Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 150: Chương 150



"Đứng lại!"

Lão gia họ Cố quát một tiếng đanh thép.

Giọng nói vang đầy uy lực khiến Cố Hiểu Thanh không khỏi thầm khen. Hôm nay, lão gia định ra tay dẹp loạn rồi.

Xem ra, Cố lão gia quyết tâm thanh trừng gia tộc.

Cố Như Hải chặn trước mặt Khương Tú Lan, lạnh lùng nói: "Khương Tú Lan, đừng có kêu oan ức. Nếu bà nói mình vô tội, vậy chúng ta sẽ báo công an điều tra. Việc này phải làm rõ, không thể tùy tiện vu oan cho người khác."

Cố Như Hải giờ đây không còn là kẻ nhu nhược ngày xưa, không dễ bị lừa gạt bằng vài ba trò lố bịch.

Nghe đến hai chữ "công an", Khương Tú Lan sợ hãi. Chuyện này vốn dĩ không chịu nổi tra xét, có phải họ làm hay không, bà ta rõ như lòng bàn tay.

Giờ đây, bà ta đúng là "cưỡi hổ khó xuống".

Ban đầu, Khương Tú Lan chỉ định lợi dụng cơ hội đến đây gây sự, moi tiền từ nhà Cố Như Hải để lo tiệc cưới cho Cố Hiểu Thành. Đồng thời, dẫn theo hai vợ chồng này để ép Cố Như Hải phải bỏ tiền mừng—dù sao chú ruột cũng phải có trách nhiệm giúp cháu trai chứ?

Hơn nữa, Cố Như Sơn và Khương Tú Lan nghe đồn rằng Cố Như Hải giờ là nhân vật có máu mặt trong thành phố: xe hơi, biệt thự, ăn sung mặc sướng.

Vì thế, Cố Như Sơn chẳng thèm để ý đến những lời Cố Như Hải từng nói, chỉ nhất quyết moi cho được tiền từ tay anh trai.

Nghe nói, Cố Như Hải còn quyên tới ba vạn xây đường làng. Vậy tiền mừng đám cưới cháu trai, ít ra cũng phải vài vạn chứ?

Trong suy nghĩ của Cố Như Sơn, tiền của Cố Như Hải không tiêu cũng phí, mình là em ruột, giúp anh tiêu bớt cũng là chuyện đương nhiên. Mấy chục năm nay chẳng đều như vậy sao? Cần gì phải tính toán chi li?

Thế là mới xảy ra chuyện hôm nay.

Việc của Cố lão thái thái có phải âm mưu từ trước hay không, Cố Như Hải không rõ, Cố Hiểu Thanh cũng không biết. Nhưng nhìn thái độ của Khương Tú Lệ, ai cũng thấy chuyện này không thể giả được.

Cố Hiểu Thành xấu hổ đến mức muốn độn thổ, núp sau lưng Phó Mỹ Phương, ước gì có khe hở nào chui xuống.

Hắn hối hận vì nghe lời cha mẹ—vốn biết hai người này không đáng tin, nhưng vẫn mù quáng nghe theo.

Đơn giản vì hắn cũng muốn tiền.

Tình hình gia đình hắn, hắn hiểu rõ: một vạn tiền sính lễ đã vét sạch túi, còn nợ thêm hai ngàn.

Nếu không có ai giúp đỡ, tiệc cưới e rằng không thể lo nổi.

Phó Mỹ Phương lại là người thích phô trương, nhất định phải tổ chức ở khách sạn hạng sang, mặc áo dài cách tân, đủ thứ yêu cầu.

Cố Hiểu Thành không đồng ý cũng không được, vì sau lưng nàng ta còn có ông bố cục phó.

Nếu không phải vì cha của Phó Mỹ Phương hứa sẽ xếp cho hắn chức trưởng phòng, hắn đã chẳng thèm để mắt đến nàng ta: ngoại hình bình thường, tính cách cay nghiệt, lại thích phô trương, cái gì cũng đòi hàng hiệu.

Đến căn nhà của hắn cũng bị chê, nàng ta còn lải nhải sau này phải mua nhà ở huyện.

Cố Hiểu Thành bất lực, đành nghe theo kế sách của Cố Như Sơn và Khương Tú Lan.

Thực ra, hắn cũng biết đôi chút về tình hình của Cố Như Hải—là nhân viên chuyển công văn ở huyện, hắn có nhiều tin đồn.

Hắn biết Cố Như Hải là một trong mười doanh nhân nông dân xuất sắc, tài sản có khi lên tới vài triệu, thậm chí vài chục triệu.

Dưới ánh hào quang đó, Cố Hiểu Thành cũng muốn "hưởng lây".

Hiện tại, hắn không thiếu quan hệ, chỉ thiếu tiền.

Dĩ nhiên, Cố Hiểu Thành có lòng tự trọng, không thể hèn hạ như cha mẹ. Nhưng hắn đơn giản nghĩ rằng Cố Như Hải "phải" giúp mình.

Hắn là cháu ruột, nếu bác bỏ tiền giúp hắn thăng tiến, sau này lợi ích chẳng phải sẽ về tay Cố Như Hải sao?

Nếu hắn làm quan, Cố Như Hải chắc chắn không thiệt.

Tiếc rằng, chuyến này mọi thứ đều không như dự tính.

Những việc cha mẹ hắn làm, đúng là khiến người ta muốn chết!

"Anh Hai! Anh Hai! Sao lại phải báo công an chứ? Đây là chuyện nội bộ gia đình, không nên đem ra ngoài. Mẹ già rồi, đôi lúc lẩm cẩm, nhưng không phải chuyện lớn. Nếu người ngoài biết được, lại tưởng chúng ta ngược đãi người già."

Khương Tú Lan hoảng hốt, vội kéo tay Cố Như Hải năn nỉ.

Chuyện này không thể làm to!

Công an là nơi có thể vào sao?

Cố Như Hải nhìn bộ dạng của Khương Tú Lan, lòng đầy ghê tởm.

Đây là loại người gì vậy?

Cố Như Sơn cũng sợ hãi, quên cả đau tay, ôm chặt chân Cố Như Hải, gào khóc: "Anh Hai ơi! Chúng ta là anh em ruột thịt! Anh không thể đổ tội này cho em! Em dù có tệ bạc đến đâu cũng là con của cha mẹ, sao có thể làm chuyện tày trời như vậy?"

Hắn quay sang định ôm chân Cố lão thái thái, nhưng bà ta hoảng sợ, chạy vội ra sau lưng Cố lão gia, nắm chặt tay áo ông.

"Cha mẹ ơi! Cố Hiểu Thành sắp cưới vợ, sắp lên chức trưởng phòng rồi. Con là cha nó, không thể kéo nó xuống vũng bùn. Cha mẹ nhìn xem, đây là cháu dâu tương lai của mình đó!"

Cố Như Sơn hiểu rõ nỗi lòng Cố lão gia, từng câu từng chữ đều đánh trúng tâm can ông.

Cố lão gia thở dài, nói với Cố Như Hải: "Con cả, thôi bỏ qua đi. Cha nghĩ hai con và con dâu không đến nỗi hại mẹ con đâu."

Rồi ông quay sang Cố Như Sơn và Khương Tú Lan: "Hai đứa về đi. Mẹ con ở lại đây khám bệnh, ít lâu nữa chúng tôi sẽ về. Cũng không làm phiền anh cả. Từ nay về sau, mỗi năm mỗi đứa đưa cha mẹ năm mươi tệ tiền phụng dưỡng. Khi cha mẹ còn khỏe, tự lo được, không phiền các con. Khi không còn đi lại được, ba anh em bàn bạc với nhau. Và nhớ kỹ—đừng có chuyện gì lại đến quấy rầy anh cả. Anh cả không nợ ai cái gì. Chúng ta mới là người có lỗi với nhà anh ấy."

Cố lão gia rõ ràng đã sắp xếp mọi thứ, chặn đứng mọi ý đồ của Cố Như Sơn và Cố Như Hà.

Ông kéo Cố lão thái thái ngồi xuống, trông có vẻ mệt mỏi.

Cố Như Hải không nói gì. Lão gia đã phán quyết công bằng, dù có những góc khuất không thể nói ra, nhưng không thể bảo ông thiên vị. Suy cho cùng, Cố Hiểu Thành là cháu đích tôn ông yêu quý cả đời, không thể nói bỏ là bỏ được.

Cố Hiểu Thanh đứng im lặng.

Cố Như Sơn, Khương Tú Lan và Cố Hiểu Thành mặt mày ảm đạm. Cố Như Hà và Tiêu Tuyết chỉ muốn rời đi ngay—chẳng có chuyện gì liên quan đến họ, ở lại làm gì?

Giờ lại vô cớ mất năm mươi tệ tiền phụng dưỡng, Tiêu Tuyết bực bội vô cùng. Nếu không có Cố Như Hà ngăn lại, có lẽ nàng ta đã buông lời khó nghe rồi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 151: Chương 151



Lý Tuyết Mai bảo người giúp việc đi chuẩn bị cơm trưa. Dù sao khách đã đến, không lẽ đuổi đi ngay.

Một bữa cơm thì vẫn phải có.

Nhưng ngoài ra, đừng mơ tưởng gì thêm.

Cố Như Hải đưa lão thái thái lên phòng trên, chuẩn bị chiều nay đưa bà đi bệnh viện kiểm tra.

Xương gãy mà không nắn chỉnh cẩn thận, sau này sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.

Cố Như Sơn r*n r*, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Thanh nhưng không dám hé răng.

Loại người ỷ mạnh h**p yếu thường sợ những kẻ còn lì lợm hơn mình.

Cuối cùng, dưới ánh mắt của Cố Như Hải, Cố Hiểu Thanh miễn cưỡng nắn lại khớp tay cho Cố Như Sơn.

Nhưng cũng cố tình khiến hắn đau đến mức toát mồ hôi lạnh - phải như vậy hắn mới nhớ đời.

Hi vọng từ nay về sau hắn không dám bén mảng đến nhà này nữa.

Nếu mỗi lần đến lại bị đánh một trận, chắc Cố Như Sơn sẽ chừa.

Bữa cơm trưa diễn ra trong không khí ngột ngạt.

Cố Như Hà dẫn Tiêu Tuyết ra về trước.

Cố Như Sơn còn định nói gì đó nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Cố Hiểu Thanh, hắn đành nuốt giận làm lành.

Ngoan ngoãn dẫn Khương Tú Lan, Cố Hiểu Thành và Phó Mỹ Phương rời đi.

Tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc.

Vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, Khương Tú Lan liền phì một bãi nước bọt xuống đất, gằn giọng: "Giàu có mà bất nhân! Không cho tiền cháu trai làm tiệc cưới, còn đánh người ta một trận!"

Cố Như Sơn cũng bất mãn vì không vòi được tiền, lại còn bị thương.

Cố Hiểu Thành kéo tay Phó Mỹ Phương bước đi nhanh, không thèm đợi bố mẹ, mặt nóng bừng vì xấu hổ.

Hai vợ chồng Cố Như Sơn vừa đi vừa chửi bới, bỗng gặp một người đàn ông đang dựa vào chiếc xe hơi đỗ ven đường.

Thấy hai người miệng không ngớt lời cay nghiệt, người đàn ông kia mắt lóe lên tia tò mò, tiến lại gần hỏi: "Anh ơi, xin hỏi thăm nhà Cố Như Hải đi hướng nào ạ?"

Anh ta vừa thấy mấy người này từ trong nhà Cố Như Hải đi ra.

