Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 360: Chương 360



"Tôi họ Trần, gọi tôi là quản lý Trần là được. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có chồng chưa? Trước đây cô làm công việc gì?"

Nhìn cô gái trẻ trước mặt có vẻ hơi non nớt, khóe miệng quản lý Trần khẽ nhếch lên, hỏi một cách đầy ẩn ý. Trương Hồng Châu hơi do dự một chút, trong lòng âm thầm cân nhắc xem nên trả lời như thế nào cho hợp lý.

Cô hít một hơi thật sâu, rôi nhẹ giọng trả lời: "Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, hiện tại chưa có đối tượng. Tôi vẫn còn là sinh viên đại học."

Nghe thấy câu trả lời của Trương Hồng Châu, ánh mắt quản lý Trần sáng lên, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rõ, ông ta gật đầu hài lòng nói: "Ô, hóa ra là sinh viên đại học! Thật tuyệt vời, sinh viên đại học vừa văn minh vừa có trình độ, đúng là nhân tài mà chúng tôi đang cần."

Thấy quản lý Trần có vẻ khá hứng thú với mình, Trương Hồng Châu cảm thấy đây có thể là một cơ hội, liền nhanh chóng hỏi tiếp: "Quản lý Trần, không biết phòng khiêu vũ của ngài hiện đang tuyển những vị trí nào? Bất cứ vị trí gì, tôi cũng có thể đảm nhận được."

Quản lý Trần nhìn Trương Hồng Châu từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi trả lời: "Chúng tôi hiện đang tuyển một số người để nhảy cùng khách. Tuy nhiên, công việc này có thể yêu cầu cô phải có một tư tưởng cởi mở, vì trong quá trình nhảy, có đôi khi không thể tránh khỏi việc có những tiếp xúc cơ thể với khách hàng, hy vọng cô có thể hiểu và chấp nhận được.”

Trong lúc nói chuyện, quản lý Trần còn cố tình nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

Trong lòng Trương Hồng Châu thầm nghĩ: Chỉ là bị nắm tay, sờ m.ô.n.g thôi sao, dù sao thì đàn ông ái cũng như nhau cả.

Nghĩ đến đây, cô không chút do dự đáp: "Tôi hoàn toàn hiểu. Chỉ có điều vì nguyên nhân học tập, tôi chỉ có thể đến làm việc vào cuối tuần, không biết như vậy có được không?"

"Được chứ, cuối tuần ở đây đông khách hơn, ngày thường không quá đông khách. Công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần phụ trách lôi kéo khách cùng nhau khiêu vũ, sau khi nhảy xong thì khuyên bọn họ mua rượu. Nhớ kỹ, phải làm sao để khách vui vẻ, cam tâm tự nguyện bỏ tiền ra mua rượu mới được. Chỉ cần khách chịu mua rượu, ngoài tiền công nhảy với khách, cô còn được nhận thêm hoa hồng nữa!” Quản lý Trần giải thích.

Trương Hồng Châu vẫn rất quan tâm đến thu nhập: “Vậy nếu mỗi tháng tôi chỉ làm tám ngày, thì có thể kiếm được khoảng bao nhiêu tiền?”

“Nếu như không có khách hàng nào mua rượu mà cô giới thiệu, thì một tháng cô chỉ nhận được hai mươi đồng tiền lương cơ bản. Nhưng nếu có khách mua, mỗi chai rượu bán được cô sẽ nhận được tiền hoa hồng từ một hào đến ba hào, và giá rượu càng cao, tiền hoa hồng càng lớn nhé!”

Quản lý Trần vừa nói vừa dập điếu thuốc trong tay, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ đơn và đưa cho cô.

Ra hiệu cho cô điền thông tin cá nhân như tên, ngày sinh và địa chỉ nhà.

"Cảm ơn quản lý Trần! Vậy thì tối thứ Sáu tuần này tôi sẽ bắt đầu đi làm."

Trương Hồng Châu vốn dĩ chỉ định đến ứng tuyển thử công việc này, nhưng không ngờ đãi ngộ lại hấp dẫn như vậy.

Chỉ cần làm việc tám buổi tối đã có thể kiếm được hai mươi đồng, mà mỗi buổi tối thời gian làm việc còn chưa tới tám giờ, chỉ kéo dài khoảng năm, sáu tiếng mà thôi.

"Được."

Quản lý Trần kẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Trương Hồng Châu như trút được gánh nặng xoay người rời đi.

Cô thầm cảm thấy may mắn khi cuối cùng bản thân cũng tìm được một công việc ổn định và đáng tin cậy như vậy, có thể giúp cô yên tâm sống và học tập.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến tối thứ Sáu, khi đèn đường đã lên, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng.

Trương Hồng Châu đến trước cửa phòng khiêu vũ có tên "Đêm Mộng Mơ" như đã hẹn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 361: Chương 361



Giờ phút này cô cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng phần lớn là sự chờ mong và phấn khích.

Sau khi bước vào phòng khiêu vũ, Trương Hồng Châu liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản lý Trần đứng cách đó không xa.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, mặc một chiếc váy dài bó sát, dáng người uyển chuyển thướt tha.

Nhìn qua có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tỏa ra một vẻ đẹp quyến rũ, trưởng thành.

Quản lý Trần nhìn thấy Trương Hồng Châu đến, mỉm cười tiến lại gần rồi nói: "Tiểu Trương à, đến đây, tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là chị Phượng. Sau này cô ấy sẽ hướng dẫn cô về công việc cụ thể và các quy trình. Cô phải nghe lời cô ấy, cố gắng làm tốt nhé."

Sau khi chào hỏi ngắn gọn vài câu, quản lý Trần chính thức giới thiệu Trương Hồng Châu với chị Phượng, sau đó quay người rời đi, để lại hai người họ ở lại với nhau.

Đối diện với chị Phượng có khí chất mạnh mẽ này, Trương Hồng Châu không dám có chút sơ suất nào, vội vàng cúi chào ân cần thăm hỏi: "Chào chị Phượng!"

