Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 470



Lúc anh ấy quay người lại đã suýt nữa đu.ng phải Ôn Độ.

Tư Đồ Quang Diệu lui về phía sau một bước nói: "Sao không đi?"

"Cũng phải đi được mới được."

Sắc mặt Ôn Độ nghiêm nghị nhìn chằm chằm những người đàn ông trước mắt, cậu cho rằng những người này là tới để bắt Tư Đồ Quang Diệu.

Cậu không có khả năng ném Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.

Thế nên cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không để những người này mang Tư Đồ Quang Diệu đi.

Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy những người này lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Ôn Độ.

Sắc mặt anh ấy sa sầm: "Xử lý xong thì ở lại đây làm gì? Làm đội quân đất nung à?"

Mọi người bị mắng: “...”

Những người đó không dám nói nhảm một câu nào, tên dẫn đầu xua tay, thế là những người khác nhanh chóng tản ra.

Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn nói: "Mẹ nuôi, mẹ mau lên xe đi, chúng ta về nghỉ sớm một chút. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, mẹ cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả."

Sắc trời quả thật đã muộn.

Bà Ôn làm bộ như không phát hiện ra thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe ra là bà ngồi vào trong ngay.

Các thủ hạ của Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa đã kinh ngạc đến độ rớt cằm.

Bọn họ đã thấy gì?

Những người này ai nấy đều cho rằng trước mắt mình xuất hiện ảo giác.

Tư Đồ Quang Diệu không quan tâm đám ngốc này nghĩ gì.

Anh ấy tự mình lái xe rời đi.

Lúc trở lại biệt thự, trong biệt thự đã đèn đuốc sáng trưng.

Tư Đồ Quang Diệu đi Gọi điện thoại, Luật Hạo Chi dẫn Ôn Oanh đến biệt thự, ngay lập tức được tiếp đãi nhiệt tình.

Ôn Thiều Ngọc ở trong mơ cũng không dám nghĩ đời này mình còn có thể tốt số như vậy, được ở trong một căn phòng vừa lớn vừa xa hoa.

Hắn có chút lo sợ bất an.

Thật ra trước đó hắn cũng từng hoài nghi thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, sau khi biết được thân phận của Tư Đồ Quang Diệu rồi thì trong đầu không có ấn tượng cụ thể gì.

Cho đến bây giờ nhìn thấy căn nhà lớn xa hoa này, hắn mới cảm giác được Tư Đồ Quang Diệu còn có tiền hơn cả trong tưởng tượng của mình.

Hắn không đi đâu cả, chỉ ngồi chờ trong phòng khách.

Hai anh em Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi rất tự nhiên ngồi trên sô pha, uống sữa được quản gia bảo người đưa lên, lẳng lặng chờ chủ nhân trở về.

Luật Cảnh Chi và Ôn Oanh ở bên cạnh len lén nói chuyện phiếm.

"Oanh Oanh, ở đây sẽ cách xa nhà tớ một khoảng rất dài. Hay là cậu cứ ở lại nhà tớ giống như mấy ngày trước được không?"

Luật Cảnh Chi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn chơi cùng.

Cậu bé rất thích chơi cùng Ôn Oanh.

Ôn Oanh cảm thấy bà nội và ba ở đây, hình như cũng không có gì không an toàn.

Cô bé phồng má suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tớ làm bánh ngọt nhỏ xong thì có thể đưa tới cho ba và bà nội tớ ăn không?"

"Đương nhiên có thể. Đến lúc đó chúng ta còn có thể tự mình mang bánh ngọt tới."

Luật Cảnh Chi biết mình có thể không giữ được Ôn Oanh, vậy nên cậu bé sẽ dùng hết khả năng để giữ Ôn Oanh ở lại nhà mình thêm một thời gian nữa.

Ôn Oanh không nhận ra được tâm tư nhỏ nhặt đó của Luật Cảnh Chi.

Cô bé quả thật rất thích những thứ Luật Cảnh Chi và đầu bếp làm.

"Vậy ngày mai tớ sẽ trực tiếp qua tìm cậu nha."

Ôn Oanh không biết mình còn có thể ở bên này bao lâu, cô bé muốn cố gắng hết sức để tạo ra một ít đồ ăn ngon.

Làm một chiếc bánh nhỏ đòi hỏi kỹ năng, hơn nữa làm mỗi chiếc bánh đều không giống nhau.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 471



Mặc dù trên cơ bản đều tương tự.

Nhưng chỉ cần có sự khác biệt rất nhỏ cũng dẫn tới mùi vị sẽ thay đổi.

"Ngày mai tớ trực tiếp bảo tài xế chờ cậu ở cửa. Sau khi cậu ra là có thể lên thẳng xe luôn." Luật Cảnh Chi nói xong, dưới đáy mắt còn mang theo mong chờ.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ra dấu OK.

Luật Cảnh Chi không nhịn được nhếch miệng.

"Vậy cứ quyết định vậy đi."

Lời Luật Cảnh Chi còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện.

Ngay sau đó bà Ôn vào trong đầu tiên, Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn là nhào tới giống như một con yến nhỏ.

"Bà nội, cuối cùng bà cũng tới rồi. Lúc nãy con lo cho bà lắm."

Từ sau khi Ôn Oanh mơ thấy người trong nhà đều xảy ra chuyện là cô bé vô cùng dính lấy người trong nhà.

Chỉ là ban đầu không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

"Có phải chờ sốt ruột lắm không?" Bà Ôn vẫn luôn có rất nhiều kiên nhẫn dành cho cháu gái.

Ôn Thiều Ngọc cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con..."

"Con chẳng mang theo gì cả."

Khuôn mặt của bà Ôn căng thẳng khiến Ôn Thiều Ngọc không dám hó hé một câu nào, chỉ vô cùng sợ hãi mà im lặng đứng bên cạnh.

Tư Đồ Quang Diệu khẽ nhíu mày.