Cố Như Sơn trợn mắt: "Làm sao tôi biết? Hỏi nhầm người rồi!"

Khương Tú Lan lại nhanh trí hỏi lại: "Chú tìm nhà Cố Như Hải làm gì? Có việc gì cần nhờ vả à? Tôi là người nhà họ Cố đây, có gì tôi có thể chuyển lời giúp."

Không vòi được chút lợi nào từ Cố Như Hải, bà ta không cam lòng.

Người đàn ông lập tức cười xã giao: "Tôi mắt mờ quá, không nhận ra là người nhà Cố đại gia. Tôi đang muốn nhờ Cố lão bản một chút việc. Nếu tiện, mời hai vị dùng bữa trưa với tôi nhé?"

Nói rồi mở cửa xe mời vào.

Nhìn chiếc xe sang trọng, Khương Tú Lan mắt sáng rực, vội gọi Cố Như Sơn: "Anh Sơn ơi! Lại đây mau, vị đại ca này có việc cần nhờ chúng ta!"

Một chiếc xe hơi đóng cửa, ba bóng người khuất dạng trong làn bụi.

Trong khi Cố lão thái thái và lão gia an định tại biệt thự, Cố Hiểu Thanh ngày càng cảm thấy ngột ngạt.

Khác với ông nội - ít nói ít làm, bà nội như cá gặp nước, ngày nào cũng túm lấy ai đó khóc lóc kể lể.

Cố Hiểu Thanh đau đầu đến mức chỉ mong mau chóng đến ngày nhập học.

Thế rồi Bạch Trung Nguyên xuất hiện.

Bạch Trung Nguyên vốn cùng Phương Thiếu Nam du học Mỹ - hai nhà vốn thân thiết, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Thế là hai anh bạn cùng cảnh ngộ lên đường sang xứ người.

Nhưng Bạch Trung Nguyên lén trở về.

Phương Thiếu Nam bị lời của Phương Thiếu Hàn k*ch th*ch nên chăm chỉ học hành.

Còn Bạch Trung Nguyên thì không chịu nổi cảnh bị "lưu đày" vô cớ.

Về nhà được một ngày, anh chàng liền tìm đến Cố Hiểu Thanh.

Ở nước ngoài, anh và Phương Thiếu Nam thường nhắc về cô gái này.

Trái tim vẫn còn ở đây.

Gặp lại Bạch Trung Nguyên, Cố Hiểu Thanh thật sự vui mừng.

Hai người ra quán cà phê gần nhà - không khí trong biệt thự quá ngột ngạt, cô sợ bà nội lại túm lấy khách than khóc thì mất mặt.

Nhấp ngụm cà phê, Cố Hiểu Thanh hỏi: "Bên đó anh ổn chứ? Thích nghi được không?"

Bạch Trung Nguyên trông chững chạc hơn hẳn.

Anh đẩy một hộp quà về phía cô: "Tặng em. Bên đó chán lắm, toàn phải ăn thịt bò sống máu. Nếu không phải ông già ép, tao đã về từ lâu rồi. Vừa về đến nhà ăn liền ba bát cơm với thịt kho, mẹ tao nhìn thấy suýt khóc."

Cố Hiểu Thanh bật cười - đó là bít tết kiểu Tây, nhưng người Trung Quốc quen ăn chín kỹ nên không hợp khẩu vị.

Mở hộp quà, bên trong là một lọ nước hoa.

"Tặng em đấy à?"

Cố Hiểu Thanh cầm lên xem xét.

Có lẽ là hàng hiệu, nhưng cô không rành - hai kiếp người cô đều không có thói quen dùng đồ xa xỉ.

"Đương nhiên, hàng hiệu đấy! Con gái không thích mấy thứ này à?"

Thấy cô không mấy hào hứng, Bạch Trung Nguyên hơi thất vọng.

Anh ngắm Cố Hiểu Thanh - dáng người thon thả, làn da trắng mịn, mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt to sáng ngời.

Khác hẳn cô bé quê mùa ngày nào.

Đúng là "nữ đại thập bát biến".

"Anh và Phương Thiếu Nam bên đó thế nào?"

Cố Hiểu Thanh cất lọ nước hoa sang một bên, hỏi thăm.

Bạch Trung Nguyên bĩu môi.

Lại là Phương Thiếu Nam.

"Cũng tạm ổn. Thằng Thiếu Nam học hành chăm chỉ, không muốn về. Còn tao xin phép về nghỉ mấy ngày."

Anh không tiện nói xấu bạn.

Cố Hiểu Thanh gật đầu - đó cũng là nguyện vọng của Hà Thúy và Phương Kiến Quốc.

"Thế em thi đậu trường nào rồi?"

Bạch Trung Nguyên hỏi, hy vọng cô chọn Bắc Kinh - nơi anh sẽ làm việc sau này.

Phương Thiếu Nam chắc cũng nghĩ vậy.

Cố Hiểu Thanh cười: "Giao thông Đại học Thượng Hải."

Giấy báo nhập học đã về, cô rất vui.

Bạch Trung Nguyên mặt xị xuống.

"Sao lại vào đó? Bắc Đại, Thanh Hoa không tốt hơn sao? Bắc Kinh là thủ đô mà. Em lại chọn Thượng Hải, toàn người miền Nam, nói chuyện nghe còn không hiểu nữa!"

Cố Hiểu Thanh bật cười: "Anh à, cái gì mà chẳng phải học? Nam Bắc có gì khác nhau đâu. Em chọn Thượng Hải vì muốn trải nghiệm sự phồn hoa và cạnh tranh của đô thị lớn mà."
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 152: Chương 152



Bạch Trung Nguyên cũng biết mình hơi vô lý, mỗi người có lựa chọn riêng. Thượng Hải vốn là thành phố nhiều cơ hội phát triển.

"Thôi, coi như tôi chưa nói gì. Tôi mới về nước, em chẳng có chút gì biểu lộ tình cảm sao? Cứ ngồi ì ra thế này?"

Bạch Trung Nguyên liếc nhìn Cố Hiểu Thanh. Nhà cô nổi tiếng với lẩu cay Cố Gia, anh ở nước ngoài thèm ch** n**c miếng. Không bắt cô đãi một bữa thì phí hoài vé máy bay đắt đỏ.

Cố Hiểu Thanh bật cười: "Đi thôi, em mời anh ăn trưa."

Bạch Trung Nguyên hài lòng gọi nhân viên tính tiền.

Hai người vừa bước đến cửa ra thì đụng phải năm sáu người.

"Ôi, Cố Hiểu Thanh! Tìm em mãi!"

Một bóng người lao tới ôm chặt cánh tay cô.

Cố Hiểu Thanh thở dài - đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ngụy Tử Nghiễm vô tư kéo tay cô, hào hứng: "Tụi mình đều nhận giấy báo nhập học rồi, định rủ cả phòng đi ăn mừng. Quách Đông Hoa bảo gọi mãi không thông, tưởng không gặp được em. May quá, cùng đi nhé!"

Quách Đông Hoa đứng xa xa gật đầu, vẻ mặt không tự nhiên: "Ừ, tôi gọi mấy lần mà không ai bắt máy."

Cố Hiểu Thanh không tin Quách Đông Hoa tốt bụng thế.

Nhìn quanh, thiếu Hà Mẫn.

"Hà Mẫn đâu?"

Ngụy Tử Nghiễm cười: "Cô ấy có chút việc, lát nữa gặp ở chi nhánh phố ẩm thực Lẩu cay Cố Gia."

Rồi ánh mắt mấy cô gái đổ dồn về Bạch Trung Nguyên.

"Này Cố Hiểu Thanh, vị soái ca này là ai thế?"

Bạch Trung Nguyên lịch sự giơ tay: "Tôi là Bạch Trung Nguyên, cựu học sinh trường nhất trung, nếu tính ra thì là đàn anh của các em."

Mấy cô gái lần lượt bắt tay, nhất là Hà Diễm - đây từng là soái ca của trường, giờ nhìn càng phong độ.

Ai cũng nhớ Bạch Trung Nguyên và Phương Thiếu Nam ngày xưa nổi như cồn.

Cố Hiểu Thanh lúng túng: "Hôm nay tôi đã hẹn trước với Bạch Trung Nguyên rồi, anh ấy mới từ nước ngoài về. Hay là..."

Bạch Trung Nguyên nhíu mày.

Ngụy Tử Nghiễm nhanh miệng: "Hay gì, anh Trung Nguyên cũng là đàn anh, cùng đi luôn đi!"

Thế là cả đoàn kéo đến Lẩu cay Cố Gia.

Xe của Bạch Trung Nguyên là loại địa hình, chật chội nhưng nhét đủ bọn.

Cố Hiểu Thanh ngồi ghế phụ.

Đến nơi, hàng người xếp dài tận ngoài cửa.

Hà Mẫn đang dùng tạp chí quạt lia lịa, trời nóng như đổ lửa.

Thấy mọi người tới, cô vẫy tay: "Ở đây nè!"

Bạch Trung Nguyên đi tìm chỗ đỗ xe.

Ngụy Tử Nghiễm nhìn dòng người dài thườn thượt, thở dài: "Chưa tới lượt à? Đông quá!"

Quách Đông Hoa liếc Cố Hiểu Thanh: "Tại cô đấy, nếu không phải chờ cô thì chúng tôi đã xếp hàng từ sớm. Giờ biết đợi đến khi nào?"

Cố Hiểu Thanh bật cười - ba năm rồi mà tính xấu vẫn không đổi.

Ngụy Tử Nghiễm bênh: "Ai bảo cô đổ lỗi? Đông người là tại Cố Hiểu Thanh sao? Chúng ta kiên nhẫn chờ vậy!"

Hà Diễm thì thào: "Ngụy Tử Nghiễm, ông cậu không có thẻ VIP à?"

Ngụy Tử Nghiễm ngượng ngùng - ông nàng hôm nay bỗng dưng nổi giận, không cho mượn thẻ.

"Ông tôi đi vắng rồi."

Cố Hiểu Thanh định nói: "Để tôi tìm cách..."

Quách Đông Hoa ngắt lời: "Cô tưởng Lẩu cay Cố Gia là nhà cô à? Muốn vào là vào? Đừng làm trò cười cho thiên hạ! Cái họ Cố của cô với nhà này không dính dáng gì đâu! Đồ nhà quê!"

Mấy cô gái khác bật cười, ánh mắt đầy khinh thị.

Ba năm rồi, họ vẫn coi thường Cố Hiểu Thanh - một cô gái quê mùa, ăn mặc giản dị, không đồ hiệu, không thiết bị đắt tiền.

Cố Hiểu Thanh thở dài - mình tốt bụng mà không ai cần.

Hà Mẫn an ủi: "Kệ cô ta, miệng lưỡi vẫn độc địa như xưa."

Bạch Trung Nguyên quay lại, lắc đầu: "Sao chưa vào? Hay là tiểu chủ nhân cũng phải xếp hàng? Nhà em bất nhân thế?"

Cả nhóm đứng hình.

Mọi ánh mắt đổ dồn về Cố Hiểu Thanh.

Tiểu chủ nhân?

Lẩu cay Cố Gia là nhà cô ấy?

Trời ơi, một tiếng sét giáng xuống đi!

Cố Hiểu Thanh đành mỉm cười nói: "Em đang đợi chị đấy. Đi thôi, theo em."

Đẩy cửa chính bước vào.

