăn xong thì ngủ ở giường nằm bên cạnh."

Thiết Tỏa ăn bánh rán, nước mắt rơi lã chã.

"Không ngon à?"

Ôn Độ biết nguyên nhân là gì, cố ý trêu cậu ta.

Thiết Tỏa vội lau nước mắt, lắc đầu. "Ngon lắm, lúc ba em còn sống, em đã ăn qua rồi. Sau khi ba em chết thì em không còn ăn được nữa."

"Mẹ cậu đâu?"

"Đi bước nữa rồi." Thiết Tỏa có vẻ khó xử, sau một hồi mới nói tiếp, "Thực ra là chạy theo người khác. Vì chuyện này, người trong làng đều cười nhạo ba em. Ba em đưa em đến thị trấn sống, không ngờ bệnh của ông ấy trở nặng rồi qua đời."

"Sau này cậu đi theo tôi, muốn ăn gì thì ăn." Ôn Độ dùng cốc của mình rót cho Thiết Tỏa một cốc nước nóng, "Ăn từ từ, uống nước đi."

Thiết Tỏa suýt bị nghẹn, phải uống vài ngụm nước mới ổn.

Ăn xong, Thiết Tỏa tự giác dọn dẹp bàn ăn.

"Anh, cái gì em cũng có thể làm, còn ăn ít nữa, chắc chắn sẽ nghe lời anh. Chỉ cần anh không bắt em làm những việc trái với lương tâm, em sẽ làm tất cả."

Thiết Tỏa bày tỏ lòng trung thành với Ôn Độ.

Ôn Độ tựa vào gối, hỏi cậu ta: "Cậu từng đi học chưa?"

Thiết Tỏa gật đầu: "Có học ạ. Ba em nói đọc sách có thể thay đổi số phận của con người. Giống như nhà nông ngày xưa, chỉ cần thi đỗ tú tài, cuộc sống trong gia đình sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Đến Sở Thành, cậu sẽ đi học."

Ôn Độ định gửi Thiết Tỏa đi học, đợi đến khi cậu ta thi đỗ đại học là số phận của cậu ta sẽ có thể thay đổi.

Thiết Tỏa không ngờ Ôn Độ lại để mình đi học.

"Anh, em..."

"Làm việc trong nhà máy, lương luôn chỉ có chừng ấy, mà lại còn rất mệt. Học đại học, sau này làm giáo viên, làm bác sĩ, làm cái gì cũng được, không cần lao động khổ cực."

Thiết Tỏa không kìm được, nước mắt chảy ra, khóc như một đứa trẻ ngốc nghếch.

Ôn Độ thở dài, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

Cậu rất vui vì mình có thể thay đổi số phận của một người. Còn thay đổi số phận của nhiều gia đình.

Bởi vì những kẻ cặn bã xã hội đó đã hại rất nhiều người, đủ để tất cả bọn chúng bị xử tử hình. Còn về những nạn nhân về sau của kiếp trước, đều là những người mà cậu vô tình cứu được. Thật tốt!

Thật tốt quá!

Ôn Độ nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Thiết Tỏa không ngờ Ôn Độ lại tin tưởng mình đến thế, cứ vậy mà ngủ luôn.

Nhưng Thiết Tỏa lại không dám ngủ, sợ rằng sau khi mình tỉnh dậy, phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ.

Cậu ta cứ ngồi ngây ra, nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hỏa.

Đột nhiên, Ôn Độ nói: "Mau ngủ đi, không thì cậu không chịu nổi đâu."

Thiết Tỏa ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tàu hỏa rất ồn ào.

Tiếng kêu "keng keng" liên tục, chỉ có người mệt lắm mới có thể ngủ say được.

Khi Ôn Độ mở mắt ra, Thiết Tỏa vẫn đang ngủ, cậu không động đậy, cứ nằm im lặng. Cậu biết Thiết Tỏa ngủ rất nông, nếu cậu cử động thì nhất định Thiết Tỏa sẽ tỉnh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 225



Sắp đến Sở Thành rồi.

Ôn Độ đánh thức Thiết Tỏa, "Đi rửa mặt rồi đến đây ăn cơm."

Thiết Tỏa vẫn còn lơ mơ, mơ màng đi rửa mặt, rồi trở lại ngồi trước mặt Ôn Độ, nhìn Ôn Độ không chớp mắt.

Ôn Độ hỏi: "Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?"

