Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 350: Chương 350



Chuyến xe về của bọn họ do cha Tống tự đặt, chẳng những là giường nằm, hơn nữa là giường mềm trong truyền thuyết, sau khi Diệp Tiểu Muội lên xe quả thực sợ ngây người, bên trong sáng sủa sạch sẽ, còn còn có cửa, làm giống như phòng tiêu chuẩn ở khách sạn, thời đại này vẫn rất tân tiến.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Muội nằm giường mềm, đời trước cô c*̃ng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này, chủ yếu là không cần thiết, khi cô nhớ chuyện, cha mẹ cô đã có một chút thành tựu, thỉnh thoảng ông nội bà nội sẽ dẫn cô đi ra ngoài trải nghiệm, cũng chỉ chạy tới những thành phố lớn ở phía bắc Quảng Hòa Hồng Kông, Macau, Đài Loan, đi máy bay là được, thỉnh thoảng chọn tàu hỏa cũng là loại khoảng cách ngắn, mua vé ngồi là được. Bây giờ nhìn thấy giường nằm xe lửa thập kỷ 70, quả thật khá mở mang tầm mắt, vừa lên xe lập tức cởi giày hưng phấn nhảy lên giường, nhảy xong lại không an phận nhảy lên giường anh Tống, giả vờ giả vịt hỏi: "Anh Tống, nơi này chỉ có hai người chúng ta, rất sợ đó, buổi tối em có thể ngủ chung với anh không?"

Anh Tống lạnh lùng vô tình chạy về phía đối diện cô.

Diệp Tiểu Muội cũng không thất vọng. Bà nội Tống còn hiểu ý hơn đồng chí Vương Thúy Phân, nghe cô nói cơm trên xe lửa ăn rất ngon, cũng không chuẩn bị lương khô cho bọn họ, cười híp mắt bảo cô ăn chút đồ ngon trên xe lửa, vì thế hai ngày nay Diệp Tiểu Muội ở không tệ, cũng không quá nhớ nhung ngày nào đó lại tới Bắc Kinh trải qua tháng ngày hạnh phúc.

Xe lửa xình xịch xình xịch tới phía trước, đến nơi bọn họ cần, trời vừa sáng mấy cha con nhà họ Diệp cũng đã ở ga xe lửa ôm cây đợi thỏ.

Đại khái lại là "gia đình có truyền thống học giỏi", trận chiến nhà họ Diệp tới ga xe lửa đón người làm khoa trương giống như lúc Diệp Tiểu Muội chụp ảnh. Tất cả thanh niên trai tráng của nhà họ Diệp đều đến, người biết bọn họ tới đón con gái con rể, người không biết còn tưởng rằng đây là kết bè đi đánh con rể.

Đội trưởng Diệp và ba anh em nhà họ Diệp đương nhiên không cho là mình xốc nổi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, thêm vào còn chưa qua hết năm, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chẳng bằng cùng tới thành phố đón Tiểu Muội. Dù sao cả nhà bọn họ cũng chưa từng xa nhà, Diệp Tiểu Muội không khiến người ta bớt lo nhất một mực chạy đến nơi xa xôi như Bắc Kinh, vừa đi lại đi hơn một tháng, trong lúc đó cũng không gửi thư, gọi điện thoại gì cả, bọn họ không yên lòng cũng là bình thường.

Trên thực tế, ngày ấy Tống Thanh Huy dẫn Diệp Tiểu Muội về Bắc Kinh, anh cả Diệp và anh hai Diệp nhớ tới lập tức xin đến ga xe lửa đưa tiễn, chỉ là đội trưởng Diệp càng hi vọng hai anh em bọn họ có thể kế thừa y bát của ông ấy, cầm s.ú.n.g dẫn đội vào núi săn thú, với cả ông ấy đã hỏi bác tài giao hàng ở trấn trên, người ta nói chở kèm ba người đã rất miễn cưỡng, ông ấy cũng chỉ có thể từ chối lời xin xỏ của thằng cả thằng hai. Hiện tại cũng không cần đi săn, lại không gặp được tài xế có thể cho đi nhờ xe, người ta c*̃ng đang ở nhà ăn tết, cuối cùng mọi người cũng phải trở lại, nghĩ cũng đã đến đây rồi.

Sau đó bốn cha con cùng nhau ra trận.

Đón người gì đó, đương nhiên là phải sớm không được trễ, coi như biết buổi chiều mới có thể tới ga, bọn đội trưởng Diệp vẫn xuất phát từ sáng sớm, lúc tất cả mọi người ăn cơm ở nhà, mấy cha con đã ngồi ở ga xe lửa, chỉ uống nước nóng gặm lương khô tự mang.

Giải quyết vấn đề ăn cơm, rướn cổ lên còn chưa thấy bóng dáng chuyến xe Bắc Kinh, đội trưởng Diệp cũng không nén được tức giận, không nhịn được hỏi: "Thằng ba, bọn Tiểu Muội nói gì trong điện thoại vậy?"

DTV

Hôm nay đã là lần thứ năm Diệp Quân Hoa trả lời vấn đề này (số lần trả lời câu hỏi trước ngày hôm nay tạm thời không thống kê), nhưng vẫn rất kiên trì giải thích: "Khi Tống…. Thanh Huy gọi điện thoại, con đang đi làm, anh ấy không để đồng nghiệp tới phân xưởng gọi con, để lại mấy câu nhờ đồng nghiệp truyền đạt, nhưng ý chính là nói cho chúng ta thời gian xe lửa, cùng với hành lý tương đối nhiều mà thôi."

"Tiểu Tống gọi điện thoại? Tiểu Muội cũng không nói lời nào với con sao?"

Diệp Quân Hoa c*̃ng rất bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Trợ lý Trần nhận cuộc gọi nói chỉ nghe thấy tiếng của đồng chí nam trẻ tuổi, đối phương giới thiệu nói là em rể con, bên cạnh cũng không nghe thấy tiếng con gái."

Đội trưởng Diệp nhíu mày, bất mãn nói: "Con nhỏ Tiểu Muội này, nhất định là chơi ở Bắc Kinh tới điên rồi, Tiểu Tống còn biết gọi một tiếng thăm hỏi chúng ta, thế mà nó không hề nhớ tới trong nhà."

Một câu bất mãn của đội trưởng Diệp khiến ba anh em nhà họ Diệp thở dài, sớm biết con nhóc này ra khỏi nhà, chơi vui vẻ là không nhớ tới trong nhà, nhưng không nghĩ tới cô có thể vô tâm vô tư đến nước này, đi ra ngoài hơn một tháng, cũng không nhớ phải hỏi thăm bọn họ một tiếng, cho dù là báo bình an. Làm cho những người ở nhà như bọn họ nóng ruột nóng gan, ăn tết cũng còn đang bận tâm thay cô!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 351: Chương 351



Nghĩ như thế, anh cả Diệp và anh hai Diệp không nhịn được luyến tiếc: "Cha, sớm biết vậy nên để chúng con đi theo, trông Tiểu Muội, nó cũng không thể quậy như thế."

Đội trưởng Diệp liếc hai anh em còn đang tiếc nuối, trầm mặc không nói. Để thằng cả hoặc thằng hai đi cùng Tiểu Muội tới Bắc Kinh đương nhiên là không thể, cũng không phải ở lại mấy ngày là trở về, đến bên kia ở hơn một tháng, ăn ở đều ở trong nhà Tiểu Tống, trong mắt thông gia, không phải bọn họ thành loại họ hàng nghèo mạt còn chưa kết thân đã không thể chờ được tới cửa tống tiền sao?

Nhà bọn họ nghèo thì nghèo, cũng không thể để người ta xem thường như vậy. Mặt đội trưởng Diệp không hề có cảm xúc nhìn về phương xa.

Ở trạm xe lửa đợi hơn hai tiếng, rốt cục chờ được xe lửa Bắc Kinh vào ga, nhà ở ở địa phương nhỏ không quản lý nghiêm ngặt bằng Bắc Kinh, đón xe đưa xe cũng có thể trực tiếp vào sân ga. Sau khi đoàn tàu dừng hẳn, một làn sóng hành khách từ trên xe vọt xuống, sân ga vốn an tĩnh, trong nháy mắt lập tức rộn ràng, cha con nhà họ Diệp phóng tầm mắt khắp nơi trong dòng người, rất nhanh đã phát hiện người bọn họ muốn đón, anh hai Diệp mắt sắc đưa tay chỉ qua: "Đó có phải Tiểu Muội hay không, sao toàn thân em ấy đỏ thẫm vậy?"

