Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 130: Chương 130



Cố Hiểu Thanh chắc chắn mình muốn phun máu.

Tên người này chắc chắn đặt sai, không nên gọi Phương Thiếu Hàn, mà nên gọi là Phương Độc Miệng.

Đúng là miệng lưỡi độc địa.

Hơn nữa, bản chất của mình là gì?

Cái bản chất xấu xa mà ngay cả mình cũng không biết đó là gì?

Cố Hiểu Thanh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng nói phía sau: "Cố Hiểu Thanh, đây là bạn cậu à?"

Giọng nói đó cô không thể nhầm lẫn, chắc chắn là Ngụy Tử Nghiễn.

Sao không xuất hiện muộn hơn một chút nhỉ?

Biết các cô thích buôn chuyện, nhưng ít nhất chờ mình thoát khỏi tình huống này đã chứ.

Đây không phải là bắt mình chết ngạt sao?

Sắc mặt Cố Hiểu Thanh xám xịt, ai nhìn cũng biết đây là dấu hiệu sắp bùng nổ.

Phương Thiếu Hàn thong thả nhìn ra phía sau cô, lịch sự trả lời: "Chào em, em là bạn học của Cố Hiểu Thanh à? Tôi là bạn thân của cô ấy."

Ba chữ "bạn thân" được nhấn mạnh rõ ràng, người này chắc chắn có ý đồ.

Thế là Cố Hiểu Thanh nghe thấy những tiếng "Ồ", "À" đầy ngụ ý phía sau.

Trước khi ngất xỉu, cô quay lại, thấy Ngụy Tử Nghiễn, Hà Diễm, Quách Đông Hoa, và tất nhiên hai vệ sĩ của Ngụy Tử Nghiễn cũng đứng phía sau với khuôn mặt vô cảm.

Chết tiệt!

Đây là tình huống gì vậy?

Cố Hiểu Thanh thật sự muốn chết.

Sao mấy đứa thích buôn chuyện nhất lại đứng sau lưng mình thế này?

Ngụy Tử Nghiễn là người đầu tiên lao tới, nhiệt tình khoác tay Cố Hiểu Thanh, khiến cô nổi hết cả da gà.

Ngụy Tử Nghiễn với mình có thân thiết thế đâu?

"Chào anh, em là Ngụy Tử Nghiễn, bạn học của Cố Hiểu Thanh. Rất vui được gặp anh."

Đôi mắt Ngụy Tử Nghiễn lấp lánh sao trời.

Phương Thiếu Hàn lịch sự bắt tay, rồi dứt khoát nói: "Vậy tôi đi đây."

Câu nói rõ ràng hướng đến Cố Hiểu Thanh, nhưng tốc độ của anh ta nhanh đến mức không cho cô cơ hội phản bác, lên xe rồi phóng đi một mạch.

Khi bóng xe biến mất, Hà Diễm mới chua chát nói: "Ôi, Cố Hiểu Thanh, bạn cậu là con trai à?"

"Đây không phải là bạn trai cậu chứ?"

Quách Đông Hoa rõ ràng muốn khuấy đục nước hơn.

Cố Hiểu Thanh đành nuốt giận, giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Cô cầm gói đồ bỏ đi.

Để lại mấy người đứng nguyên tại chỗ.

Quách Đông Hoa căm tức chửi: "Đồ gì đâu, làm chuyện xấu hổ còn không cho người ta nói."

"Tớ thấy chắc là bạn trai rồi, không phải bạn trai sao lại đến đây tìm cô ta? Nếu là người nhà thì đã đến nhà rồi."

Hà Diễm không chịu thua.

Miễn là khiến Cố Hiểu Thanh khó chịu, hai người họ sẵn sàng bỏ công sức tìm cách gây rắc rối.

Ngụy Tử Nghiễn lại tỏ ra thiện ý: "Cũng chưa chắc, có khi chỉ là bạn bè thôi."

Giọng điệu có chút ghen tị.

Cố Hiểu Thanh về phòng mở gói đồ, phát hiện bên trong là một chiếc váy liền trắng tinh, trên ngực có một bông hoa hồng cùng màu.

Cùng một lá thư ngắn.

Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là nhắc nhở cô học tập chăm chỉ, kèm theo tình hình hiện tại của Phương Thiếu Nam và Bạch Trung Nguyên.

Anh còn dặn Cố Hiểu Thanh có việc gì thì tìm anh hai Phương Thiếu Hàn, kỳ nghỉ đông sẽ về thăm, lúc đó sẽ tìm cô chơi.

Nhìn chiếc váy, Cố Hiểu Thanh hiểu tại sao Phương Thiếu Hàn lại nói những lời đó.

Hóa ra thủ phạm là chiếc váy này.

Cố Hiểu Thanh nhíu mày, nhưng làm sao Phương Thiếu Hàn biết bên trong là váy?

Chẳng lẽ anh ta có mắt thấu thị, điều này cô không tin.

Vậy chỉ có thể là gói đồ đã bị mở ra.

Nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Quan trọng là ý nghĩa của chiếc váy này.

Cố Hiểu Thanh không phải cô bé 15 tuổi ngây thơ.

Cô là người trưởng thành với trải nghiệm mấy chục năm, dù kiếp trước chưa từng yêu đương, nhưng cũng hiểu đây là một thông điệp tâm lý.

Một cách biểu đạt tình cảm và thiện cảm.

Đúng là không trách Phương Thiếu Hàn trở nên kỳ quặc như vậy.

Anh ta chắc cảm thấy mình đã dụ dỗ đứa em trai xuất sắc, nên cơn giận này có lẽ cũng bình thường.

Cố Hiểu Thanh bỗng thấu hiểu.

Nếu em trai mình đột nhiên thích một cô gái không nổi bật, không có gì đặc biệt, một cô gái cách biệt hoàn toàn với em, có lẽ mình cũng sẽ dựng hết lông lên để bảo vệ gia đình.

Cô mỉm cười, cất chiếc váy cẩn thận vào tủ khóa lại.

Chiếc váy này không phải thứ cô muốn.

Không phải vì thái độ khinh miệt của Phương Thiếu Hàn, nếu thật sự có tình cảm với Phương Thiếu Nam, dù anh ta dùng lời lẽ sắc bén gấp trăm lần, cô cũng sẽ không lùi bước.

Đó là sự bảo vệ cho cảm xúc của mình, Cố Hiểu Thanh không thấy sai.

Nhưng vấn đề là, cô không có tình cảm nam nữ với Phương Thiếu Nam, chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, một thứ tình thân khăng khít.

Cố Hiểu Thanh không thể tự lừa dối mình rằng đó là tình yêu.

Kiếp này, không ai có thể bắt cô sống qua loa, cuộc đời phải sống theo cách mình muốn.

Sống trên đời, phải vui vẻ hạnh phúc.

Sống tạm bợ không phải mục tiêu của cô trong kiếp này.

Vì thế, Phương Thiếu Hàn thật sự đa nghi quá.

Cố Hiểu Thanh tự chế giễu mình.

Sự việc tưởng chừng qua đi, nhưng cô không ngờ rằng bóng ma nó để lại còn dai dẳng.

Bởi trong trường đã lan truyền một tin đồn, rằng Cố Hiểu Thanh yêu đương với một thanh niên ngoài trường, lại còn là con nhà giàu.

Nói thẳng ra là đồn cô "bám váy đại gia".

Sức công phá của tin đồn này khiến Cố Hiểu Thanh ban đầu không hề hay biết, chủ yếu vì phạm vi giao tiếp của cô quá hẹp, suốt ngày chỉ quanh quẩn thư viện và học tập, không để ý gì khác.

Khi phát hiện ánh mắt kỳ lạ của bạn bè, thậm chí nhiều giáo viên bắt đầu nhìn cô với ánh mắt soi xét, cô mới nhận ra có gì đó không ổn.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm đã hành động nhanh hơn.

Cố Hiểu Thanh biết được phiên bản mới nhất của tin đồn này trong văn phòng.

Giáo viên chủ nhiệm khuyên nhủ: "Cố Hiểu Thanh, cô biết em là học sinh chăm chỉ, có lý tưởng, cô tin tưởng em, nhưng ảnh hưởng xấu của chuyện này quá lớn, cô buộc phải xử lý nghiêm túc."

Cố Hiểu Thanh ngượng chín mặt.

Mình thật sự không làm gì sai trái.

Phương Thiếu Hàn đúng là khắc tinh của mình.

Gặp người này là gặp chuyện không may.

Cố Hiểu Thanh thành khẩn cam đoan với cô giáo: đó là hiểu lầm, và giải thích thân phận của Phương Thiếu Hàn. Dù sao Phương Thiếu Nam cũng là học sinh trường này, mối quan hệ giữa anh và cô nhiều giáo viên đều biết, đó là ân cứu mạng.

Thế là giáo viên chủ nhiệm lập tức thở phào.

Đây chỉ là giao lưu bình thường giữa hai gia đình.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 131: Chương 131



Gian khổ của Cố Hiểu Thanh, Phương Thiếu Hàn không hề hay biết.

Vừa về đến nhà, Phương Thiếu Hàn lập tức gọi điện cho Phương Thiếu Nam, đại ý ra lệnh cậu ta tập trung vào việc học hành, đồ đạc đã chuyển đến tay rồi.

Anh còn bàn với bố mẹ về việc đưa Phương Thiếu Nam đi du học nước ngoài.

Khi nhìn thấy chiếc váy liền thân kia, Phương Thiếu Hàn đã hiểu ngay suy nghĩ của em trai mình.

Phương Thiếu Nam đang ở độ tuổi mới lớn, việc có cảm tình với một cô gái cũng là chuyện bình thường. Phương Thiếu Hàn vốn không phải là người anh trai bảo thủ, hai anh em chỉ cách nhau năm tuổi. Nếu không phải vì bị thương phải giải ngũ, anh đã chẳng để tâm đến những suy nghĩ này của Thiếu Nam.

Anh chỉ coi đó là một mối tình đầu ngây ngô, ai mà chẳng từng trải qua thời tuổi trẻ?

Nhưng trong lòng Phương Thiếu Hàn, cái tên "Cố Hiểu Thanh" chính là đại diện cho loại người xu nịnh, mưu cầu danh lợi.

Đằng sau cái tên ấy là cái gọi là "ân cứu mạng", Phương Thiếu Hàn không hiểu nổi. Một cô gái liều mình cứu người trong hoàn cảnh nguy nan, sao lại trở thành ân nhân của em trai anh?

