Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 310: Chương 310



Một câu “em dâu” nhẹ bẫng của Tống Thanh Ngọc khiến Tống Thanh Huy vốn dĩ không cảm thấy có gì kỳ lạ lại xấu hổ một hồi, vội vàng đứng thẳng người, ngầm kéo dãn khoảng cách với Diệp Tiểu Muội, nét mặt vẫn rất tự nhiên, giới thiệu: “Anh Thanh Ngọc, đây là bạn gái của em, Diệp Thư Hoa, anh gọi cô ấy là Tiểu Diệp hoặc Tiểu Muội đều được. Tiểu Muội, đây là anh họ Thanh Ngọc.”

So với Tống Thanh Huy ngầm ngượng ngùng thì Diệp Tiểu Muội có vẻ phóng khoáng tùy tính hơn nhiều, cô căn bản không hề xấu hổ sợ người lạ. Lúc Tống Thanh Huy còn chưa giới thiệu bọn họ với nhau, Diệp Tiểu Muội đã đứng ở phía sau anh đánh giá anh họ Tống này một cách không hề che giấu.

Từ hai ví dụ là anh Tống và anh họ Tống không khó để phát hiện, gen của nhà họ Tống hẳn rất tốt, hai anh em đều là trai đẹp vai rộng eo thon chân dài. Có điều khác với phong cách dịu dàng nhã nhặn của anh Tống, anh họ Tống lưng thẳng giống như cây cột, có thể nói đã phát huy ưu thế vóc dáng đến cực hạn.

Diệp Tiểu Muội và anh Tống từng ôm hôn nhiều lần như vậy, đương nhiên đã sớm “sờ” rõ ràng về anh, biết anh Tống nhìn thì gầy guộc như thư sinh song thật ra vóc dáng rất tốt, mặc quần áo thì gầy mà c** q**n áo thì vẫn có cơ bắp, là một tiểu thịt tươi* chất lượng rất tốt! Nhưng liếc mắt là có thể nhận ra vóc dáng anh họ Tống đẹp, trong mấy phút ngắn ngủi này, Diệp Tiểu Muội đã có thể cảm nhận được ánh mắt nữ đồng bào qua lại vô tình hay cố ý nhìn về phía anh họ Tống, ngay cả anh Tống thân là nam chính cũng không được đãi ngộ như vậy!

*Tiểu thịt tươi được giới giải trí Trung Quốc, đặc biệt là các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, thậm chí còn được dùng để chỉ ngoại hình “siêu hạng” vào hàng các “nam thần”, còn trẻ và rất trẻ, đang khuynh đảo trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

*Tiểu thịt tươi được giới giải trí Trung Quốc, đặc biệt là các chị em dùng để gọi những chàng trai trẻ mới nổi, nhưng lại sở hữu nhan sắc cực phẩm, thậm chí còn được dùng để chỉ ngoại hình “siêu hạng” vào hàng các “nam thần”, còn trẻ và rất trẻ, đang khuynh đảo trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.

Có thể ở thời này, trai đẹp khí phách hiên ngang quả thực được hoan nghênh hơn so với kiệu dịu dàng khiêm tốn. Nhưng Diệp Tiểu Muội bao che khuyết điểm vẫn muốn nói một câu, anh Tống và anh họ Tống mỗi người mỗi vẻ, anh họ Tống ở trong đám người rất rực rỡ loá mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy anh Tống buồn bực khó chịu càng mang lại cảm giác. Lúc nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Muội hoàn toàn quên mất khi cô vẫn còn đang vắt hết óc theo đuổi anh Tống đã sắp hận c.h.ế.t cái tính cách buồn bực xấu tính của anh rồi!

Chủ yếu là lúc ấy Diệp Tiểu Muội ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sống cực kỳ khổ sở, đương nhiên không có thời gian rảnh rỗi cảm nhận linh hôn thú vị của anh Tống. Lúc đó cả đầu cô chỉ muốn làm sao để sớm lừa người vào tay. Bây giờ thành công lừa được anh Tống rồi, trong một đêm thoát nghèo làm giàu được khấm khá, cô lại không có thói hư tật xấu có được rồi thì không quý trọng nữa, ngược lại có thể từ từ thưởng thức cá tính khác người này của anh Tống.

Suy nghĩ kỹ thì anh Tống buồn bực thực sự rất mang lại cảm giác, bởi vì anh luôn hận không thể dán lên trên mặt mình bốn chữ lớn chính nhân quân tử, nhưng mỗi lần bị cô làm cho mặt đỏ tới mang tai, chân tay luống cuống, sau đó tình trong như đã mặt ngoài còn e, để cho cô muốn làm gì thì làm. Diệp Tiểu Muội quả thực tràn đầy cảm giác thành công về chuyện ấy! Thế cho nên bây giờ cô thấy anh họ Tống khiến nhiều nữ đồng bào hai mắt tỏa sáng như vậy thì không vội thưởng thức nam thần giống như họ mà ngược lại “giữa đường hễ thấy bất bằng nào tha” giúp anh Tống trước.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội “giữa đường hễ thấy bất bằng nào tha” giúp anh Tống cũng chỉ là nhằm vào những nữ đồng bào không có mắt nhìn này, vẫn chưa đến mức giận chó đánh mèo lên trên người anh họ Tống, nghe anh Tống giới thiệu, cô tự nhiên hào phóng tiến lên chào hỏi: “Chào anh họ.”

DTV

Nụ cười này của Diệp Tiểu Muội có thể nói là rực rỡ xán lạn, trên xe lửa không nghỉ ngơi tốt, lại thêm mấy ngày không thể vệ sinh cá nhân khiến hình tượng lôi thôi có phần nhếch nhác nhưng không che được hào quang trên mặt cô, mắt của Tống Thanh Ngọc sáng lên ngay lập tức.

Dĩ nhiên không phải là Tống Thanh Ngọc đột nhiên nhìn trúng bạn gái của em họ.

Mặc dù họ là anh em không cùng chi nhưng ở trong lòng Tống Thanh Ngọc, ông trẻ chẳng khác nào ông nội ruột của anh ấy, mấy anh em Tống Thanh Huy là anh em ruột của anh ấy! Bởi vì trước đây anh ấy nghe bà trẻ từng giới thiệu về tình huống của cô em dâu này nên cảm giác rất khó hiểu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 311: Chương 311



Bởi vì ấn tượng của bà nội Tống đối với Diệp Tiểu Muội không tệ nên lúc giới thiệu với Tống Thanh Ngọc đã cố hết sức nói tốt cho, nhưng mà điều kiện của Diệp Tiểu Muội này ra đó, điều kiện phần cứng không thể che đậy khuyết điểm đi được. Cô gái nông thôn, bằng cấp hai, ngoại trừ có một ông anh trai làm nhân viên thực tập ở công xưởng, trong nhà đời đời đều kiếm ăn nhờ ruộng nương. Tống Thanh Ngọc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cuộc Thanh Huy có thể nói là thông minh tháo vát nhất trong số các anh em bị chập mạch ở đâu mà lại khăng khăng muốn tìm một đối tượng như vậy, còn gấp gáp muốn lập tức dẫn về cho cha mẹ bề trên gặp mặt, nhanh chóng kết hôn. Anh ấy nhớ trước đây thím hai từng đề cập, Thanh Huy đã đến nông thôn, tốt nhất là đừng trêu chọc nữ thanh niên trí thức, trong sạch trở về, trong nhà sẽ thu xếp việc hôn nhân cho anh.

Nữ thanh niên trí thức có thế nào cũng tốt hơn cô gái thôn quê nhiều chứ?

Vừa kinh ngạc vừa tò mò, Tống Thanh Ngọc quyết định thăm dò kết quả, anh ấy tích góp nhiều ngày nghỉ, xin nghỉ một ngày tới đón em họ mấy năm chưa trở về và em dâu lần đầu tiên tới cửa. Lý do rất chính đáng, lãnh đạo sảng khoái phê chuẩn, bà nội Tống cầu còn không được, ăn cơm trưa xong không bao lâu đã vội vã bảo anh ấy đến trạm xe lửa đợi người rồi.

