Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 210



"Tối hôm qua đôi vợ chồng Hoa kiều kia đón Tiểu Hoài đi rồi, nghe nói là người ta cho Thẩm Đại Hà hai mươi nghìn đồng. Nhưng đến sáng sớm hôm nay, Thẩm Đại Hà muốn kéo Tiếu Văn Cúc đi ly dị."

Dư Thư Phương nhanh chóng ghi chép lại: "Ly dị thì được, nhưng anh ta cũng phải chia ít nhất một nửa trong số hai mươi nghìn đồng kia cho đồng chí Tiếu chứ, dù sao cô ấy cũng là người bế đứa bé về, nuôi lớn đứa bé."

Thím bĩu môi nói: "Làm gì có chuyện Thẩm Đại Hà chia tiền, anh ta mắng Tiếu Văn Cúc vô dụng, đến con trai ruột của anh ta cũng không bảo vệ nổi bị khó sinh chết, làm hại anh ta hơn ba mươi còn chưa có con trai, không đánh chết cô ấy đã là tốt lắm rồi, muốn tiền hả? Một xu cũng không có đâu."

Đúng lúc Thẩm Đại Hà đi xuống lầu, chỉ thẳng vào mặt thím vừa nói chuyện, hung hãn uy h**p: "Bà già chết bầm kia, bà cứ thử khua môi múa mép nữa xem, cẩn thận kẻo tôi đốt nhà bà đấy."

Tạ Tiểu Ngọc không sợ loại cọp giấy này, cô đã sớm nhìn thấu, loại đàn ông vô dụng như Thẩm Đại Hà chỉ dám bắt nạt người nhà, ức h**p vợ con, chứ còn đi ra bên ngoài, chỉ cần người khác làm dữ lên, anh ta sẽ lập tức co vòi lại.

Cô che chở cho thím vừa nói thật kia: "Anh quá kiêu ngạo rồi đấy, những lời vừa rồi của anh đều là lời đe dọa, chúng tôi nhất định sẽ đăng bài đúng sự thật!"

Thẩm Đại Hà kinh ngạc nhìn cô, chẳng trách Hạ tiên sinh không muối tiếp xúc với phóng viên, quả là đáng ghét.

Anh ta nhớ tới lời Hạ tiên sinh căn dặn, không nhịn được nói: "Đây là chuyện của nhà tôi, đám phóng viên các cô đừng có xen vào chuyện của người khác, không được viết bài!"

Dư Thư Phương châm chọc nói: "Mấy hôm trước anh còn xin chúng tôi viết bài để được bình xét tiên tiến đấy."

"Cắt, ai lạ gì, dù sao các cô cũng không được đăng bài nữa, nếu không cẩn thận đi đường sẽ bị đánh chết đấy!"

Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nhìn anh ta, anh ta cũng chỉ được mỗi cái võ mồm, chứ người ác chân chính tuyệt đối sẽ không nói nhảm, còn lâu cô mới sợ loại cọp giấy vô dụng này.

Tạ Tiểu Ngọc cũng biết uy h**p, còn có tác dụng hơn cả anh ta.

"Tôi sẽ viết đúng sự thật lời đe dọa này vào bài báo, nếu tôi và Thư Phương đi đường gặp phải chuyện øì, dù chúng tôi có bị ngã, công an sẽ tìm anh điều tra đầu tiên!"

Thẩm Đại Hà ăn mệt, quả nhiên là không nói lại phóng viên. Hơn nữa, anh ta vừa bị hội trưởng hội phụ nữ của nhà máy uy h**p, nói nếu anh dám bắt Tiếu Văn Cúc ra đi với hai bàn tay trắng, nhà máy sẽ cho anh ta thôi việc.

Thôi việc thì thôi việc, anh ta đã có hai mươi nghìn đồng, ngay cả khi nghỉ việc ở nhà nằm ăn, cũng đủ sống đến già.

Thẩm Đại Hà hùng hùng hổ hổ rời äi.

Đám người xem náo nhiệt bị hội trưởng hội phụ nữ thuyết phục giải tán, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi lên nhà, căn nhà đã bị Thẩm Đại Hà đập phá ngổn ngang, trên đất vương vãi đầy mảnh vỡ phần ruột phích bằng thủy tinh.

Tiếu Văn Cúc bị đánh đến thương tích khắp người, mắt sưng vù lên không thể mở ra được.

Dư Thư Phương quét đống mảnh vỡ ruột phích tránh cho mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương người, Tạ Tiểu Ngọc và hội trưởng hội phụ nữ đỡ Tiếu Văn Cúc ngồi dậy.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Chị Tiếu, chị nghĩ thế nào về loại người cặn bã đấy, chị vẫn chưa muốn ly dị à?"

Con trai đã bị đưa đi, giờ Tiếu Văn Cúc đã không cần phải kiêng ky sự đe dọa của Thẩm Đại Hà nữa.

Cô ấy muốn ly dị, nhưng cô ấy không có công việc, trên người cũng không có một xu nào, nếu cứ thế này ly dị, cô ấy sẽ không có cả cơm tối để ăn.

Vì vậy, cô ấy đi tìm hội trưởng hội phụ nữ, muốn đòi Thẩm Đại Hà chia cho một khoản tiền để trang trải cuộc sống.

Hội trưởng hội phụ nữ căm phẫn nói: "Tôi thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào táng tận lương tâm như cậu ta. Tôi yêu cầu Thẩm Đại Hà chia cho Văn Cúc một phần mười số tiền, cũng chính là hai nghìn đồng, bằng không thì bảo em trai cậu ta trả lại công việc cho Văn Cúc, nhưng cái thằng cặn bã đó dám nói là không có tiền, nói Hoa kiều kia chỉ cho hai trăm đồng làm phí cảm ơn, còn nói mình không bán con trai."

Cái gã cặn bã đó còn nói, dù xưởng có đuổi việc anh ta, anh ta cũng sẽ không nhường công việc lại cho Tiếu Văn Cúc.

Tiếu Văn Cúc nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đếm hai lần, hai mươi nghìn không thiếu một đồng nào."

Dư Thư Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc tòa soạn báo sắp in bài, cô sẽ viết đúng sự thật không thiếu một chữ nào!

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ ra một cách: "Chị Tiếu, bây giờ chị đi đến đồn công an báo cảnh sát đi, rồi đi tới bệnh viện giám định thương tật, tố cáo Thẩm Đại Hà bạo hành gia đình, anh ta không trả tiền thi giam anh ta mấy tháng, tôi nghĩ giữa chọn ngồi tù và đưa tiền, anh ta sẽ chọn cho chị một khoản tiền."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 211



Tạ Tiểu Ngọc muốn tống cái gã cặn bã này vào trong tù, nhưng nhà họ Thẩm vẫn còn cha mẹ anh chị em, nếu Thẩm Đại Hà ngồi tù, tiền của anh ta sẽ rơi vào tay người nhà của anh ta, đến lúc đó Tiếu Văn Cúc đừng mong lấy được xu nào.

Hội trưởng hội phụ nữ cũng nói: "Tôi cũng đã cân nhắc rồi, nhưng nếu ầm i đến mức cảnh sát, bên tòa soạn báo của các cô, và hội phụ nữ chúng tôi xen vào, Tiếu Văn Cúc vẫn không được bình an, không khéo còn bị Thẩm Đại Hà mất nhân tính đánh chết."

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Chị Tiếu, chị có nghĩ tới sau khi ly dị sẽ cầm tiền chuyển đến nơi khác sinh sống không?"

Cô nghĩ đến một trong những lý do khiến Tiểu Hoài ở thế giới song song kia hắc hóa, là Tiếu Văn Cúc không đợi được đến khi Tiểu Hoài trở lại đã qua đời.

Bây giờ phải giúp Tiếu Văn Cúc sống tốt trước đã, phải sống sót mới có thể chờ tới khi Tiểu Hoài trở lại.

Để làm được chuyện vậy, trước hết là cô phải giúp Tiếu Văn Cúc giải quyết chuyện ly dị.

Nhà mẹ Tiếu Văn Cúc chỉ còn lại chị gái ở Lương Châu, có thể nói là cô ấy không vướng bận gì ở Bình thành. Lúc trước Tiếu Văn Cúc còn nhẫn nhịn vì con trai, bây giờ cô không cần nhịn nữa.

