Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 210: Chương 210



Diệp Tiểu Muội kể lại chuyện mình cắt tóc xong bị mẹ già dạy dỗ, bị đội viên đặt điều, đáng hận còn bị thanh niên trí thức lên mặt giễu cợt nói cho Sở Hàm nghe.

Đứng ở lập trường của Diệp Tiểu Muội, chuyện này làm cho cô tức giận rất mất thể diện còn rất ủy khuất, chẳng qua cô cũng không phải là người thích thêm dầu thêm mỡ, dù bây giờ lòng đầy căm phẫn, cũng có sao nói vậy. Thế nên Sở Hàm nghe xong đoạn ân oán này chỉ muốn co rút khóe miệng, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là con gái nhà đội trưởng Diệp thật sự là ngốc nghếch như vậy. Chắc không phải là đồng hương của cô ấy, vì mua quần áo mua đồ ăn, mà "làm cái chuyện người trong thiên hạ đều không cho là đúng" lén lút đi bán tóc, đó rõ ràng là chuyện chỉ có cô gái ngốc mới có thể làm được.

Sở Hàm tuyệt đối không tin "đồng hương" của cô ấy sẽ ngốc đến nước này.

Chẳng qua Diệp Tiểu Muội ngốc thì ngốc, nhưng nói chuyện với cô thì rất là vui vẻ, Sở Hàm và cô nói chuyện một chút, lại gọi Trương Lệ Dung đến làm quen với nhau. Ba người chủ yếu là Sở Hàm và Diệp Tiểu Muội nói chuyện khí thế ngất thời, làm cho đội trưởng Diệp đi ra từ công xã cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Mẹ của Tiểu Muội còn buồn chuyện con gái út cả ngày nhốt mình trong nhà không đi ra ngoài chơi, trong đội cũng không có được mấy bạn nữ có quan hệ tốt, nếu để cho đội trưởng Diệp nói, mấy cô gái cùng lứa với Tiểu Muội ở trong đội, bao gồm mấy nữ thanh niên trí thức có mặt ngoài khôn khéo kia, thật ra đều là tóc dài kiến thức ngắn. Tiểu Muội không thích chơi với bọn họ là chuyện đúng đắn, tránh cho học phải thói xấu lắm miệng.

DTV

Nhưng hai nữ thanh niên trí thức mới đến này, ở trong phòng làm việc của công xã đội trưởng Diệp đã quan sát rồi, nhìn cũng tương đối đứng đắn, nhất là Tiểu Sở đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Tiểu Muội nhà bọn họ, đối xử với người vật, nói chuyện đều làm cho đội trưởng Diệp có ấn tượng rất tốt. Nếu như đây là một nam thanh niên trí thức, vậy nhất định sẽ kế thừa Tiểu Tống, trở thành thanh niên trí thức thứ hai được đội trưởng Diệp xem trọng.

Còn nữ thanh niên trí thức còn lại, nhìn thì thông minh nhưng cũng chỉ có như vậy thôi, đánh giá của đội trưởng Diệp đối với Sở Hàm cũng chỉ dừng lại ở bước thông minh biết làm người thôi.

Chẳng qua Tiểu Muội có thể cảm thấy mới gặp mà như đã quen biết từ lâu với Tiểu Sở giống như ông ấy, đội trưởng Diệp vẫn cảm thấy thật vui vẻ, như vậy đầu tiên là để cho con gái út cô đơn có thể có bạn chơi, thứ hai cũng có thể xác nhận được phỏng đoán của mình với con gái út. Tiểu Muội nhà bọn họ thông minh, nhìn người cũng rất chính xác, biết người nào có thể qua lại người nào không thể qua lại.

Cha đội trưởng vui vẻ, đồng ý lời đi nhờ xe của Diệp Tiểu Muội, chẳng qua Diệp Tiểu Muội lên xe, đội trưởng Diệp phải chờ rồi đi về cùng với đồng chí Vương Thúy Phân, cho nên ông ấy giao cho Diệp Tiểu Muội một nhiệm vụ vô cùng nặng nề. Diệp Tiểu Muội phụ trách sắp xếp Tiểu Sở Tiểu Trương đến ký túc xá thanh niên trí thức, còn phải giới thiệu bọn họ với đám thanh niên trí thức, nhất là đám nữ thanh niên trí thức, để cho bọn họ có thể ở chung hòa thuận.

Đây là nhiệm vụ không thể làm khó được Diệp Tiểu Muội không sợ trời không sợ đất, cô ngồi trên máy cày, làm tư thế chào: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Lời này chọc cười cha đội trưởng vẫn luôn nghiêm túc, ông ấy vỗ đuôi máy cày nói: "Đi đi."

Máy cày nổ vang lên tiếng "đột đột đột", làm cho Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên ngồi máy cày cảm thấy mới mẻ không chịu được, cô giống như một cô gái nông thôn không có kiến thức nhìn xung quanh, đột nhiên nghe Sở Hàm gọi mình: "Tiểu Muội..."

Diệp Tiểu Muội theo bản năng quay đầu lại, mới kịp phản ứng lại, kháng nghị nói: "Không phải đã nói gọi em là Thư Hoa sao?"

Sở Hàm cười híp mắt nói: "Chị thấy đội trưởng Diệp và bác gái Diệp cũng gọi em là Tiểu Muội, cảm thấy gọi như vậy tương đối thân thiết, Tiểu Muội không thích sao?"

Trái lại không phải là Diệp Thư Hoa không thích, cái tên này cũng đã bị gọi nửa năm rồi, cô cũng đã quen, thêm một Sở Hàm gọi như vậy cũng không được xem là nhiều, cho nên cuối cùng cô khoát tay xem như trả lời.

Lúc này Sở Hàm mới cười hỏi: "Tiểu Muội, chị chỉ là có chút tò mò, nhìn bộ dạng hưng phấn này của em, thật sự là chưa từng ngồi máy cày à, chẳng lẽ ở trong đội chiếc máy cày này là mới mua?"

"Máy cày mua được hai năm rồi, nhưng đúng là lần đầu tiên em được ngồi máy cày, cha của em rất keo kiệt, máy cày là bảo bối lớn của ông ấy, bình thường chính ông ấy cũng không nỡ dùng, chớ nói chi đến chuyện để cho em lên ngồi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 211: Chương 211



Chú lái máy cày nghe vậy cười nói: "Tiểu Muội, không phải cha cháu cũng hẹp hòi, cái này là ông ấy muốn noi gương cho người ta, toàn bộ công xã cũng không có mấy cái máy cày, đều được coi thành bảo bối cả!"

Diệp Tiểu Muội đã ngồi lên xe, cũng không để ý đến chuyện cha đội trưởng hẹp hòi, cười híp mắt gật đầu nói: "Dù sao bán cháu đi cũng không mua nổi bảo bối máy cày này."

Sở Hàm rất biết nói chuyện trêu ghẹo nói: "Máy cày là bảo bối của đại đội, Tiểu Muội là bảo bối nhỏ trong nhà của em nha."

Sở Hàm cũng không nói chuyện không chút cố kỵ gì giống như Diệp Tiểu Muội, lúc nói chuyện cô ấy hạ thấp giọng xuống, chú lái máy cày cũng không nghe được cô ấy nói gì, trái lại cô gái Trương Lệ Dung đến từ Đông Bắc lại bị cô ấy làm cho nổi da gà, mà Diệp Tiểu Muội thì vui vẻ hớn hở gật đầu, ngầm thừa nhận.

DTV

Trương Lệ Dung: ...

Khó trách hai người này mới gặp nhau đã quen biết từ trước, cá mè một lứa.

