Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 470



Lúc anh ấy quay người lại đã suýt nữa đu.ng phải Ôn Độ.

Tư Đồ Quang Diệu lui về phía sau một bước nói: "Sao không đi?"

"Cũng phải đi được mới được."

Sắc mặt Ôn Độ nghiêm nghị nhìn chằm chằm những người đàn ông trước mắt, cậu cho rằng những người này là tới để bắt Tư Đồ Quang Diệu.

Cậu không có khả năng ném Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.

Thế nên cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không để những người này mang Tư Đồ Quang Diệu đi.

Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy những người này lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Ôn Độ.

Sắc mặt anh ấy sa sầm: "Xử lý xong thì ở lại đây làm gì? Làm đội quân đất nung à?"

Mọi người bị mắng: “...”

Những người đó không dám nói nhảm một câu nào, tên dẫn đầu xua tay, thế là những người khác nhanh chóng tản ra.

Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn nói: "Mẹ nuôi, mẹ mau lên xe đi, chúng ta về nghỉ sớm một chút. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, mẹ cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả."

Sắc trời quả thật đã muộn.

Bà Ôn làm bộ như không phát hiện ra thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe ra là bà ngồi vào trong ngay.

Các thủ hạ của Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa đã kinh ngạc đến độ rớt cằm.

Bọn họ đã thấy gì?

Những người này ai nấy đều cho rằng trước mắt mình xuất hiện ảo giác.

Tư Đồ Quang Diệu không quan tâm đám ngốc này nghĩ gì.

Anh ấy tự mình lái xe rời đi.

Lúc trở lại biệt thự, trong biệt thự đã đèn đuốc sáng trưng.

Tư Đồ Quang Diệu đi Gọi điện thoại, Luật Hạo Chi dẫn Ôn Oanh đến biệt thự, ngay lập tức được tiếp đãi nhiệt tình.

Ôn Thiều Ngọc ở trong mơ cũng không dám nghĩ đời này mình còn có thể tốt số như vậy, được ở trong một căn phòng vừa lớn vừa xa hoa.

Hắn có chút lo sợ bất an.

Thật ra trước đó hắn cũng từng hoài nghi thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, sau khi biết được thân phận của Tư Đồ Quang Diệu rồi thì trong đầu không có ấn tượng cụ thể gì.

Cho đến bây giờ nhìn thấy căn nhà lớn xa hoa này, hắn mới cảm giác được Tư Đồ Quang Diệu còn có tiền hơn cả trong tưởng tượng của mình.

Hắn không đi đâu cả, chỉ ngồi chờ trong phòng khách.

Hai anh em Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi rất tự nhiên ngồi trên sô pha, uống sữa được quản gia bảo người đưa lên, lẳng lặng chờ chủ nhân trở về.

Luật Cảnh Chi và Ôn Oanh ở bên cạnh len lén nói chuyện phiếm.

"Oanh Oanh, ở đây sẽ cách xa nhà tớ một khoảng rất dài. Hay là cậu cứ ở lại nhà tớ giống như mấy ngày trước được không?"

Luật Cảnh Chi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn chơi cùng.

Cậu bé rất thích chơi cùng Ôn Oanh.

Ôn Oanh cảm thấy bà nội và ba ở đây, hình như cũng không có gì không an toàn.

Cô bé phồng má suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tớ làm bánh ngọt nhỏ xong thì có thể đưa tới cho ba và bà nội tớ ăn không?"

"Đương nhiên có thể. Đến lúc đó chúng ta còn có thể tự mình mang bánh ngọt tới."

Luật Cảnh Chi biết mình có thể không giữ được Ôn Oanh, vậy nên cậu bé sẽ dùng hết khả năng để giữ Ôn Oanh ở lại nhà mình thêm một thời gian nữa.

Ôn Oanh không nhận ra được tâm tư nhỏ nhặt đó của Luật Cảnh Chi.

Cô bé quả thật rất thích những thứ Luật Cảnh Chi và đầu bếp làm.

"Vậy ngày mai tớ sẽ trực tiếp qua tìm cậu nha."

Ôn Oanh không biết mình còn có thể ở bên này bao lâu, cô bé muốn cố gắng hết sức để tạo ra một ít đồ ăn ngon.

Làm một chiếc bánh nhỏ đòi hỏi kỹ năng, hơn nữa làm mỗi chiếc bánh đều không giống nhau.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 471



Mặc dù trên cơ bản đều tương tự.