Chị Phượng khẽ cong ngón tay sơn màu đỏ rực, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi~"

Rồi chị Phượng quay lưng bước về phía trước, ra hiệu cho Trương Hồng Châu đi theo mình.

Trương Hồng Châu thấy vậy, vội vã bước theo sau.

Chị Phượng mỉm cười, dẫn cô đi qua đại sảnh rộng rãi và sáng sủa, tiến vào khu vực nghỉ ngơi phía sau.

Nơi này được bài trí đơn giản nhưng thoại mái. có nhiều bàn ghế để mọi người nghỉ ngơi một chút.

Bên cạnh còn có một số đồ trang điểm để tiện cho việc trang điểm chính trang lại.

Đi sâu vào bên trong, có thể nhìn thấy một hàng quần áo đủ loại kiểu dáng được sắp xếp gọn gàng.

Chị Phượng dừng lại, quay đầu nói với cô: "Tiểu Trương à, đi chọn một bộ quần áo phù hợp với cô đi."

Trương Hồng Châu có chút căng thẳng bước đến giá treo quần áo, cẩn thận xem xét từng bộ đồ.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy liền màu hồng nhạt với kiểu dáng khá chuẩn mực, rồi đi vào phòng thay đồ.

Khi cô xuất hiện trở lại trước mặt chị Phượng, chị Phượng tỉ mỉ hướng dẫn cô đánh chút phấn nền, thoa son để tăng thêm khí sắc.

Trương Hồng Châu chăm chú làm theo chỉ dẫn, từng bước hoàn thiện vẻ ngoài của mình.

Sau khi mọi thứ đã được chỉnh chu, chị Phượng cẩn thận quan sát cô.

Mỉm cười tán thưởng và gật đầu khen ngợi: "Ừm, đúng là người đẹp vì lụa, ăn mặc thế này trông cô thật sự xinh đẹp hơn hẳn. Nhớ kỹ nhé, sau này mỗi lần đi làm đều phải lựa chọn trang phục kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ nhàng, thể hiện ra khía cạnh mà bản thân đẹp nhất."

Sau đó, chị Phượng tiếp tục nói: "Quần áo mặc xong khi tan làm để vào trong thùng này, sẽ có người phụ trách mang đi giặt. Bây giờ thì đi theo tôi."

Chị Phượng vừa dứt lời, liền dẫn Trương Hồng Châu tiến đến phía trước sảnh. Bọn họ đi đến trước mặt một nhóm khách mới đến.

"Mời họ uống rượu, cố gắng nghĩ biện pháp làm sao để bọn họ mua thêm rượu!" Chị Phượng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dặn dò Trương Hồng Châu. Sau đó, chị Phượng nhanh chóng bước vào giữa nhóm đàn ông.

"Ôi trời, ông chủ Lưu! Lâu lắm rồi ông không đến đây! Chắc là đi công tác xa chứ gì? Chỗ chúng tôi có một cô gái mới đến, ông xem thế nào?"

Chị Phượng vừa nói vừa ra hiệu cho Trương Hồng Châu lại gần.

Trương Hồng Châu thấy vậy, vội vàng tiến tới.

Chị Phượng thuận thế kéo cô ngồi xuống bên cạnh ông chủ Lưu.

"Ồ? mới tới à, tôi thích! Nào, rót cho tôi một ly!"

Ông chủ Lưu từ trước đến nay thích rủ các cô gái uống rượu, đặc biệt khi nghe nói đây là người mới, ông ta càng hưng phấn hơn.

Trương Hồng Châu khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm để đối mặt.

Cô và ông chủ Lưu uống qua lại từng ly một. Chỉ trong chốc lát, chén rượu đã thấy đáy, nhưng Trương Hồng Châu vẫn chưa say.

Ông chủ Lưu thấy vậy, liền gọi thêm rượu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 362: Chương 362



Thực ra, tửu lượng của Trương Hồng Châu tương đối tốt. Có những lúc ở Phong Thu Loan, cô còn có thể uống cùng Nhị Cẩu và cha anh ta vài ly.

Tối hôm đó, uống đến cuối cùng, ông chủ Lưu cũng say mèm và được tài xế đưa đi, còn Trương Hồng Châu cũng có chút choáng váng.

Tuy nhiên, cô biết mình không thể để bản thân chìm đắm trong cơn say, nên vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn hết rượu ra, mới có thể duy trì được chút tỉnh táo.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, mọi người đã rời đi, Trương Hồng Châu trở lại hậu trường.

Lúc này, chị Phượng xuất hiện.

"Cũng khá đấy, Tiểu Trương. Cô xem này, hôm nay, chỉ riêng tiền hoa hồng đã được ba đồng rồi đấy! Tiếp tục cố gắng nhé!"

Trương Hồng Châu nhẹ gật đầu đáp lại.

Hôm nay ông chủ Lưu chỉ gọi rượu loại rẻ, mặc dù cô đã uống nhiều nhưng không vấn đề gì.

Dù sao, nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được ba đồng như thế này, thì thu nhập đã rất khá rồi.

Trong hậu trường có khoảng bảy, tám cô gái có độ tuổi tương đương Trương Hồng Châu, ai nấy đều mặt mũi đỏ phừng phừng vì say, trong đó có một số người đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Cũng may là phía sau có phòng cho mọi người nghỉ ngơi, nếu ai say khướt không đi nổi, còn có thể ở lại ngủ qua đêm ở đây.

Trương Hồng Châu vẫn quyết định thay đồ rồi trở về ký túc xá. May thay đang là cuối tuần, nhà trường vẫn chưa áp dụng lệnh giới nghiêm.

Cô nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, không có ý định đi tắm rửa, lập tức ngã ngay xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã trôi qua một năm rưỡi.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đã bước vào giai đoạn cuối của học kỳ hai năm thứ hai.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng tích góp của cả hai, bọn họ đã có trong tay một khoản tiết kiệm lên đến sáu, bảy mươi vạn.

Vào một buổi sáng nọ, như thường lệ, Vương Tiểu Thanh đi đến trường, trên đường đi cô mua hai chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi để ăn sáng.

