Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 200



Anh ta còn nói: " Nữ công nhân trong xưởng có øì hay để phỏng vấn, hay là hai vị phóng viên đi đến nhà tôi phỏng vấn đi gặp thằng con nuôi tốt số của tôi."

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn mấy tiếng nữa cô mới phải đi làm ca đêm. Vì vậy, cô và Dư Thư Phương lại đi đến nhà Thẩm Đại Hà....

Thẩm Đại Hà xin lãnh đạo xưởng nghỉ nửa ngày, dẫn hai vị phóng viên đi tới khu nhà ở gia đình của nhà máy dệt. Trên đường đi, anh ta hãnh diện khoe khoang với hàng xóm xung quanh.

"Đây là phóng viên tờ báo chiều, đến đưa tin nhà tôi được tiên tiến, tháng sau tôi sẽ được bình bầu tiên tiến ở trong xưởng!"

Mọi người đều cười giả lả chúc mừng mấy câu, dù sao các thím các bác cũng không dám mắng chửi ngay trước mặt phóng viên, sợ bị lên báo vì ghen tị mắng chửi người, như vậy sẽ rất mất mặt.

Thẩm Đại Hà bảo Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ở dưới sân chờ một lúc: "Trong nhà hơi bừa bộn, để tôi đi lên dọn dẹp đã, hai vị phóng viên chờ một lát."

Dư Thư Phương cứ cảm thấy Thẩm Đại Hà này là kẻ tiểu nhân đắc chí, cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, chúng ta đưa tin không thể viết bừa được, chờ điều tra rõ ràng rồi chúng ta đưa tin nhé?"

Tạ Tiểu Ngọc cũng có ý này, nhưng cô không phải là phóng viên của tòa soạn báo, không làm chủ được: " Chờ lát nữa đi lên xem tình hình thế nào."

Dư Thư Phương vui mừng nói: "May mà hôm nay tôi xin đổi tới đây, chứ nếu là Mai Tử Cầm tới, cô ta chắc chắn sẽ khen lên tận trời, chọn tin tức người ta muốn xem nhất."

Xét cho cùng, mọi người đều thích nghe những tin tức như như người tốt nhận được hồi báo, nhưng nếu Thẩm Đại Hà không phải là người tốt thì sao?

Vợ của Thẩm Đại Hà thất nghiệp ở nhà, hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng, đứa trẻ còn chưa đi học, ở nhà nặn bánh trôi giúp cô ấy.

Hai mẹ con nhìn thấy Thẩm Đại Hà trở về trước giờ tan tâm, đều giật mình sợ hãi.

Nhưng hôm nay Thẩm Đại Hà không đánh người, mà hung tợn uy h**p: " Chờ lát nữa phóng viên đi lên phỏng vấn, thằng nhóc con mày không được nói lung tung, phải nói ông đây rất tốt với mày, còn phải nói cha ruột mày muốn dẫn mày ra nước ngoài hưởng phúc, có nghe không?"

Sau đó, ông ta lại nói với Tiếu Văn Cúc: "Đừng có khóc sướt mướt nữa, đưa thằng này đi, lại nhận nuôi một đứa khác là được, ông đây không chê cô không thể sinh đã là tốt lắm rồi, còn khóc lóc cái gì, đừng có khóc làm cho tài khí của ông đây chạy mất."

Sau khi căn đặn xong, Thẩm Đại Hà thay đổi bộ mặt tươi cười, mời Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đến nhà, giới thiệu vợ và con trai với hai người bọn họ.

"Thằng quỷ con đòi nợ này ốm yếu nhiều bệnh, ông đây.. tiền lương của tôi đều đổ hết ở trên người nó, đã vậy đám hàng xóm xung quanh còn tung tin đồn nói tôi đối xử không tốt với con, đúng là vô lý”

Anh ta xoa xoa đầu con trai, cười híp mắt hỏi: "Con trai, con mau nói cho hai chị gái phóng viên này biết đi, cha có tốt với con không."

Bé trai lớn cỡ Cá Lớn Cá Nhỏ, run lẩy bẩy nói: " Được... Tốt "

Chỉ cần nói theo những lời cha căn dặn, hôm nay cha sẽ không đánh người, cha nói như vậy.

Dư Thư Phương cũng nhìn ra được là bé trai đang sợ hãi, không đành lòng: " Bạn nhỏ đừng sợ, em cho chị biết tên em là gì đi?"

"Thẩm... Thẩm Diệp Hoài."

Thẩm Đại Hà vỗ vào trên đầu con trai: "Ngu xuẩn, ông đã nói với mày rồi còn gì, cha ruột của mày họ Hạ, bây giờ mày tên là Hạ Diệp Hoài."

Một cái họ này có giá mấy chục nghìn đồng đấy, gia đình nhà Hoa kiều kia rất giàu có, nghe nói tài sản của bọn họ ở nước ngoài phải lên tới mấy triệu đồng, anh ta nghĩ cũng không dám tưởng tượng ra. "Hạ... em tên là Hạ Diệp Hoài."

Tạ Tiểu Ngọc không nói lên lời.

Cô từng gặp cậu bé này ở thế giới song song kia. Lúc Cá Lớn Cá Nhỏ học trung học phổ thông, Hạ Diệp Hoài trở về nước, tình cờ học cùng một trường với Cá Lớn Cá Nhỏ. Đặc biệt là, cậu ấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Cá Nhỏ, bọn họ đấu với nhau từ khi học trung học phổ thông cho đến lớn.

Tạ Tiểu Ngọc còn thắc mắc, tại sao Hạ Diệp Hoài có thù lớn với Cá Nhỏ.

Sau đó, cô được nghe kể về một phần trải nghiệm của Hạ Diệp Hoài ở nước ngoài.

Nghe nói, cậu ấy chỉ là đứa con riêng bị cha cậu ấy để lại trong nước trước khi ra nước ngoài, mười năm sau cha cậu ấy tìm trở về, là để chữa bệnh cho con gái sinh đôi ở nước ngoài.

Sau khi đưa cậu ấy ra nước ngoài, không hiểu tại sao cha cậu ấy đột nhiên không cần cậu ấy nữa, một đứa trẻ hơn mười tuổi bị vứt bỏ lưu lạc nơi đầu đường ở nơi xứ người.

Những gì Hạ Diệp Hoài phải chịu đựng không phải là điều người thường có thể tưởng tượng được.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 201



Sau đó, cậu ấy trở về nước, biết được mẹ nuôi yêu thương cậu ấy Tiếu Văn Cúc đã chết, cậu ấy điên cuồng trả thù cha nuôi Thẩm Đại Hà, cuối cùng người đàn ông Thẩm Đại Hà này chết rất thê thảm.

Lúc đó Tạ Tiểu Ngọc vẫn không hiểu rõ, tại sao Tiểu Hoài luôn đối nghịch với Cá Lớn Cá Nhỏ.

Nhưng giờ cô đã biết.

Tiểu Hoài không phải là con riêng của Hoa kiều kia, Cá Lớn Cá Nhỏ mới phải.

Sau khi được "Cha ruột" đưa ra nước ngoài, đối phương giám định ADN phát hiện ra Tiểu Hoài không phải là con trai ruột của mình, bị người đàn ông tức giận ném ra ngoài đầu đường.

Không ai biết cậu bé đã phải trải qua những gì trong mấy năm đó, nhưng trước khi Tiểu Hoài trở về nước: "Cha ruột" của cậu bé bị chết bất đắc kỳ tử.

Tiểu Hoài trở về nước trả thù cha nuôi xong, có lẽ biết Cá Lớn Cá Nhỏ mới là con ruột của người đàn ông kia, vậy nên cũng hận Cá Lớn Cá Nhỏ, đặc biệt là đấu đến mức cậu sống tôi chết với Cá Nhỏ.

Tạ Tiểu Ngọc lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra, cô làm việc ở khoa nhi trong bệnh viện, lúc nào cũng để sẵn mấy viên kẹo trong túi.

Cô nở nụ cười ấm áp nói: "Tiểu Hoài à, em ăn kẹo đi, chị bảo đảm với em, cuộc sống sau này nhất định sẽ luôn ngọt ngào."

Ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu vào trong nhà, Thẩm Diệp Hoài có cảm giác như cả lòng và thân thể của mình đều rất ấm áp.

