Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 615: Chương 615



Thâm Quyến là một thành phố phát triển nhanh chóng.

Mặt trái của sự phát triển nhanh chóng là cũng có những cuộc sống sa đọa và đầy rẫy sự kì quái.

Trình Ninh không thích những cuộc xã giao như vậy.

Hàn Đông Nguyên cũng rất ít đưa cô cùng đi tham gia cái gì mà tiệc xã giao và tiệc rượu.

Những người đó, có kiểu nào mà anh chưa từng gặp qua? Uống say rồi, mọi sự xấu xí đều có thể được bộc lộ.

Từ chín năm trước anh bước vào thành phố này, mở nhà máy, mở một trung tâm mua sắm nội thất gia đình, mở rộng kinh doanh và giao lưu với đủ loại người.

Đối với người nước ngoài, mọi việc dường như đều thuận buồm xuôi gió bởi vì anh có điều kiện, có đủ khả năng và sự tàn nhẫn, sau lưng anh còn có một người trợ giúp đắc lực, nhà máy có nền tảng, sản phẩm có sự cạnh tranh, kể cả thị trường mới nổi này có hỗn loạn đến đâu, sản phẩm có sức cạnh tranh mãi mãi là con át chủ bài mạnh mẽ nhất.

Nhưng cũng có những nguy hiểm đáng sợ mà người ngoài không thể nào biết được.

Người mà có xuất thân lớn mạnh nhìn trúng tình hình buôn bán của anh, muốn chen một chân để nhận được một phần lợi nhuận, cũng có người hận anh vì đã tước đi cơ hội kiếm tiền của họ, hoặc là có đối tác làm ăn hoặc là đối thủ cạnh tranh luôn muốn thao túng người khác, hoặc chỉ là nhìn trúng tiền anh kiếm được, sử dụng những thủ đoạn vô cùng kỳ quặc, bao gồm cả việc ngủ với phụ nữ, còn có những người trộn m* t** vào đồ uống, muốn lôi kéo anh đánh bạc.

Đúng thật là khiêu dâm, cờ bạc, m* t**, chín năm nay, những người xung quanh anh lần lượt làm ăn được, nhưng cũng có những người trở nên sa ngã sau khi giàu có.

May mắn thay anh ấy không tham gia.

Nhưng cứ thế trải qua chín năm như vậy, anh cũng có nhiều thay đổi.

Chỉ có cô là không thay đổi gì.

Khi hai người họ đi ra ngoài cùng nhau thường thường sẽ tạo nên những hiểu lầm.

Có một lần hai người họ đi ăn với nhau, bị người quen nhìn thấy, bên ngoài thậm chí còn đồn rằng anh đang nuôi tình nhân ở bên ngoài, tin đồn càng đồn càng lan rộng, nói rằng tình nhân của anh xinh đẹp như thế nào và anh quan tâm đến cô tình nhân đó như nào... Những lời đó thậm chí còn chuyền đến tai Trình Ninh.

Đương nhiên người đồn không hề biết Hàn Đông Nguyên là chồng của Trình Ninh.

Có người nhìn thấy bức tranh khổng lồ về thành phố nội thất gia đình của tập đoàn công nghiệp Hòa Mộc trên tường trong phòng làm việc của Trình Ninh, bà ta muốn nói thêm vài câu chuyện phiếm để có thể gần gũi với Trình Ninh nên kể: “ Tôi nghe nói rằng Hàn tổng của tập đoàn Hòa Mộc đang nuôi tình nhân ở bên ngoài, đẹp tựa như tiên nữ,... Nghe nói tình nhân của anh ta có xuất thân rất khủng, hình như là con gái của thống lĩnh quân khu Quảng Thành, sự nghiệp của anh ta đang lớn mạnh như vậy, chắc hẳn là không thể thiếu sự ủng hộ của vị thiên kim này... Nhưng mà có lẽ vị thiên kim này trông cũng bình thường, Hàn tổng chưa bao giờ đưa cô ấy đến trước mặt người khác. Đàn ông ấy, đúng là phát đạt rồi liền quên cội nguồn mà”

Trình Ninh – người mà trông có vẻ bình thường:….

Tiểu thư ký đứng sau Trình Ninh: “…”

Thư ký ho rồi lại ho, làm cho người lắm chuyện phải nhìn cô ấy một cái, nói: “Cô bị bệnh à?”

Trình Ninh liếc thư kí một cái rồi cười cười hỏi người phụ nữ lắm chuyện: “Chuyện này nghe từ đâu vậy?”

Mắt của người phụ nữ lắm chuyện liền sáng lên, bà ấy kể cho Trình Ninh một cách sinh động sống động cụ thể về tình cảnh, dáng vẻ đó cứ như thể bà ta tận mắt nhìn thấy vậy, nghe thấy vậy thì mặt của thư ký cảm thấy ngột ngạt như gan lợn vậy nhưng Trình Ninh lại mỉm cười mà nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, dường như khá thú vị.

Đợi người đó đi rồi thư ký hỏi Trình Ninh, nói: “ Bà chủ, không đính chính một chút sao?”

Đính chính làm gì?”

