Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 170



Ôn Thiều Ngọc tưởng con trai muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, vội vàng ngồi xuống ghế.

“Bếp bên này cứ để con nhóm là được, ba nhóm bên kia đi.”

Hai ba con đứng cách nhau hai mét.

“...”

Ôn Độ thở dài, tiến lại gần hơn, rồi nhìn ba mình.

Ôn Thiều Ngọc im lặng một lát, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Độ, con có chuyện gì muốn nói với ba à?"

Không cần thiết phải lại gần đến thế đâu.

"Ba, ba có biết cách làm ăn buôn bán không?"

Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: "Ba không biết làm ăn buôn bán, nhưng bà nội con thì biết đấy. Quần áo con lựa chọn xong gửi về, trong tiệm đã có bà nội trông coi. Ba chỉ cần ở phía trước giúp bán quần áo là được."

Ôn Độ: "..."

"Tiểu Độ, con biết trước khi ba cưới mẹ con, ba cũng từng có đối tượng xem mắt chứ? Đối tượng xem mắt của ba làm việc ở cửa hàng bách hóa. Khi đó ba đã nghĩ rằng công việc đó rất hợp với ba, ba rất thích làm công việc đó."

Ôn Độ: "Không phải ba thích hát kịch nhất sao?"

"Nhưng hát kịch trong mắt người ngoài lại là phường xướng ca vô loài. Tự ba lén lút hát chút là được rồi, nếu để người ngoài biết ba còn muốn lên sân khấu, người trong thôn không biết sẽ cười nhạo ba thế nào."

Ôn Thiều Ngọc nói xong thở dài một hơi: "Người ba này của con ấy, nói trắng ra là ba lười làm việc nặng. Nhưng việc ba thích làm, dù khổ dù mệt ba cũng nguyện ý làm”

“Khi ba còn nhỏ, nhà mình sa sút, trong mắt người ngoài, cuộc sống còn không bằng hộ nghèo nhất trong làng. Khi đó ba muốn hát kịch, nhưng đoàn văn công trong huyện không nhận người như ba. Họ chỉ nhận nữ giới. Sau đó ba đi lính, đoàn văn công trong quân đội cũng không nhận ba.

"Sau đó không có ai dám hát kịch. Những thứ người ta hát ba cũng không biết. Ba nghe người ta hát hai lần rồi học theo, định hỏi họ có cần ba không. Nhưng người ta đều dựa vào học vấn, ba thế này thì không được."

Ôn Thiều Ngọc khi còn trẻ không phải là không nỗ lực.

Mà là không có chỗ cho hắn nỗ lực.

Ôn Độ từ trước đến nay không biết ba mình lại thích hát kịch đến thế.

Cậu nhìn ba mình với vẻ mặt phức tạp, lời an ủi đến bên miệng lại biến thành: "Ba, đợi ba đến thành phố hỏi thăm thử xem, có chỗ nào còn sân khấu hát kịch không. Sau này ba không hát kịch thì đi nghe kịch cũng không khác gì lắm đâu."

Câu nói này ngay lập tức đã an ủi được Ôn Thiều Ngọc.

"Vậy khi nào chúng ta có thể mở cửa tiệm?"

Ôn Độ: "..."

Sự thay đổi cảm xúc của ba thật khiến người khác khó thích nghi.

"Đây là chuyện hôm nay con muốn nói với ba. Ba, chúng ta mở cửa tiệm bán quần áo, chắc chắn sẽ không giống như hôm qua, có thể kiếm được rất nhiều tiền đâu."

Ôn Thiều Ngọc gật đầu. "Chuyện này ba biết. Mở cửa tiệm làm ăn thì cần có khách hàng quay lại, phải làm từng bước từng bước một."

Ôn Độ hài lòng nói: "Quần áo đến lúc đó sẽ được tuyển chọn rồi gửi về đây. Nếu ba nói bà nội cũng có thể coi tiệm, căn nhà nhỏ đó cần phải dỡ bỏ và xây lại, trực tiếp sửa thành cửa hàng lớn hơn."

Ôn Thiều Ngọc nghe con trai nói thế thì mắt lập tức sáng lên.

"Chúng ta sẽ mở hai cửa hàng một lúc sao?"

"Ba cửa hàng."

Ôn Thiều Ngọc: "!!!"

"Sao đột nhiên lại thành ba cửa hàng rồi?"

Thực ra Ôn Độ muốn xây nhà lầu, nhưng tiền trong tay cậu chưa đủ để xây nhà lầu, nhưng xây nhà trệt lớn thì không thành vấn đề.

"Sân sau của căn nhà đó trực tiếp sửa thành một dãy cửa hàng. Một trong số đó chuyên bán đồ nữ. Phụ nữ mua quần áo chắc chắn cần thử đồ. Chúng ta còn phải chừa ra chỗ để thay đồ. Bên ngoài lắp đặt một cái gương lớn, thử quần áo có đẹp hay không là có thể nhìn ngay vào gương để biết ngay."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 171



Những lời mà Ôn Độ nói đều là những thứ mà các cửa hàng thời trang sau này nhất định phải có.

Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì thấy vô cùng phấn khích.

"Thì ra còn có thể như thế à?"

Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khác hẳn với những nơi khác rồi.

Mặt mày Ôn Thiều Ngọc hớn hở không thôi: "Tiểu Độ, chỉ cần con mang về quần áo đẹp, chất lượng tốt, việc làm ăn của cửa tiệm nhà ta chắc chắn sẽ rất đông khách."

Ôn Độ mim cười.

"Tương tự, bên quần áo nam cũng cần sắp xếp như vậy. Cuối cùng là đồ trẻ em. Quần áo bé trai và bé gái chia ra bên trái và bên phải. Cũng cần chuẩn bị hai phòng thử đồ."

Ôn Độ nói một câu, Ôn Thiều Ngọc liền gật đầu lia lịa.

"Con nói đúng."

"Về phần vài cửa hàng dư ra, cứ nghĩ xem sau này có thể làm gì khác không. Nếu chúng ta không cần đến, có thể cho thuê. Như vậy mỗi tháng có thể kiếm thêm ít tiền."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời của Ôn Độ, vỗ vai con trai: "Con đúng là con của ba. Giống ba, đều thông minh!"

