Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 475



"Sau này lúc ăn cơm thì ăn cho tử tế để nửa đêm đừng có dậy kiếm ăn nữa." Có người ngoài ở đây, dù sao cũng phải nể mặt con trai nên bà Ôn không nói gì nhiều.

Bà đi rồi.

Tư Đồ Quang Diệu còn đi cùng.

Ôn Thiều Ngọc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Ôn Độ: "Ba hiểu ý lắm đúng không, cũng không kéo con xuống nước cùng."

"Cảm ơn ba!"

"Không cần cảm ơn, đây đều là việc ba nên làm."

Ôn Thiều Ngọc giơ tay muốn vỗ bả vai con trai mới phát hiện nhiều ngày không gặp mà con trai lại cao lên rồi.

Hắn vỗ không hề tự nhiên chút nào mà còn rất phí sức, thế là buông tay xuống đổi thành vỗ cánh tay con trai.

"Con lớn như vậy, cuối cùng ba cũng có thể làm một chuyện vì con."

Ôn Thiều Ngọc rất vui vẻ, không phải bởi vì nửa đêm ăn gà, mà là bởi vì chuyện này đã kéo gần mối quan hệ ba con giữa bọn họ hơn: "Chờ sau này là ba có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa vì con. Tiểu Độ, con đừng chê ba ngu ngốc, ba sẽ cố gắng."

Thật ra Ôn Độ muốn nói: "Ba, ba làm gì cũng được, chỉ cần sống tốt là đủ rồi."

Nhưng cậu không thể nói.

Cậu rất vui mừng vì ba đã tìm được việc mình thích làm.

Điều này cũng chứng minh quỹ đạo vận mệnh của ba đã thay đổi.

"Vậy con chờ ba làm chỗ dựa cho con." Ôn Độ hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn giống như một cậu

nhóc to xác vui vẻ.

Ôn Thiều Ngọc nhất thời tràn đầy tự tin: "Con chờ xem!"

Ngày hôm sau.

Ôn Thiều Ngọc đến lớp đào tạo nghệ sĩ, vẫn là Tư Đồ Quang Diệu tự mình đưa hắn đến.

Người phụ trách đang chờ ở cửa.

Trông vô cùng phô trương.

Ôn Thiều Ngọc lúc đầu còn được chiều mà lo sợ, nhưng đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng thì mặt mày Ôn Thiều Ngọc mới suy sụp.

"Cậu nói cái gì?"

Ôn Thiều Ngọc cất cao giọng nói.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi: "Chuyện này có gì khó chấp nhận chứ? Anh không biết bây giờ đang thịnh hành tam tê* nghệ sĩ sao? Ca hát, diễn xuất, làm MC."

(*) Tam tê nghệ sĩ: Nghệ sĩ thành công ở ba mảng điện ảnh, truyền hình, ca hát.

"Đó là người khác, tôi không làm được." Ôn Thiều Ngọc nhíu mày.

"Không phải anh nói anh muốn làm tấm gương cho con trai mình sao?" Tư Đồ Quang Diệu nói một câu phá hỏng đường lui của Ôn Thiều Ngọc: "Dù sao tôi cũng đưa tiền cho người ta rồi. Nếu anh không học thì sẽ lãng phí số tiền này."

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Hắn học.

Hắn học còn không được sao?

Ôn Thiều Ngọc đau khổ đi vào, tiết thứ nhất là tiết biểu diễn. Hắn theo học trong đó, học được một hồi thì theo kịp.

Há, đây không phải giống như học hát kinh kịch sao?

Hắn thích!

Ôn Thiều Ngọc học tới trưa như cá gặp nước.

Đợi đến buổi chiều đi học kiến thức nhạc lý, Ôn Thiều Ngọc mới biết cái gì gọi là đau khổ. Giáo viên đã dạy hết bài rồi mà hắn vẫn không nhớ được, phải liều mạng viết lên vở.

May là trước khi ra cửa con gái cưng đã nhét cho hắn một quyển sổ xinh đẹp và một cây bút máy.

Nếu không thì giờ hắn đã mù rồi.

Ôn Thiều Ngọc mặc kệ mình có nghe hiểu hay không, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên vở.