Trình Ninh cười: “ Cũng khá là có hiệu ứng quảng cáo đấy”

Trình Ninh vui với việc người ngoài không biết mối quan hệ của cô với Hàn Đông Nguyên.

Nhưng mà Hàn Đông Nguyên không hề bằng lòng.

Bởi vì Trình Ninh quá xinh đẹp.

Còn là một nhà thiết kế cảnh quan và nội thất nổi tiếng toàn quốc, nhưng không phải đơn nào cô cũng nhận, rất nhiều người muốn thêu hoa trên gấm, muốn tăng thêm độ uy tín cho mình, sau đó không chỉ muốn thiết kế mà người cũng nghĩ muốn cả người.

Cuối cùng Hàn Đông Nguyên kéo theo Trình Ninh đến một buổi bán đấu giá, tiêu tiền như nước, đấu giá cho Trình Ninh vài bức tranh, mọi người ở đấy đều há hốc mom.

Mọi người ở đằng sau bàn tán xôn xao.

“ Ồ, đây chẳng phải là người tình đẹp như tiên nữ đang được đồn thổi của Hàn tổng đây sao?”

“Đẹp thật đấy, khí chất cũng tốt!”

‘Đẹp như vậy sao lại đi làm ttình nhân cho người khác?”

Đó đúng là Hàn tổng, nghe nói Hàn tổng không có con trai, chỉ có một đứa con gái, nếu như có thể sinh cho anh ta một đứa con trai, nói không chừng có thể... kể cả không được thì tương lai sản nghiệp còn không phải đều là của con cô ta sao?”

"Không đúng, cô gái này... Sao tôi lại thấy quen quen nhỉ?”

"Đó không phải nhà nhà thiết kế Trình của studio Tư Dữ sao? Cô ấy sao có thể đi l.à.m t.ì.n.h nhân được?”

"Nghe nói gia thế của nhà thiết kế Trình rất khủng, không biết là có bao nhiêu người tương tư cô ấy, cuối cùng là mất nửa cái mạng, cuối cùng chán nản đến mức không dám nhắc lại chuyện này...”

Gia thế này, không lẽ là Hàn tổng?”

Cái người phụ nữ ban đầu ở trước mặt Trình Ninh lắm chuyện vừa hay cũng ở đây.

Cô ta ngồi ở trung tâm đằng sau những người đang lắm chuyện, nghe mọi người bàn tán không ngừng thì sau đó liền cảm thấy khó xử và bất an.

Nhưng cũng không biết tại sao, mọi người nói nhiều như vậy lại không có ai nói nhà thiết kế Trình là vợ của Hàn tổng.

Không phải là do chuyện Hàn Đông Nguyên có một người vợ là con gái của 1 vị lãnh đạo nào đó có vẻ ngoài bình thường đã ăn sâu vào tâm trí mọi người rồi sao?

Trong tiệc rượu sau buổi đấu giá Hàn Đông Nguyên đi ra chỗ khác, Trang Minh Quân đi đến trước mặt Trình Ninh, nhìn xung quanh đám phu nhân đang tụ tập thành từng đôi ba người ở đằng xa, thỉnh thoảng liếc nhìn Trình Ninh, nói: “ Có phải họ đang nói gì về cô không? Sao lại cứ cảm thấy kì kì? Lén la lén lút thế.”

Trình Ninh cười, nói:“ Dạo này bên ngoài đang đồn chuyện chồng tôi có một cô tình nhân đẹp tựa tiên nữ, đại loại là đang bàn tán về cô tình nhân tiên nữ đó”

Trang Minh Quân: “….”

Sau đó vị phu nhân lúc trước nói chuyện với Trình Ninh đi lên trước, đem theo nụ cười ngại ngùng chào hỏi với Trình Ninh và Trang Minh Quân, sau đó nói với Trình Ninh: “Không ngờ nhà thiết kế Trình có quen biết với Hàn tổng, nếu trước đây có lời nào mạo phạm đến nhà thiết kế Trình thì mong cô đừng trách tôi.”

Cô ta vẫn không kiềm chế được bản tính buôn chuyện, đến đây không chỉ để chào hỏi mà còn để hóng hớt.

Chuyện này thật khiến người khác động lòng phải không?

Trình Ninh gật đầu, cười nói:“ Từ khi bắt đầu yêu nhau với chồng tôi, không, lúc còn chưa yêu nhau, bên ngoài đã đầy tin đồn rồi, tôi sớm đã quen với điều đó rồi”

Người phụ nữ lắm chuyện cười gượng, đột nhiên nụ cười cứng đờ, cái gì, chồng?

Cô ta ngẩng đầu nhìn Trình Ninh, miệng ngạc nhiên đến mức không khép lại được.

Trình Ninh lại có vẻ như là không chút để tâm.

Cô cười híp mắt, quay đầu nhìn Hàn Đông Nguyên đang cùng người khác nói chuyện.

Đúng vậy, từ khi bọn họ mới bắt đầu, còn chưa yêu nhau, rất lâu rất lâu về trước, bên ngoài đã có nhiều loại tin đồn rồi.

Khi còn rất nhỏ, bên ngoài mọi người đều nói anh không thích cô, vô cùng ghét người con chồng trước được mẹ kế đưa vào nhà này, đặc biệt là không ưa cô, nhắc cũng không cho người khác nhắc đến.