Tuy nhiên, điều người ta không ngờ tới chính là vừa mới ăn xong hai chiếc bánh bao nhân thịt thơm ngon này không được bao lâu. Cô bắt đầu cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, khó chịu vô cùng, giống như thể có thứ gì đó đang quay cuồng bên trong dạ dày. Cô vội vàng chạy tới nhà vệ sinh ở gần đó, nôn mửa không ngừng.

Vương Tiểu Thanh nhìn những mẫu bánh bao bị nôn ra, trong lòng Vương Tiểu Thanh dấy lên một cảm giác hoài nghi và lo lắng.

Không biết những chiếc bánh bao nhân thịt này có đảm bảo vệ sinh hay không, nếu không tại sao cô vừa mới ăn xong đã cảm thấy buồn nôn muốn ói?

Mặc dù dạ dày vẫn còn hơi khó chịu, nhưng ít nhất cảm giác đã khá hơn lúc trước nhiều.

Mắt thấy đã đến giữa trưa, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc lấy một ít đồ ăn từ trong không gian của mình ra ăn, xem có thể giúp cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn không.

Với một suy nghĩ thoáng qua, cô giơ tay và ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô là một chùm nho trông như những viên ngọc trong suốt lấp lánh.

Những quả nho này căng mọng, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào hấp dẫn, khiến ai nhìn thấy cũng không thể không ch** n**c miếng.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng hái một quả nho và bỏ vào miệng. Ngay lập tức, một dòng nước ngọt lịm trôi xuống cổ họng, và cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng dần dần biến mất.

Sau khi cô ăn hết cả chùm nho, không chỉ cơ thể cô trở lại bình thường, mà ngay cả tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn.

Vì năm hai đại học không có tiết học vào buổi tối, cho nên khi màn đêm buông xuống, Vương Tiểu Thanh đã trở về nhà.

Vương Tiểu Thạnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Trương Vũ đang bận rộn trong bếp.

Khi bước đến gần, cô thấy anh đã chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn, có cá, có thịt, cùng với mấy món rau có màu sắc hấp dẫn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 363: Chương 363



"Thanh Thanh, em về đúng lúc lắm, mau đi rửa tay rồi ăn cơm nhé!"

Trương Vũ mỉm cười nói, rồi bắt đầu bưng các món ăn tinh tế lên trên bàn.

Nhìn những món ăn ngon miệng, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp. Sau khi rửa tay xong, cô từ từ bước tới bàn ăn, ánh mắt dừng lại ở đĩa thịt kho tàu thơm phức trên bàn.

Đột nhiên, một cơn buồn nôn ập đến khiến cô không kìm được mà nôn khan: "Ọe~"

Phản ứng đột ngột này khiến Trương Vũ đứng bên cạnh sợ hãi, anh vội chạy lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cô và lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao thế này? Thanh Thanh "

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng rót một cốc nước ấm đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh thở hắt ra, nhăn mặt giải thích: "Chắc là do em ăn phải thứ gì đó không tốt. Sáng nay em tùy tiện mua hai cái bánh bao ở một quán ven đường để ăn sáng, nhưng không lâu sau đó đã thấy da dày cuộn lên khó chịu. Sáng nay em đã nôn một lần rồi, buổi trưa cũng không dám ăn cơm, chỉ dám ăn vài quả nho."

Nghe cô nói như vậy, Trương Vũ không khỏi thấy xót xa, anh liền an ủi cô: "Thanh Thanh, lần sau đừng ăn bậy bạ ngoài đường nữa nhé. Em yên tâm, anh sẽ học cách làm bánh bao, sau này ngày nào anh cũng làm ban cho em ăn! Đúng rồi, bây giờ em có muốn ăn gì không?"

Trong đầu Trương Vũ nghĩ có lẽ nấu chút cháo trắng thanh đạm sẽ giúp Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại lắc đầu, tỏ ý không muốn ăn cháo.

Cô nói với Trương Vũ rằng mình vẫn muốn ăn trái cây hơn, bởi vì buổi trưa sau khi ăn xong thấy dễ chịu hơn nhiều, vị chua ngọt của trái cây cũng giúp cô thấy đỡ buồn nôn hơn.

Thấy vậy, Trương Vũ chỉ biết gật đầu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy em ăn chút trái cây đi. Nhưng sáng mai nhất định phải nhớ ăn chút cháo để dưỡng dạ dày nhé."

Nói xong, nhìn một bàn đầy thức ăn thịnh soạn, Trương Vũ đành ngồi một mình lặng lẽ thưởng thức bữa tối gồm bốn món mặn và một bát canh.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Trương Vũ đã vội vàng rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không làm phiền đến Vương Tiểu Thanh, người vẫn đang ngủ say.

Bước vào bếp, Trương Vũ thành thạo vo gạo rồi cho hết vào nồi, đun nhỏ lửa cho đến khi thành một nồi cháo trắng nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.

Khi Vương Tiểu Thanh thức dậy, nhìn thấy bát cháo trắng mà Trương Vũ đã kỳ công nấu, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cô nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng trên bề mặt cháo, nhấm nháp từng muỗng cháo tràn đầy tình yêu thương này.

Ăn xong một bát cháo nhỏ, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỹ mãn thu dọn túi sách, chuẩn bị đến trường bắt đầu một ngày học tập.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái đã đến trưa, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy dạ dày căng chướng lạ thường, không muốn ăn gì cả.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng chịu đựng để hoàn thành tiết học.

Trên đường về nhà sau buổi học, Vương Tiểu Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai chân giống như đeo phải cục chì nặng nề, mỗi bước đi đều nặng nề vô cùng.

Nhưng nhờ vào ý chí kiên cường, cuối cùng cô cũng kiên trì về đến nhà, ngay lập tức nằm vật xuống giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.

"Thanh Thanh, em sao vậy?"

Không biết đã bao lâu trôi qua, Vương Tiểu Thanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Vũ đã về nhà, đang lo lắng nhìn mình.