Sau khi trở về sẽ tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có thể hắn không phù hợp với ca hát mà thích hợp với diễn xuất hơn.

Nhà họ Luật.

Ôn Oanh ở trong phòng Bếp học theo đầu bếp làm bánh ngọt.

Đầu bếp là người nước ngoài, tay nghề làm bánh ngọt rất khá, làm được rất nhiều bánh ngọt vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Ôn Oanh học vô cùng nghiêm túc.

Đây là một trong những cách kiếm tiền của cô bé nên cô bé nhất định phải học tập thật tốt.

"Chi Chi, mau tới nếm thử cái này tớ làm đi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 476



Ôn Oanh bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu trắng như tuyết ra khỏi phòng bếp, đang muốn Gọi Luật Cảnh Chi thì phát hiện trong phòng khách còn có thêm mấy người.

Cô bé đứng tại chỗ, bất an nhìn về phía Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi còn chưa lên tiếng thì cô bé ăn mặc như công chúa kia đã mở miệng trước.

"Cảnh Chi, nhà các em thuê một đứa hầu gái như vậy từ lúc nào thế? Trông thiếu quy củ quá đi mất? Trong nhà có khách quý mà lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài?"

Giọng nói của Luật Cảnh Chi vẫn còn có chút trẻ con nhưng lại như mang theo băng mảnh: "Đây là khách tôi mời tới, nếu ánh mắt chị họ không tốt thì đi gặp bác sĩ đi. Đến nhà người khác phải tự giác biết mình là khách, đừng tùy tiện khoa tay múa chân khiến người ta lầm tưởng rằng chú Hai dạy dỗ chị không tốt."

Luật Thiên Huệ tức giận đến xanh mặt: "Mày đúng là đồ không có tiền đồ, thích chơi với loại nghèo kiết xác này. Khó trách ba mẹ mày không thích mày! Ngay cả giả vờ giả vịt cũng không chịu!"

Lúc trước Ôn Oanh được Luật Cảnh Chi đứng ra vì mình, lúc này thấy cậu bé bị bắt nạt là lập tức đứng ra nói: "Dáng vẻ chanh chua của chị mới không được ai thích ấy!"

"Mày nói ai đấy? Đồ nhà quê!" Ánh mắt Luật Thiên Huệ sắc bén nhìn về phía Ôn Oanh.

Âm thanh Ôn Oanh rất mềm mại nhưng giọng điệu rất cương quyết: "Ai trả lời thì là người đó."

"Mày!"

Luật Thiên Huệ giơ tay muốn đánh Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đứng chắn trước mặt Ôn Oanh lớn tiếng cảnh cáo Luật Thiên Huệ: "Ra ngoài!"

"Mày dám đuổi tao?"

Luật Thiên Huệ thét lên.

"Kiều Ngũ!"

Luật Cảnh Chi lạnh lùng nhìn Luật Thiên Huệ, ngay sau đó có một người đàn ông toàn thân cơ bắp đi tới.

Anh ta đi tới trước mặt Luật Thiên Huệ, vươn tay nói: "Mời, cô Thiên Huệ."

Luật Thiên Huệ tức giận đỏ mặt, chỉ vào Luật Cảnh Chi nói: “Mày chờ, chờ đó! Tao chắc chắn sẽ đi nói với ông nội!"

"Làm phiền chị rồi."

Giọng điệu của Luật Cảnh Chi hờ hững làm Luật Thiên Huệ tức giận muốn quay lại đánh cậu bé.

Thế nhưng Kiều Ngũ còn đang đứng trước mặt nên Luật Thiên Huệ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Con cái nhà họ Luật đều biết Luật Hạo Chi phát rồ mời một vệ sĩ siêu cấp lợi hại cho em trai. Bất kể ai tới cũng đều không có tác dụng, người này chỉ nghe lời một mình Luật Cảnh Chi.

Hơn nữa giá trị vũ lực siêu cao.

Cho dù Luật Thiên Huệ không cam lòng cũng chỉ có thể mang theo chị em của mình rời đi.

Nói là chị em nhưng trên thực tế cũng chỉ là mấy cô gái chạy theo nịnh bợ.

