Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 210



Theo cuốn sách, chiếc vòng tay này ban đầu là một cặp và chúng có một cái tên rất hay là “Long phượng trình tường”.

Ngoài chiếc này ra, chiếc còn lại nằm trong tay bà chủ nhà Mạnh Nghênh Oánh, viên đá quý của chiếc vòng đó có màu đỏ.

Khi tách chúng ra, chúng chỉ là những chiếc vòng tay bình thường.

Nếu đặt chúng lại với nhau theo các dòng tương ứng và nhận chủ nhân bằng máu, thì chúng sẽ trở thành một pháp khí có không gian linh tuyền.

Trong truyện, nữ chính tình cờ phát hiện ra bí mật này, lừa được chiếc vòng từ tay Trần Ngọc Như, cuối cùng dựa vào đó mà giàu có.

Chậc chậc, cô rất vui khi có thể làm bất cứ điều gì khiến Mạnh Nghênh Oánh không thoải mái.

Bây giờ cô đã biết bí mật, Diệp Ngưng Dao cẩn thận giấu chiếc vòng một lần nữa.

Đồng thời, cô xác định rằng chiếc vòng tay này thực sự có liên quan đến pháp khí trong cơ thể của cô ấy.

Đời này không có bàn tay vàng, cô muốn xem nữ chính có thể làm gì để sống sung túc.

Lúc này, trên đường đến làng họ Dư, Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên che miệng hắt hơi, trên cổ tay cô ta quả thật còn đeo một chiếc vòng bạc khác.

Vì để gặp Giang Hoài, cô ta đã đặc biệt ăn mặc xinh đẹp.

Từ sau khi kết hôn, hai người không còn ở cùng phòng nữa, hôm nay Mạnh Nghênh Oánh tới gặp hắn ta là có hai mục đích, một là muốn có con để trói buộc hắn ta, hai là cô ta muốn tiền sinh hoạt từ Giang Hoài, từ lần trước gây chuyện với Phan Quế Phân cô ta liền không bao giờ đến nhà họ Mạnh ăn tối nữa.

Cô ta không biết trồng vườn rau ở nhà, kiếm không ra tiền, số tiền dành dụm trước đây ngày càng ít.

Là một người đàn ông, Giang Hoài nên hỗ trợ cô ta, người duy nhất cô ta có thể dựa vào bây giờ chỉ có hắn ta mà thôi….

So với làng Đại Oa, làng họ Dư được bao quanh bởi những ngọn núi nên đất canh tác rất ít, tuy núi nhiều nhưng đều là núi đá, không có cây cỏ để trồng trọt.

Bởi vì giao thông không thuận tiện, thanh niên trí thức ở đây cũng khó có thể đến huyện thành một lần.

Vì nơi đây quá nghèo nên nhiều cô gái trong làng đã đi lấy chồng ở các làng khác, điều này khiến cho trong làng có rất nhiều đàn ông không có vợ.

Ngay cả một phụ nữ “biến dạng” như Mạnh Nghênh Oánh cũng sẽ thu hút nhiều người đàn ông ngắm nhìn khi cô ta đi trên đường.

“Tiểu nha đầu, cô tới thôn chúng tôi tìm ai? Để anh trai dẫn đường cho.”

Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy tiếng liền nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đen đúa cường tráng đang cười nhìn cô ta, miệng ngậm một cây cỏ, hành vi rất th.ô t.ục.

Cô ta cau mày làm như không nghe thấy, tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cô ta hoàn toàn không để ý đến mình, Dư Đại Dũng lập tức đi tới ngăn cô ta lại: “Đừng đi. Anh đang nói chuyện với em, sao em lại chạy?”

Nơi này chim không thèm ỉa không có ai đi qua, nhìn khung cảnh xung quanh có chút hoang vắng, Mạnh Nghênh Oánh nín thở nói: “Xin anh tránh đường, tôi tới tìm chồng của mình.”

Sợ rằng người đàn ông có thể không nghe rõ, cô ta cố tình nhấn mạnh khi phát âm từ “chồng”.

