Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 185



Nếu Nguyễn Khiết vào thành phố, Nguyễn Trường Phú và Phúng Tú Anh tìm nhà trồng trong thành phố thì người mẹ ruột này còn có thể nhìn thấy sính lễ à? Cho dù là ngày lễ ngày tết tặng quà bọn họ cũng không ăn được.

Nguyễn Khiết ở nhà đã không thèm đếm xỉa đến bà ta rồi, giờ đi vào thành phố không phải là bay mất luôn à?

Mà Nguyễn Trường Phú nghe vậy cũng sửng sốt, ông tai nghĩ thầm, tại sao lại là Nguyễn Dược Tiến.

Ông ta không lên tiếng, Nguyễn Chí Cao vội nói: “Tiểu Khê là con gái, đổi thành con trai sao mà được. Tiểu Khê thân với Tiểu Khiết, đi cùng nhau mới vui chứ, để Dược Tiến đi làm gì? Thằng bé với Tiểu Khiết có gì để nói à?”

DTV

Phùng Tú Anh cũng cảm thấy Nguyễn Khiết khá tốt, dù sao cũng là Nguyễn Khê nói. Điều kiện này khiến Nguyễn Khê hài lòng, trong lòng Nguyễn Khê thoải mái, thì bà ta và Nguyễn Trường Phú mới có thể thoải mái được.

Cho nên bà ta nói: “Tiểu Khiết đi vẫn hợp hơn chút.”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ rồi cũng gật đầu nói: “Để Tiểu Khiết đi đi.”

Ý cười trên mặt Tôn Tiểu Huệ tan vỡ, bà ta không biết nên nói gì nữa, đá mạnh chân Nguyễn Trường Qúy dưới bàn. Nguyễn Trường Qúy đương nhiên là hiểu bà ta có ý gì, nhưng ông ta cũng không dám cãi lại Nguyễn Trường Phú nên không lên tiếng.

Lúc mọi người nói về chủ đề này, trái tim Nguyễn Khiết vẫn luôn căng thẳng, cô ấy sợ Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ không cần thể diện cũng không nể mặt Nguyễn Trường Phú, đập bàn cãi nhau.

Nhưng kết quả lại rất tốt, Nguyễn Trường Phú vẫn đủ sức để đè ép ông ta.

Ăn cơm trưa xong thì mọi người ai về nhà nấy. Tôn Tiểu Tuệ thay đổi nét mặt, vội vàng nói nhỏ với Nguyễn Trường Qúy: “Sao vừa rồi anh không nói gì? Để Tiểu Khiết đi là chúng ta mất trắng đấy! Cướp con gái chúng ta nuôi nắng thành người mà lại gọi là báo đáp, anh cả chị dâu nhà anh suy nghĩ kiểu gì vậy? Dẫn Dược Tiến nhà ta đi, nghĩ cách bồi dưỡng Dược Tiến, sắp xếp ổn thỏa cho nó, đấy mới gọi là báo đáp tốt.”

Bà ta không ngờ anh cả lại tốt vậy, trở về không chỉ muốn đưa Tiểu Khê đi mà còn muốn dẫn cả Tiểu Khiết theo.

Lòng tốt cái gì chứ! Không phải con gái của anh ta mà anh ta vẫn muốn nuôi.

Nguyễn Trường Qúy nhăn mặt, giọng càng nhỏ: “Báo đáp cái gì? Anh cả không biết mà em còn không biết à? Chúng ta chưa từng quan tâm Tiểu Khê, thậm chí cũng không quan tâm Tiểu Khiết, làm gì có mặt mũi mà cãi lại anh ấy. Vừa nói đã lộ ra hết, em nghĩ anh cả không biết à? Nếu anh ấy biết mình bị lừa, biết những chuyện chúng ta đã làm trong hai năm nay thì anh ấy sẽ băm anh ra!”

Tôn Tiểu Tuệ: “Vậy thì không cần cái báo đáp chó c.h.ế.t ấy, không cho Tiểu Khiết đi.”