Bà nội Tống chẳng những gấp gáp thúc giục Tống Thanh Ngọc mà thậm chí còn muốn tự mình đến đón. Trạm xe lửa vàng thau lẫn lộn, Tống Thanh Ngọc không dám dẫn bà nội Tống đi cùng, khuyên can mãi mới dỗ bà ở lại được, anh ấy cũng không dám chậm trễ nữa, dù cho biết xe của em họ còn mấy giờ đồng hồ mới đến, anh ấy cũng vẫn cầm chìa khoá hối hả ra ngoài.

Tống Thanh Ngọc là quân nhân, mắt tất nhiên tinh hơn người bình thường, lúc Tống Thanh Huy còn chưa phát hiện anh ấy, anh ấy đã đang mỉm cười quan sát em họ xa cách mấy năm rồi.

Diệp Tiểu Muội cảm thấy anh Tống tao nhã xuất trần, dù cho ở nông thôn trồng trọt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng nõn có thể đi làm tiểu bạch kiểm, so với những thanh niên trí thức khác vừa phơi nắng đã đen thành than thì quả là được trời ưu ái. Nhưng theo Tống Thanh Ngọc, em họ đã đen gầy đi, đương nhiên dáng dấp cũng cường tráng hơn, nhớ lúc anh rời nhà còn là một cậu ấm sống trong nhung lụa, bây giờ đã có mấy phần dáng vẻ trưởng thành của người đàn ông rồi, chẳng trách anh lại muốn kết hôn sớm như vậy.

Nếu đã chú ý tới Tống Thanh Huy, đương nhiên Tống Thanh Ngọc cũng thuận tiện quan sát em dâu tương lai phía sau anh.

Dưới sự ân cần dạy bảo của anh Tống, Diệp Tiểu Muội không thể không cẩn thận, bước theo sát phía sau giống như cô vợ nhỏ, lại còn kéo quần áo Thanh Huy giống như người bạn nhỏ. Tống Thanh Ngọc thấy động tác này thì lấy làm buồn cười, anh ấy không biết thật ra là Tống Thanh Huy chủ động yêu cầu, cho nên theo anh ấy thì em dâu tương lai hẳn là một cô gái nghe lời nhưng không mất vẻ duyên dáng. Nhìn từ xa thì ngoại hình không tệ, nếu không phải nghe nói tình hình của đối phương từ chỗ bà nội nhỏ thì anh ấy sẽ không không tin cô gái này ở nông thôn trời sinh trời nuôi, nhìn không hề giống cô gái thôn quê.

Sau đó, Tống Thanh Ngọc nhìn thấy hai người bọn họ lặng lẽ kề tai nói nhỏ, đã cảm thấy càng thêm hiểu được suy nghĩ của em họ. Thanh Huy có mắt nhìn, vừa ý cô gái có ngoại hình đẹp. Họ ở cùng một thôn, có lẽ sớm chiều ở chung, xem vừa mắt rồi thì cũng có khả năng chạy theo trào lưu yêu đương, bằng không bọn họ đã không thân mật như thế. Thanh Huy bình thường nhìn chín chắn, nhưng rốt cuộc chỉ là thằng nhóc hơn hai mươi, đâu thể suy nghĩ nhiều cho tương lai, gặp được cô gái mình thích chẳng phải sẽ đòi kết hôn ư?

Có điều anh ấy hiểu hay không hiểu đều không có ý nghĩa gì, ông bà trẻ, còn có chú hai thím hai tất cả đều đã đồng ý, người cũng đã mang về rồi, kết hôn là chuyện bắt buộc phải làm. Anh ấy chỉ là một chân chạy mà thôi.

Lúc này Tống Thanh Ngọc mới bước nhanh hơn, không ngờ mới đến trước mặt, em dâu tương lai kiếm sắc giấu mình cười với anh ấy, rạng ngời phóng khoáng, hoàn toàn lật đổ phán đoán trước đó của anh ấy.

Mới vừa rồi Tống Thanh Ngọc chỉ hiểu, bây giờ đã hơi đồng tình, người nhà như bọn họ, tìm ngoại hình của đối tượng chỉ là thứ yếu, tính tình nhất định phải tự nhiên phóng khoáng, đưa ra ngoài được, nếu như lúc tiếp đãi người khác cũng tay chân luống cuống, mẫn cảm đa nghi thì không thể đưa đến những nơi quan trọng được. Còn cô gái mà em họ tìm, đến gần mới thấy thần thái phấn chấn, anh ấy còn chưa chào hỏi cô đã mở miệng trước, không chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà còn tràn đầy tự tin.

DTV

Tính tình phóng khoáng, ngoại hình còn rất đẹp, anh ấy ở Bắc Kinh cũng chưa từng thấy mấy cô gái xinh xắn đẹp đẽ hơn em dâu tương lai, Thanh Huy thích cũng là điều quá bình thường.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 312: Chương 312



Không phải người một nhà không vào cùng một nhà, Tống Thanh Ngọc cũng hơi thích dáng vẻ kiêu ngạo tự tin của em dâu tương lai cho nên hết sức thân thiết gọi “Tiểu Muội”, thuận tiện cho Tống Thanh Huy một quyền vào vai: “Mắt nhìn của thằng ranh này thật không tệ.”

Nói xong, Tống Thanh Ngọc ung dung nâng hành lý lên đi ở phía trước, còn trêu ghẹo: “Xe ở phía trước, anh không quấy rầy vợ chồng son các em thân mật nữa, đừng để lạc là được.”

Tống Thanh Ngọc ỷ vào chân dài, nháy mắt đã đi xa rồi, để lại Tống Thanh Huy bị anh ấy nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, còn muốn cố làm ra vẻ trấn định giải thích với Diệp Tiểu Muội: “Xem ra anh họ cũng rất thích em, cho nên không quá nghiêm chỉnh, bình thường anh ấy không như vậy đâu.”

Diệp Tiểu Muội căn bản không để ý đến lời trêu chọc ở mức độ này, chỉ chớp mắt hỏi anh với vẻ mong đợi: “Anh họ nói xe gì thế, xe đạp hay là xe máy?”

Tống Thanh Huy cảm thấy anh họ xin nghỉ để tới đây, rất có thể thuận tiện lái cả xe của bộ đội ra, có điều anh lại sợ ngộ nhỡ mình đoán sai, khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng nên dứt khoát lắc đầu, tỏ ý thận trọng: “Anh cũng không biết.”

Diệp Tiểu Muội cảm thấy hứng thú đối với xe trong miệng anh họ Tống, đương nhiên cũng hy vọng đến Bắc Kinh có thể ngồi trên xe con, nhưng ngẫm lại nhà cô khoác lác là “nhà giàu” mà ngay cả chiếc xe đạp cũng không mua nổi, nếu anh họ Tống có thể có chiếc xe gắn máy đã có thể trực tiếp xưng là nhà giàu sang rồi, chỉ cảm thấy xe con mà cô mong muốn chỉ có thể là người si nói mộng.

Cho nên không có được câu trả lời mong muốn, cô cũng không thất vọng lắm, vẫn thúc giục anh Tống: “Chúng ta mau đuổi theo thôi.”

Không có xe con, có thể ngồi xe máy cũng rất phong cách mà.

Dường như Tống Thanh Huy đã nhìn thấu sự chờ mong của cô, không khỏi cười. Bởi vì hành lý đã được anh họ vác đi rồi, Tống Thanh Huy nhẹ nhàng khoan khoái hiếm khi chủ động nắm tay Diệp Tiểu Muội ở chỗ công cộng, tay trong tay bước nhanh đi theo hướng anh họ Tống.

Đương nhiên trước khi bị anh họ Tống phát hiện, Tống Thanh Huy đã thả tay Diệp Tiểu Muội ra, nhưng lúc này cô đã hoàn toàn không chú ý tới động tác của anh Tống nữa, ánh mắt hoàn toàn bị chiếc xe to lớn ngầu lòi trước người anh họ Tống hấp dẫn rồi.

