Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 330: Chương 330



Triệu Hải Lan có một cái bụng trạch đấu, nhưng làm sao Diệp Tiểu Muội cũng không phối hợp chút nào.

Mới vừa ra khu nhà, Diệp Tiểu Muội đã ném mấy chuyện nhỏ gặp cha mẹ chồng ra sau đầu, trong lòng nghĩ đều là đi dạo phố đi dạo phố, cô ở nhà nhịn quá lâu, coi như chỉ đi dạo không mua cũng tình nguyện.

Kết quả Diệp Tiểu Muội thật sự không mua gì cả.

Cũng không phải bà nội Tống nói chuyện không đáng tin, đến trạm đầu tiên ở trung tâm mua sắm, bà cụ cũng rất tích cực dẫn cô đi xem mỹ phẩm, chỉ là Diệp Tiểu Muội nhìn những món hàng tội nghiệp trên quầy, đóng gói quả thực một lời khó nói hết, số màu son môi không có mấy cái, màu sắc cũng không phải kiểu của cô, Diệp Tiểu Muội nhìn xong trực tiếp lắc đầu, dù sao cô không thích, mua về cũng không dùng, cũng không cần phải lãng phí tiền.

Bà nội Tống ban đầu còn tưởng rằng Diệp Tiểu Muội rụt rè, sau đó thấy cô kiên trì không muốn son môi, trên mặt không quá thất vọng, vẫn tràn đầy phấn khởi đi dạo, bà cụ cũng thả lỏng, dẫn Diệp Tiểu Muội tiếp tục đi mua sắm.

Tuy rằng bọn họ cũng không mua một món đồ nào, lại phát hiện một tiệm chụp ảnh khá tốt cách đó không xa trong trung tâm mua sắm, có người nói chụp "ảnh kết hôn" không tệ, chủ yếu là tiệm này lén lút cung cấp trang điểm, son môi phấn lót tất cả đều có, có thể trang điểm cho người ta thật xinh đẹp rồi chụp ảnh, dù cho giá đắt một chút, người trẻ thời thượng cũng đều chịu tới nơi này chụp ảnh kết hôn, cả đời cũng chỉ kết hôn một lần, dùng nhiều tiền chút cũng vui vẻ.

Sau khi bà nội Tống nhìn thấy "ảnh mẫu" trong cửa tiệm, c*̃ng không chút do dự trả tiền đặt cọc, thợ chụp ảnh nói tiệm bọn họ còn có thể làm khủng ảnh phóng to, như là ảnh của ngôi sao điện ảnh treo trên tường, chỉ với phần kỹ thuật này bà c*̃ng đồng ý tiêu số tiền ấy. Tiểu Huy và Tiểu Muội trai tài gái sắc, treo ảnh kết hôn của bọn họ trong phòng khách, đảm bảo khách khứa bạn bè tới nhà chơi đều nhìn mà hai mắt đăm đăm!

Bà cụ đưa tiền xong còn cảm thấy đắc ý, giống như nhìn thấy hình ảnh người vào người ra trong nhà.

DTV

Chỉ là đến cuối năm, không chỉ kết hôn, người chụp ảnh gia đình c*̃ng rất nhiều, nộp tiền đặt cọc còn phải xếp hàng hai ngày, thừa dịp sắc trời còn sớm, bà nội Tống và Tống Thanh Huy bèn dẫn Diệp Tiểu Muội đi dạo quảng trường Thiên An Môn.

Ở quảng trường chụp ảnh cũng thuận tiện hơn nhiều, du khách chụp rất nhanh, cũng không cần tạo dáng gì, đứng ở quảng trường Thiên An Môn cũng rất kiêu ngạo rất tự hào rồi. Hơn nữa phần lớn người cũng chỉ chụp một tấm lưu làm kỷ niệm, chứng minh mình đã tới Bắc Kinh, cũng không nguyện dùng tiền chụp quá nhiều, vì thế đã nhanh đến phiên bọn Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội chụp ảnh rất lạc quan, đời này vẫn là lần đầu tiên chụp ảnh, nhưng dung mạo của cô xinh đẹp, khí chất xuất chúng, coi như là lần đầu tiên c*̃ng đủ để kinh diễm, vì thế Diệp Tiểu Muội như người mẫu chuyên nghiệp, tự tin lại tự nhiên đứng trong màn ảnh, thợ chụp hình vừa chụp vừa khen ngợi với bà Tống: "Đứa nhỏ nhà bà thật xinh đẹp, rất ăn ảnh thành thạo như bạn bè nước ngoài."

Nói thật, nếu không phải thợ chụp ảnh ôm máy chụp hình như bảo bối, cô cũng muốn mượn thử tự chụp. Diệp Tiểu Muội khá đáng tiếc nghĩ.

Bà nội Tống nghe xong lời của thợ chụp ảnh cũng rất vui vẻ, để anh ta chụp mấy bức cho Diệp Tiểu Muội, có ảnh Diệp Tiểu Muội chụp một mình, cũng có ảnh bà và Tống Thanh Huy thay phiên chụp chung với Diệp Tiểu Muội.

Mấy ngày sau đó, thời tiết rất tốt, Cố Cung, Trường Thành được lên lịch trình, những khu phong cảnh tiếng tăm trong và ngoài nước đều có thể chụp ảnh, cũng không ngoại lệ đều để lại bóng dáng tinh thần phấn chấn của Diệp Tiểu Muội. Bà nội Tống tri kỷ còn đặc biệt chuẩn bị hai cuốn album ảnh, một cuốn để Diệp Tiểu Muội mang về nhà cho người nhà xem, một cuốn bà ấy muốn giữ lại sau đó chậm rãi thưởng thức.

Có điều bà cụ tinh lực có hạn, bà nội Tống cũng không ra ngoài chơi với bọn họ nhiều, phần lớn thời gian đều là Tống Thanh Huy đạp xe đạp chở Diệp Tiểu Muội chạy khắp Bắc Kinh.

Đối với Diệp Tiểu Muội mà nói, đi cùng bà nội Tống thì gọi là du lịch, đi riêng với anh Tống chính là hẹn hò, người trước làm cho cô vui vẻ, người sau thì càng khiến người ta hưng phấn, anh trai đẹp trai đạp xe đạp chở cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, rất đẹp rất lãng mạn.

Tuy rằng người ta nói tình nguyện ngồi ở trong xe BMW khóc, cũng không cần ngồi ở phía sau xe đạp cười, thế nhưng hiện tại đến lốp xe BMW cô cũng không sờ nổi, có thể ngồi ở sau xe đạp của anh Tống cười đã rất thỏa mãn.

Chỉ có một điều khiến Diệp Tiểu Muội khó chịu là người thành phố quá nhiều quy củ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 331: Chương 331



Vốn ở trong lòng của cô, lãng mạn nhất chính là vòng tay qua eo mạnh mẽ của anh Tống, kề mặt sát ở trên lưng anh cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, nhưng anh Tống lại nghiêm túc nói cho cô biết, bọn họ chưa đăng ký kết hôn, ở bên ngoài tuyệt đối không thể ôm ấp, dù cho có đăng ký kết hôn rồi, làm như vậy đều sẽ bị mọi người phỉ nhổ, không có giấy đăng ký kết hôn thì đó chính là đùa bỡn lưu manh, là đồi phong bại tục, nghiêm trọng chút thậm chí có khả năng bị công an bắt vào phê bình giáo dục!

Anh Tống ân cần dạy bảo, uy h.i.ế.p thêm đe dọa nhấn mạnh rất nhiều lần, Diệp Tiểu Muội cũng không thể làm gì khác đành làm theo lời anh nói, chỉ cần có người xa lạ qua lại, tuyệt đối hận không thể rời xa anh Tống một mét.