Chị gái Sở Hàm dỗ dành Diệp Tiểu Muội như vậy, Diệp Tiểu Muội cũng vô cùng thật lòng muốn chăm sóc các cô, lúc sắp đến đại đội, cô suy nghĩ một chút, nhắc nhở: "Trong ký túc xá thanh niên trí thức có Lý Kế Hồng thích gây chuyện nhất, Thường Quyên Quyên là chị em tốt của Lý Kế Hồng, thường xuyên giúp người quen không nói lý. Nếu như hai người bị xa lánh, đi ngay đến cách vách tìm... đồng chí Thẩm Tư Mặc!"

Vốn dĩ Diệp Tiểu Muội muốn nói để cho bọn họ đến tìm anh Tống, dù sao cô biết anh Tống có sở trưởng làm tư tưởng giáo dục, chẳng qua lời này đến khóe miệng, chẳng biết tại sao cô lại nuốt xuống, lôi kéo Thẩm Tư Mặc ra.

Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, Thẩm Tư Mặc cũng không tệ, cô nói xong còn gật đầu: "Bình thường tiếp xúc với Thẩm Tư Mặc nhiều một chút, lúc Lý Kế Hồng bắt nạt hai người, tìm anh ấy là chính xác không sai."

Nhiều nam thanh niên trí thức như vậy, Diệp Tiểu Muội chỉ nói tên của Thẩm Tư Mặc, lại để cho hai người các cô đến tìm đồng chí Thẩm Tư Mặc giúp đỡ, còn bảo các cô lui tới nhiều một chút, Sở Hàm không khỏi nghĩ sai, ý vị sâu xa liếc nhìn Diệp Tiểu Muội, gật đầu nói: "Bọn chị đã nhớ, cảm ơn Tiểu Muội đã nhắc nhở."

*

Một trong những nguyên nhân mà Diệp Tiểu Muội nguyện ý đi xa vạn dặm lên trấn trên với mẹ chính là ôm cây đợi thỏ chờ anh Tống, nhưng cô lại gặp được một chị gái vừa xinh đẹp vừa hài hước, hai người từ cửa bưu điện nói chuyện vui vẻ đến lúc trở về trong thôn, mắt thấy sắp đến ký túc xá thanh niên trí thức, Diệp Tiểu Muội mới đột nhiên nhớ đến, cô chờ anh Tống mà?

Anh Tống thân ái không đến trấn trên, chứ đừng nhắc đến bưu điện lấy bao đồ.

Thật là sơ suất, Diệp Tiểu Muội có chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng lập tức cũng không quan tâm nữa nhảy xuống máy cày.

Quả thật hành lý của Sở Hàm và Trương Lệ Dung hơi nhiều, trong bao đồ còn có bình nước ấm nửa mới nửa cũ, thật sự giống như Sở Hàm nói, đoán chừng đều mang hết mấy món đồ có thể sử dụng được ở nhà đến đây. Sau khi Diệp Tiểu Muội nhảy xuống xe, rất tự giác đi lên giúp đỡ bọn họ chuyển hành lý xuống, chú lái máy cày cũng đến giúp đỡ, còn gân giọng hô vào bên trong: "Mấy cậu nhóc, ra giúp khuân đồ này."

Vừa nói xong, mấy nam thanh niên trí thức nghe được tiếng động thì tự giác đi ra giúp đỡ, Tống Thanh Huy cũng ở trong đó, tất nhiên Diệp Tiểu Muội chú ý đến anh Tống đầu tiên, cũng nở một nụ cười sáng lạn với anh Tống, nhưng anh Tống lại nhìn thẳng về phía trước đi qua trước mắt cô, không chào hỏi tiếng nào.

Trong lòng Diệp Tiểu Muội có bất mãn, lúc Tống Thanh Huy quay đầu còn thuận tay nhận lấy đồ từ trong tay cô, tỉnh bơ nói: "Để tôi cho."

Trên mặt vẫn là bộ dạng bình tĩnh nhẹ nhàng.

Đột nhiên Diệp Tiểu Muội phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nhất định là anh Tống bởi vì muốn tránh hiềm nghi mới có thể không chào hỏi với cô.

Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đã quen, dựa theo phong cách của cô, đưa người đến ký túc xá thanh niên trí thức xem như xong chuyện, có thể về nhà nghỉ ngơi. Chẳng qua dọc đường đi cô nói chuyện với Sở Hàm vô cùng vui vẻ, tuy Trương Lệ Dung không nói nhiều nhưng cũng là một chị gái cởi mở phóng khoáng, tóm lại thanh niên trí thức mới đến này làm cho cô vô cùng yêu thích, công thêm lợi dặn dò của cha đội trưởng, tất nhiên Diệp Tiểu Muội nảy sinh là một loại cảm giác trách nhiệm, cho nên đưa người ta vào ký túc xá nữ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 212: Chương 212



Tối ngày hôm qua người trong ký túc xá thanh niên trí thức nhận được thông báo của đội trưởng Diệp, nói có thanh niên trí thức mới đến, muốn ký túc xá nữ dọn ra hai cái giường ngủ.

Lời của đội trưởng Diệp không thể không nghe, sáng sớm các cô đã thu dọn xong, bây giờ có thể nói Sở Hàm và Trương Lệ Dung trực tiếp trải đệm lên, Diệp Tiểu Muội ở bên cạnh truyền đạt lại lời dặn dò của cha đội trưởng, chủ yếu là để cho đám thanh niên trí thức yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện quan trọng nữa là không lâu nữa sẽ đến vụ cày bừa mùa xuân, muốn họ tích cực chủ động giúp đỡ thanh niên trí thức mới sớm thích nghi với công việc, không bắt nạt người mới,...

Lúc truyền lại chỉ thị của cha đội trường, Diệp Tiểu Muội liếc mắt nhìn Lý Kế Hồng mấy lần, cô cảm thấy phần lớn thanh niên trí thức đều bớt lo, mặc dù bọn họ đối nhân xử thế kém hơn anh Tống, nhưng tuyệt đối không phải là người thích gây chuyện, người có khả năng ma cũ bắt nạt ma mới chính là Lý Kế Hồng.

Chẳng qua hôm nay cô đã lo lắng dư thừa, đừng nói Lý Kế Hồng bắt nạt người mới, hôm nay lúc nhìn cô cũng không có chút d*c vọng muốn cãi nhau, giống như một quả cà bị tuyết làm héo, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Muội có chút ngoài ý muốn.

Cẩn thận quan sát, hình như hôm nay người của ký túc xá thanh niên trí thức có chút mặt mày ủ dột, chẳng lẽ là bọn họ ăn trúng đồ hư đau bụng?

Chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, Diệp Tiểu Muội liếc mắt nhìn mọi người mấy lần, sau đó không quan tâm nữa, tự giác hoàn thành nhiệm vụ xong, nói lời chào tạm biệt với Sở Hàm và Trương Lệ Dung.

Đi ra khỏi ký túc xá nữ, lại thấy anh Tống đứng ở trong sân, Diệp Tiểu Muội theo thói quen đôi mắt sáng rực lên.

DTV

Tránh hiềm nghi thì cứ tránh hiềm nghi, bọn họ cũng đã quen thuộc như vậy, nhưng chào hỏi vẫn rất cần thiết, cô cười khanh khách đi tới bên cạnh anh Tống: "Anh Tống, sao hôm nay anh không lên trấn chơi?"

Dáng vẻ của Diệp Tiểu Muội vô cùng thản nhiên, hình như Tống Thanh Huy nhìn thấy được sự hơi thất vọng trong lòng của cô.

Tất nhiên thất vọng cái gì không cần nói cũng biết, Tống Thanh Huy mím môi, trả lời: "Gần đây trong nhà không có gửi đồ đến, cho nên cũng không cần đi lên trấn."

"Thì ra là vậy..." Diệp Tiểu Muội nghe vật quả nhiên buồn bã thất vọng, trên mặt đầy vẻ đau lòng.

