Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 180



Không biết Trần Ngọc Như có đến huyện với người nhà họ Mạnh hay không, nhưng cô đã dành thời gian ra đồng giao nước cho Phó Thập Đông để tìm Mạc Tiểu Thanh trên cánh đồng lúa mì bên kia.

Tháng sáu, cánh đồng lúa mì xanh tươi, Diệp Ngưng Dao tìm hồi lâu mới tìm được Mạc Tiểu Thanh bên cạnh một con mương.

Từ xa nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cô ấy và Lâm Tử An không cố gắng làm việc, mệt mỏi đứng ở nơi đó cong vẹo, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

“Khụ…” Diệp Ngưng Dao dùng sức ho khan một tiếng, mặc dù khá ngượng ngùng, nhưng vẫn cắt ngang bọn họ: “Ừm, Tiểu Thanh, tôi tìm cô có chút chuyện.”

Âm thanh đột ngột khiến hai người giật mình, Mạc Tiểu Thanh quay đầu lại liền thấy là cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hất tay Lâm Tử An ra, bước nhanh về phía Diệp Ngưng Dao.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng và thái độ bẽn lẽn khác hẳn vẻ ngoài vui vẻ thường ngày.

Diệp Ngưng Dao thấy thái độ tiểu mỹ nhân của cô ấy, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: “Khi nào thì hai người xác định đến với nhau? Không nói cho tôi biết sao?”

“Chuyện xảy ra hai ngày trước, tôi còn chưa kịp nói cho cô biết.” Mạc Tiểu Thanh xoa xoa mũi, mi mắt tràn đầy vui sướng.

Có thể ở bên cạnh người mình thích, Diệp Ngưng Dao thật sự rất mừng cho hai người bọn họ, thấy Lâm Tử An đang cách bọn họ không xa chỉ dám nhìn mà không dám tiến tới chào hỏi, cô kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ đến người đàn ông ngày thường hay năng nổ cũng có một mặt nhút nhát.

Nghĩ đến chuyện quan trọng, Diệp Ngưng Dao cố nén cười, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Thanh, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ. Hiện tại cô có tiện hay không?”

“Đương nhiên là tiện, có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Mạc Tiểu Thanh không nhịn được mà lo lắng.

“Ở đây nhiều người lắm chuyện, chúng ta đi chỗ khác nói đi.” Cô không định giấu giếm cô ấy về những bước đi tiếp theo.

Hai người đi tới nhà kho do Diệp Ngưng Dao quản lý, lúc này mọi người đều đang bận rộn ngoài đồng, không giống như thường ngày, phía trước nhà kho vắng vẻ, đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới đóng chặt cửa lại.

Mười phút sau, sau khi nghe Diệp Ngưng Dao thuật lại, Mạc Tiểu Thanh tức giận đến mức không ngừng chửi bới những điều không hay về Mạnh Nguyên Võ.

Đồng thời, cô ấy lại cảm thấy tiếc cho Trần Ngọc Như, làm thế nào cô ấy có thể sống phần đời còn lại với một người đàn ông như vậy?

“Tôi muốn gặp Trần Ngọc Như, nhưng nếu tôi đích thân xuất hiện, người nhà họ Mạnh có lẽ sẽ rất cảnh giác. Cô có thể giúp tôi hẹn gặp không?”

“Không thành vấn đề, tôi lập tức đi tìm cô ấy!”

Bởi vì ngày hôm qua Mạnh Nguyên Võ bị thương, hôm nay sân nhà họ Mạnh rất yên tĩnh.

Mạc Tiểu Thanh lẻn đến góc tường ở sân sau, chắp tay kêu meo meo vài tiếng, một lúc sau, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ: “Ai ở đó?”

“Là tôi…” Gần đây hai người thường xuyên sử dụng mật mã như vậy, đã hình thành ăn ý, khi nghe thấy giọng nói của Trần Ngọc Như, Mạc Tiểu Thanh liền áp mặt vào tường, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cô có thể ra ngoài được không? Tôi có chuyện liên quan đến cô.”

“Ừ, đợi tôi một chút.”