Vì vậy mà có người muốn bắt nạt cô, kết quả là bị anh một chân đạp xuống con mương hôi hám, cả nửa ngày cũng không bò lên được.

Năm tháng dài đằng đẳng, trong lòng họ chỉ có hình bóng của nhau.

Nhưng trong lòng Hàn Đông Nguyên khó chịu.

Bởi vì từ trong những lời đồn ngoài kia hình như hình tượng ở ngoài của anh không xứng với vợ anh, rõ ràng anh có tập thể dục quanh năm, thể hình từ trước đến nay đều được giữ ở trạng thái tốt nhất... Cô ấy không phải rất thích sao?

Bây giờ còn phải yêu cầu có khuôn mặt trắng sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Đông Nguyên chán nản không biết làm sao. Thôi cứ gống gắng vậy.
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 616: Chương 616



Lại kể về chuyện của Hứa Đông Mai và Kỷ Dương.

Hàn Đông Nguyên dẫn theo các thanh niên trí thức trẻ và người dân trong thôn mở nhà xưởng ở đại đội, sản phẩm do nhà xưởng sản xuất ra đều được bán đến Bắc Thành, người dân trong thôn cũng bắt đầu kiếm tiền.

Đại đội Thượng Hàn ở cái nơi rừng thiên nước độc này, túng quẫn không biết bao nhiêu năm trời, cứ đến mùa đông lại phải chịu rét, chịu đói, Hàn Đông Nguyên dẫn dắt mọi người, không chỉ giúp họ có cơm để ăn mà còn có tiền để kiếm, trước đây, những chuyện này là thứ mà đại đội Thượng Hàn không dám mơ tới.

Lúc này Hàn Đông Nguyên nói muốn xây nhà xưởng, xây trường học, Thư ký Đại độ Thư ký Chu, Chu Phác Hòe tất nhiên là rất ủng hộ.

Vì vậy Trình Ninh tìm về một người thanh niên trẻ tuổi, dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú, tên là Kỷ Dương, nghe nói là kỹ sư từ Bắc Thành đến đây, cô muốn để Hiểu Mỹ làm trợ lý cho anh ấy, dẫn anh ấy đi khảo sát địa hình, tìm vị trí tốt nhất để xây nhà xưởng, xây trường học, mỗi tháng sẽ nhận lương giống như trợ lý văn phòng Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai, còn hỏi Thư ký Chu có ý kiến gì không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhận lương giống như Thẩm Thanh và Hứa Đông Mai?

Thư ký Chu nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên, hiển nhiên là gật đầu đồng ý ngay, nghiêm túc nói với con gái mình: "Xưởng trưởng và thanh niên tri thức Trình đang cho con cơ hội đấy, con phải làm việc tốt vào!”

Đương nhiên là ông ấy biết, đây là Trình Ninh đối xử đặc biệt với con gái mình.

Lúc đầu mọi người đều không nghĩ gì nhiều, chỉ cho là công việc mà thôi.

Nhưng Kỷ Dương thường xuyên dẫn theo Hiểu Mỹ vào núi, học còn ngồi cùng nhau để vẽ tranh, sau đó Hiểu Mỹ lại vừa mới thoái hôn, nên rất nhanh đã có không ít người xì xào bàn tán.

Cuối cùng cũng có một ngày, vợ của Thư ký Chu giặt quần áo ở bờ suối trở về, quần áo còn chưa kịp phơi, vội vàng chặn Thư ký Chu đang chuẩn bị đến đại đội lại, rồi nói: "Phác Hòe à, chúng ta cứ để con gái suốt ngày chạy khắp núi với một người đàn ông như thế có được không thế? Mọi người ở bên ngoài đều đang đang bàn ta tán vào chuyện này đấy”

Chu Phác Hòe nghe thấy chuyện này, nhíu mày, gõ gõ điếu thuốc lá, nói: "Bàn ra tán vào? Bán tán cái gì? Đây là công việc! Đây là công việc đó, có biết không? Trên công trường không phân biệt nam nữ! Thanh niên tri thức Trình đặc biệt giao cho Hiểu Mỹ công việc này, đây không phải là cô ấy đang tạo điều kiện cho con bé, cho con bé một cơ hội học tập, để không phải giống như những người khác, mắt chỉ nhìn thấy chuyện nam nữ, không thể nào tiến bộ lên được một chút hay sao?”

Mẹ của Hiểu Mỹ: "..”

Mẹ của Hiểu Mỹ bị mắng cho một trận mà mặt đỏ tía tai.

Nhưng mức độ phát triển của chuyện này rất nhanh đã khiến cho Thư ký Chu Phác Hòe phải sững sờ.

Bởi vì Hiểu Mỹ đã thích Kỷ Dương, không chỉ người trong đội của họ biết, mà cả người trong các đại đội khác cũng biết.

Chu Phác Hòe sững sờ đến mức không biết nên nói gì.

May mắn là, ông ấy đã đi xem hồ sơ của Kỷ Dương, thấy người này ngoài xuất thân từ gia đình không được tốt ra, thì các mặt khác đều là vô cùng tốt, là một người là công tác văn hóa thực thụ, cái tên Trương Văn Thuận ở đại đội bên cạnh làm sao mà so sánh được với người ta.

