Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 340: Chương 340



Diệp Tiểu Muội "khổ cực" trong buổi giao thừa hôm nay cũng không có uổng phí, ăn bữa tiệc đêm giao thừa xong cô nhận được "hồi báo" thuộc về mình. Những người lớn ăn bữa cơm đêm giao thừa ở nhà bà nội Tống, tất cả đều chuẩn bị tiền lì xì cho cô, bao gồm cha Tống cô út Tống cùng với mẹ của anh họ Tống.

Thời gian qua đi nhiều năm, Diệp Tiểu Muội lại hưởng thụ được niềm vui nhận tiền lì xì, nhận tới mềm cả tay.

Người nhà họ Tống đều là lãnh đạo cán bộ, bao gồm cả anh họ Tống và mẹ anh ấy. Hai mẹ con bọn họ nghe thì rất giống cô nhi quả phụ không nơi nương tựa, trên thực tế anh họ Tống mới là ruột thịt của ông cụ Tống, trong tất cả con cháu, ông cụ chỉ từng chăm sóc đứa cháu trai này, vì thế so với các anh em cùng thế hệ, anh họ Tống trèo lên cực kỳ nhanh. Hơn nữa anh ấy ở lại Bắc Kinh, bình thường ít có nhiệm vụ vào sinh ra tử, ngược lại thường xuyên phụ trách bảo đảm an toàn công việc của những lãnh đạo, giao thiệp rất rộng rãi.

Bác gái cũng không phải người bình thường, người ta chính là chủ tịch kiêm đại biểu của hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố. Chính trị thương nghiệp không tách rời, đời trước Diệp Tiểu Muội cũng chơi với không ít con cháu của quan trên, cô không hiểu nhiều về bộ đội, thế nhưng chức vụ của bác gái vừa nghe là biết, chủ tịch hội Liên hiệp phụ nữ thành phố Bắc Kinh, thính là cán bộ cấp sở. Nữ lãnh đạo, anh họ Tống và bác gái nào phải cô nhi quả phụ gì.

DTV

Vì thế xưa nay Diệp Tiểu Muội chưa từng đồng cảm với anh họ Tống, bất kể là đời trước hay là đời này, anh họ Tống đều không tới phiên cô đồng cảm, nếu thật sự có lòng Thánh Mẫu, vẫn nên thương chính mình đi.

Nói tóm lại, nhà anh Tống cũng không phải người bình thường gì, cho tiền lì xì đương nhiên cũng không thể giống như nhà họ Diệp bọn họ, rất đáng thương cho mỗi người một hào hai hào. Lúc Diệp Tiểu Muội lấy được tiền lì xì còn chưa mở ra xem, cả người đã cười giống như đóa hoa, cô biết với thân phận của bọn họ, hoặc là dứt khoát không cho lì xì, nếu đã cho, bên trong có thế nào cũng phải một đồng hai đồng mới không ngại lì xì.

Bọn cha Tống đều là mỗi gia đình một bao lì xì, bà nội Tống và ông nội Tống lần lượt cho một bao, Diệp Tiểu Muội gộp lại đã nhận năm bao lì xì rồi, bên trong có ít nhất năm đồng tiền, nếu may mắn nói không chừng còn có thể mở ra lì xì mười đồng hai mươi đồng, quả thực là may mắn vượt tận trời xanh.

Lần trước cô "phát tài" là hồi năm ngoái, bây giờ phải nói là năm kia, sau khi bán tóc được khoảng hơn năm đồng đi dạo phố với anh ba Diệp, cũng cảm thấy giống như mình ôm một triệu vậy, hận không thể đi trên đường hoa, vào lúc này năm mới đã có nhiều lì xì như vậy, khỏi phải nói Diệp Tiểu Muội hưng phấn cỡ nào.

Nhưng mà chờ cô tìm cơ hội lặng lẽ mở tiền lì xì, mới phát hiện mình đã đánh giá thấp trình độ giàu có của nhà họ Tống, cái gì mà gộp lại năm đồng mười đồng, rõ ràng là xem thường nhà họ Tống. Bà nội Tống ông nội Tống và cha Tống đều cho mười đồng, cô út Tống và bác gái họ cũng lần lượt cho năm đồng, gộp lại chính là bốn mươi đồng, tròn bốn mươi đồng!

Tháng ngày nghèo mạt quá lâu, Diệp Tiểu Muội đột nhiên cầm một khoản tiền lớn như thế, cảm thấy mình không có tiền đồ muốn phát run. Sau đó cô lại bắt đầu chờ mong hoạt động sau khi đi chúc tết.

Cô út Tống và bác gái Tống đều cho, những họ hàng bề trên khác có thể c*̃ng đã chuẩn bị tiền lì xì hay không? Không hy vọng xa vời người nào cũng giống như bọn bà nội Tống vừa ra tay chính là năm đồng mười đồng, dù cho một nhà chỉ có năm đồng một đồng, cô cũng có thể kiếm được một khoản. Diệp Tiểu Muội cầm khoản tiền kếch sù bốn mươi đồng đắc ý mà nghĩ.

Kết quả đúng là để Diệp Tiểu Muội chờ được thật, "không bước chân ra khỏi cửa" đã kiếm được đầy đầy bộn tiền.

Con cháu trực hệ của ông bà cụ tuy rằng trải rộng trời nam biển bắc, ăn tết cũng không trở về, người tới nhà họ Tống chúc tết vẫn không hề ít, mồng ba qua đi, người đến người đi tới nhà ông cụ, đông như trẩy hội.

Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ có thể hiểu được, đời trước cha mẹ cô chỉ hơi có tiền, các họ hàng đã đối tốt với cô như con gái ruột. Ở vị trí như ông cụ, những con cháu tình cảm quấn quýt với ông ấy càng có một đống lớn, ngoài ra, còn có con cháu của bạn tốt thế giao, cấp dưới cũ trước đây của ông cụ vân vân, tất cả mọi người vội vàng đến chúc tết, một ngày bà nội Tống tiếp đón ba, năm nhóm khách.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 341: Chương 341



Cũng may bọn họ cũng không ở lại ăn cơm, phần lớn đặt quà xuống, nói chuyện phiếm uống trà với ông cụ, rồi chủ động từ biệt.

Đương nhiên năm nay có thêm một phân đoạn, mỗi một nhóm khách tới, bà nội Tống đều chăm chỉ không ngừng gọi Diệp Tiểu Muội đến làm quen, có vài người sớm biết sẽ đưa lì xì, người không chuẩn bị thì cười khen ngợi Diệp Tiểu Muội một trận, bà nội Tống rất vui sướng.

Diệp Tiểu Muội c*̃ng rất thỏa mãn, mỗi ngày ít nhất đều có thể thu một hai bao tiền lì xì, còn cần xe đạp gì chứ?

Cô thậm chí hận không thể ở nhà bà nội Tống không đi nữa.

Đáng tiếc đây là chuyện không thể nào, khi nhà của bà nội Tống vẫn đông như trẩy hội, Diệp Tiểu Muội lại không thể tiếp tục hạnh phúc trốn ở trong nhà thu tiền lì xì, bởi vì cô gần như gặp hết họ hàng bên nhà họ Tống rồi, phải tới nhà bên ngoại của anh Tống xoát cảm giác tồn tại.

Buổi tối một ngày trước khi tới nhà họ Triệu, cha Tống và mẹ Tống đặc biệt tới một chuyến, sắp xếp Diệp Tiểu Muội tới nhà ngoại của anh Tống, có điều chủ yếu là thương lượng chuyện kết hôn của cô và Tống Thanh Huy.

Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ Tống chủ động nhắc tới chuyện kết hôn của bọn họ.