Đối với đôi vợ chồng trẻ mà nói điều này thật hiếm thấy, vì thường vào thời điểm này, Vương Tiểu Thanh hoặc là đang bận rộn nấu cơm hoặc là ngồi xem TV trên ghế sofa, tuyệt nhiên sẽ không ngủ say như thế này.

"Ông xã, em cảm thấy mệt quá, chắc là bị ốm rồi. Anh nghĩ xem có phải em bị ngộ độc thực phẩm rồi không? Trưa nay em chẳng ăn được gì, bây giờ cũng hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ngủ một giấc thôi."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 364: Chương 364



Vương Tiểu Thanh yếu ớt nói, trong giọng nói lộ rõ sự mơ hồ và mệt mỏi.

Cô cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng lại nhận ra cơ thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

"Em đừng lo lắng quá, ngộ độc thực phẩm không giống như vậy đâu, ngộ độc thức ăn sẽ khiến em nôn liên tục. Em cứ ngủ tiếp đi, sáng mai anh đưa em đi bệnh viện."

Trương Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Tiểu Thanh, thấy cô không muốn động đậy và trời cũng đã tối muộn rồi, nên anh quyết định không đi bệnh viện nữa.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đồng tình, rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trương Vũ thấy thế thở dài nhẹ nhõm, sau đó mang đến một chậu nước ấm vừa phải, cẩn thận lau mặt, tay và chân cho Vương Tiểu Thanh.

Sau khi hoàn thành những việc này, anh cẩn thận đắp chăn lên người cô, sợ làm gián đoạn đến giấc mơ ngọt ngào của cô.

Sáng sớm hôm sau. ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Vương Tiểu Thanh cuối cùng cũng tỉnh giấc, nhưng lúc này mặt trời đã lên cao, gần tám giờ sáng.

Cô vươn vai, cảm nhận sự ấm áp và thoải mái trong chăn, loại cảm giác này khiến người ta say mê không muốn rời khỏi.

Giờ phút này, thời tiết dễ chịu, nằm trong chăn ấm như được bao bọc trong những đám mây mềm mại, thật sự thoải mái không gì sánh bằng.

"Em tỉnh rồi à? Anh nấu chút cháo cho em, em mau dậy ăn chút đi."

Trương Vũ bước đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ Vương Tiểu Thanh dậy, nhìn cô dịu dàng nói.

Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong lòng Trương Vũ, anh lại bắt đầu nảy ra một suy nghĩ có chút táo bạo: Liệu có phải cô đã mang thai rồi không?

"Không ăn gì cứ cảm thấy cả người không có sức ấy."

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

Vương Tiểu Thanh từ từ ngồi dậy, động tác có phần chậm chạp.

Cô vươn vai một lần nữa, sau đó chầm chậm bước xuống giường, đi tới chỗ rửa mặt.

Lúc này, từ trong bếp tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn. Hóa ra là Trương Vũ đã dậy từ sớm để nấu một nồi cháo trắng nóng hổi và tự tay muối những miếng củ cải cay ngon lành.

Những món ăn này khiến Vương Tiểu Thanh thèm thuồng không thể chờ đợi thêm được nữa, cô vội vàng ngồi xuống bàn ăn, nhanh chóng ăn hết một bát cháo đầy.

Cảm giác thỏa mãn dâng lên từ tận đáy lòng, hiện rõ trên gương mặt của cô. Sau bữa ăn, Vương Tiểu Thanh nói với Trương Vũ: "Anh yêu à, em cảm thấy cơ thể đã đỡ nhiều rồi, chắc không cần phải đi bệnh viện nữa, đúng không?"

Thực ra, sâu thẳm trong lòng, Vương Tiểu Thanh không muốn đến bệnh viện để kiểm tra, vì cô có chút lo lắng về những kết quả mà mình không lường trước được.

Tuy nhiên, Trương Vũ lại không nghĩ vậy. Anh nhìn Vương Tiểu Thanh đầy quan tâm rồi hỏi: "Thanh Thanh, bẫy giờ em chỉ cảm thấy tốt hơn vì đã ăn cháo. Nhưng nếu trưa nay anh nấu thịt cho em, liệu em có ăn nổi không?"

Trương Vũ cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút mới có thể yên tâm.

Nghe vậy, Vương Tiểu Thanh do dự một chút. Cô thực sự không cảm thấy hứng thú với thịt, thậm chí vừa nghĩ đến đồ ăn có dầu mỡ thôi đã nhịn không được muốn nôn rồi.

Vì vậy, cô gật đầu đồng ý và nói: "Ừm, hình như là em không thể ăn nổi. Được rồi, vậy chúng ta đi bệnh viện đi."

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh quyết định nghe theo lời khuyên của Trương Vũ, đến bệnh viện kiểm tra.

Dù sao thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, chỉ có thông qua chẩn đoán và điều trị chuyên nghiệp mới có thể đảm bảo cơ thể sớm hồi phục.

Trương Vũ nhanh chóng rửa sạch bát đũa, sau đó chở Vương Tiểu Thanh trên chiếc xe đạp, phóng thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số 2 ở thành phố Tương.

Bệnh viện này không xa nhà lắm, chỉ cần đạp xe khoảng mười phút là tới.

Sau khi đến nơi, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đến quầy đăng ký để lấy số khám nội khoa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 365: Chương 365



Có lẽ vì thời gian còn sớm nên bệnh viện vẫn khá vắng, không cần phải xếp hàng chờ đợi.

Sau khi vào phòng khám, bác sĩ ngước lên nhìn Vương Tiểu Thanh rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Cháu thấy không khỏe ở đâu?"

Vương Tiểu Thanh chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp: "Bác sĩ ơi, gần đây cháu bị mất cảm giác thèm ăn, ăn vào là muốn nôn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút cháo trắng hoặc ăn hoa quả." Trong lời nói của cô lộ ra chút bất lực và lo lắng.

Bác sĩ quan sát đôi vợ chồng trẻ trước mặt, nghĩ thầm bọn họ đi cùng nhau đến khám bệnh, chẳng lẽ là có khả năng mang thai? liền hỏi tiếp: "Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi? Có khả năng cháu đang mang thai không?"