Nhân viên phụ trách xếp hàng bên trong vừa nhìn thấy Cố Hiểu Thanh lập tức tiến lên chào hỏi: "Tiểu thư Cố, hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ."

Liếc nhìn mấy người phía sau Cố Hiểu Thanh, cô ta lập tức hiểu ra nói: "Dẫn bạn bè đến ăn cơm à, mời đi theo tôi, phòng VIP dành riêng nhà cô hôm nay không có ai."

Đây là phòng riêng gia đình họ Cố tự giữ lại để dành cho người nhà sử dụng, phòng trường hợp cần đãi khách đặc biệt khiến nhân viên khó xử.

Cố Hiểu Thanh gật đầu, đi về phía trong.

Lập tức có nhân viên khác tiếp đón Cố Hiểu Thanh, dẫn mấy người họ lên lầu.

Hiện tại cửa hàng chính vẫn đông khách như thường.

Ngụy Tử Nghiễn và Hà Mẫn đều xúm lại, thì thầm bên tai Cố Hiểu Thanh: "Đây là nhà cậu mở à?"

Cố Hiểu Thanh gật đầu.

Cô chỉ là không muốn phô trương, nhưng cũng không thể nói đây không phải của nhà mình.

Phía Quách Đông Hoa sắc mặt đen như chảo cháy, Cố Hiểu Thanh này rõ ràng là cố ý.

Đây chính là giữa chốn đông người làm cô xấu hổ, rõ ràng là con nhà giàu có thế này, lại luôn giả vờ quê mùa, không phải cố ý thì là gì?

Vào phòng VIP, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Về cơ bản không cần gọi món, Cố Hiểu Thanh là chủ nhân, việc gọi món có thể làm trước.

Dù sao cũng là những món đặc sắc nhất, sẽ không bạc đãi mọi người ở đây.

Ngoại trừ Quách Đông Hoa, mấy cô gái khác đã hoàn toàn quên mất vừa mới chế giễu Cố Hiểu Thanh, giờ thì bắt đầu tươi cười nịnh nọt Cố Hiểu Thanh.

"Cố Hiểu Thanh, đây là nhà cậu mở à, thật không ngờ, cậu cũng không nói, chúng tớ cứ tưởng nhà cậu bình thường, ai ngờ cậu lại là 'đại ẩn giữa phố' thật sự. Người giàu có thật sự lại ở ngay bên cạnh chúng tớ."

Hà Diễm nói quá lên.

Cô ta năm nay rất nỗ lực, vừa đủ điểm vào Đại học Giao thông Thượng Hải, sau này sẽ cùng trường với Cố Hiểu Thanh, nếu không tranh thủ xây dựng mối quan hệ tốt, sau này làm sao mà chiếm được lợi lộc chứ?

Đây là một đại gia thực sự!

Các chi nhánh lẩu cay Cố Gia đã mở khắp cả nước.

Tài lực này không phải dạng phú ông bình thường có thể so sánh.

Nói Cố Hiểu Thanh là đại gia vẫn còn khiêm tốn quá.

Quách Đông Hoa càng tức giận: "Gì mà 'đại ẩn giữa phố', rõ ràng là giả nghèo giả khổ."

Giọng nói rất nhỏ, hiện giờ Quách Đông Hoa không còn tự tin.

Năm nay có ba người thi đỗ Đại học Giao thông Thượng Hải, cô ta là một trong số đó.

Vốn dĩ cảm thấy Cố Hiểu Thanh nhiều nhất chỉ hơn mình chút ít về học tập, các mặt khác đều kém xa mình, xuất thân gia đình, điều kiện đều không thể so với mình.

Đến nơi đó, chỉ có người khác chế giễu Cố Hiểu Thanh.

Hà Diễm và cô ta vốn dĩ như hình với bóng, chẳng qua là do cô ta hào phóng, luôn để Hà Diễm chiếm chút lợi nhỏ, mời cô ta ăn uống, tặng một ít đồ trang sức.

Nhưng bây giờ so sánh ra, cô ta kém Cố Hiểu Thanh không chỉ một chút, mà là cả một trời một vực.

Nhìn thái độ của Hà Diễm là biết, cô ta đang nghĩ gì.

Chỉ mong bám lấy Cố Hiểu Thanh như bám được cá lớn.

Mọi người ăn một bữa không vui nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

Vốn dĩ nói là AA, cuối cùng Cố Hiểu Thanh tự mình thanh toán, đến cửa hàng nhà mình ăn, dù sao cô cũng là chủ, nếu để mọi người AA, e rằng bọn họ về sẽ chửi Cố Hiểu Thanh thậm tệ.

Hơn nữa Cố Hiểu Thanh cũng định mời Bạch Trung Nguyên, vốn dự định mời anh ta một bữa, như vậy cũng coi như đã mời rồi.

Bạch Trung Nguyên đưa Cố Hiểu Thanh về nhà.

Lúc chia tay, Hà Diễm nhất quyết xin số điện thoại nhà Cố Hiểu Thanh, nói là sau này mua vé cùng nhau, có thể đi chung cho vui.

Cố Hiểu Thanh đành chịu thua vì kém phần mặn mà.

Xe của Bạch Trung Nguyên rời đi.

Cố Hiểu Thanh vừa định vào nhà thì thấy một chiếc xe dừng trước cổng.

Đành đứng yên xem ai vậy.

Cửa xe mở, người bước ra lại là Cố Hiểu Anh.

Cố Hiểu Thanh khá ngạc nhiên, từ phía bên kia bước ra một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc vest đeo cà vạt, đeo kính gọng vàng, trông rất thư sinh.

Cố Hiểu Anh thấy Cố Hiểu Thanh cũng hơi luống cuống, nhưng trên mặt nhiều hơn là ngại ngùng.

Người đàn ông rất tự nhiên nắm tay Cố Hiểu Anh, đi đến trước mặt Cố Hiểu Thanh, lịch sự chào hỏi: "Em là Hiểu Thanh phải không? Anh là bạn trai của chị gái em, Thương Văn Minh. Lần đầu gặp mặt chưa chuẩn bị quà, thật ngại quá. Ngày khác anh sẽ đến thăm, nhất định sẽ bù lại."

Thư sinh, lịch sự, rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Đưa tay ra bắt tay Cố Hiểu Thanh.

Cố Hiểu Thanh đưa tay nắm lấy bàn tay đối phương, mỉm cười thân thiện, ánh mắt dừng lại ở chiếc đồng hồ Omega trên cổ tay anh ta.

"Anh là bạn trai của chị gái em à? Có thời gian mời anh đến nhà chơi, cũng gặp mặt bố mẹ em."

Cố Hiểu Thanh mời.

Chủ yếu cũng muốn thăm dò lai lịch Thương Văn Minh.

Cố Hiểu Anh lập tức đỏ mặt, vỗ nhẹ vào Cố Hiểu Thanh: "Thôi nào, người ta phải về rồi, em không nhanh vào nhà đi."

Cố Hiểu Thanh lập tức mếu máo: "Chị có bạn trai là quên em rồi à."

Rồi chạy đi mất.

Cố Hiểu Anh thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao đối mặt với Cố Hiểu Thanh còn khiến cô căng thẳng hơn đối mặt với Cố Như Hải.

Có lẽ vì từ nhỏ em gái đã luôn mạnh mẽ bảo vệ gia đình, để lại ấn tượng khó phai trong lòng cô.

Dịu dàng nói với Thương Văn Minh: "Anh về đi, trên đường cẩn thận nhé."

Thương Văn Minh cười, rồi lái xe đi.

Xe biến mất từ lâu, Cố Hiểu Anh mới mở cổng vào nhà.

Tối hôm đó, không ngoài dự đoán, Cố Hiểu Thanh đến phòng Cố Hiểu Anh.

Nhất quyết đòi ngủ cùng chị.

Cố Hiểu Anh biết rõ đây là cách cô em gái thẩm vấn mình, nếu không thì những năm ở thành phố này coi như uổng phí.

Nhưng trốn tránh không phải cách.

Cố Hiểu Thanh có đủ kiên nhẫn và năng lực để moi ra sự thật.

"Khai đi chị, chuyện này từ bao giờ vậy?"

Cố Hiểu Thanh không khách khí, cô đến đây chính là vì việc này.

Tra tấn để bắt khai ra.

Cố Hiểu Anh nằm trong chăn, hơi ngại ngùng nhưng vẫn bình tĩnh kể lại quá trình quen biết với Thương Văn Minh.

Hóa ra là gặp nhau trong một hội nghị ngành khách sạn, Thương Văn Minh là người phụ trách đón tiếp, còn Cố Hiểu Anh là đại diện tham dự, qua lại vài lần rồi quen nhau.

Cố Hiểu Anh vốn xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi nhưng cô không thích nên mới kéo dài đến giờ.

Thương Văn Minh đẹp trai, có học thức, lại biết nói chuyện khiến con gái vui, là quản lý khách sạn, chức vụ không thấp nên Cố Hiểu Anh dễ dàng bị chinh phục.

Hai người bắt đầu hẹn hò từ tháng năm, chỉ là chưa nói với gia đình.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 153: Chương 153



Cố Hiểu Thanh luôn có cảm giác Thương Văn Minh không đơn giản như vẻ ngoài hào nhoáng kia, ẩn sâu bên trong hẳn có điều gì đó mà cô chưa biết. Nhưng cô không muốn chị gái mình phải chịu tổn thương.

"Chị ơi, chị biết gì về gia đình Thương Văn Minh chưa?"

Cố Hiểu Thanh không muốn Cố Hiểu Anh lặp lại kiếp trước, tìm một người chồng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, còn mẹ chồng thì luôn ra oai. Cuộc sống như thế quá khổ sở, kiểu gia đình đó khiến người ta phát ghét.

Kiếp này, thân phận và gia cảnh của Cố Hiểu Anh đã khác, không phải dễ bị người khác bắt nạt. Nhưng đồng thời, cũng có thêm nhiều yếu tố cám dỗ, ví dụ như tiền bạc.

Tài sản của Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai quá lớn cũng là một nhược điểm khiến nhiều kẻ bất chính nhắm vào, muốn tiếp cận với mục đích không trong sáng.

Việc nhận biết những kẻ như vậy càng trở nên khó khăn hơn.

Cố Hiểu Thanh không thể yên tâm với Cố Hiểu Anh được.

Chị gái cô vẫn quá lương thiện.

"Nhà anh ấy có một anh trai và một em gái. Anh trai đã lập gia đình, em gái đang học đại học. Bố mẹ anh ấy vẫn còn, bố là công nhân bình thường, mẹ là hiệu trưởng trường cấp hai số 7 của thành phố ta. Mọi người đều rất tốt."

Cố Hiểu Anh tuy chưa gặp bố mẹ Thương Văn Minh, nhưng anh ta thường xuyên kể về gia đình nên cô cũng nói vanh vách.

Cố Hiểu Thanh nhíu mày. Gia đình này nhìn đơn giản nhưng ẩn chứa nhiều nguy cơ. Ít nhất, điều kiện nhà họ Thương cũng đủ để Thương Văn Minh trở thành quản lý khách sạn hạng sang, chứng tỏ anh ta có mối quan hệ xã hội nhất định.

Để leo lên vị trí này không chỉ cần kinh nghiệm mà còn phải có năng lực cá nhân.

Thương Văn Minh quả không đơn giản.