Ôn Độ ở bên cạnh thấp giọng nói: "Có phải chú cảm thấy bà nội con đối xử với ba con quá nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt, không giống như con ruột không?"

Tư Đồ Quang Diệu không ngờ Ôn Độ lại nói trắng ra như vậy.

Nhưng anh ấy vẫn gật đầu.

"Bà nội con cũng rất hy vọng ba con không phải là con ruột của bà. Bà cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao mình lại sinh ra một người dở hơi như vậy."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

"Ba con chính là người như thế, cho dù có ai đó cho ông ấy một chút sắc mặt tốt là ông ấy vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Có thể ông ấy trời sinh chính là một người cần một người khác trông nom, cho nên về sau ba con phạm sai lầm, chú cũng tuyệt đối không được mềm lòng, nên quản lý thì nhất định phải quản lý."

Ôn Độ đúng là rất sợ ba cậu đi đường vòng.

Đi đường vòng không đáng sợ, đáng sợ chính là chơi xong cái mạng nhỏ của mình rồi chính mình cũng không rõ mình đã chơi xong cái mạng nhỏ đó như thế nào.

Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc ra vẻ dỗ dành bà Ôn, tuy bà Ôn nghiêm mặt nhưng chỉ cần vừa mở miệng ra là toàn nói lời quan tâm đến Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc lập tức mặt mày hớn hở, cười vô cùng ngây thơ.

Tư Đồ Quang Diệu hết sức hâm mộ Ôn Thiều Ngọc.

Không phải người đàn ông nào hơn ba mươi tuổi cũng còn có thể duy trì dáng dấp như thế này.

"Ở đây hết rồi, con không cần lo lắng đâu."

"Cảm ơn chú."

"Người một nhà không cần khách sáo."

Thời gian không còn sớm nữa.

Luật Hạo Chi dẫn em trai trở về.

Người nhà họ Ôn cũng trở về phòng của mình.

Nửa đêm.

Ôn Độ đói tỉnh bèn ngồi dậy tìm đồ ăn.

Cậu đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy bên trong có tiếng động, cậu lập tức cảnh giác. Nhìn thoáng qua mọi nơi, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên rồi chậm rãi đi tới phòng Bếp.

Nương theo ánh trăng thấy rõ người ngồi xổm trong phòng, Ôn Độ mới giơ tay bật đèn lên.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, trong tay còn cầm một cái đùi gà mà miệng hắn dính toàn là dầu mỡ.

Hắn cười hì hì với con trai: "Tiểu Độ, muốn ăn không?"

Một lát sau.

Hai ba con ngồi xổm trong phòng bếp, trong tay mỗi người đều ôm đùi gà gặm.

"Ba."

"Hả?"

"Ngày mai con phải đi rồi, bà nội và em gái sẽ ở lại đây. Ngày mai ba cũng phải đi học, mấy cái mà bên đó dạy đều là kiến thức nhạc lý. Nếu ba muốn tiếp tục hát thì phải học cho tốt. Cái này tốn không ít tiền đâu."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 472



Ôn Độ biết ba cậu là người không có kiên nhẫn gì mấy, nhưng nói rõ ràng đạo lý cho hắn hiểu thì hắn cũng sẽ biết chừng mực.

Cậu thấy ba cậu vừa nghe nói lớp học thu không ít tiền là nhíu mày.

Ôn Độ lại hạ một liều thuốc mạnh: "Có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ba đi bán bánh bao."

"Ba sẽ đi."

Ôn Thiều Ngọc cắn răng.

Hắn tuyệt đối không ngờ mình đã lớn tuổi rồi mà còn phải đi học.

Đầu hắn lập tức ong ong.

Nhưng nhớ lại cảm giác đứng ca hát trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc lại phấn chấn thêm một lần nữa. Không phải chỉ là học tập thôi sao? Chỉ cần học xong là hắn không cần đến nữa.

"Con mua cho ba một cửa hàng, để ba mở cửa hàng bán bánh bao." Ôn Độ lấy một quả táo đỏ cho Ôn Thiều Ngọc ăn. Ôn Thiều Ngọc hỏi thăm không ít chuyện cửa hàng, nghe nói như thế tinh thần lập tức phấn chấn.

"Mua cửa hàng tốn nhiều tiền lắm! Hơn nữa ba cũng không có thời gian quản lý đâu. Hay là, ba không đi..." Đi học nữa?

"Không cần, cửa hàng có người quản lý rồi." Ôn Độ ném xương vào thùng rác, lại xé cánh gà đưa cho ba: "Ăn nhiều một chút, chúc ba bay cao hơn."

Ôn Thiều Ngọc nhận lấy, lo lắng hỏi: "Để người khác quản lý có ổn không?"

"Sao lại không ổn?" Ôn Độ lại ngồi xổm xuống.

Rất nhiều công ty lớn vẫn do người bên ngoài quản lý.

Ôn Thiều Ngọc do dự nói: "Nhỡ đâu thua lỗ thì sao?"

"Vậy ba phải cố gắng học tập, chờ đến khi ba nổi tiếng quay về vào cửa hàng ăn một bữa, sau đó người hâm mộ của ba sẽ chạy tới cửa hàng ăn, đến lúc đó còn lo là sẽ làm ăn không tốt sao?"

Ôn Độ quay đầu nhìn ba cậu một cái: "Ba, ba đừng nói với con là ba sợ đấy nhé?"

"Không thể nào!"

Ôn Thiều Ngọc là kiểu người có áp lực càng lớn thì càng có tinh thần cố gắng phấn đấu.

Nếu như không cho hắn một chút áp lực, nói không chừng mỗi ngày Ôn Thiều Ngọc đều giống như cá muối. Không ép hắn đến một mức nhất định thì Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không cố gắng.

Ôn Độ đã sớm hiểu rõ tính cách của ba cậu, dễ dàng bóp lấy mạch máu của hắn.