Tống Thanh Huy không nhịn được cong môi, lúc cô đang chìm đắm trong sự đau lòng, đưa cho cô một cái hộp dài giống như một món quà nhỏ: "Nghe chú Diệp nói mỗi ngày cô đều ở nhà viết chữ to, thật ra thỉnh thoảng cũng có thể luyện bút đầu cứng một chút, đúng lúc ở chỗ này của tôi còn thừa lại một cây bút máy, Tiểu Muội không ngại thì có thể lấy ra dùng."

Ở trong sân đám thanh niên trí thức dồn dập nhiệt tình liếc nhìn về phía bên này, rất nhiều người trong bọn họ ngay cả bút máy cũng không xài nổi, người ta đã dư bút máy tặng cho người ta rồi.

Chẳng qua Tống Thanh Huy tặng bút máy cho Diệp Tiểu Muội, trái lại mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, nhất định là gián tiếp cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng. Lại nói quả thật chữ viết của Diệp Tiểu Muội vô cùng đẹp, năm ngoái lúc vét ao bắt cá bọn họ cũng đã thấy được, đúng lúc thanh niên trí thức Tống tặng bút máy có thể dùng đến.

Chủ yếu là mọi người hâm mộ Diệp Tiểu Muội may mắn có được bút máy, nào ngờ Diệp Tiểu Muội nghe được lời của anh Tống, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, mỗi ngày cô đã phải viết một trang chữ to mới có thể ăn cơm, anh Tống còn tặng bút máy cho cô, đây là chuyện mà con người nên làm sao?

Diệp Tiểu Muội vô cùng tức giận, cô cũng không lập tức nhận quà, mà là hung hăng ngẩng đầu lên muốn đòi lại công đạo cho mình.

Tống Thanh Huy tiếp xúc với ánh mắt của cô, giống như chạm điện vậy, nhanh chóng dời tầm mắt, bộ dạng này thật giống với chuyện đối mắt với cô là chuyện rất khó xử.

Phản ứng khác thường như vậy, làm cho Diệp Tiểu Muội có chút mơ màng, cô ngơ ngác nháy mắt mấy cái, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, đoán chừng là bên trong hộp giấu thư tình của anh Tống nhỉ?

Diệp Tiểu Muội càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy, nhất thời cũng không bài xích "quà" này nữa, vui vẻ hớn hở nhận lấy cái hộp: "Tặng thì không cần đâu, anh Tống cứ coi như em mượn dùng một chút, qua mấy ngày sau sẽ trả lại cho anh."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 213: Chương 213



Đúng lúc cô cũng có thể để thư trả lời vào bên trong cái hộp từ đó thần không biết quỷ không hay hồng nhạn truyền thư, yêu đương vụng trộm, ngay cả cách này anh Tống cũng có thể nghĩ ra được, thật là thiên tài.

Tống Thanh Huy há miệng muốn nói: "Tiểu Muội, không cần trả..."

Còn chưa nói hết, Diệp Tiểu Muội đã dứt khoát quyết định, vừa vẫy tay vừa ôm cái hộp đi ra ngoài: "Em đi trước đây, không cần tiễn."

Vốn dĩ Tống Thanh Huy cũng không có ý định đưa tiễn cô, trái lại có lòng đuổi theo nói với cô khôg cần trả lại bút máy, nhưng nghe câu "không cần tiễn" này của cô, anh cũng ngại đuổi theo.

Đám thanh niên trí thức đều đang quan sát, làm như vậy giống như anh không nỡ để cho Diệp Tiểu Muội rời đi, Tống Thanh Huy không thể làm khác hơn là xem như không có chuyện gì đi về ký túc xá.

Diệp Tiểu Muội rất thông minh giấu cái hộp vào trong lòng, một đường bay bổng về nhà, trở về phòng mình mới không kịp chờ mà móc đồ ra.

Mở hộp ra, quả nhiên dưới bút máy có một trang giấy nằm ngang, tất nhiên Diệp Tiểu Muội không kịp chờ mà mở thư ra đọc.

Mặc dù ở mặt chuyện nhỏ viết thư trả lời này quá cẩn thận, nhưng một khi viết thì lại vô cùng có thành ý, nội dung tràn đầy một trang giấy, Diệp Tiểu Muội mới vừa mở thư đã vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó đọc từ trên xuống dưới.

"Xin chào" "Đồng chí Diệp Thư Hoa", mở đầu nghiêm túc lễ phép như vậy làm cho Diệp Tiểu Muội bất mãn bĩu môi, trong lòng nghĩ anh Tống thật không hiểu phong tình, trong thư của cô mở đầu đều là anh Tống thân ái, đến lượt anh thì biến thành đồng chí Diệp Thư Hoa, một chút bầu không khí lãng mạng cũng không có.

Diệp Tiểu Muội nhìn như vậy cũng biết thư tình này sẽ làm cho cô thất vọng, hoàn toàn không phải là thư tình gì cả.

Quả nhiên nội dung tiếp theo rất là nhàm chán, anh Tống hoàn toàn bỏ quên lời tỏ tình của cô, mở đầu cảm ơn nhận được thư rất là bất ngờ, nói xin lỗi với cô không kịp viết thư trả lời, sau đó giải thích nguyên nhân không viết thư trả lời.

DTV

"Lý do" không viết thư trả lời của Tống Thanh Huy cũng rất mới mẻ, nói anh hoàn toàn không nghĩ đến cô và cha đội trưởng đồng chí Vương Thúy Phân lại khách khí như vậy, viết liền hai bức thư biểu đạt sự cảm ơn v.v. Thật ra thì ở trong mắt anh, anh tặng đồ đều là chuyện nên làm, bởi vì sự chăm sóc của đội trưởng Diệp là vô giá, đáng tiếc năng lực của anh có hạn không có cách nào báo đáp, dứt khoát dựa vào trong nhà có chút điều kiện, chỉ có thể dùng mấy món đồ tầm thường diễn tả sự cảm ơn của mình.

Diệp Tiểu Muội xem xong tới chỗ này, trái lại có mấy phần động lòng, rất muốn kêu anh Tống để cho cô chìm vào đống "đồ vật tầm thường" kia đi, cô chỉ muốn thịt hộp tầm thường kia mà thôi.

Thật muốn đổi anh Tống thành phiếu cơm lâu dài, ỷ lại vào anh ấy cả đời.

Bên trong thư anh Tống rất thân thiện, giải thích chuyện không viết thư trả lời, lại thuận tiện giới thiệu một chút gia đình của mình, giống với đám người anh cả Diệp đoán vậy, nhà của anh Tống đều là nhân vật lớn. Tất nhiên anh cũng không nói thẳng ra như vậy, chẳng qua hơi giới thiệu tiền lương của ông nội bà nội cũng với mỗi tháng được cung cấp bao nhiêu, cung ứng của cha mẹ là bao nhiêu, còn có lương của đám người anh cả chị dâu cả của mình.

Diệp Tiểu Muội vội vàng thả thư xuống, tính toán rất nhanh, mỗi tháng tiền lương của cả nhà anh Tống đều là mấy trăm đồng, gà vịt thịt cá cộng lại cũng có mấy chục cân.

Chuyện này đại biểu cho cái gì? Người nhà giàu nha! Nhà giàu! Diệp Tiểu Muội hâm mộ đến mức nước mắt cũng đỏ lên, hận không thể lập tức gả đến nhà của anh Tống.

Ở trong thư Tống Thanh Huy tổng kết nói, mặc dù nông thôn thiếu thốn vật chất, nhưng hai năm nay đều kiện đã được cải thiện, đồ cung ứng trong nhà cũng không thiếu hụt, cho nên tiết kiệm một chút, trái lại gửi đồ cho anh cũng không quá khó khăn. Nếu như người nhà biết đội trưởng Diệp chăm sóc anh như thế nào cũng sẽ rất vui chuyện anh đưa mấy món đồ làm quà cảm ơn.