Hơn nữa, dù là quản lý khách sạn hạng sang, lương của anh ta cũng không cao đến mức có thể đeo chiếc đồng hồ trị giá 8.000 tệ. Nhưng chị gái cô lại tặng anh ta món quà xa xỉ như vậy, chứng tỏ Thương Văn Minh rất có thủ đoạn và sức hút.

"Chị chưa gặp bố mẹ anh ấy phải không?"

Cố Hiểu Thanh hỏi. Điều này là chắc chắn.

Nhưng không biết là Thương Văn Minh không muốn hay Cố Hiểu Anh chưa sẵn sàng.

Cố Hiểu Anh ngại ngùng nói: "Chúng chị chưa đến bước đó. Chị chỉ thấy anh ấy rất tốt, vui tính, biết nói chuyện. Hơn nữa, anh ấy giúp chị rất nhiều. Nhiều vật dụng cho lẩu quán của nhà mình đều do anh ấy giới thiệu nhà cung cấp, giảm được 10% chi phí."

"Chị nghĩ nếu hai người hợp nhau thì sẽ kết hôn. Lúc đó anh ấy có thể giúp bố mẹ quản lý, đỡ vất vả hơn. Có người phụ trách việc lớn, bố mẹ sẽ có thời gian nghỉ ngơi."

Cố Hiểu Thanh liếc nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Cố Hiểu Anh với ánh mắt sâu xa.

Người này tham vọng không nhỏ.

"Đây là ý của anh ta?"

Cố Hiểu Thanh hỏi.

Cố Hiểu Anh xấu hổ nói: "Không phải. Anh ấy nói không muốn đến nhà vợ chồng chị làm việc, sợ người khác nói là ăn bám. Anh ấy muốn tự mình khởi nghiệp. Anh ấy đã tích góp một khoản tiền, định mở một nhà hàng riêng."

"Anh ấy không muốn làm chị khó xử, cũng không muốn người ngoài dị nghị."

Người này thật mưu mô và thâm sâu.

Cố Hiểu Thanh không hiểu sao, chỉ nghe qua đã thấy chị gái mình gặp phải cao thủ rồi.

Nhìn xem, thủ đoạn và lời nói của anh ta ngọt ngào đến mức nào.

Bất kỳ người phụ nữ nào, đặc biệt là người đang yêu, nghe xong đều sẽ không còn chút nghi ngờ nào, chỉ cảm thấy đây là người đàn ông đáng tin cậy.

Và rồi muốn gì cũng đáp ứng hết.

Cố Hiểu Thanh bất lực che mặt.

Không biết từ khi trọng sinh, cô luôn nhìn người khác với ánh mắt quá tiêu cực, hay thế giới này có quá nhiều kẻ xấu xa quanh họ?

Cố Hiểu Thanh cũng không rõ nữa.

Phải chăng cô đã biến mọi người thành quá đen tối?

Hay từ khi trọng sinh, tâm lý cô đã thay đổi, luôn mang tâm thái hận thù người khác?

Đối với người ngoài gia đình, cô luôn đề phòng, nhìn mọi việc đều thấy có mục đích, không đơn thuần.

Cô hy vọng đó là vấn đề của bản thân. Cố Hiểu Thanh không muốn Cố Hiểu Anh bị tổn thương, nhất là tổn thương tình cảm sẽ rất khó hàn gắn.

"Chị à, em không phản đối chị yêu Thương Văn Minh. Nhưng em hy vọng chị tỉnh táo, kiểm soát tốt vấn đề tiền bạc, đừng đối xử quá tốt với người khác."

Nghe tiếng Cố Hiểu Anh bất mãn lẩm bẩm trong bóng tối, Cố Hiểu Thanh đành nói:

"Chị à, không phải em ngăn chị đối tốt với người khác. Tốt cũng có nhiều mức độ. Trong giai đoạn hẹn hò, đa phần đàn ông sẽ chủ động chi tiêu để theo đuổi người mình thích. Đó không phải là chúng ta đòi hỏi, nhưng ít nhất đó là điều bình thường."

"Nếu đi ăn mà để con gái trả tiền, đàn ông đó mất mặt lắm. Quà tặng cũng phải phù hợp, không nên tặng đồ quá đắt tiền. Chị tặng đồng hồ mấy nghìn tệ, vậy anh ta phải tặng lại chị món gì đây? Nếu không mua nổi, anh ta cũng mất mặt. Như vậy không phải là chị đang tốt cho anh ta, mà là làm khó anh ta. Em nói có đúng không?"

Cố Hiểu Thanh cố gắng giải thích theo hướng dễ chấp nhận.

Nếu nói thẳng là sợ bị lừa, chắc Cố Hiểu Anh sẽ nổi giận ngay.

Cô không muốn hai chị em trở mặt.

Cố Hiểu Anh nghe xong trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Có phải em nhìn thấy hóa đơn mua hàng của chị nên mới nói vậy không?"

Cố Hiểu Thanh cười. Chị gái cô vẫn rất thông minh.

"Đúng vậy. Đồng hồ 8.000 tệ làm em giật cả mình. Em gái ruột mà chị còn chưa bao giờ hào phóng như thế." Cố Hiểu Thanh nũng nịu.

Cố Hiểu Anh "hừ" một tiếng rồi nói: "Hôm đó là sinh nhật bố anh ấy. Anh ấy đi mua quà, xem một chiếc đồng hồ rất đẹp. Nhưng khi giơ tay lên, chị thấy mặt đồng hồ của anh ấy đã nứt. Hóa ra lúc xuống xe, anh ấy đỡ cho chị nên bị cửa đập vào."

"Chị áy náy quá nên mua tặng anh ấy chiếc đồng hồ mới để đền. Anh ấy không nhận nhưng chị vẫn mua. Ai ngờ một chiếc đồng hồ lại đắt đến 8.000 tệ. Nhưng đã hứa rồi, chị không thể thối lui."

Đây là lời giải thích.

Cố Hiểu Thanh yên tâm hơn một chút. Chỉ cần chị gái không phải kiểu người dễ bị lợi dụng là được.

"Chị à, có thời gian chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé. Em sẽ giúp chị quan sát kỹ hơn."

Cố Hiểu Anh cười: "Em lúc nào cũng nhiều chuyện. Được rồi, để anh ấy mời em ăn, ăn cho hết tiền của anh ấy đi, kẻo em cứ sợ chị bị lừa."

Cố Hiểu Thanh bật cười.

Chị gái cô tưởng cô thật sự tham ăn sao?

Nhưng Thương Văn Minh đã xuất hiện, chứng tỏ anh ta có ý đồ tiếp cận gia đình cô.

Việc anh ta chính thức bước chân vào nhà họ Cố chắc không còn xa.

Cứ đợi xem sao.

Cáo già ắt sẽ lộ đuôi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 154: Chương 154



Khi nhận điện thoại của Cố Hiểu Anh, Cố Hiểu Thanh đang ở nhà giúp bà nội thay băng. Bột đã tháo nhưng vẫn phải băng bó, lâu ngày phải thay mới.

Thay băng xong cho bà nội, Cố Hiểu Thanh mới thay quần áo ra ngoài.

Cố Hiểu Anh nói Thương Văn Minh hôm nay mời ăn trưa.

Đây là cơ hội tốt để tìm hiểu đối phương, Cố Hiểu Thanh không thể không đi.

Vừa bước ra cổng, cô đã gặp Phương Thiếu Hàn.

Gã này dạo gần đây không xuất hiện trước mặt cô, Cố Hiểu Thanh tưởng trước khi khai giảng sẽ không gặp lại.

Ai ngờ lại chạm mặt đúng lúc.

Rõ ràng hắn là đến tìm cô.

"Có việc gì vậy?"

Cố Hiểu Thanh đang chuẩn bị ra ngoài, không thể tiếp đãi Phương Thiếu Hàn.

Phương Thiếu Hàn nhìn trang phục của cô liền hiểu ra, hỏi: "Em đi đâu vậy? Anh đưa đi, đúng lúc anh rảnh, sẵn sàng làm tài xế một lần."

Cố Hiểu Thanh cười, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Tài xế đẹp trai thế này, em sợ bị người ta đánh lắm."

Phương Thiếu Hàn nở nụ cười khiến Cố Hiểu Thanh chớp mắt. Gã này diện mạo quả thật quá cao, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy nụ cười này đều sẽ tim đập thình thịch như nai con.

Nhìn xem, trái tim nhỏ bé của cô giờ đang đập thình thịch không kiểm soát được.

Chết người thật!

Cố Hiểu Thanh không khỏi oán trách: Phương Thiếu Nam, anh trai nhà anh sao đều yêu nghiệt thế không biết!

Người anh cả Phương Thiếu Kiệt cũng có vẻ ngoài tuấn tú, mang khí chất lạnh lùng của soái ca, còn có nhiệt huyết của quân nhân, là mẫu đàn ông khiến phụ nữ phải hét lên khi gặp.

May mà Phương Thiếu Kiệt đã kết hôn, nếu không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ tan nát trái tim.

Phương Thiếu Hàn ân cần mở cửa xe mời Cố Hiểu Thanh lên.

Rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

"Đi đâu vậy?"

"Đi gặp bạn trai chị gái em." Cố Hiểu Thanh nói, sau đó đưa ra địa chỉ.

Đó là một khách sạn hải sản nổi tiếng, mới mở gần đây.

Nghe nói đầu bếp chính là người phương Nam chính hiệu, tay nghề khiến thực khách phải trầm trồ.

Giá cả cũng không hề rẻ.

Vừa lái xe, Phương Thiếu Hàn vừa nói: "Chúng tôi đã tìm ra chủ mưu vụ án, nhưng chưa có bằng chứng xác thực, phải đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng xung quanh nhà em đã phát hiện có người lạ, có lẽ bọn chúng vẫn muốn trả thù. Em và gia đình phải cẩn thận. Người của chúng tôi đang bí mật bảo vệ, nhưng đôi khi vẫn dễ xảy ra sơ hở."

Cố Hiểu Thanh gật đầu nghiêm túc. Liên quan đến an toàn của bản thân và gia đình, làm sao có thể không để ý?

"Sao vẫn chưa bắt được hả? Cứ tiếp tục thế này không ổn đâu." Cố Hiểu Thanh hơi phàn nàn. Cô không hiểu hiệu suất làm việc của cảnh sát, nhưng tình hình này kéo dài không phải chuyện nhỏ.

Nhà cô giờ già cả trẻ nhỏ đều có.

Nếu xảy ra chuyện gì thật sự sẽ rất nguy hiểm.

Còn kẻ chủ mưu kia, tôi chỉ là một nạn nhân nhỏ bé trong vụ bắt cóc năm đó, có cần phải trả thù tàn nhẫn thế không?

Cố Hiểu Thanh hối hận vô cùng.

Nhưng hối hận cũng không ích gì.

Lẽ nào lúc đó phải chịu trói tay chờ bị giết?

Ai mà chẳng muốn sống chứ?

Phương Thiếu Hàn nhìn ra suy nghĩ của cô, cười xoa đầu Cố Hiểu Thanh khiến cô trợn mắt giận dữ. Gã này không hiểu nam nữ hữu biệt sao?

"Anh làm gì vậy?"

"Đừng bi quan thế. Anh nhất định sẽ bảo vệ em và gia đình em. Anh chỉ nhắc nhở thôi, không phải chuyện quá nghiêm trọng đâu."

Phương Thiếu Hàn thích thú cảm giác mượt mà dưới tay mình, như có luồng điện chạy qua đầu ngón tay.

Vẻ mặt giận dữ như sư tử con của cô gái cũng thật đáng yêu, thật xinh đẹp.

