Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 190



Khi Nguyễn Khê chạy lên dốc núi thì Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã dừng lại ở phía trước.

Nguyễn Trường Phú thả Nguyễn Hồng Binh xuống và đứng nghỉ ngơi, ông ta nheo mắt nhìn sang Lăng Hào đang đi lên dốc núi, thuận miệng hỏi một câu: “Người đó là ai thế?”

Phùng Tú Anh làm sao biết được, bà ta tiếp lời: “Chắc là bạn thân con bé quen được.”

Nguyễn Trường Phú đứng đợi một lát, lại nói tiếp: “Để nó ở dưới quê lâu quá nên không có chút tình cảm gì với chúng ta hết, nó đối xử với mình còn không bằng một thằng nít ranh trong thôn, em trông tụi nó bịn rịn quyến luyến chưa kìa.”

Phùng Tú Anh nói: “Con bé đã lớn đến vậy rồi, e là không thể thân thiết được nữa.”

Nguyễn Trường Phú hít vào một hơi: “Cũng không trông mong gì nó sẽ thân thiết với chúng ta, nó không oán trách đã là tốt lắm rồi. Từ lúc trở về gặp mặt tới giờ, nó không chịu nói với chúng ta câu nào cả, đến hai tiếng ba mẹ cũng không gọi.”

Phùng Tú Anh: “Thôi đi anh, chỉ cần không làm ầm ĩ là đã tốt lắm rồi.”

Cách đó một đoạn, Nguyễn Khiết cũng đang đứng trên con đường núi chờ đợi Nguyễn Khê.

Nhìn thấy Nguyễn Khê chạy đến trước mặt, cô ấy liếc nhìn Lăng Hào một cái, sau đó thấp giọng nói: “Chắc là cậu ấy buồn lắm nhỉ?”

Cậu và ba mẹ đến thôn Mắt Phượng nhiều năm như thế, chỉ quen được duy nhất một người bạn là Nguyên Khê. Khi ở trước mặt người khác cậu rất ít nói, gần như là không nói chuyện, càng không thích cười đùa, chỉ khi ở trước mặt Nguyễn Khê thì cậu mới được thoải mái và vui vẻ giống như một đứa trẻ.

Bây giờ Nguyễn Khê đi rồi, cậu lại chỉ còn một mình.

Hằng ngày một mình lên trên núi thả lợn thả dê, đến khi mặt trời lặn lại một mình lùa lợn về nhà.

Chỉ cần nghĩ một chút thôi đã thấy rất buồn bã.

Nguyễn Khê nhận lấy túi đồ trong tay cô ấy, cô không tiếp lời, tránh để cảm xúc dâng trào rồi không kìm lại được.

Ở thời đại này giao thông và việc thư từ qua lại thực sự không phát triển, xe ngựa chậm chạp, bởi vì bị quản lí nghiêm ngặt nên việc di chuyển của người dân rất khó khăn, có rất nhiều người cả đời chỉ ở bên bầu bạn với một người, và cũng có rất nhiều người, một cái quay đầu chính là cả một đời.

Dù rằng khó cầm lòng lúc biệt ly, nhưng cũng chỉ có thể cầm lòng thôi.

Nguyễn Khê hít hít mũi, cô gọi Nguyễn Khiết: “Đi thôi.”

Cô và Nguyễn Khiết men theo đường núi tiếp tục đi về phía trước, lúc này Lăng Hào không còn đi theo nữa. Cậu đứng trên dốc núi nhìn Nguyễn Khê đi trên con đường núi ngày một xa hơn, bóng dáng nhỏ dần đi từng chút một, sau đó biến mất trong tầm mắt.

Và cùng lúc đó cũng biến mất khỏi cuộc sống của cậu.

Tất cả mọi phong cảnh trong núi dường như cũng đã mất đi toàn bộ sắc màu.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú đi hết hai ngày đường núi, sau khi lên trấn thì nghỉ lại một đêm ở nhà khách. Đi cả ngày đã rất mệt mỏi và buồn ngủ nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tắm rửa xong xuôi liền ngả lưng ngủ ngay, cũng không nói với nhau được mấy câu.

Khi mặt trời mọc lần nữa thì họ bắt đầu đến nhà ăn chung dùng bữa sáng, vào trấn cũng dễ dàng vì trong huyện có xe đến rước.

DTV

Đó là một chiếc xe Jeep màu xanh lá thường thấy trong bộ đội, Nguyễn Trường Phú ngồi ở ghế lái phụ phía trước, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Phùng Tú Anh chen chúc nhau ở ghế sau. Nguyễn Hồng Binh nhỏ người nên được cho ngồi trên đùi của Phùng Tú Anh.

Ngồi xe thì khó có thể giữ một chút khoảng cách, nhưng Nguyễn Khê cũng không chủ động nói chuyện với Phùng Tú Anh. Nguyễn Trường Phú ngồi ở ghế lái phụ đang trò chuyện với tài xế, những thứ họ nói toàn là những câu chuyện về con người trong quân đội, người này người kia ở bộ phận vũ trang trong huyện.

Nguyễn Khiết ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay của cô.

Cô ấy đã lớn đến chừng này nhưng cũng chỉ mới lên trấn được hai lần, đừng nói đến trong huyện hay là nơi nào đó xa hơn. Cô ấy càng chưa từng được nhìn thấy xe hơi chứ đừng nói tới chuyện ngồi xe. Cho nên cô ấy rất lo lắng, nhịp tim vẫn đang đập rất nhanh, hít thở cũng không thông thuận.

Nhưng may mà Nguyễn Khê bình tĩnh hơn nên cô ấy ôm cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Và cũng ngay vào lúc này, trong lòng cô ấy không kìm được mà thấy bội phục Nguyễn Khê. Rõ ràng cũng chưa từng đi xa nhà giống hệt như cô ấy, từ bé đến lớn đều sống trong thôn, nhưng Nguyễn Khê lại rất ung dung thoải mái chứ không hề sợ hãi hoang mang chút nào cả.

Cô ấy biết bản thân mình như thế này trông có vẻ rất quê mùa và rất không tự nhiên, cô ấy cũng muốn thả lỏng và bình tĩnh nhàn nhã nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài ô cửa xe, nhưng tiếc rằng lại không thể kiểm soát được bản thân mình, cô ấy căng thẳng đến độ sắp thở không ra hơi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 191



Ngay vào lúc này Nguyễn Trường Phú bỗng dưng quay đầu lại nói chuyện với cô ấy, ông ta hỏi: “Tiểu Khiết, lần đầu đi xe hơi à?”

Nguyễn Khiết vội nở nụ cười và nhìn Nguyễn Trường Phú nói: “Dạ… đúng vậy.”

Nguyễn Trường Phú cười nói: “Đừng căng thẳng, đi vài ba lần là quen ngay ấy mà.”

Tiểu Khiết gật đầu: “Dạ.”

Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Khiết nói xong bèn nhìn sang Nguyễn Khê, chỉ thấy cô đang ngồi ở giữa Nguyễn Khiết và Phùng Tú Anh, nhắm mắt dựa vào ghế, cũng không biết là ngủ thật hay là giả bộ.

Đương nhiên là ông ta không gọi cô dậy mà quay lại tiếp tục trò chuyện với tài xế.

Phùng Tú Anh thì đang ôm Nguyễn Hồng Binh ngồi bên cạnh, ríu rít nói chuyện với thằng bé, đứa trẻ lên sáu lên bảy là lúc ham nói chuyện nhất, hoặc không mở miệng, hoặc là cứ hễ mở miệng thì không dừng lại được. Suốt dọc đường nhìn thấy cái gì là nói cái đó, miệng ríu ra ríu rít chưa từng ngơi nghỉ.

Cậu ta còn cảm thấy nói chuyện với Phùng Tú Anh chưa tận hứng, nên bèn nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Chị hai, chị đang ngủ à?”

Nguyễn Khê mở mắt ra liếc nhìn cậu ta một cái, lát sau liền nói: “Chị là chị cả.”