Bà Ôn nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức, nghe thấy lời của con trai, bà thật muốn lại tát cho một cái.

"Ôn Thiều Ngọc, cái đầu của con như thế nào chính con không biết sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười hì hì: "Con không quan tâm, dù sao đây cũng là con trai của con, con trai thông minh là giống ba còn gì."

Ôn Độ: "..."

Bà Ôn: "Không biết xấu hổ, thật không biết con giống ai nữa?"

Cả nhà họ vẫn chưa ăn cơm tối.

Mọi người ăn trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh toàn là ăn ăn thịt, buổi tối chỉ ăn chút đồ thanh đạm.

Khi bà Ôn còn trẻ, trong thôn có một nàng dâu từ phía Nam tới. Bà học được từ cô ấy cách làm dưa muối kiểu miền Nam, những năm qua trong nhà thỉnh thoảng đều ngâm một ít.

Bà lấy dưa muối ra, cắt vài lát thịt, xào chung với dưa muối.

Lại nấu một nồi cơm.

"Được rồi, qua đây ăn cơm đi."

Dưa muối xào với thịt ba chỉ rất thơm, cũng rất hao cơm.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình không thể ăn được nhiều, kết quả lại ăn một bát đầy.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.

Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi đang ngẩn ngơ, nhướn mày, gắp cho cậu ấy một miếng thịt mỡ: "Ăn nhiều chút cho cao lớn, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngồi xe miễn phí nữa. Nếu lần sau gặp còn không cao bằng em gái anh thì phiền lắm."

Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, giọng ngọt ngào hỏi: "Chi Chi, hóa ra cậu ngồi xe không cần mua vé à?"

Cô bé đưa tay nhỏ so sánh, nhớ đến một đứa trẻ kiếp trước.

Khi đó anh trai sống ở công trường, có một đôi vợ chồng trẻ cũng sống trong một ngôi nhà tạm ở nơi đó.

Đôi vợ chồng đó bỗng khóc thảm thiết.

Cô bé tò mò đến gần nghe lén.

Kết quả, người vợ trẻ khóc rất thương tâm nói: "Bác sĩ nói, đầu đứa trẻ sẽ ngày càng lớn, nhưng cơ thể lại mãi mãi chỉ có thể như thế này. Nó sẽ không bao giờ cao lên được. Trí thông minh c*̃ng không thay đổi. Căn bệnh này không thể chữa được. Bác sĩ bảo chúng ta nên sinh thêm đứa khác."

Người mẹ còn nói rất nhiều điều, Ôn Oanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Cô bé không bay vào trong nhà người ta nữa.

Ôn Oanh thật sự tò mò đứa trẻ đó trông như thế nào.

Cô bé đợi mãi, đợi đến sáng khi họ dậy nấu ăn, mới lén vào xem đứa trẻ đó.

Đứa trẻ đó cơ thể như một tuổi, nhưng đầu lại rất to, trông như ba tuổi vậy.

Ba mẹ nó nói, bây giờ nó đã ba tuổi rồi. Nhưng nó khác với những đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Nó sẽ không bao giờ biết đi, cũng không tự chăm sóc bản thân. Mãi mãi chỉ có thể nằm thế như em bé.

Cơ thể nó cũng sẽ cao lên, nhưng sẽ rất chậm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 172



Khi đầu nó lớn đến bằng người trưởng thành 18 tuổi, cơ thể nó có thể chỉ cao được như thế.

Bác sĩ nói nếu may mắn có thể sống đến 18 tuổi, nhưng thường thì, chỉ sống đến 15, 16 tuổi là đã chết.

Đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.

Nên Ôn Oanh có ấn tượng rất sâu sắc.

Cô bé không Muốn Chi Chi bị bệnh.

Vì vậy, cô bé nghiêm túc nói: "Chi Chi, cậu phải ăn cơm đầy đủ, cố gắng cao lên nhé. Không cao được là rất đáng sợ đó, sẽ chết đấy!"

Luật Cảnh Chi: "..."

Cậu ấy không cao được không phải vì không ăn cơm đầy đủ.

phải là do di truyền từ gia đình không?

"Nhìn xem, anh trai cậu rất cao, sau này nhất định cậu sẽ cao hơn anh ấy."

Lúc này trong lòng Ôn Oanh tràn đầy lo lắng.

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ gật đầu.

Cậu ấy rất muốn nói, có thể là do anh trai cậu ấy cao rồi, nên cậu ấy không còn cơ hội cao nữa?

Cõi lòng cậu bé sáu tuổi như tan nát.

Hy vọng khi lên bảy tuổi, cậu ấy có thể cao lên một chút, bây giờ vẫn nên cố gắng ăn cơm thôi.

Luật Cảnh Chi hóa bị phẫn thành ăn uống, ăn từng miếng cơm lớn.

Ăn xong cơm, hai đứa trẻ rửa mặt rồi đi ngủ.

Ôn Thiều Ngọc đi làm.

Bà Ôn Gọi cháu trai qua.

Ôn Độ đứng ở ngoài sân nhìn bà nội, bà gỡ nồi nhà mình xuống, sau đó cầm một cái xẻng sắt, thọc vào trong đào bởi một hồi.

Bà từ lò sưởi lấy ra một thứ đen sì sì.

"Bỏ nồi vào lại đi."

Bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Ôn Độ nhìn thấy thao tác của bà thì ngạc nhiên.

Bà đặt cái hộp xuống đất, mở lớp bên ngoài đen kịt không nhìn ra hình dạng ban đầu. Bên trong là một cái hộp tinh xảo.

Nhìn cái hộp như làm bằng gỗ tử đàn, trên đó còn có hoa văn tinh xảo.

Sau mấy chục năm nữa. cái hộp này có thể bán được với giá cao.

"Bà ơi, đây là gì ạ?" Thực ra trong lòng Ôn Độ đã đoán ra được rồi.

Những thứ này tám phần là do ông nội cậu để lại.

Bà nội rửa sạch tay, rồi mới cầm cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa.