"Không phải, chỉ là em cảm thấy kho" tin." Cậu ta thực sự đã thoát khỏi đám người của anh Hổ.

"Ngày tháng tốt lành còn ở phía sau."

Hai người ăn cơm xong, Ôn Độ lại đưa cho Thiết Tỏa một quả táo.

Đồ bà nội mang cho cậu gần như đều đã ăn hết.

Túi vải của Ôn Độ hầu như trống rỗng.

Xách trên tay rất nhẹ.

Tàu hỏa cũng đã đến nơi.

Ôn Độ đứng dậy: "Đi thôi, xuống tàu."

Thiết Tòa theo sau Ôn Độ, hai người đổi xe để đến căn nhà mà Ôn Độ thuê.

Ôn Độ nhìn cánh cửa đóng chặt, lấy chìa kho"a ra, phát hiện cửa không mở được.

Sắc mặt cậu hơi trầm xuống.

Thiết Tỏa rất biết quan sát sắc mặt, im lặng đứng bên cạnh.

Ôn Độ lại đến nhà của Uông Bình, phát hiện khóa cửa cũng đã bị đổi. Lòng Ôn Độ không ngừng trầm xuống. Cậu cố giữ bình tĩnh, đến thẳng công trường tìm người.

Khi đến nơi, Ôn Độ không dám tin vào mắt mình.

Mới mấy ngày không gặp Triệu Kiến Đông, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Không chỉ anh ấy, ngay cả Triệu Hiểu Phi cũng vậy, trông cả hai như vừa ra khỏi trại tị nạn. Đại Ni và Tiểu Ni đang giúp đỡ công việc trên công trường, còn những công nhân khác thì không thấy bóng dáng ai.

"Anh Đông!"

Triệu Kiến Đông đang làm việc nghe thấy giọng của Ôn Độ, lập tức quay đầu lại, người đàn ông cao lớn tức khắc đỏ mắt.

Anh ấy lau nước mắt, cố nở nụ cười, nhưng cười trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Tiểu Độ, cuối cùng em đã trở về!"

Triệu Kiến Đông không dám tin mình đã trải qua tết vừa rồi như thế nào.

Ôn Độ bước tới, hỏi Triệu Kiến Đông: "Những người khác đâu?"

"Những người khác đều đi làm việc dưới trướng người khác rồi. Tiểu Độ, anh có lỗi với em, anh không giữ được người lại. Em mắng anh đi!" Triệu Kiến Đông rất muốn quỳ xuống trước mặt Ôn Độ.

Anh ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Ôn Độ.

Triệu Hiểu Phi và hai cô con gái thấy Ôn Độ cũng không dám lại gần, đứng bên cạnh lo lắng nhìn cậu. Điều này khiến Ôn Độ nhớ ngay đến lần đầu tiên cậu gặp họ.

Ôn Độ nhíu mày, trầm giọng nói: "Về rồi nói sau."

Cậu vừa định quay người thì cánh tay bị Triệu Kiến Đông giữ lại, Triệu Kiến Đông ngập ngừng nói: "Tiểu Độ, căn nhà đó, người ta không cho chúng ta thuê nữa."

"Tại sao?" Ôn Độ nhíu mày.

Triệu Kiến Đông cười khổ: "Có người nói chúng ta là người ngoại tỉnh, không muốn cho chúng ta thuê."

"Vậy mấy ngày nay các anh ở đâu?"

Lòng Ôn Độ không ngừng trầm xuống, nhìn theo hướng chỉ của Triệu Kiến Đông, liền thấy một nơi ngoài trời, có chăn chiếu.

Cậu lạnh mặt nói: "Anh ở đây đã đành, còn bọn trẻ thì sao? Em đi giải quyết chỗ ở trước. Thiết Tỏa, cậu ở lại đây đợi với anh Đông."

Nói xong, Ôn Độ liền đi ra ngoài.

Triệu Kiến Đông đuổi theo, nói với Ôn Độ: "Tiểu Độ, em đừng đi. Đi cũng không thuê được nhà đâu."

"Ai nói em thuê?"

Ôn Độ cười lạnh.

Mặc kệ kẻ nào phía sau muốn dạy dỗ cậu, cậu đều sẽ không để đối phương được như ý.

Ôn Độ từ công trường đi ra, trực tiếp tìm đến chỗ ông lão đã mua đất. Ông ấy đó đang tắm nắng bên ngoài, rõ ràng là vẫn nhận ra Ôn Độ, thấy Ôn Độ đến còn tưởng cậu đã hối hận, muốn đòi lại tiền từ ông ấy.