"Em cám ơn chị."

Sau khi rời khỏi nhà của Thẩm Đại Hà, Tạ Tiểu Ngọc ngoái đầu lại nhìn, mơ hồ nghe thấy Thẩm Đại Hà quát tháo vợ con.

Cô và Dư Thư Phương không rời đi luôn, mà đi lòng vòng quanh khu nhà ở gia đình, lại phỏng vấn được thêm một số thông tin, nói chung là tình huống không khác gì nhiều so với chị gái trong xưởng kia kể.

Thẩm Đại Hà có khuynh hướng bạo lực, chỉ hơi không hài lòng là lại đánh vợ con.

Vợ anh ta không phải là thất nghiệp, mà bị Thẩm Đại Hà dùng quả đấm buộc phải nhường công việc lại cho em trai anh ta, em trai anh ta có công việc mới kết hôn.

Dựa theo nhà người bình thường, hai vợ chồng có công ăn việc làm ổn định, chỉ người bệnh thần kinh mới nhường công việc lại cho em trai chồng. Nhưng Thẩm Đại Hà không phải là người bình thường, cả gia đình anh ta đều nghĩ vợ là người ngoài, có công việc tự nhiên phải để cho con trai trong nhà.

Thẩm Đại Hà tỏ vẻ hào phóng như vậy, là vì cha ruột của con nuôi cho anh ta một số tiền lớn. Người nhà họ Thẩm đã tính toán xong hết rồi, chờ nhận được tiền xong sẽ lập tức ly dị với người phụ nữ không thể được sinh con như Tiếu Văn Cúc, sau đó lại cưới một người phụ nữ có thể sinh con vê.

Dù sao cũng có tiền.

Dư Thư Phương tức giận đá mạnh vào trên tường: "Tra nam, cặn bã, tại sao trên đời lại có loại đàn ông hèn hạ như vậy. Tại sao Tiếu Văn Cúc không phản kháng lại, tại sao cô ấy không đi tìm hội phụ nữ?"

Không phải tất cả những người phụ nữ bị bạo hành gia đình đều có thể may mắn chạy thoát khỏi ma trảo của kẻ bạo hành, hơn nữa Tiếu Văn Cúc còn phải chăm sóc con cái.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Thư Phương, cô trở về tìm lý do đè bài báo này xuống đi, loại cặn bã này có được đăng lên báo, cũng không thể mang theo hình ảnh tích cực được."

Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ tốt để viết bài đưa tin về tình cảnh thật của nhà bọn họ, cô sợ làm liên lụy đến Tiếu Văn Cúc đã không còn công việc và Thẩm Diệp Hoài.

Dư Thư Phương đồng ý nói: "Tôi biết, vậy ngày kia cô tới đơn vị tôi tham gia phỏng vấn tuyển dụng nhé, cô vẫn hợp với làm ở tòa soạn báo hơn."

Hôm nay Tạ Tiểu Ngọc cùng tham gia phỏng vấn, mọi người còn tưởng cô là phóng viên của tòa soạn báo nên buổi phỏng vấn mới suôn sẻ, nhưng lần sau chưa chắc đã lừa được người ta.

Người thân Hoa kiều kia của Cá Lớn Cá Nhỏ căn bản không phải muốn tìm con, mà muốn tìm "Thuốc" chữa bệnh cho con gái sinh đôi ở nước ngoài.

Loại người thân như vậy không nhận cũng được, về phần bệnh tình của bọn họ, Tạ Tiểu Ngọc cười nhạt, muốn đào máu thịt của em trai cô để chữa bệnh à, không có cửa đâu.

Cô nói: "Được, tôi đi."...

Thời gian cũng không còn sớm, Tạ Tiểu Ngọc đi tới bệnh viện trực ca đêm, cô cũng kể cho Vưu Tiểu Ninh chuẩn bị tan làm kia biết chuyện mình muốn đi tới tòa soạn báo tham gia phỏng vấn.

Vưu Tiểu Ninh không nỡ để cô đi, nhưng cũng ủng hộ cô.

Buổi tối Nghiêm Dặc tới bệnh viện tìm cô, hôm nay là tết nguyên tiêu, trường bọn họ cho nghỉ, bệnh nhân trong bệnh viện cũng ít hơn so với bình thường, Tạ Tiểu Ngọc hiếm khi trộm lười.

Nghiêm Dặc tới nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết về thông tin anh họ Cảnh Niên hỏi thăm được.

Anh họ Cảnh Niên có mạng lưới quan hệ rất tốt, tối hôm qua bọn họ mới nói tình hình cho anh ấy, tối hôm nay anh ấy đã nghe ngóng được thông tin.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 202



Chuyện này không quá phức tạp, nhưng lại có không nhiều người biết. Sau khi tái hôn, Mạnh Thiên Đông không mang thai thêm lần nữa, nhưng có một cô gái cùng bị hạ phóng xuống nông trường với bà ấy. Lúc bị hạ phóng, cô gái đó đã có thai trước khi kết hôn, cô ấy không dám nói ra, thường dùng vải quấn chặt bụng lại.

Cô ấy không muốn đứa bé này, cũng không muốn để người khác biết mình chưa kết hôn đã có thai. Cô ấy đi tìm Mạnh Thiên Đông bàn bạc, hỏi xem hai vợ chồng bọn họ có bằng lòng nhận nuôi đứa trẻ không.

Vừa lúc Lục Văn Viễn không thể sinh con, sợ sau này anh cả chị dâu cả muốn mình qua kế.

Hiện tại có thể giấu, nhưng thời gian về lâu về dài người ta nhất định sẽ phát hiện ra chuyện ông ấy bị vô sinh. Lục Văn Viễn là kỹ sư làm ở đơn vị bên cạnh nông trường, tiền lương rất cao, ông ấy không muốn tương lai sau này phải nuôi con giúp cho anh cả chị dâu.

Hai vợ chồng bàn bạc với nhau, nếu đã nhận nuôi, vậy tương lai sẽ coi đứa bé như con ruột của mình. Sau đó, Mạnh Thiên Đông cũng giả vờ mang thai, chờ cô gái kia sinh con ra, đứa bé sẽ là con của hai người bọn họ.

Người hồi đó thiếu ăn thiếu mặc, người gầy gò, mấy tháng đầu có thể giấu giếm được, mấy tháng sau là mùa đông, người mặc nhiều quân áo dày, ngoài ra Mạnh Thiên Đông cũng che giấu giúp cô ấy, nên không có nhiều người biết chuyện này.

Sau đó, mẹ ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ không đợi được đến khi vị hôn phu trở về, qua đời vào lúc Cá Lớn Cá Nhỏ tròn một tuổi.

Đến hơn một năm trước, Mạnh Thiên Đông bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, không thể sống được bao lâu, bác dâu cả của Cá Lớn Cá Nhỏ có nhân phẩm không tốt, bà ấy không muốn giao hai con trai của mình cho bác dâu cả nuôi sau khi mình qua đời.

Vạn bất đắc dĩ, bà ấy nhớ tới cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ, đành nhờ Tạ Đồng Hải hỏi thăm giúp.

Nhưng không chờ tới khi nhận được kết quả, Mạnh Thiên Đông đã gặp phải tai nạn giao thông qua đời, chưa kịp để lại lời trăn trối nào....

Còn nhà họ Thẩm cũng là đánh bậy đánh bạ, bởi vì Cá Lớn Cá Nhỏ được người nhà mẹ đẻ của Tiếu Văn Cúc đỡ đẻ.

Lúc đó Tiếu Văn Cúc cũng không phải là về nhà mẹ đẻ chờ sinh, mà bị đánh chạy về nhà mẹ, tâm trạng của cô ấy không tốt trong suốt thời gian mang thai, dẫn đến việc bị khó sinh. Mẹ cô ấy nói không thể để nhà chồng biết được chuyện cô ấy khó sinh, nếu không sinh được cho nhà họ Thẩm một thằng c*, cô ấy nhất định sẽ bị Thẩm Đại Hà đánh chết. Người nhà mẹ cô ấy là bà đỡ, giúp con gái tìm một đứa trẻ sơ sinh không ai cần, để con gái bế về Bình thành, nói là mình sinh ra.