"Trong này là giấy tờ nhà đất." Bà mở cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận đất đai: "Nhà cửa ở đâu, trên đó đều đã viết rất rõ ràng rồi. Ngày mai con đi chuyển nhượng, cùng xem thử nhà mình có thể lấy lại được không. Hôm nay bà nghe nói, chỉ cần con chứng minh được căn nhà là của mình, đến ủy ban khu phố làm lại giấy chứng nhận đất đai là xong."

Ôn Độ: "!!!"

Kiếp trước không hề có chuyện này.

"Hôm nay nếu không phải mình mua nhà, bà cũng không nhớ ra chuyện này."

Bà nói xong, ngay cả cái hộp gỗ tử đàn cũng đưa cho cháu trai.

Bà còn dặn dò cháu: "Chuyện này đừng cho ba con biết. Nếu hai căn nhà kia lấy lại được, con với Tiểu Oanh mỗi đứa một căn."

Còn đứa con trai vô tích sự kia?

Thôi bỏ đi.

Đồ do tổ tiên để lại, vẫn giao cho cháu trai thì tốt hơn.

Sáng hôm sau Ôn Độ lại lên thành phố.

Cậu đến khu phố có hai căn nhà, tìm người phụ trách, lấy giấy tờ nhà đất ra. Người đó nhìn Ôn Độ một cái, hỏi cậu một vài câu.

Sau đó nộp một ít tiền, giấy chứng nhận liền làm xong.

Ôn Độ cầm giấy chứng nhận đất đai mới nghĩ đến việc đi xem nhà mình ở đâu.

Khi cậu nhìn thấy hai căn tứ hợp viện được bảo vệ khá hoàn chỉnh.

Có cảm giác như trời ban cho số tiền hàng tỷ đồng vậy.

Còn có một cảm giác, vận mệnh quả nhiên kỳ lạ như vậy.

Kiếp trước, Ôn Độ từng nhờ người mua hai căn tứ hợp viện, chính là hai căn này. Không ngờ, hai

căn viện mà cậu từng mong muốn mua lại chính là của gia đình mình.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 173



Cũng khó trách sao năm đó cậu không có ý định mua bất động sản nào khác mà chỉ muốn mua hai căn này.

Thì ra tất cả đã được định trước từ trong vô thức.

Chuyện nhà ở của bọn họ được giải quyết một cách đặc biệt thuận lợi.

Ôn Độ tiện thể đi tìm người bán nhà. Ai ngờ người bán lại không có ở đó.

Khi cậu gõ cửa, bên trong có người khác ra mở.

Người đó vừa thấy Ôn Độ liền định đóng cửa lại.

Lực tay Ôn Độ rất mạnh, cậu đưa tay chống cửa, trầm giọng nói: "Tôi đến tìm chủ nhà này để làm thủ tục chuyển nhượng."

Người kia không vui nói: "Tôi chính là chủ nhà này, căn nhà này là của chúng tôi, tôi không bán."

Ôn Độ nhíu mày.

Suy nghĩ một chút, cậu liền hiểu mình có thể đã bị lừa.

"Anh làm sao chứng minh được anh là chủ nhà?" Ôn Độ muốn đối phương đưa ra bằng chứng để làm rõ sự việc.

Người kia chỉ vào hàng xóm nói: "Chuyện này còn cần chứng minh à? Hàng xóm láng giềng đều biết tôi là ai."

"Anh nói anh là chủ nhà, nhưng người bán nhà cho tôi lại nói căn nhà là của anh ta. Nếu anh cứ cố chấp như vậy, chúng ta ra phường nói rõ mọi chuyện."

Người kia cười lạnh, bước ra khỏi nhà.

"Tôi thấy cậu đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ra phường thì ra phường, chúng ta cùng đi."

Người kia đi trước về phía phường.

Ôn Độ không nói gì, bước theo.

Hai người đi được một đoạn.

Người kia kéo một nữ đồng chí mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí, cô nói cho cậu ta biết, căn nhà đó có phải nhà của chúng tôi không? Cậu ta cứ nói tôi đã bán nhà cho cậu ta."

Nữ đồng chí nhìn Ôn Độ một cái: "Nếu nói đến căn nhà phía trước, thì đó đúng là nhà của họ. Tất cả mọi người ở đây đều biết."

"Vậy người bán nhà cho tôi là ai? Hàng xóm láng giềng cũng biết anh ta mà."

Ôn Độ hỏi.

Nữ cán bộ nói: "Anh ta là một kẻ độc thân, nhà chỉ có mình anh ta. Đồng chí, có lẽ cậu đã bị lừa rồi."

Không nghi ngờ cậu là kẻ lừa đảo, trực tiếp nói cậu bị người ta lừa?

Làm sao Ôn Độ không hiểu mình bị nhóm người này lừa gạt được chứ.

Khó trách hôm qua lại gặp người bán nhà. Hóa ra có người đã giăng sẵn bẫy, chờ kẻ ngốc đến.

Ôn Độ không nổi giận.

Cậu chỉ xác nhận một chút rồi rời đi.

Người phụ nữ thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức vỗ ngực, đấm mạnh vào người đàn ông một cú.

"Sao anh không báo trước một tiếng, nếu tôi không có ở đây thì sao?"

Người đàn ông đắc ý nói: "Nếu em không có ở đây, anh sẽ dẫn cậu ta đi lòng vòng. Vừa rồi anh thấy em vào nên mới dẫn cậu ta đến. Thằng ba nhà họ Tôn cũng thật là, biết cậu ta dễ lừa thế này, tiền đặt cọc nên lấy thêm mấy trăm. Cuối cùng chỉ lấy có hai trăm đồng."

"Không ngờ còn có người dễ lừa thế."

Người phụ nữ nghĩ đến việc kiếm được hai trăm đồng nhẹ nhàng thì mong sao có thêm vài kẻ ngốc như vậy.

Nếu Ôn Độ nghe được những lời này của họ, chắc chắn sẽ khiến họ chuẩn bị sẵn nến.

Tiền của Ôn Độ cậu dễ lừa vậy sao?