Trước câu hỏi của bác sĩ. Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Cũng chỉ mới hai, ba ngày thôi. Mang thai sao, hẳn là không thể nào." Trong giọng nói của cô mang chút bối rối và lo âu.

"Không đâu nhỉ," Vương Tiểu Thanh nghi hoặc nhìn Trương Vũ, cô nghĩ lại mỗi lần đều có biện pháp phòng tránh cẩn thận.

"Không, bác sĩ, có khả năng mang thai đấy," Trương Vũ trả lời, anh nhớ lại khoảng một tháng trước có một lần bọn họ đã bất cẩn không sử dụng biện pháp an toàn.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ với vẻ nghi ngờ.

"Được rồi, đây là đơn xét nghiệm m.á.u cho cháu. Có kết quả xong thì cháu mang sang khoa sản để bác sĩ bên đó xem cho nhé."

Với kinh nghiệm của mình, bác sĩ đã nhìn thấy nhiều trường hợp tương tự như vậy rồi.

Nhiều cặp vợ chồng khi thấy triệu chứng buồn nôn, đều không nghĩ ngay đến trường hợp mang thai, mà cứ đơn giản nghĩ rằng dạ dày khó chịu.

Chỉ đến khi uống thuốc điều trị đau dạ dày xong, bọn họ mới phát hiện ra bản thân đang mang thai.

May mắn thay, các loại thuốc dạ dày bình thường không ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển của thai nhi.

Sau khi bước ra khỏi phòng khám, Vương Tiểu Thanh ngay lập tức nhìn chằm chằm Trương Vũ, ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ.

"Ông xã, sao anh lại đột nhiên nghĩ tới em có thể đang mang thai? Chẳng lẽ anh muốn có con rồi sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Đối mặt với sự chất vấn của vợ, Trương Vũ không khỏi có chút dở khóc dở cười.

"Thanh Thanh, em thử nghĩ lại mà xem, những triệu chứng gần đây của em chẳng phải rất giống với dấu hiệu mang thai sao?" Anh kiên nhẫn giải thích.

Nghe chồng nói vậy, Vương Tiểu Thanh bắt đầu hồi tưởng lại những thay đổi trong cơ thể của cô dạo gần đây.

Sau một hồi suy nghĩ, cô chợt bừng tỉnh: "Hình như đúng là như vậy thật"

Ngay sau đó, cô giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt mở to, chất vấn: "Này, anh không giấu em chuyện gì đấy chứ?"

Trương Vũ thấy vậy, trên mặt có chút bối rối, anh ghé sát tai Vương Tiểu Thanh rồi nói nhỏ vài câu. Vương Tiểu Thanh nghe xong liền giận dỗi đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Trương Vũ hai cái.

Kết quả xét nghiệm m.á.u của Vương Tiểu Thanh cần chờ khoảng một giờ mới có, vì vậy hai người quyết định đi dạo quanh bệnh viện để thư giãn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc một giờ đã qua, hai người trở lại khoa sản trong tâm trạng thấp thỏm bất an chờ đợi kết quả.

Bác sĩ khoa sản xem xét kỹ lưỡng các chỉ số xét nghiệm rồi nói: "Chúc mừng cô, cô mang thai rồi! Vậy lần trước cô đến kinh nguyệt cụ thể là khi nào?"

Sau đó, bác sĩ lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Vương Tiểu Thanh, bảo cô điền thông tin cá nhân vào để lưu hồ sơ.

Một giờ sau, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi cổng bệnh viện với tâm trạng hoang mang như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Trời ơi! Sao lại thế này? Cô thật sự đã mang thai rồi sao!

Ban đầu, kế hoạch vốn là chờ sau khi tốt nghiệp mới tính đến chuyện có con, nhưng bây giờ mọi thứ dường như đến quá sớm.

Tuy nhiên, trái ngược với sự hoang mang của Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ lại tỏ ra vô cùng phấn khích và hạnh phúc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 366: Chương 366



Trương Vũ cẩn thận từng li từng tí đỡ Vương Tiểu Thanh xuống cầu thang, thể hiện rõ ràng sự quan tâm.

"Hừm, chắc chắn là anh cố ý!" Vương Tiểu Thanh bĩu môi trách móc.

"Đúng, đúng, đúng, tất cả là lỗi của anh, bà xã đại nhân đừng giận mà~"

Đối mặt với sự chỉ trích của vợ, Trương Vũ anh không những không giận mà còn tươi cười vui vẻ.

Ngay cả khi đạp xe về nhà, anh cũng cố ý giảm tốc độ, sợ rằng việc rung lắc quá nhiều có thể làm ảnh hưởng đến vợ đang mang thai.

Về đến nhà, Trương Vũ lập tức yêu cầu cô di vào không gian để ấm áp hơn, vì thời tiết bên ngoài thực sự quá lạnh.

"Thanh Thanh, năm nay trước hết cứ thế này nhé, sắp tới chúngn ta sẽ thi học kỳ, hơn nữa sau khi thi xong chúng ta còn phải về quê một chuyến. Đến năm sau. chúng ta sẽ chuyển nhà đến gần trường của em hơn."

Trương Vũ đã sớm quymết định như vậy, vì hiện tại vợ đang mang thai, mỗi ngày còn phải đạp xe đạp đi tới đi lui giữa nhà và trường học như vậy thì quá nguy hiểm. Anh không thể để người anh yêu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn .

"Nhưng nếu làm như vậy, mỗi ngày anh về nhà sẽ rất xa đấy," Vương Tiểu Thanh vẫn có chút lo lắng hỏi.

"Đừng lo, không xa đâu. Anh đạp xe nhanh một chút thì chỉ mất khoảng nửa tiếng là có thể về đến nhà thôi!" Trương Vũ an ủi.

Đồng thời, trong lòng anh cũng bắt đầu tính toán: Chiều mai có lẽ anh sẽ có chút thời gian rảnh, có thể đi xung quanh tìm xem có căn nhà thích hợp không, tốt nhất là có thể chuyển đến ở ngay sau Tết.

