Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 340: Chương 340



"Làm phiền anh rồi, cảm ơn!" Vương Tiếu Thanh và Tào Chiêu Đệ liên tục cảm ơn.

"Em dâu, em đúng là thông minh, nghĩ ra cách bảo họ mang quạt đến đây. Nếu là chị, chắc sẽ nngốc nghếch tự mình xách về rồi." Tào Chiêu Đệ nhịn không được khen ngọi Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh chỉ mim cười, sắp xếp lại đồ đạc, nghỉ ngơi một lát, có chút mbuồn ngủ.

Một lúc sau, Vương Tiều Thanh ngủ thiếp đi, còn Tào Chiêu Đệ thì không dám ngủ vì lo lắng cho quạt điện và quần áo, những món đồ này có giá trị mấy trăm tệ, côt sợ bị người ta trộm mất.

Khi đến thị trấn, Tào Chiêu Đệ xách hai chiếc quạt điện xuống xe, còn Vương Tiểu Thanh thì ôm một đống quần áo.

Lúc này mới gần ba giờ chiều, trời nắng gắt, Vương Tiểu Thanh chạy nhanh vào cửa hàng, thấy Trương Dũng đang nằm ngủ gục trên bàn.

"Hai người về rồi, mua gì thế này?"

Trương Dũng nhìn hai chiếc quạt điện trước mặt nhưng không nhận ra.

"Đây là quạt điện, c*m v** sẽ có gió, anh thử đi." Tào Chiêu Đệ nhẹ nhàng đặt quạt xuống, bây giờ đang nóng, cô cắm điện thử quạt luôn.

Vừa cắm điện xong, Tào Chiêu Đệ bật số hai, gió thổi ra rất lớn.

"Mát thật đấy, không còn nóng nữa, cái này chắc đắt tiền lắm?" Trương Dũng tò mò nhìn xung quanh.

"Đúng là không rẻ, em dâu mua cho đấy." Tào Chiêu Đệ chuẩn bị mang chiếc quạt nhỏ lên lầu, nơi hai đứa trẻ và bà Vương đang ngủ trưa, vừa hay để bọn họ được mát mẻ hơn.

"Ôi trời, em dâu, thứ này là hàng tốt đấy, đến lúc đó em mang về thành phố Tương." Trương Dũng nhìn một chút, cảm thấy ở thị trấn hiếm ai có quạt điện.

"Không cần đâu, anh cả, em mua để mọi người dùng, nhà em ở thành phố Tương đã có hai cái rồi." Vừa nãy Vương Tiểu Thanh ngủ một chút ở trên xe nên bây giờ không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Tào Chiêu Đệ thì không thể đợi được lâu, cô nhanh chóng lấy món sườn hấp khoai môn còn lại từ bữa trưa ra cho Trương Dũng nếm thử.

"Anh nếm thử đi, món này của nhà hàng ở thành phố Hành, họ làm ngon lắm, lại sáng tạo nữa, chúng ta phải học hỏi thêm." Trương Dũng từ từ thưởng thức.

Đến tối khi ăn cơm.

"Tiểu Thạch Đầu, mai dậy sớm nhé, thím dẫn con đi chơi ở thành phố Hành."

Vương Tiểu Thanh thực hiện lời hứa, chuẩn bị mang Tiểu Thạch Đầu đi thành phố chơi một vòng.

“Được, yeah”

Tiểu Thạch Đầu vui vẻ nhảy cẫng lên.

Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ thì tỏ vẻ không cần đặc biệt dẫn cậu bé đi, lãng phí tiền bạc, hơn nữa trẻ con thì hôm nay nhớ, ngày mai sẽ quên.

"Không đâu, anh chị, chúng ta cũng từng là trẻ con mà, chẳng lẽ lại không biết trẻ con nghĩ gì sao? Không thể vì nó còn nhỏ mà nói dối, dù sao thì em cũng không bận, dẫn nó đi chơi một vòng cũng tốt." Vương Tiểu Thanh kiên quyết giữ ý định dẫn cậu bé đi chơi.

Sáng hôm sau, Tiểu Thạch Đầu quả nhiên dậy rất sớm, cùng Vương Tiểu Thanh bắt chuyến xe buýt lúc bảy giờ.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu đi loại xe buýt này, cảm thấy vô cùng thích thú.

Vương Tiểu Thanh sợ cậu bé say xe nên mở cửa sổ ra cho thông thoáng.

Tiểu Thạch Đầu thích thú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Hai người đến thị trấn đi dạo khắp nơi, Vương Tiểu Thanh mua cho Tiểu Thạch Đầu những món ăn vặt mà cậu bé chưa từng thử, còn mua cả đồ chơi, và mua thêm một chiếc lục lạc cho Tiểu Ngọc.

Buổi trưa, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng. Vương Tiểu Thanh gọi món trứng hấp thịt băm, đậu phụ sốt, và thịt kho tàu, đều là những món mà Tiểu Thạch Đầu có thể ăn.

Hai người ăn no căng bụng, trời nóng quá nên họ về nhà luôn. Tiểu Thạch Đầu ở trên xe ngủ thiếp đi.

Vương Tiểu Thanh phải bế cậu bé khi xuống xe. Về đến nhà, Trương Dũng vẫn đang gục trên bàn ngủ, thực ra anh đang đợi hai người về, bình thường anh sẽ đóng cửa và lên lầu đi nghỉ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 341: Chương 341



"Anh cả, lên lầu ngủ đi." Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đánh thức Trương Dũng, Trương Dũng ngẩng đầu lên, đóng cửa lại, cùng Vương Tiểu Thanh lên lầu.

Vương Tiểu Thanh đặt Tiểu Thạch Đầu lên giường của bà nội, rồi để đồ mua về lên trên bàn, bản thân cũng có chút mệt mỏi nên nằm trên ghế sofa ngủ luôn.

Cô đang ngủ thì cảm thấy có luồng gió mát thổi qua, rất dễ chịu.

Là Tào Chiêu Đệ nghe Trương Dũng nói Vương Tiểu Thanh đã về, nên mang quạt sang phòng cho cô, lúc này cô đã ngủ rồi.

Bảy ngày sau.

"Anh cả, chị dâu, mẹ, hôm nay con sẽ đi Thượng Hải, mấy hôm nữa Trương Vũ sẽ đến Thượng Hải tìm con, rồi tháng sau bọn con sẽ về nhà một chuyến."

Vương Tiểu Thanh đặt bát ăn sáng xuống, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, chỉ cần đeo túi lên và xuất phát.

"Sao? Hôm nay đã đi rồi sao? Trời ơi. chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cho em mang theo, để anh chị đi mua ít bánh bao nhé."

“Không cần đâu, anh cả chị dâu, không cần chuẩn bị đồ ăn đâu, trời nóng thế này, đồ ăn mang đi nếu như giữa đường bị hư thì chẳng phải sẽ lãng phí sao.”

Vương Tiểu Thanh cố tình tới lúc này thông báo, để tránh cho việc mọi người đưa đồ ăn cho mình.