Ôn Độ ngồi xe ba bánh, dừng lại ở đầu một con hẻm. Trong tay cậu cầm hai hộp điểm tâm, một bình rượu và một con vịt quay lớn mua từ tiệm cơm Quốc Doanh.

Cậu bước vào hẻm, dừng lại trước một cửa nhỏ màu đỏ, gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở hé ra, lộ ra khuôn mặt lấm la lấm lét.

Ôn Độ trầm giọng hỏi: "Tôi tìm Cửu gia."

Người đó nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt, ném lại hai chữ: "Đợi đi."

Ôn Độ nhìn cánh cửa đỏ khép kín cũng không ngạc nhiên với thái độ của người này.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, cánh cửa mở ra.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 174



Lần này người đó chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mở một khe cửa nhỏ, để cậu từ ngoài chen vào trong.

Ôn Độ: "..."

May mà bây giờ cậu vẫn đang cao lên, người gầy không thể chịu nổi nên mới vào được.

Nếu không thì trong một không gian nhỏ như vậy, cậu thực sự không thể chen vào được.

Ôn Độ bước vào trong, nhìn bên ngoài thì trông tứ hợp viện có vẻ nhỏ, nhưng bên trong lại rất rộng. Đây là một tứ hợp viện điển hình.

Các ngôi nhà trong viện đều có người ở. Những người đó thấy Ôn Độ vào, tất cả đều trốn vào góc tối lén lút quan sát cậu.

Thực ra những người đó đều là trẻ mồ côi, hoặc là những người sống khốn khổ.

Có đàn ông, có phụ nữ, có trẻ con, cũng có người già.

Kiếp trước, cậu cũng từng là một phần của nơi này.

Không phải vì cậu không có cái ăn, mà là cậu đã nhờ Cửu gia giúp mình tìm em gái. Cửu gia chưa bao giờ quên chuyện này.

Kiếp trước, trước khi qua đời, Cửu gia còn hỏi cậu: "Tiểu Độ, đã tìm thấy em gái chưa?"

Kiếp này lại đến đây, trong lòng Ôn Độ đều là sự biết ơn sâu sắc.

Cậu đi theo Tiểu Lục vào chính viện, nơi ở của Cửu gia.

Một người sống trong ngôi nhà lớn nhất.

"Đợi."

Đến cửa, Tiểu Lục bảo Ôn Độ dừng lại, tự mình vào trong.

Thực ra không cần nói, Ôn Độ cũng sẽ dừng lại.

Chi trong vài giây hít thở ngắn ngủi, Tiểu Lục đã từ trong đi ra, bĩu môi, cảnh giác nhìn Ôn Độ, không tình nguyện nói: "Vào đi."

Ôn Độ xách đồ bước vào.

Cửu gia ngồi khoanh chân trên giường, trên người mặc một chiếc áo bông đen, tay cầm một cái tẩu thuốc, gõ nhẹ, bỏ thêm thuốc vào. Nghe có người vào, ông ngẩng đầu nhìn qua.

Ôn Độ thấy Cửu gia, có chút không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Cậu hơi cúi đầu. "Cửu gia, tôi là Ôn Độ, là người dưới huyện lên. Hôm nay mạo muội đến thăm, mong Cửu gia thứ lỗi."

Cửu gia cũng đang quan sát Ôn Độ.

Đừng nghĩ ông đã già, nhưng đôi mắt ấy không phải là thứ mà loại người như Triệu Kiến Đông có thể so bì, chỉ cần nhìn một cái đã biết thằng nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi.

"Nhà cậu không có người lớn à? Sao lại để cậu ra ngoài làm việc?" Cửu gia không chút khách sảo vạch trần Ôn Độ.

Không mềm mỏng như lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, lần này vẫn còn mang theo gai góc. Ôn Độ lại thích phương thức gặp gỡ hiện giờ này hơn.

Bởi vì hiện tại dù cậu không phải là đứa trẻ được Cửu gia thương nhất, nhưng em gái của cậu đã trở về.

"Trong nhà tôi, tôi làm chủ." Cách nói của Ôn Độ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nói xong thì đặt đồ trên tay lên giường: "Cửu gia, hôm nay tôi đến là muốn nhờ Cửu gia giúp đỡ một việc." Cửu gia thổi râu trừng mắt, thằng nhóc này làm sao vậy, sao lại không theo lẽ thường?

"Nói đi, giúp việc gì?" Cửu gia cũng không hiểu sao, rõ ràng ông rất cảnh giác với thằng nhóc này, nhưng khi mở miệng lại tự vả vào mặt mình.

Sao ông lại dễ dàng nói những lời khinh địch như thế chứ?

Theo cái tính xấu của ông, chẳng phải nên cho thằng nhóc này chút sắc mặt à?

Trong mắt Ôn Độ ánh lên nụ cười quen thuộc, cậu còn theo đà trèo lên, ngồi trước mặt Cửu gia, nói: "Cửu gia, nói: “Cửu gia, việc này chú nhất định phải làm chủ cho tôi. Ở con phố phía trước, có một tiểu viện nhỏ, nhỏ hơn chỗ của chú một chút. Hôm qua tôi đến đó, người ta nói muốn bán nhà, rồi bắt tôi trả tiền đặt cọc. Nhưng khi hôm nay tôi đến làm thủ tục chuyển nhượng, bên trong đã đổi người rồi."

Cửu gia vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra.

Ông ngậm tẩu thuốc, nhả một ngụm khói rồi chửi: "Mấy tên khốn nạn này chỉ thích làm mấy chuyện thất đức. Đợi một lát, tôi sẽ bảo người mang họ đến đây cho cậu."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 175



Ôn Độ nghe xong thì biết việc này đã xong xuôi.

Cậu vội rót một ly trà cho Cửu gia, đưa đến trước mặt ông: "Cửu gia, cảm ơn chú nhiều."

Cửu gia liếc nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu thông minh hơn Tiểu Lục rất nhiều.

"Nói xem, lát nữa khi người đến, cậu định làm gì?" Cửu gia nói xong, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng.

Sao ông lại quan tâm đến thằng nhóc này thế nhỉ?