Vốn mùng hai tết là ngày về nhà mẹ đẻ, khi đó đồng chí Triệu Hải Lan nên dẫn Diệp Tiểu Muội trở về gặp cha mẹ anh em bên nhà mẹ đẻ bà ấy, nhưng bà ấy không thích đứa con dâu này, đương nhiên sẽ không vội vàng dẫn cô trở về, nói cô có tâm thái đà điểu cũng được, ra oai với Diệp Tiểu Muội cũng thế, nói chung Triệu Hải Lan cứ kìm nén không lên tiếng. Nhà họ Tống đều là người rất "dân chủ", đi tới nhà mẹ đẻ của Triệu Hải Lan, bà ấy không chủ động nhắc tới việc này, mọi người cũng không thúc giục bà ấy, bà nội Tống mừng rỡ để Tiểu Muội ở nhà gặp vài họ hàng bên bà một chút.

Sau đó cứ kéo dài đến mùng sáu mùng bảy. Triệu Hải Lan không quay về chúc tết, cũng không phải là ra oai với Diệp Tiểu Muội, mà là không có mặt mũi với nhà mẹ đẻ, chỉ có thể rầu rĩ không vui chào hỏi nhà mẹ đẻ.

Triệu Hải Lan về nhà mẹ đẻ rất dễ dàng, lại không thể cứ thế dẫn Diệp Tiểu Muội trở về được, trước khi đi thể nào cũng phải bàn xong chuyện kết hôn của bọn họ. Triệu Hải Lan là người rất chú ý, không thể dẫn đứa con dâu không rõ ràng trở về, vì thế ở lại thương lượng suốt đêm.

Chuyện như vậy hẳn là người lớn hai bên ngồi xuống nói kỹ càng, nhưng điều kiện không cho phép, thậm chí ngay cả điện thoại đội sản xuất Song Cương cũng không có, cha Tống mẹ Tống cũng không thể thông qua điện thoại trực tiếp trò chuyện với đội trưởng Diệp bọn họ, nên người duy nhất của nhà họ Diệp, Diệp Tiểu Muội đã được cho phép ngồi ở trên "bàn đàm phán".

Có điều Diệp Tiểu Muội chỉ là vật biểu tượng, cô không chen lời, bản thân cũng không quá hứng thú, chủ yếu vẫn là Tống Thanh Huy truyền đạt ý thay bọn đội trưởng Diệp.

DTV

Cha Tống đại biểu cho đàng trai tỏ vẻ: "Lần này các con trở về gấp gáp, trong nhà tạm thời không đãi tiệc, làm một buổi đơn giản ở nhà Tiểu Muội, chờ sau này các con trở về thành phố, sẽ mời thông gia tới, lại sôi nổi náo nhiệt tổ chức đám cưới, thế nào cũng phải có một buổi lễ cưới mà cha mẹ hai bên đều có mặt, phải không?"

Tống Anh Thịnh nói tới đây thì dừng một chút, Tống Thanh Huy c*̃ng dừng theo, anh vốn muốn nói chú Diệp thím Diệp cũng có ý này, đám tiệc bên nhà bọn họ tạm thời không vội, chỉ là bên Song Cương làm sao cũng phải đãi mấy bàn, ở địa phương nông thôn hơi có chỗ không đúng rất dễ rước lấy lời ra tiếng vào. Có điều khóe mắt đột nhiên liếc về Diệp Tiểu Muội ở bên cạnh xem náo nhiệt tựa như mù quáng gật đầu, Tống Thanh Huy bất đắc dĩ cười, dứt khoát chấp nhận thái độ của Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội đương nhiên không cho là cô mù quáng gật đầu, lễ cưới gì đó cô vốn không để ý.

Đời trước khi nói chuyện phiếm với bạn bè, cô quả thực nói khoác không biết ngượng, có người muốn kết hôn với cô, ít nhất cũng phải chuẩn bị chuyến du lịch sang trọng thay phiên, lâu đài lễ cưới, như vậy mới có thể khiến cô đồng ý cầu hôn, thế nhưng hồi đó cô căn bản không nghĩ tới muốn lấy chồng thật. Cho tới hiện tại, kết hôn chính là con đường làm giàu dư dả, lễ cưới gì đó thì càng không quan trọng, còn không bằng ăn thêm cân thịt thực tế hơn.

Lại nữa, cuộc sống ở nhà anh Tống hạnh phúc như thế, không chỉ ăn thịt thỏa thích, còn cầm có vô số bao lì xì, có làm lễ cưới hay không, Diệp Tiểu Muội cũng đã không chút khách sáo coi mình là người nhà họ Tống, đời này anh Tống cũng đừng hòng bỏ cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 342: Chương 342



Bên này, Diệp Tiểu Muội còn đang đắc ý nghĩ tới số tiền lớn của mình, cha Tống và Tống Thanh Huy đã nói tới chi phí đãi tiệc ở nhà cô, cha Tống rất hiểu nói có lẽ sẽ khiến Tiểu Muội chịu thiệt, tiệc cưới ở nhà cô vẫn cố gắng làm cho náo nhiệt, tiền của đám tiệc đều do bọn họ ra, nhà họ Diệp càng hiểu ý người, đội trưởng Diệp đã sớm dặn dò Tống Thanh Huy, những thứ này đều là nhà bọn họ ra, bảo cha mẹ anh rộng lượng, cũng đừng cướp với ông ấy.

Tống Thanh Huy chuyển lời thái độ của đội trưởng Diệp, lại giải thích: "Thực ra những rau dưa như củ cải cải trắng, ở nông thôn quả thực không thiếu, ông nội cũng sẽ chất đầy rau dưa trong hầm ngầm, cho tới gà vịt thịt cá, hợp tác xã của địa phương nhỏ thiếu thốn nghiêm trọng, có tiền và phiếu c*̃ng không mua được, vì thế bên kia đãi tiệc cũng tự mình sớm chuẩn bị kỹ càng, không đủ cũng tìm người thân bạn bè mượn, năm sau trả lại, không cần tiêu tiền."

Nếu thật sự tính tiền cho chú Diệp, thì có vẻ quá khách sáo rồi.

Tống Anh Thịnh nghiêm túc gật đầu, nếu là phong tục bên kia, bọn họ cũng không tiện kiên trì nữa: "Có điều cũng không thể để thông gia chịu thiệt, vậy thì cho quà cưới nhiều chút đi."

Tiếp đến thì bàn luận về vấn đề quà cưới.

Diệp Tiểu Muội nghe thấy còn có quà cưới, theo bản năng ngồi thẳng người, trong đôi mắt to tràn đầy chờ mong, nhìn ra lại sắp phát tài nhỏ, kết hôn quả nhiên rất có ý nghĩa.

Mà cứ ở lúc quan trọng, mẹ Tống đang tỏ vẻ lạnh lùng làm giá chen vào nói, bà ấy không hề báo trước hỏi: "Các con kết hôn định sống ở đâu, ký túc xá thanh niên trí thức à?"

Tống Thanh Huy lắc đầu: "Phòng ở ký túc xá thanh niên trí thức không nhiều, lại còn có không ít thanh niên trí thức ở, vốn là một nơi rất chen lấn, thanh niên trí thức kết hôn cũng phải dọn ra ngoài ở."

"Dọn đi nơi nào?"

"Trong đội không có sắp xếp, cái này phải tự mình giải quyết." Sau khi kết hôn sinh hoạt thế nào, Tống Thanh Huy đương nhiên c*̃ng chuẩn bị sớm, bị hỏi tới c*̃ng rất kiên trì giải thích.

"Tiểu Muội là người địa phương, sau khi chúng con kết hôn, theo quy củ cũng có thể xin nền đất ở đại đội, sau đó tự mình xây nhà…"

Triệu Hải Lan nhàn nhạt hỏi: "Còn có cách khác không?"

Cũng không phải chuẩn bị ở nông thôn cả đời, xây nhà làm cái gì. Triệu Hải Lan hoàn toàn không cân nhắc tới phương án này.

Tống Thanh Huy cũng không bất ngờ, bắt đầu nói về phương án thứ hai: "Chỗ chúng con có hai cặp tiền bối thanh niên trí thức, sau khi bọn họ kết hôn dời ra ngoài, trực tiếp ở nhờ trong nhà đội viên bản địa, hàng năm đưa mấy đồng tiền, coi như là thuê phòng."

