Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 175



“Không được, hôm nay nhất định phải giải thích hiểu lầm rõ ràng.” Mục đích ban đầu của Mạnh Nghênh Oánh là khiến Giang Hoài thương hại cô ta, tăng thiện ý cho cô ta, hiện tại là cơ hội tốt, cô ta không muốn bỏ lỡ.

Diệp Ngưng Viễn cau mày không muốn dính líu ở đây, mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng: “Hiểu lầm gì? Là hiểu lầm mà cô cố ý quyến rũ Giang Hoài sao? Hay là hiểu lầm mà cô tung tin đồn rằng em gái tôi là kẻ thứ ba? Tất cả đều là tâm sinh tướng, trách không được cô lại lớn lên xấu như vậy, Giang Hoài đúng thật là có mắt như mù, cái loại đức hạnh này mà cậu còn có thể nói chuyện được.”

“Đừng tưởng hiện tại tôi không xử lý mấy người thì có thể đến đây để lên mặt. Giang Hoài, nếu cậu còn dám tới đây, cậu cũng biết tôi vô tình như thế nào rồi phải không?”

Bùm bùm nói xong lời này, anh ấy đóng “rầm” cánh cửa gỗ lại, vênh váo đi vào phòng, dáng vẻ lười biếng hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của anh ấy.

Hai người bị cô lập bên ngoài cánh cửa gỗ trông khác hẳn.

Vì đã nhìn thấy sức tấn công từ miệng lưỡi độc địa của Diệp Ngưng Viễn, Giang Hoài đối với lời nói của anh ấy còn thấy khá tốt.

Cũng biết lời cảnh cáo của anh ấy không phải dọa người.

So với sự bình tĩnh của Giang Hoài, Mạnh Nghênh Oánh gần như bị thổi bay bởi lời nhận xét này.

Nói rằng cô ta trông xấu xí?

Anh ấy bị điên à?!

Vô thức v.uốt ve vết phát ban trên mặt, cô ta vô thức muốn gãi nó.

Giang Hoài thấy thế, vội vàng đưa tay ra ngăn cản: “Em làm sao vậy? Trầy xước sẽ để lại sẹo.”

“Anh cũng cảm thấy em xấu hay sao?” Xuyên qua mạng che mặt, Mạnh Nghênh Oánh nhìn hắn ta chằm chằm, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn ta.

Năm giây sau, cô ta chờ đợi được câu trả lời: “Không xấu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nhưng thái độ do dự của người đàn ông lại khiến cô ta muốn phát điên: “Giang Hoài, anh đúng là người nông cạn.”

Nói xong, cô ta vứt đồ trên tay xuống, quay người chạy đi, cho đến khi Giang Hoài phản ứng lại thì cô ta đã biến mất.

Chỉ trong hai ngày, hầu hết mọi người ở làng Đại Oa sẽ nói một hai lời với Diệp Ngưng Viễn khi bọn họ nhìn thấy anh ấy.

Anh ấy và Diệp Ngưng Dao có đến năm phần giống nhau, bất kể anh ấy đi đâu cũng là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, khiến các cô gái trong thôn và các nữ thanh niên trí thức đều rất phấn khích.

Gần đây nhà họ Phó rất náo nhiệt, mọi người đều đang hỏi anh bộ đội này có bạn gái không.

Diệp Ngưng Dao biết nghề bộ đội rất được coi trọng trong thời đại này, nhưng cô rất ngạc nhiên khi anh trai mình lại nổi tiếng như vậy.

Ngày này, Mạc Tiểu Thanh cuối cùng đã thoát khỏi cái đuôi lớn Lâm Tử An, bí mật đến nhà họ Phó một mình, cũng muốn tìm hiểu về tình hình của Diệp Ngưng Viễn.

Sau khi hiểu rõ vì sao cô ấy lại tới đây, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà kinh ngạc: “Cô thích anh trai tôi sao? Vậy Lâm Tử An thì sao?”

Hai người ngồi ở trên giường đất, Mặc Tiểu Thanh bỏ hạt dưa trong tay xuống, vội vàng xua xua tay nói: “Không đúng không đúng, cô hiểu lầm rồi, tôi không thích anh trai của cô.”