Nhà chồng vui mừng khôn siết khi thấy con dâu sinh được con trai, nhưng đứa trẻ càng lớn càng đẹp trai, trong khi người nhà họ Thẩm đều xấu xí, còn là loại người cực kỳ xấu xí. Với ngoại hình của Tiếu Văn Cúc, cô ấy không thể nào sinh ra đứa con đẹp như vậy.

Hàng xóm láng giềng xung quanh nói bóng gió với nhau là Thẩm Đại Hà bị đội nón xanh, đứa trẻ không phải là con của anh a.

Lúc Tiếu Văn Cúc bị đánh về nhà mẹ đẻ, cô ấy đã mang thai, vậy nên Thẩm Đại Hà biết mình không thể bị đội nói xanh được, sau mấy trận đòn, Tiếu Văn Cúc mới nói ra sự thật.

Con trai không phải là con ruột của anh ta, Tiếu Văn Cúc bị khó sinh dẫn tới cơ thể bị tổn thương không thể sinh con được nữa. Vì vậy, Thẩm Đại Hà không cho Tiếu Văn Cúc và đứa trẻ sắc mặt tốt, suốt ngày không đánh thì mắng.

Sau đó vào khoảng thời gian trước, có một người đàn ông Hoa kiều tên là Hạ Lệ Văn tìm tới Bình thành, nói rõ mục đích của mình.

Đối phương nói trước khi mình ra nước ngoài, có một vị hôn thê mang thai bị hạ phóng, nhưng đến khi đi Lương Châu hỏi thăm, lại không ai biết cô ấy đã từng mang thai. Điều này thật sự rất kỳ lạ.

Anh ta nghe nói phụ nữ có thai ở vùng đó đều do người nhà mẹ đẻ của Tiếu Văn Cúc đỡ đẻ, nhưng mẹ cô ấy đã qua đời, mẹ của Tiếu Văn Cúc chỉ sinh được hai cô con gái, chị gái đi lấy chồng xa không biết tình hình lúc đó. Nhưng nghe nói, em gái đẻ ở nhà mẹ, nên có lễ cô ấy biết.

Hạ Lệ Văn xin được địa chỉ từ chỗ chị gái Tiếu Văn Cúc, anh ta lập tức đi tới Bình thành tìm cô ấy.

Tiếu Văn Cúc quả là từng nghe mẹ kể về chuyện này, hôm đó cô ấy bế đứa trẻ sơ sinh mẹ mình tìm cho, đang chuẩn bị trở về nhà chồng, mẹ cô ấy được gọi tới nông trường đỡ đẻ, đến nửa đêm mới trở về.

Lúc trở về, nhìn mẹ cô ấy rất phờ phạc, mẹ cô ấy thầm kể cho cô ấy, người sinh con kỳ thực là một cô gái khác chưa kết hôn, còn là sinh đôi.

Mẹ của Tiếu Văn Cúc đưa cho cô ấy năm mươi đồng, nói là tiền của người đàn ông kia đưa cho, bảo cô ấy đừng kể chuyện này với ai.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 203



Thời điểm đó, năm mươi đồng là khoản tiền lớn, Tiếu Văn Cúc cầm tiền và bế con trở về nhà chồng.

Nhưng cô ấy không biết cặp sinh đôi được nhà Mạnh Thiên Đông nhận nuôi, lại càng không biết sau đó cặp sinh đôi được Tạ Tiểu Ngọc đưa về Bình thành.

Cô nói chuyện mình biết cho Hoa kiều, vừa nói được một câu nói: "Đúng là mẹ tôi đỡ đẻ, là một cặp sinh đôi con trai."

Sinh đôi!

Hạ Lệ Văn nhất thời kích động, gia tộc anh ta từng có một hai thế hệ sinh ra cặp sinh đôi, anh ta cũng có một cặp sinh đôi con gái với người vợ ở nước ngoài. Con gái năm nay đã tám tuổi, nhưng cần được chữa bệnh, đến lúc này anh ta mới nghĩ đến vị hôn thê cũ của mìn mang thai khi bị hạ phóng.

Anh ta hỏi Tiếu Văn Cúc có biết gì về tung tích của cặp sinh đôi hay không, nếu biết xin hãy nói cho anh ta biết, chỉ cần tìm được con trai, anh ta sẽ cho cô ấy mười nghìn đồng coi như là phí cảm ơn.

Số tiền lớn mười nghìn đồng này, khiến cái đầu thông minh vặt của Thẩm Đại Hà nhân gấp mười nghìn lần!

Anh ta nói với Hạ Lệ Văn, Tiểu Hoài nhà anh ta chính là con trai ruột của Hạ Lệ Văn. "Vợ tôi bị khó sinh, đứa trẻ vừa sinh ra đã chết, đúng lúc vị hôn thê của anh sinh con xong không cần đứa trẻ, vậy nên vợ tôi mang về nuôi coi như con trai ruột."

"Nhưng vợ anh nói vị hôn thê cũ của tôi sinh được cặp sinh đôi." Hạ Lệ Văn là một doanh nhân thông minh.

Thẩm Đại Hà tiếp tục nói dối liên thiên, nói đến nước chảy mây trôi, nghe còn thật hơn cả sự thật. Anh ta than thở nói: "Điều kiện y tế ở nông trường không tốt, hai đứa chỉ một đứa sống sót."

Hạ Lệ Văn hỏi thăm hàng xóm trong khu nhà ở gia đình, nghe người ta nói con trai của Thẩm Đại Hà đúng là được vợ anh ta bế từ Lương Châu về. Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà anh ta thường xuyên đánh chửi vợ con.

Có thể là do nóng lòng muốn chữa bệnh cho con gái ở nước ngoài, sau khi hỏi han xác nhận thông tin, Hạ Lệ Văn nhận định Tiểu Hoài là con trai ruột của mình.

Đương nhiên là anh ta không dám nói sẽ đưa tiểu Hoài đi chữa bệnh cho con gái mình, chỉ nói là dẫn Tiểu Hoài ra nước ngoài sống hạnh phúc.

Thẩm Đại Hà cũng đe dọa không cho vợ mình nói chuyện này ra ngoài, nếu cô ấy dám đuổi Hoa kiều có tiền đi, khiến anh ta không lấy được tiền, anh ta sẽ đánh chết đứa con trai tiện nghi này.

Tiếu Văn Cúc bị dọa cho sợ hãi, chỉ có thể tự an ủi mình và Tiểu Hoài: " Chờ ra nước ngoài cha con sẽ không đánh con nữa, con sẽ được sống những ngày tháng bình yên ba."

Nhưng bọn họ không biết, cuộc sống nơi bên kia đại dương không phải là cuộc sống tốt đẹp gì, ra nước ngoài mới là khởi đầu cho cơn ác mộng của Tiểu Hoài.....

Anh họ Cảnh Niên dựa vào manh mối hỏi thăm được, suy đoán ra chân tướng từ mười năm trước đến bây giờ.

Nghiêm Dặc cũng suy đoán với anh họ, sở dĩ Tạ Đông Hải không nói chuyện này ra, thứ nhất là vì sau khi Mạnh Thiên Đông chết ông ta mới nghe ngóng được; thứ hai, có lẽ ông ta và Thẩm Đại Hà đã đạt thành thỏa thuận nào đó, không vạch trần anh ta, nhưng muốn được chia phần.

Dựa theo điều kiện kinh tế và tầm nhìn của Thẩm Đại Hà, mười nghìn đồng đã là số tiền lớn khiến anh ta choáng váng, vậy mà anh ta lại đưa ra cái giá gấp bốn lần, đòi bốn mươi nghìn đồng, có lẽ là Tạ Đông Hải bảo anh ta thêm.

Tạ Đông Hải đã chết, không có cách nào chứng thực chuyện này.

Tạ Đông Hải đã mất cả nhà và tiền sau lần ly dị thứ hai, ngoài ra Tạ Tiểu Ngọc đã đổi nhà dùng để dưỡng lão của ông ta, con đường sự nghiệp của Tạ Đông Hải đã vô vọng, nếu ông ta được chia một nửa là hai mươi nghìn thì sao? Hai mươi nghìn là số tiền ông ta có làm đến khi về hưu cũng không kiếm được.

Vì vậy, Tạ Đông Hải có lý do để lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi về hưu của mình.