Kể từ khi Mạnh Nghênh Oánh kết hôn, cô ta chuyển ra ngoài sống, con trai của Mạnh Nguyên Võ ngày nào cũng quanh quẩn bên ngoài và không về nhà, những người khác đều theo Mạnh Nguyên Võ lên huyện thành, chỉ có Trần Ngọc Như ở nhà.

Năm phút sau, Trần Ngọc Như bước ra từ cánh cửa nhỏ ở sân sau với vẻ mặt thoải mái.

Mạc Tiểu Thanh không dám lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngưng Dao muốn gặp cô, cô có muốn đi gặp không?”

Diệp Ngưng Dao nói rằng nếu đối phương không muốn đến, cô ấy sẽ không ép buộc cô ấy đến, chỉ cần cô ấy chuyển lời là được.

Trần Ngọc Như dừng lại và hỏi: “Cô ấy muốn gì ở tôi?”

“Chuyện về vết thương của Mạnh Nguyên Võ ngày hôm qua, cô ấy nói nếu cô có hứng thú thì có thể gặp cô ấy, còn nếu không hứng thú thì quên đi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 181



Khi nhắc đến Mạnh Nghênh Võ, sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, trong nhất thời Mạc Tiểu Thanh đoán không ra suy nghĩ của cô ấy.

Mạnh Nghênh Võ làm sao mà bị thương đến căn cơ? Trần Ngọc Như không biết rõ lắm, cũng không dám hỏi, nghe Mạc Tiểu Thanh nói như vậy, cô ấy mở to hai mắt, trở nên kích động: “Hắn ta lại chọc người bên ngoài hay sao?”

“Đến tột cùng chuyện xảy ra như thế nào thì không bằng cô đi gặp Ngưng Dao đi.” Nói xong lời này, Mạc Tiểu Thanh hi vọng cô ấy có thể dũng cảm lên một chút.

Ở làng Đại Oa có một phong tục là nếu con dâu không thể để lại đời sau cho nhà chồng thì sau khi chết sẽ không được đi theo phần mộ tổ tiên.

Trần Ngọc Như đã kết hôn với Mạnh Nghênh Võ lâu như vậy mà vẫn chưa mang thai, điều này cũng khiến cô ấy trở thành người ngoài trong gia đình Mạnh, cho dù Mạnh Nghênh Võ có bắt nạt cô ấy như thế nào, cô ấy cũng sẽ không thể nhận được sự bảo vệ của các thành viên khác trong gia đình nhà họ Mạnh.

Những thử thách, gian truân của cuộc đời khiến người phụ nữ chưa đầy hai mươi lăm tuổi này trông như đã ngoài ba mươi. Trần Ngọc Như do dự một chút, nặng nề gật đầu: “Được, tôi sẽ đi cùng cô.”

Nơi ba người bọn họ gặp nhau là trên núi Tiên Đào, được bao phủ bởi rừng cây, Diệp Ngưng Dao không sợ bị những người xung quanh lui đến.

Sau khi Mạc Tiểu Thanh đưa người tới đây, liền đi sang một bên canh chừng.

So với bộ dạng phờ phạc của lần gặp trước, trạng thái tinh thần của Trần Ngọc Như bây giờ tốt hơn trước rất nhiều.

Diệp Ngưng Dao đứng đối diện cô ấy, cẩn thận đánh giá cô ấy.

Trước đây cô không để ý, nhưng bây giờ gặp lại, cô mới nhận ra ngoại hình của Trần Ngọc Như giống chị dâu mình năm phần.

Không lẽ Mạnh Nghênh Võ là một người đàn ông si tình?

Không có những khách sáo dư thừa, Diệp Ngưng Dao trực tiếp hỏi: “Nếu như tôi có thể giúp cô trở về thành phố, cô có đồng ý hợp tác với tôi không?”

“Cái gì?” Trần Ngọc Như kiên định nhìn về phía cô, cho rằng bản thân cô ấy gặp phải ảo giác.

Trở lại thành phố? Đó là điều mà cô ấy có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.