Nói tới đây, trên mặt Tống Thanh Huy hơi có lỗi nói: "Có điều trước khi trở về, chú Diệp nói để con hỏi ý kiến của cha mẹ, sau khi con và Tiểu Muội kết hôn cũng không cần dời ra ngoài, trực tiếp ở trong nhà…"

Tuy rằng anh cũng nghe nói thôn bên có thanh niên trí thức nam cưới cô gái bản địa, trực tiếp theo vợ ở nhà cha mẹ vợ, Tống Thanh Huy c*̃ng thừa nhận, như vậy so với tự xây nhà hoặc là tới nhà khác thuê đều bớt việc hơn rất nhiều, thế nhưng đặt ở trên người mình, luôn cảm thấy như bám váy đàn bà.

DTV

Tống Anh Thịnh và Triệu Hải Lan cũng đều trầm mặc một luvs, thực ra Triệu Hải Lan không chút do dự bỏ qua phương án xây nhà kia, đang suy nghĩ trong nhà Diệp Tiểu Muội có phải có thể giải quyết vấn đề này không, dù sao bọn họ cách khá xa, muốn làm gì cũng ngoài tầm tay với, vào lúc này, thân là cha vợ mẹ vợ, có thể giúp đỡ thì nên giúp đỡ nhiều chút, không phải đều nói con rể như nửa con trai sao?

Chủ yếu là Triệu Hải Lan không nghĩ tới ở nơi như nông thôn, thì ra cũng có biện pháp tân thời như thuê phòng.

Có điều nhà mẹ đẻ của Diệp Tiểu Muội ở đó, đặt vào chính mình thì không được, đi thuê nhà người khác, cũng không phải cách. Ở dưới mái hiên nhà người khác, chắc chắn không bằng một mình tự tại.

Như vậy suy nghĩ một phen, Tống Anh Thịnh và Triệu Hải Lan cũng hơi đồng ý với kiến nghị của đội trưởng Diệp, nhưng hai vợ chồng đều không hạ mặt được, đến bản thân Tống Thanh Huy cũng cảm thấy ngượng ngùng. Trong cái nhìn của người cha người mẹ như bọn họ, đãi tiệc ở nhà họ Diệp, sau khi kết hôn còn ở nhà bọn họ, con trai của bọn họ không phải như ở rể sao?

Cha Tống mẹ Tống không vứt bỏ được thể diện cứ chần chờ như thế, vào lúc này, Diệp Tiểu Muội không chịu cô đơn chen vào nói, cô không nhịn được buồn bực nhìn anh Tống: "Anh thương lượng với cha em nhiều chuyện như vậy, sao em không biết chút nào thế?"

Khiến cho cô giống như cô được nhặt từ trong thùng rác.

Diệp Tiểu Muội xen mồm rất đúng lúc, đồng chí Triệu Hải Lan quét mắt tới: "Cô có ý kiến?"

"Đương nhiên không có." Diệp Tiểu Muội không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 343: Chương 343



Sắc mặt Triệu Hải Lan hòa hoãn một chút, ít nhiều hơi thoả mãn.

Khoảng thời gian này quan sát, bà ấy sớm biết cô nhóc này nhìn có vẻ khôn khéo, vốn rất ngốc, Tiểu Huy ở nhà mẹ cô, Diệp Tiểu Muội tuyệt đối sẽ không giống những cô gái khôn khéo quá mức, cảm thấy mình bị thua thiệt, nhà chồng quá không coi trọng vân vân. Cho nên bà ấy rất rõ đáp án của Diệp Tiểu Muội, bám vào hỏi thế chẳng qua là vừa vặn cho bọn họ một bậc thang, Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ hoan nghênh Tiểu Huy ở nhà mẹ cô, bà ấy vừa vặn thuận thế đáp lại, bản thân cũng không mất mặt.

Nghĩ như thế, Triệu Hải Lan đang muốn gật đầu đồng ý, không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội còn chưa nói hết, vào lúc này đang đắc ý cảm thán: "Anh Tống ở nhà cháu, sau này cũng chỉ có cháu bắt nạt anh ấy, anh ấy đừng hòng bắt nạt cháu."

Diệp Tiểu Muội có cảm thán như vậy, là nhớ tới đời trước có vài cư dân mạng phỉ nhổ, cãi nhau với chống, chồng thường xuyên tức giận chỉ tay năm ngón nói "Cút khỏi nhà tôi" , nghe cực kỳ làm người ta tổn thương. Đời trước cô có xe có nhà, c*̃ng không có ý định kết hôn, nghe cũng rất không có cảm giác nhập cuộc, bây giờ nghe anh Tống thương lượng sau khi kết hôn ở chỗ nào, trái lại cô giống như khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng lên nhớ tới chuyện nhỏ này, đột nhiên có loại cảm giác hãnh diện. Nếu như anh Tống dám bắt nạt cô, cô cũng phải dọa như thế, bảo anh cút ra ngoài lang thang đầu đường, không nhà để về.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội cảm thấy anh Tống chắc chắn sẽ không bắt nạt cô, cho nên cô cũng chỉ tưởng tượng dáng vẻ uy phong của mình một chút thôi.

DTV

Thế nhưng Triệu Hải Lan lại bị lời nói thật lòng của Diệp Tiểu Muội làm cho khóe miệng co giật, đáy mắt cũng cạn lời, rất thù hận tại sao mình muốn bám vào Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch để hỏi.

Có điều vào lúc này, bà ấy quả thật càng tò mò về cảm nhận của con trai, nhất định phải tìm cô gái thôn quê như thế, cũng không biết anh có biết không?

Triệu Hải Lan lại không chút biến sắc giương mắt nhìn Tống Thanh Huy. Tống Thanh Huy ở đối diện nhưng quả thực ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, giống như không nghe thấy lời cảm khái phát ra từ đáy lòng của Diệp Tiểu Muội.

Chủ yếu là bị hãm hại đã quen, từ khi anh về nhà tới nay, Diệp Tiểu Muội quả thực phối hợp như một đứa bé ngoan, trình độ như thế này căn bản không đáng để anh liếc mắt.

Đồng chí Triệu Hải Lan khá thất vọng thu hồi ánh mắt.

Bất kể nói thế nào, Diệp Tiểu Muội nói chen vào, quả thật làm cho Tống Anh Thịnh và Triệu Hải Lan không có gánh nặng trong lòng tiếp nhận đề nghị của đội trưởng Diệp, cha Tống vẫn là câu nói ngoài miệng kia: "Có điều cũng không có thể để thông gia chịu thiệt, quà cưới dày một chút…"

Tuy rằng Diệp Tiểu Muội rất chờ mong màn kịch quà cưới quan trọng này, nhưng không nhịn được lại chen miệng, yếu ớt nhấc tay nói: "Cháu có thể đề xuất một yêu cầu nho nhỏ không?"

Không phải Diệp Tiểu Muội quá khó khăn, chủ yếu là cô rất hiểu sự mạnh mẽ của đồng chí Vương Thúy Phân và người cha đội trưởng, bọn họ ở chỗ cha Tống là hiểu ý người, nhưng xưa nay cũng không giả vờ với cô, một lời không hợp lập tức đánh gãy chân. Cho nên yêu cầu nhỏ này của cô, chỉ có được cha Tống ủng hộ trước, trở về mới có thể để người cha đội trưởng bọn họ phối hợp, nếu không, chắc chắn lại là một câu đánh gãy chân rồi đuổi cô đi.

Diệp Tiểu Muội đánh bàn tính rất vang, người nhà họ Tống lại bị dáng vẻ đáng thương của cô đánh động, tất cả mọi người dừng lại nghe cô nói chuyện, bà nội Tống từ nãy không lên tiếng càng tỏ thái độ: "Tiểu Muội không cần sợ hãi, có ý kiến gì cứ việc nói, coi như bọn chú cháu không đồng ý, bà nội cũng sẽ ủng hộ cháu."

"Cháu muốn sau khi trở lại trang trí phòng cháu một chút, sau đó sẽ sửa thành nhà vệ sinh và phòng tắm giống như của nhà bà nội."