Hơn nữa, dựa theo thái độ của Thẩm Đại Hà, chắc là Tạ Đông Hải không nói cho anh ta biết, cặp sinh đôi thật sự đã ở Bình thành.

Cũng may nhờ tính cách cẩn thận giảo hoạt của Tạ Đông Hải, đến giờ Cá Lớn Cá Nhỏ vẫn còn an toàn.

Sau khi nói xong chuyện của Cá Lớn Cá Nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc nói muốn tới tòa soạn báo tham gia thi tuyển.

Nghiêm Dặc cũng, không cần đồng ý: "Em xem, lần này ít nhất em đã giúp đỡ được cho mấy người, em đi tới tòa soạn báo làm đi phải làm ca đêm."...

Về ý định từ chức, Tạ Tiểu Ngọc trao đổi chuyện này với phó viện trưởng Chu, phó viện trưởng Chu rất ủng hộ quyết định này của cô, bảo cô cứ đi thử, chờ trúng tuyển vào báo chiều rồi lại từ chức.

Ngày tòa soạn báo tổ chức thi tuyển, Tạ Tiểu Ngọc xin nghỉ ở bệnh viện, cô đến tòa soạn báo từ lúc sáng sớm, nhìn thấy phải bảy tám mươi người tới tham gia thi tuyển.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 204



Bất cứ ai ở độ tuổi thiếu niên mười mấy cho đến ba mươi tuổi đều có thể tham gia thi tuyển, miễn là bọn họ đáp ứng được các yêu cầu.

Tạ Tiểu Ngọc bị dọa sợ hết hồn, không ngờ lần thi tuyển này cạnh tranh khốc liệt đến vậy, nhưng chuyện này cũng không quá khó hiểu, phúc lợi và đãi ngộ của tòa soạn báo đều rất tốt.

Dư Thư Phương bảo Tạ Tiểu Ngọc không cần phải lo lắng: "Cô cứ phát huy tốt khả năng của mình là được, tổng biên tập của tòa soạn báo chúng tôi là người chính trực, công tư rõ ràng, chưa từng trù ếm làm khó ai cả, cô cứ yên tâm thi đi."

Đây cũng là lý do tại sao Dư Thư Phương dám nói kháy loại người không có não như Tiền Hiểu Ngải ở đơn vị.

Bản thân Tiền Tiểu Ngải cũng phải thi đến lần thứ ba mới vào được tòa soạn báo.

Thời gian thi tuyển bắt đầu từ lúc tám giờ sáng, tổng cộng có ba đề thi, Tạ Tiểu Ngọc đã mạnh dạn đưa ra ý kiến và trình bày quan điểm cá nhân theo cách hiểu của mình.

Sau khi buổi thi kết thúc, tổng biên tập tòa soạn báo mời nhóm thái sơn bắc đẩu trong giới văn hóa đến chấm điểm.

Ba bài thi của Tạ Tiểu Ngọc lập tức bật lên với ngôn từ lời lẽ sắc sảo lại logic, được tổng biên tập Tiên đánh giá rất cao. Lúc đánh giá ba người cao điểm nhất, Tạ Tiểu Ngọc xếp thứ hai, lần này tòa soạn báo tuyển dụng ba người, Tạ Tiểu Ngọc là một trong những thí sinh trúng tuyển.

Đến khi ban giám khảo đưa ra kết quả, đã là buổi chiều.

Dư Thư Phương còn vui hơn cả Tạ Tiểu Ngọc: "Tôi đã nói là cô có thể rồi mà, cô vào tổ của tôi được không?”

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: " Được, vậy cô nói với tổng biên tập đi, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của tòa soạn báo."

Sau đó, cô vội vàng đi tới trường học đón Cá Lớn Cá Nhỏ, thông báo cho bọn họ biết sau này mình không cần phải làm ca đêm nữa.

Nhân chuyện vui này, Cá Nhỏ nói: "Chị ơi, chúng ta đi tiệm cơm nhà nước ăn đi, em dùng tiền mừng tuổi chúc mừng chị."

"Được, vậy chúng ta đi ngay tiệm cơm nhà nước."

Vịt quay ở tiệm cơm nhà nước thật sự rất ngon, có lẽ là Cá Nhỏ thèm ăn vịt quay.

Lúc bọn họ đến tiệm cơm nhà nước đã là giờ tan tầm, trong tiệm cơm bắt đầu có khách, Tạ Tiểu Ngọc bảo Cá Lớn Cá Nhỏ và Tỉnh Tinh đi chiếm bàn, mình đi xếp hàng mua vịt quay.

Chờ đến khi trở lại không thấy Cá Lớn đâu, Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi: "Cá Nhỏ, anh em đâu?" "Đi nhà câu roi ạ." Cá Nhỏ vừa ngửi vừa nói, vịt quay mới ra lò ở tiệm cơm nhà nước thơm thật đấy.

Đợi thêm mấy phút nữa cũng không thấy Cá Lớn trở lại, Tạ Tiểu Ngọc dần cảm thấy lo lắng, cô bảo Cá Nhỏ ở lại đây chờ vịt quay, mình dẫn Tinh Tinh đi ra chỗ nhà vệ sinh công cộng tìm người.

Dù sao Cá Lớn nhà cô là cậu bé vừa ngoan vừa đẹp trai, lại không cơ trí như Cá Nhỏ, lỡ gặp phải kẻ buôn người thì sao?

Còn chưa đi được mấy bước, cô nhìn thấy một người phụ nữ có khí chất cao ngạo, ngoại hình nổi bật đang lôi kéo hỏi han Cá Lớn ở ven đường.

"Bạn nhỏ à, dì không phải là người xấu đâu, dì là Hoa kiều, dì hỏi cháu chút thôi, nhà cháu ở đâu, sao lại đi một mình trên đường, cha mẹ cháu đâu?"

Tạ Tiểu Ngọc thấy vậy lập tức xông lên hất tay cô ta ra: "Làm gì vậy, buông em trai tôi ra!"

Tinh Tinh cũng tức giận đá cô ta: "Người xấu, buông anh cháu rat"

Chờ đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, Tạ Tiểu Ngọc thầm kinh hãi trong lòng, đây chính là người phụ nữ sau này nổi điên kiện Thẩm Diệp Hoài hại chết chồng mình. Sau khi cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ ra nước ngoài, anh ta kết hôn với Tô Thụy Hương, là con gái của một Hoa kiều.

Tạ Tiểu Ngọc chưa từng gặp Hạ Lệ Văn ở thế giới song song kia, nhưng cô từng nhìn thấy vợ của Hạ Lệ Văn, Tô Thụy Hương. Tô Thụy Hương có thể lôi lôi kéo kéo Cá Lớn ở trên đường lớn hỏi thăm, có lẽ là do Cá Lớn Cá Nhỏ trông giống với cha ruột mình.

Quả nhiên, Tô Thụy Hương giải thích: "Đứa bé này nhìn rất giống với chồng tôi, mà hơn mười năm trước chồng tôi từng có một đứa con riêng chưa từng gặp mặt ở trong nước, vậy nên tôi mới không nhịn được đi tới hỏi cậu bé. Nghe tin mẹ đứa trẻ đã sớm qua đời, chúng tôi mới nghĩ cách đón đứa bé đi"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Vậy em trai tôi chắc chắn là không phải rồi, đầu tiên là mẹ tôi không có thai ngoài giá thú với người đàn ông khác. Với lại, sau đó mẹ tôi còn sinh em trai em gái cho tôi."

Cô xoa xoa đầu nhỏ của Tinh Tinh, nói: "Tinh Tinh, em nói cho dì này biết em mấy tuổi đi?"

Tinh Tinh nói: "Năm nay cháu bảy tuổi, anh Cá Lớn năm nay chín tuổi, anh ấy là anh trai ruột của cháu, chứ không phải là con nhà dì, dì đừng hòng cướp anh trai với cháu."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 205



Cá Lớn thầm cảm thấy thắc mắc, năm nay cậu ấy đã mười một tuổi rồi, nhưng tại sao Tinh Tinh lại nói cậu ấy nhỏ hơn hai tuổi?

Cá Lớn không hiểu gì, nhưng cũng không sao cả, chỉ cần ngoan ngoãn im lặng là được.