Theo tình hình lúc đó, nếu Cố Hiểu Thanh không tự cứu mình, kết cục của cô ta sẽ còn thảm khốc hơn Phương Thiếu Nam gấp bội. Việc bùng nổ trong tuyệt cảnh là chuyện rất bình thường.

Nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy, liều một phen để giành lấy cơ hội sống.

Nói như thế, thì anh cũng là ân nhân của rất nhiều người rồi.

Anh từng đến lẩu cay nhà họ Cố, cũng điều tra qua chuyện của gia đình này.

Sự nổi tiếng của nhà họ Cố dường như là đại diện cho sự giàu có bất ngờ.

Sự trỗi dậy của họ mang một màu sắc thần bí nào đó.

Vận may của họ tốt đến mức khó tin, ai có thể khẳng định rằng một gia đình nông thôn không có bất kỳ bối cảnh hay thủ đoạn nào lại làm được chuyện này?

Phương Thiếu Hàn không tin. Trong chuyện này, chắc chắn có liên quan đến bố mẹ anh, bởi vì anh từng nghe Hà Thúy nhắc đến lần đầu tiên Cố Hiểu Thanh vào thành, cửa hàng mặt phố là do bà tìm người giúp đỡ.

Phương Thiếu Hàn mặc định cho rằng đây chính là lý do con gái nhà họ Cố tiếp cận Phương Thiếu Nam.

Dù sao, đằng sau Phương Thiếu Nam còn có Hà Thúy và Phương Kiến Quốc.

Ảnh hưởng của hai người này đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến nhà họ Cố đột nhiên giàu có.

Không phải rất nhiều người đã nói riêng với nhau rằng, nhà họ Cố có hậu thuẫn, có người trong quân đội chống lưng sao?

Câu nói này, Phương Thiếu Hàn cho rằng chính là bằng chứng.

Ít nhất, nhà họ Cố hẳn là đã mượn danh nghĩa bố mẹ anh để nhận được rất nhiều ưu ái trong các mối quan hệ bên ngoài.

Cố Hiểu Thanh hẳn là một cô gái tâm cơ thâm sâu. Dù Phương Thiếu Hàn chỉ gặp cô một lần, nhưng ấn tượng để lại vô cùng sâu sắc.

Cô gái này tuyệt đối không phải loại người mà Phương Thiếu Nam có thể khống chế.

Quá thông minh, quá sắc bén, quá nhạy cảm, tư duy nhanh nhạy, ngoại hình cũng không đến nỗi tệ, thanh tú pha chút quyến rũ của sự trưởng thành. Đây tuyệt đối không phải là sự chín chắn mà một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi nên có, mà là sự từng trải của người đã thấu hiểu nhân tình thế thái.

Vì vậy, anh mặc định cho rằng Phương Thiếu Nam đã bị Cố Hiểu Thanh mê hoặc.

Nhất định phải cứu lấy đứa em trai đã mê muội này.

Khả năng gây rối của Phương Thiếu Nam là điều cả nhà anh đều biết.

Lần này, Phương Thiếu Hàn không nghĩ rằng có anh ở đây, đứa em trai này còn có thể gây chuyện được nữa.

Hà Thúy và Phương Kiến Quốc không hề biết suy nghĩ của Phương Thiếu Hàn.

Họ chỉ nghĩ rằng đây là tấm lòng của người anh thứ hai dành cho Thiếu Nam.

Hơn nữa, việc đi du học trong xã hội lúc này cũng không có gì to tát.

Năm 1988, rất nhiều người Trung Quốc đang nỗ lực vươn lên, khao khát thay đổi.

Mọi thứ đều đang biến chuyển khiến người ta muốn đổi mới.

Quan niệm của mỗi người cũng vậy.

Việc đi nước ngoài không còn là điều không thể chấp nhận được. Hơn nữa, ý của Phương Thiếu Hàn là để Phương Thiếu Nam tiếp thu huấn luyện quân sự ở nước ngoài, trong lòng Phương Kiến Quốc đương nhiên là chuyện tốt.

Dù sao, học hỏi kiến thức quân sự tiên tiến của nước ngoài sẽ có lợi hơn cho sự nghiệp xây dựng quân đội trong tương lai. Là một chỉ huy quân sự có tư tưởng truyền thống, Phương Kiến Quốc không hề bài xích những điều này.

Ông càng mong muốn con cái mình trở thành những người tiên phong, cống hiến cho sự nghiệp quốc phòng của tổ quốc.

Vì vậy, việc này đã được quyết định một cách dễ dàng.

Dĩ nhiên, Cố Hiểu Thanh cũng không biết rằng Phương Thiếu Hàn đang coi cô như một mối hiểm họa cần phòng bị.

Chuyện lần này cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Hậu quả về sau chính là, năm đó Phương Thiếu Nam thực sự bị đưa sang Mỹ du học, hoàn toàn không thực hiện được lời hứa sẽ trở về vào kỳ nghỉ đông.

Cố Hiểu Thanh không còn cơ hội gặp lại Phương Thiếu Nam để trả lại chiếc váy.

Thỉnh thoảng, cô vẫn đến nhà họ Phương thăm hỏi Hà Thúy và Phương Kiến Quốc, nhưng sau vài lần đối mặt với ánh mắt lạnh như băng cùng thái độ vô cùng thiếu thiện cảm của Phương Thiếu Hàn, Cố Hiểu Thanh đành dần rút lui khỏi tầm mắt của nhà họ Phương.

Bởi vì cô không cần thiết phải làm như vậy.

Việc quan tâm đến Hà Thúy và Phương Kiến Quốc chỉ là vì Cố Hiểu Thanh cho rằng con người không thể vừa nhờ vả người ta xong đã quay lưng. Ít nhất, các mối quan hệ xã giao cũng nhắc nhở cô rằng, việc coi họ như cha mẹ của một người bạn, thỉnh thoảng đến trò chuyện, giúp hai người lớn tuổi giải tỏa nỗi nhớ con trai là một hành động tử tế.

Nhưng nếu con trai họ không hề cảm kích, cô cần gì phải làm vậy? Chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?

Vì thế, những tháng sau đó, Cố Hiểu Thanh gần như không xuất hiện trước nhà họ Phương nữa.

Chương trình học năm thứ hai cấp ba dường như trôi qua trong chớp mắt.

Cố Hiểu Thanh và các bạn bước vào năm cuối cấp đầy căng thẳng.

Đây là năm sống còn của họ.

Trong năm này, tất cả mọi người đều từ bỏ những thói quen sống thoải mái trước đây, trở nên vô cùng chăm chỉ.

Mỗi ngày chỉ ngủ rất ít, thậm chí ước ao một ngày có đến ba mươi sáu tiếng.

Cố Hiểu Thanh tương đối thoải mái hơn.

Nhưng năm đó cô cũng trở nên rất bận rộn.

Ba năm học cấp ba có lẽ là quãng thời gian thoải mái nhất của Cố Hiểu Thanh.

Không có họ hàng thảm hại, không có những mưu tính không ngớt, không phải lo lắng bất an từng giờ từng phút đề phòng âm mưu của người khác. Đây chính là cuộc sống hạnh phúc nhất.

Dĩ nhiên, điều này cũng nhờ vào sự kiên định của Cố Như Hải. Sự thay đổi của bố cô thật đáng kinh ngạc. Kể từ khi lên thành phố, ban đầu vì công việc kinh doanh bận rộn, Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai không có thời gian về quê thăm ông cụ Cố.

Tết hàng năm lại là lúc cửa hàng lẩu của họ đông khách nhất, ai rảnh mà nghĩ đến chuyện về quê ăn Tết?

Họ chỉ nhờ cậu Lý Vĩ Dân mang một trăm tệ về cho nhà họ Cố, mua chút quà Tết ở thành phố như thực phẩm bổ dưỡng biếu hai cụ, coi như là chút tấm lòng.

Đến thành phố rồi mới biết, cuộc sống nơi đây không hề dễ dàng như ở nông thôn.

Dù giờ đây Cố Như Hải đã có của ăn của để, nhưng áp lực phải đối mặt cũng ngày càng lớn, tuyệt đối không thể so sánh với ngày trước được.

Vì vậy, hai năm Tết gần đây, họ đều không về quê.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 132: Chương 132



Vào kỳ nghỉ đông năm cuối cấp của Cố Hiểu Thanh, Cố Như Hải quyết định đưa cả nhà về quê ăn Tết, thăm hai cụ.

Dù đã đoạn tuyệt quan hệ nhưng máu mủ làm sao cắt đứt được?

Trong lòng Cố Như Hải, đó vẫn là cha mẹ mình, không thể chỉ vì một tờ giấy mà dứt tình được.

Vì vậy, anh vẫn luôn canh cánh nhớ thương.

Hơn nữa, mấy ngày trước, Lý Vĩ Dân có nhắn tin nói sức khỏe cụ Cố dạo này không được tốt.

Điều này càng khiến Cố Như Hải - vốn là người hiếu thảo - thêm phần lo lắng.

Anh quyết định năm nay sẽ về quê đón Tết.

Hiện tại, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đều đã mở chi nhánh lẩu Cố gia ở tỉnh thành, họ làm theo hình thức nhượng quyền - khái niệm do chính Cố Hiểu Thanh đề xuất.

Một chuỗi cửa hàng muốn phát triển thì nhượng quyền là điều không thể tránh khỏi, vì vậy không cần phải băn khoăn ai là người nhận nhượng quyền.

Vì thế, trở thành những người hưởng lợi đầu tiên, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đã tham gia.

Hai con trai của Lý Vĩ Dân là Kiến Quốc và Kiến Huy đều đã đính hôn, chỉ chờ sang năm tổ chức hôn lễ là xong việc lớn của con cái. Vì vậy, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường mới nghĩ đến việc tìm việc làm cho hai con trai.

Hai năm nay, nông thôn cũng có nhiều thay đổi lớn.

Ngày càng nhiều người ra thành phố làm ăn.

Nhiều người đã thoát khỏi sự trói buộc của đồng ruộng, bắt đầu tìm cách kiếm tiền khác.

Ra thành phố kiếm sống đã trở thành mục tiêu hàng đầu của nhiều người.

Vì thế, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường nảy ra ý định cho hai con trai cùng vợ sắp cưới vào thành phố lập nghiệp.

Bởi vì hai năm nay, họ đã chứng kiến Cố Như Hải phát triển tốt như thế nào.

Ngay cả loại xe hơi mà trước đây chỉ có thể thấy ở huyện thành, giờ nhà Cố Như Hải đã có mấy chiếc.

Ngay cả Cố Hiểu Anh cũng đã lái xe thành thục.