Ôn Độ nghe giọng điệu quan tâm đầy quen thuộc này, trong lòng có chút chua xót, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Cửu gia, rồi cậu không nhịn được cười thầm.

"Hắn nhận tiền đặt cọc của tôi, dĩ nhiên là tôi muốn có được căn nhà đó rồi." Ôn Độ nói một cách nhẹ nhàng.

Cửu gia bỗng cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ, thằng nhóc này không đơn giản.

Tiểu Lục đích thân đi bắt người, chưa đến nửa tiếng đã đưa người về đến đây.

Khi cậu ấy mang theo Tôn Tam và Vương Đại Đầu về, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm. Cửu gia đối với thằng nhóc mới đến hôm nay này thân thiết vô cùng, như thể bọn họ đã quen biết từ lâu.

Tiểu Lục có chút hoài nghi nhân sinh.

"Cửu gia, con đã mang người về rồi." Tiểu Lục nói xong, trừng mắt nhìn Ôn Độ.

Sắc mặt Ôn Độ vẫn như cũ, ngược lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc.

Kiếp trước, Tiểu Lục luôn nhìn cậu như vậy, nhưng nếu có ai bắt nạt cậu, Tiểu Lục luôn là người đứng ra đầu tiên.

Đừng nhìn dáng vẻ lấm la lấm lét của Tiểu Lục mà khinh thường, cậu ấy gầy do thiếu dinh dưỡng. Sau này khi cuộc sống khá hơn, mặt Tiểu Lục cũng đầy đặn lên, trông rất khôi ngô tuấn tú.

Ai gặp cũng gọi cậu ấy là Lục gia.

Cửu gia nói với Ôn Độ: "Người đã mang đến rồi, cậu tự xử lý đi."

Tôn Tam và Vương Đại Đầu nhìn thấy Ôn Độ, mới biết mình đã đung phải nhân vật đáng gờm.

Hai người bọn chúng rất biết điều vội quỳ xuống nhận lỗi với Ôn Độ: "Người anh em, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã nhiều lần đắc tội cậu, mong cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhất với chúng tôi. Chúng tôi lập tức trả tiền lại cho cậu ngay."

"Đúng, đúng, tất cả là lỗi của chúng tôi." Vương Đại Đầu sợ hãi đến mức giọng run rẩy không ngừng.

Ôn Độ ngồi trên giường sưởi, nhìn hai người đang quỳ dưới đất, không hề có ý định khoan dung

nào.

Nếu cậu mà không có đường lui, chắc chắn tiền của cậu đã bị họ lừa mất rồi, hơn nữa còn không thể nói lý với bọn họ được.

"Tôi không cần tiền, ngược lại còn muốn đưa tiền cho hai người. Nhà này các người nói bán cho tôi, hôm nay hãy làm thủ tục chuyển nhượng cho tôi đi." Ôn Độ nói xong, sắc mặt Tôn Tam và Vương Đại Đầu đều tái nhợt.

Họ không ngờ Ôn Độ lại quyết liệt như vậy.

"Người anh em, đó là nhà tổ của chúng tôi, bán rồi chúng tôi biết sống ở đâu?" Vương Đại Đầu lập tức ra vẻ cầu xin, như thế Ôn Độ là ác bá cướp nhà của họ.

Ôn Độ nhíu mày, định nói thì Tiểu Lục đã đá một cái vào Vương Đại Đầu, đá người ta lăn ra rồi còn lạnh lùng nói: "Nhà đó là của các người sao? Đó là nhà của bà Kim, không liên quan gì đến các người."

Ôn Độ kinh ngạc nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục quay đầu trừng mắt với Ôn Độ: "Nhìn gì? Nếu cậu Muốn cái nhà đó, cầm tiền này đi với tôi."

Tiểu Lục nói xong, cũng kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

Thằng nhóc này có độc không vậy?

Rõ ràng cậu ấy đâu thân quen gì với Ôn Độ, sao lại đứng ra giúp đỡ cậu rồi?

Tiểu Lục cậu ấy đâu phải người tốt lành như thế đâu chứ!

"Cảm ơn anh Lục."

Ôn Độ thuận miệng nói câu cảm ơn.

Tiểu Lục: "..."

Lời đã nói ra, như nước đã đổ đi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 176



Việc mình đã hứa thì phải làm tốt. Tiểu Lục cầm tiền từ tay Tôn Tam, nhét vào tay Ôn Độ.

"Cửu gia, tôi với anh Lục đi một chuyến, tối nay sẽ quay lại." Ôn Độ ngồi dậy đứng bên cạnh Tiểu Lục.

Tiểu Lục định báo cáo với Cửu gia: "..."

Cảm thấy có chút không vui.

"Hai người bọn chúng thì sao?" Ôn Độ đi đến cửa, nhìn hai người đang quỳ dưới đất.

Tiểu Lục nói: "Chỉ là hai tên vô lại, sẽ có người xử lý bọn chúng.

"Xử lý? Xử lý thế nào?" Ôn Độ dừng bước.

Tiểu Lục nhìn cậu, cười nhạt nói: "Cậu nghĩ sao? Tất nhiên là giao cho công an rồi!"

Ôn Độ: "..."

"Chúng tôi là người đàng hoàng"

Tiểu Lục mặc quần bông lớn, rụt cổ đi về phía cái sân nhỏ trước đó.

Đến nơi, Tiểu Lục đẩy cửa vào, bên trong có một bà lão tóc bạc. Bà lão đã rụng hết răng, mắt không còn sáng, cả người gầy gò như một bộ xương.

Tuy nhà cửa nghèo nàn, nhưng rất sạch sẽ.

Bà lão thấy Tiểu Lục đi vào, lập tức cười nói: "Tiểu Lục, ăn cơm chưa? Trong nồi còn nửa cái bánh bao, con mau ăn đi."

Nước mắt Tiểu Lục lập tức trào ra.

Cậu ấy hung hăng lau đi nước mắt, còn rừng mắt nhìn Ôn Độ, cảnh cáo cậu không được nói lung

tung.