Cậu ấy núp ở sau lưng Tạ Tiểu Ngọc, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người phụ nữ phía đối diện.

Cậu ấy không thích người người phụ nữ này.

Tỉnh Tinh cũng không thích người phụ nữ lôi lôi kéo kéo Cá Lớn này.

Tinh Tinh cảm thấy cô ta giống như con hổ ăn thịt người, không dễ gần. Hơn nữa, người phụ nữ này nói đến mười năm trước, vì vậy Tỉnh Tinh cố ý nói sai tuổi của Cá Lớn, như vậy dù thế nào, anh Cá Lớn cũng không thể là con cháu nhà cô ta.

Hừ, muốn cướp anh trai với cô bé hả, không có cửa đâu.

Tô Thụy Hương rất bối rối, sau khi cặp sinh đôi con gái của cô ta bị bệnh, chồng mới thú nhận với cô ta là hồi trước từng có vị hôn thê ở trong nước, hơn nữa vị hôn thê còn mang thai, bởi vì lý do đặc biệt, vị hôn thê bị hạ phóng, anh ta kịp thời ra nước ngoài.

Tô Thụy Hương thâm cảm thấy không thoải mái, nhưng chồng nói có thể trở về nước tìm xem, nếu vị hôn thê cũ sinh con ra, bọn họ có thể đưa đứa trẻ ra nước ngoài xét nghiệm xem có phù hợp hay không, có cơ hội cứu con gái cô ta.

Cô ta và chồng mới giải quyết xong thủ tục nhận nuôi và thủ tục về nước, nghe nói vịt quay ở tiệm cơm nhà nước Bình thành ăn rất ngon, định mua một con mang đến cho đứa con riêng kia, cũng định đón đứa bé đi ngay hôm nay.

Không ngờ trên đường tới tiệm cơm nhà nước, cô ta tình cờ gặp một đứa trẻ nhìn giống y như chồng mình, nhìn độ tuổi cũng tương đương.

Trong trường hợp này, cô ta vô thức lôi kéo đứa trẻ hỏi han mấy câu, cô ta thầm cảm thấy, đây mới đúng là con riêng của chồng.

Nhưng tuổi tác không giống, hơn nữa vị hôn thê cũ của chồng cô ta qua đời sau khi sinh đứa trẻ được một năm, không thể sinh thêm một cô bé được.

Nhưng vì lý do nào đó, cô ta cảm thấy đứa trẻ nhìn giống y như chồng mình này có thể có tế bào phù hợp với con gái mình.

Hơn nữa, cô ta nghe nói mỗi gia đình ở trong nước đều có rất nhiều con, người nhà không quá quan tâm đến trẻ con trong nhà, cô ta chỉ cần cho bọn họ một khoản tiền, rồi làm thủ tục nhận nuôi là được.

Cô ta cười nói: "Cô là chị gái của cậu bé này đúng không, em trai cô nhìn giống y hệt như chồng tôi, làm tôi vừa nhìn đứa bé này đã thấy thân thiết, muốn nhận nuôi cậu bé đưa ra nước ngoài đào tạo. Tôi có thể cho nhà cô một khoản tiền, mười nghìn đồng thì sao?"

Tạ Tiểu Ngọc:...

Cô mắng: "Ai thèm ra nước ngoài, tôi và em trai tôi đều muốn ở đất nước mình, tôi không bán em trai, vị hôn phu của tôi là công an, cha chồng tôi là bộ đội, tôi cảnh cáo cô đừng có đánh chủ ý lên người em trai tôi."

Tô Thụy Hương vốn có tật giật mình, không muốn dính dáng đến công an và bộ đội, vì vậy cô ta cười lạnh giễu cợt: "Đúng là cái đồ nhà quê, một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra mình đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Tiện nhân, một ngày nào đó cô muốn cho cô ta một cái tát.

Nhưng bây giờ không phải lúc, dù sao Hạ Lệ Văn cũng là cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ, nếu người ta muốn cướp quyền nuôi dưỡng, cô không thể nào cướp được.

Cô kéo Cá Lớn đi vào trong tiệm cơm nhà nước, bỏ vịt quay vào túi: "Chúng ta về nhà ăn đi."

"Nhưng về nhà sẽ nguội mất."

Cá Nhỏ không biết gì cả, cũng không hiểu tại sao chị lại không ăn luôn ở tiệm cơm nhà nước, vịt quay phải ăn nóng mới ngon nha.

"Không sao, chị về nhà sẽ hâm nóng lại cho em, còn làm sườn xào chua ngọt cho em nữa, có được không."

"Vâng al" Cá Nhỏ vui vẻ đi về nhà.

Trước khi rời đi, Tạ Tiểu Ngọc ngoái đầu liếc nhìn, quả nhiên người phụ nữ kia đi vào tiệm cơm nhà nước.

Hôm nay nguy hiểm thật đấy, người phụ nữ kia chỉ mới nhìn thấy Cá Lớn đã có ý muốn nhận nuôi, vậy nếu nhìn thấy cặp sinh đôi Cá Lớn Cá Nhỏ, đoán chắc bà ta sẽ muốn điều tra truy cứu tận gốc...

Một bên khác, Tô Thụy Hương đi mua vịt quay 0 tiệm cơm nhà nước xong cũng về tụ tập với chồng, sau đó đi đến khu nhà ở gia đình nhà máy dệt.

Cô ta là thế hệ thứ hai ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên cô ta đặt chân lên mảnh đất nơi ông cha mình từng sinh sống. Theo quan điểm của cô ta, trăng ở nước ngoài tự nhiên tròn hơn, cũng coi thường con người ở nơi này.

Hôm nay phải đến gặp đứa bé bọn họ sắp đón ra nước ngoài, cô ta không thể không rời khỏi khách sạn, đi tới nơi cô ta nghĩ là khu dân cư nghèo bẩn thỉu.

Nhưng sau khi ra ngoài cô ta mới phát hiện ra hoàn cảnh nơi này cũng không nghèo khổ như mình nghĩ, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh sạch sẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp, hầu hết mọi người đều tươi cười vui vẻ.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 206



Trẻ con được đi học, vật giá ổn định, tuy số lượng có hạn phải mua bằng tiền và phiếu, nhưng giá cả rất rẻ.

Thiệt là, đến thịt cũng không có mà ăn, tại sao bọn họ lại vui vẻ được.

Cô ta kể cho chồng nghe chuyện lạ mình gặp được lúc đi mua vịt quay: "Em vừa gặp một đứa trẻ nhìn cực kỳ giống anh, em muốn nhận nuôi đứa bé đó mang đi, hay là chúng ta đi hỏi thăm xem là con cái nhà ai, nói chuyện với nhà người ta, em nghĩ nhà người ta sẽ đồng ý thôi, cùng lắm cho thêm ít tiền là được."

Tuy chị gái đứa trẻ kia không đồng ý, nhưng nhỡ đâu cha mẹ đồng ý thì sao? Xét cho cùng, không mấy người cưỡng lại được sức hút của mười nghìn đồng, ngay cả khi sinh thêm đứa nữa, bọn họ cũng không thể tiêu hết nhiều tiền đến vậy.

Vì vậy, Tô Thụy Hương cố chấp muốn nhận nuôi thêm đứa trẻ nữa.

Cô ta luôn cảm thấy tăng thêm bảo hiểm cho con gái mình thì tốt hơn.

Hạ Lệ Văn vừa làm xong thủ tục nhận nuôi, thành thật mà nói, thủ tục nhận lại con trai ở trong nước rất rườm rà, anh ta phải đi đi lại lại mấy ngày, còn quyên góp tiền cho trường học ở Bình thành, đến lúc này mới giải quyết xong. Anh ta không muốn lăn lộn nữa, nói: " Thủ tục nhận nuôi rồi đưa ra nước ngoài không đơn giản như em nghĩ đâu, em cũng đã nói chị gái đứa bé đó không muốn rồi, vậy thôi đi. Giờ chúng ta đi xem Tiểu Hoài, em còn chưa gặp thẳng bé đâu, nhìn thằng bé rất đẹp."

Hạ Lệ Văn rất tự tin vào ngoại hình của Tiểu Hoài, bọn họ đến nhà họ Thẩm, đưa vịt quay làm quà.