Thực ra không phải Diệp Tiểu Muội không nghe ra giọng điệu thổi phồng trong giọng anh Tống. Người yêu thân mật là chuyện bình thường, có cần phải như g.i.ế.c người phóng hỏa không? Thế nhưng dù sao không quen địa phương, cũng không chắc có phải thật sự có quy củ như vậy không, lỡ như có, cô lại may mắn được gặp cảnh sát Thái Bình Dương, vậy thì c.h.ế.t toi.

Nếu như bởi vì tội danh "đùa bỡn lưu manh" bị bắt vào trong cục cảnh sát, Diệp Tiểu Muội cũng không ngóc đầu lên nổi.

Ngay sau đó, Diệp Tiểu Muội lấy cái danh là ra ngoài hẹn hò với anh Tống, trên thực tế đến ôm eo nhỏ cũng phải như kẻ trộm, xác định mười dặm xung quanh không có ai mới dám duỗi móng vuốt rục rà rục rịch, ôm không được bao lâu còn có thể bị anh Tống vô tình ra lệnh buông ra.

Ngoài ra đúng là tất cả đều hoàn mỹ, vì thế Diệp Tiểu Muội vẫn còn vui đến quên cả trời đất ở Bắc Kinh.

Khi bọn họ vui vẻ chơi đùa, đồng thời c*̃ng không quên đến chỗ cha mẹ Tống xoát cảm giác tồn tại, đương nhiên dùng cách nói "tận hiếu" của anh Tống.

Diệp Tiểu Muội và anh Tống đi dạo ở bên ngoài mệt mỏi, rồi vào nhà họ Tống ăn cơm trưa, buổi tối lại về nhà bà nội Tống ăn cùng với ông nội bà nội.

Bởi ngày đầu tiên Diệp Tiểu Muội đến nhà họ Tống, được bà nội Tống kiêu căng đưa vào, dẫn đến cô thành chủ đề bàn tán trong khu nhà chung, mỗi lần Tống Thanh Huy dẫn Diệp Tiểu Muội tới đây, luôn có các dì quen hoặc không quen chủ động chào hỏi bọn họ.

"Tiểu Tống, lại dẫn vợ về nhà à?"

"Mới mấy năm nay không gặp mà giờ đã trưởng thành rồi, tìm vợ cũng xinh xắn như thế, ánh mắt thật không tệ."

"Vợ cháu ở đâu, trong nhà có còn chị em nào hay không? Lớn lên xinh đẹp như vậy, dì cũng muốn tìm một người cho thằng nhãi trong nhà."

Diệp Tiểu Muội tràn đầy tự tin, mọi người trong khu nhà chung hiếu kỳ hoặc nhiều chuyện, cũng thống nhất nhiệt liệt hoan nghênh cô, điều này làm cho cô thấy rất cảm động, không chỉ không đỏ mặt thẹn thùng, mỗi khi ngồi phía sau, như là lãnh đạo, biểu hiện tự nhiên vẫy tay ra hiệu với mọi người.

Mọi người trong nhà trêu ghẹo như vậy chủ yếu muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng dâu da mặt mỏng, như là mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống, hận không thể vùi vào trong đất vân vân.

Có điều Diệp Tiểu Muội không hề sợ người lạ, thậm chí còn có vài người đến chơi nàng dâu mới c*̃ng rất hứng thú, hơn nữa còn hiếm thấy, vì thế mọi người không những không thất vọng, trái lại càng thêm thú vị, dẫn đến Tống Thanh Huy dẫn Diệp Tiểu Muội về nhà ăn cơm, thì phát hiện các hàng xóm càng thêm nhiệt tình.

Người lớn trêu chọc vẫn coi như uyển chuyển, dù sao nơi này là khu nhà chung, đều là các dì hóng hớt nhiệt tình, vẫn khác kiểu tụ tập của mấy bà hàng xóm trong đại đội Song Cương, ít nhất trong lời nói sẽ không quá rõ ràng, Tống Thanh Huy ở trước mặt những hàng xóm trong khu nhà chung vẫn bình tĩnh như thường, làm cho anh bất đắc dĩ vẫn là người đến chọc Diệp Tiểu Muội.

Có điều so với người lớn, đám nít ranh không kiêng kỵ gì mới khiến cho người ta đau đầu, không biết bọn nó nghe chuyện từ nơi nào, nhìn thấy Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội, một đám nhóc con lập tức vây tới, như xem phim đuổi theo phía sau xe đạp, trong miệng còn kêu "cô dâu đến" "xem cô dâu kìa".

Diệp Tiểu Muội bị gọi là "cô dâu" vẫn không cảm thấy thẹn thùng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo đắc ý, cô thường nghe người ta nói "cô dâu là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới ", đám nhóc gọi cô là cô dâu, ý nói cô là chị gái xinh đẹp nhất mà bọn chúng gặp, cho nên cô tự động xem những câu nói này là lời khen ngợi cô, vậy mà không hề mặt đỏ thẹn thùng.

DTV

Ngược lại là Tống Thanh Huy dẫn theo "cô dâu", gương mặt tuấn tú lại đỏ lên, thấy các dì trêu ghẹo đều không hề quẫn bách, vẫn không nhanh không chậm đạp xe đạp, lại bị đám nít ranh ép không thể không tăng tốc, như là đạp phong hỏa luân đạp xe đạp điên cuồng, lúc này mới bỏ xa đám con nít tinh lực dồi dào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 332: Chương 332



Hai người bọn họ mỗi lần tới đây đều "rầm rộ" như thế, động tĩnh lớn đến mức Triệu Hải Lan đóng cửa nhà muốn làm bộ không nghe cũng không được. Đồng chí Triệu Hải Lan đương nhiên rất tức giận, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, vốn muốn giấu con nhóc nông thôn này không cho mọi người biết, bị bà cụ lăn qua lăn lại, trái lại ầm ĩ khiến mọi người đều biết.

Triệu Hải Lan chỉ cảm thấy toàn bộ đại viện đều đang xem chuyện cười của bà ấy, cố ý làm dơ bẩn bà ấy, nếu không làm sao có thể nhiệt tình với một con nhỏ nông thôn?

So với Diệp Tiểu Muội, đương nhiên là những hàng xóm âm thầm xem trò cười của bà ấy càng đáng hận.

Mâu thuẫn bên trong bất tri bất giác chuyển biến thành mâu thuẫn bên ngoài.

DTV

Đương nhiên cũng không có nghĩa là từ đây Triệu Hải Lan nhìn hợp mắt Diệp Tiểu Muội, có một đứa con dâu xuất thân nông thôn chính là vết dơ cả đời của bà ấy, bà ấy vĩnh viễn cũng không thể hài lòng với Diệp Tiểu Muội!

Tống Thanh Huy tự ý dẫn Diệp Tiểu Muội về nhà ăn cơm trưa mấy ngày đầu, đồng chí Triệu Hải Lan còn có ý định cứu vãn, không có bà cụ tới đây làm loạn, có thể dựa theo kế hoạch lúc trước của bà ấy, trước tiên gạt bỏ Diệp Tiểu Muội mấy ngày, chờ trong lòng cô loạn tung tùng phèo, thấp thỏm bất an thì trở lại răn dạy.

Thế nhưng hai ba ngày trôi qua, Triệu Hải Lan lập tức phát hiện, Diệp Tiểu Muội mà bà ấy coi thường càng giống như cá gặp nước, con nhóc này quả nhiên là đến từ nông thôn, th* t*c không thể tả, da mặt dày, nhìn thấy người lớn như bà ấy không nghĩ tới hỏi han ân cần, trái lại lên tiếng chào hỏi xong thì gạt bà ấy qua một bên, quay đầu lại trò chuyện vui vẻ với Tiểu Huy và cha đứa nhỏ, nổi bật lên thật giống như bà ấy là kẻ dư thừa.