Cho dù là về ngoại hình hay văn hóa, nếu là bình thường, ông ấy có thúc ngựa đi tìm cũng không thể tìm được một đứa con rể như vậy, hơn nữa là ông ấy còn biết được Kỷ Dương vẫn chưa kết hôn.

Ông ấy cũng nghe nói ở một đại đội khác có một cô gái tìm được những thành phần tri thức trẻ hoặc thanh niên tri thức được phân xuống nông thôn, rõ ràng người ta đã có vợ rồi còn ép người ta ly hôn, loại chuyện này Chu Phác Hòe tuyệt đối sẽ không cho phép con gái mình làm.

Thân thế trong sạch, chưa kết hôn, chỉ là xuất thân gia đình hơi kém một chút, điểm này cũng không sao, ở vùng sâu vùng xa này, nếu anh ấy kết hôn với con gái của nhà họ Chu, thì anh ấy chính là con rể của nhà họ Chu, thì những điểm kia đều có thể bỏ qua.

Hơn nữa, hiện tại Kỷ Dương đang làm ở nhà xưởng của họ, cũng là một kỹ sư được mọi người kính trọng, cho dù là Hàn Đông Nguyên hay Trình Ninh, đều đối xử đặc biệt với anh ấy.

Thế là ông ấy lại đi tìm Hàn Đông Nguyên và Trình Ninh để hỏi xem thử, hai người đối với Kỷ Dương, bất kể là về công việc hay nhân phẩm, đều rất yên tâm.

Mặc dù Hàn Đông Nguyên nói với giọng hơi mỉa mai, nhưng đó cũng là điều bình thường.

Người như anh thì có ai mà anh không nói mỉa mai được chứ?

Thư ký Chu âm thầm quyết định người con rể này.

Kết quả, kết quả người ta lại không ưng con gái ông ấy!

Thư ký Chu tức đến nỗi râu cũng muốn mọc ngược lên!

Sau đó là một trận giằng co kéo dài.

Thư ký Chu và vợ của ông ấy đều khuyên Hiểu Mỹ đừng ngu ngốc nữa, nhưng Hiểu Mỹ lại cứ đ.â.m đầu lao vào, nếu họ muốn trách kỹ sư Kỷ, thì hành vi của anh ấy hoàn toàn không có gì đáng chê trách cả!

Vợ của Thư ký Chu lo lắng đến mực n.g.ự.c cũng thấy đau, tối đến thì thì thầm với Thư ký Chu, bà ấy nói: "Chuyện này phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ để Hiểu Mỹ làm loạn như vậy sao?”

Bà ấy đột nhiên cắn răng nói: "Ông nói kỹ sư Kỷ không tệ, vậy chúng ta trực tiếp tìm cậu ta, nói cậu ta ta kết hôn với Hiểu Mỹ đi?”

Thư ký Chu: "... Nói bậy bạ gì vậy!”

Tình hình ở đại đội Thượng Hàn không giống như ở các đại đội khác.

Các đại đội khác còn có thể nắm thóp được tri thức tiến bộ với thanh niên tri thức được phân xuống nông thôn, nhưng kể từ khi Hàn Đông Nguyên mở nhà xưởng, tri thức tiến bộ và thanh niên trí thức đều trở thành người được chào đón, có bao nhiêu gia đình muốn gả con gái cho họ, họ cũng là một đại đội có phong tục tập quán chất phác, chỉ cần là người khác không làm gì xấu xa, họ cũng sẽ không làm gì để nắm thóp người khác.

"Chờ thêm chút xem sao!” Thư ký Chu nói.

Miệng Thư ký Chu thì nói chờ chút đã nhưng trong chính ông ấy cũng rất sốt ruột.

Cũng may là Trình Ninh được nghỉ hè, từ Học viện Mỹ thuật Quảng Thành trở về, thế là ông ấy bèn đến gặp Trình Ninh một chuyến, hỏi cô về chuyện này.

Ông ấy còn nói: "Thanh niên tri thức Trình à, lúc trước chính cô đã sắp xếp cho Hiểu Mỹ đến làm bên cạnh kỹ sư Kỷ, bây giờ con bé một lòng hướng về cậu ta, nhưng kỹ sư Kỷ lại không chịu kết hôn với con bé, cô xem chuyện này phải kết thúc thế nào đây?”

Trình Ninh: "...”

Đây là tháng bảy năm một nghìn chín trăm bảy mươi bảy, còn vài tháng nữa là kỳ thi đại học được khôi phục, cứ để cô ấy theo đuổi đi.

Hơn nữa, Thư ký Chu là người già có kinh nghiệm, còn có thể để Hiểu Mỹ chịu thiệt thòi được sao?