Diệp Quân Hoa nhìn theo ngón tay của anh hai Diệp, cười nói: "Không phải cả người đểu đỏ, Tiểu Muội chỉ quấn khăn quàng cổ màu đỏ mà thôi, nghe nói mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, ra ngoài phải choàng khăn quàng cổ mũ nón."

DTV

"Đó là sau khi Tiểu Muội đến Bắc Kinh, người ta mua cho à?" Anh cả Diệp c*̃ng rất hiếu kỳ: "Sao lại đỏ thế?"

Trong cái nhìn của anh ấy, màu đỏ như thế, làm quần áo kết hôn cũng được.

Đội trưởng Diệp cũng cảm thấy như vậy, gật đầu cười nói: "Hẳn là chuẩn bị cho bọn nó kết hôn, Tiểu Muội cũng thật là, mặc sớm như vậy."

Có điều ngược lại cũng phù hợp tính tình của con gái nhà ông ấy.

Diệp Quân Hoa gật đầu: "Con cũng đoán vậy."

Khi đang nói chuyện, hai cha con hiểu ngầm nhìn nhau một chút, đều hơi an tâm, hoặc là nói vui mừng, Tiểu Muội đi tới Bắc Kinh còn có thể mua quần áo mới, từ xa nhìn dáng vẻ cô mặt mày hồng hào, có thể thấy tháng ngày sống ở Bắc Kinh vô cùng thư thả, bọn họ đương nhiên cũng không cần lo lắng cha mẹ Tiểu Tống xoi mói cô.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp đương nhiên sẽ không có tâm tư cẩn thận như thế, hai người anh ỷ vào thân hình cao to khỏe mạnh, sải bước chen qua chỗ em gái ngốc, chỉ chốc lát sau đội trưởng Diệp và Diệp Quân Hoa đã bị bọn họ bỏ lại phía sau. Sau đó Diệp Tiểu Muội ở đối diện cũng chú ý tới động tĩnh của bọn họ, cô ở trong đám người hưng phấn vẫy tay: "Anh cả anh hai, chúng em ở chỗ này!"

Tống Thanh Huy thấy thế, còn tưởng rằng hôm nay là anh cả Diệp và anh hai Diệp tới đón bọn họ, ngược lại không mưu mà hợp với dự định của anh, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không giúp được gì, hành lý nặng như vậy, anh không thể vác một mình về đại đội Song Cương. Tống Thanh Huy rất tự mình biết mình, vì thế cố ý nói chuyện hành lý trong điện thoại, chính là hy vọng chú Diệp có thể bảo anh cả Diệp và anh hai Diệp, hai người anh vợ này nổi danh có sức lực lớn, bọn họ chạy tới không thể thích hợp hơn.

Vừa nghĩ ngợi, Tống Thanh Huy vừa treo nụ cười đi tới phía trước vài bước, vừa định hàn huyên khách sáo vài câu với anh cả Diệp và anh hai Diệp, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy đội trưởng Diệp và anh ba Diệp cách đó không xa, lần này thanh niên trí thức Tống cũng không bình tĩnh nữa, quả thực là được cưng chiều mà lo sợ: "Chú Diệp, sao chú cũng tới, chuyện này…"

Trước khi đến gần, đội trưởng Diệp không dấu vết đánh giá con gái ngốc vài lần, phát hiện Tiểu Muội không phải chỉ có mặt mày hồng hào như khi nhìn từ xa, mới một tháng ngắn ngủi, khuôn mặt nhỏ đều mềm mại hơn trước khi rời nhà rất nhiều, nuôi tới bóng loáng không dính nước, có thể thấy ở Bắc Kinh không chỉ vui đến quên cả trời đất, hẳn là ăn không ít đồ ngon!

Suy đoán con gái trải qua ở nhà họ Tống rất tốt, bây giờ đội trường Diệp không chỉ yên tâm, còn thêm mấy phần thoả mãn, cũng không để Tống Thanh Huy khách sáo nữa, vẫy tay cười nói: "Chưa hết tết mà, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi ra ngoài một chút cũng tốt, sao mang nhiều đồ trở về vậy?"

Tống Thanh Huy cười giải thích: "Không phải do chú Diệp thím Diệp chuẩn bị nhiều đồ như vậy à, cha mẹ và bà nội cháu cũng không tiện lấy không, vì thế chuẩn bị một ít quà cho mọi người."

Đội trưởng Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: "Thông gia cũng khách sáo quá rồi…" Cha vợ con rể thân thiết trò chuyện, anh cả Diệp và anh hai Diệp thì lại tràn đầy phấn khởi tiến đến trước mặt em gái ngốc hơn một tháng không gặp ôn chuyện, Diệp Quân Hoa nhìn thanh niên trí thức Tống, c*̃ng yên lặng gia nhập đội ngũ anh em ôn chuyện.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 352: Chương 352



Thực ra dựa theo nguyên văn của Diệp Quân Hoa, anh ấy nên bắt chuyện với Tống Thanh Huy trước, thế nhưng, coi như thanh niên trí thức Tống và Tiểu Muội sắp kết hôn, tâm thái của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh xong, cũng không thể không ngại ngùng treo cái danh anh vợ gọi thanh niên trí thức Tống là "Tiểu Tống", cũng không quen thanh niên trí thức Tống gọi mình là anh ba theo Tiểu Muội. Vì thế chỉ khách sáo cười với Tống Thanh Huy, coi như chào hỏi, sau đó quay đầu trò chuyện với Diệp Tiểu Muội.

"Tiểu Muội, màu sắc chiếc khăn quàng cổ này của em thật đẹp!" Anh cả Diệp hứng thú bừng bừng, cảm thấy rất hứng thú đối với khăn quàng cổ trên cổ Diệp Tiểu Muội, vừa khen ngợi, vừa bắt đầu chạm vào, sau đó thở dài nói.

DTV

"Sao mềm thế, còn thoải mái hơn mặc áo lông?"

Anh ba Diệp nghe vậy c*̃ng hiếu kì đến gần sờ một chút, trực tiếp sợ ngây người: "Đây hình như là lông cừu, mềm như vậy, chất liệu rất hiếm, giá mắc lắm nhỉ?"

Diệp Quân Hoa là công nhân xưởng dệt, cho dù là công nhân thực tập, c*̃ng vẫn là người trong nghề duy nhất ngay tại nơi này, nói chuyện có quyền uy nhất định. Đội trưởng Diệp đang nói chuyện với Tống Thanh Huy cũng hơi liếc mắt, nhưng ông ấy còn chưa nói, đã nghe Diệp Tiểu Muội đắc ý gật đầu: "Đúng vậy, đây là cô út tặng cho em, bà nội còn nói chiếc khăn quàng cổ này rất khó mua."

Giống như bọn đội trưởng Diệp nghĩ tới, trên đường trở về Diệp Tiểu Muội không thể chờ được nữa đã choàng chiếc khăn quàng cổ bắt mắt, đương nhiên là vì áo gấm về nhà, khoe khoang ở trước mặt các bà con chòm xóm. Vì thế anh ba Diệp Biết hàng như thế, cô càng khoe vui vẻ.

Anh ba Diệp nhìn dáng vẻ kiêu ngạo ấy, không nhịn được lắc đầu: "Nếu em biết mắc, sao còn không ngại mà lại nhận?"

Diệp Tiểu Muội ngẩng đầu ưỡn ngực, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng: "Cái này cũng là tấm lòng thành của cô út, làm sao em có thể từ chối? Lại nói, màu đỏ thời thượng như thế, ngoại trừ em còn có ai có thể đè ép được."

Tuy rằng Diệp Tiểu Muội vô liêm sỉ, có điều câu cuối cùng vẫn có chút đạo lý, coi như khăn quàng cổ không phải cha mẹ Tống đặc biệt mua vì bọn họ kết hôn, cô út Tống chọn màu đỏ này c*̃ng rất hợp với tình hình, vừa vặn phù hợp thân phận sắp kết hôn của Tiểu Muội, có thể thấy đối phương vẫn rất dụng tâm. Vì thế Diệp Quân Hoa cũng chỉ cười gật đầu, không móc mỉa em gái ngốc nữa.