Đôi mắt đen láy như hai viên ngọc lấp lánh.

"Sao lại không nghiêm trọng? Đó là chuyện tính mạng đấy. Em chỉ là tiểu nhân vật, chỉ muốn sống bình yên với gia đình, không đòi hỏi gì cao xa." Cố Hiểu Thanh nghiêm túc sửa lại lời Phương Thiếu Hàn. Cô rất quý trọng sinh mạng.

Phương Thiếu Hàn đỗ xe, áy náy nói: "Đúng là do chúng tôi chưa làm tốt. Nhưng anh nói thật, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho em và gia đình. Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm."

Sự chân thành trong lời nói khiến Cố Hiểu Thanh hơi đỏ mặt, quá nghiêm túc.

Nhưng cảm giác được quan tâm như vậy cũng rất dễ chịu.

Một chút hư vinh nhỏ nhoi.

"Em tin anh."

Giọng nói nhỏ nhẹ, Cố Hiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa xe.

Hóa ra đã đến nơi rồi.

Cố Hiểu Thanh bước xuống xe: "Vậy em đi trước nhé."

Phương Thiếu Hàn vẫy tay.

Cố Hiểu Thanh vui vẻ bước vào khách sạn.

Thương Văn Minh và Cố Hiểu Anh thấy cô liền vẫy tay chào.

Chỉ có ba người.

"Xin chào."

"Chào em."

Thương Văn Minh quan sát Cố Hiểu Thanh. Cô bé trước mặt không hề tầm thường, ánh mắt nhìn mình không phải của một cô gái mười bảy mười tám tuổi, mà giống như người trải đời với sự thâm trầm và soi xét.

Ánh mắt ấy rất sâu sắc và tạo áp lực.

Không trách Cố Hiểu Anh nói trong nhà là Cố Hiểu Thanh làm chủ, quả nhiên không sai.

Có vẻ phải dốc toàn lực để lấy lòng cô bé này vượt ải rồi.

Đưa thực đơn cho Cố Hiểu Thanh.

Cố Hiểu Thanh không khách khí, mở ra lật vài trang rồi gọi mấy món.

Chỉ nghe tên món thôi, Thương Văn Minh đã thấy tim mình đau nhói.

Có vẻ số tiền đó bằng cả tháng lương của mình.

Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn Cố Hiểu Anh bên cạnh thì trừng mắt nhìn em gái: "Em này, sao gọi toàn món đắt thế? Để chị thanh toán."

Cố Hiểu Thanh không nói gì, chỉ nhìn Thương Văn Minh.

Có vẻ đa phần Thương Văn Minh không che giấu sự nghèo khó của mình, khiến chị gái cô hình thành thói quen luôn tranh thanh toán khi gặp món đắt.

Thương Văn Minh vội nói: "Không cần, bữa nay anh đãi được, sao lại để con gái trả tiền chứ?"

Nói xong còn lịch sự cười với Cố Hiểu Thanh, đặt tay lên tay Cố Hiểu Anh vỗ nhẹ, lập tức xoa dịu trái tim lo lắng của cô.

Cố Hiểu Thanh cười ngọt ngào:

"Em biết ngay anh Thương không phải người keo kiệt mà. Người như nhà em mà không có chút vốn liếng, sẽ bị người ta chê là trai bao ăn bám. Lúc đó anh Thương giải thích sao đây?"

Bề ngoài là khen, nhưng chỉ có Thương Văn Minh trong lòng muốn chửi thề.

Đứa nhãi ranh này chắc nhà không dạy dỗ tử tế, không biết thế nào là khách sáo.

Còn chuyện của mình với Cố Hiểu Anh, có cần một đứa trẻ con xía vào không? Trai bao? Ăn bám?

Anh thích làm trai bao đấy!

Nếu không phải vì tiền nhà mày, ai thèm nịnh bợ cô chị gái vô duyên này chứ?

Thương Văn Minh cúi đầu, che giấu ánh mắt phẫn nộ.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 155: Chương 155



Cố Hiểu Thanh mỉm cười, để xem anh còn giả vờ được bao lâu.

"Anh Thương, lương một tháng của anh là bao nhiêu vậy?"

Câu hỏi bất ngờ của Cố Hiểu Thanh khiến Thương Văn Minh giật mình, liếc nhìn Cố Hiểu Anh như muốn nói chủ đề này không thích hợp để hỏi.

Cố Hiểu Anh lập tức trách em gái: "Hiểu Thanh, đây là chuyện riêng tư, sao có thể hỏi trực tiếp thế?"

Cô có chút không vui, hôm nay Cố Hiểu Thanh dường như khác hẳn mọi ngày, không còn sự ân cần chu đáo mà trở nên sắc bén như đang cầm dao mổ xẻ Thương Văn Minh trước mặt.

Điều này khiến Cố Hiểu Anh khó chịu.

Cố Hiểu Thanh cười hỏi: "Sao lại là riêng tư chứ? Lương quản lý khách sạn hạng sang bây giờ đều như nhau cả. Em hỏi vậy là coi anh Thương như người nhà. Anh và chị em đang yêu nhau, tức là có ý định kết hôn."

"Nếu anh Thương yêu mà không nghĩ đến hôn nhân thì là lừa tình rồi. Em tin anh Thương không phải người như vậy."

Lời này khiến Thương Văn Minh vội đáp: "Đúng vậy, tôi và Hiểu Anh dự định kết hôn, sắp tới sẽ đưa cô ấy về gặp bố mẹ tôi."

Cố Hiểu Anh nghe xong, trong lòng ngọt ngào hẳn, liền gắp cho Thương Văn Minh một miếng tôm hùm.

Cố Hiểu Thanh tiếp tục: "Vậy thì chuyện lương bổng tất nhiên phải hỏi. Sau này chị em theo anh, nếu lương anh không đủ nuôi chị, chẳng phải chị sẽ phải chịu khổ? Là em gái, em phải hỏi rõ. Nếu không, khi anh đến nhà gặp bố mẹ em, họ cũng sẽ hỏi mà."

Thương Văn Minh đành cười gượng: "Không nhiều, chỉ khoảng 1.200 tệ."

Vừa nói xong, mặt anh đã đỏ lên.

Cố Hiểu Anh ngạc nhiên nhìn Thương Văn Minh. Mức lương này quả thật không cao, ngay cả quản lý cửa hàng nhà cô cũng được 1.500 tệ.

Một quản lý khách sạn hạng sang mà chỉ có 1.200 tệ.

Đây là điều Cố Hiểu Anh không ngờ tới.

Hiện tại Cố Hiểu Anh là giám đốc tài chính của bốn cửa hàng lẩu Cố Gia, mỗi tháng lương đã là 3.000 tệ, chưa kể 5% cổ phần trong công ty.

Đây là kết quả từ cuộc họp gia đình của Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai.

Mỗi đứa con đều được đối xử công bằng. Cố Hiểu Kiệt là con trai nên được phần nhiều hơn, nhưng người đóng góp lớn nhất cho gia đình lại là Cố Hiểu Thanh.

Không phải đóng góp sức lao động, mà là trí tuệ.

Không có sáng kiến và tầm nhìn của Cố Hiểu Thanh, thậm chí đến bây giờ công thức nước lẩu vẫn dựa trên sáng tạo của cô năm xưa.

Đây mới là thứ vô giá.

Cố Như Hải không bao giờ quên điều đó, nên trong cuộc họp gia đình đã quyết định phân chia cổ phần: Cố Hiểu Anh nắm 5%, Cố Hiểu Thanh 30%, Cố Hiểu Kiệt 30%, 35% còn lại thuộc về Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai.

Quyền quản lý sẽ dựa trên tỷ lệ cổ phần.

Đây là quyết định được mọi người đồng ý, không phải vì không coi trọng Cố Hiểu Anh, mà vì cô sắp lập gia đình.

Tính cách của Cố Hiểu Anh cũng khiến việc nắm giữ cổ phần lớn không phải là điều tốt.

Bản thân Cố Hiểu Anh không thiếu tiền, nên khi nghe mức lương của Thương Văn Minh mới ngạc nhiên.

Không phải vì coi thường, bản thân cô cũng xuất thân nông thôn, không có thành kiến với người khác.

Cố Hiểu Thanh gắp một miếng cá mú từ từ nhai.

Người này quả thật mê muội rồi.

Nói Thương Văn Minh không có ý đồ gì khác, Cố Hiểu Thanh nhất quyết không tin.

Một quản lý lương thấp lại tìm một cô gái giàu có hơn mình nhiều lần, mà không nghĩ đến chuyện sau này sống thế nào, lấy gì nuôi vợ.

Nếu là người đàn ông có chí khí, có bản lĩnh, sẽ không dễ dàng nhận chiếc đồng hồ 8.000 tệ.

Đó là mấy tháng lương của anh ta?

Đeo trên tay không thấy áy náy sao?

Hay chỉ có hư vông?

Cố Hiểu Thanh chưa kịp hỏi câu tiếp theo, một cô gái khoảng 18, 19 tuổi đã đi tới chào Thương Văn Minh:

"Anh, sao anh ở đây?"

Rồi cô ta nhìn Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh, hỏi: "Anh, đây là ai vậy?"

Khi thấy các món ăn trên bàn, ánh mắt cô ta khác hẳn, lộ rõ sự thèm thuồng và bất mãn, nói với Cố Hiểu Anh:

"Chị ngồi sang bên kia đi, em muốn ngồi cạnh anh trai em."

Lời nói vô cùng bất lịch sự, thiếu giáo dục.

Cố Hiểu Anh đành cười đứng dậy, ngồi sang cạnh Cố Hiểu Thanh. Nghe nói chuyện cũng biết đây chính là tiểu cô nương chưa từng gặp mặt.

Cô gái lập tức ngồi xuống.

Thương Văn Minh khó chịu hỏi: "Em đến đây làm gì?"

Rồi giới thiệu với hai chị em: "Đây là em gái tôi, Thương Văn Hoa, năm thứ hai đại học."

Quay sang nói với Thương Văn Hoa: "Đây là bạn gái anh, Cố Hiểu Anh, và em gái cô ấy, Cố Hiểu Thanh."

Thương Văn Hoa đã cầm đũa gắp thịt tôm hùm. Đũa trượt, một viên thịt tôm tròn vo bay thẳng về phía ngực Cố Hiểu Thanh.

May mà Cố Hiểu Thanh nhanh tay đỡ được, nếu không đã dính đầy áo.

Thương Văn Minh mặt đen như bưng.

Nhục nhã quá rồi.

Cố Hiểu Thanh không hề thay đổi sắc mặt, đặt viên thịt tôm dính đầy dầu mỡ vào đĩa nhỏ bên cạnh, lấy khăn ướt lau tay.

Thương Văn Hoa thậm chí không chút ngượng ngùng, vẫn tiếp tục gắp thịt tôm, nhanh như chớp gắp hết mấy viên trên đĩa vào bát của mình.

Thương Văn Minh giận dữ thúc vào em gái, liếc nhìn hai chị em đối diện, đúng lúc gặp ánh mắt châm biếm của Cố Hiểu Thanh, mặt đỏ bừng.

Thật là không ra thể thống gì.

Thương Văn Hoa lúc này mới chợt nhận ra, nhìn hai chị em nói: "À, lúc nãy xin lỗi nhé, tay em không cầm vững đũa. Em ăn trước đây, em chưa ăn trưa."