"Cứ để cô ấy theo đuổi đi”. Chưa đợi Thư ký Chu nổi giận, Trình Ninh đã nói: "Không sao đâu, Thư ký Chu, Hiểu Mỹ cũng không chịu thiệt thòi gì đâu, kỹ sư Kỷ là người chính trực, chắc chắn sẽ không làm gì có lỗi với Hiểu Mỹ đâu đúng không? Ở đại đội Thượng Hàn này, ngay ở trước mặt ông, anh ấy còn có thể làm ra việc gì xấu với Hiểu Mỹ được chứ?”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 617: Chương 617



“Nếu chỉ là Hiểu Mỹ đơn thuần thích kỹ sư Kỷ, thì cũng không sao, tôi sẽ nói chuyện với Hiểu Mỹ, thúc giục cô ấy học tập, dù cô ấy và kỹ sư Kỷ không thành, sau này nếu có cơ hội được giới thiệu lên đại học hoặc tuyển dụng, trình độ văn hóa của Hiểu Mỹ được nâng cao, nói không chừng lại có cơ hội”

Thư ký Chu cảm thấy những lời nói của Trình Ninh nghe rất hay, nhưng đều là hư ảo.

Nhưng ông ấy cũng không có cách nào khác.

Chỉ có thể đi từng bước một xem sao.

Quả nhiên, không ngờ chỉ mấy tháng sau, tin tức nhà nước khôi phục lại chuyện thi đại học được phát trên đài phát thanh.

Điều này khiến cho lòng Thư ký Chu vô cùng mừng rỡ.

Bây giờ mỗi ngày con gái của ông ấy đều ngày ngày viết vẽ đủ thứ, còn nghe theo lời Thanh niên tri thức Trình xem đi xem lại những cuốn sách đó, trong chuyện thi đại học, không phải con gái ông sẽ có khả năng hơn những thanh niên trí thức ngày ngày đào bới dưới đất kia sao?

Bên kia, Kỷ Dương cũng nhận được thư từ Bắc Thành, yêu cầu anh ấy trở về thành phố, tiếp tục đảm nhận vị trí công tác của trước đây.

Cũng chính Thư ký Chu đã đưa bức thư này cho Kỷ Dương.

Trong lòng của Thư ký Chu thấy không vui. Người này về Bắc Thành rồi thì con gái của ông ấy hoàn toàn không còn cơ hội nữa phải không?

Nhưng để không ảnh hưởng đến tâm trạng của đứa con gái đang chuẩn bị thi đại học của mình. Ông ấy còn vô cùng tế nhị uyển chuyển mà nói chuyện với con gái mình, nhưng ai ngờ Hiểu Mỹ lại an ủi ngược lại ông ấy, cô ấy nói: "Bố, có gì mà phải buồn? Nếu không khôi phục kỳ thi đại học, anh ấy đi rồi, có khi con còn phải buồn một thời gian, nhưng giờ thi đại học đã khôi phục rồi, con còn có gì mà buồn đâu? Con nói cho bố biết, bây giờ nền tảng của con không tệ, nhất định sẽ thi đỗ đại học, đến lúc đó con sẽ tìm một người đàn ông có trình độ hơn và đẹp trai hơn kỹ sư Kỷ.”

Thư ký Chu: “...”

Được rồi.

Nhưng mà Thư ký Chu không ngờ rằng sau khi nhận được thư Kỷ Dương lại không trực tiếp trở về thành phố ngay. Anh ấy ở lại, nói là muốn kèm cặp Hiểu Mỹ cho đến khi cô ấy thi đại học xong mới rời đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy còn nói với Hiểu Mỹ: "Nếu em thi đỗ đại học, em mà đồng ý thì chúng ta sẽ kết hôn, nếu không thi đỗ thì cứ ở lại trong thôn tìm người trong thôn mà kết hôn đi”

Hiểu Mỹ nghe xong câu này thì rất vui vẻ.

Cô ấy cười nói: "Thì ra anh sớm đã thích em, chỉ vì cảm thấy em là một cô gái nông thôn, nên không muốn ở bên em, bây giờ em có cơ hội thi đại học, anh mới thấy chúng ta có khả năng”.

Kỷ Dương nhìn cô ấy, nói: "Em không thấy tức giận à?”

“Có gì mà tức giận chứ?”

Hiểu Mỹ cười, nói: "Chuyện hôn nhân vốn dĩ là thương lượng điều kiện mà”

Điều này cũng rất hợp lý.

Đây vốn dĩ là phong tục tập quán của vùng nông thôn.

Sau đó cô ấy tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu bây giờ anh không kết hôn hoặc đính hôn với em, đợi đến khi em thi đỗ đại học rồi, gặp được nhiều người hơn, có nhiều người tuấn tú, có trình độ, thân thể lại cường tráng hơn, nếu em gặp người tốt hơn, nói không chừng em sẽ không muốn lấy anh nữa”

Kỷ Dương nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi mới nói: "Được”

Hiểu Mỹ vốn không phải là một cô gái thích học hành, nhưng trong hai năm qua nền tảng của cô ấy không phải là không có, thêm vào việc Kỷ Dương giúp cô ấy ôn thi, cuối cùng cô ấy đã thi đại học rất tốt, thành công thi đỗ vào Đại học Sư phạm Bắc Thành.

Người trong thôn đều chúc mừng Thư ký Chu và vợ của ông ấy.

Ban đầu họ nghĩ rằng Hiểu Mỹ theo đuổi một người đàn ông như thế, nhưng người ta lại không chịu đính hôn với cô ấy, họ cảm thấy cô ấy đang làm chuyện không đâu, “cái gối hoa lá cành” từ thành phố này có tác dụng gì chứ? Chi bằng cứ mạnh dạng tìm một anh nông dân chăm chỉ mà chung sống.