Triệu Hải Lan làm sao có khả năng ngồi nhìn Diệp Tiểu Muội càng ngày càng đắc ý? Bà ấy không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh kế hoạch, Diệp Tiểu Muội không biết nhìn sắc mặt, giảm đi bước bơ cô, trực tiếp bắt đầu từ "răn dạy".

Thế nhưng không hề khiến Diệp Tiểu Muội chịu thua trước, răn dạy cũng không tiến hành thuận lợi, con nhóc nông thôn này còn kiêu căng khó thuần hơn bà ấy tưởng, bản lĩnh giả vờ ngây ngốc càng là số một, bà ta nói uyển chuyển khách sáo, con nhóc này lại trực tiếp giả câm vờ điếc.

Triệu Hải Lan tự nhận là người có thân phận, không học được điệu bộ chua ngoa đanh đá chửi đổng, quan trọng chính là Diệp Tiểu Muội không nghe hiểu tiếng người, chồng và con trai lại nghe hiểu, bọn họ đều thích con nhỏ dưới quê này, bà ấy nói hơi quá một chút, hai người bọn họ không vui trước tiên, bà ấy cũng không muốn bởi vì con nhỏ nông thôn này, dẫn đến vợ chồng, mẹ con không vui.

Cứ dằn vặt như thế một trận, Triệu Hải Lan cuối cùng chấp nhận số phận, việc kết hôn đã định rồi, cũng không thể đổi ý. Khuyên bảo thì Diệp Tiểu Muội không hiểu, bà ấy lại không đánh được không chửi được, vậy thì nhắm mắt làm ngơ đi. Cũng may bà cụ thích con nhóc này, nhất định phải để Diệp Tiểu Muội ở lại bên kia, bà ấy vừa vặn cũng không quản, bớt đi mấy cơn tức giận, ít nhất có thể làm cho mình sống thêm hai năm.

Nhưng mọi chuyện phát triển đến bây giờ, Triệu Hải Lan muốn tránh cũng không được, bà ta ở đây muốn yên tĩnh, Diệp Tiểu Muội lại rất tích cực, mỗi ngày vui cười hớn hở theo anh Tống đến quỵt cơm.

Lại như hiện tại, Triệu Hải Lan nghe thấy bên ngoài náo nhiệt như thế, mặt tối sầm lại mở cửa, không lạnh không nhạt nói: "Tại sao lại đến nữa, không phải nói để các con theo ông nội bà nội sao?"

Anh Tống còn chưa nói, Diệp Tiểu Muội đã ngửa mặt lên cười híp mắt nói: "Dì ơi, đừng khách sáo mà, chúng cháu ở bên ông nội bà nội, cũng có thể vui vầy với dì và chú."

Triệu Hải Lan tức giận đến đỉnh đầu cũng sắp bốc lên khói đen, cái gì gọi là đừng khách sáo, là khách sáo hay là ghét bỏ đều không nhận ra sao?

Đồng chí Triệu Hải Lan thích suy nghĩ nhiều còn cảm thấy Diệp Tiểu Muội cố ý đ.â.m thọc bà ấy, trên thực tế Diệp Tiểu Muội lại thật lòng thật dạ.

Đối với Diệp Tiểu Muội mà nói, tư thái mẹ cực kỳ cao ngạo, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn thứ rác rưởi, đương nhiên rất không đáng yêu, có điều nếu nói mẹ Tống rất đáng ghét, cô c*̃ng không cảm thấy.

Có lẽ có liên quan tới lời dặn mà đồng chí Vương Thúy Phân truyền thụ.

Lúc bắt đầu, người nhà họ Diệp cũng biết cha Tống và mẹ Tống không phải rất hài lòng điều kiện của cô, thế nhưng ông nội Tống và bà nội Tống rất yêu quý, bối phận lớn nhất đè c.h.ế.t người, vì thế việc kết hôn của Tiểu Muội và Tiểu Tống vẫn được định ra không chút hồi hộp. Nhưng không có nghĩa là bọn họ cứ vô tư, nhà nhà có nỗi khó xử riêng, Vương Thúy Phân cảm thấy Tiểu Tống làm con rể chỗ nào cũng tốt, chỉ có mẹ anh rất phiền toái. Từ xưa người xoi mói con dâu đều là mẹ chồng, chồng cũng không thích dính líu vào loại chuyện mẹ chồng này, Tiểu Muội đi tới Bắc Kinh quan trọng nhất chính là lấy lòng mẹ chồng, không nói tới để mẹ chồng thật thích cô, chỉ cần thái độ đối phương mềm chút, vậy thì thật sự là mọi người đều vui.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 333: Chương 333



Vì để cho Tiểu Muội biểu hiện thật tốt trước mặt mẹ chồng, Vương Thúy Phân đã sớm tiêm một mũi dự phòng, nói về quyền uy của mẹ chồng cực kỳ đáng sợ, quả thực chính là "một lời định sinh tử", sau này cô không có kết quả tốt với mẹ chồng thì sẽ không có đường sống. Hù dọa xong, ngay sau đó Vương Thúy Phân lại an ủi cô nhịn một lúc gió êm sóng lặng, bọn họ ở Bắc Kinh cũng chỉ hơn một tháng, mẹ chồng có khó ở chung hơn nữa, có thể khó tới mức nào? Từ Bắc Kinh trở về là tự do rồi, hơn nữa mẹ chồng có ấn tượng tốt với cô, mới có thể đồng ý gửi đồ vật cho bọn họ, hạ thấp làm thiếp một tháng, sau đó mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, chuyện tốt như thế người khác muốn cũng không được.

Bởi vì sợ đầu óc con gái út không chứa nổi quá nhiều chuyện, Vương Thúy Phân cũng không vội vã nói kế hoạch đằng sau với cô. Như là trở về từ Bắc Kinh, Tiểu Muội nên cùng Tiểu Tống trở về đãi tiệc đăng ký kết hôn, kết thành vợ chồng chính thức, Tiểu Tống còn không biết khi nào có thể trở về thành phố, vừa vặn hai năm này dành thời gian có con.

Vương Thúy Phân thầm nghĩ, sức khỏe của Tiểu Muội và Tiểu Tống cũng không kém, lại trẻ trung, tinh lực dồi dào, ba năm ôm hai đứa cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó xách hai đứa nhỏ mập mạp về Bắc Kinh, mẹ chồng Tiểu Muội còn không vui vẻ à, làm sao có thể còn gai mắt Tiểu Muội nhà bọn họ nữa?

c*̃ng may là Vương Thúy Phân chưa nói nửa phần sau, nói nửa phần sau rồi Diệp Tiểu Muội ắt sẽ giơ chân lên.

Đời trước cô là cô chủ giàu có thất thường, thích nhất dạo chơi nhân gian, không muốn kết hôn càng không có ý định có con, đời này bởi vì điều kiện ở đây, muốn tìm người tốt gả cho, lại không thể tránh khỏi phải sinh con, vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ đi, không quan tâm con gái hay trai cô đều chỉ có kế hoạch sinh một. Hơn nữa Diệp Tiểu Muội đã tính toán rồi, qua hai năm kết hôn, tìm việc làm công nhân xí nghiệp nhà nước như anh ba Diệp, đến lúc có con, gần như cũng áp dụng kế hoạch hoá gia đình. Lỡ như không cẩn thận gả vào trong gia đình có ngôi vị hoàng đế phải kế vị, mà cô lại không khéo sinh con gái, đối phương cũng không thể ép cô sinh thai thứ hai, công chức trái với kế hoạch hoá gia đình phải bị khai trừ.