Nói xong tự nhiên ăn uống như không có ai xung quanh.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu thầm nghĩ, gia đình có giáo dục như thế này, không biết là do Cố Hiểu Anh không có con mắt nhìn người, hay do yêu cầu của mình quá cao?

Nhưng cô nhớ rõ, ngày xưa nhà nghèo đến mức không có bánh mì trắng ăn, bữa nào cũng không đủ no, nhưng khi thấy đồ ăn ngon của người khác, dù thèm đến mấy cũng không dám nhìn, kiên quyết quay đi chỗ khác.

Lẽ nào ngày đó nhà mình giả thanh cao?
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 156: Chương 156



Thương Văn Hoa ăn ngấu nghiến, uống một ngụm nước hoa quả rồi tiếp tục "chén" hết đĩa này sang đĩa khác với tốc độ chóng mặt.

Cách ăn uống của cô khiến cả Cố Hiểu Anh lẫn Cố Hiểu Thanh đều kinh ngạc.

Cố Hiểu Thanh lặng lẽ kéo ghế ra xa hơn để tránh nước sốt văng vào người.

Cố Hiểu Anh cũng ngại ngùng quay đi, tránh làm Thương Văn Minh khó xử. Dù sao đây cũng là em gái anh ta, không phải người ngoài, nhưng cách hành xử này thật không giống một sinh viên đại học, càng không giống con nhà trí thức.

Trông như ma đói đầu thai vậy.

Cố Hiểu Thanh không phải người hay khinh thường người khác, nhưng cũng không thể chịu nổi kiểu người như thế này.

Thương Văn Minh nhìn thấy ánh mắt của Cố Hiểu Thanh, tuy không phải là khinh miệt, nhưng tuyệt đối không phải là thiện cảm, trong lòng tức giận vô cùng, liền nói nhỏ: "Văn Hoa, em đói đến thế sao? Chú ý chút phép tắc đi."

Thương Văn Hoa tức giận đặt đũa xuống, trợn mắt nhìn Thương Văn Minh: "Anh, anh không được thế này. Tháng nào anh cũng nói không đủ tiền tiêu, phải xin mẹ trợ cấp. Nhưng là quản lý khách sạn hạng sang, tiền lương của anh tiêu hết vào đâu rồi?"

"Mâm cơm này không rẻ đâu nhỉ? Em với bố mẹ còn chưa được ăn qua. Anh có tiền mời bạn gái ăn sang, xem bộ quần áo này, cái túi da này, chắc là anh mua cho cô ta hả?"

"Đúng là có vợ quên mẹ!"

Ánh mắt cô ta liếc nhìn hai chị em Cố Hiểu Anh, giọng điệu và thần sắc đều đang tố cáo Cố Hiểu Anh là một người phụ nữ vô liêm sỉ, chỉ biết nhắm vào tiền của anh trai mình.

Cố Hiểu Anh vừa định lên tiếng, bị Cố Hiểu Thanh đè tay xuống, khẽ vỗ vỗ cánh tay chị gái, chờ Thương Văn Hoa tiếp tục "xả rác".

Có lẽ nhìn thấy động tác của Cố Hiểu Thanh, Thương Văn Hoa trong lòng nghĩ: Còn biết sợ là tốt, biết mình đang tiêu tiền của anh trai ta nên không dám lên tiếng. Nếu hôm nay dám cãi lại, xem ta xử lý thế nào.

Cô ta tiếp tục khinh bỉ nói với Thương Văn Minh: "Anh, anh thật là không có mắt nhìn người. Người phụ nữ này có gì chứ? Không có thân hình, không có nhan sắc, chỉ là một người biết tiêu tiền mà không có năng lực, ngoài đường đầy những người như thế, hoàn toàn không xứng với anh."

"Bỏ qua chị Ngô con nhà cục trưởng Ngô không thèm, lại đi quấn lấy loại phụ nữ tiểu gia tử khí như này. Nếu mẹ biết được, anh giải thích thế nào?"

Lời nói này khiến Cố Hiểu Anh chấn động.

Thì ra còn có chuyện người phụ nữ khác à?

Thương Văn Minh không ngờ em gái mình lại lớn mồm như vậy, gì cũng nói ra ngoài.

Anh ta vội vàng quát lớn: "Im miệng! Đây là chỗ cho em nói bậy sao? Ăn cơm mà không bịt được mồm em à? Anh đã nói với mẹ rồi, anh không thích Ngô Mỹ Lệ, Hiểu Anh mới là người anh yêu. Nếu em còn nói bậy, lập tức cút ngay cho anh!"

Giọng điệu lạnh lùng đến mức có thể đóng băng người khác.

Cố Hiểu Anh nghe vậy liền vội vàng khuyên giải: "Đừng lớn tiếng thế, chắc là hiểu lầm thôi, làm em gái sợ thì không hay."

Thương Văn Minh lập tức gửi cho Cố Hiểu Anh ánh mắt đầy biết ơn.

Cố Hiểu Anh e thẹn đỏ mặt.

Thương Văn Hoa bên kia không chịu nổi. Cả đời này cô chưa bao giờ bị anh trai quát mắng như vậy. Ở nhà cô luôn được cưng chiều như bảo bối, ngay cả bố mẹ cũng chưa bao giờ lớn tiếng với cô, huống chi là Thương Văn Minh.

Cô đỏ mắt chỉ tay vào Cố Hiểu Anh: "Mày giả nhân giả nghĩa gì thế? Tất cả là vì mày, nếu không phải mày, anh trai tao đã không mắng tao. Giả bộ hiền lành, không phải là nhìn vào tiền của anh tao sao?"

"Loại phụ nữ như mày, tao gặp nhiều rồi. Thấy anh tao đẹp trai lại có tiền, liền bám lấy không buông. Đáng tiếc mẹ tao sẽ không chấp nhận loại như mày đâu, có tự nguyện gả không cũng không cần!"

"Bốp!"

Thương Văn Hoa ôm má, không thể tin nổi nhìn Thương Văn Minh.

Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Thanh mặt mày tái mét. Bị sỉ nhục như vậy mà không phản ứng thì quá vô tâm.

Cố Hiểu Thanh kéo Cố Hiểu Anh đứng dậy, lạnh lùng nói với Thương Văn Hoa: "Em có thể hỏi anh trai em xem, chị tôi có cần tiêu tiền của anh ta không? Bộ quần áo chị tôi mặc, lương một tháng của anh trai em còn không mua nổi. Con gái nhà chúng tôi cần phải tự nguyện gả không?"

"Không biết nói thì đừng nói, kẻo bị người ta cười cho. Đi thôi chị, ở đây làm gì để người ta sỉ nhục nữa?"

Cô kéo Cố Hiểu Anh rời đi.

Cố Hiểu Anh cũng không ngờ em gái Thương Văn Minh lại nhìn mình như vậy. Trước giờ Thương Văn Minh luôn nói gia đình anh rất hòa thuận, lễ phép, xuất thân trí thức, rất dễ hòa hợp.

Cố Hiểu Anh đầy hi vọng về gia đình nhà chồng tương lai, mong rằng mẹ chồng và em chồng đều dễ tính.

Dù sao Thương Văn Minh cũng rất ôn hòa, dễ chịu, không hề có bất kỳ yếu tố khó ưa nào, hoàn toàn khác với người nông thôn.

Cố Hiểu Anh đã đặt rất nhiều hi vọng.

Nhưng giờ đây, mọi biểu hiện bên ngoài dường như đã thay đổi, những thứ ẩn sâu bên trong có vẻ cũng chẳng hơn gì những người phụ nữ đanh đá thôn quê.

Cố Hiểu Anh thất vọng.

Cảm giác tươi đẹp về tình yêu dường như trong chốc lát trở nên không còn chân thật.

Thương Văn Minh sốt ruột. Nếu lần này bị em gái phá hoại, bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Anh đã bỏ rất nhiều tâm sức mới lay động được trái tim Cố Hiểu Anh.

Cố Hiểu Anh tuy đối xử tốt với anh, nhưng cô là người hướng nội, không dễ dàng mở lòng. Nếu không phải anh biết cách nói chuyện, biết quan sát sắc mặt, cũng khó lòng chiếm được cảm tình của cô.

Nếu bị Thương Văn Hoa phá đám, bao nhiêu công sức sẽ thành mây khói.

Anh vội nắm lấy cổ tay Cố Hiểu Anh: "Hiểu Anh, em đừng giận. Em gái anh còn nhỏ, không biết chuyện của chúng ta, chỉ là nói bừa thôi. Đó không phải là suy nghĩ của anh. Anh rất thích em, cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ. Đừng vì vài lời của người khác mà phủ nhận tình cảm bao lâu nay của chúng ta."

Cố Hiểu Thanh thầm thán phục.

Lợi hại! Lời nói có lý có tình, phụ nữ bình thường khó lòng cưỡng lại.

Lời nói của anh ta đầy tình ý.

Cô có nỡ lòng nào vì em gái anh mà giận anh không?

Quả nhiên Cố Hiểu Anh mềm lòng, nhìn Thương Văn Minh nói: "Em biết, anh là anh, người nhà anh là người nhà anh. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, mọi người đang nhìn, không hay lắm. Anh đưa em gái về trước đi, chuyện khác tính sau. Không thể để người khác xem thường được."

Cố Hiểu Anh vẫn không nỡ lòng. Dù sao đây cũng là người đàn ông đầu tiên cô yêu, trong lòng vẫn có chút chiều chuộng.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 157: Chương 157



Thương Văn Minh biết chỉ có thể như vậy, gật đầu nói: "Được rồi, hai em về trước đi."

Rồi quay sang Cố Hiểu Thanh: "Thật sự xin lỗi, anh không ngờ hôm nay lại thành ra thế này. Vốn định mời em ăn cơm thật tốt, ai ngờ... Lần sau nhé, lần sau khi anh đến nhà thăm bác gái bác trai, chúng ta nói chuyện kỹ hơn."

Cố Hiểu Thanh gật đầu, Thương Văn Minh đã nói vậy, cô cũng chỉ có thể đồng ý.

Cô kéo Cố Hiểu Anh đi ra ngoài.

Hai người nhanh chóng rời khỏi cửa chính.

Thương Văn Minh nhìn theo bóng lưng hai chị em, trong lòng căm ghét sự phá đám của Thương Văn Hoa.

Thương Văn Hoa thấy hai người đi rồi, liền ngồi xuống, bất chấp ánh mắt xung quanh, giờ còn chẳng thèm quan tâm vết đau trên mặt, cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Đằng nào cả bàn thức ăn, Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Thanh hầu như chưa kịp động đũa, nhiều món còn nguyên vẹn. Hơn nữa lúc nãy Cố Hiểu Thanh cố tình gọi toàn hải sản đắt tiền để thử Thương Văn Minh.

Giờ thì thành của Thương Văn Hoa hưởng lợi.

Thương Văn Minh tức điên người, nhìn em gái ăn uống no nê mà trong lòng bực bội.

Tất cả là do con nhỏ này phá đám!

Nếu không, với tính cách Cố Hiểu Anh, hôm nay chắc chắn sẽ không để anh ta trả tiền, cuối cùng vẫn là Cố Hiểu Anh lén trả.

Nhưng bị Thương Văn Hoa quậy một trận, hai chị em bỏ đi, cả bàn tiệc này chỉ còn cách anh ta tự chi.

Đau lòng quá, đây là gần nghìn tệ đấy!

Anh trầm giọng nói với nhân viên: "Đóng gói lại!"

Nhân viên đi lấy hộp.

