Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 290: Chương 290



Thư ký mang đến cho Cố Hiểu Thanh một tách cà phê latte và cho Phong Khinh Dương một tách mocha, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cố Hiểu Thanh nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt tách xuống, ánh mắt đầy thăm dò hướng về phía Phong Khinh Dương.

"Từ lúc bước vào đến giờ, cô chẳng hề tỏ chút tò mò nào, không nói một lời, cũng không hỏi tôi một câu nào. Cô quả là một người phụ nữ kỳ lạ." Phong Khinh Dương chậm rãi nói ra nhận xét của mình.

Cố Hiểu Thanh mỉm cười: "Chắc chắn ngài không mời tôi đến chỉ để ngồi im lặng đối diện nhau. Tôi cần gì phải vội? Dù sao ngài cũng sẽ nói ra mục đích thực sự."

Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?

"Khẩu khí sắc bén này của cô quả thực không hợp với tính cách gỗ đá của Phương Thiếu Hàn. Sao cô không thử đoán xem lý do tôi mời cô đến?" Phong Khinh Dương hỏi.

Sự điềm tĩnh của Cố Hiểu Thanh vẫn y như lần đầu hắn gặp cô ở "Đỉnh Tín". Không trách Phương Thiếu Hàn lại bị cô gái này thu hút đến thế.

Cố Hiểu Thanh khẽ nhếch môi: "Phong Khinh Dương, tổng giám đốc Phong, ngài nghĩ trò chơi đoán già đoán non này phù hợp với chúng ta sao? Có gì cứ nói thẳng ra, có lẽ sẽ hợp hơn."

Hắn tưởng cô rảnh đến mức phải chơi trò đoán mò với hắn?

"Được thôi, tôi sẽ nói thẳng. Tôi nghe nói về khả năng đầu tư chứng khoán và tài năng kiếm tiền của cô nên mới đặc biệt mời cô đến. Chuyện này không liên quan gì đến những thứ khác, càng không liên quan đến Phương Thiếu Hàn."

Phong Khinh Dương cũng cảm thấy buồn cười, từ bao giờ hắn phải cân nhắc lời nói khi đối diện với người khác?

Cố Hiểu Thanh hiểu ra.

Thảo nào.

"Phong Khinh Dương, tôi chỉ là may mắn tình cờ thôi. Về lĩnh vực tài chính, có lẽ nhiều cao thủ đầu tư ở Wall Street còn giỏi hơn một sinh viên chưa tốt nghiệp như tôi. Thực ra tôi chỉ làm một vài khoản đầu tư nhỏ lúc rảnh rỗi, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài?"

Cố Hiểu Thanh không phải khiêm tốn giả tạo, mà thực sự kiến thức quản lý tài chính của cô chỉ là "nửa mùa". Lần đầu tư cổ phiếu này không liên quan gì đến kinh nghiệm hay kiến thức học được, mà hoàn toàn nhờ vào lợi thế của người trọng sinh.

Nhưng cô không thể giải thích điều này.

Phong Khinh Dương nhìn cô với ánh mắt như đang nói "cô tưởng tôi ngốc sao": "Nếu tình cờ may mắn mà có thể kiếm được hàng chục triệu mỗi năm, thì tôi sẵn sàng tin vào năng lực của cô."

Chỉ nghe Hàn Hiểu khoe khoang về việc kiếm được hơn 50 triệu một cách dễ dàng, mà Cố Hiểu Thanh lại nói mình chỉ là "nửa mùa", thì Phong Khinh Dương thực sự không biết người thực sự có năng lực phải như thế nào.

Nhưng thái độ của Cố Hiểu Thanh cũng dễ hiểu, bởi mối quan hệ giữa cô và Phong Khinh Dương gần như không có, ấn tượng nhiều nhất chỉ dừng lại ở lần gặp mặt không vui giữa Phương Thiếu Hàn và hắn.

Không thể trách cô có ác cảm với hắn.

Nhưng nếu không có chút bản lĩnh thuyết phục người khác, thì Phong Khinh Dương cũng không đáng là tổng giám đốc.

Cố Hiểu Thanh thở dài, dù cô nói gì cũng vô ích. Với tính cách khoe khoang của Hàn Hiểu, dù cô có nói mình chỉ là "mèo mù gặp chuột chết", Phong Khinh Dương cũng sẽ không tin.

Vì vậy, cô chỉ có thể ngồi im và chờ xem hắn muốn nói gì.

"Tôi nghe Hàn Hiểu kể về một số trải nghiệm của cô. Nghe nói cô tự mở chuỗi cửa hàng, công ty, và kinh doanh rất tốt, hiện tại có thể coi là một 'tiểu phú' với thu nhập hàng triệu mỗi năm. Nhưng đây chỉ là những khoản tiền nhỏ."

Phong Khinh Dương dừng lại, nhấn mạnh: "Dĩ nhiên tôi không có ý coi thường cô, nhưng với một nhà đầu tư như tôi, những khoản thu nhập này thực sự không đáng kể."

"Con người thay đổi theo môi trường. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào một vòng tròn khác sao? Cô còn trẻ, góc nhìn về cuộc sống và tầm mắt đều khác biệt. Tại sao không cho mình một cơ hội, một cơ hội hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính cô để đạt được? Khi đó, địa vị và tài sản cô có sẽ ngang hàng với chúng tôi."

Đây quả là một lời dụ dỗ đầy mê hoặc.

Cố Hiểu Thanh khẽ nhếch môi.

"Tôi rất ngưỡng mộ tài năng xuất chúng của cô. Tôi nghĩ đây là cơ hội đôi bên cùng có lợi. Tôi muốn thành lập một công ty đầu tư, trụ sở có thể đặt ở Mỹ hoặc bất kỳ nơi nào khác. Nếu cô muốn đặt tại Trung Quốc đại lục, tôi cũng không phản đối."

"Cô sẽ có quyền quyết định tuyệt đối và sở hữu 30% cổ phần của công ty này. Tất cả lợi nhuận, cô sẽ nhận được 50% cổ tức. Hơn nữa, vốn đầu tư ban đầu sẽ hoàn toàn do tập đoàn Phong thị của tôi tài trợ. Nói thẳng ra, với Cố Hiểu Thanh, cô gần như không cần bỏ ra một đồng nào mà vẫn có thể hưởng lợi. Tại sao không chứ?"

Những điều kiện này quá ưu đãi, đến mức hầu như ai cũng có thể bị dụ dỗ. "Không mất một đồng vẫn có lời" chính là như vậy.

Phong Khinh Dương đã bỏ ra một cái giá lớn để lôi kéo Cố Hiểu Thanh.

"Phong tổng, điều kiện của ngài thực sự rất hấp dẫn. Nhưng tôi biết, trên đời không có chuyện ngồi không mà được ăn. Đằng sau những điều kiện mê hoặc này, chắc chắn sẽ có thêm nhiều yêu cầu và tiêu chuẩn khắt khe hơn, phải không?"

Cố Hiểu Thanh không dễ bị mê hoặc bởi những lời dụ dỗ trước mắt. Có làm thì mới có ăn, đó là đạo lý công bằng.

Không ai có thể dễ dàng hưởng lợi mà không cần bỏ ra công sức, càng không ai đem tiền của mình cho người khác hưởng thành quả.

Phong Khinh Dương nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén. Quả nhiên không phải đối thủ dễ đối phó. Có vẻ hắn không nhìn nhầm người.

Sự cám dỗ trước mắt hoàn toàn không có tác dụng với cô gái này, thậm chí còn có thể bình tĩnh phân tích và ngồi đợi câu trả lời của hắn. Điều này càng khiến Phong Khinh Dương cảm thấy cái giá phải trả là xứng đáng.

Hàn Hiểu hoàn toàn không phóng đại sự thật.

Đây thực sự là một đối tác hợp tác đáng để đầu tư.

Bản năng nhạy bén, thái độ điềm tĩnh, khó có thể tin đây là một cô gái mới hai mươi tuổi.

"Đương nhiên, số vốn đầu tư của công ty có thể được cung cấp theo tiêu chuẩn của cô, nhưng tỷ suất lợi nhuận hàng năm phải đạt theo tiêu chuẩn do chúng tôi đề ra. Nếu không đạt, hình phạt cũng sẽ tương ứng. Là người quyết định, nếu tỷ suất lợi nhuận không đạt, tất cả cổ tức của cô sẽ bị hủy bỏ, phần chia lợi nhuận cổ phần cũng sẽ bị khấu trừ."

Phong Khinh Dương nói rõ điều kiện.

Cố Hiểu Thanh bật cười. Đây chính là cái bẫy.

Nếu tiêu chuẩn tỷ suất lợi nhuận được đặt ở mức 200%, thậm chí 300-400%, thì cô không phải thần tiên, ai dám đảm bảo độ chính xác của dự đoán?

Hơn nữa, cổ tức của cô dựa trên 50% lợi nhuận, nghĩa là nếu công ty không kiếm được tiền, cô sẽ không nhận được đồng nào.

Tương đương với việc làm không công.

Chỉ khi công ty kiếm được tiền, cô mới có thu nhập.

Cô đã biết mà, trên đời không có chuyện ngồi không mà được ăn.

Đây chính là ví dụ điển hình cho việc "không bỏ ra thì không thu về".

Cố Hiểu Thanh tin rằng Phong Khinh Dương đã lên kế hoạch từ lâu, có lẽ cô chỉ là một trong những mục tiêu mà hắn nhắm đến mà thôi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 291: Chương 291



Phong tổng, theo những yêu cầu ngài đưa ra, tôi chẳng thu được lợi ích gì, ngược lại còn phải gánh vác gánh nặng kiếm tiền cho ngài. Tôi thấy mình không cần thiết phải làm vậy, đúng không?"

Chỉ có kẻ ngốc mới chấp nhận điều kiện như vậy. Dĩ nhiên, những điều kiện này không phải là không hợp lý. Ở các công ty đầu tư tại Mỹ hay châu Âu, lợi ích thường được gắn chặt với các chuyên gia tài chính hàng đầu.

Những ràng buộc lợi ích này được xây dựng dựa trên kinh nghiệm dày dặn, khả năng nhạy bén và trực giác đầu tư siêu việt của các chuyên gia. Họ kiếm sống nhờ những khoản thu nhập như vậy.

Một lần đầu tư thành công có thể mang lại thu nhập cả năm, thậm chí cả thập kỷ. Những lúc khác, họ chỉ cần duy trì mức ổn định, không lỗ không lãi, bảo vệ nguồn vốn của công ty và tránh sai lầm lớn.

Bởi chỉ cần một lần nhìn đúng xu hướng đầu tư là đủ để họ sống sung túc cả đời.

Nhưng nếu sai lầm một lần, họ có thể mất trắng, lâm vào cảnh khốn cùng không thể gượng dậy.

Đây là cách mà nhiều nhà đầu tư tại Wall Street yêu thích.

Tuy nhiên, ở Trung Quốc, thị trường chứng khoán vẫn còn non trẻ. Dù Cố Hiểu Thanh biết trước xu hướng đầu tư trong vài chục năm tới, nhưng làm giàu nhanh chóng không phải chuyện dễ dàng.