“Ôi…” Diệp Ngưng Dao rũ bả vai xuống, không khỏi có chút thất vọng, cô hy vọng một cô gái như Mạc Tiểu Thanh có thể làm chị dâu của mình: “Vậy cô hỏi thăm anh ấy làm gì?”

“Nói cho tôi biết trước, anh ấy có đối tượng hay không?”

“Có lẽ là không, tôi cũng không rõ lắm.” Diệp Ngưng Dao chưa từng thảo luận với Diệp Ngưng Viễn về chuyện này, giống như trong kí ức của nguyên thân cũng không có đáp án.

“Nếu như không có… cô cảm thấy chị họ của tôi có thể xứng đôi với anh trai của cô không?” Đây chính là mục đích mà hôm nay Mạc Tiểu Thanh đến thăm.

Trong nhà có một người chị chăm lo cho mọi nơi, cách tốt nhất là nên gả cô ấy đi ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 176



“Ý cô là chị Vãn Hề?” Diệp Ngưng Dao nhớ lại dáng vẻ của Mạc Vãn Hề và đặt cô ấy cạnh Diệp Ngưng Viễn để so sánh, nhưng cô không thể biết liệu cô ấy có xứng đôi hay không.

Chị họ của cô ấy tuy rằng lớn hơn một chút, nhưng đều là do công việc chậm trễ, nghe nói nữ sinh hơn ba cầm cục gạch vàng, lớn hơn ba tuổi là vừa vặn.

Mạc Tiểu Thanh khẩn trương nhìn cô, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ.

Chỉ có cô ấy biết, tại sao Mạc Vãn Hề không kết hôn, vì công việc của cô ấy sao? Thực sự là mắt cao hơn đầu, không ai coi trọng nên cô ấy mới độc thân nhiều năm như vậy.

Diệp Ngưng Dao không muốn dây vào loại chuyện này, trong sách không tiết lộ vợ của Diệp Ngưng Viễn là ai, cô không muốn chỉ vì sự tồn tại của bản thân mà hủy hoại cuộc hôn nhân định mệnh của anh ấy, cho nên cô phải giải quyết: “Ừm, đợi cho đến khi anh trai tôi trở về Bắc Kinh. Lúc đó, tôi nhờ anh ấy giúp tôi gửi một số thứ cho chị Vãn Hề, nếu hai người không có duyên phận gì thì bỏ qua đi, cô nghĩ sao?”

“Được! Nếu chuyện này thật sự thành công, tôi nhất định sẽ tặng cô một phong bao lì xì thật lớn!” Mạc Tiểu Thanh càng tự tin về vấn đề này, bởi vì ngoại hình của Diệp Ngưng Viễn hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của chị họ cô.

Chỉ cần làm xong việc này, cô sẽ không bao giờ phải bị người phụ nữ đó hành hạ nữa!

Nghĩ tới đây, tâm trạng Mạc Tiểu Thanh rất tốt nên cười toe toét.

Lúc này tâm trạng Lâm Tử An không tốt lắm. Kể từ khi Mạc Tiểu Thanh nói về Diệp Ngưng Viễn với những người phụ nữ này ở điểm thanh niên trí thức, sự ghen tị trong lòng anh ấy vẫn chưa tiêu tan.

Hôm nay từ sáng đã không nhìn thấy người, trong lòng càng cảm thấy chán nản hơn.

Anh ấy đứng ngoài cửa ký túc xá nữ thanh niên trí thức, mím chặt môi không nói gì, dáng vẻ trở nên dịu dàng.

Khi Lưu Mỹ Ngọc ra khỏi nhà, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh ấy, đột nhiên mỉm cười rồi “phụt” một cái, không tránh khỏi vài câu châm chọc mỉa mai.

“Anh si tình như vậy, bị Mạc Tiểu Thanh chơi xỏ rồi… Đừng đợi nữa, chắc chắn cô ấy đang gặp người yêu của mình ở nhà họ Phó.”

“Cô không nói cũng không có ai nói cô câm, cô nên làm gì thì đi làm đi.” Lâm Tử An chán ghét nhìn cô ấy một cái, nhưng tim lại đập thình thịch.