DTV

Không ngờ anh họ Tống ủng hộ như thế, không có xe con, người ta trực tiếp lái chiếc xe jeep màu xanh quân đội đi ra, quả thực ngầu lòi ngút trời! Lúc hai mắt Diệp Tiểu Muội đang phát sáng, anh họ Tống vừa hay quay đầu gọi họ lên xe, Diệp Tiểu Muội hưng phấn nghe vậy trực tiếp bỏ lại anh Tống, hết sức phấn khởi tiến lên, sau đó dùng cả tay chân leo lên chỗ ngồi phía sau.

Tống Thanh Ngọc mới kéo cửa chỗ lái xe ra đã thấy Diệp Tiểu Muội ngồi vững vàng ở đằng sau, xem ra chỉ chờ anh ấy lên lái xe thôi. Tống Thanh Ngọc buồn cười ngoảnh lại liếc nhìn Tống Thanh Huy, quả nhiên thấy em họ đang đỡ trán với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tống Thanh Huy đành chịu thì đành chịu, rốt cuộc không muốn làm trễ nải thời gian cho nên anh cũng nhanh chóng tiến lên, đang muốn kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra liền thấy anh họ tỏ vẻ mặt hài hước cười với anh: “Không ra phía sau ngồi cùng em dâu à?”

Đối diện với ánh mắt nhiều chuyện của Tống Thanh Ngọc, Tống Thanh Huy kiên định bò lên ngồi kế bên ghế lái, nghĩ thầm Diệp Tiểu Muội còn lâu mới cần anh ngồi cùng, lúc này có lẽ cô đang tự lấy làm vui đấy.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy lén nhìn về phía sau mấy lần, Diệp Tiểu Muội quả nhiên rất tùy hứng, cứ như vậy ngay cả cửa sổ xe cũng bị cô kéo xuống, đang mùa đông mà không chê lạnh, cả người đều nhoài ra cửa sổ hóng gió. Tống Thanh Huy lặng lẽ thu tầm mắt lại.

Tống Thanh Ngọc thuần thục cho xe chạy, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không.

Anh ấy đột nhiên phát hiện cô em dâu nhỏ này rất thú vị, lần đầu tiên tới Bắc Kinh mà thực sự không hề sợ người lạ, cô gần như coi Bắc Kinh là nhà mình, không biết cô thấy ông nội nhỏ bà nội nhỏ sẽ như thế nào?

Lúc này trên đường chẳng có mấy chiếc xe, đương nhiên không thể kẹt xe, Tống Thanh Ngọc lại là một tài xế lão luyện, một đường thông suốt lái vào nhà bà nội Tống ở, cách lúc đám Diệp Tiểu Muội xuống xe chỉ hơn nửa giờ.

Lúc họ xuống xe mặt trời vừa lặn, bây giờ cũng mới chừng sáu giờ tối, nhưng lúc này nhà họ Tống đã bật đèn chờ người trở về. Bà nội Tống chuẩn bị một bàn thức ăn ngon lớn, nghe âm thanh xe hơi thì ngồi không yên, ném vật trong tay rồi ra ngoài đón: “Là Tiểu Huy trở về đấy ư?”

Tiểu Huy còn đang bận dỡ chỗ hành lý không nhẹ của bọn họ, tạm thời không có thời gian ôn chuyện với bà nội, bà nội Tống vừa vặn nhìn thấy cảnh Diệp Tiểu Muội nhảy “vèo” một cái từ trên xe xuống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 313: Chương 313



Bởi vì đã lâu không ngồi xe nên trong lòng Diệp Tiểu Muội rất vui, quá trình xuống xe còn phối cho mình một hiệu ứng âm thanh, vừa hoạt bát vừa xinh đẹp, lập tức đánh trúng trái tim thiếu nữ của bà nội Tống. Bà đi tới với khuôn mặt tươi cười, kéo tay cô khen nức nở: “Đây là Tiểu Muội đúng không? Ngoại hình thật là xinh xắn, Tiểu Huy của chúng ta có phúc rồi.”

Diệp Tiểu Muội cũng hai mắt phát sáng nhìn bà nội Tống, cô chỉ biết là bà nội Tống có tiền phóng khoáng, mua cho cô thật nhiều quà, không ngờ bà nội Tống còn tinh mắt như thế. Từ nhỏ đến lớn Diệp Tiểu Muội thích nhất là được người ta khen cô xinh đẹp, những lời khen thông minh ngoan ngoãn lanh lợi này đều không sánh bằng một câu “đứa nhỏ này nom thật là xinh xắn”. Bà nội Tống đi lên đã khen cô xinh xắn, không phải là đã đánh trúng trái tim nhỏ của Diệp Tiểu Muội ư?

DTV

Hơn nữa từ sau khi chuyện cô và anh Tống yêu đương bại lộ, người biết chuyện đều mang vẻ mặt cô mèo mù vớ cá rán, dường như anh Tống ở bên cô ấm ức lắm không bằng. Trong lòng Diệp Tiểu Muội đã sớm bất mãn với thái độ của bọn họ rồi, bà nội Tống khen cô xinh đẹp xong còn nói anh Tống có phúc, ý là cô thừa sức xứng với anh Tống, lời này quả thực rất hợp ý Diệp Tiểu Muội. Cô hưng phấn cầm lấy tay bà nội Tống, vẻ mặt chân thành tâng bốc nhau một cách thương mại: “Cháu không ngờ bà cũng trẻ trung tao nhã như vậy, lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.”

Không phụ nữ nào chịu nổi lời khen ngợi này, đương nhiên bà nội Tống cũng không ngoại lệ, cười không khép được miệng gật đầu: “Đúng rồi, lúc còn trẻ bà cũng xinh đẹp giống Tiểu Muội.”

Diệp Tiểu Muội gật đầu tán thành: “Cháu liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi.”

Đợi Tống Thanh Huy nghe tiếng động xoay người lại thấy bà nội ruột và người yêu đã nắm chặt hai tay, mới quen đã thân mà không có sự giới thiệu của anh, trong chốc lát lại không biết nên vui mừng hay là nên bất lực.

Tống Thanh Ngọc phát hiện cảnh tượng này cũng phải lắc đầu đành chịu, anh ấy thầm nghĩ có lẽ em dâu sẽ tùy ý coi nhà bà nội thành nhà mình, không ngờ cô có thể coi bà trẻ thành bà nội ruột của cô, anh ấy vẫn quá đơn thuần rồi.

Tuy là bà nội Tống cảm thấy cô bé vừa đẹp lại thích cười, rất hợp ý của bà nhưng nhìn sắc mặt hai đứa bé có chút tiều tụy cũng xót xa, không nỡ để bọn nhỏ đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh, vội vàng gọi: “Về nhà ăn cơm trước đi, đồ ăn đã sắp nguội rồi.”

Nói thì nói như vậy nhưng tay kéo Diệp Tiểu Muội lại không chịu buông lỏng. Bà cụ mới thấy Diệp Tiểu Muội không cần người khác lo lắng, ngồi ở đó trên chiếc xe cao như thế cũng không sợ hãi, tự mình nhảy xuống, còn trẻ con phối cho mình một hiệu ứng âm thanh, vừa đáng yêu lại hoạt bát, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc này, hai mắt bà cụ tỏa sáng, trong lòng vui mừng cỡ nào không cần nói cũng biết, thậm chí còn vô thức quên mất cô gái này gia cảnh không tốt, tưởng là cô giống nhà bọn họ.

Nhưng kéo tay của cô gái, bà nội Tống phát hiện, con bé kia nhìn thì giống cô chiêu sống trong nhung lụa, bàn tay nhỏ bé cũng mềm mại nhẵn nhụi nhưng trong bàn tay vẫn có thể sờ thấy một ít chai, cũng biết “không thể trông mặt mà bắt hình dong”, vẫn phải làm việc ở nhà, những vết chai này nếu không phải làm việc gây ra thì chính là ngày ngày viết chữ vẽ tranh mài ra, tóm lại là một cô gái tốt.

Bà nội Tống càng thêm hài lòng, một đường kéo Diệp Tiểu Muội vào nhà, ngay cả cháu trai ruột mấy năm không gặp đều bị bà lạnh nhạt.