Ông ấy còn định bỏ chạy.

Ôn Độ sao có thể để ông ấy chạy được?

Ôn Độ tiến lên cười nói: "Chào ông, chúc ông năm mới muộn!"

"Ừ, chào. Năm mới vui vẻ!"

Ông lão lại muốn lần đi.

Ôn Độ nhìn ra ý định của ông lão, liền nói thẳng: "Ông ơi, cháu hỏi ông chuyện này nhé! Thôn mình có ai bán nhà không? Cháu muốn mua một căn."

Ông lão quay lại hỏi Ôn Độ: "Cậu muốn mua nhà?"

"Dạ, đúng. Cháu đã mua đất rồi, mua thêm nhà nữa chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

"Có lý." Ông lão nói, "Số thằng nhóc cậu được đấy, trước Tết đúng thật là có người muốn bán nhà, tiếc là không bán được."

"Ông ơi, nhà ở đâu ạ? Ông có thể dẫn cháu đi xem không?"

Ông lão đứng dậy nói: "Đi thôi."

Mười mấy phút sau, Ôn Độ mặt không cảm xúc đứng trước căn nhà mà cậu đã thuê trước đó, vẻ mặt chủ nhà trông rất lúng túng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 226



"Thì ra lấy lại nhà là để bán nhà à? Nếu ông nói sớm, tôi đã mua luôn căn nhà này rồi, cần gì phải chuyển ra ngoài?"

Ôn Độ không phải là người có tính tính tốt.

Chủ nhà cười khổ, giải thích: "Nhà này đắt lắm, người bình thường không mua nổi."

"Ông nghĩ tôi không mua nổi, vậy ông định bán bao nhiêu?" Ánh mắt Ôn Độ sắc bén, nụ cười lạnh trên môi mang theo tia băng giá, rõ ràng là có ý định sẽ động tay nếu không hợp ý.

Chủ nhà bị ánh mắt sắc bén của cậu nhìn chằm chằm, đầu sợ hãi, mặt dày nói: "Năm trăm đồng!"

Ông lão đứng bên cạnh nghe vậy, đột nhiên chửi ầm lên: "Thằng nhóc, hôm qua không phải mày nói nhà này bán hai trăm đồng sao? Hôm nay lại đòi bán năm trăm? Mày định bắt nạt thằng bé Ôn vì nó còn trẻ à? Tao nói cho mày biết, dù nó không phải người ở đây, nhưng sau này nó sẽ là người trong thôn chúng ta. Mày muốn làm gì? Bắt nạt người cùng thôn à?"

Mặt chủ nhà rất kho" coi, "Ông ơi, không thể nói như vậy. Mua bán là chuyện bình thường, hơn nữa đây là nhà của tôi, người mua nhiều, tôi đòi năm trăm đồng thì quá đáng lắm sao?"

"Không quá đáng."

Ông lão nói xong, tát một cái vào đầu chủ nhà, chửi rủa bằng một loạt phương ngữ mà Ôn Độ nghe không hiểu.

"Ông ơi, được rồi, chúng ta đi mua nhà khác, không mua nhà của họ nữa."

Ôn Độ vội kéo ông lão lại.

Ông lão lại chửi thêm vài câu, vẫn chưa hả giận. Ông ấy cởi giày ra định đánh chủ nhà, Ôn Độ vội vàng ngăn lại, nói: "Ông ơi, ông dẫn cháu đi xem nhà khác đi, hôm nay cháu muốn chuyển vào ở luôn."

"Đi, tôi dẫn cậu đi mua một căn nhà lớn. Năm trăm đồng à? Ba trăm đồng, ông đây sẽ giúp cậu mua được. Căn nhà tồi tàn của cậu ta thì để nó thối rữa trong tay cậu ta đi."

Ông lão có tính khí khá nóng nảy nhưng rất tốt bụng.

Ôn Độ đã cảm nhận được sự nhiệt tình của ông.

Ông lão dẫn Ôn Độ đến chỗ khác, ở đó có một khu nhà hoang. Trông nó có vẻ đã lâu năm, diện tích khoảng ba mẫu đất.

Ngôi nhà trông giống như ngôi nhà ma.