Cô ấy nói: "Yêu cầu của tôi không quá cao, công việc lúc trước của tôi có thể bán được năm trăm đồng. Hoa kiều kia cho hai mươi nghìn đồng, tôi muốn năm nghìn đồng trong số đó, như vậy tổng cộng là năm nghìn năm trăm đồng. Nếu Thẩm Đại Hà không chịu, vậy tôi cũng không lấy một xu nào nữa, cứ đưa anh ta vào tù là được!"

Tiếu Văn Cúc có tính toán như vậy, sau khi trở lại Lương Châu, cô ấy sẽ làm mấy công việc lặt vặt như giúp việc gia đình, kể cả cô ấy có ăn uống khỏe, cũng vẫn tiêu năm trăm đồng đấy rất lâu.

Còn năm nghìn đồng kia, cô ấy muốn đòi giúp Tiểu Hoài, cô ấy sẽ giữ lại cho Tiểu Hoài, cô ấy có trực giác một ngày nào đó con trai sẽ trở về.

Con số năm nghìn đồng kia, là giới hạn Thẩm Đại Hà có thể nhịn đau cắt thịt, còn nếu đòi nhiều hơn nữa, gã cặn bã kia nhất định sẽ cá chết lưới rách.

Mọi người cùng bàn bạc với nhau, có thể đòi được năm nghìn đồng lại ly dị được, cũng tốt hơn là cứ kéo dài mãi, nên đều quyết định như vậy.

Mọi người chia nhau ra hành động.

Dư Thư Phương và hội trưởng hội phụ nữ cùng đưa Tiếu Văn Cúc đi bệnh viện giám định thương tật.

Tạ Tiểu Ngọc đi tìm cục trưởng Tống Liêm, kỳ thực vụ án này thuộc về đồn công an phường, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn mời cục trưởng cục công an thành phố tới.

Cô muốn tìm một nhân vật có sức nặng, khiến Thẩm Đại Hà phải kiêng ky, sau đó nhanh chóng làm thủ tục ly dị.

Không phải là cô không muốn kẻ cặn bã phải chịu trừng phạt, mà cô phải đảm bảo lợi ích lớn nhất cho người bị hại trước.

Không bao lâu sau, Thẩm Đại Hà đang khoác lác Ở trong xưởng bị dẫn tới cục công an, nghe nói Tiếu Văn Cúc tố cáo mình bạo hành gia đình, anh ta tức giận mắng chửi: "Con tiện nhân này, mày đã không sinh được con trai cho ông, còn không cho ông đây li dị hả?"

Tống Liêm quát anh ta im miệng, ông ấy đã gặp rất nhiều kẻ cặn bã, cũng đã có nhiều kẻ bị ông ấy dạy dỗ.

"Ngồi xuống, cậu còn không thành thật nữa, chúng tôi sẽ giam cậu lại một đêm đấy!"

Thẩm Đại Hà thầm nghĩ, Tiếu Văn Cúc không có gan báo cảnh sát, chắc là do bị hội trưởng hội phụ nữ và hai con tiểu tiện nhân ở tòa soạn báo xúi giục.

Quả nhiên Hạ tiên sinh nói đúng, không nên trêu vào đám phóng viên.

Tiếu Văn Cúc đưa ra yêu cầu ly dị, năm nghìn năm trăm đồng, thiếu một xu cũng không được.

Chuyện Tiếu Văn Cúc đòi một phần tư số tiền này không khác gì lây mạng Thẩm Đại Hà, giờ hỏi cưới một cô gái chưa lập gia đình, cũng chưa đến tám trăm đồng tiền sính lễ.

Anh ta mắng: "Tiếu Văn Cúc, sao mày không thử ngắm mình trong gương đi, cái loại mặt hàng rách nát như mày đến năm trăm đồng cũng không đáng giá, còn dám đòi ông đây năm nghìn đồng hả?"

Tạ Tiểu Ngọc cười lạnh tạt cho gã cặn bã này một chậu nước lạnh: "Thẩm Đại Hà, không trả tiền thì ngồi tù, anh cứ ngẫm lại đi, nếu anh ngồi tù, tiền của anh nhất định sẽ rơi vào trong tay người nhà anh, anh đoán xem chờ đến khi mình ra ngoài, bọn họ có trả lại tiền cho anh không?"

Thẩm Đại Hà: "Cô bớt hù dọa tôi đi, tiền của tôi Ở trong sổ tiết kiệm, ai động vào được?"

Tạ Tiểu Ngọc: "Tên của anh vẫn còn nằm trong sổ hộ khẩu của cha mẹ anh, hơn nữa anh ngồi tù đồng nghĩa với phạm tội, cha mẹ anh chỉ cần mang sổ hộ khẩu ra ngân hàng là có thể lấy tiền. Bản thân anh phải tự hiểu rõ đức hạnh của người nhà mình, tôi đoán chờ lát nữa mẹ anh tới, bà ta chắc chắn sẽ khuyên anh đưa tiền cho bà ta giữ, còn bảo anh nhường lại công việc cho em dâu của anh."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 212



"A... anh là đứa con không được yêu thương nhất trong nhà, mẹ anh sẽ không lo lắng cho anh đâu, chờ đến khi anh ra ngoài, anh sẽ mất cả người lẫn của, đến công việc cũng không có!"

Thẩm Đại Hà không nói gì, đức hạnh của người nhà anh ta quả là như Tạ Tiểu Ngọc nói.

Không bao lâu sau, mẹ của Thẩm Đại Hà thật sự tới cục công an, vừa nghe thấy điều kiện ly dị của Tiếu Văn Cúc là đòi năm nghìn năm trăm đồng, bà ta lập tức muốn xông lên xé xác cô ấy.

"Cái con tiện nhân này, nhiều năm qua mày dùng tiền lương của con tao nuôi thằng con hoang kia, giờ còn muốn năm nghìn, có năm hào cũng không có đâu."

Hội trưởng hội phụ nữ cũng rất lợi hại, mấy lần đều ngăn cản được bà ta: "Có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"

Bà cụ chua ngoa khắc nghiệt ra vẻ nghĩ kế cho con trai: "Đại Hà, con cứ yên tâm đi tù đi, mẹ sẽ bảo quản tiền cho con, công việc của con trước hết cứ để em dâu con thay thế. Chứ con đi làm một năm cũng không kiếm được năm trăm, mà cô ta dám đòi năm nghìn đồng, không thể để cho con tiện nhân kia được hời."

Tạ Tiểu Ngọc bình tĩnh nhắc nhở Thẩm Đại Hà: "Thấy chưa, đây chính là người nhà của anh đấy, nếu anh không đồng ý đưa tiền, vậy cứ ngồi tù đi."

"Bên phía chị Tiếu, chúng tôi sẽ tổ chức quyên góp tiền, quyên góp cho chị ấy năm ba trăm đồng cũng không thành vấn đề. Nhưng anh đấy Thẩm Đại Hà, chờ anh ngồi tù đi ra ngoài sẽ không còn gì đâu."

Thẩm Đại Hà kinh sợ, anh ta hiểu quá rõ cha mẹ và em trai mình, đều là người máu lạnh vô tình giống anh ta. Nếu anh ta ngồi tù, sẽ làm nhà họ Thẩm mất thể diện, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không nhận đứa con trai này nữa.

Anh ta cân nhắc đi cân nhắc lại, đồng ý với các điều kiện ly dị.

Tống Liêm tức giận đến hai mắt bốc hỏa: "Quá hời cho gã cặn bã này, đáng lẽ nên tống cậu ta vào tù mới phải."

Hội trưởng hội phụ nữ nói: "Đó là theo quan điểm của các ông, theo tôi thấy, đây đã là kết quả tốt nhất với Tiếu Văn Cúc rồi. Các ông muốn khuếch trương chính nghĩa không có gì sai cả, nhưng tôi là hội trưởng hội phụ nữ, tôi chỉ muốn giải phóng những người phụ nữ bị bạo hành, để bọn họ bắt đầu cuộc sống mới."

Tạ Tiểu Ngọc tổng kết lại: "Tất cả đều đúng cả, mọi người đừng nóng, thiên đạo luân hồi, trời sẽ không bỏ qua cho ai đâu"...

