Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 200



“Được, cân cho tôi hai cân.” Người trong nhà nhiều như vậy, một con cá chạch cũng không đến hai lạng thịt.

Người bán hàng lấy con chạch từ trong giỏ ra, đặt lên bàn cân đưa cho anh, chỉ vào thùng rượu trắng dưới chân, cười thì thầm: “Tiểu huynh đệ, có muốn cân một chút rượu trắng không? Đây là thuốc bổ tự chế của tôi, rất tuyệt!”

Nói đến hai chữ cuối cùng, ông ấy không quên ném cho Phó Thập Đông một ánh mắt không thể diễn đạt bằng lời.

Đáng tiếc là Phó Thập Đông vẫn còn là một xử nam nên anh không hiểu ý nghĩa của nó, ban đầu anh không muốn mua, nhưng sau khi Diệp Ngưng Dao nghe đã thấy hứng thú.

Đại bổ là rượu bổ? Theo cảm nhận của cô, đây có lẽ cũng giống như rượu hoa đào, rất tốt cho cơ thể.

Vì vậy cô giật giật góc áo của người đàn ông: “Chúng ta đi mua một ít về đi, trong nhà không có rượu.”

“Được, được.” Phó Thập Đông lấy tiền ra, mua thêm ba cân rượu trắng cùng với con cá chạch quay về.

Về đến nhà, mấy người cùng nhau làm, Phó Thập Đông phụ trách làm cá chạch, Trang Tú Chi phụ trách thái thịt bằm, Diệp Ngưng Dao đi ra vườn rau cắt tỏi tây.

Vì được nuôi dưỡng bằng linh lực nên các loại rau và thuốc bắc trồng trong vườn rau của cô phát triển rất tốt, ngay cả tỏi tây cũng chắc và mềm.

Phó Viện giúp cô bỏ tỏi tây vào trong sọt trúc bên cạnh, tò mò hỏi: “Thím à, không phải là chúng ta muốn ăn sủi cảo sao? Làm sao mà ăn tỏi tây đây?”

“Chú của cháu nói buổi tối làm sủi cảo nhân tỏi tây cho chúng ta, thím cũng chưa ăn qua, không biết có ngon hay không.”

“Cháu cũng chưa ăn bao giờ.” Phó Viện nhìn chằm chằm vào tỏi tây trong giỏ, tưởng tượng bọc trong sủi cảo sẽ có mùi vị như thế nào.

Mọi người đều bận rộn với công việc của bản thân, một bữa tối thịnh soạn cuối cùng đã sẵn sàng.

Sủi cảo được nhồi hẹ, trứng và thịt lợn, ngoài ra Phó Thập Đông còn cho một ít thịt sò đỏ vào, ngoài đồ chua nhúng qua, trên bàn ăn còn có một nồi canh cá chạch hầm.

Sau khi mấy người đã yên vị, Phó Thập Đông rót giấm vào bát của Diệp Ngưng Dao và lũ trẻ, sau đó gắp một miếng bỏ vào bát của vợ, nói: “Ăn thử đi.”

Mỗi lần ăn cơm, miếng ăn đầu tiên của Diệp Ngưng Dao nhất định phải do người đàn ông này gắp, những người khác cũng đã thành thói quen, mỗi người đều vươn đũa gắp một chiếc sủi cảo ăn.

Kể từ khi kết hôn, Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân ngày càng giống một đứa trẻ chưa lớn, mọi mặt trong cuộc sống của cô đều do anh chăm sóc.

Cô đỏ mặt cầm sủi cảo lên nếm thử, ừm, tươi quá!

Ngoài ra còn có mùi thơm của thịt nữa nên là rất ngon!

“Làm sao vậy?” Phó Thập Đông chăm chú nhìn vợ, chờ cô cho ý kiến.

Diệp Ngưng Dao nuốt miếng sủi cảo xuống bụng, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với anh: “Không tệ, anh thật lợi hại! Món nào anh làm cũng rất ngon!”

Ngay sau đó, cô gắp một miếng bỏ vào bát anh, lễ phép nói: “Đừng chỉ nhìn em ăn, anh mau ăn đi.”