Đến lúc này họ lại thấy Thư ký Chu xứng đáng là thư ký của họ, suy nghĩ của ông ấy luôn vượt xa họ, nhìn kìa, lúc này đừng nói đến con rể của ông ấy thế nào, Hiểu Mỹ đã thi đỗ đại học rồi!

Nếu không tính đến những thanh niên trí thức, thì cô ấy chính là sinh viên đại học đầu tiên của đại đội Thượng Hàn!

Tuy nhiên, lúc Hiểu Mỹ nhận được giấy báo trúng tuyển, Kỷ Dương đã trở về Bắc Thành.

Trường học khai giảng vào ngày hai mươi hai tháng hai.

Hiểu Mỹ lên tàu hỏa vào ngày hai mươi, đến Bắc Thành vào ngày hai mươi mốt.

Kỷ Dương đón cô ấy xuống tàu hỏa, trước tiên đưa cô ấy đến trường, sau đó là ngày hai mươi hai, cũng là Tết Nguyên tiêu, anh ấy đưa cô ấy về nhà, giới thiệu cô ấy với cha, anh trai và chị dâu của mình rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình.

Mẹ anh ấy là một tiểu thư tư bản, bà ấy đã qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ, anh ấy xuống nông thôn khi còn nhỏ cũng là do ảnh hưởng bởi xuất thân của mẹ anh ấy.

Lúc Hiểu Mỹ đến nhà Kỷ Dương, ban đầu cô ấy vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Cô ấy là người miền núi, có sự mộc mạc và phóng khoáng đặc trưng của người miền núi, tuy không tự ti, nhưng cũng biết rằng nhiều người thành phố sẽ coi thường người nông thôn.

Tuy nhiên, cô ấy lại không ngờ rằng, sau khi đến nhà học Kỷ, cô ấy lại được gia đình anh ấy chào đón nồng nhiệt như vậy.

Cha của Kỷ Dương là một giáo sư đã lớn tuổi của Đại học Công nghiệp Bắc Thành, anh trai của Kỷ Dương cũng giống như Kỷ Dương, cũng là một kỹ sư, nhưng là kỹ sư cơ khí, chị dâu là giáo viên trung học, hai người đã có hai con gái, một đứa bốn tuổi, một mới hai tuổi.

Họ đều không phải là những người sống hăng hái nhiệt tình hay đặc biệt thân thiện, nhưng họ vẫn luôn thể hiện sự chào đón và sự quan tâm chân thành đối với Hiểu Mỹ.

Đặc biệt là chị dâu, biết được Hiểu Mỹ đã thi đỗ Đại học Sư phạm, chị ấy còn nói với cô ấy rất nhiều chuyện về trường học.

Hiểu Mỹ vừa vui mừng vừa có chút ngỡ ngàng.

Lúc Hiểu Mỹ rời đi, chị dâu còn đặc biệt cho Hiểu Mỹ mang theo rất nhiều thứ, còn tặng cô ấy một số phiếu vải, phiếu lương thực, Hiểu Mỹ từ chối, chị dâu liền cười nói: "Hiểu Mỹ đừng khách sáo với chúng tôi, hai năm qua chúng tôi cũng được cô chăm sóc rất nhiều, nếu không nhờ có những thứ cô gửi đến, chúng tôi tự mình chịu đói cũng được, nhưng không biết mấy đứa nhỏ có qua được không”

Nhà họ đến nông thôn sớm hơn Kỷ Dương, lúc đó chị dâu đang mang thai.

Điều kiện ở nông trường mà họ ở rất khó khăn, chỉ dựa vào số công điểm mà anh trai kiếm được thì không đủ cho một người ăn, chứ đừng nói đến sữa bột, vẫn luôn là Kỷ Dương gửi đồ cho họ.

Hiểu Mỹ có chút ngạc nhiên.

Cô ấy nhìn Kỷ Dương một cái, Kỷ Dương liền cười với cô một cái, sau đó nói với chị dâu mình: "Đã qua rồi cũng chẳng có gì để nói, may mà không bỏ lỡ mất điều gì quan trọng.”

Chị dâu cũng cười ra tiếng.

Sau bữa tối, Kỷ Dương đưa Hiểu Mỹ về trường.

Hiểu Mỹ hỏi anh ấy chuyện gửi đồ là như thế nào.

Kỷ Dương nói: "Cha và anh trai của anh xuống nông trường, điều kiện ở đó không tốt, chị dâu mang thai còn bế theo Đào Đào, lúc ở đại đội, mỗi tháng anh đều gửi đồ cho họ, nhưng đến cuối năm ngoái, sau khi về thành phố anh đã nói với họ rằng khi đó anh xuống nông thôn cũng là đi lao động, đại đội Thượng Hàn ở trong rừng sâu, anh không có khả năng gửi nhiều đồ cho họ như thế, có rất nhiều thứ đều là do em chuẩn bị.”

Hiểu Mỹ: “...”