“Được rồi, em đi đường cẩn thận nhé, em đi có một mình thôi đấy.” Trương Dũng dặn dò.

“Đúng vậy, hay là em ở nhà thêm ít ngày nữa đợi Trương Vũ về”

Bà Vương cũng lo lắng, bà từng nghe nói qua, mẹ kế và chị kế của Vương Tiểu Thanh không phải là người tốt, bà có chút lo ngại.

“Không sao đâu mẹ, con đi tìm Lưu Hiểu Yến, là người trước đây đi cùng con xuống nông thôn, cô ấy đã cho con địa chỉ.”

Vương Tiểu Thanh lau mồ hôi, trời nóng như này, ăn một bữa cơm cũng toát hết mồ hôi.

“À, chính là cô bé trắng tròn đó phải không?” Bà Vương vẫn còn ấn tượng.

“Đúng vậy, cô ấy thường xuyên viết thư cho con, rủ con đến chơi.”

Vương Tiểu Thanh nói xong liền xoay người đi lấy túi xách nhỏ của mình, đã gần bảy giờ rồi.

Có mấy người đưa Vương Tiểu Thanh lên xe.

Vương Tiểu Thanh đến thành phố Hành thì vẫn còn sớm, xe đi Thượng Hải phải mười một giờ mới có, Vương Tiểu Thanh cảm thấy hơi chán nên đi vào nhà vệ sinh, đi vào không gian.

Vào trong không gian, cô sắp xếp lại một chút, lần này về quê bán hàng kiếm được hơn ba mươi nghìn, vẫn còn không ít hàng hóa, có thể mang đến Thượng Hải bán, còn có thể đi Bắc phương nữa.

Vương Tiểu Thanh nhìn đống đồ ăn trong không gian, suy nghĩ xem lát nữa nên lấy cái gì ra ăn.

May mắn là trên xe không có nhiều người, trong thời tiết như này, cả toa xe đều bốc mùi khó chịu, mùi chân, mùi mồ hôi, mùi hôi nách, mùi bánh bao.

Vương Tiểu Thanh có chút buồn nôn, vội vã ghé đầu ra bên cạnh cửa sổ để hít thở không khí trong lành.

Buổi tối, cô còn đi vào không gian để tắm rửa, nếu không sẽ không ngủ được.

Ba ngày sau, Vương Tiểu Thanh xuống tại ga tàu Thượng Hải.

Nhìn địa chỉ trên tay, cô đi hỏi đường, phải đi xe buýt mới tới được.

Vương Tiểu Thanh lên xe buýt số 5, ngồi nửa giờ mới đến nơi.

Sau khi xuống xe, cô lại hỏi đường lần nữa, mới biết ngôi nhà này là nhà mà nơi làm của cha Giả Nam Ngọc phân cho, khá nhỏ, chỉ có hai phòng.

Nhà này để lại cho vợ chồng trẻ, còn cha mẹ và ông bà của Giả Nam Ngọc ở căn nhà khác lớn hơn.

Nhà rộng nhưng nhiều người ở chung sẽ dễ nảy sinh mâu thuẫn, vợ chồng trẻ ở riêng thế này cũng tốt.

Vương Tiểu Thanh đi lên tầng ba, mỗi tầng có bốn căn hộ, địa chỉ của Lưu Hiểu Yến là căn 304.

Vương Tiểu Thanh lấy ra một túi trái cây lớn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, trong lòng thầm nghĩ: “Phụ nữ mang thai ăn nhiều trái cây mới tốt.”

Đứng trước cửa nhà, Vương Tiểu Thanh không khỏi tự hỏi liệu Lưu Hiểu Yến có ở nhà hay không.

Sau một hồi do dự, cô nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 342: Chương 342



“Ai đấy? Đến đây!” Giọng nói quen thuộc của Lưu Hiểu Yến vang lên từ bên trong.

Vương Tiểu Thanh nghe xong không khỏi mỉm cười.

Lưu Hiểu Yến vừa mới ăn sáng ở bên ngoài về. Còn đang băn khoăn không biết ai đến tìm. Lưu Hiểu Yến mở cửa ra liền cảm thấy có chút ngạc nhiên.

“A~ Tiểu Thanh, là cậu thật sao! Tớ nhớ cậu lắm, cuối cùng cậu cũng đến!”

Lưu Hiểu Yến không kìm được hét lên, sau đó ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh bất ngờ cảm nhận được một cái bụng tròn vo dang chạm vào mình, vì vậy không dám động đậy.

“Tớ cũng nhớ cậu lắm, Hiểu Yến. Chỉ tiếc là trước đây tớ không có thời gian đến Thượng Hải, thật đáng tiếc.”

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng trả lời. đồng thời đỡ lấy Lưu Hiểu Yến. ánh mắt rơi vào bụng căng tròn của cô.

Trong lòng thầm nghĩ: “Oa, bụng to thật đấy, trông như sắp sinh đến nơi rồi.”

“Nếu không phải vì tớ đang mang bầu, đi lại bất tiện, thì tới đã đi đến thành phố Tương tìm cậu rồi!

Ôi trời, nhìn xem cậu kìa, còn mang theo bao nhiêu là trái cây nữa, bây giờ mấy loại trái cây này đắt lắm đấy!

Thôi thôi, nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, chắc trên đường đi cậu mệt lắm rồi? Vào đây, uống cốc nước trước đã.”

Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa thân thiết kéo Vương Tiểu Thanh đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Ha ha ha, tớ cậu thì khách sáo cái gì chứ! Nhà cậu chẳng phải cũng là nhà tớ sao, chúng ta là chị em thân thiết mà?

Bây giờ Cậu là đối tượng trọng điểm cần phải bảo vệ, cậu đang mang thai, tớ nào dám để cậu phục vụ tớ!”

Vương Tiểu Thanh tinh nghịch nháy mắt với Lưu Hiểu Yến, lẽ lưỡi trêu đùa, sau đó đặt túi trái cây nặng trịch lên bàn, rồi tự rót hai cốc nước.

“Cũng đúng, chúng ta không phải người ngoài mà, Tiểu Thanh, lần này cậu đến đây, thì ở lại chơi lâu một chút nhé.” Lưu Hiểu Yến nắm tay Vương Tiểu Thanh.

“Ừm, khoảng nửa tháng thôi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Thượng Hải cũng khá nóng, không có mong muốn ở lại lâu, nếu không phải vì bạn thân ở đây, cô đã không đến đây rồi.

“Ít như vậy à.” Lưu Hiểu Yến bĩu môi.

“Cũng không ít đâu, tớ còn phải đi du lịch ở phía Bắc nữa.”

Chủ yếu do Vương Tiểu Thanh cảm thấy miền Nam quá nóng, muốn đi phía Bắc nghỉ mát.

“Phía Bắc à, tớ chưa từng đến đó, tớ cũng muốn đi, nhưng tiếc là...”

Lưu Hiểu Yến sờ bụng, đứa bé giống như nghe được cô nói, liền đá một cái.