Sau khi lấy tiền và thủ tục ly dị, Tiếu Văn Cúc đi gửi tiết kiệm định kỳ năm nghìn đồng. Về năm trăm đồng còn lại, cô ấy bỏ ra một trăm đồng mua vé tàu và chỉ tiêu trên đường, số tiền còn lại khâu ở trong cạp quần.

Lúc thu dọn quần áo hành lý, Tạ Tiểu Ngọc đóng gói tất cả những thứ cô ấy có thể mang đi, chẳng hạn như ca tráng men, kem đánh răng chưa sử dụng hết, khăn tắm, và cả chăn mền thoạt nhìn còn khá mới.

Lúc trước thím Triệu Hương từng nói, nghèo ở nhà sang ở đường, đi chỗ khác cũng phải mua thêm, vậy mang được thứ gì thì mang.

Nếu mang nhiều hơn, Tiếu Văn Cúc đi Lương Châu cũng có thể tiết kiệm được thêm ít tiền sinh hoạt.

Chỉ trong một buổi chiều, Tiếu Văn Cúc đã làm xong thủ tục ly dị, cầm tiền rời khỏi Bình thành, cũng ra đến nhà ga Bình thành.

Cô ấy rất biết ơn bọn họ, cứ nghĩ ly dị sẽ khó khăn, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của hội trưởng hội phụ nữ và hai phóng viên của tòa soạn báo, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.

Hơn nữa, phóng viên Tạ nói, Thẩm Đại Hà bán con trai để lấy hai mươi nghìn đồng, cô ấy ly dị lấy năm nghìn năm trăm đồng, đây cũng không phải là con số nhỏ, khó tránh khỏi có người ghen tị lại sinh lòng ác ý, dặn cô ấy rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Tạ Tiểu Ngọc còn nhắc nhở: "Chị Tiếu, lúc chị tới nhờ cậy chị mình, chị đừng có nói là mình ly dị lấy được năm nghìn năm trăm đồng, cứ nói là ở đây có người tốt bụng quyên góp tiền đi đường cho chị."

Tiếu Văn Cúc gật đầu liên tục, sao cô ấy không hiểu đạo lý này cơ chứ.

Chỉ có kẻ ngu xuẩn lại liều lĩnh như Thẩm Đại Hà mới bô bô cái miệng nói cho người ta biết mình có hai mươi nghìn đồng.

Thấy tàu hỏa sắp chạy, Tạ Tiểu Ngọc nắm lấy tay cô ấy, nói: "Chị Tiếu, Tiểu Hoài là đứa trẻ ngoan, thằng bé nhất định sẽ trở lại tìm chị, chị nhớ phải sống khỏe mạnh nhé."

"Chị biết, chị tin tưởng thằng bé, cũng sẽ sống khỏe mạnh chờ con trai trở về."

Tiễn chị Tiếu đi, cũng coi như là làm xong một chuyện. Dư Thư Phương hỏi: "Tiểu Ngọc, vậy chúng ta có nên viết bài về chuyện Hoa kiều kia nhận nuôi nữa không?”

"Viết, sao lại không viết."

Ý của Tạ Tiểu Ngọc là, bọn họ tạm thời chưa vạch trần thông tin Tiểu Hoài không phải là con ruột. Nhưng về chuyện Thẩm Đại Hà bán con trai với giá hai mươi nghìn đồng, cộng thêm vừa nhận được tiền bán con trai đã lập tức kéo vợ đi ly dị cưới vợ khác, bọn họ không cần phải viết quá khoa trương, chỉ cần viết đúng sự thật, cũng có thể gây ra sóng to gió lớn ở Bình thành.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 213



Phải viết bài đưa tin đúng sự thật về chuyện này, tránh cho nhà họ Thẩm nói xấu sau lưng Tiếu Văn Cúc.

Dư Thư Phương như gặp được người tri kỷ, thành thật mà nói, nếu hôm nay gặp phải tình cảnh đột ngột phát sinh, cô ấy nhất định sẽ luống cuống tay chân, nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì không.

Bọn họ giúp Tiếu Văn Cúc giải quyết khó khăn trước mắt, sau đó sắp xếp nội dung viết bài, cũng thuận lợi báo cáo kết quả công tác.

Về phân Thẩm Diệp Hoài bị dẫn đi, cô ấy tin Tạ Tiểu Ngọc sẽ nghĩ được cách.

Cô ấy thở dài nói: "Tiểu Ngọc, nếu không có cô, chắc tôi chẳng biết làm gì mất."

Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được cười: "Nếu không có tôi, đầu óc của cô sẽ càng linh hoạt hơn, như lúc trước không có tôi, cô vẫn hoàn thành tốt công việc ở tòa soạn báo còn gì."

"Không đâu, lúc trước tôi toàn bị xa lánh bắt nạt thôi."

Đến giờ này tòa soạn báo cũng đã tan làm, Dư Thư Phương nói bọn họ không cần phải đi đến đơn VỊ.

Lúc trước cô ấy toàn vậy, đi ra ngoài phỏng vấn không kịp trở về, ngày hôm sau nộp bài viết là được, dù sao trong thời gian phỏng vấn cũng có người chứng minh.

Tạ Tiểu Ngọc cũng mệt mỏi, hơn nữa cô vội vàng về nhà, bàn bạc chuyện của Nghiêm Dặc với Thẩm Diệp Hoài...

Lúc Tạ Tiểu Ngọc về đến nhà, Nghiêm Dặc đã thái xong thịt ba chỉ, cà tím và ớt thái sợi, khoai tây cắt miếng vừa ăn, rau cải đã rửa sạch, trứng cũng đã đánh tan, chỉ chờ Tạ Tiểu Ngọc về nhà nấu nướng.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cà tím em định làm cà tím nướng thịt, khoai tây là làm khoai tây thái sợi xào chua cay, còn thịt ba chỉ, em định làm thịt hầm cơm. Anh Nghiêm Dặc, anh làm thế này là hỏng hết kế hoạch của em rồi."

Nghiêm Dặtc:...

"Dù sao em làm øì, cũng đều ăn ngon cả."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Hôm nay Tinh Tinh đòi ăn món khoai tây thái sợi xào chua cay, mấy món khác thì đành vậy, anh đi thái sợi khoai tây đi."

Nghiêm Dặc đành đi gọt khoai tây, vừa gọi vừa hỏi: "Hôm nay đi phỏng vấn thế nào?"

Tạ Tiểu Ngọc xào chín thịt ba chỉ, sau đó cho khoai tây vào xào, đậy nắp nồi lại, rồi mới lên tiếng: "Đừng nói nữa, Hạ Lệ Văn có tật giật mình, không muốn lên báo, sáng sớm hôm nay đã đưa Thẩm Diệp Hoài đi rồi."

Nghiêm Dặc hơi khựng tay lại: "Vậy Thẩm Diệp Hoài không tránh khỏi việc ra nước ngoài rồi." Thẩm Diệp Hoài bị đưa ra nước ngoài, đến đấy bọn họ cũng khó có thể nghĩ cách giúp đỡ cậu bé.

Tạ Tiểu Ngọc cũng phát sầu vì chuyện này, nhưng hôm nay vẫn có chuyện đáng để vui vẻ: "Bọn em giúp mẹ Tiểu Hoài ly dị rồi, giờ chị ấy cũng đang ngồi trên tàu tới Lương Châu."

Ít nhất đến khi Tiểu Hoài trở lại, mẹ cậu ấy vẫn còn sống.

Tạ Tiểu Ngọc mở nắp nồi ra, lại đảo thịt ba chỉ xào khoai tây trong nồi, nêm nếm nước tương, muối, rồi lại đóng nắp nồi.

Nghĩ đến Tiểu Hoài sắp bị đưa ra nước ngoài, cô thở dài nói: "Nếu chúng ta có người quen ở nước ngoài thì tốt biết mấy."

Nghiêm Dặc đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Tiểu Ngọc, em có còn nhớ cô bé giống Tinh Tinh được anh cứu lúc trước không?”

Tạ Tiểu Ngọc tỏa sáng hai mắt, đương nhiên là vẫn còn nhớ rõ, ông ngoại của cô bé đó là một Hoa kiều, cũng đã quay về tìm người thân. Bởi vì hiện tại chính sách tốt hơn, từ từ mở cửa, nên cũng có nhiều người quay về tìm người thân hơn.