Thương Văn Hoa nghe vậy không vui: "Sao lại đóng gói? Chưa đợi em ăn xong à?"

Trong lòng vẫn còn hậm hực vì cái tát lúc nãy của anh trai.

Thương Văn Minh thở dài: "Em à, lớn rồi mà không biết suy nghĩ chút nào? Em không thấy anh trai em là loại người dễ dàng chi tiền cho người khác sao? Người ta là con nhà giàu, nếu anh thật sự cưới được cô ấy, sau này cả nhà mình không phải lo tiền bạc nữa."

Thương Văn Hoa nghe vậy mắt sáng lên, con nhà giàu quả nhiên khác biệt!

Nhìn bộ dạng lúc nãy của người phụ nữ kia, ít nhất cũng mất mấy nghìn tệ.

Nếu sau này thành chị dâu, chẳng lẽ không biết chiều chuộng tiểu cô nương?

Nếu không nịnh em, em sẽ bảo mẹ - tức là mẹ chồng - làm khó cô ta!

Nghĩ đến những bộ quần áo hàng hiệu, đôi giày đắt tiền, trong lòng cô chợt hối hận vì sự nông nổi lúc nãy.

"Anh à, thật vậy sao? Sao anh không nói sớm, em đã không đối xử với cô ta như thế. Giờ cô ta giận thì làm sao?"

Giờ mới lo lắng chuyện này.

Thương Văn Minh cười khổ: "Em cũng biết à? Em không biết em đã phá hỏng chuyện tốt của anh sao? Nhìn xem, chiếc đồng hồ này giá 8.000 tệ đấy. Tự anh mua thì không bao giờ mua nổi. Sau này đừng hấp tấp nữa, quan sát kỹ rồi hãy nói, sẽ không thiệt thòi đâu."

Khổ tâm dạy bảo em gái.

Thương Văn Hoa bất cần đáp ứng, cười nói: "Anh đừng lo, em thấy người phụ nữ đó nhan sắc bình thường, anh trai em lại đẹp trai nổi tiếng, cô ta thích anh thì chắc chắn sẽ tìm cách lấy lòng anh. Sau này của hồi môn của em trông cậy vào anh đó!"

Đối với nhan sắc của anh trai, Thương Văn Hoa rất tự tin. Nếu không phải vì vẻ ngoài thu hút phụ nữ của anh, đã không có nhiều người tranh nhau theo đuổi anh trai cô. Ngay cả tiểu thư con nhà cục trưởng họ Ngô cũng si mê anh trai.

Nghĩ đến Ngô Mỹ Lệ, Thương Văn Hoa lo lắng hỏi: "Anh à, Ngô Mỹ Lệ không dễ đối phó đâu, anh đã nghĩ cách gì chưa? Nếu không, chức hiệu trưởng của mẹ e rằng không giữ được."

Đây là chuyện quyền lực, không phải tiền bạc có thể giải quyết.

Quả thật sắc đẹp mê hoặc lòng người!

Thương Văn Hoa nhìn anh trai.

Nhân viên đóng gói thức ăn xong, đưa hóa đơn cho Thương Văn Minh: "Thưa anh, tổng cộng 988 tệ."

Thương Văn Hoa nghe xong giật mình, chỉ vào đống hộp trước mặt: "Mấy thứ này giá gần nghìn tệ? Các người lừa đảo à?"

Nhân viên tắc lưỡi, cô này biết nói chuyện không vậy?

Ai mời cô đến ăn chứ?

Nhà hàng chúng tôi giá cả như vậy, chê đắt thì đừng đến!

Nhân viên gượng cười nhìn Thương Văn Minh, ý bảo anh xử lý thế nào.

Thương Văn Minh rút ví, đau lòng trả 980 tệ: "Bớt cho 8 tệ đi."

Nhân viên đảo mắt, vốn định khách trả nghìn tệ thì 12 tệ thối lại sẽ là tiền boa.

Ai ngờ người ta còn bớt thêm 8 tệ nữa.

Xui xẻo thật!

Hóa ra là một tay nghèo kiết xác.

Nhân viên bực bội bỏ đi.

Thương Văn Minh và Thương Văn Hoa xách hai túi đồ ăn rời đi.

Bên này, Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Thanh vừa ra khỏi cửa, Cố Hiểu Thanh đã thấy xe của Phương Thiếu Hàn vẫn đỗ đó.

Lạ thật, sao anh ta chưa đi?

Tiếng còi xe vang lên.

Phương Thiếu Hàn trong xe vẫy tay chào hai người.

Cố Hiểu Thanh kéo Cố Hiểu Anh đi tới, mở cửa lên xe.

Có tài xế miễn phí, tội gì không dùng?

Dù sao Phương Thiếu Hàn và cô cũng không quá khách sáo.

Cố Hiểu Thanh vẫn còn giận chuyện anh ta xoa đầu lúc nãy, nếu không phải là anh trai Phương Thiếu Nam, cô đã có lý do để tin đó là trò v* v*n trắng trợn.

Lúc này còn khách sáo gì nữa?

"Sao anh chưa đi?"

Cố Hiểu Thanh ngồi vững rồi hỏi Phương Thiếu Hàn.

Cố Hiểu Anh thì tò mò nhìn Phương Thiếu Hàn, đã gặp vài lần nhưng không nhiều, biết là anh trai Phương Thiếu Nam, nhưng sao lại thân với Cố Hiểu Thanh thế này?

Phương Thiếu Hàn vừa khởi động xe vừa trả lời: "Anh định đi rồi, nhưng vừa nghe hai cuộc điện thoại, vừa cúp máy thì thấy hai em ra, nên tiện đưa các em đi. Các em muốn đến đâu?"

Xe rời khỏi cửa khách sạn.

Cố Hiểu Anh nói: "Chị đến cửa hàng chính, Hiểu Thanh thì về nhà. Nếu không thuận đường, anh có thể thả chúng em ở trạm xe, hai chị em tự về cũng được. Đừng làm phiền anh."

Cố Hiểu Anh luôn chu đáo như vậy.

Cố Hiểu Thanh bĩu môi.

Chỉ là luôn gặp phải đồ vô lại.

Phương Thiếu Hàn nhìn thấy biểu cảm của Cố Hiểu Thanh qua gương chiếu hậu, thấy buồn cười. Đứa bé này sao đáng yêu thế, tâm tư không biết giấu chút nào.

"Không sao, anh không có việc gì, tiện đường đưa các em luôn."

Xe đã hướng về phố ẩm thực - nơi đặt cửa hàng chính Lẩu cay Cố Gia.

Cố Hiểu Thanh ngoảnh lại nhìn phía khách sạn, trong lòng vẫn bực bội.

Thương Văn Minh quả không phải thứ tốt!

Có vẻ nhận định của cô không sai.

Ít nhất Thương Văn Minh không trong sạch như lời anh ta nói.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 158: Chương 158



Đưa Cố Hiểu Anh đến nơi, Phương Thiếu Hàn tiếp tục đưa Cố Hiểu Thanh về nhà.

Thấy cô gái trầm lặng, anh hỏi: "Sao thế? Còn tâm sự gì à?"

Cố Hiểu Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền trong veo của Phương Thiếu Hàn, cùng khuôn mặt đầy quan tâm, bỗng lòng rung động.

Phương Thiếu Hàn này là ứng viên không tồi đấy.

Nếu làm anh rể, không chỉ đẹp trai mà quan trọng nhất là chính trực, không phải loại người gian trá, lại còn có lòng chính nghĩa, quả thực là lựa chọn lý tưởng.

Đôi mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm Phương Thiếu Hàn, khiến anh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, như bị thợ săn nhắm vào.

Tiểu cô nương này có vẻ không mang ý tốt.

"Phương Thiếu Hàn, anh có bạn gái chưa?"

Cố Hiểu Thanh hào hứng hỏi.

Đây chính là anh rể tiềm năng mà cô nhắm tới.

Không thăm dò kỹ thì có lỗi với chị gái mình.

Phương Thiếu Hàn liếc nhìn Cố Hiểu Thanh, đứa bé này rõ ràng đang phấn khích quá mức.

Việc mình có bạn gái hay không quan trọng thế sao?

Hay là Cố Hiểu Thanh thích mình rồi?

Phương Thiếu Hàn trong lòng ấm áp, bản thân anh cũng có chút tình cảm mơ hồ với Cố Hiểu Thanh, nhưng biết rõ cô bé mới 17 tuổi, còn 4 năm đại học nữa, tốt nghiệp cũng mới 21 tuổi, chưa đến tuổi kết hôn.

Anh vốn định từ từ thâm nhập vào cuộc sống của cô, để cô quen dần với sự hiện diện của mình, rồi dần nảy sinh tình cảm, tự nhiên sẽ thành đôi.

Đến khi cô tròn 22 tuổi là có thể kết hôn.

Phương Thiếu Hàn không muốn làm Cố Hiểu Thanh hoảng sợ, hơn nữa bản thân còn có chút rắc rối chưa giải quyết xong, chưa phải thời cơ tốt.

Nhưng bây giờ tình hình có vẻ vượt tầm kiểm soát.

Cô bé này không phải đã động lòng với mình chứ?

Phương Thiếu Hàn tuyệt đối không từ chối nếu Cố Hiểu Thanh chủ động bày tỏ.

Đó chẳng phải là cơ hội tốt cho mình sao?

Anh bình tĩnh trả lời: "Chưa có."

Lập tức nụ cười trên mặt Cố Hiểu Thanh càng rạng rỡ hơn, trông như chó con nhìn thấy thịt, sắp ch** n**c miếng.

Phương Thiếu Hàn muốn cười.

Mình ngon lành đến thế sao?

Dù biết ngoại hình của mình khiến nhiều cô gái phải thổn thức, nhưng được người mình thích coi trọng vẫn khiến anh hơi tự mãn.

Cố Hiểu Thanh lập tức chồm tới hỏi: "Anh thấy chị gái em Cố Hiểu Anh thế nào?"

Phương Thiếu Hàn cảnh giác quay lại, nhìn thấy ý đồ rõ ràng trong mắt cô, như đang đội trên đầu tấm biển "bà mối".

Trong lòng bỗng bốc lên một luồng tức giận.

Anh đạp ga mạnh, chiếc xe bất ngờ tăng tốc, Cố Hiểu Thanh không kịp phòng bị, đầu đập mạnh vào kính chắn gió.

"Ái! Anh nhìn đường chút đi!" Cố Hiểu Thanh than phiền xoa trán, chỗ đó đã hơi đỏ lên.

Người này lái xe kiểu gì vậy?

Lúc nãy rõ ràng còn có hai chiếc xe phía trước, có ai vượt ẩu như thế không?

Không phải là liều mạng sao?

Nhưng mạng sống của cô quý giá lắm!

Cố Hiểu Thanh lẩm bẩm.

Phương Thiếu Hàn gằm mặt nhìn thẳng, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

Cô gái này đúng là không có tim gan, không thấy mình nếu không muốn đưa cô về nhà, cần gì phải chờ đợi lâu thế.

Giờ còn định đóng gói mình tặng cho chị gái cô.

Đúng là đồ vô tâm vô phế!

Là do mình quá lạnh lùng?

Hay có chỗ nào sai sót?

Cố Hiểu Thanh nhìn đôi môi mím chặt của Phương Thiếu Hàn, từ góc nhìn của cô trông như tượng điêu khắc bằng băng, đẹp trai đến mức không thể rời mắt nhưng lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

Dường như không khác gì lần đầu gặp mặt, nếu Cố Hiểu Thanh vô tâm hơn chút nữa có thể bỏ qua biểu hiện của anh ta.