“Này, mặt cô toàn mụn như vậy sẽ có người lấy cô hay sao? Người đàn ông của cô khẩu vị rất khác người!” Dư Đại Dũng chẳng nói khoa trương, nếu thật sự bắt hắn ta ở nơi công cộng làm chuyện động trời, hắn ta cũng không dám.

Vài câu châm chọc gần như khiến Mạnh Nghênh Oánh cảm thấy choáng ngợp, trong quá khứ loại đàn ông có thực lực nhưng không có đầu óc này là người mà cô ta khinh thường nhất, nhưng cô ta sợ đối phương thật sự sẽ làm chuyện bậy bạ, cho nên cô ta chỉ có thể cắn răng ôn tồn nói: “Chồng của tôi là Giang Hoài, thanh niên trí thức ở nơi này, tôi biết đường đi tới nơi ở của thanh niên trí thức, cho nên sẽ không quấy rầy anh.”

Thường thì Giang Hoài khiêm tốn và nhã nhặn, Dư Đại Dũng đã tranh chấp với hắn vài lần, nhưng gần đây hắn ta bị mất mặt vì sự can thiệp của tên đó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 211



Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên thay đổi, trong lời trêu chọc của hắn ta còn tăng thêm một tia châm chọc: “Vậy cô nhanh đi đi, nếu không một ngày nào đó người đàn ông của cô sẽ bị người khác cướp đi, cô sẽ là người phải khóc đấy.”

“Anh nói vậy là có ý gì?” Tim Mạnh Nghênh Oánh đập thình thịch, cô ta nhạy bén nhận ra điều gì đó.

“Có ý gì, đến chỗ thanh niên trí thức sẽ biết, nhưng cũng đừng trách anh trai không nhắc nhở cô, cô xấu như vậy thì nên giữ chặt người của mình, những người thành thị kia không có ai là người tốt cả!”

Lười nghe người đàn ông này lải nhải, Mạnh Nghênh Oánh cố nén cơn giận trong lòng chỉ muốn lao đến chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư nằm ở phía tây của ngôi làng, so với khu phức hợp ở làng Đại Oa, ở đây chỉ có một dãy nhà đất đổ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ sụp đổ trong giây lát.

Khi Mạnh Nghênh Oánh đến gần chỗ ở của thanh niên trí thức, cánh cửa gỗ bị mất một nửa đang mở một nửa.

Từ bên trong truyền ra một trận cười to, giọng nam từ tính rất quen thuộc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy Giang Hoài cười thoải mái như vậy.

Nghĩ đến những gì Dư Đại Dũng vừa nói, cô ta “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, nắm chặt tay bước vào. Ngoài Giang Hoài ra, còn có một nam một nữ lọt vào mắt xanh của cô ta.

Ba người ngồi trong sân, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó một nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh Giang Hoài, trong mắt lộ ra ôn nhu vô cùng chói mắt.

Ở cửa động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy bọn họ, ba người nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Giang Hoài lập tức trầm xuống.

“Tại sao em lại ở đây?”

Ánh mắt của hai người còn lại đảo qua đảo lại giữa Giang Hoài và Mạnh Nghênh Oánh, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

“Anh là người đàn ông của em, em tới gặp anh không phải là chuyện bình thường hay sao?” Tuy rằng đang nói chuyện với Giang Hoài, nhưng ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lại dán lên người cô gái thanh niên trí thức kia.

Cô ấy nhân mô cẩu dạng, quyến rũ và trông giống như một hồ ly tinh không biết xấu hổ!

“Đây là…?” Phùng Tuyết có thể cảm giác được địch ý của đối phương, lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Hình như bọn họ không quen biết nhau? Tại sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào chính mình?

“Khụ khụ… Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi Mạnh Nghênh Oánh.” Giang Hoài giơ tay phải lên nắm chặt để ở bên môi, thực sự rất không muốn giới thiệu với bọn họ.

Vì lý do gì thì hắn ta cũng không biết.

“Chào chị dâu, tôi là Triệu Bằng, một thanh niên trí thức ở đây.” Nam thanh niên trí thức là người đầu tiên phản ứng.

Anh ta và Phùng Tuyết đều là những thanh niên trí thức vừa mới đến nông thôn, trước đây chỉ nghe nói Giang Hoài đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết vợ hắn ta lại là một người như vậy.

