Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 480



Hãy nắm bắt mọi cơ hội bằng mọi giá.

Nếu không, bạn có thể sẽ mất đi nhiều hơn thế.

Ôn Thiều Ngọc nhìn người trong gương dần dần biến thành một dáng vẻ khác, dưới đáy mắt dần dần lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Dường như hắn hiểu đã được những gì giáo viên nói trong lớp.

Sau khi trang điểm xong, Tiểu Thuyền bèn nói: "Anh Ôn, anh đi với tôi trước đã, để tôi nói cho anh biết cách làm việc nhé?"

"Được."

Ôn Thiều Ngọc vừa mới xem qua kịch bản.

Nhân vật của hắn là vai diễn khách mời, phần diễn không nhiều lắm.

Thuận lợi thì một ngày là quay xong.

Ôn Thiều Ngọc đi theo Tiểu Thuyền học cách di chuyển, Tiểu Thuyền vừa nói vừa khua tay múa chân. Tiểu Thuyền còn nói với Ôn Thiều Ngọc rất nhiều kỹ xảo nhỏ, Ôn Thiều Ngọc chăm chú lắng nghe.

"Tiểu Thuyền, cảm ơn cậu. Một người tốt như cậu sau này nhất định sẽ nổi tiếng." Tiểu Thuyền đã diễn vài nhân vật nhưng vẫn không thể nổi tiếng.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy diễn vai nam phụ, hy vọng có thể khiến nhiều đạo diễn nhìn thấy hơn nữa, có được cơ hội diễn vai nam chính.

"Tôi xin lời chúc lành của anh Ôn nhé."

Tiểu Thuyền cười nói.

Ôn Thiều Ngọc lớn tuổi hơn Tiểu Thuyền nên cảm thấy bị gọi anh không có vấn đề gì cả.

"Đi thôi, chúng ta qua đó đi." Ôn Thiều Ngọc Gọt Tiểu Thuyền, đi theo đạo diễn.

Tiểu Thuyền vốn định nói rằng mình không cần sang đó.

Cậu ấy là nam phụ nên không tiện sang.

Kết quả Ôn Thiều Ngọc đi được hai bước đã quay đầu gọi cậu ấy: "Tiểu Thuyền, cậu qua đây đi!"

Tiểu Thuyền đành phải theo sau.

"Đạo diễn, tôi đã học thuộc lời thoại rồi, Tiểu Thuyền cũng đã nói với tôi cách di chuyển. Chúng ta bắt đầu quay phim chưa?" Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, sau đó nhìn đạo diễn hỏi không chớp mắt.

giống hệt n1 Phi “goài

Nếu đổi lại là người ngoài tới hỏi, đạo diễn chắc chắn sẽ tức giận, nhưng người trước mắt là Ôn Thiều Ngọc nên đạo diễn phải cung phụng vị này như tổ tông, đừng nói bây giờ phải quay ngay cảnh này, cho dù diễn xuất của hắn có giống hệt một đống phân thì đạo diễn cũng không thể đánh rắm, thậm chí còn phải thổi phồng kỹ thuật của hắn, rằng

hắn là thiên tài trời sinh phải ăn chén cơm này.

"Nào, các bộ phận chú ý, chuẩn bị bắt đầu quay!" Đạo diễn nói xong, phó đạo diễn bèn đi sắp xếp.

Đạo diễn đứng dậy khỏi ghế đi đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc cười nói: "Anh Ôn, tôi nói với anh về phân cảnh này một chút nhé?"

Ôn Thiều Ngọc cầu còn không được, lập tức gật đầu: "Được."

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Vị chủ nhân này rất dễ nói chuyện, không giống những người mà ông chủ lớn khác đưa tới, tính tình vô cùng kiêu căng.

Rất khó hợp tác.

"Là như vậy..."

Đạo diễn giảng rất chăm chú, Ôn Thiều Ngọc cũng nghe rất chăm chú.

Hắn biết đạo diễn đang nói gì, đều là những gì mà giáo viên chưa từng dạy qua. Hắn nghiêm túc ghi tạc mỗi một lời đạo diễn nói trong lòng, đợi đến khi đạo diễn nói xong mới mang tâm trạng kích động đi tới khu quay phim.