Tống Thanh Huy đã là người sắp kết hôn rồi, đương nhiên không đến mức ghen tỵ với Diệp Tiểu Muội, thật ra anh kinh ngạc nhiều hơn.

Trước đó bà nội đã tỏ ý rất thích Diệp Tiểu Muội, bình thường trong thư lộ ra ý “cô gái vừa đẹp còn chăm chỉ hiếu học như vậy, ở bên anh thật sự là đáng tiếc”, đó là bởi vì bà chưa từng thấy Diệp Tiểu Muội, còn chưa hiểu về cô. Nhưng Tống Thanh Huy lại quá rõ bản tính của Diệp Tiểu Muội, xinh đẹp thì không sai, cũng có chút thông minh, chăm chỉ hiếu học thì chưa chắc, những biểu hiện của cô nhóc kia ở trên xe lửa đã bại lộ bản tính văn dốt vũ dát của cô rồi. Tống Thanh Huy thật sự có chút lo lắng sau khi bà nội nhìn thấu bản chất của Diệp Tiểu Muội ít nhiều sẽ cảm thấy không thích cô.

Lần này anh có thể thuận lợi thuyết phục cha mẹ, dẫn Diệp Tiểu Muội trở về gặp bề trên, sự ủng hộ mạnh mẽ của bà nội mới là then chốt. Tống Thanh Huy hiểu tính cách cha mẹ, có thể cha sẽ không quá để ý, nếu đã đồng ý việc hôn nhân thì sẽ coi Tiểu Muội là người một nhà, chắc hẳn mẹ đã nén giận đồng ý việc này, rồi sẽ tìm cơ hội phát tiết ra ngoài.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 314: Chương 314



Bà nội sẵn lòng che chở Diệp Tiểu Muội, cộng thêm Diệp Tiểu Muội vừa nhìn đã biết không có tính cách chịu thua thiệt, Tống Thanh Huy không sợ mẹ làm khó dễ cô nhiều lắm, nhưng mà nếu như bà nội cũng không đứng về phía Diệp Tiểu Muội thì với bản lĩnh của mẹ, Diệp Tiểu Muội nhất định phải chịu chút thiệt thòi.

Đến lúc đó anh kẹp ở giữa chắc chắn sẽ rất khó xử, hai bên đều không phải là người dễ trêu chọc. Anh đứng ra giúp Diệp Tiểu Muội, đối với mẹ mà nói chỉ đổ thêm dầu vào lửa, mẹ ắt sẽ càng bực hơn; nếu như không giúp Diệp Tiểu Muội, chẳng biết cô nhóc kia sẽ lén lút tính sổ với anh thế nào, không làm tốt thì cô sẽ tức giận chạy về nhà không kết hôn với anh nữa.

Trước kia cũng bởi vì muốn đi xem mắt mà đòi chia tay với anh đấy, Tống Thanh Huy cảm thấy sau khi Diệp Tiểu Muội bị chọc tức ở nhà anh thì lập tức hủy hôn cũng là thao tác bình thường.

Cho nên đoạn đường này anh đã suy nghĩ rất nhiều, buồn bực đến mức tóc đều rụng mất một nắm, để đề phòng ngừa lỡ như, có thể khiến cho Diệp Tiểu Muội nhớ đến điểm tốt của anh nhiều hơn lúc “tính sổ sau này” nên khi ở trên xe lửa đều nói gì nghe nấy, Diệp Tiểu Muội không muốn đọc sách thì theo ý cô. Không muốn ăn lương khô thì mua cơm nóng trên xe lửa cho cô, thích dính lấy anh ở trước mặt mọi người. Dù sao họ đã tuyên bố với bên ngoài là “vợ chồng son” rồi, cô thích là được.

Tống Thanh Huy tự nhận đã chuẩn bị chu đáo, duy chỉ không ngờ Diệp Tiểu Muội lại hợp mắt bà nội như thế, chưa nói được mấy câu, mới quen mà như đã thân rồi, thân thiết giống bà cháu thất lạc nhiều năm, làm anh chẳng khác nào đứa trẻ được nhặt về.

Tống Thanh Huy lại một lần nữa rơi vào xoắn xuýt đau trứng, không biết mình nên phiền muộn hay là nên vui mừng. Nhưng từ sau khi anh lập trường không kiên định, ở bên Diệp Tiểu Muội, sự xoắn xuýt này đã biến thành chuyện bình thường như cơm bữa, đau trứng cũng đau mãi đau mãi rồi thành thói quen. Dù sao bà và Diệp Tiểu Muội trò chuyện rất vui vẻ, cũng quên mất anh, vậy anh cũng không cần phải tỏ thái độ, thần thái như thường cùng khiêng hành lý với anh họ Tống, đi theo phía sau bà cụ và Diệp Tiểu Muội.

Anh tỉnh rụi như vậy, đương nhiên Tống Thanh Ngọc cũng không cảm giác được anh đang đau trứng, dù sao Tống Thanh Ngọc không biết thuộc tính vua hố của Diệp Tiểu Muội, anh ấy mới giao tiếp với Diệp Tiểu Muội tròn nửa giờ, chỉ cảm thấy cô gái này có tính cách thực sự khiến người ta yêu quý nên vui mừng cười nói với em họ: “Em dâu thật đúng là biết nói chuyện, em xem con bé dỗ bà trẻ vui vẻ biết bao? Nếu các em có thể ở nhà thêm một khoảng thời gian thì anh thấy bà trẻ có thể trẻ ra vài tuổi đấy.”

Lúc Tống Thanh Ngọc đi đón em họ đã đoán chắc là bà trẻ nóng lòng muốn thấy cháu trai cháu dâu, cộng thêm có lẽ bên thím hai có phần tự giữ thân phận, không sốt ruột lắm, cũng không muốn tranh với bà nội nhỏ, để cho anh ấy đón người đến chỗ ông bà nội ở hai ngày trước.

Ở với ông bà nội xong, chắc chắn Thanh Huy còn phải dẫn đối tượng trở về chỗ cha mẹ, mấy năm không về nhà, lại là lần đầu tiên dẫn đối tượng trở về, không ở cùng cha mẹ là không được.

Nhưng bây giờ anh ấy nhìn bà trẻ vô cùng thân thiết đối với cháu dâu tương lai, suy đoán khẳng định bà trẻ không nỡ để bọn họ đi.

Với tính cách của bà nội, bà sẽ không cố ép Thanh Huy và Tiểu Muội ở lại. Tuy là bà cố ép thì chú hai thím hai cũng chỉ có thể thuận theo nhưng bà không phải người không nói lý. Cùng lắm bà chỉ kiếm cớ từ trong thái độ của thím hai, ví dụ như thím hai “nếu đã lãnh đạm, không tình nguyện thì thà rằng để bọn nhỏ ở với bà”. Còn thím hai lại có tính cách trầm tĩnh, thím ấy thích ai cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, đối phương phải nịnh thím thì thím mới vui. Bà nội mà nói như vậy, bất kể trong lòng thím hai nghĩ như thế nào, chắc chắn sẽ hất cằm lên ngay tại đó để bà trẻ đạt được mong muốn.

Như thế cũng tốt, anh ấy cũng biết thím hai nhất định sẽ không thoả mãn với xuất thân của con dâu, Thanh Huy và Tiểu Muội ở lại nhà bà nội, chẳng những bà cụ vui vẻ mà Thanh Huy và Tiểu Muội cũng có thể tự tại hơn.

Nhưng cứ như vậy, thím hai sẽ phiền muộn hơn một chút.

DTV

Tống Thanh Huy nghe thấy Tống Thanh Ngọc nói bóng gió, đương nhiên anh cũng bằng lòng. Trước kia chỉ cầu mong bà nội đừng nhìn thấu bản tính của Diệp Tiểu Muội quá sớm, chí ít có thể bảo vệ cho cô, không ngờ Diệp Tiểu Muội diễn quá tốt, mới vừa đối mặt đã làm bà nội hận không thể thương yêu cô như cháu gái ruột, với tính cách của bà nội thì chắc sẽ muốn giữ họ ở bên cạnh ăn tết rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 315: Chương 315



Tuy là nghĩ như vậy không hiếu thuận với cha mẹ, nhưng anh cùng Diệp Tiểu Muội còn chưa kết hôn, không thể nói là vô tư lự. Nếu thật sự để cho mẹ và Diệp Tiểu Muội ở dưới một cái mái hiên sớm chiều ở chung hơn một tháng thì nhất định sẽ sinh ra rất nhiều thị phi. Diệp Tiểu Muội yếu ớt tùy hứng đã quen, nếu như làm ầm lên đòi về nhà chia tay với anh thì anh đúng là không có cách nào đối với cô.