“Không sao, sinh xong thì đi, chồng cậu đi đâu rồi?” Vương Tiểu Thanh thắc mắc, không phải đang nghỉ hè sao, sao lại không ở nhà.

“Anh ấy tới nhà hàng của chú giúp đỡ công việc rồi, chú anh ấy mở nhà hàng lớn, anh ấy cũng muốn kiếm chút tiền, bây giờ anh ấy đang học đại học không kiếm ra tiền, tớ thì sắp sinh rồi, chi tiêu cũng không ít.” Lưu Hiểu Yến giải thích.

“Anh ấy cũng rất chăm chỉ đấy, nhưng anh ấy không ở nhà, thế buổi trưa cậu tự nấu cơm à?”

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc đi mua ít đồ ăn, xem trong bếp có thức ăn không.

“Đúng vậy, buổi trưa tớ tự xào một món là được, hôm nay cậu đến, tớ lại chưa mua đồ ăn, đi thôi, chúng ta cùng đi mua.”

Lưu Hiểu Yến đi vào bếp lấy một cái giỏ đựng thức ăn.

“Được rồi, ừm hay là để mình tớ đi thôi, cậu đang mang thai mà” Vương Tiểu Thanh có chút lo lắng.

“Không sao đâu, tớ vẫn đi thường xuyên mà.”

Lưu Hiểu Yến đã quen rồi, ra ngoài đi bộ cũng giúp tiêu hóa.

Hai người nắm tay nhau đi chợ, Vương Tiểu Thanh biết Lưu Hiểu Yến thích ăn chân giò, sườn heo, theo sở thích của cô ấy, mua chân giò, sườn, tôm, cải thảo.

Tiền mua thức ăn là Lưu Hiểu Yến trả, Vương Tiểu Thanh không tranh với cô ấy, một phần vì cô ấy có tự thể trả, một phần thì nếu không để cô ấy trả tiền, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ không vui.

Chậm rãi quay về nhà, Vương Tiểu Thanh rửa sạch một đĩa trái cây.

“Thiếu phu nhân, mời dùng.”

Vương Tiểu Thanh không nhịn được trêu chọc Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến chỉ đành nhét hai trái nho vào miệng cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 343: Chương 343



Vương Tiểu Thanh vào bếp rửa thức ăn, cắt thái thức ăn, Lưu Hiểu Yến lấy một chiếc quạt điện ra hướng về phía cô.

“Để cậu vất vả rồi, Tiểu Thanh, tay nghề của tớ không bằng cậu, tớ không tranh với cậu đâu, nghĩ đến món cậu nấu mà tớ đã ch** n**c miếng rồi.”

Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, vừa chuẩn bị để lát nữa lấy bộ ga giường ra, dọn dẹp phòng cho Vương Tiểu Thanh ngủ.

“Cũng không giấu gì cậu, cũng đã lâu rồi tớ không nấu ăn. Kể từ khi lấy Trương Vũ, chỉ cần anh ấy ở nhà thì anh ấy sẽ nấu ăn, nên tay nghệ của tớ đã tụt lùi rồi.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói.

“Hay lắm, cậu còn dám khoe hạnh phúc trước mặt tớ nữa.”

“Hiểu Yến, anh Giả đối xử với cậu thế nào?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.

“Rất tốt, anh ấy là người có trách nhiệm. Trước đây tớ còn nghĩ anh ấy hơi trẻ con, sau này mới biết, anh ấy làm vậy để chọc chúng ta vui vẻ mà thôi. Thực tế thì dù đối mặt với bất cứ việc gì, anh ấy đều dốc hết tâm sức và luôn xử lý mọi việc một cách cực kỳ nghiêm túc và có trách nhiệm. Lấy gia đình nhỏ của chúng tôi làm ví dụ, mỗi góc nhà, từng chi tiết đều được anh ấy tỉ mỉ sắp xếp và trang trí.”

“Anh ấy có một tâm hồn tinh tế, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ mà người khác hay bỏ qua và chăm sóc chúng một cách chu đáo.”

Khi nói về Giả Nam Ngọc, trong mắt Lưu Hiểu Yến ánh lên sự hài lòng và ngưỡng mộ.

“Vậy là tốt rồi, cậu biết đấy, trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy áy náy với cậu, năm xưa, cậu đã vì tớ mà phải chịu đựng.”

“Thôi, chuyện cũ hãy để nó qua đi, bây giờ nhìn thấy hai vợ chồng cậu yêu thương, hạnh phúc như vậy, nỗi lo lắng suốt mấy năm qua của tới cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

Vương Tiểu Thanh vừa nói chuyện vừa tỉ mỉ quan sát ngôi nhà trước mặt.

Chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, sáng sủa, không một hạt bụi, hiển nhiên đã được dọn dẹp thường xuyên.

Còn Lưu Hiểu Yến thì làn da trắng mịn của cô ấy vẫn mịn màng như xưa, không hề có dấu vết của thời gian, có thể thấy được cô ít khi phải tiếp xúc với nắng gió ngoài trời.

Hơn nữa, đôi tay thon thả mảnh mai của Lưu Hiểu Yến cũng mịn màng không tì vết, không có một vết chai, một vết xước nào, chắc hẳn ít khi phải lắm việc nhà.

“Thôi được rồi, để tớ đi dọn giường cho cậu nhé. Phòng đó thường ngày không có ai ngủ, để tớ đi tìm bộ ga trải giường.”

Nói xong, Lưu Hiểu Yến quay người đi về phía tủ quần áo. Cô mở cửa tủ ra tỉ mỉ tìm kiếm đồ bên trong.

Chẳng mấy chốc, cô tìm thấy một bộ ga trải giường màu hồng. Cầm bộ ga giường ra, Lưu Hiểu Yến bước vào phòng, bắt đầu cẩn thận trải giường.

Vì thời tiết quá nóng, chẳng mấy chốc Lưu Hiểu Yến đã mồ hôi nhễ nhại.

Nhưng cô không hề dừng lại, vẫn tiếp tục làm một cách cẩn thận, sắp xếp giường gọn gàng.

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu bận rộn. Cô mặc tạp dề, bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Bữa trưa hôm nay có món chân giò kho, sườn xào chua ngọt, tôm luộc và cải trắng xào.

Trong đó, món sườn xào chua ngọt là món ăn yêu thích của Lưu Hiểu Yến. Ở Thượng Hải, người ta thường thích ăn ngọt, và Lưu Hiểu Yến cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại không có hứng thú với đồ ngọt. Trước đây cô cũng thường làm món này cho Lưu Hiểu Yến ăn.

Sau một giờ, bốn món ăn tinh tế từ màu sắc, hương vị và hình thức hấp dẫn đã hoàn thành!

“Oa, thơm quá! Mùi hương này thật khiến người ta phải ch** n**c miếng!

Trưa nay tớ nhất định phải ăn cho thỏa thích, ít nhất cũng phải ăn hai bát cơm mới đã.”

Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa không thể kiềm chế được, múc ra hai bát cơm trắng thơm phức, dáng vẻ thèm thuồng giống như sắp ch** n**c miếng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 344: Chương 344



Lúc này, Vương Tiểu Thanh đứng bên cạnh không thể không nhắc nhở: “Hiểu Yến, tôi nghe người ta nói phụ nữ mang thai cũng cần phải kiểm soát chế độ ăn uống đúng mức. Nếu ăn quá nhiều, em bé sẽ lớn quá, đến lúc sinh có thể sẽ gặp khó khăn, thậm chí có nguy cơ khó sinh nữa. Vì vậy, cậu có thể nên ăn ít lại một chút, nhất là bữa tối, cần phải chú ý hon."

Mặc dù Vương Tiểu Thanh không có kinh nghiệm sinh nở, nhưng khi còn ở thời hiện đại, cô thường nghe bạn bè và người thân nói về những điều cần lưu ý khi mang thai, cho nên cũng biết chút ít.

“Cậu nói đúng, trước đó bác sĩ cũng đã nhắc nhở tớ, vậy tớ chỉ ăn một bát thôi.” Lưu Hiểu Yến vừa lẩm bẩm vừa nhìn xuống bụng mình một cách bất lực.

Đúng là một giai đoạn khó khăn! Mấy tháng đầu thai kỳ do ốm nghén nên không thể ăn được gì, khó khăn lắm mới đến lúc nsắp sinh, lại cảm thấy lo lắng em bé quá to sẽ khó sinh.

“Đợi sinh xong rồi ăn nhiều hơn.”

Mặc dù Vương Tiểu Thanh nói như vậy nhưng tay vẫn không ngừng gắp thức ăn vào bát của Lưu Hiểu Yến, sợ cô ăn ít quá sẽ thiếu dinh dưỡng.

Sau khi ăn xong, Lưu Hiểu Yến định đứng dậy đi rửa bát thì bị Vương Tiểu Thanh ấn một cái trở lại chỗ ngồi.

“Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để tớ rửa.”

Nói xong, Vương Tiểu Thanh liền bê bát đĩa đi vào bếp. Lưu Hiểu Yến nhìn bóng dáng bận rộn của Vương Tiểu Thanh, lòng cảm thấy ấm áp. Có một người bạn tốt và chu đáo như vậy, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Rửa bát xong, hai người nhàn nhã nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, bọn họ chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh nắng buổi chiều tràn qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt, bọn họ mới từ từ tỉnh dậy.

Dọn dẹp lại một chút, hai người quyết định ra công viên gần đó đi dạo, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này.

Dạo bước trên con đường nhỏ trong công viên, Vương Tiểu Thanh bắt đầu kể cho Lưu Hiểu Yến nghe về số phận của những thanh niên tri thức khác trong thôn.

Khi nhắc đến Trương Hồng Châu, cô không khỏi thở dài: “Thật không ngờ, Trương Hồng Châu lại có bản lĩnh như vậy, có thể trốn thoát thành công!”

Lưu Hiểu Yến nghe xong, trong lòng cũng thầm khâm phục.

Cô biết để thoát khỏi hoàn cảnh đó không phải chuyện dễ dàng, mà Trương Hồng Châu đã làm được, điều này thực sự đáng khen ngợi.

Thực ra Vương Tiểu Thanh không có thiện cảm với Trương Hồng Châu, nhưng lúc này đây cũng không nhịn được mà nói: "Đúng vậy, lúc nghe được tin này tớ cũng rất bất ngờ”

Tuy rằng trong lòng có chút chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận rằng Trương Hồng Châu quả thực rất mạnh mẽ.

Hai người ngồi trong công viên, vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.

Cả hai quay trở về nhà.

"Hiểu Yến, em về rồi! Anh vừa định đi tìm em. Sau này nên về nhà sớm một chút, buổi tối nhiều muỗi lắm.”

Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Lưu Hiểu Yến, lập tức bước tới, lo lắng nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lưu Hiểu Yến, hoàn toàn không để ý đến bên cạnh Lưu Hiểu Yến còn có thêm một người.

Lưu Hiểu Yến thấy vậy, mỉm cười, cố ý nói lớn với Giả Nam Ngọc: "Nam Ngọc, anh xem người bên cạnh em là ai?” Nghe thấy vậy, Giá Nam Ngọc giống như bừng tỉnh, quay đầu lại, nhìn theo hướng tay của Lưu Hiểu Yến.

Khi nhìn rõ người bên cạnh Lưu Hiểu Yến, anh không khỏi kinh ngạc kêu lên:

“Ôi, đồng chí Vương, là cô à! Thật ngại quá, thật ngại quá, trời tối, ánh sáng không rõ, tôi không nhận ra cô đã đến. Cô là khách quý đấy. Hiểu Yến đã nói không biết bao nhiêu lần chuyện muốn đi tìm cô, mời vào nhà ngồi!”

Giả Nam Ngọc vừa nói vừa nhanh chóng né sang một bên để nhường đường, đồng thời nhiệt tình mời khách vào nhà. Vào đến nhà, Giả Nam Ngọc nhanh nhẹn rót hai cốc nước mang đến, trong đó có một cốc có thêm một ít lá trà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 345: Chương 345



Giả Nam Ngọc cẩn thận đưa cốc trà đó cho Vương Tiểu Thanh, nở nụ

cười nói: "Đồng chí Vương, uống trà đi. Ở đây không có gì để đãi cô, trà này tuy là loại trà bình thường, nhưng là trà mà ông bà nội tôi tự trồng, hương vị cũng khá ngon."

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngửi thử, có mùi hương thoang thoảng.

Cô không khỏi mỉm cười hài lòng: “Ừm, thực sự rất thơm.”

Sau đó, Vương Tiểu Thanh nói: “Lần này tới đây, có lẽ sẽ làm phiền hai người rồi.”

Giả Nam Ngọc vội vàng xua tay, nhiệt tình đáp: “Đồng chí Vương, cô nói vậy thì khách sáo quá. Đừng nói đến tình nghĩa khi chúng ta còn ở điểm thanh niên trí thức. Chỉ riêng việc cô đã chăm sóc Yến Yến bao nhiêu năm nay, nơi này cũng coi như là nhà của cô rồi. Đừng khách sáo!”

Nói xong. Giả Nam Ngoc quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.

Giả Nam Ngọc thầm mừng trong lòng, vừa nãy đã mang từ nhà hàng của chú về một ít thức ăn, có thể hâm nóng là ăn được ngay, nếu không thì trong nhà cũng chẳng có gì để tiếp đãi.

Lưu Hiểu Yến thường kể với anh về việc năm đó Vương Tiểu Thanh đã giúp đỡ cô như thế nào, hai người thân thiết như chị em, Lưu Hiểu Yến còn được ăn ké không ít đồ ăn của Vương Tiểu Thanh.