Nhưng chỉ cần có sự khác biệt rất nhỏ cũng dẫn tới mùi vị sẽ thay đổi.

"Ngày mai tớ trực tiếp bảo tài xế chờ cậu ở cửa. Sau khi cậu ra là có thể lên thẳng xe luôn." Luật Cảnh Chi nói xong, dưới đáy mắt còn mang theo mong chờ.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ra dấu OK.

Luật Cảnh Chi không nhịn được nhếch miệng.

"Vậy cứ quyết định vậy đi."

Lời Luật Cảnh Chi còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện.

Ngay sau đó bà Ôn vào trong đầu tiên, Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn là nhào tới giống như một con yến nhỏ.

"Bà nội, cuối cùng bà cũng tới rồi. Lúc nãy con lo cho bà lắm."

Từ sau khi Ôn Oanh mơ thấy người trong nhà đều xảy ra chuyện là cô bé vô cùng dính lấy người trong nhà.

Chỉ là ban đầu không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

"Có phải chờ sốt ruột lắm không?" Bà Ôn vẫn luôn có rất nhiều kiên nhẫn dành cho cháu gái.

Ôn Thiều Ngọc cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con..."

"Con chẳng mang theo gì cả."

Khuôn mặt của bà Ôn căng thẳng khiến Ôn Thiều Ngọc không dám hó hé một câu nào, chỉ vô cùng sợ hãi mà im lặng đứng bên cạnh.

Tư Đồ Quang Diệu khẽ nhíu mày.

Ôn Độ ở bên cạnh thấp giọng nói: "Có phải chú cảm thấy bà nội con đối xử với ba con quá nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt, không giống như con ruột không?"

Tư Đồ Quang Diệu không ngờ Ôn Độ lại nói trắng ra như vậy.

Nhưng anh ấy vẫn gật đầu.

"Bà nội con cũng rất hy vọng ba con không phải là con ruột của bà. Bà cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao mình lại sinh ra một người dở hơi như vậy."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

"Ba con chính là người như thế, cho dù có ai đó cho ông ấy một chút sắc mặt tốt là ông ấy vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Có thể ông ấy trời sinh chính là một người cần một người khác trông nom, cho nên về sau ba con phạm sai lầm, chú cũng tuyệt đối không được mềm lòng, nên quản lý thì nhất định phải quản lý."

Ôn Độ đúng là rất sợ ba cậu đi đường vòng.

Đi đường vòng không đáng sợ, đáng sợ chính là chơi xong cái mạng nhỏ của mình rồi chính mình cũng không rõ mình đã chơi xong cái mạng nhỏ đó như thế nào.

Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc ra vẻ dỗ dành bà Ôn, tuy bà Ôn nghiêm mặt nhưng chỉ cần vừa mở miệng ra là toàn nói lời quan tâm đến Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc lập tức mặt mày hớn hở, cười vô cùng ngây thơ.

Tư Đồ Quang Diệu hết sức hâm mộ Ôn Thiều Ngọc.

Không phải người đàn ông nào hơn ba mươi tuổi cũng còn có thể duy trì dáng dấp như thế này.

"Ở đây hết rồi, con không cần lo lắng đâu."

"Cảm ơn chú."

"Người một nhà không cần khách sáo."

Thời gian không còn sớm nữa.

Luật Hạo Chi dẫn em trai trở về.

Người nhà họ Ôn cũng trở về phòng của mình.

Nửa đêm.

Ôn Độ đói tỉnh bèn ngồi dậy tìm đồ ăn.

Cậu đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy bên trong có tiếng động, cậu lập tức cảnh giác. Nhìn thoáng qua mọi nơi, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên rồi chậm rãi đi tới phòng Bếp.

Nương theo ánh trăng thấy rõ người ngồi xổm trong phòng, Ôn Độ mới giơ tay bật đèn lên.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, trong tay còn cầm một cái đùi gà mà miệng hắn dính toàn là dầu mỡ.

Hắn cười hì hì với con trai: "Tiểu Độ, muốn ăn không?"

Một lát sau.

Hai ba con ngồi xổm trong phòng bếp, trong tay mỗi người đều ôm đùi gà gặm.

"Ba."

"Hả?"

"Ngày mai con phải đi rồi, bà nội và em gái sẽ ở lại đây. Ngày mai ba cũng phải đi học, mấy cái mà bên đó dạy đều là kiến thức nhạc lý. Nếu ba muốn tiếp tục hát thì phải học cho tốt. Cái này tốn không ít tiền đâu."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 472



Ôn Độ biết ba cậu là người không có kiên nhẫn gì mấy, nhưng nói rõ ràng đạo lý cho hắn hiểu thì hắn cũng sẽ biết chừng mực.