Đám người đó đi rồi, Luật Cảnh Chi mới ghét bỏ dặn dò quản gia: "Thay thảm và những thứ này đi."

Sau đó cậu bé xoay người lại, trông thấy Ôn Oanh đang bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu ngơ ngác đứng ở đó.

"Bị dọa sợ rồi đúng không?"

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt dễ thương như bánh bao tràn ngập lo lắng.

Ôn Oanh lắc đầu, ánh mắt lóe sáng: "Tớ còn tưởng Chi Chi sẽ bị bắt nạt, không ngờ Chi Chi lợi hại ghê!"

"Đây là nhà tớ."

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ mở miệng.

Nếu cậu bé bị người khác bắt nạt trong nhà mình thì nói ra còn không biết sẽ mất mặt cỡ nào.

"Người vừa rồi là ai vậy?" Trông hung dữ quá.

Ôn Oanh rất lo lắng người nọ lại đến bắt nạt Luật Cảnh Chi, hơn nữa người nọ còn đòi trở về tố cáo.

"Chị họ tớ."

Luật Cảnh Chi không thích người nhà họ Luật chút nào.

Quá tồi tệ.

Thối rữa đến tận xương tủy.

Ông nội cậu bé có đến mấy người vợ, đến phiên con trai cũng học theo, mỗi một người đều có vợ lẽ. Trong đó ba của Luật Thiên Huệ là Luật Hoài Châu đứng hàng thứ ba, theo ông nội không học được gì khác mà lại nuôi một đống tình nhân.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 477



Cụ thể ra sao thì Luật Cảnh Chi không biết, nhưng sinh ra tận bốn người con.

Mỗi ngày mẹ Luật Thiên Huệ đều cãi nhau với những người phụ nữ kia, Luật Thiên Huệ cũng học được những thủ đoạn của mẹ cô ta.

Rất không chịu nói lý.

Khiến người ta ghê tởm.

Ôn Oanh lo lắng hỏi: "Vậy ông nội mà chị ấy đòi mách có phải là ông nội của cậu không? Ông nội của cậu có mắng cậu không?"

"Sẽ không đâu."

Không phải Luật Cảnh Chi xem thường Luật Thiên Huệ, mà là cả nhà Luật Thiên Huệ đó giờ chưa từng lọt vào mắt ông nội.

Ông nội còn ngại bị cả nhà bọn họ làm bẽ mặt, mỗi ngày lên tạp chí lá cải khiến cho cả nhà bọn họ đều trở thành đề tài trò chuyện trong lúc rỗi rãi của giới xã hội thượng lưu.

Luật Thiên Huệ chỉ hù dọa ngoài miệng, tuyệt đối sẽ không đi tố cáo.

"Thật sao?" Ôn Oanh vẫn không yên tâm.

Cô bé cảm thấy mình đã gây thêm phiền toái cho Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi an ủi cô bé: "Thật sự không đâu. Chị ta không có gan đâu, lần trước chị ta đi tố cáo rồi mất hết cả tiền tiêu vặt đấy."

"Tiền tiêu vặt?"

Luật Cảnh Chi lỡ miệng, sợ Ôn Oanh sẽ hỏi tiền tiêu vặt là cái gì, không phải cậu bé cố ý nói ra cái này.

Nhưng cậu bé vẫn gật đầu, định chuyển đề tài sang cái khác.

Không ngờ Ôn Oanh lại cẩn thận gật đầu nói: "Chiêu này thật độc ác! Không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ.”

“???”

Ôn Oanh lại biết không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ?

Chẳng lẽ...

"Tiền tiêu vặt của cậu có bị tịch thu không?" Luật Cảnh Chi tò mò hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: "Là ba tớ!"

Luật Cảnh Chi đã hiểu.

Bất cứ chuyện gì xảy ra với chú Ôn đều rất bình thường, không cần phải quá kinh ngạc.

"Tớ cũng cho cậu chút tiền tiêu vặt nhé!" Luật Cảnh Chi nhìn phúc lớn trước mắt, còn nói thêm: "Coi như là phần thưởng cậu làm đồ ngọt cho tớ, được không?"