Nghiêm Dặc từng được khen ngợi vì dám xả thân làm việc nghĩa này.

Nghiêm Dặc nói: "Ông ngoại của cô bé đó tình co cũng mang họ Hạ, ông ấy cho anh số điện thoại và địa chỉ ở nước ngoài cho anh, tình cờ là chỉ cách thành phố nơi Hạ Lệ Văn đang sống hai ba trăm cây số, hay là anh gọi điện thoại ra nước ngoài, nhờ ông ấy hỗ trợ nhỉ?"

Ông cụ đó từng nói, Nghiêm Dặc có ơn cứu cháu ngoại ông ấy, sau này nếu anh cần giúp đỡ, có thể tìm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ.

Giúp Thẩm Diệp Hoài, cũng tương đương với giúp Cá Lớn Cá Nhỏ.

Bưu điện Bình thành có thể gọi điện thoại quốc tế, tình cờ là thành phố nơi Hạ lão tiên sinh sống nằm trong phạm vi gọi điện thoại quốc tế, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy yên tâm hơn.

Tâm tình được thả lỏng, việc nấu cơm cũng nhanh hơn, không bao lâu sau bốn món ăn một món canh đã được làm xong.

Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tinh làm xong bài tập, ba bé cất sách vở chuẩn bị ăn cơm. Món khoai tây thái sợi xào chua cay làm khai vị, đến người không thích ăn cay như Cá Lớn Cá Nhỏ cũng rất thích ăn.

Nhưng rõ ràng là Cá Nhỏ có tâm sự, ngay cả thịt ba chỉ cũng không ăn được mấy miếng.

Cá Lớn an ủi em trai: "Cá Nhỏ à, lần này em thi ngữ văn được tám mươi lăm điểm, toán thi được tám mươi chín điểm, đã là tiến bộ rất lớn rồi."

Cá Nhỏ thở dài, cậu ấy không buồn phiền chuyện thành tích.

Đến giờ cậu ấy mới biết, có thể nỗ lực để đạt được thành tích cao, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều chuyện cậu ấy không thể kiểm soát được.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 214



Chẳng hạn như người cha ruột xấu xa kia của cậu ấy, cậu ấy không dám đứng ra nói: Buông cậu bé vô tội đó ra, tôi mới là con ruột của ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận ông.

Cậu ấy không dám nói ra, bởi vì cậu ấy sợ phải rời khỏi chị, sợ rời khỏi ngôi nhà ấm cúng này.

Vì vậy, cậu ấy để mặc cho cha ruột chia tách cậu bé vô tội kia ra khỏi mẹ cậu ấy.

Cá Nhỏ cảm thấy rất khó chịu.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé, Cá Nhỏ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nếu là hơn nửa năm trước, đứa bé này tuyệt đối sẽ không khổ sở, thậm chí là còn vui mừng nữa.

Hiện tại, cậu ấy đã biết suy nghĩ cho người khác.

Buổi tối, cô lén nói với Cá Nhỏ: "Không sao đâu Cá Nhỏ, ngày mai anh rể em sẽ gọi điện thoại quốc tế, sẽ tìm người chăm sóc cho Thẩm Diệp Hoài."

Buổi tối tắm rửa xong, Tạ Tiểu Ngọc thức đến tận đêm khuya viết bản thảo Hoa kiều nhận nuôi.

Nếu suôn sẻ, báo chiều mai sẽ đưa tin tức này, cho mọi người biết hành động vô liêm si của loại cặn bã như Thẩm Đại Hà, bán con trai còn đánh vợ, vừa nhận được tiên đã lập tức ly dị đòi cưới vợ mới.

Bọn họ là người làm tin tức, phải vạch trần sự thật ra, không thể để khổ chủ thật sự bị tổn thương hai lần. Về phần người xấu phải chịu sự trừng phạt, cô tin chính nghĩa sẽ không đến muộn...

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc đến đơn vị đưa bài báo mình viết tối hôm qua cho Dư Thư Phương đọc.

Dư Thư Phương cũng viết một bài, sau khi so sánh giữa hai bài, có thể thấy bài viết của Tạ Tiểu Ngọc mang tính phê phán nghiêm khắc hơn, đánh sâu vào thị giác hơn. Cô ấy quyết định nộp bài của Tạ Tiểu Ngọc lên.

Buổi trưa bọn họ ăn cơm ở trong nhà ăn của tòa soạn báo, Dư Thư Phương nói: "Tiểu Ngọc, hôm qua cô nói đúng, dù không có cô tôi cũng phải tiến bộ lên. Tôi quyết định rồi, lát nữa tôi sẽ viết lại bài khác, sau đó cô xem giúp tôi nhé."

"Được!" Tạ Tiểu Ngọc đồng ý, cô đánh giá cao tính cách kiên cường và tích cực của Thư Phương.

Phải gửi bản thảo xuống nhà in trước hai giờ chiều, lúc đi kiểm tra lần cuối, Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc phát hiện ra, bài báo về Hoa kiều nhận nuôi không phải do cô viết, cũng không phải do Thư Phương viết.

Tiêu đề bài báo là dòng chữ bắt mắt vè giai thoại người tốt việc tốt của Mai Tử Cầm, nói Thẩm Đại Hà chăm sóc cho con nuôi mười năm như một, đến bây giờ nhận được quả ngọt.

Cô nhổ vào, loại chuyện thế này cô ta cũng dám viết lung tung, không thể phát hành bài báo bóp méo sự thật này được!

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương cùng chạy tới văn phòng của Tống Hạnh Hoa.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chủ biên Tống, về bài viết liên quan đến chuyện con nuôi của Thẩm Đại Hà được Hoa kiều tìm về, tại sao anh có thể dùng bài viết của Mai Tử Cầm, anh cho tôi biết, cô ta phỏng vấn khi nào?"

Sáng sớm hôm qua, lúc cô và Thư Phương vừa mới tới đơn vị, gặp Tiên Hiểu Ngải vui sướng khi người khác gặp họa nói Hoa kiều đã đón con đi.

Lúc ấy Tạ Tiểu Ngọc quá sốt ruột, không chú ý đến chỉ tiết trong đó, bây giờ ngẫm lại, Mai Tử Cầm không chào hỏi gì đã chạy đi cướp nhiệm vụ phỏng vấn của Dư Thư Phương, như vậy đoán chắc cô ta không biết gì về chuyện đột ngột xảy ra hôm qua.

Quả nhiên, Tống Hạnh Hoa nói: "Tử Cầm làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi đi xuống nông thôn phỏng vấn trở về, thấy nhiệm vụ của các cô vẫn còn chưa có kết quả, nên chiều tối hôm trước cô ấy lại đi tìm Thẩm Đại Hà, làm một bài phỏng vấn độc quyền."

"Tuy Thẩm Đại Hà có ý định ly dị, nhưng Tử Cầm nói, cô ấy có thể thuyết phục Thẩm Đại Hà thay đổi chủ ý, không để cho đoạn giai thoại này trở thành tin tức tiêu cực."

Tạ Tiểu Ngọc nghe thế là đủ rồi: "Chủ biên Tống, sao anh có thể ngôi lên vị trí ngày hôm nay vậy, có phải anh chưa xem bản thảo của tôi và Thư Phương, đã chọn của Mai Tử Cầm không?"

"Anh có biết, chỉ nguyên ngày hôm qua, Thẩm Đại Hà đã đánh vợ bị đưa về đồn công an, sau đó hội trưởng hội phụ nữ giải quyết ly dị, Tiếu Văn Cúc ly dị xong cũng rời khỏi Bình thành ngay buổi tối ngày hôm đó. Bây giờ anh duyệt in bài viết của Mai Tử Cầm, là muốn để tổng biên tập của chúng ta phải đích thân đăng bài xin lỗi!"

Dư Thư Phương không tốt tính được như Tạ Tiểu Ngọc, chưa kể người này còn là vị hôn phu cũ của cô ấy, cô ấy đã sớm nhìn anh ta không thuận mắt mắt.