Hai người họ đều có chút hối hận, hối hận vì năm đó không ở lại thành phố cùng Cố Như Hải phát triển, nếu không giờ này có lẽ họ cũng đã khác.

Ít nhất, thời điểm khởi nghiệp của hai nhà gần như giống nhau, nhưng hiện tại Cố Như Hải đã bỏ xa họ cả mấy dãy phố.

So sánh người với người thật sự không thể so được.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa hai nhà không hề xa cách dù thành thị hay nông thôn.

Bởi vì Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường vẫn thường xuyên lên thành phố mang lương thực cho nhà Cố Như Hải, nhắn tin nhắn ngỏ.

Mỗi năm Tết đến, dù Cố Như Hải không về được nhưng hai người họ vẫn mang quà Tết lên thành phố, đó là tấm lòng, bao năm nay chưa từng thay đổi.

Đặc biệt năm ngoái, theo đề nghị của Cố Hiểu Thanh, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đã đưa Lý Khánh Hải cùng vợ lên thành phố đón Tết.

Cũng coi như là để Lý Tuyết Mai đoàn tụ với cha mẹ một lần.

Ngay trên bàn ăn đoàn viên đó, Cố Hiểu Thanh đã đề xuất ý tưởng nhượng quyền.

Vì thế, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đã động lòng.

Dù làm ăn ở thị trấn có tốt đến đâu cũng chỉ dừng lại ở mức đó. So với người trong làng, họ đã là nhà khá giả, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống thành thị của Cố Như Hải, cùng ba đứa con giờ đây chẳng khác gì trẻ thành phố.

Nhìn Cố Hiểu Anh, giờ đây mặc bộ đồ công sở gọn gàng, da dẻ trắng trẻo, đặc biệt là khí chất, so với trước kia hoàn toàn khác biệt, toát lên sự tự tin từ nội tâm cùng khí thế của một nhà quản lý.

Nhìn một cái là biết không thể so sánh với ngày trước.

Cố Hiểu Anh giờ đã là một kế toán cao cấp.

Bằng cấp chuyên môn đã thi đỗ, lại quản lý tài chính cho bốn chi nhánh lẩu cay Cố gia, Cố Hiểu Anh giờ có thể nói đang giữ chức vụ giám đốc tài chính.

Cố Hiểu Thanh thì khỏi phải bàn, nhìn là biết ngay học sinh thành phố, từ cách ăn mặc đến khí chất đều thoát khỏi những đặc trưng nông thôn. Không phải nông thôn không tốt, nhưng có những thứ, thành thị vẫn có sức thuyết phục hơn.

Cố Hiểu Kiệt giờ đã là một đứa trẻ thành thị chính hiệu, mặc quần jean, giày thể thao, áo len khoác áo jacket, đúng kiểu trẻ thành phố.

Vì vậy, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đều nóng lòng muốn con cháu mình có được sự thay đổi như vậy.

Trong lòng người nông dân thời đó, được trở thành dân thành phố là chuyện tốt không dám nghĩ tới, là ước mơ mấy đời, là điều tuyệt vời nhất để bước lên thiên đường.

Vì thế, nghe đề xuất của Cố Hiểu Thanh, họ lập tức động lòng.

Vậy là với sự giúp đỡ của Cố Hiểu Thanh, họ chọn địa điểm, hai cửa hàng nhượng quyền lẩu cay Cố gia khai trương, ai ngờ hiệu quả sau khi mở cửa lại tốt đến kinh ngạc.

Hai năm nay, danh tiếng lẩu cay Cố gia ở đây đã nổi như cồn.

Vì vậy, chi nhánh mới không cần quảng cáo cũng đã được mọi người biết đến.

Mức độ đắt khách vẫn khiến người ta ngạc nhiên.

Cố Hiểu Thanh không về quê dịp Tết vì cô còn phải học thêm. Kỳ nghỉ đông này họ đã mất hết thời gian nghỉ ngơi, ngoài mấy ngày Tết buộc phải nghỉ, tất cả thời gian đều bị giáo viên lấp đầy bằng lịch học.

Vì vậy, Cố Hiểu Thanh một mình ở lại thành phố.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đưa Cố Hiểu Anh cùng Cố Hiểu Kiệt về làng Cố.

Họ đi bằng ô tô.

Giờ họ đã có xe riêng, không cần phải đi xe khách phiền phức, chen lấn nhau, đúng lúc này lại là cao điểm Tết về quê, người đông nghịt, ai nấy đều xách túi lớn túi nhỏ chen chúc trên xe khách.

Vì thế, Cố Như Hải lái xe về.

Cốp xe chứa đầy đồ đạc, ngoài quà mang cho cụ Cố, còn có đồ dùng cá nhân của gia đình.

Dù đã hai năm không về, nhưng chắc Lý Vĩ Dân họ đã dọn dẹp nhà cửa, đốt lò sưởi giúp, chỉ là đồ ăn thức uống thì chưa chuẩn bị.

Hơn nữa, lâu ngày không về, bạn bè trong làng chắc chắn sẽ đến chơi, ít nhất cũng phải phát kẹo, phát táo cho trẻ con mỗi nhà chứ.

Vì vậy, cốp xe chất đầy đủ loại đồ ăn.

Lý Tuyết Mai vốn không yên tâm để Cố Hiểu Thanh một mình ở lại, bởi Tết nhất mà để con một mình ở thành phố, bà rất lo lắng.

Nhưng Cố Hiểu Thanh nói mình không sao, đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai mới yên tâm.

Tủ lạnh trong nhà bị Lý Tuyết Mai nhét đầy đủ loại đồ ăn.

Hai năm trước, Tết đến vẫn chưa có rau tươi ăn thoải mái, nhưng giờ cũng đã mua được, chỉ là phải trả giá đắt.

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải có kênh cung cấp riêng nên không phải lo lắm. Năm nay họ cho tất cả nhân viên nghỉ Tết, để mọi người về quê ăn Tết thoải mái.

Mỗi người còn được phát một phong bì năm mươi tệ nữa.

Mấy nhân viên phục vụ vui mừng khôn xiết.

Đó là tiền lương cả tháng của họ.

Vậy là Cố Hiểu Thanh ở lại, Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đưa cả nhà về làng Cố.

Họ lái xe suốt tám tiếng mới về đến nơi.

Chủ yếu là đường từ thị trấn về làng quá tệ, không thể đi nhanh, nên lê lết mãi đến gần tối mới về đến làng.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 133: Chương 133



Chiếc xe vừa vào làng đã làm cả làng xôn xao.

Dù sao, một cỗ máy sắt bốn bánh như thế này, nhiều người chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ở thị trấn hoặc huyện thành, chứ chưa nói đến việc được tận mắt chứng kiến, thậm chí còn được sờ vào.

Nhìn thấy chiếc xe đỗ trước cổng ngôi nhà trống của Cố Như Hải, mọi người đều ngỡ ngàng.

Chẳng lẽ đây là người tìm Cố Như Hải?

Cố Như Hải từ khi lên thành phố chưa từng trở về, nhiều người đoán già đoán non rằng nhà họ Cố chắc sống không khá giả, nếu không đã không hai năm ròng không về thăm quê một lần.

Nhà nào làm ăn phát đạt, Tết đến chẳng phải đều xách đủ thứ đồ đắt tiền về khoe khoang với làng trên xóm dưới?

Những người đi làm ăn xa, cứ đến Tết là muốn đi khắp làng để người ta trầm trồ thèm muốn.

Đó là cách họ khoe mình thành đạt.

Còn những ai không dám về, đều là vì làm ăn thất bại, ngại ngùng không dám đối diện với họ hàng.

Vì vậy, hai năm nay, dân làng đều mặc định nhà Cố Như Hải sống rất chật vật.

Hơn nữa, cụ Cố và bà cụ cũng chẳng bao giờ nhắc đến Cố Như Hải.

Dù có ai hỏi thăm, các cụ cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Nhưng ai cũng hiểu ngầm, chắc là không khá giả gì.

Giờ đây, lại có người sang trọng tìm đến nhà Cố Như Hải, làm sao không khiến mọi người tò mò cho được?

Đợi đến khi xe dừng hẳn, cửa mở ra, bốn người bước xuống, mọi người mới giật mình nhận ra, bốn người này sao quen quá.

"Là Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai!"

"Là Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Kiệt!"

Câu nói vừa dứt, cả làng xôn xao, mọi người đổ xô đến cổng nhà Cố Như Hải để tận mắt ngắm nghía chiếc xe bốn bánh bằng sắt.

Cố Như Hải bước xuống xe, nhìn thấy bác Trương - Cố Phụng Anh, người hàng xóm đã giúp đỡ gia đình anh nhiều năm, vội vàng chào hỏi.

"Chị dâu, mọi người vẫn khỏe chứ?"

Lý Tuyết Mai cũng bước xuống, cánh cổng mở toang, Kiến Huy đang đợi sẵn trong nhà, nghe tiếng động liền chạy ra mở cổng, giúp Lý Tuyết Mai bê đồ từ xe vào nhà.

Bác Trương bị câu chào của Cố Như Hải giật mình, nhận ra người quen, liền chạy đến nắm tay Lý Tuyết Mai: "Lý Tuyết Mai này, cô ăn mặc gì mà sang trọng thế, tôi tưởng cán bộ nào về thăm người già neo đơn đấy. Suýt nữa thì hồn xiêu phách lạc."

Lý Tuyết Mai nắm tay bác Trương cười nói: "Chị nói gì thế, dù sao chúng tôi cũng là người làng Cố mà, có thay đổi cũng chẳng thể biến thành hoa được."

Nói rồi kéo bác Trương vào nhà.

Cố Như Hải cũng chào hỏi những người quen biết.

Mọi người nối đuôi nhau theo Cố Như Hải vào nhà.

Ai nấy đều tràn ngập sự tò mò.

Cố Như Hải, Lý Tuyết Mai cùng hai đứa con ăn mặc bảnh bao như thế này, nói là dân thành phố chắc chẳng ai nghi ngờ. Nhìn bộ vest đen bằng len của Cố Như Hải, bên ngoài khoác thêm áo choàng dạ có viền lông, chân đi đôi giày da bóng loáng, tóc cắt gọn gàng.

Những vết chai sạn và nếp nhăn trên khuôn mặt năm xưa giờ đã mờ đi nhiều, da dẻ trắng trẻo hơn, có chút phát phì.

Nhưng nụ cười vẫn hiền lành như xưa.

Anh rút từ túi áo ra bao thuốc lá hộp giấy sang trọng, mời từng người đàn ông trong làng một điếu.

Vừa hút thuốc vừa hỏi thăm chuyện làng chuyện xóm.