Nếu là nhà đầu tư Mỹ, họ thường tập trung vào các sản phẩm phái sinh như hợp đồng tương lai - loại hình rủi ro cao gấp hàng trăm lần cổ phiếu.

Chỉ dựa vào lợi thế của người trọng sinh, cô khó lòng đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Thay vì cố gắng gia nhập vào vòng tròn đó, tự kiếm tiền theo cách của mình sẽ an toàn hơn nhiều.

Phong Khinh Dương quả thật biết tính toán.

"Nếu cô không hài lòng với điều kiện này, chúng ta có thể thương lượng. Không có hợp tác nào thành công ngay từ lần đầu tiên. Dù sao, sự chân thành của chúng tôi vẫn ở đó. Chúng ta có thể từ từ đạt đến thỏa thuận đôi bên cùng có lợi."

"Hơn nữa, điều kiện tôi đưa ra là quy tắc phổ biến tại các công ty đầu tư ở Wall Street, không phải là điều kiện quá khắt khe."

Phong Khinh Dương không nghĩ Cố Hiểu Thanh sẽ dễ dàng đồng ý. Một nhà đầu tư có thể kiếm hàng triệu từ số vốn nhỏ như vậy, sao có thể thiếu tầm nhìn và không biết nắm bắt thời cơ?

Việc Cố Hiểu Thanh từ chối nằm trong dự đoán của hắn.

Nếu cô đồng ý ngay mà không chút do dự, có lẽ Phong Khinh Dương sẽ thất vọng, thậm chí nghi ngờ khả năng đánh giá của mình.

Mọi thứ diễn ra đúng như hắn mong đợi.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu: "Phong tổng, ngài là bạn của Hàn Hiểu, nên tôi sẽ nói thẳng. Thay vì vòng vo, tốt hơn hết chúng ta nên thẳng thắn."

"Tôi sẽ không cân nhắc hợp tác với ngài. Thứ nhất, tôi chỉ là một kẻ nhỏ bé, và kẻ nhỏ bé có quy tắc sống của riêng mình. Tôi thích kiếm tiền một cách bình yên, đủ để sống sung túc là mãn nguyện. Tôi không có mong muốn sống cuộc đời xa hoa như ngài, nơi mỗi quyết định đều liên quan đến hàng triệu."

"Thứ hai, mỗi người có cuộc đời riêng. Vòng tròn của ngài có thể rất hào nhoáng trong mắt ngài, nhưng với tôi, đó có thể là nơi tôi muốn tránh xa. Tôi muốn một cuộc sống bình dị."

"Cuộc sống ồn ào, xô bồ không phù hợp với tôi. Vì vậy, tôi chỉ có thể từ chối sự ưu ái của ngài."

Cố Hiểu Thanh từ chối dứt khoát, không chút do dự.

Đây là suy nghĩ của cô. Không phải đỉnh cao vinh quang không có sức hút.

Nhưng qua hai kiếp người, Cố Hiểu Thanh vẫn chưa được tận hưởng cuộc sống yên bình. Hiện tại, điều kiện của cô đã đủ để sống ổn định, gia đình cũng bình an, tại sao phải làm nhiều chuyện thừa thãi?

Lòng tham của con người là vô đáy. Dù có đạt được nhiều hơn, cũng khó lòng thỏa mãn.

Cố Hiểu Thanh không muốn trở thành một người mà chính cô cũng không nhận ra. Nguyên tắc ban đầu của cô vẫn không thay đổi.

Sắp tốt nghiệp, cô muốn đi khắp thế giới, dù là du học hay du lịch. Đó là giấc mơ cô ấp ủ hai kiếp người.

Đời người ngắn ngủi, được thực hiện ước mơ là điều vô cùng ý nghĩa.

Tất nhiên, nếu có một người yêu đồng hành cùng cô trong những chuyến đi thì càng tốt.

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Phương Thiếu Hàn thoáng qua trong tâm trí cô. Không phải một chàng trai lãng mạn, nhưng những lần anh bảo vệ cô vẫn in đậm trong ký ức.

Người đàn ông lạnh lùng nhưng mạnh mẽ luôn khiến phụ nữ say mê. Ai cũng biết, mỹ nhân yêu anh hùng là chủ đề muôn thuở.

"Cô thực sự rất đặc biệt. Đứng trước cám dỗ có thể trở thành tỷ phú chỉ sau một đêm, cô lại từ chối và chọn cuộc sống bình thường. Cô có biết bao nhiêu người đang cầu xin được hợp tác với Phong thị không? Có khi điều kiện của họ còn không được ưu đãi như vậy, nhưng họ vẫn sẵn sàng chấp nhận."

"Nhưng cô lại từ chối. Cô nói muốn làm người bình thường, chỉ cần đủ tiền là được. Cố Hiểu Thanh, cô khiến tôi thực sự không biết nói gì. Có lẽ tôi nên cho cô thấy một thế giới mà cô chưa từng biết đến - nơi tiền bạc và quyền lực thống trị tất cả."

"Có lẽ sau khi trải nghiệm những ngôi biệt thự hàng triệu, siêu xe đắt giá, đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo, mỗi chiếc túi đều trị giá hàng chục triệu, mỗi ly rượu đều đáng giá cả gia tài... cô sẽ không còn nghĩ 'đủ tiền là được' nữa."

"Có lẽ cô sẽ nhận ra, cuộc sống sung túc của cô so với họ chỉ là một trời một vực. Sự thỏa mãn của cô thậm chí khiến người ta phẫn nộ, muốn phá hủy nó."

Phong Khinh Dương thực sự cảm thấy yêu cầu của Cố Hiểu Thanh quá khó hiểu.

Trong thế giới của hắn, điều này không tưởng. Không có phụ nữ nào không thích kim cương, không thích túi LV, không thích tỷ phú.

Đây là quy tắc của họ. Nhưng người phụ nữ này lại nói với hắn rằng cô không cần những thứ đó, cô chỉ cần đơn giản và đủ.

Thật quá buồn cười.

Cố Hiểu Thanh hiểu sự phẫn nộ của Phong Khinh Dương. Họ thuộc hai thế giới khác nhau.

Môi trường sống khác biệt tạo nên những con người khác biệt.

Như việc cô không màng danh lợi, Phong Khinh Dương không thể hiểu nổi.

"Phong tổng, tôi rất tiếc. Có lẽ ngài không hiểu suy nghĩ của tôi, nhưng ngài nên biết, ép buộc người khác không phải cách hay." Cố Hiểu Thanh từ chối thẳng thừng.

Phong Khinh Dương bình tĩnh nhìn cô, như muốn xuyên thấu vẻ ngoài lạnh lùng, tỉnh táo của cô để thấy bản chất bên trong.

"Cô và Phương Thiếu Hàn rất giống nhau, luôn biết cách thử thách giới hạn kiên nhẫn của người khác. Nhưng cô đã thành công. Tôi không thích ép buộc người khác."
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 292: Chương 292



Phong Khinh Dương nhấn nút điện thoại trên bàn: "Gọi Hàn Hiểu lên đưa tiểu thư Cố về."

Cuộc trò chuyện này đã kết thúc. Phong Khinh Dương không phải loại người quấy rầy kẻ khác.

Đã người ta không muốn, hắn cũng không ép buộc.

Cố Hiểu Thanh mỉm cười. Đây mới là phong thái của Phong Khinh Dương.

Hàn Hiểu xuất hiện trong văn phòng sau năm phút. Nhìn thấy hai người im lặng không nói gì, cậu ta tưởng mọi chuyện đã thành công.

"Đưa tiểu thư Cố về đi."

Phong Khinh Dương chỉ nói một câu ngắn gọn.

Hàn Hiểu đành phải dẫn Cố Hiểu Thanh ra ngoài.

Nhưng rõ ràng sự tò mò của cậu ta không thể được thỏa mãn.

"Cố Hiểu Thanh, cậu và Phong Khinh Dương đã nói gì vậy?"

Thực ra, Hàn Hiểu biết ý định của Phong Khinh Dương. Thậm chí cậu ta còn hối hận vì đã kể chuyện của Cố Hiểu Thanh cho hắn nghe. Nếu không, có lẽ người hợp tác với cô cuối cùng đã là gia đình họ Hàn.

Dù sao, lợi nhuận khổng lồ từ công ty đầu tư ai cũng biết. Mô hình công ty kiểu mới này ở đại lục gần như chưa có, có thể coi là "ăn miếng đầu tiên".

Lợi nhuận từ việc đi theo Cố Hiểu Thanh đã khiến Hàn Hiểu nếm được vị ngọt. Việc đem vị thần tài sắp đến tay giao cho Phong Khinh Dương khiến cậu ta không cam lòng.

Nhưng cậu ta cũng biết mình không thể đấu lại Phong Khinh Dương.

Hàn Hiểu không phải người không biết điều. Phong thị và Hàn gia không cần thiết phải đối đầu.

Họ là đối tác thân thiết trong kinh doanh, mọi lợi ích đều được chia sẻ, không cần tính toán ai được nhiều ai được ít.

"Cậu đã bán đứng tôi mà còn không biết Phong Khinh Dương nói gì với tôi sao?"

Cố Hiểu Thanh đối với Hàn Hiểu chẳng có chút khí sắc nào tốt.

Hàn Hiểu giả vờ vô tội giơ hai tay: "Tôi biết Phong Khinh Dương muốn nói chuyện hợp tác với cậu, nhưng không biết kết quả thế nào. Cậu đồng ý hay không đồng ý? Hai người đều không biểu lộ gì, tôi đâu phải con giun trong bụng các cậu mà biết được?"

Thực sự oan uổng, cậu ta không biết gì cả.

Bước ra khỏi thang máy, Cố Hiểu Thanh bước nhanh vài bước.

Hàn Hiểu vội đuổi theo: "Rốt cuộc là thế nào vậy? Cậu muốn chết vì tò mò à?"

Cố Hiểu Thanh lên xe, thắt dây an toàn, ôm sách vào lòng.

Hàn Hiểu ngồi vào ghế lái, càu nhàu: "Đừng như vậy chứ. Tôi chỉ là bị ép buộc làm vài chuyện có lỗi với cậu, nhưng thực lòng không muốn làm hại cậu. Cậu phải hiểu tấm lòng của tôi. Dù sao quyết định của Phong Khinh Dương cũng là chuyện tốt với cậu, người khác muốn còn không được."

Chưa khởi động xe, Hàn Hiểu đang than thở.

Cố Hiểu Thanh tò mò hỏi: "Rốt cuộc Phương Thiếu Hàn và Phong Khinh Dương có ân oán gì?"

Đây mới là điều cô nên tò mò.

Cố Hiểu Thanh chỉ cảm thấy Phương Thiếu Hàn không phải người bỏ cuộc giữa chừng. Có lẽ cô không cam lòng, không cam lòng một người đàn ông từng theo đuổi cô nhiệt tình, giờ lại lạnh nhạt và cứng rắn đẩy cô ra xa.