Sau đó bị anh Tống mách với người lớn làm cho sứt đầu mẻ trán, náo loạn, ngược lại Diệp Tiểu Muội chưa cẩn thận suy xét vấn đề sinh con với anh Tống, thế nhưng đường ranh giới của cô không thay đổi, nếu như nghe thấy đồng chí Vương Thúy Phân nói cô phải dựa vào ba năm ôm hai đứa đổi lấy niềm vui của mẹ chồng, cô e rằng sẽ ngay lập tức không lấy chồng nữa.

Nếu như đã nhảy hố lửa thì hết cách rồi, bây giờ còn không nhảy, phát hiện anh Tống cũng là người "trong nhà có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa", vậy đương nhiên phải mau mau chạy, không chạy chờ làm công cụ sinh con sao?

Chính bởi vì không biết, Diệp Tiểu Muội vừa nghe kế hoạch của mẹ cô, còn cảm thấy rất có lý, lấy lòng mẹ chồng, sau này còn có thịt hộp ăn, rất đắc ý.

Vì thế khi Tống Thanh Huy thấp thỏm không yên, Diệp Tiểu Muội thực ra đã quyết định vừa đến Bắc Kinh lập tức cụp đuôi làm người, tuy rằng mức độ cô "cụp đuôi" không bằng Vương Thúy Phân hy vọng, nói chung đều là biểu hiện tốt.

Kết quả đồng chí Vương Thúy Phân hình dung mẹ Tống đáng sợ như vậy, cô đến Bắc Kinh nhìn thử, người ta không hề hung tàn chút nào, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, khách sáo, không phải rất tốt sao?

DTV

Diệp Tiểu Muội có thể nghĩ như vậy, ngoại trừ đồng chí Vương Thúy Phân truyền thụ rất tốt, cũng bởi vì cảm giác ưu việt của mẹ Tống dưới cái nhìn của cô không đáng nhắc tới, cằm hất lên cao không có nghĩa là có bản lĩnh thật, đời trước cằm cô còn hất cao hơn mẹ Tống, thì có ích lợi gì? Biến thành cô gái nông thôn không còn gì cả.

Cũng giống vậy, mẹ Tống tự cho mình hơn người, c*̃ng không thể ngăn cản chuyện kết hôn của cô và anh Tống.

Chỉ cần mẹ Tống không dữ tợn như cô tưởng tượng, không mắng người, cũng không ỷ vào thân phận người lớn bắt nạt cô, đó chính là thiên sứ nhỏ, bảo Diệp Tiểu Muội lấy lòng mẹ chồng như vậy, hoàn toàn không có áp lực!

Ở cửa, vẻ mặt Diệp Tiểu Muội chân thành cười với mẹ Tống, trong nhà, cha Tống thấy tiếng cô rất vui vẻ, ông ấy kêu: "Tiểu Muội, Tiểu Huy, sững sờ ở cửa làm gì? Vào nhà đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 334: Chương 334



So với Triệu Hải Lan còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại kẻ thù, Tống Anh Thịnh thật sự không có tí lập trường nào.

Mới bắt đầu, ông ấy vốn chung một chiến tuyến với Triệu Hải Lan, chỉ là sau đó thái độ đối với Diệp Tiểu Muội lần lượt thay đổi, đến bây giờ, Tống Anh Thịnh đã vô cùng hoan nghênh thậm chí là chờ mong Diệp Tiểu Muội đến xoát cảm giác tồn tại mỗi ngày. Bởi vì ông ấy vui mừng phát hiện con dâu mình thế mà cực kỳ thích nghe ông ấy kể chuyện xưa. Có thể nói phải dùng hành động thực tế giải thích câu chân lý "Bản chất của loài người là chân thật".

Có thể làm cho cha Tống hứng thú dạt dào, kể trăm câu chuyện không phiền chán, vai chính đương nhiên là chính ông ấy, ở trong ánh mắt lập lòe tỏa sáng của Diệp Tiểu Muội, khiêm tốn tâm sự về "công tích vĩ đại" của những năm tháng tòng quân, Tống Anh Thịnh cảm thấy tự tại trước nay chưa từng có. Chẳng trách người xưa nghe người ta nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, hai thằng nhãi nhà ông ấy cho tới bây giờ không hề kiên trì nghe ông ấy kể chuyện xưa.

DTV

Thực ra Tống Thanh Huy và anh cả anh Tống Thanh Vanh cũng không phải không muốn tán tụng cha, Tống Anh Thịnh kể những câu chuyện đặc sắc này, vai chính không phải ông ấy thì chính là chiến hữu và ông tiểu đội trưởng của ông ấy, nói chung bên cạnh đều là nhân vật nổi tiếng, nghe vào quả thật hơi có hiềm nghi "bà Vương bán quả dưa, mèo khen mèo dài đuôi", nhưng đến cùng cũng đều là kinh nghiệm chân thực của ông ấy, điều này nói rõ hình tượng của cha Tống vẫn vô cùng to lớn vĩ đại.

Làm con cái, sùng bái cha là thiên tính, nếu như cha Tống đồng ý kể chuyện cho con, bọn họ nghe chắc chắn còn tận tâm có thừa hơn Diệp Tiểu Muội. Dù sao Diệp Tiểu Muội là đang nghe kể chuyện thật, bọn họ thì nghe những câu chuyện cũ những năm tháng sóng gió của cha, ý nghĩa hoàn toàn khác.

Có điều nghĩ cũng biết, Tống Thanh Huy và anh cả anh đều là con trai, con trai trời sinh hay thu mình, dù nghe thấy có sùng bái nhiệt huyết đi nữa, cũng tuyệt đối không thể lóe lên những vì sao trong mắt như Diệp Tiểu Muội.

Điều này cũng mang ý nghĩa bọn họ đối với cha Tống mà nói hoàn toàn không phải người nghe hợp cách, coi như bọn họ nguyện ý nghe, cha Tống còn không chịu nói đấy! Chủ yếu là phương thức giáo dục của cha Tống đối với anh em Tống Thanh Huy, giống với tất cả những phụ huynh đương thời, là người con bước ra từ gậy gộc đòn roi ra. Tuy rằng chưa từng ra tay đánh thật, nhưng cũng là người cha nghiêm khắc tiêu chuẩn, nghiêm mặt đe dọa còn đến không kịp, sao có thể như đối xử với Diệp Tiểu Muội yêu kiều, kể chuyện dỗ hai thằng nhãi vui vẻ!

Nói chung, dẫn đến mấy chục năm cha Tống không có cơ hội thoả thích khoe khoang, hai bên cha con đều có quan hệ, chỉ vì cha Tống là cha, có quyền uy tuyệt đối, vì thế cái nồi này Tống Thanh Huy và anh cả anh phải cõng.

Thực ra ban đầu cha Tống kể chuyện cho Diệp Tiểu Muội, chỉ là muốn hòa hoãn không khí ngột ngạt. Tiểu Huy dẫn vợ trở về cùng bọn họ, rõ ràng là có tâm, nhưng vợ ông ấy trưng cái mặt nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, Tống Anh Thịnh chỉ sợ dọa cô gái, sau đó cũng không dám tụ lại với bọn họ nữa.

Làm cha làm mẹ, con cái cháu chắt cũng không dám tề tụ bên cạnh bọn họ, vậy bọn họ chẳng phải thành người cô đơn sao?

Tư tưởng của Tống Anh Thịnh vẫn tương đối truyền thống, ông ấy hi vọng ngày sau có thể có cháu chắt lượn quanh đầu gối, ngậm kẹo đùa cháu, trong phút chốc vợ còn chưa nghĩ thông suốt, không thể làm gì khác là nỗ lực để cho mình trông hòa ái dễ gần một chút, chủ động trò chuyện với Diệp Tiểu Muội.