"Vậy... được rồi." Thấy chồng kiên quyết như vậy, Vương Tiểu Thanh cũng đành đồng ý.

Cô biết tất cả những điều Trương Vũ làm đều vì nghĩ đến cô và đứa con trong bụng, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng v**t v* bụng mình, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi nghi ngờ:

“Thật sự có một sinh mệnh nhỏ đang hình thành trong này sao?” Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào cái bụng hơi nhô lên của mình.

Giống như thể cô có thể cảm nhận được sinh linh nhỏ bé ấy đang lặng lẽ lớn lên bên trong.

Đúng lúc này, Trương Vũ bên cạnh đột nhiên phấn khởi nói: “Bà xã, khi con của chúng ta sinh ra, nó sẽ là sinh viên đại học ngay lập tức!”

Vương Tiểu Thanh nghe thấy vậy thì ngẩn ra, quay đầu lại tò mò hỏi: “Anh nói vậy là sao?”

Lúc này, cô đang tập trung nhìn cây đào trong sân đầy quả, trong lòng còn đang tính toán nên chọn quả nào để ăn thử.

Trương Vũ cười tươi giải thích: “Em nghĩ thứ mà xem, ngày nào em cũng mang theo con đi nghe các bài giảng ở trường đại học. Như vậy chẳng phải là con đã được tiếp nhận giáo dục đại học rồi sao? Đây chẳng phải là sinh viên đại học đúng nghĩa à!”

Nói xong, Trương Vũ không nhịn được mà cười như một đứa trẻ.

Vương Tiểu Thanh nghe xong cũng bừng tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng là như vậy thật!”

Giờ phút này, hai vợ chồng đắm chìm trong những mộng tưởng tốt đẹp về tương lai, mong chờ em bé sắp chào đời sẽ lớn lên thật khỏe mạnh và học hành thành tài.

Cây đào với những quả chín mọng kia dường như cũng đang báo hiệu trước cuộc sống ngọt ngào và đầy đủ trong tương lai của bọn họ.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Vương Tiểu Thanh vẫn đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ.

Còn bên kia, Trương Vũ đã dậy từ sớm, anh nhẹ nhàng xuống giường, bước vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Trương Vũ thuần thục nấu một nồi cháo yến mạch, khi mùi hương của cháo lan tỏa khắp căn nhà, anh hài lòng gật đầu.

Sau đó, anh cầm bút lên viết lên giấy: “Bà xã, anh đi xem nhà ở gần trường của em, cháo ở trong nồi, nhớ ăn khi còn nóng nhé!”

Sau khi viết xong, anh để tờ giấy trên bàn ăn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 367: Chương 367



Trương Vũ leo lên xe đạp, cảm nhận cơn gió lạnh của buổi sáng lướt qua má, khiến người ta lập tức thấy tỉnh táo.

Bánh xe lăn đều, anh đạp xe theo con đường quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến gần trường học của Vương Tiểu Thanh.

Hai bên đường phố cây cối rợp bóng, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Anh cẩn thận chú ý đến những tờ thông tin cho thuê nhà dán ven đường, phát hiện có khá nhiều căn nhà treo biển cho thuê.

Sau khi so sánh một lúc, cuối cùng Trương Vũ đã chọn được một căn hộ trong tòa nhà dân cư đối diện với trường Sư phạm.

Đó là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ nội thất bên trong căn hộ tuy rằng có chút cũ kỹ nhưng vẫn có thể sử dụng.

Điều khiến anh hài lòng nhất chính là căn phòng có ánh sáng tốt, tràn ngập ánh mặt trời, hơn nữa lại nằm ở tầng hai, không cần phải leo lên những bậc thang dốc đứng.

Trương Vũ đã thanh toán tiền thuê nhà trong một năm ngay tại chỗ.

Sau khi hai bên thuận lợi ký kết hợp đồng, Trương Vũ nhận chìa khóa tượng trưng cho quyền sử dụng căn hộ.

Ngay sau đó, anh xắn tay áo lên, cẩn thận dọn dẹp lại căn phòng.

Sau một hồi cố gắng, căn phòng trở nên sạch sẽ và ngăn nắp.

Trương Vũ nghĩ, sang năm chỉ cần dọn dẹp sơ qua một chút là có thể dọn vào ở.

Hoàn thành công việc dọn dẹp xong, Trương Vũ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, trong lòng tràn ngập sự mong chờ về cuộc sống tương lai.

Nơi ở mới này không chỉ gần trường học của Vương Tiểu Thanh, mà còn là khởi đầu mới trong cuộc sống chung của hai người.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Trương Vũ lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trương Vũ nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian vừa mới qua 10 giờ, liền chậm rãi trở về nhà.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh vừa mới thức dậy, đang ăn sáng.

“Về rồi à! Bên ngoài có lạnh không? Tìm nhà thế nào rồi?”

Vương Tiểu Thanh thoáng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Trương Vũ, cô quan tâm hỏi.

“Không lạnh, nhà đã thuê xong rồi. Vừa nãy anh còn ở đó dọn dẹp nữa, toát hết cả mồ hôi.”

Trương Vũ bước vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước ấm để bản thân tỉnh táo lại, sau đó đi vào bếp tự múc cho mình một bát cháo nóng hổi.

“Nhà ở đâu vậy anh?” Vương Tiểu Thanh vừa nhai một miếng dưa chua, vừa hỏi một cách mơ hồ.

“Ngay đối diện trường của em. Nhưng chúng ta còn khoảng mười ngày đến nửa tháng nữa mới được nghỉ đông, hay là tạm thời chưa chuyển đến, em thấy thế nào?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh, hỏi ý kiến cô.

“Được, nghe theo anh.” Vương Tiểu Thanh gật đầu đồng ý.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong chớp mắt đã qua một tuần, Vương Tiểu Thanh thuận lợi hoàn thành tất cả các môn thi, Trương Vũ thì phải đợi thêm hai ngày nữa mới kết thúc.