Nguyễn Hồng Binh nhìn cô: “Nhưng mẹ nói chị là chị hai, còn chị cả đang ở nhà ấy.”

Nguyễn Khê lại liếc nhìn Phùng Tú Anh một cái, sau đó nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Lúc này Nguyễn Trường Phú quay đầu lại nói: “Tiểu Khê, Thu Văn lớn hơn con vài tháng tuổi nên nó là chị cả, còn con là chị hai.”

Nghe thấy cái tên Diệp Thu Văn, trong lòng của Nguyễn Khê cảm thấy bài xích theo bản năng. Cô cũng biết mình chưa từng gặp mặt cô gái đó, không nên có thái độ phiến diện mà bài xích, nhưng cũng hết cách, có một số thứ được đang từ từ sinh sôi từ tận đáy lòng của cô.

Cô có kí ức và cảm xúc của chủ cũ, mà những kí ức và cảm xúc này không phải là hoàn toàn không tác động gì đến cô. Tất cả những cảm xúc mà chủ cũ dành cho những người bên cạnh đều đã để lại trong thân thể này, cho nên sau khi xuyên qua cô mới tự động xem Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa là người thân của mình.

Những cảm xúc này đều không phải là do cô giả vờ, mà là vì chủ cũ để lại cho cô.

Cô và chủ cũ càng giống như là đã dung hợp với nhau nên không có cách nào hoàn toàn tách khỏi chũ cũ, cô không thể không có thành kiến với những người như Nguyễn Trường Phú hay Diệp Thu Văn, không thể nào chung sống cùng họ với thân phận và lập trường của một người xuyên không được, không thể nào.

Với tư cách là một Nguyễn Khê của thế kỷ hai mươi mốt, đúng thật là cô không oán không hận, nhưng cũng không có tình cảm gì với Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn, cũng có thể nói hoàn toàn là những người xa lạ, bọn họ cũng thực sự không mắc nợ cô thứ gì hết, đối với chủ cũ lại càng không.

Với tư cách là một Nguyễn Khê của thế kỷ mười bảy, cô không thể nào đứng ở góc độ của ông trời hay một người đứng ngoài quan sát, không thể nào nhìn nhận những con người và những sự việc này mà không mang theo tình cảm cá nhân.

Thậm chí là bởi vì cô biết cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết gốc, biết được chủ cũ và Diệp Thu Văn là mối quan hệ nữ chính và nữ phụ đối địch trời sinh, cho nên từ tận đáy lòng cô càng có ý thù địch với nữ chính Diệp Thu Văn này.

Dĩ nhiên cô sẽ không vì sự thù địch này mà vô duyên vô cớ đi hãm hại cô ta, nếu bỏ thời gian và công sức vào việc đối phó với Diệp Thu Văn, vậy thì cô e là mình sẽ bị khóa c.h.ế.t trong cốt truyện gốc và thiết lập ban đầu, thậm chí là gặp phải kết cục y hệt như nguyên chủ.

Mục đích lần này của cô khi vào thành phố rất rõ ràng, đó là dẫn dắt Nguyễn Khiết học hành đàng hoàng, thi vào đại học và thay đổi số phận.

Nguyễn Khê không mở mắt ra, cô đáp lại Nguyễn Trường Phú một tiếng: “Dạ.”

Nguyễn Trường Phú nghẹn họng, ông ta đối mắt nhìn Phùng Tú Anh rồi hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại.

Xe Jeep chạy được một tiếng thì đến ga xe lửa trong huyện, tài xế theo cùng xuống xe để giúp đỡ việc mua vé.

Đến huyện thành thì Nguyễn Khiết càng lo lắng hơn, cô ấy ôm siết lấy cánh tay của Nguyễn Khê không buông lỏng một giây nào, lo sợ là mình buông tay ra một cái sẽ bị lạc mất.

Để khiến cho cô ấy yên tâm, Nguyễn Khê bèn thẳng tay nắm lấy bàn tay cô ấy, đi đến đâu thì dắt theo đến đó.

DTV

Cuối cùng đã lên được xe lửa và ngồi vào chỗ, may mà không phải là kiểu bốn chỗ đối mặt nhau mà là bốn chỗ tựa lưng vào nhau.

Sau khi Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết ngồi xuống thì thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cô thả lỏng biểu cảm gương mặt và mỉm cười với cô ấy.

Nguyễn Khiết bụm tay trước ngực, cô ấy thấy tự tại hơn khi không ở trong tầm mắt của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cô ấy bèn dựa vào bên cạnh Nguyễn Khê và nói thật khẽ: “Chị, em sắp căng thẳng đến c.h.ế.t luôn này, đầu váng mắt hoa không biết đông tây nam bắc gì nữa, sao chị lại không hoảng sợ chút nào thế?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 192



Nguyễn Khê cười: “Chị là chị của em, dĩ nhiên là chị không được hoảng, chị mà hoảng thì không phải em sẽ càng hoảng hơn sao?”

Nguyễn Khiết đã ngộ ra ý của cô: “Thế nên là chị vẫn luôn giả vờ à? Chị giả vờ hay thật đấy, đúng thực là khi em nắm tay chị và ở bên cạnh chị thì trong lòng em sẽ thấy yên tâm hơn rất nhiều.”

Đây chính là cảm giác khi có người dẫn dắt và bảo vệ.

Nguyễn Khê nói: “Ông bà nội không có ở đây, không một ai có thể bảo vệ chúng ta, nhất là khi vào trong thành phố, lạ nước lạ cái, chúng ta không thể trông chờ vào ai cả, nếu như chị không cứng rắn hơn thì chúng ta phải sống thế nào chứ?”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ: “Bác trai bác gái…”

Nguyễn Khê hắng giọng và nói nhỏ: “Đừng trông mong, không mong chờ gì được đâu…”

Nguyễn Khiết khẽ mím môi rồi nhìn ra sau lưng một cái, sau đó không tiếp tục nói chủ đề này nữa.

Xe lửa hú còi, đến ga dừng xe.

Nguyễn Khiết được Nguyễn Khê đánh thức, hai người cầm đồ đạc đi theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh theo sau đoàn người xuống xe.

Nguyễn Khiết còn hơi mơ màng, cô ấy theo sát phía sau Nguyễn Khê và hỏi: “Đến nơi rồi sao?”

Nguyễn Khê giơ tay lau mặt cô ấy: “Ừm, tới rồi.”

Nghe thấy Nguyễn Khê nói thế, Nguyễn Khiết bèn vừa đi vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trông thấy sân bên ngoài còn rộng rãi và hiện đại hơn nhiều so với sân ga ở huyện, cô ấy lại bắt đầu không nén được sự căng thẳng, đến nhịp thở cũng bất giác đè nén lại.

Ngồi xe lửa hết hai ngày rưỡi, sự mệt mỏi đã khiến cô ấy tạm thời quên đi căng thẳng, nhưng bây giờ vừa nghĩ đến chuyện mình đã vào thành phố, hơn nữa còn phải đến nhà bác cả ngay lập tức, sẽ gặp được mấy người em trai em gái họ, cô ấy liền lo lắng.

Đương nhiên là Nguyễn Khê vẫn không căng thẳng hay lo lắng chút nào cả, cô chỉ cảm thấy rất đau khổ.

Sau khi xuống xe và đặt chân lên sân ga, cô dừng lại hít thở sâu mấy hơi, cô hà hơi mạnh đến mỗi miệng phồng cả lên.

DTV

Cô không thích đi xe, với cô mà nói thì đi xe hai ba ngày còn đau khổ hơn là leo núi hai ba ngày nữa.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc xuống xe, dĩ nhiên là phải cố gắng hít thở vài hơi.

Phùng Tú Anh thấy cô như thế thì chỉ hỏi: “Say xe à?”

Nguyễn Khê lắc lắc đầu, sau đó xách hành lí đi về phía trước.