Cô ấy tức giận nói: "Tống Hạnh Hoa, tôi hy vọng anh không mang theo thành kiến của anh dành cho tôi vào trong công việc, cũng đừng liên lụy đến những đồng nghiệp có quan hệ tốt với tôi. Nếu anh không tin, anh có thể gọi điện thoại đến nhà máy dệt xác minh."

Tống Hạnh Hoa toát cả mồ hôi lạnh, anh làm tin tức mấy năm, chưa từng gặp vụ li dị nào nhanh đến vậy, rõ ràng là mới chỉ qua có một ngày.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 215



Chưa kể, anh ta nhận nhưng không đọc bản thảo do Dư Thư Phương viết, bởi vì đã quyết định là sẽ đăng bài của Mai Tử Cầm.

Từ trong thâm tâm, anh ta đánh giá rất cao Mai Tử Cầm, cảm thấy Dư Thư Phương viết chắc chắn không hay bằng Mai Tử Cầm.

Với lại hôm nay anh ta quá bận rộn, không có thời gian đọc, vậy nên vừa rồi lúc bị Tạ Tiểu Ngọc chất vấn, anh ta mới thuận miệng nói bài viết các cô đưa lên không được.

Anh ta lập tức gọi điện thoại đến nhà máy dệt xác minh tình hình.

Xưởng trưởng nhà máy dệt chính trực nói: "Thẩm Đại Hà thường hay đánh người, say rượu bỏ bê công việc. Ỷ vào nhận hai mươi nghìn đồng của Hoa kiều, ngày hôm qua cũng không tới làm, nhà máy dệt chúng ta đã cho anh ta thôi việc rồi, nhà máy không thể nào chứa chấp loại người có nhân phẩm bại hoại như vậy được!"

Tống Hạnh Hoa vội thay đổi bài viết, thay bằng bài viết của Tạ Tiểu Ngọc.

Sau đó, anh ta gọi Mai Tử Cầm tới phòng làm VIỆC.

Tiền Hiểu Ngải có quan hệ tốt với Mai Tử Cầm chỉ thấy Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương xông vào phòng làm việc của Tống Hạnh Hoa, sau đó Tống Hạnh Hoatram mặt đi gọi Mai Tử Cầm vào.

Tiền Hiểu Ngải bất bình thay cho bạn tốt: "Dư Thư Phương, chỉ vì lần trước chủ biên Tống phân cho cô xuống nông thôn trước, mà giờ cô cứ nhằm vào Tử Cầm, có cần đến mức vậy không?"

Dư Thư Phương: "Liên quan đếch gì đến cô, dù cô có là con gái của tổng biên tập, cô cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của tôi."

Tiên Hiểu Ngải:...

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cô vẫn nên đọc bài sửa đổi lại đi, Mai Tử Cầm cướp nhiệm vụ phỏng vấn do Thư Phương phụ trách, chưa xác minh đã nộp bản thảo, nếu báo đăng sai sự thật, người bối nồi sẽ là cha cô đấy."

Nói xong, cô cũng không chờ Tiền Hiểu Ngải phản ứng lại, cùng Dư Thư Phương đi xuống xưởng in báo lại.

Ngày hôm sau đi làm, mọi người phát hiện ra người thường xuyên đi làm muộn như Tiền Hiểu Ngải đã đến văn phòng, cô ta đang lau sàn nhà tưới cây trong văn phòng, hôm nay không phải là ca trực của cô ta nha?

Dư Thư Phương hóng hớt nói: "Sáng sớm hôm nay cô ta tới xin lỗi tôi, tuy nhìn có vẻ không phục lắm, tôi đoán là tối hôm qua tổng biên tập Tiền đã phê bình cô ta. Hơn nữa, cô ta chủ động nhận dọn vệ sinh văn phòng một tuần."

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Vậy chắc là tối hôm qua thiên kim nhà tổng biên tập bị cha cô ta phê bình rất ác."

Tiền Hiểu Ngải kéo cây lau nhà đi tới chỗ Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương, nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, cô ta thầm tức giận trong lòng, tối hôm qua cha nói chuyện với cô ta đến hai giờ đêm, nói người như Tạ Tiểu Ngọc mới đáng kết bạn.

Thiệt là, giờ cô ta không muốn làm bạn với cô.

Cô ta tức giận nói: "Phiền hai người nhấc chân lên."

Tạ Tiểu Ngọc dứt khoát đứng dậy: "Được, lau sạch vào nhá, vất vả cho đồng chí Tiền rồi."

Tiền Hiểu Ngải:.. Hừ, còn không biết di chuyển ghế.

Tiếp theo, không biết là do tổng biên tập Tiền gợi ý hay là do chủ biên Tống tự sắp xếp, dù sao Tiên Hiểu Ngải cũng bị sắp xếp cho nhiệm vụ xuống nông thôn phỏng vấn.

Còn bạn tốt của cô ta Mai Tử Cầm, lại đi lên Bắc Kinh học bồi dưỡng chuyên sâu với Tống Hạnh Hoa.

Tiên Hiểu Ngải:... đã nói là chị em tốt đồng cam cộng khổ với nhau cơ mà?

Trong lúc nhất thời, cô ta lại hơi hâm mộ tình bạn giữa Dư Thư Phương và Tạ Tiểu Ngọc....

Mấy ngày sau, bài báo Hoa kiều nhận nuôi có phan tiếp theo.

Sau khi bị nhà máy dệt sa thải, Thẩm Đại Hà suốt ngày uống rượu, còn nói muốn kết hôn với cô gái chưa lập gia đình làm vợ, nói chung là cực kỳ phách lối.

Người ta châm chọc nói bây giờ anh ta không có việc làm, sẽ không có nữ đồng chí nào chưa lập gia đình vừa ý anh ta.

Thẩm Đại Hà uống nhiều lại khoe khoang với người ta, nói mình còn có mười lăm nghìn đông, là số tiền đám dế nhũi châm chọc anh ta có nhịn ăn nhịn tiêu đến khi về hưu cũng không kiếm được.

Có số tiền này, anh ta chỉ cần xuống nông thôn tìm vợ, cũng có nhiều cô gái bằng lòng gả cho anh ta.

Mấy câu khoe giàu của anh ta tình cờ bị đám côn đồ chạy đến Bình thành nghe được, anh ta cũng trở thành mục tiêu bị bọn họ theo dõi. Đêm khuya hôm đó, Thẩm Đại Hà vẫn uống đến say mèn ở tiệm cơm, sau đó bị đám côn đồ kia theo đuôi bắt trói lại, tìm được chìa khóa trên người anh ta, cũng tìm được quyển sổ tiết kiệm ở trong nhà anh ta.

Thẩm Đại Hà bị đánh đến khi trời sáng, cuối cùng không chịu được nữa đành phải nói mật khẩu ra.

Thẩm Đại Hà bị cướp mất mười lăm nghìn đồng, cũng bị đánh đến mức phải nằm liệt giường mất mấy tháng, anh ta bị sa thải nên không còn đủ tiền thanh toán tiền thuốc men viện phí, tiền cũng bị cướp mất, nên muốn tìm em trai chuyển công việc lúc trước thành tiền cho mình.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 216



Đương nhiên là gia đình em trai anh ta không chịu, bảo anh ta đi tìm Tiếu Văn Cúc đòi năm nghìn năm trăm đồng kia về.

Thẩm Đại Hà cũng có ý định đó, nhưng anh ta đã bị gãy chân phải dưỡng thương, hơn nữa anh ta cũng không biết Tiếu Văn Cúc đã đi đâu, không biết nên đi đâu tìm vợ cũ.

Nhà họ Thẩm nhất thời trở thành trò cười, còn muốn cưới con gái chưa chồng à, đến tiền thuốc men anh ta còn không trả nổi.

Lúc Dư Thư Phương viết về phần tiếp theo của câu chuyện này, cô ấy còn cảm khái nói với Tạ Tiểu Ngọc, cũng may lúc đó bọn họ đao sắc chém loạn ma, giúp Tiếu Văn Cúc ly dị cầm tiền rời di lại kịp thời đến nơi Thẩm Đại Hà không tìm được.

Thoáng cái đã đến tháng ba, Nghiêm Dặc đi tới bưu điện gọi điện thoại quốc tế mấy lần, trao đổi với ông ngoại của cô bé anh từng cứu lúc trước.

