Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 220



Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Diệp Ngưng Dao, một đóa hoa c.ắm vào một đống phân bò như thế này, thật sự rất đau lòng!

“Cô luyện chế những đan dược này cũng không dễ dàng, mỗi một viên tôi lại cho cô thêm năm xu.”

“Hả?” Diệp Ngưng Dao bị thao tác thần kỳ của anh ta làm cho kinh ngạc, cô đã từng nghe qua người mua mặc cả, đây là lần đầu tiên gặp được người nâng giá lên.

Nghĩ đến anh ta làm như vậy là vì thể diện của Mạc Vãn Hề, cô nhanh chóng từ chối: “Không cần, anh không cần giúp tôi vì thể diện của chị Vãn Hề, chỉ cần trả đúng giá là được.”

Phó Thập Đông nhìn thấy hết mọi thứ ở trong mắt nhưng vẫn luôn giữ im lặng.

Một người đàn ông hiểu rõ một người đàn ông nhất và anh biết chính xác đối phương đang nghĩ gì.

Không nghĩ đến sau khi một Giang Hoài rời đi, một Cao Thiên Vũ khác lại xuất hiện.

Để không tỏ ra nhỏ mọn trước mặt vợ mình, anh chỉ có thể tự tiêu hóa cơn ghen của mình.

Đơn hàng này dễ dàng kiếm thêm một nghìn đồng.

Ra khỏi nhà khách, Diệp Ngưng Dao chạm vào túi xách, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Phó Thập Đông cũng lặng lẽ sờ túi trên vai, trong đó có ba trăm nhân dân tệ mà anh đã kiếm được trong khoảng thời gian này.

Ban đầu, anh muốn tạo bất ngờ cho vợ, nhưng bây giờ anh không thể lấy nó ra.

Ba trăm và một ngàn có vẻ là chênh lệch hơi lớn, nghĩ đến thỏa thuận với Diệp Ngưng Viễn trong một năm, anh mím chặt môi, tự nhủ bản thân nhất định phải cố gắng hơn…

Trường tiểu học xã sẽ tổ chức tổng dọn vệ sinh vào mỗi thứ sáu hàng tuần.

Hôm nay chủ nhiệm lớp một không có ở đây, Mạnh Nghênh Oánh dẫn bọn trẻ đi dọn dẹp.

Mặc dù không dễ dàng như công việc mà Mạnh Nghênh Võ giao, nhưng môi trường chung của trường học sạch sẽ và ngăn nắp hơn nhiều so với trong làng, Mạnh Nghênh Oánh khá hài lòng với công việc hiện tại.

Kể từ khi dính dáng đến Bùi Tùng Quốc, cô ta càng ít quan tâm đến việc dỗ dành Giang Hoài.

Rõ ràng là ở bên ngoài không sạch sẽ, vì sao cô ta lại phải chịu thua?

“Giáo viên Mạnh, khi nào thì lớp cô lau kính? Tôi muốn mượn giẻ lau.” Cô chủ nhiệm lớp thứ hai đi tới, cười xin giúp đỡ.

“Dọn dẹp lớp học trước rồi đến trưa mới lau, có thể dùng hai miếng trước.” Để ra dáng một giáo viên, Mạnh Nghênh Oánh cố ý búi tóc cao, nhìn có vẻ đoan trang không đến mức thiếu sức sống.

Trong lớp học, Phó Niên đang dùng cây lau nhà để lau sàn nhà. Là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, cậu bé phải làm tất cả những công việc nặng nhọc.

Theo cách nói của Mạnh Nghênh Oánh, người tài giỏi thường phải làm nhiều việc.

Ngay khi Phó Niên lau xong một hàng trên mặt đất, hai tay Mạnh Nghênh Oánh ôm ngực đá văng thùng nước bẩn, nói: “Học sinh Phó Niên, nước bẩn rồi, đi lấy thùng mới đi.”

Có thể tự tay làm khó mấy đứa trẻ nhà họ Phó thì thật là tuyệt vời, cô ta thấy rằng trở thành một giáo viên thật đáng giá.