Hiện tại đang là lúc chạng vạng, những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn chiếu rọi trên sân ga và kéo dài chiếc bóng của mọi người.

Nguyễn Trường Phú bế Nguyễn Hồng Binh đi ở đằng trước, còn Phùng Tú Anh thì xách hành lí và dắt theo Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi theo đằng sau.

Bà ta sợ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mới vào thành phố mơ mơ màng màng bị lạc mất nên liền đi lùi về sau một chút.

Theo dòng người đi ra khỏi sân ga, sau đó lại có một chiếc xe Jeep đến đón họ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh lên xe, sau khi ngồi xuống, hai người lại hít thở sâu vài cái.

Phùng Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ rất không thoải mái của cô bèn nói: “Sẽ đến ngay thôi.”

Nguyễn Khê nghe thấy lời này cũng không có cảm giác gì, nhưng Nguyễn Khiết lại bất giác căng chặt dây thần kinh.

Khi ngồi trên xe cô ấy vẫn ôm cứng ngắc cánh tay của Nguyễn Khê, quay đầu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài ô cửa, nín thở nhìn thành phố lớn mà cô ấy chỉ từng được nghe kể từ miệng của người khác - bên đường có nhà cao tầng, trên đường lại có không người đi bộ hoặc đi xe đạp chạy qua chạy lại.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một con xe hơi.

Dĩ nhiên là cô ấy căng thẳng và lo lắng đến nỗi không thể thốt ra lời, Nguyễn Khiết lặng lẽ nhìn tất cả mọi thứ ở bên ngoài, đang lúc chìm đắm thì xe đột ngột dừng lại, cùng lúc đó thì nghe thấy Nguyễn Trường Phú nói một câu: “Đến nơi rồi.”

Cô ấy kinh ngạc đến nỗi thần trí bay vèo về, sau đó lại thấy Nguyễn Trường Phú nói với Phùng Tú Anh: “Đơn vị của anh có việc gấp nên không xuống, em đưa hai đứa nó vào trong rồi sắp xếp cho ổn thỏa, không cần chờ anh về dùng cơm tối đâu, anh không chắc là sẽ về nhà.”

Từ lâu Phùng Tú Anh đã quen với sự bận rộn của Nguyễn Trường Phú, bà ta đáp: “Anh cứ yên tâm làm việc đi.”

Nói dứt lời bà ta bèn mở cửa xe dắt Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Hồng Binh xuống, rồi ra sau cốp xe lấy hành lí.

Bà ta xách hành lí nhìn theo con xe Jeep đi xa dần, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và nói: “Là ngôi nhà trước mặt này.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhìn về căn nhà nhỏ một tầng ngay trước mặt, chỉ thấy Nguyễn Hồng Binh đã tung ta tung tăng chạy qua đó.

Cậu ta vừa chạy vừa reo lên: “Anh ba, anh năm, em về rồi đây!”

Hôm nay là ngày chủ nhật, trong nhà ngoại trừ hai cậu con trai không có ở nhà, ba cô con gái còn lại đều có mặt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 193



Trong căn phòng hướng mặt về phía nam và dựa vào phía tây trên tầng, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau đứng lên và nhìn xuống bên dưới từ ô cửa sổ trong phòng. Xem xong thì họ quay người lại, Diệp Thu Văn nhìn về phía Nguyễn Thu Dương đang nằm nghiêng ngả đọc tiểu thuyết trên giường và nói: “Chị hai của các em đến rồi kìa, mau cùng nhau xuống dưới đi.”

Nguyễn Thu Dương bày ra bộ dáng không mấy vui vẻ, cô ta cầm quyển sách lật người một cái: “Em không đi.”

Nguyễn Thu Dương nhỏ hơn Nguyễn Khê và Diệp Thu Văn bốn tuổi, ở trong nhà xếp thứ tư, Nguyễn Thu Nguyệt xếp thứ sáu. Thứ ba là em trai ruột của Diệp Thu Văn - Diệp Phàm, thứ năm là Nguyễn Hồng Quân, thứ bảy là Nguyễn Hồng Binh.

Diệp Thu Văn thấy Nguyễn Thu Dương như thế thì bước tới khẽ vỗ vai cô ta: “Nhanh lên đi, tốt xấu gì cũng là chị ruột của em.”

Nguyễn Thu Dương vẫn uốn éo trên giường không nhúc nhích: “Dù sao thì em cũng không đi.”

Đương nhiên là Diệp Thu Văn biết cô ta đang dỗi chuyện gì, vốn là trên tầng có ba căn phòng, ba chị em nhà này mỗi người ngủ một phòng, lúc Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh muốn về nhà đón Nguyễn Khê, khi đó đã nói rõ là để Nguyễn Khê ở cùng với em sáu Nguyễn Thu Nguyệt.

Nhưng ai ngờ hai hôm trước Nguyễn Trường Phú đang đi xe lửa thì gọi điện thoại về, nói là không chỉ có một mình Nguyễn Khê mà còn có thêm Nguyễn Khiết đến, bảo các cô thu dọn một chút để chừa ra một căn phòng cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở.

Trước đây khi nhà vẫn chưa rộng rãi như bây giờ, Nguyễn Thu Dương vẫn luôn ở cùng phòng với Nguyễn Thu Nguyệt, từ lâu cô ta đã muốn được giống như chị cả Diệp Thu Văn, có thể có được một căn phòng thuộc về mình, có được một không gian riêng tư của chính mình.

Cuối cùng thì năm trước cũng đã thực hiện được nguyện vọng này, kết quả mới ở được có mấy tháng, giờ lại phải chen chúc một phòng với Nguyễn Thu Nguyệt nữa!

Cô ta thật sự không thể hiểu nổi, đón về một Nguyễn Khê thì cũng thôi đi, sao lại còn tiện tay đón theo bà chị họ này nữa!

Diệp Thu Văn thấy cô ta bất động thì hỏi lại lần nữa: “Em không xuống vậy chị đi đấy.”

Nguyễn Thu Dương cầm cuốn sách tiếp tục nằm bất động trên giường.

Diệp Thu Văn không gọi cô ta nữa mà dắt theo Nguyễn Thu Nguyệt xuống dưới tầng.

Lúc xuống dưới tầng thì đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Hồng Binh chạy ra ngoài, còn Phùng Tú Anh thì lại đang dắt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi vào trong, thế là cô ta vội bước đến giúp đỡ xách hành lí, rồi cười với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nói: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, các em đi đường chắc đã mệt rồi nhỉ, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói rồi cô ta lại gọi Nguyễn Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, em đi rót hai cốc nước đi.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn chưa lên tiếng, Phùng Tú Anh đã tiếp lời cô ta: “Đúng là mệt c.h.ế.t mất, mười ngày này không phải đi xe thì là đi bộ, cái thân già này của mẹ sắp rụng rời rồi, trở về chuyến này đúng là không dễ dàng.”

Diệp Thu Văn đặt hành lí của Phùng Tú Anh sang một bên, sau đó lại đi qua nói: “Xa như thế, đi về một chuyến chắc chắn là mệt chết, còn phải đi nhiều đường núi như vậy, sao có thể dễ dàng cho được.”

Nói dứt lời cô ta bèn nhìn sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, chào hỏi hai người các cô: “Hãy đến phòng khách uống ngụm nước nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi theo Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn vào phòng khách, hai cô đặt túi đồ xuống và ngồi lên sô pha, đúng lúc này Nguyễn Thu Nguyệt bưng khay trà chứa mấy cốc nước đi đến. Cô bé đặt khay xuống bàn trà, sau đó ngồi sang một bên.

Sắc mặt của Phùng Tú Anh trông rất mệt mỏi, bà ta giới thiệu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cho Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó nói với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, đây là chị cả, còn đó là em sáu của các con.”

DTV

Chị cả dĩ nhiên là Diệp Thu Văn, Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta, sau đó nở một nụ cười khách sáo: “Chào mọi người.”