Tục ngữ có câu, sủi cảo ăn với rượu thì càng ngon, Diệp Ngưng Dao lấy ra loại rượu bổ mà cô mua ở chợ đen, rót cho bản thân và Phó Thập Đông mỗi người một ly, chỉ mới uống một ngụm cô đã ho sặc sụa.

Nồng độ của loại rượu này quá cao, chỉ một ngụm đã thấy cổ họng cay xè.

Phó Thập Đông vội vàng đưa canh cho cô: “Uống từ từ thôi.”

Sau khi nhấp vài ngụm canh, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt đẩy ly rượu của mình cho Phó Thập Đông, nói rằng cô không muốn uống.

Cay và sặc, uống dở quá!

Rơi vào đường cùng, Phó Thập Đông chỉ có thể lấy rượu của cô và rót vào cốc của mình để uống.

Canh cá chạch hầm hoàn toàn không có mùi đất, Trang Tú Chi ăn vài ngụm không nhịn được liền khen ngợi: “Đông Tử, em học ở đâu mà nấu ăn ngon như vậy?”

“Em tự nghĩ ra.” Người đàn ông cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích nhiều.

Mấy năm nay hai đứa nhỏ đang tuổi lớn, nhà không có tiền nên anh chỉ có thể suy đi tính lại để tối đa hóa giá trị của các loại nguyên liệu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 201



Do đó mới có một tay nghề như hôm nay.

Sau bữa ăn, ai cũng no nê.

Trong đêm oi ả, mỗi cử động nhỏ đều đẫm mồ hôi.

Sau khi Phó Thập Đông đưa Phó Niên đi tắm nước lạnh, anh trở về căn phòng của mình.

Không biết là do uống nhiều rượu hay do thời tiết quá nóng mà dù tắm nước lạnh xong thì người anh vẫn thấy khô nóng.

Những chiếc nhang muỗi tự chế của Diệp Ngưng Dao được thắp sáng trong phòng tối.

Mùi hương nhàn nhạt chậm rãi phảng phất trong không khí, Diệp Ngưng Dao ôm một quyển sách nằm ở trên giường, cô đã sớm ngủ say.

Phó Thập Đông đi tới và đặt cuốn sách sang một bên, sau đó cởi áo ra nằm xuống bên cạnh cô, bên ngoài tối đen như mực, nhưng dù sao anh cũng không thể ngủ được.

Một số nơi đột nhiên căng lên, có một xu hướng ngày càng tăng….

Diệp Ngưng Dao vẫn luôn chờ anh trở lại nên ngủ không được ngon lắm, cảm giác được có người trở về, cô mơ hồ mở to mi mắt, hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”

Nói rồi cô vô thức ngả vào vòng tay người đàn ông, tựa đầu vào ngực anh, cố tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.

Mùi thơm cơ thể thoang thoảng theo động tác của cô xâm nhập vào lỗ mũi người đàn ông, Phó Thập Đông nín thở ôm cô vào lòng, thỏa mãn.

Trời nóng như vậy mà bị anh ôm vào trong lòng nên rất khó chịu, Diệp Ngưng Dao ưỡn người muốn ngăn cản anh ôm mình, nhưng đổi lại là vòng ôm càng ngày càng mạnh mẽ.

Cơn buồn ngủ dần dần biến mất, Diệp Ngưng Dao dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không thấy nóng sao?”

Dưới ánh nến, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô sáng bừng động lòng người. Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ màu đỏ anh đào của cô, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể anh ngày càng cao.

“Vợ, hiện tại chúng ta hãy tạo ra một đứa trẻ đi.”

Ý nghĩ này giống như một con ngựa hoang lao ra khỏi lồng một cách không kiểm soát.

Anh vô ý thức tiến lên, khi Diệp Ngưng Dao cảm giác được chỗ kia nóng như thiêu đốt, cả người cô lập tức tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trước đó cô đã đọc qua truyện tranh, cô biết đó là cái gì….

Hơi thở của đối phương dần dần tăng lên, ánh mắt giao nhau như dán vào nhau, Diệp Ngưng Dao vô thức nuốt nước miếng.

Ánh mắt hung hăng của người đàn ông khiến người ta hoảng sợ.

Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng định nói gì đó, nhưng Phó Thập Đông đã cúi đầu, chặn lại tất cả những lời cô chưa kịp nói.