Khi bước vào bếp, Giả Nam Ngọc nhìn thấy ngoài những món ăn còn lại từ bữa trưa như chân giò kho và sườn xào chua ngọt, còn có một số nguyên liệu khác.

Những món ăn này chắc chắn là do Vương Tiểu Thanh chuẩn bị, bởi anh biết rõ tay nghề nấu ăn của vợ mình như thế nào.

Lưu Hiểu Yến cầm một đĩa trái cây đủ màu sắc bước vào phòng khách, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.

Cô mở TV lên mời Vương Tiểu Thanh cùng thưởng thức trái cây.

“Tiểu Thanh, mấy loại trái cây mà cậu mang đến ngon quá! Hương vị vừa thơm vừa ngọt, chắc hẳn rất đắt đúng không? Tớ ra chợ mà chẳng thấy loại trái cây nào hấp dẫn và đẹp mắt như thế này cả!”

Lưu Hiểu Yến vừa vui vẻ khen ngợi vừa không kiềm chế được, lấy một quả nho căng mọng bỏ vào miệng.

Quả nho to, tròn, đầy nước, hương vị thật tuyệt vời.

“Thật ra cũng không quá đắt đâu, chỉ là trên đường đi tớ gặp được một chiếc xe bán trái cây, họ vừa đi vừa rao bán. Thấy trái cây tươi ngon nên tớ liền mua một ít.”

Đối với lời giải thích kiểu này, Vương Tiểu Thanh đã quá quen thuộc, bởi vì cô đã bị hỏi câu này rất nhiều lần.

“Thì ra là vậy.” Lưu Hiểu Yến tin tưởng gật đầu, tỏ ý hoàn toàn hiểu và không hỏi thêm nữa. Cô hoàn toàn tin tưởng Vương Tiểu Thanh.

Lúc này, Giả Nam Ngọc từ trong bếp bước ra, lớn tiếng gọi: “Hai tiểu thư, có thể ăn cơm rồi!”

Hôm nay Giả Nam Ngọc chỉ nấu một món rau xào đơn giản và một bát canh nấm thơm ngon.

Thêm hai món mặn được mang về từ nhà hàng và các món còn lại từ bữa trưa, tổng cộng có đủ bốn món mặn và một món canh.

Vương Tiểu Thanh nếm thử canh nấm, hương vị thơm ngon khiến cô không khỏi mở to mắt, chân thành giơ ngón cái lên khen ngợi Giả Nam Ngọc: “Anh Giả, tay nghề của anh tuyệt thật đấy! Còn ngon hơn cả nhà tôi nấu. Hiểu Yến, cậu thật có phúc!”

Nghe cô nói vậy, ai nấy đều cười, không khí vô cùng vui vẻ.

Cứ như vậy, ba người vừa cười đùa, vừa thưởng thức những món ăn ngon, trải qua một buổi tối vui vẻ.

Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ, Vương Tiểu Thanh quyết định ra ngoài dạo chơi.

Cô muốn nhân cơ hội này đi đến chợ đen bán hàng. Lưu Hiểu Yến sắp sinh nên không thể vận động mạnh, Vương Tiểu Thanh không cho cô đi cùng.

Vương Tiểu Thanh không biết chính xác vị trí chợ đen ở Thượng Hải. Sau một hồi hỏi thăm và tìm hiểu, cuối cùng cô cũng tìm được.

Khi vào chợ đen, Vương Tiểu Thanh đi dạo loanh quanh một chút. Đột nhiên, cô bị thu hút bởi những bộ quần áo nhỏ xinh, mũ và tất trẻ em được bày trên kệ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 346: Chương 346



Hình dung ra cảnh em bé mặc những bộ đồ dễ thương này, cô không khỏi mỉm cười hạnh phúc.

Lần này, Vương Tiểu Thanh không cải trang như những lần trước, chỉ đeo một chiếc khẩu trang.

“Đồng chí, xin chào! Tôi có hàng tốt, tôi muốn hỏi rằng tôi có thể bán cho ông chủ của các anh không. Nếu bán thành công, chắc chắn sẽ có phần cho anh! Làm ơn giúp tôi, giới thiệu giúp tôi nhé.”

Vương Tiểu Thanh vừa nói vừa đưa năm đồng đã chuẩn bị sẵn cho người thanh niên đang tuần tra.

Người tuần tra đó khá là dứt khoát, không nói nhiều đã nhận tiền, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu cho Vương Tiểu Thanh đi theo anh ta.

Thấy vậy, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng bước theo anh ta. Hai người một trước một sau đi qua vài con hẻm, cuối cùng đến một con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Đại ca, có hàng tốt!” Vừa đến đầu hẻm, người thanh niên tuần tra đã vội vàng hét lên.

“Vào đi!” Bên trong vang lên một giọng nói. nghe có vẻ khá trẻ.

Nghe thấy vậy, người thanh niên tuần tra bước về phía trước để mở cửa, đẩy cửa ra và làm động tác mời vào. Vương Tiểu Thanh gật đầu, bước vào trong.

Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy bên trong có hai người đàn ông, cả hai đều còn khá trẻ.

Vương Tiểu Thanh bình tĩnh lấy từ trong túi xách ra các mẫu hàng có trong không gian.

Có gạo trắng tinh, bột mịn như tuyết, rau tươi và trái cây đầy màu sắc...

Cô đặc biệt chọn những loại có sẵn với số lượng lớn để tránh cho việc quá đa dạng dẫn tới khó xử lý.

Hai người đàn ông chăm chú quan sát những món hàng trước mắt. trong ánh mắt lộ ra rõ sự ngạc nhiên.

Trong đó, người đàn ông có làn da trắng hơn gật đầu nhẹ, người có da đen hơn lên tiếng: “Đồng chí, đống hàng này cũng không tệ đâu!”

Người đàn ông da trắng gật đầu đồng tình, quay sang Vương Tiểu Thanh nói: “Đồng chí, cô có bao nhiêu hàng như thế này?”

Đối diện với câu hỏi của đối phương, Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ, với quy mô của bọn họ chắc chắn không tiêu thụ hết nhiều hàng như vậy. Nhưng miệng thì vẫn tự tin đáp lại: “Các anh cần bao nhiêu hàng, tôi đều có thể cung cấp!”

Nghe cô nói vậy, hai người đàn ông liếc nhìn nhau, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Trong lòng họ nghĩ: “Cô gái này cũng mạnh miệng thật đấy!”

Ngay sau đó, người đàn ông da trắng nhanh nhẹn lấy giấy bút ra.

Bắt đầu cẩn thận ghi lại từng món hàng, đánh dấu số lượng chính xác của từng loại.

Khi viết, từng nét chữ của anh ta rất gọn gàng, rõ ràng, giống như đang xử lý một việc quan trọng không thể có bất kỳ sự sơ suất nào, vô cùng tập trung và nghiêm túc.

“Đồng chí, chúng tôi cần mua khá nhiều hàng, cô báo giá thật lòng đi.”

Nói xong, anh ta liền đưa tờ giấy và bút trong tay qua cho cô, mời cô điền giá cả vào.