Diệp Thu Văn sinh cùng năm với cô, cũng lớn hơn cô vài tháng tuổi giống như Nguyễn Dược Tiến. Nhưng Diệp Thu Văn trông vẻ ngoài có vẻ chín chắn hơn nên nhìn có vẻ như là lớn hơn Nguyễn Khê hai ba tuổi, cách ăn nói hay xử sự cũng giống như một cô gái trưởng thành.

Với thân phận là một nữ chính trên đầu chiếu rọi rực rỡ ánh hào quang và nhận được vô vàng tình yêu thương từ mọi người, dĩ nhiên là Diệp Thu Văn có ngoại hình rất xinh đẹp. Cô ta là kiểu xinh đẹp theo thẩm mỹ truyền thống, ngũ quan đoan chính, da dẻ trắng trẻo, dáng người cao ráo, ăn mặc thời thượng và cử chỉ phóng khoáng.

Mặc dù bằng tuổi nhưng Nguyễn Khê lại thấp hơn cô ta nửa cái đầu.

Đối mặt với một Diệp Thu Văn như thế, trong lòng của Nguyễn Khiết cảm thấy tràn đầy tự ti, cô ấy thấy mình còn không xứng nói chuyện với cô ta.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 194



Cô ấy sợ mình nói bậy bạ sẽ trở thành trò cười, mà cũng chẳng biết nói gì nên mọi thứ đều học theo Nguyễn Khê hết, cô ấy cũng nói theo: “Chào mọi người.”

Diệp Thu Văn nở nụ cười để lộ ra hàm răng đều như bắp, cô ta thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết như thế thì vội cười nói: “Các em hơi khách sáo quá rồi, ở đây không cần phải xa cách như thế, cũng không cần giữ kẽ, cứ thoải mái thôi, có chuyện gì cứ đến tìm chị là được.”

Nghe thấy lời này, Nguyễn Khê không nhìn cô ta thêm nữa, cô vươn tay lấy một cốc nước trên khay, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Đây là nhà của tôi, tất nhiên là tôi sẽ không khách sáo hay giữ kẽ gì hết, không có ai lại đi giữ kẽ ở nhà của chính mình cả.”

Nghe thấy câu này, trong nháy mắt nụ cười trên mặt của Diệp Thu Văn cứng lại, thậm chí có phần gượng gạo.

Làm sao mà Phùng Tú Anh không nghe ra được lời nói mang theo gai nhọn của Nguyễn Khê, mặc dù nghe thì có vẻ như ngữ điệu của cô không hàm chứa cảm xúc gì, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

DTV

Bà ta không ngờ Nguyễn Khê sẽ khiến cho Diệp Thu Văn thấy khó xử, trong phút chốc bản thân bà ta cũng rất gượng gạo, thế là bà ta bèn vội lên tiếng: “Tiểu Khê, chị cả con cũng chỉ là quan tâm đến con thôi, đừng có ăn nói với chị cả như thế.”

Trên đường đến đây, thậm chí là trước khi bước vào cửa nhà, Nguyễn Khê không hề muốn dấy lên bất kì xung đột nào với những người trong cái nhà này. Nhưng không biết tại sao, cô lại thấy nụ cười của Diệp Thu Văn rất chướng mắt, nghe lời cô ta nói thì càng không kìm được sự bức bối trong người.

Có thể và có lẽ là trong lòng cô có nỗi tức giận mà chủ cũ đã từng chịu đựng.

Những chuyện đã xảy ra, những chuyện sẽ xảy ra trong tiểu thuyết gốc mà bây giờ vẫn chưa xảy ra.

Tất cả mọi chuyện.

Tâm lý phản nghịch của cô mạnh mẽ đến nỗi hoàn toàn không thể áp chế được nên cô thôi không nhịn nữa, cô nhìn Phùng Tú Anh và nói: “Tôi đã từng nói là tôi lớn lên ở thôn quê không được ai quản giáo hết, từ nhỏ đã không có ai dạy tôi phải nói chuyện thế nào, tôi không biết.”

Biểu cảm trên mặt của Phùng Tú Anh quả thực đã sắp không giữ nổi nữa, nhưng bà ta vẫn cố gắng duy trì.

Là bà ta mắc nợ Nguyễn Khê, trong lòng bà ta dĩ nhiên cảm thấy mang nợ, thế nên bà ta vẫn gắng gượng giữ nụ cười trên mặt: “Tiểu Khê, chúng ta không cần vội gì cả, chúng ta đã đến thành phố nên tự nhiên sẽ còn có nhiều thời gian và cơ hội, mẹ sẽ từ từ dạy con, còn có chị cả của con nữa, con bé nhất là…”

“Cô ta không phải chị cả của con.”

Nguyễn Khê không muốn nghe nên dứt khoát ngắt lời của Phùng Tú Anh.

Cô biết thái độ của mình có chút không được bình thường, nhưng cô đã không thể kìm nén được mà xụ mặt xuống, cô cũng không muốn giả bộ nữa.

Giả bộ khách sáo làm cái quái gì, cô không vui không thoải mái thì sẽ thể hiện ra, cô không muốn phải tỏ vẻ thân thiện trông đáng ghét như thế!

Do đó cô nhìn Phùng Tú Anh và nói rành mạch từng chữ một: “Con mới là chị cả trong cái nhà này.”

Lúc này nụ cười trên gương mặt của Diệp Thu Văn đã hoàn toàn biến mất dạng, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên cạnh chớp mắt, vẻ mặt ngu nga ngu ngơ. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy trong nhà có người dám làm Diệp Thu Văn bẽ mặt như vậy, hơn nữa cho là chị hai vừa từ dưới quê lên!

Không phải các chị đều bảo những người dưới quê đều là bao cát mặc cho người ta đánh à, sao chị hai này lại trông có vẻ ghê gớm thế chứ!

Không đúng! Chị ấy nói chị ấy mới là chị cả!

Cô bé khép chân lại và đưa tay bưng lấy mặt, mở to mắt bắt đầu xem kịch.

Phùng Tú Anh bị Nguyễn Khê làm cho hết đường xoay sở, ngay lúc bà ta hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào thì bỗng dưng nghe thấy một câu nói vang lên từ phía cầu thang: “Để tôi xem thử ai là chị cả trong cái nhà này nhỉ?”

Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn lên cầu thang, trong lòng tự thêm lời kịch - chị tư đến rồi!

Nguyễn Thu Dương bước vào phòng khách rồi ngồi ngay xuống bên cạnh Diệp Thu Văn, sau đó nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, đánh giá trên dưới Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một bận rồi nói: “Mới đến đã đòi làm chị cả, ghê gớm thật đấy!”

Rõ rành rành là một con nhà quê!

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương và nở nụ cười: “Nguyễn Thu Dương đúng không?”

Nguyễn Thu Dương không khách sáo nhìn Nguyễn Khê: “Chị là Nguyễn Khê hay Nguyễn Khiết?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta cười: “Tôi là chị cả của cô.”

Nguyễn Thu Dương cũng bật cười: “Xin lỗi nhé, chị cả của tôi chỉ có duy nhất một người, đó là Diệp Thu Văn.”

Ý cười trên mặt của Nguyễn Khê vẫn không phai đi: “Vậy sao? Thế tại sao hai người một người họ Diệp, còn một người lại họ Nguyễn thế?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 195



Câu nói này vừa được thốt ra, chẳng khác nào cầm một con d.a.o cứa vào mặt của Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn không thể tiếp tục ngồi đây được nữa, gương mặt cô ta cứng đờ, sau đó đứng dậy vội vã chạy ra khỏi phòng khách.

Cô ta vừa chạy vừa lấy tay quệt nước mắt, hít hít mũi bước lên cầu thang đi lên tầng, sau khi vào phòng thì không đóng cửa, lập tức nằm úp mặt xuống giường bật khóc.

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nghệch mặt nói: “Chị cả khóc rồi…”

Đang nói thì cô bé lập tức sửa lại: “Không đúng, phải là chị Thu Văn khóc rồi.”

Nguyễn Thu Dương: “...”