Có lẽ đây chính là câu nói "cưỡi ngựa xem hoa", nhưng khi đột nhiên mất đi người "cưỡi ngựa" đó, cô lại không thích ứng được.

Bản thân cô lại trở nên vương vấn, tò mò, muốn truy tìm.

Hàn Hiểu im lặng lái xe, khởi động.

"Tôi không thể nói."

Hàn Hiểu thành thật trả lời.

Hai người đều im lặng.

Bí mật không thể nói này càng khiến Cố Hiểu Thanh tò mò.

Hàn Hiểu - người không thể giữ mồm giữ miệng - lại có thể im lặng, thực sự khiến cô kỳ lạ.

Đưa Cố Hiểu Thanh về trường xong, Hàn Hiểu rời đi.

Khi cả hai không thể thuyết phục đối phương nói ra điều mình muốn biết, chỉ còn cách im lặng.

Cố Hiểu Thanh trở về trường, tiếp tục kỳ thi của mình.

Cuối cùng thì kỳ thi tiếng Anh cấp 6 cũng kết thúc.

Ngày này với Cố Hiểu Thanh có thể coi là giải thoát. Cô hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân, không liên quan gì đến "ngoại hạng", mà là thành tích cá nhân.

Mấy ngày nay Phong Khinh Dương cũng không xuất hiện, không làm phiền Cố Hiểu Thanh nữa, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng gọi điện mời cô đi ăn tối, nhưng cô chưa từng đi lần nào.

Có thể đoán được, Phong Khinh Dương muốn cho cô thấy một thế giới chưa từng thấy - một loại cám dỗ tột độ, muốn dụ dỗ cô bước vào thế giới mà cô không muốn đặt chân tới.

Cố Hiểu Thanh không muốn nội tâm mình dễ dàng bị người khác khuấy động. Dù sự hỗn loạn này có lẽ không đáng gọi là hỗn loạn, bởi trải nghiệm đau thương trong quá khứ của cô và thế giới tươi đẹp hiện tại là khác nhau.

Thế giới cô từng thấy có lẽ không xa hoa tráng lệ, nhưng cũng đã từng chứng kiến sự phồn hoa, sao có thể không hiểu được lòng mình?

Hôm đó, sau khi thi xong, Quách Đông Hoa kéo Cố Hiểu Thanh đi ăn mừng.

Thực ra chỉ là cái cớ để hai người có thể cùng nhau ăn uống thỏa thích.

Nhưng vừa đến cổng trường đã gặp người quen.

Lần này Cố Hiểu Thanh thực sự kinh ngạc.

Bởi người đến không ai khác chính là Hà Thúy.

Nếu là người khác, có lẽ đã không khiến cô ngạc nhiên đến thế.

Hà Thúy là người khó có thể xuất hiện ở đây nhất, vậy mà lại đứng đó.

Trong lòng Cố Hiểu Thanh chợt tối sầm.

Một cảm giác bất an trào dâng.

Trực giác mách bảo cô rằng có chuyện không hay đã xảy ra với Phương Thiếu Hàn hoặc Phương Thiếu Nam.

Hà Thúy thấy Cố Hiểu Thanh liền vẫy tay.

Quách Đông Hoa đành buông tay cô, nói khẽ: "Chúng ta ăn mừng vào hôm khác vậy."

Quách Đông Hoa không quen Hà Thúy, nhưng nhìn tuổi tác cũng biết đây là bậc trưởng bối của Cố Hiểu Thanh, mình không tiện xuất hiện trước mặt họ.

Cố Hiểu Thanh áy náy nắm tay Quách Đông Hoa, rồi bước đến chỗ Hà Thúy.

"Hà di, sao di lại đến đây?"

Mấy năm nay Cố Hiểu Thanh ít gặp Hà Thúy, kể từ khi Phương Thiếu Hàn gây khó dễ với cô, cô đã cố ý giữ khoảng cách với Hà Thúy.

Không muốn mang tiếng "leo cao".

Vì vậy, chỉ mỗi dịp Tết cô mới đến chúc Tết, gần như không còn xuất hiện trước mặt Hà Thúy nữa.

Hà Thúy nắm tay Cố Hiểu Thanh: "Đi thôi, chúng ta ngồi nói chuyện một chút, di có chuyện muốn nói với cháu."

Giọng điệu đầy lo lắng.

Cố Hiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vâng ạ. Di ơi, cháu có nhà gần đây, mình về nhà cháu nói chuyện nhé."

Đây là nơi thích hợp để trò chuyện. Cố Hiểu Thanh có thể cảm nhận được sự lo lắng của Hà Thúy, có lẽ nhà họ Phương thực sự xảy ra chuyện.

Hai người về nhà Cố Hiểu Thanh.

Ngồi trên sofa, nhấp ngụm trà xanh Cố Hiểu Thanh pha, Hà Thúy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Hiểu Thanh, cháu ngồi xuống đi, di có chuyện muốn hỏi."

Cố Hiểu Thanh ngồi xuống.

"Di cứ nói đi ạ."

"Cháu có biết Thiếu Hàn đi đâu không?"

Lời của Hà Thúy như sét đánh ngang tai, khiến Cố Hiểu Thanh choáng váng.

Phương Thiếu Hàn đi đâu rồi?

Câu hỏi này rất có vấn đề.

"Di ơi, cháu đã lâu không gặp Thiếu Hàn, ngoài dịp Tết ra thì không gặp nữa. Chúng cháu cũng không có liên lạc gì." Đây là sự thật.

Phương Thiếu Hàn thực sự không hề liên lạc với Cố Hiểu Thanh.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 293: Chương 293



Mắt Hà Thúy lập tức đẫm lệ, tay nắm chặt cổ tay Cố Hiểu Thanh không buông.

"Di tưởng ít nhất thằng bé sẽ cho cháu biết tung tích của nó, nhưng không ngờ nó cũng không nói với cháu. Tất cả là lỗi của di, di thực ra đã biết chuyện Thiếu Hàn và Thiếu Nam đều thích cháu từ lâu."

Lời của Hà Thúy khiến Cố Hiểu Thanh giật mình. Đây là điều cô không hề hay biết.

Bởi ngay cả khi đi chúc Tết nhà họ Phương, Hà Thúy cũng chưa từng biểu lộ gì, vẫn ân cần hỏi han cô như mọi khi.

Nhưng ai ngờ được, trong lòng người dì hiền hậu này có lẽ đã căm ghét cô, ghét vì cô đã "mê hoặc" hai đứa con trai xuất sắc của bà.

Cảm nhận được sự co rúm của Cố Hiểu Thanh, Hà Thúy thở dài.

Bà vỗ nhẹ tay cô, nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, nói: "Thực ra di biết sớm hơn cháu tưởng. Tâm ý của Thiếu Nam, di đã biết từ lâu. Di nghĩ các cháu còn nhỏ, tình cảm của Thiếu Nam mới chớm nở, lớn lên sẽ tự khắc phai nhạt."

"Vì vậy di rất ủng hộ ý kiến của Thiếu Hàn, đưa Thiếu Nam đi du học, chính là để không có bất cứ ràng buộc nào giữa hai cháu."

"Cháu ạ, có lẽ cháu không hiểu, nhưng đây là tấm lòng của một người mẹ. Cháu chưa hiểu, nhưng sau này khi làm mẹ, cháu sẽ thấu. Di chỉ muốn điều tốt nhất cho con trai mình. Không phải cháu không tốt, mà vì khoảng cách giữa chúng ta vốn dĩ đã khác biệt. Điều di muốn dành cho Thiếu Nam, cháu không thể cho nó được."

Hà Thúy nói với giọng đầy tâm tư.

Cố Hiểu Thanh gật đầu: "Di ơi, ý của di cháu hiểu. Cháu cũng biết tấm lòng của di, đó là tình yêu thương dành cho con cái, không có gì đáng trách cả."

Đây cũng là lý do cô luôn tránh chạm vào ranh giới đó - cô không muốn làm tổn thương trái tim của bất kỳ người mẹ nào yêu thương con mình.

Hà Thúy gật đầu. Bà luôn biết Cố Hiểu Thanh là cô gái hiểu chuyện, chín chắn, không phải loại tham lam danh lợi. Bà chưa từng chủ động nhắc đến chuyện này, cũng bởi không nỡ làm tổn thương một đứa trẻ ngoan như vậy.

"Di biết, di biết mà. Nhưng điều di không ngờ tới, là Thiếu Hàn cũng yêu cháu. Thậm chí khi đối mặt với những trở ngại lớn hơn, khi bị Thiếu Nam giận dữ buộc tội 'cướp tình', nó cũng không màng. Lúc đó di mới biết mình đã sai."

"Di không nên để Thiếu Hàn tiếp xúc với cháu. Điều di tưởng là tốt cho nó, hóa ra lại hại nó. Đêm hai đứa đánh nhau, cả nhà đều biết. Di và bố nó mắng cả hai, Thiếu Hàn chỉ lạnh lùng nói một câu 'Con sẽ không đến với cô ấy' rồi bỏ đi."

Hà Thúy đứng dậy, bước đến bên cửa sổ ngắm ánh hoàng hôn. Màu đỏ rực như thiêu đốt khiến lòng người trầm lắng, mang vẻ đẹp tuyệt vọng và bi thương.

"Di tưởng mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc. Nhưng không ngờ, sau Tết nó bảo đi công tác nước ngoài, thời gian dài. Chúng di cũng không để ý lắm, bởi Thiếu Hàn một năm đi công tác không dưới tám mười lần, quen rồi."

Hà Thúy quay người lại, gương mặt đầy hoảng hốt: "Nhưng lần này đã năm tháng rồi, nó vẫn chưa về. Đáng sợ hơn, không một cuộc điện thoại, không tin tức gì. Di đã đến đơn vị của nó, gặp lãnh đạo, nhưng không ai cho di biết tin tức gì."

Cố Hiểu Thanh cũng đứng phắt dậy. Đây không giống phong cách của Phương Thiếu Hàn chút nào.

Những chuyện anh cố tình giấu kín, sự lạnh nhạt đột ngột - tất cả đều cho thấy một sự thật: Phương Thiếu Hàn biết mình có thể gặp chuyện, nên mới cố chấp nhận dứt bỏ tình cảm với cô.

Giờ cô mới chợt nhận ra, đây mới là hành vi đúng với tính cách của anh.

Hà Thúy khóc đến mức đờ đẫn. Việc con trai làm thế khiến bà đau lòng, không biết tung tích của con càng khiến bà lo lắng. Bà tìm đến Cố Hiểu Thanh, hy vọng cô có thể biết chút gì đó, bởi cả đời Phương Thiếu Hàn chưa từng coi trọng ai như cô.

Bà hy vọng anh đã để lại manh mối cho cô. Trực giác mách bảo bà rằng con trai nhất định gặp chuyện - điều mà bất kỳ người mẹ nào cũng không thể chấp nhận.