Ông lão hơi ngại, “ Ôn Độ, ông cũng không giấu gì cháu, căn nhà này trước đây là của địa chủ. Nghe nói vợ địa chủ bị người ta hãm h**p đến chết, con trai ngốc của ông ta đã giết hết những kẻ đó. Cậu ấy cũng không sống được. Sau đó, dân thôn đã chôn cất cả nhà họ. Nhưng từ đó không ai dám đến gần đây. Mười mấy năm nay, nơi này bị bỏ hoang."

Ông lão thật sự cảm thấy không thoải mái, vì nơi này là một căn nhà ma, người dân địa phương không dám đến gần, cũng không cho trẻ con vào chơi.

Ông giới thiệu ngôi nhà này cho Ôn Độ, nếu là người cầu toàn, chắc chắn sẽ trở mặt với ông.

"Hoàng Tiểu Vĩ không phải là người tốt. Cậu ta luôn tính toán để hại người. Cậu ta thấy cháu trẻ, liền nâng giá lên, chắc chắn là cùng người khác hợp sức để chơi xấu cháu."

Ông lão không phải là người không hiểu chuyện, trong lòng ông ấy hiểu rất rõ.

"Hôm nay cháu mới về, chưa biết chuyện gì xảy ra. Trong nhà còn có người khác, trong đó có ba người phụ nữ. Trời bên ngoài lạnh thế này, cháu không thể để họ ở ngoài trời mãi được."

Ôn Độ dù không biết chuyện, nhưng trong lòng đã có tính toán.

Hơn nữa, ai nói cậu không thích căn nhà ma này?

Ngược lại, cậu rất hài lòng với nơi này.

Nhà của địa chủ đều được xây dựng bằng những vật liệu tốt nhất.

Dù bây giờ sân vườn cỏ dại mọc um tùm, nhưng vẫn có thể thấy những viên đá xanh trên mặt đất.

Cấu trúc tổng thể vẫn còn khá tốt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 227



Dọn dẹp một chút, không phải không thể ở được.

"Ông ơi, thực ra ông giới thiệu căn nhà này, cháu thấy rất tốt. Sau này công nhân của cháu cũng có thể ở đây, đỡ phải thuê nhà ngoài."

Ông lão nghe Ôn Độ nói vậy, lập tức kích động hỏi: "Cháu thật sự thấy căn nhà này tốt?"

"Cháu đã nói rồi, nhà cháu có trẻ con và phụ nữ đang chờ để vào ở. Bây giờ trong thôn có vài căn nhà, rõ ràng không định bán cho cháu hoặc cho cháu thuê. Ông dẫn cháu đến đây, rõ ràng là giúp cháu một việc lớn."

Ôn Độ nói chuyện rất khéo léo.

Vài câu nói vừa chân thành lại vừa nịnh ông lão, khiến ông ấy vui vẻ.

"Cháu được đấy, ông không nhìn nhầm người. Đi thôi, ông dẫn cháu đi làm thủ tục, hôm nay cháu vào ở luôn."

Ông lão dẫn Ôn Độ đi tìm người trong thôn.

Trưởng thôn nghe nói ngôi nhà này đã được bán, không nói hai lời liền dẫn Ôn Độ đi làm thủ tục.

"Cậu trai trẻ, thúc công có nói rõ với cậu chưa? Căn nhà đó..."

Ôn Độ nói: "Đã nói rõ rồi, cháu biết rồi. Trưởng thôn, ông yên tâm, cháu thật sự muốn mua căn nhà này."

"Vậy thì được, có gì cần giúp đỡ, cậu cứ nói, sau này chúng ta đều là người trong thôn."

"Cảm ơn ông, trưởng thôn."

Ôn Độ còn phải về dọn dẹp sân, cũng không ở lại lâu, làm xong thủ tục liền cầm giấy tờ đi.

Mua nhà trong thôn rất đơn giản, chỉ cần ghi tên cậu là được.

Ôn Độ vội vàng quay lại công trường.

Không ngờ Triệu Kiến Đông đang dùng khóa sắt để làm việc, Đại Ni và Tiểu Ni cũng không ngơi tay giúp đỡ.

"Đừng làm nữa, dọn dẹp đồ đạc, theo tôi về nhà, chúng ta phải dọn dẹp sân trước. Nếu không, tối nay chúng ta không có chỗ ở."

Triệu Kiến Đông ngạc nhiên hỏi: "Ôn Độ, người trong thôn đồng ý cho chúng ta thuê nhà rồi à?"

"Không, em đã mua rồi. Một căn nhà ma, nếu mọi người không muốn ở..."