Đứa em gái này của cô ta đúng là ngu hết thuốc chữa!

Phùng Tú Anh là một người không có chủ kiến, không có lập trường hay là cá tính gì cả, sự việc đi đến nước này bà ta cũng không biết phải làm sao, chủ yếu là bà ta không thể nào quở mắng Nguyễn Khê được, dù sao thì Nguyễn Khê mới vừa chuyển đến đây.

Hơn nữa bà ta cũng đã cảm nhận được, con nhóc này không thể dạy dỗ, cũng không có khả năng nói động tới nó được, càng nói nó thì càng giống như một con nhím dựng thẳng hết gai nhọn trên người lên, sau đó nói ra một tràng những lời khiến người ta thấy khó xử, gặp ai cũng châm chích người ta bằng lời nói, không giữ sĩ diện cho người ta gì cả.

Nguyễn Thu Dương cũng bị Nguyễn Khê làm cho nổi giận đùng đùng, cô ta hỏi vặn lại cô: “Tại sao một người họ Diệp còn một người họ Nguyễn, bộ chị không biết à?”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Dương: “Đương nhiên là tôi không biết, tôi ở dưới quê thì làm sao biết được?”

DTV

Nguyễn Thu Dương bị cô chọc cho tức chết, giọng điệu của cô ta trở nên hung hăng hơn: “Chị từ dưới quê lên, chị ghê gớm lắm nhỉ!”

Đi đường đã mệt lắm rồi, Nguyễn Khê không muốn tiếp tục nói nhảm với Nguyễn Thu Dương, cô đứng phắt dậy hỏi Phùng Tú Anh: “Phòng của chúng con ở đâu?”

Phùng Tú Anh nghe thế cũng vội đứng lên: “Ở trên tầng, con gái trong nhà này đều ở trên tầng hết.”

Hai căn phòng dưới tầng trệt, một phòng là của bà ta với Nguyễn Trường Phú và cả Nguyễn Hồng Binh, phòng còn lại là của em ba Diệp Phàm và em năm Nguyễn Hồng Quân.

Họ đã tiếp xúc với nhau nhiều ngày như vậy từ lúc ở dưới quê và cả trên đường đi, tuy rằng không trò chuyện gì nhiều nhưng Nguyễn Khê sớm đã hiểu rõ một chín một mười tính tình của Phùng Tú Anh. Cho nên cô không hề thấy băn khoăn gì cả, cũng không thèm để ý đến Nguyễn Thu Dương nữa, cô gọi thẳng Nguyễn Khiết: “Đi nào! Chúng ta lên phòng!”

Nguyễn Khiết đang ngồi trên sô pha đã run cầm cập từ nãy giờ.

Quả thực là từ lúc rời khỏi trấn Thiên Phong cô ấy đã bắt đầu căng thẳng, khi bước vào cửa nhà thì lại ngày càng căng thẳng hơn, tới nỗi không dám hít thở như bình thường. Cô ấy tưởng rằng Nguyễn Khê cũng giống như mình, cô chỉ đang giả vờ bình tĩnh.

Kết! Quả! Ai! Mà! Ngờ!

Cô ấy không dám nói bất cứ thứ gì cả, hít thở mạnh cũng không dám. Ở đây cô ấy không nơi nương tựa, chỉ có một người chị là Nguyễn Khê, cho nên chuyện gì cô ấy cũng nghe theo Nguyễn Khê cả, sau khi nghe thấy gọi mình thì cô ấy cúi gằm mặt đứng lên, xách túi đồ rồi đi theo Nguyễn Khê lên tầng.

Nguyễn Thu Dương bị hành động của Nguyễn Khê làm cho ngơ ngác, sau khi phản ứng lại thì lẩm bẩm trong miệng một câu: “Đây là người dưới quê ư? Người dưới quê ai cũng đều ngang ngược thô lỗ như thế à? Đây là cướp cạn vào thành phố ư?”

Lẩm bẩm xong cô ta vội đứng dậy đi theo lên tầng.

Phùng Tú Anh cần phải sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nên tất nhiên cũng đi lên theo.

Còn lại em sáu Nguyễn Thu Nguyệt, cô bé buông bàn tay đang ôm gương mặt bầu bĩnh của mình xuống, sau đó cũng lẽo đẽo đi theo tiếp tục xem kịch.

Khi lên đến trên tầng, Nguyễn Khê nhìn thấy Diệp Thu Văn đang nằm úp sấp khóc lóc trong căn phòng phía đông, nhìn là biết đó là phòng của cô ta. Trên lầu còn lại hai phòng, một phòng ở bên cạnh phòng của Diệp Thu Văn, hướng về phía mặt trời, phòng còn lại ở phía bắc.

Trong hai căn phòng đều có chăn đệm, có thể thấy nó chưa được dọn dẹp.

Cô không bước vào căn phòng có người đang khóc kia, cũng không hỏi Phùng Tú Anh đã sắp xếp cho cô và Nguyễn Khiết ở đâu mà đi thẳng vào căn phòng hướng về phía mặt trời, sau đó ôm chăn đệm trong đó ra và nhét vào tay của Phùng Tú Anh.

Bởi vì đang là mùa hè nên cũng chẳng phải chăn đệm gì, đó chỉ là một tấm chăn mỏng.

Nguyễn Thu Dương trông thấy Nguyễn Khê bước vào phòng mình và lấy hết chăn đệm ra thì vội vàng xông tới đứng trước cửa, vội vàng giơ tay ngăn lại, cô ta nhìn Nguyễn Khê và nói: “Chị có ý gì? Đây là phòng của tôi, các người muốn ở thì qua căn phòng phía bắc kia đi!”

Nguyễn Khê nhìn thẳng vào Phùng Tú Anh: “Nếu tôi không nhầm thì nhà này chia đồ theo tuổi tác đúng không? Diệp Thu Văn là chị cả cho nên căn phòng của cô ta là tốt nhất, kế đó thì nên thuộc về tôi nhỉ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 196



Phùng Tú Anh bị Nguyễn Khê nói đến á khẩu không thốt ra được lời nào, bà ta đành vươn tay kéo Nguyễn Thu Dương: “Nghe lời nào, nhường cho chị ở đi.”

Nguyễn Thu Dương vùng ra khỏi tay của Phùng Tú Anh, lập tức nóng nảy la lên: “Con không nghe! Tại sao con phải nghe lời! Tại sao con phải nhường chứ!”

Nguyễn Khê chỉ về căn phòng của Diệp Thu Văn: “Cô không phục thì đi tìm chị cả của cô đi, đi mà chiếm phòng của cô ta, đó là phòng tốt nhất, quần áo trong tủ đồ chắc cũng đẹp và tốt nhất nhỉ, cô không muốn à?”

Nguyễn Thu Dương hét toáng lên: “Đó là phòng của chị cả! Phòng này là của tôi!”

Nguyễn Khê trợn mắt nhìn cô ta rồi duỗi tay kéo cô ta qua một bên.

Sau đó cô dắt Nguyễn Khiết đi vào phòng, lúc đóng cửa cũng đồng thời để tay ra sau lưng khóa trái cửa lại.

DTV

Nguyễn Thu Dương tức tối vừa đ.ấ.m vừa đá ở bên ngoài, sau đó giận đùng đùng quay lại hét lên với Phùng Tú Anh: “Đã nói là đừng đón chị ta về đây mà, hai người cứ khăng khăng đón chị ta về. Có khác gì cướp cạn không chứ, mẹ không quản chị ta sao?”

Phùng Tú Anh thật sự rất sợ những chuyện ầm ĩ, nhưng càng sợ thứ gì thì thứ đó lại đến.

Bà ta còn biết làm thế nào được, đành nói với Nguyễn Thu Dương: “Thu Dương, con với Thu Nguyệt cùng nhau ở căn phòng phía bắc đi.”

Nguyễn Thu Dương ngồi xổm xuống bật khóc: “Con không chịu! Phòng đó không có ánh nắng, ẩm ướt muốn chết!”