“Thật sự cô có thể giúp tôi trở về thành phố sao? Tại sao cô lại muốn giúp tôi?”

“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, cô đồng ý cùng hợp tác với tôi không?” Chuyện tự sát lần trước, Diệp Ngưng Dao có thể khẳng định người phụ nữ này rất hận nhà họ Mạnh.

Điều duy nhất không chắc chắn bây giờ là liệu cô ấy có đủ can đảm để thay đổi vận mệnh của bản thân hay không.

“Cô muốn tôi làm cái gì?” Cũng không thể trách cô ấy đa nghi, trong cái thôn không có bất kì người thân nào này, ngoại trừ Mạc Tiểu Thanh, cô ấy không thể tin tưởng bất luận người nào.

Ánh mắt đề phòng của người phụ nữ này khiến Diệp Ngưng Dao không nhịn được mà nhướng mày, trước đây cô luôn cho rằng cô ấy là người nhát gan lương thiện, nhưng xem ra không phải vậy.

“Tôi muốn biết mọi thứ về Mạnh Nguyên Võ. Đổi lại, tôi sẽ giúp cô ly hôn và trở về thành phố.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tại sao cô không tự mình trở về thành phố?” Trần Ngọc Như bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho có chút sững sờ, cô ấy hận bản thân không thể lập tức đồng ý, nhưng lại sợ chính mình lại lần nữa rơi vào bẫy của người khác.

Kỳ thực Diệp Ngưng Dao có thể hiểu được sự thận trọng của cô ấy, thời đại này trở lại thành phố không phải là chuyện dễ dàng, cô tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tin chuyện tốt như vậy.

“Tôi và người đàn ông nhà tôi có quan hệ rất tốt, tạm thời không có ý định trở về thành phố, cô cũng biết anh trai của tôi ở thôn chúng ta, lần này anh ấy tới đây là muốn mang tôi trở về. Tôi có thể đem suất trở về thành phố của tôi cho cô, nhưng cô phải đem toàn bộ bí mật của Mạnh Nghênh Võ ra trao đổi, hơn nữa phải hợp tác với tôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 182



Sẽ không có ai mà không bị loại cám dỗ này dụ dỗ, mỗi ngày ở nhà họ Mạnh đều giống như trong địa ngục, Trần Ngọc Như hận không thể lập tức quay về thành phố, nhưng liệu Mạnh Nguyên Võ có buông tha cho cô ấy không?

“Hắn ta sẽ không ly hôn với tôi.”

Lần cuối cùng cô ấy đề cập đến việc ly hôn, cô ấy đã bị đánh.

“Yên tâm, tôi sẽ để hắn ta phải ly hôn với cô, chỉ cần cô có thể tin tưởng tôi.”

Thái độ kiên quyết của Diệp Ngưng Dao khiến Trần Ngọc Như rất tự tin, cô ấy cắn môi hạ quyết tâm đánh cược: “Được! Tôi sẽ hợp tác với cô! Tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện về hắn ta!”

Xuống núi, Diệp Ngưng Dao đi đến thôn bên cạnh mua gà mái già.

Để thực hiện kế hoạch thuận lợi, cô ấy đã lấy thêm hai cân rượu trắng, nhưng cô ấy không biết tửu lượng của Diệp Ngưng Viễn như thế nào?

Dù sao lần trước anh ấy và Phó Thập Đông cũng không uống quá nhiều rượu.

Hai ngày nay, ngày nào Diệp Ngưng Viễn cũng xuất quỷ nhập thần đi ra ngoài, bởi vì cần phải phân tâm chuyện của chị dâu, Diệp Ngưng Dao cũng không thèm hỏi anh ấy đi ra ngoài làm gì.

Ở phương diện nấu nướng, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể dựa vào nam nhân của mình làm, chỉ cần cô ấy chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn là được.

Phó Thập Đông thấy cô trở về với hai tay đầy đồ đạc, anh lập tức bước tới giúp đỡ: “Lần sau mấy công việc này thì để anh làm, tay của em có đau không?”