"Muốn ở, rất muốn "

Câu này không phải Triệu Kiến Đông nói, mà là Triệu Tiểu Phi nói. Ngay cả Đại Ni và Tiểu Ni cũng gật đầu lia lịa.

Ôn Độ rất nghi ngờ họ không biết nhà ma là gì.

"Nhà này mười mấy năm trước đã có người chết. Mọi người không sợ à?"

Ôn Độ biết ở thôn không giấu được chuyện này, một khi họ vào ở, người xung quanh chắc chắn sẽ bàn tán. Thay vì nghe từ miệng người khác, cậu thà nói trước.

"Nhưng trên đời này không có ma? Tại sao phải sợ?"

Đại Ni bình thường rất ít nói, chủ yếu là làm việc nhiều hơn.

Cô bé đột nhiên mở miệng, khiến người ta cảm thấy cô bé này rất đặc biệt.

"Được rồi, nếu mọi người không sợ, thì chúng ta về nhà dọn dẹp đồ đạc."

Ôn Độ còn một chiếc xe đạp cũ cũng được Triệu Kiến Đông mang đến, đồ đạc được chở bằng xe đạp, từng chuyến một mang về.

Triệu Kiến Đông nhìn ngôi nhà mới, kinh ngạc không nói nên lời.

"Nhà này thật đẹp, sân vườn rộng rãi, sau này chúng ta có thể trồng rau trong vườn."

"Đúng vậy, không cần phải ra ngoài mua rau nữa."

Không thể không nói, suy nghĩ của hai chị em nhà họ Triệu rất đồng điệu.

Thiết Tỏa nhìn ngôi nhà, cũng khá phấn khích.

"Anh, chúng ta nhanh chóng dọn dẹp thôi."

Ôn Độ gật đầu, dẫn đầu bước vào trong.

"Sân vườn đề sau hãy dọn, chúng ta dọn dẹp hai phòng trước, nam một phòng, nữ một phòng. Những chỗ khác từ từ dọn sau."

Triệu Tiểu Phi làm việc rất nhanh nhẹn, chị ấy dẫn hai cô con gái dọn phòng của họ trước, sau đó dọn phòng của Ôn Độ. Cuối cùng còn dọn luôn Bếp.

Nếu cần sức, đều nhờ Thiết Tỏa giúp đỡ.

Ôn Độ Gọt Triệu Kiến Đông ra ngoài.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh, Ôn Độ hỏi anh ấy: "Anh Đông, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 228



"Sau khi em đi, bọn anh chuẩn bị đón Tết. Ban đầu mọi người làm việc rất vui vẻ, ai ngờ mùng hai Tết, có người nói em thuê nhiều nhà như vậy, Gọi nhiều người như vậy là kiếm bộn tiền.”

“Tiền này đáng lẽ người trong thôn phải kiếm, nên họ đuổi chúng ta ra khỏi nhà trọ, trả lại tiền thuê. Chưa hết, họ còn thuê công nhân với giá cao, lôi kéo hết công nhân của chúng ta."

"Mấy ngày nay anh đi tìm người, nhưng ai nghe nói chúng ta không có chỗ ở, đều không muốn đến làm. Mấy người trong thôn còn ra ngoài đồn đại. Nói em đã chạy rồi, anh không trả nổi tiền công cho công nhân, nghe vậy công nhân càng không muốn đến."

Triệu Kiến Đông làm việc rất giỏi.

Anh ấy không ngờ, Ôn Độ vừa đi, mình như người vô dụng, không giữ nổi công nhân.

"Được rồi, em biết rồi, ngày mai em sẽ ra ngoài tìm công nhân. Bây giờ chúng ta dọn đồ đạc về, tối nay đừng" nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đi dọn hành lý.

Hai người dọn hết hành lý về, trong nhà đã dọn dẹp gần xong.

Thiết Tỏa cắt hết cỏ dại bên ngoài, sau đó gom lại đốt. Cậu ta còn đốt luôn gốc cỏ dưới đất.

Sân vườn trông đã ra dáng rồi.

"Nhà không sợ ở, càng ở lâu càng tốt, nhưng để không nhà thì không được." Triệu Tiểu Phi vừa dọn Bếp vừa xót xa, "Nhà tốt như vậy mà không ai ở, hư hỏng hết cả rồi."

"Không sao, mai em sửa lại."

Ôn Độ ra ngoài mua ít thịt về, nhờ Triệu Tiểu Phi nấu một bữa ngon.