Nguyễn Trường Qúy thở dài suy nghĩ một hồi: “Trước hết em đừng lo lắng, đợi lát nữa rảnh, anh qua nói chuyện với ba mẹ. Nếu họ mở lời thì anh cả nhất định sẽ đồng ý.”

Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không có tác dụng: “Em thấy chính là chủ ý vớ vẩn của ba mẹ anh thì có.”

Nguyễn Trường Qúy phiền muộn: “Lát nữa nói sau.”

Ăn cơm xong, Nguyễn Trường Phú ở nhà nghỉ ngơi một lát.

Sau khi chợp mắt được một lúc, không có việc gì nên ông ta định ra ngoài đi dạo. Nhiều năm không về, không dễ gì mới về được hai ngày, nên muốn nhìn ngắm thật kỹ nơi mình lớn lên, bởi không biết lần trở vè tiếp theo là khi nào.

Phùng Tú Anh cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi, chủ yếu là không có gì để nói với người nhà nên kéo Nguyễn Hồng Binh cùng đi theo. Bà ta nói với Nguyễn Hồng Binh: “Đây là nơi bố con lớn lên, mẹ dẫn con đi nhìn ngắm, phong cảnh trên núi rât sđẹp.”

Nguyễn Hồng Binh sa sẩm mặt mày: “Nhưng đi bộ mệt lắm.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì cười, quay lại nói với Nguyễn Trường Sinh: “Tiểu Ngũ Tử cùng anh cả đi dạo được không?”

Nguyễn Trường Sinh đương nhiên là không từ chối, kéo Tiền Xuyến đi cùng, ngồi xổm xuống cõng Nguyễn Hồng Binh, vỗ nhẹ m.ô.n.g bé hai cái. Nguyễn Trường Phú lại hỏi Tiểu Khê có muốn đi hay không, Tiểu Khê lập tức cười bảo không đi.

Có những chuyện không cần phải cưỡng cầu, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Nguyễn Trường Sinh đi cùng nhau.

Bọn họ rời đi chưa lâu, Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ đã đến nhà tìm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết ở nhà biết bọn họ không cam tâm.

Người trong nhà đều biết chuyện bên trong, Nguyễn Trường Qúy cũng không giả vờ nữa, lập tức gỡ khuôn mặt giả tạo kia xuống, bước vào nhà vừa ngồi xuống đã nói: “Ba mẹ, Tiểu khiết tuyệt đối không thể để anh cả dẫn đi.”

Lưu Hạnh Hoa ngồi cạnh giường, giương mắt nhìn ông ta: “Tiểu Khiết không phải con nuôi lớn, lời con nói không tính.”

Tôn Tiểu Tuệ lại nói: “Mẹ, con bé là con mang nặng mười tháng sinh ra, là con gái của con đấy!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 186



Lưu Hạnh Hoa lại nhìn bà ta: “Con còn biết con bé là con mang thai mười tháng sinh ra à, là con gái của con à? Nếu là con gái con thì sao con không mong con bé tốt lên, không để con bé vào trong thành phố sống những ngày tháng tốt hơn, con ở đây liên lụy đến con bé?”

Tôn Tiểu Tuệ tức cái lồng ngực, quay sang nhìn Nguyễn Trường Qúy ra hiệu.

Nguyễn Trường Qúy hôm nay dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, không để mình Tôn Tiểu Tuệ ra mặt nữa, lên tiếng: “Ba, mẹ, ba mẹ thể đừng gây thêm phiền phức cho bọn con có được không? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn thiên vị anh cả, thiên vị Tiểu Ngũ Tử, cũng thiên vị em ba, em tư, thậm chí thiên vị cả Tiểu Khê, đối tốt với bọn họ bao nhiêu cũng không đủ, trong mắt hai người chỉ có con là phiền phức, chỉ mong sao con sống không bằng chó lợn, con không phải con ruột của ba mẹ sao?”

Ông ta vừa gào xong câu cuối đã ăn ngay một cái tát mạnh vào mặt.