Tô Thụy Hương cẩn thận quan sát con riêng của chồng, tuy trong lòng không thích, nhưng đây là cơ hội cứu con gái mình, cô ta có không muốn cũng phải cố nở nụ cười dịu dàng.

"Xin chào Tiểu Hoài, cháu nếm thử món vịt quay này đi, chắc chỗ các cháu hiếm lắm mới được ăn một lần, nhưng chỉ cần theo chúng ta ra nước ngoài, dì bảo đảm ngày nào cháu cũng có thể ăn thịt."

Nghe thấy đôi vợ chồng này muốn đón mình đi ngay trong hôm nay, sau này sẽ không gặp được mẹ nữa, Thẩm Diệp Hoài rơi nước mắt nói: "Chẳng phải nói ngày hai mươi mới đi sao?"

Tiếu Văn Cúc cũng không nỡ rời xa con trai, cô ấy nuôi con trai suốt mười năm trời, sao chịu để người khác đưa con đi. Cô ấy suýt nữa nói ra chuyện Thẩm Diệp Hoài không phải là con trai bọn họ.

Thẩm Đại Hà hung tợn lườm vợ mình, tay cầm đao phay chặt vịt quay, tiếng dao phay "Cạch cạch cạch" không ngừng vang lên, dọa Tiếu Văn Cúc sợ hãi nuốt lời nói xuống bụng.

Tiểu Hoài ra nước ngoài cũng tốt, chứ thằng bé ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị Thẩm Đại Hà đánh chết.

Thẩm Đại Hà quát Tiếu Văn Cúc: "Khách tới nhà chơi, sao cô còn không đi làm cơm đi."

Hạ Lệ Văn nói không cần, anh ta đã hoàn thành toàn bộ thủ tục, nếu tiện, anh ta muốn dẫn Thẩm Diệp Hoài trở về ở nhà khách luôn hôm nay.

"Tiện thì có tiện." Thẩm Đại Hà muốn lấy được tiền càng sớm càng tốt, nhưng cũng muốn được đăng lên báo làm người tốt chuyện tốt, đây chính là chuyện quang tông diệu tổ.

Anh ta nói: " Bên tòa soạn báo nghe nói tôi làm chuyện tốt, hôm nay vừa đến xưởng phỏng vấn, còn nói đến ngày hai mươi sẽ lại tới phỏng vấn. Nếu Hạ tiên sinh nóng lòng muốn đi, vậy để tôi hẹn phóng viên ngày mai tới nhé?”

Hạ Lệ Văn cau mày, mục đích quay trở về lần này của anh ta vốn không đơn thuần, ngoài tìm con trai chữa bệnh cho con gái ra, anh ta cũng cần có con trai để thừa kế gia sản của bác cả.

Anh ta không muốn lên báo, vì vậy lập tức từ chối, cũng dặn Thẩm Đại Hà nói với phóng viên là đừng đăng tin.

Thẩm Đại Hà không vui, anh ta vừa muốn tiền, lại vừa muốn mặt mũi, nhưng bây giờ Hạ tiên sinh không muốn, làm anh ta tiếc muốn chết đi được.

Nhưng cũng may là Hạ tiên sinh đưa tiền, anh ta đếm số tiền bên trong, thấy số tiền không đúng, chỉ có hai mươi nghìn. Đã nói là bốn mươi nghìn cơ mà, sao giờ chỉ có một nửa.

"Hạ tiên sinh, số tiền này không đúng như trong thỏa thuận, chúng ta đã thống nhất là bốn mươi nghìn cơ mà."

Trên thực tế, Hạ Lệ Văn đã chuẩn bị đủ bốn mươi nghìn, nhưng đến lúc sắp đi lên nhà, Tô Thụy Hương chỉ đưa có hai mươi nghìn.

Trong mấy ngày ở đây, cô ta rất kinh ngạc trước giá cả ở trong nước, cảm thấy nuôi lớn một đứa trẻ đến mười tuổi không tốn bao nhiêu tiền.

Hôm nay cô mua cả một con vịt quay, mới tiêu có mấy đồng, đã nhận được ánh mắt hâm mộ của cả nhân viên và đầu bếp của tiệm cơm nhà nước.

Vì vậy, cô ta nghĩ dù mình có rút lại một nửa số tiền, Thẩm Đại Hà cũng sẽ hài lòng.

Tô Thụy Hương nói: "Chồng tôi vốn có hai đứa con riêng, giờ chết một chỉ còn lại một, vậy nên chúng tôi chỉ có thể đưa hai mươi nghìn. Thẩm tiên sinh, dựa theo mức lương hiện tại của anh, dù có làm đến khi về hưu anh cũng không kiếm đủ hai mươi nghìn, hy vọng anh biết điểm dừng, đừng quá tham lam.”
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 207



Thẩm Đại Hà là kẻ tham lam, nhưng đây là hai mươi nghìn tiền mặt đặt trước mặt anh ta đấy, tổng cộng hai nghìn tờ mười đồng, chỉ đếm thôi anh ta đã phải đếm rất lâu.

Lúc trước có một người đàn ông lịch sự đột nhiên xuất hiện bảo anh ta đòi thêm mấy chục nghìn, sau đó hai người chia đều, dựa theo thỏa thuận thì số tiền anh ta lấy được sau khi chia đều cũng chỉ có hai mươi nghìn.

Sau đó, người đàn ông kia đột nhiên bị đâm chết, dọa Thẩm Đại Hà sợ hãi, không muốn làm căng quá khiến gà bay trứng vỡ nữa.

Xét cho cùng, đứa con trai anh ta tiễn đi kia cũng là hàng giả.

"Được rồi, hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn, tôi nhận tiền, hai người dẫn Tiểu Hoài đi đi."

Cứ như vậy, Hạ Lệ Văn và Tô Thụy Hương dẫn Thẩm Diệp Hoài trở về khách sạn ngoại giao. Thẩm Diệp Hoài rất sợ cha mẹ mới này, tuy bọn họ không đánh cậu ấy cũng không mắng cậu ấy, nhưng cậu ấy có thể cảm giác được, cậu ấy giống như món hàng trị giá hai mươi nghìn ở trong mắt cặp cha mẹ mới này.

Hạ Lệ Văn nhẹ nhàng khuyên Tiểu Hoài đi nghỉ ngơi sớm, sau đó mình đi vào một căn phòng khác bàn bạc với vợ, nói muốn trở về nước càng sớm càng tốt.

"Anh không muốn dính dáng gì tới báo chí cả, chúng ta mau trở về đi."

Tô Thụy Hương cũng không muốn ở lại đây, cô ta muốn sớm về nước chữa bệnh cho con gái: "Vậy ngày mai chúng ta đi luôn đi."...

Một bên khác, Tạ Tiểu Ngọc về nhà hâm nóng lại vịt quay, còn làm món sườn xào chua ngọt mấy đứa trẻ thích ăn nhất. Cô vừa nấu nướng xong, Nghiêm Dặc cũng đạp xe từ trường học tới, mua xe đạp xong quả nhiên đi lại tiện hơn rất nhiều.

Cá Nhỏ nói: "Em biết tại sao chị muốn về nhà ăn rồi, vì chị biết tối nay anh rể sẽ tới, có đúng không?”

Kỳ thực Tạ Tiểu Ngọc không biết gì cả, cô đoán chắc là Nghiêm Dặc tới đây hỏi cô chuyện thi tuyển vào tòa soạn báo.

Tinh Tinh kể cho anh trai nghe chuyện đi đường gặp phải người phụ nữ xấu muốn bắt Cá Lớn đi: "Anh ơi, em nói em là em gái ruột của anh Cá Lớn, anh thấy em có thông minh không?"

Nghiêm Dặc sợ hãi đến toát cả mồ hôi lạnh, không ngờ bọn họ trùng hợp gặp Tô Thụy Hương, cũng may là Tiểu Ngọc và Tỉnh Tinh thông minh.

Anh quay sang nhìn Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc gật đầu thừa nhận.

Nhưng đang có bọn trẻ bên cạnh, cô chỉ có thể nói: "Lúc bọn em tới tiệm cơm nhà nước mua vịt quay, tình cờ gặp phải người phụ nữ điên, nói Cá Lớn nhìn giống chồng cô ta, khăng khăng muốn nhận nuôi Cá Lớn, bị em mắng cho chạy."