Còn các bà các chị thì đã xúm xít quanh Lý Tuyết Mai.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của bà, ánh mắt tràn ngập sự thèm muốn.

Lý Tuyết Mai giờ đây chẳng còn dáng vẻ của ngày xưa, mái tóc đen nhánh, làn da trắng mịn, người đầy đặn hơn nhưng không béo.

Trên người bộ đồ len xám, bên ngoài khoác áo choàng lót lông, sờ vào mới thấy ấm áp và mềm mại vô cùng, mượt như làn da người vậy.

Đôi giày da có chút gót nhỏ, trông y như minh tinh điện ảnh.

Đôi bàn tay trắng nõn, rõ ràng là chưa từng phải chịu khổ.

Trong lòng ai cũng ngưỡng mộ.

Ai cũng tưởng Lý Tuyết Mai theo Cố Như Hải là chuốc lấy khổ cực.

Nào ngờ giờ trở về, bà đã trở thành bà lớn thành phố.

Người phụ nữ nào mà không so đo chút ít?

Đều là ghen tị cả.

Lũ trẻ con chen chúc trước cửa nhìn vào, nhưng không dám bước vào.

Ánh mắt chúng đổ dồn vào Cố Hiểu Kiệt, cậu bé giờ đã mang phong cách trẻ thành phố, bộ quần áo thời thượng khiến người ta hoa cả mắt. Những đứa bạn năm xưa đều cảm thấy xa lạ, không biết Hiểu Kiệt có chê chúng nghèo hèn không.

Cố Hiểu Anh đẩy nhẹ Cố Hiểu Kiệt, cậu bé từ lúc lên đường về quê đã cáu kỉnh vì quên món quà định tặng Trương Tử Kiệt ở nhà.

Cứ đòi quay lại lấy, bị Cố Như Hải mắng một trận mới chịu im.

Giờ cái miệng vẫn nhăn nhó, như muốn cả làng biết cậu "tiểu thư" đang bực bội.

Thực ra Cố Hiểu Kiệt cũng không tệ, không có những thói hư tật xấu của trẻ thành phố, vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn, không phung phí.

Vẫn thường nhắc đến bạn bè cũ ở quê, thuộc tuýp người trọng tình nghĩa.

Cố Hiểu Kiệt nắm lấy túi kẹo, chạy ùa ra ngoài, xông vào đám bạn.

Mở túi ra, mỗi đứa phát một nắm kẹo, toàn là kẹo sữa, kẹo trái cây bọc giấy kim tuyến lấp lánh - thứ xa xỉ chỉ có ở thành phố.

Lập tức, lũ trẻ náo loạn, đứa nào nhận được kẹo liền nhét túi ngay, đứa chưa có thì cố chen vào gần Hiểu Kiệt.

Trương Tử Kiệt cao hơn cả đám đông, lập tức đứng che chở cho Hiểu Kiệt, dang tay ngăn đám trẻ chen lấn, lớn tiếng: "Đừng chen, đừng chen, chen ngạt Hiểu Kiệt bây giờ. Tao nói mày đấy!"

Cậu bé này giờ đã cao lớn, tình bạn giữa hai đứa vốn không giống ai, hơn nữa còn từng cùng nhau trải qua vụ bắt cóc năm xưa.

Có đứa bất mãn lầm bầm: "Mày là ai? Kẹo nhà Hiểu Kiệt, liên quan gì đến mày? Giở trò hùng hồn, sợ người ta không biết hai đứa thân thiết à? Coi chừng bây giờ Hiểu Kiệt có thèm nhận mày nữa không?"

Câu nói vừa dứt, Cố Hiểu Kiệt liền nổi giận.

Giật phắt nắm kẹo từ tay đứa trẻ đó, lớn tiếng: "Tao với Tử Kiệt là huynh đệ, mày ghen tức hả? Hôm nay tao nhất định không cho mày kẹo. Ai bảo mày nói xấu bọn tao?"

Vẻ mặt hầm hực đầy kiêu ngạo.

Đứa trẻ kia lập tức òa khóc, dùng tay quệt nước mắt, trên mặt loang lổ những vệt đen, vừa khóc vừa sợ người khác chê cười.

Trương Tử Kiệt đẩy nhẹ Hiểu Kiệt, cười nói: "Thôi nào, tao hiểu lòng mày mà. Bọn mình là huynh đệ, cả đời không thay đổi. Tao không sợ người ta nói, dù sao cũng thân với mày. Đưa nó kẹo đi, ngày vui mà để nó khóc thì phí quá."

Cố Hiểu Kiệt mới chịu đưa lại nắm kẹo cho đứa trẻ kia.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 134: Chương 134



Bọn trẻ nhận kẹo xong liền tản ra, chỉ còn mấy đứa từng chơi thân với Cố Hiểu Kiệt ở lại, tò mò hỏi thăm thành phố trông như thế nào.

Cố Hiểu Kiệt và Trương Tử Kiệt ngồi dưới hiên nhà nói chuyện rôm rả, sớm quên đi nỗi buồn ban nãy.

Tối hôm đó, Cố Hiểu Kiệt ngủ lại nhà Trương Tử Kiệt, hai đứa quấn nhau không rời.

Hiểu Kiệt còn mang theo bộ cờ nhảy đến nhà Tử Kiệt, hai đứa chơi đến tận khuya.

Phía này, bà con sau khi trò chuyện với Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai cũng lần lượt ra về, ai về nhà nấy. Dù sao nhà họ mới về, đi đường mệt mỏi cả ngày, cần dọn dẹp và nghỉ ngơi.

Người làng quê vốn chất phác hiền lành, rất biết nghĩ cho người khác.

Dĩ nhiên cũng có kẻ vô duyên, nhưng đều bị Lý Tuyết Mai khéo léo tiễn đi.

Trời tối đã lâu, họ thực sự mệt, không thể cố gắng tiếp khách thêm nữa.

Trong nhà đã được dọn dẹp ngăn nắp, do Lý Vĩ Dân cùng con cháu đến thu xếp.

Lò sưởi cũng đã đốt ấm áp.

Kiến Huy không về, ngủ lại phòng khách trên lầu.

Cố Hiểu Anh cũng trở về phòng mình.

Sờ vào những đồ đạc quen thuộc, lòng cô bỗng dâng lên cảm xúc khó tả.

Gia đình chưa đi lâu, nhưng cảm giác như đã xa lạ lắm, ngôi nhà này dường như không còn là nhà của mình nữa.

Cố Hiểu Anh rửa qua loa rồi đi ngủ.

Bên kia, Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai cũng lên giường, ngày mai còn nhiều việc phải làm.

Đêm nay, khắp làng xôn xao bàn tán.

Ai nấy đều bàn luận về sự trở lại của nhà Cố Như Hải, đặc biệt là chiếc xe bốn bánh bằng sắt chạy xăng - thứ chỉ có người giàu thành phố mới có.

Chỉ sờ vào thôi đã thấy khác hẳn mấy chiếc xe ba bánh hay máy kéo trong làng, bóng loáng sang trọng vô cùng.

Mọi người đều thầm nghĩ, Cố Như Hải chắc phát tài rồi.

Trưởng thôn Cố Xương Hải - thực ra giờ không còn chức trưởng thôn nữa vì sau khi khoán hộ, đội sản xuất đã giải tán - nhưng ông vẫn làm thôn trưởng, coi như giữ được chức vụ.

Tuy hôm nay Cố Xương Hải không đến xem, nhưng vợ ông đã đi rồi, về nhà tả lại một tràng, nói nhà Cố Như Hải giờ đã thành người thành phố chính hiệu.

Ánh mắt đầy ghen tị khi nhắc đến khí chất sang trọng của Lý Tuyết Mai, đủ khiến người ta chua xót.

Cố Xương Hải thầm nghĩ, hóa ra mình đã không nhìn nhầm người.

Nhìn đứa con gái Cố Hiểu Thanh năm xưa xử lý mọi việc khéo léo, đã biết nhà này sau này sẽ có tiền đồ.

Nhưng không ngờ Cố Như Hải lại có thể phất lên nhanh đến thế.

Chỉ nghe đến chiếc xe hơi, Cố Xương Hải đã biết đây không phải thứ người thường có được.

Sáng mai, ông cũng phải đến thăm mới được.

Không phải vì địa vị, mà nếu Cố Như Hải có khả năng, sau này làng xóm biết đâu còn nhờ cậy được.

Chỉ tiêu tu sửa đường làng vẫn còn đó, ông một thôn trưởng không thể tự biến ra tiền, huyện cũng không cấp kinh phí, cứ nói miệng "nông dân muốn giàu phải sửa đường", nhưng tiền đâu?

Làng Cố là một ngôi làng bình thường, mọi người sống dựa vào ruộng đồng, không có nghề phụ đặc biệt, nhiều lắm là thanh niên trai tráng đi làm thuê kiếm chút tiền.

Không có nhân vật giàu có nào.

Muốn mọi người tự bỏ tiền túi ra sửa đường, chuyện đó đừng nghĩ đến.

Cố Xương Hải đã vận động rất nhiều, họp hành vô số lần, nhưng hễ nhắc đến đóng góp tiền là im bặt như tờ.

Ông cũng hiểu, đời sống mọi người không dư dả, tuy giờ không lo cái ăn, nhưng tiền nhàn rỗi cũng chẳng có bao nhiêu.

Ai cũng chật vật.

Vì vậy, nghe vợ kể về Cố Như Hải, trong lòng Cố Xương Hải nảy sinh ý định, muốn thuyết phục Cố Như Hải đóng góp chút ít, dù sao năm xưa giấy đoạn tuyệt giữa Cố Như Hải và cụ Cố, ông cũng giúp không ít.

Việc này vừa có lợi cho làng, vừa tốt cho thanh danh của Cố Như Hải.

Sáng hôm sau, Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải dậy sớm, nấu bữa sáng cho cả nhà.

Cố Hiểu Kiệt vẫn chưa dậy, tối qua chơi với Trương Tử Kiệt đến khuya, giờ nhất quyết không chịu trồi dậy.

Lý Tuyết Mai thu dọn đồ đạc, cùng Cố Như Hải và Cố Hiểu Anh chuẩn bị sang nhà cụ Cố.

Về quê mà không thăm bố mẹ, chẳng phải bị làng trên xóm dưới chê là bất hiếu sao?

Ba người xách đồ lên đường.

Trên đường đi, rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi, quen có không quen cũng có, ai cũng muốn kéo Cố Như Hải vào nhà mình ngồi chơi.

Đến nhà cụ Cố, cổng đóng một nửa, cảnh tượng lạnh lẽo tiêu điều.