Nguyễn Chí Cao chỉ tay vào ông ta: “Thằng hai, hôm nay mày nói rõ cho tao biết, tao và mẹ mày bất công với mày như thế nào? Mày thực sự không sống bằng chó lợn, bởi vì mày vốn không có lương tâm! Mày còn oán giận tao với mẹ mày, mày nhìn xem mày đã làm những chuyện không có lương tâm gì trước đi!”

Nguyễn Trường Qúy tức giận nhìn Nguyễn Chí Cao, không phục nói: “Con không bằng chó lợn! Cơ hội nhập ngũ năm đó bố cho anh cả, con có nói gì không? Ba mẹ không phải nên đối xử tốt hơn chút với con à? Tiểu Ngũ Tử quậy phá thế nào hai người cũng chiều, em ba cãi nhau ly hôn hai người cũng chiều, tại sao đến lượt con thì cái gì cũng ép buộc?”

Nguyễn Chí Cao thực sự muốn lấy cái búa đập c.h.ế.t đứa con này.

Ông ta cắn răng, sợ mình sẽ bị tức c.h.ế.t nên quay người ngồi xuống giường trước.

Lưu Hạnh Hoa cũng bị ông ta chọc túc không muốn nói chuyện. Lúc này Nguyễn Thúy Chi ở cạnh nói: “Anh hai, từ khi nào anh lại trở nên không biết trái phải như vậy? Anh cả có thể đi nhập ngũ là vì anh ấy tự mình thể hiện tốt, lập nhiều công, người trong thôn mỗi người bầu cho anh ấy một phiếu, sao lời anh nói lại giống như là anh ấy cướp vị trí của anh. Anh nghĩ chuyện những năm nay anh làm có đáng để ba mẹ đối tốt với anh không? Chuyện anh làm khiến người ta thất vọng, mà còn muốn người ta đối tốt với anh sao?”

Nguyễn Trường Qúy quay lại quát: “Ở đây có chỗ để mày nói chuyện à? Vị trí vốn ở trong tay ba, còn không phải ba muốn cho ai thì cho à? Nếu như lúc đó cho tao, thì bây giờ người làm cán bộ trong quân đội là tao.”

DTV

Nguyễn Thúy Chi không kìm được cười lạnh: “Anh hai à, đầu anh có vấn đề à? Nếu vị trí năm đó cho anh, ngay cả hai năm anh cũng không trụ được mà đã bị quân đội đuổi đi, hoặc là tự khóc lóc quay về.”

Cô ấy nói xong thì không muốn phí lời với Nguyễn Trường Qúy nữa, xoay người đi ra ngoài: “Anh tự giải quyết cho tốt đi!”

Lưu Hạnh Hoa thực sự cũng không muốn nhìn thấy ông ta và Tôn Tiểu Tuệ nữa, cực kỳ phiền muộn nói: “Hai đưa ra ngoài đi, mẹ nhìn thấy hai đứa là lại thấy đau đầu, không biết kiếp trước mẹ đã làm việc thất đức gì mà lại sinh ra một đứa như con.”

Chuyện không thành, Nguyễn Trường Qúy đương nhiên cũng không đi.

Ông ta thuận theo cắn răng nói: “Nếu hai người không đi nói với anh cả để anh cả đừng đem Tiểu Khiết đi vậy thì đừng tách con không giữ thể diện cho cái nhà này, cùng lắm thì con tự nói với anh cả. Con là bố ruột của Tiểu Khiết, con không đồng ý cho anh ấy đưa Tiểu Khiết đi, con không tin anh ấy dám bất chấp đưa Tiểu Khiết đi.”

Nguyễn Chí Thành tức giận đến mức giậm chân, bật dậy từ trên giường chỉ ra cửa: “Mày đi nói đi! Bây giờ mày đi nói luôn đi! Tao xem xem, anh cả mày biết những chuyện hai năm mày làm có lấy s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t mày không!”

Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh thêm vào một câu: “Anh cả mày là người thế nào mày cũng rõ rồi đấy, anh mày ghết nhất là người bất nhân bất nghĩa bất hiếu.”