Nghiêm Dặc thầm hiểu ra, bọn họ tình cờ gặp phải vợ của Hoa kiều kia.

Sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Dặc bảo ba đứa trẻ đi làm bài tập.

Tạ Tiểu Ngọc ở trong phòng bếp, kể lại cặn kẽ mọi chuyện cho Nghiêm Dặc đang rửa bát.

"Cá Lớn Cá Nhỏ rất giống cha ruột, cũng may hôm nay cô ta chỉ nhìn thấy Cá Lớn."

Hiện tại cô đang rất rối rắm, nếu vạch trần Thẩm Đại Hà, như vậy Thẩm Diệp Hoài sẽ không bị đưa đi.

Nhưng nếu Thẩm Đại Hà bị mất bốn mươi nghìn, anh ta chắc chắn sẽ đánh chết hai mẹ con Tiếu Văn Cúc. Còn nói giúp đỡ Tiếu Văn Cúc làm thủ tục ly dị, cô ấy không có công việc, bên nhà mẹ chỉ còn một chị gái đi lấy chồng xa, chị gái giúp đỡ cô ấy được rất ít, cô ấy nuôi con cũng rất vất vả.

Hơn nữa, nếu bây giờ vạch trần, hai vợ chồng Hạ Lệ Văn chắc chắn sẽ lại điều tra, Cá Lớn Cá Nhỏ chỉ trùng hợp giấu giếm được thân thế, mới biến khéo thành vụng bị Thẩm Đại Hà bị mạo nhận, chứ nếu nghiêm túc điều tra, bọn họ vẫn có thể hỏi thăm ra được.

Nghiêm Dặc nói: "Đến hai mươi anh ta mới đi đúng không, chúng ta khoan hãy hành động thiếu suy nghĩ, để anh đi điêu tra về Hạ Lệ Văn."

Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

"Em thi tuyển vào tòa soạn báo thế nào rồi?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Đương nhiên là đỗ rồi, lần này em có thể danh chính ngôn thuận đi phỏng vấn cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ, em muốn xem xem loại cha cặn bã đó là người như thế nào."

Bỏ rơi vị hôn thê, sau đó vì chữa bệnh cho con gái của người vợ hiện tại mà trở về tìm con của mình với vị hôn thê cũ.

Chẳng lẽ mạng của Cá Lớn Cá Nhỏ không phải là mạng sao?

Tạ Tiểu Ngọc đã thầm xác định gia đình cha ruột của Cá Lớn Cá Nhỏ là cực phẩm.

"Bọn họ muốn mang đứa trẻ ở trong nước ra nước ngoài, chữa bệnh cho đứa trẻ ở nước ngoài, đúng là kinh tởm. Cứ coi như Cá Lớn Cá Nhỏ không có loại người thân như vậy đi."

"Ừ, chắn chắn là không thể nhận loại người thân này rồi, nhưng giờ chúng ta cũng phải nghĩ cách giúp chị Tiếu và Thẩm Diệp Hoài, tuy cha của đứa bé kia tham tiền, nhưng nói cho cùng, cậu bé đó cũng đang ngăn tai ương giúp Cá Lớn Cá Nhỏ, không biết thì thôi đi, nhưng giờ chúng ta biết rồi, không thể mặc kệ được."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 208



“Anh cũng có ý này, cũng may là còn hai ngày nữa, chúng ta nên nghĩ cách để không làm cả hai phải chịu tổn thương."

Tạ Tiểu Ngọc nhất thời còn chưa nghĩ ra được cách øì, cũng khá là rầu ri

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Nghiêm Dặc đột nhiên cảnh giác cắt ngang lời của Tạ Tiểu Ngọc, nhìn ra bên ngoài. Không biết Cá Nhỏ đã đứng ở cửa phòng bếp bao lâu, cũng không biết cậu bé đã nghe được bao nhiêu nội dung?

Tạ Tiểu Ngọc vừa tức giận lại vừa lo lắng, đánh vào mông cậu bé hai cái: "Đến bao giờ em mới chịu thay đổi cái tật xấu nghe trộm này?"

Cá Nhỏ oa khóc nói: "Chị ơi... em không phải do mẹ sinh ra, sẽ không phải là em trai chị đúng không, có phải chị không can em nữa không?"

Nghiêm Dặc thấp giọng nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Anh đi về phòng nhìn Cá Lớn và Tinh Tinh."

Tạ Tiểu Ngọc kéo Cá Nhỏ vào chỗ bếp lò, lấy vạt áo lau sạch nước mắt cho cậu bé, nói: "Em bị ngốc à, nếu không cần em, chị đã đưa em và Cá Lớn đi đổi bốn mươi nghìn rồi, cần gì phải lừa người phụ nữ xấu đó, em nghĩ thấy có đúng không?"

Cá Nhỏ chỉ là quá sợ hãi: "Nhưng mà... em không phải do mẹ sinh..."

Không phải do mẹ sinh, chị sẽ không còn là chị gái, hơn nữa bọn họ cũng có khả năng bi mang đi, Cá Nhỏ không muốn rời khỏi ngôi nhà hiện tại.

Tạ Tiểu Ngọc cắt ngang lời của cậu bé: "Em đúng là đồ không có lương tâm, mẹ nuôi em suốt mười năm, giờ em lại dám không nhận mẹ, là mẹ đối xử với em không tốt, hay là chị đối xử với em không tốt?"

Cá Nhỏ ôm chặt lấy cổ của Tạ Tiểu Ngọc: "Em biết rồi chị, sau này em cũng sẽ không nói chuyện này ra nữa, chúng ta đừng nói cho anh Cá Lớn biết, anh ấy không biết giữ bí mật, rất dễ để lộ ra."

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Chị biết em là người thông minh nhất mà, vậy chúng ta ngoéo tay đi, không nói cho Cá Lớn biết, em phải giữ bí mật, không được để lộ cho ai biết cả."

Cá Nhỏ trịnh trọng gật đầu, cùng ngoéo tay với Tạ Tiểu Ngọc.

Cậu ấy không cần làm con trai của người khác đâu, cậu ấy mãi mãi là em trai của chị, là con trai của mẹ.

Tạ Tiểu Ngọc thầm thở dài trong lòng, trong đầu nghĩ Cá Nhỏ tình cờ nghe được cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất tương lai lúc cậu ấy đối mặt với Thẩm Diệp Hoài, hai người đàn ông cùng xuất sắc như nhau có thể thấu hiểu lẫn nhau, sẽ không đấu đến người sống ta chết....

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc đi đến bệnh viện làm thủ tục xin thôi việc trước, phó viện trưởng Chu dặn cô làm việc chăm chỉ ở tòa soạn báo, triển vọng phát triển ở đó chắc chắn sẽ tốt hơn là làm y tá ở đây.

Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn phó viện trưởng Chu, chào tạm biệt các đồng nghiệp cũ, rồi đi đến tòa soạn báo nhận việc.

Vừa tới cửa tòa soạn báo, cô chợt bị một cô gái đanh đá thất thường chặn lại: "Cô chính là Tạ Tiểu Ngọc đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc thấy đối phương có địch ý với mình, còn chưa bắt đầu làm việc đã có người tới gây sự rồi. Cô cười hỏi: "Cô là ai?"

"Hừ, cha tôi là tổng biên tập, cô không biết tôi hả."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Bẫy cha à.

Đúng lúc Tiền Hải Quốc đi ra, mắng Tiền Hiểu Ngải: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rôi, trong thời gian làm việc ở đơn vị, con đừng nói cha là cha con.”

Tiên Hiểu Ngải le lưỡi chạy mất.

Tạ Tiểu Ngọc trực giác nhận thấy tổng biên tập này là người rất tốt: "Chào tổng biên tập Tiền."

Tiền Hải Quốc có ấn tượng rất tốt với ba bài viết của Tạ Tiểu Ngọc trong kỳ thi tuyển, hơn nữa theo yêu cầu mạnh mẽ của Dư Thư Phương, ông ấy đã đồng ý phân Tạ Tiểu Ngọc tới tổ của Dư Thư Phương. "Chủ biên của tổ các cô là Tống Hạnh Hoa, cô cứ dần làm quen với công việc đi."

"Vâng thưa tổng biên tập."