Cố Như Hải nhíu mày, cụ Cố và cụ bà vốn là người sạch sẽ, vậy mà sân không quét, đầy bụi bặm, rơm rạ khô, có vẻ đã lâu không ai dọn dẹp.

Đẩy cổng bước vào, Cố Như Hải thẳng tiến đến phòng cụ Cố.

"Bố mẹ, con về rồi."

Cố Như Hải vén rèm bước vào, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Anh khựng lại.

Nhưng vẫn bước tiếp.

Vừa vào đến phòng, Cố Như Hải chết lặng.

Căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, không một chút hơi ấm, cụ Cố nằm trên giường, mặt vàng như nghệ, mắt trũng sâu, chẳng còn chút thịt nào, gầy trơ xương.

Khóe mắt đầy ghèn, mép dính vụn cháo ngô, rõ ràng đã lâu không rửa mặt, râu tóc bờm xờm.

Nghe tiếng Cố Như Hải, cụ mở đôi mắt đục ngầu, nhìn con trai, nước mắt lã chã rơi.

Miệng há hốc thở gấp.

Cố Như Hải hoảng hốt, đây là người cha năm xưa dõng dạc tuyên bố đoạn tuyệt với mình ư?

Nhìn quanh phòng, chẳng có gì ngoài chiếc bát sứt trên bàn, bên trong còn sót chút cháo ngô đã đặc quánh.

Cố Như Hải gần như phát điên.

Anh lao đến bên giường cụ Cố.

"Bố, bố làm sao thế này?"

Cụ Cố nhắm nghiền mắt, nước mắt trào ra từ khóe mắt, rơi xuống chăn bẩn thỉu đầy vết bẩn.

Cố Như Hải nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha, lạnh như băng.

Lý Tuyết Mai và Cố Hiểu Anh bước vào cũng kinh hãi.

Không phải nói cụ Cố chỉ hơi mệt thôi sao? Sao lại nghiêm trọng thế này?
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 135: Chương 135



Đây là chuyện gì vậy?

Mãi sau cụ Cố mới mở mắt, vật lộn muốn rút tay khỏi tay Cố Như Hải.

Cổ họng khò khè một hồi, mới khó nhọc thốt ra một câu: "Con đi đi!"

Cố Như Hải ôm chặt lấy cụ Cố, nước mắt giàn giụa.

Ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa, cha mình lúc mình đi vẫn khỏe mạnh, đi lại bình thường, vậy mà chỉ hai năm ngắn ngủi, đã thành ra như thế này.

Làm con cái, ai mà không đau lòng?

Lý Tuyết Mai không nói gì, lập tức bắt tay dọn dẹp nhà cửa.

Căn phòng rõ ràng đã lâu không được dọn dẹp, ngay cả giường cũng lạnh ngắt.

Mở tủ quần áo ra, ngoài quần áo của cụ Cố, chẳng còn gì khác.

Lý Tuyết Mai thấy lạ, cụ bà đi đâu rồi?

Ai bỏ rơi cụ Cố được chứ cụ bà thì không thể.

Đây không phải là vợ chồng sao?

Cụ Cố ốm nặng, cụ bà lại biến mất.

Vậy cơm nước ai lo?

Cố Như Hải lau nước mắt, giờ không phải lúc khóc lóc, anh muốn biết sự tình ra sao.

Anh liền sang nhà hàng xóm hỏi thăm.

Hỏi Cố Như Sơn, chi bằng hỏi người khác.

Lý Tuyết Mai và Cố Hiểu Anh lấy mấy thanh củi khô còn sót lại trong sân đem vào bếp, đốt lò sưởi ấm.

Trời lạnh cắt da, nhà nông thôn không như nhà thành phố, không có lò sưởi, người già làm sao chịu nổi?

Lại đun một nồi nước lớn, đồ đạc trong bếp đã biến mất sạch, bụi bám dày cả tấc.

Lau mặt cho cụ Cố xong, đến lúc kéo chăn ra, Lý Tuyết Mai giật mình.

Bà vội đuổi Cố Hiểu Anh ra ngoài.

Cụ Cố chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng manh nằm trên giường, nhưng có lẽ cụ không cử động được, không ai chăm sóc, đại tiểu tiện ngay trên giường, cảnh tượng bên trong chăn khiến ai nhìn thấy cũng phát buồn nôn.

Không trách lúc đầu cụ Cố nhất quyết giữ chặt chăn, là vì xấu hổ quá.

Cố Như Hải vừa dẫn mấy người hàng xóm vào nhà, nhìn thấy cảnh này, cơn giận bốc l*n đ*nh đầu.

Mấy người hàng xóm nhìn nhau, thở dài.

Cụ Cố cả đời tinh anh, giải quyết việc nhà luôn rõ ràng, vậy mà già rồi lại không tránh khỏi cảnh con cái bất hiếu.

Nhìn cảnh tượng thảm thương này.

Thấy mấy cụ già, cụ Cố cũng nhắm mắt khóc.

Mấy cụ ngồi xuống bên giường an ủi:

"Ông Cố à, ai rồi cũng đến lúc này thôi. Sao ông không nói sớm?"

"Bà nhà ông cũng thật, tôi cứ tưởng ông chỉ hơi mệt thôi, ai ngờ đã nằm liệt giường rồi mà không đưa đi bệnh viện chữa trị."

"Ôi, bà nhà ông ngày nào cũng sang nhà Cố Như Sơn, tôi tưởng ông không sao."

"Ôi, đều là do con cái tạo nghiệp cả."

Cố Như Hải đuổi Lý Tuyết Mai ra ngoài, tự tay lau rửa cho cụ Cố, thay quần áo sạch, lại thay cả chăn đệm bẩn thỉu không thể nhìn nổi, dọn dẹp sạch sẽ cho cụ.

Mấy cụ già ngồi lại trò chuyện.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai vứt đống chăn đệm cũ sang một bên, thứ này không cần giặt nữa, giặt cũng chẳng dùng được, đã lâu ngày, mùi hôi không chịu nổi.

Sân nhà được quét dọn sạch sẽ.

Lý Tuyết Mai lấy đồ mang theo để cạnh giường cụ Cố, pha ngay một bát sữa bột, thứ này vốn mua cho hai cụ, giờ dùng luôn.

Cố Như Hải bón cho cụ Cố uống hết bát sữa, sắc mặt cụ mới bớt xanh xao.

Hóa ra sau khi Cố Như Hải đi, hai năm không về.

Mùa thu năm ngoái, Cố Hiểu Thành - con trai Cố Như Sơn - được mai mối với con gái một gia đình cục trưởng cục thuế ở huyện, cả nhà đều mừng, chỉ có điều nhà gái yêu cầu sính lễ 3000 tệ cùng "tứ đại kiện", còn có trang sức vàng.

Theo tục lệ hiện nay, "tứ đại kiện" của người thành phố gồm ti vi màu, tủ lạnh, máy giặt và xe máy. Trang sức vàng thì gồm nhẫn, dây chuyền và hoa tai.

Tổng cộng ít nhất cũng phải mất 7-8000 tệ, chưa kể tiền sửa sang nhà cửa và tiệc cưới.

Hai vợ chồng Cố Như Sơn đau đầu.

Họ chỉ là nông dân nghèo, lấy đâu ra nhiều tiền thế?

Không còn cách nào khác, đành tìm cụ Cố bàn bạc.

Bàn bạc cái gì chứ?

Cố Như Sơn chỉ có thể bỏ ra 3000 tệ, xem cụ Cố còn bao nhiêu tiền.

Cụ Cố tính đi tính lại, trong tay chỉ còn 5000 tệ, trong đó có cả số tiền Cố Như Hải đưa khi đoạn tuyệt quan hệ.

Cố Như Sơn năn nỉ mãi, cuối cùng cũng lấy được số tiền đó.

Hắn hứa hẹn đủ điều, bảo sau này sẽ phụng dưỡng hai cụ chu đáo.

Thế là cưới xin đâu vào đấy, định mùa xuân năm sau tổ chức.

Vừa đính hôn xong.

Đầu đông, cụ Cố ra ngoài trượt chân ngã, từ đó lăn ra ốm.

Nằm liệt giường không dậy được.

Cụ bà định đưa cụ Cố lên bệnh viện huyện khám, nhưng nhà không còn tiền.

Đành sang nhờ Cố Như Sơn.

Ai ngờ Cố Như Sơn nhất quyết không chịu bỏ tiền.

Hắn xúi cụ bà rằng cụ Cố bệnh già rồi.

Chữa không khỏi.

Chỉ có cách nằm yên dưỡng bệnh.

Cụ bà đành tìm Cố Như Hà - con trai thứ ba, nhưng hắn càng không có tiền, toàn bộ tiền nong đều do Tiêu Tuyết nắm giữ, chỉ đưa cụ bà 20 tệ, bảo cụ chăm sóc cụ Cố cho tốt là được.

Thế là cụ Cố đành nằm chờ chết.

Lâu ngày, cụ không thể cử động được nữa.

Ngày nào cũng cần người chăm sóc, cụ bà tuổi cũng đã cao, không thể một mình đảm đương, định nhờ Khương Tú Lan - vợ Cố Như Sơn - sang phụ giúp, bởi cụ nghĩ tiền nhà đều do thằng hai lấy, nó phải có trách nhiệm phụng dưỡng.

Nhưng Khương Tú Lan không chịu.

Hai bên cãi nhau to.

Cuối cùng Cố Như Sơn nghĩ ra kế độc, đưa cụ bà về nhà mình, bởi cụ bà còn khỏe, có thể giúp họ làm việc nhà.

Coi như là hiếu thuận, hắn mặc kệ cụ Cố một mình, dù ngày nào cụ bà cũng mang cơm sang, nhưng toàn cháo ngô, ngày chỉ hai bữa.

Bảo là nhà nghèo.

Hắn còn chuyển hết đồ đạc giá trị trong nhà cụ Cố đi.

Ra ngoài thì nói cụ Cố chỉ hơi mệt, không nói rõ tình hình, nên mọi người đều tưởng cụ nghỉ ngơi sẽ khỏe.

Ai ngờ cụ Cố gần như đang chờ chết.

Nếu hôm nay Cố Như Hải không về hỏi thăm, có lẽ chẳng ai biết chuyện này.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 136: Chương 136



Cố Như Hải trừng mắt, giận đến mức muốn giết người.

Dù ông lão Cố có sai trái đến đâu, dù có thiên vị thế nào đi nữa, nhưng đó vẫn là cha ruột của hắn, mối quan hệ máu mủ không thể giả dối được. Giờ nhìn thấy cha mình bị vứt bỏ giữa đống chăn màn hôi hám, nằm chờ chết trong cảnh thê lương như vậy, lòng hắn như lửa đốt.