Mọi chuyện trên đời này có đôi khi rất tình cờ.

Ông ngoại của cô bé kia là bác cả của Hạ Lệ Văn, lúc trước Hạ Lệ Văn ra nước ngoài để nhờ cậy người bác này.

Sau đó bác cả không thích nhân phẩm của Hạ Lệ Văn, đuổi anh ta ra khỏi cửa, anh ta cũng biết luồn cúi, cưới con gái duy nhất của một doanh nhân Hoa kiều giàu có, đến ở rể nhà người ta. Trong lần nói chuyện điện thoại gần đây nhất, nghe Hạ lão tiên sinh nói, Thẩm Diệp Hoài được đưa đi giám định quan hệ huyết thống, phát hiện ra không phải là con trai của Hạ Lệ Văn.

Hạ Lệ Văn cực kỳ tức giận, lập tức lái xe bỏ rơi Tiểu Hoài trên con đường cách đó mấy trăm cây số.

Nếu không có Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc gọi điện thoại quốc tế tìm người hỗ trợ trông chừng, vậy hành động của Hạ Lệ Văn không khác nào là ép chết đứa bé kia cho hả giận.

Cũng may Hạ lão tiên sinh đã sớm có chuẩn bị, sắp xếp người đón Tiểu Hoài về nhà ông ấy, cũng nhận nuôi Tiểu Hoài làm cháu trai, cam kết qua mấy năm nữa tình hình trong nước ổn định, ông ấy sẽ đưa cậu bé trở về nước đoàn tụ với mẹ nuôi.

Tiểu Hoài coi như là định cư ở nước ngoài, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tiểu Hoài sẽ trở về nước học trung học phổ thông, trùng hợp là bạn học của Cá Lớn Cá Nhỏ.

Chỉ là lần này, bọn họ sẽ không trở thành kẻ thù, không chừng còn có thể trở thành bạn tốt nữa.

Tạ Tiểu Ngọc viết thư, kể cho Tiếu Văn Cúc biết chuyện nhà họ Thẩm gặp báo ứng, còn cả những gì Tiểu Hoài đã trải qua ở nước ngoài.

Còn nói cho cô ấy biết, Tiểu Hoài đang ở nhà Hạ lão tiên sinh ở nước ngoài, cô từng gọi điện thoại quốc tế nói chuyện với Tiểu Hoài, Tiểu Hoài dặn mẹ phải sống tốt, cậu ấy nhất định sẽ trở lại tìm cô ay

Dao này tối nào Nghiêm Dặc cũng trở ve nhà, không trở về ký túc xá. Tạ Tiểu Ngọc thắc mắc hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, mấy buổi tối nay anh không trở về phòng ký túc xá có sao không?"

"Không sao, anh đã xin nhà trường nghỉ rồi."

Nghiêm Dặc đếm ngày trên lịch, Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Còn khoảng ba trăm ngày nữa là chuẩn bị kết hôn rồi."

"Lâu đến vậy cơ à?"

Tạ Tiểu Ngọc: "Chẳng lễ anh ngại quá lâu?"

Cô thật sự cảm thấy rất nhanh, công việc ở tòa soạn báo rất bận rộn, làm cô có cảm giác một tháng này trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đến cuối năm. Đến hai mươi sáu tháng chạp, cô và Nghiêm Dặc sẽ kết hôn.

Nghiêm Dặc như có lời muốn nói, phải chờ tới khi món cuối cùng được đưa ra, anh mới nhìn Tạ Tiểu Ngọc

Ngọn lửa màu cam nhún nhảy trong bếp, phản chiếu lên khuông mặt đẹp trai của Nghiêm Dặc.

Nghiêm Dặc nói: "Tiểu Ngọc, anh được chọn đi nằm vùng, yêu cầu duy nhất của anh là nói cho em biết anh đi đi nằm vùng, chứ không phải là bị k*ch th*ch rồi dần trở thành người xấu."

Nghiêm Dặc học đại học công an, bị chọn đi nằm vùng là chuyện có thể xảy ra, trừ khi anh nghỉ học, còn không sẽ không thể từ chối được.

Tạ Tiểu Ngọc đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho những việc thế này, anh họ cô là quân nhân, phải thực hiện nhiệm vụ do tổ chức sắp xếp.

Một khi lựa chọn đối tượng là công an, cô cũng phải ủng hộ anh.

Làm điệp viên nằm vùng chắc chắn sẽ có nguy hiểm, Tạ Tiểu Ngọc rất lo lắng cho anh, nhưng cô không thể giúp được gì, vậy nên chỉ có thể nỗ lực không kéo chân sau của anh.

Cô hỏi: "Vậy em phải hợp tác với anh như thế nào?"

Nghiêm Dặc mím môi cười, anh biết ngay là Tiểu Ngọc sẽ không phản đối.

Vốn dĩ cấp trên không đồng ý để Tạ Tiểu Ngọc biết, nhưng Nghiêm Dặc giải thích, nhiệm vụ nằm vùng này rất đặc thù, anh có thể gặp gỡ Tiểu Ngọc, để Tiểu Ngọc biết, rồi cô phối hợp với anh sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Tống Liêm dẫn đội, anh cũng đứng ra bảo đảm, nói Tạ Tiểu Ngọc có diễn xuất rất tốt, nói cô chắc chắn có thể giấu giếm được.

Sau khi cân nhắc, cấp trên quyết định đồng ý.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 217



Nhiệm vụ là thế này, hiện tổ chức đang nắm giữ được một số manh mối về một tổ chức gián điệp đã ẩn núp lâu dài, bọn họ muốn cử người thâm nhập vào nội bộ, bắt hết tất cả nhân viên tình báo được tổ chức gián điệp này cài vào trong nước.

Để tạo điều kiện cho Nghiêm Dặc thâm nhập vào trong tìm kiếm tin tức, bên phía trường học sẽ dàn xếp tội danh, sau đó đuổi anh ra khỏi trường học.

Tạ Tiểu Ngọc:...

"Các anh làm lớn đến vậy sao?"

Nghiêm Dặc gật đầu, phải làm như vậy, nếu không làm lớn thì sao anh bị đuổi khỏi trường học?

Tạ Tiểu Ngọc thở dài, hỏi tại sao lần này lại chọn Nghiêm Dặc, đổi người khác không được sao?

Nghiêm Dặc cúi đầu, một lát sau anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô nói: "Tiểu Ngọc, anh nhìn thấy người đàn ông hại chết mẹ anh xuất hiện ở Bình thành."

Lúc đó anh nóng máu muốn xông lên, lại bị Tống Liêm âm thầm đi theo giữ lại, người này chính là nghi phạm bọn họ đã theo dõi suốt một thời gian dài.

Lúc đó, Tống Liêm túm chặt lấy Nghiêm Dặc đột nhiên xuất hiện: "Cháu muốn chết à? Cháu biết người đàn ông đó?" Nghiêm Dặc nói với Tống Liêm, anh đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông này ném hòn đá mài sắc cạnh kia, hòn đá đó ném trúng trên huyệt thái dương của mẹ anh, sau đó anh nhặt được hòn đá bị mài sắc vẫn còn vương vết máu trong đám đông hỗn loạn.

Anh chỉ nói cho mỗi Nghiêm Bình Châu và Tạ Tiểu Ngọc biết chuyện này, khuôn mặt và ngoại hình của người đàn ông kia đã khắc sâu ở trong đầu anh, anh không thể nhận sai được.

Tống Liêm nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nghi phạm này ẩn núp rất sâu, nếu không vì dính líu đến một vụ án buôn lậu văn vật, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó là nhân viên tình báo giấu mặt.

Nếu đối phương cố tình hại chết mẹ của Nghiêm Dặc, vậy chắc chắn là có lý do.

Sau khi Tống Liêm báo cáo lên, tổ chức quyết định chọn Nghiêm Dặc đi làm nằm vùng, điều tra vụ án này, đồng thời anh cũng có cơ hội điều tra động cơ và lý do mẹ anh bị hại.

Nghe những lời giải thích này của anh, Tạ Tiểu Ngọc không ngăn cản nữa.