Vậy là từ lúc đó, anh ấy đã bắt đầu sắp xếp để cho cô ấy hòa nhập với gia đình của anh ấy rồi sao?
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 618: Chương 618



Kỷ Dương đưa Hiểu Mỹ đến tận dưới tòa nhà ký túc xá của cô ấy, khi sắp chia tay Hiểu Mỹ lại đột nhiên quay lại nói với anh ấy: "Thực ra trước đây em chỉ đùa với anh thôi, cho dù gặp người có học thức hơn, đẹp trai hơn, cường tráng hơn, chỉ cần trong lòng anh có em, em cũng sẽ không cần người khác”

"Anh biết.”Kỷ Dương sững lại một lúc, sau đó mới dịu dàng nói.

Anh ấy rất ít khi đối xử với cô ấy dịu dàng như vậy.

Trước đây, lúc ép cô ấy học bài, anh đều rất nghiêm túc, sau đó lại có chút bất lực.

Sự dịu dàng như vậy khiến cho trái tim của Hiểu Mỹ mềm nhũn.

Cô lại hỏi anh ấy: "Vậy nếu một ngày nào đó người yêu cũ của anh quay lại tìm anh, anh sẽ do dự không?”

Cô ấy biết trước khi anh ấy xuống nông thôn từng có một người bạn gái.

Anh ấy cũng đã chia tay với người đó trước khi xuống nông thôn, nghe nói sau khi chia tay thì người đó đã ở bên con trai của một phó xưởng trong nhà xưởng của họ.

Trước đây Hiểu Mỹ chưa bao giờ hỏi anh về chuyện này, vì cô ấy cảm thấy không cần thiết, nhưng lúc này lại đột nhiên hỏi ra, là vì cô quá kích động.

Có lẽ tình cảm của anh ấy với người kia đã thay đổi, nên những gì anh ấy muốn cũng sẽ khác đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kỷ Dương lại sững sờ một lần nữa.

Anh ấy đưa tay v**t v* mái tóc của cô gái trước mặt.

Hai năm trôi qua, thực ra cô gái trước mặt anh đã thay đổi rất nhiều, trắng trẻo hơn, thanh lịch hơn, trông hàm súc hơn nhiều, ít nhất về ngoại hình không còn ồn ào hấp tấp như lúc anh mới gặp cô ấy lần đầu nữa, trở thành một cô gái xinh đẹp hấp dẫn hơn, nhưng anh biết, bên trong cô ấy vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn vậy, nồng nhiệt lại vô cùng chân thành.

Muốn gì thì sẽ rất thẳng thắn, không được thì cũng chẳng sao, sẽ quay đầu đi tìm kiếm những điều tốt đẹp hơn.

Và cô ấy như ánh sáng vậy, sẽ mang lại nguồn năng lượng vô tận cho những con người trong lòng trống rỗng.

"Sẽ không.” Anh nói.

Nói xong anh ấy vẫn chưa thấy đủ, lại ấn ấn trán cô ấy, cười nói, "Đã qua lâu rồi.”

Anh ấy và người yêu cũ, giống như hai khúc gỗ đã cháy hết, đã nguội lạnh, dù va chạm cũng không thể tạo ra bất kỳ tia lửa nào.

Còn cô gái trước mặt anh, lại giống như một ngọn lửa.

Khúc gỗ lạnh giá nhất, khi gặp lửa, cũng sẽ bùng cháy lên.

Mặc dù, ngọn lửa này, ban đầu chỉ là vì thấy khúc gỗ này đẹp hơn một chút, nên mới dốc sức tán tỉnh mà thôi.

Sau đó Hiểu Mỹ theo Kỷ Dương đến thành phố Thâm, Kỷ Dương vẫn như kiếp trước, gia nhập tập đoàn công nghiệp của Hàn Đông Nguyên.

Hiểu Mỹ kể cho Trình Ninh nghe về những chuyện cũ, rồi nói với Trình Ninh: "Thỉnh thoảng Kỷ Dương còn nhắc lại chuyện cũ, nói rằng hồi đó tôi thích anh ấy, không phải vì thực sự yêu anh ấy, mà chỉ vì thấy anh ấy đẹp trai nên tôi mới tán tỉnh anh ấy, tôi cảm thấy thật kỳ lạ, nhắc lại chuyện cũ có gì tốt đâu? Anh ấy không phải nên cảm thấy may mắn vì anh ấy đẹp trai sao?”

Nghe câu này, Trình Ninh cười không ngừng.

Cô rất đồng tình nói: "Cô nói đúng, tôi bảo cô này, tôi vẫn luôn tiếc vì không có cơ hội này.

Hiểu Mỹ ngạc nhiên, nhìn Trình Ninh, nói: "Không phải hồi đó cô vì thấy Hàn Đông Nguyên đẹp trai, thân hình cũng tốt nên mới thích anh ấy à? Bây giờ anh ấy đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng tôi nhớ hồi đó tính tình anh ấy thật là khó chịu... Nếu anh ấy không đẹp trai, thân hình cũng không đẹp thì cô có thể chịu đựng anh ấy được không?”

Trình Ninh: Đúng vậy, vậy thì hồi đó vì sao cô lại chịu đựng anh nhỉ?

Hiểu Mỹ: "Chẳng lẽ là kỹ thuật của anh ấy tốt à?” Một vẻ mặt tò mò.