Hai người bọn họ đứng cùng nhau thực sự không phải là một cặp đôi phù hợp.

Bởi vì quá kinh ngạc, Phùng Tuyết hơi mở miệng, đầu óc cô ấy có chút bế tắc.

Về phần vợ của Giang Hoài, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể bỏ qua, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy.

“Xin chào, tôi là Phùng Tuyết.”

Mạnh Nghênh Oánh lạnh lùng nhìn bọn họ, không đáp lại, cô ta đi thẳng tới chỗ Giang Hoài nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Tục ngữ có câu, không duỗi tay đánh người đang cười, cô ta không cho bọn họ chút mặt mũi nào, khiến tình cảnh trong nháy mắt có chút khó xử.

Triệu Bằng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Ừm, hai người nói chuyện đi, tôi có việc phải đi ra ngoài.”

Nói xong còn không quên lén chọc Phụng Tuyết bên cạnh.

Sau khi bọn họ rời đi, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng này, Giang Hoài đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô ở bên ngoài không thể giữ chút thể diện cho tôi hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 212



Có thể để những mặt không tốt sửa chữa hay không?”

Ý nói cô ta không có phẩm chất sao? Mạnh Nghênh Oánh lập tức nổi giận, vốn dĩ lửa giận bị đè nén đồng loạt bùng phát: “Anh dụ dỗ một người phụ nữ khác ở sau lưng tôi, còn nói tôi không có tư chất à? Nếu không phải tôi có tư chất, tôi đã ra tay đánh người rồi!”

Giang Hoài căn bản không hiểu cô ta đang nói cái gì, cũng không biết vì sao cô ta lại tức giận, hắn ta xoa xoa đôi lông mày đang đau nhức, bất đắc dĩ nói: “Tôi đã thông đồng với ai? Chúng ta đừng gặp nhau là cãi nhau nữa được không? Cô không thấy mệt à?”

Bây giờ có thể sống ở làng họ Dư, đối với Giang Hoài mà nói, thật sự là một giấc mộng cầu mà không được, càng may mắn hơn là Mạnh Nghênh Oánh không chịu nổi khổ cực, không muốn đến, đây là một mảnh đất thanh tịnh, là nơi người ta có thể thả lỏng.

“Ý anh là ở bên cạnh tôi mệt mỏi hay sao? Chẳng trách anh đổi ý…” Là một người xuyên qua, Mạnh Nghênh Oánh có lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình.

Kể từ khi bị “biến dạng”, cô ta trở nên nhạy cảm, đa nghi và bất an hơn.

Người đàn ông mà cô ta từng cho rằng có thể dựa vào giờ lại cảm thấy cô ta chỉ là gánh nặng, khiến trái tim cô ta lập tức sụp đổ, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống đất, cũng không để ý đến người đàn ông kia muốn giải thích cái gì, cô ta xoay người chạy ra ngoài khỏi nơi ở của thanh niên trí thức.

“…” Giang Hoài nhìn bóng lưng cô ta càng ngày càng xa, nhưng hắn ta vẫn không có cất bước đuổi theo.

Mỗi lần gặp mặt không nói được vài câu sẽ lại xảy ra tranh chấp.

Nếu hắn ta đuổi theo thì sẽ như thế nào? Vẫn cãi nhau mà thôi.

Tốt hơn là để cô ta bình tĩnh lại một chút.

Trước đây, Diệp Ngưng Dao đã nói cô muốn Trang Tú Chi làm việc với cô.

Thường ngày, cô còn phải đi làm ở ủy ban thôn, không có thời gian dạy học, chỉ có thể tranh thủ lúc sáng sớm dậy sớm dạy thêm kiến thức dược lý.

Sau đó trong ngày Trang Tú Chi sẽ tự mình suy nghĩ, có chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Diệp Ngưng Dao sau khi cô tan làm.

Trải qua mấy ngày như vậy, Trang Tú Chi tiến bộ rất rõ ràng.

Nếu Diệp Ngưng Dao không phải đi làm, cô sẽ ngồi xuống và học cùng cô ấy.