Ông ấy là thủ trưởng nghiêm túc thận trọng, được người người tôn kính, Diệp Tiểu Muội chỉ là cô gái nông thôn cả ngày nhung nhớ cuộc sống phóng túng, có thể tưởng tượng được bọn họ vốn không có đề tài chung. Tống Anh Thịnh cố gắng điều hòa, c*̃ng không tránh khỏi tẻ nhạt lần, sau đó không biết làm sao, ông ấy nghĩ tới chuyện lý thú trong bộ đội, sau đó lập tức thấy Diệp Tiểu Muội không chút nào keo kiệt, hai mắt sáng lên truy hỏi ông ấy "Chú ơi, sau đó thì sao ạ?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 335: Chương 335



Sau đó Tống Anh Thịnh bỗng cảm nhận được niềm vui vẻ khoác lác, có cung đề tài, "tình hữu nghị" với Diệp Tiểu Muội c*̃ng tiến triển cực nhanh. Hiện tại không chỉ Diệp Tiểu Muội mỗi ngày tràn đầy phấn khởi lôi kéo anh Tống về nhà họ Tống, thực ra cha Tống cũng ngóng thấy con trai con dâu lại đây sớm một chút, bọn họ phải mở hoạt động kể chuyện hôm nay sớm một chút.

Ông ấy ở bên trong nhà không thể chờ được nữa gọi hai vợ chồng nhỏ bước vào, Triệu Hải Lan chặn ở cửa cũng chỉ có thể mặt mày tối sầm nhường đường, bà ấy chỉ cảm thấy mình bị người bên gối phá, không thể không đón con nhỏ nông thôn này vào trong nhà, tâm tình uất ức cực kỳ.

Trên thực tế chỉ có Diệp Tiểu Muội biết, mẹ Tống còn miệng cọp gan thỏ hơn cô, dù sao ở cửa cũng không phải chỉ có một mình cô, còn có anh Tống, anh lại là con ruột của mẹ Tống, không phải ôm từ trong thùng rác nào tới, mẹ Tống cũng chỉ trưng bản mặt ra, cuối cùng vẫn để bọn họ đi vào, thậm chí còn có chiêu đãi đồ ăn ngon.

Vì thế Diệp Tiểu Muội căn bản không để ý mẹ Tống đen mặt, cô lễ phép chào hỏi mẹ Tống, lại vô cùng quen thuộc đổi giày đi vào phòng khách, vẻ mặt chờ mong hỏi cha Tống: "Chú ơi, ngày hôm nay chúng ta kể chuyện gì ạ?"

Cha Tống c*̃ng đặt báo xuống, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy còn chưa ngồi xuống ghế sô pha, ông ấy cũng đã không thể chờ được nữa bắt đầu kể: "Ngày hôm nay kể một câu chuyện nhỏ khá là thú vị, hai mươi, ba mươi năm trước, chú còn là một lính nhỏ mới vừa tham gia quân đội, có một lần làm nhiệm vụ, mấy binh lính bọn chú không chú ý tách khỏi các tiền bối, lương khô đều ở trên người bọn họ, bọn chú đói bụng, đành ngồi xổm ở bên một dòng suối nhỏ câu cá…"

Diệp Tiểu Muội nghe đến đó, trên mặt xẹt qua một tia hưng phấn, không chờ cha Tống nói, cô đã không nhịn được xen vào: "Chuyện này cháu biết! Tên là “Lưỡi câu màu vàng”, dùng kim may quần áo uốn cong rồi câu cá trong nước đúng không ạ? Chúng cháu đều được học trên sách giáo khoa rồi!"

Bài “Lưỡi câu màu vàng” này cụ thể nói về cái gì, Diệp Tiểu Muội đã không nhớ rõ lắm, thế nhưng có mấy việc cô nhớ vô cùng sâu sắc, ngoại trừ dùng kim may quần áo làm lưỡi câu, ấn tượng sâu nhất chính là cá câu được làm thành canh cá, tác giả hình dung nó như mỹ vị đời người, dẫn đến năm đó cô ở trên lớp từ đầu tới cuối đều nuốt nước miếng, còn tưởng rằng cá trong suối cực kỳ ngon, về nhà bèn quấn quít ông bà nội cũng muốn tới dòng suối nhỏ câu cá.

Vào lúc ấy, cha mẹ cô đã ồn ào ly hôn, có điều ông bà nội đều còn sống, cô vẫn là công chúa nhỏ không buồn không lo, cô nói muốn câu cá, chủ nhật ông nội lập tức dẫn cô tới một con suối nhỏ, đáng tiếc cá tự tay câu cũng không ngon, xương cá còn nhiều, nấu canh cá cô cũng không uống bát thứ hai.

Miệng nhà văn, quỷ gạt người, từ đây Diệp Tiểu Muội khắc ghi lần dạy dỗ này, sau đó thấy cái gì ngon ở trên sách giáo, cô đều tâm lặng như nước.

DTV

Nhưng bây giờ nghe cha Tống kể về chuyện này, cô vẫn có chút kích động, thì ra cha Tống là người viết trên sách giáo khoa ngữ văn? Cảm giác thật vinh hạnh!

Diệp Tiểu Muội là người nhận được niềm vinh dự, cha Tống lại bị lời của cô làm cho rất m.ô.n.g lung, đầu óc mơ hồ tỏ vẻ: "Bọn chú đúng là dùng kim may quần áo đi câu cá… Thế nhưng chuyện này người khác cũng không biết, sao lại vào sách giáo khoa rồi?"

Tống Thanh Huy há miệng, muốn lên tiếng, Diệp Tiểu Muội đã hết sức hưng phấn xác nhận nói: "Cháu nhớ trong bài này còn nhắc bãi cỏ gì đó, có đúng không ạ?"

Cha Tống quả quyết lắc đầu, cười nói: "Vậy thì không phải chuyện giống nhau rồi, bọn chú không có bãi cỏ."

"Có điều, mùa màng đó tất cả mọi người gian nan, chiến hữu có thể nghĩ đến dùng kim may quần áo câu cá no bụng hẳn cũng không thiếu." Nói như vậy, tâm trạng cha Tống vẫn không tệ, năm đó rất khó khăn, thế nhưng quay đầu lại ngẫm lại, thì ra khi ông ấy không biết, còn có chiến hữu làm chuyện giống như bọn họ, có kinh nghiệm giống nhau, trái lại khiến ông ấy không nhịn được nở nụ cười.

Nghe thấy cha Tống phủ nhận, Diệp Tiểu Muội khá thất vọng chớp mắt, còn tưởng rằng có thể làm bạn với nhân vật trong sách giáo khoa, hóa ra là cô cả nghĩ quá sao?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 336: Chương 336



Vào lúc này, Tống Thanh Huy rốt cuộc tìm được cơ hội xen vào, anh cười nói: "Anh nghiền ngẫm cẩn thận, hình như cũng chưa từng thấy bài “Lưỡi câu màu vàng” này trong sách giáo khoa."

Là học sinh giỏi chấm vô số bài thi, độ tin cậy trong lời nói của Tống Thanh Huy cũng rất cao, ít nhất Diệp Tiểu Muội lập tức có ý thức hỏi ngược lại: "Không có sao?"

Sau đó mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, sách giáo khoa không cùng thời nên cũng không giống nhau, đời trước của cô có bài này, có lẽ bây giờ sách giáo khoa còn chưa có viết vào? Có điều là người tạo ra rắc rối, Diệp Tiểu Muội cũng không sợ, văn bản này nhất định tồn tại, cô không thể bỗng dưng bịa đặt, lại nói trải nghiệm xuyên không không thể tưởng tượng nổi này, cô coi như nói ra ngoài, người khác có lẽ cũng coi như chuyện cười.

Vì thế Diệp Tiểu Muội rất thản nhiên xua tay: "Có lẽ em nhớ lộn, không cần để ý loại chi tiết nhỏ này. Chú ơi, sau đó các chú có câu được cá lớn không?"

Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng như thế, cha Tống đương nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, ông ấy còn rất vui mừng trêu ghẹo nói: "Tiểu Muội có phải xem rất nhiều sách không, trong giây lát bị nhớ lộn?"

Không chờ cô trả lời, cha Tống tán thưởng tổng kết nói: "Đúng là một đứa trẻ nỗ lực có ý chí phấn đấu."

Không để ý đã thiết lập hình tượng học sinh giỏi trước mặt cha chồng tương lai, Diệp Tiểu Muội với bản chất là học sinh dở đương nhiên sẽ cảm thấy chột dạ, có điều nghĩ lại, mấy tháng này cô điên cuồng gặm nhiều sách như vậy, quả thực có thể xưng tụng nỗ lực phấn đấu, cha Tống kết luận cũng không sai!

Nên cô lại thẳng thắn hùng hồn ngẩng đầu ưỡn ngực, đương nhiên còn không quên khiêm tốn nói: "Chú quá khen rồi."

Tống Thanh Huy thu hết phản ứng của Diệp Tiểu Muội vào đáy mắt mà chỉ cười không nói gì, âm thầm kín tiếng.

Cha Tống rất nhanh đã kéo đề tài đi lệch trở về: "Chúng ta nói tiếp chuyện câu cá…"

Mắt thấy chồng tràn đầy phấn khởi kể chuyện với con nhóc, Triệu Hải Lan đương nhiên rất buồn bực, mấy người bọn họ càng trò chuyện với nhau vui vẻ, như là một gia đình thật, bà ấy lại càng không vui, thậm chí cũng không muốn ở phòng khách thêm một giây. Bà ấy đứng dậy trực tiếp tiến vào nhà bếp, không bằng nấu cơm trưa, ăn cơm xong đuổi con nhỏ nông thôn này đi sớm một chút.

Đồng chí Triệu Hải Lan tiến vào nhà bếp một mình, kiêu ngạo như bà ấy, căn bản không nhớ ra phải gọi Diệp Tiểu Muội cùng nấu cơm, có lẽ ở trong tiềm thức bà ấy, Diệp Tiểu Muội là con nhóc nông thôn, ở nhà tất nhiên là phải làm việc, không cần lại thử thách việc nhà của bà ấy. Với lại, bản thân bà ấy không hài lòng ở chỗ xuất thân nông thôn, Diệp Tiểu Muội có thể làm việc hay không đối với bà ấy mà nói đều không có ý nghĩa, kêu con nhỏ này tới nhà bếp làm trợ thủ, ngoại trừ để cho tâm trạng mình càng xấu, còn có ý nghĩa gì?

Còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.

Ngay sau đó mỗi lần Diệp Tiểu Muội tới cửa, mẹ Tống đều mặt mày tối sầm làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi bọn họ, cũng khiến cô vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày có động lực đến xoát độ tồn tại.

DTV

Trải qua hơn một năm rèn luyện, bây giờ Diệp Tiểu Muội đã thay da đổi thịt, làm việc rất nhanh nhẹn, thế nhưng đây không có nghĩa là cô thích làm việc, hết ăn lại nằm là bản tính của cô, giống như không đổi được bản tính ăn cứt.

Nếu như mẹ Tống như mẹ chồng ác độc truyền thống, sai khiến Diệp Tiểu Muội làm trâu làm ngựa, mỗi lần tới cửa lập tức giơ cờ hiệu dạy cô làm việc nhà sai khiến cô làm này làm kia. Diệp Tiểu Muội đã quen kiểu sinh hoạt "áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm" ở nhà bà nội Tống, tuyệt đối sẽ không tới nhà mẹ Tống chuyên cần như thế, coi như anh Tống nhất định phải lôi kéo cô đi cùng, nhiều nhất là ba năm ngày tới một lần, dù sao có thời gian mệt gần c.h.ế.t lấy lòng mẹ chồng tương lai, cô còn không bằng nghiêm túc ôm đùi bà nội Tống.

Chính là bởi vì mẹ Tống "miệng chê nhưng thân thể thành thật", mỗi lần thấy cô đều đen mặt, giống như cô nợ bà ấy mấy triệu, nhưng xưa nay không kêu cô làm việc, còn chuẩn bị một bàn ăn đồ ngon chiêu đãi bọn họ, thêm vào chuyện của cha Tống vô cùng thú vị, Diệp Tiểu Muội cũng thích đến nhà mẹ chồng quỵt cơm hằng ngày. Ban đầu còn là anh Tống kéo cô, hai ngày nay đã biến thành cô chủ động nhắc nhở anh Tống nên đi thăm hỏi chú dì rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 337: Chương 337



Khi Diệp Tiểu Muội vui vẻ xoát cảm giác tồn tại ở trước mặt cha mẹ Tống thì tết đến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, có điều Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh cũng hơn nửa tháng, mỗi ngày ngồi ở phía sau xe đạp anh Tống, gần như di chuyển khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh.

Lúc bắt đầu, Diệp Tiểu Muội không quá hiểu vì sao lần này anh Tống tích cực như vậy, rõ ràng thời gian đầy đủ như thế, anh Tống lại giống như lửa cháy tới mông, chỉ cần mặt trời ló dạng, nhất định phải lôi kéo cô ra ngoài chơi, như là hận không thể trong vòng một ngày dẫn cô đi dạo hết Bắc Kinh.

Diệp Tiểu Muội đề xuất ở nhà nghỉ hai ngày xem TV đều bị bác bỏ, anh Tống với tính tình vội vã như vậy, căn bản không phải anh Tống cô biết mà.

DTV

Đến tết, Diệp Tiểu Muội mới biết nguyên nhân, thì ra thời gian để cho cô ra ngoài chơi thật sự không nhiều, bởi vì cô là "nàng dâu mới vào cửa", bạn bè người thân đến rồi đều phải kéo cô ra ngoài lặn mất tăm, cho nên ngoại trừ đi thăm người thân ra cô cũng không thể đi đâu cả.

Có lẽ là sợ Diệp Tiểu Muội biết rồi lại nháo nhào lên, Tống Thanh Huy cũng không có nói sắp xếp quan trọng như thế cho cô biết trước, chỉ là đề phòng chu đáo dẫn cô chơi thoải mái nhiều ngày như vậy, xem như là ngăn chặn cái miệng của Diệp Tiểu Muội.

Hơn nửa tháng này Diệp Tiểu Muội cũng coi như hài lòng thỏa mãn, lúc đến tết, cũng ngoan ngoãn phối hợp trong sự chờ mong của Tống Thanh Huy.

Có điều không phải cô nghe anh Tống, mà là thời gian qua đi nhiều ngày rốt cục nhớ ra, ăn tết xong có nghĩa là qua không lâu nữa bọn họ phải về nhà, lại được kiếm ăn dưới tay đồng chí Vương Thúy Phân và người cha đội trưởng rồi. Cha mẹ già rất coi trọng biểu hiện của cô ở Bắc Kinh, trong lòng cô vẫn có tính toán, vì sau khi trở về có kết quả báo cáo tốt với bọn họ, Diệp Tiểu Muội cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Bị mọi người ép đọc sách viết chữ, thường xuyên khiến Diệp Tiểu Muội cảm thấy đau đầu, thế nhưng để mình làm bình hoa tinh mỹ biểu diễn ở trước mặt mọi người, nghe mọi người khen tặng ca ngợi, công việc này cô làm rất thuận tay, chẳng khó khăn gì. Chủ yếu là đến cả cha chồng mẹ chồng cô cũng nắm được, lúc này đang tự tin tăng cao, vì thế không hề lo lắng gặp họ hàng chút nào.

Hơn nữa nhà của bà nội Tống còn là sân nhà của buổi hoạt động.