Ôn Oanh muốn nói mình có tiền nhưng tiền của cô bé không thể dùng được ở đây.

"Không cần đâu."

Cô bé không thể không đòi tiền của người khác được.

Luật Cảnh Chi không đưa được tiền nên có hơi giận mình.

"Mau ăn đi." Ôn Oanh thấy cậu bé hơi mất hứng bèn đưa bánh ngọt trong tay qua: "Hiện tại tớ không thiếu tiền, cũng có tiền tiêu vặt. Chỉ là tiền tiêu vặt không dùng được ở đây thôi."

Luật Cảnh Chi tỉnh bơ nói: "Vậy tớ đổi giúp cậu."

"Được không?" Ôn Oanh lại ngượng ngùng hỏi: "Có phiền phức quá không?"

"Không đâu."

Ôn Oanh lấy ra mấy tờ tiền lẻ, gom lại cũng chỉ có mười đồng.

Luật Cảnh Chi biết số tiền này đối với một đứa bé mà nói không dễ gì mới có được. Rất nhiều gia đình còn không có nổi mười đồng để gửi tiết kiệm.

"Oanh Oanh có nhiều tiền như vậy sao?" Luật Cảnh Chi kinh ngac nói.

Đáy mắt Ôn Oanh lóe lên niềm vui sướng: "Cái này có thể đổi được rất nhiều tiền sao?"

"Có thể."

Luật Cảnh Chi không chút biến sắc dứt lời, trực tiếp đưa tiền cho quản gia trước mặt Ôn Oanh.

"Đổi giúp cháu một chút."

"Được, cậu chủ."

Quản gia cầm mười đồng rời đi, không bao lâu sau đã trở về, còn cầm theo một chồng tiền thật dày trong tay.

"Cậu chủ, tôi đổi xong tiền rồi."

Quản gia cười híp mắt đưa tiền cho Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi nhận lấy rồi đưa cho Ôn Oanh, Ôn Oanh không dám tin nhìn số tiền này: "Thế này cũng nhiều quá rồi!"

"Không nhiều lắm, cậu nghĩ xem cậu có thể dùng mười đồng mua bao nhiêu quả trứng gà?" Luật Cảnh Chi tỉnh bơ hỏi.

Ôn Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể mua được thật nhiều thật nhiều trứng gà!"

"Ở đây câu cũng có thể mua được nhiều trứng gà."

Đây cũng không tính là Luật Cảnh Chi lừa gạt Ôn Oanh, mua trứng gà ở đây với số tiền này có hơi khác Ôn Oanh lấy mười đồng mua trứng gà ở bên kia, nhưng khái niệm cũng không khác nhau là mấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 478



"Vậy cậu cầm đi! Không phải cậu nói muốn mua quà cho bà nội sao? Bây giờ trong tay cậu có tiền, có thể cho bà nội một niềm vui bất ngờ rồi."

Hai má Ôn Oanh đỏ bừng: "Vậy tớ sẽ đi mua bơ! Bên bọn tớ không mua được cái này!"

Luật Cảnh Chi: "..."

"Nếu cậu cần, tớ có thể bảo anh trai tớ mang qua cho cậu." Luật Cảnh Chi cầm bút lên viết số điện thoại và địa chỉ của anh trai ở Sở Thành: "Tuy tớ biết anh trai cậu chắc chắn biết địa chỉ của anh trai tớ, nhưng tớ vẫn viết cho cậu. Nhỡ đâu có chuyện gì thì cậu cứ liên lạc với anh trai tớ. Sau này cuối tuần, tớ có cơ hội đi cùng anh trai thì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, được không?"

Luật Cảnh Chi lo lắng mình lâu không liên lạc với Ôn Oanh thì Ôn Oanh sẽ có người bạn khác.

Ôn Oanh không biết tâm tư nhỏ nhặt của cậu bé, bèn viết số điện thoại trong nhà cho cậu bé: "Vậy tớ cũng viết số điện thoại nhà của tớ cho cậu!"

"Được!"

Luật Cảnh Chi cong môi.

Tuổi còn nhỏ đã có một khuôn mặt vô cùng đẹp mắt, cậu bé mà cười một cái là trong mắt Ôn Oanh nở hoa.