Sự tò mò của anh cả Diệp và anh hai Diệp được thỏa mãn, vô cùng chủ động xách hành lý trước mặt Tống Thanh Huy: "Cha, chúng ta nên về rồi nhỉ?"

Tống Thanh Huy biết mình không xách nổi, còn muốn khách sáo vài câu với hai anh vợ, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ không khách khí như thế, trực tiếp khiêng lên vai, đội trưởng Diệp thì càng sảng khoái gật đầu: "Nên lên đường rồi, bây giờ đi về, không chừng về đến nhà mặt trời cũng sắp xuống núi."

Về nhà trước khi trời tối là tốt nhất.

Nghe đội trưởng Diệp nói như vậy, Tống Thanh Huy đến cùng không tiện chậm trễ nữa, chỉ có thể yên lặng chạy về đại đội.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp gánh đồ, vẫn như thần giữ cửa, hai bên trái phải đi ở bên cạnh em gái ngốc, tôn lên Diệp Tiểu Muội càng thêm vô cùng ra oai. Anh ba Diệp còn theo sát phía sau cô, điệu bộ sợ bị anh trai em gái vứt bỏ, bầu không khí của bốn anh em thân mật hoà thuận như thế, Tống Thanh Huy cũng không chen vào lọt, không thể làm gì khác là tiếp tục sánh vai cùng đi với cha vợ.

Cả nhà bọn họ trở lại đội sản xuất, quả nhiên trời đã sắp tối đen, khu nhà họ Diệp lại náo nhiệt cực kỳ, các bà con chòm xóm c*̃ng học theo cha con nhà họ Diệp ôm cây đợi thỏ, đang tụ tập trước khu nhà họ Diệp canh giữ Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống tự chui đầu vào lưới.

Các đội viên ở đội sản xuất Song Cương chờ ở khu nhà họ Diệp đã lâu.

Không thể trách bọn họ quá mức ngạc nhiên, địa phương nhỏ không có việc lớn gì, sinh hoạt bình yên giống như ao tù nước đọng, dẫn đến hơi có chút gió thổi cỏ lay cũng có thể gây nên náo động toàn thôn. Huống hồ gia cảnh của thanh niên trí thức Tống tốt, quê nhà ở thủ đô Bắc Kinh, lúc nào cũng có thể về nhà sống cuộc sống tốt đẹp, lại âm thầm nhìn trúng Diệp Tiểu Muội hết ăn lại nằm nhà đội trưởng Diệp, còn tự dẫn Diệp Tiểu Muội về Bắc Kinh thăm người thân, xem ra là tín hiệu sắp kết hôn, đây là việc nhỏ sao?

Đương nhiên không phải, quan hệ của thanh niên trí thức Tống và Diệp Tiểu Muội đưa ra ánh sáng dẫn tới toàn thôn náo động, nếu như nói năm nay người nhà họ Diệp cũng không sống tốt, bận tâm lo nghĩ vì Diệp Tiểu Muội đi Bắc Kinh gặp nhà chồng hơn một tháng, những đội viên khác c*̃ng không ăn tết vui nuỗi, ở trong đội ròng rã nhiều chuyện hơn một tháng, nhiệt độ đến bây giờ vẫn chưa lùi, còn có xu thế càng tiếp tục càng mãnh liệt.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 353: Chương 353



Đây chính là cái nồi của chính người nhà họ Diệp. Trước tiên không nói tới vấn đề xứng hay không, Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống sắp kết hôn, không chỉ là chuyện lớn, làm đám cưới cũng là chuyện tốt của toàn đội. Thế nhưng nhà đội trưởng Diệp ngớ ra là không nói tiếng nào, gió thổi không lọt, mãi đến tận khi Diệp Tiểu Muội đi theo thanh niên trí thức Tống tới Bắc Kinh, không giấu được nữa, mới để cho bọn họ biết chuyện lớn này, giấu bọn họ thật là khổ mà.

Có câu châm ngôn nói đúng lắm, bạn càng không muốn xảy ra chuyện gì, thường càng dễ dàng xảy ra chuyện đó, nhà đội trưởng Diệp không muốn để cho bọn họ biết sự thật, cuối cùng vẫn không che giấu nổi bọn họ. Mọi người đương nhiên phải cố gắng hóng hớt một lúc, các đội viên bắt đầu vui vẻ không ngừng bới móc ra rốt cuộc hai người bọn họ vừa mắt thế nào.

Chuyện này đúng là không có gì phải nói, thanh niên trí thức Tống luôn qua lại gần gũi với nhà đội trưởng Diệp, có lẽ tiếp xúc nhiều, thường xuyên qua lại nên nhìn trúng Diệp Tiểu Muội. Tuy rằng ở trong miệng của các cô vợ bà thím Diệp Tiểu Muội có vài tật xấu, ví dụ như vợ chồng đội trưởng Diệp cưng chiều đến mức quá yếu ớt, vừa nhìn đã biết không biết cách sống vân vân, cuối cùng còn phải thêm lớn lên quá xinh đẹp, không hề giống người nhà quê, đây cũng không phải là ứng cử viên người vợ tốt. Có điều ngược lại mọi người có thể hiểu thanh niên trí thức Tống nhìn trúng cô cái gì, chàng trai rốt cuộc cũng quá trẻ, không có kinh nghiệm c*̃ng không có quá nhiều sự từng trải cuộc sống, không biết cưới vợ phải cưới người hiền, tắt đèn rồi có đẹp như thiên tiên thì cũng tối mù không thấy rõ, đẹp xấu cũng không sao, cưới một người có thể làm vợ mới là thực tế!

DTV

Thanh niên trí thức Tống không hiểu đạo lý này, cũng không phải bị mặt của Diệp Tiểu Muội mê muội hoa mắt sao? Không chỉ anh, trong đội còn có rất nhiều thằng nhóc cũng lén lút chú ý đến Diệp Tiểu Muội.

Vì thế, mấy bà cô xóm làng cũng không phải quá quan tâm chuyện tình cảm bắt đầu của thanh niên trí thức Tống và Diệp Tiểu Muội, sau khi tiêu hóa sự thực này, bọn họ đều đang lén suy đoán, Diệp Tiểu Muội đi Bắc Kinh gặp nhà chồng rốt cuộc có thuận lợi hay không, người thủ đô, nghe nói cha mẹ của thanh niên trí thức Tống còn là gia đình cán bộ có thể chấp nhận đứa con dâu ở nông thôn sao?

Nghĩ như vậy, chủ yếu là điều kiện của Tống Thanh Huy thực sự quá ưu việt, cô gái trẻ vừa ý dáng vẻ, khí chất ăn nói của anh và người có thể diện ăn diện tươm tất, tuổi tác lớn càng để ý những thịt hộp, đường rồi phiếu này nọ mà nhà anh thường xuyên gửi tới, ưu tú như vậy thật sự hơi khiến người ta nhìn mà phát sợ. Nói tóm lại, thanh niên trí thức Tống chính là đóa hoa lạnh lùng ở trên cao, sớm muộn gì cũng về trời hưởng phúc, những người phàm tục bọn họ không với cao nổi. Trong nhà mấy bà mấy cô có con gái vừa độ tuổi cũng không dám nghĩ muốn thanh niên trí thức Tống ưu tú làm rể của các bà, không nghĩ tới vợ đội trưởng không chỉ vọng tưởng, lại còn gạt các bà thành công làm được, đều là người nhà quê, dựa vào cái gì nhà họ Diệp lại có phúc như này?

Đang lúc mọi người ngóng trông, nhà họ Diệp gặp may mắn không thua gì trúng số ở mười mấy năm sau dẫn đến một đêm phất nhanh, là người đều sẽ thấy không công bằng. Khoảng thời gian ban đầu đó, không chỉ một hai người chờ đợi Diệp Tiểu Muội bị nhà chồng ghét bỏ ở trong lòng, sau đó ảo não chạy về. Cũng không phải chỉ có đội viên, đến ngay cả ký túc xá thanh niên trí thức cũng có người cầu khẩn như thế.