Giới thiệu xong gia đình của mình, Tống Thanh Huy lại chuyển chủ đề, nói ông nội bà nội của mình đã già rồi, ngày đêm đều hy vọng anh sớm trở về nhà, một nhà đoàn tụ, cho tới bây giờ anh cũng không từ bỏ hy vọng có thể trở về. Nếu như một ngày rời khỏi đại đội Song Cương, trở về Bắc Kinh, anh sẽ vĩnh viễn nhớ cuộc sống ở Đại đội Song Cương, nhớ một nhà chú Diệp chăm sóc anh như người nhà, cũng nhất định sẽ nhớ đến Tiểu Muội đối xử với anh như anh ruột.

Viết tới chỗ này, thư đã hết, Diệp Tiểu Muội từ trong kích động phục hồi lại tinh thần, thiếu chút nữa quên chuyện anh Tống muốn trở về thành phố, chỉ nói chuyện yêu đương thôi, kết hôn thì thôi đi. Bằng không mấy năm sau biến thành người vợ tào khang bị vứt bỏ, như vậy nếu muốn gả cho người đàng hoàng cũng không dễ dàng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 214: Chương 214



Diệp Tiểu Muội kiên định với quyết tâm này, thừa dịp cha mẹ còn chưa trở về, trực tiếp cầm bút máy anh Tống cho viết thư trả lời cho anh.

Mặc dù thư trả lời của anh Tống không phải là thư tình, thậm chí không có chút mập mờ nào, thật giống như không có chút động lòng gì đối với lời tỏ tình của cô, sự phát hiện này làm cho Diệp Tiểu Muội có chút thất vọng nho nho. Chẳng qua sau khi xem trong tình trạng gia đình của anh Tống, cả người cô lại tràn đầy tự tin, chỉ cần cô cố gắng không ngừng cua anh Tống vào tay, sẽ có thịt hộp, sẽ có thịt bò khô, sẽ có tiền, nói không chừng còn có...

Còn có xe đạp gì đó nữa?

Tương lai tốt đẹp làm cho Diệp Tiểu Muội đầy m.á.u sống lại, mặt mày hớn hở viết thư, mở đầu phản bác lời kết của anh Tống, cô không có xem anh Tống như anh trai, mỗi ngày đều gọi anh Tống một cách kính trọng như vậy, chỉ là để anh vào trong lòng thôi.

Sau đó lại lại viết đống lời tỏ tình công kích đầy quê mùa, Diệp Tiểu Muội không cần phải suy nghĩ "xoạt xoạt xoạt" viết xong thư, lúc ký tên mới nhớ đến anh Tống viết ngày tháng, hôm nay rõ ràng là mùng tám tháng giêng, sao lại là ngày ngày 12 tháng 2?

Không có điện thoại và lịch dương, quả thật Diệp Tiểu Muội cũng không xem lịch dương, nhưng chuyện này cũng không làm khó được người thông minh như cô.

DTV

Cất kỹ thư, Diệp Tiểu Muội quay đầu lại đi đến nhà bác cả Diệp.

Qua mấy ngày nữa anh ba Diệp phải trở về xưởng đi làm, bà nội Diệp không nỡ, một hai gọi anh ấy đến nhà vào lúc sáng sớm, nghe nói muốn giữ anh ba Diệp ở lại ăn cơm trưa. Diệp Tiểu Muội dựng lỗ tai nghe chị dâu cả và chị dâu hai bát quái, nói nhất định là bà nội chuẩn bị cho tiền để dành của mình cho anh ba.

Lúc nói lời này, trên mặt chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp còn cười hì hì, thái độ hoàn toàn khác với lúc đồng chí Vương Thúy Phân âm thầm phụ cấp cho cô, Diệp Tiểu Muội còn tưởng rằng chị dâu cả và chị dâu hai trọng nam khinh nữ mới đối xử khác biệt như vậy, âm thầm than thở với đồng chí Vương Thúy Phân, kết quả mẹ cô lạnh nhạt nói: "Tiền để dành của bà nội con không cho anh ba con cũng sẽ để lại cho anh họ cả của con, không có quan hệ gì đến thằng cả thằng hai, cho nên hai đứa nó mới không làm ồn ào."

Vốn dĩ Diệp Tiểu Muội cũng không để ý nhiều như vậy, lấy được câu trả lời cũng ném ra sau đầu, bây giờ đi đến nhà bác cả, là đi tìm anh ba hỏi ngày tháng. Cho đến bây giờ chưa từng biết nói lời uyển chuyển là cái gì, Diệp Tiểu Muội thấy được anh ba Diệp thì đi thẳng vào vấn đề: "Anh ba, nghe nói người trong thành phố đều dùng dương lịch phải không?"

Trong đội không có bí mất, chân trước Diệp Tiểu Muội mới vừa ngồi ngồi máy cày về thôn, chân sau anh ba Diệp đã nghe đội viên nhiều chuyện nói với anh, nói nữ thanh niên trí thức mới đến vừa đẹp vừa có phong cách Tây, ngồi cùng một chỗ với Tiểu Muội nhà bọn họ, xinh đẹp giống như một đôi chị em gái đến từ trong thành phố lớn.

Năng lực liên tưởng của anh ba Diệp vô cùng mạnh, nghe được vấn đề của Tiểu Muội, cười nói: "Em gặp được thanh niên trí thức mới?"

Diệp Tiểu Muội không hiểu gật đầu, lúc này anh ba Diệp mới giải thích: "Chủ yếu là trong đơn vị dùng lịch dương, bởi vì ngày nghỉ lễ và tiền lương đều phát theo lịch dương, chẳng qua mọi người vẫn âm thầm dùng lịch âm."

Bảo bảo Diệp Tiểu Muội tò mò tiếp tục hỏi: "Vậy tính theo lịch dương, hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Diệp Quân Hoa trả lời rất nhanh: "Ngày 16 tháng 2."

Bởi vì ngày 19 anh ấy phải lên đường về huyện, ngày 20 thì đi làm ca sớm.

Diệp Quân Hoa biết Tiểu Muội luôn không thích đi đến chỗ của bác cả và bà nội, cũng không muốn cô ở lại với mình, chẳng qua nhìn bóng lưng dồi dào đầy sức sống của cô nên bất đắc dĩ dặn dò: "Tiểu Muội, đi bộ cẩn thận một chút, đừng để bị té."

Diệp Tiểu Muội cũng không quay đầu lại, tiếp tục tung tăng, bởi vì cô nhanh chóng tính toán được thời gian viết thư của anh Tống. Ngày 12 tháng 2, là ngày anh Tống được mời đến ăn cơm, nói cách khác ngày nhận được thư, anh Tống đã lập tức viết thư trả lời cho cô, thật là giỏi quá mà.

Diệp Tiểu Muội đang vui vẻ vì bức thư trả lời của anh, đội trưởng Diệp bị cô cướp "chỗ ngồi chuyên dụng" chỉ có thể đi bộ, đang nói đến chuyện cô và thanh niên trí thức mới đến với vợ, còn là Vương Thúy Phân chủ động nhắc tới: "Cha của bọn nhỏ này, thanh niên trí thức mới đến rất dễ sống chung? Nhất là cô gái tên Tiểu Sở, nói chuyện với Tiểu Muội khá tốt, tôi còn chưa thấy Tiểu Muội nhiệt tình với người ngoài như vậy."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 215: Chương 215



Thật ra lúc này Vương Thúy Phân có chút lo lắng con gái út có vấn đề về giao tiếp bạn bè. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nhìn thì con gái ngốc vui vẻ cả ngày, nhưng vòng giao tiếp lại ngày càng nhỏ đi, rõ ràng lúc nhỏ cũng có chị em gái tốt thường đến nhà chơi, lớn thành con gái lại mỗi ngày đều ở nhà, lười đi ra cửa chơi.

