Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 170



Em gái nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, vừa mới xuống nông thôn mấy ngày đã cưới được một người đàn ông thô lỗ như vậy, lúc này không ai có thể bình tĩnh được.

Đối mặt với sự chào hỏi của người đàn ông, Diệp Ngưng Viễn nắm chặt lòng bàn tay của Phó Thập Đông, sử dụng tất cả sức mạnh của mình.

“Tôi là anh trai của Dao Dao, không có cha mẹ đồng ý, cậu gọi tiếng “anh trai” này hơi sớm.”

Ngụ ý là: Cho dù hai người đã kết hôn, chỉ cần người nhà họ Diệp không đồng ý thì hôn sự này không cần tính.

Lòng bàn tay bị nắm chặt, trên mặt Phó Thập Đông không lộ ra vẻ đau đớn, địch ý của đối phương quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra khách nhân của mình không có thiện ý.

“Anh trai của Dao Dao chính là anh trai của tôi, chúng ta đi vào nhà ngồi đi.”

Diệp Ngưng Viễn khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của anh, nhìn thấy Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, anh ấy chỉ có thể buông chúng ra, không dám đi quá xa.

Sóng gió giữa hai người rất âm ỉ, Diệp Ngưng Dao cũng chú ý tới khi người đàn ông của mình bị gây khó dễ, cô lập tức xụ khuôn mặt xuống, cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải người đàn ông kia chính là anh trai của nguyên thân, nếu là người khác thì cô đã sớm tức giận rồi.

“Đúng vậy, ngoài sân gió lớn, chúng ta mau vào đi.”

Đối với Diệp Ngưng Dao, một người là anh trai tiện nghi mới gặp một lần, một người là người chồng ngày đêm chiều chuộng cô, cô đương nhiên không chút do dự mà nghiêng về phía Phó Thập Đông.

Mấy người trở về phòng, không để ý đến Diệp Ngưng Viễn vẫn còn ở đây, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao đau lòng nắm lấy tay Phó Thập Đông: “Tay anh có đau lắm không? Đỏ hết rồi.”

“Không sao, không đau.” Phó Thập Đông nhướng mày nhìn vợ mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong lớn, trong lòng vô cùng mềm mại.

Trong mắt Diệp Ngưng Viễn, hình ảnh tình chàng ý thiếp này quá cay mắt.

Nếu như trước đây anh ấy còn nghi ngờ em gái mình không thể buông tha Giang Hoài, thì bây giờ anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô.

“Anh cũng không dùng sức dù chỉ một chút, em cần làm đến mức này sao?”

“Dùng sức hay không thì chỉ có mình anh biết, nếu còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức quay về Bắc Kinh đi.”

“…” Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, anh ấy không thể tin được em gái của mình sẽ trở nên hung hăng như vậy, lại còn dỗi người khác.

Chẳng lẽ khi phụ nữ tuổi mười tám thay đổi, tính cách cũng thay đổi theo sao?

“Anh nhìn em làm gì? Em không có dọa anh.” Diệp Ngưng Dao còn tưởng rằng anh ấy đã nhìn ra cái gì, mới muộn màng phát hiện tính tình nguyên thân rất ôn hòa, cô nói như vậy có chút không giống.

Diệp Ngưng Viễn nhìn cô chằm chằm năm giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như mẹ của chúng ta biết em đã thay đổi, mẹ nhất định sẽ rất vui.”

Điều lo lắng nhất trong cuộc đời của đồng chí Tiền Thục Hoa là tính cách con gái bà ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt, mỗi ngày đều mong ngóng cô cứng rắn hơn và quyết đoán hơn.

Nhớ lại dáng vẻ của mẹ nguyên thân, Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ấy nói gì, cô dựa trên nguyên tắc nói ít sai ít mà không trả lời.

Phó Thập Đông làm bữa tối, Trang Tú Chi với tư cách là người lớn tuổi nhất của gia đình nhà trai có phần lo lắng khi đối mặt với Diệp Ngưng Viễn.

Cô ấy thầm dặn lòng không được làm mất mặt trước nhà thông gia nên lúc nào cô ấy cũng tươi cười.