“…” Chỉ là một con gà với hai cân rượu, Diệp Ngưng Dao cảm thấy phản ứng của anh có chút khoa trương, hơn nữa cô cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi, sẽ không yếu đuối đến như vậy.

“Việc gì cũng để anh làm, sau này nếu không có anh ở bên cạnh em, em phải làm sao bây giờ?”

Lời nói đùa của cô chỉ là tùy ý, Phó Thập Đông dừng lại, nâng đồ lên nhìn cô chằm chằm: “Không có nếu như, đừng mang loại chuyện này ra nói như vậy.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao âm thầm thè lưỡi, cô cười áy náy nói: “Em chỉ là nói giỡn một chút thôi, anh làm sao lại nghiêm túc như vậy hả?”

Nghĩ đến giấy bảo đảm mà anh đã ký trước mặt Diệp Ngưng Viễn, Phó Thập Đông cố gắng kìm nén sự thôi thúc thú nhận và thay đổi chủ đề: “Em muốn ăn con gà này như thế nào?”

Cảm xúc vừa rồi trong mắt người đàn ông khiến cô có chút ngẩn ngơ, thấy anh không nói đến chủ đề đó nữa, Diệp Ngưng Dao trấn định lại sự hoảng hốt trong lòng, giả vờ rất tự nhiên nói: “Anh quyết định đi, em ăn như thế nào cũng được.”

Khi màn đêm buông xuống, Trang Tú Chi mang theo hai đứa trẻ và đi ngủ sau bữa tối, chỉ còn lại Diệp Ngưng Viễn và Phó Thập Đông trên bàn ăn tối, Diệp Ngưng Dao ở bên cạnh bọn họ.

Bọn họ đã uống vài ly rượu trắng, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn tỉnh táo.

Diệp Ngưng Dao một mực đợi Trang Tú Chi rời đi, cuối cùng sau khi cô ấy rời đi mới mở miệng: “Anh, em muốn hỏi anh một chuyện, không biết anh có đồng ý giúp em một tay hay không.”

Vừa nói, cô vừa rót đầy rượu vào chén rượu của đối phương, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.

“Làm sao vậy? Em nói cho anh biết đi.” Diệp Ngưng Viễn chỉ uống mấy chén liền cảm thấy đầu hơi đau, nhưng người vẫn tỉnh táo.

Bây giờ anh ấy đã ăn gà uống rượu, em gái anh ấy nói có việc muốn nhờ, thật là ranh ma!

“Em muốn nhờ anh gọi điện thoại về nhà, nhờ cha mẹ giúp một người trở về thành phố.” Diệp Ngưng Dao chắp tay trước ngực, thái độ rất chân thành.

Nếu anh ấy từ chối giúp đỡ, sau này cô sẽ không quan tâm anh ấy nữa!

“Cho ai? Chẳng lẽ là hắn?” Diệp Ngưng Viễn chỉ vào Phó Thập Đông với một sự tức giận đang dần dần bộc phát.

Nhà họ Diệp sẽ không bao giờ muốn một người đàn ông ăn cơm mềm!

Diệp Ngưng Dao thấy anh ấy suy nghĩ lung tung, vội cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh ấy: “Cái gì vậy? Đương nhiên là không phải!
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 183



Đó là một nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với em, gia đình cô ấy cũng ở Bắc Kinh, anh nói không giúp em xem?”

Trong sách, Diệp Ngưng Viễn luôn đáp ứng những yêu cầu của nguyên thân, vì vậy cô mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Quả nhiên, Diệp Ngưng Viễn không có trực tiếp cự tuyệt cô, mà là hỏi lại: “Em vì cái gì mà giúp người ta trở về thành phố?”

“Trước đây em đã nhận được rất nhiều ân huệ từ cô ấy khi ở trong thôn. Cô ấy là một người đã phải chịu rất nhiều khổ sở, vài ngày trước cô ấy suýt chút nữa đã chết vì tự tử, vì vậy em muốn giúp cô ấy ly hôn và trở về thành phố.”

Vì làm cho giống thật, Diệp Ngưng Dao hung hăng véo đùi mình một cái làm cho hai mắt đẫm lệ, nhìn rất thương tâm.