So với việc con gặp nguy hiểm, Hà Thúy thà rằng anh chỉ đang giận dỗi trốn đi một thời gian. Nhưng cách làm trẻ con như vậy ngay cả bà cũng không tin, huống chi người khác.

Phương Thiếu Hàn là người thà lao đầu vào đá cũng phải đạt được thứ mình muốn, không phải loại giấu đầu lòi đuôi.

Điều này Hà Thúy hiểu rõ.

Càng hiểu, bà càng lo lắng.

Cố Hiểu Thanh vỗ nhẹ lưng Hà Thúy, an ủi: "Di đừng lo, Thiếu Hàn không phải người bất cẩn. Có lẽ anh ấy đi nơi không tiện liên lạc, nên mới im hơi lặng tiếng. Một thời gian nữa chắc chắn sẽ có tin tức. Di khóc nhiều quá, người mệt, lúc nó về thấy di như vậy lại càng đau lòng."

Dù biết lời nói chỉ là an ủi, không có tác dụng thực tế, nhưng cô vẫn phải nói, ít nhất cũng khiến Hà Thúy bớt khóc.

Hà Thúy khóc một hồi lâu mới ngừng, nói: "Cháu ạ, di biết cháu là đứa tốt. Nếu lần này Thiếu Hàn bình an trở về, di sẽ không ngăn cản tình cảm của hai đứa nữa. Nếu cháu có tin tức gì của nó, nhất định phải gọi cho di nhé."

Ánh mắt đầy mong đợi nhìn Cố Hiểu Thanh, khiến cô chỉ biết gật đầu, không thể nói ra lời "cháu và Thiếu Hàn không có gì".

Hà Thúy ngồi đến tối mịt mới đi. Cố Hiểu Thanh định mời bà ở lại, nhưng bà từ chối, nói đã đặt khách sạn do quân khu sắp xếp, rất tiện.

Cố Hiểu Thanh không ép, tiễn bà ra về.

Cô ngồi lại phòng khách, trầm tư suy nghĩ.

Cô nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, từ ba năm trước đến giờ, từng kỷ niệm với Phương Thiếu Hàn - khởi đầu không mấy vui vẻ, thậm chí như nước với lửa, rồi dần thay đổi, trở thành bạn bè thân thiết.

Sự do dự, suy tính, lùi bước, lý trí và tỉnh táo của cô.

Nhưng tất cả đều không thể thay đổi một điều: Khi nghe tin này, cô đã hoảng loạn và lo lắng.

Phương Thiếu Hàn, mong anh bình an vô sự.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 294: Chương 294



Suốt một tuần sau khi Hà Thúy xuất hiện, Cố Hiểu Thanh luôn trong trạng thái mất hồn mất vía. Cô tự an ủi mình rằng bất kỳ người bạn nào gặp chuyện cô cũng sẽ lo lắng, không phải vì đó là Phương Thiếu Hàn, mà chỉ đơn giản là tình bạn.

Nhưng nỗi lo lắng này càng ngày càng khiến cô bất an. Càng bất an, cô càng suy nghĩ nhiều, và càng nghĩ nhiều, những hậu quả khủng khiếp nhất lại hiện ra trong đầu, khiến tâm trí cô càng thêm rối bời.

Ngay cả Quách Đông Hoa cũng cảm nhận được sự hoảng hốt của Cố Hiểu Thanh. Cô ấy đã hỏi han khắp nơi nhưng không có tin tức gì, cuối cùng chỉ có thể khuyên Cố Hiểu Thanh về nhà nghỉ ngơi hoặc đọc sách, bởi ở công ty, cô gần như ngày nào cũng mắc sai lầm.

Không phải báo cáo tài chính có vấn đề, thì là ký nhầm chỗ. Ngày nào cũng có chuyện.

Quách Đông Hoa cảm thấy Cố Hiểu Thanh nên về nhà, nếu không cô cũng lo lắng không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Cố Hiểu Thanh cũng nhận ra trạng thái của mình thực sự tồi tệ, nên đành trở về trường. Dù sao cũng còn vài môn phải thi, coi như tĩnh tâm một chút.

Nhưng mười ngày sau, mọi sự yên ổn đã bị phá vỡ.

Cố Hiểu Thanh nhận được điện thoại của Quách Đông Hoa sau bữa tối, nói rằng có người đang đợi cô ở cửa hàng trà sữa. Hỏi ra mới biết đó là cảnh sát.

Ngay lập tức, cô có linh cảm rằng đã có tin tức về Phương Thiếu Hàn.

Giác quan thứ sáu này kỳ lạ thay lại chính xác. Ít nhất là khi gặp hai vị cảnh sát, Cố Hiểu Thanh đã xác nhận ngay.

"Bạn là Cố Hiểu Thanh phải không? Chúng tôi là cảnh sát Interpol."

Hai vị cảnh sát thấy Cố Hiểu Thanh liền chào, một người lên tiếng.

Cố Hiểu Thanh gật đầu: "Tôi là Cố Hiểu Thanh, mời hai anh vào trong nói chuyện."

Xung quanh toàn là sinh viên đến mua đồ, nhìn thấy hai cảnh sát ngồi đó đều tò mò nhìn ngó. Cố Hiểu Thanh cũng cảm thấy đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Hai vị cảnh sát dường như cũng nghĩ vậy, nghe cô nói liền đứng dậy theo cô vào văn phòng bên trong.

Quách Đông Hoa liếc nhìn vài lần, cuối cùng cũng kìm được sự tò mò, không đi theo. Nhìn bộ dạng hai người mặc đồ cảnh sát, tốt nhất nên tránh xa một chút.

Ai biết được trong này có chuyện gì.

Nhưng chắc chắn liên quan đến trạng thái mất hồn của Cố Hiểu Thanh mấy ngày nay.

Cố Hiểu Thanh mang ra hai chén trà xanh mời hai vị cảnh sát.

"Cô Cố, không cần khách sáo. Chúng tôi đến tìm cô là vì Phương Thiếu Hàn."

Vị cảnh sát vừa nói lên tiếng ngăn cô.

Cố Hiểu Thanh ngẩng đầu, dừng lại một chút: "Xin hỏi hai anh tên gì?"

Đây là cảnh sát Interpol, phản ứng đầu tiên của cô là Phương Thiếu Hàn đang thực hiện một nhiệm vụ quốc tế.

"Tôi họ Lý, đây là đồng nghiệp của tôi họ Trần."

Vị cảnh sát họ Lý này khá hòa nhã, nói chuyện nhẹ nhàng, không chút khí thế của cảnh sát. Nếu không mặc đồng phục, có lẽ Cố Hiểu Thanh sẽ không tin đây là cảnh sát.

"Phương Thiếu Hàn hiện giờ ở đâu?"

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Cảnh sát Lý nói sự thật: "Phương Thiếu Hàn lần này là hỗ trợ tổ chức Interpol thực hiện nhiệm vụ ngầm. Nhiệm vụ đã kết thúc, bắt giữ thành công tất cả tội phạm, nhưng đồng chí Phương Thiếu Hàn đã bị thương."

Nắm đấm Cố Hiểu Thanh siết chặt, những đường gân xanh nổi lên. Điều này dường như không nằm ngoài dự đoán, nếu không anh đã không liên lạc với gia đình.

"Anh ấy bị thương nặng không?"

Hỏi xong câu này, Cố Hiểu Thanh chỉ muốn tát mình một cái. Thật là câu hỏi thừa thãi.

"Anh ấy bị thương rất nặng, hôn mê suốt một tháng mới tỉnh lại. Hiện tại cần người chăm sóc. Anh ấy đã đưa chúng tôi số điện thoại và địa chỉ của cô."

Cảnh sát Lý nhìn Cố Hiểu Thanh nói.

Đến giờ phút này, ông ta vẫn không biết mối quan hệ giữa cô gái này và Phương Thiếu Hàn là gì. Nhưng Phương Thiếu Hàn không gọi người nhà, chỉ gọi Cố Hiểu Thanh, chứng tỏ giữa hai người có quan hệ thân thiết.

Cố Hiểu Thanh lòng trĩu nặng. Phương Thiếu Hàn đã gọi cô đến chăm sóc, chứng tỏ vết thương rất nghiêm trọng. Nếu không anh đã không giấu Hà Thúy, có lẽ vì sợ bà lo lắng.

"Vâng, chúng ta đi lúc nào?"

Cố Hiểu Thanh không hỏi thêm.

Cảnh sát Lý nhìn ra ngoài: "Sáng sớm mai nhé. Tối nay chúng tôi sẽ đặt vé máy bay. Cô thu xếp công việc của mình đi. Thời gian có lẽ không ngắn, có thể cần vài tháng, thậm chí một năm."

Lời nói rất hàm ý, nhưng Cố Hiểu Thanh lập tức hiểu, thời gian hồi phục vết thương của Phương Thiếu Hàn có thể lâu như vậy, hoặc hơn.

Cô gật đầu: "Vâng, sáng mai hai anh có thể đến cửa hàng trà sữa đón tôi. Tám giờ được không?"

Cố Hiểu Thanh cần sắp xếp rất nhiều việc.

Một đêm là rất gấp gáp.

Cảnh sát Lý gật đầu, đội mũ cùng cảnh sát Trần rời đi.

Cố Hiểu Thanh ngồi im lặng một lúc lâu.

Quách Đông Hoa thò đầu vào cửa nhìn trộm một hồi, gặp ánh mắt Cố Hiểu Thanh mới cười toe toét bước vào.

"Cần tớ giúp gì không?"

Không cần nói nhiều, Quách Đông Hoa biết Cố Hiểu Thanh cần sự giúp đỡ của mình.

"Tớ phải đi một thời gian, tối nay chắc không kịp rồi. Mai cậu đến trường xin phép hộ tớ nhé, thời gian và ngày về đều không xác định. Cửa hàng và công ty cũng phó thác cho cậu."

Cố Hiểu Thanh biết mình rất ích kỷ khi làm vậy, nhưng lúc này đầu óc cô rất loạn, đang cố gắng sắp xếp suy nghĩ cho rõ ràng hơn.

Cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thỏa nhất có thể.

Quách Đông Hoa nắm tay Cố Hiểu Thanh: "Cậu yên tâm, ở đây có tớ. Tớ là bạn của cậu, sẽ là hậu phương và chỗ dựa tốt nhất cho cậu. Nhưng cậu có chắc mình ổn không? Không muốn chia sẻ với tớ sao?"

Không phải tọc mạch, chỉ đơn giản là muốn chia sẻ gánh nặng với Cố Hiểu Thanh.

"Không." Cô trả lời ngắn gọn, không định tiếp tục chủ đề này. Cô theo bản năng biết rằng chủ đề này không nên đi sâu.

"Được rồi, vậy cậu bảo trọng. Tớ sẽ không hỏi thêm nữa. Nhà cửa và công ty tớ sẽ lo, cậu yên tâm. Trường học tớ cũng sẽ xin phép hộ cậu."

Quách Đông Hoa chỉ có thể làm được nhiêu đó, phần còn lại phải dựa vào chính Cố Hiểu Thanh.

Cố Hiểu Thanh gật đầu cảm kích.