Nhưng mà không như mong muốn, Diệp Tiểu Muội chẳng những không có bị nhà chồng đuổi về, trái lại an ổn sống ở Bắc Kinh, rất có điệu bộ ăn tết ở thủ đô, đây thật là khiến người ta mở mang tầm mắt, lãnh đạo cán bộ Bắc Kinh tìm vợ đều không xoi mói như thế sao?

Thế nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, năm trước Diệp Tiểu Muội không từ Bắc Kinh trở lại, mọi người cũng đã suy đoán Diệp Tiểu Muội có lẽ thành công nhận được sự chấp thuận của nhà chồng. Gia đình đội trưởng Diệp bởi vì là người trong cuộc mơ hồ, vì thế lo được lo mất, thấp thỏm bất an, người đứng xem trái lại nhìn ra rõ ràng, Diệp Tiểu Muội ở Bắc Kinh càng lâu, nói rõ gia đình thanh niên trí thức Tống càng hài lòng với cô.

Xem ra Diệp Tiểu Muội gả cho thanh niên trí thức Tống là việc đã định, ắt làm dâu Bắc Kinh. Thu được cái kết luận này, các bà cô từ hâm mộ ghen tị với Diệp Tiểu Muội, lập tức đã biến thành khâm phục và ngóng trông.

Vì vậy, người trong cuộc còn chưa từ thủ đô xa xôi trở về, chiều gió trong đội đã thay đổi 180 độ, ở trong miệng các đội viên, Diệp Tiểu Muội đã trở thành người có tương lai nhất đại đội sản xuất Song Cương, quả thực là hi vọng của toàn thôn. Anh trai Diệp Quân Hoa của cô cũng không sánh nổi cô, tuy rằng Diệp Quân Hoa vào thành phố làm công ăn lương, nhưng anh dù gì cũng chỉ là một công nhân thực tập, còn chưa lên làm công nhân chính thức, coi như ngày nào đó chuyển lên, công nhân chính thức trong huyện thành nhỏ c*̃ng vẫn không sánh bằng người Bắc kinh. Đều là dân chúng, dân chúng thủ đô lại quá hạnh phúc, có lẽ mỗi ngày ở nhà ăn ngon mặc đẹp!

Chỉ cần thanh niên trí thức Tống trở về thành phố, Diệp Tiểu Muội có thể đi theo làm người thủ đô. Các đội viên tin tưởng không nghi ngờ đối với suy đoán này.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 354: Chương 354



Tuy rằng quanh người từng xuất hiện thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con trở về thành phố, bọn họ chắc chắc Diệp Tiểu Muội sẽ không bị vứt bỏ, cũng không phải tin tưởng sức hút của cô, mà là tin tưởng nhân phẩm của thanh niên trí thức Tống. Những thanh niên trí thức cưới con gái địa phương, trên căn bản cũng là vì ăn cơm no, hoặc là muốn bớt làm việc, hoặc chính là đội trưởng địa phương tâm thuật bất chính, dẫn đến thanh niên trí thức bị chèn ép. Tháng ngày gian nan, nhịn không được bèn thông qua phương thức này hòa hoãn quan hệ, xuất phát từ những nguyên nhân này mà kết hôn, sau khi có cơ hội trở về thành phố đương nhiên lập tức vứt bỏ người vợ nông thôn không lọt mắt.

Thế nhưng thanh niên trí thức Tống hoàn toàn không cần như vậy, mười dặm tám thôn gần đây, chỉ có mấy thanh niên trí thức của đại đội bọn họ sống thư thả, bọn họ không chỉ không chèn ép, thấy ký túc xá thanh niên trí thức có chuyện gì còn có thể chủ động phụ một tay! Cho tới bản thân thanh niên trí thức Tống, anh làm việc không nói quá tốt, nhưng không kém, với trợ giúp bạo tay của nhà anh như thế, đừng nói thanh niên trí thức Tống và những thanh niên trí thức nam khác đều ghi bảy công điểm, cho dù mỗi ngày anh kiếm được một hai công điểm, vậy cũng có thể ăn cơm no, tuyệt đối sẽ không bởi vì cưới Diệp Tiểu Muội có cơm ăn nên mới làm như thế.

Nếu như thanh niên trí thức Tống có ý định đen tối, thì sẽ không thể chủ động dẫn Diệp Tiểu Muội về nhà, giống như những thanh niên trí thức nam kia bỏ vợ bỏ con, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói ai mang vợ về nhà thăm người thân!

DTV

Các đội viên trái lại càng có niềm tin với Tống Thanh Huy còn hơn niềm tin của Vương Thúy Phân dành cho Tống Thanh Huy, bọn họ xác định thanh niên trí thức Tống yêu thích Diệp Tiểu Muội thật, nghe nói còn không có xem mắt trước, thanh niên trí thức Tống đã đưa rất nhiều đồ cho Diệp Tiểu Muội, kẹo sữa, bút máy và khô bò vân vân. Nếu đã tốn tâm tư, còn đặc biệt dẫn người về nhà gặp cha mẹ trước khi kết hôn, có thể thấy thanh niên trí thức Tống là người đàng hoàng, quy củ, sau này sẽ có khả năng vứt bỏ Diệp Tiểu Muội.

Một khi chấp nhận giả thiết này, ngược lại mọi người có một cảm giác đắc ý, bây giờ Diệp Tiểu Muội là hy vọng của toàn thôn bọn họ, trong thôn có một cô gái bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng chân thật, bọn họ vẻ vang một tí cũng bình thường, sau này đi ra ngoài khoe khoang cũng có vốn liếng, con rể của đội trưởng chúng tôi ở Bắc Kinh, con gái cháu ngoại đội trưởng đều sống ở Bắc Kinh, ngẫm lại đã thấy kích động rồi. Trong cái đẹp vẫn còn có chỗ khiếm khuyết là con gái đội trưởng chạy trốn quá nhanh, lại chậm chạp không chịu từ Bắc Kinh trở về, khiến cho bọn họ đầy một bụng nghi vấn cũng không chiếm được giải đáp, thực sự là quá không hiền hậu.

Có điều Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống chạy trốn nhanh, nhưng chạy trời không khỏi nắng.

Nếu như thanh niên trí thức Tống về một mình, bọn họ còn phải lo lắng anh sẽ không trở lại, bây giờ dẫn Diệp Tiểu Muội đi, anh sớm muộn cũng phải quay về, dù sao Bắc Kinh là nhà, nhà vợ cũng là nhà, bây giờ anh là con rể thôn bọn họ, không trở lại còn có thể đi chỗ nào!

Có vài người thông minh mấy ngày trước đã đoán được thanh niên trí thức Tống và Tiểu Muội hẳn phải về nhà trước Tết Nguyên Tiêu, dù sao bọn họ thăm người thân đã đủ lâu rồi, đội trưởng là người nói có quy tắc, trong năm mới cho con rể nghỉ dài hạn trở lại thăm người thân cũng không hề gì, qua hết Nguyên Tiêu lại phải cày bừa vụ xuân, đội trưởng không thể để thanh niên trí thức Tống làm lỡ việc trong ruộng. Mà buổi sáng hôm nay, đội trưởng Diệp đi ngoài cùng ba đứa con trai, tuy rằng không nói đi làm gì, nhưng động tĩnh lớn, lại còn đi về hướng thành phố, các đội viên dồn dập phản ứng lại, ngày hôm nay, Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống sẽ quay về!

Lần này gần như là toàn thôn điều động, cha con nhà họ Diệp vừa rời cổng thôn, các bà con chòm xóm nghe tin lập tức hành động bao vây khu nhà họ Diệp, đợi một lần là đến trời tối. Vương Thúy Phân bày ra tư thái vợ đội trưởng cũng không đuổi được bọn họ, đội trưởng Diệp ở chỗ này mọi người có lẽ sẽ sợ một chút, lời vợ đội trưởng nói thì bọn họ lại quá rõ, nhìn như nghiêm mặt không vui, chứ thực ra trong lòng không chừng rất sung sướng.

Nếu Diệp Tiểu Muội gả cho thanh niên trí thức Tống, người đắc ý nhất tuyệt đối là vợ đội trưởng!

Nói chung các bà con vì xem trò vui nên rất cố gắng, tụ tập ở nhà họ Diệp không chịu đi, có vài người ăn cơm sớm thậm chí bưng tô ăn ở trong khu nhà họ Diệp, chỉ lo bỏ qua bất kỳ phân đoạn bát quái nào.