Thấy vợ sắp khóc, Phó Thập Đông lập tức đặt ly rượu xuống, cúi người: “Em khóc làm gì? Em đang nói đến ai vậy?”

Sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, Diệp Ngưng Dao không còn cách nào khác, đành lén lút kéo cánh tay đang ôm eo cô ra rồi vặn nhẹ một cái.

Cảm thấy cánh tay hơi đau, Phó Thập Đông vô thức ngồi thẳng thân người dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Diệp Ngưng Dao giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cố gắng biểu diễn: “Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự chết đi, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, anh trai, anh hãy giúp em lần này đi.”

“Sao em không tự mình nói với cha mẹ?” Diệp Ngưng Viễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, nghi ngờ lời này có đáng tin hay không.

“Gia đình mình còn không biết chuyện của em và Thập Đông, vì vậy em không dám gọi điện về nhà.”

Nguyên thân đã không còn ở thế giới này, đối mặt cha mẹ của cô ấy, Diệp Ngưng Dao theo bản năng cảm thấy chột dạ.

Nếu có thể, cô tạm thời không muốn đối mặt với cha mẹ nhà họ Diệp, những người yêu thương con gái bọn họ như bảo bối.

Diệp Ngưng Viễn đánh giá những gì mà cô nói, cảm thấy đó là sự thật, cô dám âm thầm đưa ra quyết định về việc kết hôn mà không nói với gia đình, vì vậy cô chắc chắn không dám gọi điện về nhà.

“Chuyện này anh có thể giúp, nhưng em phải nghĩ cách nói rõ ràng chuyện này với cha mẹ, thẳng thắn thì được khoan hồng, anh không thể giúp em che giấu quá lâu.”

“Cảm ơn anh! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Diệp Ngưng Dao nâng bình lên và lại mỉm cười hì hì rót rượu cho anh ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ thanh tú này, Phó Thập Đông cảm thấy ghen tị, mặc dù biết người đàn ông ngồi đối diện là anh trai của vợ mình, nhưng tại sao cô lại cười rạng rỡ như vậy?

Sự chú ý của Diệp Ngưng Dao vẫn đang tập trung vào trên người Diệp Ngưng Viễn, vì vậy cô không chú ý đến sự ghen tị của người bên cạnh mình.

Đêm đó, Diệp Ngưng Dao đang ngủ say, trong lúc mơ màng, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào má mình, vừa ấm vừa mềm.

Cô lập tức mở mắt ra, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Sao anh lại ở đây?”

Bởi vì mới ngủ dậy nên giọng có hơi khàn.

“Ừm, anh trai em ngủ rồi, anh muốn trở về ngủ cùng với em.” Hai tay Phó Thập Đông chống ở hai bên vai cô, phả hơi thở nặng nề vào mặt cô, trong hơi thở thoang thoảng có mùi rượu.

Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ anh mới biết rõ nhất.

Hai người đã mấy ngày không ngủ chung giường, Diệp Ngưng Dao cảm nhận được nội tiết tố nam trong cơ thể anh, nhịn không được khẽ quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Dưới ánh nến, Phó Thập Đông chậm rãi cúi đầu, môi mỏng lưu luyến trên chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của người phụ nữ.

Diệp Ngưng Dao không khỏi v.uốt ve lưng anh, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp.

Hôn rồi hôn, hai người càng ngày càng cuồng nhiệt, muốn nhiều hơn nữa, vừa lúc tay người nào đó muốn đi xa hơn, ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói không thích hợp: “Phó Thập Đông, trong nhà còn nến không? Phòng bên kia nến đã cháy hết rồi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 184



Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người nọ ra, vùi người vào trong chăn, không muốn nhìn thấy anh.

Chuyện tốt bị phá hoại thì cho dù tính tình Phó Thập Đông có tốt đến đâu cũng sẽ muốn nổi giận.

Áp chế lửa giận trong lòng, anh xuyên qua chăn nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang thẹn thùng: “Anh đi ra ngoài xem một chút, em đi ngủ trước đi.”