Đúng là con gái lớn đợi gả thì nên dè dặt yên tĩnh một chút cũng rất tốt nhưng không thể ngay cả một người bạn cũng không có, cả ngày Tiểu Muội chỉ chơi với người nhà, Vương Thúy Phân lo lắng sau này cô gả đi không biết cách chung sống với nhà chồng như thế nào.

Bây giờ thấy Tiểu Muội có thể mới gặp mà như đã quen từ lâu với thanh niên trí thức mới đến, trò chuyện vui vẻ với nhau, Vương Thúy Phân cũng yên tâm rất nhiều, chuyện này nói rõ tính cách của Tiểu Muội không có vấn đề gì, chỉ cần con bé nguyện ý vẫn có thể làm quen với bạn mới.

Đội trưởng Diệp không biết suy nghĩ trong lòng của vợ, rất vui mừng gật đầu nói: "Bà đừng nói vậy, đây là Tiểu Muội có mắt nhìn người tốt, không phải ai con bé cũng nguyện ý làm bạn đâu."

Vương Thúy Phân không rõ cho nên hỏi: "Ánh mắt nhìn người của Tiểu Muội tốt chỗ nào?"

"Tiểu Muội rất thích Tiểu Sở này, tôi thấy rất tốt, ánh mắt ngay thẳng, nói chuyện làm việc đều rất có đạo lý, nhìn bộ dạng của cô gái này chính là lần đầu tiên xuống nông thôn, nhưng lại không hoảng loạn chút nào, cũng là một người thông minh."

Vương Thúy Phân không tin ánh mắt nhìn người của con gái ngốc có bao nhiêu tốt, nhưng từ trước đến nay bà ấy vô cùng tin tưởng đội trưởng Diệp, lập tức cười nói: "Như vậy là nói Tiểu Muội nên nói chuyện qua lại với Tiểu Sở kia nhiều một chút?"

Đội trưởng Diệp thật sự gật đầu nói: "Quả thật có thể, không có chuyện gì nói chuyện nhiều với Tiểu Sở, học tập kiến thức lẫn nhau cũng rất tốt."

DTV

Vốn dĩ Vương Thúy Phân chỉ trêu ghẹo mà thôi, nghe nói như vậy cũng nhớ tới nhà mình mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm mấy lần, Tiểu Tống và thằng cả thằng hai ít nói thật thà cũng trở thành anh em tốt của nhau, lập tức trong lòng đã có kế hoạch nói: "Vậy được, ngày khác mời Tiểu Sở này tới nhà ăn bữa cơm đi, tôi thấy cô gái này da thịt mềm mại trắng nõn, có lẽ chưa từng sống cuộc sống khổ cực, lúc mới đến sẽ ăn không quen thức ăn của ký túc xá thanh niên trí thức."

Vương Thúy Phân nghĩ rất chu đáo, nhưng động tác lại chậm một bước, ngày hôm sau, Tiểu Sở - thanh niên trí thức mới đến mà bà ấy muốn chiêu đãi, sau khi sắp xếp ổn thỏa, lập tức cầm một bọc bánh ngọt, chủ động tới cửa thăm hỏi, chào hỏi rất nhiệt tình.

"Xin chào thím Diệp, cháu đến chỗ này không quen thuộc, mới tới Song Cương may mà có đội trưởng Diệp và Tiểu Muội chăm sóc, nhất là Tiểu Muội đưa bọn cháu đến ký túc xá thanh niên trí thức, còn giúp bọn cháu nói không ít lời tốt, cháu mới có thể thuận lợi hòa nhập vào với mọi người như vậy. Đây là đặc sản bánh quy xốp ở quê của cháu, nhà mình làm không đáng giá bao nhiêu tiền, nghĩ đến có lẽ bên Song Cương chưa ăn bao giờ, cho nên mặt dày tặng bọc bánh ngọt này qua cho mọi người nếm thử đồ mới mẻ một chút."

Sở Hàm sống lại ba năm, trừ nghiêm túc đọc sách ôn tập lại kiến thức đã quên trong mấy chục năm, cũng cố gắng nghĩ cách giúp cải thiện điều kiện trong nhà, chủ yếu trước kia mẹ cô ấy là công chức hai mươi năm, tiền lương tốt. Sau đó chị cả thay thế vị trí chỉ có thể làm từ chức thực tập bắt đầu đi lên, thu nhập gia đình ít đi một phần tư, phải nuôi người trong nhà còn phải giúp đỡ anh cả ở nông thôn. Vốn dĩ cuộc sống không dư dả trở nên ngày càng tiết kiệm, đời trước Sở Hàm áo cơm không lo, già rồi cũng có cuộc sống tự do để cho người tuổi trẻ hơi hâm mộ, giờ đây sống lại trước giải phóng, dù đây là cuộc sống của cô ấy khi còn bé, cũng rất khó thích ứng, cô ấy nghĩ rất nhiều cách khiêm tốn không làm mọi người chú ý để người mẹ ở nhà rảnh rỗi kiếm chút tiền

Chẳng qua bị thời đại hạn chế, nhà cô ấy lại là gia đình công nhân không có quyền không có thế, dù Sở Hàm có bản lĩnh đi nữa cũng chỉ có thể hơi cải thiện trình độ cơm nước một chút, muốn dựa vào "năng lực biết trước" làm giàu, còn phải chờ sau khi cải cách cởi mở mới làm được.

Cho nên bây giờ cô ấy xuống nông thôn mang rất nhiều đồ từ nhà họ Sở xuống nông thôn, nhưng lại không có thịt hộp mà Diệp Tiểu Muội ngày nhớ đêm mong, trong nhà cô ấy muốn ăn thịt cũng rất khó khăn.

Dù vậy, Diệp Tiểu Muội vẫn rất hưng phấn, lúc đồng chí Vương Thúy Phân kiên trì không nhận quà giữ vững không chịu nhận quà, đột nhiên cô nhô ra, nói ra lời vô cùng quen thuộc của mình: "Bánh quy xốp sao? Em còn chưa từng ăn!"

Quả thật Diệp Tiểu Muội đời này chưa từng ăn.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 216: Chương 216



"Tiểu Sở à, mấy đứa còn nhỏ tuổi mà đã rời khỏi quê hương cũng không dễ dàng, còn không biết lúc nào mới có thể trở về nhà, nghe lời của thím, lấy đồ về giữ lại từ từ ăn đi." Vương Thúy Phân kiên trì đẩy bánh ngọt trong tay Sở Hàm về, lúc này mới quay đầu liếc nhìn Diệp Tiểu Muội đang ngoe ngoe rục rịch.

"Trên đời này đồ mà con chưa từng ăn còn nhiều lắm."

Cũng không phải cái gì cũng phải cho cô ăn mới được.

Diệp Tiểu Muội nghe được lời bóng gió của mẹ mình, cho nên chỉ ngước đầu hỏi Sở Hàm: "Chị Sở Hàm, mẹ em không muốn, chị có thể cho em một miếng nếm thử một chút không?"

Sở Hàm cười híp mắt gật đầu, trước khi Vương Thúy Phân kịp phản ứng, lấy tốc độ không kịp bịt tai mở túi giấy dầu ra, lấy hai miếng bánh quy xốp ở trên cùng đút vào miệng Diệp Tiểu Muội, cô ấy hỏi: "Ăn ngon không?"

Thật ngọt, tất nhiên ăn ngon rồi. Trên mặt Diệp Tiểu Muội đầy vẻ cảm động cảm thán: "Trên đời này tại sao lại có đồ ăn ngon như vậy chứ."