Nói rồi, Diệp Tiểu Muội còn chỉ về phía nhà vệ sinh dưới lầu, có vật tham chiếu, yêu cầu cũng dễ nói ra miệng hơn.

Cô sinh sống ở nông thôn hơn một năm, những điều kiện khác cũng đã thích ứng, nhưng thật lòng vẫn không thích ứng được cái nhà vệ sinh!

Thế nhưng Diệp Tiểu Muội cũng biết, mỗi nhà ở chỗ bọn họ đều dùng nhà vệ sinh như vậy, lập dị rất có thể gây ra bi kịch, ví dụ như cô không có chuyện gì chạy đi yêu cầu người cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân làm một nhà vệ sinh có bồn cầu chứa bình nước, sàn nhà còn lát gạch sứ sạch sẽ, không những không thể toại nguyện, nói không chừng còn bị cha mẹ cô bắt được đánh một trận no đòn.

Diệp Tiểu Muội vẫn có đầu óc, yêu cầu gì có thể nhắc, yêu cầu gì không thể nhắc, trong lòng cô đều có tính toán.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 344: Chương 344



Chỉ là sau khi đi tới nhà bà nội Tống, phát hiện lúc này chẳng những có bồn cầu có bình chứa nước, đến buồng tắm có hệ thống vòi hoa sen và thiết bị sưởi hai tư giờ đều có đầy đủ hết, gan của Diệp Tiểu Muội rốt cuộc mới to lên, cô c*̃ng không muốn xin lắp đặt buồng tắm có vòi hoa sen gì, làm một phòng tắm có nhà vệ sinh sạch sẽ, sau đó tiếp tục dùng thùng tắm c*̃ng tắm rất thoải mái. Lại nói bây giờ cô kết hôn rồi, nếu sau khi cưới vẫn ở phòng mình, trang trí phòng cưới gì đó hẳn rất bình thường.

Nghĩ như thế, Diệp Tiểu Muội c*̃ng dần dần có tự tin.

Có điều yêu cầu sáng tạo này của cô, thành công khiến bọn bà nội Tống trợn mắt hốc mồm một hồi, đến Triệu Hải Lan cũng không nhịn được oán thầm, kết hôn không muốn quần áo mới giày mới, hoặc là đồ trang sức gì, chỉ yêu cầu sửa nhà vệ sinh, hoá ra cô nhóc nông thôn trông vẻ mặt như phá sản, trên thực tế là một cô gái cần kiệm lo việc nhà?

So với những người lớn lộ vẻ không hiểu, Tống Thanh Huy cũng rất có tiếng nói chung ở phương diện này với Diệp Tiểu Muội, dù sao nhà họ Tống có điều kiện "tiên tiến" như vậy, Tống Thanh Huy đến Song Cương phải dùng nhà vệ sinh bẩn thỉu cùng với mọi người, chuyện này với "cậu chủ" từ nhỏ có bệnh sạch sẽ như anh mà nói, đúng là vô cùng khó khăn gian khổ. Chỉ là anh quen chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nếu không phải bây giờ Diệp Tiểu Muội nói ra, anh cũng không có nghĩ tới còn có thể làm như vậy.

Hiếm thấy Diệp Tiểu Muội thông minh, Tống Thanh Huy đương nhiên phải giúp đỡ, anh uyển chuyển giải thích với những người lớn về tình hình nhà vệ sinh ở nông thôn.

Ông nội Tống và bà nội Tống lộ vẻ bừng tỉnh, lại có hơi giật mình hỏi: "Trước đây ông bà ở nông thôn cũng là nhà vệ sinh như vậy, thì ra bây giờ còn chưa thay đổi sao?"

Tống Thanh Huy cười khổ lắc đầu, còn không nhịn được thêm một câu: "Có vài nhà vệ sinh nghe nói đã xây hai mươi mấy năm, bây giờ còn đang dùng." Vì thế mỗi lần đi anh đều sẽ cố ý tách ra mấy nhà vệ sinh, chỉ sợ ở bên trên, đột nhiên nóc bị sụp.

Nghe anh nói như vậy, Tống Anh Thịnh và Triệu Hải Lan cũng chầm chậm nhớ lại, Tống Anh Thịnh cũng coi như từng ở, đồng chí Triệu Hải Lan lập tức lộ vẻ mặt buồn nôn, như chặt đinh c.h.é.m sắt nói: "Sửa, cứ theo kiểu nhà vệ sinh của nhà chúng ta để sửa!"

Triệu Hải Lan tích cực như vậy, đương nhiên không phải vì Diệp Tiểu Muội, mà là đau lòng con ruột, trước đây không biết còn không tính, bây giờ biết điều kiện ở nông thôn gian khổ như thế, dù cho bọn họ về quê nhà cũng phải chờ mấy tháng, bà ấy cũng muốn giúp đứa nhỏ cải thiện điều kiện.

Tống Thanh Huy rất thận trọng cười nói: "Bình chứa nước của bồn cầu cũng không cần, trong nhà còn có trẻ con, cứ làm cái bồn cầu ngồi chồm hổm đi, cái này vào trong huyện hẳn dễ mua hơn."

Phản ứng của Tống Anh Thịnh chậm hơn vợ một bước, lúc này cũng cười phụ họa nói: "Kiến nghị của Tiểu Muội tốt vô cùng, sau khi các con kết hôn còn phải làm phiền thông gia, với tính tình của thông gia chắc là không chịu thu tiền thuê nhà, vừa vặn thừa dịp kết hôn giúp bọn họ sửa nhà một chút, cũng coi như đứa con rể là con tận hiếu."

Cha Tống càng nói càng cảm thấy thoả mãn, nhà có sẵn, sửa một chút cũng không tốn bao nhiêu tiền, trái lại có thể rửa sạch hiềm nghi "ở rể" của con trai, ông ấy cho rằng tương đối đáng giá, ông ấy nhìn Diệp Tiểu Muội người đã đưa ra biện pháp này, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong sáng, hiểu ý.

DTV

Diệp Tiểu Muội xin được sự ủng hộ nhiệt liệt của gia đình, lại nhận được tán thưởng của cha Tống, quả thực không khỏi quá thoả mãn.

Nói chung hôm nay đàm phán kết thúc mỹ mãn, mọi người đều vui, sau đó ngày hôm sau, Diệp Tiểu Muội vui vẻ bước đi cùng mẹ Tống về nhà mẹ đẻ.

Từ câu nói thường xuyên "gia đình chúng tôi như vậy" trong giọng nói của đồng chí Triệu Hải Lan cũng có thể nghe ra, nhà họ Triệu cũng không phải gia đình bình thường, cấp bậc đương nhiên không cách nào so sánh với nhà họ Tống, nhưng là bối cảnh cán bộ chân thật, trong một phút nghiền ép một cô nhóc nông thôn Diệp Tiểu Muội không thương lượng.

Ngẫm lại mẹ Tống tràn ngập cảm giác hơn người như thế, cha mẹ anh em bà ấy nói vậy cũng không phải người quá gần gũi, bản thân Diệp Tiểu Muội có chuẩn bị trong lòng. Có điều, dù sao mẹ Tống cũng là người lớn đầu tiên đáp ứng sửa nhà vệ sinh cho cô, lúc này Diệp Tiểu Muội nhìn thế nào c*̃ng thấy mẹ Tống thân thiết làm sao, quyết định cho mẹ Tống mặt mũi, đến nhà mẹ đẻ của mẹ Tống lập tức biến mình thành áo bông nhỏ tri kỷ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 345: Chương 345



Dù sao người cha tâm địa sắt đá như người cha đội trưởng cũng không chịu nổi "đòn sát thủ" của cô, được cô tâng bốc rất vui vẻ, ở trong cái nhìn của Diệp Tiểu Muội, so với mẹ Tống và người cha đội trưởng, lỗ tai không quá mềm, nể mặt nhà vệ sinh mới, cô ra sức một chút, cố gắng nịnh mẹ Tống, để bà ấy vui vẻ một hồi.