"Vậy sau này khi con ra ngoài xã giao với người khác sẽ nói ngôi sao đó là ba con, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất có mặt mũi. người đó Muốn ăn một bữa cơm cùng ba thì lúc bàn chuyện làm ăn chắc chắn sẽ không làm khó con, còn có thể rất chăm sóc cho con."

Ôn Độ lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho Ôn Thiều Ngọc.

Trong đầu Ôn Thiều Ngọc lập tức hiện ra một hình ảnh, hắn ngồi ở vị trí trung tâm được không ít người lấy lòng. Những người đó còn cam đoan với hắn rằng chuyện làm ăn tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.

Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, ý chí chiến đấu của Ôn Thiều Ngọc lập tức sục sôi.

"Con cứ chờ đi, chờ sau này có ba chống đỡ cho con." Ôn Thiều Ngọc nói xong bèn cúi đầu gặm nốt cánh gà, lại nhìn chằm chằm vào con gà còn lại.

Ôn Độ đứng dậy lấy giúp hắn: "Ba ăn con này đi, bên trong vẫn còn một con nữa."

Ôn Thiều Ngọc không khách sáo.

Hai ba con ngồi xổm trong bếp mỗi người ăn một con gà, ăn uống no đủ rồi lại tự về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Bà Ôn đi nấu cơm mới phát hiện đầu Bếp trong nhà đã làm xong cơm rồi.

Lúc Bà Ôn đi qua phòng bếp nhìn thấy có không ít xương gà bị vứt trong sọt rác, vì thế bà bước ra khỏi phòng Bếp với sắc mặt không tốt lắm.

Con trai và cháu trai chưa dậy, ngay cả chủ nhân của căn nhà này cũng chưa dậy.

Trong lòng bà có chuyện không biết nên nói với ai.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 473



Người duy nhất đã dậy rồi là cháu gái, cô bé đang ở phòng khách chậm rãi khoa tay múa chân, cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.

"Oanh Oanh, con đang làm gì vậy?"

Ôn Oanh xoay người nhìn thấy bà Ôn bèn cười he he nói: "Bà nội, con đang đánh Thái Cực Quyền. Bà có muốn đánh với con không? Nghe Chi Chi nói cái này dùng để tăng cường cơ thể, ông nội cậu ấy ngày nào cũng đều đánh Thái Cực Quyền, sức khỏe rất tốt."

Lúc này bà Ôn cũng không có việc gì làm.

Nếu đổi thành căn nhà lúc trước, bà còn phải làm bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa.

Hiện tại trong nhà này có người hầu nên chuyện gì cũng không tới phiên bà làm.

Bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi nên bà cũng không biết làm gì.

"Cái này có tác dụng sao? Người ta sống lâu trăm tuổi là vì ăn ngon uống ngon, còn có người chăm sóc thân thể, cũng sẽ không mệt nhọc."

Ngoài miệng bà Ôn tuy nói như vậy nhưng cũng đã đứng bên cạnh Ôn Oanh rồi.

"Cái này vung tay vung chân thế nào?"

Ánh mắt Ôn Oanh cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng kiên nhẫn nói: "Bà cứ làm vậy là được. Chiêu này gọi là Bạch Hạc vỗ cánh! Động tác thế này, từ bên này..."

Ôn Oanh nói rất rõ ràng.

Bà Ôn làm theo cháu gái đứng ở đây khoa tay múa chân, sau đó cảm thấy cơ thể mình ấy mà lại nóng hầm hập.

"Cái này trông chậm rãi mà cũng mệt ghê." Trong lúc tự hỏi, bà nghĩ đến sức khỏe của cháu gái mình, không nhịn được mà khích lệ một chút: "Cái này hợp cho con làm lắm. Con không thể vận động quá mạnh nên rèn luyện cơ thể cũng vừa đúng."

"Còn Bát Đoạn Cẩm nữa, bà muốn đánh không?"

Ôn Oanh đánh xong một bộ Thái Cực Quyền còn phải đánh Bát Đoạn Cẩm, một mình đánh cái này không có ý nghĩa gì nên cô bé mời bà nội làm cùng mình.

Bà Ôn rất tò mò: "Bát Đoạn Cẩm là cái gì?"

"Chính là cái này."

Ôn Oanh không nói rõ, dù sao cô bé cũng đã bắt đầu khoa tay múa chân rồi, vì thế cô bé vừa khoa tay múa chân vừa giải thích, bảo bà Ôn nhanh chóng làm theo.

Bà Ôn cảm thấy thứ này rất tốt cho cơ thể hoạt động.

"Về sau con luyện tập cái này mỗi ngày thì sẽ tốt lắm."

"Bà nội, bà cũng phải rèn luyện cùng con." Ôn Oanh Muốn bà nội sống lâu trăm tuổi.

À, trăm tuổi không đủ.

Rất nhiều người có thể dễ dàng sống đến hơn một trăm tuổi.

Ôn Oanh hy vọng bà nội cũng có thể sống lâu như vậy.

"Bà bận rộn suốt ngày, làm gì có thời gian rèn luyện thứ này chứ."

Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Đánh xong một bộ Thái Cực Quyền và Bát Đoạn Cẩm, gặp phải chỗ nào không hiểu còn bảo Ôn Oanh chỉ thêm hai

lần.

Đợi đến khi hai người họ về phòng thay quần áo.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cũng đã tỉnh rồi.

Bà Ôn thấy hai người bọn họ bèn tiến lên nói: "Hai đứa rất quen thuộc với Quang Diệu, có một chuyện mẹ thân là trưởng bối nên không tiện nói. Quan tâm nhiều thì người ta sẽ cho rằng mẹ muốn nhúng tay vào chuyện trong nhà này.”

“Hai đứa nhắc nhở nó một chút, đầu bếp trong nhà không được thành thật lắm, nửa đêm lại ăn hết cả hai con gà quay, quanh năm suốt tháng thế này không biết còn có thể ăn mất bao nhiêu thứ nữa."

Ôn Độ: "..."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Hai ba con liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng một cách ăn ý.

Đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu dậy rồi, Ôn Thiều Ngọc sợ mẹ sẽ nói ra chuyện này nên vội vàng kéo anh ấy ra bên ngoài.

Tư Đồ Quang Diệu nghi ngờ hỏi hắn: "Tôi muốn ăn sáng, anh kéo tôi ra ngoài này làm gì? Có phải là có chuyện gì hay không?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 474



"Tôi muốn hỏi là làm sao để đến công ty." Ôn Thiều Ngọc không hề muốn cho Tư Đồ Quang Diệu biết chút nào về lịch sử đen tối của mình.

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là có chuyện gì.

"Anh muốn đến công ty cũng được. Chờ buổi chiều tôi sẽ phái người đưa anh đến công ty. Bên kia đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, anh cứ đến quầy lễ tân báo tên của mình là sẽ có người dẫn anh đi. Thôi, để tôi đi với anh."

Tư Đồ Quang Diệu lo lắng Ôn Thiều Ngọc đến bên kia sẽ bị người ta bắt nạt.

"Tôi tự đi là được rồi, không cần phiền đến cậu đâu."

"Hay là cùng đi đi, hôm nay anh còn phải ký một bản hợp đồng chính thức."

Tư Đồ Quang Diệu xoay người đi vào trong phòng.

Ôn Thiều Ngọc Muốn ngăn anh ấy lại nhưng không có lý do thích hợp. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu vào phòng ngồi lên ghế chuẩn bị ăn sáng.

Ôn Độ nhìn ba cậu một cái, dùng ánh mắt hỏi: "Chuyện thành rồi sao?"

Ôn Thiều Ngọc mịt mờ lắc đầu.

Ôn Độ nhíu mày.

Bà Ôn bưng ly nước tới, uống nửa ly nước sôi để nguội.

Sau đó bà ngẩng đầu nói với Tư Đồ Quang Diệu: "Quang Diệu, đầu Bếp nhà con làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên căng thẳng.

"Đầu Bếp này là đầu Bếp mới, mới làm ở nhà chúng con chưa được bao lâu."

Bà Ôn nhíu mày: "Có một chuyện mẹ không biết có nên nói với con hay không."

Trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đều vọt lên tận cổ họng.

Ôn Độ lớn tiếng nói: "Bà nội, nếu bà cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp người ta không tốt thì cứ để chú con đổi người khác là được.”

Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng là chuyện gì.

Không ngờ bà Ôn lại cảm thấy tài nấu nướng của người ta không đủ tốt.

Anh ấy mỉm cười nói: "Nếu mẹ nuôi cảm thấy đầu bếp làm không hợp khẩu vị của mẹ nuôi, vậy chúng ta đổi đầu Bếp khác là được."

Không phải chuyện gì lớn.

Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Tài nấu nướng của đầu bếp vẫn ổn."

Không ngờ bà Ôn vậy mà lại không thuận theo lời hai người bọn họ nói, lần này lại nâng trái tim của Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc lên.

"Vậy mẹ nuôi cảm thấy tài nấu nướng của đầu bếp này tốt nên muốn cho tăng thêm chút tiền lương cho người ta sao?" Tư Đồ Quang Diệu đùa giỡn thiếu chút nữa đã dọa Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc phọt cả shit ra.

"Không thể tăng lương cho cậu ta được." Sắc mặt bà Ôn không thay đổi.

Làm sao có thể tăng lương cho kiểu đầu Bếp như vậy chứ? Chuyện này tuyệt đối không được.

"Đúng vậy, vậy nếu không thể tăng lương thì đuổi đi đi."

Ôn Thiều Ngọc không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã thu hút sự chú ý của bà Ôn.

Là lạ.

Sao con trai bà lại nói thế?

Giọng điệu này quá mức vội vàng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng hắn có quỷ.

Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm của bà nội, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong rồi.

Không đợi cậu mở miệng, bà Ôn đã hỏi: "Xương gà trong thùng rác nhà bếp có phải là do con ăn không?"

Ôn Thiều Ngọc: “...”

"Là ba và con ăn, ngày hôm qua con xuống lầu uống nước thấy có người ngồi xổm trong phòng bếp ăn đùi gà làm con giật cả mình. Ba con bảo con phải giữ bí mật giúp ông ấy, cho nên lúc nãy con mới không nói với bà." Ôn Độ áy náy mở miệng.

Ôn Thiều Ngọc khiếp sợ nhìn con trai, sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt con trai, lại thấy con trai nháy mắt với mình mấy cái nên cũng không kéo con trai xuống nước cùng.

Bà Ôn tức giận nghiến răng.

Làm cho bà mất mặt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 475



"Sau này lúc ăn cơm thì ăn cho tử tế để nửa đêm đừng có dậy kiếm ăn nữa." Có người ngoài ở đây, dù sao cũng phải nể mặt con trai nên bà Ôn không nói gì nhiều.

Bà đi rồi.

Tư Đồ Quang Diệu còn đi cùng.

Ôn Thiều Ngọc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Ôn Độ: "Ba hiểu ý lắm đúng không, cũng không kéo con xuống nước cùng."

"Cảm ơn ba!"

"Không cần cảm ơn, đây đều là việc ba nên làm."

Ôn Thiều Ngọc giơ tay muốn vỗ bả vai con trai mới phát hiện nhiều ngày không gặp mà con trai lại cao lên rồi.

Hắn vỗ không hề tự nhiên chút nào mà còn rất phí sức, thế là buông tay xuống đổi thành vỗ cánh tay con trai.

"Con lớn như vậy, cuối cùng ba cũng có thể làm một chuyện vì con."

Ôn Thiều Ngọc rất vui vẻ, không phải bởi vì nửa đêm ăn gà, mà là bởi vì chuyện này đã kéo gần mối quan hệ ba con giữa bọn họ hơn: "Chờ sau này là ba có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa vì con. Tiểu Độ, con đừng chê ba ngu ngốc, ba sẽ cố gắng."