Tiểu Thuyền diễn chung với hắn, thấy hắn đi tới còn an ủi một câu: "Anh đừng hồi hộp, tôi sẽ dẫn anh theo."

"Người anh em Tiểu Thuyền, thật sự rất cảm ơn cậu!"

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc chân thành.

Tiểu Thuyền tỏ vẻ im lặng.

Không phải cậu ấy không thích Ôn Thiều Ngọc, mà là rất ít khi nhìn thấy người nào ngu ngốc như Ôn Thiều Ngọc.

Tiểu Thuyền liếc mắt nhìn đạo diễn, diễn một cảnh cùng Ôn Thiều Ngọc.

Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, quay phim mới chính thức bắt đầu.

Ôn Thiều Ngọc ngồi trên ghế, Tiểu Thuyền ngồi đối diện hắn, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 481



Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, từ mi tâm nhíu chặt đến đáy mắt thả lỏng chẳng qua chỉ là vài phút ngắn ngủi mà thôi.

"Anh, người anh mang đến thật sự rất lợi hại! Anh ấy hoàn toàn là người trời sinh ăn chén cơm này. Tuy tuổi hơi lớn nhưng cũng không sao, trông vẫn còn trẻ. Chúng ta làm nghề này không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn khuôn mặt và diễn xuất."

Đạo diễn càng nói càng quá lố, đợi đến khi quay xong một đoạn phim mới gọi Ôn Thiều Ngọc tới, những cảnh ban đầu bị xóa do lo ngại Ôn Thiều Ngọc diễn xuất không tốt đã được thêm vào lại, sau đó để Ôn Thiều Ngọc xem kịch bản tiếp tục diễn.

Ôn Thiều Ngọc không hiểu, chỉ cầm kịch bản lên xem.

Sau khi xem xong lại ngại tìm đạo diễn nên tìm Tiểu Thuyền hỏi.

Tiểu Thuyền cũng rất kiên nhẫn giải thích cho Ôn Thiều Ngọc, còn đối diễn với Ôn Thiều Ngọc. Ôn Thiều Ngọc cảm thấy Tiểu Thuyền vô cùng tốt.

Đợi đến khi đóng máy sắp đi, Ôn Thiều Ngọc còn nói với Tiểu Thuyền rằng: "Tôi làm bánh bao rất ngon, con tôi còn mở một cửa hàng cho tôi nữa, đến lúc đó cậu có thời gian thì qua nếm thử nhé."

"Nhất định."

Trong lòng Tiểu Thuyền rất cảm động.

Không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại chấp nhận làm bạn với người diễn một vai phụ nhỏ như mình.

Tiền lương cậu ấy nhận một tháng cũng chỉ có bấy nhiêu, ăn uống ngủ nghỉ đều vô cùng tiết kiệm, nếu đến cửa hàng của Ôn Thiều Ngọc thì chắc chắn không thể đi tay không mà phải mang theo chút đồ.

Nghĩ đến thái độ của đạo diễn, Tiểu Thuyền vẫn quyết định đến.

"Nói rồi đấy nhé! Cửa hàng nhà tôi ở bên ngõ Trường Thanh, cậu qua đó là có thể nhìn thấy. Cửa hàng bánh bao tên là Từ Ký, cậu sang là thấy ngay."

Ôn Thiều Ngọc nói xong địa chỉ mới nhớ tới cửa hàng nhà mình còn chưa khai trương: "Bây giờ cậu đừng qua, qua đó cũng không ăn được. Cửa hàng nhà tôi vẫn chưa khai trương, cậu chờ thêm nửa tháng nữa đi! Con trai tôi nói phải cửa hàng cho tôi một chút."

Tiểu Thuyền: “...”

Tư Đồ Quang Diệu đứng cách đó không xa: "...”