“Ừ.” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng gật gật đầu, hai má nóng như lửa đốt.

Tìm được hai cây nến từ hộp dưới giường đất, vẻ mặt Phó Thập Đông u ám bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Diệp Ngưng Viễn bằng đôi mắt lạnh lùng.

Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ hãi ai, anh ấy khoanh tay trước ngực bỡn cợt nói: “Không phải cậu đã đồng ý chơi cờ cùng tôi hay sao? Tại sao trong lúc tôi sơ ý ngủ gật, cậu lại chạy mất?”

Kể từ khi đến làng Đại Oa, anh ấy đã không trải qua một giấc ngủ ngon nào.

Dù sao trong thời gian bản thân anh ấy ở nông thôn, thằng nhóc này cũng đừng hòng động đến một sợi tóc nào của em gái anh ấy!

Đôi khi Phó Thập Đông không thể hiểu được mục đích của việc anh ấy làm những việc như vậy là gì?

Anh và Diệp Ngưng Dao đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không phải vì thể diện của gia đình nhà mẹ đẻ của vợ, anh sẽ không hợp tác với loại thủ đoạn này.

“Cây nến đây, quầng mắt thâm như vậy thì cũng đừng thức đêm.”

“Tôi không buồn ngủ, đi thôi, cùng tôi đánh thêm hai hiệp.” Diệp Ngưng Viễn yên lặng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục cùng anh đánh đến cùng.

Vào mùa này có đủ loại thảo mộc mọc trên núi Tiên Đào.

Bởi vì sức lực có hạn, Diệp Ngưng Dao chỉ hái một ít loại từ trong núi cấy vào sân nhỏ, bồi bổ linh lực cho chúng sinh sôi nảy nở khỏe mạnh.

Buổi sáng thức dậy, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày ngạc nhiên khi thấy em gái mình đang chăm sóc những bông hoa và cây cỏ đó trong sân nhà.

Anh ấy đi tới, bình tĩnh quan sát từng cử động của cô, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn.

Em gái anh ấy thích chơi với những loại thảo mộc này từ khi nào vậy?

Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Diệp Ngưng Dao bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của anh ấy, trong lòng khẽ kêu lộp bộp một chút.

“Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Ngưng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao khi ở nhà không thấy em thích mấy loại này?”

“Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, có rất nhiều chuyện không biết.” Diệp Ngưng Dao buông xẻng trong tay xuống rồi đứng lên, chắp tay vỗ vỗ bùn đất trên tay.

“Ở nông thôn không có hoạt động gì để giải trí, vì vậy em chỉ có thể tự tạo niềm vui cho riêng mình.”

Lời giải thích của cô đã thành công xua tan nghi ngờ của anh ấy, Diệp Ngưng Viễn hỏi đùa: “Hay là … em trở lại thành phố với anh?”

“Em muốn ở đây hoàn thành công việc, em sẽ không trở về.” Cô sẽ không rời đi cho đến khi ước nguyện cuối cùng của nguyên thân được hoàn thành.

Diệp Ngưng Viễn bĩu môi, anh ấy cảm thấy đầu óc vốn chỉ muốn nói chuyện yêu đương của cô một chút cũng không thay đổi.

Anh ấy thản nhiên ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mốt anh sẽ về, em có lời gì muốn anh nhắn nhủ thay hay không?”

“Trở về sao? Không phải là anh muốn ở chỗ này một tháng hay sao?” Diệp Ngưng Dao không nhịn được mở to hai mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.

“Sao anh lại cảm thấy em rất vui nhỉ?”

“Không có, em chỉ là hơi kinh ngạc thôi…” Diệp Ngưng Dao âm thầm lè lưỡi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.

“Được rồi, anh còn không biết em đang suy nghĩ cái gì hay sao?” Diệp Ngưng Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau khi hoàn thành xong việc của bạn em, anh sẽ gửi điện báo cho em về việc bạn em trở lại thành phố.”

“Cám ơn anh trai.” Lời cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng, Diệp Ngưng Dao đang suy nghĩ xem nên để anh mang gì về làm quà.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back