Cô nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh vẽ hình dạng của người kia ra cho em nhìn đi, để lần sau nếu tình cờ gặp được đối phương, em cũng chuẩn bị sẵn tâm lý." Nghiêm Dặc rất giỏi ký họa, người đàn ông được ký họa chân dung trên giấy là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt đại trà, là kiểu không nổi bật trong đám đông.

Tạ Tiểu Ngọc nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương, rồi vứt bức vẽ vào trong bếp lò thiêu hủy.

"Nhiệm vụ của anh khi nào thì bắt đầu?"

Nghiêm Dặc cười khổ nói: "Tối hôm nay, lát nữa phải đuổi anh đi, lần này anh đến đây ngoài việc nói với em, còn nhờ em phối hợp cãi nhau với anh, sau đó đuổi anh ra ngoài."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Được rồi, vậy chờ ăn cơm xong lại diễn xuất.

Nghiêm Dặc: "Lúc ăn cơm không thích hợp đâu, có ba đứa bé ở đây, sao chúng ta có thể cãi nhau trước mặt bọn họ được, giờ cứ cãi nhau mấy câu, rồi anh bỏ đi?"

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Không cần, đợi lát nữa lúc ăn anh nhớ ăn nhanh lên, đừng để đói bụng."

Nghiêm Dặc:.. Vậy cũng được.

Buổi tối lúc ăn cơm, Cá Lớn Cá Nhỏ đều nhìn ra bầu không khí có vân đề, chị bực tức, anh chỉ cắm đầu vào ăn cơm.

Bọn họ đều không dám lên tiếng.

Tạ Tiểu Ngọc thấy bữa ăn sắp kết thúc, bắt đầu phát huy kỹ thuật diễn của mình, chợt đập mạnh tay xuống mặt bàn, ấm ức mắng Nghiêm Dặc: "Anh cũng sắp bị trường học đuổi rồi, mà còn có tâm tình ăn cơm à, anh nói thử xem, em chỉ mới nói có một câu muốn mua nhà ở Bắc Kinh, anh đã liên hệ với Hoa kiêu ở nước ngoài âm mưu bán văn vật ra ngoài biên giới. Đây là hành động b*n n**c đấy, ngay cả khi anh là đối tượng của em, em cũng cảm thấy xấu hổi"

Trường học thật sự không tìm được lý do đuổi anh, vẫn là Nghiêm Dặc tự đề nghị.

Chị họ của anh có một hòm văn vật chôn ở dưới đất, sau đó vì chuyện của Thẩm Diệp Hoài, anh từng gọi điện thoại ra nước ngoài mấy lần. Giờ bọn họ bịa lý do anh chuẩn bị lấy vợ, không muốn đến nhà gái ở rể, muốn mua nhà, nên liên hệ với Hoa kiều ở nước ngoài muốn bán văn vật chị họ cho mình.

Sau đó tình cờ bị người ngoài nghe thấy nội dung cuộc gọi của anh, báo cáo với trường học của anh.

Trộm bán văn vật là hành động cực kỳ tôi tệ, ngay cả khi chỉ mới manh nha lên kế hoạch chứ chưa thực hiện thành công, cũng không thể tha thứ được. Vì vậy, nhà trường ra quyết định đuổi học anh.

Nghiêm Dặc ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, chắc phải rất lâu nữa anh mới được ăn đồ Tiểu Ngọc làm.

Anh phối hợp nói: "Tại em nói muốn xây tứ hợp viện ở Bắc Kinh, tứ hợp viện ở Bắc Kinh ít nhất phải hai ba mươi nghìn, nếu không bán đồ cổ chị anh cho đi, anh lấy gì mua nhà cho em?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 218



Tạ Tiểu Ngọc giả vờ tức giận đến run rẩy cả người: "Mình làm sai còn đổ lỗi lên người em, có phải anh muốn hại em mất việc không, em không có đối tượng có ý định đầu cơ trục lợi di vật văn hóa quốc bảo như anh!"

"Tiểu Ngọc, em nói vậy là có ý gì, em sợ liên lụy nên muốn vạch rõ giới hạn với anh à?"

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay về phía cửa: "Mau cút đi, giờ không muốn nhìn thấy anh."

Nghiêm Dặc: "Được rồi, em bình tĩnh lại đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Nếu cứ tiếp tục cãi nhau, anh sẽ tưởng là thật mất, vì vậy anh phải đi càng sớm càng tốt. Trở về trường học, anh phải diễn một lần, sau đó trở về Bắc Kinh lại diễn với cha mình.

Làm điệp viên nằm vùng quả là khó khăn, anh không diễn được nhuần nhuyễn như Tiểu Ngọc.

Mệt tâm.

Nhưng vì đòi lại công bằng cho mẹ, để bắt được điệp viên của tổ chức tình báo, anh cần phải kiên trì

Để đạt được hiệu quả hàng xóm xung quanh đều biết, Tạ Tiểu Ngọc còn đi ra ngoài cửa mắng chửi mười mấy phút.

Cá Lớn Cá Nhỏ sợ hãi đến không dám ăn cơm. Cá Lớn khóc sướt mướt nói: "Có chuyện gì vậy chị, tại sao chị lại cãi nhau với anh?"

Cá Nhỏ bất bình thay cho anh rể: "Chị ơi, anh rể bán văn vật vì muốn mua nhà cho chị, anh ấy cũng đã biết lỗi rồi, chị tha thứ cho anh ấy äi."

Tạ Tiểu Ngọc: "Các em biết cái gì, có những lỗi lầm không thể tha thứ được, chẳng hạn như lỗi lầm của anh rể các em, văn vật là bảo vật của đất nước chúng ta, anh ấy không chỉ muốn bán ra nước ngoài, còn lấy lý do là vì chị, sao chị tha thứ cho anh ấy được!"

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, nói cho cô biết mới là điều chính xác, nếu không cô cũng không phát huy được hiệu quả tốt đến vậy.

Cá Lớn vẫn không ngừng lau nước mắt: "Phải làm sao bây giờ, chị có còn gả cho anh nữa không?"

Cá Nhỏ lo lắng đến đi vòng vòng, thấy Tinh Tinh vẫn bình tĩnh làm bài tập, cậu ấy chạy tới bảo cô bé đừng viết bài nữa: "Tinh Tinh, em không sợ à?"

Tinh Tinh ngẩng đầu lên: "Sợ cái gì?"

"Anh và chị cãi nhau, chị không cần anh."

Tinh Tinh: "A, chị có nói là không cần em đâu, có øì phải sợ."

Cá Nhỏ:...

“Tinh Tinh, em đúng là không có lương tâm!”

Tinh Tinh cúi đầu tiếp tục làm bài tập, không muốn để ý đến anh Cá Nhỏ. Cô bé cảm thấy so với mình, anh Cá Nhỏ vẫn quá ngốc, chị và anh rõ ràng là đang giả vờ cãi nhau.

Như hồi ở thôn Thanh Sơn, cô bé từng chứng kiến rất nhiều lần, lúc đó chị còn nói với cô bé, bọn họ không cãi nhau thật, mà giả vờ cãi nhau cho mọi người nhìn.

Chị Tiểu Ngọc không đuổi cô bé đi, vậy nên lần này anh chị cũng cãi nhau cho người khác nhìn, đúng không?

Tinh Tinh thầm khẳng định như vậy, vì vậy cô bé không lo lắng gì cả....

Ngày hôm sau trời vừa sáng, chị dâu Hoa chạy tới hỏi Tạ Tiểu Ngọc, sao tối ôm qua cô và đối tượng cãi nhau căng thẳng đến vậy?

"Chị nghe các em cãi nhau về văn vật gì đấy, còn cả chuyện trường học của đối tượng em muốn đuổi cậu ấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Tiểu Ngọc lập tức tiến vào trạng thái, vừa tức lại vừa giận giải thích, như thể muốn gạt mình ra khỏi chuyện này.

"Em từng nói là muốn mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, vừa lúc chị họ anh ấy cho anh ấy mấy món đồ cổ, ai dè anh ấy lại muốn đi đường tắt, liên hệ với Hoa kiều ở nước ngoài định bán văn vật kia đi đổi lấy tiền mặt, đã vậy còn nói là vì em nữa chứ. Hul Anh ấy làm vậy là muốn hại em mất việc, nên đương nhiên em phải vạch rõ giới hạn với anh ấy rôi."