Chi Chi cười đẹp ghê!

Chẳng trách cậu bé tên là Chi Chi.

"Vậy mấy ngày nữa tớ dẫn cậu đi mua quà nhé? Không dẫn anh trai tớ theo, chúng ta lén đi thì mới là bất ngờ." Luật Cảnh Chi không lo lắng vấn đề an toàn, cậu bé mang theo Kiều Ngũ là được.

Ôn Oanh vừa nghe đến hai chữ bất ngờ, nhất thời kinh ngạc nói: "Được!"

"Vậy mấy ngày nữa trời không mưa, tớ sẽ dẫn cậu đi."

"Ừm."

Hai đứa nhóc lén lút hứa hẹn sau lưng người lớn.

Mỗi ngày bọn nhỏ đều vui vẻ.

Nhưng người lớn thì không vui vẻ được như vậy.

Ôn Thiều Ngọc ngồi xổm trong lớp học, mỗi ngày đều có cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hắn thích ca hát.

Nhưng hắn không thích kiến thức nhạc lý, hắn thích diễn kịch, cho nên học rất nhiều tiết diễn kịch.

"Không cần anh phổ nhạc, nhưng ít nhất anh cũng phải thành thạo phổ nhạc cơ bản chứ?" Tư Đồ Quang Diệu nhận được báo cáo của thủ hạ, lập tức sang đây xem.

Ôn Thiều Ngọc chán nản nói: "Diễn kịch rất tốt."

"Diễn kịch rất mệt mỏi."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn hắn như vậy là biết Ôn Thiều Ngọc không nghe lọt.

Buổi chiều là lớp thanh nhạc.

Tư Đồ Quang Diệu biết Ôn Thiều Ngọc không muốn học nên dứt khoát đưa hắn đi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Ôn Thiều Ngọc ngồi trong xe nhìn ra ngoài.

Hẳn có nhìn cũng không biết mình đi đâu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Đợi đến lúc đó anh sẽ biết."

"Thần thần bí bí."

Ôn Thiều Ngọc chấp nhận sự thật rằng Tư Đồ Quang Diệu rất có tiền.

Nhưng hắn không mù, khí chất của Tư Đồ Quang Diệu rất khác biệt, chỉ là hắn không hiểu lắm, vì sao thằng nhóc này cứ muốn giành mẹ với hắn.

Mỗi ngày Tư Đồ Quang Diệu đều phải về nhà ăn cơm, mẹ hắn đối xử với thằng nhóc này còn tốt hơn cả hắn!

Xe chạy hơn một tiếng mới dừng lại.

"Nơi này là ở đâu thế? Sao lại hoang vu quá vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài cũng không muốn xuống xe.

Xa xôi, cũ nát, còn có nhà cửa rách nát.

Vô cùng hoang vu!

Tư Đồ Quang Diệu xuống xe trước, nhìn Ôn Thiều Ngọc nhát gan núp trong xe không dám đi ra còn cố ý hù dọa hắn: "Hối hận à? Đến rồi! Ra nhanh đi, tôi còn phải giao hàng."

Ôn Thiều Ngọc nhất thời căng thẳng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Bán anh!"

Chứ còn làm gì nữa!

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lẽo nói xong mới trầm giọng dặn dò: "Lôi người kia xuống cho tôi, mang vào trong."

Tài xế và vệ sĩ của anh ấy lập tức tiến lên.

Ôn Thiều Ngọc bị dọa tè ra quần.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 479



"Tôi không ra! Đừng hòng bán tôi! Tư Đồ Quang Diệu, cậu làm thế này thì về sau làm sao còn có thể nhìn mặt mẹ tôi được nữa? Mẹ nuôi của cậu sẽ đau lòng." Ôn Thiệu Ngọc hét với bóng lưng của Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu thâm trầm nói: "Sẽ không đâu, về sau mẹ nuôi cũng chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa!"

"Cậu không phải người!"

Ôn Thiều Ngọc không ngờ tới hôm nay Tư Đồ Quang Diệu mới lộ bộ mặt thật.

Đúng là che giấu rất kỹ càng.

Hắn vẫn luôn không phát hiện ra.