Đây là biểu hiện khi tức giận sao?

Cố Hiểu Thanh cười nhẹ hỏi: "Phương Thiếu Hàn, anh giận à?"

Nghĩ mãi, cô cũng không thấy mình nói sai chỗ nào.

Chẳng qua chỉ hỏi cảm nhận về Cố Hiểu Anh thôi mà?

Hay là xấu hổ vì giận?

Không phải như cô nghĩ chứ?

Phương Thiếu Hàn cũng có tình cảm với Cố Hiểu Anh, nên khi bị hỏi mới ngượng ngùng?

Cố Hiểu Thanh tiếp tục: "Chị em rất tốt, anh cũng thấy chị ấy ổn đúng không? Em nói trước, chị em mới 22 tuổi, thuộc tuýp phụ nữ hiền thục đảm đang, trong nhà ngoài phố đều giỏi giang, tính tình dịu dàng không nóng nảy. Nhiều người thích chị em lắm. Nếu anh có chút tình cảm thì nhanh tay lên, không thì muộn mất."

Vừa dứt lời, Cố Hiểu Thanh lại đập đầu vào kính chắn gió, lần này mạnh hơn trước.

Xe dừng bên lề đường.

Phương Thiếu Hàn lạnh lùng nhìn cô, rồi nắm chặt cổ tay cô nói: "Em đúng là vô tâm vô phế. Anh không có tình cảm gì với Cố Hiểu Anh, chị em có hiền thục đảm đang thế nào cũng không liên quan đến anh, đừng có mưu đồ gì."

"Không phải là sợ chị em bị lừa nên mới giới thiệu cho anh sao? Anh không cần."

Giọng nói lạnh như băng tháng chạp, ánh mắt sắc như dao, dáng vẻ như con rồng phun lửa.

Cố Hiểu Thanh ôm trán, lần này thực sự đau, hai lần liên tiếp đập vào cùng một chỗ, không đau mới lạ.

Trong lòng tự hỏi mình đã chạm vào nỗi đau nào của anh ta mà khiến người này nổi giận như mèo bị dẫm đuôi.

Cô khẽ nói: "Em biết rồi, anh cao cao tại thượng, anh đẹp trai vô địch, anh thiên hạ vô song, được chưa? Chị em không xứng với anh, vậy có ổn không? Cần gì phải nổi giận thế?"

"Loại người như anh chỉ có chị em em mới chịu được, nếu gặp phải người như em thì chắc như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, không đánh nhau mới lạ."

Đây là cách gián tiếp nhận lỗi.

Cô cũng không muốn làm gì Phương Thiếu Hàn.

Phương Thiếu Hàn thở dài, cô gái nhỏ này đối với mọi việc đều rất nhạy bén, phản ứng linh hoạt, thông minh đến mức khó tin, nhưng riêng về tình cảm lại như khúc gỗ không biết gì.

Có vẻ mình cần rất nhiều kiên nhẫn.

Anh đưa tay xoa xoa trán Cố Hiểu Thanh, chỗ đó chỉ đỏ chứ không sưng.

Trầm giọng nói: "Chuyện của anh, em đừng lo. Bản thân em còn không biết chăm sóc mình, còn đòi làm mối cho người khác, đúng là sinh viên đại học. Nếu muốn tìm người đáng tin cho chị em, anh có thể giới thiệu vài đồng đội, đồng nghiệp, đảm bảo đều là đàn ông ưu tú, chỉ không biết chị em có đồng ý không. Nhưng đừng nhắm vào anh."

Nói rồi anh khởi động xe.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 159: Chương 159



Một tuần sau, Bạch Trung Nguyên đã rời đi. Không đi không được, bố mẹ bên này thúc giục anh phải đi nhanh, học phí bên kia không hề rẻ.

Gia đình Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai chuẩn bị đưa hai cụ về quê.

Đây là yêu cầu của cụ ông, vì cụ bà ở đây ngày nào cũng không yên, lúc thì chửi Cố Như Sơn và Khương Tú Lan là đồ vô lại hại bà, lúc thì túm lấy ai đó khóc lóc không ngừng, khiến Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai giờ không dám dẫn người lạ về nhà.

Khách khứa chỉ có thể tiếp đãi bên ngoài, nhà nào chịu nổi kiểu này mãi?

Vì vậy, cụ ông đã nói chuyện suốt đêm với Cố Như Hải, quyết định trở về quê.

Cuối cùng, Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai bàn bạc đưa ra phương án: Đưa hai cụ về quê, thuê một người giúp việc trong làng, chi một ít tiền để có người nấu ăn dọn dẹp chăm sóc hai cụ, họ mới yên tâm.

Trông cậy vào Cố Như Sơn và Cố Như Hà thì Cố Như Hải không dám, không phải họ không quản, mà là không đủ khả năng quản, nhúng tay vào chỉ sinh chuyện.

Lúc đó họ còn phải lo lắng nhiều hơn.

Chi bằng thuê người ngoài, dùng tiền giải quyết cho xong.

Bên này, gia đình Cố Như Hải cũng định cả nhà cùng đưa hai cụ về.

Cố Hiểu Thanh cũng chuẩn bị về thăm quê.

Còn phải chuẩn bị nhiều thứ, vì lần này về đúng dịp hai con trai của Lý Vĩ Dân là Kiến Quốc và Kiến Huy kết hôn, làm cô chú ruột không thể không chuẩn bị những món quà đáng giá.

Cũng không thể làm mất mặt ông bà Lý Khánh Hải.

Ít nhất bây giờ Cố Như Hải cũng là người nổi tiếng, từ sau chuyện ủng hộ tiền tu sửa đường, khắp mười dặm tám làng đều biết ở thôn Cố Gia Trang có một Cố Như Hải, vừa giàu có vừa nhân hậu, quyên tiền tu sửa đường cho làng.

Danh tiếng lẫy lừng.

Bên này Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đang chuẩn bị đồ đạc.

Bên kia Cố Hiểu Thanh cũng sắm sửa, nhiều người ở quê cô cũng muốn gặp, như Cố Cúc Anh, bạn thân của cô.

Cố Cúc Anh theo lời kể đã đi lính, viết thư cho Cố Hiểu Thanh vài lần, kể sơ qua tình hình, hiện đang làm y tá trong quân đội, thi đậu trường quân y, giờ đang học ở Tế Nam.

Nhìn chung, so với kiếp trước, Cố Cúc Anh giờ khác xa.

Nhờ những ngày học chung với Cố Hiểu Thanh, cô ấy cũng chịu nhiều ảnh hưởng, học lực không bằng Cố Hiểu Thanh nhưng cũng thuộc loại khá.

Lần này Cố Cúc Anh viết thư báo sẽ về quê vào hè.

Cô được nghỉ dài ngày, khoảng hơn 20 ngày.

Nhắn Cố Hiểu Thanh nếu có thời gian thì về, mọi người cùng tụ tập, vì sắp tới mỗi người một ngả.

Cố Hiểu Thanh tính toán thời gian, khoảng lúc này là vừa, nên định về thăm.

Cả nhà lên đường, đi hai xe, lần này người đông đồ nhiều, chỉ riêng đồ dùng thường ngày của hai cụ đã không ít, huống chi Cố Như Hải còn mua cho hai cụ một chiếc tivi màu 21 inch.

Đồ khác cụ bà không thèm, riêng cái tivi này, cụ xem ở thành phố suốt, nghe nói về quê nhất định đòi mang theo.

Cố Như Hải phải khuyên mãi, hứa mua cái mới mang về cho cụ dùng, cụ mới chịu.

Xe của Cố Hiểu Anh chở đồ, không dám cho cụ bà thấy, không thì lại lắm chuyện.

Trên xe này chở hai tivi màu, là quà cưới cho hai con trai Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường.

Ở nông thôn hiện giờ có tiền cũng khó mua được, vì mới năm 1989, các mặt hàng điện tử này ở thành phố còn hiếm, nông thôn phải có quan hệ mới mua được.

Mua để cho Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường nở mày nở mặt.

Nếu cụ bà biết chuyện, không biết sẽ gây chuyện thế nào.

Cả nhà đến chiều thì về tới thành phố, lần này đi nhanh hơn nhiều, ngay cả Cố Như Hải cũng ngạc nhiên, nhưng càng đi càng hiểu ra nguyên do.

Đường từ huyện về thị trấn đã được tu sửa, đi lại không chỉ không xóc mà tốc độ còn nhanh khác thường.

Đặc biệt là đoạn đường vào làng, cực kỳ thông thoáng.

Trên đường còn nhiều xe tải chở hàng ra vào.

Đều là nông dân chở lương thực, rau củ đi bán.

Điều này khiến Cố Như Hải vui mừng, quê hương giàu có lên, ai chẳng tự hào.

Về đến làng, hai chiếc xe gây chú ý, dân làng đổ xô ra xem.

Dân làng có xe cũng chỉ là xe tải lớn nhỏ, loại xe con như thế này chưa nhà nào có.

Chẳng ai phí tiền vào thứ này, vừa tốn kém lại không sinh lời.

Nên mọi người biết ngay là xe từ nơi khác đến.

Thấy xe đỗ trước cổng nhà Cố Như Hải, bà Trương hàng xóm liền chạy ra.

Trước khi đi, Cố Như Hải đã nhờ nhà họ Trương trông nom nhà cửa.

Mấy ngày một lần bà Trương lại sang mở cửa, quét dọn sân vườn, mở cửa sổ thông gió, tối mới đóng lại.

Nhờ vậy nhà không bị hỏng.

Lần này thấy xe con, bà Trương đoán là nhà Cố Như Hải về.

Quả nhiên, bà cười mở cổng: "Tuyết Mai à, các cháu về rồi. Đúng lão mới quét dọn hôm qua, nhà sạch sẽ, vào ở ngay được."

Hai con trai nhà họ Trương giờ đều làm ở lẩu quán nhà họ Cố, phụ trách công đoạn pha chế gia vị lẩu, thuộc dạng kỹ thuật viên, mỗi tháng lĩnh 300 tệ lương.

Không bẩn không mệt, lương lại cao, lại được bao ăn ở, mỗi lần gửi thư về đều khiến nhà họ Trương vui mừng.

Một năm hai đứa để dành được hơn 3.000 tệ, ở làng này cũng thuộc hàng nhất nhì.

Đã có mối lái đến hỏi cưới hỏi gả.

Bà Trương biết, đây là nhờ ơn Cố Như Hải.

Hai con trai bà học hành không cao, chỉ hết lớp 5, nếu ở làng cũng chỉ biết làm ruộng như bao người.

Cùng lắm là đi làm thuê, nhưng làm phục vụ mỗi tháng chỉ được trăm tệ, muốn kiếm 300 tệ là không thể.

Đây chẳng phải là Cố Như Hải thân thiết nên giúp đỡ hay sao?

Bằng không tại sao không thuê người khác, mà lại thuê hai con trai bà?

Bà Trương rất biết ơn, cũng là người có tâm.

Ở làng, bà hết lòng trông nom nhà cửa cho họ Cố, coi như trả ơn chút ít.

Thường xuyên nhắn nhủ hai con phải làm việc chăm chỉ, không được lười biếng gian dối, làm nhục nhà họ Trương.

Hai con trai cũng hiếu thảo, là người thật thà chất phác, thuộc nhân viên nòng cốt của nhà họ Cố.
 
Back
Top Bottom