Nếu Mạc Tiểu Thanh thực sự yêu anh trai của Diệp Ngưng Dao, anh ấy nên làm gì?

Nỗi lo lắng trong lòng khiến anh ấy vô thức rời khỏi nơi ở của thanh niên trí thức và đi về phía nhà họ Phó.

Sau khi nói chuyện xong với Diệp Ngưng Dao, Mạc Tiểu Thanh không ở lại nữa, cô ấy vừa ra khỏi cửa thì vừa vặn nhìn thấy Diệp Ngưng Viễn và Phó Thập Đông từ bên ngoài trở về.

Cô ấy tự động đặt anh ấy vào vai anh rể tương lai, nở nụ cười thân thiện: “Anh về rồi à?”

Diệp Ngưng Viễn không có nhiều ấn tượng đối với cô ấy, nhưng vì mặt mũi của em gái nên vẫn chào hỏi với cô ấy.

Vốn là Mạc Tiểu Thanh muốn tán gẫu thêm chút để có tin tức hữu ích, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị một người nắm lấy bả vai lôi đi.

Thấy là Lâm Tử An tới, cô ấy lập tức nhăn mặt thoát ra: “Anh làm gì vậy? Không biết nam nữ thụ thụ bất ly thân hay sao?”

Diệp Ngưng Viễn không biết về mối quan hệ mơ hồ giữa hai người, khi vừa định ra tay cứu cô ấy, Phó Thập Đông đã kịp thời ngăn anh ấy lại: “Bọn họ không có việc gì, chúng ta vào thôi.”

Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Tử An đỏ bừng hai mắt hỏi: “Em thích hắn đến mức như vậy hay sao? Em còn đuổi theo hắn tới đây nữa!”

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi thích ai?” Cuối cùng sau khi thoát khỏi xiềng xích của anh ấy, Mạc Tiểu Thanh xoa bả vai, đầu cô ấy bị anh ấy làm cho rối tung lên.

“Em không phải thích anh trai Diệp Ngưng Dao hay sao? Có điều gì mà anh không thể so sánh với người đàn ông đó?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 177



Nếu em thích quân nhân, anh sẽ đăng ký tòng quân ngay bây giờ!”

Mạc Tiểu Thanh ngây người nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại điên lên.

Thật là vừa tức vừa buồn cười!

“Ai nói cho anh biết là tôi thích anh ấy? Thật là có bệnh!”

“Phải! Anh có bệnh! Anh bị bệnh tương tư!” Lâm Tử An lại vòng tay qua vai cô, thú nhận: “Anh mới mắc bệnh này vì anh thích em!”

Trước đây Mạc Tiểu Thanh chưa bao giờ đồng ý với anh ấy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ý thích của anh ấy rất tùy tiện, điều này khiến cô ấy không biết tình cảm của người đàn ông này dành cho cô ấy sâu bao nhiêu.

Lúc này, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô ấy đột nhiên cười hỏi: “Anh không thể nhìn ra tôi thích ai hay sao? Đồ ngốc!”

Vốn là người thông minh, Lâm Tử An lập tức phản ứng lại, vui mừng khôn xiết hỏi: “Em nguyện ý hẹn hò với anh sao?”

“Hmm! Em đồng ý!”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hai người ôm nhau, trong lòng đối phương chỉ có ngọt ngào.

Trang Tú Chi đã không dám ra ngoài kể từ khi cô ấy bị quấy rối lần trước.

Cô ấy không thể hiểu, điều gì đã khiến Mạnh Nguyên Võ nhớ đến một góa phụ ở tuổi ba mươi như cô ấy.

Thật xấu hổ khi nói ra một việc như vậy, cô ấy không biết phải làm gì.

Một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch lúa mì mùa thu, Trang Tú Chi là người trong nhà cũng muốn đóng góp chút sức lực, không thể chỉ dựa vào em trai và vợ cậu ấy để nuôi gia đình.

Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm của Mạnh Nguyên Võ, cô ấy lại do dự.

Đậu trong vườn rau đều đã chín, Trang Tú Chi ngơ ngác cầm chậu rau trong tay lên mà hái đậu.

Sau khi hái rất lâu, thậm chí cô ấy còn không hái được mười hạt đậu.