Bà ấy nói xong câu đó thì giọng nói cũng chậm lại: “Nhanh đi nói đi, cãi nhau để người khác thấy trò cười của nhà tôi, để người ta nhìn thấy tên súc sinh lương tâm bị chó tha mất mà Lưu Hạnh Hoa tôi sinh ra, nuôi lớn, thấy tên súc sinh bất hiếu với cha mẹ, còn muốn hãm hại con gái ruột của mình.”

Những lời này của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa khiến sự tức giận của Nguyễn Trường Qúy tăng vọt rồi từ từ dập tắt. Ông ta vốn là người nhát gan, khó có được một lần vùng lên, nên lúc này không cứng rắn nữa.

Ngồi lại một lúc, ông ta bỗng bật dậy đi ra ngoài giống như nghẹn một bụng tức giận vậy.

Tôn Tiểu Tuệ không dám tự mình đối mặt với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh, nói không chừng, Nguyễn Chí Cao còn lấy s.ú.n.g ra chĩa vào bà ta, b.ắ.n bà ta một phát. Thấy Nguyễn Trường Qúy đi rồi, bà ta cũng không dám nói gì đứng dậy rời đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 187



Lưu Hạnh Hoa vẫn chưa nguôi giận, mắng một câu: “Tiểu súc sinh!”

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Qúy đi rất xa rồi, lúc không có ai, bà ta mới lên tiếng: “Rốt cuộc nói như thế nào?”

Nguyễn Trường Qúy tức đến mức đá cây: “Còn nói cái mẹ gì nữa! Em cũng thấy rồi đó, anh còn có thể nói cái gì!”

Tôn Tiểu Tuệ vừa tức vừa vội: “Anh nói xem sao ba mẹ anh lại như vậy chứ?”

Nguyễn Trường Qúy chống eo, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn một hồi rồi cúi đầu: “Bỏ đi, coi như chúng ta không sinh ra đứa con gái Tiểu Khiết này, để nó tự sinh tự diệt đi. Nó nghĩ vào thành phố cuộc sống sẽ tốt hơn ư, không thể nào!”

DTV

Tôn Tiểu Tuệ vẫn không chấp nhận chuyện này: “Nhưng…em không thể sinh một đứa con gái không công được…”

Nguyễn Trường Qúy không muốn phiền phức nữa, giơ tay vò tóc, cáu kỉnh: “Anh không lo nổi chuyện này nữa, thực sự cãi nhau thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, nói không chừng anh cả còn lấy s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t anh, em không muốn ở góa thì câm miệng.”

Tôn Tiểu Tuệ: “…”

Đây là chuyện gì vậy trời!

Sau khi Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ rời đi, trong nhà lại yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng tươi mát hẳn lên.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ngồi trên giường hòa hoãn lại. Một lát sau Nguyễn Thúy Chi bước từ ngoài vào.

Đã cãi nhau rồi nên cô ấy khuyên Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh đừng tức giận, người như anh hai và chị dâu hai không đáng để họ tức giận.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhân cơ hội lấy socola và hộp bò khô giấu hồi sáng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi ngồi xuống giường, cùng chia sẻ đồ ăn ngon với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa chỉ nói không ăn, Nguyễn Thúy Chi bẻ một chút socola đút vào miệng họ.

Ăn đồ ăn ngon thì tâm tình cũng tốt hơn, nét mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nhanh chóng dịu lại, vừa rồi bị chọc tức cau có mặt mày, bây giờ từ từ giãn ra, lộ ra tươi cười.

Không quan tâm Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ như thế nào, Lưu Hạnh Hoa nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Hai đứa từ nhỏ lớn lên ở quê, chưa từng đến thành phố, chưa từng thấy qua thế giới, trong lòng ab không yên tâm. Nhưng hai đứa cũng lớn rồi, đến đó phải chăm sóc tốt bản thân. Không có ông nội bà nội bảo vệ, phải biết tự bảo vệ mình nghe chưa?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khiết.”

Sau khi Nguyễn Khê nói một câu như vậy, viền mắt Nguyễn Khiết cũng cay cay, mếu máo rơi nước mắt, chui vào lòng Lưu Hạnh Hoa, khóc thút thít: “Bà nội, cháu đột nhiên không muốn đi nữa, cháu muốn ở cùng với bà.”