Diệp Ngưng Dao bị nụ hôn này làm cho sửng sốt, muốn tránh khỏi vòng vây của anh nhưng đổi lại bị anh công kích càng mạnh hơn.

Dần dần, cô giơ cánh tay mềm nhũn của mình vòng lên cổ anh, chịu đựng mọi sóng gió.

Đau đớn đến xé lòng truyền đến, cô không kìm được mà nức nở, vội cắn môi, oán hận nhìn nam nhân, trong mắt ướt át.

Đau quá! Tại sao lại đau như vậy?

Phó Thập Đông dừng lại, hôn lên mí mắt cô và nhẹ nhàng dỗ dành cô, đến khi cô gái nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm thì mới tiếp tục.

Dưới ánh trăng, đôi chân gầy guộc trắng nõn của cô đung đưa.

Người phụ nữ đã quen hơi cắn nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng van xin: “Nhẹ tay một chút.”

Nhưng làm thế nào mà chuyện này có thể nhẹ được? Phó Thập Đông chậm lại, vùi đầu gặm nhẹ vành tai cô, tiếng thở d.ốc nặng nề vang vọng bên tai, cực kỳ gợi cảm.

Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì trời đã nhá nhem sáng.

Diệp Ngưng Dao nằm đó, đầu nghiêng sang một bên, cô đã mất đi toàn bộ sức lực.

Người đàn ông nhìn tấm lưng tr.ắng n.õn mịn màng xinh đẹp có đường nét uyển chuyển, trong lòng còn có chút thực tủy biết vị.

Anh vươn tay v.uốt ve vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, trong lòng có chút chột dạ: “Vợ, em còn đau không?”

Diệp Ngưng Dao yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong nháy mắt như tơ, sau đó liền “Bang” một cái hất cánh tay của người đàn ông ra.

Cô bĩu môi, lại nằm trên gối, nhắm chặt mắt, lười nói chuyện với anh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 202



Chưa đầy một phút, cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Phó Thập Đông rút tay lại, xấu hổ sờ sờ mũi, biết vừa rồi bản thân đã đi quá xa.

Thật sự là lúc ấy anh không kiềm chế được…

Anh nhẹ nhàng đi xuống từ trên giường, anh đi tắm lại giúp vợ lau người, thu dọn xong mọi thứ trong nhà, anh miễn cưỡng cầm liềm đi ra ruộng lúa.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ say mới tỉnh lại, quần áo trên người cô đã bị người đàn ông thay bằng bộ đồ ngủ vải mềm mại.

Nhìn quanh bốn phía, cô định ngồi dậy, nhưng cơn đau ở thắt lưng buộc cô phải nằm lại trên giường đất một lần nữa.

Trong đầu đột nhiên hiện lên từng hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, thầm mắng Phó Thập Đông chính là đồ lưu manh!

Cô trông như thế này nên hôm nay cô không định ra ngoài.

Nghĩ đến việc một ngày không kiếm được một xu, trong lòng cô đã mắng người đàn ông đó ngàn lần.

Đồng thời, có chút muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, hóa ra tạo ra đứa bé lại phải khổ như vậy!

Lúc này, Phó Thập Đông đột nhiên hắt hơi một cái, đang cắt lúa mì thì dừng lại một chút, không biết nghĩ tới cái gì, trên miệng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười…

Mọi người trong cánh đồng đều đang khom lưng để cắt lúa mì, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh ngày hôm nay.

Kể từ khi Mạnh Nghênh Võ bị bắt đi, vị trí đội trưởng đội sản xuất đã bị bỏ trống.

Hiện tại đang là mùa thu hoạch vụ thu, tuy rằng trong đội tạm thời không có người chủ trì công việc, nhưng mà liên quan đến khẩu phần ăn nửa năm sau, cho nên lúc làm việc mọi người đều tương đối có ý thức.

Nhà họ Mạnh không có Mạnh Nghênh Võ nên gần đây tương đối trầm lắng.

Phan Quế Phân cuối cùng đã nhận ra sự thật và không còn nhờ em trai mình giúp đỡ nữa.

Bây giờ chỉ có hai người đàn ông trong gia đình, một người là cha của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Nghênh Hải đã bị thương ở chân hai năm trước và hầu như không thể đi lại chứ đừng nói đến làm việc.