Đạo diễn cũng nghe thấy, bèn nhìn sắc mặt Tư Đồ Quang Diệu rồi hỏi như góp vui: "Anh Ôn, anh còn mở cửa hàng Sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười trả lời: "Tôi bán bánh bao, là một cửa hàng bánh bao ngay tại ngõ Trường Thanh, nếu anh đi ngang thì cũng cửa hàng tôi nếm thử nữa nhé! Cửa hàng tên là Từ Ký, chỉ là vẫn chưa khai trương nên anh còn ngày nữa."

"Được, được, khai trương rồi tôi sẽ qua đó ủng hộ." Đạo diễn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, lại nhìn Ôn Thiều Ngọc, cười vô cùng mập mờ.

"Đạo diễn, tôi có thể mang bộ trang phục này đi không?" Lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc diễn xuất và tạo hình nên hắn Muốn mặc về cho người nhà xem.

Làm sao đạo diễn có thể từ chối?

"Được, anh mang đi đi!"

"Cảm ơn đạo diễn."

Ôn Thiều Ngọc không tẩy trang, cứ mặc bộ quần áo kia muốn rời đi: "Đi thôi, mẹ còn đang ở trong nhà chờ chúng ta trở về ăn cơm đấy!"

"Tiểu Độ nói với tôi là hôm nay không về nhà." Tư Đồ Quang Diệu đi theo Ôn Thiều Ngọc trò chuyện việc nhà.

Hai người thoạt nhìn giống hệt một đôi anh em ruột thịt.

Đạo diễn có chút không chắc chắn lắm về quan hệ của hai người này.

Chẳng qua tình cảm của hai người bọn họ trông rất tốt, Ôn Thiều Ngọc nói chuyện cũng rất có tùy ý, đạo diễn biết Ôn Thiều Ngọc không phải là một người đơn giản.

Quay xong cảnh quay.

Đạo diễn trở lại chỗ ở của mình, Gọi điện thoại cho một người bạn cũ: "Kịch bản kia của anh không phải vẫn chưa tìm được nhà đầu tư sao?"

"Nhà đầu tư chỉ là chuyện nhỏ, tôi vẫn chưa tìm thấy nhân vật chính." Chương Hoa thở dài.

Ông ấy buồn sắp chết rồi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 482



Chương Hoa tương đối cố chấp, tuyển diễn viên phải có bản lĩnh thật sự chứ không phải tìm một diễn viên lồng tiếng hậu kỳ để lồng tiếng. Nhân vật trong kịch bản là một diễn viên, từ nhỏ đã hát kinh kịch nên còn phải có kiến thức cơ bản.

Ông ấy đã tìm vài người nhưng người ta đều không muốn nhận.

Chương Hoa kéo dài hơn một năm chỉ vì chuyện này, ngay cả nhà đầu tư cũng bỏ chạy. Trước mắt căn bản không biết khi nào mới có thể khởi động máy.

"Tôi giới thiệu cho anh một người." Đạo diễn nói xong, bảo Chương Hoa đi xem lại chương trình truyền hình: "Chính là quán quân của cuộc thi ca hát nghiệp dư kia. Anh ấy có hát một đoạn, anh đi nghe thử xem."

Chương Hoa vừa nghe đã mất hứng.

"Cậu bảo một ca sĩ chạy đến chỗ tôi diễn xuất. Cậu nói đùa gì thế?" Chương Hoa rất không vui.

Ông ấy ghét nhất là những ca sĩ kia chạy tới diễn xuất.

Hát hay không tốt sao?

Tiền gì cũng phải muốn kiếm một khoản.

Cũng không sợ nhiều tiền tiêu không hết.

Hơn nữa trên thế giới này còn kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Đạo diễn nói: "Người anh em, anh cảm thấy tôi là người không đáng tin như vậy sao?"

"Cậu cảm thấy thế nào!"

Chương Hoa tức giận nói.

Đạo diễn: "Được rồi, đúng là vậy! Nhưng tôi sẽ không lấy bộ phim của mình ra làm trò đùa. Đúng là có nhà đầu tư đưa người vào, nhưng những nhân vật đó đều là nhân vật nhỏ. Tôi dỗ dành người ta vui vẻ để người ta đầu tư tiền cho tôi tốt biết bao?”