Cô trở về nhà trong trạng thái mơ hồ, cầm điện thoại lên bấm mấy số quen thuộc, nhưng rồi buông xuống. Lúc này chưa phải lúc nói với Hà Thúy, có lẽ Phương Thiếu Hàn cũng không muốn, nếu không anh đã không bảo người đến tìm cô.

Cô thu dọn vali đơn giản, cho vào quần áo thay, ví tiền để tiền mặt và thẻ ngân hàng, số tiền đủ để cô sử dụng, tất nhiên không quên mang theo chứng minh thư để lên máy bay.

Đây là một đêm không ngủ.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 295: Chương 295



Xuống máy bay, đã có xe đợi sẵn để đón họ.

Sau ba giờ di chuyển, họ tiến vào một tòa nhà kiểu châu Âu màu trắng, cổng vào có lính gác kiểm tra nghiêm ngặt các phương tiện ra vào.

Tại cửa kính lớn, có thể thấy các nhân viên y tế mặc áo blouse trắng ra vào, nhưng trên tòa nhà không có bất kỳ biểu tượng nào liên quan đến bệnh viện.

Cảnh sát Lý giải thích: "Đây là bệnh viện bí mật của chúng tôi, chuyên điều trị cho những người bị thương không thể tiết lộ danh tính. Có thể yên tâm là nhân viên ở đây đều là những người giỏi nhất, chỉ là danh tính không thể công khai."

Cố Hiểu Thanh theo cảnh sát Lý bước vào cửa chính.

Họ đi thang máy lên tầng ba, dừng lại trước căn phòng cuối cùng ở hành lang.

Cảnh sát Lý nghiêm túc nhìn Cố Hiểu Thanh, ánh mắt thậm chí mang chút trách mắng.

Khiến cô nghi ngờ mình đã làm sai điều gì.

"Chuẩn bị tinh thần đi, Phương Thiếu Hàn mà cô sắp thấy có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Tôi chỉ hy vọng cô không làm anh ấy hoảng sợ."

Ý nghĩa trong lời nói này khiến Cố Hiểu Thanh giật mình.

Cô cố gắng tiếp nhận ý nghĩa của những lời này, cảm thấy đầu hơi choáng váng. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Phương Thiếu Hàn?

Cảnh sát Lý vỗ nhẹ vào cánh tay Cố Hiểu Thanh, giúp cô ổn định tinh thần, đỡ cô ngồi xuống ghế bên cạnh.

Cô ngồi đó, cảm thấy những âm thanh xung quanh mờ nhạt, như ở rất xa. Chỉ có cảm giác nóng lạnh thất thường, đầu óc quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, thấm ướt chiếc áo sơ mi mỏng.

Cố Hiểu Thanh hít thở sâu, tránh để mình ngã quỵ xuống. Nhắm mắt lại, bên tai văng vẳng tiếng bước chân qua lại, tiếng điện thoại, tiếng trò chuyện.

Cô mơ màng nghĩ, công việc của Phương Thiếu Hàn vốn dĩ là loại nguy hiểm nhất. Anh phải trang bị cho mình để đối mặt với những chi tiết đau lòng nhất, đồng thời xử lý tình hình tổng thể.

Nhưng bây giờ dường như chính cô mới là người cần sự trang bị đó.

Từ khi gặp Phương Thiếu Hàn, cuộc đời cô từ một bộ phim truyền cảm hứng đã biến thành câu chuyện phiêu lưu. k*ch th*ch và hồi hộp đã trở thành trải nghiệm không thể tránh khỏi.

Một lúc sau, cảnh sát Trần mang đến một lon nước ngọt ướp lạnh đưa cho Cố Hiểu Thanh.

"Uống đi, cô sẽ đỡ hơn."

Cố Hiểu Thanh chớp mắt, gắng mở lon, uống một ngụm lớn. Vị cà phê ngọt lạnh chảy xuống cổ họng khiến tinh thần cô tỉnh táo hẳn, cơn choáng váng dường như cũng tan biến.

Sau khi ổn định, Cố Hiểu Thanh uống hết lon nước, đường và caffeine giúp cô bình tĩnh lại, nói với cảnh sát Lý: "Tôi ổn rồi."

Ánh mắt tán thưởng của cảnh sát Lý đổ dồn lên người cô.

Cô gái này kiên cường hơn tưởng tượng. Không trách Phương Thiếu Hàn lại cần đến người này. Nếu là cha mẹ, có lẽ đã ngất xỉu mất.

Cố Hiểu Thanh đứng dậy, kiên định nói: "Đi thôi, tôi đã sẵn sàng."

Đằng nào cũng phải đối mặt.

Khi cánh cửa mở ra, Cố Hiểu Thanh vẫn có một khoảnh khắc đờ đẫn, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ánh mắt không thể tin được thay thế cho sự đau lòng và kinh ngạc.

Đây là căn phòng hai gian, ngăn cách bởi tấm kính. Cố Hiểu Thanh có thể nhìn thấy một người toàn thân băng bó trắng, chỉ lộ đôi mắt, nằm đó với cánh tay đang truyền dịch. Ngoại hình và chiều cao xác nhận đó là đàn ông, nhưng từ xa không thể nhận ra là ai, hay bị thương thế nào.

Nhưng tư thế bất động đó khiến Cố Hiểu Thanh chắc chắn anh đang hôn mê.

"Anh ấy bị thương thế nào?"

Cố Hiểu Thanh nín thở, để hơi thở từ từ ổn định, giữ vẻ bình tĩnh tối thiểu. Lúc này, không ai có thể hỗ trợ cô.

Cảnh sát Lý nhìn vào người sau tấm kính: "Những gì tôi nói với cô trước đó là phiên bản đơn giản hóa. Thực tế, Phương Thiếu Hàn bị thương rất nặng. Sau vụ nổ, anh bị thương nghiêm trọng, trúng ba viên đạn vào ngực, một viên xuyên qua phổi, một viên sượt qua tim."

"May mắn là không xuyên tim. Vụ nổ khiến toàn thân gãy xương, nghiêm trọng nhất là sáu xương sườn gãy, xương chân gãy, mất máu quá nhiều. Chỉ riêng thiếu máu do mất máu đã khiến anh hôn mê rất lâu."

"Hiện tại, tình trạng hồi phục không tốt, thỉnh thoảng tỉnh nhưng nhanh chóng rơi vào hôn mê. Chuyện của cô cũng được hỏi trong lúc anh ấy tạm tỉnh. Chúng tôi chỉ hy vọng cô có thể hỗ trợ tinh thần, giúp anh vượt qua, tỉnh lại sớm. Nếu không sẽ rất nguy hiểm."

"Bác sĩ nói nếu tiếp tục hôn mê như vậy, khó có thể sống sót, còn dẫn đến nhiều biến chứng."

Cố Hiểu Thanh cố gắng giữ cho suy nghĩ minh mẫn, tiêu hóa từng câu nói, hiểu rõ mình cần làm gì, đang ở trong tình huống nào.

Phương Thiếu Hàn nghiêm trọng hơn cô tưởng. Cô không ngờ lại đến mức này. Trong nhận thức ban đầu, cô chỉ nghĩ anh bị gãy xương, nhiều nhất là trúng đạn, có thể kinh khủng nhưng không nguy hiểm, giống như những cảnh sát bị thương nặng trong phim ảnh.

Sẽ nhanh chóng hồi phục, cô chỉ đóng vai trò như một y tá, chăm sóc đơn giản, thậm chí còn có thể cãi vã với anh. Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Những gì cô thấy là một Phương Thiếu Hàn như người sống thực vật, bất cứ lúc nào cũng có thể chết. Vai trò của cô không phải y tá, mà là điểm tựa cứu mạng. Trách nhiệm bỗng chốc được phóng đại vô hạn.

"Bây giờ tôi có thể vào không?"

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giọng nói run nhẹ vẫn lộ ra sự yếu đuối của cô. Đây không phải điều ai mạnh mẽ cũng làm được.

Lúc này không phải cứ kiên cường là có thể bình tĩnh, vô động.

Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Cảnh sát Lý gật đầu: "Thay đồ vô trùng rồi cô có thể vào."

Họ tìm Cố Hiểu Thanh đến chính là vì điều này, không thể không cho cô vào.

Họ cũng hy vọng Phương Thiếu Hàn có thể tỉnh lại, khỏe mạnh. Nhiệm vụ lần này đã phải trả giá quá đắt, hy sinh nhiều người. Phương Thiếu Hàn lại là người xuất sắc, nếu vì thế mà hy sinh, sẽ khiến nhiều người hối hận.

Đây là sự mất mát nhân tài, cũng là nỗi đau của nhiều người.

Mỗi lần kết quả nhiệm vụ đưa đến đây, cảnh sát Lý đều rất đau lòng. Ông luôn đóng vai trò người đưa tin xấu, cảm giác lạnh lùng nhìn đồng đội lần lượt ra đi thực sự không phải điều người bình thường có thể chịu đựng.

Rất mệt mỏi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 296: Chương 296



Một tuần sau, Phương Thiếu Hàn cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lúc đó, Cố Hiểu Thanh đang dùng khăn ướt lau người cho anh. Áo mở rộng, lộ ra vùng ngực băng bó đầy băng gạc, gầy đến mức có thể nhìn thấy từng xương sườn.

Chiếc khăn ấm áp lướt qua xương sườn, lòng Cố Hiểu Thanh không còn đau lòng vì cảnh tượng này nữa, chỉ còn lại những động tác thuần thục. Đang lau, bàn tay cô bỗng cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh.

Ngẩng đầu lên, Cố Hiểu Thanh đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.

Phương Thiếu Hàn trong giây phút đầu tưởng mình đang mơ. Đôi mắt long lanh như nước kia, ngón tay mềm mại lướt qua ngực khiến tim anh đập rộn ràng, cùng hơi thở quen thuộc, tất cả đều cho thấy đây chính là người phụ nữ anh hằng mong ước.

Nhưng một lúc sau, anh vẫn nghi ngờ đây là giấc mơ. Bởi tất cả ký ức nhắc nhở anh về vụ nổ, vết thương nặng đó, cảm giác viên đạn xuyên qua ngực, tất cả đều nói rõ rằng anh đã bị thương.

Một vết thương rất nặng. Vậy làm sao có thể gặp Cố Hiểu Thanh?

Quay đầu nhìn xung quanh, nơi này rõ ràng là bệnh viện, nhưng anh không có chút ký ức nào về nó. Anh phải được đưa đến đây sau khi hôn mê.

Anh muốn cử động, cắn răng chịu đựng, vết thương ở ngực và xương sườn vẫn âm ỉ đau. Cố Hiểu Thanh đè nhẹ người anh xuống, nói khẽ: "Anh chưa thể cử động được, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi. Tôi đi gọi bác sĩ."

Phương Thiếu Hàn nằm xuống, tay nắm chặt cổ tay Cố Hiểu Thanh. Cảm giác ấm áp khiến anh xúc động đến rơi nước mắt: "Cố Hiểu Thanh, sao em lại ở đây?"