Thật ra Ôn Độ muốn nói: "Ba, ba làm gì cũng được, chỉ cần sống tốt là đủ rồi."

Nhưng cậu không thể nói.

Cậu rất vui mừng vì ba đã tìm được việc mình thích làm.

Điều này cũng chứng minh quỹ đạo vận mệnh của ba đã thay đổi.

"Vậy con chờ ba làm chỗ dựa cho con." Ôn Độ hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn giống như một cậu

nhóc to xác vui vẻ.

Ôn Thiều Ngọc nhất thời tràn đầy tự tin: "Con chờ xem!"

Ngày hôm sau.

Ôn Thiều Ngọc đến lớp đào tạo nghệ sĩ, vẫn là Tư Đồ Quang Diệu tự mình đưa hắn đến.

Người phụ trách đang chờ ở cửa.

Trông vô cùng phô trương.

Ôn Thiều Ngọc lúc đầu còn được chiều mà lo sợ, nhưng đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng thì mặt mày Ôn Thiều Ngọc mới suy sụp.

"Cậu nói cái gì?"

Ôn Thiều Ngọc cất cao giọng nói.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi: "Chuyện này có gì khó chấp nhận chứ? Anh không biết bây giờ đang thịnh hành tam tê* nghệ sĩ sao? Ca hát, diễn xuất, làm MC."

(*) Tam tê nghệ sĩ: Nghệ sĩ thành công ở ba mảng điện ảnh, truyền hình, ca hát.

"Đó là người khác, tôi không làm được." Ôn Thiều Ngọc nhíu mày.

"Không phải anh nói anh muốn làm tấm gương cho con trai mình sao?" Tư Đồ Quang Diệu nói một câu phá hỏng đường lui của Ôn Thiều Ngọc: "Dù sao tôi cũng đưa tiền cho người ta rồi. Nếu anh không học thì sẽ lãng phí số tiền này."

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Hắn học.

Hắn học còn không được sao?

Ôn Thiều Ngọc đau khổ đi vào, tiết thứ nhất là tiết biểu diễn. Hắn theo học trong đó, học được một hồi thì theo kịp.

Há, đây không phải giống như học hát kinh kịch sao?

Hắn thích!

Ôn Thiều Ngọc học tới trưa như cá gặp nước.

Đợi đến buổi chiều đi học kiến thức nhạc lý, Ôn Thiều Ngọc mới biết cái gì gọi là đau khổ. Giáo viên đã dạy hết bài rồi mà hắn vẫn không nhớ được, phải liều mạng viết lên vở.

May là trước khi ra cửa con gái cưng đã nhét cho hắn một quyển sổ xinh đẹp và một cây bút máy.

Nếu không thì giờ hắn đã mù rồi.

Ôn Thiều Ngọc mặc kệ mình có nghe hiểu hay không, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên vở.

Sau khi trở về sẽ tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có thể hắn không phù hợp với ca hát mà thích hợp với diễn xuất hơn.

Nhà họ Luật.

Ôn Oanh ở trong phòng Bếp học theo đầu bếp làm bánh ngọt.

Đầu bếp là người nước ngoài, tay nghề làm bánh ngọt rất khá, làm được rất nhiều bánh ngọt vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.

Ôn Oanh học vô cùng nghiêm túc.

Đây là một trong những cách kiếm tiền của cô bé nên cô bé nhất định phải học tập thật tốt.

"Chi Chi, mau tới nếm thử cái này tớ làm đi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 476



Ôn Oanh bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu trắng như tuyết ra khỏi phòng bếp, đang muốn Gọi Luật Cảnh Chi thì phát hiện trong phòng khách còn có thêm mấy người.

Cô bé đứng tại chỗ, bất an nhìn về phía Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi còn chưa lên tiếng thì cô bé ăn mặc như công chúa kia đã mở miệng trước.

"Cảnh Chi, nhà các em thuê một đứa hầu gái như vậy từ lúc nào thế? Trông thiếu quy củ quá đi mất? Trong nhà có khách quý mà lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài?"

Giọng nói của Luật Cảnh Chi vẫn còn có chút trẻ con nhưng lại như mang theo băng mảnh: "Đây là khách tôi mời tới, nếu ánh mắt chị họ không tốt thì đi gặp bác sĩ đi. Đến nhà người khác phải tự giác biết mình là khách, đừng tùy tiện khoa tay múa chân khiến người ta lầm tưởng rằng chú Hai dạy dỗ chị không tốt."

Luật Thiên Huệ tức giận đến xanh mặt: "Mày đúng là đồ không có tiền đồ, thích chơi với loại nghèo kiết xác này. Khó trách ba mẹ mày không thích mày! Ngay cả giả vờ giả vịt cũng không chịu!"

Lúc trước Ôn Oanh được Luật Cảnh Chi đứng ra vì mình, lúc này thấy cậu bé bị bắt nạt là lập tức đứng ra nói: "Dáng vẻ chanh chua của chị mới không được ai thích ấy!"

"Mày nói ai đấy? Đồ nhà quê!" Ánh mắt Luật Thiên Huệ sắc bén nhìn về phía Ôn Oanh.

Âm thanh Ôn Oanh rất mềm mại nhưng giọng điệu rất cương quyết: "Ai trả lời thì là người đó."

"Mày!"

Luật Thiên Huệ giơ tay muốn đánh Ôn Oanh.

Luật Cảnh Chi đứng chắn trước mặt Ôn Oanh lớn tiếng cảnh cáo Luật Thiên Huệ: "Ra ngoài!"

"Mày dám đuổi tao?"

Luật Thiên Huệ thét lên.

"Kiều Ngũ!"

Luật Cảnh Chi lạnh lùng nhìn Luật Thiên Huệ, ngay sau đó có một người đàn ông toàn thân cơ bắp đi tới.

Anh ta đi tới trước mặt Luật Thiên Huệ, vươn tay nói: "Mời, cô Thiên Huệ."