"Nhưng của tôi là nhân vật chính!"

"Tôi đâu có nói của anh không phải nhân vật chính! Anh nhìn nhân vật chính của tôi là biết. Có gì không ổn à! Không hề!"

Chương Hoa hình như đã bị thuyết phục.

"Vậy cậu nói cụ thể đi."

Đạo diễn vẫn chưa chịu nói: "Hay là anh xem người ta trông như thế nào trước đi đã?"

"Tôi không muốn lãng phí thời gian."

Chương Hoa rất cố chấp, ông ấy hơi động lòng một chút nhưng sau đó vẫn sẽ từ chối.

Đạo diễn Khương rất cạn lời: "Người anh em, anh xem người ta một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu. Người ta biết hát kinh kịch, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Tuy diễn xuất còn non nhưng có thể học thêm. Dù sao người ta cũng mới tiếp xúc với nghề này nhưng tên đó có thiên phú, là trời sinh ăn chén cơm này. Thật sự không được nữa thì tối nay anh tới chỗ tôi một chuyến đi."

Chương Hoa kinh ngạc trong lòng: "Thần kỳ vậy à?"

"Đúng là thần kỳ như vậy đấy." Trong lòng Khương Phương Vũ đúng thật là cho như thế.

Anh ta có thể chiếm được một chỗ đứng ở đây cũng là nhờ có ánh mắt tốt.

Chương Hoa nổi tiếng có tài hoa nhưng ông ấy lại quá nguyên tắc, chính vì vậy nên mãi vẫn không có cách nào đóng phim, rất nhiều nhà đầu tư không coi trọng ông ấy.

Mà Chương Hoa cũng nói với bên ngoài rằng không nhận đi cửa sau.

Chỉ một cái này thôi cũng đã từ chối một đống người ngoài cửa.

Chương Hoa kiên trì với tâm huyết của mình, không thể bị người ta chà đạp, dù chỉ là một vai phụ cũng phải được lựa chọn kỹ càng.

"Vậy đến tối tôi sẽ bớt chút thời gian qua đó."

Chương Hoa vừa nói thế này, Khương Phương Vũ đã biết ngay việc này không đùa được.

Anh ta nghĩ đến người đứng sau lưng Ôn Thiều Ngọc, nghĩ ngợi một lúc bèn trực tiếp mang theo gì đó đi tìm Chương Hoa.

Anh ta không tin Chương Hoa nhìn xong sẽ không động lòng.

Ôn Thiều Ngọc vẫn chưa biết mình đang được người khác đề cử, hắn ngồi trong xe vô cùng hưng phấn.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Cái loại cảm giác quay phim này làm cho người ta hăng hái sôi nổi, giống như mình đã thật sự biến thành người khác, cảm nhận cả cuộc đời của người đó.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 483



Cảm giác đứng trên sân khấu cũng rất tốt.

Nhưng hắn học kiến thức nhạc lý không tốt lắm, còn diễn xuất thì cảm giác như trời sinh đã biết.

Tuy Ôn Thiều Ngọc chỉ diễn một vai nhỏ nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.

Hắn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, nghĩ đến mình còn chưa xin lỗi anh ấy, nhất thời có chút xấu hổ.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định tìm đề tài trước để phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiện tại.

"Sau này tôi còn có thể diễn xuất không?"

Ôn Thiều Ngọc lo lắng anh ấy sẽ trào phúng mình nên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng không ngờ Tư Đồ Quang Diệu căn bản không có ý trào phúng hắn.

"Nếu anh thích diễn xuất thì học với giáo viên cho tốt, có cơ hội sẽ cho anh đến quay. Có rất nhiều đoàn làm phim, ta cứ bắt đầu từ nhân vật nhỏ, từ từ tích lũy kinh nghiệm."

"Chắc chắn rồi."

Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối không phải loại người ngay từ đầu đã làm nhân vật chính. Cho dù là trong gánh hát, muốn lên sân khấu hát kinh kịch thì cũng phải luyện tập mười năm dưới sân khấu.

Nên ở đây cũng chỉ có thể là một vai phụ mà thôi.