Anh không biết mình đã làm gì khiến thần linh cảm động, để ngay khi tỉnh dậy đã thấy cô. Có lẽ trời cao thấu hiểu tấm lòng anh nên mới ưu ái như vậy.

"Anh không nhớ sao?"

Cố Hiểu Thanh sửng sốt. Cô luôn nghĩ chính Phương Thiếu Hàn khi tỉnh lại đã bảo cảnh sát Lý tìm cô. Nhưng tình hình hiện tại cho thấy rõ ràng anh không hề biết chuyện này.

Vậy có lẽ đó chỉ là hành động vô thức, hoặc lời nói mê trong cơn mê man, khiến cảnh sát Lý hiểu nhầm mà tìm cô.

Thật buồn cười.

Nhưng mọi thứ đã được định đoạt. Một câu nói của Phương Thiếu Hàn khiến hai người lại vướng vào nhau.

Phương Thiếu Hàn nhíu mày. Cảm giác không kiểm soát được cơ thể thật khó chịu.

Đặc biệt là câu hỏi của Cố Hiểu Thanh, dường như ẩn chứa thông tin rằng chính anh đã làm gì đó khiến cô xuất hiện ở đây.

Nhưng dù lục lọi trí nhớ, anh cũng không biết mình đã làm gì.

"Tôi đang ở đâu?"

"Bệnh viện."

Bác sĩ đã đẩy cửa bước vào, thấy Phương Thiếu Hàn tỉnh lại liền bắt đầu kiểm tra. Sau một loạt thủ tục, bác sĩ tuyên bố anh đã hoàn toàn tỉnh táo.

Giờ có thể chuyển ra phòng bệnh thông thường để điều trị. Dĩ nhiên, để hồi phục hoàn toàn sẽ cần thời gian dài, bởi chỉ riêng việc tập vật lý trị liệu cho chân và eo đã là một quá trình lâu dài, chưa nói đến việc có thể phục hồi như trước hay không.

Nhưng đây đã là tiến triển rất lớn.

Cố Hiểu Thanh cũng vui mừng. Đây là tin tốt nhất trong thời gian gần đây.

Phương Thiếu Hàn lại trầm mặc. Dù sao, ai nghe tin mình có thể không bao giờ đứng dậy được nữa cũng sẽ không vui.

Sau đó, nhân viên y tế rời đi.

Phương Thiếu Hàn đã được người khác đỡ ngồi dậy. Vì thời gian hôn mê quá lâu, lâu đến mức các vết gãy xương gần như đã lành. Có lẽ tổn thương thể chất đang dần hồi phục, nhưng ý thức thì chưa.

Dựa lưng vào hai chiếc gối, Phương Thiếu Hàn im lặng khiến người ta rùng mình.

Cố Hiểu Thanh đưa cốc nước cho anh.

Anh gạt đi.

Bữa trưa mang đến, anh cũng không động đũa.

Cố Hiểu Thanh ngồi trên ghế, nhìn Phương Thiếu Hàn.

Phương Thiếu Hàn im lặng như vậy khiến người ta vừa thương vừa giận.

Hậu quả này lẽ ra anh đã phải lường trước, nhưng giờ lại tỏ ra không thể chấp nhận cho ai xem?

Không ăn không uống, muốn tuyệt thực sao?

Khi bóng tối tràn vào từ cửa sổ, Cố Hiểu Thanh bật đèn trong phòng.

Phương Thiếu Hàn lấy tay che ánh sáng, quát giận dữ: "Tắt đi."

Cố Hiểu Thanh không thèm để ý.

Cô đóng cửa sổ, kéo rèm lại, rồi đi đến nhà ăn.

Thời gian gần đây, cô thường ăn ở nhà ăn bệnh viện, đã thân thiết với nhân viên ở đó, thậm chí còn nhờ mấy bác nấu canh gà, canh bồ câu cho mình. Dĩ nhiên phần lớn đã vào bụng Phương Thiếu Hàn.

Hôm nay, bác cấp dưỡng đặc biệt làm món cô thích - mì xào tương cà chua trứng, trong mì còn có rau xanh, nhìn rất bắt mắt.

Cố Hiểu Thanh lấy hộp cơm đựng một phần mì, cùng vài món nộm thanh đạm như nộm mộc nhĩ, nấm xào rau.

Trở về phòng bệnh, cô thấy đồ đạc vung vãi khắp sàn.

Liếc nhìn Phương Thiếu Hàn đang trùm chăn nằm trên giường, không cần nghĩ cũng biết anh đã quăng mọi thứ trên tủ xuống đất. Đây là cách anh trút giận.

Đặt hộp cơm xuống, Cố Hiểu Thanh dọn dẹp đồ đạc.

Phương Thiếu Hàn từ dưới chăn ngó lên, nhìn động tác của cô, ngửi thấy mùi thơm nồng quen thuộc. Bụng đói bắt đầu sôi lên, phản đối việc chủ nhân bỏ đói nó cả ngày.

Nhưng ngại đòi ăn từ Cố Hiểu Thanh. Ban ngày anh đã đánh đổ cả hộp cơm, hoặc thẳng thừng từ chối. Giờ mà đầu hàng, thật mất mặt.

Cố Hiểu Thanh dọn xong, ngồi xuống ghế, kéo ghế đến gần giường bệnh, lặng lẽ mở hộp cơm, múc một bát mì, rưới nước sốt cà chua trứng đỏ tươi lên, rồi xì xụp ăn.

Tiếng húp mì xen lẫn tiếng bụng đói kêu ọc ạch.

Phương Thiếu Hàn không chịu nổi nữa, hất chăn ra: "Đỡ tôi dậy."

Cố Hiểu Thanh đặt bát xuống.

Đỡ anh ngồi dậy.

Phương Thiếu Hàn hậm hực chỉ vào hộp cơm: "Tôi muốn ăn."

Cố Hiểu Thanh quay lưng lại, nở nụ cười. Phương Thiếu Hàn lúc này giống như một đứa trẻ.

Một đứa trẻ ngang bướng.

Cô trộn đều mì trong hộp, đưa cho Phương Thiếu Hàn. Lập tức trong phòng vang lên tiếng xì xụp còn dữ dội hơn.

Cái bụng đói cuối cùng cũng được thỏa mãn.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 297: Chương 297



"Không ăn cơm, không hợp tác không có nghĩa là anh đã thắng. Nếu anh thực sự muốn đứng dậy, cần nhất là lòng dũng cảm và sự hợp tác của anh." Cố Hiểu Thanh rửa sạch hộp cơm rồi cất vào tủ.

Phương Thiếu Hàn lúc này đã bình tĩnh hơn.

Có lẽ vì no bụng, người cũng trông dễ chịu hơn, nét mặt không còn đen sì nữa.

"Chẳng lẽ chút thương tật nhỏ này đã đánh gục anh sao? Phương Thiếu Hàn, anh là đàn ông, nếu ngay cả chút khó khăn trắc trở này cũng không vượt qua được, vậy sao ban đầu anh lại chọn làm cảnh sát? Công việc anh chọn đã định sẵn tính chất nguy hiểm và hậu quả. Rõ ràng tự mình biết, còn giở trò trẻ con như vậy, anh chỉ đang làm khó chính mình thôi."

Phương Thiếu Hàn im lặng, Cố Hiểu Thanh tiếp tục.

Dù sao lúc này hai người cũng chẳng sợ nhau nữa.

Những lời khách sáo giả tạo từng duy trì trạng thái hòa bình giữa họ giờ đã bị ném đến chín tầng mây, thay vào đó là bộ mặt chân thật nhất, thậm chí tàn nhẫn chọc vào nỗi đau của đối phương, dùng sức l*t tr*n vết sẹo của nhau.

"Tôi muốn làm khó chính mình, cô xen vào làm gì? Ở đây không cần cô, cô là cái gì của tôi? Cô chỉ là một người phụ nữ, lại là người tôi không cần, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, tôi ghét cô." Phương Thiếu Hàn gắng sức muốn di chuyển cơ thể, nhưng dường như hoàn toàn không kiểm soát được đôi chân và eo như tưởng tượng.

Anh đã mất khả năng khống chế cơ thể, cảm giác này càng khiến anh phẫn nộ và bất lực, vì vậy bất kỳ lời lẽ cay độc nào cũng có thể phun ra từ miệng, không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Dường như chỉ khi làm tổn thương người khác, anh mới cảm thấy thoải mái.

Cố Hiểu Thanh trong chốc lát muốn quay đầu bỏ đi. Bất kỳ người phụ nữ nào bị một người đàn ông nói như vậy cũng sẽ bỏ đi, lòng tự trọng bị chà đạp như thế, ai chịu nổi?

Nhưng cô vẫn kìm nén được bản thân. Anh không phải người bình thường, đối mặt với tổn thương trên cơ thể, tâm lý không chấp nhận được, hành vi có sai lệch cũng là điều có thể hiểu. Cô có thể đem so đo với anh được sao?

Cô túm lấy cổ áo bệnh nhân của Phương Thiếu Hàn, dù sức lực chỉ đủ nâng lên một khoảng ngắn, nhưng khí thế không thua kém.

"Tôi là cái gì của anh? Anh còn hỏi được câu đó? Anh tưởng ai muốn ở đây hầu hạ một kẻ tàn phế như anh? Đúng vậy, anh chính là một kẻ tàn phế, chỉ có thể nằm đây yếu ớt rồi chỉ tay năm ngón hét vào mặt tôi."

"Rõ ràng vẫn còn cơ hội, bác sĩ đã nói chỉ cần tập vật lý trị liệu tốt, anh có 80% cơ hội hồi phục như cũ. Nhưng cái dáng vẻ tự bỏ mình của anh bây giờ, khác gì một kẻ tàn phế?"

"Nếu không phải anh bảo họ tìm tôi, anh tưởng tôi sẽ đến sao? Tôi còn cả đống việc phải làm, nhưng vứt bỏ tất cả đến đây chăm sóc anh. Anh nói xem tôi là cái gì của anh? Tôi nên là cái gì của anh?"

Cố Hiểu Thanh chỉ vào trán Phương Thiếu Hàn, hùng hổ trách móc.

Cô cũng chất chứa bao uất ức, bản thân bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí nhượng bộ cảm xúc đến mức tối đa, nhưng người đàn ông này lại hỏi cô là cái gì của anh.

Thật là câu hỏi buồn cười.

Nhưng cũng thật đau lòng.

Đúng vậy.

Cô là cái gì của anh?

Chẳng là gì cả.

Từ đầu đến cuối, họ chưa từng là cái gì của nhau.

Lúc này, Cố Hiểu Thanh thực sự muốn bỏ Phương Thiếu Hàn lại mà đi.

"Anh yên tâm, người ngoài như tôi, kẻ không liên quan sẽ đi ngay. Anh gọi điện cho bố mẹ, tìm người đến chăm sóc đi, tôi đi ngay đây, lưu lại thêm một giây cũng không phải là Cố Hiểu Thanh."

Buông cổ áo Phương Thiếu Hàn, Cố Hiểu Thanh đóng sầm cửa phòng, bước ra ngoài.