Luật Thiên Huệ tức giận đỏ mặt, chỉ vào Luật Cảnh Chi nói: “Mày chờ, chờ đó! Tao chắc chắn sẽ đi nói với ông nội!"

"Làm phiền chị rồi."

Giọng điệu của Luật Cảnh Chi hờ hững làm Luật Thiên Huệ tức giận muốn quay lại đánh cậu bé.

Thế nhưng Kiều Ngũ còn đang đứng trước mặt nên Luật Thiên Huệ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Con cái nhà họ Luật đều biết Luật Hạo Chi phát rồ mời một vệ sĩ siêu cấp lợi hại cho em trai. Bất kể ai tới cũng đều không có tác dụng, người này chỉ nghe lời một mình Luật Cảnh Chi.

Hơn nữa giá trị vũ lực siêu cao.

Cho dù Luật Thiên Huệ không cam lòng cũng chỉ có thể mang theo chị em của mình rời đi.

Nói là chị em nhưng trên thực tế cũng chỉ là mấy cô gái chạy theo nịnh bợ.

Đám người đó đi rồi, Luật Cảnh Chi mới ghét bỏ dặn dò quản gia: "Thay thảm và những thứ này đi."

Sau đó cậu bé xoay người lại, trông thấy Ôn Oanh đang bưng ba cái bánh tròn vo đáng yêu ngơ ngác đứng ở đó.

"Bị dọa sợ rồi đúng không?"

Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt dễ thương như bánh bao tràn ngập lo lắng.

Ôn Oanh lắc đầu, ánh mắt lóe sáng: "Tớ còn tưởng Chi Chi sẽ bị bắt nạt, không ngờ Chi Chi lợi hại ghê!"

"Đây là nhà tớ."

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ mở miệng.

Nếu cậu bé bị người khác bắt nạt trong nhà mình thì nói ra còn không biết sẽ mất mặt cỡ nào.

"Người vừa rồi là ai vậy?" Trông hung dữ quá.

Ôn Oanh rất lo lắng người nọ lại đến bắt nạt Luật Cảnh Chi, hơn nữa người nọ còn đòi trở về tố cáo.

"Chị họ tớ."

Luật Cảnh Chi không thích người nhà họ Luật chút nào.

Quá tồi tệ.

Thối rữa đến tận xương tủy.

Ông nội cậu bé có đến mấy người vợ, đến phiên con trai cũng học theo, mỗi một người đều có vợ lẽ. Trong đó ba của Luật Thiên Huệ là Luật Hoài Châu đứng hàng thứ ba, theo ông nội không học được gì khác mà lại nuôi một đống tình nhân.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 477



Cụ thể ra sao thì Luật Cảnh Chi không biết, nhưng sinh ra tận bốn người con.

Mỗi ngày mẹ Luật Thiên Huệ đều cãi nhau với những người phụ nữ kia, Luật Thiên Huệ cũng học được những thủ đoạn của mẹ cô ta.

Rất không chịu nói lý.

Khiến người ta ghê tởm.

Ôn Oanh lo lắng hỏi: "Vậy ông nội mà chị ấy đòi mách có phải là ông nội của cậu không? Ông nội của cậu có mắng cậu không?"

"Sẽ không đâu."

Không phải Luật Cảnh Chi xem thường Luật Thiên Huệ, mà là cả nhà Luật Thiên Huệ đó giờ chưa từng lọt vào mắt ông nội.

Ông nội còn ngại bị cả nhà bọn họ làm bẽ mặt, mỗi ngày lên tạp chí lá cải khiến cho cả nhà bọn họ đều trở thành đề tài trò chuyện trong lúc rỗi rãi của giới xã hội thượng lưu.

Luật Thiên Huệ chỉ hù dọa ngoài miệng, tuyệt đối sẽ không đi tố cáo.

"Thật sao?" Ôn Oanh vẫn không yên tâm.

Cô bé cảm thấy mình đã gây thêm phiền toái cho Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi an ủi cô bé: "Thật sự không đâu. Chị ta không có gan đâu, lần trước chị ta đi tố cáo rồi mất hết cả tiền tiêu vặt đấy."

"Tiền tiêu vặt?"

Luật Cảnh Chi lỡ miệng, sợ Ôn Oanh sẽ hỏi tiền tiêu vặt là cái gì, không phải cậu bé cố ý nói ra cái này.

Nhưng cậu bé vẫn gật đầu, định chuyển đề tài sang cái khác.

Không ngờ Ôn Oanh lại cẩn thận gật đầu nói: "Chiêu này thật độc ác! Không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ.”

“???”

Ôn Oanh lại biết không có tiền tiêu vặt rất đáng sợ?

Chẳng lẽ...

"Tiền tiêu vặt của cậu có bị tịch thu không?" Luật Cảnh Chi tò mò hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu: "Là ba tớ!"

Luật Cảnh Chi đã hiểu.

Bất cứ chuyện gì xảy ra với chú Ôn đều rất bình thường, không cần phải quá kinh ngạc.

"Tớ cũng cho cậu chút tiền tiêu vặt nhé!" Luật Cảnh Chi nhìn phúc lớn trước mắt, còn nói thêm: "Coi như là phần thưởng cậu làm đồ ngọt cho tớ, được không?"

Ôn Oanh muốn nói mình có tiền nhưng tiền của cô bé không thể dùng được ở đây.

"Không cần đâu."

Cô bé không thể không đòi tiền của người khác được.

Luật Cảnh Chi không đưa được tiền nên có hơi giận mình.

"Mau ăn đi." Ôn Oanh thấy cậu bé hơi mất hứng bèn đưa bánh ngọt trong tay qua: "Hiện tại tớ không thiếu tiền, cũng có tiền tiêu vặt. Chỉ là tiền tiêu vặt không dùng được ở đây thôi."

Luật Cảnh Chi tỉnh bơ nói: "Vậy tớ đổi giúp cậu."