Vẻ mặt cau có của cô ấy vừa hay rơi vào trong mắt Diệp Ngưng Dao: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hay sao?”

Trải qua khoảng thời gian quen biết này, cô ấy đã cho Diệp Ngưng Dao ấn tượng rằng cô ấy là người tốt bụng, sống nội tâm và quyết đoán.

Nếu không có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này.

Trang Tú Chi nghe thấy thanh âm này mới sực tỉnh, mấp máy môi, do dự không nói nên lời.

Loay hoay một hồi, cô ấy gượng cười nói: “Chị ở nhà không có việc gì làm, chị chỉ đang nghĩ đến việc thu hoạch lúa mì.”

“Bệnh của chị chỉ mới hồi phục nên không thể làm việc quá sức, nếu thu hoạch vào mùa thu… Ở nhà còn có người, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ngưng Dao biết tâm tư cô ấy cẩn trọng, không muốn thành gánh nặng cho gia đình nhưng khi bệnh vừa mới khỏi thì mọi việc phải làm dần dần.

Trang Tú Chi thấy em dâu tin lời mình nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buộc bản thân không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức kia nữa, động tác nhặt đậu cũng gọn gàng hơn trước rất nhiều.

Ở làng Đại Oa, cây trồng chính là lúa mì, lúa miến và ngô, công việc đồng áng đang diễn ra bận rộn trước vụ thu hoạch mùa thu. Có Diệp Ngưng Viễn ở bên, những ngày gần đây Phó Thập Đông không đi lang thang trong huyện mà ra đồng kiếm từng xu như mấy người trong làng.

Trong mắt người ngoài, sự siêng năng đột ngột của anh chỉ là để cho anh vợ xem, vì vậy bọn họ đều ở sau lưng chế giễu anh.

Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh chỉ im lặng chứ không giải thích.

Trong quá khứ, Phó Viện sẽ làm công việc đưa nước vào ruộng. Nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng nên Diệp Ngưng Dao chủ động nhận công việc này, dù sao văn phòng ủy ban thôn của bọn họ cách nơi Phó Thập Đông làm việc cũng không xa, đi tới đi lui chỉ mất bảy tám phút.

Cứ như vậy, trong những cánh đồng lúa mì dài bất tận, mỗi khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa, mọi người có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này, những người đàn ông trong cánh đồng này đều sẽ đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong lòng ghen tị với phúc khí của Phó Thập Đông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 178



"

Ngày mai em không cần giúp anh đưa nước nữa.” Hai người ngồi dưới gốc cây đa lớn nghỉ ngơi, Phó Thập Đông lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi mỏng trên trán cô.

Hôm nay Diệp Ngưng Dao mặc một chiếc áo khoác cotton ngắn tay, mặc vào rất thoải mái. Cô nhướng mắt trêu đùa: “Cái gì? Không muốn gặp em nữa sao?”

“Không phải, là sợ em vất vả.” Phó Thập Đông cúi đầu nhìn cô, lông mi dày khẽ run.

Thực ra là anh ghen…

“Em không vất vả, em thích mang nước cho anh.” Bằng cách này, cô có thể ra ngoài thư giãn mà không phải đối mặt với Mạnh Nguyên Võ cả ngày, cô còn có thể rèn luyện cơ thể.

Nghe vậy khóe miệng Phó Thập Đông nhếch lên, không nhịn được mà nắm lấy tay cô: “Mấy ngày nay anh không ngủ trong phòng… Em có nhớ anh không?”

Kể từ khi Diệp Ngưng Viễn đến, mỗi tối anh ấy đều kéo anh đi chơi đánh bài, cờ nhảy hoặc tán gẫu về cuộc sống.

Anh ấy có suy nghĩ gì, ngay cả người có một chút thông minh cũng có thể hiểu.

Phải mất hai ngày Diệp Ngưng Dao mới nhận ra điều đó, cô khẽ chớp mắt với Phó Thập Đông và nói một cách chân thành: “Em nhớ anh.”

Không có anh làm chiếc gối ôm lớn, cô không quen.

“Anh cũng nhớ em.” Nếu không phải ở nơi công cộng, anh sẽ hôn cô.