“Anh trai nhà thông gia, Đông Tử nhà tôi là người tốt, mấy năm nay nếu không có cậu ấy, ba mẹ con chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống tốt được. Cậu ấy đối với Ngưng Dao là thật lòng, tôi hy vọng gia đình thông gia có thể hiểu cho cậu ấy nhiều hơn.”

Diệp Ngưng Viễn đã nghe em gái mình nói về việc của gia đình nhà họ Phó, đó là lý do tại sao anh ấy không phản đối một cách mạnh mẽ cuộc hôn nhân của Diệp Ngưng Dao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 171



Một người đàn ông đối xử dịu dàng với gia đình sẽ không phải là người tệ.

Chỉ là thân phận của bọn họ thật sự không giống nhau, kết hôn không phải trò trẻ con, chỉ có tình cảm không có tiếng nói chung thì sẽ không bền lâu, về phần Phó Thập Đông có phải là người đáng để giao phó cuộc đời hay không thì còn phải xem xét.

“Em gái tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu khổ cực, lần này người nhà không biết chuyện của em ấy, nếu mẹ tôi biết, rất có thể ngày mai bà ấy sẽ đến đây và mang em ấy đi mất.”

Những gì anh ấy nói không phải là nói dối, với cái tính cách chết tiệt của mình thì bà ấy thực sự có thể làm điều đó.

“Hay là để tôi viết thư cho nhà thông gia giải thích được không?” Trang Tú Chi tốt nghiệp tiểu học đã nhiều năm, cơ hồ đã quên một số từ ngữ không thông dụng, nhưng viết thư thì vẫn có thể.

Bắc Kinh xa như vậy, đây là việc duy nhất mà cô ấy có thể làm.

“Chú bộ đội, chú của cháu là người tốt, chú không được mang dì của cháu đi!” Phó Viện rất thông minh, cô bé có thể hiểu người lớn nói gì, nghĩ đến khả năng dì sẽ phải rời khỏi căn nhà này, ánh mắt của cô bé đăm đăm muốn bật khóc.

Lớn nhỏ đều tuyệt vọng nhìn anh ấy, trong lòng Diệp Ngưng Viễn dù lạnh lùng thế nào cũng không chịu được công kích, anh ấy cố gắng duy trì thái độ hòa nhã không làm bọn họ sợ hãi.

Bữa tối là hai món mặn một món canh, thêm một nồi bánh bao trắng mềm như tuyết.

Đợi mấy người ngồi xong, Diệp Ngưng Dao cầm lên một cái bánh bao, giống như bảo bối đưa cho Diệp Ngưng Viễn: “Anh ăn thử đi, đây là do người đàn ông của em làm.”

Ở Bắc Kinh, Diệp Ngưng Viễn đã nếm thử rất nhiều món ngon, anh ấy tùy ý cắn một miếng bánh bao hấp, hơi giật mình vì hương vị mềm mại và ngọt ngào.

Ngay lập tức, anh ấy không nhịn được mà cắn thêm một miếng, nó hoàn toàn khác với những chiếc bánh bao hấp được bán trong các nhà hàng quốc doanh!

“Bánh bao này làm bằng gì?” Sao mà ngon thế?

“Bí mật, em sẽ không nói cho anh biết.” Diệp Ngưng Dao cười giả bộ thần bí, trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt.

Người đàn ông của cô trộn mật ong trong bánh hấp, tất nhiên là ngon rồi!

Xem ra là còn tức giận vì lúc trước anh ấy đã bắt nạt Phó Thập Đông đúng không? Diệp Ngưng Viễn li.ếm môi dưới, do dự không nói, lần này anh ấy sâu sắc nhận ra rằng em gái mình đã thực sự thay đổi.

“Anh định ở đây bao lâu?” Diệp Ngưng Dao vừa cầm lấy bánh bao vừa hỏi anh ấy, Diệp Ngưng Viễn có chút không xác định là em gái đuổi mình đi hay chỉ là hỏi đơn thuần.

“Quân đội cho phép anh nghỉ phép một tháng, anh dự định sống ở đây một thời gian.”