Người được thiên vị đều không lo ngại gì, Tống Thanh Huy biết dù thế nào mẹ cũng sẽ không làm khó anh, nhưng Diệp Tiểu Muội thì lúc nào cũng có thể nói tạm biệt với anh, anh cũng chỉ có thể tóm chặt người khó dây dưa hơn. Hơn nữa không trở về nhà ở không phải là không nhận cha mẹ, chỉ cần mẹ và Tiểu Muội ở chung tương đối hòa hợp thì anh cũng có thể dẫn Tiểu Muội về nhà ăn cơm với cha mẹ mỗi ngày, buổi tối lại về chỗ bà ở, cũng coi như tất cả đều vui vẻ.

Nghĩ như vậy, Tống Thanh Huy bèn cười nói: “Kỳ nghỉ thăm người thân lần này tương đối dài, đội trưởng bảo bọn em trở về đội trước tết Nguyên Tiêu là được.”

Tai bà nội Tống rất thính, quay đầu lại hỏi: “Trở về trước tết Nguyên Tiêu, thế không phải là được ở nhà chúng ta hơn một tháng ư?”

“Đúng ạ.”

Đạt được câu trả lời hài lòng, tất nhiên bà nội Tống cười không khép được miệng, vỗ mu bàn tay của Diệp Tiểu Muội trêu ghẹo nói: “Thời gian này đủ dài rồi, ngày khác cả nhà chúng ta đến Thiên An Môn chụp ảnh gia đình, ngoại hình Tiểu Muội xinh xắn như thế, chụp thêm mấy bức cho cháu để mang về nhà cho người thân xem.”

“Đúng rồi, nghe nói bây giờ kết hôn còn thịnh hành ảnh chụp kết hôn gì đó? Chúng ta không thể tụt lại phía sau, cũng đi chụp mấy bức treo trên tường, để tất cả mọi người được ngắm ảnh kết hôn hợp mốt!”

Ở quê nhà bị mấy bà hàng xóm trêu ghẹo kết hôn gì gì đó, Diệp Tiểu Muội còn có thể đỏ mặt hợp với hoàn cảnh cho họ xem, nhưng bà nội Tống nói đến chuyện chụp hình đã hoàn toàn nói trúng mong muốn của cô, khiến cô căn bản không nhớ nổi phải ngượng ngùng gì gì đó, hưng phấn gật đầu: “Lúc cháu tới, cha mẹ cháu cũng nói muốn thấy Thiên An Môn, muốn cháu chụp mấy bức ảnh về. Cháu còn may quần áo mới đấy, dùng vải bà cho làm váy, có thể mặc váy đi chụp ảnh.”

Khi nói chuyện, trong đôi mắt to long lanh nước đã lóe ra vẻ nóng lòng, Diệp Tiểu Muội cứ tỏ vẻ đáng yêu với bà nội Tống, quên sạch bọn họ còn chưa biết nhau quá mười phút.

Bà nội Tống rất thích tính cách phóng khoáng cởi mở của cô, lúc đầu chỉ là trêu ghẹo, bây giờ cũng bị sự chờ mong của Diệp Tiểu Muội làm cho hứng thú, cười híp mắt gật đầu: “Ảnh kết hôn không chỉ cần mặc váy mà còn phải trang điểm nữa đấy! Không phải chúng ta đã có kem ngọc trai và bút kẻ mày ư? Đến lúc đó đến cửa hàng bách hóa mua hộp phấn, lại mua hai thỏi son môi đẹp, làm cô dâu đẹp nhất mốt nhất!”

Diệp Tiểu Muội gật đầu với vẻ mặt hưng phấn: “Đều nghe bà nội hết ạ!”

Nói đến chuyện làm cô dâu, Diệp Tiểu Muội vẫn không hề cảm thấy thẹn thùng chút nào, nhưng Tống Thanh Huy phía sau nghe được lại nóng tai, yên lặng gục đầu xuống làm bộ mình không tồn tại. May mà lúc bà nội Tống và Diệp Tiểu Muội nói chuyện, họ đã vào nhà, nhìn thấy ông cụ ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, mấy người hết sức tự giác tiến lên chào hỏi, ngay cả Diệp Tiểu Muội vẫn luôn được bà nội Tống kéo cũng vô thức đứng ngay ngắn.

Tống Thanh Huy luôn phỉ nhổ Diệp Tiểu Muội coi trời bằng vung, thật ra không phải cô thật sự không sợ trời không sợ đất. Đời trước cô ngang ngược ngông cuồng, làm xằng làm bậy với một đám bạn xấu, nhưng xưa nay chưa từng gây ra chuyện gì là bởi vì bọn họ có mắt, biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, nói trắng ra là chỉ bắt nạt kẻ yếu thoạt nhìn không có chút uy phong nào, nhưng đây cũng là ký năng thiết yếu khi làm một đứa con nhà giàu ăn no chờ chết.

Diệp Tiểu Muội vừa nhìn ông nội Tống đã biết ông cụ này không tầm thường, hai đời cộng lại cô cũng chưa từng thấy người có khí thế hơn so với ông nội Tống, từng chiến đấu trên chiến trường đúng là khác biệt.

Đứng ở trước mặt ông cụ có khí thế như thế, Diệp Tiểu Muội vô thức muốn hóp bụng ưỡn ngực, đứng với tư thế quân đội, đương nhiên còn không quên chào theo anh Tống: “Cháu chào ông.”

Đôi mắt sắc bén của ông nội đảo qua, suýt chút nữa bị phản ứng của cô bé chọc cười.

DTV

Tuy là ông không kích động ra ngoài đón giống vợ mình nhưng cũng luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy giọng vợ mình càng ngày càng vui mừng, thật ra ông cụ đã có chút thiện cảm đối với Diệp Tiểu Muội rồi, bạn đời của ông nhìn người rất chuẩn, thấy cô gái này mà có thể vui mừng đến như vậy thì nhất định là một cô gái tốt.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 316: Chương 316



Cho dù là bây giờ chính mắt thấy Diệp Tiểu Muội, quan sát cô một vòng, ông cụ cũng không thay đổi đánh giá lúc trước, ngược lại càng thêm yêu thích đứa nhóc kia. Ở trước mặt ông thoạt nhìn dường như có chút khẩn trương nhưng không hề luống cuống, còn có thể gọi một cách tự nhiên phóng khoáng, cộng thêm ánh mắt trong suốt, ngũ quan đoan chính, phản ứng còn thú vị như vậy, ông cụ không khỏi yêu quý thêm vài phần, dứt khoát thu bớt khí thế, trêu ghẹo một cách bình dị gần gũi: “Được rồi, thả lỏng một chút đi, ông có ăn thịt người đâu.”

Diệp Tiểu Muội thành thực nói: “Cháu thấy ông nội là lập tức cảm thấy hình như đã đến quân doanh vậy.”

Bất tri bất giác đứng tư thế quân đội.

Cho tới bây giờ không ai nói đùa ông như thế, ông cụ không khỏi tức cười nói: “Cháu chưa từng tới quân doanh, làm sao biết quân doanh như thế nào?”

“Cho nên cháu mới nói hình như.”

Thì ra vẫn là dựa vào tưởng tượng. Ông cụ và bà cụ sắp bị Diệp Tiểu Muội đùa cười vỡ bụng, trong phòng truyền ra tiếng cười vui vẻ.