Nhưng cái bếp phải dọn kỹ.

Triệu Tiểu Phi dọn Bếp vài lần, đun nước sôi, cẩn thận rửa bốn năm lần, thấy Bếp đã ra dáng mới bắt đầu nấu ăn.

Thiết Tỏa không vào giúp vì Đại Ni và Tiểu Ni đã ở trong bếp.

Cậu ta chỉ theo sát Triệu Kiến Đông.

Lúc ăn cơm, Thiết Tỏa nhìn thịt trên bàn mà không dám gắp.

Ôn Độ trực tiếp gắp cho cậu ta, bỏ vào bát.

"Sau này đây là nhà mình, đừng ngại, cứ ăn uống thoải mái."

Lúc Ôn Độ đi tìm nhà, Thiết Tỏa đã quen với anh em nhà họ Triệu rồi.

Cũng không cần cậu giới thiệu.

Ăn xong, trời vẫn còn sớm.

Ôn Độ đi quanh công trường một vòng, kiểm tra xem có vấn đề gì không.

Triệu Kiến Đông lo lắng đi theo sau.

"Tiến độ công trình quá chậm, ngày mai chúng ta sẽ tuyển thêm một trăm công nhân. Sau đó em sẽ lắp đèn, công nhân chia làm ba ca, luân phiên làm việc, 24 giờ không ngừng."

"Nhưng nếu làm vậy, chi phí sẽ tăng lên nhiều." Triệu Kiến Đông gần đây quản lý công trường, cũng hiểu rõ tình hình.

Ôn Độ trực tiếp hỏi: "Anh Đông, anh có xem hợp đồng không? Nếu chúng ta không hoàn thành đúng hạn, sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền cho ông chủ Cảnh."

"Bồi thường bao nhiêu?"

Triệu Kiến Đông thực sự không biết, bây giờ anh ấy chỉ cảm thấy lạnh toát sau lưng.

"Ít nhất vài nghìn đồng."

Ôn Độ không hù dọa anh ấy, mà hợp đồng viết rõ ràng.

Ông chủ họ Cảnh, không giống ông chủ Hoàng.

Người đó rất thông minh.

"Nhưng ngày mai liệu có tìm được người không?”

“Nếu không tìm được gần đây, thì hãy tìm xa hơn. Anh dọn dẹp sạch sẽ nhà trước. Tìm người

làm mấy cái giường sắt, là loại giường tầng ấy. Đến lúc đó công nhân sẽ ở chung với nhau, còn hệ thống điện trong nhà thì phải lắp lại. Mỗi phòng lắp hai cái quạt trần, nếu không thì đến mùa hè sẽ không thể sống nổi.”

Những lời của Ôn Độ, Triệu Kiến Đông ghi nhớ hết.

Anh ấy nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Độ, biết lần này Ôn Độ rất thất vọng về mình.

“Tiểu Độ, anh nên gửi điện báo cho em ngay từ lúc biết chuyện này. Là do anh nghĩ anh có thể xử lý tốt, ai ngờ anh lại vô dụng thế này, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 229



“Sau đó, anh nhận được điện báo của em, biết được địa chỉ mới nhà em, anh lập tức gửi điện báo cho em. Còn là điện báo khẩn. Nhưng người nhà em nói, em đã đi rồi.”

Triệu Kiến Đông không ngờ, chỉ trong vài ngày lại thành ra thế này.

“Nhưng anh đã điều tra ra người đứng sau rồi, là con của một gia đình có thế lực trong thôn này cũng muốn làm việc này. Họ nghe đâu đó nói rằng em có thể kiếm được năm nghìn đồng. Thế là họ đã lôi kéo hết công nhân của chúng ta đi.”

Triệu Kiến Đông giải thích với Ôn Độ.

Ban đầu Ôn Độ đúng là có giận, nhưng sau khi nghe xong lời giải thích của Triệu Kiến Đông, cậu cũng có thể hiểu được.

Cậu vỗ vai anh ấy: “Anh Đông, Thiết Tòa không phải người địa phương, chuyện này cũng không thể giao cho chị Hiểu Phi làm được. Chuyện tuyển người anh không làm được, việc nhà lại rất gấp, nên em sắp xếp thế này không phải là có ý kiến gì với anh.”

Triệu Kiến Đông cúi đầu nói: “Anh biết, anh đều biết cả. Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

“Đây là tiền, nếu không đủ thì nói thêm.”