Bỗng dưng Nguyễn Thu Nguyệt lại ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Vậy mà chị còn để cho em ở, chị có giỏi thì đến ở với chị cả… Thu Văn đi! Chị cũng chỉ biết ăn h.i.ế.p em, tưởng đâu người ở dưới quê cũng dễ ăn h**p, kết quả không ngờ được chứ gì, lêu lêu lêu lêu lêu…”

Nguyễn Thu Dương ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nguyễn Thu Nguyệt: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, em muốn c.h.ế.t có đúng không!”

Nguyễn Thu Nguyệt quay người bỏ chạy: “Chị mới muốn c.h.ế.t ấy!”

Nguyễn Thu Nguyệt đã chạy xuống dưới tầng.

Phùng Tú Anh đưa tay kéo Nguyễn Thu Dương, cô ta liền vùng tay ra tránh khỏi.

Phen này Phùng Tú Anh không đưa tay kéo cô ta dậy nữa, bà ta đứng trước mặt cô ta khẽ hít vào một hơi và nói: “Thu Dương, chị hai của con vừa mới đến, con cứ nhường cho chị đi. Chị ở dưới quê chịu khổ nhiều năm như thế, chúng ta đâu thể để chị vừa đến liền chịu ấm ức, đúng không nào?”

Nguyễn Thu Dương ngẩng đầu nhìn Phùng Tú Anh với đôi mắt ửng đỏ: “Bộ con là người để chị ta ở dưới quê chịu khổ à? Chị ta chịu khổ ở dưới quê thì liên quan gì đến con? Bộ con là người khiến chị ta thấy ấm ức à? Tại sao vừa đến lại cướp đi phòng của con chứ?”

Phùng Tú Anh thấy không thể nói cho cô ta hiểu, bà ta đứng ở giữa cảm thấy rất khó xử.

Trong lòng bà ta cũng bức bối đến ngột ngạt, ngoài phòng thì có Nguyễn Thu Dương đang gào khóc, còn trong phòng thì có Diệp Thu Văn đang nức nở, bà ta đâu thể nào lại khiến cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết khóc nữa chứ? Có thể thấy rõ là trong lòng Nguyễn Khê đang ôm một bụng oán trách nên không thể nào lại kích động con bé được.

Thế là bà ta bèn đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó vẫn quay người vào phòng dỗ dành Diệp Thu Văn trước.

Diệp Thu Văn là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trong nhà và cũng là đứa khiến người ta thấy bớt lo nhất, con bé không giống với Nguyễn Thu Dương có nói gì cũng không hiểu như vậy. Thường ngày cho dù trong nhà xảy ra chuyện gì thì Phùng Tú Anh đều sẽ hỏi ý kiến của Diệp Thu Văn, bảo cô ta giúp bà ta ra quyết định.

Thế là bà ta liền bước vào phòng Diệp Thu Văn và đóng cửa lại, sau đó ngồi bên giường khẽ khàng vỗ lưng Diệp Thu Văn, bà ta nhỏ tiếng nói:

“Thu Văn, con đừng chấp nhặt với Tiểu Khê nhé, mấy năm nay nó ở dưới quê chịu rất nhiều cực khổ, con nhường nhịn em một chút. Hơn nữa đúng thật là ở dưới quê không có ai dạy nó lễ nghĩa cả, cho nên có hơi ngang ngược thô lỗ, con thông cảm một chút nhé?”

Diệp Thu Văn vẫn nằm úp sấp trên giường, cô ta đáp lại với giọng mũi đặc sệt: “Mẹ, con không trách cứ gì Tiểu Khê, và cũng sẽ không bao giờ trách em ấy cả. Con chỉ bỗng thấy nhớ về ba mẹ ruột của mình, giá như họ còn sống trên đời thì Tiểu Khê đã không phải tranh chức chị cả với con rồi… Vốn dĩ em ấy mới là chị cả… Tất cả đều là lỗi của con… Em ấy thấy con không chướng mắt cũng là chuyện dễ hiểu…”

Nói dứt lời cô ta lại hít mũi rồi bật khóc nữa.

Phùng Tú Anh thấy thấy thế thì vô cùng thương xót, bà vỗ lưng cô ta và nói: “Thu Văn, con thôi đừng nói như thế nữa, con mà nói nữa chắc tim mẹ sẽ vỡ ra mất. Con không có lỗi gì hết, con vừa nhiệt tình vừa chu đáo như vậy thì lỗi phải ở đâu? Con bé không cảm kích mà còn khiến cho con bẽ mặt thì đó là vấn đề của bé. Bởi vì trong lòng con bé oán trách chúng ta nên mới thế. Chúng ta cho con bé một ít thời gian nhé, được không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 197



Diệp Thu Văn lại sụt sịt một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy nhìn Phùng Tú Anh. Cô ta khóc đến nỗi hai mắt đỏ au, cô ta nhìn Phùng Tú Anh và nói: “Vốn dĩ là con muốn cố gắng làm chị em tốt với em ấy, dắt em ấy đi chơi thỏa thích, bây giờ xem ra không được rồi, em ấy ghét con.”

Phùng Tú Anh vỗ vai cô ta: “Đừng đau lòng, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát hiện điểm tốt của người chị cả là con thôi.”

Diệp Thu Văn hít hít mũi: “Cảm ơn mẹ đã an ủi con.”

Phùng Tú Anh mỉm cười: “Mẹ biết ngay con là đứa hiểu chuyện và tốt bụng nhất mà.”

Nói dứt lời bà ta lại bắt lấy tay của Diệp Thu Văn: “Thường ngày Thu Dương nó nghe lời con nhất, con giúp mẹ đi khuyên em, bảo em đừng giành với Tiểu Khê nữa. Căn phòng bên cạnh cứ nhường cho Tiểu Khê và Tiểu Khiết ở đi, đừng gây rối nữa.”

Diệp Thu Văn gật đầu, cô ta tìm khăn lau mắt, sau đó bèn ngồi dậy đi khuyên bảo Nguyễn Thu Dương.

Dĩ nhiên là cô ta không khuyên Nguyễn Thu Dương ở trên tầng mà kéo Nguyễn Thu Dương xuống tầng.

Phùng Tú Anh không đi theo xuống ngay lập tức, bà ta ở lại trên tầng đi gõ cửa phòng của Nguyễn Khê, lên tiếng hỏi: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, các con cứ yên tâm ở phòng này nhé, buổi tối mẹ sẽ lấy cho các con hai tấm chăn, còn cần gì nữa thì cứ nói với mẹ.”

Vốn dĩ bà ta định thêm một câu “nói với chị cả cũng được”, nhưng nhớ đến thái độ của Nguyễn Khê đối với Diệp Thu Văn, bà ta liền nuốt xuống không nói nữa.

Vào lúc Nguyễn Khiết bị Nguyễn Khê kéo vào trong phòng, trái tim của cô ấy đập nhanh đến độ sắp nổ tung.

Nguyễn Khê đã khóa trái cửa phòng rồi nhưng cô ấy vẫn không dám thở mạnh, cô ấy cảm giác ban nãy giống như đã trải qua một trận chiến ác liệt, cả người còn đang chìm trong nỗi sợ hãi kinh hoàng, ngu nga ngu ngơ không biết bản thân mình đang ở đâu.

Cô ấy bụm lấy tim mà nhìn Nguyễn Khê, cảm thấy Nguyễn Khê giống như một vị thần!

Cô ấy không biết tại sao Nguyễn Khê lại can đảm như thế, dù sao thì sau khi vào phòng cô ấy càng run rẩy dữ dội hơn nữa!

Nếu đổi lại là cô ấy thì chắc chắn là sẽ không dám nói bất cứ thứ gì cả, mà sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp, cho ở đâu thì ở đó.

Nguyễn Khê trông thấy sắc mặt của cô ấy thì nhìn cô ấy mỉm cười: “Bị dọa rồi à?”

Là bị dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp rồi!!!