Người trong nước dù cho ngày lễ trọng đại nào đều chú ý hai chữ "đoàn viên", bữa cơm đêm giao thừa quan trọng như vậy, ở Bắc Kinh có cha Tống mẹ Tống, cô út Tống, dượng út và con cái bọn họ, còn có anh họ Tống và mẹ của anh ấy, một người cũng không thiếu, tất cả đều đến nhà bà nội Tống đón giao thừa.

Bà Tống sinh hai đôi trai gái, bây giờ đến Tống Thanh Huy cũng sắp kết hôn, anh chị bên trên đương nhiên đã sớm lập gia đình, có vài người động tác mau lẹ phỏng chừng đã sinh mấy đứa nhỏ. Như chị họ ở Thượng Hải mua đồng hồ đeo tay giúp Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội nghe bà nội Tống nói chị ấy đã sinh hai trai gái, còn định sinh thai thứ ba. Nói cách khác con trai của nhà họ Tống rất thịnh vượng, bữa tiệc đêm giao thừa, tụ tập qua nhà bà nội Tống chỉ miễn cưỡng chừng mười người, nếu không phải năm nay Tống Thanh Huy dẫn theo Diệp Tiểu Muội trở về góp đủ số, người còn có thể ít hơn, hai bàn tay đã đếm đủ, thực ra bữa tiệc đêm giao thừa này có thể xưng là vắng vẻ.

Diệp Tiểu Muội lại phát hiện ông bà cụ cũng không giống như khổ sở.

Anh ruột của anh Tống Tống Thanh Vanh hình như gần đây có nhiệm vụ, nhiều năm liên tục đều ở trong bộ đội, căn bản không có cách nào trở về, vợ anh ấy đương nhiên cũng không thể trở về, thế nào cũng phải ở lại chăm sóc người chồng bị nhiệm vụ quấn quanh. Tương tự, một gia đình lớn nhà bác cả Tống ở Nam Kinh, và gia đình cô cả Tống ở Thượng Hải, cũng đều là có lý do tương tự không thoát thân được, ông bà nội Tống rất thấu hiểu, ông cụ thậm chí hào phóng thở dài nói: "Bây giờ thế đạo an ổn, bọn nhỏ ăn tết không thể phân thân, khoảng thời gian qua đi luôn có thể tìm thời gian, cách mỗi một hai năm trở về thăm hai bộ xương già chúng ta, không ở một chỗ đúng là có hơi bất tiện, thế nhưng cũng không giống như trước, muốn đoàn tụ có rất nhiều cơ hội."

Bà nội Tống c*̃ng rất tán đồng gật đầu: "Biết bọn nhỏ đều bình an vậy là được rồi."

Có lẽ những người già trải qua chiến loạn mới có thể tràn ngập cảm kích đối với hiện thế an ổn. Ông nội Tống và bà nội Tống cũng không để ý người nhà tề tựu không đầy đủ, Diệp Tiểu Muội đương nhiên càng sẽ không để ý, các họ hàng ở nơi khác cũng không trở về, bọn cha Tống và cô út Tống cũng không cần ngủ lại, cơm nước xong thì có thể ai về nhà nấy, cũng có nghĩa Diệp Tiểu Muội còn có thể tiếp tục một mình độc chiếm buồng tắm "xa hoa", cô vui còn không kịp.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 338: Chương 338



Chỉ có một điều khiến Diệp Tiểu Muội cảm thấy đau đầu, là những bác cả, cô cả, anh chị họ còn chưa phân rõ tên, tuy rằng không thể trở về Bắc Kinh với ông bà cụ, nhưng đều rất có lòng gọi điện thoại về chúc năm mới. Giao thừa trưa hôm nay vừa trôi qua, điện thoại của bà Tống đã vang lên không ngừng, bà nội Tống trò chuyện với bọn họ một chút, rồi lại kéo Diệp Tiểu Muội qua giới thiệu, chờ bà ấy khen ngợi cháu dâu một trận, Diệp Tiểu Muội lại nhận lấy điện thoại chào hỏi với người đối diện.

Ngay cả chào hỏi đối diện thẳng mặt xưa nay Diệp Tiểu Muội đều chưa từng sợ, chào qua điện thoại đương nhiên càng tự nhiên hào phóng, tràn trề sức sống, hơn nữa nói tiếng phổng thông rõ ràng, rất dễ dàng có được sự tán thành của họ hàng nhà họ Tống. Ít nhất lúc những bậc cha chú như bác cả Tống và cô cả Tống vân vân trò chuyện với cô, không có một ai không khen cô, cô cả Tống còn nói đã sớm chuẩn bị lễ ra mắt, chỉ là không nghĩ tới năm nay lại không thể về thủ đô, ngày nào đó hỏi bà nội địa chỉ, rồi gửi quà về quê cho cô.

Kiểu họ hàng một lời không hợp lập tức muốn tặng quà, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cực kỳ thích, nhưng không chịu nổi quá nhiều cú điện thoại, một buổi trưa nhận mười mấy cuộc điện thoại, mỗi một cú điện thoại bà nội Tống đều giống như nhân viên bán hàng tràn đầy nhiệt tình giới thiệu cô cho đối phương. Sau đó Diệp Tiểu Muội lại phải diễn lại cuộc đối thoại nguyên xi một lần nữa, quả thực còn mệt hơn đánh trận, nhận xong điện thoại của những họ hàng này, cô đã không còn hình tượng ngồi phịch ở trên sô pha.

So với Diệp Tiểu Muội, bà nội Tống cũng nghe nhiều cú điện thoại như thế không chỉ tinh lực dồi dào, thậm chí tươi cười rạng rỡ, nhận điện thoại xong còn nhất định phải tới nhà bếp hỗ trợ chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa, mấy người Triệu Hải Lan và Tống Anh Ngọc cản đều không cản được.

Bà nội Tống vào phòng bếp, không bao lâu cô út Tống lại chạy ra ngoài "lười biếng", bưng cái bát nhỏ trực tiếp đi tới chỗ Tiểu Muội còn đang co quắp, khá thân thiết cười nói: "Tiểu Muội, bà nội nói hôm nay cháu rất mệt, đến ăn một chút bổ sung thể lực, đây là thịt viên chiên mới ra nồi, thừa dịp ăn nóng cho ngon, ở quê nhà các cháu lúc ăn tết có nấu món này không?"

Từ lúc nghe cô út Tống gọi cô, Diệp Tiểu Muội cũng rất tự giác ngồi thẳng người, lộ ra biểu hiện ngoan ngoãn. Nếu nói sau khi cô đến Bắc Kinh người lớn mà cô thích, ngoại trừ ông nội Tống và bà nội Tống, chính là cô út Tống, đến cha Tống cũng không bằng.

Đương nhiên nếu kề thì "duyên phận" của cô và cô út Tống quả thực rất sâu, khi cha Tống mẹ Tống không hề biết gì, cô út Tống đã biết sự tồn tại của cô, có điều Diệp Tiểu Muội không biết chuyện này, càng không phải là vì vậy mới thích cô út Tống.

Lý do cô thích cô út Tống rất đơn giản, cô út Tống và cô cả Tống thật không hổ là chị em ruột cùng một mẹ, đều thích cho quà ra mắt. Đến nay Diệp Tiểu Muội còn chưa thấy quà ra mắt của cô cả Tống, mà quà ra mắt của cô út Tống thì vừa tới Bắc Kinh ngày hôm sau đã thấy, đồng thời dùng được luôn. Cô út Tống tặng cô một chiếc khăn quàng cổ lông cừu màu đỏ sẫm vô cùng dày và mềm mại, cực kỳ thích hợp thời tiết bây giờ, chủ yếu là Diệp Tiểu Muội ở quê nhà còn không có mấy người đeo khăn quàng cổ, đến bản thân cô cũng không nghĩ tới phải may khăn quàng cổ giữ ấm, càng không hi vọng bọn Vương Thúy Phân có ý thức, cho nên cái cổ trống trơn của cô đi tới Bắc Kinh, ngày đầu tiên đã đông lạnh như chó, khăn quàng cổ của cô út Tống đưa tới rất đúng lúc.