Ôn Độ đưa tiền qua, Triệu Kiến Đông nhận lấy nói: “Anh đi ngay đây. Sau đó còn phải tìm người mua mấy cái tấm ván gỗ, phải đặt trước. Cố gắng khi công nhân đến thì chỗ ở của họ đã được chuẩn bị xong.”

"Um.”

Ôn Độ kiểm tra công trường xong, chắc chắn không có vấn đề gì, liền đi thẳng ra ngoài.

Cậu đến tìm trưởng thôn, mượn một chiếc máy kéo, không phải mượn không, cũng đưa cho người ta mười đồng. Trưởng thôn vui vẻ cho mượn xe. Ôn Độ lái xe, đến trước cửa nhà, chào Triệu Hiểu Phi rồi đưa Thiết Tỏa đi.

Cậu tìm một nơi có thể đánh chữ và photocopy, tốn một ít tiền, in một bản hợp đồng, rồi photocopy một đống dày bỏ vào túi.

Thiết Tỏa ngạc nhiên nói: “Anh, anh làm cái này để làm gì thế?”

“Để ký hợp đồng với công nhân.” Ôn Độ cười lạnh.

Cậu muốn xem, sau này ai còn dám trốn chạy, trốn được, thì mang tiền đến mà đền đi! Nếu không cậu sẽ kiện bọn họ đến tán gia bại sản.

Ôn Độ căm hận không thôi.

Quả nhiên làm người không thể quá nhân từ, quá nhân từ sẽ bị người ta lợi dụng.

Thiết Tỏa cảm thấy cậu sẽ không tuyển được người.

Ôn Độ kéo Thiết Tỏa đến nơi chuyên để tuyển dụng. Ở đó có rất nhiều người đang chờ được tuyển dụng, nhưng những người này không muốn đi làm việc trên công trường, họ đều muốn làm trong nhà máy.

Ôn Độ lái xe đi thẳng không hề dừng lại, đi thẳng đến điểm tuyển dụng xa hơn.

Ở đó có nhiều người đàn ông sẵn sàng làm việc nặng.

Ôn Độ lấy một tờ giấy trắng, viết lên hai chữ “Tuyển dụng”.

Sau đó cầm loa, đứng trên xe, hướng về phía những người đó hét: “Tuyển dụng, tuyển dụng, tuyển thợ xây! Công trường tuyển dụng, lương tháng ba mươi, bao ăn bao ở. Không nợ lương, nhưng phải ký hợp đồng.”

“ Một khi không muốn làm, trốn đi, thì xin lỗi, phải bồi thường cho tôi một trăm đồng. Nếu đến tháng mà tôi không trả lương, mọi người cũng có thể cầm hợp đồng này kiện tôi, để tôi bồi thường toàn bộ lương cho mọi người.”

“Ai biết chữ thì đến xem trên đó viết có đúng như tôi nói không!”

“Tôi chỉ cần một trăm công nhân, chia làm ba ca làm việc, mỗi ngày làm tám tiếng. Nếu muốn làm thêm giờ, thì vẫn có tiền! Nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ được làm thêm bốn tiếng.”

Ôn Độ cầm loa hét ba lần, rồi tắt loa.

Cậu ngồi trên ghế đầu chờ, ai ngờ năm phút trôi qua, vẫn không có ai đến.

“Anh, anh thế này sao có thể tuyển được người chứ?” Thiết Tỏa vừa nói xong, thì có một chàng trai trẻ đến.

Chàng trai đó không cao lắm, khoảng một mét bảy sáu, da rất trắng, nhìn không giống người làm việc nặng, trông rất thật thà. So với Thiết Tỏa thì thật thà hơn nhiều.

Anh ấy đứng trước mặt Ôn Độ, không yên hỏi: “Anh thật sự trả lương ba mươi một tháng, làm thêm giờ cũng có tiền? Nếu mỗi ngày làm thêm bốn giờ thì được thêm năm hảo. Một tháng là mười lăm đồng?”

Chàng trai nói: “Anh đưa tôi xem hợp đồng của anh đi.”

“Được.”

Ôn Độ đưa qua, chàng trai mất một chút thời gian, nghiêm túc xem xong, hỏi Ôn Độ: “Ký tên ở đâu?”

“Đây.”

Ôn Độ nhắc nhở: “Anh xem kỹ đi. Xem hợp đồng có những chỗ có lỗ hổng nào không. Ví dụ như một số mẹo chữ, tốt nhất anh nên xem kỹ vào.”