Vương Thúy Phân lập trường kiên định nhìn vẻ mặt khoa trương của con gái ngốc này, cũng không nhịn được nuốt nước miếng, thật sự ăn ngon như vậy?

Sở Hàm cười cong mắt lại cho hai miếng bánh cho Diệp Tiểu Muội vô cùng khoa trương kia: "Em thích thì ăn nhiều một chút."

Diệp Tiểu Muội cũng rất tự nhiên phát thẻ người tốt: "Chị Sở Hàm, chị là người tốt."

Còn tốt hơn anh Tống nữa, ít nhất đã hai ngày anh Tống không cho cô đồ ăn ngon rồi. Nếu trong nhà chị gái nhỏ này cũng có thịt hộp, Diệp Tiểu Muội cũng muốn vứt bỏ Anh Tống khó cua vào tay, trực tiếp ôm đùi chị gái nhỏ này.

Vương Thúy Phân bị con gái ngốc không biết xấu hổ đả kích hơn nửa ngày, cả người hoàn toàn không có lời nào có thể nói, Tống Tú Tú đang ở dưới mái hiên may đồ cũng cười trêu ghẹo nói: "Tiểu Muội, em và thanh niên trí thức Sở thật sự là mới quen sao? Chị thấy hai người các em giống như chị em gái từ nhỏ đến lớn lớn lên cùng nhau vô cùng thân thiết nha!"

Đứng ở lập trường của Tống Tú Tú, cô ta vẫn thích cô em chồng da mặt dày một chút, dẫu sao cô ta cũng chưa ăn qua, bây giờ cũng đang thèm ăn nha, nếu lời khoa trương không biết xấu hổ của cô em chồng có thể làm cho mẹ chồng nhận túi bánh kia, cả nhà bọn họ đều có thể nếm thử đặc sản của vùng khác một chút.

Diệp Tiểu Muội bận rộn ăn không có thời gian tiếp lời, Sở Hàm càng cười tươi hơn, mà Vương Thúy Phân cũng bị những lời của con dâu hai làm cho tỉnh ngộ. Tiểu Muội và cha con bé rất xem trọng Tiểu Sở thông minh biết đối nhân xử thế này, cho nên bà ấy suy nghĩ một chút, rồi nhận lại bánh ngọt, tươi cười nói.

"Vậy thím cũng không khách sáo, đồ cũng đã nhận vậy Tiểu Sở nhất định phải ở lại ăn cơm tối nhé, nếu cháu không chịu thì thím sẽ không vui đâu."

DTV

Sở Hàm cười khanh khách gật đầu: "Thím Diệp nhiệt tình như vậy, sao cháu còn khách sáo nữa chứ."

Mặc dù lúc cô ấy chuẩn bị đồ tặng không nghĩ tới có thể ở lại ăn cơm chùa, nhưng vợ đội trưởng đã nhiệt tình chân thành mời cô ấy như vậy, còn có thể tiếp xúc nhiều với Diệp Tiểu Muội tiếp xúc nhiều, cũng có lợi cho cô ấy giải trừ được nghi ngờ trong lòng

"Vậy được, cháu đi vào nhà chơi với Tiểu Muội đi, thím đi làm cơm."

Vương Thúy Phân vui tươi hớn hở cầm đồ đi phòng bếp, chẳng qua bà ấy cũng không có ý định làm bữa ăn thịnh soạn gì cả. Hâm lại cá chưng và thịt muối ăn còn dư lại, lại đi trong hầm trú ẩn cầm cải trắng và củ cải trắng, xào hai đĩa rau tươi.

Lúc bảo Sở Hàm ăn nhiều một chút, Vương Thúy Phân còn cố ý giải thích một chút: "Tiểu Sở, hôm nay vội vã quá, chiêu đãi không chu toàn, ngày khác thím lại làm một bữa ăn ngon mời cháu đến."

Sở Hàm cho là đây là lời khách sáo của vợ đội trưởng, tất nhiên cũng khách khí nói không cần, bàn đồ ăn này đã rất phong phú gì đó. Không có nghĩ tới hai ngày sau, Diệp Tiểu Muội thật sự tới ký túc xá thanh niên trí thức gọi cô ấy đến ăn cơm trưa, lý do cũng rất đầy đủ: "Chiều hôm nay anh ba của em lên đường về thành phố rồi, ngày mai anh ấy làm ca sáng, mẹ em cố ý làm bữa ăn ngon tiễn anh ấy, để cho em đến gọi anh chị đến ăn cùng."

Nghe cô nói như vậy, Sở Hàm lập tức thu hồi lại vẻ mặt bất ngờ, cười nói: "Có thể chờ chị một chút không? Chị muốn trở về phòng thay quần áo khác trở về nhà thay quần áo khác, thuận tiện chải đầu buộc tóc một chút."

Diệp Tiểu Muội rất sảng khoái khoát tay: "Không vội, em còn phải gọi anh Tống nữa."

Anh Tống? Sở Hàm nhíu mày, ý vị sâu xa nhìn Diệp Tiểu Muội, sau đó xoay người về phòng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 217: Chương 217



Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của chị gái nhỏ, cô cười híp mắt đi tới ký túc xá nam: "Anh Tống, mẹ em bảo em tới gọi anh đến ăn cơm trưa."

Vốn dĩ Tống Thanh Huy muốn ra ngoài phơi nắng, nghe được giọng nói của Diệp Tiểu Muội, vì tránh hiềm nghi lại tránh về trong phòng, không nghĩ tới vẫn không tránh thoát, Diệp Tiểu Muội lại không chút nào mắc cỡ chạy đến cửa ký túc xá nam gọi anh. Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là vội vàng đáp lại rồi đi ra ngoài, anh sợ mình lằng nhằng nữa Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch không kịp đợi, sẽ trực tiếp bước vào ký túc xá nam của bọn họ.

Như vậy không phải toàn bộ danh tiếng của ký túc xá nam đều bị Diệp Tiểu Muội phá hủy tồi sao?

DTV

Chẳng qua Tống Thanh Huy lên tiếng đáp lại là bày tỏ anh nghe được, cũng không phải có ý nhận lời mời, đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Muội mới uyển chuyển nói: "Tiểu Muội, hay là tôi không đi..."

Lời còn chưa nói hết, Diệp Tiểu Muội đã trợn to hai mắt khó tin nhìn anh: "Buổi chiều anh ba phải trở về trong xưởng, anh Tống không đi tiễn anh ấy một chút sao?"

Tống Thanh Huy muốn nói anh ba Diệp chỉ về đi làm thôi, cũng không phải là đi không trở lại, một người ngoài như anh tiễn cái gì chứ, nhưng là ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, trên mặt đám đồng bọn cũng tràn đầy vẻ "Diệp Tiểu Muội nói đúng " đang cùng xem náo nhiệt, dẫu sao anh qua lại thân thiết với nhà họ Diệp, lý do mọi người công nhận là anh và anh ba Diệp Diệp Quân Hoa có tình hữu nghị không tệ.

Cho nên bây giờ anh nói không đi, vậy sẽ phải bị mất thiết lập ban đầu, dưới con mắt mọi người, cuối cùng Tống Thanh Huy cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này Diệp Tiểu Muội mới hài lòng nở nụ cười, cũng móc ra hộp đựng bút máy: "Mượn bút máy của anh dùng mấy ngày, bây giờ trả lại cho anh."

Sao Tống Thanh Huy có thể không biết cô chứ, nhìn một cái ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của Diệp Tiểu Muội, cũng biết trong cái hộp này cất giấu cái gì, cho nên phản ứng đầu tiên của anh là từ chối.