Tống Hạnh Hoa à, là hôn phu cũ của Dư Thư Phương, cũng là con trai của Cung Lam, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy quan hệ này rất vi diệu.

Nhưng cô cũng không sợ, hôm nay cô chuẩn bị đi tới nhà máy dệt thêm chuyến nữa với Dư Thư Phương.

Chờ đến khi làm xong thủ tục nhận việc cũng đã tới trưa, cô đến phòng làm việc của mình, là một văn phòng lớn được ngăn thành hai phòng, một phòng làm việc của chủ biên ở bên trong, và phòng làm việc lớn cho các phóng viên cùng tổ với cô ở bên ngoài.

Tống Hạnh Hoa đi ra ngoài giới thiệu đồng nghiệp mới, sau đó phân chia nhiệm vụ: "Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi xuống nông thôn, tiếp tục phỏng vấn đưa tin về sự kiện trâu cày làm người bị thương."

Dư Thư Phương không vui nói: "Tống Hạnh Hoa, anh có ý gì, nhiệm vụ đưa tin về sự kiện trâu cày làm người bị thương là do Mai Tử Cầm phụ trách cơ mà. Hơn nữa, tôi còn phải tiếp tục đi phỏng vấn lấy tin vê chuyện của Hoa kiều, tôi định hôm nay sẽ đi cùng với Tạ Tiểu Ngọc."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 209



Tiên Hiểu Ngải khinh thường nói: "Hôm nay Hoa kiều chuẩn bị đi, mà giờ cô còn đòi đi phỏng vấn lần hai. Chắc giờ người ta đã dẫn con đi đến ga tàu rồi, cô còn phỏng vấn gì nữa."

Tạ Tiểu Ngoc:.…

Dư Thư Phương:...

Hai người cũng không quan tâm xem tại sao Tiên Hiểu Ngải lại biết, hai người xách túi chạy đi: "Vậy giờ chúng tôi sẽ tới đó, xem có thể đuổi kịp được không."

"Vậy nhiệm vụ đi xuống nông thôn lấy tin tiếp phải làm thế nào bây giờ?" Tiền Hiểu Ngải lo lắng đến mức giậm chân, cô ta không muốn đi xuống nông thôn, phỏng vấn những tin tức nhàm chán như thế này.

"Cô tự đi đi." Dư Thư Phương đạp xe đạp chở Tạ Tiểu Ngọc, hai người cùng đuổi tới nhà ga.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đuổi kịp tới ga tàu, tận mắt nhìn thấy Thẩm Diệp Hoài đi theo Hạ Lệ Văn và Tô Thụy Hương đi lên toa giường nằm.

Cửa toa tàu đã đóng lại, tàu hỏa từ từ lăn bánh, Tạ Tiểu Ngọc đuổi theo tàu hỏa gõ cửa sổ tàu, gọi: "Thẩm Diệp Hoài..."

Thẩm Diệp Hoài nhìn thấy chị gái cho mình ăn kẹo vào hôm phỏng vấn đó, vô thức đưa tay ra khỏi cửa sổ tàu: "Chị ơi, em muốn về nhà tìm mẹ..." Nhưng cậu ay cũng biết là mình không thể xuống chuyến tàu này nữa.

Tô Thụy Hương kéo Thẩm Diệp Hoài trở về khoang tàu: "Quá nguy hiểm, đúng là không có gia giáo, mau ngồi yên nào."

Tàu hỏa đã rời ga, chị gái kia cũng bị bỏ lại ở phía sau, Thẩm Diệp Hoài cúi đầu.

Vừa rồi Tô Thụy Hương cũng nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, cô ta nói với chồng: "Em trai của cô gái vừa rồi nhìn rất giống anh, hay là cô ta đổi ý, bằng lòng bán em trai cô ta cho chúng ta nhận nuôi?"

Hạ Lệ Văn cảm thấy không phải, nếu muốn bán em trai, người đó đã không gọi Thẩm Diệp Hoài.

Anh ta hỏi: "Tiểu Hoài, con biết chị gái vừa nãy à?”

Thẩm Diệp Hoài áy náy gật đầu: "Chị ấy chính là phóng viên tòa soạn báo đi tới nhà phỏng vấn hôm trước, còn cho con kẹo ăn."

Hóa ra là phóng viên, Hạ Lệ Văn cũng không muốn hỏi han thêm. Hơn nữa, anh ta thấy môi trường trong nước càng ngày càng tốt, sau khi sửa đổi nhiều chuyện sẽ có bước phát triển vượt bậc. Anh ta định trở về nước đầu tư, chuyến này trở về nước không muốn để lại nhược điểm hay tai họa ngầm nào.

Vì vậy, anh ta không thích phóng viên.

Anh nói: "Chắc là muốn đuổi theo để phỏng vấn thôi, em cũng biết đám phóng viên là những kẻ thích đào sâu đến tận cùng vấn đề mà, đúng là đáng ghét."

Tô Thụy Hương vẫn nhớ thương bé trai có ngoại hình giống chồng mình, nhưng cô ta càng nhớ cặp con gái sinh đôi của mình ở nước ngoài hơn.

Cô ta nói: "Vậy chúng ta mau trở về nước thôi."

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ở sân ga, trơ mắt nhìn đoàn tàu chở Thẩm Diệp Hoài rời ga.

Người bên tòa soạn báo vẫn đang thúc giục đòi bản thảo, lúc trước Dư Thư Phương lấy cớ còn chưa điều tra rõ ràng để đè chuyện này xuống, giờ Hoa kiều đã mang Thẩm Diệp Hoài rời đi, trở về chắc bọn họ sẽ bị Tống Hạnh Hoa lấy cớ phê bình.

Dư Thư Phương không chạy nhanh bằng Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy thở hổn hển đuổi kịp Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, Tiểu Hoài bị mang đi rồi, tôi nghe nói ở nước ngoài có kỹ thuật giám định huyết thống, nếu bị bọn họ phát hiện ra không phải là con ruột, Tiểu Hoài phải làm thế nào bây giờ?"

Làm thế nào?

Tạ Tiểu Ngọc vốn nghĩ đến ngày hai mươi bọn họ mới đi, đến giờ cô vẫn còn đang nghĩ cách, ai ngờ cô còn chưa nghĩ ra cách, Tiểu Hoài đã bị mang đi.

Nếu không phải chịu những khổ nạn khó có thể diễn tả thành lời ở nước ngoài, Tiểu Hoài cũng sẽ không bị hắc hóa trở thành thiếu niên điên, sau khi báo thù mẹ nuôi, suýt nữa lấy mạng đổi mạng với Cá Nhỏ.

Cô nghĩ, nếu Nghiêm Dặc ở thế giới kia thấy được tiền căn, anh nhất định sẽ nghĩ cách sửa chữa.

Bản thân cô ở đây, cũng phải nghĩ cách sửa chữa mới được.

"Chúng ta tới khu nhà ở gia đình hỏi thăm tình hình trước đã."

"Được."

Cô và Dư Thư Phương lại đi tới khu nhà ở gia đình của nhà máy dệt, muốn tìm Tiếu Văn Cúc hỏi thăm tình hình.

Lúc này, dưới khu nhà của Tiếu Văn Cúc đang tụ tập rất nhiều người, chặn cho Tạ Tiểu Ngọc không chen vào nổi, nhưng cô nghe thấy đập phá đồ đạc, còn cả tiếng khuyên can mắng chửi của hội trưởng hội phụ nữ, sau đó là tiếng kêu đau đớn vì bị đánh.

"Cái thằng Thẩm Đại Hà trời đánh này, đến tôi mà cậu cũng dám đánh à?"

Thẩm Đại Hà đánh đến đục ngầu hai mắt: "Ai bảo bà nhiều chuyện xen vào việc của người khác, ly dị, lập tức ly dị, hơn nữa tôi cũng sẽ không cho một xu nào, có bản lĩnh thì mấy người bắt tôi ngồi tù đi"

Mấy thím bác gái vây xem nói: "Ai nha, Thẩm Đại Hà đánh cả hội trưởng hội phụ nữ đến nhà hòa giải cơ à."

Tạ Tiểu Ngọc hỏi bác gái đang đứng xem ở cạnh đó là đã xảy ra chuyện gì? Mọi người mồm năm miệng mời kể rõ mọi chuyện ra.
 
Back
Top