Có điều sau khi đến nhà họ Triệu, Diệp Tiểu Muội đột nhiên phát hiện cô không cần tốn sức. Họ hàng nhà họ Triệu tuy rằng không nhiệt tình với cô bằng họ hàng nhà họ Tống, nhưng tuyệt đối không lạnh nhạt, quan trọng là biểu hiện của bọn họ vẫn tính hiền hoà thân thiết, cũng không có biểu hiện ra ý tứ chọc cười chế giễu cô vợ là gái quê như mẹ Tống, vì thế tâm trạng của mẹ Tống cũng không tệ, cô cũng không cần nịnh mẹ Tống khiến bà ấy vui vẻ nữa.

Diệp Tiểu Muội ngẫm nghĩ, ngược lại cũng có thể hiểu thái độ của mẹ đẻ của mẹ Tống, cô với anh Tống kết hôn là chắc chắn, ông nội Tống và bà nội Tống cũng không nói gì, ông ngoại bà ngoại nhà họ Triệu dù có cảm thấy hơn người nhiều hơn nữa, cũng không thể nhảy ra quơ tay múa chân. Hơn nữa bọn họ vừa vào cửa, ngoại trừ bà ngoại Triệu lôi kéo anh Tống nhìn một hồi lâu, đau lòng nói anh gầy đi đen đi, lại lôi kéo tay cô khách sáo nói: "Biệt danh là Tiểu Muội à? Đã sớm nghe nói bà thông gia rất thích cháu, hận không thể mỗi ngày mang theo bên người, bọn bà vẫn nhớ kỹ, quả nhiên là đứa trẻ ngoan…"

Nói cách khác cả nhà bà ngoại Triệu thân thiết với cô như vậy, hơn nửa vẫn là nhờ phúc của ông nội Tống và và nội Tống, điều này làm cho Diệp Tiểu Muội không nhịn được khâm phục sự cơ trí của mình ở trong lòng, vừa đến đã ôm đùi ông nội Tống và bà nội Tống quả nhiên không sai, hai cái đùi vàng to nhất đã ôm vững rồi, cái gì cũng không cần lo, thực sự là rất bớt việc.

Sau đó Diệp Tiểu Muội lười biếng thành tính, cũng không nhớ nổi chí hướng vĩ đãi trước khi đến của mình là "làm mẹ Tống nở mày nở mặt, dỗ bà ấy mặt mày hớn hở", có thể thư thả làm một con cá mặn nên cô còn lâu muốn tốn nhiều công sức như vậy.

Giả vờ vô cùng lịch sự ngượng ngùng chào hỏi những bề trên của nhà họ Triệu, Diệp Tiểu Muội lại bị anh Tống kéo đi làm quen các anh chị họ, mọi người đều là người trẻ, năm mới đương nhiên phải náo nhiệt đánh bài rồi, Diệp Tiểu Muội làm khách vừa qua đây, thì có một chị họ nhiệt tình hỏi cô có muốn chơi cùng không, vận may của Diệp Tiểu Muội khá tốt, dù là đánh bài hay là chơi mạt chược đều thắng nhiều thua ít, lập tức vén tay áo lên gia nhập cuộc chiến.

Nhà bà ngoại Triệu còn náo nhiệt hơn nhà bà nội Tống, có lẽ vì vì con cháu đều ở bên cạnh, không tính Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, đám con cháu vây quanh cùng nhau đánh bài trò chuyện đã có mười mấy người, bèn lập sóng Poker, dẫn đến đằng sau mỗi người đều có một hai "tiếp viện". Mặc dù Diệp Tiểu Muội mới đến, nhưng ngồi xuống vừa nhìn trận chiến này, cô cũng không thể để thua, vì thế quay đầu lại lôi anh Tống đang nói chuyện với anh họ cả lại đây: "Tất cả anh chị họ đều có đoàn cố vấn, em cũng phải có, anh Tống anh cứ đứng ở đây đừng đi nha."

Diệp Tiểu Muội và anh Tống thân mật quen rồi, lại nói bọn họ cũng sắp kết hôn, ở trước mặt họ hàng tình tứ một chút cũng là người thường tình, cho nên cô c*̃ng coi như chuyện đương nhiên trực tiếp nắm c.h.ặ.t t.a.y anh Tống, dắt anh ra sau mình.

Thế nhưng ở trong mắt một đám anh chị em họ, Diệp Tiểu Muội vẫn hơi nhiệt tình lớn mật quá, ngay trước mặt những bậc cha chú đã hành xử lả lơi với Tiểu Huy, đây mà là cô vợ nông thôn à? Rõ ràng chính là Thương Khẩu Tiểu Lạt Tiêu* mà, còn nhiệt tình hơn những cô gái sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh như bọn họ. Cũng khó trách lúc ở nhà Tiểu Huy đều đàng hoàng trịnh trọng, đi tới nông thôn trái lại bị cô nhóc này bắt được.

*呛口小辣椒: tên thật là ÚY Đan và Úy Thanh, là hai chị em sinh đôi, sinh ra ở Trùng Khánh, là tín đồ thời trang và blogger thời trang nổi tiếng. Thương Khẩu Tiểu Lạt Tiêu đã gây sốt trên Internet với những bức ảnh ghép thời trang ngọt ngào và nóng bỏng.

DTV

*呛口小辣椒: tên thật là ÚY Đan và Úy Thanh, là hai chị em sinh đôi, sinh ra ở Trùng Khánh, là tín đồ thời trang và blogger thời trang nổi tiếng. Thương Khẩu Tiểu Lạt Tiêu đã gây sốt trên Internet với những bức ảnh ghép thời trang ngọt ngào và nóng bỏng.

Có điều Diệp Tiểu Muội nhiệt tình trắng trợn như vậy, trái lại các anh chị em họ nhà họ Triệu nhìn cô càng hợp mắt, tính cách cô gái thẳng thắn đáng yêu, cũng có tình cảm với Tiểu Huy, vậy thì không phải dựa vào thủ đoạn để bám lên.

Vì thế nhìn động tác của Diệp Tiểu Muội, mọi người trái lại ồn ào cười giỡn: "Phía sau anh chị chỉ là khán giả, không phải người giúp đỡ, hai vợ chồng các em liên thủ rất không công bằng."

"Cái này gọi là ‘Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn’, ai bảo chúng ta còn chưa có người vợ chứ."

Còn có một anh họ ôm lấy cổ Tống Thanh Huy đẩy anh ra sau Diệp Tiểu Muội: "Em dâu ở đây một mình chiến đấu, cậu lại chạy trốn không thấy bóng dáng, làm chồng kiểu gì đây?"

"Đứng lại đây, em dâu nói rồi, một lát tất cả không được nhúc nhích."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 346: Chương 346



Mọi người ồn ào thì ồn ào, động tác xào bài chia bài lại không trễ nải chút nào, bây giờ Diệp Tiểu Muội đã bóc được bài tốt, cũng không còn quan tâm mọi người trêu ghẹo, vốn cô đã mặt dày, chút trêu chọc này căn bản không đả kích được cô, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác chơi bài với mọi người. Ngược lại là Tống Thanh Huy, bị anh họ ấn tới sắp kề sát trên lưng Diệp Tiểu Muội, cách đó không xa các bậc cha chú còn nhìn trận buồn cười bên này, Tống Thanh Huy bị làm cho luống cuống tay chân, mà Diệp Tiểu Muội giống như người không liên quan. Anh lại không tiện giải thích càng không thể rũ sạch quan hệ rời đi, như vậy có vẻ anh còn không phóng khoáng bằng Diệp Tiểu Muội, thật sự có hơi mất mặt, chỉ có thể mặt dày, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cúi đầu xem Diệp Tiểu Muội đánh bài.

Vận may của Diệp Tiểu Muội tốt, lúc chơi bài đầu óc xoay chuyển c*̃ng cực kỳ nhanh, thực ra Tống Thanh Huy cũng không cần hỗ trợ cái gì, chỉ đứng ở sau lưng cô tìm khổ trong vui nghĩ. May là dưới sự thỉnh thoảng rèn luyện của Diệp Tiểu Muội, hoặc là nói dưới sự dằn vặt, anh cũng coi như tiến bộ, rất có phong độ vô liêm sỉ của Diệp Tiểu Muội, không xấu hổ, cũng không động một chút là mặt đỏ tới mang tai giống như trước, vì thế hiện tại không có lúng túng quá mức.