Người còn lại là con trai của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Tiểu Vĩ, kể từ sau khi vụ của cha cậu bé xảy ra, cậu bé càng không muốn về nhà, đặc biệt là trong mấy ngày qua vào vụ thu hoạch thì càng không thấy bóng người.

Nhưng nếu không thu hoạch thì sẽ không có tiền, nghĩ đến khẩu phần ăn cho sáu tháng cuối năm, Phan Quế Phân chỉ có thể đến cầu cứu con gái nhỏ của mình.

Mạnh Nghênh Oánh hiểu rõ lý do bà ấy tới, trong lòng lập tức trợn trắng mắt, nhà họ Mạnh sa sút đối với cô ta càng không có giá trị, lại càng chướng mắt, cô ta không cần tiếp tục giả bộ.

“Mẹ, con là người đã có gia đình như bát nước hất ra ngoài, mẹ nhờ con giúp nhà họ Mạnh làm vụ thu hoạch, con sợ Giang Hoài sẽ có ý kiến với con.”

Trước khi đến đây, Phan Quế Phân đã có một kế hoạch rất toàn diện, đoán rằng cô ta có thể nói như vậy, vì vậy bà ấy mím môi và nói nhỏ: “Mẹ sẽ nói với Giang Hoài, đứa trẻ đó là một người tốt, nó không thể trơ mắt nhìn gia đình này chết đói được đúng không?”

“Mẹ tìm anh ấy làm cái gì? Có thời gian sao mẹ không tìm đứa cháu trai quý giá của mẹ đi làm đi!” Bảo cô xuống ruộng làm cho bọn họ, nghĩ thật là hay!

Cũng lười biện hộ, Mạnh Nghênh Oánh ngước mắt lên, tức giận nói: “Con sẽ không làm công việc đồng áng của nhà họ Mạnh, mẹ mau từ bỏ ý nghĩ đó đi.”

Phan Quế Phân không ngờ cô ta lại có phản ứng như vậy, cô gái nào sau khi kết hôn lại không giúp nhà mẹ đẻ? Điều này thực sự quá vô tâm.

“Sao con có thể ăn nói như vậy? Trước khi xảy ra tai nạn, anh trai con tốt với con như thế nào? Gia đình cũng không bắt con làm việc nặng nhọc. Con không thể giúp gia đình vượt qua khó khăn hay sao?”

Nói thật, cô ta vốn là một cô gái được cưng chiều mà lớn lên, mà giờ lại quay mặt đi không nhận ai, cô ta chẳng phải là con sói mắt trắng hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 203



“Mạnh Nghênh Võ tự làm tự chịu. Mẹ có thể đổ lỗi cho bản thân anh ta vì đã không thể quản được miếng thịt trên người sao?” Bây giờ, người trong làng khi nhìn thấy nhà họ Mạnh bọn họ, ai cũng chỉ trỏ và xem như trò cười. Cô ta nên đổ lỗi cho ai khi cô ta bị liên lụy đây?

Mà tất cả những bức thư pháp và bức tranh cổ mà cô ta vất vả tìm được đều bị tịch thu vì Mạnh Nghênh Võ.

Chỉ nghĩ về nó thôi đã làm cho cô ta có một bụng tức!

Phan Quế Phân bị con gái nhỏ làm cho tức giận thiếu chút nữa là ngất đi, chỉ tay vào cô ta một hồi, nhưng cuối cùng vẫn bất lực bỏ đi.

Sau khi tiễn Phan Quế Phân đi, Mạnh Nghênh Oánh bực bội đi lại trong phòng vài vòng, nhưng năng lượng phiền muộn trong lòng cô ta dù thế nào cũng không thể tiêu tan.

Trước đây có Mạnh Nghênh Võ, cô ta không phải làm bất kỳ công việc bẩn thỉu nào để có được từng xu.

Mà cô ta là người muốn giữ mạng, ở thời đại này, cô ta chưa bao giờ dám tham gia đầu cơ kinh doanh, cô ta chỉ mua một số bức thư pháp và tranh cổ từ bãi phế liệu để sống một cuộc đời chiến thắng,sau này, bởi vì cô ta là để mắt đến Giang Hoài, cô ta càng không có ý định kinh doanh.