Cậu thấy ba cậu vừa nghe nói lớp học thu không ít tiền là nhíu mày.

Ôn Độ lại hạ một liều thuốc mạnh: "Có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ba đi bán bánh bao."

"Ba sẽ đi."

Ôn Thiều Ngọc cắn răng.

Hắn tuyệt đối không ngờ mình đã lớn tuổi rồi mà còn phải đi học.

Đầu hắn lập tức ong ong.

Nhưng nhớ lại cảm giác đứng ca hát trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc lại phấn chấn thêm một lần nữa. Không phải chỉ là học tập thôi sao? Chỉ cần học xong là hắn không cần đến nữa.

"Con mua cho ba một cửa hàng, để ba mở cửa hàng bán bánh bao." Ôn Độ lấy một quả táo đỏ cho Ôn Thiều Ngọc ăn. Ôn Thiều Ngọc hỏi thăm không ít chuyện cửa hàng, nghe nói như thế tinh thần lập tức phấn chấn.

"Mua cửa hàng tốn nhiều tiền lắm! Hơn nữa ba cũng không có thời gian quản lý đâu. Hay là, ba không đi..." Đi học nữa?

"Không cần, cửa hàng có người quản lý rồi." Ôn Độ ném xương vào thùng rác, lại xé cánh gà đưa cho ba: "Ăn nhiều một chút, chúc ba bay cao hơn."

Ôn Thiều Ngọc nhận lấy, lo lắng hỏi: "Để người khác quản lý có ổn không?"

"Sao lại không ổn?" Ôn Độ lại ngồi xổm xuống.

Rất nhiều công ty lớn vẫn do người bên ngoài quản lý.

Ôn Thiều Ngọc do dự nói: "Nhỡ đâu thua lỗ thì sao?"

"Vậy ba phải cố gắng học tập, chờ đến khi ba nổi tiếng quay về vào cửa hàng ăn một bữa, sau đó người hâm mộ của ba sẽ chạy tới cửa hàng ăn, đến lúc đó còn lo là sẽ làm ăn không tốt sao?"

Ôn Độ quay đầu nhìn ba cậu một cái: "Ba, ba đừng nói với con là ba sợ đấy nhé?"

"Không thể nào!"

Ôn Thiều Ngọc là kiểu người có áp lực càng lớn thì càng có tinh thần cố gắng phấn đấu.

Nếu như không cho hắn một chút áp lực, nói không chừng mỗi ngày Ôn Thiều Ngọc đều giống như cá muối. Không ép hắn đến một mức nhất định thì Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không cố gắng.

Ôn Độ đã sớm hiểu rõ tính cách của ba cậu, dễ dàng bóp lấy mạch máu của hắn.

"Vậy sau này khi con ra ngoài xã giao với người khác sẽ nói ngôi sao đó là ba con, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất có mặt mũi. người đó Muốn ăn một bữa cơm cùng ba thì lúc bàn chuyện làm ăn chắc chắn sẽ không làm khó con, còn có thể rất chăm sóc cho con."

Ôn Độ lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho Ôn Thiều Ngọc.

Trong đầu Ôn Thiều Ngọc lập tức hiện ra một hình ảnh, hắn ngồi ở vị trí trung tâm được không ít người lấy lòng. Những người đó còn cam đoan với hắn rằng chuyện làm ăn tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, ý chí chiến đấu của Ôn Thiều Ngọc lập tức sục sôi.

"Con cứ chờ đi, chờ sau này có ba chống đỡ cho con." Ôn Thiều Ngọc nói xong bèn cúi đầu gặm nốt cánh gà, lại nhìn chằm chằm vào con gà còn lại.

Ôn Độ đứng dậy lấy giúp hắn: "Ba ăn con này đi, bên trong vẫn còn một con nữa."

Ôn Thiều Ngọc không khách sáo.

Hai ba con ngồi xổm trong bếp mỗi người ăn một con gà, ăn uống no đủ rồi lại tự về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Bà Ôn đi nấu cơm mới phát hiện đầu Bếp trong nhà đã làm xong cơm rồi.

Lúc Bà Ôn đi qua phòng bếp nhìn thấy có không ít xương gà bị vứt trong sọt rác, vì thế bà bước ra khỏi phòng Bếp với sắc mặt không tốt lắm.