Trên thực tế, quân đội chỉ cho anh ấy một tuần nghỉ phép, vì không khuyến khích sự kiêu ngạo của đối phương, anh ấy quyết định sẽ không nói ra sự thật.

“Một tháng?” Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mắt.

Chẳng lẽ người này quá nhàn rỗi rồi hay sao? Không phải quân đội đang rất bận hay sao?

Nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này bản thân đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon của người ta, cô xấu hổ đến mức không thể lên tiếng đuổi người đi.

“Không sai, từ nay về sau, anh và Phó Thập Đông ở chung một phòng là được rồi, cậu cũng không cần bố trí nơi ở khác cho anh.”

Lời nói của anh ấy thành công thu hút sự chú ý của Phó Thập Đông, người đàn ông đặt chiếc đũa trong tay xuống, không đồng ý nói: “Trong nhà vẫn còn một phòng trống, sau bữa tối em sẽ đi thu dọn.”

“Thật rắc rối, khi còn huấn luyện trong quân đội tôi có thể thích nghi với bất kể loại môi trường nào.”

“Không rắc rối, tôi ngủ nghiến răng nghiến lợi ngáy rất to, anh là khách, không thể để anh phải chịu ủy khuất được.”

Diệp Ngưng Dao ở một bên nghe mà ngơ ngác, anh nghiến răng nghiến lợi từ khi nào vậy? Tại sao cô lại không biết?

Sau bữa ăn, những người trong bàn có những suy nghĩ khác nhau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 172



Diệp Ngưng Viễn đi theo Phó Thập Đông đến căn phòng nhỏ đã chuẩn bị cho anh ấy ở bên kia, sẽ có một buổi tối nói chuyện dưới ánh nến.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại chỉ đủ kê một chiếc ghế đẩu.

Nhìn bức tường đất xung quanh, Diệp Ngưng Viễn lạnh mặt hỏi: “Dao Dao từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cậu cảm thấy bản thân có thể cho em ấy hạnh phúc hay sao?”

Phó Thập Đông ngừng thu dọn chăn ga, đứng thẳng dậy và bắt gặp ánh mắt dò xét của anh ấy.

“Tôi có thể.”

“Nói thì dễ, sau này cậu lấy gì nuôi em ấy? Sau này nuôi con của hai người như thế nào? Nếu tôi đoán không lầm, chắc cậu còn chưa học hết sơ trung đúng không? Sau này hai người sẽ có tiếng nói chung không?”

Từng lời của Diệp Ngưng Viễn đều đâm vào trái tim của Phó Thập Đông, vẻ mặt anh nghiêm nghị, dừng lại vài giây và nói: “Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ.”

Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao đợi đến hơn mười giờ tối cũng không thấy nam nhân của mình trở về, rốt cuộc chịu không nổi nữa liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô theo thói quen liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, chăn ga gối đệm phẳng phiu chứng tỏ người đàn ông đã cả đêm không về.

Ban đêm còn không quay về giường ngủ? Lá gan của anh cũng thật lớn!

Nhanh chóng thu dọn xong rồi bước ra khỏi phòng, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy người đàn ông lớn gan kia đang cùng với Diệp Ngưng Viễn ngồi dưới gốc cây hoa đào, không biết đang dùng bút chì viết gì đó.

Thấy em gái đi tới, Diệp Ngưng Viễn vội vàng nhanh chóng đút tờ giấy vào trong túi, sau đó tự nhiên nhếch khóe miệng: “Xem ra về nông thôn vẫn có lợi, ít nhất chứng buồn ngủ mỗi khi thức dậy của em cũng đỡ nhiều.”

“Em vẫn luôn như vậy, sợ là trước đây anh vẫn luôn hiểu lầm?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm túi đeo vai của anh ấy, tự hỏi sau lưng cô có phải hai người đã làm cái thỏa thuận gì hay không?

Cô ngồi xuống bên cạnh Phó Thập Đông, sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng để người khác không nghe thấy hỏi: “Tối hôm qua anh làm gì vậy?”

“Cùng với anh trai em ngồi chơi đánh bài cả buổi tối.” Vừa nói xong liền ngáp một cái, sắc mặt có chút mệt mỏi.