Trong thời đại như vậy, nhiều dân làng thậm chí còn dùng chung một chậu nước để rửa mặt chứ đừng nói đến chi tiền cho những thứ cần thiết hàng ngày như xà phòng.

Nếu như sản xuất các sản phẩm tiêu dùng để chăm sóc da và làm đẹp, thì đối tượng mục tiêu sẽ rất hạn chế.

Từ Mạc Tiểu Thanh, Diệp Ngưng Dao không quá lo lắng về nguồn khách hàng.

Cô tin rằng những thứ thoa từ bên ngoài sẽ không bao giờ tốt bằng những thứ uống từ bên trong.

Chỉ khi cơ thể đạt đến một mức độ khỏe mạnh nhất định thì làn da của con người mới thực sự tốt lên. Những viên thuốc hoa đào mà cô đã làm trước đây là một ví dụ điển hình.

Lần này, Diệp Ngưng Dao muốn làm một viên thuốc giải độc.

Như hoa mẫu đơn, hoa bồ công anh và một số vị thuốc bắc có tác dụng giải độc, làm đẹp.

Cô có thể làm một số viên thuốc từ nguyên liệu địa phương và bán chúng.

Diệp Ngưng Dao nói với Trang Tú Chi về suy nghĩ của cô, vì tấm gương của thuốc hoa đào, Trang Tú Chi đồng ý cả hai tay với lời đề nghị này.

Nếu muốn làm nó với số lượng lớn, các loại thảo mộc trồng ở nhà chắc chắn là không đủ.

Mặc dù trên núi có một số thảo dược, nhưng vẫn còn thiếu một ít thảo dược.

Sau khi hai người thảo luận xong, Diệp Ngưng Dao định tranh thủ chút thời gian đi đến hiệu thuốc trong thành phố mua một ít dược liệu rồi quay lại.

Vào cuối tuần, Diệp Ngưng Dao bắt chuyến tàu đến thành phố cùng với Phó Thập Đông.

Đây là lần đầu tiên đi đến một nơi như này, bên cạnh sự mới lạ thì cũng có một chút khó khăn.

Người trên tàu đông đúc, ồn ào và mùi khó chịu trong không khí, mọi thứ khiến Diệp Ngưng Dao thôi thúc muốn nhảy khỏi tàu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 213



Thấy vợ mình khổ sở, Phó Thập Đông nắm lấy bả vai cô, để cô tựa vào người mình: “Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”

“Ừ.” Lúc này cô cũng không ngại ngùng, ngửi thấy mùi thơm trên người anh, Diệp Ngưng Dao kéo eo cô vào trong lòng anh, hít một hơi thật sâu.

Ở thời đại nam nữ đại phòng này, hành động của hai người không thể nghi ngờ là rất táo bạo.

Thấy người chung quanh đều nhìn mình, Phó Thập Đông sợ Diệp Ngưng Dao khó xử nên lớn tiếng giải thích: “Vợ tôi bị say xe.”

Nghe nói bọn họ là vợ chồng, ánh mắt mọi người bớt sắc bén đi, bà cụ ngồi đối diện vẫn không quên trêu ông cụ: “Trông thanh niên này thế mà biết thương vợ đấy nhỉ, tôi với ông đã ở bên nhau bốn mươi năm mà còn không có loại đãi ngộ này.”

Ông lão áy náy nhặt tờ báo lên che nửa mặt, phải mất vài giây mới nói: “Tuổi như vậy sao có thể so sánh với những người trẻ tuổi khác? Ngày thường không cản bà ăn uống là được rồi.”

Nghe vậy, bà cụ bĩu môi im lặng.

Tàu đến thành phố sau hơn ba giờ.

Vì là chuyến tàu đường dài nên không có nhiều người xuống ở bến này.

Phó Thập Đông để Diệp Ngưng Dao đi ở phía trước, anh dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô và bước đi chậm rãi với dòng người.

Khoảnh khắc Diệp Ngưng Dao xuống tàu, cô nhịn không được mà hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cảm thấy như bản thân đã sống lại.