Trình Ninh:…..

Cô giơ tay đánh một cái vào đầu Hiểu Mỹ, nói: "Tôi thấy Kỷ Dương nhà cậu có thể chịu đựng được cậu cũng không dễ dàng gì.”
 
Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 619: Chương 619



Hàn Nhất Mai không phải là một cô gái được yêu thích.

Là người dễ nóng nảy, nói năng thẳng thắn. Mặc dù là con gái duy nhất của nhà họ Hàn, nhưng vốn dĩ nhà họ Hàn có xuất thân từ vùng núi, không phải là gia đình khéo léo nuôi dạy con cái như những gia đình bình thường khác. Bà nội Hàn cũng không phải, Hàn Kỳ Sơn là người có tính cách nghiêm túc, cho dù có đối xử với con gái rộng lượng hơn một chút, thì vẻ bề ngoài cũng không thể hiện sự yêu chiều đối với cô ấy nhiều. Thêm vào đó, cô ấy mất mẹ từ khi còn nhỏ, sau đó lại vào trường nội trú của quân đội, nói là lớn lên cùng lũ con trai cũng không ngoa.

Trước đây thì cũng không sao.

Nhưng sau này trong nhà lại có thêm một cô bé xinh xắn như cục bông tuyết, cười lên có thể khiến lòng người ta tan chảy.

Mẹ kế của họ nuôi dưỡng cô bé rất chu đáo, Hàn Nhất Mai chưa bao giờ thấy một cô bé hai tuổi nào mặc quần áo trắng tinh như vậy, váy cũng đẹp đến thế, mẹ kế của cô ấy nhìn người khác đều có ánh mắt thờ ơ, nhưng đối với cô bé đó, ánh mắt dịu dàng như thể có thể muốn làm tan chảy cả thế giới.

Đến cả bà nội Hàn, bà luôn cho rằng trẻ nhỏ nên được nuôi thả, đứa nhỏ nào đến lúc biết đi rồi thì đã có thể để đứa lớn hơn dắt theo chạy lon ton trong núi, vậy mà lại cảm thấy một cô bé như thế, không nên được nuôi dưỡng như vậy mà phải yêu thương nâng niu.

Hàn Nhất Mai: “???”

Hàn Nhất Mai cảm thấy đây là lần đầu tiên cô ấy thấy bà nội mình như vậy.

Nhưng nếu có ai đó cho rằng vì những điều này mà Hàn Nhất Mai sẽ ghen tị với Trình Ninh? Thì thật sự là người đó đã suy nghĩ quá xa rồi.

Ghen tị với một thứ nhỏ nhắn mềm mại như vậy? Chê, cô chỉ không thèm để ý đến cô bé, lúc nhìn thấy cô bé thì có chút chướng mắt mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với cả mẹ kế của cô ấy, cô ấy cũng không thể nói là ghét lắm, cũng chỉ là lúc nhìn thấy thì có hơi chướng mắt mà thôi.

Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Hàn Nhất Mai không hợp với mẹ kế và cô bé mà mẹ kế mang đến, người khác đều cho rằng bọn họ chắc chắn không hợp nhau, như nước với lửa không thể hòa hợp.

Không hợp nhau, như nước với lửa không thể hòa hợp, được rồi, cũng coi như là vậy.

Nhưng từ trước đến nay Hàn Nhất Mai không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì.

Sau này cô ấy hẹn hò với một người.

Là một người anh họ Vương ở văn phòng giới thiệu, nói là người này có tính tình tốt.

Chị Vương cũng nói với cô ấy: "Nhất Mai à, tính cách của cô như thế thì nên tìm một người có tính tình tốt một chút, như vậy hai người mới có thể sống chung được với nhau, nếu như tính cách của cả hai đều nóng nảy, hai người ngày nào cũng ở nhà cãi nhau, như kim châm vào thịt, hoặc là ngày nào cũng tức giận đến mức đau cả hết ruột gan thì cuộc sống này làm sao mà sống tiếp được?”

Hàn Nhất Mai nhớ về tính cách của bố và em trai mình, thấy lời này cũng đúng.

Ngày nào cũng đối mặt với một người nói chuyện còn cứng rắn khó nghe hơn cả mình, chẳng phải rất khó chịu sao?

Cô ấy liền gặp gỡ vị đồng chí Lưu Tồn Cương này.

Quả nhiên giống như chị Vương nói, tính cách khá tốt.

Hàn Nhất Mai thấy cũng ổn.

Lúc đầu gặp mặt nhà họ Lưu, cô ấy thấy cũng ổn, dù sao thì hầu hết các gia đình đều như vậy.

Nhưng cô ấy không ngờ rằng khi hai gia đình gặp nhau, Lưu Hồng Châu lại mang theo một gương mặt vô tội nhưng thái độ đầy ác ý, cố tình “vẩy nước bẩn” lên đầu cô em gái kế của cô ấy, nói rằng có một người con trai là bạn trai của em gái kế cô ấy, còn nói rằng cô ấy xuống nông thôn rồi, người ta tìm người khác không phải là điều bình thường sao?

Chỉ là cô em gái kế của cô ấy nhìn có vẻ là người dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế, ừm, không phải...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back