Nếu không phải Diệp Tiểu Muội cứ viết thư gửi đến Tống Thanh Huy cũng sẽ không chơi loại "hồng nhạn truyền thư ", lỡ như trò lừa bịp này với cô mà bị phát hiện, những bức thư này cũng là chứng cứ bọn họ lén lút qua lại, dù anh nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mà bây giờ anh viết thư trả lời, trong thư nói cũng rất rõ ràng, Tống Thanh Huy đơn phương quyết định kết thúc hoạt động này, rất cẩn thận cõng lên tay, tỉnh bơ cười nói: "Tiểu Muội quá khách sáo, tôi đã nói tặng cho cô, cũng không có đạo lý nhận lại, Tiểu Muội vẫn nên lấy về đi."

Diệp Tiểu Muội bị kỹ năng diễn xuất vô cùng thành thục của anh lừa gạt, còn tưởng rằng anh thật sự chỉ là bởi vì anh tặng bút cho cô mới không chịu nhận lại, cô bày tỏ vô cùng sốt ruột đối với chỉ số thông minh của anh Tống, trước mặt nhiều người như vậy lại không thể nói thẳng, chỉ có thể thông minh cười nói: "Nhưng bút đã hết mực rồi, nhà em không có mực của bút máy, dù cho dùng cũng không có tác dụng gì."

Diệp Tiểu Muội kiên định đưa trả hộp bút máy, suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Chẳng qua nếu anh Tống không ngại, lần sau anh có thể bơm bút máy đầy mực rồi lại cho em mượn mấy ngày."

Như vậy lần sau gửi thư trả lại cũng có thể dùng đến cái hộp này, đơn giản chính là suy nghĩ của thiên tài mà.

Có lẽ đại khái anh Tống cũng cho là lý do của cô có lý có chứng cứ không cách nào phản bác, cho nên do dự mấy giây, vẻ mặt ngưng trọng nhận lấy cái hộp nói: "Vậy trước tiên tôi bơm đầy mực cho nó, thuận tiện tìm mực..."

Mới nghe đến chỗ này đã vô cùng đáng sợ, Diệp Tiểu Muội điên cuồng lắc đầu: "Không cần không cần, anh Tống thật sự không cần…"

Anh Tống đã quyết định, cũng không quay đầu lại trở về phòng bơm mực. Trên thực tế, lúc tặng cây bút máy này cho Diệp Tiểu Muội mực vẫn rất đầy, mà bây giờ mở vỏ ngoài mở, mực bên trong vẫn tràn đầy một ống, có thể thấy Diệp Tiểu Muội dùng nó cũng không viết được mấy ch. Nhưng đối với lần này Tống Thanh Huy làm như không thấy, vẫn hút đầy mực, sau đó ngay cả hộp đựng bút máy tinh xảo cũng không cần, trực tiếp cầm bút mực và hũ mực mới tinh mực đi ra, cười đưa cho Diệp Tiểu Muội.

"Tiểu Muội, bơm đầy rồi, hũ mực này cô có thể dùng mấy năm."

Diệp Tiểu Muội không hiểu nhìn anh, vào giờ phút này cô chỉ muốn hỏi một câu, anh Tống anh là ma quỷ sao?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 218: Chương 218



Anh Tống dùng hành động thực tế nói cho Diệp Tiểu Muội, anh còn có thể ma quỷ hơn nữa, đến nhà họ Diệp, quả nhiên thấy mặt của đám người đội trưởng Diệp, anh lại nói lời không nên nói, khen phẩm chất "chăm chỉ hiếu học" của Diệp Tiểu Muội, còn cười nói: "Chẳng qua cháu cảm thấy bút máy thực dụng hơn, cũng có thể sử dụng trong cuộc sống, cho nên cố ý tìm bút máy còn dư đưa cho Tiểu Muội luyện viết chữ, ở mặt này cô ấy rất có thiên phú, chỉ cần hơi chăm chỉ một chút, nhất định sẽ học thành tài."

Diệp Tiểu Muội lại mơ màng không hiểu, dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn chàng trai tuấn tú đang nói chuyện vui vẻ kia, đột nhiên rất muốn la lên một tiếng "yêu quái, trả lại anh Tống hiền lành lại dịu dàng cho ta".

Còn không chờ Diệp Tiểu Muội lên tiếng kháng nghị, cha đội trưởng đã dịu dàng từ chối khéo ý tốt của Tống Thanh Huy, bày tỏ loại bút máy quý như vậy bọn họ nhận cũng cảm thấy ngại.

Diệp Tiểu Muội điên cuồng gật đầu phụ họa lời của cha đội trưởng: "Con cũng nói như vậy, nhưng anh Tống cứ nhất quyết muốn tặng cho con, hay là bây giờ con mang trả cho anh Tống nhé?"

Câu nói sau tiết lộ sự không kịp chờ đợi của Diệp Tiểu Muội, chẳng qua Tống Thanh Huy chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô, vô cùng bình tĩnh cười nói: "Mỗi ngày chú Diệp thím Diệp đều nói cháu đừng khách sáo, xem hai người là người ngoài, bây giờ cháu thật sự không khách sáo nữa, ngược lại sao chú Diệp lại khách sáo như vậy rồi?"

Tống Thanh Huy hơi lì lợm một chút, mới nói lý do anh thuyết phục Diệp Tiểu Muội lúc nãy, bày tỏ cây bút này chỉ có thể để đấy không dùng, còn không bằng đưa cho Tiểu Muội sử dụng.

Thái độ thành khẩn, có lý có chứng, cuối cùng đội trưởng Diệp cũng nhận, cười nói: "Nếu Tiểu Tống đã nói như vậy, vậy hãy để Tiểu Muội tạm thời lấy dùng đi, ngày nào cháu có nhu cầu, lúc nào cũng có thể đến lấy."

Tống Thanh Huy cười gật đầu: "Vậy cũng được ạ."

Đội trưởng Diệp cũng cười thong dong, quay đầu nói với Diệp Tiểu Muội: "Tiểu Muội, con cũng không thể phụ tấm lòng của Tiểu Tống, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ luyện chữ to ra, mỗi ngày lại viết thêm một trang bằng bút máy, cha sẽ kiểm tra."

Diệp Tiểu Muội: ...

Cô thật sự không hiểu nổi đường đi bên trong não của đám người cha đội trưởng, cô chỉ là một cô gái nông thôn thôi mà, lại không có thi đại học, càng không có hứng thú làm người có ăn có học. Đường ra tốt nhất của cô cũng chính là giống như đám người đồng chí Vương Thúy Phân nói, nuôi trắng trẻo non mềm gả cho người có tiền, nửa đời sau cơm áo không lo, buộc cô cả ngày luyện chữ làm gì?

So với ma quỷ Tống Thanh Huy, một vị khách còn lại thì đáng yêu hơn nhiều, Sở Hàm cũng mang quà đến, là một lọ nhỏ được gọi là tương ớt làm nên linh hồn của món ăn Tứ Xuyên, Vương Thúy Phân nhìn lọ tương ớt, cười tươi nói: "Tiểu Sở, đây cũng là đặc sản của chỗ cháu sao?"

Sở Hàm cười nói: "Đây là tương ớt, nhà bà ngoại của cháu ở Tứ Xuyên, chỗ đó của bọn họ lúc xào đồ ăn thì cho hai muỗng này vào, mùi vị đặc biệt ngon."

Bà ngoại của cô ấy đúng là người Tứ Xuyên, chẳng qua lọ tương ớt này là làm theo phương pháp bí truyền mà cô ấy nhớ lại của đời trước, từ sau khi làm ra được món đồ này, Sở Hàm mới cảm thấy cuộc sống có hy vọng. Hôm nay xem như không có thịt cá, xào cải xanh bỏ chút tương ớt, cô ấy cũng có thể ăn nhiều thơm một bát cơm.

Cho nên Sở Hàm có thể mang theo tương ớt kéo dài tính mạng của mình đưa cho nhà họ Diệp, thật sự là muốn làm bạn với Diệp Tiểu Muội.