DTV

Nguyễn Khê khó khăn hít một hơi: “Chị, sao em cảm thấy chị cứ như biến thành một người khác ấy, sao chị lại… ghê gớm thế chứ?” Ở đây không phải nơi thôn quê mà các cô đã khôn lớn mà là một thành phố hoàn toàn xa lạ đấy!

Nguyễn Khê đáp: “Chị không ghê gớm thì phải thế nào? Ở đây để cho mấy người bên ngoài kia ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t à? Em có nhận ra không? Trong cái nhà này Phùng Tú Anh không phải là người có quyền quyết định, trái lại Diệp Thu Văn kia lại giống chủ nhà hơn. Chúng ta không phải đến đây để làm khách, chị đây là trở về nhà mình, cần cô ta bày ra dáng vẻ chủ nhà để tiếp đãi chị sao? Thế nào? Bởi vì một mình cô ta nhận được vô vàng tình yêu thương, cho nên bây giờ cái nhà này không còn mang họ Nguyễn nữa mà đổi thành họ Diệp rồi ư?”

Nói dứt lời cô bèn ngồi xuống bên giường: “Nguyễn Thu Dương không phải là người dễ chung sống, chắc là cô ta không muốn Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đón chị về đây, sợ chị sẽ chiếm đồ của cô ta và gây ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ta. Trong mắt cô ta chỉ có một người chị cả là Diệp Thu Văn, trông cô ta nâng niu bảo vệ Diệp Thu Văn như gì vậy ấy.”

Nguyễn Thu Dương ở bên ngoài khóc la om sòm, đương nhiên là Nguyễn Khiết cũng nghe thấy.

Cô ấy vẫn đang ôm ngực, không có cách nào áp chế được sự căng thẳng trong lòng.

Nguyễn Khê nhìn cô ấy và tiếp tục nói: “Bản thân mình không trở nên mạnh mẽ hơn, không làm cho họ biết chúng ta không dễ bị bắt nạt, chẳng lẽ lại ôm nỗi bức bối trong người không dám hó hé rồi trông chờ Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh chủ động đến bảo vệ chúng ta sao? Trông chờ vào bọn họ còn không bằng đi đốt hương cầu bồ tát cho xong.”

Một lúc lâu sau, Nguyễn Khiết nói: “Chị, em quá vô dụng, không thể giúp gì cho chị được.”

Nguyễn Khê bật dậy từ trên giường và nói: “Em đừng làm gì cả, chỉ cần nấp sau lưng chị là được. Em là cháu gái của Nguyễn Trường Phú nên đừng lên tiếng. Em chỉ cần nhớ kỹ lời chị, lúc lên lớp thì cố gắng học hành, học hiểu kiến thức cho tường tận.”

Nguyễn Khiết đến bên cạnh cô: “Chị, em nghe chị hết.”

Nguyễn Khê mở tủ quần áo, sau đó lấy hết tất cả quần áo bên trong ném lên giường. Nguyễn Khiết đi tới giúp đỡ, vừa dọn ra hết quần áo bên trong thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, sau đó là tiếng hỏi han của Phùng Tú Anh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 198



Bên ngoài đã không còn tiếng khóc lóc của Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Khê ôm một đống quần áo đi mở cửa rồi đưa quần áo cho Phùng Tú Anh. Sau đó cô và Nguyễn Khiết mỗi người lại đi ôm thêm một ít, cô hỏi Phùng Tú Anh: “Để ở phòng nào ạ?”

Phùng Tú Anh trả lời: “Để ở phòng phía bắc đi, phòng của Thu Nguyệt ấy.”

Nguyễn Khê không nhịn được hừ một tiếng: “Cô ta gây rối như vậy muốn ở phòng hướng mặt trời, vậy sao không để cô ta ở cùng phòng với Diệp Thu Văn đi? Phòng của Diệp Thu Văn cũng đâu nhỏ, giường khá rộng rãi, hai người ở còn dư sức ấy chứ.”

Phùng Tú Anh giải thích: “Thu Văn không quen ở cùng phòng với người khác, nếu không sẽ ngủ không được.”

Quý giá thật nhỉ, đây chắc là công chúa hay cô chủ gì rồi.

Nguyễn Khê không nói gì nữa mà cùng với Nguyễn Khiết đi theo Phùng Tú Anh đem quần áo tới phòng của Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó lại quay về phòng mình thu xếp đồ đạc. Quần áo các cô mang theo không nhiều nên thu dọn cũng nhanh, chỉ cần tùy ý móc lên là xong xuôi.

Sau khi thu xếp xong thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng ngồi trên giường nghỉ ngơi.

Phùng Tú Anh đã xuống dưới nấu cơm tối, hai cô vừa mới đến đây nên dĩ nhiên không đi thêm chuyện nữa.

DTV

Nguyễn Khê nằm bệt xuống giường và thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mệt c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khiết ngồi bên cạnh Nguyễn Khê cũng thử thả lỏng từ từ, sau đó cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Khê và nói: “Chắc chắn là bác trai bác gái rất thích Diệp Thu Văn, cái gì cũng cho cô ta thứ tốt nhất, ngay cả tên của Thu Dương và Thu Nguyệt cũng được đặt theo cô ta.”

Nguyễn Khê cười, cô chế giễu: “Chỉ thiếu nước đổi họ nhà này thành họ Diệp thôi.”

Để có thể cho Diệp Thu Văn có cảm giác thuộc về ngôi nhà vốn không phải là của cô ta này, để cô ta và em trai Diệp Phàm xem bọn họ là ba mẹ từ tận đáy lòng, để hai chị em nhà họ Diệp không phải chịu một xíu xiu tủi thân nào, bọn họ đúng là đã hao tâm tổn huyết.

Nguyễn Khiết lại không thể cười nổi, cô ấy nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị, em không muốn ở đây nữa, em cảm thấy ấm ức thay chị. Hai người họ có thể tốn công tốn sức đối với Diệp Thu Văn như thế, thì tại sao lại chưa từng hỏi han quan tâm gì đến chị chứ?”

Nguyễn Khê đáp với vẻ chẳng có gì quan trọng: “Bởi vì tinh thần, sức lực, tấm lòng bao gồm cả tình yêu của con người đều có giới hạn, cho người này nhiều thì chắc chắn sẽ cho người kia ít hơn. Tấm lòng của họ phần nhiều đều dành cho hai chị em nhà họ Diệp, phần nhỏ còn lại thì dành cho những đứa trẻ sinh sau khác, nên đến lượt chị dĩ nhiên là không còn gì cả, làm gì còn tinh thần, sức lực và lòng dạ nào quan tâm một đứa không có ở bên cạnh họ như chị.”

Nguyễn Khiết nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khê: “Chị, hay là chúng ta quay về đi.”

Nguyễn Khê ngồi dậy, thẳng tay gõ vào đầu của cô ấy: “Sau này không được nói những lời như vầy nữa, chúng ta đến đây không phải để tìm kiếm tình cha tình mẹ hay hưởng thụ tình thân, em nhớ lấy cho chị, chúng ta đến đây là để đi học, hơn nữa bắt buộc phải học thật tốt!”

Nguyễn Khiết giơ tay xoa xoa đầu mình: “Biết rồi.”

Mặc dù Phùng Tú Anh bị dày vò đến nỗi sức cùng lực kiệt, nhưng bà ta vẫn xắn tay áo nấu cơm trong bếp.

Diệp Thu Văn ngồi trong phòng khách khuyên nhủ Nguyễn Thu Dương, bảo cô ta đừng gây rối nữa mà hãy hiểu cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.

Nguyễn Thu Dương tức anh ách, cả khuôn mặt và đôi mắt đều đỏ rực: “Ai bảo họ rước về đây chứ.”

Diệp Thu Văn nhỏ giọng nói: “Nói thế nào thì cô ta cũng là chị ruột của em, em nhất định đừng có nói lời như vầy nữa. Mẹ dễ tính nên mới bao dung cho em, nếu như để ba nghe thấy thì chắc chắn sẽ đập em một trận đấy.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Diệp Thu Văn vừa mới dứt lời thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyễn Trường Phú: “Anh về rồi.”