Hiện tại ở thôn Đại Oa không có người chống lưng, mà Giang Hoài ở thôn họ Dư, đến cả chim còn không thèm ỉa cũng không thể tự bảo vệ mình, cái này không phải chuyện vớ vẩn, cô ta không nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, thật sự là không thể duy trì cuộc sống của bản thân.

Kiếp trước cô ta là một blogger làm đẹp, có xưởng mỹ phẩm của riêng mình, sau nhiều lần suy nghĩ, trong lòng cô ta nảy ra một ý tưởng.

Nằm trên giường hồi lâu, cảm thấy khá hơn nhiều, Diệp Ngưng Dao mới xoa eo đứng dậy.

Thức ăn trên bàn đã nguội, cô cầm tờ giấy bạc được ép dưới nắp cơm lên, một dòng chữ xộc xệch hiện ra.

[Vợ, thực sự xin lỗi em! Có món trứng sữa yêu thích của em ở trong nồi, buổi tối khi quay về anh sẽ làm bánh bao nhân thịt mà em yêu thích.]

Những lời này của anh khiến Diệp Ngưng Dao muốn bật cười, anh biến cô thành như thế này, lại còn dùng bánh bao để dụ dỗ người khác, cô giống một đứa ngốc chỉ biết ăn hay sao?

“Lộc cộc” một tiếng, ngay lúc này cái bụng vốn đã đói kêu lên một tiếng không đúng lúc. Diệp Ngưng Dao cúi đầu nhìn đồ ăn chằm chằm, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Cô đi vào bếp, không chút thất vọng lấy bát canh trứng trong nồi ra, quay trở lại bàn ăn.

Buổi tối khi đi làm về, Phó Thập Đông đẩy cánh cửa gỗ trong sân nhỏ ra nhìn thấy vợ mình đang ngồi dưới gốc cây đào hái rau, cô không có vẻ tức giận, vì vậy anh yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay cầm lấy rau, chủ động nhặt lên.

“Vợ, em đã đỡ hơn chưa?”

Thật ra lúc anh trở về, Diệp Ngưng Dao cũng biết chuyện, nhưng chuyện tối qua, gặp lại cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, đành cúi đầu giả vờ như đang làm việc.

Lúc này, lời nói vô liêm sỉ của người đàn ông lập tức khiến cô đỏ mặt.

Cô quay đầu sang một bên cắn chặt môi, chỉ ngây người nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi xấu hổ này như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng vô cùng xinh xắn, thấy cô không trả lời, Phó Thập Đông đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi cô, ôn nhu dỗ dành: “Mệt thì vào trong nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc là được, được chứ?”

Người đàn ông chỉ cần nếm được một chút là sẽ tiến bộ vượt bậc trong việc dỗ dành phụ nữ.

Vốn dĩ Diệp Ngưng Dao không định dễ dàng tha thứ cho anh, cho nên dù thế nào cô cũng phải thỏa thuận với anh.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng cô lại ấm áp, thân thể nhỏ bé tối hôm qua bị quăng quật kịch liệt giống như cũng bớt khó chịu.

Nỗi uất ức trong lòng biến mất, cô chợt cảm thấy bối rối và bất lực khi nhìn ánh mắt trìu mến của người đàn ông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 204



Cố tình không để ý tới ánh mắt của anh, Diệp Ngưng Dao vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú kia ra, ấp úng nói: “Vậy anh từ từ hái đi, em đi tìm Viên Viên.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy và bỏ chạy, mặc kệ người đàn ông có điều gì muốn nói hay không.

“…” Nhìn bóng lưng của vợ mình, Phó Thập Đông bưng rau trong tay, chỉ có thể nuốt hết những lời tâm huyết vào trong lòng.

Thành phố Bắc Kinh.

Khoảng thời gian gần đây, ngoài thời gian đi huấn luyện quân đội, mỗi khi có thời gian Diệp Ngưng Viễn thường về nhà xoa dịu hai vợ chồng già, đặc biệt là mẹ anh, nếu tức giận quá, có thể bà ấy sẽ mua vé tàu đến làng Đại Oa, đến lúc đó việc em gái tự quyết định kết hôn sẽ không thể giấu được.

Vào chủ nhật, trong khi nữ sĩ Tiền Thục Hoa và bạn bè của bà ấy đi bộ đường dài để thư giãn, Diệp Ngưng Viễn cuối cùng cũng được tự do làm một ít việc riêng.