“Đánh bài? Đánh bạc?” Nếu người đàn ông này dám nói đồng ý, trong vòng một tháng cô sẽ không bao giờ để anh ngủ trong nhà nữa.

Đến lúc đó sẽ cho đi theo Diệp Ngưng Viễn đánh bạc luôn!

“Đương nhiên là không phải, đồ đạc của anh đều ở chỗ của em, làm sao có thể đi đánh bạc với anh ấy được?”

Nói như vậy cũng đúng? Diệp Ngưng Dao tạm thời bỏ qua nghi hoặc trong lòng, dẫn bọn họ đi đến nhà chị dâu Phó làm điểm tâm ăn sáng.

Những làn khói xanh cuồn cuộn từ mái nhà của sân nhà họ Phó, Phó Viện đang ngồi trước mặt băng đài với một chiếc ghế dài nhỏ, trông rất đáng yêu.

“Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có một mình cháu ở đây?” Diệp Ngưng Dao đi tới giúp thêm củi, sáng sớm không thấy Trang Tú Chi thì cô sẽ không quen.

“Mẹ em ra sông lấy nước, mẹ bảo em ở lại đây đợi mọi người về.”

Từ khi Trang Tú Chi khỏi bệnh, ngày nào cô ấy cũng vội vã đi làm, điều này khiến cho Diệp Ngưng Dao có chút mất mát.

Phó Thập Đông đã từng làm tất cả các công việc trong nhà và công việc bên ngoài, cô ấy không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ Trang Tú Chi đã đảm nhận rất nhiều công việc, điều này khiến Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân mình hơi lười biếng.

Sau đó, chính Phó Thập Đông đã đứng ra thuyết phục Trang Tú Chi không cần gấp rút làm bất cứ công việc gì.

“Anh ra bờ sông đón chị ấy đi, hai thùng nước quá nặng.”

“Được, anh đi ngay đây.” Phó Thập Đông đặt đống dưa chuột vừa hái trong vườn lên bàn, xoay người rời khỏi nhà.

Bên bờ sông trăng lưỡi liềm, Trang Tú Chi cúi xuống và đặt chiếc thùng xuống sông, vung hai lần, đổ đầy nước và mang nó lên bờ.

Vì lý do quanh năm cô ấy không lao động chân tay, khi hai thùng nước được bưng lên, trên trán cô ấy đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 173



Cô ấy cố gắng dùng sào để nâng nước lên, nhưng khi cô ấy định rời đi, ai đó đã nắm lấy vai cô ấy.

“Tú Chi, đây là việc của đàn ông, để anh giúp em.” Trên mặt Mạnh Nghênh Võ cười cười, ngón tay khẽ di chuyển trên vai cô ấy.

Trang Tú Chi bị tình huống đột ngột này làm cho sửng sốt, rất nhiều nước trong xô lắc lư b.ắn ra ngoài.

Cô ấy vội vàng vùng ra khỏi tay người đàn ông, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Cám ơn đội trưởng Mạnh, tôi tự có thể làm được.”

“Phụ nữ như em có thể có bao nhiêu sức lực, để anh làm.” Mạnh Nghênh Võ lúng túng rút tay về, đi tới đỡ lấy cây sào trên vai cô ấy.

“Này! Nếu như hồi đó em nguyện ý gả cho anh thì đã không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Khi đó, Trang Tú Chi là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, Mạnh Nghênh Võ luôn âm thầm thích cô ấy, nhưng tiếc là lúc đó nhà hắn ta quá nghèo, Trang Tú Chi không thích hắn ta nên đành thôi, chỉ biết bất lực nhìn người mình yêu đi lấy người khác.

Giây phút biết cô ấy khỏi bệnh, hắn ta là người hạnh phúc hơn ai hết.

Trước khi kết hôn, Trang Tú Chi đã biết người đàn ông này nghĩ gì, bây giờ nghe được những lời vô liêm sỉ như vậy, tức giận đến mức đỏ bừng mặt: “Xin hãy nói chuyện đàng hoàng!”