Thế là, nhân lúc rảnh rỗi, Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo xung quanh và mua một số quần áo mùa đông cho gia đình.

Cô không chỉ tỉ mỉ chọn hai túi sữa bột cho Tiểu Thạch, mà còn mua thêm năm túi sữa cho Tiểu Ngọc.

Có thể nói, gần như mỗi lần được nghỉ về nhà, Vương Tiểu Thanh đều chu đáo chuẩn bị sẵn sữa bột cho bọn trẻ.

Khi anh cả kiện quyết muốn trả tiền, Vương Tiểu Thanh chỉ nhận một nửa, vì cô biết, nếu không nhận tiền, anh cả chắc chắn sẽ không chấp nhận ý tốt này.

Ngoài ra, Vương Tiểu Thanh còn rất chu đáo mua cho mẹ chồng, anh cả và chị dâu, mỗi người một bộ quần áo mới, còn hai đứa trẻ dễ thương thì mỗi đứa được hai bộ quần áo mới.

Năm ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày Trương Vũ được nghỉ.

Hai người cùng nhau thu dọn hết đồ đạc trong phòng vào trong không gian, làm thủ tục trả lại nhà cho chủ nhà xong rồi nhận lại tiền đặt cọc, hai người vui vẻ lên tàu trở về thành phố Hành.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 368: Chương 368



Bởi vì phản ứng khi mang thai tương đối mãnh liệt, trình trạng nôn nghén của Vương Tiểu Thanh tương đối nghiêm trọng.

Thời điểm này đang là mùa đông, mọi người trên tàu đều ăn mặc kín mít cho nên không có nhiều mùi hôi. Nếu đổi lại là mùa hè nóng bức, có lẽ Vương Tiểu Thanh sẽ nôn thốc nôn tháo suốt cả hành trình.

Thời gian nghỉ đông của hai người ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có một tháng.

Bọn họ dự định về quê vào ngày 15 tháng 12 âm lịch, để có thể trở về thành phố Tương vào ngày 16 tháng Giêng, để chuẩn bị cho việc khai giảng năm học mới.

Khi hai người đến thành phố Hành, vừa kịp đón chuyến xe buýt cuối cùng. Trên xe đông nghịt người, không còn chỗ ngồi.

Nhưng may mắn thay, Trương Vũ nhanh mắt chiếm được một chỗ ngồi, anh nhường cho Vương Tiểu Thanh ngồi, còn mình thì đứng.

Sau khi xuống xe, hai người đi tới một bên, lấy ra những món quà mang về cho gia đình và xe đạp.

Nếu không lấy ra trước lát nữa có thể sẽ khó giải thích rõ ràng với gia đình.

Chưa kịp đến cửa nhà, bọn họ đã nhìn thấy một bóng dáng lớn một bóng dáng nhỏ xuất hiện trước mặt, hóa ra là Tiểu Thạch bốn tuổi và Tiểu Ngọc hơn một tuổi!

Chỉ nghe thấy Tiểu Thạch gọi: “Chú, thím!”

Ngay sau đó là giọng nói non nớt của Tiểu Ngọc:

"Ah~ Ah~~”.

Nghe thấy tiếng gọi, Trương Vũ vội vàng đặt đồ trong tay xuống, dang rộng vòng tay, ôm lấy hai đứa trẻ đáng yêu này.

“Ôi trời, là Tiểu Vũ và Tiểu Thanh về rồi!”

Bà Vương mừng rỡ, nhanh chóng bước ra cửa để đón bọn họ.

Vừa ra đến nơi, bà đã nhìn thấy con trai và con dâu.

Khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Lúc này, chị dâu cũng bước ra theo. Vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thanh xách theo một đống đồ, chị dâu liền vội vã tiến lên giúp đỡ: “Em dâu, sao lại mua nhiều đồ thế này?”

Mọi người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi vào nhà, đi lên tầng hai. Vì dưới tầng một đang có khá đông khách đang ăn tối nên bọn họ không tiện ở lại lâu.

“Chị dâu, chị đừng bận rộn nữa. Mẹ ơi, mẹ đến xem thử, con mua quần áo mới cho mọi người này!”

Vương Tiểu Thanh nhiệt tình nói. Lúc này Trương Vũ đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, trêu chọc bọn trẻ cười khúc khích không ngừng.

Vương Tiểu Thanh lấy ra những bộ quần áo mới mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa cho gia đình và đưa cho mọi người xem.

Bà Vương vui vẻ v**t v* chất liệu vải của những bộ quần áo mới, không khỏi cảm thán:

“Tiểu Thanh à, thật sự không cần năm nào cũng mua quần áo mới cho cả nhà đâu, quần áo trong nhà nhiều đến mức mặc không hết”.

Chị dâu Tào Chiêu Đệ thì cảm động không thôi. Chị nghĩ rằng có lẽ kiếp trước mình đã tu nhân tích đức mới có phúc gặp được người em dâu tốt bụng và chu đáo như vậy.

Vương Tiểu Thanh không chỉ quan tâm đến gia đình mà thường xuyên nhớ đến người chị dâu này, mỗi năm đều gửi đủ các loại nhu yếu phẩm đến. Từ quần áo, giày dép, sữa bột cho bọn trẻ, quạt điện, đến các loại đồ ăn thức uống, cái gì cũng có.

“Chuyện của năm sau để năm sau hãy nói. Đây là sữa bột cho bọn trẻ, chị cầm lấy.” Vương Tiểu Thanh lại lấy ra một túi khác đưa cho chị dâu.

“Cảm ơn em, lát nữa để anh cả đưa tiền cho em.” Tào Chiêu Đệ cất kỹ sữa bột.

“Chuyện này không cần vội đâu. Trương Vũ, chúng ta về ngay hay là ở lại thêm một chút nữa?”

Vương Tiểu Thanh vừa nói vừa không kìm được mà xoa xoa tay.

Cô thầm nghĩ, bây giờ đang giữa mùa đông giá rét, nếu thực sự phải ngủ dưới đất qua một đêm sẽ lạnh lắm!