Thậm chí ngay cả thanh niên trí thức cũng xen lẫn trong đó, có thể nói là tình huống chưa bao giờ có, còn náo nhiệt hơn năm vừa rồi đi xem kinh kịch.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 355: Chương 355



Sau đó Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy lập tức bị bắt lại, người nhà họ Diệp còn chưa phản ứng lại, Diệp Tiểu Muội đã hoàn toàn bị bao vây. Các bà cô đều không để ý hỏi cô sống ở Bắc Kinh thế nào, chơi cái gì, từng người từng người hai mắt tỏa sáng nhìn khăn quàng cổ và quần áo trên người cô.

"Tiểu Muội, cái áo bành-tô quân đội này của cháu thật đẹp, mẹ chồng mua cho cháu à?"

"Trên cổ trùm cái gì vậy, sờ thật là mềm."

"Ở Bắc Kinh hơn một tháng, lần này trông giống y người thành phố."

"Tiểu Muội, mẹ chồng cháu thật tốt với cháu, chịu chi tiền ghê đấy!"

Theo lý thuyết, Diệp Tiểu Muội chỉ là cô vợ Bắc Kinh, Tống Thanh Huy mới là người Bắc Kinh thật, bây giờ lại thành con rể thôn bọn họ, cũng không cần khách sáo giống như trước kia, bọn họ nên kéo thanh niên trí thức Tống hỏi mới đúng. Trước khi nhìn thấy Diệp Tiểu Muội, mọi người cũng tính như vậy, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, bộ đồ của Diệp Tiểu Muội đẹp quá làm người ta kinh ngạc, ủng chiến đấu, áo bành-tô quân đội và khăn quàng cổ đỏ, hóa thành gái trong thành phố.

So sánh với nhau, trái lại quần áo của Tống Thanh Huy không làm người ta chú ý bằng của Diệp Tiểu Muội, dù sao trước khi anh chưa về nhà thăm người thân cũng đã mặc áo bành-tô quân đội với ủng chiến đấu, mọi người đã không còn thấy mới mẻ, bèn vây quanh Diệp xinh đẹp là hi vọng của toàn thôn đến mức nước chảy không lọt. Ngay cả Vương Thúy Phân nghiêm mặt đuổi bọn họ về nhà ăn bữa cơm Nguyên Tiêu cũng không có ai phản ứng.

Có điều làm một trong những người trong cuộc, đãi ngộ của Tống Thanh Huy vẫn tốt hơn Vương Thúy Phân nhiều, ít nhất khi mọi người vây Diệp Tiểu Muội, thuận tiện c*̃ng kéo anh vào, một đám bà cô vây quanh một đôi thanh niên, thật giống như cảnh kết hôn.

Vì thế, chờ khi Vương Thúy Phân gian nan chen vào vòng vây, cũng có người đã giảm bớt hiếu kỳ với Diệp Tiểu Muội, quay đầu hóng hớt với Tống Thanh Huy: "Thanh niên trí thức Tống, cha mẹ cậu có phải rất thích Tiểu Muội đúng không?"

"Nhà cậu mua cái gì cho Tiểu Muội thế?"

Tuy rằng bọn họ từ trong sự thật biết Diệp Tiểu Muội có thể nán lại ở nhà chồng đến tận Nguyên Tiêu mới không thể không trở về, suy đoán cha mẹ Tống vẫn coi như hài lòng với Tiểu Muội. Nhưng bọn họ c*̃ng không dám nghĩ cán bộ thủ đô có thể thích Diệp Tiểu Muội như thế, chỉ bộ đồ này không chỉ mới, mà còn đắt, hơn nữa rất hiếm có, quan trọng là trước đây thanh niên trí thức Tống cũng chỉ mặc chiếc áo bành-tô quân đội, nhưng chịu mua cái mới cho Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội đúng là tiến vào ổ phúc mà!

Các bà con vừa hâm mộ không ngớt, vừa tưởng tượng ngày càng phong phú, nghĩ thầm ngoài những bộ quần áo này, nhà họ Tống chắc chắn còn chuẩn bị những khác tốt, anh em nhà họ Diệp xách túi cũng lớn!

DTV

Tống Thanh Huy bị điểm tên ngắm nhìn bốn phía, không dấu vết thấy chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp ở bên ngoài xem náo nhiệt, cười nói: "c*̃ng chưa chuẩn bị cái gì cho Tiểu Muội, trái lại mẹ cháu nghe nói Đại Bảo và Đại Muội còn nhỏ, cố ý mang chút sữa bột bồi dưỡng thân thể, đây mới là thứ thích hợp cho trẻ con ăn, tốt hơn mạch nha một chút."

Không cần nghi ngờ, lời này của Tống Thanh Huy quả thật là cho chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp ở phía sau đoàn người nghe.

Vừa vào sân còn chưa thở một hơi, đã bị các bà con chòm xóm bao quanh, thế trận lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên Tống Thanh Huy gặp phải. Tuy rằng không đến nỗi bị sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng ít nhiều cũng hơi không biết làm thế nào, theo bản năng lo lắng Diệp Tiểu Muội bị mọi người nhiệt tình vây quanh còn muốn mồm năm miệng mười hỏi dò một trận.

Mà những người cứ vây nhốt bọn họ đều là mấy thím mấy chị, nam nữ khác biệt, Tống Thanh Huy không dám manh động, chỉ có thể ký thác hi vọng lên trên mấy người thím Diệp.

Thím Diệp quả thật có tâm, luôn ở bên ngoài điều hòa, đồng thời c*̃ng ra sức chen tới chỗ bọn họ. Thế nhưng Tống Thanh Huy nhìn ra được cảnh tượng ngày hôm nay, có lẽ thím Diệp cũng không đè ép được, dù sao bà ấy chỉ có một mình, ánh mắt đảo qua chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp ở phía bên ngoài xem náo nhiệt, đột nhiên trong lòng hơi động, không chút biến sắc nói một câu như vậy. Anh nghĩ, hai người chị dâu hẳn là không nghĩ tới trong này có việc của các cô, việc không liên quan tới mình, thêm vào các cô có lẽ cũng cảm thấy hứng thú với câu hỏi của mọi người, cũng mừng rỡ ở một bên xem náo nhiệt. Có điều không sợ, chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp đều là người thông minh, chỉ cần nghe hiểu ý của anh, các cô nên nỗ lực "bảo vệ quyền lợi của mình".

Vương Thúy Phân là một cây làm chẳng nên non, thế nhưng chỉ cần chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp gia nhập, Tống Thanh Huy tin tưởng cục diện rất nhanh sẽ có thể thay đổi, phụ nữ ở nhà họ Diệp ngoại trừ Diệp Tiểu Muội, đều rất thông minh, lợi lợi. Cũng không thể nói như vậy, thực ra Diệp Tiểu Muội c*̃ng lợi hại, nhìn cô cãi nhau với đồng chí Lý Kế Hồng lúc trước, miệng nhỏ không hề mang theo chữ th* t*c đã chửi đồng chí Lý không còn có chút sức chống đỡ, bảo cô chịu gì chứ không thể chịu thiệt thòi.

Thế nhưng tâm tư của cô nhóc này chưa bao giờ ở trên chính sự, bị tuột xích mới là thái độ bình thường, Tống Thanh Huy đã thành thói quen từ bỏ cứu chữa, vẫn nên hi vọng vào người khác thôi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 356: Chương 356



Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy không nhịn được lại bất đắc dĩ liếc Diệp Tiểu Muội bên cạnh, vừa vặn Diệp Tiểu Muội nhìn thấy anh, trên mặt còn có chút mê man: "Anh Tống, dì mua sữa bột hồi nào? Không đúng, bây giờ có sữa bột để bán hả, em với bà nội đi trung tâm mua sắm vài lần hình như cũng không thấy."