“…” Đối mặt với ánh mắt nóng rực của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ như không hiểu dụng ý trong ánh mắt đỏ rực của anh.

Sau khi từ đồng ruộng trở về, Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp đi văn phòng ủy ban thôn, mà là đổi đường đi về hướng cầu gỗ.

Bên cạnh rừng rậm, Trang Tú Chi lại bị Mạnh Nguyên Võ chặn ở bờ sông.

Vốn dĩ cô ấy đến giặt quần áo, không ngờ vào lúc này lại gặp được hắn ta ở đây.

“Anh đang theo dõi tôi đấy à?”

Bởi vì thời tiết nóng bức, bên bờ sông chỉ có hai người bọn họ, khiến Trang Tú Chi vô thức lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

“Tôi nói chúng ta là người có duyên, em tin hay không?” Thân người Mạnh Nghênh Võ cao lớn, trên môi mang theo nụ cười, để người phụ nữ đặt ở dưới bóng mình.

Quần áo dưới sông đã được giặt một nửa, chiếc áo sơ mi trắng bị nước bắn tung toé áp sát vào người, làm lộ ra b* ng*c đầy đặn.

Mạnh Nguyên Võ không nhịn được mà liếc nhìn nó vài lần, tiến lên từng bước: “Em đã suy nghĩ thế nào?”

“Không nghĩ gì, mau cút khỏi đây! Bằng không tôi sẽ gọi người!” Hai tay Trang Tú Chi nắm chặt cái vồ giặt đồ, nếu như hắn ta dám lại đây, cô ấy nhất định đánh cho hắn ta một trận!

Tuy nhiên, Mạnh Nguyên Võ không coi trọng hành động tự vệ như trẻ con này. Hắn ta tiến lên hai bước và phớt lờ sự phản kháng của cô ấy, chộp lấy cái vồ và ném nó xuống đất.

“Em không thể bình tĩnh nghe lời anh được hay sao?” Vừa nói hắn ta vừa ôm chặt lấy cô ấy, định hôn cô ấy.

Ôn hương nhuyễn ngọc ấm áp khiến người ta phát cuồng.

Trang Tú Chi không ngờ hắn ta thật sự dám làm như vậy, cảm giác ghê tởm khiến cô ấy không tự chủ được mà run lên, tuyệt vọng chỉ có thể dùng hết sức lực còn lại trong cơ thể nhấc đầu gối lên đ*ng q**n…

Cơn đau ập đến, Mạnh Nguyên Võ lập tức buông tay, che lại vết thương rồi cúi xuống.

“Trang Tú Chi, mẹ nó, rượu mời cô không uống lại muốn uống rượu phạt à?!”

Trang Tú Chi thừa dịp cơ hội này, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, lập tức ôm cái chậu giặt đồ, nhanh chóng chạy trốn.

Khuôn mặt của Mạnh Nguyên Võ tái nhợt, hắn ta chỉ có thể nhìn cô ấy chạy càng lúc càng xa …

Trang Tú Chi chạy xa trăm mét cũng mới dám giảm tốc độ, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như mưa ào ào tuôn rơi.

Ở đầu đường làng bên kia, Diệp Ngưng Dao định đến thôn bên cạnh bí mật mua một con gà để cải thiện thức ăn, nhưng với thị lực của mình cô đã nhìn thấy Trang Tú Chi từ xa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 179



Cổ áo sơ mi cởi hai cúc, đầu tóc rối bù, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ này rất dễ khiến người ta nghĩ đến tình huống xấu hổ, tim Diệp Ngưng Dao đập loạn nhịp, vội vàng bước tới hỏi: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Ai bắt nạt chị vậy?”

Nhìn thấy người thân của mình, Trang Tú Chi không kiềm chế được cảm xúc nữa mà bật khóc: “Dao Dao, chị không còn mặt mũi nào để sống nữa!”

“Là ai bắt nạt chị?” Diệp Ngưng Dao cau mày nghiêm túc hỏi, hai tay ôm lấy bả vai của cô ấy.

Cơ thể Trang Tú Chi vẫn còn vô thức run rẩy, cô ấy mấp máy môi, cuối cùng lấy hết dũng khí thổ lộ: “Là Mạnh Nguyên Võ, hắn ta nói muốn cưới chị.”