Ở nhà có ông bà nội thương, vào thành phố không có ai thương.

Cô ấy vừa khóc vừa nói, viền mắt Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cũng đỏ lên.

Lưu Hạnh Hoa vỗ lưng cô ấy: “Nói lung tung cái gì vậy, ở trên núi có gì tốt đâu. Khi mẹ cháu thực sự tìm một nhà chồng tốt rồi bán cháu đi thì bà cũng không bảo vệ cháu được, dẫu sao nó cũng là mẹ cháu.Yên tâm vào trong thành phố, chăm chỉ học tập với Tiểu Khê, ở cùng với bác bá cháu tốt hơn ở nhà chồng, sau này không phải quay về cái núi nghèo nàn này nữa.”

Nguyễn Khiết nằm trong lòng Lưu Hạnh Hoa: “Nhưng cháu không nỡ rời bà với ông… còn cả cô ba …chú năm nữa” Ai cũng không nỡ, bọn họ cũng không nỡ rời xa hai đứa.

Nguyễn Khê hít hít mũi, mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Hạnh Hoa, nhìn Nguyễn Chí Cao nói: “Ông nội bà nội, hai người đợi cháu, đợi sau này cháu thành công, cháu sẽ mua cho ông bà một căn nhà thật to, để ông bà hưởng phúc tuổi già.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Tiểu Khê à, cháu không cần lo cho ông bà đâu, tự lo cho cháu và Tiểu Khiết là được. Cả đời ông bà gắn liền với vùng núi này, c.h.ế.t cũng chôn ở đây, không đi đâu hết.”

Nguyễn Thúy Chi không muốn Nguyễn Khê buồn, vội nói: “Ba à, bây giờ ba nói những chuyện này làm gì? Chuyện sau này ai mà nói trước được, sau này thì cứ để sau này nói.”

Nguyễn Chí Cao vội đáp: “Phải phải phải, không nói cái này nữa.”

Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dặn dò rất nhiều điều. Bầ ấy không sợ cái khác, chỉ sợ hai đứa nhỏ này vào thành phố phải chịu uất ức, cho nên dặn dò hai đứa rất nhiều.

Tuy Nguyễn Khê là con gái ruột của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, nhưng không phải là đứa con hai người họ nuôi lớn, Nguyễn Khiết lại là cháu gái, hai đứa đến căn nhà trong thành phố sống, không thân thuộc, cũng không thân thích, khác hoàn toàn với vùng quê này.

Khi mới đến, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh chắc chắn sẽ chăm sóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhiều hơn, dẫu sao hai đứa trẻ cũng mới vào thành phố, nhưng sự chăm sóc này cũng không kéo dài lâu, người cũng vậy.

Trông mong họ sẽ thương yêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hai đứa trẻ không phải họ nuôi lớn từ tận đáy lòng? Đó là không có khả năng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 188



Đừng nói là Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh mà ngay cả Nguyễn Chí Quân và Lưu Hạnh Hoa cũng vậy, nếu là đứa con khác của thằng cả dẫn về quê, bọn họ cũng không thể nào cưng chiều nó mãi được, ban đầu sẽ chăm sóc tốt một chút, nhưng ngày dài tháng rộng thì vẫn thương Nguyễn Khê hơn, dẫu sao Nguyễn Khê cũng là một tay bọn họ nuôi lớn.

Đứa trẻ mình nuôi phải rời đi, nói sao cũng không hết được. Lưu Hạnh Hoa ôm Nguyễn Khê bên trái, ôm Nguyễn Khiết bên phải, lúc thì đỏ bừng mắt, lúc lại cười ha ha, nói với hai đứa đến tận lúc cơm tối.

Sóng gió trong nhà họ Nguyễn không để Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh biết, cho nên lúc ăn cơm tối, không khí vẫn hòa thuận, êm đẹp. Nguyễn Trường Qúy và Tô Tiểu Tuệ khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống mà cười.

Sau bữa tối, gia đình ngồi lại với nhau và nói chuyện nhiều hơn, trông như một cuộc sum họp, hòa thuận sôi nổi, thực ra ai cũng có suy nghĩ riêng, đa số suy nghĩ không thể nói ra.