Mặc dù anh cả và chị dâu chắc chắn không nỡ để cô chịu khổ, nhưng cho dù là ai ngủ dưới đất thì cũng khó mà tránh khỏi có thể sẽ bị cảm lạnh.

“Ừm, bây giờ về ngay, tranh thủ lúc trời vẫn chưa tối hẳn, đi đường cũng sẽ tiện hơn.”

Trương Vũ đáp lại, sau đó nhẹ nhàng đặt bọn trẻ đang ôm xuống ghế bên cạnh và bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo, rõ ràng là đã sẵn sàng, có thể ngay lập tức quay về nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 369: Chương 369



Dù sao thì ở nhà vẫn còn cả đống việc đang chờ anh làm, cần phải về sớm để dọn dẹp, lau chùi nhà cửa nữa.

“Trời ơi, chú, em dâu, hai đứa chưa ăn cơm mà đã đi rồi sao? Hay là tối nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, trời lạnh thế này, sáng mai hẵng về cũng không muộn mà!” Chị dâu lên tiếng giữ lại.

“Không cần đâu chị dâu, cảm ơn chị nhé. Bọn em vẫn nên về nhà dọn dẹp trước.”

Trương Vũ từ chối một cách lịch sự, thái độ rất kiên quyết.

“Vậy... thế này nhé, chồng ơi, anh mau chuẩn bị hai phần cơm để hai đứa mang về ăn.”

Chị dâu thấy vậy chỉ còn cách đề nghị như thế, rồi quay xuống tầng một gọi Trương Dũng.

Tào Chiêu Đệ thấy Trương Vũ đã quyết định như vậy rồi, chỉ có thể nhượng bộ mà để Trương Dũng chuẩn bị cơm cho bọn họ mang về nhà hâm nóng lại là cóm thể ăn được ngay.

“Được rồi.”

Trương Dũng lục tìm trong tủ ra một cái bát sứ hơi cũ kỹ, cẩn thận rửa sạch.

Sau đó, anh múc vào trong đó gần rđầy một bát cơm trắng thơm phức, rồi xếp thêm các món ăn thơm ngon, đẹp mắt vào.

Nhìn kỹ có thể thấy, nào là rau cải xanh mướt, thịt kho tàu thơm nức, và cả trứng chiên thơm ngon.

Một bát cơm đầy ắp như thế này chắc chắn đủ để hai người họ ăn no.

Trước sự chu đáo của anh chị. Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh khó lòng mà từ chối.

Vì vậy, bọn họ mỉm cười nhận lấy bát cơm canh ấy. Trương Vũ chở Vương Tiểu Thanh, còn cô thì ôm chặt bát cơm sứ.

Suốt đoạn đường về, hai người trò chuyện vui vẻ, tâm trạng vô cùng hạnh phúc, bát cơm canh thơm ngon ấy đã trở thành điểm nhấn tuyệt vời cho hành trình về nhà này.

Về đến nhà, cả hai đều cảm thấy hơi lạnh, hai người đi vào không gian ấm áp để sưởi ấm.

Hai người rửa mặt trong không gian, rồi Vương Tiểu Thanh đi hái trái cây ăn.

“Tiểu Thanh, em nghỉ ngơi ở đây một chút đi, anh đi dọn dẹp nhà cửa.”

Trương Vũ xắn tay áo lên, tìm chậu và khăn lau, lấy nước, Vương Tiểu Thanh đưa anh ra khỏi không gian.

Trương Vũ bắt đầu cầm chổi, cẩn thận quét dọn sạch sẽ từng ngóc ngách, gom bụi và rác lại với nhau.

Sau đó, anh cẩn thận lau sạch sẽ bàn ghế và giường ngủ một lần nữa, khiến chúng trở nên sáng bóng như mới.

Hoàn thành công việc nhà xong, anh quyết định ăn cơm trước, vì không muốn Vương Tiểu Thanh phải chờ mình quá lâu.

Kỹ năng nấu nướng của anh trai càng ngày càng tiến bộ, kỹ thuật thái rau rất khéo léo, mỗi miếng đều có kích thước đồng đều, khiến người ta không khỏi thán phục.

Vì đang mang thai nên Vương Tiểu Thanh cảm thấy chán ăn, cô chỉ ăn chưa đến nửa bát cơm.

Còn Trương Vũ thì ăn rất ngon miệng, ăn hết sạch cơm và thức ăn còn lại.

Sau bữa ăn, Trương Vũ dọn dẹp chén đũa, rồi lấy chăn, ga, gối đem vào trong phòng, thành thạo trải giường và sắp xếp chăn gối gọn gàng.

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh đang tận hưởng ngâm nước nóng trong không gian, đồng thời gội đầu sạch sẽ.

Đêm tối lạnh lẽo, hai người quyết định sẽ ngủ trong không gian ấm áp và thoải mái này.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, Trương Vũ dự định sẽ dậy sớm đi lên thị trấn gặp anh mặt sẹo.

Nhưng khi nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đang say ngủ bên cạnh, trái tim của anh tràn ngập tình yêu thương.

Cô ngủ rất ngon. dường như đang chìm đắm trong những giấc mơ đẹp.

Trương Vũ không nỡ đánh thức cô, vì vậy anh chọn cách yên lặng ngồi bên cạnh cô, cho đến khi kim đồng hồ chỉ 9 giờ.

Sau khi thức dậy, trong không gian đã có sẵn bữa sáng, nhưng Vương Tiểu Thanh không muốn ăn, cô chỉ ăn trái cây. Trương Vũ nhìn thấy vậy, vừa lo lắng vừa đau lòng.

“Vợ ơi, lát nữa anh phải lên thị trấn gặp anh mặt sẹo, em không cần đi cùng đâu. Hôm nay trời lạnh quá, em cứ ở nhà đọc sách, xem tivi gì đó đi nhé.”

Tối qua Trương Vũ đã đặt tivi lên tủ rồi.

“Được, em cũng không muốn đi, lười quá.”
 
Back
Top Bottom