Lẳng lặng đặt cây lau nhà xuống, Phó Niên chậm rãi đi đến cửa lớp, cầm xô nước đi ra ngoài, đầu cũng không ngẩng lên.

Thời buổi này, ở trường học vẫn phải lấy nước ở giếng nước, chưa có nước máy.

Một số học sinh đứng bên giếng xếp hàng lấy nước một cách trật tự.

Sau khi đổ nước bẩn ra ngoài, cậu bé cầm một cái thùng đứng sau đám đông, hai mắt mở to và có chút sững sờ.

Gần đến lượt cậu bé lấy nước, Thạch Siêu thở hồng hộc từ xa chạy tới trước mặt cậu bé: “Anh ra sau đi, tôi lấy chậu nước trước.”

Mặc dù bình thường Phó Niên im lặng, nhưng có một số nguyên tắc cậu bé sẽ không bao giờ nhượng bộ, cậu bé đứng thẳng người không nhúc nhích, bởi vì Thạch Siêu còn trẻ và lùn, cho dù cậu bé có đẩy thế nào cũng không thể đẩy người ra xa.

Thường được người lớn ở nhà chiều chuộng, Thạch Siêu đột nhiên cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục trước mặt mọi người nên cầm chậu rửa mặt ném vào người Phó Niên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 221



Điều này khiến lũ trẻ xung quanh sợ hãi, mọi người nhanh chóng tránh ra, tất cả đều sợ vô tình liên lụy đến mình.

“Đồ ngu ngốc này! Còn ở chỗ này giả điếc nữa hả, tôi giết anh!”

Nếu chỉ là đánh nhau, Phó Niên cũng sẽ không quan tâm cậu bé nhiều như vậy, dù sao cậu bé cũng lớn hơn đối phương rất nhiều. Nhưng người này hết lần này đến lần khác đập chậu nước vào đầu cậu bé, ngay cả người hiền nhất cũng có lúc phát cáu.

Ngay khi Thạch Siêu chuẩn bị đập cái chậu xuống lần nữa, Phó Niên đã nắm lấy tay cậu bé, từ “cút” đột nhiên mạnh mẽ thoát ra khỏi miệng cậu bé.

Lời này vừa nói ra, cậu bé và Thạch Siêu đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Thạch Siêu chạy về phía lớp học như thể cậu bé đã nhìn thấy một con ma.

Phó Niên mím môi hồi lâu mới định thần lại, cậu bé cẩn thận thử thốt ra từ “cút” một lần nữa, rõ ràng lưu loát, không phải ảo giác.

Niềm vui từ từ dâng lên trong đáy mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, những người phía sau hối thúc cậu bé nhanh chóng đi lấy nước, cậu bé dùng ngón tay run run ném gầu xuống giếng, nhìn nước bắn tung tóe trong giếng rồi hít lấy một hơi thở sâu…

Khi cậu bé cầm cái xô quay trở lại lớp học, cả lớp đồng loạt nhìn cậu bé, có chút im lặng không được tự nhiên.

Thấy đứa trẻ đã trở lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức cúi mặt xuống, nghiêm giọng khiển trách: “Phó Niên, lại đây! Tại sao lại bắt nạt bạn học?!”

Phó Niên đặt cái xô sang một bên chậm rãi bước đi, Thạch Siêu đang trốn sau lưng Mạnh Nghênh Oánh và cười hả hê khi người khác gặp họa.

“Em…” Cậu bé thốt ra một âm thanh duy nhất, sau đó khua tay múa chân ra hiệu [không bắt nạt cậu ấy].

Đứa trẻ này thực sự có thể nói chuyện sao?

Mạnh Nghênh Oánh sửng sốt, châm chọc nói: “Ý của em là? Cô không hiểu.”

Cô ta hếch cằm, cụp mí mắt nhìn người, khác hẳn với hình ảnh dễ gần trước đây của cô ta.

Những đứa trẻ xung quanh đều im lặng, không dám thở mạnh.