DTV

Các anh chị họ của nhà họ Triệu cũng nghĩ như vậy, đối với đôi vợ chồng người này lại mặt dày hơn người kia, trêu chọc cũng không phản ứng gì, bọn họ không thể bám vào không tha, khúc nhạc dạo này cứ thế trôi qua, trọng điểm của mọi người lại từ từ quay lại trên bài bạc.

Có điều có khúc nhạc dạo ngắn này, quan hệ của bọn họ và Diệp Tiểu Muội ngược lại cũng kéo gần lại rất nhiều.

Vì thế ngày đó thăm nhà bà ngoại Triệu, Diệp Tiểu Muội chỉ cần đánh bài nói cười với đám bạn cùng lứa tuổi, rất ung dung vui vẻ lăn lộn, nhưng bất ngờ chính là một con cá mặn như cô, ấn tượng của những người lớn nhà họ Triệu với cô dường như cũng không tệ lắm, đều thể hiện ở trên tiền lì xì. Bà ngoại Triệu cho bao lì xì mười đồng tiền, cậu cả dì cả nhà họ Triệu mỗi người một bao năm đồng. Lúc Diệp Tiểu Muội về nhà hạnh phúc mở lì xì, đều hận không thể lại theo mẹ Tống tới nhà mẹ đẻ bà ấy lần nữa, ông ngoại Triệu bà ngoại Triệu không giống ông nội Tống và bà nội Tống lần lượt cho cô tiền lì xì, nhưng có một đống cậu dì nhà họ Triệu, gộp lại cũng ba mươi, bốn mươi đồng, Diệp Tiểu Muội giơ số tiền lớn vui sướng như con chuột.

Sau hai ngày, cô quả thực lại ra khỏi nhà với bọn mẹ Tống, không phải tới nhà bà ngoại Triệu, mà đặc biệt tới nhà cậu Triệu chúc tết. Giống như là nhà họ Tống bên này, Diệp Tiểu Muội c*̃ng theo anh Tống lần lượt qua nhà cô út Tống và anh họ Tống chúc tết, cho nên cô có thể hiểu tại sao còn phải đi riêng tới nhà cậu Triệu.

Thế nhưng kiểu này thì không có tiền lì xì cầm.

Gặp xong một chuỗi họ hàng nhà họ Triệu, thời gian cũng đã qua mùng mười tháng giêng.

Trước khi Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy đến Bắc Kinh, đội trưởng Diệp từng căn dặn trước Nguyên Tiêu nhất định phải về nhà, mà không phải trở về nhà, đây là điều khác biệt, bởi vì trên đường cũng phải thời gian tốn hai ngày rưỡi, về đến nhà trước Nguyên Tiêu, trễ nhất là ngày mười ba phải xuất phát, buổi tối còn có thể chạy về nhà họ Diệp ăn bữa cơm đoàn viên.

Cha Tống cũng mua vé tàu ngày mười ba cho Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội, xe lửa chín giờ sáng, có lẽ xế chiều Nguyên Tiêu hôm đó chừng hai giờ xuống xe lửa, bởi vì vé xe mua trước mấy ngày, viết thư thông báo cho nhà họ Diệp, chỉ sợ bọn họ đến Song Cương rồi cũng còn chưa nhận được thư từ bưu điện. Tống Thanh Huy dứt khoát gọi điện thoại đến nhà xưởng của Diệp Quân Hoa, cái này cũng là trước khi đi đội trưởng Diệp giao phó, có chuyện gì gấp cứ gọi cho anh ba, bọn họ biết chuyện nhanh hơn một chút.

Tháng ngày hạnh phúc một đi không trở lại, mắt thấy lại sắp phải về nhà, Diệp Tiểu Muội nửa xoắn xuýt nửa vui sướng, xoắn xuýt vì về quê lại phải chịu khổ, vui sướng là vì trước khi cô đi, giày da cừu làm theo yêu cầu đã làm xong, kiểu kinh điển chất lượng còn rất tốt, Diệp Tiểu Muội hận không thể trực tiếp mang giày da về nhà!

Niềm vui thứ hai là "ảnh kết hôn" mà Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy chụp c*̃ng đã lấy được.

Nhắc tới chuyện kết hôn của Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội, bất kể là bậc cha chú nhà họ Tống, hay là đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân đều thích trao "cả đời cũng chỉ kết hôn lần này, phải tỉ mỉ…" ở bên mép, Diệp Tiểu Muội cũng không quá tán đồng. Đại Thanh đã mất, hôn nhân tự do, chờ sau khi cải cách mở cửa, phát triển kinh tế thì càng tự do, giống như cha cô, muốn kết mấy lần thì kết hôn mấy, già đầu vẫn có cô gái trẻ muốn làm mẹ kế cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 347: Chương 347



Có điều đến lúc chụp ảnh kết hôn, Diệp Tiểu Muội còn trịnh trọng hơn bọn bà nội Tống, mặc vào chiếc váy và khăn quàng cổ xinh đẹp không đủ, mặt khác lại xách theo hai bộ quần áo đổi đồ ngay tại chỗ, dù sao cô đáng yêu lại mê người, đủ loại tạo hình đều rất biết chụp, không quan tâm là ảnh kết hôn hay là ảnh bình thường, cũng không nên lãng phí ưu thế quyến rũ trời sinh này.

Dù để người ta chụp rất nhiều bức ảnh, thợ chụp ảnh tiệm tiệm chụp ảnh tự nhận là đã nhìn thấy nhiều tình cảnh, vẫn bị sự khoa trưởng của Diệp Tiểu Muội làm kinh ngạc. Ông ta từng thấy người thoa son trang điểm, ngày tuyết mặc váy tới chụp, chưa từng thấy khách hàng nào đã mặc quần áo mới trên người, trong tay lại xách theo hai bộ quần áo!

Sự thực chứng minh, Diệp Tiểu Muội khoa trưởng "chuẩn bị trước" vẫn rất hữu dụng, rửa ảnh ra là có thể nhìn thấy hiệu quả, mấy bức ảnh đều chụp Diệp Tiểu Muội xinh đẹp duyên dáng, rất giống công chúa nhỏ muôn hình vạn trạng, người biết chuyện thì biết bọn họ đang chụp ảnh kết hôn, người không biết còn tưởng rằng đây là ngôi sao từ đâu tới chụp tạp chí ảnh!

Vẫn là bà nội Tống rảnh rỗi không chịu nổi, đi lấy ảnh với bọn họ, bà cụ nhìn thấy những bức ảnh thành phẩm trên mặt lập tức tỏa sáng, cũng không nỡ về nhà, ngồi ở tiệm chụp ảnh xem kỹ từng tấm hình, yêu thích không buông tay, còn có chút tiếc nuối: "Sớm biết hai cháu ăn ảnh như thế, nên phóng to thêm mấy bức ảnh, phòng khách phòng khác đều treo một tấm, rất đẹp đẽ!"

So với bà nội Tống tiếc nuối "không được hoàn mỹ", Diệp Tiểu Muội cầm bức ảnh hoàn toàn tự hào, cô quả nhiên là tiểu tiên nữ tuyệt thế, tùy tiện trang điểm chút, thêm ánh sáng của tiệm chụp ảnh, lại chụp ra được phong độ của ngôi sao Hồng Kông trong cô, cũng có thể giữ lại làm bảo vật gia truyền. Ngẫm lại rất nhiều năm sau trên internet sẽ xếp hạng "Những mỹ nhân kinh diễm theo thời gian", cô đăng những hình này lên, nói không chừng cũng có thể dẫn tới một tràng thán phục.

Diệp Tiểu Muội càng nghĩ càng đẹp, nghe thấy bà Tống nói, rất tự tin an ủi: "Không sao đâu bà nội, nếu như bà thích, sau này chúng cháu chụp tiếp là được."

DTV

Vẻ ngoài của cô đẹp như vậy, không chụp thêm mấy tấm giữ làm kỷ niệm quả thực là tổn thất.