Đây là lần đầu tiên hai người đến thành phố, so với làng Đại Oa tràn ngập đất vàng, đường phố ở đây rộng rãi và ngăn nắp sạch sẽ, người ra vào ăn mặc chỉnh tề, trên người hầu như không có vết vá quần áo nào.

Hai người tùy tiện tìm một quán ngồi ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành, sau đó bọn họ tìm đến tận hiệu thuốc quốc doanh lớn nhất trong thành phố.

Hôm nay ngoài việc mua thuốc, Phó Thập Đông còn suy nghĩ cẩn thận về việc hẹn hò với vợ, lâu rồi mới đi ra ngoài một chuyến nên phải đi hết mọi nơi, chẳng hạn như rạp chiếu phim, công viên và cửa hàng bách hóa.

Diệp Ngưng Dao không biết anh có một lịch trình dày đặc như vậy.

Sau khi mua thuốc từ hiệu thuốc, cô bước ra ngoài, sau đó cô mới nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

Có lá thư giới thiệu trong tay, trước tiên cả hai sẽ tìm một nhà trọ để ở, sau khi ổn định chỗ ở, Phó Thập Đông nói ra suy nghĩ của mình và để cô lựa chọn.

Kết quả là, Diệp Ngưng Dao đã không chọn bất kỳ lựa chọn nào trong số này, cô không có hứng thú với việc mua sắm hay xem phim.

Mỗi ngày đều đi lên đi xuống núi Tiên Đào, cô càng không muốn đến công viên.

“Nơi này có chợ hoa không? Chúng ta đi xem một chút đi!”

Thành phố Thiên Hà là thủ phủ của tỉnh, Phó Thập Đông không biết ở đâu có chợ hoa, anh hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Được, được, chúng ta đi tìm xem.”

Đồng thời anh cũng hơi bực mình vì sự bất cẩn của bản thân, vợ mình thích hoa như vậy sao anh không nghĩ đến việc dẫn cô đi đến chợ hoa?

Dò hỏi khắp đường, bọn họ mới tìm ra chợ hoa lớn nhất thành phố.

Vị trí nằm trong một con hẻm khiêm tốn.

Những người bán hoa đều là dân làng ở các làng lân cận, trên sạp hàng đơn sơ không có nhiều chậu hoa tươi, nhưng có vài người bán hoa giả làm thủ công.

Diệp Ngưng Dao kéo Phó Thập Đông đến một vài quầy hàng, không nhịn được mà thất vọng.

Ở đây hầu như bán mấy loại hoa mà trên núi Đào Tiên đều có, không có gì muốn mua cả.

“Chúng ta đi thôi, em đi dạo đủ rồi.”

“Bên trong còn có nhiều, không xem nữa sao?” Phó Thập Đông chỉ vào hướng không mấy sáng sủa phía trước.

Diệp Ngưng Dao vốn định nói “đừng xem”, nhưng vào lúc này, một luồng hơi thở yếu ớt phảng phất trước mặt cô, cầu xin cô giúp đỡ.

Hơi thở truyền đến từ cách đó không xa, cô nhìn chằm chằm phía trước, cau mày gật đầu: “Vậy chúng ta đi xem một chút.”

Theo hơi thở, Diệp Ngưng Dao dừng bước chân lại trước một gian hàng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 214



Nói là gian hàng, nhưng thực ra chỉ là một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao ngồi xổm bên đường ôm một chậu hoa sắp tàn, trên khuôn mặt buồn bã nhìn rất bắt mắt.

“Những bông hoa này bán như thế nào?”

Người đàn ông nghe tiếng thì ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cô muốn mua hoa của tôi à?”

“Anh không bán hoa sao?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm hoa lan trong tay anh ta, chỉ cảm thấy có chút không lý giải được vì sao anh ta hỏi vấn đề này.

Nếu không bán hoa thì ở chợ hoa chiếm gian hàng làm gì?

“Bán, bán, bán!” Người đàn ông kích động đứng lên, sau đó lại có chút bất an: “Cô gái, cô có biết đây là hoa gì không? Nó không dễ nuôi.”