Chợt nhớ ra nhiệm vụ em gái giao cho vẫn chưa hoàn thành, anh ấy tìm thấy một chiếc túi vải trong hành lý mang về từ làng Đại Oa và vội vã ra khỏi nhà.

Địa chỉ mà Diệp Ngưng Dao cho anh ấy nằm trong một con hẻm ở phía tây thành phố.

Cầm tờ giấy tìm địa chỉ trong tay, Diệp Ngưng Viễn gõ gõ cánh cửa gỗ sơn son đỏ, một lúc lâu sau, cánh cửa mới nhẹ nhàng mở ra.

“Anh tìm ai?” Mạc Vãn Hề nhìn người quân nhân ngoài cửa, chỉ cảm thấy anh ấy nhìn qua rất quen mắt.

“Xin chào, tôi đang tìm đồng chí Mạc Vãn Hề.” Lúc này, Diệp Ngưng Viễn cũng đang nhìn cô ấy mà đánh giá, người phụ nữ còn trẻ nhưng cô ấy rất trưởng thành.

Nếu không phải ở trong quân đội nhiều năm như vậy, ánh mắt sắc bén của cô ấy nhất định sẽ không thể cải trang thành như vậy.

Khi nghe nói rằng anh ấy đang tìm kiếm chính mình, Mạc Vãn Hề càng trở nên khó hiểu hơn, cô ấy hơi cau mày và hỏi: “Là tôi, anh là ai?”

Không ngờ cô ấy lại là người mà anh ấy đang tìm, Diệp Ngưng Viễn vén vành mũ lên, lễ phép cười nói: “Tôi là anh trai của Diệp Ngưng Dao, Diệp Ngưng Viễn, em ấy ấy nhờ tôi đến đưa đồ.”

Đưa túi vải trong tay, cánh tay cường tráng hợp với lòng bàn tay xương xẩu tạo thành một đường thẳng, Mạc Vãn Hề cụp mắt nhìn ngón tay thon dài của anh ấy, cầm lấy đồ vật: “Cảm ơn, tôi đã nhận được.”

Diệp Ngưng Viễn thu tay về, đứng thẳng lên, vốn tưởng rằng cô gái trước mặt sẽ khách khí với mình, nhưng khi cầm lấy đồ vật, lui về phía sau hai bước đã đóng cửa gỗ lại…

Anh ấy không thể tin nổi mà chớp chớp mắt, ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết nên đi hay ở, trầm mặc mấy giây, thấy cửa gỗ không có mở ra, anh ấy sờ mũi một cái, xoay người rời đi.

Lúc này, bên trong cánh cửa gỗ sơn son đỏ, Mạc Vãn Hề đang dựa vào cửa, khuôn mặt nghiêm túc bình thường hiện lên hai vệt đỏ.

Giống như Mạc Tiểu Thanh đã nói, lý do chính khiến Mạc Vãn Hề không kết hôn là vì cô ấy là một người rất thích khuôn mặt đẹp, chính xác hơn, cô ấy là một người thích tay đẹp và nghiêm túc.

Vừa rồi khi cô ấy nhìn thấy đôi tay của Diệp Ngưng Viễn, đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm cô ấy trải qua cảm giác trái tim rung động.

Che gò má nóng bỏng, Mạc Vãn Hề nhẹ nhàng thì thầm: “Anh ta tên là Diệp Ngưng Viễn…”

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua vụ thu hoạch mùa thu.

Sau khi tích lũy cả mùa hè, pháp khí trong cơ thể Diệp Ngưng Dao đã biến thành màu cam, chỉ còn cách một bước là có thể phát ra ngọn lửa đỏ rực.

Các loại thảo mộc trước đây trồng trong vườn rau đã thu hoạch được một ít.

Nghiêm túc nhớ lại những cuốn sách y học đã đọc, cô chọn một vài loại thảo mộc khô và nghiền chúng theo tỷ lệ. Đây là việc tốn sức, mỗi lần làm thuốc thì ngày hôm sau cánh tay cô như đồ bỏ đi.

Tiếp theo, lấy mật ong ra khỏi chai bỏ vào theo số lượng thảo mộc.

Mật ong được những con ong nghệ trên núi tạo ra, nó thơm và có chất lượng cao.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back