Bà nội Tống nghe vậy ngẩn ra, sau đó mới tự mình nghĩ thông, kết hôn chỉ kết một lần, nhưng lại không quy định ảnh kết hôn cũng chỉ có thể chụp một lần, nhà bọn họ không thiếu mấy đồng tiền này, bọn nhỏ lại thích, hàng năm chụp là được! Vừa nghĩ như thế, bà nội Tống rất tán đồng gật đầu: "Bà suýt chút không nhớ tới cái này, vẫn là Tiểu Muội thông minh."

Diệp Tiểu Muội không chút nào khiêm tốn chấp nhận sự khen ngợi của bà nội Tống, sau đó đồng thời tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp thịnh thế của mình với bà cụ.

Diệp Tiểu Muội ở trong nhiều bức ảnh có thể nói là hoàn mỹ như thế, chọn một bức ảnh chụp chung mà cô thích nhất, hẳn là ảnh mặc váy sợi tổng hợp màu nghệ phối với khăn quàng cổ đỏ, nằm nhoài trên lưng anh Tống mặc áo sơ mi trắng quần tây. Cũng không phải bởi vì tấm hình này chụp cô xinh đẹp kinh diễm thế nào, mà là vì quần áo cùng phong cách với cô xinh đẹp rực rỡ và anh Tống kiên cường thanh nhã, toàn bộ hình ảnh xem ra vô cùng hài hòa, không biết xấu hổ nói thật có chút cảm giác thần tiên quyến lữ, lập tức đánh trúng trái tim thiếu nữ của Diệp Tiểu Muội.

Nói thật, trước kia Diệp Tiểu Muội chụp ảnh chung, chỉ lo bản thân một mình cô đẹp, không để bạn nam hoặc bạn thân ở bên cạnh, dù sao bản thân cô chính là một phong cảnh đẹp nhất đặc biệt nhất, thế nhưng tấm này làm cho cô đột nhiên phát hiện, người bạn trai tao nhã mê người giống như cô đứng ở bên cạnh, còn đẹp hơn cô tự tìm bao nhiêu góc độ hoàn mỹ để tạo dáng, anh Tống quả thực là đạo cụ tốt nhất tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô!

Vừa vặn tấm này cũng là một trong ba tấm "ảnh kết hôn" được phóng to, Diệp Tiểu Muội hào hứng ôm ảnh đặc tả của bọn họ tỏ vẻ: "Tấm này thật là đẹp, cháu muốn mang về Song Cương, treo ở trong phòng!"

Bà nội Tống và Tống Thanh Huy đều bị cô hấp dẫn ngó đầu qua xem, sau đó, Tống Thanh Huy sờ lỗ tai, hơi muốn khuyên Diệp Tiểu Muội nên cất cẩn thận, tự bọn họ xem là được rồi, quang minh chính đại treo ở trong phòng, vẫn có hơi riêng tư. Tuy nói là "ảnh kết hôn", cả người cô đều sắp nằm nhoài trên người anh, Tống Thanh Huy có thể tưởng tượng sau khi mấy bà ở Song Cương nhìn thấy sẽ trêu ghẹo bọn họ thế nào.

Chỉ là Diệp Tiểu Muội đang vui sướng, Tống Thanh Huy mím môi, đến cùng không đành lòng làm cô mất hứng.

Có điều Tống Thanh Huy không nói lời nào, Diệp Tiểu Muội lại có lời nói, thưởng thức chụp ảnh chung một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô khá bất mãn liếc anh Tống một chút: "Em đã nói như vậy chụp đẹp hơn, anh còn nhăn nhó không phối hợp…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 348: Chương 348



Ngày đó anh Tống chụp ảnh không phải không phối hợp bình thường, quả thực khó chịu làm người ta giận sôi máu, chụp ảnh chung mà hận không thể cách cô xa nửa cánh tay, bọn họ rốt cuộc là chụp ảnh kết hôn, hay là đang chụp ảnh ly hôn vậy? Nói thật, với tấm ảnh chung này, Diệp Tiểu Muội cảm thấy không phải tư thế lý tưởng nhất, vốn cô cảm thấy tố chất thân thể của anh Tống tốt, phần eo cánh tay đều có sức mạnh, hoàn toàn có thể nâng cô lên, bọn họ chụp một tấm lãng mạn đối diện nhau. Kết quả cô chỉ nằm trên vai anh, anh Tống đã tỏ vẻ bọn họ đồi phong bại tục, Diệp Tiểu Muội cũng biết bảo anh nâng cô lên chụp ảnh là không thể nào, đời này cũng không thể, không thể làm gì khác là tiếc nuối coi như thôi.

Cũng may cuối cùng anh cũng coi như nghe cô khuyên, chịu cởi áo khoác ra, mặc áo sơ mi trắng, tạo dáng bừa bãi, cũng rất phối hợp với cô. Nếu như anh Tống kiên trì mặc áo trạng quân trang ngày đó chụp chung với cô, hình ảnh chắc chắn không hài hòa như thế.

Khi Diệp Tiểu Muội oán giận, thợ chụp ảnh ở bên cạnh vui cười hớn hở gật đầu với Tống Thanh Huy: "Vợ của cậu nói đúng, chụp như vậy rất đẹp."

Sau này có thể dạy những đôi vợ chồng khác tạo dáng.

Cách ngày bọn họ chụp ảnh đã qua gần một tháng, thợ chụp ảnh vẫn nhớ cảnh ngày đó chưa phải, không chỉ bởi vì Diệp Tiểu Muội cầm quần áo nhiều khiến ông ta khắc sâu ấn tượng, cũng không chỉ vì ngoại hình của đôi vợ chồng này vô cùng xuất chúng, quan trọng hơn là, ngày đó chụp ảnh ông ta rất bớt lo!

DTV

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của thợ chụp ảnh, chụp ảnh cho vợ chồng mới cưới phí sức nhất, người chịu vì kết hôn mà dùng tiền chụp ảnh, đương nhiên đều muốn để lại kỷ niệm, những bức hình này phải hợp với tình hình, khéo léo hiện ra trạng thái vợ chồng mới cưới thân mật khắn khít mới được. Nhưng bây giờ bầu không khí vẫn bảo thủ, thanh niên mới vừa kết hôn không tiện chụp ảnh quá thân mật ở tiệm chụp ảnh, vì chụp ra bức ảnh khiến cho bọn họ hài lòng, ông ta dù sao cũng phải tốn rất nhiều thời gian nước miếng, khuyên bảo cũng như chỉ đạo bọn họ cách đứng chụp.

Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, là người đầu tiên không dể thợ chụp ảnh hao tâm tốn sức, bản thân người ta đã thiết kế tư thế xong rồi, hơn nữa những tư thế này còn tân tiền thời thượng hơn ông ta tổng kết ra, thợ chụp ảnh ung dung kiếm tiền, đồng thời còn ở bên cạnh lén học mấy chiêu, tâm tình rất tốt.

Tống Thanh Huy nghe thợ chụp ảnh trêu chọc, gương mặt tuấn tú lại bắt đầu hơi toả nhiệt. Vào lúc này, bà nội Tống lại ý tứ sâu xa liếc anh.

Ngày ấy chụp ảnh, bà nội Tống cũng không có đi theo, lý do là có lẽ bọn họ phải chụp nửa ngày, bộ xương già như bà không chịu được lâu như vậy, bèn nghỉ ngợi ở trong nhà, trên thực tế, bà cụ sợ bà ở bên cạnh, bọn nhỏ không thả lỏng, không chụp được hiệu quả như ý muốn.

Có điều, dù rằng không ở hiện trường, nghe dăm ba câu của Diệp Tiểu Muội và thợ chụp ảnh, bà nội Tống cũng có thể nghĩ tới tình hình ngày đó. Diệp Tiểu Muội cho rằng anh Tống quá mức ngượng ngùng rụt rè, bà cụ lại cảm thấy thú vị, mặc dù trước đây xã hội bầu rất ngột ngạt, nhưng hai năm nay đã tốt hơn rất nhiều, ở bên ngoài không thể quá làm càn, nhưng trong âm thầm, con trai sao có thể hoàn toàn yêu đương chỉ dừng lại ở lễ nghĩa chứ? Tuổi ngựa non háu đá, có lúc kích động vốn là chuyện bình thường.