Tư Đồ Quang Diệu không thèm cho hắn một chút mặt mũi nào: "Lôi người trong xe xuống.”

Các vệ sĩ mở cửa xe, trực tiếp lôi Ôn Thiều Ngọc xuống. Ôn Thiều Ngọc khóc cha Gọi mẹ cũng vô dụng, thế nên hắn mắng thẳng mặt Tư Đồ Quang Diệu.

"Cậu đúng là con sói mắt trắng! Lòng lang dạ sói! Lúc trước tôi không nên cứu cậu, để cậu..."

Ôn Thiều Ngọc mắng vô cùng sôi trào.

Ngay sau đó nhìn thấy một tên béo mập có vóc dáng không cao lắm đi từ bên trong ra, tên béo mặc quần cộc to đùng, bên trên là một chiếc áo sơ mi hoa. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu thì mặt mũi tươi cười nghênh đón, thái độ vô c*̀ng cung kính.

Nghe thấy tiếng mắng của Ôn Thiều Ngọc bèn tìm tiếng nhìn sang.

"Ơ hay! Vị này chính là người mà anh đề cử đến sao? Đúng là rất phù hợp với hình tượng nhân vật của chúng tôi. Tôi sẽ đưa kịch bản cho anh ấy xem trước, để anh ấy diễn thứ hai đoạn nhé?"

Tư Đồ Quang Diệu không có ý kiến: "Anh là đạo diễn, anh cứ xem mà làm."

"Được!"

Đạo diễn nói xong, Ôn Thiều Ngọc mới trợn tròn mắt.

Đây là đoàn làm phim sao?

Là đoàn làm phim phải không!

Ôn Thiều Ngọc không giãy giụa nữa mà lẳng lặng quan sát.

"Thợ trang điểm có ở đây không? Đưa anh Ôn qua đó trang điểm chút đi, lát nữa chúng ta sẽ quay. Tiểu Thuyền, cậu tới hướng dẫn anh Ôn di chuyển đi." Đạo diễn hô về phía đoàn làm phim.

Bên trong nhanh chóng có một người bước ra.

Người đàn ông tên Tiểu Thuyền kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt, tóc ngắn màu đen chia hai tám.

Sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy.

Có một loại phong tình của người nước ngoài.

Nhìn giống như một cái xiên thịt.

Ôn Thiều Ngọc không dám nói ra, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều thịt xiên. Hắn bắt đầu nhìn với một cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy quái dị nhưng người ta lớn lên trông xinh đẹp vẫn làm hắn chịu không nổi, hắn tình nhìn nhiều thêm mấy lần.

Ôn Thiều Ngọc rất bình tĩnh, thấy Tiểu Thuyền đi tới còn cười với người ta.

"Anh Ôn, tôi dẫn anh đến phòng trang điểm nhé?"

Thái độ của Tiểu Thuyền rất tốt.

Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu như cười như không nhìn hắn. Ôn Thiều Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt không đỏ tim không đập đi theo Tiểu Thuyền vào bên trong.

Phòng trang điểm nằm ở một góc, phía trên có một cái lều, bên trong đặt một tấm gương.

Trên đầu còn có một cái đèn.

Thợ trang điểm là một người đàn ông, thấy Tiểu Thuyền dẫn người vào bèn đưa mắt nhìn Tiểu Thuyền.

Tiểu Thuyền nói: "Đây là anh Ôn mà đạo diễn vừa nói đến."

"Anh Ôn, đến đây, anh ngồi chỗ này đi!" Giọng điệu của của thợ trang điểm khiến Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.

Hắn không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, phát hiện người trang điểm trước mắt này hình như là một người đàn ông. Hắn không nhăn nhó nữa, nhanh chóng ngồi xuống. Trước đây, hắn muốn đứng trên sân khấu, bây giờ hắn muốn bước lên màn ảnh rộng.

Ôn Thiều Ngọc rất quý trọng mỗi một cơ hội.

Từ cuộc thi ca hát hắn đã hiểu được một chuyện, cơ hội vừa hơi xuất hiện là sẽ thoáng qua mất ngay. Cho dù là cơ hội của mình cũng có thể bị người khác cướp đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back