"Được không?" Ôn Oanh lại ngượng ngùng hỏi: "Có phiền phức quá không?"

"Không đâu."

Ôn Oanh lấy ra mấy tờ tiền lẻ, gom lại cũng chỉ có mười đồng.

Luật Cảnh Chi biết số tiền này đối với một đứa bé mà nói không dễ gì mới có được. Rất nhiều gia đình còn không có nổi mười đồng để gửi tiết kiệm.

"Oanh Oanh có nhiều tiền như vậy sao?" Luật Cảnh Chi kinh ngac nói.

Đáy mắt Ôn Oanh lóe lên niềm vui sướng: "Cái này có thể đổi được rất nhiều tiền sao?"

"Có thể."

Luật Cảnh Chi không chút biến sắc dứt lời, trực tiếp đưa tiền cho quản gia trước mặt Ôn Oanh.

"Đổi giúp cháu một chút."

"Được, cậu chủ."

Quản gia cầm mười đồng rời đi, không bao lâu sau đã trở về, còn cầm theo một chồng tiền thật dày trong tay.

"Cậu chủ, tôi đổi xong tiền rồi."

Quản gia cười híp mắt đưa tiền cho Luật Cảnh Chi, Luật Cảnh Chi nhận lấy rồi đưa cho Ôn Oanh, Ôn Oanh không dám tin nhìn số tiền này: "Thế này cũng nhiều quá rồi!"

"Không nhiều lắm, cậu nghĩ xem cậu có thể dùng mười đồng mua bao nhiêu quả trứng gà?" Luật Cảnh Chi tỉnh bơ hỏi.

Ôn Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có thể mua được thật nhiều thật nhiều trứng gà!"

"Ở đây câu cũng có thể mua được nhiều trứng gà."

Đây cũng không tính là Luật Cảnh Chi lừa gạt Ôn Oanh, mua trứng gà ở đây với số tiền này có hơi khác Ôn Oanh lấy mười đồng mua trứng gà ở bên kia, nhưng khái niệm cũng không khác nhau là mấy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 478



"Vậy cậu cầm đi! Không phải cậu nói muốn mua quà cho bà nội sao? Bây giờ trong tay cậu có tiền, có thể cho bà nội một niềm vui bất ngờ rồi."

Hai má Ôn Oanh đỏ bừng: "Vậy tớ sẽ đi mua bơ! Bên bọn tớ không mua được cái này!"

Luật Cảnh Chi: "..."

"Nếu cậu cần, tớ có thể bảo anh trai tớ mang qua cho cậu." Luật Cảnh Chi cầm bút lên viết số điện thoại và địa chỉ của anh trai ở Sở Thành: "Tuy tớ biết anh trai cậu chắc chắn biết địa chỉ của anh trai tớ, nhưng tớ vẫn viết cho cậu. Nhỡ đâu có chuyện gì thì cậu cứ liên lạc với anh trai tớ. Sau này cuối tuần, tớ có cơ hội đi cùng anh trai thì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, được không?"

Luật Cảnh Chi lo lắng mình lâu không liên lạc với Ôn Oanh thì Ôn Oanh sẽ có người bạn khác.

Ôn Oanh không biết tâm tư nhỏ nhặt của cậu bé, bèn viết số điện thoại trong nhà cho cậu bé: "Vậy tớ cũng viết số điện thoại nhà của tớ cho cậu!"

"Được!"

Luật Cảnh Chi cong môi.

Tuổi còn nhỏ đã có một khuôn mặt vô cùng đẹp mắt, cậu bé mà cười một cái là trong mắt Ôn Oanh nở hoa.

Chi Chi cười đẹp ghê!

Chẳng trách cậu bé tên là Chi Chi.

"Vậy mấy ngày nữa tớ dẫn cậu đi mua quà nhé? Không dẫn anh trai tớ theo, chúng ta lén đi thì mới là bất ngờ." Luật Cảnh Chi không lo lắng vấn đề an toàn, cậu bé mang theo Kiều Ngũ là được.

Ôn Oanh vừa nghe đến hai chữ bất ngờ, nhất thời kinh ngạc nói: "Được!"

"Vậy mấy ngày nữa trời không mưa, tớ sẽ dẫn cậu đi."

"Ừm."

Hai đứa nhóc lén lút hứa hẹn sau lưng người lớn.

Mỗi ngày bọn nhỏ đều vui vẻ.

Nhưng người lớn thì không vui vẻ được như vậy.

Ôn Thiều Ngọc ngồi xổm trong lớp học, mỗi ngày đều có cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Hắn thích ca hát.

Nhưng hắn không thích kiến thức nhạc lý, hắn thích diễn kịch, cho nên học rất nhiều tiết diễn kịch.

"Không cần anh phổ nhạc, nhưng ít nhất anh cũng phải thành thạo phổ nhạc cơ bản chứ?" Tư Đồ Quang Diệu nhận được báo cáo của thủ hạ, lập tức sang đây xem.

Ôn Thiều Ngọc chán nản nói: "Diễn kịch rất tốt."

"Diễn kịch rất mệt mỏi."

Tư Đồ Quang Diệu nhìn hắn như vậy là biết Ôn Thiều Ngọc không nghe lọt.

Buổi chiều là lớp thanh nhạc.

Tư Đồ Quang Diệu biết Ôn Thiều Ngọc không muốn học nên dứt khoát đưa hắn đi.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Ôn Thiều Ngọc ngồi trong xe nhìn ra ngoài.

Hẳn có nhìn cũng không biết mình đi đâu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Đợi đến lúc đó anh sẽ biết."

"Thần thần bí bí."

Ôn Thiều Ngọc chấp nhận sự thật rằng Tư Đồ Quang Diệu rất có tiền.

Nhưng hắn không mù, khí chất của Tư Đồ Quang Diệu rất khác biệt, chỉ là hắn không hiểu lắm, vì sao thằng nhóc này cứ muốn giành mẹ với hắn.