Cơn giận trong lòng bùng lên đến cực điểm, Cố Hiểu Thanh cần bình tĩnh lại, đây là bị Phương Thiếu Hàn chọc giận.

Anh ta quả thật có thiên phú biến người khác thành con rồng phun lửa.

Ngồi trên ghế gỗ giữa bãi cỏ, bị gió lạnh thổi qua, Cố Hiểu Thanh đã bình tâm lại.

Đã lâu rồi không ai chọc giận cô như vậy.

Về tuổi tác, Cố Hiểu Thanh luôn coi mình là người trưởng thành mấy chục tuổi, đây là lần đầu tiên cô mất lý trí như vậy.

Dù Phương Thiếu Hàn có chín chắn, điềm tĩnh đến đâu cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với cảm giác mất khả năng vận động, có thể hiểu anh bị tổn thương thế nào. Nhưng đây không phải cái cớ để kéo tất cả cùng chán nản với anh.

Không ai có thể thay anh đứng dậy, thứ cần dựa vào vẫn là chính anh. Phương Thiếu Hàn, anh phải đứng dậy, vì tất cả những người yêu thương anh, vì chính anh.

Cố Hiểu Thanh lau khóe mắt, nơi ấy chỉ ướt nhẹ, nhưng nỗi đau trong lòng cô không thể tả nổi. Rõ ràng biết tất cả không thể quay lại, nhưng cô vẫn không ngần ngại ở đây.

Bởi trái tim cô đã lưu lại nơi này.

Thu xếp lại tâm trạng, Cố Hiểu Thanh trở về phòng bệnh.

Có thể so đo với một bệnh nhân được sao?

Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động.

Phương Thiếu Hàn nằm đó, đắp chăn, nhắm mắt, không biết đang ngủ hay thức.

Cố Hiểu Thanh đóng cửa phòng, bưng một chậu nước, hôm nay chưa lau người cho Phương Thiếu Hàn, đây là nhiệm vụ mỗi ngày, lau người, mát xa cơ bắp chân, tránh để cơ bắp teo lại.

Vắt khăn ướt, cởi áo bệnh nhân của Phương Thiếu Hàn, khăn ướt đặt lên ngực, nhẹ nhàng lau qua.

Cố Hiểu Thanh không nói gì, không muốn nói, bầu không khí dường như đông cứng lại.

"Xin lỗi."

Giọng trầm của Phương Thiếu Hàn vang lên trong căn phòng trống vắng.

Đột ngột như tiếng của người thứ ba xuất hiện ở đây.

Ngón tay cô dừng lại một chút, nhưng chỉ trong một giây, động tác dưới tay lại tiếp tục.

Nhanh chóng lau xong người cho Phương Thiếu Hàn, Cố Hiểu Thanh bưng chậu nước ra ngoài.

Phương Thiếu Hàn nghiêng người, lặng lẽ nhắm mắt.

Anh không muốn trở nên vô lý như vậy, nhưng không thể kiểm soát bản thân, cảm giác muốn làm tổn thương người bên cạnh, muốn xé toạc mọi vết thương để người khác cùng đau đớn như mình đang chi phối anh.

Trở thành một con quái vật không còn giống Phương Thiếu Hàn lạnh lùng có thể đối mặt với mọi chuyện.

Người phụ nữ anh chưa từng muốn làm tổn thương, giờ lại bị anh tổn thương tàn nhẫn như vậy, là lỗi của anh.

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, đó là âm thanh quen thuộc anh đã nghe suốt thời gian qua, giống như một nửa sinh mệnh của mình.

Nhưng cuộc gặp gỡ lần này chỉ khiến anh thêm bất lực.

Phương Thiếu Hàn quyết tâm, phải ngăn bản thân không làm những hành động mất lý trí khác, mọi thứ phải dừng lại ở đây, không cần thêm một lần tổn thương nữa.

Ngày mai, nhất định phải làm gì đó.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 298: Chương 298



Sáng hôm sau, Phương Thiếu Hàn tỉnh dậy với ít sự chống đối điên cuồng hơn ngày trước, bắt đầu hợp tác điều trị. Nhưng anh vẫn không nói chuyện với Cố Hiểu Thanh, như thể họ là người lạ.

Ngoài những giao tiếp cần thiết, Phương Thiếu Hàn không nói chuyện hay tiếp xúc với Cố Hiểu Thanh. Đa phần, anh nhờ y tá giúp đỡ thay vì nhờ cô.

Anh thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của Cố Hiểu Thanh.

Mối quan hệ giữa hai người dường như đã chạm đáy.

Tuy nhiên, phần lớn băng gạc trên người và mặt đã được tháo bỏ, bởi Phương Thiếu Hàn đã nằm trên giường hơn một tháng. Dù hôn mê, vết thương vẫn sẽ lành theo thời gian.

Lúc này, Phương Thiếu Hàn trông không đáng sợ như lần đầu Cố Hiểu Thanh thấy, nhưng gầy gò và yếu ớt hơn nhiều.

Cố Hiểu Thanh đau lòng nhưng không nói gì, cũng không làm gì. Phương Thiếu Hàn không phải trẻ con, giai đoạn chuyển tiếp này cần anh tự vượt qua, không ai có thể thay thế.

Muốn đứng dậy lại, cần sự nỗ lực của chính Phương Thiếu Hàn, người khác đều bất lực. Cố Hiểu Thanh cũng vậy, ngoài việc đứng nhìn, cô không có cách nào khác.

Buổi chiều, căn phòng đón nhận những vị khách bất ngờ.

Hà Thúy và Phương Kiến Quốc xuất hiện.

Hà Thúy vừa nhìn thấy Phương Thiếu Hàn đã khóc không thành tiếng, ôm lấy con trai trên giường, suýt ngất xỉu.

Phương Kiến Quốc nhanh chóng nói chuyện với bác sĩ một lúc lâu mới ổn định được tinh thần của vợ.

Cố Hiểu Thanh bối rối đứng một góc, quan sát mọi chuyện.

Đây không phải cảnh cô có thể xen vào.

Cảnh đoàn tụ của cha mẹ và con trai, với Cố Hiểu Thanh, cô chỉ là người ngoài.

Hà Thúy đã lấy lại bình tĩnh, chú ý đến Cố Hiểu Thanh đang đứng im lặng ở góc giường, liền ân cần kéo cô lại hỏi han.

"Hiểu Thanh, thời gian qua nhờ có cháu chăm sóc Thiếu Hàn, di thực sự biết ơn cháu. Hôm qua nhận được điện thoại của bệnh viện, di suýt chết khiếp, mới biết chuyện lớn như vậy. Vất vả cho cháu rồi."

Hà Thúy thực lòng cảm kích Cố Hiểu Thanh. Vừa nhìn thấy cô ở đây, bà đã ngạc nhiên, nhưng người phụ nữ sẵn sàng chăm sóc con trai mình lúc khó khăn nhất, bà đều mang ơn.

Điều này không liên quan đến cảm nhận của bất kỳ ai, mà xuất phát từ trái tim người mẹ.

Cố Hiểu Thanh hơi ngượng ngùng, nói tránh đi: "Di ơi, lúc cảnh sát đến tìm cháu, cháu cũng sợ hãi lắm, lúc đó không nghĩ nhiều liền đi theo. May mà Thiếu Hàn tỉnh lại, nếu không cháu không biết phải nói với di thế nào."

"Giờ di và chú đã đến, tốt quá rồi. Có hai người chăm sóc chu đáo, Thiếu Hàn chắc chắn sẽ nhanh khỏi. Hơn nữa, bài vở ở trường cháu cũng không thể bỏ lỡ, ngày mai cháu sẽ về."

Cô không ngốc, Phương Thiếu Hàn đang gián tiếp đuổi cô đi. Đi thì đi vậy, dù sao cô cũng đã làm những gì có thể.

Phần còn lại phó mặc cho trời.

Phương Thiếu Hàn nghe lời Cố Hiểu Thanh, cơ thể cứng đờ. Hà Thúy trong lòng chấn động.

Tâm tư của con trai, bà không phải không biết.

Bà vỗ tay Cố Hiểu Thanh, nói: "Hiểu Thanh, cháu đừng vội. Di và chú vừa mới đến, còn chưa rõ tình hình thế nào. Cháu chăm sóc Thiếu Hàn lâu, hiểu rõ tình trạng của nó hơn, vì vậy cháu cứ ở lại thêm vài ngày, đợi chúng di quen thuộc đã. Được không?"

Cố Hiểu Thanh gật đầu, đây không phải chuyện khó, cô nên làm.

Sự xuất hiện của Hà Thúy và Phương Kiến Quốc khiến Phương Thiếu Hàn được chuyển sang phòng bệnh thông thường, nhưng vẫn là phòng cao cấp riêng tư.

Tiện cho người nhà chăm sóc.

Hà Thúy và Phương Kiến Quốc bận rộn dọn dẹp phòng. Hà Thúy gần như không rời khỏi bên con trai, khi thì cho anh uống nước, lúc lại hỏi có đói không, có muốn ăn gì không.

Thay quần áo, lau người, còn cạo râu và cắt tóc gọn gàng cho Phương Thiếu Hàn.

Hoàn toàn là hình ảnh người mẹ hiền. Phương Thiếu Hàn dù khó chịu nhưng không từ chối sự chăm sóc của mẹ, chỉ có điều hơi bối rối.

Cố Hiểu Thanh đảm nhiệm phần phụ trợ, giúp lấy nước, mua cơm, làm những việc nặng nhọc để giết thời gian.

Buổi tối cô cũng có thể đến nhà khách ngủ một giấc ngon lành, vì Hà Thúy và Phương Kiến Quốc đảm nhiệm việc trông nom ban đêm. Cố Hiểu Thanh cũng thấy nhẹ nhõm.

Phương Thiếu Hàn vẫn không thể cử động, hầu hết việc vệ sinh cá nhân đều cần cha mẹ giúp đỡ.

Đặc biệt là lúc đi vệ sinh, Phương Thiếu Hàn trở nên cực kỳ cáu kỉnh và giận dữ, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu, muốn xé nát mọi thứ. Lúc này, anh giống như một quả bom hẹn giờ, phát nổ với bất kỳ ai, và nổ tan xương nát thịt.

Chỉ một đêm, Hà Thúy và Phương Kiến Quốc đã già đi và tiều tụy. Đối mặt với Phương Thiếu Hàn như vậy, ngoài đau lòng, họ còn cảm thấy xót xa.

Đứa con trai anh dũng, kiêu hãnh không ai thay thế được giờ bị bệnh tật hành hạ thành ra thế này.

Làm cha mẹ, ai mà không đau lòng?

Hai người dốc hết sức kiên nhẫn và yêu thương để bao dung đứa con trai chưa từng bướng bỉnh như vậy, gần như đánh không trả đấm, mắng không trả lời, trăm sự nghe theo.

Cố Hiểu Thanh đứng một bên, chỉ có thể đóng vai người ngoài cuộc. Dù trong lòng không tán thành cách làm này, nhưng cô có thể làm gì được?