Hơn nữa cả đời đều là một vai phụ.

Tốt xấu gì cũng phải có cơ hội làm nhân vật chính.

Tư Đồ Quang Diệu hơi lo lắng Ôn Thiều Ngọc lăn lộn trong giới này vài ngày thì tâm trạng sẽ mất cân bằng. Anh ấy đã sớm tiêm phòng cho Ôn Thiều Ngọc.

"Tuổi của anh thế này thì chắc sau này sẽ không có cơ hội diễn vai nam chính nữa."

Ôn Thiều Ngọc nghe nói như thế mà trong lòng không mất mát thì là giả, chẳng qua có thể diễn xuất là đã rất tốt rồi.

Ôn Thiều Ngọc lập tức tỉnh táo lại.

"Có thể quay phim là được, ít nhất là làm chuyện tôi thích. Riêng điều này thôi cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi." Ôn Thiều Ngọc là một người rất cảm tính, hắn không phải là người không biết đủ.

"Anh chuẩn bị được tâm lý này là tốt."

Đến lúc đó Tư Đồ Quang Diệu có thể dùng tiền cho hắn quay một cảnh, thay vì để hắn bị người ta mắng còn không bằng tiến bộ từng chút một.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn vẻ mặt tươi cười hài lòng của Ôn Thiều Ngọc bên cạnh thì rất hâm mộ.

Anh ấy sẽ phải mất rất nhiều công sức để hòa nhập với ngôi nhà của hắn.

Anh ấy gấp gáp Muốn cảm nhận hạnh phúc mà Ôn Thiều Ngọc có được.

Mà ngôi nhà của anh ấy lại lạnh lẽo, tràn ngập tính toán.

Thậm chí còn có anh em tương tàn.

Tất cả chỉ vì tiền.

Chìm trong biển máu là điều mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng đó là thứ mà anh ấy đã trải qua vô số lần.

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

Chạy dọc theo đường đi thật lâu.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Lúc này sắc trời đã tối, Tư Đồ Quang Diệu còn tưởng rằng người trong nhà đều đã ngủ rồi.

Nhưng khi anh ấy đi vào phòng khách lại nhìn thấy bà Ôn đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách.

Nghe thấy tiếng động, bà mới ngẩng đầu lên: "Sao tối nay hai đứa về muộn vậy? Ăn cơm chưa?"

Trong lúc nói chuyện, bà Ôn đã đứng dậy định đến phòng Bếp làm chút gì đó cho hai đứa nhỏ ăn.

Thật ra Tư Đồ Quang Diệu vẫn chưa ăn nhưng không nỡ làm phiền bà: "Mẹ nuôi làm gì thế? Tụi con đã ăn rồi, mẹ nuôi không cần phải lo lắng đâu. Sao muộn vậy rồi mà mẹ nuôi vẫn chưa đi nghỉ ngơi?"

Bà Ôn nói: "Hai đứa con vẫn chưa trở về, sao mẹ có thể ngủ được?"

Trong thoáng chốc đó, Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy trong lòng ê ẩm nhưng lại rất ngọt ngào, c*ng tr**ng, giống như được ngâm trong bình mật, rất hạnh phúc.

Ôn Thiều Ngọc chậm một bước, kỳ quái nhìn thoáng qua Tư Đồ Quang Diệu: "Lúc chúng ta ăn cơm cũng đã là mấy tiếng trước rồi, bây giờ cậu không đói bụng sao?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 484



"Anh đói bụng à?" Tư Đồ Quang Diệu hỏi hắn.

Ôn Thiều Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Đúng là tôi đói bụng, nhưng sau này tôi định làm diễn viên. Hôm nay lúc ở Tiểu Thuyền nói rồi, muốn làm diễn viên thì phải khống chế tốt dáng người của mình, không thể quá béo. Cho nên từ hôm nay trở đi tôi không thể ăn nhiều nữa."

Tư Đồ Quang Diệu: "...”

Bà Ôn nhìn ra đúng là Tư Đồ Quang Diệu đói bụng nhưng lại ngại để mình nấu cơm.