Phùng Tú Anh ở dưới bếp nghe thấy liền lên tiếng hỏi một câu: “Không phải là bảo có việc không về được à?”

Nguyễn Trường Phú đáp: “Tới đó người ta lại nói không có việc gì nữa, bận rộn một chút liền về đây.”

Nói rồi ông ta đi về phía nhà bếp: “Sao thế? Không nấu cơm cho anh à?”

Phùng Tú Anh đáp: “Đủ ăn.”

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Thế nào rồi? Đã sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ chưa?”

Phùng Tú Anh bóc tỏi không ngẩng đầu: “Xong gì mà xong? Vừa bước chân vào cửa đến phòng khách ngồi xuống, chưa kịp uống một ngụm nước đã gây ầm ĩ một hồi, đứa này khóc đứa kia hét, em khuyên đứa này dỗ đứa kia, đầu óc sắp nổ tung rồi đây này.”

Nguyễn Trường Phú hơi trợn to mắt: “Đứa nào gây rối?”

Phùng Tú Anh còn chưa lên tiếng đã đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu mang theo nức nở vang lên ngoài cửa nhà bếp: “Ba.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 199



Nguyễn Trường Phú quay người lại, chỉ thấy Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đang đứng ngoài cửa.

Đôi mắt của hai đứa trẻ đểu đỏ ửng.

Ông ta cau mày: “Thế là thế nào đây?”

Nguyễn Thu Dương hít mũi nói: “Chính là cái đồ nhà quê đó, chị ta vừa bước vào cửa liền nổi khùng, nói chị cả họ Diệp không phải họ Nguyễn nên không phải chị cả của tụi con, còn cướp phòng của con nữa!”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta rồi im lặng một lúc, sau đó ông ta tối sầm mặt quở trách: “Con nói ai là đồ nhà quê? Ai dạy con thế?!”

Nguyễn Thu Dương sợ đến nỗi suýt chút nhảy lên.

Cô ta nhìn Nguyễn Trường Phú và đờ ra một hồi lâu, sau đó thì chớp mắt nói lắp ba lắp bắp: “Con… Là… Chị ta…”

Sắc mặt của Nguyễn Trường Phú vẫn rất hung dữ: “Có tin là con mà nói lung tung nữa là ba đánh c.h.ế.t con không?”

Dừng lại một lúc ông ta lại nói: “Bảo con cố gắng học theo chị cả mà con cứ không chịu hiểu à? Từ sáng đến tối cứ điên điên khùng khùng.”

Đang nói thì ông ta nhìn sang Diệp Thu Văn và dịu giọng: “Thu Văn, Tiểu Khê vừa đến đã ức h.i.ế.p con à?”

Diệp Thu Văn vẫn luôn biết rõ Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh không thích những chuyện ầm ĩ, ban nãy Phùng Tú Anh đã dỗ dành cô ta, bảo cô ta khuyên nhủ Nguyễn Thu Dương cũng là vì muốn hòa hoãn xung đột, cô ta không thể làm mọi việc dậy sóng nữa.

Thế nên cô ta vội lắc đầu nói: “Không có, Tiểu Khê tốt lắm.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Ba đã nói mà, nó vừa mới từ dưới quê lên đây, sao có thể ức h.i.ế.p các con được.”

Nguyễn Thu Dương trừng mắt thật to: “...”

Tại sao lại không thể chứ?!

Cô ta vẫn còn muốn lên tiếng nhưng lại bị Diệp Thu Văn cưỡng ép kéo đi.

Diệp Thu Văn kéo cô ta ra ngoài, Nguyễn Thu Dương nói với vẻ nóng nảy: “Sao chị lại không cho em nói hả?”

Diệp Thu Văn đáp: “Ba mẹ đã bôn ba mười mấy ngày rồi, em đừng gây thêm phiền hà cho họ nữa, rồi mẹ sẽ nói thôi.”

Nguyễn Thu Dương tức đến độ dậm chân: “Lại giáo huấn em nữa!”

Diệp Thu Văn nói: “Vậy thì sau này em ăn nói cho cẩn thận đi.”

Nguyễn Thu Dương hừ một tiếng: “Đồ nhà quê đồ nhà quê! Chị ta chính là đồ nhà quê!”

Trong nhà bếp, Nguyễn Trường Phú tiện tay lấy một món ăn lót dạ.

DTV

Ông ta vừa ăn vừa hỏi Phùng Tú Anh: “Thu Văn với Thu Dương đều bị Tiểu Khê chọc cho khóc à?” Ông ta thấy hơi khó tin.

Phùng Tú Anh gật đầu đáp lại: “Trong lòng con bé có nỗi oán trách, trước đó vẫn luôn nín nhịn, nhưng sau khi bước vào cửa thì sắc mặt rất khó chịu. Không nhận Thu Văn làm chị cả, cứ nói mãi nó mới là chị cả, nói Thu Văn họ Diệp chứ không phải họ Nguyễn, Thu Văn đau lòng nên khóc lóc chạy đi. Sau đó nó lại đòi ở căn phòng hướng mặt trời kia, Thu Dương sống c.h.ế.t không chịu nhường, thế là hai đứa lại làm ầm ĩ một hồi, Thu Dương cũng khóc luôn.”

Nguyễn Trường Phú cau mày hít hà một tiếng: “Ghê gớm vậy à?” Ông ta thật sự không nhận ra.

Phùng Tú Anh nói: “Ở dưới quê nuôi hư con bé rồi, em thấy nó còn ghê gớm hơn Thu Dương luôn đấy.”

Nguyễn Trường Phú lại khẽ hít một hơi: “Tạm thời cứ nghe theo con bé trước đi, chúng ta chưa từng ở bên con bé nên cũng không tiện thẳng tay dạy dỗ con bé, nếu không lỡ đụng tới giới hạn của con bé thì con bé lại gây ầm ĩ. Nếu tính tình con bé nóng nảy, vậy thì nói với Thu Văn, Thu Dương và Thu Nguyệt, bảo mấy đứa nhường con bé một chút, đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi kiếm chuyện với con bé. Anh đón người về đây, không phải là để chúng con bé đánh nhau mỗi ngày.”

Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Trường Phú một cái: “Thu Văn với Thu Nguyệt thì không có vấn đề gì, Thu Văn là đứa bao dung nên sẽ không so đo với Tiểu Khê, nó là đứa thấu tình đạt lý nhất. Thu Nguyệt còn nhỏ nên cũng không có tâm tư gì. Nhưng mà Thu Dương thì đã chĩa mũi giáo về phía con bé rồi.”

Nguyễn Trường Phú nghĩ một hồi bèn nói: “Vậy thì cứ để Thu Văn trông chừng Thu Dương đi.”

Phùng Tú Anh gật đầu: “Đành phải vậy thôi.”

Phùng Tú Anh vừa làm cơm xong, Nguyễn Thu Nguyệt ngửi thấy mùi thơm đã xuất hiện ngay ở cửa phòng bếp. Cô bé là người có cái mũi thính nhất nhà, chỉ cần đến giờ ăn cơm hoặc có đồ gì ngon thì thường sẽ là người xuất hiện đầu tiên.

Cơ mà người đầu tiên xuất hiện lại không phải người đầu tiên được ăn mà là người phải đi chạy vặt.

Phùng Tú Anh gọi cô bé: “Đi tìm anh ba, anh năm và Hồng Binh về nhà ăn cơm đi.”

Nguyễn Hồng Binh vừa rồi về nhà tìm không thấy Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân liền lại một mình chạy ra ngoài, tám phần là đang ở chỗ đó chơi rồi, đến giờ cũng không biết đường mà về. Con trai thường gầy guộc hơn chút, hễ rảnh là cứ thích chạy ra bên ngoài chơi, căn bản là không chịu ở nhà chút nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back