Không phải con mình, không phải người thân, dù là người ngoài nhìn rõ cũng chỉ là người ngoài.

Cô đứng nhìn mớ hỗn độn và trò hề này.

"Mẹ, bảo Cố Hiểu Thanh ngày mai đi đi."

Trong khoảnh khắc hiếm hoi yên tĩnh, Phương Thiếu Hàn nói với Hà Thúy.

Anh không thể chịu đựng được việc mỗi ngày đối mặt với người phụ nữ mình yêu, trong khi cơ thể bất lực không làm được gì, cùng cảm giác xấu hổ muốn chết đi.

Anh muốn chặt đứt sợi dây liên kết này, sự dây dưa này. Tất cả đã kết thúc từ lúc anh nói lời tuyệt tình và nhận nhiệm vụ, phải kết thúc thật sự.

Hà Thúy liếc nhìn con trai. Sau cơn giận dữ, đứa trẻ này mới thể hiện sự bình tĩnh và lý trí hiếm hoi.

"Không vội, mẹ chưa quen với mọi thói quen của con. Mẹ nghĩ Hiểu Thanh cũng muốn ở lại thêm một thời gian."

Bà vờ như không nghe thấy, không muốn buông tha. Cố Hiểu Thanh giờ là cọng rơm cứu mạng của Phương Thiếu Hàn. Dù anh không nói ra, biểu hiện như không quan tâm và chán ghét, nhưng là mẹ của anh, làm sao bà không hiểu lý do anh làm vậy?

Nếu con người là ích kỷ, Hà Thúy thừa nhận, lúc này bà chỉ có một trái tim yêu thương con trai, bất kỳ ai cũng có thể trở thành vật hy sinh.

Dù bà rất thích Cố Hiểu Thanh, nhưng so với Phương Thiếu Hàn, tất cả đều không là gì.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 299: Chương 299



"Mẹ, con biết mẹ hiểu ý con. Con không muốn gặp lại Cố Hiểu Thanh nữa, để cô ấy đi đi. Mọi chuyện của con đều không liên quan đến cô ấy. Lúc con muốn có quan hệ, con đã không làm được, giờ càng không cần kéo cô ấy vào."

Lần này, Phương Thiếu Hàn bình tĩnh đến lạ thường. Anh sẽ không để mẹ kéo Cố Hiểu Thanh xuống vũng lầy này.

Đôi chân anh tàn phế, nhưng não vẫn còn. Anh hiểu rõ mẹ đang tính toán gì.

Anh chưa từng mang lại hạnh phúc cho Cố Hiểu Thanh, vậy thì hãy kết thúc ở đây.

Anh gọi cha mẹ đến là hy vọng giải thoát cho cô, không phải để trói buộc cô thêm.

Hà Thúy nhẹ nhàng nói: "Thiếu Hàn, con không phải rất thích Cố Hiểu Thanh sao? Có cô ấy bên cạnh, giờ chẳng phải rất tốt sao? Có người mình yêu ủng hộ, con làm gì cũng có động lực, đúng không?"

Giọng điệu khuyên nhủ ôn hòa này, Hà Thúy đã dùng không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay.

Phương Thiếu Hàn đấm mạnh xuống giường, giận dữ nói: "Mẹ, con biết mẹ hiểu ý con. Đừng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Con không cần sự thương hại của ai, càng không cần mẹ thương hại. Con là Phương Thiếu Hàn, con không cần ai thương xót."

"Mẹ là mẹ con, càng nên biết, thể diện và lòng tự trọng của đàn ông quan trọng thế nào. Mẹ không thể không quan tâm đến cảm nhận của con. Nếu mẹ cứ làm theo ý mình, thì chẳng khác nào muốn con chết."

Anh hoàn toàn không thể chấp nhận cụm từ "người mình yêu".

Người yêu thật sự sẽ không để người mình yêu chịu khổ như vậy, đối mặt với kết cục tuyệt vọng này.

Đó không phải yêu, mà là hận.

Kéo một người xuống địa ngục để bầu bạn cùng mình, Phương Thiếu Hàn không phải loại người đó.

Không ai làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

"Con trai, sao con phải kích động như vậy? Con nghỉ ngơi đi, mẹ hiểu tâm trạng của con, hiểu ý con. Nhưng mẹ càng biết con sẵn sàng vì Cố Hiểu Thanh mà phản bội lại em trai mình. Vậy mà con bảo không yêu cô ấy, có thể nào?"

"Mẹ là mẹ con, mẹ càng muốn nhìn thấy con đứng dậy, sẵn sàng vì con mà hy sinh tất cả. Không ai có thể ngăn cản ý định của mẹ."

Hà Thúy nhìn Phương Thiếu Hàn, ánh mắt kiên định, giọng điệu dứt khoát.

Phương Thiếu Hàn lập tức hiểu ý mẹ: "Mẹ, nếu mẹ thực sự là mẹ con, hôm nay hãy để Cố Hiểu Thanh đi. Nếu không, từ giờ trở đi con sẽ không hợp tác bất cứ liệu pháp nào, cũng không ăn không ngủ. Nếu mẹ muốn nhìn con chết ngay lập tức, thì mẹ cứ làm theo ý mình."

Anh biết dùng gì để uy h**p Hà Thúy.

Hà Thúy nắm chặt tay Phương Thiếu Hàn, nước mắt tuôn rơi, khóc đến nghẹn thở. Nhưng Phương Thiếu Hàn cứng như đá, mặc kệ mẹ khóc lóc.

Thực ra trong lòng anh cũng không dễ chịu. Nhìn mẹ chỉ trong vài ngày, tóc đã điểm bạc, nếp nhăn hằn sâu hơn, vẫn phải gượng cười chăm sóc, an ủi, khuyên giải mình.

Làm con trai, Phương Thiếu Hàn thấy đau lòng.

Nhưng dù đau lòng thế nào, anh cũng biết giờ không phải lúc nhượng bộ, nếu không chính là hại người.

Hà Thúy thấy Phương Thiếu Hàn không lay chuyển, cuối cùng lau nước mắt, nói: "Thiếu Hàn, thôi được rồi, mẹ hiểu rồi. Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp cho Cố Hiểu Thanh về. Con yên tâm, mẹ sẽ không trái ý con. Được chưa?"

Bà không thể thắng được con trai. Thật đúng là lòng cha mẹ thương con.

Phương Thiếu Hàn cuối cùng cũng nới lỏng chân mày, an ủi nắm nhẹ ngón tay mẹ.

"Mẹ, cảm ơn mẹ."

Tối hôm đó, Hà Thúy đến phòng Cố Hiểu Thanh.

Mấy ngày nay, Cố Hiểu Thanh cùng bác sĩ lập kế hoạch phục hồi chức năng cho Phương Thiếu Hàn, chuẩn bị vài ngày nữa sẽ nói chuyện với Hà Thúy và Phương Kiến Quốc.

Đối với Phương Thiếu Hàn, không thể chỉ biết chiều chuộng, nhượng bộ, phải đặt việc phục hồi lên hàng đầu.

Phương Thiếu Hàn thiếu sự tôi luyện của thất bại, nên khi đối mặt với khó khăn mới không chấp nhận được.

Vấn đề nằm ở chỗ anh luôn sống thuận buồm xuôi gió, luôn đứng vị trí số một, nên mới hình thành tính cách như hiện tại.

Mấy ngày nay, Cố Hiểu Thanh nhìn thấy Hà Thúy và Phương Kiến Quốc hạ mình, chiều chuộng Phương Thiếu Hàn từng li từng tí, giống như nô lệ của con.

Chỉ cần anh không vừa mắt là nổi giận, đánh đổ đồ đạc là chuyện thường, khắp nơi đầy mảnh vỡ và tiếng gào thét.

Cảnh tượng này giống hệt lần anh đối đầu với Cố Hiểu Thanh.

Chỉ có điều, Cố Hiểu Thanh có thể gào lại, còn Hà Thúy và Phương Kiến Quốc tuyệt đối không dám.

Họ chỉ có thể lặng lẽ dọn dẹp, nhẹ nhàng dỗ dành con trai.

Cố Hiểu Thanh đã không thể nhìn nổi từ lâu.

Nghe tiếng gõ cửa, Cố Hiểu Thanh mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Hà Thúy.

Bà gần như chưa từng rời khỏi phòng bệnh của Phương Thiếu Hàn, giờ xuất hiện ở đây, chứng tỏ có chuyện muốn nói.

"Di ơi, mời vào."

Cố Hiểu Thanh mời Hà Thúy vào.

Hai người ngồi xuống ghế. Cố Hiểu Thanh rót cho Hà Thúy một cốc nước, trong phòng không có trà, chỉ có nước lọc.

"Cháu ngồi đi. Di đến đây chuyên để tìm cháu."

Hà Thúy nhìn cô gái linh hoạt trước mặt, trong lòng thở dài.

Bà đã sai lầm rất nhiều. Nếu không có quan niệm môn đăng hộ đối ngày đó, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng ai có thể đoán trước tương lai?

Trên đời này không có thuốc hối hận.

Giờ Phương Thiếu Hàn dù có nói hay đến mấy, cũng không phải lựa chọn tốt cho bất kỳ người phụ nữ nào.

Dù bà có bỏ mặt mày ra van xin Cố Hiểu Thanh, cô có đồng ý đi nữa, Phương Thiếu Hàn cũng sẽ không chấp nhận.

Hà Thúy hiểu con trai mình, đứa trẻ này nói là làm. Bà phải làm sao đây?

Nước mắt Hà Thúy lại rơi. Dạo này bà khóc nhiều đến mức không đếm xuể. Bà vốn không phải người yếu đuối, nhưng dạo này nước mắt không kiềm được.

Cứ động một chút là khóc.

Cố Hiểu Thanh thở dài, đưa cho Hà Thúy chiếc khăn.

"Di ơi, đừng khóc nữa. Ai gặp chuyện này cũng sẽ khóc, nhưng giờ không phải lúc khóc. Khóc nhiều cũng không giúp được gì cho Thiếu Hàn, phải không?"

Cô chỉ có thể nói được nhiêu đó.

Hà Thúy lau khô nước mắt, nói: "Hiểu Thanh, ngày mai cháu đi đi. Lát nữa di sẽ nhờ cảnh vệ mua vé cho cháu."

Đây là quyết định Hà Thúy đã suy nghĩ kỹ.

Cố Hiểu Thanh sửng sốt.

"Di ơi, tại sao?"

Cô không tin Hà Thúy muốn mình đi. Mấy ngày nay, Cố Hiểu Thanh nhìn ra bà muốn cô ở lại cùng Phương Thiếu Hàn vượt qua giai đoạn này.

Thậm chí, thái độ của Hà Thúy với cô còn tốt hơn trước, có chút cẩn thận chiều chuộng, như sợ cô bỏ rơi Phương Thiếu Hàn mà đi.

Đây không giống quyết định của Hà Thúy, mà giống như thủ đoạn của Phương Thiếu Hàn hơn.
 
Back
Top Bottom