Nguyễn Khê không ở nhà nói chuyện cùng Nguyễn Trường Phú và Phuùng Tú Anh, ăn cơm xong cô liền đi ra ngoài.

Cô đến nhà sàn của nhà họ Lăng, gọi Lăng Hào đi dạo hóng gió đêm.

Ngồi trên tảng đá, hóng gió, nói chuyện phiếm, Nguyễn Khê hít sâu một hơi gió núi, nói với Lăng Hào: “Em trai, ngày mai tôi phải đi rồi, đi cùng ba mẹ vào thành phố, sau này sẽ không thể chơi với cậu nữa.”

Lăng Hào nghe vậy thì giật mình, nhưng cậu cũng đã đoán trước được. Cậu gượng gạo cong khóe miệng: “Rất tốt, bọn họ cuối cùng cũng quay lại đón chị rồi.”

Nguyễn Khê không muốn bầu không khí trở nên buồn bã nặng nề, cười nói: “Nhớ tôi thì viết thư cho tôi.”

Lăng Hào gật đầu: “Một tháng tôi viết một bức.”

Nguyễ Khê cười: “Vậy tôi sẽ trả lời cậu hai bức.”

Lăng Hào cũng cười rộ lên, nói: “Vậy chị nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê gật mạnh đầu với cậu: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân. Tôi không ở đây cậu cũng phải chăm sóc tốt bản thân. Nếu bọn Cao Hải Dương bắt nạt cậu, cậu liền đi tìm chú năm, bảo chú năm xử lý bọn nó bọn nó liền không dám nữa.”

Lăng Hào cầm một nhánh cỏ xanh trong tay, vô thức nắm chặt khiến nó đứt đoạn.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp: “Ừ.”

Nguyễn Khê nằm trên tảng đá, hít một hơi sâu, kéo dài giọng: “Sau này khó mà được hóng gió thế này nữa rồi, tôi phải ngồi đây hóng nhiều một chút, ghi nhớ mùi vị trong gió.”

Lăng Hào nhìn cô rồi nằm xuống cạnh cô.

Hai người nghiêng người nhìn nhau, cười to.

Đêm muộn, Nguyễn Khê về cửa hàng may thu dọn đồ đạc với Nguyễn Khiết, thực ra cũng không có gì để dọn, ngoài quần áo sạch ra thì bọn họ không có đồ đạc gì khác phải muốn đi, cũng không có đồ gì khác để mang.

Lúc thu dọn, Nguyễn Khê đưa tất cả chìa khóa ở cửa hàng may cho Nguyễn Thúy Chi, nói với cô ấy: “Cô ba, cửa hàng này giao lại cho cô, phiền cô giúp cháu chăm sóc cho ông bà nội thật tốt, không có việc gì thì giúp cháu đi thăm thầy nha.”

Nguyễn Thúy Chi không kìm được đỏ mắt, hít một hơi nói: “Yên tâm đi.”

Nguyễn Khê dọn hành lý xong, còn dọn ra một bộ sách. Bộ sách này cũ hơn hai năm trước một chút rồi, nhưng nội dung bên trong vẫn đầy đủ. Bây giờ cô phải đi rồi, đồ vật cũng nên về với chủ nhân của nó.

DTV

Vì thế hôm sau cô dậy rất sớm, ôm sách về nhà, lấy một miếng thịt lợn và một túi đường trắng, một túi kẹo, một túi mứt đào, đều là đồ còn dư lại sau lễ cưới của Nguyễn Trường Sinh

Cô cầm đồ và ôm sách đi đến nhà thầy Kim.

Cô đặt đồ ăn và sách ở trước cửa, gõ cửa mấy cái rồi trốn đi.

Cô nấp ở một chỗ thấy thầy Kim mở cửa, thấy ông ấy đứng ở cửa do dự hồi lâu mới cầm lấy sách và đồ ăn vào nhà, mới yên tâm rời đi.

Về đến nhà Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết cũng đã đến, Nguyễn Thúy Chi giúp cô lấy hành lý.