"Bà ơi, bây giờ ngày nào con cũng ăn ngon cả, không bị đói đâu. Bánh bao bà để dành tối ăn đi." Tiểu Lục biết đó là khẩu phần ăn một ngày của bà lão.

"Con ăn thật rồi à?" Bà Kim không tin, còn nắm tay Tiểu Lục xem cậu ấy có mập lên hay không.

Tiểu Lục cười nói: "Con thật sự đã ăn rồi, hôm nay còn được ăn vịt quay nữa. Bà từng nói, nếu cả đời này không ăn được bữa vịt quay, người ta sẽ cười vào mặt chúng ta."

"Tiểu Lục giỏi lắm, đã ăn được vịt quay rồi."

Bà Kim ngửi thấy mùi vịt quay trên tay Tiểu Lục, cuối cùng cũng tin, cười rất mãn nguyện.

Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy rất buồn. Mùi vịt quay là cậu ấy cố ý dính lấy lúc Ôn Độ mua vịt quay. Cọ vào giấy gói, tay sẽ có mùi vịt quay, một lúc lâu vẫn chưa bay mất.

"Bà ơi, bà chờ nhé, vài ngày nữa con sẽ mua cho bà một con vịt quay." Tiểu Lục nghe nói có người trước đó mấy ngày mang quần áo từ phía Nam về bán, kiếm được khá nhiều tiền.

Cậu ấy cũng định đi một chuyến, kiếm được tiền, sẽ dẫn Cửu gia và bà đi ăn vịt quay.

Bà Kim rất vui: "Vậy bà sẽ chờ."

"Đúng rồi, Tiểu Lục."

Bà Kim đứng dậy, lấy bức ảnh treo trên tường xuống, lấy ra một cái giấy tờ đất, đưa cho Tiểu Lục.

Bà nói: "Tiểu Cửu đối xử tốt với con, nhưng chỗ của nó có nhiều người quá. Đây là nhà của bà, bây giờ cho con. Sau này con lấy vợ, cũng có chỗ ở, không phải sống chung một chỗ chật chội với bọn họ nữa."

Ôn Độ nhìn cái nhà này, lập tức không muốn mua nữa.

Cậu biết ngôi nhà này có ý nghĩa đặc biệt với Tiểu Lục, nhưng tại sao kiếp trước Tiểu Lục lại không lấy được nhà này nhỉ?

"Bà ơi, có người Muốn mua căn nhà này." Tiểu Lục rất thẳng thắn, không định giấu giếm bà lão.

Bà Kim lập tức lắc đầu: "Không được, nhà này không thể bán! Đây là nhà bà để lại cho con lấy vợ."

Ôn Độ kéo tay Tiểu Lục, nói nhỏ: "Tôi không mua nữa."

Tiểu Lục quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

"Nhà này tôi không mua nữa, nhưng tôi muốn thuê." Ôn Độ đưa hai trăm đồng cho Tiểu Lục: "Đây là tiền thuê nhà. Là tiền thuê một năm. Hơn nữa, cái cổng sát đường kia, tôi muốn sửa bốn mặt tiền của cửa hàng để làm ăn."

Tiểu Lục nắm chặt số tiền, không nghĩ ngợi liền nói: "Được! Tôi biết cậu muốn cái nhà này, tôi sẽ giúp cậu dò hỏi, nếu có ai bán nhà bên cạnh, tôi sẽ giúp cậu hỏi mua."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 177



Ban đầu Ôn Độ muốn mua cửa hàng để làm ăn. Không có cửa hàng, thì tự mình xây một cái, thật ra cũng như nhau cả thôi.

"Vậy tôi cảm ơn anh Lục trước. Anh Lục, nhà chúng tôi làm ăn buôn bán ở đây, có lẽ còn thuê cả phòng bên. Phòng bên cũng cần tìm người sửa lại."

"Được, cậu muốn làm gì thì làm." Tiểu Lục không có ý kiến gì, cậu ấy nói với bà Kim, "Bà ơi, nhà không bán chúng ta cho thuê. Một năm có thể kiếm được hai trăm đồng. Bà vừa nghe rồi đấy, nhà họ còn có người ở đây. Bà thấy được không?"

Bà Kim nghe thấy căn nhà cũ của mình mà còn có người muốn thuê, làm sao mà không đồng ý được.

"Nhà này cho cậu, cậu toàn quyền quyết định."

Thế là mọi người đều hài lòng.

Vốn Ôn Độ còn lo lắng Tôn Tam và Vương Đại Đầu sẽ đến gây sự, nhưng bây giờ nhà đã do cậu thuê, chủ nhà hiện tại lại là Tiểu Lục, những người đó chắc chắn không dám đến gây rắc rối.

Bà và mọi người sống ở đây, có Tiểu Lục chăm sóc, cậu cũng yên tâm.

Tiểu Lục nói: "Thật ra nhà phụ không cần phải làm mới lại, chỉ cần dọn dẹp một chút là được. Tôi sẽ đi dọn dẹp ngay bây giờ, lát nữa cậu xem thử đi, nếu không được, chúng ta sẽ làm mới lại."

Đây đều là nhà cũ.

Nhà cũ nhưng chất lượng đều rất tốt.

Lâu ngày không có ai ở, phải dọn dẹp sạch sẽ mới có thể vào ở được. Đến lúc đó, dán lại trần nhà và tường bằng giấy trắng, thay cái chiếu mới trên giường, trông căn nhà sẽ như mới.

Tiểu Lục cầm chổi đi quét dọn nhà phụ.

Ôn Độ quay người đi ra ngoài, đến tiệm vịt quay mua một con vịt quay đóng gói mang về. Còn mua luôn con gà còn lại. Tất nhiên, Ôn Độ không chỉ mua một con vịt quay, còn mua thêm ít đồ ăn khác.

Cậu còn cố ý mang về một bao gạo.

Tiểu Lục đội tờ báo trên đầu, vừa quét dọn xong căn phòng, bước ra ngoài thấy Ôn Độ xách đồ trở về, chỉ vào nhà phụ nói: "Tôi đã quét dọn bên trong xong rồi. Bây giờ tôi đi mua ít giấy trắng về dán tường. Ngày mai người nhà cậu có thể đến ở rồi."