Con trai và cháu trai chưa dậy, ngay cả chủ nhân của căn nhà này cũng chưa dậy.

Trong lòng bà có chuyện không biết nên nói với ai.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 473



Người duy nhất đã dậy rồi là cháu gái, cô bé đang ở phòng khách chậm rãi khoa tay múa chân, cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.

"Oanh Oanh, con đang làm gì vậy?"

Ôn Oanh xoay người nhìn thấy bà Ôn bèn cười he he nói: "Bà nội, con đang đánh Thái Cực Quyền. Bà có muốn đánh với con không? Nghe Chi Chi nói cái này dùng để tăng cường cơ thể, ông nội cậu ấy ngày nào cũng đều đánh Thái Cực Quyền, sức khỏe rất tốt."

Lúc này bà Ôn cũng không có việc gì làm.

Nếu đổi thành căn nhà lúc trước, bà còn phải làm bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa.

Hiện tại trong nhà này có người hầu nên chuyện gì cũng không tới phiên bà làm.

Bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi nên bà cũng không biết làm gì.

"Cái này có tác dụng sao? Người ta sống lâu trăm tuổi là vì ăn ngon uống ngon, còn có người chăm sóc thân thể, cũng sẽ không mệt nhọc."

Ngoài miệng bà Ôn tuy nói như vậy nhưng cũng đã đứng bên cạnh Ôn Oanh rồi.

"Cái này vung tay vung chân thế nào?"

Ánh mắt Ôn Oanh cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng kiên nhẫn nói: "Bà cứ làm vậy là được. Chiêu này gọi là Bạch Hạc vỗ cánh! Động tác thế này, từ bên này..."

Ôn Oanh nói rất rõ ràng.

Bà Ôn làm theo cháu gái đứng ở đây khoa tay múa chân, sau đó cảm thấy cơ thể mình ấy mà lại nóng hầm hập.

"Cái này trông chậm rãi mà cũng mệt ghê." Trong lúc tự hỏi, bà nghĩ đến sức khỏe của cháu gái mình, không nhịn được mà khích lệ một chút: "Cái này hợp cho con làm lắm. Con không thể vận động quá mạnh nên rèn luyện cơ thể cũng vừa đúng."

"Còn Bát Đoạn Cẩm nữa, bà muốn đánh không?"

Ôn Oanh đánh xong một bộ Thái Cực Quyền còn phải đánh Bát Đoạn Cẩm, một mình đánh cái này không có ý nghĩa gì nên cô bé mời bà nội làm cùng mình.

Bà Ôn rất tò mò: "Bát Đoạn Cẩm là cái gì?"

"Chính là cái này."

Ôn Oanh không nói rõ, dù sao cô bé cũng đã bắt đầu khoa tay múa chân rồi, vì thế cô bé vừa khoa tay múa chân vừa giải thích, bảo bà Ôn nhanh chóng làm theo.

Bà Ôn cảm thấy thứ này rất tốt cho cơ thể hoạt động.

"Về sau con luyện tập cái này mỗi ngày thì sẽ tốt lắm."

"Bà nội, bà cũng phải rèn luyện cùng con." Ôn Oanh Muốn bà nội sống lâu trăm tuổi.

À, trăm tuổi không đủ.

Rất nhiều người có thể dễ dàng sống đến hơn một trăm tuổi.

Ôn Oanh hy vọng bà nội cũng có thể sống lâu như vậy.

"Bà bận rộn suốt ngày, làm gì có thời gian rèn luyện thứ này chứ."

Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Đánh xong một bộ Thái Cực Quyền và Bát Đoạn Cẩm, gặp phải chỗ nào không hiểu còn bảo Ôn Oanh chỉ thêm hai

lần.

Đợi đến khi hai người họ về phòng thay quần áo.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cũng đã tỉnh rồi.

Bà Ôn thấy hai người bọn họ bèn tiến lên nói: "Hai đứa rất quen thuộc với Quang Diệu, có một chuyện mẹ thân là trưởng bối nên không tiện nói. Quan tâm nhiều thì người ta sẽ cho rằng mẹ muốn nhúng tay vào chuyện trong nhà này.”

“Hai đứa nhắc nhở nó một chút, đầu bếp trong nhà không được thành thật lắm, nửa đêm lại ăn hết cả hai con gà quay, quanh năm suốt tháng thế này không biết còn có thể ăn mất bao nhiêu thứ nữa."

Ôn Độ: "..."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Hai ba con liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng một cách ăn ý.

Đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu dậy rồi, Ôn Thiều Ngọc sợ mẹ sẽ nói ra chuyện này nên vội vàng kéo anh ấy ra bên ngoài.

Tư Đồ Quang Diệu nghi ngờ hỏi hắn: "Tôi muốn ăn sáng, anh kéo tôi ra ngoài này làm gì? Có phải là có chuyện gì hay không?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 474



"Tôi muốn hỏi là làm sao để đến công ty." Ôn Thiều Ngọc không hề muốn cho Tư Đồ Quang Diệu biết chút nào về lịch sử đen tối của mình.

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là có chuyện gì.

"Anh muốn đến công ty cũng được. Chờ buổi chiều tôi sẽ phái người đưa anh đến công ty. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, anh cứ đến quầy lễ tân báo tên của mình là sẽ có người dẫn anh đi. Thôi, để tôi đi với anh."

Tư Đồ Quang Diệu lo lắng Ôn Thiều Ngọc đến bên kia sẽ bị người ta bắt nạt.

"Tôi tự đi là được rồi, không cần phiền đến cậu đâu."

"Hay là cùng đi đi, hôm nay anh còn phải ký một bản hợp đồng chính thức."

Tư Đồ Quang Diệu xoay người đi vào trong phòng.

Ôn Thiều Ngọc Muốn ngăn anh ấy lại nhưng không có lý do thích hợp. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu vào phòng ngồi lên ghế chuẩn bị ăn sáng.

Ôn Độ nhìn ba cậu một cái, dùng ánh mắt hỏi: "Chuyện thành rồi sao?"

Ôn Thiều Ngọc mịt mờ lắc đầu.

Ôn Độ nhíu mày.

Bà Ôn bưng ly nước tới, uống nửa ly nước sôi để nguội.

Sau đó bà ngẩng đầu nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Quang Diệu, đầu Bếp nhà con làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên căng thẳng.

"Đầu Bếp này là đầu Bếp mới, mới làm ở nhà chúng con chưa được bao lâu."

Bà Ôn nhíu mày: "Có một chuyện mẹ không biết có nên nói với con hay không."

Trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đều vọt lên tận cổ họng.

Ôn Độ lớn tiếng nói: "Bà nội, nếu bà cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp người ta không tốt thì cứ để chú con đổi người khác là được.”

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là chuyện gì.

Không ngờ bà Ôn lại cảm thấy tài nấu nướng của người ta không đủ tốt.

Anh ấy mỉm cười nói: "Nếu mẹ nuôi cảm thấy đầu bếp làm không hợp khẩu vị của mẹ nuôi, vậy chúng ta đổi đầu Bếp khác là được."

Không phải chuyện gì lớn.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Tài nấu nướng của đầu bếp vẫn ổn."

Không ngờ bà Ôn vậy mà lại không thuận theo lời hai người bọn họ nói, lần này lại nâng trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lên.

"Vậy mẹ nuôi cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp này tốt nên muốn cho tăng thêm chút tiền lương cho người ta sao?" Tư Đồ Quang Diệu đùa giỡn thiếu chút nữa đã dọa Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc phọt cả shit ra.

"Không thể tăng lương cho cậu ta được." Sắc mặt bà Ôn không thay đổi.

Làm sao có thể tăng lương cho kiểu đầu Bếp như vậy chứ? Chuyện này tuyệt đối không được.

"Đúng vậy, vậy nếu không thể tăng lương thì đuổi đi đi."

Ôn Thiều Ngọc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã thu hút sự chú ý của bà Ôn.

Là lạ.

Sao con trai bà lại nói thế?

Giọng điệu này quá mức vội vàng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.

Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm của bà nội, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi.

Không đợi cậu mở miệng, bà Ôn đã hỏi: "Xương gà trong thùng rác nhà bếp có phải là do con ăn không?"

Ôn Thiều Ngọc: “...”

"Là ba và con ăn, ngày hôm qua con xuống lầu uống nước thấy có người ngồi xổm trong phòng bếp ăn đùi gà làm con giật cả mình. Ba con bảo con phải giữ bí mật giúp ông ấy, cho nên lúc nãy con mới không nói với bà." Ôn Độ áy náy mở miệng.

Ôn Thiều Ngọc khiếp sợ nhìn con trai, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con trai, lại thấy con trai nháy mắt với mình mấy cái nên cũng không kéo con trai xuống nước cùng.

Bà Ôn tức giận nghiến răng.

Làm cho bà mất mặt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back