Tống Thanh Huy nghĩ trăm phương ngàn kế kéo chị dâu vào cuộc chiến, nói cho cùng cũng là vì cứu Diệp Tiểu Muội khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, nhưng từ trước đến giờ anh là một người có kế hoặc kỹ lưỡng chỉ không nghĩ tới, Diệp Tiểu Muội cũng không cần cứu, trái lại được các bà con thổi phồng khiến tinh thần thoải mái, toàn thân khoan khoái. Dù sao cô thích cảm giác được mọi người vây quanh, trên đường về nhà còn muốn chỉnh lại quần áo của mình gọn gàng xinh đẹp, chính là hy vọng có thể áo gấm về nhà, hãnh diện một hồi, trước khi trở về cô còn nghĩ nên khoác lác thế nào, không nghĩ tới các bà con còn nói nhiều hơn cô tưởng tượng, chủ động tụ tập ở cửa nhà cô, dùng phương thức long trọng này hoan nghênh cô về nhà.

Danh tiếng vang xa, Diệp Tiểu Muội vui đến quên cả trời đất!

Vì thế, Diệp Tiểu Muội căn bản không ý thức được nghĩa bóng trong câu nói của Tống Thanh Huy, đương nhiên cô biết tác phong của anh Tống khiêm tốn, c*̃ng sẽ không coi lời nói của anh là khoe khoang, bèn nghĩ có phải anh Tống vừa vặn nhớ tới sữa bột cho trẻ em, nên lấy ra làm tượng trưng hay không?

DTV

Thời đại này, phần lớn người ta đến cả mạch nha cũng chưa từng được nếm, sữa bột rất tốt. Diệp Tiểu Muội tỏ ra đã hiểu, ngay sau đó lại nghĩ không đúng, cô cũng chưa từng thấy sữa bột ở trung tâm mua sắm, thời đại này đã có sữa bột để mua rồi à?

Quan trọng nhất chính là, nếu như sữa bột là do bà nội Tống chuẩn bị, Diệp Tiểu Muội không khó hiểu chút nào, bà cụ nhiều tiền nhiều của, đối với cô nhiệt tình lại hào phóng, không chỉ thể hiện ở việc mua mua mua đủ thứ cho cô. Ngày đó thương lượng chuyện kết hôn càng làm cho cô mở mang tầm mắt, khi cha Tống và mẹ Tống ở đó, thương lượng quà cưới kết hôn gì đó đều là bọn họ làm chủ, bà nội Tống không chen vào, chờ sau khi bọn cha Tống về nhà, bà nội mới kêu cô và anh Tống trở về phòng, vô cùng thần bí cho cô một hộp châu báu, bên trong là một bộ đồ trang sức bằng vàng rực rỡ.

Bà nội Tống nói những món quà cưới đó là cha mẹ Tống bỏ ra, bà ấy không dính líu đến, thế nhưng bà cụ cũng có chút tâm ý muốn cho cháu dâu. Thời đại này tất cả mọi người đều nghèo, kết hôn cũng không chú ý mấy thứ nhẫn, vòng tay, dây chuyền vàng các kiểu, thế nhưng bọn họ là bậc bề trên hoặc ít hoặc nhiều còn có chút của cải, có thể giúp đỡ thì giúp, dây chuyền vòng tai đều là loại rất nhẹ nhàng, nhìn kiểu dáng thời thượng mà thôi, cũng không quá đắt.

Nói rồi, bà nội Tống lại chậm rãi móc ra một cái hộp gỗ, đây mới là thứ quan trọng, bên trong là một chiếc vòng tay vàng rộng đồ sộ, còn hiện ra chút đen nhánh, hơn nữa trên vòng tay không có hoa văn trang sức gì, trơn nhẵn, quả thực xấu muốn khóc!

Diệp Tiểu Muội lại không nhịn được đưa tay ra như mất trí, bởi vì bà nội Tống vô cùng thần bí nói với cô lai lịch của vòng tay này không bình thường, hồi kiến quốc, chính phủ thu về lượng lớn vàng trong dân gian, khi đó vàng đều là thật, tuy rằng bà ấy đi đổi chung với các hàng xóm đồng nghiệp, nhưng giữ lại một chút, bản thân lén giấu đi. Quả nhiên những năm này, đồ trang sức vàng ở trung tâm mua sắm đã không phải vàng thật như trước đây.

Bà nội Tống nói xong không khỏi khen ngợi vì sự thông minh của mình, mặt Diệp Tiểu Muội nóng lên nhìn vòng tay vàng không hề bắt mắt chút nào. Một đống vàng Lớn như vậy vốn rất đáng tiền, không nghĩ tới còn là vàng trước khi kiến quốc, ở tương lai kim loại hiếm càng ngày càng hi hữu, tiếp tục sưu tầm nói không chừng ngày nào đó biến thành bảo vật gia truyền!

Diệp Tiểu Muội nông cạn không tiếp tục ghét bỏ nó xám xịt quá khó coi nữa, chỉ cảm thấy khắp toàn thân cái vòng này đều tản ra ánh sáng mê người.

Có điều bà nội Tống cũng không có trực tiếp truyền vòng tay cho cô, mà nói một phần vòng tay này thuộc về bọn họ, hôm nào bà đến ngân hàng thuê tủ bảo hiểm, bà giữ chìa khóa trước, bây giờ nói cho bọn họ biết là vì để cho trong lòng bọn họ có tính toán. Nếu như ngày nào đó gặp phải chuyện lớn cần dùng gấp tiền, có thể tìm bà lấy vòng tay này đi bất cứ lúc nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 357: Chương 357



Diệp Tiểu Muội còn trông cậy vào lúc thị trường tốt nhất thì bán ra, để cô và anh Tống lập tức trở thành nhà giàu, nên mới không nỡ tiêu xài vàng trước kiến quốc ngay bây giờ, cho nên cô thấy bà nội Tống cất hộp gỗ lại, bình tĩnh nghĩ vậy cũng tốt, để ở chỗ cô nói không chừng ngày nào đó lập tức lấy ra đi hoang phí, vẫn nên để bà nội Tống giữ ổn thỏa hơn.

Sau đó đắc ý vuốt năm món đồ trang sức bà nội đưa cho cô, nhẫn dây chuyền đều có, còn có lắc chân, bà nội Tống thật đúng là hợp thời, ngẫm lại sau khi kết hôn, mỗi buổi tối cô đều đeo lắc chân tinh tế lắc lư trước mặt anh Tống, không tin anh Tống còn có thể tiếp tục đứng đắn.

Nói thật, đời trước Diệp Tiểu Muội khá nông cạn, món đồ trang sức yêu thích là trứng chim bồ câu lòe lòe tỏa sáng, sau đó là gậy ngọc ôn hòa trong trẻo, nếu không nữa thì là bạch kim hoa hồng vàng cũng được, vàng thì có hơi dung tục, cô không thích đeo trang sức bằng vàng. Nhưng bây giờ nghèo như vậy, ánh mắt c*̃ng thay đổi, Diệp Tiểu Muội nhìn thấy bộ trang sức này đã kinh ngạc ngay tại chỗ, suýt chút nữa không có tiền đồ bị tác phong của người giàu làm mù mắt chó.

Nhưng cô có ngốc nghếch ngây thơ cũng biết tài không lộ ra ngoài, ở thời đại này đợi hơn một năm, phần lớn người đều bẩn thỉu bụi bặm, hồi trước đến Bắc Kinh đừng nói ở nông thôn, cho dù lúc vào trong huyện chơi, cô cũng chưa từng thấy mấy người đeo vàng bạc. Đồng chí Vương Thúy Phân đúng là có đôi bông tai bạc, nghe nói là mua lúc kết hôn, Vương Thúy Phân cất giữ đôi bông tai này như bảo bối, thế nhưng xưa nay Diệp Tiểu Muội chưa từng thấy bà ấy đeo, trong ký ức của Diệp Tiểu Muội ban đầu, dường như cũng chỉ có lúc bọn anh cả anh hai gặp mặt hai bên và kết hôn bà ấy mới đeo.

Các loại dấu hiệu cho thấy, cô ở bên ngoài đeo đồ trang sức vàng rêu rao khắp nơi, rất có thể xảy ra chuyện lớn, vì thế bà nội Tống bảo cô giữ cẩn thận, Diệp Tiểu Muội cũng rất phối hợp giấu vào trong túi tài sản nhỏ. Khi thu dọn hành lý, anh Tống hỏi có cần giữ giúp cô hay không, cô c*̃ng không nói hai lời, lập tức đưa chung với túi tài sản nhỏ của cô cho anh Tống.