Chị dâu Hoa cảm thán nói: "Đều tại đối tượng của em quá thích em cả, haizz, tại sao cậu ãy lại hồ đồ vậy chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, haizz, phải bắt được hung thủ hại chết mẹ chồng càng sớm càng tốt, có vậy mới kết thúc được nhiệm vụ nằm vùng này.

Bên phía trường học đã sớm tổ chức cuộc họp thảo luận về vấn đề này, cuối cùng đưa ra quyết định đuổi Nghiêm Dặc.

Nghiêm Dặc không phục, nói anh chỉ mới có ý nghĩ này, chứ chưa hành động. Anh nhất thời hồ đồ, bây giờ đã biết lỗi rồi, cũng đã viết bản kiểm điểm, tại sao nhà trường lại đuổi học anh. Anh làm ầm ï lên ở trường, còn đánh nhau với giáo viên hướng dẫn.

Tất nhiên, việc Nghiêm Dặt đánh nhau với giáo viên hướng dẫn cũng là do mấy người Tống Liêm sắp xếp, để người ngoài thấy Nghiêm Dặc là cái gai đầu, xứng đáng bị đuổi học.

Giáo viên hướng dẫn cũng là người của mình, phối hợp ăn ý với anh. Nhưng đám người Trần Niên không biết gì cả, muốn khuyên cũng khuyên không được.

Sau khi Nghiêm Dặc bị đuổi học, đám người Trần Niên đều rất buồn.

Một bên khác, Minh Chi Tuệ cũng rất áy náy, không nhịn được rơi nước mắt ở trước mặt Mạnh Cảnh Niên: "Lại là em, cha em hại chết cô, em hại chết em họ, sớm biết có ngày này, lúc trước em tuyệt đối không nhận nhau với em họ."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 219



Nếu cô ấy không lấy một phần đồ cổ trong hòm ra, sao em họ có thể nghĩ ra cách kiếm tiền này.

Mạnh Cảnh Niên lại thầm nghĩ, Nghiêm Dặc tuyệt đối không phải là người đầu cơ trục lợi văn vật, có khả năng anh cũng đang thực hiện nhiệm vụ, cũng giống như câu cá, không tung mồi câu ra, sao dụ được quân địch.

Còn cả hòm đồ cổ kia, Minh Chi Tuệ từng định quyên tặng mấy món đồ cổ cấp quốc bảo, nhưng ngẫm lại có lẽ giờ không phải là lúc quyên tặng, có khi đến lúc Nghiêm Dặc hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ cần dùng đến.

Anh nói: "Em khoan hãy quyên tặng mấy món đồ cổ kia, giữ lại mấy món cho em trai em tương lai dùng để sinh hoạt. Giờ cậu ấy bị nhà trường đuổi học, rất khó tìm được công việc, Tiểu Ngọc có vẻ cũng không trả lại tiền cưới vợ cho cậu ấy. Nếu em không để lại ít đồ cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ phải đi ăn mày đấy."

Minh Chi Tuệ:.. Người này đúng là máu lạnh.

Mạnh Cảnh Niên lại hỏi: "Buổi tối em muốn ăn gì, anh đi làm cho em."

Minh Chi Tuệ:.. anh còn có tâm tư ăn cơm à, đừng nói là em trai cô ấy cũng đang thực hiện nhiệm vụ đấy nhé?

Cô hỏi: "Em trai em cũng đang thực hiện nhiệm vụ giống anh à?"

Mạnh Cảnh Niên cười: "Anh không biết, bên ngoài đang lan truyền chuyện cậu ấy muốn bán văn vật bị đuổi, em cứ cho đó là lý do đi."

Minh Chi Tuệ là người thông minh, cô ấy không hỏi thêm gì nữa, Mạnh Cảnh Niên nấu ăn rất ngon, chỉ nhìn có một lần đã biết cách làm món ăn Tô Châu.

Kể từ khi Mạnh Cảnh Niên chuyển đến đây ở, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đám họ hàng xa cực phẩm nhà họ Minh đều không dám đến gần nhà cô ấy, tới mức đi trên đường gặp nhau cũng phải tránh đi đường vòng.

Để báo đáp lại Mạnh Cảnh Niên, cô ấy cũng phối hợp với nhiệm vụ của anh ấy, Mạnh Cảnh Niên còn khen ngợi cô ấy làm rất tốt.

Minh Chi Tuệ thầm nghĩ, thỏa thuận hôn nhân này thật sự rất tốt.

Cô ấy nói: "Làm mấy món đơn giản như tôm bóc nõn hấp lá trà Bích Loa và can cá bạc nấu rau nhút đi"

Mạnh Cảnh Niên sắn ống tay áo lên: "Được, em đi vo gạo thổi cơm đi."

Một bên khác, Nghiêm Dặc đã trở về Bắc Kinh, tuy không nói cho cha biết, nhưng cha anh chắc chắn sẽ đoán được anh đang thực hiện nhiệm vụ.

Bởi vì lúc xin Tiểu Ngọc tiền đi đường, Tiểu Ngọc nói là đã gọi điện thoại mách cha anh. Tiểu Ngọc nói muốn từ hôn với anh, nhưng cô sẽ không trả lại năm nghìn đồng tiền sính lễ kia, coi như là tiền nuôi dưỡng Tỉnh Tinh.

Cha anh là người thông mình, chắc ông sẽ phối hợp không nhận đứa con trai như anh.

Nghiêm Dặc thầm thở dài, đoán chắc lần này không thể thoát khỏi trận đòn rồi.

Anh đúng là không dễ dàng øì mà.

Quả nhiên, lúc Nghiêm Dặc đi về gặp Nghiêm Bình Châu, anh bị cha đánh mấy phát vào lưng, Nghiêm Bình Châu còn phối hợp làm ra vẻ tức giận đến phát bệnh tim.

"Cha không có đứa con trai mất dạy như con, mau cut đi!"

Ông ấy lại tức giận đánh thêm mấy cái.

Chu Ngôn Thanh phối hợp ngăn Nghiêm Bình Châu lại, nói: "Lão Nghiêm, giờ thằng bé đã bị đuổi rồi, ông có đánh cũng vô dụng, ông bớt giận đi, điều cần làm bây giờ là phải nghĩ cách tìm cho thằng bé một công việc. Nếu không có công việc, sao sau này nó cưới vợ được."

Hai người phối hợp với nhau một đấm một xoa, sau đó Nghiêm Dặc quật cường cãi lại mấy câu: "Cha mặc kệ con thì thôi, để con về nhà tìm ông bà nội."

Trở về tìm Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân là ý của Tạ Tiểu Ngọc. Nhân lúc làm nhiệm vụ, anh cũng tận dụng cơ hội này trở về cởi bỏ nốt tâng da mặt cuối cùng của Hà Tú Phân.

Nghiêm Dặc vốn không muốn phiền toái như vậy, nhưng anh không thể không suy nghĩ nhiều, liệu cô cử báo mẹ có phải là cố ý?

Dượng làm việc ở Bộ ngoại giao, đây là bộ phận rất nhạy cảm, cũng có lý do để nghi ngờ. Nếu cô và dượng một trong hai người là điệp viên, bị mẹ phát hiện ra dấu vết, vậy là cô có động cơ cử báo mẹ.

Nếu là vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Lần này phải vạch rõ giới hạn với bà nội cũng được, như vậy sau này anh không sợ bị bà nội lôi tình thân ra bắt cóc nữa....

Người nhà họ Nghiêm đương nhiên cũng nhận được thông tin Nghiêm Dặc bị nhà trường đuổi học, cô của Nghiêm Dặc Nghiêm Bạch Huệ không những không lo lắng cho người thân, ngược lại còn vui mừng ra mặt.

Bà ta chạy về nhà kể trò cười này cho Hà Tú Phân nghe.

"Mẹ ơi, tiểu Dặc bị nhà trường đuổi học rồi!"

"Tại sao lại đuổi nó?"

Hà Tú Phân chỉ đơn thuần là tò mò, bà ta có bốn người con trai, bẩy tám đứa cháu trai, giờ đứa cháu trai không nghe lời bà ta nhất bị đuổi học, bà ta cũng chẳng thấy khó chịu. Thậm chí bà ta còn mơ hồ cảm thấy sảng khoái.
 
Back
Top