Phó Niên nhìn cô ta chăm chú, sự sắc bén trong mắt cậu bé rất giống với Phó Thập Đông, nhưng vì tuổi còn trẻ và sức răn đe có hạn, Mạnh Nghênh Oánh chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây.

Bước lên bục, Phó Niên cầm một viên phấn viết lên bảng: [Tôi không có bắt nạt cậu ấy].

Viết xong, cậu bé đặt phấn xuống, lẳng lặng đứng ở nơi đó, toàn thân mang theo một tia cố chấp.

Đối với Mạnh Nghênh Oánh, sự thật không quan trọng, chỉ cần thấy người nhà họ Phó đau khổ là cô ta vui vẻ.

“Lúc này còn nói dối hay sao? Mau nhìn Thạch Siêu đang khóc đây này! Cha mẹ em giáo dục em như thế nào? Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn* mà, về nhà viết bản tự kiểm điểm dài 500 chữ, ngày mai giao cho cô, bây giờ đi ra ngoài đứng cho cô!”

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 222



“Đến đây cãi lại giáo viên, em học lớp nào? Gọi giáo viên chủ nhiệm lại đây!”

Vì lớp một và lớp hai không ở cạnh nhau nên Phó Viện không hề biết giáo viên dạy toán mới là Mạnh Nghênh Oánh, bây giờ cô ta lại tự xưng là giáo viên, suýt chút nữa thì ngu người, cô bé không hiểu sao một người phụ nữ độc ác như vậy mà lại trở thành giáo viên của bọn họ.

“Mặc kệ tôi học lớp nào, dù sao cô cũng không thể bắt nạt anh trai tôi, còn dám gây khó dễ người khác, tôi liền nói cho chú và thím của tôi biết!”

Trong lòng Phó Viễn, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao là những người quyền lực nhất trên thế giới, bọn họ cũng là chỗ dựa của cô bé, bây giờ chỉ có thể đưa bọn họ ra để dọa người.

Đáng tiếc, khi Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy điều này thậm chí còn tức giận hơn.

Làm thế nào cánh tay có thể được xoắn qua đùi. Cuối cùng, Mạnh Nghênh Oánh đã gọi cho giáo viên chủ nhiệm của lớp thứ hai và nhân việc Phó Niên không thể nói rõ mà bóp méo sai sự thật.

Kết quả là hai anh em bị phạt đứng ở ngoài lớp cho đến khi tan học mới có thể rời đi.

Sau khi bị oan như vậy, Phó Viện vừa bước vào nhà đã bật khóc.

Phó Niên đi theo sau, cau mày thật chặt, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện biểu cảm của cậu bé có chút tự trách.

Thấy bọn họ một người khóc trở về, một người thì sắc mặt âm trầm, Diệp Ngưng Dao tiến lên, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Hai đứa ở trường học xảy ra chuyện gì sao?”

Cuối cùng khi nhìn thấy người thân của mình, Phó Viện càng khóc to hơn: “Thím ơi, Mạnh Nghênh Oánh đó bắt nạt người! Cô ta muốn báo thù chúng cháu!”

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ngưng Dao mang theo hai đứa bé đến ghế mây trong sân hỏi rõ ràng.

Lúc này, Phó Thập Đông và Trang Tú Chi cũng đi ra khỏi phòng. Trang Tú Chi thấy con gái khóc như vậy, trong lòng đau xót: “Viên Viên, đừng khóc nữa, nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra vậy hả?”

Được nhiều người quan tâm như vậy, Phó Viện hít một hơi thật sâu kể lại chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí còn nghiến răng khi nhắc đến Mạnh Nghênh Oánh.

Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mày.

Người phụ nữ đó thực sự xứng đáng là nữ chính trong sách, vậy mà cô ta lại đi làm giáo viên ở trường tiểu học? Lợi hại thật đấy!

Phó Niên không phải là đứa trẻ sẽ bắt nạt người khác, vì vậy Mạnh Nghênh Oánh có tâm tư gì không cần nghĩ cũng biết.