Ôn Độ hỏi: "Nhà Bếp ở đâu?"

"Ở đằng kia!"

Tiểu Lục vừa nói xong thì thấy Ôn Độ xách đồ đi qua.

Cậu ấy định tới giúp, thì thấy Ôn Độ đưa đồ cho mình: "Anh cầm lấy cái này."

"Ừ."

Tiểu Lục tiến lại gần thì ngửi thấy mùi vịt quay.

Cậu ấy ngưỡng mộ nhìn Ôn Độ, không ngờ Ôn Độ lại giàu có như vậy, nhà muốn mua là mua, vịt quay muốn ăn là ăn. Không biết là gia đình như thế nào mới nuôi được đứa trẻ như vậy.

Cậu ấy cũng muốn có một cuộc sống như thế.

Ôn Độ mang bao gạo vào nhà Bếp, phát hiện nhà bếp dù cũ kỹ nhưng bên trong lại rất sạch sẽ.

Cậu tìm một chỗ để bao gạo xuống, quay người lại nói với Tiểu Lục: "Anh Lục, anh lấy bát đũa ra đi, chúng ta vào nhà ăn cơm."

Tiểu Lục nghe vậy, lập tức nhìn Ôn Độ: "Cậu tự ăn đi, tôi còn phải về ăn với Cửu gia."

"Anh Lục, anh đừng khách sáo. Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp."

Ôn Độ biết Tiểu Lục sẽ không chịu ăn cùng mình, nhưng cậu đã nghĩ ra cách.

Tiểu Lục nghiêm mặt nói: "Chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi, tôi làm được thì sẽ làm, không cần phải mời ăn bữa này. Hôm nay cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi."

Tiểu Lục không biết Ôn Độ muốn mua căn nhà này.

Nhưng giờ cậu ấy đã biết rồi, cũng thấy việc bán nhà là tốt. Ít nhất bà Kim đã có thể ăn uống tốt hơn trong những năm cuối đời.

"Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói."

Ôn Độ luôn có lý do để kéo cậu ấy cùng ăn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 178



Tiểu Lục còn định từ chối, thì Ôn Độ nói: "Tôi mua món vịt quay bà Kim thích ăn nhất định, chắc chắn hôm nay bà sẽ rất vui."

Một câu nói trúng ngay điểm yếu của Tiểu Lục.

Tiểu Lục biết đây là ý tốt của Ôn Độ, nên đồng ý.

Bà Kim thấy vịt quay, quả nhiên rất vui, cả buổi cười không ngớt.

Ăn xong, Tiểu Lục cùng Ôn Độ ra ngoài.

"Hôm nay cảm ơn cậu."

"Anh nói vậy là khách sáo rồi. Sau này bà tôi, ba tôi và em gái tôi đều phải nhờ anh giúp đỡ."

"Đó là chuyện đương nhiên."

Ôn Độ không quay lại nông trường Hồng Tinh ngay mà cùng Tiểu Lục đến chỗ Cửu gia.

Cậu lấy ra vài nghìn đồng, đặt trước mặt Cửu gia.

"Cậu có ý gì đây?" Cửu gia không vui.

Ôn Độ nói thẳng mục đích của mình: "Tôi định mời chú ra giúp xây cho nhà tôi vài cửa hàng đặc biệt."

Tham vọng của Ôn Độ không nhỏ.

Cậu muốn biến cửa hàng quần áo của nhà mình thành cửa hàng quần áo thật đặc biệt. Ôn Độ sẽ cung cấp mẫu mã, nhờ Hoàng Long Nghị bên kia gia công.

Qua một hai mươi năm nữa.

Nhà cậu sẽ trở thành thương hiệu lâu đời.

Cửu gia cảnh giác nhìn Ôn Độ: "Cậu nghe ai nói vậy? Tin này không đáng tin đâu, tôi không làm đâu."

"Cứu nguy chứ không cứu nghèo. Trong sân nhiều người như vậy, chú định để họ sống mãi thế này à? Dù là thợ mộc hay thợ xây, có tay nghề thì không lo chết đói."

"Tôi ở phía Nam cũng làm việc này. Nhưng tôi không xây nhà cổ, cái đó cần tay nghề, tay nghề tôi không đủ. Tôi nhiều nhất chỉ xây được cao ốc thôi."

Cửu gia nghe Ôn Độ nói mấy câu này, dù thế nào thì cũng cảm thấy không thuận tai.

Còn nhiều nhất chỉ xây được cao ốc?

Xây cao ốc là chuyện dễ dàng như vậy sao?

Nhưng những lời cậu nói đều có lý.

Ông không thể nuôi những người trong sân cả đời. Phải tìm cho họ một con đường lui.

"Nói ý tưởng của cậu đi."

Cửu gia chưa dứt lời, Ôn Độ đã lấy ra vài tờ giấy đặt trước mặt ông.

Chà, hóa ra là có chuẩn bị trước.

Cửu gia nhìn bản thiết kế trên giấy, càng nhìn càng trở nên nghiêm túc.

"Nhà này tôi giúp cậu xây, chỉ là số tiền này e rằng không đủ." Cửu gia nhìn qua đã biết cần bao

nhiêu tiền.

"Tiền tôi sẽ gửi thêm cho chú sau." Ôn Độ lấy ra bản hợp đồng, một bản đưa cho Tiểu Lục: "Nói miệng không bằng viết giấy. Như vậy mọi người đều yên tâm."

Cửu gia là người có học, nhưng ông cũng rất khiêm tốn, không ai biết quá khứ của ông.

Ông xem xong nội dung trong hợp đồng, nhìn đứa trẻ trước mặt bằng con mắt khác.

"Cậu đủ tuổi chưa?" Cửu gia luôn là người rất thẳng thắn.

Ôn Độ, tuổi mụ sau Tết là mười ba tuổi: "..."

"Hợp đồng tôi sẽ để ba tôi ký. Hôm nay đưa hợp đồng cho mọi người, là để nói trước cho rõ ràng."

Cuối cùng Cửu gia cũng không nhịn được mà bật cười.