Diệp Tiểu Muội nhìn dáng vẻ vui mừng của họ, nội tâm có chút tiu nghỉu, thật ra cô không hề nói đùa mà đều là lời trong lòng. Đời này chưa từng tới quân doanh nhưng đời trước cô đã từng tới, còn ở quân doanh nửa tháng. Bởi vì năm nhất đại học ấy không tìm đường c.h.ế.t thì không phải c.h.ế.t gặp phải trường học cải cách tập quân sự, lần ấy toàn bộ tân sinh viên bọn họ bị kéo đến quân doanh huấn luyện dài đến nửa tháng, nghe nói là hiệu trưởng quan mới nhậm chức ba đám lửa*, tập quân sự không đạt tiêu chuẩn sẽ không cho tốt nghiệp, tìm ai thương lượng cửa sau xin nghỉ cũng không dễ.

*Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục, giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy.

*Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục, giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy.

Là một cô gái xinh đẹp giàu có đời thứ hai ăn no chờ chết, Diệp Tiểu Muội làm sao ở được chỗ đó, nửa tháng nước sôi lửa bỏng, sống không bằng c.h.ế.t đó để lại ám ảnh tâm lý cho cô, bây giờ nhìn thấy ông nội Tống khí thế còn đáng sợ hơn cả giáo quan mặt đen liền cảm thấy cẳng chân không khỏi muốn run lên đây này.

Đáng tiếc hiện trường không có một ai có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Tiểu Muội, mọi người còn tưởng cô là người hài hước nữa chứ.

Lúc Tống Thanh Huy cười cùng ông bà nội cũng không quên nhìn Diệp Tiểu Muội, dọc theo đường đi anh lo lắng nhiều như vậy, không ngờ Diệp Tiểu Muội và bà mới quen mà như đã thân, lại còn dám đùa ông nội.

DTV

Nghĩ cũng phải, ông cụ chiến đấu nửa cuộc đời, bây giờ già rồi, sao có thể không thích con cháu gần gũi với mình? Bây giờ có một Diệp Tiểu Muội không sợ trời không sợ đất tới, ông cụ có thể không yêu thích được ư?

Nói thật, anh cũng không nhịn được bội phục Diệp Tiểu Muội, đây đã là thứ mà vận may không thể giải thích được rồi.

Bầu không khí tốt đẹp, bà nội Tống tươi cười sắp xếp mọi người lên bàn, lại quay đầu dặn dò Tống Thanh Huy: “Tiểu Huy, hành lý cứ để ở phòng khách trước đi, chúng ta ăn nhân lúc nóng, ăn xong lại thu xếp cũng không muộn.”

Nghe thấy bà nội nói thế, lúc này Tống Thanh Huy mới nhớ ra, sự chú ý đều bị Diệp Tiểu Muội đoạt đi hết rồi, anh còn không có cơ hội giới thiệu hành lý mang tới, lúc này mới giải thích: “Bà nội, những thứ trong túi này chủ yếu là quà mà chú thím Diệp chuẩn bị cho nhà chúng ta, họ nhiệt tình lắm, không để lại một món ăn thôn quê kiếm được từ trên núi nào, bảo cháu mang về hết cả, từ chối cũng không được.”

Bà nội Tống không khỏi kinh ngạc hỏi: “Sao còn có món ăn thôn quê?”

Thế là Tống Thanh Huy bèn phổ cập hoạt động chủ yếu trong đội vào thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa cho mọi người, cuối cùng tổng kết: “Nhà chú Diệp nhiều người, anh cả anh hai cũng là người giỏi lao động, đi săn có thể được chia chừng năm cân món ăn thôn quê, lần này mang cho chúng ta ít nhất ba cân, nếu không phải là thịt khô chưa hun xong, đặt ở trong túi dễ hỏng thì thím Diệp còn muốn xếp cho bọn cháu mấy cân thịt khô nữa.”

Bà nội Tống nghe xong không khỏi lắc đầu cười nói: “Như vậy sao được chứ, thông gia không phải chuẩn bị đồ tết à?”

Nói thì nói như vậy, nụ cười trên mặt bà nội lại càng xán lạn hơn, ngay cả ông nội Tống cũng không khỏi gật đầu.

Nhà giàu như bọn họ đương nhiên sẽ không nhớ những vật này của nhà nông dân, mà là xem trọng tấm lòng của thông gia. Biết chênh lệch giữa hai nhà, thông gia lại không nịnh bợ quá đáng, cũng không keo kiệt đến mức vắt chày ra nước, coi bọn họ là thân thích mà qua lại một cách phù hợp, sự đúng mực này coi như hiếm có, cha mẹ có thể dạy dỗ Tiểu Muội như vậy ắt cũng không tệ được.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 317: Chương 317



Nghĩ tới đây, bà nội Tống không khỏi lại nhìn Diệp Tiểu Muội. Lúc Tống Thanh Huy cố gắng nói tốt giúp người nhà cô, Diệp Tiểu Muội lại cúi đầu ăn cơm như không liên quan đến mình, ít nhiều có chút vô tâm. Nhưng ấn tượng của bà nội Tống đối với Diệp Tiểu Muội vô cùng tốt, ngược lại cảm thấy cô như vậy càng thêm chân thực không làm bộ, cũng làm tâm lòng của người nhà họ Diệp càng thêm chân thành.

Nhìn cô ăn ngon như thế, bà cụ không nhịn được gắp một cái đùi gà vào trong bát của cô, dặn dò với vẻ mặt hòa ái: “Ăn nhiều một chút.” Người già chỉ thích trẻ con ăn giỏi.

Diệp Tiểu Muội không chút khách sáo cầm bát đón lấy đùi gà, cười ngọt ngào với bà nội Tống, tiếp tục vùi đầu ăn. Bà nội Tống có chút thỏa mãn gật đầu, mới tiếp tục trò chuyện với Tống Thanh Huy: “Cha mẹ vợ của cháu đúng là hao tâm rồi, đợi lát nữa cơm nước xong còn phải lựa món ăn thôn quê này ra ăn trước đúng không?”

Tống Thanh Huy cười nói: “Thím Diệp đã dặn dò rồi ạ, sau khi về nhà phải mau chóng lấy đồ ra để cùng nhau, đợi lát nữa cháu tìm là được.”

Tuy là Tống Thanh Huy rất có trách nhiệm nhưng sau khi cơm nước xong, mọi người vẫn tụ tập ở phòng khách chia hành lý với anh, gia đình họ là như vậy, gà vịt thịt cá cũng không tính là quá hiếm. Dù cho lượng cung ứng không lớn nhưng mỗi tháng cũng đều có, món ăn thôn quê thật sự không dễ làm, một năm đều khó ăn được hai lần, ngay cả Tống Thanh Ngọc cũng rất tò mò theo tới, nhìn Tống Thanh Huy móc đồ ra từ trong túi, có gà rừng, thỏ rừng, hươu bào rừng, thậm chí còn có một con rắn hong gió.

DTV

Tống Thanh Ngọc không nhịn được vỗ vai em họ trêu ghẹo: “Thanh Huy, xem ra cha vợ em cũng là nhà giàu có. Anh từng nghe các chiến hữu nói, có vài gia đình nếu ở nông thôn mà nhiều đồ như vậy đã đủ để cưới vợ rồi.”

Lời nói này rất uyển chuyển, Tống Thanh Huy cũng nghe hiểu, anh họ đang trêu ghẹo nhà họ Diệp chuẩn bị nhiều đồ như vậy đã có thể để anh trực tiếp ở rể rồi. Trên mặt nhất thời viết đầy chữ sầu.

Góp vui xong rồi, em họ cũng trêu rồi, Tống Thanh Ngọc có chút thỏa mãn đứng dậy chào từ biệt. Bà nội Tống đặt món ăn thôn quê ở phòng bếp, xoay người tới hỏi: “Đã trễ thế này, Tiểu Ngọc còn đi đâu? Ở chỗ bà đi, phòng của cháu vẫn luôn ở đằng kia.”

Bà nội Tống không hề nói lời khách sáo, nhà bọn họ là nhà lầu hai tầng, rất nhiều gian phòng. Khi còn bé Tống Thanh Ngọc thường ở nhà, dù cho đầu quân rồi, bởi vì anh ấy đang ở bộ đội của Bắc Kinh nên còn siêng tới nhà hơn so với những đứa cháu khác cho nên phòng của anh ấy vẫn luôn được giữ lại.