DTV

Đáng tiếc Diệp Tiểu Muội còn chưa cảm nhận được thành ý nồng đậm của cô ấy.

Mùi thơm của tương ớt đậm đà, đến gần một chút là có thể ngửi được, Vương Thúy Phân rất thích món quà này, chẳng qua trên mặt còn có chút khó xử: "Tiểu Sở, đây là đồ tốt, chẳng qua chúng ta kiến thức ít không biết làm, hay là cháu cứ giữ lại tự mình ăn đi."

Sở Hàm nghe vậy cười nói: "Nếu thím Diệp không ngại, cháu có thể đi đến phòng bếp làm cho mọi người nhìn, rất đơn giản."

"Như vậy sao được, làm gì có chuyện lại để khách nấu cơm chứ." Tất nhiên Vương Thúy Phân không thể đồng ý, chẳng qua bà ấy suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu không Tiểu Sở dạy cho chúng ta đi? Chuyện nấu cơm vẫn để thím làm."

Sở Hàm sảng khoái đồng ý, Vương Thúy Phân lập tức tươi cười dẫn cô ấy đi vào phòng bếp, thuận tiện xách theo Diệp Tiểu Muội bị anh Tống gài bẫy đến bây giờ đang nghi ngờ đời người. Diệp Tiểu Muội rất là mơ màng ngửa đầu: "Mẹ, mẹ lôi con đi làm gì?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 219: Chương 219



Vương Thúy Phân sẵng giọng nói: "Tất nhiên là để cho con học tập Tiểu Sở cho thật tốt, con nhìn Tiểu Sở người ta xem, chỉ lớn hơn con một tuổi mà đã thông minh như vậy, có bản lĩnh như vậy..."

Vương Thúy Phân vừa nói vừa kéo Diệp Tiểu Muội không nói lời nào vào phòng bếp.

Sau đó Diệp Tiểu Muội thấy chị gái bình thường dịu dàng đại sát tứ phía trong phòng bếp, mẹ cô và chị dâu cả chị dâu hai đều bị chỉ huy đi mấy vòng, nói thật, có người có thể ở phòng bếp khiêu chiến uy tín của đồng chí Vương Thúy Phân, giờ phút này Diệp Tiểu Muội tương đối thực lòng tin phục.

Sở Hàm không chút giấu giếm, dạy Vương Thúy Phân làm đậu hũ ma bà và thịt thỏ xào, hai món ăn cay Tứ Xuyên này làm cho người nhà họ Diệp khen không dứt miệng, Diệp Tiểu Muội lại không nhịn được kéo chị gái nhỏ cảm thán: "Nếu chúng ta có thể quen biết chị Sở Hàm sớm hơn thì tốt rồi."

Nhất là lúc cô vừa mới xuyên đến, nếu có chị gái bản lĩnh này, để cho mỗi ngày cô ăn đậu hũ cô cũng vui vẻ.

Sở Hàm cũng cầm tay Diệp Tiểu Muội cười nói: "Bây giờ quen biết cũng không tính là muộn, nếu Tiểu Muội thích lần sau chị sẽ làm chút bánh ngọt cho em."

Trong đầu cô ấy có rất nhiều công thức nấu ăn, dỗ dành cô gái nhỏ hoàn toàn không thành vấn đề.

"Em rất thích." Diệp Tiểu Muội gật đầu vô cùng cảm động, lại phát thẻ người tốt: "Trên đời này sao có người lại tốt như chị Sở Hàm chứ."

Câu nói quen thuộc này làm cho Tống Thanh Huy liên tục nhíu mày, trong ấn tượng Diệp Tiểu Muội cũng không khen anh là người tốt độc nhất vô nhị, nữ đồng chí mới đến này thật sự nhận được yêu thích của cô như vậy?

Suy nghĩ một chút cũng có mấy phần không biết mùi vị gì, thật giống như sau khi đồng chí Sở Hàm đến, ánh mắt Diệp Tiểu Muội luôn đảo xung quanh cô ấy, lại nói như vậy anh cũng có thể yên tâm mới đúng?

Quả nhiên không nên tin một lời nào của Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy bĩu môi, vô tình hay cố ý thịt thỏ xào tản ra mùi thơm mê người đặt ở bên cạnh anh, sau đó anh gắp một miếng cá ăn không có mùi vị.

DTV

Cơm nước no nê, một lát sau, anh ba Diệp phải lên đường vào huyện, vừa qua hết tết, Vương Thúy Phân gần như đưa hết đậu phộng hạt dưa chưa ăn hết cho đội trưởng Diệp, muốn anh ấy mang về xưởng từ từ ăn, hành lý rất nặng, đội trưởng Diệp cũng chỉ có thể lên đường trước thời hạn một tiếng.

Đội trưởng Diệp vừa đi, Tống Thanh Huy đặc biệt được "mời" đến vì anh ấy cũng tạm biệt về ký túc xá thanh niên trí thức, lúc đi vẻ mặt như thường, bộ dạng giống như không xảy ra chuyện gì vậy. Nhưng vào lúc đêm khuya vắng người, anh lại trằn trọc trở mình không ngủ được, lại cầm đèn pin lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Tống Thanh Huy đang suy nghĩ về thư trả lời của Diệp Tiểu Muội.

Cô nhóc này vô cùng vui vẻ viết thư trả lời, hơn nữa nhìn dáng vẻ lúc đưa hộp bút của cô, anh đoán có lẽ cô không hiểu được dụng ý bên trong thư của anh, nhưng làm cho Tống Thanh Huy không ngờ đến cô có thể ngốc nghếch đến loại trình độ này. Chẳng những không hiểu, còn có chút không để vào lòng, vẫn không tim không phổi "duy trì qua lại" với anh, Tống Thanh Huy vừa buồn cười vừa không biết làm sao.

Nói thật Tống Thanh Huy không phải là loại người thích khoe khoang gia thế, anh tới Song Cương cũng hơn hai năm gần ba năm, rất nhiều người nói gần nói xa hỏi thăm anh đều đóng chặt miệng, đây là lần thứ hai anh chủ động "tiết lộ" tình huống trong nhà của mình, còn trên thực tế thì đầy là lần đầu tiên anh nói chuyện này vì Diệp Tiểu Muội.

Lúc ấy, Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội nắm tay nhau, mơ hồ lo lắng nếu cứ phát triển như vậy thật sự không ổn, thừa dịp đi vào trong núi săn thú tiết lộ một chút của cải cho anh cả Diệp và anh hai Diệp. Anh nghĩ anh em nhà họ Diệp rất có mắt nhìn, đối với loại "bí mật" toàn bộ đại đội âm thầm đoán cũng sẽ cảm thấy hứng thú, lúc nói chuyện với người nhà các anh sẽ không tránh Diệp Tiểu Muội, đúng lúc anh có thể mượn miệng của anh em nhà họ Diệp để cho Diệp Tiểu Muội biết bọn họ không thích hợp.

Đáng tiếc tính toán của Tống Thanh Huy rơi vào thất bại, cũng không biết miệng của anh em nhà họ Diệp chặt hay là do Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, anh không những không đợi được sự lạnh nhạt của Diệp Tiểu Muội, trái lại còn bị cô theo đuổi không có chỗ trốn.

Chẳng qua lần thứ hai thất bại làm cho Tống Thanh Huy biết, vấn đề không phải nằm ở trên người anh em nhà họ Diệp, mà là Diệp Tiểu Muội quá làm theo ý mình, một số chuyện đã nhận định thì không quan tâm đến điều kiện bên ngoài một chút nào. Đồng thời Tống Thanh Huy cũng tự kiểm điểm lại mình, có lẽ cách của anh cũng có vấn đề, biết rõ Diệp Tiểu Muội có tính cách như vậy, anh nên bình dị trực tiếp, nói thẳng với cô, cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
 
Back
Top Bottom