“Là hắn sao?!” Diệp Ngưng Dao không thể tin mở to hai mắt, vô luận như thế nào cũng không thể liên hệ tên cặn bã kia cùng với chị dâu.

“Hắn ta có chiếm tiện nghi của chị không?”

“Hắn…” Trang Tú Chi hít sâu một hơi, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn ôm chị muốn… Nhưng chị đã đá hắn một cái.”

Ngay lập tức Diệp Ngưng Dao đã rất tức giận khi người nhà cô bị bắt nạt như vậy: “Hắn ta ở đâu? Đưa em đến chỗ hắn ta!”

Loại chuyện này lộ ra, luôn luôn là người phụ nữ bị chịu thiệt, Trang Tú Chi ngăn cô lại, hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, chị đá hắn một đá, sau này hắn sợ là không dám nữa, nếu như để người trong thôn phát hiện thì chị làm sao mà sống nổi đây?”

Diệp Ngưng Dao có chút không tán thành nhìn cô ấy: “Lần sau hắn tới quấy rầy chị thì làm sao bây giờ? Không phải lần nào chị cũng may mắn có thể chạy thoát thân như lần này.”

“Dao Dao, chị…” Trang Tú Chi nước mắt lưng tròng nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Nếu như người ngoài phát hiện, chị sợ Phó Niên và Viên Viên sẽ nghe được tin đồn thất thiệt, vốn dĩ chị làm mẹ mà luôn làm liên lụy hai đứa nó, nếu chị còn làm hai đứa khổ hơn nữa thì không bằng chị đi chết đi.”

Cái gọi là lời nói con người thật đáng sợ, có người sẽ không đi tìm hiểu chân tướng sự tình…

Nghĩ đến chuyện nguyên thân gặp phải trong sách rất giống với những gì Trang Tú Chi trải qua, Diệp Ngưng Dao nhất thời không biết nên nói gì, cô cầm lấy thùng giặt trong tay Trang Tú Chi, suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta về nhà trước đi. Về phần Mạnh Nguyên Võ đó, em sẽ tìm cách giải quyết.”

“Không được! Em không được làm chuyện ngu xuẩn! Chị nghe người ta nói mấy năm nay người nhà họ Mạnh hoành hành ngang ngược trong thôn, em và Đông Tử đừng có chọc giận hắn ta!” Trang Tú Chi lo lắng nhìn cô, không muốn ai phải liên lụy vào chuyện này vì chính mình.

Trường hợp xấu nhất, cô ấy sẽ mang theo đứa trẻ và chuyển đến một ngôi làng bên cạnh, cách xa người đàn ông đó.

Sợ làm cô ấy sợ, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Được, em nghe lời chị, không nên đi khiêu khích hắn ta.”

Chuyện này coi như là bí mật giữa bọn họ, nghĩ đến tính tình hung ác của Phó Thập Đông, buổi tối Diệp Ngưng Dao trở về nhà cũng không nói cho anh biết chuyện đã xảy ra hôm nay.

Vốn dĩ cô cho rằng Mạnh Nghênh Võ gần đây đã bình tĩnh lại, không có tới khiêu khích cô cho nên cô vẫn có thể để hắn ta nói nhảm thêm vài ngày nữa.

Không ngờ bây giờ người này lại dám ra tay với chị dâu, có một số kế hoạch chỉ có thể tiến hành trước một chút.

Những người ghét Mạnh Nguyên Võ nhất ở làng Đại Oa là Triệu Tiểu Liên và Trần Ngọc Như.

Sau khi trải qua lần nhảy sông tự tử kia, gần đây Trần Ngọc Như và Mạc Tiểu Thanh thường xuyên đi lại với nhau, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Diệp Ngưng Dao quyết định đi tìm Mạc Tiểu Thanh làm người bắc cầu, muốn trò chuyện thật tốt với Trần Ngọc Như.

Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao ở lại văn phòng ủy ban thôn nửa ngày, nhưng không đợi được Mạnh Nguyên Võ đến, sau khi hỏi thăm, cô mới biết người đàn ông này xin nghỉ phép để lên huyện khám bệnh.

Về phần có chuyện gì, xem ra cú đá của chị dâu rất mạnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back