Ở phương diện này, Diệp Tiểu Muội hiển nhiên rất hào phóng, không hề sợ anh Tống độc chiếm tiền riêng của cô. Cho tới đeo vàng đeo bạc, trở về Song Cương chính là địa bàn của cha cô, cô muốn rêu rao khắp nơi thế nào cũng không có ai dám cướp, người cha đội trưởng chính là vua một cõi mà!

DTV

Trở lại đề tài sữa bột, đến vàng bà nội Tống cũng cho, mua thiếu thùng sữa bột cô cũng không kinh ngạc, vấn đề là lúc này bà nội Tống không chuẩn bị sữa bột, mà là mẹ Tống lạnh lùng âm thầm chuẩn bị. Làm chuyện lớn như vậy còn không nói cho cô biết tí gì, giống như là chuẩn bị cho cô niềm vui mừng kinh ngạc, Diệp Tiểu Muội không nhịn được hoài nghi có phải mẹ Tống giống như anh Tống, thích cô trong lòng nhưng khó mở miệng ra?

Vì thế lúc đó Diệp Tiểu Muội rất hào hứng, nhất định phải lôi kéo anh Tống hỏi đến cùng, đến việc giả vờ ngầu ở trước mặt già trẻ toàn thôn cũng không để ý tới.

Cô hưng phấn, Tống Thanh Huy lại không nghĩ rằng vợ tương lai còn có thể ngốc nghếch đến mức độ này. Tính tình mẹ lạnh nhạt, lén lút làm gì cũng không thích nói ngay mặt, đặc biệt là không thể ở trước mặt Diệp Tiểu Muội nói bà ấy không thích cô, như vậy thì có vẻ bà ấy ở trước mặt Tiểu Muội sẽ thấp hơn một bậc. Nhưng sữa bột là thứ dễ thấy như thế, lúc thu dọn hành lý, vậy mà Diệp Tiểu Muội lại không hề phát hiện?

Tống Thanh Huy quả thực trợn mắt ngoác mồm, muốn hỏi cô ngay tại chỗ "trừ ăn ra em còn biết cái gì" , có điều quay đầu nhìn thấy nhiều đội viên đều ở đây như vậy, xem biểu hiện mặt mày hớn hở của Diệp Tiểu Muội lập tức biết bây giờ cả người cô thoải mái. Nếu như hạ bệ cô ở trước mặt mọi người, có lẽ hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy cuối cùng Tống Thanh Huy vẫn nuốt lời nói xuống, dứt khoát xoát độ thiện cảm cho mẹ. Mẹ anh suy tính nhiều như vậy, hầu như mọi phương diện đều chú ý tới, Diệp Tiểu Muội lại không tiếp chiêu, khiến anh không nhịn được cảm thấy buồn bực thay mẹ.

Vì thế Tống Thanh Huy nặn ra một nụ cười ôn hoà, kiên nhẫn nhìn Diệp Tiểu Muội lại không che giấu sự thân mật giải thích: "Đi tới trung tâm thương mại đương nhiên không mua được, sữa bột là món hàng bán chạy, nghe nói cho trẻ nhỏ uống có thể tăng cường sức đề kháng, ai không muốn tặng ít đồ tốt cho đứa nhỏ chứ? Vừa bán một lúc là bị người ta cướp hết, chỉ hai bọc sữa bột này, là do mẹ cố ý nhờ họ hàng xa làm việc ở trung tâm mua sắm giữ lại, mặc dù như vậy, c*̃ng đợi gần một tháng mới có hàng."

"Thật sao?" Diệp Tiểu Muội nghe vậy đắc ý nói: "Dì thật có lòng."

Quả nhiên thích cô nhưng khó mở miệng, mẹ chồng khó khăn như vậy cũng giải quyết được, cô thật đúng là vạn người mê.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 358: Chương 358



Đến người từng thấy cảnh đời như cô cũng vui như thế, bà con chòm xóm ngay tại đó đều trực tiếp ồ lên, cũng không phải cháu trai ruột của mình, chỉ là cháu của con dâu thôi, đã vậy còn nhọc lòng mua sữa bột, cha mẹ của thanh niên trí thức Tống hẳn rất thích Tiểu Muội!

Nói theo một ý nghĩa nào đó, mục đích của đồng chí Triệu Hải Lan đã đạt được, dù sao ước muốn ban đầu của bà ấy chính là muốn vượt trên đầu đám họ hàng ở nông thôn, các bà con có thể chỉ biết là nhà họ Tống rất tốt với Diệp Tiểu Muội, mà đồ nhà họ Diệp chuẩn bị cho nhà họ Tống có thể bọn họ chưa từng thấy qua.

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vốn nghe nói có sữa bột, còn có chút được cưng mà sợ, ngơ ngác một hồi mới theo bản năng chen vào trong đám người, bất thình lình lại nghe thấy đoạn giải thích này, nhất thời kích động đến mặt đỏ rần, cả người tràn ngập nhiệt tình, không chút khách sáo đẩy đoàn người đi tới trước mặt em chồng, như là thần Hộ Pháp ở hai bên trái phải bảo vệ cô.

Bởi vì các cô đã xác định kế hoạch của mình quả nhiên không sai, lấy lòng em chồng rất có tiền đồ, lúc này mới đi Bắc Kinh gặp nhà chồng một chuyến, con của các cô đã có thế ăn sữa bột mà không phải toàn bộ người Bắc Kinh đều có thể ăn, đợi bọn nhỏ lớn lên, muốn đi Bắc Kinh nương nhờ vào người cô có tiền đồ cũng không có chỗ xấu!

Hiện giờ hai chị em dâu tha thiết thậm chí muốn cung phụng cô em chồng.

Có các cô gia nhập, quả thực cục diện thoáng thay đổi, Vương Thúy Phân nói chuyện cũng có sức mạnh, tăng cao giọng nói: "Tết rồi, trong nhà rối bời, đến bây giờ còn chưa ăn cơm, giải tán đi giải tán đi."

Mấy câu nói hay ho của Tống Thanh Huy không chỉ khiến Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú tràn đầy vui mừng, đến đội trưởng Diệp ở phía ngoài đoàn người cũng xán lạn theo.

Ở ga xe lửa sau khi thấy trạng thái của Diệp Tiểu Muội, đội trưởng Diệp cũng xác định cô ở nhà chồng sống rất tốt, ngẫm lại cũng là Tiểu Muội của bọn họ có dung mạo xinh đẹp, tính cách hoạt bát, biết ăn nói, dùng cách nói của người thành phố mà nói như vậy mới khoe với bên ngoài được, nể tình Tiểu Tống thích Tiểu Muội như thế trên, cha mẹ anh yêu ai yêu cả đường đi cũng có khả năng.

Nhưng nhà họ Tống dù sao cũng không phải gia đình bình thường, đội trưởng Diệp tin tưởng con gái giỏi giang, được cha mẹ chồng yêu thích, cũng không tin tưởng nhà họ Diệp bọn họ có thể vào mắt thông gia, dù sao ngoại trừ Tiểu Muội, nhà bọn họ quả thực không có tiền đồ. Thằng ba ở nông thôn có thể có mặt mũi, nhưng trong mắt dân chúng thủ đô, thằng ba coi như là công nhân chính thức cũng không tính là gì, chỉ là công nhân thực tập thì càng có vẻ đáng cười. Tiểu Tống lại là con nhà cán bộ, tình huống của bọn họ như vậy có thể cản trở Tiểu Muội, khiến cô không ngóc đầu lên được ở nhà chồng hay không?

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, đội trưởng Diệp lo lắng một đường, bây giờ nghe Tống Thanh Huy nói mẹ anh nhọc lòng mua sữa bột cho bọn Đại Bảo, đội trưởng Diệp cuối cùng cũng coi như an tâm, đến đứa trẻ nhà bọn họ cũng có thể săn sóc, có thể thấy thông gia cũng không có ý xem thường bọn họ.

DTV

Lúc này đội trưởng Diệp mới có tâm tư nói với mọi người: "Trời cũng tối rồi, tất cả về nhà đi."

Giọng điệu ông ấy rất ôn hòa, nhưng mà uy thế còn lại vẫn ở đó, một câu nói còn có tác dụng hơn Vương Thúy Phân kêu rống la hét rất nhiều câu, vừa mới dứt lời đã có người phối hợp tản ra.