Tiểu Lục đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? "

Sắc mặt Ôn Độ không thể thay đổi, nói: "Dù sao cũng không còn nhỏ nữa."

Mọi chuyện còn thuận lợi hơn Ôn Độ tưởng tượng, trời cũng đã tối, cậu phải về.

Cừu gia định để Tiểu Lục tiễn cậu, nhưng Ôn Độ không cho, tự mình gọi xe đi đến bến xe.

Tiểu Lục nhìn bóng lưng của Ôn Độ, tò mò hỏi Cửu gia: "Cửu gia, rốt cuộc thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi?"

"Tuổi thiếu niên."

Tiểu Lục không hiểu là gì, gãi đầu.

Cửu gia cũng không có ý định giải thích.

"Tiểu Lục, từ hôm nay, cậu đi theo tôi học nghề. Người trong viện chúng ta, cậu chọn vài người lanh lợi, theo chúng ta đi làm việc, những người khác thì làm việc nặng trước."

"Từ nay về sau trong viện chúng ta vẫn như trước, không nuôi người lười."

Ông đã cho họ một nơi che mưa che gió rồi.

Còn chuyện họ có thể ăn no hay không, đó là chuyện của họ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 179



"Con sẽ chọn người. Dù sao công trình này cũng không lớn, không cần nhiều người như vậy."

Tiểu Lục là người thông minh, nếu không đã không được Cửu gia dẫn theo bên người.

Cậu ấy cũng là người tốt bụng, nếu không tại sao bà Kim lại để lại tài sản cho cậu ấy được. Ôn Độ rất vui.

Khi cậu về nhà, thế mà ba cậu vẫn chưa đi, thấy cậu vào nhà, lập tức lo lắng đến gần hỏi.

"Tiểu Độ, sao rồi? Có mua được căn nhà đó không?"

Ôn Độ lắc đầu, vẻ mong đợi trên mặt Ôn Thiều Ngọc ngay lập tức biến mất.

"Người ta không bán sao? Sao lại nuốt lời như thế?"

Ôn Độ không định dấu ba mình, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc đến không khép miệng lại được.

"Những người đó thật là gian xảo. Nếu ở nông trường của chúng ta, chắc chắn ba sẽ không để họ yên thân đâu."

Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc thế này, hắn cũng là người không dễ đối phó. "May mà ba thông minh, nghĩ rằng cửa hàng của chúng ta có thể cần rất lâu mới xây xong, nên chưa nói với trạm nông nghiệp rằng ba không làm nữa."

Ôn Độ vốn tưởng ba mình sẽ rất thất vọng: "...”

Cậu thực sự phải nhìn ba mình bằng con mắt khác rồi.

Đúng là rộng lượng thật!

"Nhưng con đã thuê căn nhà đó rồi. Trong mấy ngày tới, căn nhà đó sẽ bắt đầu thi công. Đợi khi cửa hàng phía trước xây xong, mọi người có thể dọn vào ở rồi."

"Cái gì?"

Ôn Thiều Ngọc không ngờ lại có khúc ngoặt.

"Con đã thuê căn nhà đó rồi. Bà lão kia và cháu trai bà ở trong nhà chính. Một trong những nhà phụ và mấy cửa hàng là chúng ta thuê của họ."

Ôn Thiều Ngọc kích động nói: "Chỉ cần mở được cửa hàng, thuê hay mua đều được!"

Bà Ôn cảm thấy thật chẳng hiểu nổi con trai mình mà.

"Vài tháng nữa cửa hàng của chúng ta sẽ mở cửa, ba đi làm trước, kiếm được đồng nào hay đồng

đó."

Nói xong, Ôn Thiều Ngọc lập tức đạp xe đi mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hắn vừa đi, bà Ôn liền hỏi cháu trai.

"Tiểu Độ, vừa rồi con nói gì? Định để cả nhà ta chuyển lên thành phố ở à?"

Ôn Độ gật đầu: "Bà nội, con đã lấy lại hai căn nhà đó rồi. Trước khi con đi, chúng ta sẽ qua xem sao, sau đó con dẫn bà gặp người ta. Sau này nhà có việc gì, cứ tìm người đó là được."

Bà Ôn biết cháu trai không yên tâm về bọn họ, nên mới sắp xếp như vậy.

"Bà nội, bọn buôn người còn một tên chưa bị bắt. Bây giờ là Tết, cô ta không dám ra ngoài, nhưng đến mùa vụ, có khi cô ta sẽ dẫn người đến trả thù."

Ôn Độ không phải hù dọa bà nội, chuyện này đã từng xảy ra.

Chị Hồng là người thù dai, bị tổn thất một người, còn mất hai món hàng tốt. Cô ta trốn chui trốn lủi, chịu thiệt lớn, sao có thể không trả thù?

"Con nói đúng, chúng ta chuyển hết lên thành phố ở đi. Dù sao cũng không xa lắm."

Bà Ôn không có ý kiến gì về sự sắp xếp của cháu trai.

Ôn Độ thấy bà đồng ý liền nói: "Đất nhà mình, con sẽ hỏi nhà hàng xóm xem họ có muốn trồng không. Nếu họ muốn, cũng không cần gì khác, chỉ cần một ít lương thực là được."

"Vậy con cứ đi làm chuyện này đi."

Bà Ôn cũng không ngăn cản.

Bà già rồi, chẳng trồng trọt được bao nhiêu cả.

Trồng trọng chỉ để có miếng ăn.

"Nhưng bà định nuôi ít gà con, bây giờ nuôi thế nào đây? Em gái con ngày nào cũng mong được

nuôi gà!”

"Nuôi gà ạ?"

Ôn Độ nghe bà nội nói, đột nhiên nhớ tới em gái từng nhắc đến chuyện này trong thư. Cô bé nói mình muốn nuôi gà. Lúc đó, cậu còn nghĩ em gái chỉ đang nói chơi, không ngờ lại là thật.

Bà Ôn giải thích với cháu trai: "Con bé nói, sau này có thể buôn bán được. Bà nghĩ nhà mình có đất, cũng có lương thực. Sau khi giao nộp thuế lương thực, cũng còn dư lại nhiều.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back