Tiểu Huy có thể đứng đắn như vậy, còn không phải ỷ vào Tiểu Muội nhiệt tình thẳng thắn lại nhí nha nhí nhảnh, không giống những cô gái nói một đằng làm một nẻo kia sao! Đến bộ xương già như bà cũng có thể nhìn ra, Tiểu Huy càng bày ra vẻ đoan trạng nghiêm túc, theo khuôn phép cũ, trái lại Tiểu Muội càng thích hướng về bên cạnh anh, vì vậy trong lòng thằng nhãi này không biết vui sướng cỡ nào.

Có lẽ cô gái ngốc chính là bị anh lừa tới tay như thế.

Có điều, bà nội Tống dù sao cũng là bà nội ruột, dù cho nhìn thấu "dụng tâm hiểm ác" của Tống Thanh Huy, cũng không có ý định đ.â.m thủng, bà nghĩ Tiểu Muội không hẳn là không rõ trò của Tiểu Huy. Chẳng qua là tình thú của người trẻ thôi, một bà già như bà cũng đừng nhúng vào.

Nghĩ như vậy, bà nội Tống lại thu tầm mắt, ôm một bức ảnh phóng to khách yêu thích không buông tay: "Vậy bà treo tấm này trong nhà, hai người các cháu mặc quân trang rất có tinh thần."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 349: Chương 349



Bây giờ chụp ảnh kết hôn, bố trí tiêu chuẩn chính là nam nữ đều mặc quân trang, nhà họ Tống c*̃ng có thể xưng tụng là "nhà quân nhân", ông nội Tống còn tự mình yêu cầu ảnh kết hôn của hai người bọn họ nhất định phải mặc quân trang. Tống Thanh Huy đến áo bành tô quân đội thời thượng cũng có, trong nhà đương nhiên có chuẩn bị quân trang của anh, Diệp Tiểu Muội không có, trước khi chụp ảnh bà nội Tống hỏi mượn cô út Tống một bộ. Nói là cũ, cũng mới được tám chín phần, côt út Tống rất hào phóng đưa cho bà, nếu như Diệp Tiểu Muội thích, sau này bà ấy lại may hai bộ mới cho cô.

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không cần nhiều đồ màu rằn ri, có một bộ quân trang cho đỡ ghiền đã thỏa mãn, bèn uyển chuyển từ chối ý tốt của cô út Tống.

Nghe thấy bà nội Tống ca ngợi, Diệp Tiểu Muội rất nhanh đến gần nhìn mấy lần, cô thừa nhận dáng vẻ mình mặc quân trang rất oai hùng thoải mái, nhưng anh Tống thì không hẳn, cô bình luận rất đúng trọng tâm: "Cháu cảm thấy anh Tống mặc áo sơ mi trắng ưa nhìn nhất, vẫn là anh họ mặc quân trang xuất sắc hơn."

Diệp Tiểu Muội thẳng thắn nói ra, nửa câu đầu tuy rằng quá mức trắng trợn, nhưng phụ họa thân phận và tính cách của cô, nhưng nửa câu sau thì có hơi quá lớn mật, dù là bà nội Tống hiểu rõ tính cô, cũng không nhịn được kinh ngạc quay đầu hỏi: "Tiểu Muội, cháu cảm thấy Tiểu Ngọc đẹp hơn Tiểu Huy sao?"

"Cũng không có, anh Tống và anh họ mỗi người mỗi vẻ." Anh Tống cũng sắp biến thành chồng rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn sẽ bao che khuyết điểm, cô thành thực bày tỏ.

"Anh họ mặc quân trang cực kỳ có tinh thần kiên cường, nếu như cả hai mặc áo sơ mi trắng, nhất định là anh Tống đẹp trai nhất."

Tuy rằng Tống Thanh Ngọc không phải ruột thịt, nhưng là đứa nhỏ bà nội Tống nhìn lớn lên, thương yêu anh ấy cũng không thấp hơn cháu trai ruột, bà cụ đương nhiên tán thành hai đứa bé mỗi người có ưu thế quan điểm, nhưng lời này do vợ Tiểu Huy nói ra, nói rõ cô nhóc này cũng cảm thấy Tiểu Ngọc đẹp trai xuất phát từ nội tâm, vậy thì hơi làm người ta bất ngờ, bà nội Tống không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Thanh uy.

Quả nhiên anh Tống cũng không mím môi, ánh mắt cũng không lúng túng, thay vào đó là ấn đường mơ hồ biến thành màu đen.

DTV

Bà nội Tống rất buồn cười thu tầm mắt lại, đồng thời phụ họa với Diệp Tiểu Muội: "Cháu nói đúng, hai anh em họ đều đẹp, ha ha ha!"

Diệp Tiểu Muội không rõ nội tình vui vẻ theo bà nội Tống.

Tống Thanh Huy:…

Lấy ảnh, sau đó bà nội Tống dẫn Diệp Tiểu Muội đi trung tâm mua sắm mua đồ hơn nửa ngày, trở về sửa sang hành lý một chút, sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Muội và anh Tống vẫy tay tạm biệt ông nội Tống bà nội Tống dấu yêu, xách rương hành lý to bước lên hành trình trở về Song Cương.

Khi bọn họ tới mang theo rất nhiều món ăn dân dã hiếm có và nông sản không hiếm lắm, trở về cũng không thể hai tay trống trơn, nếu như không có bà nội Tống nhiệt tình thu xếp, nhất là Triệu Hải Lan rất chú trọng ắt phải tự thân đứng ra, bà ấy không vừa mắt thông gia ở nông thôn chuẩn bị nhiều đồ tặng bọn họ như vậy, không quan tâm có đưa lên được mặt bàn hay không đều xem như rất công phu, không có lý nào nhà họ Tống còn không sánh bằng người nhà quê chứ? Dù cho có hài lòng nàng dâu nông thôn hay không, đáp lễ đều là tất yếu, việc này liên quan tới mặt mũi của nhà họ Tống, số lượng và giá trị đều phải vượt đám nhà quê mới được.

Đồng chí Triệu Hải Lan ôm ý nghĩ tràn đầy tự tin, biết rõ bà cụ sẽ thu xếp, bà ấy vẫn tự tay chuẩn bị một ít quà đáp lễ mang tới.

Nhiều quà như vậy, hơn nữa sau khi Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh mua thêm quần áo, hành lý về nhà trái lại còn nhiều hơn lúc đi Bắc Kinh.

Tống Thanh Huy có thể khuyên đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân giảm bớt hành lý, lại không thể khuyên bà nội và mẹ, ít nhiều có vẻ anh có chút ngạo mạn với nhà vợ, tuy rằng anh không có ý này, mà Diệp Tiểu Muội c*̃ng chắc chắn sẽ không để ý, nhưng anh vẫn không có nhiều lời.

Bề trên nhiệt tình thu xếp như vậy, nói cho cùng cũng là đang cho anh mặt mũi, Tống Thanh Huy rất phối hợp xách hành lý nặng mấy cân.

Cũng may ngày hôm nay cha Tống rảnh rỗi, tự mình lái xe đưa bọn họ tới ga xe lửa, Tống Thanh Huy cũng không cần quá buồn phiền vấn đề hành lý quá nặng thì phải làm sao. Anh họ Tống tự đến ga xe đón bọn họ, ngày hôm nay toàn bộ hành trình không hề lộ diện, Tống Thanh Huy vốn cũng đã nghĩ lý do, Diệp Tiểu Muội hỏi tới, lập tức nói anh họ tới nhà dì anh xem mắt, kết quả mãi cho đến xe lửa khởi động, Diệp Tiểu Muội cũng không nhớ hỏi một câu anh họ đi đâu rồi, Tống Thanh Huy thoáng chốc cũng không biết nên tức hay nên cười.
 
Back
Top Bottom