"Vậy anh đừng ăn nữa." Bà Ôn cũng không biết con trai muốn làm gì nhưng vẫn để cho hắn muốn làm gì thì làm: "Có phải Quang Diệu Muốn về phòng thay quần áo không? Vậy con đợi lát nữa rồi ra ăn nhé, mẹ đi nấu bát mì cho con."

Tư Đồ Quang Diệu dừng bước: "Mẹ nuôi, muộn quá rồi, không cần mẹ nuôi bận rộn ở đây đâu, con tự làm là được. Mẹ nuôi về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Con thì biết làm gì? Lát nữa xuống ăn là được." Bà Ôn đã đi vào phòng bếp rồi.

Tư Đồ Quang Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ôn Thiều Ngọc đi tới vỗ vai anh ấy nói: "Người anh em, có phải mẹ chúng ta tốt lắm đúng không? Có phải cậu cảm động rồi không?"

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhấc chân đi lên lầu.

Anh ấy tuyệt đối không thừa nhận là mình ghen tị.

Nhưng nếu như thời gian có thể quay lại, hoặc là có thể lựa chọn cơ hội đầu thai của bản thân mình, Tư Đồ Quang Diệu vẫn sẽ lựa chọn sinh ra ở nhà họ Tư Đồ.

Bởi vì chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể cho bà Ôn một hoàn cảnh sống tốt hơn.

Anh ấy chán ghét nhà họ Tư Đồ nhưng vẫn phải dựa vào nhà họ Tư Đồ.

Có lẽ đây chính là số mệnh.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều khó song toàn.

Đạt được cái gì tất nhiên sẽ mất đi cái khác.

Tư Đồ Quang Diệu từ trên lầu đi xuống, trên bàn có một bát mì, anh ấy bèn dùng đũa gắp mì lên mới phát hiện bên trong còn có một quả trứng ốp la.

Bà Ôn lại bưng một đĩa thức ăn từ bên trong đi ra: "Đủ ăn không? Nếu không đủ thì mẹ làm thêm cho con nhé?"

Tư Đồ Quang Diệu không có thói quen ăn khuya buổi tối.

"Đủ rồi, đủ rồi.

Tư Đồ Quang Diệu được thương mà sợ.

Anh ấy ăn bát mì này rất chậm.

Cứ như cả đời này sẽ không còn bát mì nào khác.

Bà Ôn thu hết cử động của anh ấy vào trong mắt, sau đó liếc mắt ra hiệu cho con trai một cái, gọt hắn vào phòng Bếp.

Ôn Thiều Ngọc: "Mẹ!"

Trong lòng bà Ôn vô cùng thấp thỏm.

Bà Ôn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của con trai: "Rốt cuộc trong nhà Quang Diệu xảy ra chuyện gì? Anh đã gặp ba mẹ nó chưa?"

Ôn Thiều Ngọc đúng là chưa từng gặp qua.

"Vậy anh có biết gì không?"

Bà Ôn nhìn vẻ mặt mờ mịt của con trai, không cần hỏi cũng biết đáp án là gì.

Ôn Thiều Ngọc gãi đầu nói: "Thật ra con không nhớ rõ cụ thể ra sao lắm. Lúc trước con nhặt được cậu ta trên đường về. Thân thể bị thương, thiếu chút nữa đã chết trong ngõ nhỏ. Sau đó cậu ta dưỡng thương rồi trốn ở nhà con mà không hề thấy người nhà cậu ta đến tìm lần nào, chỉ có người dưới tay cậu ta đến tìm cậu ta thôi."

Bà Ôn nghe con trai nói xong những lời này làm sao còn không hiểu?

"Về sau anh đối xử tốt với người ta một chút. Đó là con nuôi của mẹ, cũng là em trai ruột của anh. Đừng bắt nạt người ta suốt ngày."

Ôn Thiều Ngọc kêu oan uổng.

"Mẹ, mẹ nói chuyện phải có lương tâm, ai bắt nạt cậu ta chứ? Là cậu ta bắt nạt con mới đúng."

Chuyện hôm nay thiếu chút nữa đã hù chết hắn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back