Anh ta là một người yêu hoa, chậu hoa này có được nhờ rất nhiều mối quan hệ và rất nhiều tiền. Kết quả là nuôi vài ngày mà hoa sắp chết, biết không giữ nổi nên tranh thủ thời gian đi ra chợ hoa bán cho người nào nuôi được.

“Tôi biết, đây là hoa sen Tô Quan đài, một loại phong lan, giá bao nhiêu?” Thần sắc Diệp Ngưng Dao lãnh đạm, khá là kinh ngạc khi anh ta sẽ nói cho chính mình hoa này không dễ trồng.

Thấy đối phương là cao thủ trong nghề, ánh mắt người đàn ông sáng lên: “Cô gái, cô biết nhiều lắm. Cô có biết cách cho những bông hoa này sống không?”

“Nó thích môi trường ấm áp và cần bóng râm. Nó cần được tưới nước nhiều hơn và đất phải tốt.” Đối phương cũng là một người yêu hoa, Diệp Ngưng Dao biết bao nhiêu thì nói hết cho anh ta nghe.

Nghe xong lời này, lông mày người đàn ông càng nhíu sâu hơn, anh ta cũng nuôi dưỡng như vậy kia mà? Nhưng tại sao nó không thể sống tốt được?

“Cô có thể nuôi sống nó không? Nếu vậy, tôi sẽ bán cho cô.”

Chậu hoa lan này nếu để cho người đàn ông này tiếp tục nuôi thì chỉ có đường chết, Diệp Ngưng Dao kiên quyết gật đầu với anh ta: “Tôi sẽ nuôi nó, nó sẽ không chết, anh định bán nó với giá bao nhiêu?”

“Chỉ cần đưa tôi ba mươi là được, mang cả hoa và chậu đi.” Dù rất miễn cưỡng nhưng người đàn ông vẫn cầm chậu hoa đưa qua.

“Chà, tốt lắm.” Diệp Ngưng Dao hoàn toàn không biết giá thị trường của bông hoa là bao nhiêu, vì vậy cô lấy từ trong túi ra ba mươi xu và đưa cho anh ta, thấy như vậy thì Phó Thập Đông nhận lấy chậu hoa từ người đàn ông.

Đi ra khỏi chợ hoa, Diệp Ngưng Dao chạm vào những bông hoa với lá khô héo và rót vào một chút linh lực.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô không nỡ để người đàn ông của mình phải đi đi đi lại với chậu hoa trên tay.

“Chúng ta trở về đi, ngồi tàu một ngày em cũng có chút buồn ngủ.” Cô cố ý che miệng ngáp một cái để thuyết phục anh.

Ban đầu Phó Thập Đông còn muốn đưa cô đi dạo một lúc, nhưng nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, anh không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Bây giờ là giữa tháng chín, thời tiết đang dần dần trở nên mát mẻ hơn.

Khi hai người trở lại nhà khách, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần.

Phó Thập Đông ra ngoài mua thức ăn, Diệp Ngưng Dao đặt cây lan lên bàn và truyền một ít linh lực cho nó.

Giống lan này yêu cầu rất cao về đất và độ ẩm, xem ra người bán hoa phải tính toán rất nhiều mới vận chuyển được từ trong Nam ra.

Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Phó Thập Đông quay lại từ bên ngoài với một hộp cơm trên tay, tay kia cầm một thứ gì đó, khi anh đến gần, Diệp Ngưng Dao có thể nhìn thấy đó là gì.

Một chiếc mũ con hổ cho trẻ con?

“Anh lấy ở đâu vậy? Không phải anh mua đúng không?” Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, muốn lấy mũ từ trong tay anh ra nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy xấu hổ.

“Đúng vậy, nó rất dễ thương nên anh đã mua nó.” Phó Thập Đông đặt hộp cơm lên bàn, sau đó đội chiếc mũ hổ lên đầu Diệp Ngưng Dao, mỉm cười rạng rỡ.

Diệp Ngưng Dao cầm lấy chiếc mũ trên đầu, nhìn trái nhìn phải, cô rất thích.

Đầu hổ não hổ, đáng yêu quá!

Tình mẫu tử vô tình trong mắt người phụ nữ giống như một vì sao sáng, đẹp đến chói mắt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back