Chàng trai nói: “Tôi biết, tôi đều xem qua rồi.”

Anh ấy đã từng bị đơn vị sa thải.

Người nhà ghét bỏ anh ấy, người ngoài còn cười nhạo anh ấy, anh ấy chỉ có thể đến phía nam kiếm miếng ăn. Một ngày nào đó, anh ấy cũng có thể sống nên người.

“Vậy anh biết làm gì?” Ôn Độ hỏi.

“Tôi có thể học!”

Chàng trai lo lắng, không yên nhìn Ôn Độ.

Ôn Độ nhìn anh ấy nói: “Được, anh là người đầu tiên, tôi sẽ cho anh làm tổ trưởng. Sau này người đến, anh dẫn ba mươi người tổ anh làm việc. Có làm được không?”

Chàng trai không ngờ Ôn Độ không những muốn nhận anh ấy, mà còn muốn dẫn anh ấy cùng

làm.

Anh ấy xúc động nói: “Được, tôi làm được! Tôi nhất định làm được!”

Lần này anh ấy nhất định làm tốt, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

“Nếu được, anh ký tên vào đây, rồi lăn tay. Ghi địa chỉ nhà anh, sau này nếu anh bỏ trốn, tôi sẽ tìm đến nhà anh. Thời gian hợp đồng là đến khi công trình hoàn thành.”

“Nếu anh lười biếng, không làm việc chăm chỉ, tôi có quyền sa thải anh, và sẽ không bồi thường bất kỳ thiệt hại kinh tế nào. Vì vậy, sau này nếu anh vào làm, không được đánh nhau, càng không được trộm đồ của người khác.”

“Mỗi tháng có hai ngày nghỉ, không bị trừ lương, nếu đi làm thì tính là làm thêm. Một ngày làm đủ mười hai tiếng là một đồng rưỡi, làm tám tiếng là một đồng.”

“Những điều này anh đã xem trong hợp đồng rồi, trên đó đều viết rõ ràng.”

Trên mặt Ôn Độ không có chút thân thiện nào, thậm chí còn có chút nghiêm khắc.

Thiết Tòa đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.

Chàng trai nói: “Tôi ký!”

Anh ấy viết tên mình là Chữ Tĩnh Thần.

Sau đó viết ngay ngắn địa chỉ nhà mình.

“Được rồi, anh đi lấy đồ, rồi lên xe đợi đi, Hôm nay trên xe có thể không còn nhiều chỗ, anh lên trước chiếm chỗ đi.”

Chữ Tĩnh Thần có hành lý, anh ấy đeo hành lý lên xe, Thiết Tỏa giúp anh ấy để hành lý lên, còn mình thì ngồi trên xe đợi.

Những người khác không ngờ Ôn Độ yêu cầu khắt khe như vậy, nhưng điều kiện cũng rất hấp dẫn.

Không ít người lo lắng Ôn Độ là kẻ lừa đảo, nhưng thấy chàng trai kia đã ở đây lâu vẫn không tìm được việc làm phù hợp cũng đã đi theo, họ cũng đánh liều bước tới.

“Tôi sẽ không nói nhiều nữa, không hiểu thì trực tiếp hỏi. Không hiểu hợp đồng thì hỏi người biết chữ.” Ôn Độ phát cho họ hai bản hợp đồng, rồi ngồi đây đợi.

Khoảng mười phút sau.

Ôn Độ cầm loa nói: “Được rồi, cho mọi người mười phút. Xem xong rồi, ai muốn thì ký tên, lấy đồ lên xe.”

“Xe đủ người rồi tôi sẽ đi, ngày mai không chắc sẽ đến đây. Vì vậy mọi người suy nghĩ kỹ, hành động nhanh chóng, năm phút nữa tôi sẽ lái xe đi.”

“Anh không phải kẻ lừa đảo chứ, sao kéo người đi gấp thế?” Có người nghi ngờ hét lên.

Ôn Độ cười nói: “Nếu tôi lừa thì cũng sẽ lừa vài cô gái, lừa mấy tên đàn ông to lớn như các anh làm gì, các anh ngoài sức lao động thì còn làm được gì? Một đám người không biết tự nhìn lại mình à?”

Người nghi ngờ mặt lập tức đỏ bừng.

Ôn Độ không chấp nhặt, ngược lại còn cảm ơn người đó.
 
Back
Top