Đây là mùa đông giá rét, tuyết phủ trắng xóa. Căn phòng lạnh lẽo, không một chút hơi ấm con người. Cố Như Hải không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn vài ngày nữa, liệu có phải trở về để thu xếp hậu sự cho cha không.

Tất cả chuyện này mà nói không liên quan đến Cố Như Sơn, hắn không thể nào tin được!

Hắn định xông thẳng đến nhà Cố Như Sơn, nhưng bị Cố Hiểu Anh và Lý Tuyết Mai kéo lại.

Nếu cứ thế đùng đùng xông đến, Cố Như Sơn không thừa nhận, thì hắn cũng chẳng có bằng chứng gì.

Chi bằng mời trưởng thôn và các bô lão trong làng đến làm chứng, sau đó mới tính tiếp.

Cố Như Hải nghe có lý, nhận ra mình quá nóng vội.

Tính cách của Cố Như Sơn, không biết hắn ta sẽ giở trò gì để thoái thác.

Thế là Cố Hiểu Anh đi mời trưởng thôn, chủ nhiệm cùng các cụ cao niên trong làng đến. Đống chăn màn bẩn thỉu kia vẫn còn nguyên đó, chính là bằng chứng rõ ràng nhất!

Sau đó, họ mới đi gọi Cố Như Sơn.

Không lâu sau, Cố Như Sơn, Khương Tú Lan cùng lão thái thái Cố cũng đến.

Lão thái thái giờ đây không còn vẻ hung hăng ngày trước, mà chỉ là một bà lão chân nhỏ gầy guộc, tiều tụy, thần sắc uể oải, không còn chút khí thế ngày xưa. Bà lặng lẽ đi sau lưng Cố Như Sơn và Khương Tú Lan, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ: Sao bà lại nghe lời đứa con thứ hai đến thế?

Cố Như Sơn vừa vào cửa đã thấy đông đủ người, đặc biệt là trưởng thôn và chủ nhiệm, biết chuyện không ổn, lập tức lao đến bên giường ông lão Cố, khóc lóc thảm thiết:

"Cha ơi! Cha sao lại thành thế này?"

"Cha à, mấy hôm trước con thấy cha vẫn khỏe mạnh mà!"

Khương Tú Lan cũng ôm chặt chân ông lão, nước mắt giàn giụa.

Hai vợ chồng vừa khóc vừa kể lể, nhất quyết không nhận trách nhiệm.

Bất hiếu đã là chuyện lớn, huống chi còn ngược đãi người già? Nếu bị quy vào tội này, không chỉ mất mặt mà còn phải ngồi tù!

Cố Như Hải giận dữ quát: "Hai người còn mặt mũi nào khóc? Cha đã như thế này rồi, các người làm cái gì?"

Cố Như Sơn quay sang ôm chặt chân Cố Như Hải, giọng đầy uất ức:

"Anh à! Em thật sự không biết gì cả! Mấy hôm trước em đến thăm cha, cha vẫn ăn được hai bát mì lớn. Dạo này nhà em bận việc, không qua được, toàn là mẹ chăm sóc. Mẹ ngày nào cũng qua nhà em, có nói gì đâu!"

Câu nói này đẩy hết trách nhiệm sang lão thái thái.

Khương Tú Lan cũng gật đầu lia lịa:

"Anh cả ơi, anh không ở nhà, chúng em đối xử với cha mẹ rất hiếu thuận. Đồ ăn thức uống đều từ nhà em mang sang. Chuyện này chúng em thật sự không biết gì! Cha tội nghiệp của con ơi!"

Cố Như Hải đập bàn, giận dữ: "Cố Như Sơn! Mày còn có lương tâm không? Cha mẹ ruột mà mày cũng dám bỏ rơi? Cha bệnh lâu như vậy sao không đưa đi viện? Để một mình cụ già nằm chờ chết, đó là việc con người làm sao?"

Lão thái thái ngẩng đầu nhìn ông lão Cố, ánh mắt hai người chạm nhau rồi lại lảng đi. Bà quay sang Cố Như Hải, giọng đều đều:

"Con cả, đừng nói thế. Nếu luận về bất hiếu, thì người đầu tiên chính là con. Con là trưởng nam, theo lẽ phải phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con. Nhưng con không ở trong làng, chúng tôi biết làm sao? Cha con bệnh thế này, mẹ cũng yếu, chỉ có thể sang nhà thứ hai ăn uống. Là mẹ không nói cho hai đứa nó biết."

Lời này đổ hết trách nhiệm lên đầu bà.

Cố Như Hải há hốc mồm.

Nội tình thế nào, người khác không biết, nhưng lão thái thái không biết sao?

Câu nói này chẳng khác nào trước mặt cả làng, bà đang đổ tội cho hắn!

Cố Như Hải cảm thấy lạnh cả người. Khi nhìn thấy cha mình trong tình cảnh này, hắn không tin lão thái thái lại bỏ mặc ông. Dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, ông lão Cố luôn che chở cho bà, khiến bà giữ được địa vị tối cao trong nhà.

Ấy vậy mà giờ đây, chính người mẹ ruột lại đang đẩy hắn vào chân tường!

Bà rõ ràng đang ép hắn phải nuốt trái đắng này, không dám đưa ra tờ giấy tuyệt giao trước mặt mọi người.

Hai năm rồi, Cố Như Hải tưởng rằng cha mẹ đã thay đổi, ít nhất sẽ nhớ đến hắn, sẽ có chút quan tâm.

Nhưng câu nói của lão thái thái khiến trái tim hắn lạnh băng.

Lạnh từ đỉnh đầu đến gót chân.

Đúng là mẹ ruột của mình!

Các cụ cao niên xung quanh nghe vậy cũng lên tiếng:

"Con cả à, việc này đúng là con không phải. Tục lệ xưa nay là con trưởng phụng dưỡng cha mẹ. Hai năm con không về, cha bệnh thế này, mẹ con không có tiền chữa trị, đúng là lỗi của con."

Cố Như Sơn mừng thầm trong lòng. Hắn biết mẹ nhất định sẽ đứng về phía mình.

Trước khi đến, hắn đã nói rõ: Nếu bà không chịu nhận tội, thì năm ngàn đồng kia đừng hòng lấy lại! Không có giấy tờ gì, hắn không thừa nhận, ai làm gì được hắn?

Lão thái thái đành phải nhượng bộ.

Bà còn trông chờ vào số tiền đó để sống những ngày cuối đời.

Chồng đã như thế này rồi, con cả thì xa lánh, con thứ ba chỉ nghe vợ là Tiêu Tuyết, không thể trông cậy được.

Ngoài việc dựa vào Cố Như Sơn, bà còn đường nào khác?

Thật ra, lão thái thái cũng hối hận.

Giá như ngày trước bà đối xử tốt với con cả một chút, ít nhất giờ còn có đường lui.

Nhưng bây giờ, đã quá muộn.

Bà chỉ có thể làm theo lời Cố Như Sơn.

Cố Xương Hải nhíu mày.

Chuyện này, chỉ có hắn và chủ nhiệm biết rõ.

Hai người họ chính là nhân chứng khi xưa.

Nếu đổ tội cho Cố Như Hải, đó chính là vu oan!
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 137: Chương 137



Cố Xương Hải ho nhẹ một tiếng, lão thái thái Cố giật mình ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nhớ ra: Chuyện năm đó còn có người biết!

Đôi mắt bà thoáng nỗi sợ hãi, lập tức cúi gằm mặt xuống.

"Cố thái thái, bà nói thế không đúng chứ? Tôi và chủ nhiệm còn nhớ rõ, lúc Cố Như Hải rời làng đã đưa cho hai cụ ba ngàn đồng tiền phụng dưỡng. Lúc ấy chúng tôi chứng kiến tận mắt. Mới có hai năm, tiêu sao hết được ngần ấy tiền? Ông lão có bệnh sao không chịu chữa trị? Đừng nói ba con trai cùng chia nhau gánh vác, chỉ riêng số tiền Cố Như Hải đưa cũng đủ để hai cụ sống dư dả rồi!"

Lời vừa dứt, cả làng xôn xao.

Ba ngàn đồng!

Trời ơi!

Ba ngàn đồng ở làng này là một món tiền khổng lồ.

Người làng một năm may mắn lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng. Đi làm thuê bên ngoài, năm sáu trăm đã là trần trời.

Ba ngàn đồng, phải tích cóp bao lâu?

Hơn nữa đó là tiền cho hai vợ chồng già tiêu xài.

Ở làng, lương thực tự trồng, rau củ tự cấy, chỉ tốn chút tiền điện nước, dầu muối. Lắm thì mua ít thịt lợn, đồ ăn vặt, chứ sao tiêu hết ba ngàn được?

Ánh mắt mọi người đột nhiên thay đổi, đầy khinh bỉ nhìn lão thái thái.

Nắm trong tay ba ngàn đồng mà không chịu chữa bệnh cho chồng, còn dám nói con cả bất hiếu?

Đến mức này mà còn không hiếu thuận nữa, thì phải tham lam đến cỡ nào?

Giờ đây, các cụ già trong làng đều ước Cố Như Hải là con mình.

Nhà người ta có tiền!

Không phải tiền bạc là vạn năng, có thể thay thế tình thân.

Nhưng ông lão Cố có ba con trai, con cả vì kiếm tiền mà xa nhà cũng là lẽ thường.

Đằng này con cả đã góp tiền, con thứ hai và thứ ba chăm sóc cha mẹ, chẳng phải là đương nhiên sao?

Nhà ai chẳng thế?

Có tiền góp tiền, có sức góp sức.

Nếu còn bắt bẻ nói bất hiếu, thì thật quá đáng!

Cố Như Sơn sững sờ, không ngờ chuyện này lại có người biết. Trong lòng hắn căm hận Cố Như Hải: Sao anh ta lại để lộ chuyện này?

Rõ ràng là cố ý làm hắn mất mặt!

Lão thái thái ấp a ấp úng, cuối cùng bị ánh mắt mọi người dồn ép, đành liều nói:

"Đó là trách nhiệm của con cả! Đưa tiền phụng dưỡng xong là hết trách nhiệm à? Chúng tôi già rồi, lẽ ra con cả phải phụng dưỡng. Nhưng nó và vợ không chịu về, một mình tôi không chăm sóc nổi ông lão!"

Lời lẽ này thật cưỡng từ đoạt lý!