Vương Tiểu Thanh vốn không thích việc mặc cả, dù đi đến đâu làm ăn, cô luôn kiên trì với nguyên tắc định giá thống nhất.

Vì vậy, cô nhanh chóng viết giá của các món hàng lên trên tờ giấy.

Vương Tiểu Thanh lấy từ trong túi ra một chiếc máy tính, thành thạo bấm dãy số và bắt đầu tính toán tổng số tiền cho lô hàng này.

Khi những ngón tay không ngừng nhảy múa, các con số hiện lên trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở 15 nghìn tệ.

Hai người đàn ông đứng bên cạnh mắt tròn mắt dẹt, như thể bọn họ chưa từng thấy thứ gì kỳ diệu như vậy.

Bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính, miệng thì lầm bầm:

“Đây chính là cái mà người ta gọi là máy tính sao! Trước đây chỉ nghe người ta nói thôi, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy máy tính.”

Nhìn cô gái đang chăm chú tính toán trước mặt, hai người đàn ông thầm nghĩ: “Vị đồng chí này chắc chắn là người làm ăn đàng hoàng, nếu không thì sao lại mang theo thứ chuyên nghiệp như thế này?”

Sau khi tính toán xong, Vương Tiểu Thanh ghi kết quả lên một mảnh giấy, đưa cho hai người đàn ông và nói: “Đây là số tiền cho lô hàng này, các anh kiểm tra lại đi.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 347: Chương 347



Cô không biết lúc này trong đầu hai người kia đang nghĩ cái gì, chỉ thấy bọn họ nhận lấy tờ giấy, xem xét kỹ lưỡng rồi gật đầu đồng ý.

Sau đó, người đàn ông da ngăm đưa cho cô một chiếc chìa khóa.

Anh ta nói: “Đồng chí, số 123 ngõ Đồng Hoa trên đường Hoài Hải là một kho hàng lớn, các cô cứ giao hàng thẳng tới đó là được. Đây là chìa khóa, chúng tôi sẽ đến đó trong vòng một giờ.”

Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận lấy chìa khóa rồi quay người rời đi.

Người đàn ông da trắng vội vàng đứng dậy, vừa chạy về nhà lấy sổ tiết kiệm, vừa nghĩ rằng bản thân cần đến ngân hàng rút tiền mặt ngay lập tức.

Khi Vương Tiểu Thanh đã đi xa, người đàn ông da ngăm không khỏi cảm thán: “Hôm nay thực sự được mở mang tầm mắt! Không chỉ được nhìn thấy chiếc máy tính trong truyền thuyết mà còn gặp được một người bán hàng đáng tin cậy. Hy vọng sau này việc kinh doanh của chúng ta cũng thuận lợi như cô ấy...”

Sau lần giao dịch này cả hai bên đều để lại ấn tương tốt đẹp với nhau.

Có lẽ, trong tương lai, bọn họ sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.

Đối với Vương Tiểu Thanh mà nói đây chỉ là một trong số những giao dịch thành công của cô.

Kết thúc xong, nhìn đồng hồ đã 12 giờ.

Vương Tiểu Thanh nghĩ: Nếu đã vậy rồi thì ăn trưa luôn ở ngoài.

Dù sao chỗ này cũng cách nhà Hiểu Yến khá xa, hơn nữa cô cũng đã nói trước với bọn họ rằng cô sẽ không về nhà ăn cơm trưa.

Vương Tiểu Thanh bước vào một nhà hàng, gọi hai món mặn và một món chay, thịt kho tàu, vịt bát bảo và giá xào.

Đặc biệt phải kể đến món vịt bát bảo, đây là đặc sản của Thượng Hải, trước đây Vương Tiểu Thanh chưa từng thử qua, lần này nhân tiện thưởng thức luôn.

Khi món ăn được đưa lên, Vương Tiểu Thanh gắp ngay một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, nhai kỹ để cảm nhận hương vị. Ừm... vị hơi ngọt, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu.

Còn món vịt bát bảo lại hợp khẩu vị hơn, hương vị tươi ngon, khiến người ta muốn ăn thêm.

Ăn uống no nê xong, Vương Tiểu Thanh không có việc gì làm liền đi dạo xung quanh.

Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Tiểu Thanh có phải cậu không?”

Giọng nói phát ra từ phía sau, Vương Tiểu Thanh nghe thấy liền quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô.

Trong thoáng chốc, Vương Tiểu Thanh cảm thấy người này rất quen thuộc.

“Tiêu Bình”.

Cuối cùng, cái tên trong ký ức sâu thẳm hiện lên, Vương Tiểu Thanh nhận ra người trước mặt chính là người bạn thân duy nhất của nguyên chủ ở Thượng Hải.

“Đúng rồi, lâu rồi không gặp! Cậu về rồi à? Dạo này mọi việc ổn cả chứ? Hiện tại cậu sống ở đâu?” Tiểu Bình bước nhanh đến, quan tâm hỏi han.

Tiểu Bình vui mừng nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.

“Không, mình đang học đại học ở thành phố Tương, hiện tại nghỉ hè nên về chơi một chút.”

Vương Tiểu Thanh không quá quen thuộc với Tiểu Bình, chỉ coi cô ấy như một người bạn bình thường.

“Thật à, cậu đỗ đại học rồi, tuyệt quá!” Tiểu Bình vui vẻ nói.

Tiểu Bình nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và ghen tị.

Tiểu Bình cẩn thận quan sát người bạn cũ đã lâu không gặp, phát hiện Vương Tiểu Thanh càng ngày càng trở nên xinh đẹp rạng rỡ, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh chóng.

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm: “Còn cậu thì sao, vẫn làm việc ở nhà máy đó sao? Chắc là cậu đã kết hôn rồi nhỉ?”

“Ừm, mình thì vẫn làm ở chỗ cậu bán công việc cho. Chồng mình cũng làm việc ở nhà máy đó! Vì vậy bây giờ chúng mình đã dọn đến sống trong khu nhà tập thể mà cậu từng ở trước đây. Đôi khi nghĩ lại, đúng là một sự sắp đặt đầy duyên phận.” Tiểu Bình cảm thán.

Nghe thấy vậy, Vương Tiểu Thanh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Sự sắp đặt của số phận luôn bất ngờ nhưng lại mang theo một liên kết kỳ lạ.

“Thật tuyệt.”

Vương Tiểu Thanh không phải là nguyên chủ, nên cô không có nhiều ký ức hay cảm xúc gì về cuộc sống trước đây.

“À, Tiểu Thanh, cậu... về rồi, cậu đã gặp mẹ kế của cậu chưa?”

Tiểu Bình nhìn Vương Tiểu Thanh, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng và do dự.

Tiểu Bình không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ ra sao, nên lúc nói chuyện rất thận trọng.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng cô không gặp mẹ kế. Giọng nói của cô bình tĩnh và kiên định: “Chúng tôi đã không còn liên quan gì từ lâu rồi.”