Chiếc khăn quàng cổ này là kiểu bình thường, thắng ở màu sắc đỏ thẫm rất chính tông, màu da của Diệp Tiểu Muội đeo khăn quàng cổ còn có mấy phần phong cách tây, sau khi bà nội Tống chạm vào c*̃ng khen không dứt miệng, nói hiếm thấy có lông cụ mềm mại không đ.â.m người như thế, chất lượng vô cùng cao cấp vân vân, Diệp Tiểu Muội lập tức biết cô út Tống tốn khoản tiền không nhỏ.

DTV

Mặc dù ở trong mắt Diệp Tiểu Muội, cha Tống mẹ Tống làm người đều thân thiết hơn cô tưởng tượng rất nhiều, người trước kể chuyện rất thú vị, người sau không sai khiến cô làm việc, đều là người tốt. Thế nhưng so với cô Tống vừa gặp mặt đã tặng món quà đắt giá như thế, đương nhiên là cô út Tống càng làm cho cô thích hơn, cô chính là người thực tế thế đấy.

Khoảng thời gian này ở Bắc Kinh, Diệp Tiểu Muội chỉ cần ra ngoài tất nhiên sẽ choàng khăn quàng cổ của cô út Tống tặng, một ngày cũng không sót, giống như cả con đường mình là người thời trang nhất, đến chụp ảnh "kết hôn" cũng đeo nó đi!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 339: Chương 339



Thợ chụp hình nói mày đỏ rất phong cách tây, còn nổi bật lên khiến người ta có thần hơn, bảo cô đeo khăn quàng cổ đỏ chụp vài tấm hình, mới lấy xuống đổi những tạo hình khác.

Cũng do thấy dáng vẻ Diệp Tiểu Muội đeo khăn quàng cổ rất có sức sống, bà nội Tống mới nhớ tới, ngày nào đó lôi kéo Diệp Tiểu Muội đi tìm thợ làm riêng một đôi giày da, nói là khăn quàng cổ đỏ phối với giày da mới thật sự là phong cách tây chính gốc.

DTV

Người thợ làm giày da giày da thủ công, làm chậm chút, nói phải năm sau mới có thể lấy được giày, nhưng đây là giày da, trước khi Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh cũng chỉ mang giày vải mẹ may. Có lần anh ba Diệp về nhà xách đôi giày giải phóng về cho cô, cũng khiến cô lạo trở thành đối tượng được các cô gái cả thôn hâm mộ nhất, bây giờ thế mà có thể mang vào giày da đậm phong cách tay, Diệp Tiểu Muội cảm động không thôi, đối với khăn quàng cổ phong cách tây mà cô út Tống tặng lại càng yêu thích.

Vào lúc này, Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn nhận thịt viên chiên cô út Tống đưa tới, còn lần đầu tiên chủ động chia cho đôi trai gái của cô út Tống ăn. Hai bạn nhỏ này bây giờ cũng là em họ trên danh nghĩa của cô, một lớn hai nhỏ liên thủ, không tới hai ngụm đã ăn hết, có thể là chia sẻ mỹ thực kéo gần quan hệ lẫn nhau, hai bạn nhỏ không hề sợ người lạ lôi kéo chị dâu họ xinh đẹp chơi trò chơi với bọn chúng.

Cô út Tống cầm bát không về nhà bếp, trước khi đi còn khá tán thưởng nhìn Diệp Tiểu Muội vài lần. Bà ấy nghĩ mười dặm không cùng phong tục, mỗi địa phương ăn tết đều có phong tục khác nhau, trước đây vợ Tiểu Huy ở nhà có lẽ chưa từng ăn thịt viên chiên này, mới thừa dịp còn nóng lấy mấy viên cho cô nếm thử. Không nghĩ tới cô gái nhìn yếu ớt không hiểu chuyện, ngược lại hào phóng không giấu làm của riêng, có thịt ăn còn nhớ chia cho trẻ nhỏ, hoàn toàn không có thói quen như người nhà.

Tống Anh Ngọc cảm thấy Diệp Tiểu Muội còn tốt hơn bà ấy tưởng tượng, quyết định trở về nhà bếp khen ngợi với chị dâu hai một trận. Trước đó mẹ chưa đến nhà bếp, ba người bọn họ còn đang trò chuyện về việc này, chủ yếu là bà ấy và chị dâu họ nghe, chị dâu hai thì oán giận. Bà ấy đương nhiên nghe ra sự không thích trong lời nói của chị dâu hai, có điều cũng dễ ứng đối, chị dâu hai sĩ diện, bà ấy khen ngợi Tiểu Muội ở trước mặt chị dâu hai thêm mấy lần, dần dần chị dâu hai hẳn sẽ buông xuống thành kiến.

Diệp Tiểu Muội đã bắt đầu chơi với các bạn nhỏ, cũng không có chú ý tới ánh mắt trước khi rời đi của cô út Tống, ngược lại là Tống Thanh Huy đang chơi cờ với ông cụ đăm chiêu nhìn qua bên cô, trong lòng ngoại trừ khâm phục Diệp Tiểu Muội chính là khâm phục. Nhớ lại lúc trên đường trở về anh đã nghĩ tới phương hướng xấu nhất, tự mình dọa mình, sợ Tiểu Muội như nước với lửa với mẹ anh, ông nội bà nội cũng không quá tình nguyện, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện anh lo lắng cũng không xảy ra. Diệp Tiểu Muội đi tới Bắc Kinh giống như đột nhiên biến thành vạn người mê, đã không còn gọi như cá gặp nước nữa, gần như những người lớn gặp cô đều không có ai không thích cô.

Ông nội bà nội không cần phải nói, cha anh và cô út vậy mà c*̃ng thích cô. Về phần mẹ anh, tuy rằng mỗi lần thấy bọn họ về nhà đều nghiêm mặt, nhưng cho tới bây giờ không kêu Tiểu Muội làm việc, còn lần nào cũng làm nhiều thức ăn ngon như thế, luôn không khả năng là đều làm cho một mình anh ăn. Tống Thanh Huy cảm thấy nếu như cho Diệp Tiểu Muội thêm chút thời gian, mẹ của anh có lẽ cũng giơ cờ đầu hàng, đáng tiếc bọn họ còn chừng mười ngày nữa phải về Song Cương rồi.

Nhưng tình huống bây giờ cũng không tệ, thân thiết hơn dự đoán của anh ngàn lần vạn lần. Nghĩ như vậy, bất thình lình bị gõ đầu, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ: "Lúc nào thì cháu trở nên chần chừ như thế hả?"

Tống Thanh Huy cảm thấy hơi nóng mặt, đang muốn tập trung tinh thần trên bàn cờ, anh họ Tống ở bên cạnh nhịn không được cười nói: "Ông ơi, nếu không thì cháu chơi với ông nhé? Người ta mới kết hôn, ông c*̃ng cho bọn họ tí cơ hội bên nhau đi."

Tống Thanh Ngọc cười như vậy, đương nhiên không phải thật lòng muốn chơi cờ thay Tống Thanh Huy, lại nói Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội c*̃ng chưa kết hôn, bọn họ trở về Song Cương mới có thể đãi tiệc và nhận giấy kết hôn, ở Bắc Kinh có lẽ không lấy giấy được, anh ấy nói như vậy đơn giản là trêu chọc mà thôi.

Nghe thấy lời anh họ Tống, thoáng chốc cả khuôn mặt Tống Thanh Huy đều đỏ bừng.
 
Back
Top Bottom