Cố Như Sơn vội nói: "Anh cả! Em thật sự không biết gì! Em cũng khó khăn lắm, Cố Hiểu Thành sắp cưới vợ, nhà em túng thiếu, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho cha? Ban đầu cha cũng không nặng lắm, ai ngờ hai hôm nay lại trở nặng..."

Đó là lời biện minh.

Cố Như Hải vung tay tát Cố Như Sơn một cái.

"Bốp!"

Một tiếng vang giòn.

Cố Như Sơn lảo đảo, khóe miệng rỉ máu.

"Anh cả! Anh... em biết lỗi rồi! Nếu biết cha bệnh nặng thế này, em có bán nhà bán đất cũng chữa trị cho cha, sao dám làm chuyện tàn nhẫn thế? Em thật sự không biết! Em sẽ đưa cha lên huyện chữa bệnh ngay!"

Nói rồi, hắn quay sang định bế ông lão Cố.

Ông lão đột nhiên run rẩy.

Cố Như Hải túm cổ áo Cố Như Sơn, quăng ra sân.

"Mày không phải em tao! Tao không có đứa em súc sinh như mày! Từ nay tao và mày không còn quan hệ gì nữa! Mọi người trong làng chứng kiến, Cố Như Sơn và Cố Như Hải không còn là anh em!

Cha mẹ, tao sẽ chăm sóc. Mày cút xa khỏi mặt tao!"

Thấy ông lão Cố run rẩy khi Cố Như Sơn đến gần, Cố Như Hải hiểu ra: Chắc chắn Cố Như Sơn đã hành hạ cha mình, khiến cụ già không thể cử động lại phản ứng dữ dội như vậy.

Đúng là đồ súc sinh!

Chỉ có súc sinh mới làm chuyện bất nhân như thế!

Cố Như Sơn bật dậy, lau vết máu ở mép, cười nhạt:

"Cố Như Hải, anh nói thế cũng vô ích! Anh có nói gì thì cũng phải xem cha mẹ có muốn theo anh không. Đâu phải anh muốn là được!"

Rồi hắn đắc ý nhìn lão thái thái.

Hắn tin bà không dám không theo mình, số tiền kia không thể trả lại.

Đám cưới của Cố Hiểu Thành không thể hỏng được!

Lão thái thái nhìn Cố Như Sơn, mấp máy miệng, ánh mắt đầy khó xử.

Khương Tú Lan vội đỡ lão thái thái, một tay bí mật bấm vào cánh tay bà, thì thầm:

"Mẹ ơi, hai vợ chồng con thật lòng hiếu thuận với cha mẹ. Mấy tháng nay không phải con vẫn mang cơm nước đến sao? Anh cả đứng nói không biết mỏi, vài hôm nữa họ đi mất, ai chăm sóc hai cụ?

Chúng con vất vả chăm lo, cuối cùng chẳng được tiếng thơm gì!"

Nghe vậy, lão thái thái run run môi, gương mặt nhăn nheo tái nhợt, nói với Cố Như Hải:

"Con cả... mẹ và cha vẫn ở với con thứ hai. Con đừng lo nữa."

Cố Như Hải thật sự không ngờ kết cục này.

Lão thái thái sợ cái gì chứ?

Chẳng lẽ Cố Như Sơn đối xử tốt với họ lắm sao?

Nhìn đống chăn màn bẩn thỉu ngoài sân, Cố Như Hải không thể tin nổi.

Mọi người đều bối rối. Nói gì đi nữa cũng vô ích, đây là chuyện nội bộ nhà họ Cố. Nếu lão thái thái chọn theo con thứ hai, thì không thể trách Cố Như Sơn được.

Con cả có hiếu thảo mấy cũng bằng thừa!

Các cụ già trong làng lắc đầu, không hiểu nổi ẩn tình bên trong.

Cố Như Sơn là người thế nào, cả làng đều rõ. Nói về hiếu thuận, làm sao sánh được Cố Như Hải?

Hơn nữa, ngày hôm qua mọi người đều nghe tin nhà Cố Như Hải phát tài, tương lai sung sướng lắm.

Nhưng nếu lão thái thái mù quáng theo Cố Như Sơn, thì cũng không thể ép được.

Cố Như Sơn cười hớn hở:

"Anh cả thấy chưa? Mẹ muốn theo chúng em! Cha mẹ biết rõ ai hiếu thuận nhất! Từ nay cha mẹ do em phụng dưỡng. Nghe nói anh giàu có, đừng quên hiếu kính cha mẹ nhé! Nhìn bộ quần áo anh mặc kìa, sang trọng quá! Tiếc là cha mẹ cả đời chưa được mặc đồ đẹp thế này!"
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 138: Chương 138



Cố Như Hải dù có ngốc đến mấy cũng hiểu được lý do Cố Như Sơn không chịu buông tha cha mẹ - hắn đang dùng hai cụ làm con bài để uy h**p mình. Thấy mình giàu có, chỉ cần cha mẹ còn trong tay Cố Như Sơn, mình không thể bỏ mặc được.

Về sau chắc chắn còn nhiều chuyện phiền phức nữa.

Đúng là loại người bám như đỉa đói, tâm địa độc ác!

Đến cha mẹ ruột cũng dám mang ra làm vật thế chấp.

Ông lão Cố đang nằm trên giường bỗng "ư ử" vỗ ngực, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp những lời không rõ ràng.

Cố Xương Hải đứng gần nhất vội đỡ lấy ông cụ, vỗ nhẹ sau lưng: "Cố Như Hải, lại xem cha anh muốn nói gì này."

Không ai hiểu ông cụ đang muốn truyền đạt điều gì.

Giọng ông lão nghẹn ngào, khó nghe rõ từ nào.

Cố Như Hải rót một bát nước, cầm thìa từng chút một đưa vào miệng cha. Cuối cùng, ông lão cũng trấn tĩnh lại.

"Cha, cha muốn nói gì?"

Cố Như Hải biết cha mình giờ đang quá kích động nên mới thành thế này.

Sáng nay hắn còn nghe rõ ông cụ nói chuyện bình thường cơ mà.

Ông lão Cố chỉ vào ngực mình, rồi chỉ thẳng vào Cố Như Sơn, giọng nói đứt quãng nhưng đủ để mọi người nghe rõ:

"Con cả... cha... xin lỗi con... đừng... quan tâm... bọn ta nữa... sống chết... có mệnh..."

Cả nhà im phăng phắc nghe những lời này, rồi đồng loạt quay sang nhìn Cố Như Sơn.

Cố Như Sơn thấy tình thế bất lợi, lập tức khóc lóc quỳ xuống trước mặt ông cụ:

"Cha ơi! Cha đừng giận nữa! Anh cả không phụng dưỡng cha, còn có con đây! Con sẽ lo cho cha chu toàn! Con thề sẽ chữa khỏi bệnh cho cha!"

"Im miệng!"

Một tiếng quát đanh thép.

Cố Như Hải trừng mắt, đá Cố Như Sơn một phát.

Cố Như Hải bây giờ không còn là kẻ nhu nhược ngày xưa nữa. Những năm tháng thương trường đã rèn giũa hắn trở thành con người hoàn toàn khác.

Khí thế đó khiến Cố Như Sơn phải cúi đầu.

Khương Tú Lan đỡ chồng dậy, lải nhải: "Anh cả, anh đánh người là không đúng! Không phải thấy chúng tôi nghèo khó mà bắt nạt chứ?"

Cố Như Hải liếc mắt một cái, bà ta lập tức im bặt.

Không khí yên tĩnh trở lại.

Cố Như Hải cúi sát người cha, nói: "Cha, bệnh tình không thể trì hoãn nữa. Con sẽ đưa cha lên thành phố chữa trị. Con là trưởng nam, phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con. Ngày mai con sẽ đưa hai cụ lên thành phố. Cha thấy thế nào?"

Hắn không thể bỏ mặc cha mình ở lại. Nếu thực sự làm thế, không quá hai ngày sau sẽ phải về lo đám tang.

Chẳng cần phải đoán.

Ông lão Cố nước mắt giàn giụa, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Cố Như Sơn sốt ruột.

Hai cụ già chính là con bài trong tay hắn. Chỉ cần nắm giữ được họ, Cố Như Hải dù có bạc tỷ cũng phải đóng tiền phụng dưỡng hàng năm.

Hắn còn định nhờ cái này kiếm chác đây.

Liếc mắt ra hiệu cho vợ.

Khương Tú Lan khẽ thúc vào lưng lão thái thái.

Bà lão run rẩy, nói với Cố Như Hải: "Bọn ta không đi! Già rồi, không thể rời quê hương được. Đây là gốc rễ của hai vợ chồng ta. Nếu ông lão có mệnh hệ nào, cũng phải ở lại đây."

Ông lão Cố nhìn vợ với ánh mắt u tối, khiến bà ta sợ hãi lùi lại.

Cố Như Hải ngẩng đầu hỏi mẹ: "Mẹ thật sự muốn cha chết ở đây sao? Bệnh của cha không nặng, chỉ do không chữa trị kịp thời thôi. Chưa đến mức vô phương cứu chữa. Mẹ nỡ lòng nào để cha cứ thế này sao?"

Giọng hắn đầy hoài nghi, lòng dậy sóng không biết nên làm gì.

Lý Tuyết Mai kéo tay chồng.

Lão thái thái liếc nhìn chồng, rồi im lặng.

Cố Như Sơn vội nói: "Anh cả nói gì thế? Mẹ làm sao không muốn cha khỏe mạnh? Nhưng bệnh tình đâu phải muốn là khỏi ngay được? Mẹ chỉ sợ nếu lên thành phố không qua khỏi, cha không được nhìn mặt quê nhà lần cuối. Như thế mới là bất hiếu!"

Cố Như Hải không thèm nhìn em trai. Con người này đã mất hết nhân tính, không đáng coi là người nữa.

Lão thái thái vẫn im lặng.

Ông lão Cố thở dài: "Con cả... cha biết... tấm lòng của con... con là đứa... hiếu thuận... đây là... số mệnh..."

Cố Như Hải quyết đoán: "Con thứ hai, mày nói mày hiếu thuận phải không? Được! Cha đã bệnh nặng thế này, không thể chần chừ nữa. Hiếu thuận không phải chỉ nói suông. Nếu mày thực sự muốn hiếu thuận, tao không ngăn cản.

Mẹ còn khỏe, để mẹ ở nhà cho mày phụng dưỡng. Tao sẽ đưa cha lên thành phố chữa bệnh. Đó là tấm lòng của tao. Mày thấy thế nào?"

Cố Như Sơn không hài lòng. Chữa bệnh tốn kém lắm, hắn đâu có tiền. Cố Như Hải muốn hiếu thuận thì kệ hắn, đừng lôi mình vào.