“Bà nội, hôm nay thật sự không được, lúc cháu viết báo cáo đã nói ngày hôm nay nhất định phải lái xe trở về, bây giờ đã coi là muộn rồi.”

Nghe anh ấy nói như vậy, bà nội Tống chỉ có thể tiếc nuối gật đầu: “Thế bà tiễn cháu ra ngoài.”

Tống Thanh Ngọc vẫn muốn từ chối, bà nội Tống nghiêm túc nói: “Bà muốn xem cháu lái xe, đã trễ thế này, bên ngoài lại tối, cháu không được phóng nhanh đâu đấy!”

Trước khi đưa Tống Thanh Ngọc đi, bà nội Tống vẫn không quên quay đầu lại dặn dò Tống Thanh Huy: “Tiểu Huy, hành lý thu dọn xong rồi thì cháu dẫn Tiểu Muội lên lầu nghỉ ngơi trước, cháu vẫn ở gian phòng trước kia, Tiểu Muội ở bên cạnh cháu, bà đã phơi chăn xong cả rồi, nếu các cháu mệt thì đi ngủ đi.”

Tống Thanh Huy lên tiếng dạ vâng rồi xách hành lý, dẫn Diệp Tiểu Muội lên lầu.

Nhà lầu đã lâu không ở mà sàn nhà vẫn sạch sẽ như vậy, Diệp Tiểu Muội rất vui vẻ, leo thang lầu mà không nhịn được ngâm nga bài hát.

Nhưng điều khiến cô vui mừng chính là trong phòng còn có phòng tắm!

Phát hiện chuyện này, Diệp Tiểu Muội không thèm xem thử giường cô sắp ngủ có mềm hay không, thoải mái hay không mà vọt vào phòng tắm trước tiên. Xuyên qua đã hơn một năm, rốt cục cũng có thể hưởng thụ phòng tắm riêng và nhà vệ sinh sạch sẽ, Diệp Tiểu Muội cảm thấy muốn mừng đến ch** n**c mắt.

Tống Thanh Huy để đồ xuống, theo sau nói: “Em xem bà nội quý em biết bao, căn phòng tốt nhất trên lầu đã để lại cho em rồi.”

Diệp Tiểu Muội căn bản không chú ý tới lời của anh, chỉ vào hệ thống vòi sen trong phòng tắm, vẻ mặt kích động quay đầu lại hỏi anh Tống: “Cái này có thể tắm không?”

Tống Thanh Huy bị câu hỏi rõ ràng của cô làm cho sửng sốt, rất nhanh mới nhớ ra, có lẽ đây là lần đầu tiên Tiểu Muội thấy vật này, cô có thể đoán được cái này là để tắm cũng đã rất thông minh rồi, cho nên không cảm thấy vấn đề của cô lạ, kiên trì giới thiệu: “Đúng vậy, cái này là dùng để tắm...”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 318: Chương 318



Còn chưa giới thiệu xong, Diệp Tiểu Muội đã ngửa đầu hỏi với ánh mắt sáng ngời: “Có thể có nước nóng không?”

Chẳng những đoán được dùng để tắm, còn có thể nghĩ đến bên trong sẽ có nước nóng, Tống Thanh Huy càng kinh ngạc hơn đối với sự “thông minh” của Diệp Tiểu Muội, nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, dứt khoát vừa gật đầu vừa biểu diễn ở trước mặt cô: “Mở mấy cái công tắc này trước sau đó mở vòi hoa sen, chờ một lát sẽ có nước nóng chảy ra.”

Đương nhiên diện tích trong phòng phòng tắm sẽ không quá lớn, hai người trưởng thành chen ở bên trong, Diệp Tiểu Muội lại nóng lòng muốn thử muốn đích thân ra tay, Tống Thanh Huy đành phải tay bắt tay dạy cô thao tác một lần, không để ý mà ôm Diệp Tiểu Muội vào trong lòng.

Nhưng Diệp Tiểu Muội nhìn chằm chằm vòi nước với vẻ mặt chăm chú, căn bản không chú ý tới tư thế của bọn họ, Tống Thanh Huy cũng chỉ đành khiến mình trở nên phóng khoáng, hơn nữa chịu ảnh hưởng từ trạng thái của Diệp Tiểu Muội, ánh mắt anh nhìn vòi nước cũng bất giác trở nên mong đợi.

Hai người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nước chảy nhỏ giọt, dường như đang chứng kiến thời khắc kỳ tích, nửa phút sau, Diệp Tiểu Muội bắt đầu sờ, phát hiện nước ấm thực sự rơi xuống, ngạc nhiên gần như muốn nhảy lên, xoay người trực tiếp nhảy vào trong lòng Tống Thanh Huy, hai tay ôm lấy cổ của anh kích động nói: “Anh Tống, thật sự có nước nóng, thần kỳ quá!”

Diệp Tiểu Muội không phải không có kiến thức, chủ yếu là cô không ngờ ở niên đại này còn có “công nghệ cao”, nhà bọn họ ngay cả đèn điện cũng không có, tắm vòi sen nước nóng hai tư trên hai tư quả thực tựa như công nghệ cao mà thế kỷ sau mới có thể xuất hiện.

Nhưng nghĩ lại, lúc này ngay cả hệ thống sưởi ấm mà nhà bà nội Tống cũng đã có, có vòi sen tắm nước nóng dường như cũng không phải quá phi khoa học?

Là người xuyên không, chỗ tốt nhất của Diệp Tiểu Muội chính là năng lực tiếp nhận nhanh, biết hưởng thụ, một khi tiếp nhận sự thực nhà bà nội Tống có nước nóng để tắm rồi thì cô liền nóng lòng yêu cầu: “Anh Tống, em muốn tắm ngay bây giờ!”

Tống Thanh Huy không theo kịp phản ứng của cô, buồn cười nói: “Không phải vừa rồi em vẫn còn đang khó có thể tin ư?”

“Nhưng hiện tại em đã tiếp nhận rồi, ngồi xe lửa mấy ngày sắp thối c.h.ế.t rồi, người ta muốn tắm tắm.” Âm cuối của Diệp Tiểu Muội đang trầm bổng, đương nhiên người cũng nhúc nhích không an phận trong lòng anh Tống.

Họ vốn đang ôm nhau, Diệp Tiểu Muội lại nhúc nhích không an phận như thế nên càng thêm thân mật. Tống Thanh Huy đỏ mặt đỡ lấy cô, không cho cô tiếp tục cọ nữa, vừa bất đắc dĩ nói: “Được, vậy bây giờ em đi tìm quần áo tắm, đừng tắm lâu quá, dễ cảm lạnh đấy.”

Sau khi bà nội Tống tiễn Tống Thanh Ngọc đi thì lên lầu tìm cháu trai và cháu dâu ngoan, đi tới phòng sát vách trước, không thấy Tống Thanh Huy, bà cụ mang theo nụ cười hóng hớt đi tới gian phòng của Diệp Tiểu Muội, quả nhiên thấy anh đang ở chỗ vợ không nỡ đi, bà cụ đi vào với khuôn mặt tươi cười: “Tiểu Huy, Tiểu Muội đâu?”

Tống Thanh Huy bĩu môi về hướng phòng tắm: “Cô ấy đi tắm rồi ạ.”

Vừa nói vừa tiến lên đỡ bà nội đến bên giường ngồi xuống, nhưng không ngờ lại bị bà giữ tay lại: “Tiểu Muội đang tắm, cháu không muốn về phòng tắm rửa à?”

“Cháu sợ cô ấy lần đầu tiên dùng vòi sen sẽ tắm ở bên trong quá lâu, ở chỗ này trông chừng sẽ tốt hơn, hơn nữa đợi lát nữa còn có chút chuyện phải dặn dò cô ấy.” Tống Thanh Huy đã quen quan tâm đến Diệp Tiểu Muội, ngay cả mình cũng đã thành thói quen, giọng điệu còn có chút thản nhiên. Bà nội Tống lại nghe được sự mập mờ từ bên trong, buồn cười trêu.