“Tú Chi, anh thực sự thích em, anh cưới người phụ nữ trong nhà bởi vì cô ấy trông giống em. Nếu em sẵn sàng theo anh, anh sẽ ly hôn với cô ấy ngay lập tức.” Trước mặt bạch nguyệt quang, Mạnh Nghênh Võ tràn đầy cảm xúc, đặc biệt là khi thấy dáng người yểu điệu của cô ấy vẫn hấp dẫn như xưa, hắn ta lại càng xao xuyến.

Bề ngoài của hắn ta không tồi, lại còn là đội trưởng đội sản xuất của thôn, chỉ cần hắn ta cố gắng một chút, hắn ta cũng không tin cô ấy lại thờ ơ.

“Mạnh Nghênh Võ, anh cút khỏi đây đi!” Trang Tú Chi dùng ngón tay run rẩy cố gắng giật lại cây sào: “Nếu anh còn xúc phạm người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh lên Ủy ban Cách mạng!”

Mạnh Nghênh võ nắm lấy tay cô ấy đặt lên ngực hắn ta, có chút bực bội nói: “Sao em không hiểu lòng anh? Anh sẽ coi hai đứa con của em như con của mình.”

“Anh buông ra! Không thả tôi ra tôi sẽ gọi người!”

Trong khoảng thời gian này thường xuyên có người đi đến lấy nước, Mạnh Nghênh Võ miễn cưỡng buông tay, muốn nói gì đó nhưng đáp lại là một cái tát đau điếng.

Trên mặt hắn ta hiện lên một tia đau rát, nếu là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đánh lại rồi.

Nhưng hắn ta không đối phó được Trang Tú Chi, nhìn thấy một bóng người lơ lửng phía xa, Mạnh Nghênh Võ liế.m khóe miệng, lạnh lùng nói: “Cái tát này anh không so đo với em, nhưng em sớm muộn gì cũng là của anh mà thôi, bình tĩnh lại và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi.”

Bóng người xa xa càng ngày càng gần, hắn ta nói xong lập tức đi vào trong rừng cây ở bên cạnh, để lại Trang Tú Chi đang tức giận đứng ở nơi đó.

Khi Phó Thập Đông đến, anh chỉ thấy Trang Tú Chi đang sững sờ, trong thùng chỉ còn lại một nửa lượng nước nhỏ.

Anh huơ huơ tay trước mặt cô ấy, nhíu mày hỏi: “Chị dâu, chị sao vậy?”

“Không… không sao, vừa rồi chị có chút choáng váng đầu óc.” Trang Tú Chi cố ý xoa xoa thái dương, che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Sự thật về việc của Mạnh Nghênh Võ quá xấu hổ, cô ấy không biết nên nói như thế nào.

“Ngồi trên tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, em đi lấy nước xong sẽ trở lại.”

“Ừm, được.” Trang Tú Chi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cô ấy ngơ ngác nhìn dòng sông cách đó không xa, chìm trong suy nghĩ…

Thật vất vả mới đi ra được khỏi tỉnh nhưng Diệp Ngưng Viễn cũng không rảnh rỗi, anh ấy dạo quanh những ngôi làng lân cận, đồng thời hiểu sâu hơn về mối quan hệ giữa em gái mình và Giang Hoài.

Việc trước đó anh ấy không làm ầm ĩ trong hôn lễ chính là chút thể diện cuối cùng anh ấy để lại cho Giang Hoài.

Nhưng một số người không muốn chút thể diện này, bọn họ khăng khăng muốn dí đầu vào họng súng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 174



Trong lòng Giang Hoài luôn coi người nhà họ Diệp như người thân của mình. Bây giờ vì những sai lầm của bản thân, hắn ta đã phản bội người thân của mình, sau này hắn ta không biết phải làm gì.

Mạnh Nghênh Oánh là trách nhiệm của hắn ta, nhưng cái trách nhiệm này quá nặng nề, khiến hắn ta mất đi quá nhiều thứ quý giá, nếu hắn ta có thể sớm nhận ra trái tim của chính mình, liệu mọi chuyện có thể đã khác hay không?

Mà Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy trạng thái của hắn ta, trong mắt cô ta rất tức giận.

Từ ngày kết hôn, người đàn ông này đã chán nản, hôn nhân đã xong, hiện tại cho dù hối hận cũng không nên biểu hiện ra ngoài chứ?