Mỗi ngày Tư Đồ Quang Diệu đều phải về nhà ăn cơm, mẹ hắn đối xử với thằng nhóc này còn tốt hơn cả hắn!

Xe chạy hơn một tiếng mới dừng lại.

"Nơi này là ở đâu thế? Sao lại hoang vu quá vậy?" Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài cũng không muốn xuống xe.

Xa xôi, cũ nát, còn có nhà cửa rách nát.

Vô cùng hoang vu!

Tư Đồ Quang Diệu xuống xe trước, nhìn Ôn Thiều Ngọc nhát gan núp trong xe không dám đi ra còn cố ý hù dọa hắn: "Hối hận à? Đến rồi! Ra nhanh đi, tôi còn phải giao hàng."

Ôn Thiều Ngọc nhất thời căng thẳng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Bán anh!"

Chứ còn làm gì nữa!

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lẽo nói xong mới trầm giọng dặn dò: "Lôi người kia xuống cho tôi, mang vào trong."

Tài xế và vệ sĩ của anh ấy lập tức tiến lên.

Ôn Thiều Ngọc bị dọa tè ra quần.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 479



"Tôi không ra! Đừng hòng bán tôi! Tư Đồ Quang Diệu, cậu làm thế này thì về sau làm sao còn có thể nhìn mặt mẹ tôi được nữa? Mẹ nuôi của cậu sẽ đau lòng." Ôn Thiệu Ngọc hét với bóng lưng của Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu thâm trầm nói: "Sẽ không đâu, về sau mẹ nuôi cũng chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa!"

"Cậu không phải người!"

Ôn Thiều Ngọc không ngờ tới hôm nay Tư Đồ Quang Diệu mới lộ bộ mặt thật.

Đúng là che giấu rất kỹ càng.

Hắn vẫn luôn không phát hiện ra.

Tư Đồ Quang Diệu không thèm cho hắn một chút mặt mũi nào: "Lôi người trong xe xuống.”

Các vệ sĩ mở cửa xe, trực tiếp lôi Ôn Thiều Ngọc xuống. Ôn Thiều Ngọc khóc cha Gọi mẹ cũng vô dụng, thế nên hắn mắng thẳng mặt Tư Đồ Quang Diệu.

"Cậu đúng là con sói mắt trắng! Lòng lang dạ sói! Lúc trước tôi không nên cứu cậu, để cậu..."

Ôn Thiều Ngọc mắng vô cùng sôi trào.

Ngay sau đó nhìn thấy một tên béo mập có vóc dáng không cao lắm đi từ bên trong ra, tên béo mặc quần cộc to đùng, bên trên là một chiếc áo sơ mi hoa. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu thì mặt mũi tươi cười nghênh đón, thái độ vô c*̀ng cung kính.

Nghe thấy tiếng mắng của Ôn Thiều Ngọc bèn tìm tiếng nhìn sang.

"Ơ hay! Vị này chính là người mà anh đề cử đến sao? Đúng là rất phù hợp với hình tượng nhân vật của chúng tôi. Tôi sẽ đưa kịch bản cho anh ấy xem trước, để anh ấy diễn thứ hai đoạn nhé?"

Tư Đồ Quang Diệu không có ý kiến: "Anh là đạo diễn, anh cứ xem mà làm."

"Được!"

Đạo diễn nói xong, Ôn Thiều Ngọc mới trợn tròn mắt.

Đây là đoàn làm phim sao?

Là đoàn làm phim phải không!

Ôn Thiều Ngọc không giãy giụa nữa mà lẳng lặng quan sát.

"Thợ trang điểm có ở đây không? Đưa anh Ôn qua đó trang điểm chút đi, lát nữa chúng ta sẽ quay. Tiểu Thuyền, cậu tới hướng dẫn anh Ôn di chuyển đi." Đạo diễn hô về phía đoàn làm phim.

Bên trong nhanh chóng có một người bước ra.

Người đàn ông tên Tiểu Thuyền kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt, tóc ngắn màu đen chia hai tám.

Sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy.

Có một loại phong tình của người nước ngoài.

Nhìn giống như một cái xiên thịt.

Ôn Thiều Ngọc không dám nói ra, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều thịt xiên. Hắn bắt đầu nhìn với một cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy quái dị nhưng người ta lớn lên trông xinh đẹp vẫn làm hắn chịu không nổi, hắn tình nhìn nhiều thêm mấy lần.

Ôn Thiều Ngọc rất bình tĩnh, thấy Tiểu Thuyền đi tới còn cười với người ta.

"Anh Ôn, tôi dẫn anh đến phòng trang điểm nhé?"

Thái độ của Tiểu Thuyền rất tốt.

Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu như cười như không nhìn hắn. Ôn Thiều Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt không đỏ tim không đập đi theo Tiểu Thuyền vào bên trong.

Phòng trang điểm nằm ở một góc, phía trên có một cái lều, bên trong đặt một tấm gương.

Trên đầu còn có một cái đèn.

Thợ trang điểm là một người đàn ông, thấy Tiểu Thuyền dẫn người vào bèn đưa mắt nhìn Tiểu Thuyền.

Tiểu Thuyền nói: "Đây là anh Ôn mà đạo diễn vừa nói đến."

"Anh Ôn, đến đây, anh ngồi chỗ này đi!" Giọng điệu của của thợ trang điểm khiến Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.

Hắn không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, phát hiện người trang điểm trước mắt này hình như là một người đàn ông. Hắn không nhăn nhó nữa, nhanh chóng ngồi xuống. Trước đây, hắn muốn đứng trên sân khấu, bây giờ hắn muốn bước lên màn ảnh rộng.

Ôn Thiều Ngọc rất quý trọng mỗi một cơ hội.

Từ cuộc thi ca hát hắn đã hiểu được một chuyện, cơ hội vừa hơi xuất hiện là sẽ thoáng qua mất ngay. Cho dù là cơ hội của mình cũng có thể bị người khác cướp đi.
 
Back
Top