Mọi người nói là ăn cơm sáng xong rồi mới đi. Trước khi ăn cơm sáng, Lưu Hạnh Hoa lại gọi Nguyễn Khê vào phòng.

Bà ấy lấy một cái túi từ đáy hòm ra nhét vào tay Nguyễn Khê, nói nhỏ: “Toàn bộ tiền hai năm nay cháu kiếm được bà đều giữ giúp cháu này, bà còn cất một chút tiền ở trong, cháu mang theo bên người, đến thành phố nhất định phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nguyễn Khê không lấy: “Bà nội giữ lại mà tiêu.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Bà tiêu cái gì được? Cháu thấy đây ở trong núi thì có thể mua cái gì? Bà già rồi, chân yếu, tay yếu không thể đi lên trấn nữa. Chú năm bây giờ cũng đã lấy vợ rồi, bà cũng không còn gách nặng nữa. Cô ba cháu lại kiếm nhiều tiền như vậy, bà và ông nội cháu có tiêu hết đâu. Mau cầm lấy đi, cháu vào thành phố chỗ nào cũng không quen, trong tay phải có tiền mới yên tâm. Cháu phải nhớ kỹ, không được cho người khác biết cháu có nhiều tiền, nhất định đừng để người khác lừa.”

Lần này Nguyễn Khê không đẩy lại nữa, gật đầu nói: “Cháu biết rồi bà nôi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 189



Lưu Hạnh Hoa dang tay ôm cô vào lòng: “Không nói nữa, nhớ phải thường xuyên viết thư về nhà.”

Nguyễn Khê hít mũi, nặng nề đáp: “Vâng!”

DTV

Đến lưúc thực sự phải chia tay, ngoài nhà Nguyễn Trường Qúy và một nhà ba người Nguyễn Trường Phú ra thì những người khác khóe mắt đều cay cay. Tiền Xuyến cũng là bị người khác lây nhiệm chứ cô ta cũng không có tình cảm gì với Nguyễn Khê.

Nguyễn Trường Sinh xoa đầu hai cô bé, cố ý mỉm cười nói: “Đến thành phố làm người thành phố rồi cũng đừng quên chú năm có biết chưa? Nếu dám quên chú năm, có nằm mơ chú cũng đến tìm hai đứa.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cười: “Nhất định không quên chú năm.”

Nguyễn Trường Sinh khẽ hít vào một hơi: “Đi thôi!”

Cả nhà đi dọc theo núi tiễn họ một đoạn, sau đó kìm lại không tiễn nữa, đứng trên núi nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo Nguyễn Trường Phú đi xa, hình bóng dần dần biến mất trong tầm mắt.

Thấy Nguyễn Khiết đi rồi, Tôn Tiểu Tuệ giận sôi ruột. Nguyễn Trường Phú không ở đây cũng không giả vờ nữa, bà ta lên mặt nói: “Biết thế tôi bảo Tiểu Khiết là không nên để họ dẫn đi, chưa nuôi được ngày nào mà lại đòi dẫn đi, đúng là mất trắng hai đứa con gái.”

Lưu Hạnh Hoa quay qua trợn mắt với bà ta: “Cô không nói không ai bảo cô câm.”

Nguyễn Trường Qúy không lên tiếng, Tôn Tiểu Tuệ không dám cãi lại Lưu Hạnh Hoa, vì thế bực bội im miệng.

Bà ta càng nghĩ càng tức, nhưng không dám xả ra chỉ đành giậm chân xoay người về nhà.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo hành lý trên lưng theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh xuống núi, viền mắt vẫn ươn ướt. Bởi vì thực sự không quen, cũng thực sự không muốn gắng gượng nói nhiều với họ, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết đi phía sau, cách gia đình họ một đoạn.

Phùng Tú Anh quay đầu gọi họ hai lần, bọn họ đáp lại nhưng không đi lên, Phúng Tú Anh cũng không gọi nữa.

Ra khỏi địa phận thôn Mắt Phượng, xung quanh là núi nón trùng điệp, không thấy xóm làng.