Cô nhìn Phó Niên, kiên quyết hỏi: “Nói cho thím biết giữa cháu và bạn học đã xảy ra chuyện gì? Nếu là lỗi của cô giáo, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu đòi lại công bằng.”

Đầu tiên Phó Niên nhìn Phó Thập Đông, sau đó quay đầu cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, dưới sự chú ý của mọi người, cậu bé mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt đột nhiên mở ra: “Con… không…”

Chỉ là hai từ đơn giản, nhưng tất cả mọi người có mặt đều sững sờ và kinh ngạc.

Trang Tú Chi nước mắt lưng tròng tiến lên ôm lấy con trai: “Cuối cùng con… Con rốt cuộc cũng có thể nói chuyện rồi!”

Phó Niên đứng thẳng người, hai giây sau ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con yêu thương nhau này, Diệp Ngưng Dao cũng bị lây nhiễm, cô vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, nắm chặt tay anh.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Phó Thập Đông quay đầu bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Hôm nay có thể phun ra một hai chữ đã là một tiến bộ lớn đối với Phó Niên.

Trong sách, vài năm sau, Phó Niên gặp nạn, lúc đó bởi vì cậu bé không biết nói nên lúc đầu lính cứu hỏa không tìm thấy cậu bé, cuối cùng cậu bé bị chôn vùi trong biển lửa.

Diệp Ngưng Dao tin rằng theo thời gian, cậu bé sẽ có thể nói một câu hoàn chỉnh như một người bình thường, sẽ không để số phận lặp lại sai lầm như vậy…

Phó Niên sẽ không viết bản tự kiểm điểm dài 500 từ mà Mạnh Nghênh Oánh yêu cầu .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 223



Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đích thân đưa hai đứa nhỏ đến trường học, muốn gặp Mạnh Nghênh Oánh, xem cô ta thực sự muốn gì?

Biết rằng bọn họ sẽ đến, Mạnh Nghênh Oánh không biểu hiện quá ngạc nhiên. Trong phòng làm việc, cô ta ngồi trên ghế, trong tay bưng một tách trà, nhẹ nhàng thổi bay những lá trà trôi nổi trên mặt nước, tràn đầy phong cách.

“Hai người là người nhà của Phó Niên sao? Tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Ngưng Dao bị dáng vẻ của cô ta làm cho tức đến muốn cười. Hai người bọn họ ở cùng một thôn, chỉ có một người da mặt dày như vậy mới có thể giả vờ không quen biết nhau.

“Hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi xem rốt cuộc Phó Niên và Phó Viện đã làm sai điều gì, vì sao lại bắt bọn nhỏ chịu phạt?”

Ngoài bọn họ, còn có hai ba giáo viên trong văn phòng.

Mạnh Nghênh Oánh chậm rãi đặt cốc trà xuống, cười như không cười nhìn Diệp Ngưng Dao: “Phó Niên không chỉ đánh bạn cùng lớp mà còn nói dối. Là một giáo viên, tôi có trách nhiệm giáo dục cậu bé thật tốt. Phó Viện xúc phạm giáo viên. Ngày hôm qua toàn bộ học sinh lớp một đã nghe thấy, học sinh như vậy nên quản giáo kĩ hơn. Những ngày này tôi định sẽ về thăm gia đình, tôi thực sự không biết cha mẹ đã giáo dục con cái như thế nào?”

Sau lời buộc tội này, trái tim Trang Tú Chi run lên bần bật, cô ấy vừa định chửi thì Diệp Ninh Dao đã kịp thời nắm lấy cánh tay cô ấy.

Trong mỗi lớp đều có mấy đứa trẻ ngỗ nghịch hay bắt nạt bạn học, bởi vì tuổi tác và thể chất nên Phó Niên khá nổi tiếng trong trường, nhưng không nghe nói đứa trẻ này là loại học sinh chuyên bắt nạt người khác vậy nhỉ?

Các giáo viên khác trong văn phòng đều dựng lỗ tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mọi người đều muốn xem giáo viên mới sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.

Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó cười rồi đi tới: “Nếu cô cho rằng Phó Niên nhà tôi nói dối, sao không gọi hai đứa bé lại đây đối chất rõ ràng. Cô là giáo viên, cô không thể chỉ nghe câu chuyện từ một phía đúng không?”

Tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Thạch Siêu là một đứa trẻ hay nói dối, Mạnh Nghênh Oánh không lo lắng cậu bé sẽ trì kéo chân sau cô ta, vì vậy cô ta đã gật đầu đồng ý để thuyết phục đám đông.

Năm phút sau, trong lớp học có hai đứa trẻ đứng cạnh nhau, Thạch Siêu lén nhìn phụ huynh của Phó Niên, trong lòng hoảng sợ.

Cậu bé không phải sợ hai người phụ nữ này, mà là sợ Phó Thập Đông sẽ đến.

Ai có thể nghĩ rằng một vấn đề tầm thường như vậy mà người lớn lại biết? Rõ ràng lúc trước bắt nạt tên đần độn kia cũng không sao.

“Thạch Siêu, nói cho phụ huynh của Phó Niên biết ngày hôm qua Phó Niên đã bắt nạt em như thế nào?”

Dưới sự mong đợi háo hức của Mạnh Nghênh Oánh, Thạch Siêu nuốt nước bọt và ấp úng nói: “Cô giáo, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ngày hôm qua Phó Niên không có bắt nạt em.”

“Em nói cái gì?!” Mạnh Nghênh Oánh theo bản năng cao giọng, thiếu chút nữa bị tiểu tử này làm cho tức chết: “Ngày hôm qua em không có nói như vậy, đừng sợ, nói thật đi!”

Cô ta không hiểu vì sao tiểu tử này đột nhiên lại thay đổi lời nói.

“Cô giáo, những gì em nói đều là sự thật.” So với Phó Thập Đông có nắm đấm sắt đáng sợ, cậu bé thà bị giáo viên mắng còn hơn.

Chỉ có thể nói, hình tượng đáng sợ của Phó Thập Đông đã ăn sâu vào lòng mọi người, Diệp Ngưng Dao cũng không hiểu tại sao đứa trẻ này lại nói như vậy, có chút khó chịu khi chuẩn bị một bụng đầy bản nháp đột nhiên lại không có tác dụng gì.

Phó Niên quay đầu nhìn Thạch Siêu, cau mày rồi thả lỏng, cuối cùng cúi đầu không nói lời nào.

Hiện tại các bên đều đã phủ nhận, Mạnh Nghênh Oánh dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể thừa nhận.

Đáng tiếc, Diệp Ngưng Dao không định dễ dàng bỏ qua cho cô ta: “Giáo viên Mạnh, nếu là hiểu lầm thì không cần viết bản kiểm điểm năm trăm chữ nữa phải không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 224



Trước mặt mọi người, Mạnh Nghênh Oánh rất bẽ mặt, nhưng cô ta vẫn phải gật đầu thừa nhận: “Không cần viết bản kiểm điểm dài năm trăm từ nữa.”

Sau đó, cô ta nghiêm khắc nói với hai đứa trẻ: “Các em về lớp đi.”

“Đợi đã! Ngày hôm qua Phó Niên và Phó Viện bị phạt đứng không có lý do. Cô có nên cho tôi một lời giải thích không?”

Nhìn thấy sự bướng bỉnh không muốn buông tha của cô, Mạnh Nghênh Oánh vô cùng tức giận và không quan tâm đến hình tượng giáo viên của cô ta: “Tôi có thể giải thích cho cô thế nào? Tôi không có lời giải thích nào ở đây hết. Nếu cô không phục thì có thể đến gặp hiệu trưởng!”

Ở thời đại này làm giáo viên cũng không phải là một việc dễ dàng, chỉ cần sơ suất một chút là dễ bị đánh, thường thì bọn họ sẽ không cứng rắn với phụ huynh học sinh, ít phụ huynh nào để ý đến việc giáo dục, điều này có hình thành sự hài hòa của thầy cô và phụ huynh.