Nhưng có người thấy tâm tình đội trưởng không tệ, đánh bạo trêu ghẹo: "Đội trưởng, thế nào cũng phải nói cho chúng tôi biết lúc nào có thể uống rượu mừng chứ?"

Nếu như hỏi vấn đề này sớm mấy phút, đội trưởng Diệp cũng sẽ không trả lời, nhưng bây giờ ông có được sự tự tin từ trong lời nói của Tống Thanh Huy, mỉm cười nhìn con gái và chàng trai sắp thành con rể trong đám người, uyển chuyển nói: "Dù sao cũng phải chờ đợi này hết bận mới nói, không thể làm lỡ việc trong ruộng đồng được."

Câu trả lời của đội trưởng Diệp vừa bất ngờ lại hợp tình hợp lý.

Bất ngờ chính là các bà con không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống thật sự sẽ đãi tiệc cưới ở trong đội, ở trong cái nhìn của mọi người, Diệp Tiểu Muội đi qua nhà chồng, coi như là đi đường sáng, bên bọn họ có đãi đám cưới hay không thực ra không đáng kể. Chỉ có những thanh niên trí thức nam không có cách nào mang vợ về nhà gặp cha mẹ, mới có thể đãi mấy bàn ở bên nhà gái, động viên cảm xúc của nhà vợ một chút, thế nhưng nếu có cơ hội trở về thành phố, làm đám cưới cũng vô dụng, người ta trở về trong thành phố giống như biến mất không còn tăm tích, bên vợ tìm cũng không thấy.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 359: Chương 359



Thế nhưng nhà đội trưởng Diệp không cần lo lắng việc này, Tiểu Muội đã đợi ở nhà họ Tống hơn một tháng, sớm đã lần mò ra địa chỉ của cải của chồng, nếu như thanh niên trí thức Tống cũng muốn bỏ vợ bỏ con, anh chạy trốn cũng khó lòng mà trốn thoát.

Vì thế, nghe đội trưởng Diệp thừa nhận sẽ làm đám cưới cho Tiểu Muội ở trong đội bọn họ, các bà con đều có chút bất ngờ. Có điều đội trưởng Diệp nói hết bận cày bừa vụ xuân lại làm, ngược lại bọn họ rất thấu hiểu, từ trước đến giờ đội trưởng lấy đại cục làm trọng, cho dù là loại chuyện lớn như đứa con gái thích nhất lấy chồng, cũng phải hết bận việc trong ruộng trước hãy nói.

Nói chung, từ trong miệng đội trưởng biết muốn làm đám cưới, các bà con miễn cưỡng có chút thỏa mãn, quyết định cho đội trưởng mặt mũi, chờ khi đãi đám tiệc bọn họ trở lại tham gia náo nhiệt một phen, không tới hai phút, vốn là đám người đồ sộ đã tản đi gần hết.

Sở Hàm ở trong đội ngũ xem náo nhiệt, quan hệ của cô ấy với nhà họ Diệp khá sâu sắc, cố ý ở lại cuối cùng mới rời đi, Vương Thúy Phân vừa thấy cô ấy còn khách sáo một câu: "Tiểu Sở ăn cơm chưa? Ở lại cùng ăn đi."

"Cảm ơn thím Diệp, nhưng hôm nay không được, ký túc xá thanh niên trí thức chúng cháu cũng làm rất nhiều đồ ăn ngon, cháu cũng không thể bỏ lỡ." Nụ cười của Sở Hàm dịu dàng. Bình thường quỵt cơm còn chưa tính, ngày hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, cô ấy cũng không thể không xấu hổ sáp lại chuyện náo nhiệt này, nói rồi lại nhìn Diệp Tiểu Muội một chút, ý tứ sâu xa tỏ vẻ "Tiểu Muội lặn lội đường xa cực khổ rồi, nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa chị tới tìm em chơi".

Không biết tại sao, Diệp Tiểu Muội nhìn thấy ánh mắt này đã run rẩy, năm ngoái khi bị túm đi học tập, chị gái nữ chính cũng cười gian trá như thế.

Thế nhưng gần đây hình như cô không trêu chọc nữ chính mà, sao lại muốn chỉnh cô chứ?

Diệp Tiểu Muội run rẩy, Sở Hàm lại không để ý phản ứng của cô, bỏ xong câu nói này thì tạm biệt với đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân, sau đó phóng khoáng rời đi. Khu nhà họ Diệp chỉ còn dư lại người trong nhà, Vương Thúy Phân vừa bảo anh em nhà họ Diệp chuyển hành lý vào nhà chính, vừa nói với Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống, ngày hôm nay cũng đừng đi qua đi lại nữa, cơm nước xong cứ ở lại trong nhà đi, cháu ngủ chung phòng với Quân Hoa."

Tống Thanh Huy cũng có chuyện muốn thương lượng với chú Diệp thím Diệp, vì thế hiếm khi không khách sáo lắm, rất phối hợp cười nói: "Vậy thì nghe thím Diệp thu xếp."

Đã sắp thành con rể của mình, anh càng không khách sáo, Vương Thúy Phân mới càng vui vẻ, trên mặt thoáng lộ ra nụ cười vui mừng, cười nói: "Đừng đứng nữa, vào trong nhà ngồi đi, cơm đã nấu xong lâu rồi, sợ các con trở về nguội mới bỏ vào trong nồi hấp, mẹ đi bưng ra đây."

Không cần Vương Thúy Phân gọi, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đã rất tự giác tiến vào nhà bếp trước một bước bưng thức ăn. Diệp Tiểu Muội c*̃ng rất nhanh ném nụ cười khó hiểu của nữ chính ra sau đầu, nhanh chân đuổi theo đồng chí Vương Thúy Phân làm nũng: "Mẹ, có thể nấu một nồi nước nóng giúp con được không, ăn cơm xong con muốn tắm?"

Vương Thúy Phân đương nhiên từ chối: "Đêm hôm rồi tắm cái gì mà tắm? Ngày mai lại tắm!"

Diệp Tiểu Muội cũng không bất ngờ, kéo tay mẹ cô tiếp tục dây dưa nói: "Con ngồi xe lửa hai ngày hai đêm, cả người đều dơ, nếu không tắm, buổi tối làm sao ngủ?"

Vương Thúy Phân không cảm thấy kinh ngạc nói: "Đang mùa đông, mới hai ngày không tắm tính là gì, con ở nhà ít cũng phải cách bốn, năm ngày đấy." Bà ấy còn cảm thấy con gái đi Bắc Kinh một chuyến lại yếu ớt rồi.

Diệp Tiểu Muội không hề để bụng để mẹ cô phỉ nhổ, thậm chí khá tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đây đã là năm nào rồi, khi con ở Bắc Kinh cứ cách một ngày tắm một lần, trong nhà bà nội có máy nước nóng, lúc nào muốn tắm, mở vòi hoa sen là có thể ra nước nóng, rất dễ dàng."

"Lại khoác lác." Vương Thúy Phân cũng không nâng mí mắt lên: "Nhà ai rửa ráy không cần nấu nước nóng, còn mở đã có nước nóng chảy ra, con nghĩ thật hay."

DTV

Vương Thúy Phân sống mấy chục năm chưa gặp thứ thần kỳ như thế, Diệp Tiểu Muội nói ra bà ấy cũng không tin nửa chữ.

Diệp Tiểu Muội cũng không quan tâm mẹ cô có tin hay không, nói đến đề tài này, tiếp tục vui vẻ chia sẻ với mọi người: "Nhà bà Tống đẹp như vậy, trong nhà bọn họ còn có thiết bị sưởi ấm, bên ngoài rơi tuyết lớn, chúng con ở trong phòng mặc áo đơn, cũng rất thoải mái."

"Đúng rồi, phòng con ở còn có nhà vệ sinh, có bồn cầu, ngồi là có thể đi cầu, sau đó ấn xả nước, bồn cầu sạch sành sanh, đến mùi hôi cũng không có." Diệp Tiểu Muội còn không quên kéo Tống Thanh Huy vào.

"Mọi người không tin có thể hỏi anh Tống, nhưng trong phòng anh ấy không có nhà vệ sinh, còn phải ra bên ngoài phòng vào nhà vệ sinh tắm rửa khà khà khà."

Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Diệp Tiểu Muội tràn đầy dập dờn, cô ở Bắc Kinh được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.
 
Back
Top Bottom