Nguyễn Hồng Binh nằm trên lưng Nguyễn Trường Phú, không có chuyện gì nên nhìn đây nhìn đó. Sau đó cậu ta nhìn thấy một đứa bé ở trên núi, hình như vẫn luôn đi theo họ. Cậu ta thấy tò mò nên nhìn lâu hơn chút.

Chắc chắn đứa bé đó cứ đi theo mình, cậu ta nói: “Ba ơi, ở kia có người cứ đi theo chúng ta.”

Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh nghe vậy thì dừng lại quay lại nhìn, chỉ thấy một cậu bé đứng ở triền núi xa xa.

Bọn họ không quen nên không quan tâm, quay lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hành động của họ khiến Nguyễn Khiết ngờ ngợ, cô quay người lại nhìn theo hướng nhìn của họ.

Vừa nhìn đã thấy Lăng Hào đi theo ở phía xa xa đằng sau, hơn nữa vẫn luôn đi men theo sườn núi.

Nguyễn Khiết cũng nhìn thấy, nói: “Chị ơi, là Lăng Hòa.

Nguyễn Khê đứng yên tại chỗ một lúc, đưa hành lý cho Tiểu Khiết, bảo cô ấy chờ cô một lát, vội vàng chạy đến triền núi, chạy về phía Lăng Hào. Bởi vì triền núi dốc nên cô chạy rất chậm.

Lăng Hào bối rối giữa để cô phát hiện và để cô không phát hiện, nhưng thấy cô chạy về phía mình thì cậu không bận tâm nữa, lập tức chạy về phía cô, cậu xuống sườn núi, chạy đi như một cơn gió.

Hai người chạy đến trước mặt nhau, Nguyễn Khê th* d*c gọi cậu: “Em trai…”

Lăng Hào nhìn cô nói: “Tôi muốn tiễn chị…”

Nguyễn Khê không kìm được, khiến viền mắt ươn ướt, cô cười nói: “Không phải hôm qua đã tạm biệt rồi à?”

Lăng Hào với tay vào cổ, lấy ra một chiếc đồng hổ quả quýt. Cậu đặt đồng hồ vào tay Nguyễn Khê, nói với cô: “Cái này là ông ngoại tặng tôi từ lúc năm tuổi, tôi lén mang nó đến tặng cho chị, chị…”

Mấy lời sau đó cậu không biết nói sao nữa, tiếng nói nghẹn ngào.

Nguyễn Khê nhìn đồng hồ quả quýt trong tay, chỉ thấy mặt sau có một chữ Lăng, cậu ấy muốn cô nhớ mình.

Khoang mũi cô chua chua, nhưng cô vẫn cười nói: “Được, tôi nhận rồi nhé!”

Nói xong cô khẽ hít mũi, không để ý cười trên khóe miệng rơi mất: “Em trai, cậu cũng đừng lo, cậu tin tôi, cậu và bố mẹ cậu sẽ nhanh chóng về thành phố, nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi.”

Lăng Hào chỉ cảm thấy cô đang an ủi mình thôi.

Cậu cũng cười, nhưng lại không giấu được vẻ ươn ướn trong mắt, cậu run rẩy nói: “Khê Khê, tôi sẽ viết thư cho chị, mỗi tháng đều sẽ viết thư cho chị.”

Nguyễn Khê không nỡ nhìn cậu như vậy, lập tức cúi đầu cắn môi.

Cô không muốn ở đây khóc lóc với cậu, nuốt nước mắt, ngẩng đầu nói với cậu: “Được, chúng ta một tháng gửi thư một lần, cậu phải ngoan nhưng cũng không cần ngoan quá…”

Cô cũng không biết mình đang nói gì, lại cúi đầu đè nén cảm xúc, lại ngẩng đầu nói: “Em trai, tôi đi rồi, cậu phải chăm sóc tốt bản thân.”

Nói xong cô không do dự nữa, quay người đón gió chạy xuống sườn núi.

Gió núi lướt qua mặt, thổi bay làn tóc mai, thổi khô khóe mắt chảy lệ.

Em trai, tạm biệt!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back