"Cha mẹ bao năm không rời nhau. Anh làm thế, nếu cha có mệnh hệ gì, anh có yên lòng không?"

Hắn kiên quyết không cho ông cụ đi chữa bệnh.

Đến Cố Xương Hải và mọi người cũng không nhịn được nữa. Đây là kiểu người gì vậy?

Miệng nói hiếu thuận nhưng lại ngăn cản cha đi chữa bệnh. Cứ "nếu có mệnh hệ gì" mãi, chẳng phải đang nguyền rủa cha mình chết sao?

"Cố Như Sơn, mày nói cái gì vậy? Ai bảo ông cụ sắp chết? Cụ vẫn còn khỏe mạnh đấy thôi. Mày đang mong cha chết phải không?"

Các cụ cao niên lên tiếng phẫn nộ.

Thật quá đáng!

Cố Như Hải đập bàn: "Giờ đây tao là trưởng nam, tao quyết định! Hoặc là mẹ ở lại cho mày chăm sóc, tao đưa cha đi chữa bệnh. Hoặc là tao đưa cả hai cụ đi! Tiền chữa bệnh không cần mày và đứa thứ ba lo. Mày chọn đi!"

Lần đầu tiên hắn thể hiện tư thế của người anh cả.

Cố Như Sơn biết không thể cãi lại được nữa. Miễn là không phải bỏ tiền ra, hắn không có gì phản đối. Ông lão Cố thế này chắc chắn cần người chăm sóc.

Hắn đâu có thời gian.

Cố Như Hải muốn đưa đi thì cứ đưa.

Chỉ cần lão thái thái còn trong tay hắn, vẫn có cớ để đòi tiền.

Nắm được ai cũng là nắm được.

Hắn gật đầu: "Được thôi! Mẹ sẽ ở lại với chúng em. Anh đưa cha đi chữa bệnh. Anh không nhận em làm em, nhưng em vẫn coi anh là anh trai. Dù sao cũng là ruột thịt, em sẽ không bỏ rơi anh đâu."

Vẫn cố tỏ ra tốt bụng.

Cố Như Hải khinh bỉ cười lạnh.

Lão thái thái mấp máy môi, run rẩy hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói được gì.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 139: Chương 139



Cố Như Hải đứng trước đám đông làng xóm, nói rành rọt: "Các bác, các chú, trưởng thôn, chủ nhiệm, hôm nay mọi người đều chứng kiến rồi. Xin mọi người làm chứng, hôm nay tôi sẽ đưa cha lên thành phố chữa bệnh. Mẹ tôi do Cố Như Sơn nhận chăm sóc.

Ai cũng thấy, mẹ tôi tuy yếu nhưng vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật gì. Nhưng nếu chẳng may có chuyện gì, mong mọi người báo tin cho tôi. Nếu không liên lạc được, có thể nhắn qua nhà bố vợ tôi.

Tôi không yên tâm để mẹ ở lại."

Ý hắn rõ ràng là không tin tưởng Cố Như Sơn và vợ hắn.

Mọi người đều gật đầu. Cố Xương Hải hiểu ý Cố Như Hải.

Dân làng hứa sẽ để ý giúp đỡ.

Cuối cùng đám đông cũng tản đi.

Cố Như Hải dùng chăn dày bọc kín ông lão Cố, cùng Lý Tuyết Mai và Cố Hiểu Anh trở về nhà mình.

Căn nhà cũ không thể ở được nữa.

Thiếu thốn đủ thứ, không phù hợp để dưỡng bệnh, cũng không tiện chăm sóc.

Cố Xương Hải đi theo về nhà Cố Như Hải, trong lòng vẫn canh cánh chuyện muốn nhờ nhưng biết không phải lúc.

Hắn chỉ muốn xem có thể giúp được gì không.

Về đến nhà.

Cố Hiểu Anh nhanh chân chạy trước, dọn dẹp một phòng, đốt lò sưởi ấm áp.

Cố Như Hải bế ông lão Cố đặt lên giường.

Những đồ đạc Lý Tuyết Mai mang theo đều không lấy lại được. Lúc nãy quá bận rộn, giờ cũng chẳng muốn quay lại.

Hơn nữa chắc đồ đã không còn.

Ánh mắt Cố Như Sơn và vợ lúc nãy cứ liếc nhìn đống đồ ấy mãi.

Giờ chắc họ đã lấy đi hết rồi.

Ông lão Cố nằm trên giường ấm áp, người sạch sẽ, bụng no nê, dần chìm vào giấc ngủ.

Cố Như Hải và Cố Xương Hải ngồi bên giường hút thuốc.

Cố Như Hải vỗ vai Cố Xương Hải: "Anh Xương Hải, tôi là người thẳng tính, có gì nói nấy. Tôi thấy anh có tâm sự, chắc hôm nay đến tìm tôi có việc gì đó. Cứ nói đi, tôi lâu lắm mới về quê một lần, nếu giúp được gì tôi sẽ không từ chối."

Cố Như Hải giờ đã không còn là kẻ chất phác ngày xưa. Chỉ cần nhìn Cố Xương Hải cũng biết vị trưởng thôn này nhiệt tình giúp đỡ mình, ắt hẳn có việc cần nhờ vả.

Hơn nữa hắn thường xuyên vắng nhà, giữ lại tiếng thơm trong làng cũng là điều tốt.

Mẹ già vẫn sống ở quê, mà theo cách hành xử của Cố Như Sơn, tương lai của lão thái thái sẽ không dễ dàng.

Hắn chưa biết số tiền của lão thái thái đã rơi vào tay Cố Như Sơn, chỉ nghĩ rằng Cố Như Sơn vì tiền mới làm thế.

Nên tạm thời chưa cần lo lắng.

Nhưng cần có người trong làng để kiềm chế Cố Như Sơn.

Cố Xương Hải mắt sáng lên, vốn tưởng chuyện hôm nay đành bỏ dở.

Nhưng Cố Như Hải chủ động nhắc đến, khiến hắn nhận ra Cố Như Hải giờ đã khác xưa.

Biết nói lời khéo léo, biết đọc ý người khác.

Quả không uổng hai năm sống ở thành phố.

"Nghe em nói thế, anh cũng mở lời vậy. Anh thật sự có việc muốn nhờ, nhưng thấy nhà em nhiều chuyện như vậy, khó mở miệng quá."

Cố Như Hải cười nhìn ông lão Cố trên giường, nét mặt thoáng trầm xuống.

Rồi quay lại nói: "Anh trưởng thôn đừng khách khí, cứ nói đi. Sáng mai chúng tôi phải đi rồi. Việc gì giúp được, tôi sẽ giúp. Không giúp được, tôi cũng không nhận lời bừa."

Lời nói rất có trình độ.

Cố Xương Hải vội nói: "Em cũng thấy rồi, con đường làng ta đã cũ kỹ lắm rồi. Mưa thì lầy lội, tuyết rơi không đi nổi. Gió to một chút là bụi mù mịt.

Xe đạp không đi nổi, xe kéo càng không. Ổ gà nối tiếp ổ trâu.

Dân làng muốn làm giàu cũng khó, đường sá không thông suốt.

Trên huyện đã phê duyệt chỉ tiêu sửa đường, nhưng kinh phí phải tự lo."

Lời nói dừng lại ở đây.

Chỉ chờ xem Cố Như Hải nghĩ thế nào.

Cố Như Hải hiểu ra: Làng không có tiền, bắt dân đóng góp thì khác gì giết người, ai chịu nổi?

Hắn suy nghĩ rồi hỏi: "Sửa đường làng tốn khoảng bao nhiêu?"

Nếu quá nhiều, hắn cũng không phải đại gia, tiền kiếm được đều do mồ hôi nước mắt, đâu phải gió thổi đến.

Cố Xương Hải do dự, đưa ra con số:

"Năm vạn!"

Đó là ước tính tối thiểu. Sửa đường không phải chuyện đơn giản, chỉ riêng nhân công đã tốn kém.

Cố Như Hải thở phào nhẹ nhõm nhưng không lộ ra mặt.

Nếu tỏ ra quá dễ dàng, Cố Xương Hải sẽ nghĩ hắn dư dả, sau này còn phiền phức hơn.

"Đúng là không ít tiền."

Cố Như Hải không nhận lời ngay.

Cũng không nói cho hay không cho.

Cố Xương Hải biết số tiền lớn.

Nhưng không còn cách nào khác.

Hắn tươi cười nói: "Đó là tính toán tiết kiệm nhất rồi. Nhưng không có tiền thì không thể động thổ. Chỉ riêng tiền công nhân đã không biết lấy đâu ra."

Cố Như Hải mời Cố Xương Hải điếu thuốc, hai người lại châm lửa.

Một lúc sau, Cố Như Hải mới lên tiếng:

"Thưa trưởng thôn, số tiền này quá lớn. Năm vạn không phải năm ngàn. Tôi còn phải lo cho gia đình, không thể đem hết tiền giúp làng rồi để vợ con tôi chịu đói được."

Cố Xương Hải trong bụng mắng thầm: Cái thá* gì!

Nhìn cái xe hơi kia cũng biết ít nhất phải ba năm vạn. Trên huyện hắn từng thấy, đúng là đồ xa xỉ.

Bảo là không có tiền, ai tin?

Nhưng đó là tiền người ta, người ta nói không có thì biết làm sao?

"Như Hải, anh biết năm vạn không nhỏ. Nhưng không còn cách nào khác."

Giọng điệu nhún nhường van xin.

Cố Như Hải không cố ý làm khó Cố Xương Hải, chỉ đang cân nhắc.

Cuối cùng hắn đề xuất: "Vậy đi, anh trưởng thôn xem thế này được không? Một mình tôi bỏ ra số tiền lớn thế này quả thực khó khăn. Tiền này dùng để sửa đường, là việc chung của cả làng, mọi nhà nên góp sức. Tôi không bắt ai đóng tiền, nhưng nhà nào không có tiền có thể góp sức lao động.

Như vậy vừa tiết kiệm chi phí nhân công, vừa để mọi người cùng đóng góp. Là một công đôi việc. Anh tính lại xem có thể tiết kiệm được bao nhiêu, phần còn lại tôi sẽ góp chính, làng cũng nên góp một phần, vậy là ổn."

Đó là cách làm khôn ngoan nhất Cố Như Hải nghĩ ra. Nếu hắn bỏ tiền túi ra, sau này dân làng sẽ mặc định đó là trách nhiệm của hắn, chỉ thêm phiền phức.

Làm thế này, không ai có thể đứng ngoài.
 
Back
Top Bottom