Thật sự là hiếm thấy một cảnh tượng đối chọi gay gắt như hôm nay, một số giáo viên khác trong lớp cũng không ngồi yên được, chạy tới khuyên nhủ Diệp Ngưng Dao: “Vị phụ huynh này, cô xem tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nghĩ giáo viên Mạnh cũng biết bản thân đã làm việc sơ suất, nếu cô là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, lần này xin hãy tha thứ cho cô ấy.”

Trường tiểu học xã là trường gần làng Đại Oa, dù sao thì Phó Niên cũng sẽ tiếp tục học ở đây nên cũng phải để mặt mũi cho những giáo viên khác.

Diệp Ngưng Dao nhìn về phía giáo viên đang thuyết phục và cho đủ mặt mũi: “Ồ…. Vậy thì tôi sẽ nghe lời cô, không so đo với cô ấy nữa.”

“Tuy nhiên, qua sự việc ngày hôm nay, tôi nhận thấy trường học dù tốt đến đâu cũng có những trường hợp không tốt. Trẻ em được giáo dục bởi những người như vậy thực sự rất đáng lo ngại.”

Rõ ràng trong lời nói ám chỉ ai thì mọi người đều biết, Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi, hoàn toàn mất đi lý trí: “Đã nói như vậy thì lập tức chuyển trường khác đi, học sinh như vậy tôi không dạy nổi!”

Thật ra Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đến đây là có mục đích khác, đó là để cho Phó Niên nhảy lớp.

Tuy bình thường Phó Niên phản ứng có chút chậm chạp, nhưng cậu bé lại cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi dùng linh lực sương sớm, năng lực này dần dần được bộc lộ ra.

Trước kia cho cậu bé học lớp một, ban đầu chỉ mong cậu bé dần hòa nhập với cuộc sống tập thể, nhưng giờ lại gặp phải Mạnh Nghênh Oánh không có đạo đức nhà giáo, chuyện nhảy lớp càng phải làm nhanh.

“Chuyển trường là không thể, nhưng với năng lực của cô, cô đúng thật là dạy không nổi đứa trẻ nhà chúng tôi.”

Diệp Ngưng Dao không thèm để ý đến cô ta đang tức giậm chân, dù sao thì ánh mắt của mọi người rất sắc bén, cô ta không có tu dưỡng bản thân trong việc dạy dỗ và giáo dục, cô ta không xứng làm giáo viên.

Thấy bọn họ sắp rời đi, Mạnh Nghênh Oánh cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Nếu như Phó Niên chuyển đến lớp hai, cô ta sẽ là giáo viên dạy toán ở lớp hai, cô ta sẽ đấu với nhà họ Phó đến cùng!

Từ nơi đó đi ra, Diệp Ngưng Dao đưa Phó Niên đến văn phòng hiệu trưởng, vừa hay Bùi Tùng Quốc cũng ở đó. Sau vài lời xã giao, Diệp Ngưng Dao tiết lộ mục đích của mình, nhưng Bùi Tùng Quốc cũng không biết chuyện đã xảy ra hôm qua và vừa rồi.

Nghe nói Phó Niên muốn nhảy lớp, anh ta nhướng mày đánh giá người tới, có chút không thể tin được.

Đứa nhỏ này mặc dù đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng căn bản không có căn cơ, mới nhập học mấy ngày đã muốn nhảy lớp sao?

“Mọi người muốn nhảy lớp đến lớp mấy?”

Dựa theo tuổi của Phó Niên, hiện tại cậu bé đã học năm thứ hai trung học cơ sở, Trang Tú Chi và Diệp Ngưng Dao nhìn nhau, lấy giọng thương lượng nói: “Chúng tôi muốn nhảy lên lớp bốn.”

“Lớp bốn sao?” Bùi Tùng Quốc không nhịn được mà kinh ngạc: “Nếu nhảy lên lớp bốn, bài kiểm tra cuối học kỳ một của lớp bốn phải làm gấp đôi, cậu bé có thể làm được không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back