“Tiểu Huy à, hay là bà sắp xếp cho các cháu một căn phòng? Dù sao các cháu cũng sắp kết hôn rồi.”

Lúc này Tống Thanh Huy mới bất giác phát hiện, anh trông chừng ở phòng Diệp Tiểu Muội đợi cô tắm là hơi quá, trong chốc lát mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hài hước của bà nội: “Bà ơi, đùa thế này không tốt đâu...”

Khi Tống Thanh Huy bị bà nội trêu mặt đỏ tới mang tai, không biết nên thoát thân thế nào thì Diệp Tiểu Muội đã đi ra kịp thời cứu anh.

DTV

Cô từ trong phòng tắm đi ra, vì trong phòng ấm áp nên không mặc áo khoác, khoác một bộ áo thu quần thu mỏng manh đã đi ra.

Đương nhiên quần áo thu trên người Diệp Tiểu Muội cũng đều mới tinh. Trước khi lên đường, chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp đã xung phong nhận việc làm vài bộ quần áo mới cho Diệp Tiểu Muội, toàn dùng vải Tống Thanh Huy đưa mua rồi gửi đến từ thủ đô, tất nhiên đều là vật liệu tốt, trong thành phố nhỏ của họ dù có muốn mua cũng không được. Vương Thúy Phân rất để tâm, dù cho bà ấy không có thời gian tự mình máy quần áo cho con gái út thì cũng phải kiểm tra thành quả làm việc của hai cô con dâu.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 319: Chương 319



Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp có rất nhiều khuyết điểm, lòng dạ hẹp hòi thường xuyên khiến Vương Thúy Phân cảm thấy đau đầu, nhưng mà bọn họ cũng có ưu thế mà Diệp Tiểu Muội không sánh bằng, đó chính là giỏi giang đáng tin cậy, làm ruộng cũng tốt, làm việc nhà cũng tốt, bao gồm cả việc cắt vải may quần áo, chỉ cần bọn họ sẵn lòng thì đều có thể hoàn thành thật đẹp đẽ. Đương nhiên làm quần áo cho Diệp Tiểu Muội cũng giống vậy, Vương Thúy Phân nhìn từng món quần áo kiểu dáng thịnh hành sắp thành hình, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tỏ vẻ mặt ôn hòa trước nay chưa từng có đối với Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú.

Vừa hay hai cô con dâu cả ngày vén tay áo lên vùi đầu làm việc, không có thời gian bắt bẻ nữa, đoạn thời gian đó nhà họ Diệp hài hòa hơn nhiều, mọi người vui vẻ hòa thuận, ngay cả Sở Hàm thường xuyên tới nhà cũng cảm thấy nhà đội trưởng Diệp sắp biến thành an cư lạc nghiệp như sách giáo khoa rồi.

Nhưng đám người Vương Thúy Phân không vui được, Sở Hàm ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê nhìn được xa, một hôm thừa dịp thím Diệp có thời gian bèn nói bóng nói gió vài câu. Vương Thúy Phân vốn đã không khéo nhất thời hiểu ra, chỉ chú ý thể diện bên ngoài thì không được, Tiểu Muội phải ở nhà thông gia hơn một tháng, từ trong ra ngoài đương nhiên đều phải chỉnh đốn sạch sẽ chỉnh tề, nếu không bên ngoài ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, bên trong quần áo rách rách rưới rưới có mảnh vá thì bảo thông gia sẽ nhìn Tiểu Muội thế nào?

DTV

Vương Thúy Phân rất chịu chi tiền cho con gái út mình yêu thương nhất, cũng muốn có thể diện ở trước mặt thông gia có tiền, nhưng chênh lệch quá lớn, căn bản không có ý nghĩa so bì. Giống như người già nhà họ Tống thích Tiểu Muội, hai đứa trẻ còn chưa quyết định đã hí ha hí hửng gửi đồ cho Tiểu Muội, nhẹ nhàng nói lấy mấy khối vải may quần áo cho Tiểu Muội mặc, đều là vải sợi tổng hợp cực kỳ đắt đỏ.

Bà ấy muốn học người ta, chẳng lẽ cũng đi cắt mấy miếng vải sợi tổng hợp làm áo trong cho Tiểu Muội? Không nói đến chuyện vải sợi tổng hợp không thích hợp làm áo trong, cho dù nhà bọn họ mua được thì sau đó cũng phải để cả nhà ăn trấu mấy tháng mới có thể góp tiền lại được, thế không phải là tự dựng hành hạ mình ư!

Vương Thúy Phân thiết thực trực tiếp bỏ sự tự tôn không cần thiết này, bà ấy hiểu rất rõ, điều kiện nhà mình bày ra đó, có thể cho Tiểu Muội ăn mặc sạch sẽ từ trong ra ngoài đã là có thể diện rồi. Cho nên còn không cần đi vào trong thành phố mà trực tiếp mua hai tấm vải bông trừ màu sắc và hoa văn ra thì đều giống nhau từ hợp tác xã mua bán trên trấn trở về, chỉ tính toán làm hai bộ áo trong có thể tắm giặt cho con gái là được.

May mà Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đều nhớ em gái của chồng ngày sau ăn ngon uống đã ở Bắc Kinh, sau khi đứng vững gót chân sẽ đưa các cháu trai vào trong thành phố, thấy mẹ chồng không nhiều quần áo mới cho em chồng, ngay cả áo trong cũng làm cái mới cho cô, trong lòng bọn họ có phần bất ngờ nhưng không phát tác ra, ẩn nhẫn rồi vẫn chủ động nhận lấy nhiệm vụ làm áo trong.

Sau đó Diệp Tiểu Muội ăn may, chẳng những có quần áo mới để mặc mà ngay cả cái áo thu rách tả tơi trên người cũng có thể bỏ đi. Mặc dù kiểu dáng của cái áo thu mới cũng không có gì đặc biệt, hoa văn còn là kiểu dáng dành riêng cho bác gái đời trước nhưng đối với cô của hiện tại mà nói, có thể mặc đồ mới, không vá chằng vá đụp cũng không cần lo lắng áo thu quần thu sứt chỉ thì còn đòi hỏi gì nữa?

Diệp Tiểu Muội vẫn vui sướng giống như con chuột.

Nhưng Vương Thúy Phân sợ cô không quý trọng quần áo mới, cho nên tháng trước sau khi tất cả quần áo mới được hoàn thành, ngay cả sờ cũng không cho cô sờ, cực kỳ keo kiệt giấu quần áo mới giấu ở trong phòng bà ấy và đội trưởng Diệp, đến một ngày trước khi lên đường mới không thể không lấy ra cho cô bỏ vào trong túi hành lý.

Diệp Tiểu Muội bị mẹ già quản lâu như vậy, đi ra có thể mở mày mở mặt, dù sao cũng không còn ai có thể quản cô được nữa, trước khi tắm đã vội vã lục quần áo thu ra.

Quần áo mới ở trong tay, cho dù là mặc hàng của bác gái thì Diệp Tiểu Muội cũng cảm giác mình là cô gái đẹp nhất con đường này, từ phòng tắm đi ra, mấy bước ngắn ngủi mà dưới chân sinh gió, không biết còn tưởng rằng cô đang catwalk ở tuần lễ thời trang Paris.

Đáng tiếc làm màu sướng nhất thời, Diệp Tiểu Muội mới vừa ngọt ngào chào hỏi anh Tống và bà nội Tống đã bị anh Tống đi tới trách mắng rồi: “Không phải em nói với anh là đi tắm ư, ai cho em gội đầu vào buổi tối?”

Buổi tối gội đầu quả thực không tốt, cô nhóc còn trẻ không biết yêu quý thân thể, dù cho Tống Thanh Huy không phê bình Diệp Tiểu Muội, bà nội Tống cũng muốn giáo dục mấy câu. Nhưng lúc này bị cháu trai ruột đoạt trước, lúc đầu bà nội Tống muốn đứng dậy lại thuận thế ngồi xuống, có chút ung dung nhìn cảnh tượng trước mắt này.
 
Back
Top Bottom