Cô ta vẫn biết cách đối phó với loại người như Giang Hoài, cho nên sáng nay sau khi hai người rửa mặt sạch sẽ, cô ta đột nhiên đưa ra một đề nghị chu đáo chỉ để thể hiện sự rộng lượng của mình.

Chỉ cần có thể khiến nam nhân này phục tùng, cái gì cô ta cũng không quan tâm.

Nghe thấy Mạnh Nghênh Oánh đề nghị mua chút lễ vật cho Ngưng Viễn, Giang Hoài sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là nghĩ cô ta lại định giở trò bậy bạ gì đây.

Rồi hắn ta nghĩ bây giờ đã là vợ chồng thì phải tin tưởng nhau, hắn ta lại dập tắt suy nghĩ đó.

Thái độ hòa nhã của Mạnh Nghênh Oánh dường như đã trở lại như lúc mới gặp mặt: “Trước đây em không biết quan hệ giữa anh và nhà họ Diệp nên có nhiều hiểu lầm như vậy. Bây giờ em đã là vợ anh, ân nhân của anh cũng là ân nhân của em, em nhất định sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.”

Đàn ông sợ nhất sự dịu dàng và vô tâm của phụ nữ, Giang Hoài cũng không ngoại lệ, cho dù trong lòng không có tình yêu nhưng hắn ta vẫn có một chút tình cảm, lần đầu tiên hắn ta nắm lấy tay cô ta nói lời cảm ơn rất chân thành.

Để tránh bối rối khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, hai người đã đặc biệt chọn thời gian làm việc của cô để đến nhà họ Phó.

Khi Diệp Ngưng Viễn mở cửa và nhìn thấy cặp vợ chồng và những thứ trong tay bọn họ, bốn từ hiện lên trong đầu anh ấy là: Mặt dày vô sỉ.

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Giang Hoài còn chưa kịp nói chuyện, Mạnh Nghênh Oánh đã giành trước, cười đáp: “Chúng tôi mua ít lễ vật, muốn nhờ anh mang đến cho chú Diệp và dì Diệp, cũng muốn tới xem anh sống ở đây có quen không.”

Mặc dù Diệp Ngưng Viễn quanh năm ở trong quân đội nên không gặp nhiều phụ nữ, nhưng anh ấy hiểu lòng người hơn Giang Hoài nhiều, anh ấy lạnh lùng nhìn Mạnh Nghênh Oánh và mở miệng nói: “Cha mẹ tôi không liên quan gì đến mấy người, tôi càng không có quan hệ gì với mấy người cả, trước khi tôi mất bình tĩnh thì mấy người nên đi nhanh đi.”

“Anh…” Bất kể là trước hay sau khi xuyên không, Mạnh Nghênh Oánh luôn là mục tiêu nịnh hót của đám đàn ông, sao cô ta lại phải chịu ủy khuất như vậy trước mặt người khác giới chứ?

Vì vậy nụ cười trên mặt cô ta dần dần tắt đi, cô ta đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục giả vờ nói: “Trước đó chúng ta có hiểu lầm, bất kể như thế nào, tôi hy vọng anh và Giang Hoài vẫn có thể là người thân.”

Hai tay Diệp Ngưng Viễn chống nạnh, thiếu chút nữa bị lời nói trơ trẽn của người phụ nữ này làm cho bật cười, may mắn em gái không có ở nhà, nếu không cô nhất định sẽ bị làm cho ghê tởm.

Anh ấy cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không chút che giấu nào: “Ha ha ha… Chúng ta ư?… Cô là cái củ hành gì mà dám nói với tôi như vậy?”

Người ngoài không biết tính cách của Diệp Ngưng Viễn, nhưng Giang Hoài thì biết rất rõ, Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đã luôn thích làm theo cách riêng của mình, anh ấy rất ác độc với những người mà anh ấy không thích, cho dù đã tham gia quân đội trong nhiều năm, điểm này vẫn không thay đổi.

Biết ăn không được trái ngon, Giang Hoài kéo ống tay áo của Mạnh Nghênh Oánh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta trở về đi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back