Nghe thấy vậy, Tiểu Bình thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Bình nhớ lại mẹ kế từng đối xử tệ bạc với Vương Tiểu Thanh, không khỏi thở dài nói: “Cũng đúng, nghĩ lại những gì mà bà ta đã làm với cậu trước đây, giờ đây cuối cùng bà ta cũng nhận quả báo.”

Trên gương mặt Tiểu Bình hiện lên một kích động khó giấu.

“Quả báo gì?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi. Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiểu Bình kích động như vậy.

“Cậu không biết à? Con gái bà ta, chính là Vương Mộng Mộng đó, cô ta đang mang thai! Nhưng chồng của cô ta lại bỏ đi mất rồi. Giờ đây, cô ta phải đi làm với cái bụng bầu to tướng, cậu nói xem, đây chẳng phải là quả báo sao?”

Tiểu Bình kể chuyện này xong trong giọng nói có chút hả hê.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong, Vương Tiểu Thanh lại không cảm thấy vui mừng như Tiểu Bình. Tâm trạng của cô có chút phức tạp, không biết phải nói sao.

Mặc dù Vương Mộng Mộng từng đối xử không tốt với cô, nhưng nhận quả báo như vậy đối với một phụ nữ đang mang thai thì dường như quá tàn nhẫn. Từ tận đáy lòng Vương Tiểu Thanh không hề cảm thấy hả hê.

“Còn có chuyện như vậy à, mình không biết gì cả.” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm. Ánh mắt cô dần trở nên sâu lắng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau một hồi im lặng, Tiểu Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Ôi Tiểu Thanh, cũng muộn rồi, mình phải đi làm đây. Lúc nào rảnh thì chúng ta nói chuyện thêm nhé, có thời gian cậu đến khu tập thể tìm mình nhé.”

“Được thôi.”

Tiểu Bình rời đi, Vương Tiểu Thanh tiếp tục đi dạo quanh trung tâm mua sắm gần đó.

Nhà họ Ngô.

Chủ Nhật nắng đẹp, Lưu Thải Hồng đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, một nồi canh sườn lớn.

Bà biết con gái mình rất thích món canh này, cho nên đã nấu nhiều hơn để tối nay có thể mang về cho con gái.

Khi màn đêm buông xuống, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ xong. Sau khi chào bà cụ, Lưu Thải Hồng cẩn thận đóng gói nồi canh sườn rồi đi đến căn nhà thuê của con gái.

Khi Lưu Thải Hồng đến nơi, bà ta thấy Vương Mộng Mộng đang ngồi ăn cơm trước bàn.

"Mẹ, mẹ đến rồi!" Vương Mộng Mộng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói, không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Bởi vì mỗi chủ nhật, Lưu Thải Hồng đều đúng giờ đến thăm cô và mang theo những món ăn ngon.

Lưu Thải Hồng đặt nồi canh sườn lên bàn, ánh mắt rơi vào đĩa đậu phụ giản dị trước mặt con gái, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

Bà thầm tiếc cho cuộc sống giản dị của con gái, nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng: "Mộng Mộng, mẹ mang canh sườn mà con thích nhất đến đây, con ăn khi còn nóng nhé."

Lời vừa dứt, Vương Mộng Mộng đã ngửi thấy mùi hương thơm phức tỏa ra từ trong bát canh.

Cô không thể chờ đợi thêm nữa, mở nắp ra, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc và quyến rũ, sau đó từng thìa từng thìa nước canh ngon lành được cô đưa vào miệng, tận hưởng sự ấm áp và tình thương của mẹ.

Nhìn biểu cảm thỏa mãn của con gái, Lưu Thải Hồng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Dù cuộc sống không giàu có, nhưng niềm hạnh phúc đơn giản này càng khiến tình cảm mẹ con thêm sâu đậm.

Trong căn nhà thuê nhỏ này, đầy ắp tình yêu thương và sự ấm áp. Nhưng Lưu Thải Hồng cau mày, nhìn chằm chằm nhìn vào bụng của con gái, trong lòng ngập tràn lo lắng và bất an.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 348: Chương 348



Lưu Thải Hồng hít một hơi sâu, không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: “Mộng Mộng, mẹ biết con rất kiên cường, nhưng nuôi dạy một đứa trẻ không phải là chuyện dễ dàng đâu. Con sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức, thời gian và năng lượng, và có thể đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách. Con thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ nếu hối hận vẫn còn kịp...”

Nghe lời mẹ nói, chiếc thìa trong tay Vương Mộng Mộng đột ngột dừng lại. Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lưu Thải Hồng, rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng con thực sự đã quyết định rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện, con không thể dễ dàng tin tưởng người đàn ông khác được nữa. Đối với con, đứa bé này là tất cả trong cuộc đời của con, con sẽ dốc hết sức mình để nuôi dưỡng nó thành người.”

Giọng nói của Vương Mông Mông tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự quyết tâm không thể chối cãi.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ kiên định như lúc này. Lưu Thải Hồng nhìn biểu cảm kiên quyết của con gái, đôi môi bà khẽ động nhưng lại không biết phải nói gì.

Lưu Thải Hồng thương xót cho những gì con gái đã trải qua, cũng hiểu cho sự lựa chọn của con gái, nhưng với tư cách là một người mẹ, sâu thẳm trong lòng bà vẫn hy vọng con gái có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.

Sau một lúc im lặng, Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng thở dài, đưa tay nắm lấy tay Vương Mộng Mộng, dịu dàng nói: “Thôi được, nếu con đã quyết định như vậy, mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con. Sau này nếu gặp khó khăn gì, con phải nhớ nói với mẹ, chúng ta cùng nhau đối mặt.”

Nói xong, bà mỉm cười khích lệ con gái.

Vương Mộng Mộng cảm nhận được sức mạnh ấm áp từ bàn tay mẹ, nước mắt nhanh chóng làm mờ đôi mắt cô. Cô gật gật đầu, siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ, cảm kích nói: “Cảm ơn mẹ”

Nếu như khoản tiền tiết kiệm một nghìn tệ lúc trước vẫn còn, ít nhất có thể hỗ trợ cho con gái chút đỉnh về tài chính. Tuy nhiên, thực tế lại vô cùng khắc nghiệt, hiện tại hai mẹ con chẳng có khoản tiết kiệm nào.

Điều tồi tệ hơn là sau khi sinh con, Vương Mộng Mộng không thể tiếp tục đi làm mà phải ở nhà chăm con, thu nhập của gia đình giờ đây phải dựa vào một mình Lưu Thải Hồng.

Như thể thấu hiểu được những suy tư trong lòng mẹ, Vương Mộng Mộng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, trong những tháng tới con sẽ cố gắng tiết kiệm chi tiêu, tích lũy thêm tiền.”

Lưu Thải Hồng nhìn con gái vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, đau lòng đáp: “Được rồi, mẹ hiểu tâm ý của con, nhưng cũng đừng quá khắt khe với bản thân mình. Đợi sinh con xong, mẹ sẽ cùng con chăm sóc đứa bé.”

Dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhưng Lưu Thải Hồng vẫn không thể lay chuyển được sự bướng binh của con gái.

Nói xong, bà quay người bắt đầu dọn dẹp phòng. Kể từ sau sự việc với Đại Hổ, dường như chỉ sau một đêm Vương Mộng Mộng đã trưởng thành hơn rất nhiều, căn nhà trước kia bừa bộn không chịu nổi, đầy quần áo bẩn, giờ đây cũng trở nên gọn gàng, ngăn nắp.

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh trở về nhà Hiểu Yến, kể lại những chuyện mà cô đã nghe được cho Lưu Hiểu Yến.

“Nghe thì thấy cô ấy thực sự rất đáng thương, nhưng thực tế cô ấy đâu có phạm tội ác tày trời! Tên đàn ông đó đúng là một kẻ khốn nạn!”

Lưu Hiểu Yến phẫn nộ nói. Dù sao thì lúc này bản thân Lưu Hiểu Yến cũng đang mang bầu, nếu rơi vào tình cảnh tương tự, chắc hẳn hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù Vương Tiểu Thanh cảm thấy thương hại Vương Mộng Mộng, nhưng nhớ lại Vương Mộng Mộng đã từng đánh đập nguyên chủ. Trong lòng cô vẫn không thể tha thứ, nên cô không giúp đỡ cô ta.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vương Tiểu Thanh gần như không rời xa Lưu Hiểu Yến.

Họ cùng nhau thưởng thức các món ăn ngon, tận hưởng những giây phút bên nhau.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 349: Chương 349



Hôm sau Vương Tiểu Thanh cùng Lưu Hiểu Yến đi khám thai.

Tất nhiên, các buổi khám thai định kỳ là không thể thiếu. Mỗi lần đến bệnh viện, bác sĩ đều kiểm tra kỹ lưỡng tình trạng của Lưu Hiểu Yến và em bé. Và nói với họ rằng dự kiến cuối tháng này sẽ sinh, vì vậy trong thời gian này cần đặc biệt chú ý đến những thay đổi của cơ thể.

"Thật mong là mình có thể nhìn thấy em bé chào đời!" Vương Tiểu Thanh háo hức nói.

Vì đến cuối tháng này, cô và Trương Vũ sẽ lên đường đi du lịch phía Bắc. Cô lo rằng khi mình rời đi, em bé vẫn chưa được sinh ra.

"Chắc chắn sẽ được mà, có khi em bé cũng đang mong muốn được gặp cậu lắm đấy, hahaha." Lưu Hiểu Yến cười an ủi.

Cuối cùng, đã đến cuối tháng, Trương Vũ cũng được nghỉ hè. Anh nóng lòng lên tàu, vội vã đến thành phố nơi Vương Tiểu Thanh đang ở.

Khi anh đến trước cửa nhà Lưu Hiểu Yến. phát hiện trong nhà không có ai.

Trương Vũ chỉ có mthể đặt hành lý xuống đất, sau đó lặng lẽ ngồi xổm ở cửa chờ đợi.

Khoảng nửa giờ sau, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến xách giỏ thức ăn từ bên ngoài trở về.

Thì ra, hai người họ vừa ra ngoài ăn sáng, khám thai rồi tiện thể mua một ít thức ăn về nhà.

Vừa nhìn thấy Trương Vũ, Vương Tiểu Thanh phấn khởi, lập tức chạy đến, còn Trương Vũ cũng dang tay ra chào đón cô.

"Ơ, ông xã, anh đến từ lúc nào vậy? Sao không báo trước bằng một bức điện tín?" Vương Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi.

Trương Vũ mim cười đáp: "Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà! Với lại anh cũng muốn gặp em sớm hơn."

Mặt của Trương Vũ thật sự dày hơn cả tường thành! Những lời anh nói ngay cả Vương Tiểu Thanh nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ.

"Khụ khụ "

Lựu Hiểu Yến đứng cạnh đó cuối cùng cũng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Hai người này sao lại thân mật đến mức không để ý gì đến xung quanh thế này?

Chẳng lẽ mình đã trở thành một cái bóng đèn sáng chói rồi sao?

"Đồng chí Trương, chào mừng, chào mừng, mời vào! Đừng tình tứ nữa, mau vào nhà thôi."

Lưu Hiểu Yến vừa nói vừa lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhanh chóng mở cửa nhà.

"Đồng chí Lưu, chào cô! Chúng ta lại gặp nhau rồi, thật sự đã làm phiền."

Thấy vậy, Trương Vũ vội vàng buông tay Vương Tiểu Thanh ra, cười ngượng ngùng, đồng thời xách túi bước vào trong nhà.

"Anh khách sáo quá rồi, cứ coi đây như nhà mình, thoải mái là được."

Dù nói như vậy, nhưng Lưu Hiểu Yến vẫn nhanh nhẹn quay người đi pha trà.

"Để tôi, để tôi!"

Nghe vậy, Trương Vũ vội vàng đặt đồ xuống, lao tới đón lấy ấm nước.

Sau đó, cả ba người bắt đầu thoải mái trò chuyện, không khí rất vui vẻ và nhẹ nhàng.

Một lát sau, Vương Tiểu Thanh liếc nhìn đồng hồ treo tường, thầm nghĩ: "Ừm... cũng không còn sớm nữa, chồng mình chắc vội đến đây chưa ăn sáng đâu, hay là mình đi chuẩn bị bữa trưa, để anh ấy lên giường nghỉ ngơi một lát. Còn Hiếu Yến, cậu có thể xem TV, chờ lát nữa ăn cơm."

Thế là cô quay sang nói với Trương Vũ bằng giọng nhẹ nhàng: "Ông xã, anh lên giường nghỉ ngơi một lát đi, còn nấu ăn thì cứ để em, Hiểu Yến cứ xem TV đợi lát ăn cơm nhé"

Trương Vũ nghe xong cảm thấy sắp xếp này rất hợp lý, bản thân anh cũng thấy hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút.

Anh xoa xoa thái dương, đồng ý: "Được rồi, cảm ơn vợ, em vất vả rồi. Tối nay để anh trổ tài nấu bữa tối nhé."

Nói xong, anh lê bước chân mệt mỏi đi về phía phòng ngủ của Vương Tiểu Thanh, định tắm nước nóng cho thoải mái rồi đi ngủ một giấc.

Lúc này, Lưu Hiểu Yến ngoan ngoãn ngồi trên sofa, chăm chú xem chương trình truyền hình, kiên nhẫn chờ đợi bữa ăn ngon được dọn lên.

Vương Tiểu Thanh thay thế một phần nguyên liệu đã mua hôm nay bằng những sản phẩm từ không gian của cô.

Những quả trứng gà tươi ngon, rau xanh, ớt đỏ rực và những con cá béo khỏe...

Đến giờ ăn trưa, Vương Tiểu Thanh trổ tài nấu nướng, chế biến những món ăn ngon.
 
Back
Top Bottom